1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm (C171)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 44: Ta hèn hạ, ta thừa nhận

      "Ta hèn hạ?" Môi đỏ mọng uống cạn chén trà nguội, hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhiễm ý cười nhìn Dạ Dật Phong, giọng điệu lười biếng : "Được rồi, ta thừa nhận. Bởi vì ta gần đây xác thực làm nhiều chuyện hèn hạ, nhưng là biết Thương Nguyệt thái tử rốt cuộc muốn chỉ kiện nào đây?"

      "Ngươi. . ." Dạ Dật Phong biểu tình giống như gặp phải quái vật nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong khoảng thời gian ngắn có chút cứng họng. Là nghe lầm sao, nha đầu này cư nhiên lên giọng thừa nhận nàng hèn hạ?

      "Hết cách rồi, con người của ta trí nhớ luôn luôn rất tốt, hơn nữa gần đây làm quá nhiều chuyện hèn hạ, cho nên cũng chỉ có thể làm phiền Thương Nguyệt thái tử nhắc nhở rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai cái, cười đến vô cùng tà mị.

      "Đừng cho là giả bộ cái gì cũng nhớ là được, ra trong lòng ngươi vô cùng sáng tỏ. Ban đầu phải , lấy dược đổi dược sao?" Dạ Dật Phong cắn răng nghiến lợi , tay vốn là vuốt ót lại dời đến bên huyệt thái dương xoa .

      Ánh nến quanh quẩn, sắc mặt Dạ Dật Phong tái nhợt mang theo vài phần vặn vẹo, hai má cũng có ít mồ hôi lạnh chảy xuống. Nhức đầu a, là đau chết người. Thượng Quan Ngưng Nguyệt đáng chịu thiên đao a, nếu phải muốn lấy thuốc giải, hận thể trước tiên tiến lên hung hăng bóp chết nàng a.

      "Đúng vậy a, lấy dược đổi dược. Ta phải cho ngươi thuốc giải sao, chẳng lẽ. . . Tay của ngươi bây giờ còn ngứa?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu cái, vẻ mặt mê man trừng mắt nhìn.

      "Ngươi cho ta thuốc giải trị ngứa, lại đồng thời hạ độc làm ta đau đầu, ngươi cũng là đủ hiểm." Ngón trỏ dùng sức vuốt vuốt huyệt thái dương đau đớn, thanh Dạ Dật Phong lãnh lệ tới cực điểm.

      "So với ngươi cùng Bắc Dực thái tử, ta còn phải học tập nhiều a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười, ngón tay nhàng xoay ly trà, làm nước trà nhộn nhạo gợn sóng.

      "Ngươi. . ." Thân thể Dạ Dật Phong bỗng dưng cứng đờ, đương nhiên hiểu ý của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng là châm chọc mình và Tiêu Hàn sử dụng quỷ kế đối phó Hiên Viên Diễm.

      "Trà này đúng là thơm, Thương Nguyệt thái tử có nhã hứng cùng nhau phẩm trà, thuận tiện cùng ta chút về trà đạo hay đây. bàn có ly trà, trong ấm đầy nước trà, Thương Nguyệt thái tử chính mình phục vụ mình nha." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vểnh môi về cái bàn cách đó xa, dung nhan quyến rũ cười .

      "Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lập tức giao thuốc giải ra, nếu ta liền lấy đầu ngươi làm bóng đá." Dạ Dật Phong bỗng chốc tiến tới trước giường, con ngươi lạnh băng .

      cũng có tâm tình cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt lảm nhảm dài dòng nữa, đầu càng ngày càng đau. nếu tìm được thuốc giải, hoài nghi mình có thể hay cầm đao, trực tiếp chặt đầu của chính mình đây.

      "Thành xin lỗi, gần đây tương đối bận rộn, đủ thời gian. Cho nên ta chỉ nghiên cứu ra độc dược nhức đầu, còn chưa có nghiên giải dược." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hai tròng mắt xinh đẹp xoay chuyển, trong môi tràn ra lời mười phần khiêu khích.

      " cách khác. . . Ngươi lựa chọn để ta chặt đầu ngươi?" Con mắt Dạ Dật Phong thâm trầm nheo mắt lại.

      "Ngươi nếu có khả năng, vậy liền cắt a."Thượng Quan Ngưng Nguyệt vén mấy sợi tóc bên quai hàm, cười . Mà nàng vừa dứt lời, trong khí xuất hơi thở cực kỳ lãnh.

      "Rất tốt, ngươi lòng muốn chết, ta có lý do thành toàn cho ngươi." Dạ Dật Phong động tay áo cái, chiếc quạt bay đến trong lòng bàn tay. Vèo tiếng vang lên, đầu quạt trúc bắn ra chủy thủ vô cùng sắc bén.

      "Ngươi dự định như thế nào dùng cái chủy thủ này cắt đầu của ta đây? đao chỉnh tề, hay là xuyên qua cổ, rồi từ từ cắt từ trong ra ngoài đây? Ta ngại ngươi xuyên qua cổ ta, sau đó từ từ cắt từ trong ra ngoài a, bởi vì như vậy rất kích thích nha." Thượng Quan Ngưng Nguyệt chút để ý quét mắt qua Dạ Dật Phong, tiếp từ giường đứng lên, cúi đầu nhấp ngụm trà, vẻ mặt chút lo lắng gần sát trước mặt Dạ Dật Phong.

      Đột nhiên, Dạ Dật Phong có chút biết làm sao xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Là muốn cắt đầu nàng, thế nhưng nghe xong lời của nàng, sao lại có cảm giác giống như là nàng muốn cắt đầu của đây?

      "Xuyên qua cổ của ngươi, rồi chậm rãi cắt từ trong ra ngoài cắt rất phiền toái. Ta thấy, đao chỉnh tề tương đối sảng khoái." Dạ Dật Phong hai mắt lạnh lùng cười, quạt trúc mang theo chủy thủ bén nhọn hướng cổ Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắt ngang qua.

      lúc chủy thủ tỏa khí lạnh bức người sắp tập kích vào cổ Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt mị hoặc nở nụ cười, tiếp cổ tay của nàng vừa nhấc, ngón giữa đeo nhẫn Huyền Băng Thiết nở rộ thành hình hoa sen.

      tiếng "bang" vang lên, chủy thủ của Dạ Dật Phong cùng nhẫn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở giữa trung va chạm. Keng, chủy thủ trong nháy mắt thoát khỏi quạt trúc, sau đó vỡ vụn thành nhiều mảnh, toàn bộ rơi mặt đất.

      "Con người của ta a, luôn luôn theo đuổi thủ pháp cắt đầu hoàn mỹ. Nếu như ngươi chịu nghe theo ta, ta liền để lại cái đầu cho ngươi. Đáng tiếc, ngươi có nghe ta , nhất định đao đem đầu ta cắt chỉnh tề, như thế ta liền cảm thấy kích thích. Vì vậy, ta chỉ có thể miễn cưỡng lưu lại đầu của ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng xong, ngón tay nhàng vuốt ve nhẫn Huyền Băng Thiết, hoa sen trong nháy mắt khép lại thành viên cầu màu bạc trắng.

      "Chiếc nhẫn của ngươi. . . Chẳng lẽ là từ Huyền Băng Thiết chế tạo mà thành?" Dạ Dật Phong cả người cũng cứng ngắc ngay tại chỗ, hai mắt hoảng sợ nhìn chiếc nhẫn tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng điệu có chút khó có thể tin hỏi.

      Chủy thủ của dùng sắt tốt nhất của Thương Nguyệt quốc rèn ra, trải qua hơn vạn lần đập, dùng thời gian suốt năm mới rèn thành. Cho nên nó chỉ vô cùng sắc bén, mà độ cứng cũng vượt quá tưởng tượng. Trừ Huyền Băng Thiết trong truyền thuyết uy lực vô cùng, vô địch gì thắng nổi có thể dễ dàng gọt đứt thanh chủy thủ này, Dạ Dật Phong là tìm ra cái nguyên nhân thứ hai.

      "Rất muốn biết sao? Để cho ta dùng chiếc nhẫn này ở mặt ngươi điểm chút máu chơi đùa, ta liền thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi." Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt dã lưu chuyển, bờ môi phác hoạ nụ cười nhàng .

      "Ngươi. . ." Dạ Dật Phong tự chủ được lui về phía sau hai bước, vì sao có loại cảm giác rợn cả tóc gáy đây? ràng là nụ cười vô hại, nhưng lại có thể cảm thấy ràng trong tiếng cười của nha đầu này giấu hơi thở trí mạng làm người ta tử vong.

      "Sợ cái gì nha, ngươi lại bị thua lỗ gì. Ngươi suy nghĩ chút a, khi khuôn mặt trắng noãn của ngươi chợt nhiễm đầy máu đỏ tươi, có phải làm cho ngươi tăng thêm vài phần hơi thở thần bí hay đây? Ta đây là tốt bụng muốn giúp ngươi tăng thêm mỹ cảm nha."Thượng Quan Ngưng Nguyệt tới trước hai bước, nhấc ngón tay của mình lên, đem nhẫn Huyền Băng Thiết quơ quơ trước mắt Dạ Dật Phong.

      "Ngươi rốt cuộc như thế nào mới nguyện ý giao ra giải dược, ra điều kiện của ngươi ." Dạ Dật Phong híp mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe môi treo lên đường cong tựa tiếu phi tiếu. . .

    2. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 45: Ngươi có tư cách cò kè mặc cả

      Khóe môi nở nụ cười lạnh lùng mị, Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay người tới bên cạnh bàn. Đem ly trà để lên bàn, tiếp ngón tay của nàng chấm nước trà trong chén, ở mặt bàn viết xuống hai chữ.

      "Đây là ý gì?" Dạ Dật Phong theo đến cạnh bàn, nhìn hai chữ Thượng Quan Ngưng Nguyệt viết xuống, khẽ nhướng mày.

      "Ngươi nhìn biết, cần gì phải để ta lãng phí lời giải thích chứ?" Ánh nến đỏ rực quanh quẩn ở người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, làm cả người nàng giống như bị mây mù bao phủ, khiến người ta cách nào dò xét.

      "Điều kiện như thế nào?" Dạ Dật Phong thâm thúy quét mắt qua Thượng Quan Ngưng Nguyệt,trong môi tràn ra thanh chút gợn sóng.

      Mái tóc nhàng vung lên, Thượng Quan Ngưng Nguyệt khoanh tay ngồi ở giường, bắt chéo hai chân, hai mắt tỏa ra ý cười nhìn Dạ Dật Phong: "Giờ phút này ngươi, có tư cách cùng ta cò kè mặc cả sao?"

      "So với đau lòng, ta có lẽ càng muốn lựa chọn nhức đầu." Dạ Dật Phong ngẩn ra, sau thản nhiên , nhìn như vô cùng bình tĩnh nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thực ra trong lòng thầm bội phục.

      "Vậy ngươi cứ chầm chậm hưởng thụ tư vị bị đau đớn hành hạ . Nhưng mà, ta có thiện ý nhắc nhở ngươi, loại độc này hàng đêm đều phát tác, mỗi lần phát tác thời gian lâu, đại khái là ba canh giờ. Mà qua canh giờ, cảm giác đau đớn tăng gấp bội nha." Thượng Quan Ngưng Nguyệt sao cả nhún vai cái, mở miệng chậm rãi .

      "Ngươi cho rằng ta có biện pháp giải độc sao, đời cao minh dụng độc cũng chỉ có mình ngươi chứ hả?" Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt , Dạ Dật Phong chỉ có nổi giận, khóe môi ngược lại cười tà.

      "Vậy ngươi tìm người giải a, trong lòng ta thay ngươi yên lặng cầu nguyện. Chỉ là, đừng trách ta trước đó có cảnh cáo ngươi a, ngươi tốt nhất vẫn là đừng xúc động tìm người giúp ngươi giải độc. Ngoại trừ ta tự mình nghiên cứu thuốc giải, những thuốc giải khác nếu hợp với độc trong người ngươi, rất có thể biến thành độc càng thêm độc nha. Đến lúc đó ngươi chỉ hàng đêm đau đầu, có lẽ thân thể cũng dần dần thối rữa. Cuối cùng làm cho dung nhan khô héo, khi thân thể bốc mùi,chỉ sợ cũng là lúc đời thiếu Thương Nguyệt thái tử phong lưu phóng khoáng, mà thi thể càng tanh hôi thê thảm nỡ nhìn nha. "Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười đến rực rỡ, thanh rất dịu dàng, nhưng lời lại mười phần lãnh lệ tàn nhẫn.

      "Ngươi nghĩ. . . Ta tin ngươi sao?" Dạ Dật Phong lông mày khẽ nhếch, hai mắt tràn đầy ý cười nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

      "Tin hay tùy ngươi, dù sao đến lúc đó ta để ý bịt mũi, hảo hảo thưởng thức thi thể của ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi nhếch lên, hai mắt tà mị đáp lại Dạ Dật Phong.

      Da Dật Phong chợt cúi thấp đầu xuống, hai mắt đen nhánh loạn chuyển, tựa hồ trầm tư cái gì. Ngay sau đó lại ngẩng đầu lên, đáy mắt giấu ý cười khó hiểu : "Được, ta đồng ý điều kiện ngươi đưa ra. tại. . . Ngươi có thể mang thuốc giải cho ta rồi chứ?"

      "Dĩ nhiên, chỉ là chỉ có thể cho ngươi nửa viên."Thượng Quan Ngưng Nguyệt môi khẽ mở, ngón tay lười biếng vuốt ve vòng tay cổ tay, cánh tay hướng Dạ Dật Phong vung lên. Nửa viên thuốc màu trắng trung tạo ra đường cong đẹp mắt, bay đến trước mặt Dạ Dật Phong. Dạ Dật Phong nhanh chóng mở quạt ra, nửa viên thuốc màu trắng vững vàng rơi mặt quạt.

      "Nuốt nó vào, đầu của ngươi trong vòng nửa tháng cảm thấy đau đớn nữa. Sau khi chuyện thành công, ta tự nhiên đem nửa viên thuốc giải còn lại cho ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ tay vén mấy sợi tóc bị gió thổi loạn, nhếch môi chậm rãi .

      Dạ Dật Phong đem nửa viên thuốc màu trắng từ mặt quạt nhặt lên, híp mắt xem xét, nhíu mày cười nhìn hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt : "Ngươi lo lắng ta đổi ý, cho nên chỉ chịu cho ta nửa viên thuốc giải. Nhưng nha đầu, nếu như sau khi chuyện thành công ngươi đem nửa viên thuốc giải còn lại cho ta, vậy ta lại tìm ai kể khổ đây?"

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt từ giường đứng lên, nện bước tới trước mặt Dạ Dật Phong. Hướng về phía Dạ Dật Phong cười quyến rũ, ngón tay của nàng ở trong gió kéo đường cong, tiếp nhắm ngay hướng ngực Dạ Dật Phong, môi son khẽ mở : "Nếu như muốn nửa viên thuốc giải còn lại, ngươi chỉ có thể mạo hiểm đánh cuộc lần, để cho nơi này của ngươi lựa chọn tin tưởng ta."

      "Bởi vì tin ngươi, ta tối thiểu còn có nửa cơhội giải thoát khổ sở. Nếu , ta chỉ có thể vĩnh viễn trầm luân trong biển khổ hàng đêm, phải ?" Dạ Dật Phong mang thao nụ cười mị hoặc, thanh nhàn nhạt hỏi.

      " tệ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai cái .

      "Xem như ngươi lợi hại. Được, ta đánh cuộc."Dạ Dật Phong xong, đem nửa viên thuốc màu trắng nhanh chóng nuốt vào.

      "Ngươi cần phải ca ngợi ta, nếu ngươi ngoan ngoãn, ta keo kiệt a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt thanh mặc dù rất nhu hòa, nhưng mỗi chữ từ nàng mà ra đều làm Dạ Dật Phong có loại cảm giác da đầu tê dại.

      Sống lưng lạnh toát, nhưng mặt Dạ Dật Phong vẫn giữ nụ cười. Tay trái của hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt duỗi cái, mở miệng : "Vậy. . . Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ?"

      "Ngươi cũng phải đồng bạn của ta, ngươi chỉ tạm thời là con rối của ta thôi, cho nên bốn chữ hợp tác vui vẻ này, ngươi dùng rất là thỏa đáng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt bỗng dưng khoanh tay, hai mắt hàm chứa nụ cười trào phúng nhìn bàn tay Dạ Dật Phong vươn ra.

      "Ngươi đúng, đích xác là ta dùng từ đúng, phải là. . . Chúc ngươi thành ." Dạ Dật Phong rút tay về, hai mắt chứa ý cười thâm thúy nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt :" Khuya lắm rồi, chắc hẳn ngươi cũng có chút thiếu ngủ, ta liền quấy rầy nữa."

      xong, Dạ Dật Phong xoay người ra ngoài. Mà trong nháy mắt lúc xoay người, nụ cười rực rỡ mặt liền tắt.

      " thong thả, tiễn." Sau lưng, vang lênthanh Thượng Quan Ngưng Nguyệt tà mị cùng lười biếng. . .

      Ánh sáng bạc rực rỡ thỏa thích nhảy múa, ngân hà xinh đẹp làm người ta kinh ngạc. Chẳng qua là khi gió đêm u lan tỏa khắp vùng đất vẫn có thể cảm thấy ràng trong bóng đêm giấu hơi thở nguy hiểm.

      Lúc này, trong phòng ngủ khác của Thụy vương phủ --

      Trước tấm bình phong vẽ phú quý mẫu đơn, cái bàn gỗ đàn hương lẳng lặng ở đó, mà mặt bàn là bàn cờ bằng bạch ngọc giá trị xa xỉ. Bắc Dực thái tử Tiêu Hàn ngồi ghế, hai mắt chút cảm xúc nhìn bàn cờ, mà chính bày ra.

      Gió lạnh thổ đến, ba gã hắc y nhân vô cùng quỷ mị ra trước bàn của Tiêu Hàn. Hai mắt hơi chút sợ hãi nhìn Tiêu Hàn, tiếp cả ba người cùng quỳ chân đất, thanh chỉnh tề mang theo run rẩy : "Chủ tử, bọn thuộc hạ làm việc bất lợi, bị mất dấu Hiên Viên Diễm."

      " ngoài dự liệu. Dạ Dật Phong đâu rồi, tối nay có hành động gì ?" Tiêu Hàn nhìn cũng chưa nhìn ba gã thuộc hạ, trong môi tràn ra lời lạnh lùng, sau đó ngón tay nhặt lên quân cờ đen đặt ở giữa bàn cờ.

      "Dạ Dật Phong tối nay cũng hề rời Thụy vương phủ, chỉ chuyến đến phòng ngủ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nhưng mà bốn phía phòng ngủ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt giấu ít thị vệ Thụy vương phủ, cho nên bọn thuộc hạ dám đến quá gần phòng ngủ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cách nào thăm dò Dạ Dật Phong vì sao tìm Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Bọn thuộc hạ chỉ biết trước khi vào phòng ngủ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Dạ Dật phong từng rống giận Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi hèn hạ."

      " cũng chỉ là bị nha đầu kia lần nữa hạ độc,chạy đòi thuốc giải thôi." Tiêu Hàn lạnh nhạt xong, ngón tay lần nữa nhặt lên quân cờ đen đặt vào chính giữa bàn cờ. Chỉ dựa vào tám chữ Dạ Dật Phong rống hành lang, chủ tử lại có thể đoán được tất cả? Ba gã hắc y nhân hai mắt lập tức càng thêm kính sợ nhìn về phía Tiêu Hàn.

      "Ba người các ngươi tạm thời cần giám thị cử động của Hiên Viên Diễm cùng Dạ Dật Phong, thầm điều tra nữ tử mà giữa mi tâm có cái bớt hình hoa sen màu đỏ trong lời của quốc sư là ai. khi phát tung tích của người này, lập tức giết nàng cho ta." Tiêu Hàn ngẩng đầu lên, thanh lãnh lệ .

      "Vâng" thanh cung kính vang lên, ba gã hắc y nhân lần nữa biến mất trong phòng ngủ. . .

    3. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 46: Có nàng, có thiên hạ

      Gió đêm cùng khí đan vào nhau nhảy múa, ống tay áo Tiêu Hàn hướng mặt bàn vung lên. Trong phút chốc, tất cả quân cờ đen trắng chuẩn xác bay vào trong hộp cờ. Hai mắt tản ra ánh sáng lạnh lùng tĩnh mịch, Tiêu Hàn từ trong tay áo rút ra phong thư.

      Ánh trăng sáng tỏ cùng ánh nến đỏ tươi chiếu vào, mơ hồ có thể nhìn ràng những chữ rồng bay phượng múa trong thư: tìm kiếm nữ nhân Long Diệu hoàng triều ở giữa mi tâm cómột cái bớt hình hoa sen máu đỏ, nữ nhân này là Phượng Tinh chuyển thế, có được nàng tức là có được thiên hạ. Thái tử nếu tìm được nàng, hoặc là cưới nàng, hoặc là giết nàng.

      "Phượng Tinh chuyển thế?" Tiêu Hàn híp mắt ngắm nhìn những chữ này, trong môi tràn ra bốn chữ lạnh nhạt. Quốc sư xem vô số lần tượng thiên văn, khi Long Diệu hoàng triều biểu tình thận trọng đem tờ giấy này giao cho .

      Khóe miệng nâng lên độ cong như có như cười lạnh, ngón tay vuốt ve tờ giấy. Quét tất cả chữ tờ giấy, tiếp đem giấy vo lại, sau đó vận nội lực làm giấy thành những mảnh .

      "Vô luận ngươi là ai, bản thái tử cũng cưới ngươi, cho nên ngươi hẳn phải chết khôngthể nghi ngờ." Con ngươi tĩnh mịch giống như địa ngục tu la, thanh lạnh lẽo mang theo chút tình cảm nào, làm cho gió cũng phải run rẩy. . .

      Cùng lúc đó, trong phòng ngủ của Dạ Dật phong --

      "Thái tử, ngài đồng ý điều kiện Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa ra chứ?" Thị vệ Thương Nguyệt quốc nhíu nhíu lông mày, thận trọng hỏi.

      "Bị nha đầu kia hạ độc, muốn đồng ý cũng thể được a." Dạ Dật Phong lười biếng dựa người vào giường, lắc lắc ly rượu, mùi rượu tràn ra cả phòng, vẻ mặt rất vừa lòng uống cạn.

      "Độc vương tại phải vừa lúc ở Long Diệu hoàng triều sao, thái tử nếu như tìm Độc vương, tin tưởng Độc vương nhất định có biện pháp giải độc của thái tử." Thị vệ hai mắt hết sức khó hiểu nhìn hướng Dạ Dật Phong.

      "Bản thái tử còn chưa có ngu đến mức cần ngươi đến nhắc nhở chứ?" Dạ Dật Phong khẽ lắc rượu trong ly, nhíu mày nhìn về phía thị vệ của mình. Độc vương là nằm vùng mà Thương Nguyệt quốc tỉ mỉ đặt ở Long Diệu hoàng triều, đến bây giờ, Long Diệu hoàng triều vẫn ai biết thân phận chân chính của Độc vương.

      "Chẳng lẽ. . . Thái tử sử dụng kế sách yếu thế dụ địch sao?" Thị vệ biểu tình bừng tỉnh hiểu ra.

      "Ngươi nghĩ sao?" Khóe môi xinh đẹp của Dạ Dật Phong khẽ nhếch, cười nhạt hỏi. Cùng cao thủ như Hiên Viên Diễm với Tiêu Hàn đối chiêu, ngẫu nhiên giả bộ yếu thế chút cũng có gì tốt.

      Tối nay, đầu của mới vừa phát tác, liền lập tức đoán được là Thượng Quan Ngưng Nguyệt động tay động chân, cho nên lập tức tức giận đằng đằng chạy tìm Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Mà nguyên nhân làm như thế cũngchỉ là muốn cho Hiên Viên Diễm cùng Tiêu Hàn biết, Dạ Dật Phong ngay cả cái tiểu nha đầu cũng làm gì được. Như vậy Thương Nguyệt thái tử vô năng, căn bản là đủ gây sức ép với bọn họ. Sau Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại lấy độc uy hiếp , khống chế giúp nàng làm việc, đương nhiên cũng vui vẻ tương kế tựu kế rồi.

      "Vẫn là thái tử cao minh a, như vậy thái tử nhất định có thể nắm chắc lần tiêu diệt được Hiên Viên Diễm cùng Tiêu Hàn rồi." Thị vệ biểu tình khâm phục nhìn Dạ Dật Phong.

      Dạ Dật Phong gì, mà chỉ cúi đầu mân mê ly rượu. Cùng lúc đó, trong tròng mắt đen lơ lửng tầng sương mù. Vốn là hoàn toàn chắc chắn tiêu diệt được Hiên ViênDiễm cùng Tiêu Hàn, nhưng tối nay thời điểm cố ý theo Thượng Quan Ngưng Nguyệt đòi thuốc giải, trong lúc vô tình phát ra chuyện kinh người, mà chuyện làm chắc chắn với việc tiêu diệt Hiên Viên Diễm giảm xuống.

      Hai năm trước, vất vả điều tra vị trí của Huyền Băng Thiết, ra là Huyền Băng Thiết khổ sở tìm kiếm lại ở đỉnh tòa núi băng. Nhưng khi vất vả lên đỉnh phát toàn bộ bị người khác nhanh chân lấy trước rồi.

      Đầy trời hoa đào trong làn tuyết trắng, bốn gã nam tử trẻ tuổi khiêng cỗ nhuyễn kiệu theo gió . Mà trước khi bốn gã nam tử mang cỗ kiệu rời , còn cho câu làm tức giận lên lời: " xin lỗi, khiến Thương Nguyệt thái tử chuyến tay rồi. Nhưng mà cái này cũng hết cách rồi, ai kêu Thương Nguyệt thái tử khinh công bằng người đây?"

      Lúc ấy, sắc mặt xanh mét nhìn đầy trời hoa đào biến mất, thiếu chút nữa ở đỉnh núi băng hộc máu mà chết. biết người trong kiệu là ai, chính là Phong Ngân công tử vô ảnh chỉ còn hương hoa đào.

      Thân phận cùng võ công của Phong Ngân công tử vô cùng thần bí khó lường, hơn nữa nghe kể từ hai năm trước giúp bạch đạo tiêu diệt ma đạo, từ đó liền giao thiệp với người trong giang hồ nữa. Nhưng tối nay, lại phát Huyền Băng Thiết ở trong tay ThượngQuan Ngưng Nguyệt, như vậy chuyện này có ý nghĩa như thế nào đây?

      Thực lực của Hiên Viên Diễm đủ làm nhức đầu, hôm nay Thượng Quan Ngưng Nguyệt là vương phi của Hiên Viên Diễm, ngộ nhỡ Phong Ngân công tử là thế lực đứng sau trợ giúp Thượng Quan Ngưng Nguyệt, như vậy sợ rằng muốn đối phó Hiên Viên Diễm khó càng thêm khó rồi. . .

      Đêm, càng lúc càng khuya. Bầu trời đầy sao dần dần giấu ánh sáng, ngày mới cũng bắt đầu ló ra từ tầng mây.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt bây giờ buồn ngủ, gió đêm từ cửa sổ lặng lẽ thổi vào, gió thổi tới làn tóc nàng, ánh nến ửng hồng cũng kiều diễm quanh quẩn ở lông mày nhếch lên của nàng, làm nàng dù ngủ cũng lặng lẽ thả ra phong tình mị hoặc.

      Lúc này, bóng dáng màu tím lặng yên tiếng động lẩn vào phòng ngủ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chính là Hiên Viên Diễm đêm khuya trở về. Rón rén tới giường Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm hai mắt thỏa mãn cười cười thưởng thức dung nhan điềm tĩnh lúc ngủ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe môi vẽ lên đường cong hạnh phúc.

      "Trở lại rồi?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt miễn cưỡng mở mắt ra, tay chống đầu, thân thể lười biếng nửa nằm ở giường.

      "Khụ, ta đánh thức ngươi sao?" Hiên Viên Diễm nhất thời lúng túng cười tiếng, giọng dịu dàng khẽ hỏi. hàng đêm đều vào nhìn lén dung nhan lúc ngủ của nàng, nhưng ngờ tối nay lại bị nàng bắt quả tang.

      "Mỗi ngày nhìn lén ta ngủ, chẳng lẽ có thể làm ngươi ngủ nhiều thêm chút?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi khẽ nhếch, thanh hài hước hỏi. cho là nàng biết hàng đêm vào nhìn lén nàng ngủ sao, nàng chỉ là có vạch trần thôi.

      " ra là ngươi sớm phát à?" Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt , Hiên Viên Diễm khỏi có chút xấu hổ gãi gãi đầu, nhưng ngay sau đó sắc mặt của bỗng dưng biến đổi, ngón tay của Nguyệt nhi sao lại quấn khăn lụa, hơn nữa mơ hồ có thể nhìn thấy tia máu.

      Nhanh chóng ngồi xuống ở cạnh giường, đem Thượng Quan Ngưng Nguyệt ôm vào trong ngực, Hiên Viên Diễm thận trọng nâng ngón tay bị băng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt lên, mặt mũi tái nhợt cắn răng hỏi "Người nào làm?"

      "Chỉ là cắt vết , đau." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe miệng co rút, sau đó mỉm cười trả lời, mà trong lòng nàng cũng khỏi tràn lên cảm giác ngọt ngào.

      "Ngươi đau, nhưng ta đau. Người nào cắt, ta làm thịt ." Hiên Viên Diễm trừng mắt, tứcgiận .

      "Tự ta cắt ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt trừng mắt lại Hiên Viên Diễm, vẻ mặt tươi cười . . .

    4. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 47: Tin tưởng của ngươi, phần thưởng của ta

      "Cái gì?" Hiên Viên Diễm nheo mắt, dung nhan tà mị đầy kinh ngạc cùng đau lòng. nghe lầm chứ? Tốt lắm, nàng vì sao phải cắt ngón tay của mình a, chẳng lẽ ngại trong cơ thể quá nhiều máu sao?

      "Tướng quân phụ thân tới tìm ta, tin tưởng ngươi từ trong miệng bọn thị vệ biết được rồi chứ?" Thân thể nhắn co rúc trong lồng ngực ấm áp của Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngẩng đầu lên, hai mắt chứa ý cười nhìn Hiên Viên Diễm.

      Tối nay tướng quân phụ thân che mặt xông vàoThụy vương phủ, nếu phải là bọn thị vệ Thụy vương phủ sớm biết thân phận của người, tướng quân phụ thân làm sao có thể dễ dàng tiến vào phòng ngủ của nàng đây?

      "Ân." Hiên Viên Diễm hơi ngẩn ra, tiếp gật đầu cái. Bọn thị vệ bẩm báo với , ra đối với hành động che mặt dò xét Nguyệt nhi của Thượng Quan Hạo cũng là trăm mối cách nào giải a.

      "Nếu như ta cho ngươi biết, ra là tướng quân phụ thân để ta cắt ngón tay. Mà nguyên nhân tướng quân phụ thân để ta cắt ngón tay, chỉ là muốn dùng của ta nghiệm chứng chuyện. Chỉ là cụ thể là chuyện gì, ta tạm thời giữ bí mật, như vậy. . . Ngươi nghĩ như thế nào đây?" Đầu ngón tay nhàng vuốt ve bên má Hiên Viên Diễm, tiếp Thượng Quan Ngưng Nguyệt chợt giữ chặt cổ Hiên Viên Diễm, môi đỏ mọng khẽ mở cười hỏi.

      ra nàng cũng phải muốn , chỉ là viên đá thủy tinh mà mẫu thân qua đời để lại vì sao có thể mở Địa Hạ Cung Điện, mà máu của nàng vì sao đến sau khi trưởng thành mới có thể làm nó biến sắc, trước mắt nàng vẫn hiểu ra sao đây.

      Hiên Viên Diễm nhíu mày, tròng mắt tập trung khuôn mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, tiếp cười đến phong tình vạn chủng: "Nguyệt nhi nếu lựa chọn giữ bí mật, nhất định là có nguyên nhân, ta tôn trọng ý kiến của Nguyệt nhi."

      "Vậy nếu như ta cho ngươi biết, bảo vật trong Địa Hạ Cung Điện. . . Nguyệt nhi muốn,ngươi thế nào đây?" mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặc dù tươi cười, nhưng trong mắt lại tỏa ra khí thế cuồng ngạo.

      Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt , nụ cườibên môi Hiên Viên Diễm càng đậm. Lòng bàn tay cưng chìu vuốt ve đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm đưa mắt nhìn thẳng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, từng câu từng chữ : "Nếu Nguyệt nhi muốn bảo vật, ta liền đem hết toàn lực mang đến tay Nguyệt nhi."

      "Bảo vật này có thể xoay chuyển càn khôn, ngươi sợ Nguyệt nhi lấy được nó rồi, có lẽ bất lợi đối với ngươi sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt đôi mày thanh tú khẽ nhếch, sóng mắt trong veo lưu chuyển nổi lên chút tà mị.

      "Ta sợ, bởi vì ngươi ." Hiên Viên Diễm cười càng rực rỡ, ôm Thượng Quan Ngưng Nguyệt càng chặt, khẳng định .

      "Đúng, ta ." mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng đầy ý cười, thanh mềm mại đáng trả lời. Được Hiên Viên Diễm hoàn toàn tin tưởng, chút nghi ngờ, trong nháy mắt trái tim Thượng Quan Ngưng Nguyệt nóng lên.

      "Nguyệt nhi, vậy ngươi sớm nghỉ ngơi chút, ta trở về phòng ngủ của mình đây." Ánh mắt lưu luyến hạnh phúc xem xét Thượng Quan NgưngNguyệt, Hiên Viên Diễm lúc này mới quyến luyến thôi buông Thượng Quan NgưngNguyệt ra, chậm rãi đứng lên.

      "Dựa vào việc ngươi tin tưởng Nguyệt nhi, Nguyệt nhi hình như cũng nên cho ngươi chút phần thưởng." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười, bỗng nhiên đưa tay kéo ống tay áo Hiên Viên Diễm.

      "Ý của Nguyệt nhi là. . ." Hiên Viên Diễm trong mắt tràn đầy vui mừng, thanh khẽ run hỏi. hình như đoán được, nhưng lại có chút khó có thể tin.

      "Giường phân cho ngươi nửa, nhưng mà chỉ tối nay thôi nha." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu cái, hướng Hiên Viên Diễm dí dỏm trừng mắt nhìn.

      "Nếu Nguyệt nhi chủ động thưởng, bằng liền hào phóng thưởng nhiều chút , cho ta ôm ngươi cùng nhau ngủ được ? Ta đồng ývới ngươi, cho phép của ngươi, ta tuyệt lén hôn ngươi nha." Hiên Viên Diễm hai mắt mị xoay chuyển, cúi mặt gần sát mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh nịnh nọt .

      "Mặc dù có chút được tấc lại muốn tiến thêm thước, chỉ là với biểu xuất sắc vừa rồi của ngươi, Nguyệt nhi cho phép." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi quyến rũ cười, ngón tay êm ái ngắt ngắt mặt Hiên Viên Diễm, nàng hướng Hiên Viên Diễm lười biếng mở rộng cánh tay.

      Hiên Viên Diễm khóe môi tạo thành hình cung, nhanh chóng ôm Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hai người tiến vào mộng đẹp ngọt ngào. Gió đêm thổi qua vạt áo cùng tóc của hai người. Trong ánh nến, tản ra hơi thở hạnh phúc. . .

      Trăng cùng sao dần dần rớt xuống, ánh bìnhminh lặng lẽ thay thế màn đêm, phủ lên vạn vật giống như tấm lụa trắng xinh đẹp thoắt thoắt . Mặt trời cũng treo cao, trong sáng sớm nở nụ cười chói mắt, ngày mới bắt đầu.

      Trong phòng ngủ --

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt chậm rãi đẩy cửa sổ ra, ngửa đầu hít thở luồng khí tươi mới. Y phục mỏng manh tung bay trong gió sớm, giống như đóa hoa nở rộ nhảymúa trong gió.

      "Vương phi." Đúng lúc này, Ảo Ảnh hộ pháp Ngân Lang cùng Thanh Báo vào.

      " tình như thế nào?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu hỏi, hàng lông mi dài nhếch lên, giống như cánh bướm linh động nhàng vũ động.

      "Vật vương phi cần, bọn thuộc hạ cả đêm chế tạo tốt rồi. Tối nay, vương phi có thể Ảo Ảnh cung kiểm nghiệm rồi." Ngân Lang cùng Thanh Báo cung kính cúi người, mở miệng đồng thanh trả lời.

      " cần đợi đến tối nay, ta Ảo Ảnh cung kiểm nghiệm ngay bây giờ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vuốt ve mấy sợi tóc trán, dời bước ra cửa.

      Diễm sáng nay vừa rời giường, liền lặng lẽ rời khỏi vương phủ rồi. Bởi vì hiểu quỷ kế của Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong, nên bây giờ bí mật điều động bọn thuộc hạ đối phó đấy. Mà vũ khí mà nàng giao phó Ảo Ảnh cung chuẩn bị, cũng là để hóa giải quỷ kế của Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong.

      "Vương phi, nếu bây giờ chúng ta Ảo Ảnh cung, rất có thể bị thủ hạ của Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong đuổi theo ." Ngân Lang cùng Thanh Báo liếc mắt nhìn nhau, tiếp đồng thời mở miệng . Thủ hạ của Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong phải là nhân vật đơn giản, nếu như có bóng đếm đen như mực che chở, hành tung của bọn họ rất có thể bại lộ.

      "Người chân chính hiểu được thuật thân, cho dù là lúc mặt trời rực rỡ, dưới con mắt của mọi người, cũng để bất luận kẻ nào tìm được chút tung tích. Theo ta cùng , thuận tiện cho các ngươi lĩnh hội chút cái gì gọi là kỹ xảo thân tuyệt diệu." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười lạnh, ngạo khí vô cùng ra khỏi cửa.

      Vương phi phải kiêu ngạo bình thường, khóe miệng Ngân Lang cùng Thanh Báo co giật bốn mắt nhìn nhau, đồng thời khâm phục giơ ngón tay cái lên, tiếp bóng dáng nhanh chóng chợt lóe theo ra ngoài.

      Trời xanh vạn dặm, mây trắng xa xa. Gió sớm ấm áp quanh quẩn, ở trong ánh nắng tấu lên khúc nhạc làm lòng người mê say.

      hồi lâu sau --

      Thân ảnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt xuất đoạn đường cực kỳ náo nhiệt, mà Ngân Lang cùng Thanh Báo theo hai bên trợn mắt há hốc mồm nhìn.

      Lúc mới ra khỏi vương phủ, bọn họ nhận ra sau lưng tối thiểu có mấy chục tên theo dõi. Nhưng dần dần, người theo càng lúc càng ít. Đến bây giờ, bọn họ khẳng định vương phi hoàn toàn bỏ rơi những người đó rồi.

      Ông trời a, thổ địa a, ai tới cho bọn biết đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a? Vương phi ràng cũng chưa có mang theo bọn họ thân a, nàng căn bản là dẫn hai người bọn họ nghênh ngang dạo phố a, nhưng những người đó vì sao lại bị mất dấu đây?

      nghĩ ra a, đau đầu nghĩ cũng thông a. Ngân Lang cùng Thanh Báo đồng thời gãi gãi đầu, thu được bó tóc lớn. Sớm biết như thế cũng cùng vương phi Ảo Ảnh cung rồi, vốn là muốn trộm học kỹ xảo thân của vương phi. Kết quả chỉ có học trộm được bản lĩnh, mà tế bào não còn chết vô số.

      "Kỳ quái, tại sao lại xuất ở chỗ này đây?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt chợt dừng bước, nhíu mày, ánh mắt thâm thúy nhìn về nơi nào đó.

      "Vương phi, sao vậy?" Ngân Lang cùng Thanh Báo kinh ngạc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau đó đồng thời nhìn theo ánh mắt nàng. . .

    5. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Chương 48: Ta là tới đập phá quán

      Theo tầm mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, là tòa kiến trúc nguy nga với ngói lưu ly ngũ sắc. Tường màu vàng, đại môn treo biển màu vàng kim viết bốn chữ -- Chí Tôn sòng bạc. Lúc này, nam tử vận lục y tay cầm quạt trúc, nhàn nhã vào trong sòng bạc.

      "Ah, đó phải là Thương Nguyệt thái tử Dạ Dật Phong sao, vào sòng bạc làm gì?" Ngân Lang nhíu lông mày, nghi ngờ .

      " nhảm, vào sòng bạc có thể làm gì, đương nhiên là đánh bạc a." Thanh Báo mắt trợn trắng, nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Ngân Lang. Thương Nguyệt thái tử này nhất thời nghiện bài bạc, vào đánh vài ván hình như cũng có gì kỳ quái chứ?

      "Ngươi là heo à! Cẩn thận suy nghĩ chút, mật thám của chúng ta nằm vùng ở Thương Nguyệt quốc cẩn thận điều tra Dạ Dật Phong, hề đánh bạc. Hơn nữa, tại vương gia chúng ta, Khương thái hậu, Bắc Dực thái tử đều bận rộn nghiên cứu sách lược tác chiến, sáng sớm tinh mơ Thương Nguyệt thái tử có ham mê cờ bạc, lại vào sòng bạc đánh bạc, chẳng lẽ ngươi cảm thấy rất kỳ quặc sao?" Ngân Lang tức giận trừng mắt với Thanh Báo.

      "Xem đầu óc của ta, nếu phải ngươi nhắc nhở, ta thậm chí quên Thương Nguyệt thái tử có ham mê bài bạc. Vậy. . . cách khác ra Thương Nguyệt thái tử vào sòng bạc căn bản phải là để đánh bạc, mà có thể là mưu đồ cái gì thể cho ai biết?" Thanh Báo đột nhiên vỗ đầu cái, hai mắt cũng trở nên thâm thuý.

      "Ngươi cuối cùng cũng phản ứng kịp rồi." Ngân Lang im lặng nhìn Thanh Báo.

      "Tạm thời Ảo Ảnh cung, chúng ta vào sòng bạc xem chút." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khóe môi lạnh lùng khẽ nhếch, nhàn nhạt lên tiếng. Phân tích của Ngân Lang, cũng chính là nghi ngờ trong lòng nàng.

      "Dạ, vương phi." Ngân Lang cùng Thanh Báo lập tức cúi người, cung kính trả lời. Trong nháy mắt, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dẫn Ngân Lang cùng Thanh Báo vào đại sảnh sòng bạc, thanh vô cùng huyên náo lập tức truyền vào tai.

      Ánh mắt thâm thúy xem xét chung quanh, Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Ngân Lang, Thanh Báo cơ hồ là trong cùng lúc phát bóng dáng Dạ Dật Phong. Giờ phút này Dạ Dật Phong phe phẩy quạt trong tay, an tĩnh đứng bên cạnh chiếu bạc ngưng thần quan sát.

      Đúng lúc này, nữ nhân mặc hoàng y từ chiếu bạc khác đến chỗ Dạ Dật Phong đứng. Chỉ là nàng cũng có lưu lại bên cạnh Dạ Dật Phong, mà chỉ như có như sát qua, sau đó nện bước đến chiếu bạc khác.

      Bỗng dưng, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng lông mày, môi đỏ mọng nhàng :"Quả nhiên có gì đó quái lạ."

      "Vương phi, chẳng lẽ ngài phát ra cái gì?" Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt , Ngân Lang cùng Thanh Báo biểu tình khiếp sợ nghiêng nghiêng đầu, bọn họ cũng thấy Dạ Dật Phong này có gì bất thường a?

      "Ngân Lang, Thanh Báo, các ngươi biết mới vừa rồi nữ nhân vận hoàng y vừa sát qua Dạ Dật Phong là ai ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt híp mắt lại.

      "Vương phi, ngài biết nàng sao, nàng chính là trưởng nữ của Tả thừa tướng tên Lăng Tiêm Tiêm, là lão bản của Chí Tôn sòng bạc, cũng là người mà toàn thể Long Diệu hoàng triều đều biết Chí Tôn thần bài." Ngân Lang kinh ngạc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt,cung kính hồi bẩm. Danh tiếng của Lăng Tiêm Tiêm ở Long Diệu hoàng triều vang như sấm, vương phi thế nào lại biết nàng?

      "Trưởng nữ Tả thừa tướng? Lão bản của Chí Tôn sòng bạc? Mọi người ở Long Diệu hoàng triều đều biết Chí Tôn thần bài?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu chặt lông mày, tỏa ra hơi thở lãnh.

      Thời điểm Lăng Tiêm Tiêm về phía Dạ Dật Phong, tay có bất kỳ vật gì. Nhưng khi nàng lơ đãng sát qua , trong lòng bàn tay nàng chợt có tờ giấy. Tiếp nàng hạ ống tayáo, đem tờ giấy kia lặng yên tiếng động giấu mất.

      Rất dễ nhận thấy, tờ giấy Lăng Tiêm Tiêm giấu vào trong tay áo, là Dạ Dật Phong thầm giao cho. Nàng thể thừa nhận, loại phương thức trao đổi bí mật của Dạ Dật Phong cùng Lăng Tiêm Tiêm chê vào đâu được. Bởi vì động tác của bọn họ rất nhanh, nhanh đến mức Ngân Lang cùng Thanh Báo cũng thấy chút dấu vết nào. Chỉ tiếc là, bọn họ có lẽ có thể lừa gạt con mắt của tất cả mọi người trong thiên hạ, nhưng chạy thoát nhãn thần của Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng.

      "Uh, ra lão bản chính của Chí Tôn sòngbạc là Tả thừa tướng. Nhưng bởi vì Lăng Tiêm Tiêm dung mạo xuất chúng, võ công cao cường, hơn nữa còn có thân kỹ xảo đánh bài xuất thần nhập hóa, vì vậy Tả thừa tướng liền đem Chí Tôn sòng bạc giao cho Lăng Tiêm Tiêm quản lý." Ngân Lang gật đầu cái, tiếp tục mở miệng .

      "Chí Tôn sòng bạc nằm ở nơi phồn hoa nhất của kinh thành, mỗi ngày ra vào sòng bạc ít nhất đạt tới mấy ngàn người. Kể từ khi Lăng Tiêm Tiêm quản lý Chí Tôn sòng bạc, người vào đây càng nhiều. Những người thuần túy vào đánh bạc cũng có, người thèm thuồng sắc đẹp của Lăng Tiêm Tiêm cũng có, tiếc bỏ ra số tiền lớn đánh bài để lấy được trái tim của nàng, để gây chú ý với Lăng Tiêm Tiêm. Dĩ nhiên cũng có người vì khiêu chiến kỹ xảo đánh bài của Lăng Tiêm Tiêm mà đến. Nhưng vô luận như thế nào, kết quả cuối cùng đều chỉ có chữ, đó chính là thua." Ngân Lang vừa dứt lời, Thanh Báo liền tiếp.

      " tại Tả thừa tướng có thể coi là người giàu nhất Long Diệu hoàng triều rồi, nhưng mà gia sản của hoàn toàn là dựa vào Lăng Tiêm Tiêm dùng kỹ xảo đánh bài thắng được, cho nên Lăng Tiêm Tiêm này rất được Tả thừa tướng thích." Ngân Lang lại bổ sung câu.

      "Ngân Lang, Thanh Báo, chúng ta có thể rời sòng bạc rồi." Nghe Ngân Lang cùng Thanh Báo xong, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh nhạt lên tiếng.

      "A?" Ngân Lang cùng Thanh Báo khóe miệng co giật nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bọn họ phải vào giám thị cử động của Dạ Dật Phong sao? Nhưng tại cái gì cũng thấy được, tại sao lại rút lui a?

      "Đáp án ta biết, dĩ nhiên cần thiết ở chỗ này lãng phí thời gian rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ nhếch môi đỏ mọng, ánh mắt rét lạnh quét qua Dạ Dật Phong vẫn còn giả bộ xem đánh bài.

      "Cái gì?" Ngân Lang cùng Thanh Báo khóe miệng co giật mãnh liệt hơn, bọn họ ràng nhìn ra chút dấu vết a, vương phi như thế nào tìm được câu trả lời a? Trời ạ, tiểu vương phi nhà bọn họ đến cùng có phải người hay a? Ngân Lang cùng Thanh Báo cơ hồ có loại kích động muốn coi Thượng Quan Ngưng Nguyệt thành thần vạn năng mà cúng bái.

      Cùng lúc đó, Dạ Dật Phong ưu nhã phe phẩy quạt, quay người sang, muốn ra cửa sòng bạc. Bỗng dưng, tầm mắt Dạ Dật Phong cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt ở giữa trung giao nhau. Thân thể của khẽ cứng lại, trong mắt tự chủ được thoáng qua tia kinh ngạc.

      Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nàng sao lại bỗng nhiên xuất trong sòng bạc? Nàng phải rời Thụy vương phủ trước mình sao, mà nàng vừa rời Thụy vương phủ, thủ hạ của mình liền đuổi theo nàng a? Chẳng lẽ. . . Nàng lại có khả năng có thể bỏ rơi những thuộc hạ có kỹ thuật theo dõi hạng nhất của , sau đó lại thần biết quỷ hay theo dõi lại mình sao?

      Dạ Dật Phong lập tức thu liễm kinh hoảng trong mắt, dung nhan tươi cười, tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vui vẻ : "Này, là khéo a. ngờ dạo phố, cũng có thể gặp ngươi. Xem ra, duyên phận giữa ngươi và ta ít nha."

      " dạo phố?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt chút để ý quét mắt nhìn nụ cười giả dối của Dạ Dật Phong, có chút giễu cợt .

      " dạo dạo, chợt thấy có sòng bạc. Mặcdù ta đánh bạc, nhưng là nghe bọn thủ hạ thường nghị luận đánh bạc rất thú vị, cho nên ta liền nhất thời vui mừng, chạy vào len lén học hai chiêu. Lại , tại sao ngươi cũng dạo đến sòng bạc a?" Dạ Dật Phong cười chân thành .

      "Ta à, ta là tới đập phá quán." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lãnh cười tiếng, câu làm toàn trường khiếp sợ. . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :