1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đặc công cuồng phi: Tà vương phúc hắc ta không lấy - Tuyết Luyến Tàn Dương (19)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      chương 79: tin tức giật gân

      Edit: hàn băng

      Nguồn edit: hanbangcu.wordpress.com


      Tô tất quay đầu nhìn lại, thấy thiếu niên xinh đẹp lẳng lặng đứng ở đó, mắt như thu như nguyệt, môi nở nụ cười ôn nhu như ngọc, như hoa đào tháng ba lạnh nhạt say lòng người.

      Nắng sớm rọi xuống, gian yên tĩnh, ráng mây xa xa tựa như tấm thảm nhung mềm mại, từng cánh hoa quế trắng mịn rơi người thiếu niên nọ, trong sáng như tinh tuyết.

      người mặc nhuyễn bào thuần trắng, vạt áo được thêu vài nhành trúc đơn giản bằng chỉ bạc, mắt ngọc mày ngài, côi tư diễm dật, phong thái trác tuyệt, mặt là ôn nhu thản nhiên, giống như ánh trăng sáng tỏ trong bầu trời đêm.

      Gió khẽ lướt qua, bông tua dưới ngọc bội của thiếu niên nọ nhàng bay lên, hương cỏ nhàn nhạt kéo tới, thấm vào ruột gan.

      «nhiếp thanh nhiên?" tô tất thản nhiên nở nụ cười. Nàng ngờ, vừa ra khỏi lao, người đầu tiên nàng gặp lại là nhiếp thanh nhiên, vừa rồi lúc nghe thấy giọng , nàng còn tưởng là…..

      Từ lần cùng nhau trải qua nguy hiểm đó, quan hệ của bọn họ thăng lên làm bằng hữu, ít nhất tô tất cho là như thế. Bất luận có mục đích gì, thương tổn nàng, nàng vừa tin, lại vừa tin. Nhưng dù sao cũng cứu nàng mạng, cho dù mang ơn, cũng thể chặn ngoài cửa.

      Nhiếp thanh nhiên nở nụ cười thản nhiên, sắc mặt có chút tái nhợt, mi tâm chứa mỏi mệt, thế nhưng ánh mắt lại rất sáng, như tinh tú giữa trời đêm mênh mông, sáng rực trong vắt.

      Thế nhưng, nhiếp thanh nhiên lại tự giễu chính mình: lúc nào cũng cười, nhưng thực ra lại mệt mỏi đến chết. Chỉ có thể dùng khuôn mặt tươi cười đó để che dấu , chôn sâu xấu xa vào sâu tận đáy lòng, dám để người ta nhìn thấy.

      Cho nên, từ trước đến nay luôn mỉm cười, mỗi lúc mỗi khác.

      «vừa vào thiên lao thăm ngươi, bọn họ lại ngươi về rồi, tốc độ quả thực là rất nhanh." ngày thứ nhất bị phán tử hình, ngày thứ hai nàng rửa sạch được tội danh. Hơn nữa, nhiếp thanh nhiên biết, nàng là dùng chính khả năng của mình.

      « có gì, lúc trước là vì bệ hạ hiểu lầm, tại hiểu lầm được giải quyết, tất nhiên phải để ta ." tô tất ảm đạm cười, «sắc mặt của ngươi được tốt lắm, sao vậy? Chẳng lẽ vết thương lúc trước còn chưa khỏi?"

      Giọng của tô tất rất thờ ơ, nhưng vẫn mang theo chút quan tâm. Dù sao, cũng là vì nàng mà bị thương, ràng cần nhảy xuống, nhưng vẫn nhảy mà chút do dự. Nếu phải có xả thân giúp đỡ của , nàng lúc này sớm còn thế gian, mặc dù bày tỏ cảm kích, nhưng vẫn luôn giấu ở nơi sâu nhất trong đáy lòng.

      môi nhiếp thanh nhiên mang theo nụ cười, có chút ấm áp, «nếu ta trả lời ‘đúng’, phải khiến ngươi áy náy sao?" nhìn nụ cười như có như của tô tất, nhiếp thanh nhiên ho khan tiếng, « mời ta vào trong ngồi sao?"

      Tô tất sửng sốt, sau đó lại thản nhiên nở nụ cười. Bọn họ giờ đứng trước cổng ninh vương phủ mà chuyện, phía sau nàng vẫn còn có mười người được dẫn ra từ tử lao, đám yên lặng mà đứng đường.

      Tô tất vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy bên tai truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

      Nàng híp mắt lại, ngẩng mặt lên, thấy phía trước cát bụi cuồn cuộn, người cưỡi ngựa lao nhanh đến, dáng người hoàn mỹ kia, khí phách ngang ngược đó, đều rất quen thuộc với tô tất.

      Đôi mắt sâu đen của híp lại, mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhạt mím chặt thành đường. Lúc này như diều hâu trong đêm, khí tức lãnh ngạo bức người, mang theo chút tà mị u tối, cường thế đơn độc nhưng vẫn phát ra cao ngạo như thường.

      phóng ngựa đường, mỗi người đều tránh sang bên, dám phát ra chút thanh, tất cả đều kinh sợ mà cúi đầu.

      Bởi vì bộ dáng tùy tiện lệ kia, bởi vì khí thế bức người kia, bởi vì áp bức khiến người khác hít thở thông kia.

      Vệ lăng phong? phải đường đến giang nam sao? Chẳng lẽ tin tức lại đến nhanh như vậy? Nàng có phải nên đánh giá lại năng lực của rồi ?

      Tô tất lẳng lặng nhìn vệ lăng phong, cặp mày thanh tú, ánh mắt sâu thẳm, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

      , chung quy vẫn phụ mong đợi của nàng.

      Thế nhưng vệ lăng phong lúc này đây, mặt lại ngưng tụ hàn băng, đôi mắt đen láy lóe lên sắc bén cùng quỷ quyệt, môi mím chặt, ánh mắt lạnh liệt bắn đến.

      Vệ lăng phong thúc ngựa phi tới, nhưng vẫn có ý định dừng lại, như có như mà liếc nhiếp thanh nhiên, sau đó yên lặng vươn tay trái ra với tô tất, giọng ngạo nghễ kiên định: «lên ngựa!"

      mặt , mang theo cường thế cho phép cự tuyệt cùng khí thế thể địch nổi.

      Vệ lăng phong giờ đây, toàn thân dâng trào bá đạo bức người, phát ra tinh quang rực rỡ chói mắt.

      Giờ khắc này, hình ảnh này, lại lãng mạn mê người đến nên lời, xúc động nhân tâm, khiến người ta tự chủ được mà lún sâu vào.

      Trong lòng tô tất khẽ động, áy náy cười với nhiếp thanh nhiên, sau đó nắm lấy tay của vệ lăng phong, bay người lên lưng ngựa, vệ lăng phong quất roi, phóng nhanh rời .

      Gót sắt của ngựa trắng tung bay, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền biến mất ở góc đường, ngừng lại lao nhanh ra ngoài thành.

      Nhiếp thanh nhiên nhìn bóng dáng dần biến mất của tô tất ở đằng xa, chậm rãi nở nụ cười, nụ cười tuấn mỹ đến câu hồn đoạt phách, đáy mắt có chút phức tạp.

      An á nhìn theo hướng mà tô tất biến mất, lại nhìn ung dung thản nhiên của nhiếp thanh nhiên, tựa tiếu phi tiếu , «nhiếp hoàng tử còn muốn vào ngồi ?"

      Nhiếp thanh nhiên chậm rãi cười, nụ cười vô cùng ấm áp, « cần nữa, xin cáo từ."

      Nhiếp thanh nhiên ảm đạm cười rồi rời , bước chân trầm ổn, mái tóc đen bóng mượt, khẽ bay lên trong gió, toàn thân tản mát ra phiêu dật nên lời.

      Nụ cười mặt lúc xoay người vô cùng bình thản cùng khoan thai, như phân tranh của thế gian, toàn bộ đều liên quan đến , hết thảy bụi bặm thế gian này, đều thể đến gần thân mình .

      An á khỏi có chút mơ hồ.

      Nhiếp thanh nhiên này rốt cuộc là tính toán cái gì?

      có ý với tô tất, nhưng lại đối xử với tô tất vô cùng tốt, ngay cả nước mắt nhân ngư cũng có thể giao ra, hơn nữa vách núi còn màng tính mạng mà nhảy xuống theo nàng.

      có ý với tô tất, nhưng thị uy cùng ham muốn chiếm giữ của ninh vương lớn như vậy, mà vẫn coi như thấy, hơn nữa chút cũng tức giận, mặt còn nở nụ cười ung dung bình thản như thế.

      Chẳng lẽ là, thích người khiến người đó được vui vẻ, còn mình như thế nào cũng quan trọng sao? Nhiếp thanh nhiên lại ôm tâm tư vô tư vĩ đại như vậy để thành toàn cho vệ lăng phong và tô tất sao?

      Cái này….thoạt nhìn hình như giống lắm.

      «lí quản gia, ngươi dẫn bọn họ vào trước , ta còn có việc phải làm." an á khẽ dặn dò vài câu với lí quản gia yên lặng đợi bên cạnh.

      Nhìn bóng dáng nhiếp thanh nhiên biến mất trong con hẻm , an á sờ mũi, yên lặng bám theo. Quả nhiên, trong con hẻm nàng nghe được giọng của nhiếp thanh nhiên.

      Trước mặt nhiếp thanh nhiên là lão nhân mặc hắc bào, lúc này yếu ớt ngã mặt đất, người hình như bị trọng thương, hơi thở rất nặng, hô hấp cũng có chút khó khắn.

      Lúc an á nhìn thấy lão nhân kia, trong lòng khỏi chấn động.

      Bởi vì nàng có thể nhận ra, đó chính là người xuất ở buổi đấu giá lam nguyệt, đoạt khủng bố dược tề. Thế nhưng giờ lại ở cùng với nhiếp thanh nhiên, chẳng lẽ bọn họ có quan hệ gì sao?

      An á siết chặt tay, ngưng thần nín thở ở bên cạnh quan sát. Nàng nghĩ, tuyệt đối thể để nhiếp thanh nhiên phát mình theo dõi , nếu bị diệt khẩu phải làm sao bây giờ?

      Nhiếp thanh nhiên chậm rãi bước về phía lão nhân hắc bào.

      Vẻ mặt ôn hòa, dùng ánh mắt vân đạm phong khinh nhìn lão nhân đó, nhưng lại có thể khiến đối phương cảm giác được áp bức vô hình. Đây là tôn quý mà ai có thể bắt chước được.

      «ngươi, ngươi rốt cuộc là muốn cái gì?!" lão nhân hắc bào nhìn nhiếp thanh nhiên, đáy mắt lên hoảng sợ.

      Cùng là thập cấp cường giả, lúc đầu cảm thấy mình thua, nhưng lúc này mới biết được khủng khiếp của nhiếp thanh nhiên, cố chấp chết cũng ngừng này, khiến người ta phải kinh hồn bạt vía.

      « muốn gì nhiều, chỉ muốn ngươi ra cái tên mà thôi." nhiếp thanh nhiên như thần linh cao cao tại thương, tâm như hồ sâu trong suốt yên ả, quan sát chúng sinh, mà lão nhân này trong mắt , bất quả cũng chỉ là con giun con dế mà thôi.

      «đuổi từ hôm qua đến giờ, từ kinh thành đến lâm xuyên, liên tục ngày đêm, suốt tám trăm dặm đường, điều ngươi muốn, chỉ là cái tên thôi sao?" lão nhân hắc bào có chút tin .

      «vậy ngươi có chịu hay đây?" nhiếp thanh nhiên khoanh tay mà đứng, mỉm cười nhìn .

      «ta…." lão nhân hắc bào nuốt nuốt nước miếng, như hạ quyết tâm, «được…ta , là tiết nhị tiểu thư bảo ta làm vậy."

      Tiết tuyền y sao? Nhiếp thanh nhiên chậm rãi nở nụ cười, «ngươi biết, ta đối với loại người dối trá, luôn nương tay."

      Ngón tay thon dài trắng nõn khẽ chọc lên người lão nhân hắc bào, lão cảm thấy như bị hàng ngàn kim châm đâm vào, đau đến lăn lộn đất, mồ hôi túa ra đầy mặt, miệng lại thể kêu lên.

      Vì nhiếp thanh nhiên sớm điểm vào huyệt câm của .

      « giờ, cái tên ngươi muốn , vẫn là tiết nhị tiểu thư sao?" nhiếp thanh nhiên vẫn ung dung cười như trước, nhưng quanh thân lại mang theo lãnh khí cùng khí phách vương giả.

      Lão nhân hắc bào vô cùng đau đớn, đến mức suýt chút nữa ngất , lúc đó mới chậm rãi lắc đầu.

      Cặp mắt u của nhiếp thanh nhiên sáng lên như sao, mênh mông sâu thẳm, giải huyệt câm của lão nhân, lạnh nhạt : « , ngươi chỉ có cơ hội."

      Vẻ mặt nhân từ như vậy, nhưng lúc ra tay lại vô cùng dứt khoát, chút dài dòng. Tựa như việc giết người đối với , chỉ là động tác nhấc tay mà thôi.

      «là…..là thái hậu!" lão nhân hắc bào run rẩy .

      Nhiếp thanh nhiên ngoảnh đầu lại, chậm rãi nở nụ cười, «nếu ta tại muốn ngươi đến trước mặt vệ đế ràng mọi chuyện, ngươi hẳn cự tuyệt đúng ?"

      «ta !" đáy mắt lão nhân hắc bào lóe lên kiên nghị. Đó tuyệt đối là tự tìm đường chết.

      Nhiếp thanh nhiên cười : «ta biết ngươi tình nguyện, nên chuẩn bị cho ngươi thứ."

      biết từ lúc nào lấy từ trong ngực ra viên đan dược màu lam, nâng cằm của lão lên, khéo léo dùng sức, viên dược trực tiếp trôi xuống cổ họng của lão.

      Sau khi buông tay, lão liền quỳ mặt đất mà nôn khan, nhưng viên dược sớm trôi xuống thực quản, sao còn nôn ra được nữa?

      «ngươi, ngươi rốt cuộc cho ta ăn cái gì?" lão nhìn nhiếp thanh nhiên, mắt như phun ra lửa đến nơi.

      « có gì, chỉ là viên lam sắc tử ngọ đan mà thôi."

      Lam sắc tử ngọ đan? Vậy mà còn có gì? Lão tức đến suýt ngất.

      Lam sắc tử ngọ đan, mỗi ngày vào giờ tý và giờ ngọ phát tác lần, lúc phát tác người trúng dược đau đớn đến mức hận thể đập đầu vào tường, đau đớn này so đau đớn lúc sinh con khác nhau là mấy. Thử tưởng tượng xem, ngày nào cũng phải hai lần trải qua đau đớn của việc sinh con, bằng chết sớm đầu thai sớm.

      «ngươi!" lão tiến lên muốn nắm lấy ống tay áo của nhiếp thanh nhiên, nhưng nhiếp thanh nhiên sao có thể để cho lão có cơ hội nắm

      Nụ cười như hoa đào tháng ba say lòng người của nhiếp thanh nhiên mang theo sát ý chết chóc, , « có gan hãm hại nàng phải có gan trả giá."

      tiếp tục cười với lão, «ta chỉ có viên giải dược, nếu trong vòng ba ngày ngươi giải quyết thỏa đáng việc, đừng trách ta đem viên giải dược này vứt xuống sông cho cá ăn. tại, ngươi có thể cút rồi."

      Lão nhân hắc bào oán hận trừng nhiếp thanh nhiên. cũng đường đường là thập cấp cường giả a, nhưng ở trước mặt nhiếp thanh nhiên, ngay cả chút can đảm cũng có, lại còn bị ta sai khiến, chịu uy hiếp của ta!

      Đáy lòng mặc dù phẫn nộ, nhưng mặt cũng chỉ tức tối cùng bất bình, cuối cùng, bất mãn oán giận liếc nhiếp thanh nhiên cái, sau đó khập khiễng tiêu sái rời .

      «ra đây ." nhiếp thanh nhiên xoay người lại, cười nhạt nhìn về nơi an á trốn.

      «hóa ra ngươi sớm biết ta ở đây." an á tức giận trừng . Chẳng trách sắc mặt lại kém như vậy, hóa ra là vì phải đuổi theo lão già kia, đuổi ngày đêm, là người sao chịu nổi chứ. Thế nhưng nếu vì tô tất mà làm những việc này, vì sao lại ra?

      «mới biết thôi." thể , công phu nấp của tên tiểu đạo tặc này tuyệt đối là nhất đẳng, ngay cả cũng nhìn ra, nếu phải lão nhân hắc bào rồi, bốn phía yên tĩnh hơn, cũng khó mà phát .

      «nhiếp thanh nhiên, ngươi có thể trả lời ta vấn đề ? Ta tò mò lâu lắm rồi." an á dương dương khuôn mặt nhắn, đôi mắt trong suốt yên lặng nhìn nhiếp thanh nhiên.

      Nhiếp thanh nhiên trước mắt, tuấn nhan trắng nõn như tuyết , nhiễm chút bụi trần, y phục cẩm bào phát huy cao quý cùng tao nhã lên đến tận cùng. Mái tóc của thản nhiên mà bay trong gió, bàn tay thon dài mảnh khảnh chắp sau lưng.

      «tò mò cái gì?" thái độ của nhiếp thanh nhiên với an á vô cùng tốt, có thể ai cả đường lối về.

      An á do dự lựa lời để , nhưng cuối cùng vẫn quyết định thẳng vào vấn đề, nàng , «nhiếp thanh nhiên, ngươi đối với tô tất, rốt cuộc là…..loại tình càm gì?"

      Nhiếp thanh nhiên yên lặng nhìn nàng, cặp mắt đen láy u, như hồ sâu thẳm, liếc mắt nhìn thấy đáy, cười cười câu, «nàng là muội muội của ta."

      «cái gì?!" an á kinh ngạc lớn tiếng la lên.

      Muội muội? Tô tất là muội muội của nhiếp thanh nhiên?!

      Ông trời ạ, lấy sét đánh chết nàng .

      chương 80: tỏ tình

      Edit: hàn băng

      Nguồn edit: hanbangcu.wordpress.com


      Thế nhưng, nhiếp thanh nhiên lại thản nhiên nở nụ cười, mắt chút gợn sóng lên tia đùa cợt: «điều đó đương nhiên là thể."

      «ngươi – hừ!" an á đảo tròn mắt. ngờ nhiếp thanh nhiên như tiên giáng trần vậy mà cũng là người thích giỡn, chỉ là chuyện cười này quá nhạt.

      Lại , vệ lăng phong mang theo tô tất phóng ngựa như bay, khuôn mặt tuấn mỹ như được bao phủ bởi lớp hàn băng, đôi mắt trong suốt mang theo sắc đỏ điên cuồng.

      Trường bào màu đỏ người tung bay trong gió, sắc đỏ tươi đẹp, sắc đỏ diêm dúa, sắc đỏ vừa tà mị lại vừa lãnh khốc.

      Dọc đường rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vó ngựa giẫm lên mặt đất cùng tiếng gió rít bên tai.

      Tô tất ngồi ở phía trước, vệ lăng phong tay cầm roi, tay kia nắm lấy bàn tay mảnh mai của nàng, cánh tay thon dài như đai sắt được đúc từ băng thiết ngàn năm, ôm chặt lấy nàng, tựa như suốt đời suốt kiếp cũng buông ra.

      Băng qua phố xá ồn ào, đồng cỏ bao la, đồi núi gập ghềnh, cho đến khi dân cư thưa thớt dần , tầm nhìn càng thêm rộng lớn.

      biết qua bao lâu, lúc đến vách núi khi xảy ra chuyện, vệ lăng phong mới ghìm cương ngựa dừng lại.

      Tiếng vó ngựa im bặt, ngồi lưng ngựa, có thể thấy làn sương trắng như tuyết ở dưới vách núi.

      Nhất thời, bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.

      Bọn họ ngồi lưng ngựa, chậm rãi hồi phục lại nhịp tim vì phi ngựa mà đập quá nhanh.

      Sau lúc lâu, vệ lăng phong ôm tô tất xuống ngựa, hai người lẳng lặng đến bên vách núi, nhìn mây mù che phủ phía dưới, ai cũng mở miệng chuyện trước.

      dời tầm mắt, yên lặng nhìn tô tất, mà tô tất cũng nhìn .

      Sau lúc lâu, vệ lăng phong đột nhiên vươn tay kéo tô tất vào lòng.

      «nàng sao là tốt rồi! Nàng có biết sau khi nhận được tin ta lo lắng như thế nào ? Lần đó trơ mắt nhìn nàng ngã từ đây xuống, ta muốn theo nàng, nhưng tiểu lục lại đánh ngất ta, vừa tỉnh lại ta liền chút do dự mà nhảy xuống. Lúc nhảy xuống, trong nháy mắt rơi trong trung đó, lòng ta thầm nghĩ, ta còn có thể gặp lại nàng sao? Nàng đứng ở cầu nại hà chờ ta chứ?"

      «khi đó ta chỉ biết, ta nàng, nàng như tính mạng, , ta nàng đến mức tính mạng cũng cần. Ta có thể ngay cả tính mạng cũng cần mà theo nàng, nhưng nàng cho tới bây giờ vẫn hiểu được tấm lòng của ta."

      «hôm đó nàng hỏi ta, nàng rằng động tâm là vì sức hấp dẫn đủ mạnh, lúc ấy ta do dự là vì câu lý lẽ đó của nàng. Nhưng ta biết, nếu ta suy nghĩ cẩn thận, nàng tin lời của ta, nên ta liền đem lời thề lên đến miệng nuốt xuống. Tô tất, giờ ta cho nàng, ta muốn đứng đầu thiên hạ gì cả, cũng muốn thành thần, ta chỉ muốn được ở cùng với nàng, nàng có tin ta ?"

      Những lời này vệ lăng phong gần như là gầm lên, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, hai mắt đỏ lên, biểu tình thống khổ cùng lo lắng, chứa tia thấp thỏm bất an.

      sợ nàng đẩy ra, sợ nàng quay đầu từ chối trả lời , sợ nàng dùng giọng điệu vân đạm phong khinh đó để rằng, ‘nhưng ta lại thích chàng’, vậy phải làm sao bây giờ?

      Chết tiệt, vệ lăng phong vậy mà cũng biết sợ hãi!

      Sau khi nhận được tin tức nàng bị phán tử hình, bỏ lại toàn bộ binh mã mà chạy về với nàng, ba ngày ba đêm ngừng nghỉ, thay ngựa ba lần, mãi đến khi trở lại kinh thành, lại nhìn thấy nàng bình an vô đứng trước cổng ninh vương phủ chuyện vui vẻ với nhiếp thanh nhiên!

      Tô tất mím môi, lẳng lặng nhìn , nhìn sâu vào đôi mắt của , «chàng, sao?"

      Vệ lăng phong ôm lấy bờ vai gầy của nàng, quát: «ta đời này chưa từng câu nào như vậy!"

      «vậy …..ta tin chàng." tô tất chậm rãi nở nụ cười. Nàng nghĩ, lòng vòng lâu như vậy, nàng cuối cùng cũng tìm được thứ mà mình mong ước rồi.

      kết hợp của bọn họ lúc đầu là được hình thành từ lợi ích của đôi bên, nhưng tiếp xúc lâu dài, lại chậm rãi thay đổi, sau đó liền biến chất. Thực ra lần đó, lúc vệ lăng phong ôm lấy nàng, dùng lưng đỡ chưởng của mộ dung vô cực, nàng biết, dùng cả tính mạng để nàng, cảm động là giả.

      Mãi đến sau này hỏi vấn đề đó, bảo vệ lăng phong hãy suy nghĩ cẩn thận, nhưng thực ra người phải suy nghĩ cẩn thận lại chính là nàng, nàng làm việc luôn luổn cẩn trọng, bao bọc trái tim mình tốt, bởi vì nàng muốn bị tổn thương.

      Đáy mắt của nàng lên nghiêm túc trước nay chưa từng có, nàng lẳng lặng nhìn , môi chậm rãi nhếch lên: «vệ lăng phong, ta khi chọn, là suốt đời cũng buông tay. Chàng chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

      Vệ lăng phong như trút được gánh nặng, vươn tay kéo nàng vào lòng, chậm rãi thở phào, «cả đời là quá ít, ta muốn tam sinh tam thế, , là đời đời kiếp kiếp!"

      Thời gian như ngưng lại, nhật nguyệt vô quang, biết qua bao lâu, tô tất mới rời khỏi ngực .

      Nàng cười nhìn vệ lăng phong.

      Mặt như thu như nguyệt, mắt đen láy như hắc diệu thạch, nụ cười chói sáng của , khiến nhật nguyệt lu mờ, tinh tú vô quang.

      chuyện luôn nhanh chậm như vậy, khi vô cùng tà mị, khi kiêu căng ngạo mạn, khi hung ác bá đạo. bên ngoài mạnh mẽ cứng cỏi là vậy, nhưng trong tâm lại đơn lạnh lẽo như băng tuyết, cho cùng, cũng chỉ là người bình thường mà thôi, cũng khao khát ấm áp của tình .

      Nàng nghĩ, trong khoảng thời gian này, nàng chậm rãi mà rơi vào tay vệ lăng phong, bởi vì nàng cũng từ từ bị mê hoặc, bị làm cho cảm động. Sau lúc lâu, tô tất nép trong ngực vệ lăng phong mới mở miệng rầu rĩ, «chàng cứ chạy về như vậy có sao ? có vấn đề gì chứ? Phải ăn với phụ hoàng chàng như thế nào đây?"

      Vệ lăng phong dịu dàng vuốt ve mái tóc của nàng, «tiểu lục mình, nhìn ham chơi vậy thôi, nhưng chút chuyện ấy vẫn có khả năng xử lý."

      Chút chuyện? Đây là vụ án tham ô lớn nhất, rất nhiều người có liên quan, trùng điệp nguy hiểm, biến hóa cổ quái khó phân biệt, vậy mà lại đơn giản như vậy? Nhưng nếu cảm thấy lục hoàng tử sao, sao.

      Tô tất khỏi lườm cái, nàng sớm đoán được, lục hoàng tử cợt nhả đó, cũng phải loại đơn thuần vô tội gì.

      Hai người đứng hồi lâu, mặt trời từ từ nhô lên, ánh sáng chói mắt chiếu lên người bọn họ, mặt đất xuất hai cái bóng cao thấp, ấm áp điềm tĩnh, như đứng ở đó từ lâu.

      Vệ lăng phong như nhớ tới gì đó, khóe môi cong lên, khẽ cười, kéo tay tô tất : «, ta đưa nàng đến nơi."

      «nơi nào?" tô tất mơ hồ đoán được gì đó, cần thận nhìn vào mắt vệ lăng phong.

      «lần trước vốn muốn đưa nàng , thế nhưng lại xảy ra chút chuyện, nên được." vệ lăng phong ôm tô tất lên ngựa, hai người phi ngựa rời , mặt vô cùng bình tĩnh, «phong hoa chắc cũng muốn gặp tẩu tử của nó."

      Trong lòng tô tất khẽ nhói lên. Nàng nhớ tới câu chuyện lục hoàng tử kể với nàng, tiểu phong hoa chết thay cho vệ lăng phong, nếu nàng còn sống, tại có lẽ cũng bằng tuổi tô tất, hai người lại còn sinh cùng ngày cùng tháng nữa, đúng là rất khéo.

      Phóng ngựa như điên, được khoảng nén nhang, con ngựa trắng chậm rãi dừng lại ở thung lũng.

      Ở đó có ngôi mộ lẳng lặng đứng, bốn phía rất sạch , dường như thường xuyên có người đến dọn.

      Vệ lăng phong đứng trước bia mộ, lưng cứng đờ thẳng tắp, hai tay siết chặt, tô tất có thể cảm nhận được tiếng tim đập của .

      Tô tất vươn tay sang, chậm rãi đặt lên tay , liền dễ dàng nắm lấy tay nàng, siết chặt, như lúc sắp chết đuối lại nắm được cọng rơm cứu mạng.

      Cơ thể rất lạnh, tựa như đến máu cũng lạnh như vậy, có chút độ ấm.

      «ta sao." nghiêng người cười với nàng.

      Nhưng nụ cười ấy lại mang theo chút bi thương, còn có áy náy khó phát .

      Tô tất biết, tiểu phong hoa ở trong lòng chiếm vị trí rất quan trọng, nàng vì mà chết, để lại trong lòng dấu ấn bao giờ phai.

      Tô tất muốn bước lên trước, lại bị vệ lăng phong cản lại, «đừng đến đó, ở đó có chôn vật." vệ lăng phong quỳ gối xuống, lâu sau, đào ra miếng ngọc khuyết, với tô tất: «ngọc bội này vốn là miếng ngọc hoàn chỉnh, nhưng mẫu phi lại chia nó ra ba phần, ba tỷ đệ chúng ta mỗi người miếng, thế nhưng miếng của phong hoa lại tìm thấy…..ta vẫn luôn để miếng ngọc của mình tại đây để bồi nàng."

      Tô tất nhìn miếng ngọc kia, hơi nhíu mày, «ta sao lại cảm thấy quen như vậy nhỉ, hình như nhìn thấy ở đâu rồi."

      Thế nhưng nghĩ kỹ lại, vẫn thể nhớ ra. Trí nhớ của nàng trước giờ luôn rất tốt, những thứ nhìn qua có gì là nhớ. Gắng sức nhớ lại lần nữa, nàng lại đột nhiên cảm thấy đau đầu.

      Vệ lăng phong lơ đễnh , «có thể là thấy người phong khinh, nó cũng có miếng."

      Tô tất biết là phải, nàng mới chỉ gặp phong khinh vài lần, những lần đó nàng đều nhớ rất , phải nhìn thấy người , vậy rốt cuộc là nhìn thấy ở đâu chứ….nàng luôn kiêu ngạo vì trí nhớ của mình, lần này đúng là lần đầu tiên nàng thể nhớ ra cái gì đó.

      Nếu nghĩ ra vậy đừng nghĩ nữa, đến giờ tổng hội rồi, nghĩ vậy, tô tất liền bỏ qua vấn đề đó, nghĩ nữa.

      Hai người bồi tiểu phong hoa hồi lâu, sau đó nắm cương ngựa chậm rãi rời , hướng về phía kinh thành.

      Từ ngoại thành vắng vẻ trở về kinh thành ồn áo náo nhiệt, tựa như hai thế giới khác nhau. Lúc qua tửu lâu, tô tất nhìn vệ lăng phong , «ta đói bụng."

      Từ lúc ăn sáng đến giờ, trải qua bao nhiêu sức ép, đói bụng mới là lạ.

      Vệ lăng phong đảo mắt nhìn xung quanh: «chúng ta vào ăn chút gì trước , nàng đỡ phải đói bụng."

      Tô tất liếc nhìn , dẫn đầu bước vào vạn khách lâu hương thơm tứ phía.

      Tên là vạn khách lâu, khẩu khí khoe khoang lớn như vậy, thức ăn cũng phải là cao lương mỹ vị mới đạt tiêu chuẩn.

      Tiểu nhị thấy hai người bọn họ khí chất phi phàm, y phục đẹp đẽ, vội vàng chào đón: «hai vị khách quan, mời vào."

      «phòng thượng hạng." ánh mắt vệ lăng phong dừng lại người tiểu nhị.

      ôn nhu của chỉ xuất duy nhất trước mặt tô tất, đối với những người khác, người luôn toát ra quý khí tà mị, ánh mắt khiến người khác dám nhìn kĩ .

      Đáy lòng tiểu nhị ca thoáng thót lên, nhưng vẫn kiên trì cười : «hai vị khách quan, ngại quá, phòng thượng hạng kín người rồi, bằng mời nhị vị qua bên kia?"

      giờ là giữa trưa, người dùng cơm trong tửu lâu quả thực rất nhiều, chỉ có ở đại sảnh mới tìm được cái bàn trống.

      Theo suy đoán của tiểu nhị ca, những người có thân phận cao quý ghét ngồi ở đại sảnh vì hạ thấp thân phận của họ, hẳn họ chịu, nên lúc này tiếp đón với nụ cười vô cùng cẩn thận.

      Tô tất lại để ý, nàng lạnh nhạt , « sao, đại sảnh đại sảnh , trước dẫn đường."

      Tô tất trước, vệ lăng phong lạnh lùng theo sau.

      Đột nhiên, bàn tay đen ngòm giữ lấy góc áo của vệ lăng phong, sợ hãi , «đại ca ca, mua bông hoa ……."

      Tô tất quay đầu lại nhìn tiểu nương kia, nàng khoảng hơn tám tuổi, thân mình gầy tong teo, bộ quần áo cũ nát, giày vải dưới chân đứt chỉ, để lộ ra đầu ngón chân.

      Tô tất lại liếc mắt lần nữa, nhìn thấy cẩm bào màu đỏ của vệ lăng phong lưu lại vết màu đen, khỏi ai thán tiếng: thảm.

      Theo thường lệ, vệ lăng phong lúc này hẳn nổi giận, mà tiểu nương phỏng chừng gặp nguy hiểm.

      Vệ lăng phong là người ưa sạch , bẩn chút cũng chịu nổi. Thế nhưng lúc này, tiểu nương này lại lớn mật như vậy, chẳng lẽ nàng sợ lãnh khí người vệ lăng phong sao?

      Nhưng việc diễn ra có chút ngoài dự liệu của tô tất.

      Vệ lăng phong hôm nay mở lòng với tô tất, lại nhận được lời hứa hẹn của nàng, tâm tình đặc biệt vui vẻ, những so đo với tiểu nương, ngược lại hào phóng lấy ra nén bạc, chỉ vào chiếc giỏ , «ta mua hết."

      «mua, mua hết?" khuôn mặt nhắn bẩn thỉu của tiểu nương nhất thời sáng như ánh mặt trời tháng ba, nụ cười lấp lánh ánh sao, «đại ca ca, huynh tốt, huynh và đại tỷ tỷ nhất định mãi mãi hạnh phúc sung sướng, tiểu bảo bảo sinh ra cũng vô cùng thông minh khỏe mạnh….."

      Những lời này vệ lăng phong nghe xong rất thoải mái, nhất thời cười rộ lên, xoa xoa đầu nàng, sau đó cho nàng tờ ngân phiếu, «lời này rất hay, ngân phiếu này thưởng cho ngươi."

      Tiểu nương sau khi nhìn thấy tấm ngân phiếu, tin mà dụi dụi mắt, lại dụi mắt lần nữa, nhìn mệnh giá của ngân phiếu xong vẫn tin vào mắt của chính mình.

      «mẫu thân –" tiểu nương hét lên tiếng, sau đó nhấc đôi chân lên chạy như bay, khuôn mặt nhắn là kích động trước nay chưa từng có.

      Tô tất ngồi vào bàn, nàng thấy vệ lăng phong thèm để ý đến hình tượng mà xách giỏ hoa dại trở về, khỏi trêu chọc , «chàng đúng là hào phóng, tiền thưởng mà những ngàn lượng."

      «thiên kim khó mua vui vẻ." vệ lăng phong đưa giỏ hoa cho tô tất, đôi mắt tà mị híp lại, « biết tiểu vương phi có vui ?"

      Tô tất cười nhận lấy chiếc giỏ, nhìn vào bên trong, hoa đúng là rất đẹp, có vài loại nàng còn biết tên. Thế nhưng đám hoa này có chút khô héo, mặc dù có tưới nước lên, nhưng nhìn thế này hẳn là hái được thời gian rồi.

      Thế nhưng những cái này phải trọng điểm, trọng điểm là, tô tất từ trong đống hoa phát ra đóa hoa .

      Tô tất từ sau khi xem xong cuốn sách bào chế thuốc đó, thuộc nằm lòng toàn bộ các loại thảo dược được ghi bên trọng, đóa hoa trước mắt tuyệt đối phải hoa dại, mà rất có thể chính là thất sắc hoa. , nhất định chính là thất sắc hoa. phần thể thiếu của thanh tỉnh dược tề, chính là thất sắc hoa mà nàng tìm khắp nơi thấy!

      Thế nhưng, thất sắc hoa sao lại bị lẫn trong đống hoa dại như vậy? đóa, nhất định còn có đóa thứ hai thứ ba…..vẻ mặt tô tất nhất thời hưng phấn.

      « mau!" tô tất mang theo giỏ hoa, kéo vệ lăng phong bước nhanh rời .

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :