1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẳng cấp tư duy - Lưu Ly Vận Kiều (77C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 36: BẠN HỌC CŨ

      Kỷ Lang và Mục Y xoay người lại nhìn, phía hành lang là người phụ nữ đoan trang thùy mị. ta mỉm cười nhìn Kỷ Lang, ánh mắt cực kỳ vui mừng: “Kỷ Lang, lâu gặp!”

      Kỷ Lang vẫn chưa nhận ra đối phương cho đến khi ta đến gần, nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc, lúc sau mới bừng tỉnh: “Là em!”

      Chính là ấy, người mà suýt chút nữa tỏ tình … Chỉ là … ta tên gì nhỉ?

      ta đôi giày cao gót tám centimet, miễn cưỡng có thể nhìn thẳng Kỷ Lang. Người phụ nữ nhíu mày nở nụ cười: “ ngờ lại gặp ở đây!”

      Kỷ Lang gật đầu, cũng khá kinh ngạc: “Đúng! Lâu lắm rồi!”

      “Sếp! gặp người quen phải ạ?”, Mục Y nhìn người phụ nữ chút, sau đó quay đầu với Kỷ Lang: “Em về phòng trước!”

      Kỷ Lang gật đầu, người phụ nữ nhìn bóng lưng của Mục Y, cười cười hỏi: “Bạn của ?”

      Kỷ Lang lắc đầu: “Là đồng nghiệp! Hôm nay chúng tôi ăn mừng!”

      “Ồ …!”, người phụ nữ đăm chiêu, sau đó gật đầu, nhất thời biết nên gì. Kỷ Lang cũng khá lúng túng, ho tiếng: “Em … em …. Em chắc công tác bên Viện kiểm sát hả?”

      “Em … em gì chứ!”, nghe cách xưng hô, ta vừa kinh ngạc vừa buồn cười: “ quên tên em rồi ư?”

      Kỷ Lang câu hỏi này khó trả lời, làm sao có thể thẳng quên mất tên được chứ.

      vẫn thay đổi!”, ngữ khí ta tràn đầy cảm xúc: “Năm đó em dốc toàn lực mới có thể khiến nhớ đến tên của em … Đảo mắt sáu năm trôi qua … lại quên mất!”, ta nhún vai, “Em giới thiệu với thêm lần nữa, em tên Diệp Khả, bạn học cũ!”

      Kỷ Lang ho cái: “Cũng đến mức như vậy, chỉ là gần đây hơi nhiều việc chút nên đầu óc …!”

      Diệp Khả gật đầu: “Thời gian còn sớm, bạn trai chờ … Lần sau chúng ta hẹn nhau bữa. Đây là danh thiếp của em thưa Đại thám tử!”

      Vừa ta vừa lấy danh thiếp trong túi xách, sau đó ép sát qua người Kỷ Lang.

      Kỷ Lang liếc bóng lưng của ta, cúi đầu đọc danh thiếp: Cố vấn pháp luật công ty Uy Hải – Diệp Khả.

      Cố vấn pháp luật? Kỷ Lang tuy cảm giác có chút kỳ lạ nhưng để trong lòng, tiện tay đút danh thiếp vào túi áo rồi quay trở về phòng ăn.

      “Sếp! Nghe Mục Y kể vừa gặp người quen, lại còn là đại mỹ nhân, sao dẫn qua đây cho em nhìn cái!” Vừa bước vào cửa, Tiết Nhạc nhiều chuyện hỏi ngay.

      Kỷ Lang ngồi xuống bên cạnh Tô Niệm Đường: “Chỉ là bạn học cũ, quen qua đây làm gì!”

      nhìn qua Tô Niệm Đường, ăn nhiều nhưng bàn lại có thêm hai vỏ chai bia: “Đường Đường! phải cho uống thêm sao!”, lấy ly bia trước mặt rót vào ly của mình.

      “Em muốn. Hôm nay em vui lắm, cho em uống thêm chút Kỷ Lang …”

      Tô Niệm Đường say rồi, gương mặt đỏ ửng, hai tay ôm lấy cánh tay Kỷ Lang sượt sượt làm nũng.

      Kỷ Lang kinh ngạc, đưa mắt nhìn mấy người ngồi bàn trố mắt xem trò vui, đành đặt ly bia xuống: “Tôi đưa Đường Đường về trước …. Mọi người cứ từ từ ăn.”

      Kỷ Lang … thong thả nhen …!”, Tiết Nhạc học theo cách chuyện của Tô Niệm Đường, phất phất tay với Kỷ Lang.

      Kỷ Lang lảo đảo suýt té.

      Trong phòng ăn riêng có mở máy sưởi, bây giờ vừa ra khỏi cửa, cơn lạnh ập đến, Kỷ Lang rùng mình cái, Niệm Đường trong lòng cũng run lập cập.

      Kỷ Lang rảo bước đến chỗ đậu xe, bàn tay đặt lên cửa xe đột nhiên khựng lại. Kỷ Lang vừa uống rượu, thể lái xe. Hết cách, Kỷ Lang đành đặt Niệm Đường ngồi vào trong, đứng cởi áo khoác, phủ thêm lên người rồi hai người đứng ven đường đợi taxi.

      Giờ này là giờ cao điểm nên khá khó đón xe, Kỷ Lang ôm Niêm Đường đến mức cánh tay tê rần, vẫn chưa đón được taxi.

      Tô Niệm Đường nằm trong ngực Kỷ Lang khẽ mở mắt: “ Kỷ Lang đưa em đâu vậy?”

      Kỷ Lang cụp mắt nhìn nồng nặc mùi rượu trong lòng mình: “Đưa em về!”

      Tô Niệm Đường giãy giụa muốn Kỷ Lang buông ra. tựa vào , đứng vững lại chút: “ bằng … chúng ta bộ về, coi như để em tỉnh rượu luôn.”

      Kỷ Lang suy nghĩ chút rồi gật đầu: “Cũng được!”

      Tuy nhiên, chưa được mấy bước, hai chân Tô Niệm Đường liêu xiêu, xém té. Kỷ Lang lắc đầu cái, đỡ lấy , sau đó ngồi xổm trước mặt Niệm Đường: “Lên ! cõng em!”

      Tô Niệm Đường ngây ngốc cười, lập tức nhào lên lưng Kỷ Lang: “Hì hì …”

      Kỷ Lang đỡ mông vừa vừa : “Đường Đường lắm … sau này phải ráng ăn cho nhiều vào!”

      “Được!”, Tô Niệm Đường vòng tay qua cổ Kỷ Lang: “Em nhớ khi còn bé Kỷ Lang cũng hay cõng em học.”

      Kỷ Lang nở nụ cười: “Đúng! Lúc đó em nặng quá trời, cõng em thở nổi!”

      Tô Niệm Đường nhìn Kỷ Lang lúc: “ vậy !”

      “Nhưng bây giờ hết nặng rồi ….”

      Kỷ Lang! Người phụ nữ vừa gặp là ai vậy!”, Niệm Đường nhoài lên bên tai Kỷ Lang , hỏi .

      Hơi thở toàn mùi rượu, phảng phất hương vị riêng của Niệm Đường … Kỷ Lang cũng hơi say, cười cười hỏi : “Sao? Vừa lên chức bạn bắt đầu ghen ư?”

      Tô Niệm Đường hừ : “ phải, em chỉ lo cho … lỡ như bị gạt phải làm sao bây giờ?”

      “Làm sao lại bị gạt?”

      “Mục Y khi người phụ nữ ấy trông thấy , đầu tiên ta nhìn đồng hồ cổ tay !”, Tô Niệm Đường bắt đầu nghiêm túc phân tích: “Người phụ nữ nhất định đánh giá giá trị bản thân .”

      Đồng hồ là do Kỷ Sóc tặng, cũng chẳng biết được từ đâu nó có, nó chỉ bảo với đeo rất hợp nên Kỷ Lang nhận. Tuy nhiên nghe cách lý luận của Niệm Đường, Kỷ Lang có hơi tức cười: “Đừng nghĩ nhiều quá … ta chỉ là bạn học cũ thôi!”

      “Là người thích trước đây?!!!”, Tô Niệm Đường đưa tay chạm lên vành tai Kỷ Lang: “Vì vậy rất tin ta mà tin em!”

      phải tin em! Cứ coi như là ta đánh giá thế nào? ấy cho rằng tốt liền chạy theo ta à? Chỉ cần em nghĩ thế nào là đủ rồi!”, Kỷ Lang trả lời.

      Tô Niệm Đường nghe thấy thế nở nụ cười: “ Kỷ Lang là tốt nhất …. Em thích nghe những lời này.”

      Kỷ Lang thầm cười trong lòng … bé này ngốc!

      giàu có nhưng căn bản bây giờ sống cũng cần lo lắng quá mức chuyện ‘Cơm áo gạo tiền’ … do đó Đường Đường! Em có đồng ý bên ?”

      Gia đình tuy có tiền nhưng thực chất đều là của Kỷ Sóc. Thời gian mới vào làm ở Sở Vụ cũng là do Kỷ Sóc giúp đỡ, bây giờ tiền cũng trả đủ cho em trai, thế nhưng vẫn giàu bằng ‘Tay gian thương’ Kỷ Sóc.

      “Bình thường cũng tốt. Người đàn ông có tiền hoang phí. Kỷ Lang có nhiều tiền là tốt, giống như Kỷ Sóc.” Niệm Đường đáp lời có phần tức giận.

      “Kỷ Sóc lại chọc giận em sao?”, Kỷ Lang tò mò hỏi … Kỷ Sóc và Niệm Đường đâu thường gặp mặt nhau.

      “Gần đây …”, Tô Niệm Đường khép hờ mi mắt, cằm tựa bờ vai Kỷ Lang, giọng mơ mơ hồ hồ: “Sáu năm trước … Cậu ta là …”

      “Sáu năm trước … sao???”, Kỷ Lang còn nghe tiếng người phía sau chuyện, quay đầu nhìn. tựa vai ngủ từ khi nào.

      Kỷ Lang khẽ lắc đầu cười cười, nhanh hơn, vừa vừa suy nghĩ lời Niệm Đường vừa . Bây giờ chỉ có thể đoán được sáu năm trước Đường Đường gặp Kỷ Sóc. Vậy sáu năm trước Kỷ Sóc xảy ra chuyện gì?

      Kỷ Lang nhớ lại sáu năm trước Kỷ Sóc ở Mỹ, trong lòng bất giác âu lo. chờ Đường Đường tỉnh dậy, hỏi cho ra lẽ chuyện Kỷ Sóc thế nào.

      Đưa Tô Niệm Đường lên giường, nhìn dáng vẻ say ngủ của lòng bất giác cảm thấy nhàng. Đường Đường trông như con mèo hiền lành.

      Ngồi ngắm lúc lâu, mới đứng dậy, về lại phòng mình, đảm bảo cứ ngắm Đường Đường có chuyện gì xảy ra.

      Vừa đặt lưng xuống giường, tiếng gõ cửa vang lên.

      Kỷ Lang chạy ra mở cửa ... Là Kỷ Sóc.

      “Sao đến đây giờ này?”, Kỷ Lang lách người cho Kỷ Sóc vào trong.

      “Đường Đường đâu?”, vẻ mặt Kỷ Sóc có vẻ bình thường, tràn đầy lo lắng. Từ trước đến nay Kỷ Lang chưa bao giờ chứng kiến bộ dạng này của em trai mình.

      “Lo lắng vậy? Đường Đường ngủ rồi! Có chuyện gì?”, Kỷ Lang ra hiệu cho Kỷ Sóc ngồi ghế, rót cho em trai ly nước.

      Kỷ Sóc nhấp ngụm: “Em vừa chạy qua trường tìm Đường Đường mới biết ấy có tiết dạy, em chạy qua Sở Vụ cũng gặp, em qua nhà mấy lần rồi!”

      Kỷ Lang cười cười: “Sao gọi điện thoại, vội vã như vậy là vì sao?”

      “Quên cầm theo!”

      “Tìm Đường Đường có chuyện gì?”

      đừng xía vào, em hỏi Đường Đường!”, Kỷ Sóc từ chối trả lời.

      Kỷ Lang liếc em trai cái” “Tại sao được quyền can thiệp, bây giờ Đường Đường là bạn của . Em đến đây tìm bạn của , dĩ nhiên phải hỏi cho ra lẽ.”

      Kỷ Sóc ngạc nhiên: “Rốt cục thông suốt rồi ư?”

      Kỷ Lang nghẹn họng, chẳng lẽ trước đây rất ngốc, đầu óc chậm chạp lắm à?

      “Mặc kệ! Em cho em gặp Đường Đường!”

      Kỷ Sóc ngờ trai Kỷ Lang của ta lại còn có bộ mặt ấu trĩ như thế này. Chẳng lẽ ta thể chờ Đường Đường tỉnh lại hay sao???

      Nhìn dáng vẻ tự đắc của em trai, Kỷ Lang hừ lạnh, nhanh chân vào phòng của Tô Niệm Đường, trước khi đóng cửa lại câu: “Vậy cứ từ từ chờ …. Đợi ‘chúng tôi’ tỉnh lại rồi !”

      Kỷ Sóc: “…” Ấu trĩ!!!

      * * *
      mê sách thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 37: TIẾP TỤC ĐIỀU TRA

      lâu lắm rồi Tô Niệm Đường được ngủ giấc ngon lành như vậy, giống như nằm trong vòng tay ôm ấp của … mẹ. Quen thuộc, ấm áp, muốn thức giấc.

      Tô Niệm Đường từ từ mở mắt, liền trông thấy khuôn mặt của Kỷ Lang gần trong gang tấc, có thể nhìn râu lún phún chiếc cằm góc cạnh. Người thoang thoảng mùi thuốc lá, phảng phất mùi rượu, hòa quyện tạo nên mùi hương đặc trưng, mùi hương nam tính.

      “Tỉnh rồi ư?”, Kỷ Lang ngủ sâu, nên cảm giác người trong lòng mình có động tĩnh, lập tức tỉnh dậy.

      Niệm Đường đỏ ửng: “A … Em ngủ nhiều quá!”

      Kỷ Lang đưa tay vò vò đầu : “Ngủ đâu có bao nhiêu. Nếu còn buồn ngủ ngủ tiếp !”

      …”, Tô Niệm Đường nắm lấy tay Kỷ Lang, “Sao Kỷ Lang ở đây!”

      “Đây là nhà , sao thể ở đây?”, Kỷ Lang khẽ cười.

      Khuôn mặt Tô Niệm Đường ửng đỏ, trong lúc biết có tiếng gõ cửa: “Khụ khụ! Đường Đường dậy rồi à?”

      Tô Niệm Đường: “… Kỷ Sóc ở bên ngoài?”, hỏi Kỷ Lang, giọng kinh ngạc.

      Kỷ Lang gật đầu: “Chẳng biết có chuyện gì tìm em từ đêm qua!”

      Tô Niệm Đường gật đầu, chuẩn bị rời giường, vừa vén chăn lên, đột nhiên trùm chăn đắp hết người, gương mặt càng lú càng đỏ: “ Kỷ Lang … cởi quần cho em …”

      Kỷ Lang bước xuống giường, gương mặt bình thản: “Mặc quần áo đó ngủ thoải mái!”

      “Thế nhưng …”, Tô Niệm Đường cúi đầu, dám đối mặt với Kỷ Lang.

      Nhìn gương mặt thẹn thùng ấy Kỷ Lang đột nhiên cười lớn, ôm chặt vào lòng: “Sao vậy? Như vậy ngượng ngùng, sau này … biết làm thế nào?”

      Khuôn mặt Tô Niệm Đường nóng ran, lấy ta đẩy Kỷ Lang: “ ra ngoài trước … Em mặc quần áo rồi ra sau.”

      Kỷ Lang cười ha hả rời khỏi phòng. Vừa đến ngoài cửa bắt gặp Kỷ Sóc mặt đen như đít nồi, Kỷ Lang nhíu mày: “Ôi! Tổng giám đốc Kỷ thường ngày bận bận bịu bịu, sao giờ này vẫn còn ở đây?”

      Kỷ Sóc khẽ xì cái, quay người thả mình xuống sofa: “! Nét mặt của bây giờ trông hạ lưu!” muốn thừa nhận người đàn ông này làm trai của ta chút nào.

      Kỷ Lang: “…”

      lát sau, Tô Niệm Đường ăn mặc gọn gàng bước ra, thế nhưng gương mặt vẫn đỏ hồng, lúng túng nhìn Kỷ Sóc: “Tìm em có việc gì?”

      Kỷ Sóc gật đầu, đứng dậy: “Qua đây !”, sau đó ta ra phía ban công đứng chờ.

      Tô Niệm Đường khẽ cau mày, nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng hơn.

      Kỷ Lang theo. Em trai đến đây là có việc riêng của nó, tiện nghe … Đến tìm Đường Đường khả năng duy nhất là có liên quan đến Đường Ty Nhã. người phụ nữ lại có thể khiến người bình tĩnh như Kỷ Sóc trở nên bộ dạng gấp gáp thế kia … E rằng em trai lần này động tâm.

      lâu sau, Kỷ Sóc xụ mặt bước ra, trước khi ra về còn vỗ vai Kỷ Lang: “! Đường Đường khá … Rất khá!”, xong, mở cửa bỏ .

      Kỷ Lang: “…”

      Tô Niệm Đường quay vào phòng, sắc mặt cũng tốt lắm, Kỷ Lang ôm lấy : “Sao vậy? Hai đứa lại cãi nhau, sắc mặt em kém quá!”

      Tô Niệm Đường lắc đầu: “ sao. Em sao!”

      “Nhìn khuôn mặt em kìa … Kỷ Sóc đe dọa em à?”, Kỷ Lang kéo Tô Niệm Đường ngồi xuống ghế sofa: “Nó gì với em?”

      Tô Niệm Đường lắc đầu ý muốn trả lời. thở dài: “Nó là em trai , em là bạn , có chuyện gì thể biết chứ?”

      Tô Niệm Đường tựa đầu lên vai Kỷ Lang: “ Kỷ Lang, chuyện này em thể ra, ngay cả Kỷ Sóc hỏi em, em cũng trả lời.”

      “Được! !”, Kỷ Lang vỗ vỗ vai : “Chỉ cần em muốn , Kỷ Sóc cũng ép buộc được em.” hiểu sao, Kỷ Lang luôn cảm giác chuyện này đơn giản? Rốt cục Đường Đường giấu chuyện gì?

      Tất cả mọi chuyện đều như ngày thường, có vụ án mới, Kỷ Lang dồn nhân lực điều tra vụ Lý Linh Linh. Lần trước cũng có vài manh mối, tuy nhiên mấy vụ án liên tiếp xảy ra nên chưa có thời gian xử lý vụ.

      Cái chết của Lý Linh Linh có rất nhiều điểm đáng ngờ, phải phân tích từng điểm từng điểm mới được. Đầu tiên phải tìm được trường đầu tiên của vụ án.

      “Sếp! Báo cáo chi tiết nghiệm thi bên Đặng Phỉ có rồi, sếp coi qua chút!”, Triệu Trạch đưa tài liệu cho Kỷ Lang, tiếp: “Nạn nhân chết do nghẹt thở, tuy bị xâm phạm, nhưng có dấu hiệu ngược đãi. Phán đoán hung thủ ngược đãi nạn nhân rồi mới giết chết. người lưu lại rất nhiều dấu vết bầm tím, vết thương được kiểm tra là chỉ mới đây thôi.

      Từ trong dạ dày có thể phán đoán nạn nhân bị giam cầm cách đây lâu. Bạn trai lo chăm sóc cho mẹ, em họ vô liêm sỉ nên ai để ý đến chuyện nạn nhân bị mất tích.”

      Vừa nghe Triệu Trạch , vừa đọc tư liệu, đọc xong, được lát mở miệng hỏi: “Bạn trai và em họ đều phát mất tích, tại sao ngay cả chỗ làm việc cũng phát . Mấy ngày làm, bình thường ư?”

      Triệu Trạch giải thích: “Hình như ta muốn xin nghỉ từ trước. Ngoài ra còn có chi tiết rất quan trọng, nạn nhân có dấu hiệu bị sẩy thai. Phần tử cung sau khi kiểm nghiệm phát nạn nhân sinh non trong lúc bị bắt cóc.”

      “Sinh non? Nghĩa là ta bị hung thủ …”, Kỷ Lang cau mày: “Đúng là tên vô lại.”

      Triệu Trạch gật đầu đồng tình: “Đúng! Đặng Phỉ phán đoán Lý Linh Linh mang thai được hai tháng.”

      “Tôi nhớ lần trước phái Lê Huy và Tiểu Tiết điều tra bên phía thẩm mỹ viện, bọn họ tra được đến đâu rồi. Cậu hỏi thử coi sao!”

      “Sếp! Bọn em điều tra được rồi!”, Tiết Nhạc chạy sộc vào cửa, báo cáo ngay kết quả với Kỷ Lang: “Thẩm mỹ viện này thuộc dạng trá hình, bạn trai Lý Linh Linh nhiều lần cho ta làm tiếp ở đây. Nhưng bằng cấp có nên Lý Linh Linh tìm được công việc khác do vậy xin nghỉ. Trương Bằng vì chuyện này cũng cãi vã với ta vài lần.

      Đồng nghiệp cho biết, khoảng thời gian trước đó Lý Linh Linh đột nhiên có nhiều tiền, rất chịu khó mua sắm quần áo, hỏi ta ta trả lời … Theo như bọn họ suy đoán Lý Linh Linh được tay nhà giàu bao nuôi.

      “Biết đại gia đó là ai ?”, Kỷ Lang nhíu mày, vụ án có tiến triển, chỉ cần tìm đến tay đại gia bí mật này có thể tìm được mấu chốt phá án.

      “Chuyện này … tạm thời chưa có manh mối vì Lý Linh Linh chưa từng đề cập đến người đàn ông này nên ai biết.”

      có dấu vết là tìm sao?”, Kỷ Lang suy nghĩ chút: “Triệu Trạch, cậu qua bên Đặng Phỉ, hỏi có cách nào tìm ra được DNA của thai chết lưu hay ?”

      “Được!”, Triệu Trạch gật đầu, “Thế nhưng nếu xét nghiệm cái thai phải con của Trương Bằng, chúng ta tìm người đàn ông đó bằng cách nào?”

      “Người này chắc chắn biết Lý Linh Linh qua thẩm mỹ viện, chúng ta chỉ cần điều tra khách hàng thường xuyên của bọn họ là ra!”, Kỷ Lang giải thích, “Chuyện này giao cho Tiểu Tiết!”

      “Dạ được! Phía bên này em tra!”, Tiết Nhạc vỗ ngực: “Trước sếp bên Thẩm mỹ viện này có vấn đề, em cứ theo phương hướng này để làm việc.”

      Kỷ Lang gật đầu: “Còn nữa, bạn trai và người em họ của nạn nhân cũng là nghi can. Tôi cho rằng mình phải gặp hai người đó lần nữa rồi kết luận sau.”

      “Em biết rồi. Sếp đưa chị dâu cùng đúng ?”, Tiết Nhạc xía miệng: “Chị dâu nhìn người rất chuẩn, nhất định quan sát được bọn họ có phải là hung thủ hay .”

      Kỷ Lang trừng mắt: “Biết rồi còn mau làm việc!”

      Tiết Nhạc nhún vại: “À há … Em ngay!”

      Triệu Trạch vỗ vai Kỷ Lang: “Vậy em cũng đây!”

      Kỷ Lang ho khan tiếng, vành tai chợt ửng đỏ. Chờ mọi người khỏi, lúc này mới rút điện thoại gọi cho Đường Đường.

      “Đường Đường! Em tan học chưa?”, điện thoại nhanh chóng kết nối, Kỷ Lang nghe bên tai mình tiếng hít thở khẽ khàng của Tô Niệm Đường, lòng đột nhiên cảm thấy thư thả hơn.

      “Dạ, tan rồi, em qua Sở Vụ hay …”

      đến trường đón em, đợi chút!”, Kỷ Lang vừa thu dọn đồ đạc vừa trả lời.

      “Vậy em ở trường đợi !”

      Cúp điện thoại, Kỷ Lang lấy chiếc áo khoác chuẩn bị ra ngoài, cửa vừa mở, xuất bốn cái đầu lấp ló sát cửa.

      “Tôi các cậu …”

      Bốn người ngay lập tức giải tán, Tiết Nhạc nhại giọng Kỷ Lang: “Đường Đường, em tan học chưa, qua đón em nhé … Sếp … Sếp chuyện dịu dàng … Ha ha ha ….”

      Lê Huy tiếp lời: “Bây giờ cần phải chọc Triệu nữa rồi!”

      Triệu Trạch: “Sếp! Em bị bọn họ kéo theo nghe lén, đây tuyệt đối phải là ý kiến của em!”

      Mục Y ho : “Em … em chỉ muốn hỏi … Em có thể cùng được !”

      Lê Huy gạt Mục Y qua bên: “Sếp cùng chị dâu tra án kết hợp hẹn hò, em theo làm gì? Nếu có việc theo tìm tình nhân bí của nạn nhân.”

      Mục Y nhún vai: “Vậy thôi … Em làm kỳ đà cản mũi!”

      Kỷ Lang nhìn bọn họ hết lượt: “ ràng là đường đường chính chính điều tra vụ án, sao qua miệng các cậu biến chuyển hoàn toàn rồi? Tiểu Mục, em muốn !”

      “Được sao?”, Mục Y giơ tay lập lời thề: “Em đảm bảo, em chỉ học tập kinh nghiệm. Khi và chị dâu thân mật, em bịt chặt mắt!”

      Kỷ Lang: “…”

      ----------------------------
      mê sách thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 38: TRƯƠNG BẰNG

      Kỷ Lang! Vụ án này thế nào vậy?”, ngồi vào xe thuận miệng hỏi.

      “Vụ án bắt cóc giết người, em đến đó quan sát hai kẻ tình nghi chút, xem bọn họ có vấn đề !”, Kỷ Lang vừa lái xe vừa tường thuật: “Chúng ta qua bệnh viện tìm Trương Bằng trước, mẹ Trương Bằng vẫn nằm viện?”

      “Dạ đúng, Trương Bằng là người con có hiếu, sau khi mẹ phát bệnh, ta đưa mẹ nhập viện, hằng ngày ở đó chăm sóc bà ta.”, Mục Y ngồi hàng ghế sau trả lời: “Em nghĩ ta là nghi phạm, ta có chứng cứ vắng mặt.”

      Kỷ Lang gật đầu: “Cái này tôi biết, chỉ là tìm ta xác nhận chuyện chứ phải vì là nghi can mà tìm gặp.”

      “Ồ …”, Mục Y gật đầu: “Em thấy tên hung thủ này quá biến thái. Tại sao chặt đứt ngón út của nạn nhân? Hơn nữa tại trường cũng thấy đoạn ngón tay này, lẽ bị hung thủ giấu ?”

      “Ngón tay?”, nghe Mục Y kể, Tô Niệm Đường ngay lập tức phản ứng, nghiêng đầu nhìn Mục Y: “ hơn chút được ?”

      “À …”, Mục Y ấp úng, nguyên tắc Tô Niệm Đường là người ngoài, được biết chuyện này.

      được! Cho dù Đường Đường liên quan nhưng có thể hiệp trợ chúng ta phá án.”

      “Chính là thời điểm phát nạn nhân, chúng tôi phát ngón áp út tử thi bị hung thủ chặt đứt, tuy nhiên tại trường lại tìm thấy ngón tay này.” Sau đó Mục Y thuật lại toàn bộ vụ án và chỉ ra các điểm đáng nghi cho Tô Niệm Đường.

      Nghe xong, Tô Niệm Đường trầm tư, rồi hỏi lại: “Có phải thi thể bị ngược đãi? Có bị xâm hại hay ?”

      “Có! thi thể nạn nhân phát nhiều vết bầm … khả năng từng bị đánh đập, có dấu vết bị cưỡng hiếp.” Mục Y giải thích thêm cho Tô Niệm Đường, ta có phần ngạc nhiên: “Tại sao chị lại biết nạn nhân bị ngược đại, báo cáo nghiệm thi sáng nay bên tôi mới nhận được.”

      Tô Niệm Đường trả lời câu hỏi của Mục Y, gương mặt dần bình tĩnh: “Then chốt chính là đoạn ngón tay bị chặt đứt!”

      “Hả???”, Mục Y ngạc nhiên: “Tại sao lại là đoạn ngón tay này?”

      “Hung thủ giết người, tại sao còn chặt đứt ngón tay nạn nhân? Lại còn trang điểm rồi mới quăng thi thể? Từ hai điểm này có thể chỉ , hung thủ là người phụ nữ, chịu áp lực xã hội, lâu dần đè nén tâm lý mới làm ra chuyện này. Hoặc là hung thủ là đàn ông, chịu đả kích, dồn nén tâm trạng lâu ngày nên phát tiết nạn nhân.”

      Nghe những lời phân tích của Tô Niệm Đường, Kỷ Lang hỏi: “Đường Đường! Em cho rằng hung thủ thuộc dạng nào?”

      Tô Niệm Đường lắc đầu: “Bây giờ manh mối còn quá ít, em nhìn ra được hung thủ là loại người gì, chỉ có thể khẳng định hung thủ là đàn ông. Hung thủ giam cần nạn nhân, siết chết, quăng thi …. Chuỗi hành động này người phụ nữ thể làm được trừ phi vụ án này chỉ có người.”

      Kỷ Lang gật đầu: “ nay bên khóa chặt kẻ tình nghi chính là người có quan hệ mờ ám với nạn nhân, nhưng vẫn còn điều tra, nhanh chóng có kết quả.”

      “Ồ!”, Tô Niệm Đường chỉ kêu lên tiếng, mà thêm tiếng nào.

      Kỷ Lang liếc mắt nhìn Tô Niệm Đường đầy tò mò: “Sao vậy?”

      có chuyện gì, em suy nghĩ vụ án giúp … coi có bỏ sót manh mối nào .”

      “Chị dâu! Chị hung thủ là do chịu kích thích nên mới cắt đứt ngón tay nạn nhân, có thể xảy ra trường hợp do ngón tay nạn nhân đeo nhẫn chính vì vậy mới kích thích hung thủ ra tay?” Mục Y hỏi dò.

      “Cái này cũng chưa xác định được!”, Tô Niệm Đường lắc đầu, “Cũng có khả năng xảy ra trường hợp này.”

      Trước khi tìm Trương Bằng bọn họ tra ra số phòng bệnh, nhưng khi qua sảnh chính, Tô Niệm Đường đột nhiên khựng lại chút, giật góc áo Kỷ Lang: “ Kỷ Lang, em có thể ghé qua thăm Cố Minh Sinh chút được , xem cậu ta thế nào rồi!”

      Kỷ Lang gật đầu: “Được! cùng em! Mục Y, qua bên phía Trương Bằng trước đợi chúng tôi.”

      Mục Y gật đầu, lên lầu trước.

      Kỷ Lang ôm Tô Niệm Đường về hướng khác. thầm thở dài trong lòng, hơi nhen cũng được, nhưng tên oắt con này vẫn chiếm cứ góc trong tim Đường Đường vẫn khiến khó chịu.

      “Kỷ Lang! ghen ư?”, thang máy lên, Tô Niệm Đường nhướn mày hỏi: “ ăn dấm chua à?”

      Kỷ Lang đưa tay xoa xoa đầu : “Em đến thăm học sinh của em mà!”, có ghen cũng biểu ra, may là Đường Đường chỉ coi cậu ta là bạn, là sinh viên; cũng may kịp thời tỉnh ngộ …

      Tô Niệm Đường gật đầu: “ Cố Minh Sinh rất đáng thương. Tuy cậu ấy có cha mẹ, nhưng bọn họ bận bịu chuyện làm ăn nên quan tâm đến cậu ta. Chỉ có mình quản gia là chăm sóc cậu ấy. Thêm vào đó lại mắc căn bệnh tim ….

      Còn bé cậu ta thường phát bệnh, lại chịu uống thuốc, do đó bệnh càng ngày càng nặng … Nếu như cậu ta ngoan ngoãn chút tốt biết mấy …”

      Kỷ Lang gật đầu: “Yên tâm , cậu ta sao đâu … Bao nhiêu năm vẫn kiên trì mà …”

      “Mong là mọi chuyện tốt đẹp!”, Tô Niệm Đường luôn hi vọng Cố Minh Sinh mãi mãi khỏe mạnh.

      Đến khi qua đến phòng bệnh của Cố Minh Sinh giường trống trơn, hỏi điều dưỡng mới biết Cố Minh Sinh xuất viện.

      Sau đó, hai người nhanh chóng đến phòng bệnh mẹ của Trương Bằng, Mục Y ngồi cửa phòng bệnh chờ bọn họ. Vừa trông thấy Kỷ Lang và Tô Niệm Đường, Mục Y đứng phắt dậy: “Sếp! Trương Bằng ở trong. Em vừa hỏi qua điều dưỡng, mẹ Trương Bằng vừa xong cuộc phẫu thuật, ta vẫn ở đây chăm sóc mẹ.”

      Kỷ Lang gật đầu, ra hiệu với Tô Niệm Đường, sau đó ba người gõ cửa bước vào.

      Ba bệnh nhân trong phòng đồng loạt xoay người nhìn về hướng Kỷ Lang. Trương Bằng đứng dậy, gương mặt ta ửng đỏ: “Mọi người là …”

      Kỷ Lang ho tiếng: “Chúng ta ra ngoài chuyện được ?”

      Mẹ Trương Bằng nhíu mày, gương mặt đầy nếp nhăn ánh lên vẻ âu lo: “Đại Bằng, có việc ra ngoài con, cần suốt ngày bên cạnh mẹ đâu!”

      Trương Bằng im lặng lúc lâu sau mới : “Vậy mẹ ở đây chờ con, con quay lại ngay!”, trước khi ta còn quên đắp kín chăn cho mẹ: “ thôi!”

      Trương Bằng mặc chiếc áo cotton màu xanh da trời, quần đùi kaki. Tóc cắt rất ngắn, gương mặt ngũ quan ràng, trông ta rất gọn gàng và sạch .

      Bọn họ cùng nhau xuống ghế đá trong công viên của bệnh viện, Trương Bằng khá mất kiên nhẫn: “Các người là ai?”

      Mục Y thay Kỷ Lang giới thiệu: “Chúng tôi đến tìm để tìm hiểu thêm thông tin về cái chết của bạn , Lý Linh Linh.”

      Trương Bằng sững người, im lặng lúc lâu mới lên tiếng: “Trước đây đến tìm tôi rồi, tôi khai hôm đó tôi ở bệnh viện chăm sóc mẹ.”

      “Chúng tôi còn có chuyện khác muốn hỏi cậu!”, Kỷ Lang mở miệng : “Chúng tôi biết có chứng cứ chứng minh vắng mặt tại trường. Ngày hôm nay chúng tôi tìm hi vọng có bước đột phá trong quá trình điều tra. Hi vọng cung cấp cho chúng tôi tất cả những thông tin mà biết.”

      Trương Bằng ỉu xìu: “Còn gì để hỏi chứ … hết rồi … Ha ha ha …”

      “Lẽ nào muốn tìm hung thủ sát hại Lý Linh Linh!”, Mục Y hỏi ngược lại.

      Trương Bằng thở dài hơi: “Hỏi … là chuyện tôi biết, tôi trả lời.”

      “Cậu …”, Kỷ Lang vừa tính đặt câu hỏi, Tô Niệm Đường đột nhiên ngắt lời: “Cậu kể lại câu chuyện cậu quen biết Lý Linh Linh thế nào, cho đến khi việc đáng tiếc xảy ra!”

      Trương Bằng ngạc nhiên, sau đó nét mặt nhìn về xa xăm như nhớ lại hồi ức. ta nuốt nước miếng vài lần mới : “Tôi và Linh Linh đều là người bình thường, gặp nhau đường lên thành phố Bắc. Vì hợp duyên nên chúng tôi ở cùng nhau, tình cảm chúng tôi cũng rất tốt. Ba năm sau, chúng tôi quyết định định cư tại thành phố Bắc, cùng nhau xây dựng gia đình. Ở quê nhà, mẹ tôi vốn đau yếu, nên tôi cũng muốn đón bà lên ở cùng. Linh Linh rất tốt, ấy cũng nguyện ý cùng tôi chăm sóc mẹ.

      Sau đó, sau bao nhiêu cố gắng chúng tôi cũng có được căn nhà. Ngay khi chúng tôi chuẩn bị cùng nhau kết hôn bên phía nhà Linh Linh có người đến tìm. Nghe Linh Linh là người em họ thân thiết nhất với ta, nên khi cậu ta đến thành phố Bắc, ta mực cho nó trọ bên ngoài. Lúc ban đầu, tôi nghĩ Linh Linh tốt tính như vậy chắc em họ ta cũng đến nỗi nào … Vậy mà …

      Ngoài miệng Lý Trí nghe lời Linh Linh tìm việc, liên lụy đến chúng tôi, thế nhưng cả ngày nằm dài ở nhà, làm gì. Thêm vào đó, gia đình có thêm người, khiến sinh hoạt gia đình càng thêm bất tiện, huống chi Lý Trí lại ở căn phòng mà tôi chuẩn bị cho mẹ tôi từ trước.

      Tôi quan sát thấy tên Lý Trí quả muốn coi nơi đây là nhà của nó, có ý định rời . Mà mẹ tôi sắp đến ở, gian phòng bị Lý Trí chiếm lấy … Vì chuyện này, tôi và Linh Linh cãi nhau … Sau đó, người trong nhà gọi đến mẹ tôi ngã xỉu, tôi đành buông mọi chuyện của Lý Linh Linh và Lý Trí, về quê chuyển mẹ lên bệnh viện thành phố.

      Mẹ tôi cần phải phẫu thuật, vì vậy tôi dự tính lấy ba ngàn tiền tiết kiệm của tôi và Lý Linh Linh, chuẩn bị giải phẫu cho mẹ … Kết quả … Ha ha ha … Tiền bị tên Lý Trí cướp mất , Lý Linh Linh còn trách tôi chịu với ta tiếng, ta cho rằng tôi được phép lấy tiền chữa bệnh cho mẹ. Chúng tôi lại ầm ĩ trận, tức giận tôi thẳng qua bệnh viện về nhà … ngờ … chuyện lại đến nước này …”

      Nghe Trương Bằng kể chuyện, Kỷ Lang cảm thấy có điểm kỳ lạ, nhưng chỉ ra được.

      “Đây là toàn bộ câu chuyện của tôi và Lý Linh Linh, nếu còn gì tôi lên trước, mẹ chờ tôi.”

      ta cúi đầu chào Kỷ Lang, xoay người rời .

      * * *
      mê sách thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 39: LÝ TRÍ

      “Khoan !”, Kỷ Lang đứng phía sau lên tiếng gọi Trương Bằng: “Lý Linh Linh từng phá thai, cậu biết chứ?”

      Trương Bằng xoay người lại, gật đầu trả lời: “Tôi biết, thời gian đầu chúng tôi có khả năng nuôi con, nên khi Linh Linh mang thai chúng tôi buộc phải bỏ.”

      “Vậy … Cậu có biết trước khi chết ta mang thai ?”

      “Cái gì?”, Trương Bằng ngay lập tức xoay người lại, ánh mắt đầy kinh ngạc: “ ta có thai?”

      Kỷ Lang khẽ cau mày: “Cậu biết?”

      Trương Bằng lắc đầu: “Tôi biết … Tôi làm sao biết được …”

      “Tạm thời còn vấn đề gì!”, Kỷ Lang kết thúc cuộc trò chuyện, nhìn Trương Bằng mặt mày ủ dột xoay người rời .

      “Có vấn đề!”

      ta giấu chuyện gì đó!”

      Chờ Trương Bằng khỏi, Kỷ Lang và Tô Niệm Đường đồng thời lên tiếng. Kỷ Lang ra hiệu cho Tô Niệm Đường trước.

      Niệm Đường ngừng chút: “Trong khi cậu ta kể lại câu chuyện, lúc bắt đầu rất bình thường nhưng khi kể đến lúc Lý Linh Linh chết, cậu ta có vẻ khác lạ. Thêm vào đó, điểm quan trọng nhất chính là khi hỏi cậu ta biết Lý Linh Linh mang thai hay , cậu ta giả bộ kinh ngạc. Nếu là , ngạc nhiên chỉ duy trì trong giây, chỉ có giả tạo mới cố gắng giữ nét mặt ấy rất lâu, cậu ta chỉ muốn chúng ta nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của cậu ta mà thôi. Khả năng Trương Bằng biết Lý Linh Linh mang thai, và có lẽ cũng biết đứa bé này phải là con của cậu ta.”

      Kỷ Lang gật đầu: “ cũng nghĩ như vậy!”

      Khi ta Linh Linh rất tốt, hai hàng lông mày ta khẽ cau lại, giống như khi Kỷ Sóc nghiến răng nghiến lợi khen Đường Đường lợi hại vậy; do vậy nên Kỷ Lang mới cảm giác bất thường. “Cậu ta muốn nguyên do có lẽ cậu ta biết bộ mặt của Lý Linh Linh.”

      “Vậy … bây giờ chúng ta phải làm gì?”, Mục Y hỏi.

      Kỷ Lang trầm ngâm lúc: “Cậu ta muốn chúng ta cũng thể hỏi ra được điều gì, chúng ta qua gặp Lý Trí, coi ta trả lời thế nào.”

      “Vâng!”

      Phía Kỷ Lang điều tra, tên Lý Trí thường hay uống rượu ở quán bar nhất định, ngày hôm nay cũng vậy. Trước khi vào quán bar, Kỷ Lang sơ tình huống của Lý Trí. Tên Lý Trí này bề ngoài có động cơ giết người, thế nhưng lại có chứng cứ vắng mặt. Tuy nhiên nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của , Kỷ Lang có cảm giác dám ra tay giết người.

      Lý Trí mặc chiếc áo thun quần bò, tóc mái nhuộm vàng rực, giống mấy tên côn đồ nhãi ranh.

      “Cho xin! Chị ta là chị họ tôi đó, nuôi tôi như cha như mẹ, làm sao giết chị ta được!”, nghe câu hỏi của Kỷ Lang ta khá giận: “Tôi rồi, hôm đó tôi uống rượu ở đây, sau đó còn đụng phải người phụ nữ ngực bự, nên hẹn ta chơi phát.”

      “Vì cậu nên chị và Trương Bằng thường hay cãi vã. Cậu trộm tiền của Trương Bằng, lẽ nào cậu chút nào ăn năn hay cắn rứt lương tâm ư?”

      “Vì tên đó vô dụng, còn tiền đó là do chị họ và kiếm được, vậy tại sao tôi xài được”, Lý Trí dựa hẳn người vào ghế sofa, gác hai chân lên bàn, rung đùi.

      Kỷ Lang cuối cùng hiểu tại sao Tiết Nhạc và Lê Huy cứ cay cú tên này mãi tha, cho rằng là hung thủ, chính là vì dáng dấp vô lại này, ai nhìn vào bây giờ cũng chỉ muốn đấm cho hai phát.

      “Khốn nạn!”, Mục Y đạp mạnh lên đùi Lý Trí, kéo tai : “Loại người như mày tại sao vận còn tồn tại đời. lãng phí lương thực nhân loại.”

      Lý Trí kêu rên từng tiếng, cầu xin Mục Y buông tay.

      Kỷ Lang ho khẽ: “Mục Y! Chú ý hình tượng!”, bốn phía có khá nhiều người vây quanh.

      Mục Y lúc này mới chịu buông tha cho Lý Trí, vỗ vỗ hai tay: “Bây giờ trả lời thành cho tôi!”, rồi ta quay sang đám người tò mò: “Nhìn gì? Chưa từng thấy phụ nữ đánh đàn ông à?”

      Đám đông ngay lập tức giải tán, Kỷ Lang tiếp tục đặt câu hỏi: “Thời gian đó chị họ của cậu có biểu gì khác thường ?”

      có!”, Lý Trí cung kính trả lời, len lén nhìn Mục Y, chỉ sợ ta lại đánh .

      điểm cũng có? Là bà chị thân nhất, lẽ nào cậu nhìn ra?”

      “… A! Có. Chính là lúc tôi lấy tiền, chị và Trương Bằng ầm ĩ trận. Sau đó chị ta lần sau được phép ăn cắp tiền, thiếu tiền cứ , chị ta có”, Lý Trí vỗ đùi cái: “Thế nhưng, khi ấy tôi nghĩ cho dù chị có tiền cũng nhiều, nên cũng chẳng thèm để ý.”

      “Chị họ bị giết cậu cảm thấy đau xót chút nào sao?”

      “Có chứ! Làm sao buồn chứ! Tôi mỗi ngày ở đây đều là uống rượu giải sầu”, Lý Trí nhún vai trả lời: “Này … tôi suy nghĩ khả năng chị họ tôi nhất định là bị tên khốn Trương Bằng giết chết. Chị chỉ còn căn nhà này, là do chị cực khổ kiếm được, do vậy tôi phải nỗ lực để tài sản của chị rơi vào tay kẻ khác.”

      Kỷ Lang nhướn mày, ngờ tên Lý Trí lại hỗn xược đến mức đó. Chị họ chết mà vẫn còn muốn tài sản của ta, ngay cả nhà cũng buông.

      Tô Niệm Đường kéo kéo áo Kỷ Lang, tựa người bên cạnh , giọng: “Kỷ Lang! Đừng lãng phí thời gian, biết gì đâu, cũng phải hung thủ, chúng ta thôi!”

      Kỷ Lang gật đầu, đứng lên: “Cám ơn cậu phối hợp!” xong đưa tay muốn bắt tay với .

      Lý Trí đứng dậy, vừa đưa tay ra, liền bị Kỷ Lang đẩy mạnh cái, cả người nhào lên chiếc ghế sofa, còn bị Kỷ Lang đạp cho mấy cước. Sau khi trút được cơn giận, Kỷ Lang gằn từng tiếng: “Cặn bã! Lãng phí thời gian của tôi!”

      Tô Niệm Đường vội vàng tiến lên, kéo tay Kỷ Lang ra ngoài.

      Lý Trí: “…” sao vậy … Bây giờ cảnh sát cũng được quyền đánh người sao? Dĩ nhiên cho rằng Kỷ Lang là cảnh sát.

      Rời khỏi quán bar, Tô Niệm Đường thở hổn hển : “ Kỷ Lang, kích động quá rồi!”

      Kỷ Lang hừ tiếng: “Người như thế đánh khó tan cơn giận trong lòng … Thế nhưng, Đường Đường tuyệt đối phải tuýp người bạo hành gia đình. Tuyệt đối phải!”, Kỷ Lang nghiêm túc.

      Tô Niệm Đường mím môi cười cười: “ Kỷ Lang, xác định là đánh em chứ phải em ra tay với sao?”, lông mày Niệm Đường khẽ cong, nở nụ cười đầy đắc ý.

      Kỷ Lang biểu phục: “Đường Đường! có học võ đó!”

      Tô Niệm Đường: “Ờ há! Nhưng em cũng từng tập luyện. Khi ở Mỹ, dì sợ em bị bắt nạt nên cũng bắt em học vài chiêu phòng thân.”

      Kỷ Lang đánh giá thân thể bé của Tô Niệm Đường từ xuống: “ nhìn ra nhé! Khi nào chúng ta tỉ thí trận?”, Kỷ Lang nhận thấy càng biết thêm về Tô Niệm Đường lại càng phát thêm nhiều ngạc nhiên thú vị, Đường Đường giống như bảo tàng kỳ bí, càng đào sâu càng phát nhiều bảo vật.

      Tô Niệm Đường lắc đầu: “ muốn! Em sợ đả thương !”

      “Đường Đường! Đây là em coi thường bạn trai của mình?”, Kỷ Lang đưa tay vò vò đầu Tô Niệm Đường: “Phải ‘Hạ thủ lưu tình’ mới đúng!”

      “Này này! Hai người thôi có được ?”, Mục Y phía sau cảm thán, ánh mắt nhìn Kỷ Lang có chút phức tạp. ràng lần đầu tiên ta gặp Kỷ Lang, người rất lạnh lùng, nét lãnh đạm đó khiến mê mẩn, vậy là chỉ trong phút chốc, cảm giác thần tượng sụp đổ hoàn toàn.

      Mục Y tự nhủ: được được! Sếp phải là người rất nghiêm túc sao? Sao mình lại kích động thế này cơ chứ!!!

      Kỷ Lang ho khẽ: “Mục Y! Sau này làm cảnh sát rồi được hành xử như vậy nữa! Đánh dân bị thưa kiện!”

      “Sếp! phải cũng vừa đánh à?”

      “Tôi phải là cảnh sát! Tôi và giống nhau, chẳng lẽ nào quên mất đến Sở Vụ thực tập để tích lũy kinh nghiệm sau này trở thành cảnh sát chân chính? Chỉ có thám tử mới có quyền đánh người.”

      ra, mấy kẻ cặn bả nhất định phải đánh cho hả giận!”, Tô Niệm Đường lên tiếng, “Còn có cách khác!”

      “Cách gì?”, Kỷ Lang tò mò hỏi.

      Tô Niệm Đường mím môi, nở nụ cười, chỉ vào trong quán bar: “Chờ xem!”

      Kỷ Lang nhìn theo hướng ngón tay Tô Niệm Đường, mù mờ chưa hiểu. Lát sau cánh cửa quán bar mở tung, tên Lý Trí bị người ta ném ra ngoài, mắng lớn: “Cút mau! Tao sống đến chừng này lần đầu tiên mới gặp thằng đại tiện mất kiểm soát như mày!”

      Mọi khách hàng ở quán bar đều đổ dồn về phía , bóp mũi, nở nụ cười nhạo báng.

      Sắc mặt Lý Trí đỏ gay, co giò chạy mất.

      Kỷ Lang: “… Đường Đường, em làm gì rồi?”

      Mục Y sững người nhìn Tô Niệm Đường: “ nhìn ra chị dâu quá cao tay!”

      Tô Niệm Đường nheo nheo mắt: “Tôi đâu có làm gì!”

      Kỷ Lang đặt tay lên vai Tô Niệm Đường, ghé sát vào hỏi : “ nghe , với ai đâu!”

      “Chỉ thả vào ly của thứ!”, Tô Niệm Đường vẻ mặt đầy ngây thơ.

      “Thứ gì?”, Kỷ Lang tò mò.

      “Thuốc xổ!”

      “Sao em có thể đoán trước được chuyện này mà đem theo?”, Kỷ Lang tin vào tai mình.

      Tô Niệm Đường vô tội trả lời: “… Em thu được từ sinh viên, vẫn để ở trong túi xách, vừa rồi đột nhiên nhớ ra!”

      “Được đó …”, Kỷ Lang cảm thán, “Nhưng sao em dám chắc uống nước.”

      Tô Niệm Đường giải thích: “Sau khi bị và Mục Y đánh, nhất định rất tức giận, người trong tâm trạng phẫn nộ miệng lưỡi trở nên khô khốc, phải uống nước. Chứ nếu uống coi như thoát được kiếp rồi!”

      Kỷ Lang ngừng chút: “Đường Đường, nhìn ra em có dã tâm … Nếu lần sau chẳng may trêu chọc em, em dùng thuốc xổ?”

      Tô Niệm Đường lòng trả lời: “ đâu!”, sau đó nửa đùa nửa tiếp: “ hạ độc!”

      Kỷ Lang: “…”

      Kỷ Lang còn chưa kịp đáp trả Tô Niệm Đường điện thoại reo vang, là Lê Huy gọi đến, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.

      “Sếp! may! may rồi … Có chuyện … Có chuyện!”, Lê Huy gấp gáp báo cáo: “Ngay khu đổ rác phía Nam thành phố phát thi thể nữ, nạn nhân chắc chắn sếp đoán ra được!”

      Thái dương Kỷ Lang nổi gân xanh: “Bây giờ cậu còn có thời gian đánh đố à!”

      Lê Huy hoảng hồn, cười cười trả lời: “Nạn nhân là …”

      ------------------------
      mê sách thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 40: GIẾT NGƯỜI LIÊN HOÀN

      “Nạn nhân là bà Vương!”, Lê Huy trả lời.

      Kỷ Lang nhất thời chưa nhớ ra: “Bà Vương nào!”

      “Là bà Vương trong căn biệt thự mất trộm tượng Phật ngọc … phải sau đó ta mất tích rồi hay sao … Hóa ra là bị người ta giết chết!”, Lê Huy giải thích.

      Kỷ Lang ngừng chút: “Được! Tôi biết rồi, tôi đến trường ngay!”

      “Vâng!”

      Nhìn gương mặt cau có của Kỷ Lang, Tô Niệm Đường hỏi ngay: “ Kỷ Lang có chuyện gì sao?”

      “Gần khu đổ rác phía Nam thành phố có thi thể nữ, nạn nhân chính là Dương Tuệ trong vụ án lần trước!”

      “Á!”, Tô Niệm Đường lấy tay bịt miệng: “Sao lại vậy???”

      “Chúng ta cứ lái xe đến đó trước!”, Kỷ Lang vừa vừa ra hiệu cho Tô Niệm Đường và Mục Y lên xe.

      Phía Bắc thành phố, Đông Tây Nam Bắc đều có mấy trại trung chuyển rác rất lớn, khi Lê Huy khu rác phía Nam đó chính là nơi tập trung rác của cả thành phố. Khi Kỷ Lang chạy xe đến, bên trong vây kín người là người, bọn họ thể bước vào trong.

      Bên cạnh khu đổ rác phía Nam thành phố là ngọn núi, như vậy khả năng thi thể được phát núi.

      Tiếng còi hụ cảnh sát réo inh ỏi phía sau bọn họ, là nhóm Đặng Phỉ. Trông thấy Kỷ Lang, Đặng Phỉ nở nụ cười: “Lại làm phiền thám tử Kỷ!”

      Kỷ Lang ho khan tiếng: “Mọi người chờ !”

      Cảnh viên ổn định đám đông tạo lối vào cho Đặng Phỉ, ta như nữ hoàng, đường hoàng bước vào trong, khi ngang qua Tô Niệm Đường, ta nở nụ cười chào hỏi: “ ! Chúng ta lại gặp nhau!”

      Tô Niệm Đường đứng bên cạnh Kỷ Lang gật đầu chào: “Vâng!”

      Đặng Phỉ và nhóm người Kỷ Lang cùng tiến vào trường, Lê Huy trông thấy Kỷ Lang vội vàng chạy đến.

      Hứa Thiên Lập nhìn thấy Đặng Phỉ như gặp được cứu tinh, ta gọi lớn: “Chị! Chị mau qua đây!”

      Liếc thấy Kỷ Lang, quả hiếm thấy … ta lại lời nào.

      Đặng Phỉ vừa đeo găng tay vừa liếc nhìn thi thể: “Phát ở đâu?”

      Hứa Thiên Lập trả lời: “ thân cây núi. Hôm nay có nhóm bạn trẻ leo núi dã ngoại, trong lúc dựng lều trại, chuẩn bị nấu nướng trông thấy có tóc rơi xuống. Bọn họ nhìn quanh quất, quay ra đằng sau phát thi thể treo cành cây, bọn họ kinh hãi, ngay lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.”

      Kỷ Lang nghe Hứa Thiên Lập thuật lại, đưa mắt nhìn chân tử thi, ràng có dấu vết bị trói.

      Đặng Phỉ bước đầu nghiệm thi: “Nạn nhân là nữ giới, khoảng từ ba mươi đến ba mươi hai tuổi. Theo bước đầu quan sát khả năng bị siết chết. Thời gian tử vong từ tám giờ đến chín giờ tối, thời gian cụ thể cần phải được kiểm nghiệm chi tiết”, Đặng Phỉ kiểm tra phần đầu: “Khi còn sống nạn nhân bị giam cầm khoảng thời gian, người có khá nhiều vết thương bị đánh đập.”

      Kỷ Lang quan sát bên ngoài trông nạn nhân rất bình thường, còn trang điểm , nhưng khi Đặng Phỉ vén quần áo nạn nhân lên mới trông thấy nhiều vết bầm cơ thể nạn nhân. khẽ cau mày. Bị giết chết theo cách này khá quen mắt.

      Đột nhiên Kỷ Lang đưa mắt nhìn ngón áp út của nạn nhân, nơi đó có vết máu hơn nữa nhìn bằng mắt thường vẫn có thể nhận ra màu sắc của chúng giống nhau. Kỷ Lang tiến đến, lấy chiếc găng tay của bên giám định, cầm tay của nạn nhân quan sát … ra ngón tay được khâu nối lại.

      Đặng Phỉ cũng chú ý, cầm lấy bàn tay tử thi từ Kỷ Lang, nhìn kỹ lần: “Ngón tay này phải của nạn nhân, từ góc độ khô quắt có thể thấy được ngón này ‘chết’ hơn tháng.”

      Kỷ Lang bỗng dưng nhớ ra thi thể Lý Linh Linh, ngón áp út bị hung thủ chặt đứt, lẽ nào …

      Đặng Phỉ gật đầu: “Để tôi mang về xét nghiệm thử có trùng khớp với Lý Linh Linh hay !”

      Kỷ Lang đứng dậy, sắc mặt khá u ám, Tô Niệm Đường đứng bên cạnh ; tuy bọn họ quen biết người chết nhưng trước đây từng gặp gỡ, vì vậy cảm thấy đau buồn cũng là chuyện thường tình.

      “Vụ án Lý Linh Linh và vụ án này có khả năng do cùng hung thủ gây ra, đồng thời đây là vụ án giết người liên hoàn!”, Kỷ Lang lên tiếng: “Chúng ta điều tra Trương Bằng và Lý Trí nhưng có tác dụng, vụ án phải bắt đầu lại từ đầu.”

      Thành phố Bắc lâu lắm rồi có vụ án kinh động đến mức này.

      Cảnh sát đưa thi thể về xe cấp cứu, sơ tán đám đông dân chúng rồi quay trở về Cục cảnh sát. Kỷ Lang cùng Tô Niệm Đường và mọi người về lại Sở Vụ. Đặng Phỉ đột nhiên lên tiếng: “Thám tử Kỷ! Tôi về cùng các cậu!”

      Kỷ Lang hơi kinh ngạc, nhưng hỏi nhiều, cùng mọi người lên xe.

      xe tiếng động, Đặng Phỉ tằng hắng cái: “Mọi người về nhắn lại với Triệu Trạch … Những món đồ ấy tôi nhận!”

      Kỷ Lang liếc Đặng Phỉ: “Sao tự với cậu ta?”

      Lê Huy cũng tò mò: “Chị à! Chị làm vậy được!”

      Đặng Phỉ trừng mắt nhìn Lê Huy: “Cậu biết cái gì! Tôi rất nhiều lần, tôi hề có chút cảm giác nào với cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn cứ cố chấp, còn chỉ cần ngày tôi chưa có bạn trai, cậu ấy nhất định theo đuổi tôi tới cùng. lẽ chỉ vì tôi mà lãng phí cả tuổi thanh xuân của Triệu Trạch ư?”

      Triệu rất tốt! Tại sao chị tiếp nhận ấy?”. Lê Huy thắc mắc.

      các cậu cũng hiểu. tóm lại, mọi người về với cậu ấy đừng phí công như vậy nữa!”

      “Bởi vì chị thích người khác?”, Tô Niệm Đường quay đầu nhìn Đặng Phỉ: “Vì chị có người trong mộng nên muốn tiếp nhận tâm ý của Triệu Trạch, đúng ?”

      Đặng Phỉ cả kinh: “Sao em biết?”

      “Tôi nhìn ra được. Vẻ mặt của chị cho tôi biết chị rất người, người đó thường ở bên cạnh chị. Hai người chắc chắn vì hiểu lầm mà phải chia tay, ngay cả bản thân chị cũng xác định được có thể ở bên ta hay !”

      Đặng Phỉ cực kỳ kinh ngạc, sau đó đành gật đầu thừa nhận: “Chính vì lẽ đó tôi muốn làm mất thời gian của Triệu Trạch!”

      Dù sao cũng là chuyện riêng tư, mọi người ai dám hỏi nhiều, chỉ hơi tiếc nuối. Triệu Trạch là người đàn ông tốt, vậy mà để lỡ tiếc.

      Bầu khí trở nên nặng nề, Lê Huy vội vã tìm chuyện khác: “Sếp! Theo như đây là vụ án giết người liên hoàn, Cục trưởng cho chúng ta theo chứ?”

      “Vụ án Lý Linh Linh chúng ta điều tra, nếu đây là án liên hoàn, có lý do gì Cục Trưởng lại đổi qua người khác!”

      mới nhớ, nếu vậy bà Vương mất tích ngay sau vụ trộm đó, hay quay về nhà rồi mới mất tích?”, Lê Huy tò mò.

      “Vấn đề này phải tìm ông Vương xác nhận”, Kỷ Lang trả lời: “Trong án giết người liên hoàn, vụ đầu tiên chính là then chốt, chúng ta nên tập trung và vụ án Lý Linh Linh. Ngay lần đầu tiên phạm án, hung thủ có nhiều sơ hở, chỉ e càng ngày về sau thủ pháp của càng trở nên thành thục.”

      “Sếp! Ý là hung thủ tiếp tục ra tay?”, Mục Y lên tiếng hỏi.

      “Chưa thể cả quyết được điều gì, điều quan trọng nhất chính là chúng ta nên tìm ra được điểm giống nhau của hai vụ án này, lúc đó mới có thể phá được án!”, Kỷ Lang trả lời, “Chúng ta rất bận rộn đây!”

      !”, Tô Niệm Đường đột nhiên : “Hung thủ tiếp tục phạm án!”

      “Sao em biết?”

      “Bây giờ vẫn chưa xác định được đối tượng hung thủ lựa chọn là ngẫu nhiên hay được chọn lựa từ trước nhưng từ hai vụ án này có thể thấy được hung thủ rất căm hận phụ nữ. có địa vị xã hội cao, được người người ngưỡng mộ, tuổi tác trong khoảng từ ba mươi lăm đến bốn mươi lăm.” Tô Niệm Đường đưa ra ý kiến.

      Mục Y và Lê Huy hai mắt nhìn nhau, hiểu tại sao Tô Niệm Đường có thể kết luận được như vậy.

      Kỷ Lang suy nghĩ chút rồi mới mở miệng hỏi: “Tại sao em nghĩ như thế?”

      “Theo góc độ tâm lý tội phạm, tên hung thủ này vướng chướng ngại tâm lý, chướng ngại này xuất khi bị phụ nữ gây tổn thương nghiêm trọng”, Tô Niệm Đường giải thích: “Điều này chúng ta có thể thấy qua hai lần gây án, cả hai lần đều lựa chọn nơi thủ tiêu thi thể là nơi đổ rác. Hành động này là sỉ nhục lớn nhất với phụ nữ, đủ để chứng minh cực kỳ căm hận phụ nữ.

      Tôi cho rằng có địa vị xã hội tương đối cao vì hai lần gây án đều cố gắng che đậy cơ thể nạn nhân để nhìn ra dấu vết ngược đãi. Điểm này cho thấy rất lưu ý hình tượng xã hội, là người cẩn thận và tỉ mỉ. Những người chú ý đến những vấn đề này chính là những người rất có địa vị xã hội.”

      Lê Huy cảm thán: “Quá xuất sắc, chỉ cần nhìn qua thi thể có thể phác họa được nửa chân dung tội phạm.”

      Mục Y đến bây giờ chính thức tâm phục khẩu phục tài năng Tô Niệm Đường: “Chị quá lợi hại. Sao chị có thể đoán ra được độ tuổi của hung thủ?”

      “Là người đàn ông thành công, phần lớn đều nằm trong độ tuổi này.”, Tô Niệm Đường giải thích.

      “Chuyện này …”, việc giải thích tuổi tác có hơi qua loa, nhưng khá hợp lý.

      “Tôi nhớ ra em là ai rồi!”, Đặng Phỉ đột nhiên lên tiếng: “Tôi khẳng định trước đây từng gặp em!” Ánh mắt ta sáng rỡ nhìn Tô Niệm Đường.

      Tô Niệm Đường chớp chớp mắt: “Chúng ta từng gặp nhau ở tiệm vịt quay Bắc Kinh.”

      ! phải! Tôi trước đây cơ! Lần trước khi gặp em tôi cảm thấy rất quen nhưng nhớ ra … Bây giờ nhớ rồi!”, Đặng Phỉ cười cười, “Sáu năm trước, trong lần tu nghiệp tại Mỹ, vừa khít thời gian đó có vụ án lớn rúng động khắp nước Mỹ, cuối cùng khi tội phạm bị bắt, tôi ở đó với nhóm cảnh sát FBI, lúc đó ở trường có ba …”

      phải!”, Tô Niệm Đường đột nhiên lớn giọng , “Chị nhớ lầm rồi!”, quay đầu nhìn Đặng Phỉ gằn từng tiếng: “Năm đó tôi chỉ mới mười sáu tuổi, chắc chắn chị nhìn nhầm!”

      Đặng Phỉ sững người, lúc lâu sau mới gật đầu: “Chắc là vậy … Tôi nhớ lầm rồi!”. Câu trả lời thay đổi trăm tám mươi độ này của Đặng Phỉ khiến cả Lê Huy và Mục Y trố mắt kinh ngạc.

      Kỷ Lang cau mày: “Đường Đường! Em sao vậy?” nhìn thấy vẻ mặt của Đường Đường nhưng có thể nhìn thấy ngạc nhiên gương mặt ba người ngồi phía sau.

      * * *
      mê sách thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :