1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc công manh phi - Đường Tô Tô (223) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 171: Manh phi rất kiêu ngạo

      “Thế nào, lẽ nào ta thể ?” Mộc Nghiên tiếp tục quay đầu lại.

      “A…”Thánh Hàn Hi nhìn như là ở cười nhạo Mộc Nghiên, lại giống như cười nhạo chính mình.

      Vỗ tay, rải rác hơn mười bóng người ngăn cản Mộc Nghiên lối .

      “Nếu thương, vậy hận !” Chỉ cần ngươi có thể ở bên người ta, ngươi hận ta cũng được.

      Mộc Nghiên híp mắt, nhìn cũng nhìn xung quanh nhân, xoay người :”Ngươi cho rằng ngươi có thể lưu được ta?Hay là ngươi cho rằng người của ngươi có năng lực lưu lại ta?”

      “Cả hai, nơi này là địa bàn của ta, nàng cho rằng có ai có thể cứu được nàng? Đợi đến lúc bọn họ phát thấy nàng, nàng bị ta nhốt, nàng nghĩ bọn họ tìm đến đầu ta sao? Cho dù tìm đến, nàng cho là bọn họ có năng lực dám cùng quốc gia đứng đầu chống lại sao?”

      Thánh Hàn Hi khóe miệng dương lên, nắm giữ quyền lực ở Hồng Tụ đế quốc, đăng cơ xưng đế là chuyện trong tầm tay.

      “A…Như vậy ngươi hãy động thủ !” Mộc Nghiên cười nhạt, đúng là hiểu biết nông cạn.

      Thánh Hàn Hi liếc mắt, người của đều triển khai huyền khí ‘tầng phòng hộ’, những người này tu vi đều là huyền giả lục cấp, thất cấp, phát ra huyền khí đều công kích hướng Mộc Nghiên.

      Mộc Nghiên đứng yên, thèm để ý bốn phương huyền khí hướng mình vọt tới.

      Khóe miệng nâng lên dáng tươi cười trào phúng.

      Bang bang phanh….

      Chuyện quỷ dị xẩy ra, này huyền khí ở cách Mộc Nghiên vài thước đều bay ngược trở lại, đánh vào người đám huyền giả kia.

      Tầng phòng hộ của thiên địa linh khí mạnh hơn gấp trăm lần tầng phòng hộ của huyền khí, hơn nữa người khác lại nhìn thấy.

      “Ta còn là đánh giá thấp thực lực của nàng.” Thánh Hàn Hi dùng cánh tay bị thương cho Mộc Nghiên vỗ tay.

      “Thế nhưng, ta nhất định muốn lưu lại nàng, đương nhiên là hạ vốn gốc.” xong, lần nữa xuất đám huyền giả khác, đem đám người vừa bị thương thay đổi xuống dưới.

      Lúc này đây đều là thất cấp huyền giả, còn có mấy người là chí tôn nhất phẩm.

      “Ta ngại ngươi gọi toàn bộ ra, thực , cứ nhóm nhóm như vậy ngươi mệt, ta đều ngại phiền.”Mộc Nghiên thưởng thức sợi tóc trong tay, khóe miệng dương lên dán tươi cười thị huyết, nàng chút đều ngại đại khai sát giới.

      Thánh Hàn Hi lần nữa bị Mộc Nghiên chọc giận, nữ nhân này quá bình tĩnh, khiến có loại cảm giác tốt, thế nhưng tối nay phái tới đều là cường giả, hơn năm mươi cường giả còn bắt được người Mộc Nghiên?

      “Như nàng mong muốn.”

      Xung quanh lần nữa xuất nhóm hắc y nhân, Mộc Nghiên bị vây ở chính giữa, ba tầng trong ba tầng ngoài, bốn phía huyền khí bay lên, lam sắc, hồng sắc, ngân sắc, kim sắc.

      “Chỉ ba chí tôn nhị phẩm, đây là át chủ bài của ngươi sao?”Như vậy để nàng trước đem những người có chút uy hiếp đối Mộc gia toàn bộ diệt trừ.

      “Ba chí tôn nhị phẩm có thể chống lại đội hoàng gia kỵ sĩ cấm vệ quân, đối với nàng đủ rồi.” Thánh Hàn Hi thản nhiên đến, đêm nay phải bắt được Mộc Nghiên.

      “Như vậy liền để ta đến kiến thức !” Mộc Nghiên rút ra nhuyễn kiếm bên hông.

      “Lên, muốn sống!”

      Thánh Hàn Hi ra lệnh tiếng, nhóm người gần Mộc Nghiên nhất bắt đầu công kích.

      Mộc Nghiên đầu ngón chân từ từ thoát khỏi mặt đất, thân thể đứng ở giữa trung, trong đầu lên ‘Trảm long kiếm phổ’ chiêu thứ nhất.

      Đây là kiếm phổ Tiểu thạch đầu gửi tại trong đầu Mộc Nghiên, là Thượng cổ Nữ Oa trảm ác long có tổng cộng bốn mươi tám chiêu thức.

      Mộc Nghiên mặt hướng phía nam, thân thể đứng thẳng, tay trái niết quyết : lòng bàn tay hướng xuống dưới, ngón trỏ, ngón giữa để sát vào nhau , đầu ngón tay hướng phía trước , ngón tay cái đặt ngón áp út cùng ngón út.

      Hai cánh tay buông thẳng xuống, tay phải cầm kiếm, lòng bàn tay hướng phía trong,hổ khẩu * hướng phía trước,kề sát hông, kiếm phong hướng xuống, mũi kiếm hưỡng phía trước , mắt hướng đoàn người vây quanh mình, thân thể ở giữa trung xoay tròn.

      (* Hổ khẩu : khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ )

      Bá..Kiếm tay Mộc Nghiên liền biến thành ngàn vạn lợi kiếm bay hướng đám hắc y nhân.

      Huyền khí hộ thể, hắc y nhân lần lượt bị thương, bị đánh hạ, lại đám người khác tiến lên,đánh thắng cũng muốn kéo dài tới Mộc Nghiên cạn kiệt sức lực mới thôi.

      Mộc Nghiên há lại nhìn ra mục đích của bọn họ?

      Chiêu thứ nhất xuất ra, Mộc Nghiên bắt đầu phát động chiêu thứ hai.

      Đầu ngón chân chạm đất, Mộc Nghiên thân thể đột nhiên biến ảo thành mười mấy người, mê loạn mắt đám người.

      Mộc Nghiên chân thân* quỷ mị di động trong đám người, đến chỗ nào đều như ma quỷ câu hồn, khiến người đến chết cũng biết chết như thế nào, chỉ có thể cam lòng mở to mắt ngã mặt đất.

      (* Chân thân : Thân thể thực )

      Đám người còn sống nhìn đến kiếm pháp của Mộc Nghiên thể dùng kinh ngạc để hình dung, kiếm pháp sắc bén, bóng dáng nhanh, đều vượt qua kiếm người hợp nhất.

      Nhìn từng đám người ngã xuống, Mộc Nghiên hài lòng nở nụ cười, bộ trảm long kiếm pháp này đủ sắc bén, lúc này mới chiêu thứ hai, phía sau chẳng phải còn lợi hại hơn?

      Thánh Hàn Hi từ đắc ý đến bây giờ thất lạc, quả nhiên là coi thường nàng, cư nhiên tại trong vòng hai chiêu khiến người của ngã hơn phân nửa. Có thể dùng hai từ khủng bố để hình dung Mộc Nghiên lúc này.

      Thẳng đến Mộc Nghiên đem trảm long kiếm pháp phát huy đến chiêu thứ 12, người chung quanh sai biệt lắm đều ngã xuống.

      Mộc Nghiên có cảm giác mệt ngược lại đánh được thoải mái, lâu có như thế thống khoái qua.

      Dưới ánh trăng Mộc Nghiên bộ bạch y, giống như nguyệt quang tiên tử, người có dính thượng giọt máu, nhưng ra mặt đất sai biệt lắm bị máu tươi rải thành cái thảm hồng.

      Thánh Hàn Hi nhìn thi thể khắp nơi mặt đất, lại nhìn Mộc Nghiên đứng trong đống thi thể, dường như thấy được câu hồn la sát từ diêm vương điện ra.

      Mộc Nghiên khóe miệng dương lên,giọng mê người đối Thánh Hàn Hi :“Thế nào? có nữa sao? Thế nhưng làm sao bây giờ ?Ta giống như giết được nghiền a!”

      Thánh Hàn Hi đổ hít hơi, giết được nghiền? Cuộc chiến kịch liệt vừa rồi xem mắt còn chưa từng nháy cái, thế nhưng Thánh Hàn Hi xác định Mộc Nghiên dùng huyền khí, kiếm pháp của nàng rất cổ quái, thanh kiếm ở trong tay nàng giống như con giao long(thuồng luồng), mà Mộc Nghiên chính là người khống chế giao long.









      Chương 172: Manh phi rất kiêu ngạo

      Nàng tu luyện là cái gì thần công ? Nàng chính là người hay là ?Nếu làm sao người huyền khí cũng có lại có thể giết chết ba chí tôn nhị phẩm, mười mấy chí tôn nhất phẩm? Phải biết rằng cấp bậc chí tôn chẳng khác nào nửa chân bước vào thần.

      Thế nhưng Mộc Nghiên lại cần tốn sức liền giết chết bọn họ, hơn nữa chôn cùng còn có vô só tên ngũ cấp, lục cấp, thất cấp, hoàng gia kị sĩ..Nữ nhân này là Mộc Nghiên sao?

      “Nàng ..nàng…?” Thánh Hàn Hi biết là bị màn trước mắt làm cho khiếp sợ hay là bị Mộc Nghiên kiêu ngạo khiến cho tức giận, cả người thân thể run kịch liệt, ngực phập phồng.

      “A…Thánh Hàn Hi , dáng dấp tự tin lúc trước của ngươi đâu rồi? Có phải gặp quỷ hay ?”Mộc Nghiên từng bước tiếp cận Thánh Hàn Hi.

      Thánh Hàn Hi chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trước mắt nữ nhân giết người như ma, thủ đoạn độc ác, kia động tác giống như sát thủ chi vương.

      Chân Mộc Nghiên giẫm lên mấy trăm thi thể từng bước về phía Thánh Hàn Hi, mà Thánh Hàn Hi hai chân giống như bị khống chế , đứng tại chỗ vẫn nhúc nhích.

      “Ngươi còn rất yếu,lúc này tha cho ngươi chết, lần tới mệnh ngươi tốt như thế này!” Mộc Nghiên híp mắt từng chữ từng chữ đối Thánh Hàn Hi , xong… Mộc Nghiên thân thể ngay tại trước mắt Thánh Hàn Hi biến mất.

      Thánh Hàn Hi chỉ cảm thấy sức lực toàn thân đều giống như bị người lấy cạn, phịch tiếng té ngồi dưới đất, hai mắt vô thần.

      màn này lưu lại dấu vết trong lòng Thánh Hàn Hi thể xóa nhòa, mà mọi thứ xẩy ra đêm nay, từ nay về sau thành Thánh Hàn Hi ác mộng.

      Lúc Mộc Nghiên trở lại Đường Môn, cơ hồ mọi người đều uống say còn biết gì.

      Mộc Nghiên cùng mẫu thân tiếng liền rời .

      Nàng rất lo lắng Phi Khê Trần, quen thuộc phong cảnh, quen thuộc ánh trăng, lúc Mộc Nghiên xuất ở thư phòng Phi Khê Trần còn vùi đầu nhìn sổ sách.

      Nhìn Phi Khê Trần bộ say mê, Mộc Nghiên nghĩ đến nhất định lại quên ăn, bởi vì chỉ cần Phi Khê Trần lòng dạ đặt ở công việc, cái gì đều nhớ.

      Mộc Nghiên rời , cấp Phi Khê Trần chuẩn bị đồ ăn.

      Ở trù phòng nguyên liệu nấu ăn rất ít, Mộc Nghiên tùy ý chọn ít, làm đơn giản hai rau canh.

      Bưng bàn thức ăn quay lại Phi Khê Trần thư phòng , lại phát thấy Phi Khê Trần.

      Mộc Nghiên buông bàn, bàn sổ sách Phi Khê Trần lúc trước xem còn mở ra.

      “Như thế cẩn thận.” Mộc Nghiên đem Phi Khê Trần sổ sách thu thập tốt, nghĩ ra ngoài tìm Phi Khê Trần, thế nhưng lại lo lắng cùng bỏ lỡ*, thể làm gì khác hơn là ngồi chờ trong thư phòng.

      (*Lướt vai mà qua : ở đây có nghĩa là sợ bỏ lỡ , 1 người ra tìm người kia lại trở lại )

      Mộc Nghiên vừa định xoay người, bên hông lại hơn cánh tay.

      Cảm giác quen thuộc,mùi hương quen thuộc, ôm ấp quen thuộc, Mộc Nghiên phát nàng đối Phi Khê Trần qúa quen thuộc.

      Phi Khê Trần ôm Mộc Nghiên, cằm để ở vai Mộc Nghiên, tham luyến mùi hương của Mộc Nghiên.

      “Đói bụng ? Ta làm ít đồ ăn cho ngươi.” Mộc Nghiên vỗ vỗ tay Phi Khê Trần.

      Phi Khê Trần gật đầu :“Nàng ta đều quên mất, xác thực có chút đói bụng .”

      Kỳ thực Phi Khê Trần chút khẩu vị cũng có, thế nhưng vừa nghe đến là Mộc Nghiên đích thân làm, lại có khẩu vị cũng thành có.

      Mộc Nghiên hai tay nâng má, nhìn trước mắt dáng ăn ưu nhã nam nhân,ngô…Thấy thế nào đều đẹp .

      Nếu như ở đại, Trần nhất định là đem những kia hoàng tử a, tổng giám đốc a toàn bộ áp xuống ..ngô.. là tìm được từ đến hình dung.

      Phi Khê Trần ưu nhã ăn thức ăn Mộc Nghiên làm, rất là hưởng thụ đối diện mỗ nữ nhân si mê nhìn mình.

      Nhìn Mộc Nghiên khóe miệng chảy ra dịch thể màu ngân sắc, Phi Khê Trần rốt cuộc nhịn được :“Khụ khụ…”

      Mộc Nghiên bị tiếng ho khan của Phi Khê Trần khiến cho giật mình thanh tỉnh, bật người lo lắng hỏi :“Làm sao vậy? Có phải hay bị nghẹn? Đừng chỉ ăn cơm khô, uống chút canh.”

      Mộc Nghiên tay cầm bát, tay cầm môi cấp Phi Khê Trần thịnh chén canh, nàng nấu chính là canh mướp, có trợ giúp hàng hỏa.

      Nhìn Phi Khê Trần thức đêm , Mộc Nghiên rất là đau lòng.

      “Đây, đem canh uống.” Mộc Nghiên đem bát canh phóng tới trước mặt Phi Khê Trần.

      Phi Khê Trần nhíu mày.

      thích ?” Nhìn mỹ nhân bộ dạng nhíu mày, Mộc Nghiên lo lắng hỏi.

      “Ừ!” Phi Khê Trần gật đầu, ăn mướp.

      “Ách…” Mộc Nghiên 囧, nàng đột nhiên phát mình đối Phi Khê Trần hiểu biết rất ít, cư nhiên thích ăn cái gì, thích ăn cái gì cũng biết, khó trách ăn đến bây giờ cũng uống qua ngụm canh, ra thích ăn mướp a.

      “Kỳ thực ta cũng thích ăn mướp, thế nhưng canh mướp hàng hỏa, hơn nữa uống nước canh là được, có thể đem mướp lấy ra.” Khi nàng thích ăn hay làm như vậy.

      Nghe vậy Phi Khê Trần nở nụ cười, lấy ra, uống nước canh , kia canh là từ mướp nấu ra a, cũng đều là mùi mướp a.

      Thế nhưng Mộc Nghiên vừa cái gì? Hàng hỏa? ra nàng là ở lo lắng cho mình mới cố ý nấu, Phi Khê Trần trong lòng lại ấm áp.

      hơn nửa đêm Mộc Nghiên còn chạy tới tìm , những thế còn tự mình vì làm cơm, lo lắng còn tức giận cố ý nấu canh mướp, hơn nữa bọn họ đều thích ăn mướp.

      Phi Khê Trần cười :“Nàng uy ta!”

      “Cái gì?” Mộc Nghiên tay khơi mướp run lên, nàng có nghe lầm chứ?

      muốn?” Phi Khê Trần ánh mắt ảm đạm.

      Mộc Nghiên nhanh chóng dừng tay giải thích:“ phải phải!” Bưng lên bát canh vừa múc , Mộc Nghiên dùng thìa khuấy khuấy, lại phóng ở bên môi thổi thổi, vẫn lo lắng, Mộc Nghiên nhấp ngụm .

      Hài lòng mới phóng tới bên môi Phi Khê Trần.

      Phi Khê Trần thay đổi vị trí, môi bao trùm chỗ Mộc Nghiên vừa uống, vẻ mặt tươi cười uống xong Mộc Nghiên uy canh.

      Phi Khê Trần rất kỳ quái, trước kia rất khó uống canh, tối nay thế nhưng phát mùi vị rất ngọt.

      Nhìn Phi Khê Trần cười uống xong mấy ngụm, Mộc Nghiên cười :”Thế nào? Có đúng hay rất ngọt?”

      “Ừm, rất ngọt!” Phi Khê Trần gật đầu, rất ngọt, ngọt đến trong tim

      Chương 173: Manh phi rất kiêu ngạo

      Đợi đến Phi Khê Trần rốt cuộc ăn xong qua hơn giờ.

      Mộc Nghiên thể cảm thán mỹ nhân chính là mỹ nhân a, mỗi động tác đều ưu nhã mê người như vậy.

      “Nha đầu đặt đó , ngày mai lại thu thập.” Nhìn Mộc Nghiên chính bận rộn cả buổi tối, bây giờ còn muốn thu thập bát đũa, Phi Khê Trần đau lòng .

      Mộc Nghiên lắc đầu:“ có việc gì, ta rất nhanh quay lại.”

      xong Mộc Nghiên quỷ mị biến mất ở trước mắt Phi Khê Trần.

      Phi Khê Trần sững sờ, nha đầu kia, luôn như vậy xuất quỷ nhập thần, hoàn hảo trái tim tốt, thừa nhận được, nếu như thay đổi là người khác bị nàng hù chết cũng đem nàng thành quái vật.

      Lúc Mộc Nghiên trở lại thư phòng, Phi Khê Trần thu dọn sổ sách.

      “Nhìn xong sao?” Mộc Nghiên rót cho Phi Khê Trần chén nước,đêm khuya nếu như lại uống trà , kia Phi Khê Trần cũng cần ngủ.

      có, ngày mai lại nhìn tiếp!” Phi Khê Trần biết, nếu như mình còn nhìn, nha đầu kia nhất định ngồi bên cạnh , thế nhưng muốn Mộc Nghiên mệt.

      Thư phòng của Phi Khê Trần bên trong có gian phòng ngủ, lúc Mộc Nghiên dọn bát đũa cũng vào đem giường chiếu trải ra.

      “Mệt sao? Buồn ngủ liền nghỉ ngơi !” Phi Khê Trần xoa xoa đầu Mộc Nghiên.

      Mộc Nghiên cười :“Ta rốt cuộc biết vì sao mỗi lần ta xoa đầu Thi Thi nàng đặc biệt ngoan.”

      “Nga?” Phi Khê Trần nhướng mi, vì sao?

      “Bởi vì loại cảm giác này rất thoải mái.” Mộc Nghiên nghiêng đầu khả ái , cảm giác được lòng bàn tay ấm áp bao vây lấy rất thoải mái, nàng có thể cảm thụ được đến từ chủ nhân của đôi tay ấm áp kia đối mình sủng ái.

      “Nha đầu đừng nhúc nhích!” Nằm ở giường, Phi Khê Trần ôm Mộc Nghiên vốn cũng rất khó chịu, thế nhưng tiểu nha đầu trong lòng cư nhiên còn lộn xộn, điều này làm cho chịu nổi muốn phách – ngã người nào đó.

      Mộc Nghiên bĩu môi, Trần khỏi cũng quá chính nhân quân tử , mình đại người sống nằm ở trong lòng , cư nhiên thờ ơ,lẽ nào vì mình chưa phát dục hoàn toàn ? Cho nên Trần có hứng thú?

      Nếu như Phi Khê Trần biết suy nghĩ của Mộc Nghiên, nhất định hai lời trực tiếp bổ nhào cuồng gặm, đùa nhẫn nại rất khổ cực.

      cũng phải Liễu Hạ Huệ, tình cảnh như vậy lần hai lần còn được, nếu như lại nhiều hơn mấy lần dám cam đoan chính mình có hay hóa thân vì lang?

      Phi Khê Trần vỗ vỗ lưng Mộc Nghiên, thanh trầm thấp khàn khàn như là tại nhẫn cái gì:” Ngoan, ngủ !”

      “Được!” Mộc Nghiên khó chịu trả lời, thế nhưng có thể có biện pháp nào? Lẽ nào muốn chính mình chủ động phách – ngã tiểu mỹ nhân?

      Kia chính mình hình tượng tại mỹ nhân trong mắt có thể hay ******

      Ách..Vừa nghĩ đến ở trong lòng Phi Khê Trần hình tượng của mình có, Mộc Nghiên cái gì động lực cũng mất.

      Nha là ai có áp lực mới có đông lực, nàng dựa theo đối với mỹ nhân hết sức dồn ép.

      Thế nhưng cũng gặp động lực có hiệu quả a?

      Con bà nó, ai có áp lực mới có đông lực, nàng trực tiếp đem cả áp lực cùng đông lực cấp ăn, xem ai còn ?

      buồn ngủ, Mộc Nghiên đánh cái ngáp, bên tai nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của Phi Khê Trần, mí mắt nặng.

      “Nha đầu!”

      “Ừ!”

      “Nha đầu..”

      “Ừ”

      Lúc đầu còn có thể cường chống, cuối cùng chống đỡ lại chu công kêu gọi, Mộc Nghiên mí mắt nhắm lại nằm trong lòng Phi Khê Trần ngủ.

      Phi Khê Trần nhìn ngủ Mộc Nghiên bên môi vung lên mạt cười , ôm chặt lấy Mộc Nghiên.

      Trong lúc ngủ , Mộc Nghiên hẳn là mơ thấy mộng đẹp, bởi vì lúc ngủ miệng nàng đều dương lên.

      “Làm cái gì mộng đâu? Có hay mơ thấy ta đâu?”Phi Khê Trần khẽ vuốt Mộc Nghiên mê người môi đào.

      Đầu từ từ tới gần, kìm lòng được hôn lên.

      Cái hôn này chỉ giống như chuồn chuồn lướt nước cũng đủ để Phi Khê Trần hô hấp nặng thêm, bình phục chút trái tim đập nhanh, cằm Phi Khê Trần đặt ở đầu Mộc Nghiên, tiếng mê người ở bên tai Mộc Nghiên vang lên :“Ngủ ta nha đầu!”

      Sáng hôm sau Mộc Nghiên tỉnh lại, Phi Khê Trần rời giường.

      Mộc Nghiên buồn bực bứt bứt tóc, bĩu môi, đêm qua nàng nghĩ thế nào đem tiểu mỹ nhân ấn ngã, thế nhưng cư nhiên lại ngủ.

      Ai…Mộc Nghiên cúi đầu nhìn thân thể mình, phát dục rất sai, thế nhưng vì sao? Lẽ nào mỹ nhân đối mình có hứng thú?

      Thế nhưng có khả năng a, nàng có thể cảm giác được Phi Khê Trần nổi lên dục vọng,thế nhưng cuối cùng đều bị Phi Khê Trần cường đại tự chủ áp xuống.

      Nhớ tới kiếp trýớc bộ dạng mình chạy ở vạn bủi cỏ mà phiến lá dính thân, Mộc Nghiên liền cảm thán a.

      Thân thể này quả nhiên vẫn còn a, nhưng liền Mộc Nghiên tại 13 tuổi là phát dục rất tốt.

      “Tỉnh?” Phi Khê Trần bưng bữa sáng tiến vào liền thấy bộ dạng ngồi ngẩn ra giường của Mộc Nghiên.

      Nghe vậy Mộc Nghiên ngẩng đầu, nhìn Phi Khê Trần lại nhìn thấy bàn bữa sáng trước mặt :“Thơm quá, chính ngươi làm?”

      Phi Khê Trần nghe được lời này của Mộc Nghiên mặt có chút mất tự nhiên ửng hồng.

      Trời vừa tảng sáng, liền tỉnh dậy, ở trù phòng cả buổi sáng, cũng biết lãng phí bao nhiêu nguyên liệu nấu ăn, đem đám thủ hạ đều bị lôi(sét) đến, đều cho rằng lão đại phát sốt, nếu làm sao lão đại sáng sớm liền tự mình xuống bếp?

      “Khụ khụ…Tỉnh liền đứng lên ăn bữa sáng !” Phi Khê Trần dọn xong bát, trước khiến người thử qua, bọn họ đều sai, cũng biết hợp khẩu vị nha đầu .

      “Nga, chờ ta chút!” Mộc Nghiên nhảy xuống giường, vội vàng chạy thu thập phen, sau đó lại vội vàng quay lại.

      ( Liễu Hạ Huệ: người đàn ông đứng đắn ko tà tâm.

      Liễu Hạ Huệ hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người ta rồi ôm vào lòng để ta hết lạnh, mà trong lòng hề có chút tà tâm.Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựavới phụ nữ, cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ hề liếc ngang lần nào.)

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :