1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc công manh phi - Đường Tô Tô (223) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 161: Manh Phi rất kiêu ngạo

      Tiểu Phượng vô cùng nhàn nhã nhìn xa xa Mạnh Liên Nhi bị cá lớn biến dị công kích, hừ lạnh tiếng oán thầm ‘ Đây tất cả đều là ngươi tự tìm , cho ngươi kiêu ngạo , cho ngươi ngông cuồng, cho ngươi ngông cuồng…Chỉnh chết ngươi nha!’

      Cá lớn biến dị trực tiếp tới đất bằng công kích, mặt đất nơi nó đè qua trở nên sạch ..

      Mạnh Liên Nhi tu vi huyền khí cấp ba là mượn dược vật đến, chính nàng ta kinh nghiệm thực chiến ít đến thương cảm, từ được chiều chuộng quen , nàng ta có thể có khả năng trải qua thực chiến sao?

      Cho nên qua hơn mười chiêu Mạnh Liên Nhi chật vật chịu nổi.

      Cảm giác sợ hãi kéo tới, Mạnh Liên Nhi toàn thân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, lẽ nào hôm nay mình chết ở chỗ này?

      Mạnh Liên Nhi muốn chạy trốn thế nhưng phát cá lớn biến dị mỗi lần đều có thể thành công chặn đứng đường chạy trốn của nàng.

      Y phục người sớm bị thủng rất nhiều lỗ hổng, mái tóc Mạnh Liên Nhi cũng có chút rối loạn.

      Đột nhiên chân Mạnh Liên Nhi bị hàm răng lớn của cá biến dị làm bị thương.” Ai u!” tiếng kêu to thống khổ , Mạnh Liên Nhi bị hung hăng quăng ngã.

      “Ngao…” Cá lớn biến dị mở lớn mồm hướng Mạnh Liên Nhi cắn xuống.

      “A…”Mạnh Liên Nhi hét to tiếng, trực tiếp bị dọa ngất .

      Trước khi ngất, Mạnh Liên Nhi vô cùng hối hận, nếu tại mình chạy đến đây , vậy mình cũng gặp quái vật này cũng phải chết.

      “Nữ nhân giáo huấn chút là được, chúng ta lần này tới là có chính muốn làm, nếu như giờ phút này nàng xẩy ra chuyện, như vậy chuyện của chúng ta cũng cần bàn!” Tiểu Phượng đứng dậy vỗ vỗ vụn cỏ người hướng Tử Tầm Nguyệt .

      “Ta có chừng mực!” Tử Tầm Nguyệt gật đầu, nàng tuyệt kinh ngạc gặp Tiểu Phượng ở chỗ này, từ lúc Tiểu Phượng mới đến đây nàng cũng biết!

      Hơn nữa Tử Tầm Nguyệt ban đầu dự tính chỉ là giáo huấn chút Mạnh Liên Nhi mà thôi, cũng muốn mạng của nàng.

      “Vậy nàng tại làm sao bây giờ?” Tiểu Phượng chỉ chỉ Mạnh Liên Nhi hôn mê nằm cỏ, lại nhìn chút con cá trong nháy mắt lại, khóe miệng co giật mạnh.

      “Làm sao bây giờ?” Tử Tầm Nguyệt hừ hừ :“Ném đây thôi, chẳng lẽ còn muốn tìm người đến mang nàng cõng trở về a? Ta đối nàng cũng có lòng tốt như vậy!” Tử Tầm Nguyệt khinh thường bĩu môi, nâng lên con cá giãy dụa cỏ tới bên bờ suối, đem nó thả lại vào trong dòng suối.

      Con cá từ trong tay Tử Tầm Nguyệt vút tiếng chuồn mất, ở trong nước vui vẻ bơi lội.

      Tử Tầm Nguyệt rửa tay, sửa sang đầu tóc đứng dậy nhìn tiểu Phượng cười :“Ta ngại ngươi cõng nàng trở về.”

      Tiểu Phượng toát mồ hôi :“Đừng, ta còn muốn bị người đè chết!” này tiểu thân thể nếu như khiêng nữ nhân bẩn hề hề mặt đất kia , cần phải , chính là tưởng động động chân đều là chuyện khó khăn a, chiều dài chính là rất đối lập a! Tiểu Nguyệt Nguyệt xấu xa.

      trở về!” Tiểu Phượng xong xoay người rời .

      vài bước mới phát phía sau có thanh , cũng có tiếng bước chân, tiểu Phượng dừng lại xoay người, nhìn Tử Tầm Nguyệt đứng chỗ vẫn nhúc nhích :“ sao?”

      Tử Tầm Nguyệt cười cười, chỉ vào chân mình :“Ta đau chân!”

      Tiểu Phượng cười méo :“Ngươi muốn ta cõng ngươi trở về.”

      “Người thông minh vừa liền biết!”

      Tiểu Phượng tới bên người Tử Tầm Nguyệt, gió nổi lên, thổi bay mái tóc hai người , hồng sắc, tử sắc*giữa trung đan vào nhau..

      Tiểu Phượng nhếch môi, hai tiểu hài tử cứ như vậy đứng nhìn đối phương, rốt cục tiểu Phượng bại trận trước, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống :“ nãi nãi , lão nhân gia ngài thỉnh lên !”

      “Hì hì !” Tử Tầm Nguyệt híp mắt nở nụ cười, trực tiếp nhào tới lưng tiểu Phượng.

      “Trần , Liên Nhi thấy!” Mạnh Liệt phái rất nhiều người ra ngoài tìm, thế nhưng kết quả đều là có tin tức.

      “Nàng chơi mệt tự nhiên trở về!” Phi Khê Trần thản nhiên .

      Mạnh Liệt còn muốn cái gì, thấy bên cạnh ngồi Mộc Nghiên cùng Ngục Viêm Thương bất đắc dĩ im lặng, lại phái người tìm kiếm.

      “Tầm Nguyệt làm sao vậy?” Thấy Tiểu Phượng cõng Tử Tầm Nguyệt tiến vào, Mộc Nghiên mở miệng hỏi.

      “Nàng bóc lột ta!” Tiểu Phượng đem Tử Tầm Nguyệt buông xuống, xoa xoa vai, kỳ Tử Tầm Nguyệt rất , chút cũng nặng, Tiểu Phượng đầy đều là làm bộ mà thôi.

      Phi Khê Trần nhìn hai người quay lại, khóe miệng nâng lên, tiểu Phượng cùng Tử Tầm Nguyệt đều trở về, như vậy Mạnh Liệt hẳn là rất nhanh liền tìm được Mạnh Liên Nhi.

      Ngục Viêm Thương buông ly trà, tay nhéo tiểu Phượng tiểu cánh tay kéo đến trong lòng mình, ở bên tai tiểu Phượng vài câu.

      Rước lấy Tiểu Phượng hướng Ngục Viêm Thương giơ ngón tay giữa lên!

      Tử Tầm Nguyệt nghiêng đầu, vẻ mặt mờ mịt nhìn Ngục Viêm Thương cùng Tiểu Phượng,hai người này ở giữa ban ngày lại lời đáng ghét gì!

      Qủa nhiên tình như Phi Khê Trần nghĩ.

      Sau khi Tử Tầm Nguyệt cùng Tiểu Phượng trở lại đến nửa nén nhang thời gian, người Mạnh gia bảo trở lại.

      “Thiếu chủ , tìm được tiểu thư!”

      bị thương chứ?” Mạnh Liệt hỏi, đối muội muội thân cũng thân, thân lại đúng, Mạnh Liệt cùng Mạnh Liên Nhi là cùng cha khác mẹ.

      “Còn thỉnh thiếu chủ xử phạt, tiểu thư bị thương, với lại…” Võ sĩ quỳ gối mặt đất, câu tiếp theo khó có thể mở miệng…

      ..” Mạnh Liệt lạnh lùng .

      “Tiểu, tiểu thư bị thương rất nghiêm trọng!”

      có nổi giận như trong tưởng tượng, Mạnh Liệt chỉ là phất tay bảo võ sĩ lui ra, võ sĩ đứng dậy liền nghe được tiếng Mạnh Liệt :“Tìm đại phu hảo hảo trị liệu cho tiểu thư.”

      “Dạ!” Võ sĩ lui ra, trong lòng lại thầm , thiếu gia hôm nay làm sao vậy? Nếu như là trước đây thiếu gia nghe được tiểu thư bị người khi dễ, phải sớm mang theo hạ nhân tìm đến cửa rồi sao? Hôm nay thiếu gia kỳ lạ a!

      (* chỗ này ta cũng k , ta nhớ lúc trước có tóc Tử Tầm Nguyệt màu đen, nhưng chỗ này tác giả lại cho màu tím – chắc tóc màu tím là đúng , từ giờ để tóc màu tím luôn nhé ..)

      Chương 162: Manh Phi rất kiêu ngạo

      Chúc mọi người có 1 giáng sinh an lành – hạnh phúc

      Trong viện Mạnh Liệt chỉ còn lại năm người Mộc Nghiên, Phi Khê Trần, Ngục Viêm Thương, Tiểu Phượng , Tử Tầm Nguyệt , thêm là sáu người.

      Mạnh Liệt tầm mắt dừng ở người Mộc Nghiên,đối Mộc Nghiên :“Đa tạ hạ thủ lưu tình!”

      Hả? Mộc Nghiên sửng sốt, biết lời này của Mạnh Liệt là có ý gì.

      Ngục Viêm Thương nhướng mi, tay cầm ly trà tự giác nắm chặt, Mạnh Liệt người này tâm cơ cũng phải bình thường như trong tư liệu, chút thời gian như vậy liền biết chuyện này là người khác làm, người này rất nguy hiểm.

      “Liệt, ta nghĩ ngươi hiểu lầm, việc này đều phải ý tứ của Nghiên nhi.” Phi Khê Trần giải thích, biết lời Mạnh Liệt có ý tứ gì.

      “Nga? “Mạnh Liệt cười cười, đem tầm mắt rơi xuống người Tử Tầm Nguyệt cùng Tiểu Phượng :”Qủa nhiên đơn giản!”

      Tiểu Phượng hai tay quơ quơ:”Đừng xem ta, ai bảo ngươi đem muội muội làm hư chứ? Lần này vẫn là chúng ta nếu như đổi thành người khác công chúa nhà ngươi bị thương nặng hơn, chúng ta chỉ thay ngươi cấp nàng đánh chút cảnh cáo mà thôi.”

      “Ha hả, tiểu tử ngươi khẩu khí a!”

      “Hì hì, bởi vì ta có tư cách kiêu ngạo! “Tiểu Phượng sờ mũi, quả thực người nếu như có tư cách kiêu ngạo ngươi làm sao kiêu ngạo?

      “Mộc tiểu thư, chuyện này liền cho qua, vậy kế tiếp có phải nên chuyện hôn hay ?” Mạnh Liệt vẻ mặt nghiền ngẫm, khuôn mặt tuấn tú quá mức nhu cùng Ngục Viêm Thương có chút giống nhau.

      Mộc Nghiên nhíu mày :”Ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng hủy hôn ước?”

      Mạnh Liệt khóe miệng cong lên :”Rất đơn giản, vật đổi vật!”

      vật đổi vật?” Phi Khê Trần biết Mạnh Liệt muốn làm gì, chuyện này Mạnh Liệt cũng với .

      “Ừ, các ngươi giúp ta làm việc, ta hủy hôn ước.” Mạnh Liệt vẻ mặt nghiêm túc .

      “A, Chuyện ngay cả Mạnh gia bảo đều làm được, ngươi bảo chúng ta làm?” Mộc Nghiên nhướng mi, quả nhiên thằng nhãi này có lòng tốt, với lại Mộc Nghiên có thể cảm giác được chuyện này muốn trả giá rất lớn, trong lòng lần nữa mọc lên cỗ bất an.

      “Có thể, chỉ có ngươi mới có thể làm.” Mạnh Liệt khẳng định .

      “Chuyện gì?” Phi Khê Trần giữa trán nhàn nhạt lo lắng, thực lực Mạnh gia bảo sao biết , chuyện Mạnh gia bảo đều làm được bảo tiểu nha đầu làm, vô cùng lo lắng.

      “Chấn quốc chi bảo của Thiên Vũ đế quốc – Hàn Băng Thiền.”

      “Cái gì?” Ngục Viêm Thương mất bình tĩnh oanh tiếng đứng dậy, lạnh lùng nhìn Mạnh Liệt, vậy mà bảo Mộc Nghiên Thiên Vũ đế quốc cướp – Hàn băng thiền.

      “Ha hả, Ngục thiếu có chút kích động.”Mạnh Liệt nhấp ngụm trà nhàn nhạt .

      “Ta kích động ? A…Mạnh Liệt ngươi hẳn là hiểu Thiên Vũ đế quốc thủ vệ có bao nhiêu chặt chẽ, còn có nhiều năm như vậy những người chỉ cần dám đánh chủ ý lên Hàn Băng thiền đều phải có có về chứ?” Ngục Viêm Thương cười nhạt .

      Phi Khê Trần nhìn chằm chằm mắt Mạnh Liệt :”Ngươi muốn — Hàn băng thiền làm cái gì?”

      “Cứu mạng!” Mạnh Liệt thản nhiên .

      “Cứu mạng?” Mọi người khó hiểu kinh hô, kể cả tiểu Phượng cùng Tử Tầm Nguyệt ngồi an tĩnh bên cạnh cũng mất bình tĩnh.

      “Ta còn có thời gian ba tháng, nếu như ba tháng có – hàn băng thiền vậy…” Mạnh Liệt nhìn ánh mắt mọi người khóe miệng vung lên mạt tươi cười tự giễu, sau ba tháng nếu như có Hàn băng thiềm như vậy biến thành cỗ thi thể.

      Phi Khê Trần cầm lấy tay Mạnh Liệt, ngón tay đặt lên mạch đập của .

      Oanh…

      Phi Khê Trần lùi về sau hai bước, nhìn Mạnh Liệt :”Cư nhiên là Thi độc.”

      ‘Thi độc ‘ chí chi độc, có tên gọi là ‘ băng hõa lưỡng trọng thiên’.

      Phàm là người trúng độc, cơ hồ cách tháng phát độc lần, độc phát thân thể người đó phát sinh lớn biến hóa, khi trời nóng bức chiếu lên thân người trúng Thi độc người trúng độc khó chịu giống như toàn thân bị hỏa thiêu vậy.Khi trời đầy mây , người trúng độc lại giống như rơi vào trong hầm băng, tỏa ra khí hàn, thời gian trúng độc càng dài thân thể trực tiếp bị hàn băng bao vây.

      Người trúng độc giống nhau đều bị giày vò đến chết.

      Trúng thi độc mạng sống chỉ có bốn tháng, mà giải dược duy nhất của thi độc chính là –hàn băng thiền, bảo bối người trong thiên hạ đều muốn đến, thi độc có nó giải là được, hơn nữa hàn băng thiền còn có công hiệu lớn đó là có thể giúp người ta tăng lên 50 năm công lực, dù cho người đó là phế vật huyền khí, sau khi dùng xong hàn băng thiền cũng có thể trực tiếp thăng cấp thành cấp bậc chí tôn.

      Thế nhưng người dùng hàn băng thiền phải là thân thể chí , nếu bị hàn băng thiền phản phệ, đó chính là cái gọi mà ăn trộm gà được còn mất nắm gạo.

      “A, ta vì sao phải đáp ứng ngươi? Đừng quên ngươi chỉ còn sống được ba tháng, mà ta hoàn toàn có thể chờ sau khi ngươi chết mang Thi Thi , có lẽ cần ba tháng sau, ta bây giờ có thể cho ngươi sớm giải thoát,cũng làm cho cả Mạnh gia bảo theo ngươi…chôn cùng, cần hoàn nghi, ta nhất định có thể làm được.”

      Mộc Nghiên cười nhạt, Mạnh Liệt ngươi này ván bố trí rất tốt, lợi dụng Thi Thi để nàng tự động đưa lên cửa, sau đó lại dùng tự do của Thi Thi cùng nàng đàm điều kiện, nghĩ nàng đáp ứng ! A.. hảo mưu kế a.

      Mạnh Liệt đụng đến trong ba điều tối kị nhất của Mộc Nghiên.

      Mộc Nghiên nàng hận nhất người khác tính toán nàng, hận nhất phản bội, hận nhất lừa dối.

      Mạnh Liệt cay đắng cười :”Ta tin.”

      Mạnh Liệt đối với lời Mộc Nghiên chút cũng hoảng hốt, dù sao cũng biết được mình lần này đúng là hiểm, thế nhưng có đường lui.

      Hơn nữa tin tưởng lời Mộc Nghiên vừa , nàng hoàn toàn có thực lực khiến tất cả biến thành thực.

      Mạnh Liệt từ trong lòng móc ra phong thư , đặt ở bàn trước mặt Mộc Nghiên :”Ta trước làm tất cả đều là hành động bất đắc dĩ, nếu là đắc tội Mộc tiểu thư còn thỉnh tiểu thư đại nhân so đo tiểu nhân, thế nhưng nhìn nội dung bên trong cái này, ta nghĩ Mộc tiểu thư ngươi đáp ứng.”

      Mộc Nghiên nhíu mày, nàng thế nào đột nhiên có cổ cảm giác bị người bán còn thay người kiếm tiền ?

      Đưa tay cầm lấy phong thư, mở ra..Khuôn mặt Mộc Nghiên biến thành màu tím, cuối cùng trực tiếp đen,…Bàn đá bị Mộc Nghiên vỗ nát, có thể nghĩ đến nàng rất tức giận, vô cùng tức giận!!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 163: Manh phi rất kiêu ngạo

      Năm người Phi Khê Trần, Ngục Viêm Thương, tiểu Phượng , Tử Tầm Nguyệt, Mạnh Liệt rất nhanh nhảy qua bên.

      Năm người nhìn thấy bàn đá bị Mộc Nghiên vỗ cái vỡ nát, khóe miệng giật mạnh.

      Bọn họ chút nào cảm giác được điểm huyền khí dao động, cũng liền này hoàn toàn là sức lực của chính Mộc Nghiên..Cường hãn, phải cường hãn bình thường a!

      Thế nhưng từ lúc bàn đá bị vỗ nát, mọi người đều có chung kết luận, Mộc Nghiên lần này là tức giận.

      Đây là lần thứ ba Phi Khê Trần thấy Mộc Nghiên tức giận như thế.

      Lần đầu tiên ở pháp trường, lần thứ hai là bá mẫu bị người cướp , lần thứ ba chính là lúc này, Phi Khê Trần biết thư viết cái gì, Mộc Nghiên lại tức giận như thế.

      ở đâu?” Mộc Nghiên nghiến răng nghiến lợi hỏi.

      “Khụ khụ….cái này ta cũng biết.” Mạnh Liệt lúng túng .

      Mộc Nghiên khẽ híp mắt nhìn Mạnh Liệt lạnh giọng :”Ngươi biết? Ngươi biết sao lại có thứ này?” Mộc Nghiên hất hất phong thư trong tay.

      “Nha đầu, làm sao vậy?” Phi Khê Trần lo lắng hỏi, chuyện gì lại khiến Mộc Nghiên tức giận như thế?

      “Trần, huynh nhìn.” Mộc Nghiên vung tay, phong thư bay đến trong tay Phi Khê Trần.

      Ngục Viêm Thương, tiểu Phượng, Tử Tầm Nguyệt , ba người đều sáp đầu lại, bốn người vây cùng chỗ nhìn phong thư tay Phi Khê Trần.

      “Mộc nương đây là gia sư giao cho ta, cũng biết lệnh sư ở đâu.”

      “Gia sư? Sư phụ của ngươi là ai?” Mộc Nghiên nhướng mi, trong chốn võ lâm này người có thể thỉnh được quỷ y lão nhân kia nhiều lắm,người có thể được đến quỷ y lão đầu tự tay viết chỉ thị bảo mình hỗ trợ vẫn còn có sinh ra.

      Thế nhưng, thế nhưng…

      Phong thư Mạnh Liệt đưa cho , chữ bên đúng là quỷ y viết bảo Mộc Nghiên đáp ứng Mạnh Liệt thỉnh cầu, giúp lấy – hàn băng thiền!

      Nãi nãi , quả nhiên có quỷ, lại còn là lão quỷ kia.

      Mộc Nghiên cắn răng, nhìn về hướng bắc căm giận oán thầm ngươi nha hảo hảo ở thâm sơn luyện dược, loạn viết cái gì cái gì ngoạn ý? Nợ nhân tình của người ta lại bảo ta trả, nha, ngươi tốt nhất nên cầu nguyện nên xuống núi, nếu ….Hắc hắc.

      Xa ở vô tận tuyết sơn lão quỷ y rùng mình cái.

      Lão đầu gian trá cười :“Đồ nhi a, lúc này đây là cơ hội rèn luyện tốt nhất, hảo hảo quý trọng a.”

      Bốn người nhìn xong nội dung thư đều bị sấm rồi, lão quỷ y trong truyền thuyết có tính tình cổ quái , cộng thêm tính tình so với tảng đá trong hầm cầu còn thối ở trước mặt Mộc Nghiên …khụ khụ… đúng là phải đáng bình thường a!!

      “Nghiên nhi tỷ tỷ, sư phụ của ngươi cư nhiên đem ngươi bán.” Tiểu Phượng nhìn Mộc Nghiên tức giận giọng .

      “Lão đầu chết tiệt, tốt nhất nên rơi vào trong tay ta, nếu ta đem chòm râu của ngươi vặt hết..” Mộc Nghiên phẫn nộ rống to, nàng nếu như gì nhất định bị tức giận công tâm.

      Nguyên nhân Mộc Nghiên tức giận nhất phải là giúp quỷ y trả nợ nhân tình mà là tức giận quỷ y lão đầu ở trong phong thư ngoại trừ bảo mình giúp Mạnh Liệt , liền chút nào hỏi đến chính mình, mệt nàng còn lo lắng lão đầu người ở núi có buồn chán , ngờ xú lão đầu chỉ có buồn chán còn rất nhàn nhã, nhàn đến đưa tay sáp đến chuyện thế tục hồng trần.

      “Sư phụ của ngươi là ai?”Mộc Nghiên trong lòng có ba người, chỉ là xác định được vị nào là sư phụ Mạnh Liệt.

      Mạnh Liệt nhíu mày, sư phụ lúc đưa phong thư này ngoại trừ nhắc tới tên Mộc Nghiên cái gì cũng , hơn nữa nội dung trong thư cũng biết, đối với vấn đề của Mộc Nghiên cân nhắc có nên trả lời hay ? Dù sao sư phụ cho tới bây giờ trong võ lâm cũng chỉ có Mộc Nghiên có thể cứu .

      “Đoạn Hồng Trần? Thương Vô Tình? Hay là Nhậm Ngã Hành?” Mộc Nghiên ra từng cái tên, ánh mắt chú ý đến biểu tình của Mạnh Liệt, quả nhiên lúc đến Nhậm Ngã Hành , khuôn mặt Mạnh Liệt có xuất biến hóa.

      ra Nhậm Ngã Hành là sư phụ ngươi.” Mộc Nghiên cười .

      Mạnh Liệt thân thể chấn động, kinh ngạc nhìn Mộc Nghiên, nàng là làm sao mà biết được? Phải biết rằng những người biết chuyện này ngoại trừ cùng phụ gần như có ai hay biết a.

      “Thảo nào có thể thỉnh được lão đầu đứng ra, chuyện này ta thay ngươi xử lý, thế nhưng phải vì ngươi mà vì sư phụ ngươi Nhậm Ngã Hành, chính ngươi nhớ kỹ lời mình , chúng ta trước.”Mộc Nghiên xong liền rời khỏi, tại cần tiếp tục ở lại nữa.

      “Mộc nương yên tâm, ta lập tức sai người Đường môn đem hôn hủy bỏ.”

      “Nghiên tỷ tỷ chờ chúng ta.”Tử Tầm Nguyệt túm tiểu Phượng đuổi theo.

      Ngục Viêm Thương đối Mạnh Liệt ôm quyền chào, cũng rời .

      Duy nhất còn lại chính là Phi Khê Trần.

      “Sư phụ của nha đầu là quỷ y.” Phi Khê Trần lo lắng mở miệng .

      ra là lúc lúc chí tôn quỷ y a, thảo nào sư phụ đời này người có thể cứu ta chỉ có nàng.”

      “Yên tâm, huynh đệ ta để ngươi gặp chuyện may.” Phi Khê Trần quyền thúc đến ngực Mạnh Liệt, đây là động tác minh chứng tình huynh đệ .

      “Cảm tạ huynh đệ.” Mạnh Liệt cảm kích cười, còn có cừu chưa báo, chí ít tại thể chết được.

      Trở lại khách điếm Mộc Nghiên bắt đầu thu thập đồ đạc.

      Tiểu Phượng bĩu môi, ngựa ngừng vó chạy ngày hai đêm, tại lại lập tức phải , ngô,…. đối ngựa có chứng sợ hãi có được hay , có thể ở lại nghỉ ngơi hai ngày sao?

      Tử Tầm Nguyệt cánh tay ngoắc ngoắc tiểu Phượng :“Ngươi lại làm sao vậy? Thế nào bộ dáng giống như người khác nợ ngươi mấy trăm vạn lượng .”

      Tiểu Phượng nhìn Tử Tầm Nguyệt :“Nữ nhân ngươi có cách gì hay , cho, cho ta…” Tiểu Phượng đột nhiên phát lời muốn khó mà mở miệng.

      “Cho ngươi thế nào ?” Tử Tầm Nguyệt nhíu mày, thằng nhãi này sao đột nhiên trở nên quái đản?

      “Ngô..”Tiểu Phượng gãi gãi đầu, khó a!!!

      “Khụ khụ…”Tử Tầm Nguyệt bị nước bọt của bản thân cấp sặc , nguyên nhân là Phượng Tà thằng nhãi này mặt đỏ, ngay cả bên tai cũng đỏ.

      “Ngươi…”

      Chương 164: Thiên sứ ác ma ý nghĩ

      “Phượng Tà ngươi nha thiếu đánh ?”Tử Tầm Nguyệt đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt béo tròn của Tiểu Phượng, oa xúc cảm tốt a, ha ha…

      “Ngươi mới thiếu đánh, ta ….ta là…”

      “Ngươi là làm sao vậy?”

      “Mấy ngày nay chạy mệt chết được, đều có nghỉ ngơi tốt, Nghiên tỷ tỷ lại muốn , ngô..Rất thống khổ, có thể hay nghỉ ngơi hai ngày ?” Chí ít cũng phải để mình đối ngựa run rẩy lại cũng muộn a.

      “Thống khổ? Ta cảm thấy thống khổ a!”

      Tiểu Phượng hận thể tìm cái hầm mà chui vào, mình đều đến như thế, nha đầu kia thế nào liền biết chứ?

      Rốt cục Tiểu Phượng cố lấy dũng khí ở bên tai Tử Tầm Nguyệt mấy câu.

      “Phốc ..ha ha…”Tử Tầm Nguyệt ôm bụng cười to.

      Tiểu Phượng khuôn mặt tuấn tú đen, chỉ biết nữ nhân lương tâm này như vậy, là buồn cười như thế sao?

      “Tầm Nguyệt lại khi dễ Tiểu Phượng.”Phi Khê Trần vào phòng, từ bên ngoài nghe được tiếng cười của này.

      “Ách… có, tuyệt đối có.”Tử Tầm Nguyệt run run vai cười .

      Tiểu Phượng vừa nhìn thấy Phi Khê Trần liền bật người chạy tới túm ống tay áo Phi Khê Trần :“Trần ca ca chúng ta có thể hay ngày mai lại a? Huynh xem tại đều buổi chiều , trời lập tức tối .”

      ?”Phi Khê Trần khó hiểu.

      “Đúng vậy, Nghiên tỷ tỷ thu thập đồ đạc, Ngục Viêm Thương nghiệt kia cũng xử lý chuyện tình, ai…”Tiểu Phượng thở dài.

      Vừa mới bắt đầu cưỡi ngựa rất hưng phấn, thế nhưng sau đó… từ hưng phấn biến thành sợ hãi, ở mã xóc nảy rất thống khổ, tiểu yy đều bị cọ sát đến phát đau, bây giờ còn tốt đâu.

      Phi Khê Trần nhu nhu tóc Tiểu Phượng hướng hai tiểu quỷ ôn nhu :“Ta xem.”

      “Tốt!”

      “Trần ca ca , nhất định phải bảo Nghiên tỷ tỷ ngày mai lại a.” Tiểu Phượng hướng bóng lưng Phi Khê Trần lớn tiếng hô.

      “Ha ha, Phượng Tà ngươi rất khiêm nhường a.”

      “Thiết”Tiểu Phượng mới mặc kệ khiêm nhường khiêm nhường, chỉ cần để có thời gian nghỉ ngơi cái gì cũng tốt.

      Đẩy ra cửa phòng của Mộc Nghiên, Phi Khê Trần liền thấy Mộc Nghiên thu thập đồ đạc.

      Phi Khê Trần vào, từ phía sau ôm lấy eo Mộc Nghiên :“Ngày hôm nay sao?”

      Mộc Nghiên ngừng lại động tác trong tay:”Chuyện giải quyết nghĩ sớm chút trở về.”

      “Tiểu Phượng còn muốn chơi lúc, ngày mai lại , này đường chạy xác thực khiến tiểu quỷ kia ăn tiêu, nếu sáng mai lại !”

      “A…”Mộc Nghiên xoay người, hai tay ôm Phi Khê Trần :“Là ta sơ ý.”

      nhàng búng mũi Mộc Nghiên, Phi Khê Trần cười :”Nơi này có rất nhiều thứ hảo ngoạn, buổi tối mang nàng ra ngoài chơi.”

      “Tốt!”

      Ăn xong cơm tối Phi Khê Trần mang theo ba người Mộc Nghiên ,Tử Tầm Nguyệt, tiểu Phượng dạo phố.

      ‘Ngọc Thành quan’ cảnh đêm rất đẹp, khiến Mộc Nghiên có loại cảm giác chợ đêm ở đại.

      đường điểm đầy hoa đăng, hoa đăng năm vẻ sáu màu, hình dáng đa dạng, tiếng thét, tiếng rao hàng ồn ào ….

      “Trần ca ca, chơi tốt a.” Tử Tầm Nguyệt hai mắt lóe kim quang, hưng phấn hô.

      “Ha hả, chớ lạc.” Phi Khê Trần nắm tay Mộc Nghiên đối phía trước hai tiểu quỷ vừa vừa nhảy .

      “Yên tâm, ta sao có thể lạc được?” Tử Tầm Nguyệt phất phất tay, thoáng cái lẻn đến trước mặt người bán hàng rong, thưởng thức mặt nạ hoa trong tay mang ở mặt :“Phượng Tà, Phượng Tà ngươi xem, đẹp ?”

      “Đẹp !” Tiểu Phượng chọn chọn, cầm lấy cái mặt nạ la sát, mặt nạ này nhìn rất tốt, đặc biệt ở trong đêm tối nhìn rất dọa người.

      Mộc Nghiên cùng Phi Khê Trần đến liền thấy hai người Tử Tầm Nguyệt cùng Tiểu Phượng chọn mặt nạ.

      “Trần ca ca, Nghiên tỷ tỷ, các ngươi nhìn cái này có phải rất đẹp đúng ?” Tiểu Phượng khoe khoang vung lên mặt nạ la sát trong tay.

      “Ừ rất đẹp , Trần chúng ta cũng chọn cái chơi.” Mộc Nghiên cười với Phi Khê Trần.

      “Hảo.” Phi Khê Trần gật đầu, cùng Mộc Nghiên đồng thời vươn tay..

      Tay hai người đồng thời rơi xuống chiếc mặt nạ, kia mặt nạ là nửa mặt thiên sứ nửa mặt ác ma, thiên sứ cùng ác ma kết hợp với nhau.

      Nhìn tay đối phương, Phi Khê Trần cùng Mộc Nghiên cùng lúc ngẩng đầu nhìn đối phương, hai người nhìn nhau cười.

      “A…Trần…Chúng ta.” Mộc Nghiên đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, sau đó nở nụ cười, bọn họ đúng là … phải người nhà vào cửa a.

      Tiểu Phượng cùng Tử Tầm Nguyệt cũng nhìn qua chiếc mặt nạ kia, trắng đen là xấu xí a, vì sao Trần ca ca cùng Nghiên tỷ tỷ đều thích cái này chứ?

      Lão bản thấy tuấn nam mỹ nữ trước mắt rất ăn ý cùng lựa chiếc mặt nạ lập tức vui vẻ :“Công tử cùng tiểu thư đúng là tâm hữu linh tê nhất điểm thông * a, liền chọn mặt nạ đều như thế ăn ý, hai vị thực là tuyệt phối!” ( *Tâm ý tương thông )

      Tiểu Phượng nghiêng đầu, nhìn xem Phi Khê Trần cùng Mộc Nghiên lại nhìn xem mặt nạ tay hai người, có chút biết vì sao Trần ca ca cùng Nghiên tỷ tỷ chọn mặt nạ kia.

      Thiên sứ cùng ác ma thường thường đều tại ý nghĩ.

      Thanh toán tiền, đeo lên mặt nạ, bốn người tiếp tục dạo.

      Đột nhiên Tử Tầm Nguyệt chỉ vào con sông đối diện kích động :”Mau nhìn, hoa đăng, hoa đăng …”

      Theo tầm mắt Tử Tầm Nguyệt nhìn qua, con sông đối diện rất náo nhiệt, rất nhiều người ở bên bờ thả hoa đăng, sông trôi lơ lửng rất nhiều loại hoa đăng, rất đẹp.

      “Chúng ta qua.” Phi Khê Trần nắm tay Mộc Nghiên, Tử Tầm Nguyệt sớm trước túm tay Tiểu Phượng chạy đến bên kia…

      Lão bản bán hoa đăng sinh ý tốt, giá càng cao hoa đăng liền càng xinh đẹp..

      Tử Tầm Nguyệt chọn hai cái đắt nhất, cái đưa cho Mộc Nghiên cái cho chính mình.

      “Nghiên tỷ tỷ ngươi chuẩn bị viết cái gì?” Tử Tầm Nguyệt cầm bút lông, biết nên viết cái gì lên hoa đăng, len lén nhìn Mộc Nghiên, thế nhưng …

      Chương 165: Chỉ là thay đổi loại phương thức tiếp tục ngươi

      Mộc Nghiên che lại ánh mắt của Tử Tầm Nguyệt :“Tự muội viết .”

      Hoa đăng , còn gọi là đèn cầu nguyện!

      Mọi người đều rất mê tín, tuy là Mộc Nghiên mê tín, thế nhưng vất vả gặp, vậy liền chơi đùa .

      “Để ta xem chút cũng thế nào.” Tử Tầm Nguyệt bĩu môi bất mãn .

      “Hắc, cho muội nhìn, tiểu nha đầu chính mình viết .” Mộc Nghiên cầm bút lông rất nhanh viết lên giấy.

      Tử Tầm Nguyệt tử mâu vòng vo chuyển, bỗng nhiên khóe miệng nâng lên, nàng biết nên viết cái gì rồi.

      “Trần ca ca, vì sao nữ nhân đều thích những cái này?” Tiểu Phượng cùng Phi Khê Trần ngồi ở trong đình nhìn cách đó xa Mộc Nghiên cùng Tử Tầm Nguyệt vẻ mặt vui vẻ, rất là khó hiểu, chỉ cái đồ hư cũng đáng khiến những nữ nhân này thích?

      Lại nhìn xung quanh, những người này cũng giống nhau a!!

      “A. đây là khác nhau giữa nam và nữ.” Phi Khê Trần sủng nịnh cười, tối nay nha đầu rất hoạt bát rất khả ái!!

      “Ai…Nữ nhân đúng là phiền phức.” Tiểu Phượng thở dài tiếng.

      Mộc Nghiên sau khi viết xong đem bút lông đặt xuống bên cạnh, nhìn kiệt tác của mình cười hài lòng, nhàng thổi thổi cho mực nhanh khô sau đó cuộn lại dùng dây hồng buộc lại.

      “Hô, cuối cùng viết được rồi!” Tử Tầm Nguyệt ném bút lông ….

      “Tiểu Nguyệt Nguyệt, muội viết cái gì?” Mộc Nghiên cầm hoa đăng đến trước mặt Tử Tầm Nguyệt.

      “Hi.. cho tỷ!”Tử Tầm Nguyệt rất nhanh đem giấy cuộn lại buộc xong, bỏ vào bên trong hoa đăng.

      “Ta còn lười nghe đấy.” Cầm nến, Mộc Nghiên châm lên ngọn nến hoa đăng của mình và Tử Tầm Nguyệt.

      Mộc Nghiên cùng Tử Tầm Nguyệt ngồi xổm bên bờ sông, hoa đăng từ tay hai người rời , ở mặt nước chậm rãi trôi theo dòng nước, rất nhanh liền xen vào giữa những hoa đăng khác.

      “Được rồi, chúng ta thôi!” Mộc Nghiên mang theo Tử Tầm Nguyệt trở lại trong đình với Phi Khê Trần cùng Tiểu Phượng.

      “Ừ!”

      Bốn người rời khỏi đình, đến đường lớn.

      “Tiểu Nguyệt Nguyệt ngươi viết cái gì ?” đường, tiểu Phượng đột nhiên hỏi.

      “Hắc, muốn biết?” Tử Tầm Nguyệt khóe miệng giơ lên, cười xấu xa nhìn tiểu Phượng.

      Thấy Tử Tầm Nguyệt cười gian trá, tiểu Phượng run lên, lắc đầu, quên biết hơn.

      hiếu kỳ muội viết cài gì sao?” Nhìn bộ dáng hai tiểu quỷ đáng , Mộc Nghiên vừa vừa hỏi Phi Khê Trần.

      Phi Khê Trần cầm tay Mộc Nghiên đặt ở ngực mình:“Ở đây biết.”

      Dưới ánh trăng, Mộc Nghiên nở nụ cười, nụ cười sáng lạn, giống như hoa nở rộ.

      Con sông các nàng lúc trước phóng hoa đăng gọi là Hứa nguyện hà (sông cầu nguyện), theo dòng nước chảy về hướng tây.. sông rất nhiều hoa đăng bị thổi tắt, ở chỗ rẽ, bóng người xuất , tầm mắt rơi xuống những chiếc hoa đăng khiến người ta hoa mắt mặt sông.

      Đột nhiên bóng người phi thân lên, lướt mặt sông , đưa tay bắt lấy chiếc hoa đăng , thân thể lại đạp mấy cái về đến bờ.

      Lấy ra cuộn giấy bên trong hoa đăng, từ từ mở…

      Mặt chút thay đổi nhìn chữ giấy, khóe miệng cong lên, tay nắm thành quyền, cuộn giấy trong lòng bàn tay biến thành bột phấn, mà hoa đăng bị đá cái, tõm tiếng rơi xuống trong sông, màn kỳ quái xẩy ra, kia hoa đăng bảy màu cư nhiên đổi màu, đổi thành loại hoa đăng quý nhất hoa tượng* làm, mà hoa đăng này chính là hoa đăng của Mộc Nghiên. (*người làm hoa đăng)

      gió nổi lên, thổi bay tóc đen như mực che khuất nửa khuôn mặt của nam nhân, nam nhân môi mỏng cong lên dáng tươi cười nghiền ngẫm.Dưới ánh trăng nửa khuôn mặt tuấn tú có vẻ tà mị mê người.

      Nam nhân nhìn trước mắt đủ loại màu sắc hoa đăng, hai mắt tản ra hàn quang , đột nhiên xẹt tiếng, sông tất cả hoa đăng đều bốc cháy, nam nhân đối với kiệt tác của mình rất thỏa mãn.

      Quay đầu nhìn lương đình mà trước đó mấy người Mộc Nghiên rời , trong nụ cười có mưu tính có tà ác còn có chút , còn có càng nhiều là hận, đúng vậy chính là cừu hận.

      Trở lại nhà trọ là đêm khuya.

      Đối với đêm này chơi rất vui vẻ thể nghi ngờ là tiểu Phượng cùng Tử Tầm Nguyệt, cho nên lúc trở về hai người nằm lên giường liền ngủ.

      nóc nhà trọ.

      Mộc Nghiên dựa vào vai Phi Khê Trần, ôm hai chân nhìn bầu trời đêm mỹ lệ.

      Phi Khê Trần mỏ rộng bạch sắc nguyệt bào, đem thân thể nhắn của Mộc Nghiên ôm ở trong lòng.

      Mộc Nghiên ở trong lòng Phi Khê Trần cọ cọ :“Trần huynh tin thế giới này có thiên đường cùng địa ngục sao?”

      “Tin!”

      Mộc Nghiên lo lắng :” Nghe , người khi còn sống làm chuyện tốt khi chết được lên thiên đường, ở thiên đường sinh sống vui vẻ, người khi còn sống làm chuyện xấu chết xuống đia ngục , chịu đủ mười tám loại cực hình!”

      “Trần phụ mẫu là người tốt, cho nên bọn họ tại đều ở thiên đường sống vui vẻ.”

      Bỗng nhiên Mộc Nghiên ngón tay chỉ bầu trời :“Trần , huynh xem….”

      Phi Khê Trần theo ngón tay Mộc Nghiên xem qua, phía trước có hai ngôi sao sáng chói.

      “Sống ở thiên đường là thiên sứ, mỗi ngày vào lúc ban đêm biến thành sao, treo bầu trời, nhìn thân nhân mình, con …Nếu như huynh mỗi ngày ngẩng đầu nhìn thấy ngôi sao nào sáng nhất đó chính là phụ mẫu nhìn huynh, nơi đó chính là Trần phụ mẫu nga, bọn họ mong muốn huynh sinh hoạt vui vẻ, tuy là bọn họ thể bồi ở bên người huynh, thế nhưng phải tin tưởng bọn họ vẫn như cũ huynh, chỉ là thay đổi loại phương thức huynh mà thôi!” Mộc Nghiên nhìn Phi Khê Trần .

      Tầm mắt Phi Khê Trần vẫn dừng ở hai ngôi sao sáng nhất bầu trời, hai ngôi sao chói mắt kia chính là phụ thân cùng mẫu thân? vẫn là lần đầu tiên nghe đến loại thuyết pháp này, nhưng tin !

    3. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 164: Thiên sứ ác ma ý nghĩ

      “Phượng Tà ngươi nha thiếu đánh ?”Tử Tầm Nguyệt đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt béo tròn của Tiểu Phượng, oa xúc cảm tốt a, ha ha…

      “Ngươi mới thiếu đánh, ta ….ta là…”

      “Ngươi là làm sao vậy?”

      “Mấy ngày nay chạy mệt chết được, đều có nghỉ ngơi tốt, Nghiên tỷ tỷ lại muốn , ngô..Rất thống khổ, có thể hay nghỉ ngơi hai ngày ?” Chí ít cũng phải để mình đối ngựa run rẩy lại cũng muộn a.

      “Thống khổ? Ta cảm thấy thống khổ a!”

      Tiểu Phượng hận thể tìm cái hầm mà chui vào, mình đều đến như thế, nha đầu kia thế nào liền biết chứ?

      Rốt cục Tiểu Phượng cố lấy dũng khí ở bên tai Tử Tầm Nguyệt mấy câu.

      “Phốc ..ha ha…”Tử Tầm Nguyệt ôm bụng cười to.

      Tiểu Phượng khuôn mặt tuấn tú đen, chỉ biết nữ nhân lương tâm này như vậy, là buồn cười như thế sao?

      “Tầm Nguyệt lại khi dễ Tiểu Phượng.”Phi Khê Trần vào phòng, từ bên ngoài nghe được tiếng cười của này.

      “Ách… có, tuyệt đối có.”Tử Tầm Nguyệt run run vai cười .

      Tiểu Phượng vừa nhìn thấy Phi Khê Trần liền bật người chạy tới túm ống tay áo Phi Khê Trần :“Trần ca ca chúng ta có thể hay ngày mai lại a? Huynh xem tại đều buổi chiều , trời lập tức tối .”

      ?”Phi Khê Trần khó hiểu.

      “Đúng vậy, Nghiên tỷ tỷ thu thập đồ đạc, Ngục Viêm Thương nghiệt kia cũng xử lý chuyện tình, ai…”Tiểu Phượng thở dài.

      Vừa mới bắt đầu cưỡi ngựa rất hưng phấn, thế nhưng sau đó… từ hưng phấn biến thành sợ hãi, ở mã xóc nảy rất thống khổ, tiểu yy đều bị cọ sát đến phát đau, bây giờ còn tốt đâu.

      Phi Khê Trần nhu nhu tóc Tiểu Phượng hướng hai tiểu quỷ ôn nhu :“Ta xem.”

      “Tốt!”

      “Trần ca ca , nhất định phải bảo Nghiên tỷ tỷ ngày mai lại a.” Tiểu Phượng hướng bóng lưng Phi Khê Trần lớn tiếng hô.

      “Ha ha, Phượng Tà ngươi rất khiêm nhường a.”

      “Thiết”Tiểu Phượng mới mặc kệ khiêm nhường khiêm nhường, chỉ cần để có thời gian nghỉ ngơi cái gì cũng tốt.

      Đẩy ra cửa phòng của Mộc Nghiên, Phi Khê Trần liền thấy Mộc Nghiên thu thập đồ đạc.

      Phi Khê Trần vào, từ phía sau ôm lấy eo Mộc Nghiên :“Ngày hôm nay sao?”

      Mộc Nghiên ngừng lại động tác trong tay:”Chuyện giải quyết nghĩ sớm chút trở về.”

      “Tiểu Phượng còn muốn chơi lúc, ngày mai lại , này đường chạy xác thực khiến tiểu quỷ kia ăn tiêu, nếu sáng mai lại !”

      “A…”Mộc Nghiên xoay người, hai tay ôm Phi Khê Trần :“Là ta sơ ý.”

      nhàng búng mũi Mộc Nghiên, Phi Khê Trần cười :”Nơi này có rất nhiều thứ hảo ngoạn, buổi tối mang nàng ra ngoài chơi.”

      “Tốt!”

      Ăn xong cơm tối Phi Khê Trần mang theo ba người Mộc Nghiên ,Tử Tầm Nguyệt, tiểu Phượng dạo phố.

      ‘Ngọc Thành quan’ cảnh đêm rất đẹp, khiến Mộc Nghiên có loại cảm giác chợ đêm ở đại.

      đường điểm đầy hoa đăng, hoa đăng năm vẻ sáu màu, hình dáng đa dạng, tiếng thét, tiếng rao hàng ồn ào ….

      “Trần ca ca, chơi tốt a.” Tử Tầm Nguyệt hai mắt lóe kim quang, hưng phấn hô.

      “Ha hả, chớ lạc.” Phi Khê Trần nắm tay Mộc Nghiên đối phía trước hai tiểu quỷ vừa vừa nhảy .

      “Yên tâm, ta sao có thể lạc được?” Tử Tầm Nguyệt phất phất tay, thoáng cái lẻn đến trước mặt người bán hàng rong, thưởng thức mặt nạ hoa trong tay mang ở mặt :“Phượng Tà, Phượng Tà ngươi xem, đẹp ?”

      “Đẹp !” Tiểu Phượng chọn chọn, cầm lấy cái mặt nạ la sát, mặt nạ này nhìn rất tốt, đặc biệt ở trong đêm tối nhìn rất dọa người.

      Mộc Nghiên cùng Phi Khê Trần đến liền thấy hai người Tử Tầm Nguyệt cùng Tiểu Phượng chọn mặt nạ.

      “Trần ca ca, Nghiên tỷ tỷ, các ngươi nhìn cái này có phải rất đẹp đúng ?” Tiểu Phượng khoe khoang vung lên mặt nạ la sát trong tay.

      “Ừ rất đẹp , Trần chúng ta cũng chọn cái chơi.” Mộc Nghiên cười với Phi Khê Trần.

      “Hảo.” Phi Khê Trần gật đầu, cùng Mộc Nghiên đồng thời vươn tay..

      Tay hai người đồng thời rơi xuống chiếc mặt nạ, kia mặt nạ là nửa mặt thiên sứ nửa mặt ác ma, thiên sứ cùng ác ma kết hợp với nhau.

      Nhìn tay đối phương, Phi Khê Trần cùng Mộc Nghiên cùng lúc ngẩng đầu nhìn đối phương, hai người nhìn nhau cười.

      “A…Trần…Chúng ta.” Mộc Nghiên đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, sau đó nở nụ cười, bọn họ đúng là … phải người nhà vào cửa a.

      Tiểu Phượng cùng Tử Tầm Nguyệt cũng nhìn qua chiếc mặt nạ kia, trắng đen là xấu xí a, vì sao Trần ca ca cùng Nghiên tỷ tỷ đều thích cái này chứ?

      Lão bản thấy tuấn nam mỹ nữ trước mắt rất ăn ý cùng lựa chiếc mặt nạ lập tức vui vẻ :“Công tử cùng tiểu thư đúng là tâm hữu linh tê nhất điểm thông * a, liền chọn mặt nạ đều như thế ăn ý, hai vị thực là tuyệt phối!” ( *Tâm ý tương thông )

      Tiểu Phượng nghiêng đầu, nhìn xem Phi Khê Trần cùng Mộc Nghiên lại nhìn xem mặt nạ tay hai người, có chút biết vì sao Trần ca ca cùng Nghiên tỷ tỷ chọn mặt nạ kia.

      Thiên sứ cùng ác ma thường thường đều tại ý nghĩ.

      Thanh toán tiền, đeo lên mặt nạ, bốn người tiếp tục dạo.

      Đột nhiên Tử Tầm Nguyệt chỉ vào con sông đối diện kích động :”Mau nhìn, hoa đăng, hoa đăng …”

      Theo tầm mắt Tử Tầm Nguyệt nhìn qua, con sông đối diện rất náo nhiệt, rất nhiều người ở bên bờ thả hoa đăng, sông trôi lơ lửng rất nhiều loại hoa đăng, rất đẹp.

      “Chúng ta qua.” Phi Khê Trần nắm tay Mộc Nghiên, Tử Tầm Nguyệt sớm trước túm tay Tiểu Phượng chạy đến bên kia…

      Lão bản bán hoa đăng sinh ý tốt, giá càng cao hoa đăng liền càng xinh đẹp..

      Tử Tầm Nguyệt chọn hai cái đắt nhất, cái đưa cho Mộc Nghiên cái cho chính mình.

      “Nghiên tỷ tỷ ngươi chuẩn bị viết cái gì?” Tử Tầm Nguyệt cầm bút lông, biết nên viết cái gì lên hoa đăng, len lén nhìn Mộc Nghiên, thế nhưng …

      Chương 165: Chỉ là thay đổi loại phương thức tiếp tục ngươi

      Mộc Nghiên che lại ánh mắt của Tử Tầm Nguyệt :“Tự muội viết .”

      Hoa đăng , còn gọi là đèn cầu nguyện!

      Mọi người đều rất mê tín, tuy là Mộc Nghiên mê tín, thế nhưng vất vả gặp, vậy liền chơi đùa .

      “Để ta xem chút cũng thế nào.” Tử Tầm Nguyệt bĩu môi bất mãn .

      “Hắc, cho muội nhìn, tiểu nha đầu chính mình viết .” Mộc Nghiên cầm bút lông rất nhanh viết lên giấy.

      Tử Tầm Nguyệt tử mâu vòng vo chuyển, bỗng nhiên khóe miệng nâng lên, nàng biết nên viết cái gì rồi.

      “Trần ca ca, vì sao nữ nhân đều thích những cái này?” Tiểu Phượng cùng Phi Khê Trần ngồi ở trong đình nhìn cách đó xa Mộc Nghiên cùng Tử Tầm Nguyệt vẻ mặt vui vẻ, rất là khó hiểu, chỉ cái đồ hư cũng đáng khiến những nữ nhân này thích?

      Lại nhìn xung quanh, những người này cũng giống nhau a!!

      “A. đây là khác nhau giữa nam và nữ.” Phi Khê Trần sủng nịnh cười, tối nay nha đầu rất hoạt bát rất khả ái!!

      “Ai…Nữ nhân đúng là phiền phức.” Tiểu Phượng thở dài tiếng.

      Mộc Nghiên sau khi viết xong đem bút lông đặt xuống bên cạnh, nhìn kiệt tác của mình cười hài lòng, nhàng thổi thổi cho mực nhanh khô sau đó cuộn lại dùng dây hồng buộc lại.

      “Hô, cuối cùng viết được rồi!” Tử Tầm Nguyệt ném bút lông ….

      “Tiểu Nguyệt Nguyệt, muội viết cái gì?” Mộc Nghiên cầm hoa đăng đến trước mặt Tử Tầm Nguyệt.

      “Hi.. cho tỷ!”Tử Tầm Nguyệt rất nhanh đem giấy cuộn lại buộc xong, bỏ vào bên trong hoa đăng.

      “Ta còn lười nghe đấy.” Cầm nến, Mộc Nghiên châm lên ngọn nến hoa đăng của mình và Tử Tầm Nguyệt.

      Mộc Nghiên cùng Tử Tầm Nguyệt ngồi xổm bên bờ sông, hoa đăng từ tay hai người rời , ở mặt nước chậm rãi trôi theo dòng nước, rất nhanh liền xen vào giữa những hoa đăng khác.

      “Được rồi, chúng ta thôi!” Mộc Nghiên mang theo Tử Tầm Nguyệt trở lại trong đình với Phi Khê Trần cùng Tiểu Phượng.

      “Ừ!”

      Bốn người rời khỏi đình, đến đường lớn.

      “Tiểu Nguyệt Nguyệt ngươi viết cái gì ?” đường, tiểu Phượng đột nhiên hỏi.

      “Hắc, muốn biết?” Tử Tầm Nguyệt khóe miệng giơ lên, cười xấu xa nhìn tiểu Phượng.

      Thấy Tử Tầm Nguyệt cười gian trá, tiểu Phượng run lên, lắc đầu, quên biết hơn.

      hiếu kỳ muội viết cài gì sao?” Nhìn bộ dáng hai tiểu quỷ đáng , Mộc Nghiên vừa vừa hỏi Phi Khê Trần.

      Phi Khê Trần cầm tay Mộc Nghiên đặt ở ngực mình:“Ở đây biết.”

      Dưới ánh trăng, Mộc Nghiên nở nụ cười, nụ cười sáng lạn, giống như hoa nở rộ.

      Con sông các nàng lúc trước phóng hoa đăng gọi là Hứa nguyện hà (sông cầu nguyện), theo dòng nước chảy về hướng tây.. sông rất nhiều hoa đăng bị thổi tắt, ở chỗ rẽ, bóng người xuất , tầm mắt rơi xuống những chiếc hoa đăng khiến người ta hoa mắt mặt sông.

      Đột nhiên bóng người phi thân lên, lướt mặt sông , đưa tay bắt lấy chiếc hoa đăng , thân thể lại đạp mấy cái về đến bờ.

      Lấy ra cuộn giấy bên trong hoa đăng, từ từ mở…

      Mặt chút thay đổi nhìn chữ giấy, khóe miệng cong lên, tay nắm thành quyền, cuộn giấy trong lòng bàn tay biến thành bột phấn, mà hoa đăng bị đá cái, tõm tiếng rơi xuống trong sông, màn kỳ quái xẩy ra, kia hoa đăng bảy màu cư nhiên đổi màu, đổi thành loại hoa đăng quý nhất hoa tượng* làm, mà hoa đăng này chính là hoa đăng của Mộc Nghiên. (*người làm hoa đăng)

      gió nổi lên, thổi bay tóc đen như mực che khuất nửa khuôn mặt của nam nhân, nam nhân môi mỏng cong lên dáng tươi cười nghiền ngẫm.Dưới ánh trăng nửa khuôn mặt tuấn tú có vẻ tà mị mê người.

      Nam nhân nhìn trước mắt đủ loại màu sắc hoa đăng, hai mắt tản ra hàn quang , đột nhiên xẹt tiếng, sông tất cả hoa đăng đều bốc cháy, nam nhân đối với kiệt tác của mình rất thỏa mãn.

      Quay đầu nhìn lương đình mà trước đó mấy người Mộc Nghiên rời , trong nụ cười có mưu tính có tà ác còn có chút , còn có càng nhiều là hận, đúng vậy chính là cừu hận.

      Trở lại nhà trọ là đêm khuya.

      Đối với đêm này chơi rất vui vẻ thể nghi ngờ là tiểu Phượng cùng Tử Tầm Nguyệt, cho nên lúc trở về hai người nằm lên giường liền ngủ.

      nóc nhà trọ.

      Mộc Nghiên dựa vào vai Phi Khê Trần, ôm hai chân nhìn bầu trời đêm mỹ lệ.

      Phi Khê Trần mỏ rộng bạch sắc nguyệt bào, đem thân thể nhắn của Mộc Nghiên ôm ở trong lòng.

      Mộc Nghiên ở trong lòng Phi Khê Trần cọ cọ :“Trần huynh tin thế giới này có thiên đường cùng địa ngục sao?”

      “Tin!”

      Mộc Nghiên lo lắng :” Nghe , người khi còn sống làm chuyện tốt khi chết được lên thiên đường, ở thiên đường sinh sống vui vẻ, người khi còn sống làm chuyện xấu chết xuống đia ngục , chịu đủ mười tám loại cực hình!”

      “Trần phụ mẫu là người tốt, cho nên bọn họ tại đều ở thiên đường sống vui vẻ.”

      Bỗng nhiên Mộc Nghiên ngón tay chỉ bầu trời :“Trần , huynh xem….”

      Phi Khê Trần theo ngón tay Mộc Nghiên xem qua, phía trước có hai ngôi sao sáng chói.

      “Sống ở thiên đường là thiên sứ, mỗi ngày vào lúc ban đêm biến thành sao, treo bầu trời, nhìn thân nhân mình, con …Nếu như huynh mỗi ngày ngẩng đầu nhìn thấy ngôi sao nào sáng nhất đó chính là phụ mẫu nhìn huynh, nơi đó chính là Trần phụ mẫu nga, bọn họ mong muốn huynh sinh hoạt vui vẻ, tuy là bọn họ thể bồi ở bên người huynh, thế nhưng phải tin tưởng bọn họ vẫn như cũ huynh, chỉ là thay đổi loại phương thức huynh mà thôi!” Mộc Nghiên nhìn Phi Khê Trần .

      Tầm mắt Phi Khê Trần vẫn dừng ở hai ngôi sao sáng nhất bầu trời, hai ngôi sao chói mắt kia chính là phụ thân cùng mẫu thân? vẫn là lần đầu tiên nghe đến loại thuyết pháp này, nhưng tin !

    4. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      CHƯƠNG 166 : XÁC ĐỊNH LÀ ĐÁNH CƯỚP ?

      “Nha đầu !” nha đầu, trong lòng ấm áp , ngọt ngọt, Phi Khê Trần có cách nào biểu đạt loại tâm tình này, chỉ có thể lần lại lần gọi Mộc Nghiên.

      Mộc Nghiên hai tay ôm Phi Khê Trần, đem đầu chôn ở trong lòng Phi Khê Trần rầu rĩ :“Cho nên Trần phải mở lòng sống vui vẻ, đừng để bá phụ bá mẫu lo lắng.”

      Phi Khê Trần cằm đặt ở đầu Mộc Nghiên :“Ừ, , có nha đầu bồi ở bên cạnh ta, ta rất vui vẻ.”

      Từ Mạnh gia bảo trở về liền thấy Ngục Viêm Thương, sáng sớm hôm sau chờ đám người Mộc Nghiên ăn xong bữa sáng chuẩn bị thằng nhãi Ngục Viêm Thương lại xuất .

      “Muốn cùng nhau sao?” Mộc Nghiên nhìn Ngục Viêm Thương hỏi, trong mắt tràn ngập tơ máu, vành mắt đen thui, nhìn ra được đêm ngủ.

      Ngục Viêm Thương nhu nhu huyệt thái dương mệt mỏi :“ được, các ngươi về trước , ta bên này còn có số việc xử lý tốt, chờ xử lý xong trở lại!”

      “Ừ, chúng ta đây trước!” Trở lại gian phòng cầm lấy bao quần áo, dắt lấy tuấn mã từ gã sai vặt,bốn người Mộc Nghiên, Phi Khê Trần, Tiểu Phượng , Tử Tầm Nguyệt ở dưới ánh nhìn chăm chú của Ngục Viêm Thương hướng Hồng Tụ đô thành chạy .

      Thẳng đến bóng dáng đám người Mộc Nghiên biến mất ở trong tầm mắt, Ngục Viêm Thương mới thu hồi đường nhìn.

      “Chủ nhân, tình có chút manh mối.” Tả hộ pháp đột nhiên xuất phía sau Ngục Viêm Thương .

      Ngục Viêm Thương quay đầu :“ vào .”

      “Hôm qua người tập kích chúng ta ở ống tay áo đều thêu viền bạc .” Tả hộ pháp đem tin tức suốt đêm tra được báo cho Ngục Viêm Thương.

      “Viền bạc.” Ngục Viêm Thương mi đầu nhíu lại, rơi vào trầm tư.

      Hôm qua từ Mạnh gia bảo trở về liền nhận được tin tức của tả hộ pháp, những nơi đầu tư đều bị nhân sĩ tập kích, người của bị thương, trọng liền trực tiếp tử vong.

      Trong đầu đột nhiên xuất biểu tượng tổ chức, Ngục Viêm Thương thể tin được trừng lớn hai mắt.

      “Chủ nhân.” Tả hộ pháp lo lắng hô.

      Ngục Viêm Thương nâng tay, ý bảo mình có việc gì, hít sâu hơi mới chậm rãi :“Ta nghĩ ta biết là ai.”

      “Ai?”

      “A, ngoại trừ bọn họ còn có người nơi nào trang phục có viền bạc?” Ngục Viêm Thương nhìn tả hộ pháp nhấn mạnh từ viền bạc.

      Tả hộ pháp nghe xong Ngục Viêm Thương , suy nghĩ kỹ càng, nghiêm túc nghĩ, đột nhiên mạnh ngẩng đầu :“Là bọn họ, nhưng bọn họ phải cư lâu rồi sao?Thế nào còn quản chuyện hồng trần? Còn có bọn họ sao tìm tới chúng ta?”

      Tả hộ pháp nghĩ chính mình tim đập giống như sắp vọt tới cổ họng , nghĩ đến là ai làm, hô hấp đều có chút khó khăn.

      Nếu như là bọn họ, như vậy…

      “A…Nếu muốn biết vì sao, rất đơn giản , tình đến mức nhất định bọn họ tự nhiên xuất .”Ngục Viêm Thương tia mệt mỏi mặt biến mất, thay vào đó là nụ cười tàn nhẫn.

      “Chủ nhân tính toán làm thế nào?”

      “Bọn họ phải muốn hủy hoại tất cả của chúng ta sao?Như vậy liền như bọn họ mong muốn.”

      “Chủ nhân….“Tả hộ pháp kích động tiến lên bước, sao có thể tâm huyết mấy năm nay của chủ nhân, sao có thể công đưa cho bọn họ? được, tuyệt đối đồng ý, cho dù chết cũng đáp ứng.

      “Tả, đừng kích động, ý của ta là…”Ngục Viêm Thương nhướng mi, cười đến vẻ mặt trầm.

      “Ý chủ nhân là làm giả cho bọn họ nhìn?”

      “Ừ! Tốt nhất là bộ dạng thể trở mình!” Ngục Viêm Thương hừ lạnh, tưởng cùng đấu? Có thể, kia nhìn ngươi có bản lĩnh hay mới được.

      Tả hộ pháp gật đầu :“Thuộc hạ biết làm như thế nào, thuộc hạ lập tức làm!”

      “Ừ, !”

      Ngục Viêm Thương đứng ở trước cửa sổ nhìn bầu trời xanh thẳm , khóe miệng cong lên dáng tươi cười nghiền ngẫm “bọ ngựa bắt ve hoàng tước ở phía sau. biết chúng ta ai có tư cách làm hoàng tước!” (*hoàng tước : chim sẻ )

      Tục ngữ , xuống núi dễ, lên núi khó, quả nhiên đường trở về đám người Mộc Nghiên cảm thấy thập phần nhanh, đường bầu khí rất tốt bốn người cười cười.

      Lúc bốn người Mộc Nghiên qua dãy núi bỗng xuất đám nam nhân mặc đồ vải,béo gầy, cao lùn, mỗi người trong tay đều cầm cây đại đao, nam nhân cao to đứng đầu cầm đại đao trong tay chỉ vào bốn người Mộc Nghiên :“Đứng lại, đường này là gia mở, cây này là gia trồng, nếu muốn qua lưu lại tiền của.”

      Mộc Nghiên 囧, mới đầu còn tưởng là tới giết bọn họ, thế nhưng kết quả cư nhiên là đánh cướp.

      Thế nhưng đoàn đại ca là mắt mù hay sao? Bọn cho rằng bốn người dễ bị khi dễ sao?

      Phi Khê Trần vẻ mặt phong khinh vân đạm, trong mắt vô cùng bình thản, đối chuyện trước mắt căn bản đề dậy nổi hứng thú của .

      Tiểu Phượng cùng Tử Tầm Nguyệt hai người còn là hai mắt hình trái tim, oa tắc…Đánh cướp! Hắc hắc, chỉ là biết ai cướp ai.

      “Lão…lão đại…Ngươi…Ngươi xem ..kia tiểu …tiểu ..nữu*..lớn ..lớn lên .... xinh đẹp!” nam nhân thân hình mập mạp hướng người cầm đầu của bọn họ lắp bắp . (*nữu : con )

      Lão đại ngốc hai mắt hèn mọi liếc qua người Mộc Nghiên, chảy nước miếng :“ sai, xác thực xinh đẹp, vừa lúc lão tử thiếu áp trại phu nhân, ha ha, chúng bay đem nương này về sơn trại.”

      tại quên mình là tới đánh cướp,có vẻ như cướp sắc so với giật tiền còn rất có tiền đồ, huống hồ nương này còn rất trẻ, nhất định là còn non.

      “Còn…còn nhanh..đều..đều sững sờ..làm …làm gì.. có nghe…nghe được…lão…lão ..lão đại … sao?Hỗn ..hỗn đản!!” Tên mập mạp hướng người phía sau hét lớn.

      Tiểu Phượng cùng Tử Tầm Nguyệt ôm bụng, thiên, người này rất khôi hài, được…

      “Phốc ha ha…” Rốt cục hai người nhịn được cười ra tiếng.

      Mộc Nghiên thể dùng co rút đến hình dung.

      Phi Khê Trần ở lúc tử mập mạp kia đề nghị đem nha đầu mang cũng bình tĩnh.

      “Cười…Cười cái gì? Lão …lão tử..chờ ..chờ .. ..khiến ..cho các ngươi…khóc!!”

      “Cách…ngươi…ngươi cái gì? Khiến…khiến ta khóc? Ha ha…” Tiểu Phượng học theo tên mập mạp lắp bắp từng chữ từng chữ.









      CHƯƠNG 167 : MANH PHI RẤT KIÊU NGẠO

      Mập mạp khuôn mặt tức giận biến thành màu gan heo, khi còn bé sinh bệnh, trong nhà có tiền cho xem bệnh, vì vậy mới biến thành lắp, thống hận nhất người khác bắt chước(làm theo) .

      Chỉ thấy mập mạp theo người chậm rãi xuất tầng huyền khí màu xanh, sát khí đùng đùng nhìn tiểu quỷ vừa bắt chước .

      Thanh sắc huyền khí(Huyền khí màu xanh) , huyền khí cấp 4, Mộc Nghiên có chút nho kinh ngạc, tiểu cường đạo tu vi dĩ nhiên tới cấp 4.

      Thanh sắc huyền khí rất nhanh đánh tới tiểu Phượng, Phi Khê Trần phất tay, đạo tử quang từ trong ống tay áo của bay ra, hóa giải thanh sắc huyền khí của tên mập mạp.

      “Tử …tử sắc..là ..là chí tôn…tam phẩm!”Đầu lĩnh cường đạo nhìn động tác kia của Phi Khê Trần, sợ đến hai chân như nhũn ra, mẹ nó, hôm nay xuất sư bất lợi, đệ nhất cái sinh ý liền gặp phải diêm vương, đây phải là để cho huynh đệ bọn họ tìm phân sao?

      cũng chỉ là huyền khí tứ cấp trung kỳ mà thôi, cùng chí tôn quả chính là cách biệt trời và đất a.

      “Ha ha đều biến thành lắp!”Tử Tầm Nguyệt vỗ tay cười to, đoàn người này xuất môn nhất định quên mang kính mắt, nếu thế nào tự mình muốn chết chứ?

      Ba ba ba….

      Tiếng đao tử rơi xuống đất..

      Đầu lĩnh cường đạo dẫn đầu phía sau hơn mười vị huynh đệ đồng loạt đem bả đao ném tới mặt đất, đùa, người ta là chí tôn, muốn chết phải ngoan ngoãn.

      “Đại gia tha mạng a, chúng tiểu nhân chỉ là vì miếng cơm mà thôi..Tiểu nhân có mẹ già, dưới có con a…”Đầu lĩnh cường đạo quỳ mặt đất dập đầu bịch bịch.

      phải vừa rồi rất uy phong sao? phải muốn cướp áp trại phu nhân sao?”Phi Khê Trần khóe miệng cong lên, thanh trầm thấp thập phần nhu hòa .

      có chuyện đó, có chuyện đó! Tiểu nhân miệng tiện, miệng tiện !” Ba ba ba, đầu lĩnh cường đạo hung hăng tự tát mình mấy cái.

      Tiểu Phượng nhảy xuống ngựa, từng bước tiếp cận mấy người muốn đánh cướp bọn họ, cười như thiên sứ.

      “Hắc, phải mới vừa muốn giết ta sao? Thế nào tiếp tục động thủ?” Tiểu Phượng đứng ở trước mặt tên mập mạp, cười hì hì với .

      Thế nhưng tiểu Phượng càng như thế, tên mập mạp càng sợ, có loại người gọi là nham hiểm, trước mắt người này chính là loại đó, tổ tông oa, sai rồi được ?

      Tên mập mạp bị tiểu Phượng hù dọa đến điên cuồng lắc đầu, thịt béo mặt bị lắc được đến run lên .

      “Đại,đại đại đại gia…tha mạng oa…” Mập mạp mồ hôi chảy ròng ròng, móng heo béo phì còn dám lau.

      Tiểu Phượng sờ cằm :“Tha mạng?”

      “Dạ dạ….” Những người liên can điên cuồng gật đầu, tha mạng, đúng vậy tha mạng, bọn họ sau này xuất môn nhất định phải tìm hiểu tin tức tốt mới được, bao giờ lỗ mãng như thế này.

      Tiểu Phượng cười hí mắt :“Tha mạng có thể, thế nhưng ta có điều kiện.”

      “Mặc kệ điều kiện gì chúng tiểu nhân đều đáp ứng.”

      “Đúng đúng, đều đáp ứng!”

      “Đáp……Đáp đáp đáp ứng.”

      “Tốt, vậy về sau ta liền là lão đại của các ngươi.” Tiểu Phượng ngẩng đầu ưỡn ngực, rất là đắc ý , hắc hắc.

      “Lão đại, ngài về sau liền là lão đại của chúng ta…”

      “Ừ.” Tiểu Phượng rất có khí thế vung tay lên, quả nhiên bốn phía lặng ngắt như tờ.

      Mộc Nghiên khóe miệng giật giật, tiểu tử này điên nghiện, bất quá khí thế thuộc về thần phạt thú vương đúng là thể coi thường.

      Tử Tầm Nguyệt vừa ý, cũng vội vã nhảy xuống ngựa chạy đến trước mặt Tiểu Phượng :“Phượng Tà, ta đây là cái gì?”

      “Ngươi a..” Tiểu Phượng mắt to chuyển a chuyển, nhắc lên hứng thú của Tử Tầm Nguyệt , chính là ..

      Tên mập mạp đôi mắt xoay chuyển, nhận thấy tại là lúc lấy lòng liền há miệng :“Đại tẩu!”

      Còn là làm khó cho mập mạp lắp ,vì để lấy lòng, cố gắng để mình lắp.

      Tiểu Phượng đôi mắt sắc bén quét về phía mập mạp, tên mập mạp lập tức cúi đầu, giống như cũng sai a, vì sao biểu dương , ngược lại , bộ dạng muốn giết ? Ngao ô…. nên oa, còn có sống đủ…

      “Hắc, câu trả lời này ta rất hài lòng.” Tử Tầm Nguyệt gật gật đầu, ngón tay chỉ vào đám người quát lên :“Các ngươi đều nghe thấy đúng ?”

      “Nghe thấy…Đại tẩu!”

      Phi Khê Trần toát mồ hôi, đám nam nhân hơn ba mươi tuổi, cư nhiên gọi hai hài tử sáu tuổi là đại ca đại tẩu, ách… trong gió hỗn độn a…

      Mộc Nghiên thiếu chút nữa ngã từ lưng ngựa xuống, nãi nãi , đám người này đều là chơi đùa chơi đùa, đúng là đủ ác(bẩn), vì mạng sống chuyện gì cũng đều làm được.

      Tiểu Phượng chưởng đánh đến ót mình, trời ạ, sét tới đánh chết , lẽ nào nhất định bị Tiểu Nguyệt ăn gắt gao? Nga…Dễ nhìn a, mỹ nữ a, chúng ta vô duyên….

      “Chơi đủ sao? Chơi đủ liền nhanh trở về, chúng ta còn muốn chạy .” Mộc Nghiên vung lên mã tiên, rất có tư thế nếu như Tiểu Phượng cùng Tử Tầm Nguyệt hai người liền phất roi chạy .

      “Hắc hắc, được rồi được rồi!”Hai người ngoan ngoãn lên ngựa.

      “Gía!” Mộc Nghiên phất roi chạy .

      “Các ngươi phải làm cho tốt, nếu như để lão đại ta biết các ngươi lười biếng, hừ hừ, ta lột da các ngươi.” Tiểu Phượng hướng đám người kia uy hiếp .

      “Dạ dạ, chúng ta nhất định hảo hảo làm, cho lão đại người thất vọng.”

      “Gía!” Phi Khê Trần mang theo tiểu Phượng rời , đuổi theo Mộc Nghiên.

      “Lão đại thong thả a!” Mọi người hết sức nỡ, thẳng đến nghe đến tiếng vó ngựa, mọi người đều nhặt lên đao tử bốn phương tám hướng chạy, giỡn lúc này chạy còn chờ lúc nào? lẽ ngồi chỗ này chờ bọn họ ngày sau tới cửa sao?(này đao tử thế nào cũng đáng mấy lượng bạc oa, ngốc sao lấy!)

      Trở lại Hồng Tụ đô thành, mấy người Mộc Nghiên chân trước mới vào thành, chân sau mấy kỵ sĩ thủ thành liền hướng tam điện hạ hồi báo tin tức.

      có trực tiếp về phủ, Mộc Nghiên còn là mang tiểu Phượng cùng Tử Tầm Nguyệt Đường Môn.

    5. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 168: Bầu trời ngưu tại phi, tiểu Phượng mặt đất xuy


      [*ngưu : trâu , xuy : khoe khoang, khoác lác ]

      Mà người của Phi Khê Trần liền chờ ở trước cửa thành, nhìn thấy Phi Khê Trần liền đối mấy câu, Phi Khê Trần hướng Mộc Nghiên áy náy cười mang theo huynh đệ chạy về bang phái, Mộc Nghiên nhìn Phi Khê Trần vội vã như vậy có chút lo lắng, nhất định có chuyện lớn xẩy ra!!

      Từ xa Mộc Nghiên liền thấy lúc trước hỉ khánh Đường Môn rốt cục khôi phục nguyên dạng.

      thể Mạnh Liệt làm việc rất nhanh.”

      Mộc Nghiên xong, thủ vệ gác cửa Đường Môn vừa thấy Mộc Nghiên liền bật người chạy

      Tiếp đó ba người Mộc Nghiên chợt nghe đến tiếng sói tru ….

      “Biểu tiểu thư trở về, biểu tiểu thư trở về!”

      Ách…

      Mộc Nghiên 囧, chỉ vào vị trí người nào đó vừa biến mất buồn bực :“Làm sao vậy? Lẽ nào ta là quỷ? Nếu vì mao[lông] vừa nhìn thấy ta liền bỏ chạy?”

      Tiểu Phượng cùng Tử Tầm Nguyệt đồng loạt lắc đầu, bọn họ làm sao biết? Bọn họ cũng vừa mới về!!

      “Biểu tỷ….” Đường Thi Thi thân váy lam, từ Đường Môn chạy ra.

      “Thi Thi.” Mộc Nghiên nhìn Thi Thi khôi phục nguyên dạng liền nhanh chóng bỏ qua chút buồn bực vừa rồi.

      “Biểu tỷ a, ngươi rốt cuộc trở về, Thi Thi mỗi ngày đều trước cửa thành chờ ngươi đều chờ được, ngày hôm nay mới trở về ngươi tới rồi.” Thi Thi dẩu môi oán giận .

      “Thi Thi tỷ ngươi rất bất công a, đều nhìn chúng ta.”Tiểu Phượng oán giận, mỹ nam như người gặp người thích, hoa gặp hoa nở , vì mao lại bị người nhìn?

      “Đúng vậy, Thi Thi tỷ ngươi nhìn còn được, thế nhưng ta đây đại mỹ nhân cũng bị ngươi nhìn , ô ô ô….” Tử Tầm Nguyệt theo ồn ào.

      Thi Thi nghịch ngợm lè lưỡi, mang theo ba người vào Đường Môn.

      Dọc theo đường Thi Thi vẫn nghe tiểu Phượng kể lể ‘ tích hùng’ của , đó chính là Phượng Tà tại là lão đại rồi.

      Tử Tầm Nguyệt còn theo phụ họa, Thi Thi bị hai người chọc cười ha ha.

      Thư phòng

      “Nghiên nhi, chuyện này khổ cực ngươi, dượng cảm ơn ngươi!” Đường Vân Thiên rất cảm kích, lần này nếu có Mộc Nghiên đứng ra, như vậy mất nữ nhi bảo bối.

      “Dượng, ngươi lời này liền xa lạ rồi, chúng ta là người nhà, đây là ta nên làm.”

      “Mạnh gia có đưa ra điều kiện gì sao? Nếu lần này làm sao thuận lợi đáp ứng?” Đường Vân Thiên nhìn Mộc Nghiên lo lắng hỏi, lo lắng hài tử này ngầm đáp ứng bọn họ cái gì, vậy đây làm dượng chẳng phải là quá thất bại.

      Mộc Nghiên cười lắc đầu:” có, Dượng đa tâm, Thiếu chủ Mạnh gia bảo nhận thức bằng hữu của ta, phải là Mạnh gia là dựa vào mặt mũi bằng hữu ta mà là của ta.”

      “Nga? Cũng biết là ai?”

      “Dượng cũng nhận thức chính là Phi Khê Trần.” Mộc Nghiên đem tất cả công lao đều gán đến người Phi Khê Trần.

      Đường Vấn Thiên vuốt vuốt râu mép cười :“ ra là Khê Trần chất nhi đứng ra giúp đỡ a, thảo nào, ha hả…Đêm nay dượng thiết yến tẩy trần cho các ngươi.”

      “Hảo!” Mộc Nghiên gật đầu.

      Lúc trở lại viện của Thi Thi, tới cửa Mộc Nghiên nghe đến bên trong vang lên tiếng cười ngớt.

      , ta thấy thế nào thấy trời có đầu trâu bay a?” Mộc Nghiên tới trước mặt ba người.

      “Đâu? Đâu?” Ba người đều ngẩng đầu nhìn trời, đâu có trâu? có a, lại trâu sao có thể bay a?

      có a, Nghiên tỷ tỷ gạt người.” Tiểu Phượng thất vọng .

      “Nơi nào có? phải ở đây sao.” Mộc Nghiên chìa tay chỉ chỉ tiểu Phượng.

      “Ta?”Tiểu Phượng chỉ vào mình khó hiểu, vô cùng khó hiểu hỏi.

      “Bầu trời ngưu tại phi, phải là tiểu Phượng ngươi khoác lác tới sao?” Mộc Nghiên uống trà, chậm rì rì .

      Ba người ngẩn người, chờ suy nghĩ ra hàm nghĩa trong lời của Mộc Nghiên Tử Tầm Nguyệt cùng Đường Thi Thi hai người cười đến nước mắt đều chảy ra.

      Mà tiểu Phượng khuôn mặt trực tiếp so với đáy nồi còn hắc, Nghiên tỷ rất xấu rồi…Cư nhiên khoác lác!

      “Điện hạ, kỵ sĩ canh giữ cổng thành cầu kiến.” Thị vệ của Thánh Hàn Hi .

      Nghe vậy, Thánh Hàn Hi đem tấu chương trong tay để bàn, ngẩng đầu :“Để tiến vào.”

      Nhất định có tin tức của Mộc Nghiên, nếu bọn họ dám cầu kiến.

      Trước có tin tức của Mộc Nghiên,những người nhận đến lửa giận của Thánh Hàn Hi nhiều đếm xuể.

      “Tham kiến điện hạ!” Kỵ sĩ vào cung kính đối Thành Hàn Hi hành lễ.

      Thánh Hàn Hi đột nhiên phát tim mình đập mạnh, có tin tức của nàng sao?

      .” Hy vọng càng lớn thất vọng càng lớn, thế nhưng có tin tức so với có còn tốt hơn.

      “Người điện hạ muốn tìm vào thành.” Rất nhiều người còn biết chuyện cửu tiểu thư của Mộc gia.

      Mà Thánh Hàn Hi phái người tìm Mộc Nghiên đều là dựa vào bức họa tự tay vẽ Mộc Nghiên thầm tìm kiếm.

      “Người tại ở đâu?” Thánh Hàn Hi kích động đứng lên.

      “Bẩm điện hạ, ở Đường Môn.”

      Đường Môn? Mộc Nghiên trở về về phủ mà Đường Môn làm cái gì? Mấy ngày nay nàng nơi nào?

      “Chỉ nàng người trở về?”

      theo còn có gã nam tử, hai tiểu hài tử.”

      Nam nhân? Phi Khê Trần sao? Thảo nào mấy ngày nay tin tức của Phi Khê Trần cũng có, ra là cùng nàng cùng chỗ.

      Hai tiểu hài tử?

      Thánh Hàn Hi trong đầu nổi lên bóng dáng tiểu tử tóc hồng kia, thế nhưng hai người? Còn người là ai?

      Mặc kệ là ai , vấn đề này cũng phải thứ quấn quýt, quan trọng là…Mộc Nghiên trở về là tốt rồi.

      Chương 169: Manh phi rất kiêu ngạo

      Trong thạch thất, Phi Khê Trần chưởng đánh nát chiếc bàn đá, tay sổ sách bị bóp chặt, các đốt ngón tay đều trắng bệch.

      Tất cả mọi người cẩn cẩn dực dực cúi đầu, lão đại tức giận, đây là lần đầu tiên thấy lão đại tức giận như vậy, cũng khó trách, chuyện này đổi lại bất luận là ai cũng tức giận .

      “Tra ra là ai làm sao?” Im lặng hồi lâu, Phi Khê Trần bình phục lửa giận mới mở miệng hỏi.

      có.”Phong tiến lên bước trả lời.

      Thượng thiên vô lộ nhập địa vô môn – Vô Cực Môn ! Đây chính là tổ chức của Phi Khê Trần.

      Bởi vì chuyện này là do sơ sẩy, mang theo ba người Vũ Lôi Điện canh giữ tất cả tràng viện trong Vô Cực Môn.

      Dưới dẫn dắt của , người ở các viện ly kỳ bị giết hại, sổ sách bị đánh cắp, tiền tài cũng bị người ôm phân nửa.

      “Thuộc hạ thất trách, còn thỉnh chủ nhân nghiêm phạt.” Phong quỳ gối xuống đất.

      Phía sau mọi người cũng đều quỳ xuổng thỉnh cầu Phi Khê Trần nghiêm phạt.

      Phi Khê Trần nhìn các huynh đệ , những người này đều là huynh đệ cùng vào sinh ra tử, cùng chỗ hơn mười năm, bọn họ cùng nhau huấn luyện, cùng nhau lớn lên, thực lực của bọn họ có bao nhiêu Phi Khê Trần là người ràng nhất.

      Bọn họ làm việc hiệu suất luôn rất cao, lần này gặp chuyện như vậy, xem như là thách thức với bọn họ.

      “Cho các ngươi ba ngày, nếu như còn tra ra được người phương nào gây nên, như vậy các ngươi tự mình Tu la điện tiếp nhận nghiêm phạt!”

      “Vâng!”

      Tu la điện–địa phương Vô Cực Môn dùng để nghiêm phạt người phạm sai lầm, tiếp nhận người bên trong ra đều là cửu tử nhất sinh, có thể là thoát thai hoán cốt…

      Lúc tiệc tối.

      Mộc gia già trẻ toàn bộ có mặt, toàn bộ Đường Môn đều náo nhiệt ồn ào.

      Vui vẻ nhất ai hơn hạ nhân của Đường Môn, bọn họ tiểu công chúa đáng của Đường Môn rốt cục phục hồi bộ dạng khả ái như ngày xưa, nghĩ đến mấy ngày hôm trước Thi Thi ăn uống, tất cả mọi người đều đau lòng.

      Bọn họ là nhìn Đường Thi Thi lớn lên, Đường Thi Thi đối tất cả mọi người trong Đường Môn đều vô cùng tốt, ở trong mắt mọi người chính là tâm bồ tát, mặc dù có lúc nghịch ngợm chút, thế nhưng tiểu thư như vậy mới đáng a.

      Hoa viên.

      “Nghiên nhi, chuyện lần này cảm ơn cháu.” Mộc Yên Nhiên, mẫu thân Đường Thi Thi, muội muội phụ thân Mộc Nghiên, cũng là của Mộc Nghiên.

      ….”Mộc Nghiên bất dắc dĩ, hôm nay câu nhiều nhất nàng nghe được chính là cảm ơn, trời ạ, nàng làm chuyện này cũng phải để mọi người cảm ơn.

      “Nghiên nhi, biết cháu là vì Thi Thi, thế nhưng vẫn muốn đối với cháu lời cảm ơn.”

      “Yên Nhiên, chúng ta là người nhà cái gì cảm ơn , quá khách khí.” Nương Mộc Nghiên, Tiêu Băng Nhi tới .

      “Nương!” Mộc Nghiên hai mắt sáng ngời, mẫu thân tới cũng lại đối nàng cảm ơn.

      “Ngươi , hài tử này.” Tiêu Băng Nhi nhéo nhéo khuôn mặt Mộc Nghiên nhìn Mộc Yên Nhiên :“Sau này có việc nên giấu chúng ta, chỗ nào cần giúp đỡ cứ tới tìm chúng ta là được, lần này ầm ĩ khiến tất cả mọi người đều khó chịu, đặc biệt Thi Thi , hài tử kia mới vài ngày gầy vòng lớn, các ngươi cũng khổ cực.”

      “Tẩu tử.” Mộc Yên Nhiên cắn chặt môi, nàng trước có nghĩ tới, thế nhưng nghĩ bản thân làm phiền Mộc gia quá nhiều.

      Thế nhưng tại kết quả là vẫn làm phiền Mộc gia, nàng nợ Mộc gia rất nhiều.

      có Mộc gia nàng sớm chết.

      Được Mộc gia thu dưỡng, mọi người ở Mộc gia đều đối đãi nàng như thân nhân, nàng được như hôm nay tất cả đều phải cảm tạ Mộc gia, Mộc Yên Nhiên tự biết cuộc đời này tưởng trả hết nợ là có khả năng.

      Cái này nợ còn ? Nợ nhân tình!!!

      “Được rồi, đừng khóc sướt mướt, phía trước náo nhiệt như vậy, chúng ta ở đây khóc thành ra cái dạng gì? lên phía trước cùng nhau vui vẻ .”

      Tiêu Băng Nhi tay kéo tay Mộc Yên Nhiên, tay kéo tay Mộc Nghiên, ba người hướng đoàn người đến.

      “Tiểu muội, thế nào thấy Khê Trần? Khê Trần phảicùng muội trở về sao?” Mộc Ngạo Tung kéo Mộc Nghiên hỏi.

      Mộc Nghiên nhìn xung quanh, đúng là có bóng dáng của Phi Khê Trần, nghĩ đến bộ dạng Phi Khê Trần trước khi chạy , Mộc Nghiên :” Trần khả năng có việc bận !”

      “Ai…Vốn muốn tìm Khê Trần uống vài chén! Thôi, ta còn là tìm các đệ đệ uống rượu !” Mộc Ngạo Tung huy phất tay áo vứt bỏ Mộc Nghiên, chính mình tìm bọn đệ đệ uống rượu.

      “Biểu tiểu thư, ngoài cửa có người tìm.” Quản gia Đường Môn tới bên người Mộc Nghiên .

      “Tìm ta?” Mộc Nghiên nhíu mi, là ai tìm mình?

      “Đúng vậy! Tìm biểu tiểu thư!”

      “Nga, biết!” Mộc Nghiên gật đầu.

      “Nghiên nhi làm sao vậy?”Lão gia tử cùng Đường Vân Thiên uống rượu , thấy mộc Nghiên đứng dậy rời liền mở miệng hỏi.

      “Gia gia, có việc gì, các ngươi tiếp tục uống , cháu ra ngoài chút.”

      “Biểu tỷ, ngươi muốn đâu?”Thi Thi ngẩng đầu, nàng cùng Tiểu Phượng, nha đầu Tiểu Nguyệt ở so’ Ai ăn nhiều nhất’ ,lúc này ăn miệng tất cả đều là dầu mỡ.

      “Ta ra ngoài chút, lập tức quay lại!” Mộc Nghiên cười cười, kỳ nhiều lúc Mộc Nghiên đều rất hâm mộ Thi Thi, hâm mộ nàng sống được đơn thuần như vậy, Thi Thi như vậy mới phù hợp tâm trí của người 13 tuổi.

      Thế nhưng nàng đây? Mang theo ký ức sống lại, từ có thể như người bình thường giống nhau, có lúc nàng mệt chết .

      13 tuổi phải đều ở trong lòng phụ mẫu làm nũng sao?

      13 tuổi phải vẫn ngây thơ lớn lên sao?

      Mộc Nghiên theo lão quản gia tới trước đại môn Đường Môn, trước cửa quả nhiên đứng người.

      Nhìn bóng lưng…Mộc Nghiên cẩn thận nhớ lại, xác định mình chưa từng gặp qua…

      “Chính là ?” Ngón tay Mộc Nghiên chỉ bóng lưng nam nhân phía trước hỏi quản gia.

      “Đúng vậy!”

      “Ta biết, quản gia ngươi vào trước !”

      Quản gia liếc nhìn Mộc Ngiên, có chút muốn lưu lại, dù sao cũng là buổi tối, biểu tiểu thư chỉ là tiểu nương đơn độc cùng người khác gặp mặt, vạn nhất người nọ là người xấu làm sao bây giờ? Lại chính mình lưu lại, nếu xẩy ra chuyện còn có thể tạm thời giữ chân!

      Chương 170: Manh phi rất kiêu ngạo

      Mộc Nghiên hiểu cười :“Yên tâm quản gia, ta nhận thức!”

      “Vậy…vậy được rồi, biểu tiểu thư cẩn thận!” biểu tiểu thư nhận thức vậy cũng có gì lo lắng.

      Mộc Nghiên nghĩ trước mắt người này lai giả bất thiện *. là tìm mình, thế nhưng mình xuất vẫn như trước đưa lưng về phía mình cũng quay lại.

      [* người tới có ý tốt ]

      Sợ lát nữa giao thủ thương đến người vô tội, Mộc Nghiên đành phải trước để quản gia mang theo những người khác rời .

      Mộc Nghiên cũng vội, hai tay hoàn ngực dựa ở cửa.

      Rốt cục nam nhân thiếu kiên nhẫn, chậm rãi xoay người….

      Đến khi thấy người trước mắt, Mộc Nghiên có trong nháy mắt kinh ngạc, sau đó lại khôi phục bình thường:“Thánh Hàn Hi, ngươi hảo hảo ở trong hoàng cung , chạy đến đây làm cái gì?”

      Nam nhân trước mắt này phải Thánh Hàn Hi là ai?

      Thánh Hàn Hi tới trước mặt Mộc Nghiên, nhìn khuôn mặt Mộc Nghiên tinh xảo như búp bê, kìm lòng đưa vươn tay tới.

      “Ba….” Mộc Nghiên đánh bay bàn tay muốn chạm vào mặt mình, đứng thẳng thân thể.

      “Có chuyện , đừng động thủ động cước.” Mộc Nghiên cùng khi còn bé như nhau rất bài xích Thánh Hàn Hi.

      “Nhớ kỹ lần đầu tiên gặp mặt ngươi chính là bởi vì ta hôn ngươi, cho nên ngươi mới đánh ta.” Thánh Hàn Hi cười .

      vẫn cho rằng nụ hôn đầu tiên của Mộc Nghiên là cho , mà nụ hôn đầu tiên của cũng cho Mộc Nghiên, cho nên Mộc Nghiên đến cuối cùng cũng nhất định thuộc về .

      Mộc Nghiên cười :“Ngươi cho rằng đó là nụ hôn đầu tiên của ta ?”

      Nụ cười kia nhìn tại trong mắt Thánh Hàn Hi đặc biệt chói mắt, nàng lời này là có ý gì? Chẳng lẽ đúng sao?

      “A….Có vẻ như bị ta trúng rồi.” Mộc Nghiên nhu nhu đầu mình, nụ hôn đầu tiên của nàng nếu như bị Thánh Hàn Hi cướp, kia nàng nhất định thôi miên mình là bị chó cắn.

      “Chẳng lẽ đúng?”

      “Hài tử, ngươi đúng là ngây thơ a, nụ hôn đầu tiên của ta từ lúc sinh ra liền mất.” Nàng thực, nàng sống lại ngày thứ hai liền gặp Phi Khê Trần, nụ hôn đầu tiên liền hiến cho Phi Khê Trần.

      “A….Này tính, chỉ có giữa nam nữ mới tính.”

      “Khiến ngươi thất vọng rồi, ta chính là giữa nam nữ.” Mộc Nghiên lùi về sau hai bước, ánh mắt Thánh Hàn Hi khiến nàng có chút chịu nổi, liền giống như mình trần truồng đứng ở trước mặt vậy.

      Phanh…Thánh Hàn Hi tâm tình tốt đẹp rốt cục bạo phát, quyền hung hăng đánh vào đại môn phía sau Mộc Nghiên, nghiến răng nghiến lợi hỏi :“Là ai?” Nam nhân kia là ai?

      Mộc Nghiên vỗ vỗ mảnh vụn vai mình :“Ngươi gặp qua, lão bản Đạp Nguyệt lâu, nam nhân của ta!”

      Ánh mắt Thánh Hàn Hi tập trung tại khuôn mặt nhắn của Mộc Nghiên, này khuôn mặt, này dáng tươi cười chết tiệt, muốn đem nó xé rách.

      Thánh Hàn Hi vẫn luôn cho mình, Mộc Nghiên là của , bởi vì bọn họ khi còn bé nhận thức, liền nụ hôn đầu tiên của nàng cũng là mình.

      Thế nhưng luôn luôn hy vọng bị nghiền nát, sao có thể chịu?

      Hơn nữa đối phương còn là nam nhân mình cực kỳ ghét, cái kia nam nhân, nụ cười như thiên sứ giống nhau ôn hòa mê người.

      có khả năng, ngươi nhất định là gạt ta, ngươi cùng mới nhận thức, chúng ta khi còn bé liền nhận thức, có khả năng.” Thánh Hàn Hi khống chế được rống to.

      “Sao có khả năng?” Mộc Nghiên từng bước ép sát, Thánh Hàn Hi từng bước lui về sau.

      “Khi ta sinh ra chúng ta liền cùng chỗ, mà ngươi, lúc ta ba tuổi mới nhận thức, ngươi vì sao có khả năng?”

      Thánh Hàn Hi đột nhiên dừng chân lại, tự giễu cười, đúng vậy, ở Mộc Nghiên ba tuổi mới nhận thức, ngươi điều này sao có khả năng?”

      chậm sao? , có chậm, vẫn còn có cơ hội. thời gian tới chậm rãi bù đắp..Bù đắp chỗ trống này…

      , ở đây chào đón ngươi.”Mộc Nghiên muốn cùng thừa lời, xoay người muốn rời

      Thánh Hàn Hi bắt lấy tay Mộc Nghiên, bị Mộc Nghiên mạnh phất ra.

      Nhìn tay bị phất ra, Thánh Hàn Hi cúi đầu, có chút buồn rầu rằng :”Ngươi ..liền như thế..bài xích …ta đến gần sao?”

      có thể cảm giác đến nơi nào đó rỉ máu, ở đâu?

      “Đúng.”

      Đúng? A, nàng cư nhiên thừa nhận.

      “Vì sao?Vì sao bài xích ta như thế?Vì sao có thể chạm ngươi, mà ta thể?” Mặt Thánh Hàn Hi dữ tợn, hận, hận Mộc Nghiên tuyệt tình, hận Mộc Nghiên giẫm lên tình của .

      Mộc Nghiên cười nhạt, nhìn cánh tay lần nữa nắm cổ tay mình :“Buông tay.”

      buông.” Thánh Hàn Hi đem Mộc Nghiên lôi , hai người rất nhanh liền rời Đường môn.

      “Ta buông tay.” Mộc Nghiên thanh lạnh đến khiến người run lên, thế nhưng Thánh Hàn Hi như trước nắm chặt tay nàng, gì cũng chịu buông.

      Mộc Nghiên tay trái vận khởi phi thiên độn địa cồn, thiên địa linh khí từ lòng bàn tay nàng nhắm ngay cánh tay Thánh Hàn Hi cầm tay mình đánh xuống.

      Thánh Hàn Hi nhìn cánh tay máu, lại nhìn Mộc Nghiên khuôn mặt lạnh lùng, cõi lòng tan nát, rốt cuộc biết nơi nào chảy máu, là trái tim, tim chảy máu.

      “Ha ha ha….” Thánh Hàn Hi ngửa mặt lên trời cười to, cười nước mắt đều xẹt qua khóe miệng, đắng chát…

      ngoan, Mộc Nghiên ngươi ngoan, vì sao trực tiếp chặt đứt?Hử? Ngươi có năng lực này.”Vì sao đối hạ thủ lưu tình? Để tồn tại ảo tưởng? Vì sao?

      “Bởi vì …Ngươi xứng!” Mộc Nghiên khóe miệng dương lên, nàng vừa rồi muốn trực tiếp phế tay Thánh Hàn Hi, thế nhưng lúc hạ thủ lại giảm bớt lực đạo, phải vì luyến tiếc, mà là … xứng.

      “Ta xứng? Tại trong mắt Mộc Nghiên nàng Thánh Hàn Hi ta chính là cứt chó, có đúng hay ?”Thánh Hàn Hi mang theo cánh tay máu, từng bước ép sát Mộc Nghiên .

      Mộc Nghiên nhíu mày, nàng rất muốn cùng Thánh Hàn Hi tiếp tục vấn đề này.

      “Còn muốn chạy?” Thánh Hàn Hi khóe miệng dương lên, nhìn Mộc Nghiên xoay người rời cười .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :