1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc công cuồng phi: Tà vương phúc hắc ta không lấy - Tuyết Luyến Tàn Dương (19)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 19: Thiên Thánh quả.

      Editor: thuphương.

      Vân Khinh Tiếu trở lại tiểu viện, đúng lúc Lãnh Vô Tà từ bên trong ra, sắc mặt có chút cứng ngắc, thấy Vân Khinh Tiếu, sắc mặt mới dịu lại.

      “Vì sao ra ngoài cũng với ta tiếng ? Gần đây nơi này có chút phức tạp, ta định ra ngoài tìm ngươi”.

      Vân Khinh Tiếu nghe lời của , biết lo lắng cho mình, hơi mỉm cười :

      “Vừa rồi ta chỉ muốn ra ngoài dạo mà thôi, nghĩ tới gặp được người quen”.

      “Người quen ?”.

      Lãnh Vô tà nhíu mày, nàng phải vừa tới nơi này sao ?

      Trừ mình ra, còn có ai là người quen nữa ?

      Nhìn ra nghi ngờ trong mắt Lãnh Vô Tà, Vân Khinh Tiếu giải thích:

      “Gặp được Vãn Tình Quận chúa, nữ nhi Lạc Dương Vương thương nhất”.

      “Thượng Quan Vãn Tình ?”.

      Nếu là nàng ta, cũng coi như là người quen, khó trách được nàng ra ngoài lâu như vậy, xem ra nữ nhân kia lại chọc tới nàng.

      Vân Khinh Tiếu gật đầu, cười:

      “Ừ, ta còn đem tháo hai cánh tay nha hoàn của nàng ta”.

      “Tháo? Nàng ta là nha hoàn nhưng lại biết chút công phu, [thuphương - dđlqđ] ngươi bị thương chứ ?”.

      Mặc dù biết với bản lĩnh của nàng, nha hoàn đó bị mất hai cánh tay là , chỉ là Lãnh Vô Tà vẫn quan sát Vân Khinh Tiếu lượt.

      Liếc mắt nhìn Lãnh Vô Tà, biết hiểu lầm ý của mình, nàng :

      “Yên tâm , ta đem chặt cánh tay của nàng ta, chỉ là làm cho hai cánh tay trật khớp mà thôi, trở về nắn lại sao. Chẳng qua ta còn thuận tiện lấy chút bạc từ Thượng Quan Vãn Tình”.

      “Chỉ là nha hoàn, dù ngươi có đem chặt cánh tay cũng có việc gì”.

      Lãnh Vô tà nhàn nhạt xong, tựa như cảm thấy trong lời của có nhiều máu tanh, cuồi cùng còn khẽ cau mày :

      “Về phần bạc, cần thiết lấy của nàng ta. Nếu theo ta, ta để ngươi thiếu bạc xài.”

      “Ừm, cái đó, Lam công tử kia là ai ? Nếu Thượng Quan Vãn Tình là Quận chúa, vậy thân phận của cũng đơn giản nhỉ? Bên ngoài có rất nhiều người trong võ lâm, có phải bọn họ cũng muốn Ngọc Long Sơn ?".

      Hai người vừa chuyện vừa trở về phòng, Vân Khinh Tiếu tới bên cạnh bàn, uống nửa ly nước, hỏi hết nghi vấn trong lòng

      “Mãi mà ngươi hỏi thân phận của , ta còn tưởng rằng ngươi muốn biết đấy.”

      Lãnh Vô Tà ngồi xuống cái ghế gần đó, liếc mắt nhìn Vân Khinh Tiếu:

      “Lam Táp Ảnh là thái tử Lam quốc, những người ngoài kia đúng là muốn Ngọc Long Sơn. Theo sách sử ghi lại, Thiên Thánh quả hình thành trong bảy ngày, cho nên mọi người đến là vì Thiên Thánh quả”.

      nghĩ tới Lam Táp Ảnh lại là thái tử, thân phận so với nàng nghĩ còn tôn quý hơn, nhưng mà thân phận của ta là gì, với nàng mà , cũng có liên quan.

      tại thứ khiến nàng tò mò chính là Thiên Thánh quả trong lời Lãnh Vô Tà.

      “Ngươi cũng vì Thiên Thánh quả kia, cho nên mới muốn núi Ngọc Long sao? [thuphương - dđlqđ] Mà Thiên Thánh quả là vật gì vậy?”.

      “Ta đúng là vì Thiên Thánh quả mà đến. đời này chỉ có cây ở Ngọc Long Sơn, hơn nữa Thiên Thánh quả trăm năm mới kết quả lần, bởi thế nên Thiên thánh quả rất trân quý, ngay cả công dụng của nó. Nó có thể giải trừ các loại kịch độc kì dị nhất, hơn nữa Thiên Thánh quả còn là thánh phẩm dưỡng dung nhan rất tốt. Theo sách sử ghi chép lại, công dụng thực của Thiên Thánh quả là giúp tăng tu vi nội công.”

      Vân Khinh Tiếu nhíu mày, hiểu :

      “Thiên Thánh quả này chẳng lẽ mọc thành rừng ? Nhiều người như vậy, phân đủ sao ?”.

      “Ha ha, Thiên Thánh quả chỉ có cây, hơn nữa quả cũng nhiều. Những người trước là muốn tìm vận may, số đơn thuần là đến xem náo nhiệt”.

      Có lẽ vì thấy lời của Vân Khinh Tiếu có chút đáng nên khóe môi Lãnh Vô Tà khẽ nâng lên nụ cười nhạt, sắc mặt cũng lạnh lẽo nữa, cả người có vẻ nhu hòa.

      Chương 20: Câu dẫn người trong lòng của ngươi.

      Editor: thuphương.

      Vân Khinh Tiếu nhìn Lãnh Vô Tà, ánh mắt loé lên tia kinh ngạc, nghĩ tới nam nhân này cười lại có sức quyến rũ như vậy.

      Mặc dù chỉ là nụ cười rất nhạt, nhưng đẹp mắt.

      “Ngươi muốn dùng Thiên Thánh quả để giải độc trong người sao? Hay là muốn tăng nội công? Dĩ nhiên, ta cảm thấy ngươi là vì muốn dưỡng dung nhan.”

      Nụ cười nhạt khóe môi Lãnh Vô Tà sớm thu lại, sắc mặt của lạnh mấy phần, trầm giọng :

      “Thiên Thánh quả có tác dụng lớn nhất chính là giải độc, ta lần này đến đây, dĩ nhiên là cần dùng nó để giải độc”.

      Xem ra Thiên Thánh quả rất quan trọng đối với , ánh mắt Vân Khinh Tiếu khẽ nheo lại, trong mắt lóe lên tia đùa giỡn, nàng nhàn nhạt :

      “Chỉ có mấy quả mà nhiều người tranh đoạt thế này, [thuphương - dđlqđ] nhất định cạnh tranh rất khốc liệt".

      “Thiên Thánh quả sinh trưởng ở vách đá Ngọc Long Sơn, vách đá trơn nhẵn, nếu xuống cực kì nguy hiểm, cho nên muốn xuống hái cũng dễ dàng. Người đến Ngọc Long Sơn ít, nhưng người thực muốn hái nó có nhiều”.

      Nhớ lại những điều đó, trong con ngươi Lãnh Vô Tà có mấy phần nặng nề, mặc dù nội lực của thâm hậu, khinh công cũng thuộc loại nhất nhì, nhưng nắm chắc có thể hái được Thiên Thánh quả hay .

      Chỉ là vì Vô Song, dù nguy hiểm đến đâu, cũng muốn thử lần.

      Xem ra đồ tốt quả nhiên đều dễ dàng lấy được, Vân Khinh Tiếu khẽ híp mắt, ngược lại nàng cảm thấy hứng thú đối với việc tăng nội lực.

      Xem tình hình lúc đó, nếu như có cơ hội, nàng cũng muốn cướp lấy ăn thử.

      Coi như nội lực tăng lên, có thể dưỡng dung nhan cũng tệ.

      Hai người chuyện, chợt nghe bên ngoài viện ầm ĩ, tiếng Thượng Quan Vãn Tình trong đêm tối yên tĩnh trong lành, càng thêm sắc bén.

      Vân Khinh Tiếu nhíu mày cái, vừa rồi bên bờ sông thấy nhàm chán nên mới tìm nàng ta ồn ào chút, tại nàng rất có hứng chuyện.

      Chuyện Thiên Thánh quả, nàng còn muốn biết nhiều hơn nữa, nghĩ đến đêm khuya, Thượng Quan Vãn Tình lại tìm đến muốn gây .

      Vừa rồi được dạy dỗ xem ra còn chưa đủ để nàng ta khắc sâu vào lòng.

      Những đau đớn người nha hoàn của nàng ta, [thuphương - dđlqđ] đủ để nàng ta hiểu ra Vân Khinh Tiếu nàng phải dễ chọc sao?

      “Ảnh ca ca, huynh nhất định phải vì Tình nhi mà lấy lại công bằng. Trong mắt nữ nhân kia ràng xem Ảnh ca ca ra gì, để phụ vương ở trong mắt, Thanh Mai bây giờ còn nằm giường thể động đậy được. Lòng dạ nữ nhân kia độc ác như vậy, Ảnh ca ca huynh nhất định phải dạy dỗ nàng ta tốt chút”.

      “Phụ vương Quận chúa dĩ nhiên được bản tiểu thư để vào mắt rồi. Quận chúa tuổi cũng , lệnh tôn cũng lớn tuổi rồi phải ? Nam nhân già như vậy có cái gì đáng xem hay sao? Về phần Ảnh ca ca của Quận chúa, chậc chậc, là “nhân trung chi long” (1). Nếu Quận chúa coi trọng Ảnh ca ca, vậy để bản tiểu thư bắt vậy”.

      (1) Nhân trung chi long: Rồng giữa loài người

      Thanh nhàng chứa mấy phần mị hoặc, Thượng Quan Vãn Tình cùng Lam Táp Ảnh còn có bọn người hầu bên cạnh ở sân tiểu viện giương mắt nhìn.

      Chỉ thấy bên trong hành lang, Vân Khinh Tiếu dựa vào bên cột, thần sắc lười biếng, khóe môi cười nhạt, ánh mắt hơi híp lại tịch mịch như có sương, đèn lồng treo đỉnh đầu tản ra ánh sáng nhàn nhạt màu vàng, chiếu vào khuôn mặt tà mị mê người của nàng.

      Thấy mấy người kia nhìn mình, nụ cười khóe môi Vân Khinh Tiếu càng đậm, ánh sáng trong đáy mắt hơi lóe, mang theo vài phần giảo hoạt.

      Rơi lên khuôn mặt Lam Táp Ánh, khẽ chớp đôi mắt, đôi mắt mang theo tình ý dạt dào, mê hoặc vô cùng.

      “Ảnh lang, ngươi xem, ngươi muốn theo ta, hay là muốn ta theo ngươi đây”.

      “Khinh Tiếu”. [thuphương - dđlqđ]

      Lãnh Vô Tà đến sau lưng Vân Khinh Tiếu, chau mày lại, toàn thân lạnh lẽo, ánh mắt càng có nhiệt độ.

      Mặc dù biết điều Vân Khinh Tiếu phải , nhưng cảm thấy rất chói tai.

      Vân Khinh Tiếu rũ ánh mắt xuống, giống như uất ức nhìn Lãnh Vô Tà:

      “Lãnh đại ca, Vãn Tình Quận chúa ta là hồ ly tinh, hồ ly tinh giỏi nhất là quyến rũ nam nhân, ta muốn xem chút, xem con hồ ly này có thể quyến rũ được người quan trọng trong lòng Quận chúa hay ”.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20: Câu dẫn người trong lòng của ngươi.

      Editor: thuphương.

      Vân Khinh Tiếu nhìn Lãnh Vô Tà, ánh mắt loé lên tia kinh ngạc, nghĩ tới nam nhân này cười lại có sức quyến rũ như vậy.

      Mặc dù chỉ là nụ cười rất nhạt, nhưng đẹp mắt.

      “Ngươi muốn dùng Thiên Thánh quả để giải độc trong người sao? Hay là muốn tăng nội công? Dĩ nhiên, ta cảm thấy ngươi là vì muốn dưỡng dung nhan.”

      Nụ cười nhạt khóe môi Lãnh Vô Tà sớm thu lại, sắc mặt của lạnh mấy phần, trầm giọng :

      “Thiên Thánh quả có tác dụng lớn nhất chính là giải độc, ta lần này đến đây, dĩ nhiên là cần dùng nó để giải độc”.

      Xem ra Thiên Thánh quả rất quan trọng đối với , ánh mắt Vân Khinh Tiếu khẽ nheo lại, trong mắt lóe lên tia đùa giỡn, nàng nhàn nhạt :

      “Chỉ có mấy quả mà nhiều người tranh đoạt thế này,

      nhất định cạnh tranh rất khốc liệt".

      “Thiên Thánh quả sinh trưởng ở vách đá Ngọc Long Sơn, vách đá trơn nhẵn, nếu xuống cực kì nguy hiểm, cho nên muốn xuống hái cũng dễ dàng. Người đến Ngọc Long Sơn ít, nhưng người thực muốn hái nó có nhiều”.

      Nhớ lại những điều đó, trong con ngươi Lãnh Vô Tà có mấy phần nặng nề, mặc dù nội lực của thâm hậu, khinh công cũng thuộc loại nhất nhì, nhưng nắm chắc có thể hái được Thiên Thánh quả hay .

      Chỉ là vì Vô Song, dù nguy hiểm đến đâu, cũng muốn thử lần.

      Xem ra đồ tốt quả nhiên đều dễ dàng lấy được, Vân Khinh Tiếu khẽ híp mắt, ngược lại nàng cảm thấy hứng thú đối với việc tăng nội lực.

      Xem tình hình lúc đó, nếu như có cơ hội, nàng cũng muốn cướp lấy ăn thử.

      Coi như nội lực tăng lên, có thể dưỡng dung nhan cũng tệ.

      Hai người chuyện, chợt nghe bên ngoài viện ầm ĩ, tiếng Thượng Quan Vãn Tình trong đêm tối yên tĩnh trong lành, càng thêm sắc bén.

      Vân Khinh Tiếu nhíu mày cái, vừa rồi bên bờ sông thấy nhàm chán nên mới tìm nàng ta ồn ào chút, tại nàng rất có hứng chuyện.

      Chuyện Thiên Thánh quả, nàng còn muốn biết nhiều hơn nữa, nghĩ đến đêm khuya, Thượng Quan Vãn Tình lại tìm đến muốn gây .

      Vừa rồi được dạy dỗ xem ra còn chưa đủ để nàng ta khắc sâu vào lòng.

      Những đau đớn người nha hoàn của nàng ta, đủ để nàng ta hiểu ra Vân Khinh Tiếu nàng phải dễ chọc sao?

      “Ảnh ca ca, huynh nhất định phải vì Tình nhi mà lấy lại công bằng. Trong mắt nữ nhân kia ràng xem Ảnh ca ca ra gì, để phụ vương ở trong mắt, Thanh Mai bây giờ còn nằm giường thể động đậy được. Lòng dạ nữ nhân kia độc ác như vậy, Ảnh ca ca huynh nhất định phải dạy dỗ nàng ta tốt chút”.

      “Phụ vương Quận chúa dĩ nhiên được bản tiểu thư để vào mắt rồi. Quận chúa tuổi cũng , lệnh tôn cũng lớn tuổi rồi phải ? Nam nhân già như vậy có cái gì đáng xem hay sao? Về phần Ảnh ca ca của Quận chúa, chậc chậc, là “nhân trung chi long” (1). Nếu Quận chúa coi trọng Ảnh ca ca, vậy để bản tiểu thư bắt vậy”.

      (1) Nhân trung chi long: Rồng giữa loài người

      Thanh nhàng chứa mấy phần mị hoặc, Thượng Quan Vãn Tình cùng Lam Táp Ảnh còn có bọn người hầu bên cạnh ở sân tiểu viện giương mắt nhìn.

      Chỉ thấy bên trong hành lang, Vân Khinh Tiếu dựa vào bên cột, thần sắc lười biếng, khóe môi cười nhạt, ánh mắt hơi híp lại tịch mịch như có sương, đèn lồng treo đỉnh đầu tản ra ánh sáng nhàn nhạt màu vàng, chiếu vào khuôn mặt tà mị mê người của nàng.

      Thấy mấy người kia nhìn mình, nụ cười khóe môi Vân Khinh Tiếu càng đậm, ánh sáng trong đáy mắt hơi lóe, mang theo vài phần giảo hoạt.

      Rơi lên khuôn mặt Lam Táp Ánh, khẽ chớp đôi mắt, đôi mắt mang theo tình ý dạt dào, mê hoặc vô cùng.

      “Ảnh lang, ngươi xem, ngươi muốn theo ta, hay là muốn ta theo ngươi đây”.

      “Khinh Tiếu”.


      Lãnh Vô Tà đến sau lưng Vân Khinh Tiếu, chau mày lại, toàn thân lạnh lẽo, ánh mắt càng có nhiệt độ.

      Mặc dù biết điều Vân Khinh Tiếu phải , nhưng cảm thấy rất chói tai.

      Vân Khinh Tiếu rũ ánh mắt xuống, giống như uất ức nhìn Lãnh Vô Tà:

      “Lãnh đại ca, Vãn Tình Quận chúa ta là hồ ly tinh, hồ ly tinh giỏi nhất là quyến rũ nam nhân, ta muốn xem chút, xem con hồ ly này có thể quyến rũ được người quan trọng trong lòng Quận chúa hay ”.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21: Tổn thất của Quận chúa.


      Editor: thuphương.


      Sắc mặt Lãnh Vô Tà vốn trầm, giờ phút này lại càng thêm u, ánh mắt giống như vô ý quét qua Lam Táp Ảnh cái, rồi rơi người Thượng Quan Vãn Tình.

      Mâu quang của lạnh lẽo tựa như băng sương vạn năm, vừa muốn mở miệng, Lam Táp Ảnh lên tiếng trước:

      “Vãn Tình, sao ngươi có thể vô lễ như vậy? Đường đường là quận chúa, những lễ nghi, quy củ kia ngươi học được đâu hết rồi ?".

      Lam Táp Ảnh chau mày lại, gương mặt dịu dàng giờ phút này chỉ còn lại mảnh trầm.

      Mới vừa rồi nghe được Vãn Tình Vân Khinh Tiếu đả thương nha hoàn của nàng ta, còn thu hết bạc người nàng ta, khiến nàng ta khóc lóc đòi tìm Vân Khinh Tiếu lý.

      Vốn là những chuyện này cũng lười quản.

      Tính khí của Thượng Quan Vãn Tình, chẳng lẽ lại biết ?

      Căn bản là người ngang ngược, càn rỡ.

      Chuyện xảy ra ngày hôm nay hơn phân nửa chắc chắn là do nàng ta đúng.

      Nhưng Thượng Quan Vãn Tình lại thua thiệt trong tay nữ nhân gọi là Vân Khinh Tiếu, nghĩ đến ngày đó thấy nữ tử kia, con ngươi đen láy có linh khí, giảo hoạt, nghịch ngợm, khuôn mặt tươi cười.

      Trong lòng Lam Táp Ảnh khẽ rung động, bất tri bất giác mà đến đây.


      Vừa rồi, khi nghe được thanh thanh thúy, nhu hòa lại mang theo chút mị hoặc khiến Lam Táp Ảnh khẽ ngẩn ra.

      Dưới ánh sáng hoàng hôn, dáng người nàng mảnh khảnh, lười biếng tùy ý mang theo ý vị mê người.

      Con ngươi mị hoặc kia giống như có ma lực khiến thể rời mắt được.

      Lúc nàng gọi là "Ảnh lang", cơ hồ liền muốn theo nàng.

      Nếu phải vì tên Lãnh Vô Tà lạnh như hàn băng kia quát khẽ tiếng, nếu phải khí lạnh người ngừng phát ra và cái liếc mắt sắc bén để lại dấu vết kia, chỉ sợ Lam Táp Ảnh thể rời mắt khỏi nữ nhân này.

      Nhưng hề nghĩ đến, Vãn Tình lại mắng nàng là hồ ly tinh.

      Bây giờ chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ tức giận nên mở miệng trách mắng Thượng Quan Vãn Tình.

      Giọng của chưa bao giờ lạnh lùng như vậy.

      “Ảnh ca ca".

      Thượng Quan Vãn Tình ngơ ngác nhìn Lam Táp Ảnh.

      Vốn tưởng rằng Ảnh ca ca giúp nàng ta, lại nghĩ đến, Ảnh ca ca bị con hồ ly tinh kia mê hoặc, những trách mắng lại còn nghiêm nghị chỉ trích nàng ta nữa.

      Thấy Thượng Quan Vãn Tình rơi lệ, trong mắt Lam Táp Ảnh còn khiên nhẫn nhưng cũng gì.

      Thời điểm nhìn đến Vân Khinh Tiếu, kiên nhẫn trong mắt sớm xóa bỏ, con ngươi đen nhánh, dịu dàng như nước, hơi mỉm cười :

      “Vân nương, ngày thường Vãn Tình bị mọi người chiều hư. Chuyện hôm nay kính xin Vân nương đừng để trong lòng".

      Vân Khinh Tiếu lạnh lùng liếc Lam Táp Ảnh cái, nghiêm túc :

      “Làm sao có thể để trong lòng được đây. Ta vẫn còn nhớ ngày hôm nay Vãn Tình quận chúa , nếu ta thấy bạc đủ, sau khi nàng ta hồi kinh đưa thêm, muốn bao nhiêu phụ vương nàng ta đều có thể cho ta. Vãn Tình quận chúa là gà đẻ trứng vàng nha cho nên nhưng lời nàng ta ngày hôm nay, chữ ta cũng thể quên. Ai, ta cũng nghĩ Vương gia lại có tiền như vậy, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Lam Táp Ảnh, Vương gia nước ngươi cũng giàu có như vậy sao? Do Vương gia chỗ ngươi có bổng lộc tốt hay do ăn hối lộ phi pháp, thu nhận tiền bất chính hả ?”.

      Giống như nghĩ đến cái gì đó, Vân Khinh Tiếu chợt nhìn chằm chằm Thượng Quan Vãn Tình:

      “Vãn Tình quận chúa, ngươi phải hỏi cho ràng bạc của phụ vương ngươi là quang minh chính đại có được hay bằng con đường bẩn thỉu. Nếu phải bạc sạch , ta dám dùng đâu, tổn thọ mất. Nếu suy nghĩ kỹ, có nữ nhi như ngươi, bạc làm sao có thể sạch được. Lam Táp Ảnh, ngươi nên sai người điều tra Vương gia gì gì đó chút xem sao".

      Ánh mắt Vân Khinh Tiếu nhìn Lãnh Vô Tà, khuôn mặt nhắn, thanh lệ, hồn nhiên, chân mày nhíu lại có chút rối rắm.

      Trong mắt Lãnh Vô Tà xẹt qua tia bất đắc dĩ, lạnh lùng :

      “Phụ vương của Vãn Tình Quận chúa là Lạc Dương vương".

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22: Trừng phạt ngày hôm nay chính là ranh giới cuối cùng của ta.


      Editor: thuphương.



      Vân Khinh Tiếu gật đầu:

      “Đúng đúng. Lam Táp Ảnh, ngươi nên sai người điều tra Lạc Dương vương gia chút xem số bạc kia có sạch hay . Sau khi tra được, nhớ với ta tiếng. Nếu là bạc sạch, ta đến đòi thêm. Còn nếu như nguồn gốc, vậy ta đây cũng cần. Những chỗ bạc kia phải xử lý như thế nào, Lam Táp Ảnh ngươi chắc cũng biết”.

      “Vân Khinh Tiếu, ngươi…”.

      Thượng Quan Vãn Tình tức giận chỉ tay vào Vân Khinh Tiếu, ngực kịch liệt phập phồng, lửa giận trong mắt nàng ta nếu có thể thiêu huỷ người khác, e rằng chỉ sợ Vân Khinh Tiếu sớm bị thiêu đốt đến còn gì.

      “Ta? Ta cái gì ?”.

      Vân Khinh Tiếu khẽ híp đôi mắt, lạnh lùng nhìn Thượng Quan Vãn Tình, người tỏa ra khí lạnh u.

      “Vãn Tình quận chúa, điều ta ghét nhất chính là người khác dùng ngón tay chỉa vào mặt ta, hơn nữa vừa rồi ngươi còn dùng giọng điệu đó kêu tên ta, điều đó ta cũng ghét. Ngày hôm nay, vì nể mặt mũi của Ảnh ca ca ngươi, nên ta so đo. Nếu còn có lần sau, chỉ ngón tay của ngươi gãy mà miệng của ngươi cũng lên tiếng được nữa !”.

      Lời nhàn nhạt, ngữ điệu cao nhưng bên trong chứa uy hiếp cũng khát máu đến tận xương tuỷ, làm cho người ta dám hoài nghi độ chân trong lời của nàng.

      Lãnh Vô Tà vẫn đứng sau lưng Vân Khinh Tiếu.

      Ánh sáng hoàng hôn nhàn nhạt khiến mọi người thấy thái độ của .

      Chỉ là, yên lặng như vậy cũng là chỗ dựa cho nữ nhân trước mặt.

      Ngón tay Thượng Quan Vãn Tình tự chủ thu hồi lại từ sớm, nàng ta càng thêm sợ hãi nấp ở sau lưng Lam Táp Ảnh.

      Nữ nhân trước mặt quá mức lãnh, ánh sáng trong con ngươi cười như cười kia khiến lông tơ người nàng ta dựng đứng, cảm giác giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm vậy.

      Vân Khinh Tiếu nhàn nhạt nhìn Lam Táp Ảnh, cũng để ý đến Thượng Quan Vãn Tình ở sau lưng , gương mặt nàng lạnh đến thấu xương:

      “Lam công tử, ta biết Vãn Tình quận chúa là người bên cạnh ngươi, cũng biết thân phận các ngươi tôn quý nhưng trong mắt Vân Khinh Tiếu ta, cho dù thân phận các ngươi có tôn quý như thế nào nữa, trêu chọc đến ta, ta nhất định hoàn trả lại tất cả. Cho nên lần sau, Vãn Tình quận chúa tốt nhất nên trêu chọc ta làm gì. Nếu , trừng phạt của ngày hôm nay chính là ranh giới cuối cùng của ta”.

      Trừ thời điểm làm nhiệm vụ, cho tới bây giờ Vân Khinh Tiếu nàng chưa bao giờ hèn mọn, cung phụng bất kỳ người nào.

      nàng phách lối cũng được, cuồng vọng cũng được, mặc dù từ nàng chỉ là nhi nhưng nàng cho phép bất luận kẻ nào coi thường nàng.

      Tuy ở thế giới này hoàng quyền lớn hơn trời, nàng là người mới đến, nên che giấu thực lực, trước tiên phải thích ứng được nơi đây.

      Chỉ là nếu chờ thích ứng tốt mà bắt nàng hèn mọn cúi chào mấy người thân phận tôn quý hoàng tử, quận chúa gì đó, nàng làm được.

      phải làm được mà nàng bao giờ làm như vậy.

      Thân là đặc công, để hoàn thành nhiệm vụ cách chu toàn, cách thức cùng thủ đoạn đến việc giả trang thành bất cứ thân phận nào để có thể tiếp cận mục tiêu, nàng đều có thể làm được chuẩn xác.

      Vì để hoàn thành được nhiệm vụ, nàng có thể cần tôn nghiêm nhưng việc đó cũng chỉ xuất ở thời điểm nàng làm nhiệm vụ mà thôi.

      đại, nàng đều trôi qua những ngày bay nhảy bừa bãi, đến nơi cổ đại này, chẳng có lý do gì mà nàng phải co ro cúm rúm, phải nhìn sắc mặt người khác, phải thấp kém cầu xin thương xót cả.

      Cho nên, lúc đối mặt với thái tử nước, nàng hoàn toàn cảm thấy thân phậncủa cùng thân phận của mình có gì khác biệt.

      Nàng cố kỵ, cần nghĩ mình có đối với bất kính hay , có chọc tức giận hay .

      Sắc mặt Lam Táp Ảnh trầm xuống, vẻ mặt cũng nghiêm túc hẳn lên, trầm giọng :

      “Vân nương xin yên tâm, chuyện hôm nay là Vãn Tình đúng. Ngày sau, tại hạ cho người trông coi nàng, để nàng gây phiên toái cho Vân nương nữa”.




      Chương 23: Ta chống đỡ cho ngươi.


      Editor: thuphương.


      Vân Khinh Tiếu khẽ híp mắt, đáy mắt thoáng qua tia sắc bén.

      Mặc dù Lam Táp Ảnh vẫn luôn dịu dàng, nhưng chỉ dựa vào thân thế là thái tử nước, lại khí phách, độ lượng như vậy, người này truyệt đối thể khinh thường.

      “Thứ cho tiểu nữ nhiều lời, Lam công tử thân phận tôn quý, làm việc tất nhiên cũng chu toàn, nên lấy hay nên bỏ, chắc công tử sớm đưa ra quyết định tốt. thích hà cớ gì phải giữ lại bên người, nếu sớm muộn cũng trở thành đống quần áo muốn vứt cũng được thôi”.

      Người như Lam Tám Ảnh, có thể trở thành bằng hữu là tốt nhất. Còn thể trở thành bằng hữu vậy cũng nên làm kẻ địch của , nếu rất khó giải quyết.

      “Vân nương rất đúng, tại hạ xin thụ giáo”.

      Lam Táp Ảnh dĩ nhiên hiểu ý tứ trong lời của Vân Khinh Tiếu, chuyện Thượng Quan Vãn Tình, xem ra cần xử lý tốt.

      Đối với nàng ta, cho tới tại cũng chưa từng có ý gì.

      Lần này khi tới Ngọc Long Sơn, nửa đường tới thăm gia đinh nàng ta, vì vậy bị nàng ta quấn lấy, cuối cùng phải đồng ý cho nàng ta theo tới Ngọc Long Sơn.

      Vốn muốn đợi đến lúc lấy được Thiên Thánh quả, rồi mới mang nàng ta cùng hồi kinh.

      Bây giờ nghĩ lại, ngay từ đầu nên trực tiếp cho người đưa nàng .

      “Nếu còn chuyện gì trở về phòng nghỉ ngơi . Nhớ lấy! Sau này còn có chuyện như vậy, đừng đến việc đánh gãy tay nha hoàn, cho dù muốn tính mạng của chủ nhân, ta cũng chống đỡ cho ngươi. phải chỉ có nàng ta mới có thể tìm người ra mặt, nếu như ngươi bị người khác khi dễ, ta tự nhiên cũng thay ngươi lấy lại công đạo”.

      Lãnh Vô Tà xong, ánh mắt như vô ý quét qua Lam Táp Ảnh, nhìn lại bất cứ kẻ nào, xoay người về phía gian phòng sau lưng.

      “Vân nương, mong rằng chuyện hôm nay Vân nương có thể khoan dung. Ngày mai tại hạ cho người đưa Vãn Tình trở về”.

      Lam Táp Ảnh mỉm cười , gương mặt có chút cứng ngắc.

      cũng phải muốn thay Thượng Quan Vãn Tình tìm nàng tính sổ, nhưng vừa bị Lãnh Vô Tà như thế, chẳng khác nào thay nàng ta tìm Vân Khinh Tiếu đòi lý luận.

      Núp ở sau lưng Lam Táp Ảnh, Thượng Quan Vãn Tình nghe được lời của , thân thể liền cứng đờ, lập tức tức giận trừng mắt nhìn Vân Khinh Tiếu, nhưng khi chạm đến ánh mắt tịch mịch của Vân Khinh Tiếu, nàng ta chữ cũng dám .

      Khóe môi Vân Khinh Tiếu nâng lên tạo thành nụ cười trào phúng lạnh lẽo.

      “Quận chúa như thế nào, đấy là chuyện của Lam công tử, chẳng quan hệ gì tới ta. Sắc trời còn sớm, lại quấy rầy chủ quán nghỉ ngơi, ta thể tiếp chuyện với công tử rồi”.

      nương khách khí rồi, tại hạ cáo từ !”.

      Nụ cười nơi khóe môi Lam Táp Ảnh cứng đờ, cảm giác nàng quấy rầy chủ quán nghỉ ngơi như ám chỉ mình quấy rầy nàng nghỉ ngơi vậy.

      ... ...... ....

      Sau khi nghỉ ngơi ở khu chợ hai ngày, Lãnh Vô Tà cùng Vân Khinh Tiếu mới rời khỏi tiếp tục về phía Ngọc Long Sơn.

      Ngọc Long Sơn cách phiên chợ khoảng ngày đường, nhưng mà dọc theo đường ít võ lâm nhân sĩ cùng đến núi Ngọc Long.

      Lam Táp Ảnh cũng Ngọc Long Sơn cùng ngày với bọn họ, chỉ là đường Vân Khinh Tiếu chỉ gật đầu chào hỏi cũng chuyện với ta, mà bên cạnh ta cũng thấy Thượng Quan Vãn Tình, nghĩ đến Lam Táp Ảnh đưa nàng ta về.

      “Lãnh đại ca, các ngươi làm sao biết ngày mà Thiên Thánh quả kết quả ? Có vẻ như mọi người cũng biết rất thời gian Thiên Thánh quả kết quả nha ?”.

      Nhìn người đường đều giống như muốn rút ngắn thời gian đến Ngọc Long Sơn, đáy lòng Vân Khinh Tiếu có chút buồn bực, phải Thiên Thánh quả sinh trưởng ở vách núi dựng đứng, hơn nữa còn là trăm năm kết quả lần sao?

      Sao những người này có thể khẳng định trong mấy ngày này Thiên Thánh quả kết quả vậy?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24: Soái ca lãnh khốc đáng .


      Editor: thuphương.


      “Trong sách sử đều có ghi lại thời gian Thiên Thánh quả kết quả, chính là cách nhau trăm năm, hơn kém ngày”.

      “Thiên Thánh quả này cũng quá thần kỳ ?”.

      Vân Khinh Tiếu kinh ngạc , khẽ nhếch đầu mày, nàng chưa từng thấy trái cây nào kết quả mà đúng quy luật thời gian như vậy.

      Bộ dạng nhíu mày của Vân Khinh Tiếu giống như tiểu nương ngây thơ đột nhiên nghe được chuyện gì thể tưởng tượng nổi, đáng .

      Ánh mắt Lãnh Vô Tà trở nên nhu hòa, khóe môi nhàn nhạt nâng lên:

      “Dĩ nhiên, Thiên Thánh quả chính là vạn kim khó cầu, trăm năm mới có mấy quả mà công hiệu của nó lại tốt như thế”.

      Nữ nhân này đúng là nhiều mặt.

      Nàng đối với những người khác nhau có tư thái giống nhau, lãnh nhược băng sương(1), hồn nhiên xinh đẹp, quyến rũ giảo hoạt, mặc kệ là bộ dạng gì, nàng luôn hấp dẫn ánh mắt của người khác
      (1) “Lãnh nhược băng sương”: Lạnh như băng.

      Nàng tới nơi này cũng chỉ mới mấy ngày mà thôi, vậy mà Hàn Dật Phong, Lam Táp Ảnh, hai nam nhân ưu tú nhất trong thiên hạ cũng bị nàng hấp dẫn, mà Lãnh Vô Tà cũng thế, đều có lúc lơ đãng bỏ xuống lạnh lùng người.

      Ánh mắt thâm thúy của Lãnh Vô Tà quét qua người Vân Khinh Tiếu, có lẽ bởi vì nàng phải là người ở thế giới này, cho nên mới giống người khác ?

      Nghĩ đến nàng phải người của thế giới này, con ngươi thâm trầm của Lãnh Vô Tà càng thêm tối lại, khẽ chau mày :

      “Khinh Tiếu, thân phận của ngươi sau này tốt nhất nên với người khác, nếu mang đến cho ngươi rất nhiều bất tiện”.

      vốn muốn với nàng là phát sinh ít phiền toái, nhưng nhớ đến nàng từng nàng sợ phiền toái nên mới sửa lại lời.

      Bộ dạng nha đầu này sợ trời sợ đất, cho dù biết thân phận cuả Lam Táp Ánh, cũng để ở trong mắt.

      là có chút lo lắng với tính cách của nàng, chỉ sợ có ngày nàng phải chịu thua thiệt.

      Mặc dù nàng biểu cuồng vọng , nhưng cũng tự có chừng mực, lại làm việc rất có kinh nghiệm, lo lắng của chỉ là dư thừa.

      Vân Khinh Tiếu nghe được lời của Lãnh Vô Tà, cười :

      “Lãnh đại ca yên tâm, chuyện này trong lòng ta có tính toán. Nếu ta ở nơi nào cũng đến xuất xứ của mình, sợ là đến nửa ngày, đoàn hòa thượng đạo sĩ tới thu , phải ai cũng đều cơ trí bình tĩnh giống như Lãnh đại ca”.

      Lãnh Vô Tà nhàn nhạt nhìn nàng cái.

      “Ngươi phải khen ta. Nếu phải tận mắt nhìn thấy ngươi từ trời rơi thẳng xuống cùng những thứ đồ kỳ dị kia, chỉ sợ ta cũng khó mà tin được. Dù sao gặp ngươi là điều quá mức tưởng tượng rồi.”

      Khóe môi Vân Khinh Tiếu khẽ cứng lại chút, ngượng ngùng cười:

      “Ha ha, đó phải là khen, mà là ta lòng cảm thấy thế, Lãnh đại ca, ngươi tuyệt đối thông minh cơ trí, trầm ổn rộng rãi”.

      Lãnh Vô Tà liếc xéo nàng, chuyện nữa, vẻ mặt cứng ngắc có biến hóa gì.

      Vân Khinh Tiếu sờ sờ lỗ mũi, trong lòng oán thầm: Người này đáng .

      Có lẽ dọc theo đường tương đối nhiều người, những người muốn ám sát Lãnh Vô Tà kể từ sau khi đến phiên chợ vẫn xuất .

      Ngày hôm ấy rời khỏi phiên chợ , Lãnh Vô Tà cho thuộc hạ đưa Vân Khinh Tiếu thêm mấy bộ quần áo, loại quần áo này dù thể là rất đẹp mắt, chỉ là chất vải so với mấy bộ đồ thô ở đấy thoải mái hơn, hơn nữa nội y, quần áo, áo khoác đều có.

      Chỉ là dọc đường chỉ có nàng theo Lãnh Vô Tà, cũng thấy thuộc hạ của đâu. Nhưng Vân Khinh Tiếu cũng hỏi, những chuyện này, nàng hiếu kì.

      Hai ngày sau, hai người tới Ngọc Long Sơn.




      Chương 25: Đưa cho ta thanh chuỷ thủ tốt.


      Editor: thuphương.


      Nhìn độ cao của Ngọc Long Sơn, trong lòng Vân Khinh Tiếu khẽ đổ mồ hôi hột, nàng có nhất thiết phải leo lên ngọn núi cao như vậy ?

      Nếu đại, núi này tuyệt đối được xếp là trong mười ngọn núi cao nhất.

      “Lãnh đại ca, đoán chừng ngày cũng leo hết núi này”.

      Ngửa đầu nhìn thẳng đám mây tụ núi cao, Vân Khinh Tiếu khẽ chau mày.

      Cũng may là thân thể của nàng trải qua huấn luyện đặc biệt, đối với những vùng cao như thế này có thể thích ứng được, hơn nữa thể lực nàng tệ, nếu e rằng leo hết ngọn núi này, giờ cơm cũng qua rồi.

      Lãnh Vô Tà khẽ nhíu mày lại, liếc nhìn Vân Khinh Tiếu vẫn ngửa đầu nhìn núi cao:

      “Khinh Tiếu, ngươi ở chân núi này chờ, ta cho người làm lều tốt cùng thức ăn cho ngươi”

      Mặc dù bản lĩnh của nàng tệ, nhưng vẫn có nội lực, hơn nữa còn là nữ nhân, chỉ dựa vào sức lực để leo lên đó, e rằng còn phải cố gắng rất nhiều.

      Vân Khinh Tiếu cúi đầu, cau mày :

      “Ta cần, Thiên Thánh quả hiếm thấy, quý giá như vậy, ta làm sao lại lên xem chút. Huống chi ta cũng cảm thấy hứng thú đối với thứ quả kia, muốn lấy , hai quả nếm thử, có độc trừ độc, có độc dưỡng nhan sắc”.

      Khóe miệng của Lãnh Vô Tà cứng ngắc, , chính cũng nắm chắc có thể hái được Thiên Thánh quả hay , vậy mà nàng có thể nhàng như vậy ?

      “Nếu ta hái được Thiên Thánh quả và nếu có hai quả, ta lưu lại cho ngươi quả”.

      Mặc dù Thiên Thánh quả trân quý vô cùng, lần này tới đây cũng chỉ là muốn chữa bệnh cho Vô Song, nhưng nếu như có được hai quả , cho nàng quả cũng sao.

      Vân Khinh Tiếu nhếch khóe môi lên, hừ lạnh :

      “Thôi , dựa vào ngươi còn bằng tự dựa vào ta? Ngươi cũng nắm chắc lấy được đúng ? Huống chi sau khi hái xong còn phải lo lắng xem có người trộm hay có người giành mất . Cho nên tự ta lên là tốt nhất, chỉ cần ta hái được ăn luôn, đến lúc đó vào bụng ta rồi, xem ai còn có thể giành ?”.

      Lần này Lãnh Vô Tà thực hết ý kiến, nha đầu này, cho là Thiên Thánh quả là thứ dễ dàng có được hay sao ?

      Sườn núi thẳng đứng trơn trượt thế này, có nội lực thâm hậu, khinh công cao cường, e rằng chỉ cần rơi xuống kết cục duy nhất chính là thịt nát xương tan.

      Vân Khinh Tiếu dĩ nhiên biết giờ phút này Lãnh Vô Tà suy nghĩ gì, chỉ là nàng mở miệng giải thích, muốn leo lên vách núi thẳng đứng kia, dùng công cụ hữu dụng tốt hơn được nhiều so với khinh công của bọn họ.

      Biết Thiên Thánh quả dễ dàng hái được, vì vậy khi còn ở phiên chợ nàng đúc cái móc câu, nghĩ tới ở cổ đại này tay nghề rèn sắt lại tốt như vậy.

      Nàng chỉ thấy đáng tiếc cho thanh Kinh Thiên kia, sắt ở cổ đại này cũng tốt lắm, cho nên nàng chỉ có thể nấu chảy nó để đúc thành chiếc móc câu giông như cái bị Đỗ Du chặt đứt.

      So với Kinh Thiên, nàng cảm thấy cái móc câu càng hữu dụng hơn, chỉ là Kinh Thiên vốn là cây chủy thủ nàng thích nhất, hôm nay suy nghĩ lại, trong lòng có chút tiếc nuối.

      “Lãnh đại ca, ngươi có thanh chuỷ thủ nào tốt ? Đưa ta thanh nha? Nếu ngươi cho ta biết thế giới này chủy thủ tốt nhất là cái nào, tự ta tìm”.

      Chủy thủ và súng là vũ khí nàng dùng quen thuộc nhất.

      Hôm nay đạn bên trong súng dùng hết, tính năng súng dù có khá hơn nữa nhưng vẫn vô ích, cho nên nàng nên sớm tìm thanh chủy thủ thích hợp với mình.

      Chỉ là có súng, ngày sau có người muốn gây bất lợi cho nàng rất phiền phức.

      Sớm biết như vậy, lúc đầu gặp thích khách nên nàng bắn ít .

      biết với tuổi của nàng cùng xương cốt thế này, bắt đầu bái sư học võ có phải là muộn hay ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :