1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẳng cấp tư duy - Lưu Ly Vận Kiều (77C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 41: LIÊN HỆ

      Tô Niệm Đường xoay người, cúi thấp đầu: “Em … Em sao!”

      Kỷ Lang còn muốn thêm nhưng đến Sở Vụ, Đặng Phỉ xuống xe: “Tôi tự về Cục cảnh sát, khi nào có báo cáo nghiệm thi chi tiết tôi cho người mang qua cho cậu.” Sau đó ta khẽ cau mày nhìn Tô Niệm Đường rồi rời .

      Kỷ Lang cố gắng đè nén nghi ngờ, đậu xe vào bãi, cùng Tô Niệm Đường lên lầu, đường , Tô Niệm Đường nửa chữ.

      Nhận được thông báo của Kỷ Lang, mọi người cũng quay về Sở. Trông thấy Kỷ Lang, Tiết Nhạc vồn vã: “Sếp! Lý Linh Linh có quan hệ với tất cả ba đại gia. Em điều tra ra được rồi.”

      Kỷ Lang gật đầu, nhận lấy bản báo cáo của Tiết Nhạc, xem ngay mà ra hiệu mọi người cùng tập trung lại rồi mới : “Tôi nghĩ mọi người đều biết phía nam thành phố phát thi thể nữ, nạn nhân cũng chính là người chúng ta thẩm vấn tháng trước bà Vương, Dương Tuệ”, Kỷ Lang hít hơi sâu: “Theo phán đoán ban đầu đây chính là vụ án giết người liên hoàn.”

      Nghe đến đây, Tiết Nhạc rên tiếng: “ vậy em điều tra mấy tay đại gia này là vô dụng rồi.”

      Nếu coi đây là vụ án giết người liên hoàn, nhất định phải tìm được điểm mấu chốt của hai vụ án từ đó mới có thể tiếp tục điều tra. Kỷ Lang an ủi: “Cũng chưa chắc là vô dụng, biết đâu chúng ta vẫn cần số tin tức từ nó.”

      Triệu Trạch cau mày hỏi: “Làn sao kết luận được là vụ án giết người liên hoàn?” Hai vụ án khá xa nhau, địa điểm cũng hoàn toàn khác biệt.

      Kỷ Lang: “Quên cho các cậu biết điểm quan trọng trong vụ án của Dương Tuệ chính là ngón áp út của ta bị hung thủ cắt đứt … Đồng thời … Hung thủ nối cho ta ngón tay thuộc về ta. Theo phán đoán sơ bộ, đây có khả năng là ngón tay của Lý Linh Linh.”

      “Hóa ra là như vậy!”, Tiết Nhạc vỗ đầu cái: “Nếu kết luận đó chứng thực là ngón tay của Lý Linh Linh, vậy vụ án này chính là giết người liên hoàn.”

      “Theo như phác họa chân dung tội phạm của Đường Đường, chúng ta có thể khái quát hung thủ chính là nam giới, tuổi tác khoảng chừng ba mươi lăm đến bốn mươi lăm tuổi, là người đàn ông thành công, có địa vị cao trong xã hội”, Kỷ Lang vỗ vỗ vai Niệm Đường: “Tôi cho rằng những phán đoán bước đầu của Tô Niệm Đường có thể chấp nhận được. Chúng ta lọc đối tượng tình nghi từ danh sách nghi phạm trong hai vụ án. Vì vậy, Tiểu Tiết, công việc của cậu phải đổ sông đổ bể.”

      Triệu Trạch nghiêm túc hỏi: “Nếu như là vụ án giết người, vậy chỉ có ngón tay là điểm chung, còn tất cả những cái khác đều giống nhau.”

      Kỷ Lang lên tiếng: “Theo như giải thích của Đường Đường, hung thủ quăng nạn nhân ở nơi đổ rác chính là sỉ nhục với phái nữ. Vì vậy, điểm chung thứ hai chính là ‘Nơi đổ rác’. Tôi nghĩ nếu như hung thủ tiếp tục gây án, vậy có thể cũng chọn ‘địa điểm’ thuộc dạng này. Thành phố Bắc có tất cả năm điểm trung chuyển rác, quăng thi thể tại phía Tây và phía Nam, vậy địa điểm tiếp theo trong ba nơi còn lại ở phía Bắc và phía Đông”, Kỷ Lang vừa vừa chỉ vào bản đồ thành phố.

      “Khi bọn em phát thi thể Lý Linh Linh là nằm ở dưới đất, còn vừa rồi sếp tử thi của Dương Tuệ là treo cây. Tại sao hung thủ lại làm điều dư thừa này?”, Triệu Trạch nêu lên nghi vấn.

      “Vì …”, Tô Niệm Đường giải thích: “Sau khi hung thủ gây án lần thứ nhất, cảm giác mình làm chưa được hoàn mỹ. Trong lần gây án thứ hai, hi vọng đặt thi thể ở nơi có thể gây chấn động. Vì vậy treo thi thể cây, đạt hiệu quả kinh hãi cao. Hung thủ là người theo đuổi cầu toàn, tôi nghĩ nếu lần kế tiếp, còn nghĩ ra phương thức đáng sợ hơn gấp mấy lần.” Đây cũng là phân tích mà Niệm Đường muốn tiếp nhưng bị Đặng Phỉ cắt ngang.

      “Tại sao lại như vậy?” Mục Y kinh ngạc: “Chúng ta phải nhất định bắt được hung thủ trước khi ra tay lần nữa.”

      dễ!”, Lê Huy nhún vai.

      “Tại sao hung thủ lại chém đứt ngón tay nạn nhân?”, Tiết Nhạc lên tiếng: “Lại là chặt đứt nguyên ngón.”

      “Khi tra xét vụ án của Lý Linh Linh, tôi chưa thể xác định, nhưng trải qua vụ án của Dương Tuệ, tôi nghĩ đến khả năng”, Đường Đường mím mím môi, “Hung thủ là kẻ kiêu căng, sở dĩ chém đứt ngón tay của nạn nhân giống như loại ‘Thông cáo’. muốn cho mọi người biết rằng vụ án này chính tay làm, có ngón tay làm chứng. Chỉ có hung thủ duy nhất mới có ngón tay của nạn nhân trước đó, đây là lời khiêu chiến với cảnh sát. Về phần tại sao lại chặt ngón áp út, tôi …. Tôi cần thêm thời gian suy nghĩ.”

      câu khiến bầu khí rơi vào tĩnh lặng, nếu đúng như Tô Niệm Đường kết luận ‘Tên hung thủ là kẻ kiêu ngạo’: “Nếu như vậy điều gì cũng có thể làm sao?”. Mục Y ỉu xìu: “Lẽ nào phải đợi làm ra chuyện kinh thiên động địa chúng ta mới tìm ra được khẽ hở ư?”

      Tô Niệm Đường gật đầu: “Bây giờ manh mối quá ít, tên hung thủ lại cực kỳ thông minh, còn có biết phương pháp phản trinh sát. Công việc tại của chúng ta chỉ có thể làm chính là tìm được điểm giống nhau giữa Lý Linh Linh và Dương Tuệ, tìm hiểu xem vì sao lại tìm đến hai người bọn họ.”

      “Hai nạn nhân ngoại trừ đều là nữ giới, còn có điểm nào chung sao?”, Tiết Nhạc gãi gãi đầu, thuận miệng .

      Kỷ Lang vỗ tay cái độp: “Điểm chung của bọn họ đều là phụ nữ, hung thủ lại căm hận phụ nữ … Vì lẽ đó mục tiêu của nhất định chọn nữ giới. Tuy nhiên Lý Linh Linh và Dương Tuệ, tám đời cũng chẳng chạm mặt nhau, vậy có điểm gì chung chứ? Chỉ có đàn ông! Đàn ông mới là điểm giống nhau duy nhất.”

      Tô Niệm Đường chớp chớp mắt: “ Kỷ Lang rất đúng, hai người phụ nữ, nếu cố gắng để tìm điểm chung, khả năng chỉ có thể là đàn ông. Vậy điều chúng ta cần làm chính là người đàn ông liên quan đến cả hai người bọn họ.”

      “Nếu như tôi nhớ lầm cuộc sống riêng của Dương Tuệ cũng khá phức tạp. Xem ra chúng ta cần phải điều tra lần nữa những người đàn ông từng liên quan đến Dương Tuệ.” Kỷ Lang nhìn về phía Lê Huy: “Lần trước hồ sơ vụ án Vương Hữu Tài cậu hoàn thành chưa?”

      Lê Huy: “ đưa Tiết Nhạc lưu vào máy tính, chúng ta in ra là xong.”

      Kỷ Lang gật đầu: “Bề ngoài là hai vụ án, thế nhưng chúng ta gộp nó lại thành . Sau khi loại trừ tất cả các đối tượng tình nghi theo phác họa chân dung của Đường Đường rồi đưa danh sách lại cho tôi.”

      “Sếp! Tại sao chúng ta tìm hiểu những người quen biết cả hai nạn nhân, như vậy nhanh hơn chút?”, Mục Y hỏi.

      có kết quả!”, Tô Niệm Đường trả lời, “Tôi nghĩ độ khả thi rất , vì dù sao địa vị xã hội hai người tương đồng, những người tiếp xúc cũng khác nhau.”

      Tiết Nhạc gửi thông tin chi tiết vụ án của Vương Hữu Tài vào máy của từng người. Vừa gửi vừa lên mạng, liền đọc được tin tức về vụ án ở khu phía nam thành phố.

      “Sếp! Vụ án này lại đứng trang bìa nhật báo thành phố Bắc”, Tiết Nhạc lớn giọng , “Chúng ta nhất định phải nỗ lực phá án, phải nhanh hơn cảnh sát.”

      “Ôi! Vụ án lớn thế này lại thấy ‘Ro’ xuất ?”, Tiết Nhạc nhún vai buồn bã, ta vốn dĩ muốn đọc suy luận của thần tượng.

      Tô Niệm Đường đứng phía sau lưng Tiết Nhạc, nhìn trang web ta truy cập: “Ý ‘Ro’ ở diễn đàn này sao?”

      Tiết Nhạc giật mình … vỗ vỗ ngực: “Chị dâu dọa tôi chết mất!”. Sau khi hoàn hồn, ta gật đầu: “Đúng đây là diễn đàn của những người đam mê suy luận, tôi nghĩ ‘Ro’ đại thần cũng ham thích suy lý.”

      “Người ấy thần thánh lắm hay sao????”, Tô Niệm Đường hiểu tại sao Tiết Nhạc lại sùng bái nhân vật đó đến vậy.

      “Chị dâu biết, bây giờ khắp diễn đàn đều tôn ấy là đại thần!”, Tiết Nhạc chắp hai tay, “Tôi nhất định tra ra bằng được IP của đại thần, sau đó xin ấy chữ ký … tuyệt vời!”

      Tô Niệm Đường chớp chớp mắt có ý kiến gì với hành vi tôn sùng của Tiết Nhạc.

      Tiết Nhạc chỉ chỉ màn hình: “Chị dâu xem … đây là câu trả lời của đại thần … Đáp án quá hoàn mỹ!”

      Tiết Nhạc chỉ vào câu hỏi ‘Người trai bị độc chết’ của Kỷ Lang lần trước. Kỷ Lang từ văn phòng ra trông thấy Tiết Nhạc và Tô Niệm Đường trò chuyện, khi lại gần nghe bọn họ thảo luận về ‘Ro’.

      Tô Niệm Đường liếc mắt nhìn câu trả lời màn hình. khẽ cau mày, mím mím môi, nhìn Kỷ Lang: “Em đại khái có thể phán đoán được ‘Ro’ là người như thế nào.”

      Kỷ Lang nghe Tô Niệm Đường vậy cũng cảm thấy rất thú vị nên kéo ghế cùng mọi người nghe kết luận của Tô Niệm Đường.

      Tiết Nhạc là người kích động nhất: “Chị dâu nhìn ra được sao?”

      Tô Niệm Đường khẽ ho tiếng: “Từ giọng điệu trả lời của Ro có thể cho thấy người đó là người khá ngạo mạn. Người ấy trả lời câu hỏi rất tỉ mỉ, giải thích rất đúng chỗ, chỉ sợ người khác nghe hiểu. Người này có cảm giác an toàn do vậy mới đem mọi suy nghĩ trong đầu giải thích toàn diện. Nick của người này trong tiếng Ý nghĩa là ‘Trở lại’. người có cảm giác an toàn mới chọn nick ý nghĩa như vậy. Tuổi tác khoảng chừng từ hai mươi đến hai mươi lăm tuổi, chung những người thích lên mạng thường trong độ tuổi này. Mọi người thường thấy người này nửa đêm mới xuất diễn đàn chứng tỏ ban ngày còn phải làm hoặc học.”

      “Kiêu ngạo lại có cảm giác an toàn, độ tuổi từ hai mươi đến hai mươi lăm tuổi?”, Kỷ Lang lập lại: “ khó tưởng tượng người này như thế nào. Tuy nhiên tôi cảm thấy … Tiểu Tiết à … Cậu sùng bái Ro …. Chi bằng sùng bái Đường Đường … Chí ít Đường Đường cũng là người bằng xương bằng thịt.”

      Tô Niệm Đường tán thành: “Đúng! Tiết Nhạc … hãy tôn tôi là thần tượng !”

      Tiết Nhạc lắc đầu: “Thế nhưng tôi vẫn muốn lần ‘quỳ gối trước ống quần tay’ của Ro!”

      “Tại sao lại nghĩ người ấy là đàn ông nhỉ?”, Tô Niệm Đường cười cười hỏi lại.

      ---------------------------
      mê sách thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 42: NGÀY QUĂNG THI

      Buổi chiều Tô Niệm Đường có tiết dạy nên lưu lại Sở Vụ cùng mọi người xem tư liệu. Kỷ Lang đưa Tô Niệm Đường về trường, sau đó quay về tiếp tục công việc.

      Theo điều tra của Tiết Nhạc, Kỷ Lang phát Lý Linh Linh dính líu với ba đại gia, hai người có vợ người tuy rằng độc thân nhưng tuổi tác cũng khá lớn, cả ba đều ba mươi lăm tuổi và đều phù hợp với phác họa chân dung tội phạm của Đường Đường.

      Nghi phạm Lý Trạch Huy, là cố vấn tài chính khá có tiếng tăm tại thành phố Bắc. Năm năm trước ông ta cưới thiên kim tập đoàn Hảo Linh, bước lên mây, tiến vào giới quý tộc thành phố Bắc. Ông ta có những tiên đoán rất chính xác về phương hướng phát triển tài chính của thành phố Bắc. Tuy nhiên đời sống vợ chồng lại tốt, vợ ông ta, Trương Mộng Linh được mệnh danh là cọp cái. Do vậy, nếu Lý Trạch Huy ra ngoài tìm Lý Linh Linh cũng chẳng có gì lạ.

      Nghi phạm Triệu Đình là ông trùm bất động sản của thành phố Bắc, Kỷ Lang cũng thường nghe Kỷ Sóc nhắc về người này, là đối thủ mất còn của Kỷ Sóc. Nếu như Kỷ Sóc là nhân tài trẻ tuổi của thành phố Bắc, Triệu Đình chính là thành phần lão làng trong giới đó. Tuy nhiên mấy năm gần đây do Kỷ Sóc càng ngày càng có bước tiến mạnh mẽ, nên ông ta khó thể xưng đế xưng vương như xưa. Triệu Đình lập gia đình, vợ của ông tà là người phụ nữ hiền dịu, điển hình cho tính cách của người phụ nữ Á Đông.

      Nghi phạm Tô Hải, là người ngoại thành, những năm trước ở tỉnh kiếm được chút tiền, sau đó đến thành phố Bắc phát triển. nay vẫn chưa ông ta làm nghề gì, chung lĩnh vực nào cũng có mặt, là kẻ có tiền. Tô Hải kết hôn, theo như bọn họ điều tra, vợ Tô Hải mất sớm, có con cái.

      Lý Trạch Huy và Triệu Đình là do vợ của mình mà tìm đến Lý Linh Linh. Còn Tô Hải vẫn chưa biết tại sao lại quen biết Lý Linh Linh.

      “Sếp! Bọn em cũng tìm ra được những người đàn ông có quan hệ với Dương Tuệ, nhưng khá nhiều, em dựa phác họa chân dung của chi dâu để loại trừ, tìm ra danh sách phù hợp với điều kiện.”

      Lê Huy báo cáo: “Những người từng quan hệ với Dương Tuệ đa số là những người đàn ông có địa vị khá thấp, người có địa vị độ tuổi lại phù hợp nên bọn em loại trừ”, Lê Huy vừa vừa cau mày.

      Kỷ Lang nhìn vẻ mặt của Lê Huy, bật cười: “Muốn gì cứ thẳng!”

      “Em chỉ nghĩ … Có khi nào chị dâu suy luận có điểm gì sai hay … chứ tại sao lại có người tình nghi trong mối quan hệ của Dương Tuệ?”

      Kỷ Lang sờ sờ cằm: “Vẫn chưa có manh mối nên tạm thời tôi tin suy đoán của Đường Đường. Cậu cẩn thận tra xét lại lần nữa coi có bỏ sót đầu mối nào ?”

      Lê Huy gãi gãi đầu: “Lần tìm từ đâu đây?”

      Ừ nhỉ, lần tìm từ đâu đây? Kỷ Lang thầm nghĩ. Theo như Đường Đường , hung thủ có tâm lý biến thái, ra tay tùy tiện. Thế nhưng trong lòng vẫn cho rằng vụ án trước tiên nên tra xét từ động cơ của hung thủ, vì sao lại trở nên biến thái, khúc mắc của nằm ở đâu … Đây mới chính là then chốt của vụ án. Thêm vào đó, cũng cho rằng giữa Lý Linh Linh và Dương Tuệ nhất định có mối dây liên hệ, chẳng qua bọn họ chưa phát ra mà thôi.

      Vậy manh mối là gì đây? Hung thủ làm nên vụ án chấn động thế này, tuyên cáo do chính mình gây ra mà lại có điểm chung sao? Nếu hung thủ ra tay tùy tiện điều đó chứng tỏ toàn bộ nữ giới đều gặp nguy hiểm ư?

      Đối tượng gây án là nữ giối, hung khí gây án tạm thời chưa xác định, trường quăng thi là nơi đổ rác …

      Đến tối Kỷ Lang đến trường đón Tô Niệm Đường, vừa vừa suy nghĩ, có cảm giác sắp chạm gần đến điểm mấu chốt, chỉ cần đẩy cái là nó tự động lòi ra …

      Kỷ Lang! suy nghĩ gì vậy, em ở ngay bên cạnh cũng phát ?”, Tô Niệm Đường ngồi vào ghế phụ lái: “Vẫn còn suy nghĩ vụ án sao?”

      Kỷ Lang gật đầu: “Chiều đem toàn bộ hồ sơ vụ Dương Tuệ xem xét lại lần nữa, phát ta quan hệ với khá nhiều đàn ông, nhưng hề phù hợp với phác họa chân dung của em, biết mình có bỏ sót đầu mối gì nữa?!?”

      có người nào phù hợp?”, Tô Niệm Đường nghiêng đầu, gõ gõ đầu của mình: “ thể nào, hung thủ nhất định là người nằm trong phạm vi hạn định này”, đối với suy đoán của mình, Tô Niệm Đường rất có tự tin.

      “Chúng ta điều tra ra: đối tượng ra tay của hung thủ là nữ giới, trường là chỗ đổ rác, ngoại trừ hung khí chưa thể xác định, còn có điểm nào chúng ta chưa nghĩ đến?”

      Tô Niệm Đường nghe lời Kỷ Lang, đột nhiên vỗ tay cái: “Em nghĩ ra rồi Kỷ Lang ….”, vung tay, cả người muốn đứng bật dậy, kết quả lên đến nửa, đầu kịch mạnh vào nóc xe, lập tức ngồi xuống: “Aizza …”

      Kỷ Lang xì tiếng nhìn Tô Niệm Đường, hơi đau lòng đưa tay xoa xoa đầu : “Em cẩn thận chút, may là xe xịn, chứ nếu bị em đụng phát lủng nóc luôn là cái chắc!”

      Tô Niệm Đường mặt đỏ như gấc, lẩm bẩm: “ phải là em nghĩ ra manh mối ư!!! Em là vì ai đây chứ!!!”

      “Được được … Em nghĩ ra điều gì???”, Kỷ Lang nở nụ cười bất đắc dĩ.

      “Thời gian án phát …”, Tô Niệm Đường gỡ tay Kỷ Lang đặt đầu mình xuống, nắm lấy tay : “Từ lúc nạn nhân bị mất tích đến khi bị giết nhất định bị hung thủ nhốt lại, tất cả những việc này cần có thời gian. Từ khi nạn nhân bị giết đến khi thi thể bị quăng cũng là điểm then chốt. Bây giờ em hỏi , thi thể Lý Linh Linh phát khi nào?”

      “Cái này nhớ!”, Kỷ Lang lên tiếng: “Trước khi em về nước ba ngày!”

      còn nhớ khoảng thời gian đó gặp được đặc biệt, và bây giờ ấy an vị bên cạnh .

      Tô Niệm Đường mím mím môi, khẽ ho tiếng: “Ngày em về nước là ngày thứ bảy, 26 tháng 8. Ba ngày trước đó chính là ngày thứ tư, 23 tháng 8. Thi thể Dương Tuệ phát ra ngày thứ tư, 23 tháng 9. Kỷ Lang! phát ra điều gì ?”

      “Nếu như theo em nghĩa là cả hai tử thi đều được phát ngày 23”, Kỷ Lang cau mày, “nhưng nó vẫn chưa lên được điều gì …”

      Tô Niệm Đường: “ manh mối quan trọng đó!”, chớp chớp mắt, “Chúng ta biết thời gian quăng thi thể, từ đó có thể suy ra được thời gian quăng thi thể lần sau.”

      “Ý của em là hung thủ tiếp tục ra tay vào ngày 23 tháng sau?”, Kỷ Lang lắc đầu, “Ngày 23 tháng 8, ngày 23 tháng 9, lần kế tiếp là ngày 23 tháng 10. Nếu đúng như vậy, tại sao hung thủ lại giam cầm Dương Tuệ khoảng thời gian dài như vậy? Xác định được thời gian thủ tiêu thi thể nhưng thời gian gây án vẫn chưa nhất định.”

      Tô Niệm Đường gật đầu: “ sai, Kỷ Lang. Thời gian quăng thi là manh mối, và thời điểm người bị hại mất tích cũng là manh mối. Lý Linh Linh bị mất tích là mấy ngày trước đó, còn Dương Tuệ cụ thể mất tích bao lâu rồi? Em nghe sau vụ án trộm ngọc ai gặp ta … Lẽ nào ta bị mất tích từ khi đó?”

      Kỷ Lang: “Chuyện này cần phải hỏi chồng ta, ông Vương Hữu Tài. Bây giờ trễ rồi, ngày mai qua nhà ông ta xác nhận lại.”

      “Vụ án có tiến triển, đừng quá lo lắng Kỷ Lang.” Tô Niệm Đường giơ tay xoa xoa mi tâm của Kỷ Lang: “Cứ nhăn nhó thế này, chẳng mấy chốc chưa già mà khuôn mặt đầy nếp nhăn.”

      Kỷ Lang nắm chặt tay Tô Niệm Đường, đặt lên môi, hôn cái: “Cám ơn em, Đường Đường … Em giúp rất nhiều!”

      Tô Niệm Đường rút tay về: “Còn mau về nhà …. Em đói chết rồi đây …”

      muốn để Tô Niệm Đường đói mà còn phải bận bận bịu bịu, nên Kỷ Lang hâm nóng lại thức ăn còn dư trong tủ lạnh, hai người cùng nhau dùng bữa tối. Cơm nước xong xuôi, Kỷ Lang dọn bàn, Tô Niệm Đường rửa chén. đột nhiên khựng lại chút: Sao và Đường Đường lại giống như cặp vợ chồng son vậy … chỉ thiếu … chỉ thiếu là nằm chung giường.

      Kính Coong! Kính Coong! Chuông cửa vang lên.

      Kỷ Lang rửa tay, chạy ra mở cửa: “Mẹ! Trễ thế này rồi … sao mẹ còn qua đây?”

      Gương mặt mẹ Kỷ giống như đến bắt gian tại trận, bà nhìn con trai mình đeo tạp dề màu phấn hồng: “Mẹ đến làm sao biết được tên tiểu tử này thu Đường Đường vào trong túi rồi!”

      Kỷ Lang: “… Kỷ Sóc với mẹ cái gì rồi?”, lần trước Kỷ Sóc cạy được miệng Đường Đường nên bây giờ đến trả thù bọn ???

      “Đừng lôi em trai vào!” Mẹ Kỷ đẩy cửa bước vào trong.

      Tô Niệm Đường cũng từ trong bếp ra hỏi: “Là ai đó Kỷ Lang?” Vừa dứt lời trông thấy mẹ Kỷ, mặt đỏ ửng: “Dì … Dì sao đến đây ạ?”

      Mẹ Kỷ nhìn Tô Niệm Đường, trong lòng cực kỳ vui sướng, nhưng gương mặt hề biến sắc, kéo tay Tô Niệm Đường: “Con và Kỷ Lang ở cùng nhau sao cho dì hay … để dì còn chuẩn bị tâm lý, rồi còn chuẩn bị chuyện kết hôn của hai đứa nữa chứ!”

      “Con …”

      “Mẹ! Con và Đường Đường mới chỉ bắt đầu thôi … Mẹ phải cho chúng con thời gian thích ứng … đến khi nào chín muồi cho mẹ biết”, Kỷ Lang nhìn ra được Tô Niệm Đường lúng túng nên vội vã giải vây.

      Tô Niệm Đường gật đầu lia lịa: “Dạ! Kỷ Lang đúng dì ạ!”

      Mẹ Kỷ phủi phủi tay: “Còn muốn chờ cái gì … Hai đứa quen biết nhau từ bé … hay là con muốn chịu trách nhiệm, muốn kết hôn với Đường Đường?”

      Tô Niệm Đường lặng lẽ đưa mắt nhìn Kỷ Lang dò xét nhưng sắc mặt vô cùng bình tĩnh, Tô Niệm Đường nhất thời đọc được bất cứ điều gì.

      * * *
      mê sách thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 43: BỨC HÔN HAY ĐÍNH HÔN

      “Mẹ thẳng thừng như vậy Đường Đường vui!”, Kỷ Lang ho khẽ tiếng: “Mẹ biết Đường Đường da mặt mỏng!”

      Mẹ Kỷ nhìn Tô Niệm Đường, quả nhiên hai gò má của ửng hồng. Mẹ Kỷ khẽ cười: “Đường Đường à … Có gì con phải thẹn thùng. Cứ theo ý của dì, hai đứa bây giờ ở chung, cứ tổ chức lễ đính hôn thầm, đến khi nào thích làm buổi lễ long trọng náo nhiệt, hai đứa thấy thế nào?”

      “Hả???”, Tô Niệm Đường ngây người.

      Kỷ Lang phùng mang trợn má, tính mẹ từ trước đến giờ , hai là hai. Nếu như theo lời mẹ, coi như kế hoạch được định sẵn. Quả nhiên, mẹ Kỷ kéo tay Tô Niệm Đường ngồi xuống: “Ngày lành tháng tốt dì cũng nghĩ kỹ, tháng 10 . Lúc ấy trời nóng, cũng lạnh, rất thích hợp cho buổi lễ đính hôn. Lát nữa dì về nhà liên lạc với dì của con, hỏi thử có thể sắp xếp về nước được ; còn nếu như có thời gian chúng ta điều chỉnh ngày lại. Ý con thế nào Đường Đường?”

      Tô Niệm Đường: “…” Kế hoạch được lập, nếu cự tuyệt chẳng khác nào lại phụ lòng của dì?

      Nhác thấy Tô Niệm Đường có phản ứng, mẹ Kỷ liền dứt khoát cho rằng đồng ý, bà đứng dậy: “Được rồi! Vậy mẹ quấy rầy hai đứa. Mẹ về nhà chuẩn bị chút!” Gương mặt bà giấu nổi vui mừng.

      Mẹ Kỷ vừa vừa vỗ vào tay Đường Đường: “Đường Đường! Nếu như thằng Lang bắt nạt con, con cứ lại với dì!”

      Mẹ Kỷ đến vội vội vàng vàng, Kỷ Lang đưa bà xuống lầu, thanh đầy bất lực: “Mẹ! Hôm nay mẹ qua đây là diễn trò gì vậy?”

      phải mẹ …. Lang à! Con lớn rồi nên thành gia lập thất thôi!”, mẹ Kỷ nghiêm túc: “Đường Đường là tốt, mẹ muốn con phụ lòng nó, cũng hề muốn con bỏ lỡ nó!”

      “Con biết!”, xác thực muốn kết hôn với Đường Đường nhưng muốn ép vào cục diện này. Tình hình bây giờ là mẹ hoàn toàn kiểm soát … ‘ có trâu bắt chó cày’ điều này và việc tự nguyện kết hôn với Đường Đường là khác nhau trời vực.

      “Con biết!”, mẹ Kỷ lên tiếng: “Nếu như phải thằng Sóc cho mẹ hai đứa nhau e rằng bây giờ mẹ còn chẳng biết chuyện gì đây.”

      Quả nhiên là Kỷ Sóc báo cáo. Kỷ Lang nghiến răng nghiến lợi trong lòng … biết khi cho mẹ biết mẹ chắc chắn bắt phải kết hôn: “Mẹ! Chuyện của Kỷ Sóc quan trọng hơn sao mẹ còn thời gian quản chuyện của con?”, Kỷ Lang trả thù em trai.

      “Nó có chuyện gì chứ … Bây giờ nó vì người phụ nữ đó mà ngay cả mẹ mình còn quan tâm đây!”, mẹ Kỷ nghĩ đến , trong lòng vui sướng: “Cũng may còn có Đường Đường chứ mẹ đây bị hai làm cho tức chết!”, bà vừa vừa lên taxi.

      Kỷ Lang xoa xoa cánh mũi: “Mẹ về cẩn thận, nếu trễ quá rồi mẹ ở nhà con cũng được!”

      Mẹ Kỷ ngồi taxi phất phất tay: “ quấy rấy hai vợ chồng nhà . Nhớ kỹ chuyện con và Đường Đường tháng sau.”

      Kỷ Lang gật gật đầu: “Rồi … Con biết rồi!”

      Cẩn thận suy nghĩ chút … Sớm xác định quan hệ với Đường Đường chẳng có gì là xấu. ra muốn giải quyết khúc mắc trong lòng Đường Đường trước, sau đó mới cầu hôn với , bây giờ nhìn lại … Chuyện Đường Đường cố gắng lẩn tránh chỉ còn cách từ từ hóa giải. Có thể việc đính hôn, kết hôn là bước tiến triển rất tuyệt … muốn tự chia sẻ với chuyện những câu chuyện xưa liên quan đến mình.

      Chắc chắn Đường Đường có vấn đề.

      Kỷ Lang vừa quay về nhà vừa nghĩ đến câu chuyện của Mục Y với chiều nay.

      Lúc chiều Đường Đường có câu khiến tất cả mọi người xe sửng sốt. Sau đó Mục Ý lén lút đến tìm : “Sếp! Có phải chị dâu có chuyện gì ? xe sếp nhìn thấy vẻ mặt của chị ấy nhưng bọn em phía sau chứng kiến tận mắt … Vẻ mặt rất đáng sợ.”

      Kỷ Lang lời nào cẩn thận suy nghĩ lại đoạn đối thoại khi ấy … Đặng Phỉ còn chưa hết câu … Đó chính là chuyện Đường Đường muốn giấu.

      Rốt cục là chuyện gì phải khiến Đường Đường trở nên như vậy?

      Kỷ Lang … Dì về rồi ạ?”

      Kỷ Lang gật đầu: “Về rồi! dọa em chứ!”

      Tô Niệm Đường mím môi: “ sao! Em đâu có nhát gan như vậy. Chỉ là đột nhiên dì đến đây làm em kịp phản ứng.” Tô Niệm Đường thở dài tiếng: “Tháng sau chúng ta phải đính hôn ư?”

      Kỷ Lang nhíu mày: “Sao vậy … Vừa rồi đồng ý, bây giờ muốn đổi ý à?”

      có …”, Tô Niệm Đường chớp chớp mắt: “Em chỉ sợ thích!”. Tô Niệm Đường hiểu Kỷ Lang là người thích bị ép buộc.

      Kỷ Lang! Nếu thích em có thể giải thích với dì ràng … để dì cho chúng ta thêm thời gian.”

      Kỷ Lang gật đầu: “ rất thích!”

      Gương mặt Niệm Đường biến sắc, Kỷ Lang thở mạnh cái rồi nhanh chóng ôm vào lòng ‘ đúng là mẫn cảm’. giọng : “Nhưng nếu tên người đó là Đường Đường … nghĩ cho dù bị ép buộc cũng đồng ý!”

      Tô Niệm Đường ngây người, tựa vào ngực Kỷ Lang, nắm nắm gấu áo : “Em nghe lầm chứ?”

      bé ngốc! Em vốn dĩ phải gả cho , chuyện này định từ khi còn bé!”, đặt nụ hôn lên trán : “Đường Đường! Có số việc định sẵn. Nếu em nhất định phải gả cho thuận theo ý của mẹ. Tháng sau chúng ta đính hôn.”

      Kỷ Lang … Đây là lời cầu hôn sao?”, niềm hạnh phúc đến quá đột ngột khiến kịp tiếp nhận.

      ! Đây là cách hỏi dò, còn câu trả lời của em … phải đồng ý với mẹ rồi sao. Đường Đường! Em đồng ý hay đồng ý cũng phải gả cho .”

      người vô lại như Kỷ Lang lần đầu tiên Tô Niệm Đường gặp, thế nhưng can tâm tình nguyện.

      *

      Ngày hôm sau, Kỷ Lang đưa Tô Niệm Đường đến trường, sau đó đến thẳng biệt thự của Vương Hữu Tài. Vừa đến cổng trông thấy ông ta hình như sắp ra ngoài.

      Dĩ nhiên Vương Hữu Tài cũng nhìn thấy Kỷ Lang, ông ta dừng lại chào hỏi: “Thám tử Kỷ Lang sao hôm nay lại đến đây?”

      Sau khi phát thi thể của Dương Tuệ cảnh sát ngay lập tức thông báo với gia đình, đồng thời phải được chấp nhận của gia quyến mới có thể tiến hành giải phẫu tử thi. Vương Hữu Tài ký tên đồng ý, tuy nhiên Kỷ Lang nhìn ra được bi thương của ông ta khi mất người vợ.

      Kỷ Lang gật đầu chào: “Chào ông Vương, tôi qua đây muốn hỏi sơ về tình hình mất tích của vợ ông, ông có nhớ được ?”

      Vương Hữu Tài trả lời: “Cảnh sát hỏi rồi, chính từ khi tôi bị mất trộm tượng Phật ngọc, bà ta cũng quay về.”

      Lần đó Kỷ Lang cũng có nghe nhưng để ý, bây giờ ngẫm lại thấy có quá nhiều điểm hợp lý.

      Vương Hữu Tài tiếp tục trả lời: “Lại phải phiền thám tử Kỷ giúp tôi tìm hung thủ rồi … Còn phải cám ơn cậu lần trước giúp tôi tìm lại Phật ngọc. Tuy nhiên theo thám tử Kỷ, có phải tên khốn Hà Uy kia làm ?” Vương Hữu Tài từ khi biết được mối quan hệ bất chính giữa vợ mình và Hà Uy giận sôi gan sôi máu, cố gắng vận dụng các mối quan hệ để tống Hà Uy phải buộc tù chung thân.

      Kỷ Lang lắc đầu: “Hà Uy vẫn còn bị giam giữ, có thời gian gây án. Ông Vương! Tình hình đại khái tôi nắm sơ qua … Vậy tôi trước!”

      Vương Hữu Tài gật đầu: “Được! Cậu thong thả!”

      Quanh quẩn trong đầu óc Kỷ Lang lúc này chính là tại sao hung thủ lại chọn hai nạn nhân này, là người quen hay là vốn dĩ là kẻ xa lạ? trong ba nghi phạm có quan hệ với Lý Linh Linh phải chăng chính là hung thủ? Người bị hại kế tiếp là ai? Chỉ có thể khẳng định được điều duy nhất chính là Lý Linh Linh và Dương Tuệ chắc chắn có điểm chung nên mới được tên hung thủ ‘nhìn trúng’.

      Kỷ Lang gọi điện thoại cho Triệu Trạch: “Trạch! Cậu thử điều tra giúp tôi khoảng ngày 27 tháng 8, Dương Tuệ đâu, gặp những người nào?”

      “Được! thành vấn đề!”

      “Hành tung trước khi Lý Linh Linh mất tích nữa!”

      Kỷ Lang cúp điện thoại, chuẩn bị về lại Sở Vụ có điện thoại gọi đến, là số lạ.

      “Kỷ Lang …”, giọng đầu dây bên kia nghe khá quen tai.

      là?”, Kỷ Lang khẳng định chưa từng thấy qua dãy số này.

      “Em là Diệp Khả, bây giờ có rảnh … Em có vài việc muốn tâm với .”

      Kỷ Lang bừng tỉnh, nhưng bây giờ làm gì có thời gian tám chuyện, tính từ chối Diệp Khả tiếp tục lên tiếng: “Em biết gần đây khá bận, thành phố Bắc phát sinh vụ án lớn như thế dĩ nhiên em cũng biết. Thế nhưng em cầu xin đến giúp em … Em gặp chuyện khó giải quyết.”

      Kỷ Lang cau mày: “Đến Sở Vụ , tôi đến đó ngay!”

      “Được!”

      Diệp Khả đợi Kỷ Lang dưới lầu Sở Vụ, Kỷ Lang vừa đậu xe ta cũng từ xe bước xuống. ta nở nụ cười chào hỏi: “Kỷ Lang!”. Chiếc áo khoác màu trắng càng tôn vinh vẻ quý phái thanh lịch của ta, tuy nhiên sắc mặt khá u ám.

      vào rồi !”, Kỷ Lang cất lời: “Nhìn sắc mặt của em tốt!”

      Diệp Khả gật đầu: “Mấy ngày nay cảm thấy khó chịu, thể ngon giấc.”

      Kỷ Lang đưa Diệp Khả vào trong, văn phòng chỉ có Tiết Nhạc và Mục Y. Trông thấy Kỷ Lang cùng người phụ nữ cùng bước đến, Tiết Nhạc mau mồm mau miệng hỏi: “Sếp! Mỹ nữ này là ai?”

      Kỷ Lang: “Đây là bạn học của tôi, có chuyện đến đây. Mục Y rót ly nước mời khách!”

      “Vâng, xin chờ chút!”

      Kỷ Lang chỉ vào phòng khách: “Em qua bên kia ngồi, tôi sắp xếp chút việc rồi qua!”

      Diệp Khả gật đầu, đưa mắt nhìn xung quanh: “Nơi này lớn quá! Kỷ Lang giỏi!”

      Kỷ Lang cười cười trả lời. ra, lúc mới mở Sở Vụ chỉ là văn phòng bé tẹo. Sau đó cùng cảnh sát hợp tác khoảng thời gian dài, số vụ án càng ngày càng tăng, danh tiếng ngày được xây dựng. Để có được bộ mặt như tại chính nhờ nỗ lực của tất cả mọi người. Ngoại trừ Mục Y và Tiết Nhạc là người mới, còn lại đều sát cánh bên từ khi khởi nghiệp.

      Khi Kỷ Lang tiến vào phòng khách nhìn thấy Diệp Khả ôm tách trà trong tay, gương mặt thất thần biết suy nghĩ gì. ho khan tiếng gây chú ý của Diệp Khả: “Em có chuyện gì muốn ?”

      Diệp Khả đặt tách trà xuống, xoay người lấy tờ giấy ở trong túi xách: “Mấy ngày trước em nhận được cái này!”

      ----------------------------
      mê sách thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 44: UY HIẾP

      Kỷ Lang tiếp nhận tờ giấy tay Diệp Khả, mở ra đọc:

      --- Con khốn! Mày nên tồn tại thế giới này … Mau lãnh nhận trừng phạt!

      Câu này có thể thấy được ác ý của đối phương. Giấy và chữ viết có gì bất thường.

      “Đây là?” Kỷ Lang cau mày hỏi.

      “Đây là tin đe dọa em nhận được mấy ngày trước đây. Hôm đó tan sở, ở bãi đậu xe em thấy tờ giấy tung bay trước mặt em, mở ra đọc là câu này. Em cũng thèm để ý, nghĩ là trò đùa dai của ai đó nên tiện tay vứt . Kết quả … ngày hôm sau em lại trông thấy nó, rồi luôn có cảm giác có người theo dõi mình, nhưng quay đầu lại chẳng có ai. Do vậy em đến nhờ giúp em.”

      “Đây là lần thứ mấy em nhận được tờ giấy này?”, Kỷ Lang hỏi.

      “Lần thứ hai, lần đầu tiên tờ giấy và câu chữ giống y như chang. Rất đáng sợ … Ai lại rảnh rỗi đến mức này cơ chứ???”

      Chỉ là tờ giấy A4, chất liệu thông thường, phải chữ viết tay mà là được in ra. Người này khá cẩn thận, để lại bất kỳ tin tức dư thừa: “Gần đây em có đắc tội với ai ?”

      Diệp Khả lắc đầu: “ biết đó nghề cố vấn pháp luật của em rất dễ đắc tội với người khác, do vậy cụ thể là người nào em cũng biết. Dạo gần đây chỉ có chuyện công ty giảm biên chế. Em là người phổ biến những kiến thức pháp luật căn bản cho người lao động … lẽ vì chuyện cắt giảm nhân mà có người can tâm, muốn tìm em trả thù?”

      “Công ty giảm biên chế có quan hệ gì với em?”, Kỷ Lang thấy khá kỳ lạ, chuyện phổ biến kiến thức pháp luật làm sao có thể trở thành đối tượng bị ghi thù chuốc oán.

      “Em quên với Tổng giám đốc của Uy Hải là bạn trai của em … Vì vậy …”, Diệp Khả khó khăn cất lời.

      Hóa ra là như vậy … Kỷ Lang gật đầu: “Nếu đúng là như thế lý do này có thể chấp nhận. Em muốn tôi tìm xem ai đe dọa em?”

      “Chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của em. Mỗi ngày em mình đường đều phải lo lắng đề phòng trước sau”, Diệp Khả làm như nhớ lại tình huống bị theo dõi, vỗ vỗ ngực tự trấn an: “Do đó, em muốn nhờ tìm ra người này.”

      Bạn cũ mở lời xin giúp đỡ, Kỷ Lang tiện từ chối: “Được! Tuy nhiên, gần đây e rằng tôi có thời gian. Để tôi cố gắng sắp xếp qua Uy Hải chuyến nhìn coi có kẻ tình nghi hay . Tốt nhất thời gian này em cố gắng đừng mình để tránh cố.”

      “Vậy … khoảng thời gian này …”, Diệp Khả mở miệng, “ có thể đưa em làm ? Bạn trai em công tác nước ngoài …” Ánh mắt ta đầy chờ mong nhìn Kỷ Lang, hi vọng đồng ý.

      Kỷ Lang: “…”, ngừng chút: “Chuyện này thể. Tôi phải đưa đón bạn mình đến trường, e rằng còn thời gian đưa đón em. Nếu như em sợ hãi, có thể báo cảnh sát. Họ phái người bảo vệ em. Chúng ta nộp thuế nuôi bọn họ chính là muốn họ bảo vệ chúng ta.”

      có bạn ?”, Diệp Khả kinh ngạc, thanh đầy mất mát: “ nghĩ có bạn ”, ta cười cười: “Nếu vậy thôi … Cám ơn đồng ý giúp em!”

      Kỷ Lang đem toàn bộ biến hóa gương mặt thu vào trong mắt, mặt chút biểu cảm: “Vậy nếu còn việc gì tôi đưa em ra ngoài. Sở Vụ còn nhiều việc quá. Rảnh gọi điện thoại cho em!”

      “Được …”

      Đưa Diệp Khả về, Tiết Nhạc hiếu kỳ: “Sếp! Người vừa rồi là bạn học của sếp?”

      phải vậy chứ cậu nghĩ là gì?”, Kỷ Lang nhíu mày, đưa cho ta tờ giấy: “Cậu rảnh vậy xử lý vụ này .”

      Tiết Nhạc như nhận được củ khoai lang nóng bỏng tay: “Em biết gì hết!”

      “Vừa nãy cậu đứng đó rình trộm là nghe thấy cái quỷ gì?”, Kỷ Lang giọng vui.

      Tiết Nhạc cười khúc khích: “Lại bị phát , nhưng mà dạo này chúng ta bận lắm, làm sao có thời gian lo vụ án này.”

      “Tôi thấy cậu rất nhàn!”

      Triệu và Lê Huy ra ngoài điều tra, em và Mục Y ở đây sắp xếp lại tư liệu, đâu có nhàn đâu ạ?” Tiết Nhạc giọng nghiêm túc.

      Kỷ Lang kéo ghế ngồi xuống, ung dung lên tiếng: “Vậy cậu tìm tư liệu đến đâu rồi?”

      Tiết Nhạc lắc đầu: “Chẳng tìm được gì … Sếp! Chúng ta cần tìm ba tên đại gia đó hỏi chuyện sao? Đây là ba kẻ tình nghi duy nhất trong vụ án, manh mối quan trọng như vậy sao sếp nắm trước.”

      “Ngốc! Tôi biết cảnh sát tìm đến bọn họ, chúng ta nhân lực đủ, đừng lặp lại công việc của cảnh sát. Chờ khi phía cảnh sát có kết quả chúng ta lấy báo cáo từ họ.”

      “Trước đây còn dễ, bây giờ có tay Hứa Thiên Lập, dễ dàng lấy được báo cáo sếp?”

      “Ai được?”, Kỷ Lang nhíu mày: “Hứa Thiên Lập bây giờ là đệ tử của tôi!”, mặc dù tên Hứa Thiên Lập này hề muốn thừa nhận là sư phụ.

      “Từ khi nào vậy sếp????”

      Hứa Thiên Lập là người hay ra vẻ, biện pháp tốt nhất chính là khích tướng. Lần trước trong vụ án nhảy lầu, Kỷ Lang và Hứa Thiên Lập đánh cược nếu như có thể phá án trong vòng vài ba ngày Hứa Thiên Lập phải tôn làm sư phụ, theo học tập cách phá án từ cơ bản nhất. Sau đó, kết quả ràng ràng Hứa Thiên Lập buộc phải chịu thua nguyện bái làm sư.

      Bọn họ còn tán gẫu có người đến gõ cửa, là cảnh viên trẻ tuổi. ta cung kính đưa tư liệu cho Kỷ Lang: “Thám tử Kỷ là Đội trưởng Hứa phái em mang đến!”

      Tiết Nhạc nhận tư liệu, cảnh viên giống như làn khói mau chóng tan biến.

      Kỷ Lang nhìn vài tờ giấy tay Tiết Nhạc: “Hứa Thiên Lập đưa xấp giấy này qua là được rồi sao … chẳng biết phép tắc.”

      “Sếp! Sếp để em coi, đọc xong em tổng hợp lại cho !”, Tiết Nhạc xung phong nhận việc.

      “Vào việc thôi!”

      Tiết Nhạc đọc rất nhanh, chỉ cần nhìn lướt qua, đây chính là đặc tính của những chuyên viên IT. Được lúc ta chạy vào phòng của Kỷ Lang, bắt đầu báo cáo.

      “Trước tiên về nghi phạm Lý Trạch Huy. Ông ta quen biết Lý Linh Linh tại thẩm mỹ viện. Lý Trạch Huy tháp tùng bà vợ làm đẹp. Đến tiệm trông thấy Lý Linh Linh rất đẹp, lựa lúc bà vợ để ý liền đùa đùa giỡn giỡn với ta vài ba câu, thế nhưng Lý Linh Linh xác thực từ chối Lý Trạch Huy thẳng thừng. Từ đó về sau hai người xuất . Em cũng nghe được chuyện này nên mới đưa Lý Trạch Huy vào danh sách tình nghi. Thời gian Lý Linh Linh mất tích Lý Trạch Huy công tác tại nước ngoài nên được loại trừ khỏi đối tượng tình nghi.

      Tình hình của Triệu Đình khác. Ông ta thẩm mỹ viện làm đẹp, nghe là do vợ giới thiệu. Ông ta đến đây vài ba lần, cảm thấy nơi đây phục vụ rất tuyệt nên trở thành khách quen ở đây. Người phục vụ cho ông ta là Lý Linh Linh, còn phát sinh chuyện gì ai biết. Triệu Đình xuống tay khá hào phóng, tiền boa luôn hơn ngàn nên nhân viên ở đó đều muốn được phục vụ cho Triệu Đình, tuy nhiên ông ta chỉ thích Lý Linh Linh. Sau khi Lý Linh Linh mất tích, bởi vì người phục vụ cho ông ta còn là Lý Linh Linh nên mới bỏ . Thời gian Lý Linh Linh mất tích và tử vong tuy rằng có chứng cứ vắng mặt thế nhưng thời điểm Dương Tuệ mất tích ông ta có chứng cứ. Trước ngày khi biệt thự bị mất trộm cũng chính là trước ngày Lý Linh Linh mất lâu vợ ông ta đột phát bệnh tim, chắc có lẽ là do bà ta phát mối quan hệ của ông ta và Lý Linh Linh. Do hổ thẹn nên mấy ngày sau đó đều ở bệnh viện. Mấy ngày trước đưa vợ du lịch mới về tối qua. Nếu coi đây là vụ án giết người liên hoàn, Triệu Đình cũng được loại khỏi danh sách nghi phạm.

      Người cuối cùng là Tô Hải, khá có vấn đề, cũng là người khả nghi nhất. Tô Hải khai gặp Lý Linh Linh dòng đường tấp nập, khi ấy ta mặc bộ váy trắng trông như tiểu tinh linh …”

      “Ngừng …”, Kỷ Lang ngắt lời: “Cậu ngâm thơ à. bình thường!”

      Tiết Nhạc nhún vai: “Báo cáo ghi chép như vậy mà!”, ta ho khan tiếng, “Tô Hải và Lý Linh Linh gặp nhau đường. Khi đó Tô Hải lái xe chú ý Lý Linh Linh băng qua đường, nhanh chóng đưa ta bệnh viện. Hai người gặp nhau, chuyện đôi ba lần, Tô Hải dần dần bị Lý Linh Linh thu hút, nên cũng bắt đầu theo đuổi ta. Lý Linh Linh cũng hề với Tô Hải chuyện ta có bạn trai, vào khoảng thời gian đó ta quan hệ với cả bạn trai cũ và Tô Hải. Mặt khác, theo kết quả nghiệm thi cho thấy đứa con Lý Linh Linh mang là con của Tô Hải.”

      nửa ngày trời chỉ có Tô Hải là kẻ đáng nghi nhất”, Kỷ Lang nhíu mày: “Thời điểm án mạng phát sinh làm gì?”

      “Tô Hải khai khi đó Lý Linh Linh muốn chia tay với , hiểu nguyên do vì sao nên cực kỳ tức giận, mấy ngày trời cũng gặp ta, ngờ mãi mãi gặp được nữa. Thế nhưng khi cảnh sát tra hỏi thời gian án phát làm gì, chịu khai, cũng có người chứng minh có mặt tại trường. Hơn nữa thời điểm Dương Tuệ mất tích và tử vong cũng có chứng cứ.”

      Kỷ Lang sờ sờm cằm: “Lý Linh Linh muốn chia tay, ắt hẳn là do biết mình có thai, cảm thấy ta thể tiếp tục mối quan hệ với Tô Hải được … vì chuyện đó đều công bằng đối với cả bạn trai ta và Tô Hải … Xem ra Tô Hải có vấn đề …”

      “Sếp! Khi nào tìm Tô Hải có thể mang em theo được ?”, Tiết Nhạc lên tiếng: “Em biết nhất định cùng chị dâu. Em cũng muốn thử xem chị dâu và Ro ai là người lợi hại hơn ai!”

      Kỷ Lang hừ tiếng: “Đến đó rồi tính!”

      * * *
      mê sách thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 45:

      Nhà của Tô Hải nằm ngoại ô thành phố Bắc, Kỷ Lang đưa Tô Niệm Đường và Tiết Nhạc cùng, từ đằng xa trông thấy trang viên của Tô Hải. Tiết Nhạc tặc lưỡi: “Tô Hải này quả nhiên là tay có tiền có của!”

      Kỷ Lang gật đầu: “Ừ! Tên này quả thực đơn giản. Đường Đường lát nữa em cố gắng quan sát, phân tích nhé!”

      Ai biết được từ khi ngồi lên xe Tô Niệm Đường nửa câu, ngay cả câu của Kỷ Lang cũng phản ứng. Kỷ Lang đưa mắt nhìn Tô Niệm Đường đầy tò mò: “Sao vậy, có điểm bất thường ư?”

      Tô Niệm Đường hoàn hồn: “ có!”, nhưng hàng lông mày vẫn cau chặt, chất chứa tâm .

      Kỷ Lang gật đầu, xe cũng đến trang viên của Tô Hải. Cổng mở, Kỷ Lang giới thiệu mình với bảo vệ. hẹn trước với Tô Hải nên bảo vệ kiểm tra sơ sơ rồi mở cổng lớn để Kỷ Lang vào.

      Dưới dẫn đường, Kỷ Lang đậu xe, sau đó quản gia bước đến đưa bọn họ vào phía trong.

      “Lão gia còn nghỉ ngơi, mời mọi người chờ lát!”, Quản gia có phong thái và lễ độ lịch thiệp, sau khi mời ngồi liền có người tiến đến mang theo ba tách trà.

      Quản gia rời , phòng khách chỉ còn ba người bọn họ, Tiết Nhạc lúc này mới dám lên tiếng: “Quá xứng đáng với hai chữ ‘Quản gia’, em đây hơi thở mạnh còn dám!”

      “Càng như thế … e rằng Tô Hải càng khó chuyện!”, Tô Niệm Đường đột nhiên mở miệng : “ ta trang hoàng nhà cửa như cung điện chứng tỏ quá khứ của rất nghèo khổ và khốn cùng, thậm chí có khoảng thời gian bị người ta truy đuổi.”

      Kỷ Lang nghe Tô Niệm Đường phân tích, đặt tách trà lên bàn, cẩn thận quan sát gian bọn họ ngồi. Đỉnh đầu treo lơ lửng bộ đèn chùm rất sáng, toàn bộ phòng khách chìm trong màu vàng nhạt. Bốn bức tường treo vài bức tranh, có thể nhìn ra tất cả đều là tác phẩm nghệ thuật. Sofa ba người bọn họ ngồi cũng được chạm khắc tinh xảo, phía dưới sàn là loại gạch sáng bóng như gương, có thể phản chiếu được cả hình ảnh của bọn họ. Ngôi nhà này ngày biết người giúp việc phải lau lau lại bao nhiêu lần mới bóng được đến mức này.

      “Bức tranh tường đều là hàng nhái, tuy nhiên Tô Hải cũng tốn khá nhiều tiền mới mua được!”, Tô Niệm Đường xì tiếng, phảng phất xem thường mấy kẻ giả tạo, tự cho mình là người phú quý, sang trọng.

      Clap! Clap! Clap!

      tràng vỗ tay truyền đến, tiếp theo là tiếng bước chân. người đàn ông trung niên, đeo kính, gọng kính nạm vàng từ hướng cửa hông truyền đến. Nhìn từ xa trông khá nhã nhặn, ánh mắt qua tròng kính, đều tan biến mất hết.

      Người đàn ông cười cười: “Tiểu nương phân tích khá tốt, ra tôi chỉ là người chân đất, thích dùng mấy thứ mỹ lệ để che giấu bần nông của mình, được lộ ra ngoài mình là người có cốt cách. Thế nhưng … Tôi bao giờ như này … ở trong nhà người khác ngừng bình phẩm này nọ.” Nhìn phớt qua là người khá ôn hòa, cũng rất tinh ranh tuy nhiên lại đem đến cho Kỷ Lang cảm giác rờn rợn.

      *Tô Hải cố tình dùng từ cổ, nên tớ sửa lại theo từ đại mà giữ nguyên nhé!

      “Bỉ nhân Tô Hải!”, Tô Hải đưa tay ra, xuất phát từ lần đầu gặp gỡ, Kỷ Lang cũng lịch đưa tay ra nắm tay chặt: “Tôi là Kỷ Lang, còn đây là hai trợ lý của tôi.”

      Tô Hải đưa mắt xẹt qua Tiết Nhạc, sau đó ngừng lại Tô Niệm Đường: “ ! Vừa rồi nhìn rất chuẩn, sao bây giờ nhận xét tôi nữa ? Lẽ nào tôi đáng sợ lắm sao?”

      Kỷ Lang quay đầu, trông thấy Tô Niệm Đường đứng phía sau lưng , đầu cúi thấp, mái tóc xoăn dài che gương mặt nhắn của , Kỷ Lang nhìn ra được sắc mặt của lúc này.

      Tô Niệm Đường từ từ ngẩng đầu, nở nụ cười: “Vừa rồi bình luận tiên sinh … Hành vi ấy lễ phép, do vậy tôi sám hối!”, nở nụ cười cứng đờ, ánh mắt quái dị, ngay cả Tiết Nhạc cũng nhận ra Tô Niệm Đường khác lạ.

      Kỷ Lang ho khan tiếng, tiến lên bước ngăn cản tầm mắt Tô Hải đánh giá Tô Niệm Đường: “Ông Tô, trước khi đến đây chuyện với ông, ông cũng nắm khái quát tình hình. Bây giờ tôi đến tìm ông để tìm hiểu chi tiết.”

      Tô Hải gật đầu: “Được! Mời ba vị qua bên này! Quản gia! Thay trà!”

      “Vâng!”, Quản gia mang đậm phong cách , cúi đầu cung kính trước Tô Hải, lệnh cho người giúp việc dọn dẹp tách trà cũ.

      “Ông Tô! Tôi nghĩ ông biết chuyện tình nhân của ông, Lý Linh Linh bị giết hại!”, Kỷ Lang vòng vèo, trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Tôi muốn biết quan hệ cụ thể hai người là thế nào?”

      “À …”, Tô Hải kéo dài từ này, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Linh Linh … Tôi nhớ ra rồi … ta là rất tốt …”

      Rồi nghe thấy Tô Hải tiếp, Tiết Nhạc nóng vội: “Sao ông nữa, ta chết rồi, còn mang thai con của ông.”

      Kỷ Lang cau mày, ra hiệu Tiết Nhạc được vô phép. Tô Hải nở nụ cười: “Tiểu huynh đệ vừa nhìn sơ biết là người tính tính nóng nảy, vẫn là thám tử Kỷ Lang tốt nhất, luôn giữ được bình tĩnh. tôi có ấn tượng nhiều với Linh Linh, mang thai con của tôi sao chứ? Có thiếu gì đàn bà muốn mang thai con của tôi?”

      Tô Hải vừa xong, Kỷ Lang nghe thấy Tô Niệm Đường lại xì tiếng. quay đầu nhìn . Tô Niệm Đường nhìn thẳng mặt Tô Hải: “Nếu theo y như lời ông , tất cả phụ nữ đời này đều là đồ chơi của ông?”

      Tô Hải lắc đầu, rất bình tĩnh đáp trả: “ … Tôi chỉ để ý những người phụ nữ đó thôi. Nếu như Linh Linh bị giết, tôi cũng để cho ta sinh đứa con đó ra”, ánh mắt lóe lên tia sáng, “Tôi phân được người nào là tâm, người nào chỉ vì tiền mà đến với tôi.”

      Kỷ Lang nắm chặt tay Tô Niệm Đường, hôm nay phản ứng rất kỳ lạ, ngay cả bản thân Kỷ Lang cũng hiểu được. Ai ngờ, khi Kỷ Lang nắm tay , đột nhiên bị vặn ngược lại.

      Kỷ Lang tiếp tục: “Chúng tôi về các mối quan hệ phụ nữ của ông. Bây giờ tôi muốn hỏi ông từ ngày 22 đến rạng sáng ngày 23 tháng tám ông ở đâu?”

      “Tháng trước?”, Tô Hải cố gắng nhớ lại, cuối cùng lắc đầu: “ nhớ , nhưng nếu là rạng sáng chắc tôi ngủ.”

      “Vậy từ ngày 22 đến rạng sáng ngày 23 tháng 9 ông làm gì? Chắc ông vẫn còn nhớ chứ?”, Tô Hải phối hợp Kỷ Lang cũng để ý.

      “Chỉ là mấy ngày trước dĩ nhiên là còn nhớ!”, Tô Hải gật đầu: “Hai ngày đó tôi ở nông trại hưởng thụ gian thiên nhiên … Cậu cũng biết đó bây giờ thành phố càng ngày càng ô nhiễm, năng ra ngoại thành hít thở chút khí trong lành mới có lợi cho cơ thể.”

      “Ai có thể chứng minh?”

      “Mấy người trong nông trại có thể chứng minh.”

      … quản gia bưng khay trà vào. Vẫn thái độ cung kính đặt tách trà trước mặt ba người. Rồi sau đó bưng cho Tô Hải tách. Nghe được câu chuyện của mọi người, Quản gia trịnh trọng đáp lời: “Tôi có thể chứng minh ông chủ đúng là ở nông trại.”

      Kỷ Lang nhất thời thể phán đoán được Tô Hải hay dối, tuy nhiên nay vẫn là người hiềm nghi lớn nhất. Lời khai của những nhân viên trong nông trại của cũng thể chắc chắn.

      Tô Hải là lão cáo già, từng câu của đều nửa nửa giả, Kỷ Lang thể phán đoán chính xác. Cuối cùng chỉ còn cách đứng dậy cáo từ: “Ngày hôm nay đến quấy rầy ông. Vì vụ án, sau này có lẽ vẫn cần ông Tô trợ giúp.” Dứt lời kéo tay Tô Niệm Đường đứng dậy, chào Tô Hải ra về.

      Tô Hải cười : “Trang viên này rất lâu có khách, hôm nay có mọi người đến đây chơi tôi rất vui mừng. Quản gia, tiễn khách!”

      “Vâng!”, Quản gia khoát tay ra hiệu mời ba người theo hướng tay của ông ta.

      Kỷ Lang vừa đến cửa nghe giọng Tô Hải phía sau truyền đến: “Tiểu nương! Lần sau hãy cùng đến với thám tử Kỷ. Tôi rất thích .” Câu ‘Tôi rất thích ’ chứa đầy hàn khí, chất chứa nhiều nguy hiểm.

      Tô Niệm Đường quay đầu nhưng bình tĩnh đáp lời: “Được!”

      “Vẫn chưa được biết tên !”, Tô Hải mở miệng cười lớn, phảng phất rất thích Đường Đường.

      Tô Niệm Đường nhướn mày: “Nhắc đến hữu duyên. Tôi họ Tô, cùng họ với ông. Còn tên tôi là gì, tôi nghĩ lần sau gặp mặt, tôi ông nghe cũng chưa muộn.”

      Rời khỏi trang viên Tô Hải, cảm giác ngột ngạt thở nổi mới tan . Tiết Nhạc vỗ vỗ ngực: “Nhà của Tô Hải lớn, bước vào em cảm nhận có luồng khí đè ép, thể hít thở, giống như lên núi cao. Xem ra chúng ta là những người phàm tục thể lên thiên đường.”

      Kỷ Lang buồn cười lắc đầu, rồi đưa mắt nhìn Tô Niệm Đường vẫn im lặng: “Đường Đường! Phản ứng của em hôm nay rất kỳ lạ, em phát được gì sao?”

      “Chỉ là em thể ưa nổi những người như Tô Hải, có tiền nên coi phụ nữ như đồ chơi!”, đôi môi Niệm Đường mím chặt, che giấu chán ghét.

      Kỷ Lang xoa xoa đầu : “Được rồi! thế nào liên quan đến em … Người em sống suốt đời chính là !”

      Lần này, Tô Niệm Đường ngại ngùng, gương mặt đỏ mà là chăm chú nhìn Kỷ Lang: “ Kỷ Lang, tin suy đoán của em sao?”

      Kỷ Lang gật đầu, đôi mắt thẫm màu nhìn Đường Đường: “Dĩ nhiên tin em, nếu đưa em cùng làm gì!”

      “Sếp! … Em có thể nhìn đường được .. Hai người như thế này là rất nguy hiểm!”, Tiết Nhạc hiểu sao hai người bọn họ lại có thể tự nhiên ân ân ái ái đến vậy. Bây giờ lái xe phải tay trong tay dạo phố có hiểu .

      Kỷ Lang quay đầu nhìn về phía trước tiếp tục lái xe nhưng quên hỏi: “Đường Đường! Em nhìn ra được gì ?”

      Tô Niệm Đường gật đầu: “ rất có vấn đề. Điều kiện đều phù hợp với phác họa trước đó của em. Tô Hải bốn mươi hai tuổi, nhìn các cũng thấy điều kiện của vô cùng ưu việt, địa vị xã hội hề thấp kém. Rất xem thường phụ nữ, coi họ như đồ chơi. Thêm vào đó là kẻ có tiền hoàn toàn có đủ thực lực kinh tế giết người.”

      “Vì lẽ đó … Ý em là …”, Kỷ Lang nhíu mày.

      -------------------------
      mê sách thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :