1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc công cuồng phi: Tà vương phúc hắc ta không lấy - Tuyết Luyến Tàn Dương (19)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 9: Nam nhân phúc hắc.

      Editor: thuphương

      Vân Khinh Tiếu nhìn Lãnh Vô Tà, sắc mặt vẫn lạnh lẽo, hừm, chắc chắn cố ý chê cười nàng.

      Nam nhân này, căn bản rất phúc hắc a.

      Vân Khinh Tiếu để ý đến phản ứng của nữa, dùng chủy thủ vót cành cây thành cái xiên, trực tiếp nhảy vào dòng sông bắt cá.

      Thấy Vân Khinh Tiếu ở trong sông bắt cá, Lãnh Vô Tà gì nữa, chú tâm xử lý tốt thỏ hoang, tiếp tục mổ bụng moi ruột nó.

      Bất quá ánh mắt vẫn luôn liếc nhìn nữ nhân kia, thấy nàng lưu loát xiên cành cây vào dòng sông, chỉ cần có cá xuất mắt nàng loé ra tia sáng.

      Vân Khinh Tiếu xiên ba con cá lại, rồi trực tiếp đem tới trước mặt Lãnh Vô Tà.

      Nàng cố ý bắt ba con cá vì muốn được ăn hai con.

      Lãnh Vô Tà gì, xử lí xong thỏ hoang liền lưu loát cạo vảy, rạch bụng cá.

      Khi làm xong chỗ thức ăn kia Vân Khinh Tiếu cũng nhóm được lửa, tay nàng còn cầm cây đuốc.

      Trong mắt Lãnh Vô Tà loé lên tia kinh ngạc, nghĩ tới tác phong của nàng nhanh như vậy, xem ra nàng thường xuyên dã ngoại qua đêm nên việc này thành thói quen.

      Chỉ là nàng lời nào khiến cho cảm thấy buồn bực.

      phải nàng rất nhiều sao?

      Hay bởi vì lờI vừa rồi của chọc giận nàng?

      Lãnh Vô Tà chép chép miệng mấy cái, tựa như muốn gì nhưng lại cảm thấy cần thiết.

      Vì vậy tới ngồi xuống bên cạnh đống lửa, đem cá xiên qua cành cây cho Vân Khinh Tiếu.

      “ Vân tiểu thư, nguơi tới nướng cá ”.

      Vốn là Lãnh Vô Tà muốn tự mình nướng đồ nhưng vẫn quyết định đưa cá cho Vân Khinh Tiếu, như thế cũng có thể thuận tiện câu.

      Vân Khinh Tiếu nhận lấy cá Lãnh Vô Tà đưa tới.

      ra, nàng hề tức giận, chỉ là mới vừa rồi nhặt củi khô lại nhóm lửa cho nên kịp gì mà thôi.

      Lúc này nghe được lời của Lãnh Vô Tà, thấy thần sắc mặt cực kỳ tự nhiên.

      Được rồi, ra người nam nhân này, trừ phúc hắc còn có chút đáng đấy chứ!!

      “Lãnh đại ca, ngươi có mang gia vị ?”.

      Mặc dù sắc trời hoàn toàn tối đen nhưng trong rừng mọi thứ khó có thể phân biệt ràng.

      Mới vừa rồi Vân Khinh Tiếu muốn nhìn chút xem có thực vật gì để làm gia vị, nhưng thấy lắm.

      Nếu chỉ ăn cho qua thôi, những thứ mang mùi vị hoang dã nhất định ăn tệ .

      Lãnh Vô Tà nghe được Vân Khinh Tiếu mở miệng chuyện, trong lòng nhất thời có cảm giảm thở phào nhõm, đem bình sứ trong tay đưa cho nàng:

      “Chỉ có chút muối cùng thìa là”.

      Khinh Tiếu cười nhận lấy:

      "Ừ, có muối cùng thìa là là được rồi, những thứ này đều là động vật hoang, chỉ cần chút muối, mùi vị cũng rất ngon rồi, huống chi lại còn có cả thìa là. Lãnh đại ca, nguơi chuẩn bị rất đầy đủ đấy chứ!”

      “Bởi vì biết phải qua đêm trong rừng, vậy nên phải chuẩn bị tốt, đến lúc đó có thể chúng ta còn phải qua đêm ở Ngọc Long Sơn. Bất quá ra khỏi cánh rừng này, cách đó xa có phiên chợ , chúng ta mua được ít đồ, y phục cũng có, chỉ là chất liệu cùng kiểu dáng có thể được tốt.”

      Lãnh Vô Tà liếc nhìn y phục người Vân Khinh Tiếu.

      Bộ quần áo của Vân Khinh Tiếu lộ ra vóc dáng tuyệt mỹ của nàng, điều này khiến người khác chú ý quá mức.

      Nếu để cho những nam nhân bên ngoài kia thấy bộ dạng này của nàng...

      Ánh mắt Lãnh Vô Tà tối sầm lại.

      Bộ trang phục này tuyệt đối thể mặc ra ngoài.

      “Ừ, có việc gì, chỉ cần sạch là được rồi”.

      Vân Khinh Tiếu chuyên chú nướng cá, vì vậy chú ý tới ánh mắt của Lãnh Vô Tà.

      Trong lòng còn tưởng rằng biết nàng tắm rửa, thay quần áo mấy ngày cho nên mới để nàng đến chợ mua trang phục.

      “Có người tới”.

      Vân Khinh Tiếu cuộn cá nướng trong tay, rắc chút gia vị lên , chợt nghe được thanh trầm thấp, lạnh lẽo của Lãnh Vô Tà.

      Động tác tay Vân Khinh Tiếu dừng lại, trong mắt thoáng qua tia bén nhọn, tốt nhất phải là phiền toái.

      Thời điểm nàng đói bụng, tính khí tốt cho nên trêu chọc nàng lúc này hậu quả rất nghiêm trọng nha.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 10: Phiền toái tới.

      Editor: thuphương

      Nhìn nữ nhân vẫn chuyên chú nướng cá, ánh mắt Lãnh Vô Tà lóe lên tia tán thưởng.

      Giờ phút này trong mắt của nàng chỉ có con cá trong tay.

      Về phần những người kia là ai, nàng để ý đến, hay cách khác là nàng căn bản để bọn họ trong mắt.

      BÌnh tĩnh trầm ổn, phải vì nàng phách lối cuồng mà nàng tự tin năng lực của mình để mình bị thương.

      Nữ nhân này, mặc dù mới quen biết lâu, nhưng Lãnh Vô Tà cảm thấy thực lực của nàng có nhiều người vượt qua, nàng tuyệt đối có thể trong thời gian ngắn nhất đưa ra điều có lợi cho mình.

      nữ nhân như vậy, nếu cùng người trong cung kia chống lại nhau...

      Trong mắt Lãnh Vô Tà lóe lên tia đùa giỡn.

      Vô luận là ai, cùng nữ nhân này đấu, tuyệt đối có kết cục tốt.

      Có lẽ, nên thương lượng để nàng hợp tác với mình cùng chọc giận người trong cung kia.

      Mặc dù tức chết nhưng tuyệt đối có thể làm cho nàng ta đêm say giấc, cơm nuốt trôi.

      "Lãnh đại ca, ngươi nghĩ gì vậy? Ta cảm thấy dường như ngươi vừa tính toán cái gì ở ta?”

      Vân Khinh Tiếu ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Lãnh Vô Tà nhìn mình, ánh mắt đùa giỡn, lộ ra chút xấu xa.

      Ánh mắt Lãnh Vô Tà lóe lên, nhưng e dè, nhìn thẳng Vân Khinh Tiếu mở miệng:

      “Vân nương hiểu lầm rồi, tại hạ tính toán gì ở nương cả. Chỉ là tại hạ nghĩ làm thế nào để Vân nương giúp tay, chọc giân nữ nhân”

      Vân Khinh Tiếu nhíu mày cười, nhìn chằm chằm vào con cá nướng trong tay, thần sắc có chút lười biếng:

      "Đó, nghĩ tới ta còn có bản lĩnh chọc giận người khác, biết nữ nhân kia trong miệng Lãnh đại ca có quan hệ như thế nào với ngươi vậy? Dĩ nhiên, nếu Lãnh đại ca muốn cho ta biết, cần trả lời. Ta cũng chỉ có chút tò mò thôi, dù sao ánh mắt vừa rồi của ngươi, ngoại trừ có tính toán, còn nồng nặc sát khí”

      “Ánh mắt Vân nương sắc bén, tại hạ cảm thấy gặp được Vân nương là may mắn”

      Những năm gần đây, sớm đem tất cả mọi việc hay cảm xúc giấu tận sâu trong nội tâm, nghĩ rằng nàng có thể dễ dàng nhận ra thông qua biểu cảm của .

      Nên ở trước mặt nàng, quên giấu mình hay là cảm quan của nàng quá mức nhạy cảm?

      Vân Khinh Tiếu nhàng nở nụ cười, nụ cười ở khóe môi dưới ánh lửa bập bùng mang theo vẻ đẹp tuyệt mỹ, mà những người vừa đến thấy nụ cười khiến người ta mê muội như vậy.

      “Lãnh đại ca thành rồi, hôm nay chúng ta có mối quan hệ chủ tớ, cho nên Lãnh đại ca là may mắn. Nhưng trong lòng chừng nghĩ tới, nếu ta và Lãnh đại ca phải bằng hữu mà là địch, chỉ sợ Lãnh đại ca sớm cảm thấy xuất của ta là phiền toái lớn”

      Nụ cười tuyệt đẹp, trong lời êm ái mang theo mấy phần chế nhạo, tất cả đều thuộc về nàng.

      Mặc dù cảm giác giọng của nàng ngọt ngào nhưng người nào nghe qua cũng chỉ sợ cả đời này khó có thể quên.

      Đột nhiên mấy người xông vào đều ngẩn ra nhìn cảnh trước mắt, ánh mắt hướng về cá nướng trong tay nữ nhân.

      Nếu phải bên cạnh nàng còn có nam nhân, bọn họ sợ là cảm thấy nữ nhân này thuộc về nhân gian.

      “Đồi phong bại tục!”

      giọng cực kỳ tức giận lại tràn đầy khinh thường vang lên đánh tan yên tĩnh trong khu rừng.

      Chủ nhân của giọng đó, giờ phút này tràn ngập đố kỵ, nhìn chằm chằm nữ nhân tự đắc kia,

      Trong rừng yên tĩnh, khí tựa hồ nháy bị bốn chữ này khiến cho đông lạnh tràn đầy sát khí.

      Thần sắc của nữ tử nướng cá vẫn như cũ, chỉ là môi đỏ mọng khẽ nâng lên vô cùng đẹp, nụ cười nhàn nhạt dưới ánh lửa bập bùng, tự dưng làm cho người ta cảm thấy có vài phần lạnh lẽo.

      Đống củi đốt đột nhiên “Đùng” cái, nữ nhân nướng cá vì thế mà kinh hô lên tiếng.

      Giống như vừa nghe được có tiếng người chuyện, chậm rãi nâng mắt nhìn, bén nhọn u ám kèm theo trầm tĩnh trong con ngươi đen nhánh lóe lên, môi đỏ mọng nâng lên nụ cười càng thêm tà ác.

      “Vị tiểu thư xinh đẹp này, ngươi vừa mới bốn chữ “đồi phong bại tục”, có phải là ta hay ?”

      Vân Khinh Tiếu nhìn nữ nhân kia.

      Dưới ánh lửa bập bùng, con ngươi màu đen, nhưng lại như màu vàng, khuôn mặt nhu hòa có chút lười biếng, hình như có mấy phần nghi ngờ.

      Nàng kia nghe được lời của Vân Khinh Tiếu, khinh bỉ trong mắt càng , khinh thường :

      “Trừ ngươi ra, nơi này còn có ai biết xấu hổ, hơn nửa đêm còn mặc y phục ra thể thống gì ra ngoài quyến rũ nam nhân.”

      Môi đỏ mọng giương lên, khóe môi nở nụ cười hoàn mỹ, trong mắt ánh sáng càng thêm lạnh, Vân Khinh Tiếu hơi ảo não mở miệng:

      ”Xem ra vừa nãy ta gọi ngươi như vậy là sai rồi, nên gọi ngươi là tiểu thư, nên là đại nương hoặc là bà bà mới đúng. Đều do bà bà chăm sóc bề ngoài quá tốt, làm ta đoán sai tuổi. Chỉ là dù bà bà lớn tuổi vẫn giữ được được nét thùy mị, còn có chút bạc, bao nuôi mấy tiểu quán nhi cũng phải chuyện khó khăn. Nhưng nếu muốn quyến rũ nam nhân, sợ rằng chỉ có thể đợi kiếp sau.”

      “Ngươi, nữ nhân biết xấu hổ lăng nhăng gì đó?”

      Nàng ta tức đến sắc mặt đỏ bừng, cặp mắt uất ức nhìn tới nam nhân bên cạnh:

      "Ảnh ca ca, nữ nhân này biết xấu hổ khi dễ Tình nhi”

      Vân Khinh Tiếu nhàn nhạt quét qua nam nhân gọi là Ảnh ca ca, ánh mắt có vẻ lười biếng.

      Mặc dù nam nhân kia cũng nhìn nàng nhưng hiểu ý tứ trong mắt nàng.

      Vân Khinh Tiếu rất nhanh rời mắt trở lại người gọi là Tình nhi, vẫn cười nhàn nhạt

      " biết xấu hổ? Như vậy xin hỏi bà bà ai mới có tư cách nhỉ? Động chút là mắng chửi người, nơi này có ai khi dễ ngươi hả?”

      “Ngươi, ngươi mới là bà bà. Bản quận… bản tiểu thư mới mười sáu tuổi”

      Tình Nhi bị Vân Khinh Tiếu gọi là bà bà, giận đến cả khuôn mặt thiếu chút nữa vặn vẹo, biến dạng.

      Vân Khinh Tiếu bừng tỉnh hiểu ra, trợn to cặp mắt:

      “A, ra là tiểu thư ngươi còn trẻ tuổi như thế, chậc chậc, ngươi rất lợi hại, ở chừng cái tuổi đáng đó, mà cũng học cách làm đàn bà chanh chua chửi đổng. Phu quân của ngươi là có phúc, cưới cái người miệng lưỡi ác độc này, còn ai dám tới cửa mà khi dễ? Tướng công nhà ngươi cũng cần làm nam nhân, ngoan ngoãn núp sau lưng để ngươi bảo hộ, như dạng tiểu nam nhân ăn cơm chùa là được rồi”

      Vân Khinh Tiếu xong, ý tứ trong mắt của người là Ảnh ca ca quét qua mặt, nụ cười khóe môi càng thêm rực rỡ.

      Nếu nàng nhìn nhầm, vị Ảnh ca ca này, nhất định là người trong lòng của nữ nhân kia.

      Nàng ta lúc này, biết có ở trước người trong lòng mình đâm nàng dao hay .

      Nhưng đáng tiếc chính là vẻ mặt nam nhân có gì thay đổi, xem chừng lời vừa rồi của Vân Khinh Tiếu căn bản có nửa điểm quan hệ gì với .

      Đôi con ngươi kia đen nhánh thâm thúy u sầu mông lung, nhìn như ôn hòa, cũng mang theo khí thế bén nhọn bẩm sinh.

      Phải thời điểm Vân Khinh Tiếu đói bụng là thời điểm ác độc nhất, có người cố tình làm nàng đói bụng, nàng vẫn phải tiếp tục ác độc rồi.

      Chỉ là nam nhân kia đúng là có cái nhìn cao xa, biết chiến tranh giữa các nữ nhân, nam nhân tốt nhất nên can thiệp.

      Điểm này ra khiến Vân Khinh Tiếu có chút thất vọng, nàng thích nhất là các chuyện phiền toái, phiền toái càng lớn, nàng lại càng thấy hưng phấn.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,162
      Được thích:
      12,952
      Chương 10: Phiền toái tới.

      Editor: thuphương

      Nhìn nữ nhân vẫn chuyên chú nướng cá, ánh mắt Lãnh Vô Tà lóe lên tia tán thưởng.

      Giờ phút này trong mắt của nàng chỉ có con cá trong tay.

      Về phần những người kia là ai, nàng để ý đến, hay cách khác là nàng căn bản để bọn họ trong mắt.

      BÌnh tĩnh trầm ổn, phải vì nàng phách lối cuồng mà nàng tự tin năng lực của mình để mình bị thương.

      Nữ nhân này, mặc dù mới quen biết lâu, nhưng Lãnh Vô Tà cảm thấy thực lực của nàng có nhiều người vượt qua, nàng tuyệt đối có thể trong thời gian ngắn nhất đưa ra điều có lợi cho mình.

      nữ nhân như vậy, nếu cùng người trong cung kia chống lại nhau...

      Trong mắt Lãnh Vô Tà lóe lên tia đùa giỡn.

      Vô luận là ai, cùng nữ nhân này đấu, tuyệt đối có kết cục tốt.

      Có lẽ, nên thương lượng để nàng hợp tác với mình cùng chọc giận người trong cung kia.

      Mặc dù tức chết nhưng tuyệt đối có thể làm cho nàng ta đêm say giấc, cơm nuốt trôi.

      "Lãnh đại ca, ngươi nghĩ gì vậy? Ta cảm thấy dường như ngươi vừa tính toán cái gì ở ta?”

      Vân Khinh Tiếu ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Lãnh Vô Tà nhìn mình, ánh mắt đùa giỡn, lộ ra chút xấu xa.

      Ánh mắt Lãnh Vô Tà lóe lên, nhưng e dè, nhìn thẳng Vân Khinh Tiếu mở miệng:

      “Vân nương hiểu lầm rồi, tại hạ tính toán gì ở nương cả. Chỉ là tại hạ nghĩ làm thế nào để Vân nương giúp tay, chọc giân nữ nhân”

      Vân Khinh Tiếu nhíu mày cười, nhìn chằm chằm vào con cá nướng trong tay, thần sắc có chút lười biếng:

      "Đó, nghĩ tới ta còn có bản lĩnh chọc giận người khác, biết nữ nhân kia trong miệng Lãnh đại ca có quan hệ như thế nào với ngươi vậy? Dĩ nhiên, nếu Lãnh đại ca muốn cho ta biết, cần trả lời. Ta cũng chỉ có chút tò mò thôi, dù sao ánh mắt vừa rồi của ngươi, ngoại trừ có tính toán, còn nồng nặc sát khí”

      “Ánh mắt Vân nương sắc bén, tại hạ cảm thấy gặp được Vân nương là may mắn”

      Những năm gần đây, sớm đem tất cả mọi việc hay cảm xúc giấu tận sâu trong nội tâm, nghĩ rằng nàng có thể dễ dàng nhận ra thông qua biểu cảm của .

      Nên ở trước mặt nàng, quên giấu mình hay là cảm quan của nàng quá mức nhạy cảm?

      Vân Khinh Tiếu nhàng nở nụ cười, nụ cười ở khóe môi dưới ánh lửa bập bùng mang theo vẻ đẹp tuyệt mỹ, mà những người vừa đến thấy nụ cười khiến người ta mê muội như vậy.

      “Lãnh đại ca thành rồi, hôm nay chúng ta có mối quan hệ chủ tớ, cho nên Lãnh đại ca là may mắn. Nhưng trong lòng chừng nghĩ tới, nếu ta và Lãnh đại ca phải bằng hữu mà là địch, chỉ sợ Lãnh đại ca sớm cảm thấy xuất của ta là phiền toái lớn”

      Nụ cười tuyệt đẹp, trong lời êm ái mang theo mấy phần chế nhạo, tất cả đều thuộc về nàng.

      Mặc dù cảm giác giọng của nàng ngọt ngào nhưng người nào nghe qua cũng chỉ sợ cả đời này khó có thể quên.

      Đột nhiên mấy người xông vào đều ngẩn ra nhìn cảnh trước mắt, ánh mắt hướng về cá nướng trong tay nữ nhân.

      Nếu phải bên cạnh nàng còn có nam nhân, bọn họ sợ là cảm thấy nữ nhân này thuộc về nhân gian.

      “Đồi phong bại tục!”

      giọng cực kỳ tức giận lại tràn đầy khinh thường vang lên đánh tan yên tĩnh trong khu rừng.

      Chủ nhân của giọng đó, giờ phút này tràn ngập đố kỵ, nhìn chằm chằm nữ nhân tự đắc kia,

      Trong rừng yên tĩnh, khí tựa hồ nháy bị bốn chữ này khiến cho đông lạnh tràn đầy sát khí.

      Thần sắc của nữ tử nướng cá vẫn như cũ, chỉ là môi đỏ mọng khẽ nâng lên vô cùng đẹp, nụ cười nhàn nhạt dưới ánh lửa bập bùng, tự dưng làm cho người ta cảm thấy có vài phần lạnh lẽo.

      Đống củi đốt đột nhiên “Đùng” cái, nữ nhân nướng cá vì thế mà kinh hô lên tiếng.

      Giống như vừa nghe được có tiếng người chuyện, chậm rãi nâng mắt nhìn, bén nhọn u ám kèm theo trầm tĩnh trong con ngươi đen nhánh lóe lên, môi đỏ mọng nâng lên nụ cười càng thêm tà ác.

      “Vị tiểu thư xinh đẹp này, ngươi vừa mới bốn chữ “đồi phong bại tục”, có phải là ta hay ?”

      Vân Khinh Tiếu nhìn nữ nhân kia.

      Dưới ánh lửa bập bùng, con ngươi màu đen, nhưng lại như màu vàng, khuôn mặt nhu hòa có chút lười biếng, hình như có mấy phần nghi ngờ.

      Nàng kia nghe được lời của Vân Khinh Tiếu, khinh bỉ trong mắt càng , khinh thường :

      “Trừ ngươi ra, nơi này còn có ai biết xấu hổ, hơn nửa đêm còn mặc y phục ra thể thống gì ra ngoài quyến rũ nam nhân.”

      Môi đỏ mọng giương lên, khóe môi nở nụ cười hoàn mỹ, trong mắt ánh sáng càng thêm lạnh, Vân Khinh Tiếu hơi ảo não mở miệng:

      ”Xem ra vừa nãy ta gọi ngươi như vậy là sai rồi, nên gọi ngươi là tiểu thư, nên là đại nương hoặc là bà bà mới đúng. Đều do bà bà chăm sóc bề ngoài quá tốt, làm ta đoán sai tuổi. Chỉ là dù bà bà lớn tuổi vẫn giữ được được nét thùy mị, còn có chút bạc, bao nuôi mấy tiểu quán nhi cũng phải chuyện khó khăn. Nhưng nếu muốn quyến rũ nam nhân, sợ rằng chỉ có thể đợi kiếp sau.”

      “Ngươi, nữ nhân biết xấu hổ lăng nhăng gì đó?”

      Nàng ta tức đến sắc mặt đỏ bừng, cặp mắt uất ức nhìn tới nam nhân bên cạnh:

      "Ảnh ca ca, nữ nhân này biết xấu hổ khi dễ Tình nhi”

      Vân Khinh Tiếu nhàn nhạt quét qua nam nhân gọi là Ảnh ca ca, ánh mắt có vẻ lười biếng.

      Mặc dù nam nhân kia cũng nhìn nàng nhưng hiểu ý tứ trong mắt nàng.

      Vân Khinh Tiếu rất nhanh rời mắt trở lại người gọi là Tình nhi, vẫn cười nhàn nhạt

      " biết xấu hổ? Như vậy xin hỏi bà bà ai mới có tư cách nhỉ? Động chút là mắng chửi người, nơi này có ai khi dễ ngươi hả?”

      “Ngươi, ngươi mới là bà bà. Bản quận… bản tiểu thư mới mười sáu tuổi”

      Tình Nhi bị Vân Khinh Tiếu gọi là bà bà, giận đến cả khuôn mặt thiếu chút nữa vặn vẹo, biến dạng.

      Vân Khinh Tiếu bừng tỉnh hiểu ra, trợn to cặp mắt:

      “A, ra là tiểu thư ngươi còn trẻ tuổi như thế, chậc chậc, ngươi rất lợi hại, ở chừng cái tuổi đáng đó, mà cũng học cách làm đàn bà chanh chua chửi đổng. Phu quân của ngươi là có phúc, cưới cái người miệng lưỡi ác độc này, còn ai dám tới cửa mà khi dễ? Tướng công nhà ngươi cũng cần làm nam nhân, ngoan ngoãn núp sau lưng để ngươi bảo hộ, như dạng tiểu nam nhân ăn cơm chùa là được rồi”

      Vân Khinh Tiếu xong, ý tứ trong mắt của người là Ảnh ca ca quét qua mặt, nụ cười khóe môi càng thêm rực rỡ.

      Nếu nàng nhìn nhầm, vị Ảnh ca ca này, nhất định là người trong lòng của nữ nhân kia.

      Nàng ta lúc này, biết có ở trước người trong lòng mình đâm nàng dao hay .

      Nhưng đáng tiếc chính là vẻ mặt nam nhân có gì thay đổi, xem chừng lời vừa rồi của Vân Khinh Tiếu căn bản có nửa điểm quan hệ gì với .

      Đôi con ngươi kia đen nhánh thâm thúy u sầu mông lung, nhìn như ôn hòa, cũng mang theo khí thế bén nhọn bẩm sinh.

      Phải thời điểm Vân Khinh Tiếu đói bụng là thời điểm ác độc nhất, có người cố tình làm nàng đói bụng, nàng vẫn phải tiếp tục ác độc rồi.

      Chỉ là nam nhân kia đúng là có cái nhìn cao xa, biết chiến tranh giữa các nữ nhân, nam nhân tốt nhất nên can thiệp.

      Điểm này ra khiến Vân Khinh Tiếu có chút thất vọng, nàng thích nhất là các chuyện phiền toái, phiền toái càng lớn, nàng lại càng thấy hưng phấn.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11: giành bạc
      Editor: Tử Ngân

      Người tên Tinh nhi nghe lời của Vân Khinh Tiếu, nhất thời khẩn trương nhìn Ảnh ca ca của nàng, lại phát căn bản là có nửa điểm tức giận, trong lòng nhất thời vừa đắng vừa chát, nếu như có kia sao chút xíu mất hứng, cũng chứng minh là quan tâm mình, nhưng lại lạnh nhạt như vậy, phải là trong lòng căn bản cũng có mình?

      Mới vừa rồi nếu phải bởi vì Ảnh ca ca cũng nhìn cái nữ nhân mặc hở hang, nàng như thế nào như vậy tức giận đố kỵ? Nhưng bây giờ Ảnh ca ca lại trơ mắt nhìn nàng bị người như vậy nhục nhã khi dễ, hẳn ít đều giúp nàng, Thượng Quan Vãn Tình trong lòng nhất thời càng thêm khí hận, chỉ hận thể đem nữ nhân trước mắt này miệng xé nát.

      “Ngươi mới người đàn bà chanh chua chửi đổng, ngươi cũng nhìn chút người mình mặc chính là cái gì, thành lâu cũng còn ngươi lại mặc.” Nếu như phải là bởi vì nàng Ảnh ca ca ở bên cạnh, nàng nhất định làm cho bên cạnh nha đầu hảo hảo mà giáo huấn chút .

      “Lam công tử, người bên cạnh ngươi có phải vô cùng vô lễ ? . Lãnh mỗ mặc dù mới, cả người của người cũng phải là mặc cho người khi dễ.” Lãnh Vô Tà mặc dù biết Vân Khinh Tiếu thể nào thua thiệt, nhưng là nữ nhân kia lại lần hai lượt y phục người nàng lại đưa tới nhục nhã nàng, càng làm cho người khác ánh mắt lần hai lượt rơi vào người của nàng, Lãnh vô tà ánh mắt thoáng qua Lam Táp Ảnh , nhìn Lam Táp Ảnh ánh mắt càng thêm lành lạnh.

      Chân mày Lam Táp Ảnh nhíu lại, ánh mắt nhàn nhạt vui nhìn Thượng Quan Vãn Tình cái, hướng Lãnh Vô Tà áy náy : “Tại hạ thất lễ, bởi vì Vãn Tình là muội muội bạn tốt tại hạ, vô cùng dung túng rồi. Vãn Tình, còn hướng Lãnh công tử cùng vị tiểu thư kia bồi lễ.”

      Thượng Quan Vãn Tình dám tin nhìn Lam Táp Ảnh, Ảnh ca ca thế nhưng để cho nàng hướng nữ nhân kia bồi lễ, chẳng lẽ thấy mới vừa nữ nhân kia là như thế nào nhục mạ mình hay sao?

      Vân Khinh Tiếu nhìn Lam Táp Ảnh, nhàn nhạt mà cười ,ánh mắt ánh sáng lấp lánh, cười : “Muội muội của hảo hữu công tử quả phải vô lễ bình thường, nếu phải bản tiểu thư tính tình tốt, nàng sợ chỉ là bồi lễ đơn giản như vậy rồi, chỉ là Lam công tử ngược lại hiểu lí lẽ vô cùng.”

      nghĩ tới lại là người quen biết, nhìn này nam nhân khí thế, cũng phải là người đơn giản, mà bọn họ cũng chánh hảo phải qua nơi này, phải là cũng muốn đến Ngọc Long Sơn chứ? Bọn họ Ngọc Long Sơn làm cái gì? Vân Khinh Tiếu đột nhiên cảm thấy nàng đối với chuyên Ngọc Long Sơn , có chút hứng thú.

      Thượng Quan Vãn Tình nhìn chằm chằm Vân Khinh Tiếu , nàng tính tình tốt? Nữ nhân này mặt của da đúng là phải bình thường dầy, nàng Thượng Quan Vãn Tình cho tới bây giờ chưa từng thấy qua miệng nữ nhân ác độc như vậy
      .

      bên mấy nam nhân nghe được lời của Vân Khinh Tiếu, sắc mặt rất bất đồng trình độ co quắp, phải nàng tính tình tốt, bọn họ đúng là nhìn ra.

      Khóe môi Lãnh Vô Tà nâng lên thể nhận ra nụ cười môi, ánh mắt cực nhanh mà từ người Vân Khinh Tiếu xẹt qua cái, cúi đầu xuống, chuyên chú nướng trong tay đồ.

      Lam Táp Ảnh ý vị nhìn Lãnh Vô Tà cái, nhìn Vân Khinh Tiếu ánh mắt nhiều mấy phần tìm tòi nghiên cứu.

      “Vãn Tình, vị tiểu thư kia đều chẳng qua nhiều cùng ngươi so đo, ngươi còn cho vị tiểu thư kia bồi lễ, có phải hay cảm thấy ta mà …, ngươi có thể nghe?” Lam Táp Ảnh nhàn nhạt nhìn Thượng Quan Vãn Tình, giọng lại nhiều mấy phần uy nghiêm, khó nhìn ra đối nàng biểu bất mãn.

      Thượng Quan Vãn Tình cắn đôi môi, quật cường nhìn Lam Táp Ảnh, Lam Táp Ảnh thêm gì nữa, chỉ là nhàn nhạt nhìn nàng, sắc mặt vẫn là đồng dạng ôn hòa, nhưng là Thượng Quan Vãn Tình lại biết, nhịn được, cũng chỉ là nhịn được mà thôi, tại bởi vì mình mà tức giận , đối với cẩu thả người, như thế nào vì bọn họ tức giận đây?

      xin lỗi!” Thượng Quan Vãn Tình có nửa điểm thành ý , vân cười khẽ cũng ở tính, nhàn nhạt quét Lam Táp Ảnh cái, giống như là …, xem ra lời của ngươi, cũng thể đưa đến bao nhiêu tác dụng.

      “Lãnh đại ca, cá nướng có thể ăn, nướng đến vừa vặn, mùi vị khẳng định tệ, ngươi nếm thử chút nhìn.” Thu hồi ánh mắt,Vân Khinh Tiếu đem cà trong tay sớm nướng xong đưa cái cho Lãnh Vô Tà,Lãnh Vô Tà nhận lấy, Vân Khinh Tiếu đem hai cái cá nướng còn dư lại tay cầm cái, nhàng cắn cái, gương mặt thỏa mãn, cười nhìn Lãnh Vô Tànói: “Mùi vị quả nhiên rất tốt, Lãnh đại ca, phải hay ?”

      Lãnh Vô Tà gật đầu cái, cũng ở tính đứng bên cạnh mấy cái kia người, cắn cái trong tay cá, trong mắt ánh sáng khẽ nhanh chóng, nữ nhân này thủ nghệ quả tệ.

      “Lam công tử, có hứng thú hay nếm thử?” Vân Khinh Tiếu hướng Lam Táp Ảnh quơ quơ tay kia con cá nướng chưa từng ăn qua , gương mặtcười. Lời của nàng lại làm cho tất cả mọi người ngoài ý muốn, ngay cả Lãnh Vô Tà, nhìn Vân Khinh Tiếu ánh mắt cũng là nghi ngờ hiểu.
      Lam Táp Ảnh khẽ híp cặp mắt, khóe môi nụ cười tao nhã lịch , ôn hòa mở miệng: “Tiểu thư thịnh tình, tại hạ há có thể phụ, Lam mỗ đa tạ tiểu thư rồi.”

      Lam Táp Ảnh người phía sau nghe được , mặt xẹt qua thần sắc khẩn trương, nhìn Vân Khinh Tiếu ánh mắt cũng mang theo phòng bị.

      Vân Khinh Tiếu khẽ mỉm cười, sáng như ngôi sao con ngươi thẳng tắp nhìn Lam Táp Ảnh, cười : “Lam công tử khách khí, chẳng qua ta con cá này nhưng là tươi mới nhất hoang dại cá nướng, mùi vị tiên hương vị ngọt ngào mỹ, thị diện tuyệt đối mua được, Lam công tử tối nay nhưng là kiếm được, trăm lượng bạc là có thể mua được cái bản tiểu thư tự tay bắt, tự tay nướng cá tươi.”

      trăm lượng bạc con cá, ngươi phải như chém giết.”Vân Khinh Tiếu lời của vừa dứt, Thượng Quan Vãn Tình nhất thời dám tin kêu lên, những người khác cũng là gương mặt kinh ngạc, ngay cả Lam Táp Ảnh, sắc mặt cũng cứng đờ.Lãnh Vô Tà ngược lại an nhiên cắn cá nướng trong tay, cái tay khác chuyển động nướng gà rừng thỏ hoang, trong lòng lại nghĩ tới nữ nhân này tựa hồ có đầu óc buôn bán.

      “Thế nào? Lam công tử là cảm thấy đắt? Còn là lo lắng ta đây cá sạch ?” Vân cười khẽ có lý tới Thượng Quan Vãn Tình, vừa ăn đồ, bên liếc xéo Lam Táp Ảnh, ánh mắt khẽ híp, khó nhìn ra trêu cợt trong mắt nàng .

      Lam Táp Ảnh ánh mắt chợt khẽ , giống nhau ánh mắt nhấp nháy nhìn tới trước Vân Khinh Tiếu , lắc đầu cười : “ mắc, làm sao đắt đây? Đây chính là tiểu thư tự tay bắt, tự tay nướng cá tươi, trăm lượng bạc Lam mỗ cảm thấy rất có lời.”

      Chương 12: Cho Tà vương xem ảnh mặc áo tắm.

      Editor: thuphương

      trăm lượng bạc mà cảm thấy rất có lời?

      Vân Khinh Tiếu nghi ngờ nhìn Lam Táp Ảnh, giống như kẻ ngu nha.

      Nàng trăm lượng bạc con cá, cũng chỉ chọc mà thôi, chẳng lẽ chịu bỏ trăm lượng để mua con cá này?

      Mặc dù trăm lượng cụ thể là bao nhiêu tiền, chỉ là nhìn phản ứng của mọi người, nàng cũng biết đây là con số lớn động trời.

      “Ha ha, công tử xem có phải ta bán con cá với giá trời hay ? trăm lượng bạc con cá, sợ từ trước đến giờ cũng chưa có cá nào đáng giá tiền như vậy!"

      trăm lượng con cá, tại hạ quả thực chưa từng thấy qua, chỉ là nếu do nương tự tay bắt, tự tay nướng, dĩ nhiên là đáng giá”.

      Lam Táp Ảnh dứt lời, đưa tay cầm con cá nướng trong tay Vân Khinh Tiếu, cẩn thận xem xét rồi khen:

      “Quả thực là cá ngon, da lưng vàng óng cân xứng, có thể thấy được công phu nướng cá hơn người, chỉ thoạt nhìn vẻ ngoài thôi, cũng biết cá này có mùi vị tươi ngon.”

      “Phốc…”

      Vân Khinh Tiếu nhịn nổi nữa, có cần phải nghiêm túc như vậy , còn công phu nướng hơn người?

      Nàng muốn hoài nghi cá mình nướng có phải trị giá ngàn vàng hay .

      Thấy Vân Khinh Tiếu mỉm cười, khóe môi cong cong, con ngươi Lam Táp Ảnh khẽ ngước lên, sắc mặt vui vẻ hướng người hầu phía sau :

      "Ngươi, cầm trăm lượng bạc đưa cho nương này.”

      nam nhân phía sau lấy ra tờ ngân phiếu đưa cho Vân Khinh Tiếu, cung kính mở miệng:

      nương, đây là ngân phiếu trăm lượng.”

      Vân Khinh Tiếu nhìn nam nhân tên Xích Y kia đưa cho mình tờ ngân phiếu, mặt mày có chút rối rắm.

      , nàng ham món lợi này.

      Nếu con cá kia trị giá trăm lượng , nàng tuyệt đối từ chối nhận, nhưng nó ràng đáng bao nhiêu tiền, trăm lượng này, nàng làm thế nào mà cầm được?

      Tiền tài mặc dù quan trọng nhưng đối với Vân Khinh Tiếu mà , nàng cho tới bây giờ cũng lo lắng có tiền.

      Lam Táp Ảnh thấy Vân Khinh Tiếu nhận trăm lượng, con ngươi đen nhánh tĩnh mịch thoáng qua tia ánh sáng, cắn con cá nướng trong tay rồi mới nhìn Vân Khinh Tiếu:

      nương, con cá này mùi vị tệ, trăm lượng bạc này rất đáng. nương xin hãy nhận lấy bạc, tại hạ ăn con cá này, cũng thể trả lại”

      “Con cá này cho công tử, công tử thế nào cũng là quen biết Lãnh đại ca. Nếu mọi người đều quen biết, quan trọng chuyện tiền bạc làm gì. Mới vừa rồi ta trăm lượng bạc, cũng chỉ là đùa công tử chút thôi.”

      Vân Khinh Tiếu dứt lời, ánh mắt nhìn Lãnh Vô Tà, khẽ mỉm cười:

      "Lãnh đại ca, ngươi xem chúng ta có nên lấy trăm lượng của Lam công tử ?”

      Lãnh Vô Tà vứt xiên cá nướng trong tay, liếc mắt nhìn Lam Táp Ảnh, ánh mắt của hai người cực nhanh chạm nhau cái, Lãnh Vô Tà bình thản mở miệng:

      “Khinh Tiếu là người bên cạnh ta, nếu nàng lấy của Lam công tử trăm lượng, chỉ sợ người khác Lãnh mỗ chính là người tham tiền. Cho nên Lam công tử, trăm lượng bạc xin mời lấy lại. Cũng chỉ là con cá bắt được trong suối, phải đồ quý giá gì, Lam công tử cần ngại.”

      thế liền cám ơn Lãnh huynh cùng Khinh Tiếu nương nghĩa tình tặng cá.”

      Lam Táp Ảnh cũng kiên trì nữa, liếc nhìn Xích Y, ta liền gật đầu cái với Vân Khinh Tiếu, đem ngân phiếu trăm lượng cất vào.

      Ánh mắt Vân Khinh Tiếu xẹt qua vài tia sáng tinh tường.

      Thân phận nam nhân họ Lam này quả nhiên đơn giản, chỉ nhìn cách đơn thuần mà thủ hạ của cũng biết phải làm gì.

      Vốn tính toán là giữ lại con gà rừng và nửa con thỏ hoang để ăn vào ngày mai, nhưng lại thêm Lam Táp Ảnh, hai con gà rừng cùng con thỏ hoang vừa đủ ba người bọn họ ăn.

      Vốn là Vân Khinh Tiếu cũng định mời Vãn Tình cùng Lam Táp Ảnh và thủ hạ của ăn.

      Chỉ là Thượng Quan Vãn Tình nhìn Vân Khinh Tiếu ưa mắt nên cũng tự nhiên ăn đồ của nàng.

      Về phần thủ hạ, càng dám ăn cùng chủ tử bọn họ

      Lam Táp Ảnh cũng đưa ra chút lương khô trong túi cho Vân Khinh Tiếu, vì vậy ngày mai bọn họ ăn lương khô, cũng bị đói bụng, quan trọng là buổi tối có lều, có thể ngủ thoải mái chút.

      Ngày thứ hai mặc dù tất cả mọi người đều hiểu điểm bọn họ muốn đến là cùng địa phương, tuy nhiên cùng mà sáng sớm liền tách ra.

      Vân Khinh Tiếu trong lòng cũng hiểu, chỉ sợ Lãnh Vô Tà cùng Lam Táp Ánh thân phận đều giống như nhau, chung thích hợp.

      Tuy tách ra, nhưng cũng chỉ là trước sau.

      Ra khỏi khu rừng, lâu liền tới phiên chợ .

      Đến phiên chợ, Lãnh Vô Tà đầu tiên là dẫn Vân Khinh Tiếu mua mấy bộ quần áo.

      Y phục dân chúng bình thường cũng rườm rà gì, chỉ là Vân Khinh Tiếu quả thích chất liệu vải kia.

      Nếu phải vì có cách nào, nàng nhất định mua những y phục có chất liệu vải như thế này, tuy là làm nguyên mẫu bằng thủ công nhưng vải vóc rất thô.

      Phiên chợ chỉ có duy nhất khách điếm, là khách điếm, ra chỉ là cái đình viện, nơi này gia chủ ở nửa, còn dư lại lấy làm phòng cho thuê.

      Tuy đồ dùng đơn sơ, nhưng rốt cuộc cũng đuợc tắm rửa, toàn thân nàng rất sảng khoái, có điều y phục mặc người thực làm nàng được tự nhiên.

      Nhìn Vân Khinh Tiếu dắt y phục người quay qua quay lại, Lãnh Vô Tà tự hiểu là nàng quen:

      "Ta đem đến hai nữ nhân từ trấn khác đến đây, hai ngày nữa tới, hai ngày này ta chỉ có thể tạm thời dạy ngươi chút. Mặc dạng y phục kia ở đây thích hợp, nếu như dưới hình dạng xuyên qua của ngươi, bị người ta vây quanh xem.”

      A, cái từ vây quanh xem mà cũng được, Vân Khinh Tiếu nhìn Lãnh Vô Tà, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt, ranh mãnh :

      “Có phải quần áo người ta quá động tình hay , đem tất cả đường cong người nữ nhân làm lộ ra, chỗ lồi nên lồi, chỗ lõm nên lõm. Ngươi có phải hay lo lắng các nam nhân nơi này khi nhìn thấy ta mặc y phục kia lộ ra ánh mắt đắm đuối?”

      Lãnh Vô Tà đỏ mặt, ánh mắt lóe lên, cúi đầu uống nước trong ly, trong lòng có chút phiền muộn, nếu nàng biết mình có bộ y phục hấp dẫn, vì sao còn thản nhiên mặc trước mặt Lam Táp Ảnh chứ?

      Nhìn gương mặt lạnh lẽo tuấn tú của Lãnh Vô Tà đỏ lên, Vân Khinh Tiếu khỏi muốn trêu chọc , ánh mắt khẽ , híp mắt :

      ra y phục này ở nơi của ta, chính là rất bình thường, cũng hở hang chút nào. Phải ở nơi đó, y phục hở hang hơn cũng có. Ở bờ cát, tức là ở bờ biển, sân chơi, hoặc hồ bơi, có rất nhiều người mặt bikini. Bikini, ngươi có thể biết là đồ gì, ra bikini so với quần lót và cái yếm nơi này lộ ra cũng khác mấy. Nhiều người ở chỗ chúng ta khi trời nóng đều mặc như vậy.”

      Lãnh Vô Tà luôn bình tĩnh, cũng bị lời của Vân Khinh Tiếu làm cho sợ ngây người.

      Chỉ mặc quần lót cùng cái yếm lộ ra, chẳng phải chính là đồi phong bại tục?

      “Ngươi nhất định phải tin ta. Đây, ta cho ngươi xem.”

      Nghĩ đến trong điện thoại có mấy hình chụp mỹ nam mỹ nữ mặc áo tắm.

      Vân Khinh Tiếu liền lấy điện thoại di động ra, nhấn nút mở máy.

      Mặc dù năng lượng của điện thoại có thể giữ lâu, nhưng dù sao cũng phải xài năng lượng mặt trời, có điện, điện thoại này cũng vô dụng.

      Vì vậy Vân Khinh Tiếu đến nơi này thấy điện thoại di động hoàn toàn mất hết tín hiệu, liền tắt nguồn .

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 13: Chỉ lưu lại ảnh mặc quần lót.

      Editor: thuphương.

      Ánh mắt Lãnh Vô Tà nghi ngờ nhìn Vân Khinh Tiếu cầm cái gì đó trong tay.

      thấy ngón tay nàng ấn lên cái hột vật đó, sau đó vật kia bỗng phát ra ánh sáng chói mắt, còn vang lên thanh kỳ quái.

      Ngay sau đó tay của nàng lại nhanh chóng ấn cái hột nổi đó.

      Lãnh Vô Tà muốn đến gần chút để thấy vật kia trong tay nàng, nhưng trong mũi truyền tới mùi thơm thoang thoảng, điều đó khiến cho biết, khoảng cách giữa hai người bọn họ bây giờ tương đối gần, nếu tiến lên thêm chút nữa trông giống như những tên háo sắc kia.

      Vân Khinh Tiếu biết trong đầu Lãnh Vô Tà suy nghĩ điều gì, nhanh chóng mở những tấm ảnh mặc bikini nóng bỏng ra.

      Nhìn những tấm ảnh này, nàng khỏi hài lòng, góc chụp vô cùng tốt, bày ra toàn bộ vóc dáng của những người kia.

      Mặc dù nàng phải là hủ nữ, nhưng thỉnh thoảng cũng thích thưởng thức, nhìn cho mắt cũng tương đối có ích cho phát triển của con người.

      “Ừm, Lãnh đại ca, ngươi nhìn xem, đây chính là bikini. Người ở nơi ta từng sống cứ hễ đến bờ biển tất cả đều mặc theo cái dạng này. Nam nhân muốn ngắm người đẹp hay nữ nhân muốn xem cơ bụng mạnh mẽ của nam giới, đến bờ biển là chính xác nhất. Dĩ nhiên, phải vóc dáng người nào cũng đẹp, cho nên mặc bikini, ít người có vóc dáng biến dạng”

      Vân Khinh Tiếu say sưa , đem điện thoại trong tay đưa cho Lãnh Vô Tà.

      Lãnh Vô Tà theo bản năng nhận lấy, trong đầu bởi vì lời vừa nãy của nàng mà khiếp sợ, nhận lấy điện thoại liền nhìn.

      Thấy những hình ảnh trong điện thoại, đôi mắt kinh ngạc mở lớn, khuôn mặt lạnh lẽo tuấn tú chỉ thoáng hồng như tôm bị luộc chín.

      Vân Khinh Tiếu vừa định hỏi có phải rất cay cú giận dữ hay , Lãnh Vô Tà đột nhiên ném trả điện thoại lại cho nàng, hơn nữa còn giận dữ mắng mỏ.

      “Hoang đường, bức họa dâm uế, họa sĩ vẽ tranh này nhất định bị phán tội chém đầu”

      Vân Khinh Tiếu chụp được điện thoại ném tới, tức giận nhìn :

      "Lãnh Vô Tà, nếu như ngươi làm rơi điện thoại này, xem ngươi lấy cái gì bồi thường cho ta. phải chỉ là ảnh mặc áo tắm thôi sao, ngươi cần gì phải phản ứng mạnh như vậy?”

      Choáng nha, nếu làm rớt bể điện thoại, nàng và xong rồi.

      Nàng còn trông cậy nó vào thời điểm thiếu tiền đem cầm đổi chút tiền.

      Bên trong nó có ảnh mặc áo tắm, nhất định có nam nhân chịu bỏ tiền mua điện thoại di động này của nàng.

      Lật qua lật lại mấy tấm hình, Vân Khinh Tiếu khỏi có chút hối hận.

      Sớm biết trước bên trong có thứ độc như thế này, nếu để băng lãnh nam nhân này nhìn chút cái gọi là dâm uế, chỉ sợ đến lúc đó muốn ngừng mà được.

      Thôi , nam nhân có mấy ai háo sắc.

      Thấy Vân Khinh Tiếu vẫn còn đùa bỡn cái vật kia trong tay, Lãnh Vô Tà liếc mắt, mặt vẫn đỏ như cũ.

      hít sâu vài hơi, :

      “Vân Khinh Tiếu, ngươi lập tức phá hủy mấy cái này . Nếu bị người khác biết được, mặc dù mất mạng nhưng cũng bị tai ương lao ngục, hơn nữa còn bị vạn người phỉ nhổ”

      Đôi mắt Vân Khinh Tiếu nhìn điện thoại di động nhếch lên, liếc nhìn Lãnh Vô Tà cái, lại cúi đầu tiếp tục chơi, hoàn toàn để ý đến .

      Thấy Vân Khinh Tiếu có chú ý tới mình, ánh mắt Lãnh Vô Tà lạnh mấy phần, lạnh lùng :

      "Vân Khinh Tiếu, nguơi có nghe lời của ta hay ? Ta mặc kệ ở nơi của ngươi như thế nào, nhưng nếu ở đây những bức họa như thế có thể gây họa, thể lưu lại cho đời sau. Cũng may họa sĩ này ở đây, nếu ngày sau ngươi thế nào cũng lui tới cùng , như thế tâm của ngươi tất nhiên cũng ngay thẳng được”

      Vân Khinh Tiếu thầm liếc mắt, tâm tư ngay thẳng?

      Ngươi mới tâm tư thẳng, đây là nghệ thuật của người ta, chụp được những hình này, đơn thuần chính là thích, nào có cái ý nghĩa xấu xa kia sao?

      muốn tiếp tục nhìn người họ Lãnh kia, nhưng giống như đạt được mục đích bỏ qua.

      Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm làm cho lòng Vân Khinh Tiếu khỏi phiền não.

      Ánh mắt chợt lóe lên, Vân Khinh Tiếu ngẩng đầu, mắt lấp lánh nhìn Lãnh Vô tà, khóe môi kiềm chế nở nụ cười xảo trá:

      “Được rồi, được rồi, ta phá hủy hoàn toàn, giữ lại những tấm ảnh mặc áo tắm này. Ngày sau chỉ chứa ảnh quần lót, có lẽ quần lót nhất định đáng xem hơn”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :