1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc công cuồng phi: Tà vương phúc hắc ta không lấy - Tuyết Luyến Tàn Dương (19)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 14: Phơi bày hai chân.

      Editor: thuphương

      "Ngươi"

      Mặt Lãnh Vô Tà đỏ lên, đôi mắt trợn tròn nhìn Vân Khinh Tiếu, ngực kịch liệt phập phồng.

      Cũng may là thân thể tồi, nếu Vân Khinh Tiếu nhất định hoài nghi tức đến ngất xỉu.

      Vân Khinh Tiếu nhanh chóng đưa di động về phía Lãnh Vô Tà, nhấn nút chụp.

      tiếng “Tít” vang lên.

      Nhìn hình trong điện thoại di động, nàng cười đến cả người run rẩy.

      Lãnh Vô Tà nhìn nàng cảm thấy có lỗi còn vui vẻ mà cười như thế, tức giận trong mắt càng sâu, nhưng biết nên làm như thế nào cho phải, nữ nhân này hoàn toàn sợ .

      Liếc mắt thấy khuôn mặt người nào đó tức giận mà đỏ bừng, gian xảo linh hoạt trong mắt Vân Khinh Tiếu càng sâu, đưa di động tới trước mặt , ranh mãnh cười:

      “Được rồi, đừng nóng giận, Lãnh đại ca xem hình bên trong chút, chậc chậc, rất thú vị đó!”

      Lãnh Vô Tà dùng tay hất ra, dám nhìn nữa, chỉ sợ nhìn phải những thứ hình ảnh khó coi như vừa rồi.

      rất muốn đoạt lại thứ kia trong tay nàng, nhưng lại muốn chọc nàng vui.[thuphương-dđlqđ]

      Thấy bộ dạng Lãnh Vô Tà được tự nhiên, Vân Khinh Tiếu nở nụ cười lớn hơn, ác ý :

      "Aizz...! Lãnh đại ca, ngươi nhìn à? Người ở bên trong ảnh rất giống ngươi nha. Ta bảo đảm, đây nhất định phải ảnh mặc áo tắm, quần áo hoàn toàn bị lộ ra.”

      Lãnh Vô Tà cử động, nghiêng đầu thèm nhìn điện thoại Vân Khinh Tiếu cái, thậm chí còn đứng dậy, muốn tránh né.

      Vân Khinh Tiếu bỏ qua cho sao?

      Nàng còn chơi chưa đâu, nhìn mặt lạnh lùng như hàn băng mà đỏ như máu, là chuyện tương đối thú vị.

      “Lãnh đại ca, ngươi xem chút, người ở bên trong là ta, phải ngươi muốn xem hình ta sao? Mọi người đều hình ta rất đẹp đấy.”

      Mở hình nàng ra, tin đối với nàng có hiếu kỳ.

      Nghe được lời của Vân Khinh Tiếu, Lãnh Vô Tà có chút động lòng, muốn nhìn hình nữ nhân này chút xem có hình dáng gì.

      Vân Khinh Tiếu nhìn thấy tò mò, lập tức thuyết phục tiếp :

      "Lãnh đại ca, ngươi xem chút , hình của ta có khả năng biến thành áo rách quần manh đâu. Tuyệt đối làm ngươi kinh hồn, nhìn ngươi hối hận nha, ngày sau ngươi có muốn nhìn, ta cũng cho xem"

      Lãnh Vô Tà nhíu mày, ánh mắt nhìn Vân Khinh Tiếu, muốn xem rốt cuộc nàng có ý tốt hay , nhưng ánh mắt Vân Khinh Tiếu thẳng thắn, giống như nàng có lừa gạt .

      Lãnh Vô Tà cúi thấp đầu, ánh mắt rơi xuống điện thoại trong tay Vân Khinh Tiếu.

      Vân Khinh Tiếu thấy thế lập tức đem điện thoại di động đưa tới trước mặt

      “Xem , đây chính là ta, đẹp chứ?”

      Ánh mắt Lãnh Vô Tà căng thẳng, nhìn chằm chằm nữ nhân trong điện thoại di động.[thuphương-dđlqđ]

      Nữ nhân này đứng trước biển rộng mênh mông bát ngát, gió biển thổi làm tóc bay, đôi mắt đen khẽ cong lên, khuôn mặt tinh xảo nhắn nở nụ cười, thân y phục trắng noãn , thanh thoát như đóa hoa sen, như là tiên tử vướng bụi nhân gian, hai con ngươi sáng ngời cùng nụ cười khóe môi, so với tiên tử lại có phần yếu ớt.

      Nàng đứng bờ cát, phơi bày hai chân trắng muốt nuột nà, ngón chân khéo léo đáng .

      Ánh mắt Lãnh Vô Tà nóng lên, nhìn đôi chân kia có bất kỳ che giấu gì, chỉ hận thể lập tức mang giày vào.

      Vân Khinh Tiếu muốn hỏi có phải rất đẹp mắt hay , bên tai lại nghe được những thanh cắn răng nghiến lợi của :

      "Vì sao mang giày vớ?”

      Vân Khinh Tiếu hiểu nhìn Lãnh Vô Tà :

      "Đến bờ biển chơi còn mang giày làm gì? Lãnh đại ca, ngươi xem có đúng ? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy lộ chân ra bên ngoài, cũng gọi là đồi phong bại tục?”

      Lãnh Vô Tà rất muốn là đương nhiên, nhưng lại sợ nơi đó của nàng giống như ở đây, có lẽ thế giới bên kia tập tục hoàn toàn bất đồng với nơi này, thể lấy nguyên tắc của bọn để chỉ trích nàng được.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 15: Tùy tiện lừa dối

      Editor: thuphương.

      Hít sâu mấy cái, Lãnh Vô Tà mới nhàn nhạt nhìn Vân Khinh Tiếu:

      “Nhập gia tùy tục, dù sao nơi này cũng giống như thế giới của ngươi, về phương diện quần áo sau này phải theo ở đây là lẽ đương nhiên.”

      “Ừ, ta hiểu rồi.”

      Nếu phải Lãnh Vô Tà dùng từ ngữ ôn hòa với nàng, sợ rằng Vân Khinh Tiếu làm theo.

      Nhưng cũng bởi vì muốn tốt cho nàng, tất nhiên Vân Khinh Tiếu cũng phản bác rồi.

      Trầm mặc hồi lâu, Lãnh Vô Tà trả điện thoại cho Vân Khinh Tiếu, thanh có chút khàn khàn:

      “Họa rất khá!”

      Nếu phải lộ đôi chân trắng nõn, bức tranh này có thể là tác phẩm hoàn mỹ, đặc biệt là ánh mắt, rất có hồn.

      Năng lực họa sĩ ở nơi đó quả tồi, ngay cả họa sĩ trong cung cũng thể bằng được.

      Hóa ra nàng nhiều như vậy, vẫn còn tưởng rằng đây là do vẽ thành.

      Vân Khinh Tiếu liền chụp cho Lãnh Vô Tà bức ảnh.

      “Lãnh đại ca, ngươi xem, những cái vừa rồi gọi là ảnh chụp, phải vẽ đâu, vẽ nào có thể chân được như vậy?”

      Đưa điện thoại cho Lãnh Vô Tà, Vân Khinh Tiếu giải thích.

      Lãnh Vô Tà cũng ảnh chụp theo lời Vân Khinh Tiếu là có ý gì, chỉ thấy trong điện thoại di động của nàng xuất , nhất thời cả kinh, trừng lớn đôi mắt.

      Người bên trong ràng là mà, hơn nữa cách ăn mặc cũng giống hệt bây giờ.

      Nhìn bộ dạng khiếp sợ Lãnh Vô Tà, Vân Khinh Tiếu cười:

      "Lãnh đại ca, đây chính là ảnh chụp nha, ta vừa mới chụp ngươi. cần tới họa sĩ vẽ tranh, mà chỉ cần đưa di động hướng về phía ngươi, nhấn nút, thế là có thể chụp lại được hình dạng của ngươi rồi, ngươi xem chút .”

      Nhìn bên trong lại có thêm tấm hình nữa, Lãnh Vô Tà kinh ngạc đến mức thành lời.

      Quá thần kỳ, người bên trong kia sao?

      Nếu để cho người khác nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của , tuyệt đối có ai tin Tà Vương mà cũng có thời điểm luống cuống.

      “Hắc hắc, Lãnh đại ca, bức ảnh này mới là kiệt tác nha.”

      Vân Khinh Tiếu xấu xa cười, mở lại bức ảnh chụp đầu tiên, đưa cho Lãnh Vô Tà. [thuphương-dđlqđ]

      Lãnh Vô Tà vừa nhìn, sắc mặt nhất thời đỏ lên.

      Bên trong cái đó, khuôn mặt đỏ tía tai kia, chính là sao?

      Lãnh Vô Tà khỏi cảm thấy lúng túng, ánh mắt ngó lơ sang bên, trong lòng thầm hối hận, sao lại có thể luống cuống như vậy chứ?

      Hơn nữa còn để lại chứng cứ.

      Ho mấy tiếng, Lãnh Vô Tà có chút quẫn bách :

      "Vân nương, những thứ bên trong này là đồ của ta, làm phiền ngươi tiêu hủy giùm.”

      “Aiz, sợ là rất khó tiêu hủy nha.”

      Vẻ mặt Vân Khinh Tiếu có chút khó xử nhưng đáy lòng lại nở hoa.

      “Mới vừa rồi cái đó, ừ, đồ tắm, ngươi phải là tiêu hủy rồi sao?”

      Ánh mắt Lãnh Vô Tà khẽ híp lại, ràng là tin lời của Vân Khinh Tiếu.

      Nét mặt Vân Khinh Tiếu cứng đờ, ngượng ngùng cười:

      "Khụ, cái đó, mấy ảnh mặc áo tắm vừa rồi nhiều năm rồi cho nên muốn tiêu thủy chỉ cần nhấn nút thủ tiêu là được. Nhưng ảnh của ngươi mới chụp, ít nhất qua nửa năm mới có thể hủy được.”

      Dù sao những người ở đây cũng hoàn toàn hiểu điện thoại di động là cái gì, nàng muốn lừa dối như thế nào mà chẳng được?

      Trong mắt Vân Khinh Tiếu lóe lên mấy phần tà ác, ngày nào đó, nàng muốn chụp bộ dạng đáng nhất của tên nam nhân này.

      Lãnh Vô Tà chau mày lại, nhìn thẳng Vân Khinh Tiếu, giống như xác nhận độ tin cậy trong câu của nàng.

      Vân Khinh Tiếu bình tĩnh để mặc quan sát.

      Vân Khinh Tiếu nàng lúc nghiêm túc ai có thể phát ra điều gì nha. [thuphương-dđlqđ]

      “Vậy nửa năm sau, kính xin Vân nương tiêu hủy bức hình này. Chỉ là trong nửa năm nay, tại hạ mong Vân nương để lộ bức hình này ra ngoài. “

      Lãnh Vô Tà cảm thấy bất đắc dĩ.

      quả xác định được những lời của Vân Khinh Tiếu là hay giả, cho nên còn cách nào khác là chờ thêm nửa năm nữa.

      Vân Khinh Tiếu bình tĩnh gật đầu:

      “Ừ, ta rồi. Lãnh đại ca, ngươi cứ yên tâm"

      Chỉ cần có bức ảnh kinh điển hơn, xóa mấy tấm hình này , có đáng gì??

      Lãnh Vô Tà biết được suy nghĩ trong lòng Vân Khinh Tiếu,chẳng qua cảm thấy da đầu có chút tê dại.

      Hừm, cảm giác mấy tấm hình này giữ lại ổn chút nào.

      đợi thêm câu gì, Vân Khinh Tiếu vui sướng đứng lên, ra chủ quán bưng thức ăn lên rồi.









    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 16: Hồ ly tinh giá lâm

      Editor: thuphương

      Sau khi hai người cùng nhau dùng bữa tối sắc trời vẫn còn sớm.

      Vân Khinh Tiếu trở về phòng thu dọn chút rồi ra khỏi tiểu viện, nàng muốn dạo xung quanh.

      Mặt trời chiều ngả về tây, ánh nắng ấm áp chiếu lên người rất thoải mái.

      Dân ở chợ đều dọn hàng, ngoại trừ bán đồ sinh hoạt hàng ngày, cũng thiếu gian hàng bán binh khí phòng thân. [thuphương-dđlqđ]

      Ừm,trang phục mấy người kia giống với trang phục của võ lâm nhân sĩ trong ti vi nha.

      Trong mắt Vân Khinh Tiếu lóe lên mấy phần trầm tư, xem ra cũng có ít người muốn đến Ngọc Long Sơn.

      phải là đại hội võ lâm chứ??

      thể nào, người như Lãnh Vô Tà sao lại tham gia đại hội võ lâm cho được, hơn nữa độc trong người hình như có chiều hướng xấu .

      Nhìn khu chợ hấp dẫn, Vân Khinh Tiếu có chút hối hận, nàng nên mua hai bộ nam trang chứ phải nữ trang mới đúng.

      Mặc dù y phục người nàng chẳng khác gì dân chúng bình thường cả, nhưng khí chất người nàng lại hoàn toàn vì áo gai vải thô mà hao tổn chút nào.

      Chính vì thế, có ít người nhìn nàng chăm chú.

      Ở khu chợ này có gì khiến Vân Khinh Tiếu để mắt cả, hơn nữa người nàng cũng có tiền.

      Y phục là do Lãnh Vô Tà mua cho nàng.

      Nghĩ đến chuyện này, Vân Khinh Tiếu vẫn còn bực mình.

      Tòa núi băng kia lại cho phép nàng xuất ở chợ này, mà khu chợ này có xa gì khu rừng hôm qua đâu cơ chứ.

      tự mua quần áo, sau đó bắt nàng thay y phục mới mua rồi mới để nàng đến chợ.

      Nhưng , cũng may là làm như vậy, nếu nàng mặc bộ trang phục đại nhất định trở thành quái vật trong mắt mọi người mất thôi.

      Khu chợ này lớn, Vân Khinh Tiếu gần mười phút là hết. [thuphương-dđlqđ]

      Nghĩ đến trở về phòng trọ cũng có việc gì làm, Vân Khinh Tiếu tính toán đến bên bờ sông cạnh khu chợ chút.

      Cảnh sắc cũng tệ, phượng thảo um tùm, cũng có rất nhiều tiểu dã hoa.

      Hơn nữa, nàng muốn bắt hai con cá về nhờ ông chủ hầm canh cá tuyệt.

      “Thanh Mai, vừa rồi ta thấy dưới sông này có cá, ngươi nhanh bắt hai con cá. Ảnh ca ca thích ăn cá tươi, sau khi chúng ta bắt được rồi nướng cho Ảnh ca ca ăn".

      Còn chưa đến bờ sông, Vân Khinh Tiếu nghe được thanh quen thuộc, trong mắt lóe lên tia đùa giỡn, khóe môi khẽ giương lên, tiến về phía trước.

      tới bờ sông, quả nhiên thấy bóng dáng trang điểm lộng lẫy, lúc này đây sai bảo nha hoàn bên người.

      Nha hoàn xuống sông, trong tay cầm cây mộc côn.

      Nữ nhân này mặc dù thân hình cao lớn nhưng rất linh hoạt, nhìn cũng biết nàng có võ công.

      "Ngươi, nha đầu này. Con cá chạy mất rồi, tay chân người vụng về, bắt con cá cũng xong. Ảnh ca ca mà có ca ăn xem ta trừng phạt ngươi như thế nào."

      Bản lĩnh nha hoàn kia chắc cũng tệ nhưng cách bắt cá quả ra hồn, chọc cho Vãn Tình càng ngừng hùng hùng hổ hổ. [thuphương-dđlqđ]

      Vân Khinh Tiếu nhìn lát cảm thấy có gì vui nữa, nhấc chân tới chỗ mấy đứa bé chơi đùa cách đó xa.

      Thời điểm về chỗ mấy đứa bé, đúng lúc qua chỗ Thượng Quan Vãn Tình, nha hoàn nàng ta nhìn thấy nàng.

      biết có phải hay sợ bị trách phạt, nha hoàn kia nhìn thấy Vân Khinh Tiếu, đặc biệt nàng thân xiêm áo vải thô ánh mắt nhất thời sáng lên, có ý tốt, còn ra hiệu với Thượng Quan Vãn Tình.

      Thượng Quan Vãn Tình thấy Vân Khinh Tiếu, cả khuôn mặt nhất thời lạnh xuống, cũng thèm để ý nha hoàn kia mà đôi mắt khinh thường nhìn Vân Khinh Tiếu, còn tới ngăn nàng lại.

      Vân Khinh Tiếu nhíu mày, khóe môi nở nụ cười yếu ớt, nhưng trong mắt Thượng Quan Vãn Tình chói mắt.

      "Thanh Mai, ngươi từng nhìn thấy nữ nhân này bao giờ chưa ? Nhìn quen nha, a, sau khi cởi thân đồi phong bại tục, ra đây là da hồ ly tinh nha".

      Đôi mắt Thượng Quan Vãn Tình càng ngừng quét người Vân Khinh Tiếu, thấy y phục người nàng, trong mắt tràn đầy khinh thường cùng mừng rỡ.

      Nhìn cách ăn mặc của nữ nhân này, chắc chắn là thân phận thấp kém. [thuphương-dđlqđ]

      Nữ nhân như vậy thể nào lọt được vào mắt của Ảnh ca ca.

      Thanh Mai vừa thấy chú ý của Thượng Quan Vãn Tình còn ở con cá, vậy là nàng ta bị phạt bởi bắt được cá nữa, sắc mặt lập tức thả lỏng, càng muốn gây phiền phức cho Vân Khinh Tiếu.

      ” Tiểu thư, nếu là hồ ly tinh, chúng ta đừng nên tới gần làm gì, tránh bị mùi thối người nàng hun chết đó ạ."

      Thượng Quan Vãn Tình làm bộ lui về sau hai bước, bịt mũi :

      ” Ừ, ngươi sai, chúng ta nên cách xa chút nữa, để tránh bị ám mùi thối vào người".

      Ánh mắt trong trẻo lóe lên tia tà mị, u, nụ cười bên khóe môi Vân Khinh Tiếu lại càng thêm tà ác, rực rỡ:

      ” Nếu biết hồ ly tinh giá lâm, hai nữ nhân ngu ngốc kia còn mau tránh ra, hay là muốn bổn hồ ly hút hết tinh khí, để các ngươi biến thành nắm xương trắng hả ?"

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 17: Dạy dỗ bản tiểu thư? Vậy phải trả giá đắt.

      Editor: thuphương
      “Ngươi, ngươi đúng là biết xấu hổ."

      Thượng Quan Vãn Tình ngờ nữ nhân này lại thừa nhận mình là hồ ly tinh, hơn nữa còn thừa nhận rất thản nhiên nữa chứ.

      tức chết nàng mà!

      “Nếu biết xấu hổ sao có thể là hồ ly tinh được! Ai chẳng biết hồ ly tinh đều có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Nếu giống khuôn mặt của ngươi, hừ, bao giờ có thể là hồ ly tinh, miễn cưỡng lắm cũng chỉ là ‘hoa hồ điệp’ (kỹ nữ) mà thôi, còn là ‘hoa hồ điệp’ tự mình đa tình nữa chứ!"

      Thưởng thức gương mặt từ trắng thành đen, rồi từ đen chuyển xanh của Thượng Quan Vãn Tình, Vân Khinh Tiếu tiếp tục thêm dầu vào lửa:

      ” Ảnh ca ca thích ăn là cá do hồ ly bắt và nướng. Về phần đồ mà ‘hoa hồ điệp’ làm ra, có khi chỉ cần nhìn thôi cũng mất hết khẩu vị rồi, cho nên Vãn Tình nương, ngươi cần lãng phí sức lực ở sông này làm gì. Hơn nữa, dung mạo Vãn Tình nương có thể là ‘chim sa cá lặn’, cá nhìn thấy gương mặt ngươi cũng bị dọa trốn xuống tận đáy rồi, làm gì còn cá để cho nương bắt nữa. may là lúc này có chim nhạn, nếu chim nhạn bay trời nếu thấy ngươi e rằng cũng bị hù chết. Dĩ nhiên, nương cần lo lắng, dù nương có xấu nữa cũng chỉ dọa được cá với chim nhạn mà thôi, dọa được người đâu."


      Đánh rắn đánh giập đầu, đả thương người khác tất nhiên phải đả thương người mà người đó để ý nhất rồi.

      Mà nữ nhân Thượng Quan Vãn Tình này để ý nhất chẳng phải là Ảnh ca ca sao?

      Vậy nên chỉ cần mang Ảnh ca ca ra để đả kích nàng ta, tuyệt đối thành công.

      Nữ nhân để ý nhất là vẻ ngoài, bị nàng đả kích như vậy chỉ sợ tức đến hộc máu.

      Thượng Quan Vãn Tình hung hăng nhìn chằm chằm Khinh Tiếu, ánh mắt hung dữ, liếc nhìn Thanh Mai, quát lạnh tiếng:

      "Thanh Mai, dạy dỗ nghiêm khắc nữ nhân biết sống chết này cho ta".

      Thanh Mai vừa nghe thấy, lập tức lắc mình đến trước mặt Vân Khinh Tiếu, lạnh lùng cười tiếng:

      " to gan, cũng tự nhìn lại bản thân xem mình là ai [thuphương-dđlqđ]. Dám vọng tưởng quyến rũ công tử, nhục mạ tiểu thư nhà ta. Ngày hôm nay ta phải giáo huấn ngươi, ngươi lại tự cho rằng mình cao quý.”

      “Muốn dạy dỗ bản tiểu thư sao? Vậy phải trả giá đắt rồi.”

      Vân Khinh Tiếu kiều mị cười tiếng, đợi Thanh Mai hướng nàng ra tay, nàng tấn công nàng ta trước bước.

      Thượng Quan Vãn Tình ngẩn người nhìn màn trước mắt, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

      Thanh Mai biết võ công, nhưng sao nữ nhân này lại có thể dễ dàng chế phục Thanh Mai như vậy?

      Dễ dàng đến mức nàng chưa kịp phản ứng, Thanh Mai cũng bị nàng ta áp chế, té quỳ xuống đất.

      “Xem , bản tiểu thư ta cũng qua với các ngươi rồi, có gan muốn dạy dỗ bản tiểu thư ,vậy phải trả giá lớn. Các ngươi lại tin. Bây giờ hối hận rồi sao? Chỉ là hối hận cũng còn tác dụng, quy củ của bản tiểu thư thể phá bỏ. Các ngươi nhất định phải trả giá đắt.”

      Dứt lời chỉ nghe thấy tiếng “Rắc rắc”, sau đó là tiếng Thanh Mai khổ sở kêu to.

      Sắc mặt Thượng Quan Vãn Tình xanh lét, hoảng sợ che miệng, khuôn mặt Thanh Mai cũng trắng bệch, mồ hôi từ trán nàng ta từng giọt lớn.

      Khuôn mặt vặn vẹo, khó để nhìn ra giờ phút này nàng ta có bao nhiêu khổ sở.

      Vân Khinh Tiếu buông hai tay của Thanh Mai ra khiến nàng ta nhất thời xụi lơ mặt đất, thân thể thể dậy nổi.

      “Được rồi, nha hoàn của ngươi chịu trừng phạt. Tuy thân thể có gì đáng ngại, cũng chỉ bị thương mà thôi. Giờ đến Vãn Tình tiểu thư rồi, để ta ngẫm lại xem rốt cuộc muốn ngươi trả giá như thế nào mới tốt đây?”

      biết từ lúc nào trong tay Vân Khinh Tiếu có thêm thanh chùy thủ.

      Nàng cau mày, nhìn Thượng Quan Vãn Tình sâu, giống như suy nghĩ nên hành hạ nàng ta như thế nào.

      Thân mình Thượng Quan Vãn Tình khẽ run lên, kinh hoàng nhìn Vân Khinh Tiếu, lời còn mạch lạc nữa:

      “Ngươi... Ngươi thể giết ta, phụ vương ta là Lạc Dương Vương, ta là Vãn Tình quận chúa [thuphương-dđlqđ]. Nếu ngươi giết chết ta, nhất định bị nha môn tịch thu tài sản rồi bị giết”

      “A, ra Vãn Tình tiểu thư còn là quận chúa nha, chậc chậc. may là ngươi cho ta biết, nếu ta định mặt ngươi khắc lên cái gì đó. Ngươi là quận chúa, ta có mười lá gan cũng dám khắc gì mặt ngươi rồi.”

      Vân Khinh Tiếu kinh ngạc nhìn Thượng Quan Vãn Tình, khuôn mặt chứa đầy ý cười, nhưng trong mắt Thượng Quan Vãn Tình lại cho rằng nàng sợ thận phận của nàng ta, kinh hoàng trong mắt giảm ít.

      “Bổn quận chúa chính là người Lạc Dương Vương thương nhất: Vãn Tình quận chúa. Nếu như ngươi đắc tội bổn quận chúa, ngươi có mười đầu cũng đủ chém.”

      Thượng Quan Vãn Tình cao ngạo nhìn Vân Khinh Tiếu, Vân Khinh Tiếu nhíu mày cái, suy nghĩ trong chốc lát, mới nháy mắt, tà mị cười:

      “Nhưng bây giờ ngươi rơi vào trong tay ta. Trước khi phụ vương ngươi chém đầu ta, ta chém đầu ngươi trước".

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 18: Bồi thường cho ta chút bạc .

      Editor: thuphương.

      Thượng Quan Vãn Tình cả kinh, sắc mặt vừa khôi phục tự nhiên lại tái nhợt lần nữa, mặc dù hết sức trấn định, nhưng vẫn nhịn được run lên, hồi lâu mới thốt ra lời.

      “Sát hại quận chúa là tội lớn, liên lụy đến cửu tộc, ngươi cho rằng mạng của ngươi có thể trả đủ sao?”

      “Ta ở thế giới này, thân thích, cho dù liên lụy tới cửu tộc, cũng chỉ là tru diệt mình ta mà thôi. Huống chi ta tin giết chết ngươi, phụ vương ngươi có thể giết được ta. Cho nên coi như giết quận chúa nhà ngươi, ta cũng có bao nhiêu phiền toái.”

      phải ở cổ đại, những thiên kim tiểu thư trong nhà quyền quý lòng dạ đều rất thâm sâu, rất tâm cơ sao?

      Nhưng vị quận chúa trước mắt này ngoài ngang ngược càn rỡ chút căn bản có lá gan lớn, càng có đầu óc.

      Nếu nữ nhân này là quận chúa, vậy thân phận Ảnh ca ca của nàng ta chắc cũng cực kỳ cao quý, chỉ sợ là vương hầu gì đó .

      Thượng Quan Vãn Tình nghe Vân Khinh Tiếu như thế, bị hù dọa đến mức chân mềm nhũn, Vân Khinh Tiếu liếc xéo nàng ta, cười nhạt:

      ra ta chưa muốn giết ngươi, tại sao ngươi cứ luôn miệng giết giết giết vậy? Có phải muốn nhắc nhở ta giết chết ngươi thú vị lắm đúng ?

      “Ta...ta có”.

      Cả người Thượng Quan Vãn Tình run rẩy nhưng khi nghe lời của Vân Khinh Tiếu, ánh mắt cụp xuống có mấy phần tia sáng, nàng ta như vậy, có phải giết nàng?

      Vân Khinh Tiếu cười tà tiếng:

      “Ta chỉ ai muốn dạy dỗ ta phải trả giá đắt thôi, giá đắt cũng phải muốn mạng của ngươi, ngươi sợ cái gì?”

      Vân Khinh Tiếu nhìn sắc trời còn sớm, lại nhìn bộ dạng như sắp bị dọa ngất của nàng ta, nếu dọa nàng ta ngất, chẳng phải mình phải cõng nàng ta trở về sao?

      “Tốt, như vậy , ngươi là quận chúa thân phận tôn quý, ta cũng muốn làm khó gì ngươi, nhưng quy củ của ta thể bỏ được, cho nên ngươi trả giá đắt bằng cách bồi thường ta chút bạc thôi.”

      có đồng nào trong người là khó chịu, [thuphương - dđlqđ] nữ nhân này lại làm phiền nàng nhiều như vậy, bồi thường chút phí tổn thất cũng là việc nên làm.

      Thượng Quan Vãn Tình cho là nàng nghe nhầm, nàng ta để nàng bồi thường bạc? Chỉ là muốn bạc thôi sao?

      “Thế nào? Quận chúa nỡ sao? bồi thường bạc cũng được, vậy để lại ít tóc . Dù sao mái tóc cũng có thể dài lại, ngươi là Quận chúa thân phận tôn quý, ta cũng muốn làm khó ngươi.”

      Vân Khinh Tiếu híp đôi mắt, ánh sáng trong mắt lóe lên, nhìn chằm chằm mái tóc được chải cực kỳ tinh xảo của Thượng Quan Vãn Tình, khóe môi nâng lên nụ cười xấu xa.

      Thượng Quan Vãn Tình kinh ngạc, vội vàng mở miệng:

      “Ta cho ngươi bạc, ngươi muốn bao nhiêu, bao nhiêu cũng được.”

      Vân Khinh Tiếu khẽ nhíu mày “Bao nhiêu cũng được? Chậc chậc, hổ là Quận chúa, quả nhiên “tài đại khí thô” (1), như vậy, tùy Quận Chúa thôi.”

      (1) “Tài đại khí thô”: là có nhiều tiền tài nhưng khí chất thô thiển, khoe khoang thô tục.

      Thượng Quan Vãn Tình vừa nghe thấy, lập tức ngồi xổm người xuống sờ tìm người nha hoàn của nàng ta, cũng lo người nha hoàn còn rất đau, bên sờ tìm bên vẫn quên :

      “Thanh Mai, mau đưa ngân lượng ngươi mang theo ra đây”.

      Vân Khinh Tiếu nhìn Thượng Quan Vãn Tình lật túi tiền ra, liền suy nghĩ đây có thể tính là lấy tiền bất chính ?

      Thượng Quan Vãn Tình mở túi tiền, lấy ngân phiếu bên trong ra cùng ít bạc vụn đưa cho Vân Khinh Tiếu:

      “Bạc của ta đều ở đây, nếu đủ, chờ trở về kinh đô, ta phụ vương cho thêm”.

      Vân Khinh Tiếu nhìn xấp giấy tính là mỏng, ít nhiều cũng được mười tờ, ngân phiếu ít nhất cũng là năm mươi lượng, tiền người nữ nhân này cũng ít nha.

      Vân Khinh Tiếu đưa tay nhận ngân phiếu cùng bạc, nàng đếm mà trực tiếp bỏ vào túi quần của mình.

      “Quận chúa cần ta giúp đưa nha hoàn của ngươi về ?”.

      Cất xong ngân phiếu, sắc mặt Vân Khinh Tiếu cười cực kỳ ôn hòa.

      Thượng Quan Vãn Tình vừa nghe thấy, cuống quít phất tay:

      cần cần, ta tự đỡ nàng ta trở về được rồi.”

      Vân Khinh Tiếu gật đầu cái:

      “Vậy tốt, sắc trời còn sớm, ta trước. Đúng rồi, tay của nha hoàn ngươi có gì đáng ngại, chỉ là trật khớp mà thôi. Ngươi trở về tìm người có võ công nắn lại khớp cho nàng ta, rất nhanh là khỏi.”

      Thanh Mai ngồi sững đất cơ hồ bị tức điên lên, " có gì đáng ngại"?

      Nàng ta đau muốn chết đây, [thuphương - dđlqđ] nữ nhân này, căn bản so với hồ ly còn kinh khủng hơn.

      Mấy đứa trẻ chơi đùa cách đó xa biết từ lúc nào rời , Vân Khinh Tiếu tới hướng tiểu viện, ra ngoài lâu như vậy, cũng biết Lãnh Vô Tà có tìm nàng hay .

      Vân Khinh Tiếu xoay người rời có chú ý sau lưng.

      Sau khi nàng rời , đôi mắt kinh hoảng sợ hãi của Thượng Quan Vãn Tình bắn ra tia lạnh lùng u ám, hai tay buông xuôi bên người nắm chặt lại, khóe môi cắn chặt, người tất cả đều ngập tràn hận ý.

      Cạnh bờ sông cách đó xa dưới cây đại thụ, bóng dáng thon dài nhình hướng Vân Khinh Tiếu rời khỏi, trong mắt lóe ra tia đùa giỡn.

      Vân Khinh Tiếu cùng Thượng Quan Vãn Tình đều biết, chuyện xảy ra vừa rồi giữa các nàng, tất cả đều rơi vào trong con ngươi trong trẻo, lạnh lùng tà mị của hai người này.

      “Hôm nay vừa ra ngoài thấy màn đùa giỡn thú vị, Thanh Phong, ngươi xem có đúng ? Chim sa cá lặn, ra ý tứ chân chính lại là cá lặn xuống đáy sông, chim nhạn té rớt xuống.”

      “Cung chủ, có muốn tra chút tin tức về nữ nhân kia hay ?”

      cần, vất vả mới gặp người thú vị như vậy. Nếu cái gì cũng biết ràng, vậy còn gì hay nữa?”

      “Vãn Tình Quận chúa ngày hôm nay bị thua thiệt, chỉ sợ từ bỏ ý đồ.”

      “Ha ha, như thế mới tốt, vậy mới càng thú vị. Ngươi cảm thấy Quận chúa đó là đối thủ của nàng sao? Hoa Hồ Điệp làm sao đấu được với Hồ ly tinh !”

      Hoa Hồ Điệp đấu lại Hồ ly tinh, nhưng Cung chủ như vậy, cũng cảm thấy nữ nhân kia là Hồ ly tinh sao?

      Thanh Phong liếc nhìn hướng Vân Khinh Tiếu rời khỏi, bóng dáng của nàng biến mất trong tầm mắt bọn , nhưng Cung chủ hình như vẫn mực nhìn.

      “Sắc trời còn sớm, Thanh Phong, chúng ta cũng nên thôi!”

      Thanh Phong lấy lại tinh thần, ngẩng đầu thấy trời tối, sắc trời quả nhiên còn sớm.

      Thấy Cung chủ về phía trước, Thanh Phong vội vàng nhấc chân đuổi theo.









    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :