1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 52: Chân thành xin lỗi ta

      "Lời cuồng ngạo có thể , nhưng cũng nên để cho mình đường lui. Nếu ngươi gieo được số điểm hơn, sòng bạc cũng cho ngươi vào nữa." Lăng Tiêm Tiêm khoanh tay, hai tròng mắt chứa lạnh lùng cùng trào phúng nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Nàng thực hoài nghi đầu óc Thượng Quan Ngưng Nguyệt có phải thần kinh có vẫn đề hay , lời thực tế như thế nàng cũng dám ra?

      Cốc xúc xắc gian có hạn, đem sáu mươi viên xúc xắc xếp thành sáu hàng, mỗi hàng mười viên là cực hạn rồi. Này đơn thuần là kỹ thuật a, bởi vì kỹ xảo xúc xắc có cao tới đâu, cũng tuyệt đối thể đem gian trong cốc xúc xắc mở rộng ra ha?

      Cho nên, mặc dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng có kỹ xảo gieo xúc xắc xuất sắc, số điểm nhất cũng chỉ có thể là sáu, căn bảnkhông có khả năng hơn sáu a.

      "Thượng quan Ngưng Nguyệt, ngươi khoác lác cũng đỏ mặt sao?" Có người bĩu môi, hướng ánh mắt hèn mọn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Mặt nàng bị tàn nhang ghê tởm che kín, cho dù đỏ mặt chúng ta cũng phát được a."Có người nhất thời quên tích Thượng Quan Ngưng Nguyệt nổ Tuyên vương phủ, lại bắt đầu dùng lời chanh chua trào phúng với Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Nga nga nga, ra là thế. Thượng quan NgưngNguyệt, vậy ngươi liền tiếp tục khoác ,yên tâm, chờ ngươi khoác lác đến tróc da trâu, chúng ta vui mừng tìm giúp ngươi cái động, cho ngươi vào đó."

      "Hà tất phải lãng phí tìm động, trực tiếp tìm mấy miếng vải đen cho nàng, để nàng che kín mặt phải rất tốt sao? Như vậy chúng ta có thể bớt việc, lại có thể tránh cho khuôn mặt xấu xí như quỷ của nàng làm bẩn chúng ta mắt."

      Mọi người ta câu ngươi câu trào phúng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giống như đối với bọn họ mà , chế giễu Thượng quan NgưngNguyệt, chính là niềm vui lớn nhất trong cuộc sống.

      "Quả thực muốn chết." Thanh Báo tính tình có vẻ xúc động, nghe được có người trào phúng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống. Cắn răng thốt ra bốn chữ, tiếp vung tay áo lên, tay nắm thành quyền chuẩn bị xông lên đánh những người đó.

      "Vương phi nếu muốn giáo huấn bọn họ, sớm xuất tú hoa châm khâu miệng bọn họ rồi, làm sao còn tới phiên ngươi động thủ?" Ngân Lang tính tình có vẻ ổn trọng mở miệng lạnh nhạt ,đưa tay túm lấy Thanh Báo.

      “Bọn họ châm chọc thành như vậy, ngay cả ta đều giận thể át, vương phi lại vẫn có thểchịu được sao?" Thanh Báo vẻ mặt khó chịu bỏ tay Ngân Lang ra, căm giận bất bình thầm.

      "Lấy tác phong của vương phi, sao lại bỏ qua cho những người đó chứ? Người nhất định trừng phạt bọn họ thích đáng, ngươi chờ xem kịch vui ." Ngân Lang cười nhạt, tiếp tầm mắt từ mặt Thanh Báo rời , híp mắt nhìn về phía trước.

      "Châm chọc đủ chưa?" Hai con mắt quét qua đám người trào phúng chính mình, tựa hồ cho phép dừng cuộc chơi, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tà mị cười hỏi.

      "Còn có châm chọc đủ đâu, thế nào?"Những người chế giễu hăng say nhất trong đám cờ bạc, nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt hỏi, bọn họ trăm miệng lời trả lời.

      Nguyên lai lời đồn cũng thể tin a, lúc trước rốt cuộc là ai tạo ra tin đồn a, cái gì Thượng Quan Ngưng Nguyệt kiêu ngạo làm nổ hoa viên Tuyên vương phủ, còn làm cho Tuyên vương hộc máu hôn mê? Nhìn , bọn họ chế giễu nàng nửa ngày, nàng ngay cả giận cũng chưa dám giận chút?

      "Tốt lắm, nếu còn chưa châm chọc đủ, vậy các ngươi liền tiếp tục . Bất quá. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng cười, lãnh mâu híp lạihướng về phía bọn họ : "Khi ta gieo xúc xắc, mà số điểm hơn so với Lăng Tiêm Tiêm, liền chứng minh Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta có khoác lác. Nếu ta có khoác lác, lại bị các ngươi vô duyên vô cớ chế giễu, ta có phải nên vì ủy khuất của mình mà làm chút gì đó ?"

      Thượng quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, gió nhẹthổi đến, vây quanh thân hình nàng. Tóc đen cùng tử y bay bay, đôi đồng tử tản ra sắc bén thị huyết.

      Nàng đột nhiên chuyển biến thành biểu tình lãnh, nháy mắt uy hiếp nhóm cờ bạc, luồng khí lạnh thổi về phía bọn họ. Ý cười trào phúng mặt nhất thời mất , thay vào đó là biểu tình làm người ta sợ hãi, run rẩy.

      "Ngươi. . . Ngươi có ý gì?" Đám cờ bạc nhát gan, phát ra thanh nhu nhu nhược nhược.

      "Ta thể bị các ngươi chế giễu công, phải sao? Cho nên, khi ta mở cốc xúc xắc ra, nếu ta thắng Lăng Tiêm Tiêm, những người châm chọc ta, toàn bộ đều phải chân thành xin lỗi ta." Thượng quan Ngưng Nguyệt hơi nhíu đôi mày thanh tú, giọng điệu u lãnh.

      "Ngươi. . ." Đám con bạc nuốt nước miếng.

      "Cẩn thận nghe , chân thành xin lỗi chính là. . . Các ngươi phải nằm úp sấp, bò ra khỏi sòng bạc." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, vô cùng chậm rãi .

      "Hí. . ." Đám con bạc hít vào ngụm khí lạnh, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch mảnh. Bọn họ đường đường là nam nhi bảy thước, nàng lại bảo bọn họ bò ra ngoài như súc vật? Hành động này đối bọn họ mà , quả thựcvô cùng nhục nhã.

      "Xứng đáng." Thấy tình hình này, Thanh Báo phun ra hai chữ, con người đầy ý cười vui sướng khi người gặp họa. Bọn họ biết sống chết châm biếm dung mạo của tiểu vương phi, tiểu vương phi liền giẫm lên tôn nghiêm của bọn họ, làm cho bọn họ giống như cẩu bò ra ngoài.Trừng phạt như vậy, quả thực so với đòn đau còn nghiền hơn.

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi bảo chúng ta ra ngoài, chúng ta sao? Lão tử cố tình , xem ngươi có thể làm gì ta?" Lúc này, dân bạc trung niên bỗng dưng nắm chặt quả đấm, kêu gào với Thượng Quan NgưngNguyệt, ngẩng đầu ưỡn ngực hướng ra cửa.

      Cổ tay đột nhiên bị cuốn lấy, sợi chỉ đỏ như máu từ tay áo Thượng Quan Ngưng Nguyệt bay ra, ở giữa trung tản ra hồng quang rực rỡ, giống như hỏa long quấn lẩy cổ tên cờ bạc trung niên.

      Tốc độ quá quỷ dị, nhanh đến làm người ta thể suy xét? Nàng căn bản có chút nội lực, làm sao có thể làm được như thế? Dạ Dật Phong cùng Lăng Tiêm Tiêm thờ ơ lạnh nhạt đứng xem, cũng khỏi chấn kinh.

      Đám còn lại đổ mồ hôi lạnh nơi sống lưng,trong lòng thầm may mắn, hoàn hảo bọn họkhông có khiêu khích Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Ngươi. . ." Đau đớn đến hít thở thông làm gã trung niên mở to hai mắt nhìn, hai tay lập tức kéo sợi chỉ, ý đồ ngăn lại việc bị thắt cổ.

      Sưu tiếng vang lên, sợi chỉ đánh văng hai tay gã, để lại mấy vết máu sâu chỗ cổ , ở giữa trung vẽ lên đường cong quỷ dị, lại trở về trong tay áo Thượng Quan NgưngNguyệt.

      "Khi ta chưa mở cốc xúc xắc, nếu ai có ý đồ chạy trốn, ta liền đánh gãy chân . Khi ta mở ra, các ngươi nhìn thấy ràng điểm của ta hơn sáu, mà tự giác bò ra ngoài, ta liền lấy mạng của các ngươi." Trong môi tràn ra thanh lãnh, tiếp Thượng Quan Ngưng Nguyệt rũ mắt xuống, ngón tay ngọc nắm lấy cốc xúc xắc bàn.

      còn ai dám nghi ngờ lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bọn họ sâu cảm nhận được, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nếu muốn lấy mạng bọn họ, đơn giản giống như bóp chết con kiến vậy.

      Giờ phút này điều duy nhất bọn họ có thể làm, chính là thầm cầu nguyện, cầu cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt gieo được số điểm hơn sáu. Bằng . . .

      Cái cốc nhàng phất qua mặt bàn, toàn bộ sáu mươi viên xúc xắc đều rơi vào trong cốc. Mấy sợi tóc rủ xuống, năm ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhàng lắc.

      Lúc trước khi Lăng Tiêm Tiêm lắc xúc xắc, động tác mau lẹ làm người ta hoa cả mắt. Mà nay, động tác của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lại chậm làm người ta biết gì, giống như người thường chẳng biết gì về cờ bạc vậy.

      Phanh tiếng vang lên, cốc xúc xắc đổ xuống mặt bàn. Mọi người ngừng hô hấp, tập trung nhìn xem số điểm.

      Cốc được nhấc lên, xúc xắc ra. . .

    2. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 53: Sởn gai ốc

      Gió sớm quanh quẩn, khí lạnh lan tỏa.

      Trong nháy mắt cốc xúc xắc được mở ra, ánh mắt của mọi người đều đổ vào viên xúc xắc. Chỉ có viên xúc xắc màu đỏ tươi, ánh mặt trời chiếu rọi xuống, phảng phất như tiếng động chính mình đơn.

      Đúng lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng dơ cánh tay lên, ném cốc lên trung.

      Cốc xúc xắc xoay tròn cực nhanh, năm mươi chín viên xúc xắc còn lại đều bị cuốn bay ra. Ánh sáng rực rỡ rọi vào, xúc xắc tựa như ngọn lửa tươi đẹp nhảy múa.

      Xúc xắc nhàng va chạm, thanh thanh thúy, chúng nó tạo thành tầng tầng lớp lớp vô cùng quỷ dị, chắp thành đường dài thẳng tắp.

      "Hí. . ." Thanh hít khí lạnh của những người xung quanh, liên tục ngừng, tầm mắt mọi người như bị đóng đinh lại. Bọn họ thậm chí bắt đầu hoài nghi hình ảnh mình chứng kiến, kỳ căn bản chính là ảo giác thôi.

      Sưu tiếng vang lên, cốc xúc xắc xoay tròn trong gió rơi xuống, hướng tới lòng bàn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Cùng lúc đó, hàng dài xúc xắc cũng giống như linh xà hướng về phía viên xúc xắc bàn.

      Trong khoảnh khắc, sáu mươi viên xúc xắc nối tiếp nhau thành đường, cao cao đứng vững ở mặt bàn. Mặt của tất cả các viên xúc xắc đều chỉ có điểm đỏ tươi, điểm sáu ở mặt dưới, ngay cả số điểm ở bốn mặt cạnh củamỗi xúc xắc cũng giống nhau.

      Mọi người biểu tình như bị sét đánh, trợn mắt háhốc mồm nhìn về phía chồng xúc xắc cao ngất kia.

      Bọn họ chỉ rung động, kinh hãi, khó tin. Mà hơn thế, bọn họ còn cảm thấy. . . sởn gai ốc!

      Sáu mươi viên xúc xắc có thể đứng sừng sững đổ, cũng là chuyện bất khả tư nghị rồi, vậy mà điểm số còn giống nhau?

      Có người có khả năng làm được sao, ràng là có được thần lực mới có thể làm được ?

      An tĩnh, hết thảy đều an tĩnh, im lặng như tờ. Huyết dịch trong người họ như đọng lại, suy nghĩ hỗn độn, linh hồn bị kéo rồi . . .

      Môi đỏ mọng lên ý cười lãnh, hai tròng mắt chút để ý quét tới mọi người trong trạng thái hóa đá, Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay xoay cốc xúc xắc trong tay, giọng điệu lười biếng : "Đều thấy ràng , điểm của ta là ."

      Vừa dứt lời, cốc xúc xắc trong tay nàng hướng về hàng xúc xắc bàn. Rầm tiếng vang lên, nguyên bản hàng sáu mươi viên xúc xắc cao ngất, ở trong gió tạo ra đường cong, toàn bộ đều rơi vào cốc.

      Đem cốc đặt lên chính giữa mặt bàn, ThượngQuan Ngưng Nguyệt khoanh tay, lười biếng tựa lưng vào cạnh bàn.

      Đôi mày thanh tú khẽ nhếch, hai tròng mắt tràn đầy nét cười quyến rũ quét qua đám con bạc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhếch môi : " tại, các ngươi nên làm như thế nào, cần ta nhắc nhở chứ?"

      "Hí. . ." Đám con bạc vất vả phục hồi tinh thần, sắc mặt trắng bệch đến tỏa ra hàn khí.

      "Ta đếm tới ba, nếu các ngươi còn chân thành xin lỗi ta, như vậy lúc trước các ngươi chế giễu ta, cũng chỉ có thể dùng máu của các ngươi đến rửa." Thượng quan Ngưng Nguyệt thanh nhu hòa , tiếp rũ mắt xuống, thưởng thức chiếc nhẫn Huyền Băng Thiết.

      Đám con bạc vừa hoảng sợ vừa giãy giụa nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, rốt cuộclà bò, hay là bò đây?

      khi bỏ tôn nghiêm bò ra khỏi sòng bạc, chuyện này rất nhanh bị bàn tán khắp Long Diệu hoàng triều, trở thành trò cười lớn nhất cho dân chúng Long Diệu hoàng triều lúc trà dư tửu hậu.

      Nhưng là nếu , chỉ sợ Thượng Quan Ngưng Nguyệt này được làm được. Nàng nổ hoa viên Tuyên vương phủ, làm Tuyên vương hộc máu hôn mê, đương kim thánh thượng cùng thái hậu đều xem . Nàng nếu là lấy mạng bọn họ, chỉ sợ đương kim thánh thượng cùng thái hậu cũng coi như biết.

      ". . ." Thượng quan Ngưng Nguyệt ngẩng đầu lên, mở miệng vô cùng nhàng . Giờ phút này, mặt nàng tuy rằng ôn nhu cười, nhưng nụ cười kia lọt vào mắt đám con bạc, lại tựa như lưỡi dao đoạt mạng.

      "Hai. . ." Thượng quan Ngưng Nguyệt ý cười càng đậm, nhưng chúng con bạc lại cảm giác thân hình nháy bị cỗ hàn khí bao phủ, trong đầu bọn họ thậm chí ra cảnh chính mình thê thảm nằm trong vũng máu.

      "Đừng đếm nữa, ta bò." Trong đó có gã, thể thừa nhận sợ hãi khi đối mặt với cái chết, thanh run run vừa ra, đầu gối cũng đồng thời bùm tiếng quỳ xuống trước, tè ra quần mà bò ra cửa. Những người còn lại sớm bị dọa đến chảy mồ hôi lạnh, toàn bộ cũng quỳ xuống, vội vã hướng tới cửa.

      Thấy tình hình như vậy, Thanh Báo bật cười tiếng. Cánh tay khẽ chạm vào Ngân Lang ở sau, trừng mắt nhìn : "Ta dám khẳng định,bọn họ về sau cũng dám chế giễu người nữa."

      "Ta cũng cho rằng như vậy." Ngân Lang mím môi cười yếu ớt, giọng điệu thản nhiên trả lời.

      Dạ Dật Phong lay động phiến quạt, cũng thưởng thức màn Thượng Quan Ngưng Nguyệt trừng phạt đám con bạc, mà hai mắt gợn sóng xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Nha đầu kia dung mạo tuy rằng khó coi, lại có được khí thế bễ nghễ ngông cuồng ai sánh được, càng có được thân bản lĩnh thể tưởng tượng nổi. tại cuối cùng cũng hiểu được, Hiên Viên Diễm vì sao thú nàng làm vương phi rồi.

      Mà Lăng Tiêm Tiêm cũng nhìn hành động của đám con bạc, lúc này thân thể nàng hoàn toàn cứng ngắc, vẻ mặt xanh mét, mâu trung giấu sắc bén dữ tợn.

      Nàng thế nhưng bại bởi người tướng mạo vô cùng xấu xí, người người phỉ nhổ Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Mà lại ở trước mặt Dạ Dật Phong, thua đến thảm hại? Cục tức này, nàngnuốt trôi a. Thượng quan Ngưng Nguyệt,Lăng Tiêm Tiêm ta để ngươi được yên, ngươi chờ cho ta.

      Ngay tại lúc Lăng Tiêm Tiêm thầm gào thét, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nâng tay lên,vuốt vuốt mấy sợi tóc bên má, nàng nhợt nhạt cười, hai mắt cũng đầy ý cười : "Lăng Tiêm Tiêm, ngươi tại nên làm như thế nào, cũng cần ta nhắc nhở ?"

      "Ngươi. . ." Lăng Tiêm Tiêm phút chốc ngẩng đầu lên, thân hình lui về phía sau mấy bước, hai mắt nàng mang theo bối rối cùng hỗn loạn đề phòng nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nàng căn bản nghĩ tới chính mình thất bại, cho dù đánh chết nàng, nàng cũng tin đời lại có người có thể đem sáu mươi viên xúc xắc gieo thành điểm a.

      "Ngoan, đem tờ giấy trong tay áo đưa cho ta, nó tại thuộc về ta." Thượng quan Ngưng Nguyệt khẽ nhướng đôi mi thanh tú, mở miệng chậm rãi .

      Lăng Tiêm Tiêm gắt gao nắm chặt quả đấm, giờ khắc này, nàng căn bản cần Dạ Dật Phong chỉ thị, cũng biết tờ giấy kia tuyệt đối thể giao cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Đánh bạc chịu thua, phải sao? Ngoan ngoãn giao ra đây , nhẫn tay ta là Huyền Băng Thiết, nếu ta chính mình động thủ, vạn nhất tay của ta nhận sai chỗ, cẩn thận làm Huyền Băng Thiết cắt vào mặt của ngươi, ngươi phải là bị hủy dung sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong mắt vẫn đầy ý cười, cất bước tới gần Lăng Tiêm Tiêm.

      "Muốn tờ giấy phải ? Được, ta cho ngươi." Lăng Tiêm Tiêm cắn răng nghiến lợi xong, nhanh chóng dò tìm trong tay áo, đem tờ giấy lấy ra. Tiếp, chỉ thấy Lăng Tiêm Tiêm nắm chặt tay, bóp tờ giấy.

      "Ngươi tốt nhất đừng có ý đồ đem tờ giấy hủy thành bột phấn, nếu , ta cũng ngại đem tay hủy thành bột phấn." Tròng mắtThượng quan Ngưng Nguyệt đột nhiên tản ra khí lạnh, cổ tay dơ lên hướng về phía Lăng Tiêm Tiêm.

      "A --" cùng với tiếng kêu thê lương của Lăng Tiêm Tiêm, cây tú hoa châm dài xuất , nháy mắt xuyên thấu bàn tay nắm tờ giấy của nàng, máu tươi lập tức chảy ra. . .

    3. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 54: Ngươi phục, định rồi



      "Ngươi. . ." Lăng Tiêm Tiêm bị tú hoa châm xuyên thấu lòng bàn tay, sắc mặt trong nháy mắt vặn vẹo đến cực điểm, hai tròng mắt đau đớn cùng lãnh lệ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Ta cái gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt híp mắt hỏi, mặt ý cười, tản ra hơi thở lạnh lùng tàn nhẫn.

      "Hôm nay ngươi làm đau ta, ngày sau, ta nhất định trả lại cho ngươi." Lăng Tiêm Tiêm cắn răng, gằn từng chữ .

      "Được, ta chờ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khinh thường liếc mắt nhìn Lăng Tiêm Tiêm, giọng điệu đạm mạc .

      Đầu ngón tay nâng lên, rút tờ giấy trong tay Lăng Tiêm Tiêm ra, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa lật cổ tay, tú hoa châm thoát khỏi lòng bàn tay Lăng Tiêm Tiêm, lại an tĩnh trở về trong tay áo của nàng.

      "Hí. . ." Tú hoa châm vừa rút ra, làm cho Lăng Tiêm Tiêm phát tiếng hít khí đau đớn thê thảm. Bàn tay nắm chặt thành quyền bị chảy máu, Lăng Tiêm Tiêm cũng mở ra, mà dõi hai tròng mắt khó hiểu nhìn về phía Dạ Dật Phong cách đó xa.

      Nàng nghĩ vận nội lực làm nát tờ giấy, lại bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt hiểu ra lập tức. Võ công của nàng căn bản địch lại Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cho nên cho dù muốn bảo vệ tờ giấy, cũng là lực bất tòng tâm.

      Nhưng là. . . sao? Lấy võ công của , muốn từ trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt đoạt lại tờ giấy cũng phải là việc khó a, vì sao thờ ơ nhìn tờ giấy lọt vào tay ThượngQuan Ngưng Nguyệt đây?

      Trong lòng Lăng Tiêm Tiêm đầy nghi hoặc xem xét Dạ Dật Phong, mà Dạ Dật Phong cũng tựa tiếu phi tiếu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      Nha đầu kia, ra tay là vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa ngoan. Điên cuồng ma mị giống như tu la địa ngục, quả thực quỷ dị làm người kinh hãi. Nàng nếu muốn tờ giấy như thế, vậy cấp cho nàng. Bất quá. . . Có thể nhìn ra bí mật tờ giấy hay , phải xem năng lực của nàng.

      Cùng lúc đó, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng rũ mắt nhìn tờ giấy. Mặt thế nhưng là mảnh trắng, cái gì cũng đều có? Nhíu mày, ngón tay xoa xoa tờ giấy, tiếp Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem tờ giấy bỏ vào trong tay áo.

      "Đủ cẩn thận?" Chậm rãi dời bước, đứng ở trước mặt Dạ Dật Phong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nhíu mày, mở miệng thản nhiên . Khó trách ngăn cản mình lấy tờ giấy từ tay Lăng Tiêm Tiêm, nguyên lai sớm thầm dở trò.

      Dạ Dật Phong nhún vai, trả lờiThượng Quan Ngưng Nguyệt, chỉ cười cười phe phẩy quạt trúc, bất quá trong lòng lại bất đắc dĩ khẽ thở dài.

      Những người lúc trước trào phúng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, có mấy người kỳ phải chân chính là dân cờ bạc. Nếu đoán sai, bọn họ hẳn là thám tử do ai đó phái tới giám thị hành động của .

      tới lặng lẽ đưa tờ giấy cho Lăng Tiêm Tiêm,chính là muốn bất luận kẻ nào phát , chính mình cùng Tả thừa tướng của Long Diệu Hoàng triều thầm có liên lạc. nghĩ tới ngàn phòng vạn phòng, lại chỉ phòng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      tự nhận đưa tờ giấy cho Lăng Tiêm Tiêm làthần biết quỷ hay, nhưng mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt như thế nào phát đây? Nha đầu kia, là rất đơngiản.

      "Thủ pháp ngươi che dấu chữ viết, với ta mà chỉ là chút tài mọn mà thôi, làm khó được ta." Khóe môi lên độ cong trào phúng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt miệt thị .

      "Nếu ngươi có thể phá giải bí mật của tờ giấy, ta phục ngươi." Dạ Dật Phong lắc lắc quạt trúc, tươi cười . Đúng vậy, tin tức tờ giấy quả rất trọng yếu. Bất quá, có ra tay đoạt lại tờ giấy còn có nguyên nhân.

      Thứ nhất: nha đầu kia trừ bỏ thân thủ quỷ dị,thủ pháp hạ độc lại làm càng người ta khó lòng phòng bị. Lấy võ công của , muốn đoạt tờ giấy trong tay nàng, hẳn là thành vấn đề. Nhưng là, nếu lúc lấy tờ giấy, nàng lại hạ độc sao, cũng muốn nếm thử mấy thứ độc cổ quái của nha đầu kia.

      Thứ hai: vì để ngừa vạn nhất, sớm động thủ tờ giấy. Tờ giấy này có tin tức bí mật, ngoại trừ cùng Tả thừa tướng, có người thứ hai có thể phá giải, điểm ấy thập phần khẳng định.

      "Ngươi phục, định rồi." Thượng quan Ngưng Nguyệt cuồng ngạo lạnh lùng cười, lướt qua Dạ Dật Phong, ngẩng cao đầu khỏi sòng bạc. Ngân Lang cùng Thanh Báo liếc mắt nhìn nhau, mặt chút thay đổi theo ra ngoài.

      "Thái tử. . ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hoàn toàn rời , Lăng Tiêm Tiêm vẫn ôm tay đau đớn tới chỗ Dạ Dật Phong, mở miệng cung kính kêu.

      " cho cha ngươi, bản thái tử nhức đầu." Dạ Dật Phong bỏ lại câu lạnh nhạt, nhìn cũng chưa nhìn Lăng Tiêm Tiêm cái, xoay người khỏi. . .

      Mặt trời xuống núi, gió đêm lưu luyến, tản ra nhàn nhạt hương hoa. Ánh trăng sáng tỏ treo giữa bầu trời, tản ra ánh sáng bạc khắp trời.Ngàn vạn ngôi sao giống như những viên dạ minh châu ở trời, vẽ lên bức tranh kiều diễm làm lòng người say mê.

      Trong phòng ngủ, ánh nến lay động --

      Hiên Viên Diễm tay chống cằm, an tĩnh ngồi cạnh bàn. Mái tóc dài đen như ngọc tùy ý xõa tung rơi vai, gió đêm thổi đến, nhàng vén lên mấy sợi tóc trán , lóe lên dã phong tình mị hoặc.

      Chỉ là, dung nhan này lại đầy vẻ mờ mịt,hai tròng mắt ngây ngốc nhìn sáu mươi viên xúc xắc mặt bàn.

      "Nguyệt nhi a Nguyệt nhi, ngươi rốt cuộc như thế nào làm được?" Trầm tư lúc lâu, Hiên Viên Diễm thầm . cầm cốc xúc xắc canh giờ, nhiều nhất cũng chỉ gieo được hàng mười hai viên xúc xắc, nhưng mà phải tất cả chúng đều là điểm đỏ tươi.

      "Ta cũng tin , Nguyệt nhi có thể làm được, ta cư nhiên lại làm được." Hiên Viên Diễm tức giận trừng mắt nhìn bàn xúc xắc, tiếp miễn cường ghé nửa thân mình lên bàn, hai tay bắt đầu cẩn thận xếp xúc xắc.

      Nhưng mà, ngay tại lúc Hiên Viên Diễm ngừngthở, vất vả đem xúc xắc xếp được đến số mười năm, rầm tiếng vang lên, xúc xắc ầm ầm sập xuống.

      "Xúc xắc a xúc xắc, cho ta chút mặt mũi , tốt xấu cũng phải chồng được hai mươi viên rồi ngã xuống a." Hiên Viên Diễm ngón tay mềm nhẹp hất phất xúc xắc, thế nhưng cùng xúc xắc chuyện.

      "Ngoan nga, chúng ta làm lại lần. Lần này, các ngươi được thua kém nga, được dễ dàng ngã xuống. Bằng , ta bóp nát các ngươi." Hiên Viên Diễm uy hiếp xúc xắc, tiếp hai tay lại bắt đầu cẩn thận chồng xúc xắc.

      "Diễm, nghe quản gia , ngươi từ khi trở về liền nhốt mình trong phòng. cho người nào vào quấy rầy, còn cho Hứa quản gia đưa cơm chiều vào, ngươi rốt cuộc ở phòng trong làm cái quỷ gì?" Đúng lúc này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa Ảo Ảnh Cung về, đẩy cửa tiến vào.

      Rầm -- nghe được thanh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm kích động, chạm vào hàng xúc xắc làm nó sập.

      "Nguyệt nhi, ngươi trở lại. Nhanh chút dạy ta, rốt cuộc như thế nào mới có thể đem sáu mươi viên xúc xắc xếp thành hàng đây." Hai tròng mắt Hiên Viên Diễm đầu tiên là uể oải xem xét đống xúc xắc, tiếp vẻ mặt lập tức tươi cười nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Ngươi làm nửa ngày, ngay cả cơm chiều cũng ăn, chính là ở trong phòng xếp xúc xắc?" Thượng quan Ngưng Nguyệt khóe miệng run rẩy nhìn Hiên Viên Diễm, dời bước đến nhuyễn tháp cách đó xa, đặt mông ngồi xuống. . .

    4. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 55: Phá hủy tự tin của , chính là lạc thú của ta



      Hiên Viên Diễm từ ghế đứng lên, cất bước đến nhuyễn tháp ngồi xuống, đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm ngồi đùi mình.

      Đầu ngón tay trêu đùa tóc mai Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, HiênViên Diễm cười : "Nguyệt nhi, cho ta biết, ngươi rốt cuộc là như thế nào làm được?".

      "Đừng xem chúng nó là xúc xắc, mà đem chúngtrở thành tâm của ngươi. Tâm của ngươi, tùy ngươi tới khống chế." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười khẽ, ngồi trong lòng Hiên Viên Diễm, nàng đưa tay ôm gáy Hiên Viên Diễm, ôn nhu .

      "Khó trách ta luôn làm được, bởi vì tâm của ta, giờ chính ta thể khống chế. Nó.. . Bị ngươi nắm trong tay rồi." Lòng bàn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hai tròng mắt Hiên Viên Diễm cười quyến rũ, giọng điệu ôn nhu như nước .

      "Như vậy a, vậy ngươi chẳng phải là thực đáng thương?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt trừngmắt nhìn, thanh mười phần trêu tức.

      "Kia phải đáng thương, mà là hạnh phúc. Cho nên, ta rất vui lòng để tâm bị ngươi nắm trong tay." Cánh tay vòng qua ôm lấy Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm nỉ non .

      "Ngu ngốc." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khỏi cười tiếng, vươn tay điểm điểm chóp mũi Hiên Viên Diễm.

      Hiên Viên Diễm rũ mắt, dung nhan nhiễm ý cười dã, đưa tay nâng cằm Thượng Quan Ngưng Nguyệt lên, nhướng mày tà mị : "Ngu ngốc?".

      "Chẳng lẽ đúng sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi, hai mắt ý cười .

      "Sai, ta mới phải ngu ngốc đâu, những nhân tài có mắt này mới là ngu ngốc." Hiên Viên Diễm lắc lắc đầu, tròng mắt tản ra ánh sáng mị hoặc.

      Nguyệt nhi, nàng căn bản chính là mỹ ngọc thế gian khó tìm, người đời lại cứ cho rằng nàng là viên đá xấu xí ngu dốt, là mắt mù tâm càng mù quáng a. Nghĩ lại cũng sợ hãi, nếu lúc trước mình vào rừng cây cứu Nguyệt nhi, chẳng phải là hạnh phúc cả đời của mình bị hủy sao?

      "Ngươi a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đương nhiên hiểu được ý trong lời của Hiên Viên Diễm, chỉ cười gì, nàng lấy ra tờ giấy trong tay áo đưa cho Hiên Viên Diễm.

      "Dạ Dật Phong cùng Lăng Tiêm Tiêm rốt cuộc có mưu đồ gì thể cho ai biết, đều ở tờ giấy này. Có điều, tờ giấy này dính nước thuốc đặc chế, nên chữ bị . Chỉ sợ cần phải lãng phí chút thời gian nghiên cứu, mới có thể làm cho tất cả chữ tờ giấy ra." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai .

      " thử nhúng nước hoặc là hơ lửa chưa?" Hiên Viên Diễm bóp tờ giấy, nghiêng đầu hỏi.

      " thử qua , vô dụng, chữ ra. Bất quá, đời có chuyện gì có thể làm khó ta, ta khẳng định có biện pháp làm cho chữ giấy ra." Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngẩng cao đầu, ngạo khí mười phần .

      "Vậy vất vả Nguyệt nhi a?" Hai tròng mắt Hiên Viên Diễm đầy ắp ý cười, đem tờ giấy trả lại cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Có thể phá hủy tự tin của Dạ Dật Phong, chínhlà lạc thú của ta. Cho nên, vất vả có gì đáng ngại a?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt hơi nhíu mi, ý cười trong mắt vô cùng dã.

      Nắm chặt tờ giấy Hiên Viên Diễm đưa trong tay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dõi mắt về phía cửa, mở miệng : "Quản gia, đem đồ ăn đưa vào , Diễm đói bụng."

      "Vâng, vương phi." Quản gia cung kính đáp, xoay người tiến vào, đem đồ ăn bày lên mặt bàn, tiếp thức thời lui ra ngoài.

      "Diễm, ăn cơm . Nhớ kỹ, về sau được lại để cho mình đói bụng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt chọc chọc lồng ngực Hiên Viên Diễm, biểu tình nghiêm túc . Người này, sáng sớm rời phủ ăn điểm tâm, tối về phủ cơm chiều cũng ăn, cho rằng mình là người sắt à?

      "Tuân mệnh." Hiên Viên Diễm lớn tiếng đáp.

      Đem thân hình Thượng Quan Ngưng Nguyệt từ đùi dời , ôm ngồi ở nhuyễn tháp, hai mắt Hiên Viên Diễm cười đến thỏa mãn tới cạnh bàn. Cảm giác được Nguyệt nhi quan tâm rất hạnh phúc a, quyết định, về sau thường thường đói bụng, làm Nguyệt nhi đau lòng vì mình nhiều hơn.

      Hiên Viên Diễm ngồi xuống bên bàn, vùi đầu ngoan ngoãn ăn xong bữa tối. Môi đỏ mọng nhấm nháp đồ ăn, mùi rượu thơm ngát, trong lòng yên lặng hưởng thụ niềm hạnh phúc nho khi có kiều thê làm bạn.

      Mà Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở Ảo Ảnh Cung ăn no mới hồi phủ, lúc này lười biếng nằm nhuyễn tháp, ngón tay mềm vuốt ve tờ giấy, nghiên cứu phương pháp làm chữ.

      Gió đêm nhàng phất qua, khí nhàng di động. Ánh trăng bạc cùng ánh nến đỏ hòa quyện vào nhau, chiếu sáng phòng ngủ đầy ắp tình nồng, tạo nên phong cảnh như thi như họa, như mộng như ảo.

      Cùng lúc đó, trong phòng ngủ --

      Dạ Dật Phong đứng ở trước bàn, ngón tay dài di động, thưởng thức ly rượu trong suốt, tiếp rũ mắt đưa ly rượu nên miệng uống. Sao đó, hai tròng mắt lại nhìn về phía mặt bàn, ánh mắt thâm thúy xem xét sáu mươi viên xúc xắc bàn.

      suy nghĩ hơn nửa canh giờ, cuối cùngđưa ra đáp án là: để đem sáu mươi viên xúc xắc thành bột phấn thực dễ dàng, nhưng để làm cho sáu mươi viên xúc xắc xếp thành hàng, hơn nữa điểm số đều là giống nhau, chỉ sợ cả đời này cũng làm được.

      Cái này căn bản phải năng lực của con người có thể hoàn thành a, Thượng Quan Ngưng Nguyệt a Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chẳng lẽ ngươi còn biết pháp? Rũ mắt, lại rót ly rượu, tiếp Dạ Dật Phong ngửa người ra sau, nằm lên xích đu ở sau lưng.

      Nha đầu kia, chỉ có chiêu số võ công quỷ dị khó lường, thủ pháp hạ độc xuất thần nhập hóa, mà ngay cả kỹ xảo che dấu cũng làm người ta khó mà suy xét.

      Hôm nay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt mang theo hai tên thuộc hạ vừa rút lui khỏi sòng bạc, liền lặng lẽ theo đuôi. Nhưng mà, lúc theo, chỉ là cẩn thận nháy mắt nhiều vài cái, thế nhưng bị mất dấu Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng hai gã thuộc hạ của nàng. đến bây giờ vẫn hiểu, rốt cuộc là như thế nào bị mất dấu đây?

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt a Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ta tại rất hứng thú với thân bản lĩnh thể tưởng tượng nổi của ngươi, nhưng ra hứng thú nuốt trọn Long Diệu Hoàng triều còn lớn hơn a." Dạ Dật Phong nhàn nhã đẩy xích đu, trong môi tràn ra thanh lạnh nhạt.

      Nhưng mà, ở phía sau, vèo tiếng vang lên. phong thư cùng ngân tiêu bỗng dưng phá cửa sổ mà vào, rơi xuống ở bên cạnh xích đu của Dạ Dật Phong.

      "Người nào?" Dạ Dật Phong lập tức nhảy xuống khỏi xích đu, híp mắt nhìn về phía ngân tiêu cắmvào cửa sổ...

      Cùng lúc đó, trong phòng ngủ khác –

      Dưới ánh nến, gió đêm ôn nhu phiêu đãng, Tiêu Hàn biểu tình u lãnh đứng ở bên bàn, híp mắt nhìn sáu mươi viên xúc xắc trước mặt.

      Hôm nay, chuyện xảy ra ở Chí Tôn Sòng Bạc, biết được từ bọn thuộc hạ. Thương Nguyệt thái tử cùng trưởng nữ của Tả thừatướng của Long Diệu Hoàng triều có quan hệ gì đó, điều này sớm hay muộn cũng hiểu được.

      tại điều làm , chính xác mà , làm cách nào nhìn thấu là,Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm sao có thể đem sáu mươi viên xúc xắc xếp thành đường, mà điểm số lại giống nhau đây?

      thử rất nhiều lần, đây căn bản là chuyện có khả năng. Thượng Quan NgưngNguyệt này, xem ra năng lực của nàng so với trong tưởng tượng của mình còn lớn hơn nhiều.

      Lúc này, bóng dáng mặc hắc y quỷ mị tiến vào, chỉ thấy mang biểu tình sợ hãi quỳ gối xuống, giọng điệu run rẩy : "Thái tử, thuộc hạ liên lạc với những mật thám núp ở Long Diệu Hoàng triều, bọn họ Long Diệu Hoàng triều căn bản nữ tử nào có cái bớt hình hoa sen giữa mi tâm cả. Có phải là. . . Quốc sư đoán sai rồi , kỳ nữ tử kia căn bản phải ở Long Diệu Hoàng triều".

      "Ngươi cho rằng quốc sư tính sai sao?" Tiêu Hàn chuyển ánh mắt u lãnh từ xúc xắc sang hắc y nhân, giọng điệu tia độ ấm .

      "Này. . ." Hắc y nhân cúi đầu thấp, biết chính mình nên nghi ngờ lời của quốc sư, quốc sư có khả năng tính sai. Nhưng là, nhóm mật thám dò xét ngày đêm, quả tìm được nữ tử mà quốc sư a.

      "Tiếp tục điều tra, nữ tử kia nhất định ở Long Diệu Hoàng triều." Tiêu Hàn mở miệng, thanh lạnh thấu xương.

      "Vâng." Hắc y nhân cung kính ứng tiếng, tiếp bóng dáng phóng như gió, biến mất còn bóng dáng.

      Nhưng mà, ngay tại lúc hắc y nhân biến mất, vèo tiếng vang lên. phong thư cùng ngân tiêu phá cửa sổ mà vào, tốc độ nhanh như tia chớp rơi xuống bên chân Tiêu Hàn. . .

    5. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 56.1: Thiệp mời lấy mạng



      Ánh trắng sáng tỏ chiếu xuống mặt đất, gió đêm rì rầm, hai đạo bóng dáng trước sau nhảy lên mái hiên Thụy vương phủ, đạp lên bóng đêm mà .

      Trong phòng ngủ --

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẫn lười biếng nằm nhuyễn tháp, hai tròng mắt lưu chuyển nhìn kĩ tờ giấy trong tay.

      Mà ở bên cạnh bàn, Hiên Viên Diễm vừa mới ăn xong bữa tối cũng có nhàn rỗi, tay chống nửa bên mặt, tập trung tinh thần nhìn ngắm bóng dáng nhuyễn tháp. Ánhnến đỏ tươi lay động, chiếu lên dung nhan mị hoặc của Hiên Viên Diễm, ý cười sủng nịch rất dễ thấy được.

      "Diễm, ta khát." Nghiêng đầu, nhếch miệng cười với Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt có chút làm nũng .

      "Uh, ta rót nước cho ngươi." Hiên Viên Diễm ônnhu đáp, hai tròng mắt tràn đấy ý cười. Duỗingón tay cầm ấm trà lên, rót đầy chén, tiếp Hiên Viên Diễm bưng cái chén tới bên cạnh nhuyễn tháp.

      "Đây." Đặt mông ngồi xuống nhuyễn tháp, Hiên Viên Diễm đưa cái chén qua. Ngay tại lúcThượng Quan Ngưng Nguyệt tiếp lấy, thủ lĩnh thị vệ Hạ Ưng phút chốc xuất trong phòng ngủ.

      "Vương gia, vừa mới trong phủ bỗng nhiên xuất tên bịt mặt, bọn thuộc hạ bởi vì biết chi tiết về , cho nên dám đả thảo kinh xà, mà chỉ thầm giám thị , muốn nhìn chút xem tên kia nửa đêm xông vào vương phủ rốt cuộc muốn làm gì? Nhưng là rất kỳ quái, tên kia chỉ dùng phi tiêu bắn phong thư vào phòng cho hai vị thái tử, xong việc lập tức rời khỏi vương phủ." Hạ Ưng đứng thẳng trước mặt Hiên Viên Diễm, nhíu nhíu mày, giọng điệu mang theo chút nghi hoặc .

      "Tên đó dùng ngân tiêu bắn thư vào phòng cho Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong?" Nghe Hạ Ưng hồi báo, Hiên Viên Diễm khỏi nhíu mày.

      "Càng kỳ quái là, tên đó vừa rời khỏi vương phủ bao lâu, hai thái tử cầm thư trong tay, trước sau ra khỏi phủ." Hạ Ưng gật gật đầu, tiếp tục mở miệng bẩm báo.

      "Quả thực có chút thích hợp." Hiên ViênDiễm ánh mắt trở nên thâm thúy, tên bịt mặt cùng Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong rốt cuộc là địch hay là bạn đây?

      Nếu là bạn, theo lý thuyết nên trực tiếp vào phòng đưa thư, mà phải dùng ngân tiêu bắn thư vào mới đúng a?

      Mà nếu như là địch, vì sao lại dùng ngân tiêu đưa thư cho Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong xong, liền lập tức rời khỏi Thụy vương phủ đây?

      "Vương gia, Ngân Lang cùng Thanh Báo lặng lẽ đuổi theo hai thái tử. Nhưng mà khinh công của hai thái tử đều cơ Ngân Lang và Thanh Báo, chỉ sợ Ngân Lang cùng Thanh Báo làm việc vô ích rồi."

      "Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong khi nào rời ?" Hiên Viên Diễm híp mắt lại, thanh cũng lộ ra hơi thở hơi thở.

      "Bọn họ vừa rời phủ, thuộc hạ liền lập tức đến bẩm báo với vương gia." Hạ Ưng nhanh chóng trả lời.

      "Nguyệt nhi. . ." Hiên Viên Diễm khẽ gọi Thượng Quan Ngưng Nguyệt, từ nhuyễn tháp đứng lên. Hành động của người bịt mặt là có chút quỷ dị, xem ra cũng cần ra phủ chuyến.

      Lấy khinh công của Ngân Lang cùng Thanh Báo, trước mắt hẳn là chưa bị mất dấu đâu. chạy nhanh phát tín hiệu cho Ngân Lang và Thanh Báo, xem vị trí của bọn tại. Chỉ cần tìm được vị trí của Ngân Lang cùng Thanh Báo, tự mình theo dõi Tiêu Hàn với Dạ Dật Phong, như vậy liền có thể tra ra manh mối.

      "Ngươi muốn với ta, ngươi cần rời phủ chuyến. Ta nếu mệt mỏi, liền sớm chút nghỉ ngơi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhanh nhẹn từ nhuyễn tháp nhảy xuống, vẻ mặt tười cười .

      "Ân." Hiên Viên Diễm gật gật đầu, khóe miệng hơi co rút nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. còn chưa có xuất khẩu, nàng đoán được chữ cũng sai.

      " chừng còn có trò hay để xem, ta cũng ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt xong, cánh tay mở ra hướng tới Hiên Viên Diễm, ý tứ vô cùng ràng: đến đây , ôm ta bay thôi.

      Luận công phu về thuật thân, Diễm tuyệt đối là bằng nàng. Nhưng nếu luận công phutheo dõi, nàng thể thừa nhận, nàng kém hơn Diễm. Đơn giản là Diễm có khinhcông, mà nàng .

      Nàng chỉ có hai cái chân cho dù chạy nhanh nữa, cũng bằng khinh công của Diễm a.Cổ đại này có nội lực thâm hậu cùng khinh công, hai chân chỉ cần đạp cái, thân thể giống như chim bay vút lên.

      "Được, chúng ta cùng xem kịch hay." Hiên Viên Diễm mím môi cười, ôm Thượng Quan Ngưng Nguyệt vào trong lòng, bóng dáng như gió lao vút . . .

      Sau nửa canh giờ, trong rừng cây --

      bầu trời ánh trăng sáng tỏ, dưới đất bóng cây trùng trùng điệp điệp. Gió lạnh lưu luyến mà đến, làm lay động cành lá, bóng cây cũng theo đó lần lượt thay đổi.

      Giờ phút này, Bắc Dực thái tử Tiêu Hàn đứng khoanh tay, hai mắt lạnh lùng gợn sóng nhìn phía đối diện. Lúc này, vèo tiếng vang lên, Thương Nguyệt thái tử Dạ Dật Phong từ chỗ tối vọt ra.

      Trong nháy mắt mũi chân trạm đất, Dạ Dật Phong có chút ngẩn ra. Nhưng lập tức, liền thấy phe phẩy quạt trúc trong tay, mặt mang theo nụ cười chân thành tới bên cạnh Tiêu Hàn.

      "Uy, cần cho ta, ngươi và ta giống nhau, tối nay cùng nhận được thiếp mời thần bí?" Dạ Dật Phong đứng song song với Tiêu Hàn, vươn tay khẽ chạm vào Tiêu Hàn .

      Tiêu Hàn có trả lời Dạ Dật Phong, chỉ nghiêng đầu, hai tròng mắt chút cảm xúc xem xét Dạ Dật Phong, tiếp lại đem tầm mắt chuyển đến phía đối diện.

      "Sớm biết rằng ngươi ở trước ta, ta liền nhanh chút đuổi theo ngươi, tối thiểu đường chúng ta có thể tán gẫu. Ngươi cũng biết thời điểm ta mình đến, có bao nhiêu thống khổ sao, buồn đến người ta thiếu chút nữa mốc meo." Tiêu Hàn lười quan tâm Dạ Dật Phong, nhưng Dạ Dật Phong lại giống như phát , phe phẩy quạt trúc trong tay, lại vui cười dùng cánh tay huých Tiêu Hàn.

      " biết các hạ mời bản thái tử tới đây, rốt cuộc có mục đích gì?" Hai mắt Tiêu Hàn lạnh lùng, rốt cục chuyện. Bất quá, đối tượng chuyện phải là Dạ Dật Phong bên cạnh, mà là gã hắc y nhân đối diện.

      Hoàn toàn thấy mặt của , bởi vì đội cái mặt nạ, ngay cả là chỗ mắt, cũng dùng tầng sợi che dấu.

      Ánh trăng sáng tỏ, làm nổi bật vẻ khủng bố mặt nạ của hắc y nhân. Bởi vì mặt nạ có màu đỏ, mà hai bên trái phải khắc hình đầu lâu màu trắng. Gió lạnh thổi qua, làm thoạt nhìn giống như quỷ, giống như , giống như ma.

      "Ta bằng hữu a, ngươi mời cũng chọn địa phương tốt chút. Ngươi nhìn cái, trong rừng cây này chỉ có khí trầm, gió lại lạnh lẽo, mà ngươi còn chịu để lộ diện mạo, đeo cái mặt nạ dữ tợn như thế. Bản thái tử lá gan , bệnh tim cũng nhanh bị ngươi dọa ra rồi." Dạ Dật Phong vỗ vỗ ngực chính mình, biểu tình ai oán nhìn về phía mặt nạ nam tử.

      "Ngươi biết là, đưa các ngươi đến rừng cây trầm như thế này, có vẻ thích hợp sao?" Mặt nạ nam tử thần bí chậm rãi mở miệng, thanh lãnh lệ làm tim người ta đập nhanh.

      "Cái kia cái gì. . . Cái gọi là đưa chúng ta , phải là đến hoàng tuyền ? Lại , thế gian này còn nhiều thứ tuyệt vời, ta còn chưa chơi đủ đâu, muốn đến hoàng tuyền a." Dạ Dật Phong nhu nhu cái mũi, ý cười khống tắt, mở miệng .

      "Đưa ta tới hoàng tuyền? Có thể, chỉ cần ngươi có bản lĩnh này." Tiêu Hàn lạnh nhạt quét mắt qua mặt nạ nam tử, trong môi tràn ra thanh lạnh như băng.

      "Có bản lĩnh làm chuyện này hay , ngươi lập tức biết." Thanh thị huyết của mặt nạ nam tử vừa dứt, giơ cánh tay lên giữa trung. Vèo vèo vèo, trong nháy mắt bốn phía có mấy trăm hắc y nhân rút kiếm ra. Mà tất cả các hắc y nhân đều đeo mặt nạ dữ tợn che mặt, toàn thân tản ra lệ khí.

      "Lên." Mặt nạ nam tử ra lệnh tiếng, mấy trăm hắc y nhân lập tức giương kiếm, điên cuồng bổ về phía Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn. Khoảnh khắc đó, cây cối trong rừng cây tựa như lốc xoáy, cuồng loạn lay động, mặt đất bụi tung mù mịt.

      "Uy, vừa mới phải rồi sao, ta còn chưa chơi đủ thứ đời đâu, nghĩ tới hoàng tuyền a. bằng dàn xếp chút , cho ta thời gian hai năm, để ta thống thống khoái khoái chơi , đến lúc đó ta chủ động đưa chính mình tới hoàng tuyền a?" Dạ Dật Phong lắc thân hình tránh né hắc y nhân tập kích, đồng thời lớn tiếng rêu rao.

      " tìm chết ." Hắc y nhân thị huyết xong, kiếm tựa như tia chớp quét ngang Dạ Dật Phong.

      "Được rồi, các ngươi muốn đưa ta hoàng tuyền, ta đây liền miễn cưỡng đáp ứng các ngươi . Bất quá, con người của ta sợ nhất là tịch mịch, các ngươi cùng ta chơi đùa đường hoàng tuyền, thuận tiện tán gẫu, được ?" Dạ Dật Phong nghiêng đầu, bĩu môi vô cùng ủy khuất , tiếp quạt trúc trong tay xoay tròn cực nhanh, quét ngang về phía nhóm hắc y nhân bổ kiếm tới.

      Lả tả, trong nháy mắt, mấy tên hắc y nhân cách Dạ Dật Phong gần nhất đều bay ra ngoài, kiếm trong tay đồng thời bị văng .

      Cùng lúc đó, đối mặt với đám hắc y nhân sắc bén công kích, Tiêu Hàn bỗng dưng xoay cổ tay, cái kim tiên rực rỡ lập tức theo tay áo ra.

      Kim tiên bị Tiêu Hàn dùng nội lực khống chế. Vèo tiếng vang lên, kim tiên tỏa ra ánh sáng chói mắt, phân ra thành mười cái roi dài .

      Tiêu Hàn vung cánh tay, đem roi hướng về phíatrước, bụi đất bắn tung tóe, vô số hắc y nhân bịroi của Tiêu Hàn đánh ngã mặt đất.

      "Tiêu Hàn, bằng chúng ta tỷ thí, nhìn xem ai giết được nhiều hơn?" Quạt trúc trong tay Dạ Dật Phong quét lui mấy tên hắc y nhân, bóng dáng chợt lóe, lao nhanh tới bên cạnh Tiêu Hàn,vẻ mặt tươi cười .

      Kim tiên sắc bén trong tay dao động, Tiêu Hàn đồng thời nghiêng đầu nhìn Dạ Dật Phong. Kim tiên lạnh như băng rạch đường trong khí tạo thành tiếng, đồng thời xuyên qua ngực ba gã hắc y nhân, trong nháy mắt ba gã hắc y nhân ngã trong vũng máu, Tiêu Hàn lạnh lùng phun ra hai chữ: "Ba tên."

      Tuy rằng Tiêu Hàn có thẳng thừng trả lời Dạ Dật Phong, nhưng "Ba tên" quárõ ràng rồi, là đồng ý đề nghị tỷ thí giết người của Dạ Dật Phong.

      Dạ Dật Phong nhíu mày cười, quạt trúc trong tay bỗng dưng chém ra. Năm chiếc châm có tẩm kịch độc từ trong quạt bắn ra, bắn vào mi tâm của năm tên hắc y nhân. Mà cũng ngay lúc năm tên hắc y nhân ngã xuống đất, Dạ Dật Phong lười biếng : "Năm."

      "Mười lăm." Tiêu Hàn lạnh lùng nhếch môi, đồng thời Kim tiên quét ngang về phía trước, hữu chưởng đánh về phía bên phải, lập tức có mười lăm thân thể hắc y nhân.

      "Ngoan độc như vậy? Được rồi, vì thua ngươi, ta. . . Cũng lấy mười lăm cái mạng chơi đùa ." Dạ Dật Phong nhếch môi cười yếu ớt, tiếp quạt trúc trong tay bỗng dưng xoay tròn, mười cái châm độc lập tức bắn tới trước, cùng lúc đó hữu chưởng cũng đánh về phía trước. Oanh tiếng vang lên, trong nháy mắt mặt đất lại có thêm mười lăm thi thể.

      Gió lạnh mãnh liệt thổi, bụi đất bay mù mịt. Tên mặt nạ nam tử lười biếng khoanh tay, híp mắt nhìn Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn trong vòng chiến. Thương Nguyệt thái tử cùng Bắc Dực thái tử quả nhiên là danh bất hư truyền, chỉ trong thời gian ngắn, thế nhưng vừa trò chuyện, vừa giết nhiều thủ hạ của như vậy.

      "Năm mươi huyết sĩ thân." Mặt nạ nam tử cười lạnh, gọi những người núp trong rừng cây ra, bọn họ chính là những môn hạ võ công lợi hại nhất của .

      "Vâng." Thanh chỉnh tề vang lên, năm mươi tên huyết sĩ mang mặt nạ dữ tợn, bóng dáng quỷ mị từ trong chỗ tối ra.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :