1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẳng cấp tư duy - Lưu Ly Vận Kiều (77C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 31: BẢN BÁO CÁO NGHIỆM THI

      Tô Niệm Đường về lại Sở, sắc mặt khá xấu, Lê Huy liếc nhìn Tiết Nhạc, mở miệng giọng hỏi: “Cố Minh Sinh im như thóc à?”

      Kỷ Lang cũng vừa vặn bước ra, trông thấy Tô Niệm Đường, liền hỏi ngay: “Cậu ta chịu khai sao?”

      Tô Niệm Đường lắc đầu: “Cậu ấy rồi …”

      “Chuyện thế nào?”

      “Cố Minh Sinh đến là do Hàn Mộng Vân gọi điện thoại uy hiếp cậu ta, hẹn cậu ta giờ trưa đến tầng thượng gặp mặt.” Tô Niệm Đường ngồi phịch xuống ghế sofa, mím môi.

      Tô Niệm Đường tiếp: “Hàn Mộng Vân biết được thân phận của Cố Minh Sinh, cũng biết chuyện của gia đình mình là do Cố Minh Sinh nhúng tay nên mới càng thêm trầm trọng. Thêm vào đó, ta còn lấy chuyện Cố Minh Sinh bị bệnh tim uy hiếp, nếu đến gặp ta cho cả trường biết căn bệnh của cậu ta. Còn đem chuyện xấu cậu ta làm hết trước bàn dân thiên hạ.”

      “Vì vậy Cố Minh Sinh buộc phải lên tầng thượng?”, Kỷ Lang cau mày.

      Tô Niệm Đường gật đầu, vẻ mặt khá vi diệu.

      ! Cố Minh Sinh đâu ngốc …

      ra điều Hàn Mộng Vân uy hiếp Cố Minh Sinh chính là: Nếu như cậu ta lên tầng thượng gặp ta, ta phanh phui chuyện tình cảm của Cố Minh Sinh lên báo, khiến cả thành phố Bắc đều biết Tô Niệm Đường câu dẫn học sinh khiến phải thân bại danh liệt. Vì nên Cố Minh Sinh mới nhận lời đến trường.

      Kỷ Lang vỗ vỗ vai Tô Niệm Đường: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, chuyên tâm vào vụ án thôi. Nếu là do Hàn Mộng Vân hẹn Cố Minh Sinh, hung thủ lại chọn đúng thời gian này đẩy Hàn Mộng Vân xuống lầu, chứng tỏ hung thủ tính toán rất kỹ, thậm chí biết được chuyện Cố Minh Sinh xuất tại tầng thượng.”

      Tiết Nhạc xen vào: “Sếp, vậy Nghê Thiến rất đáng nghi. ta là bạn thân với Hàn Mộng Vân, có thể Hàn Mộng Vân tiết lộ chuyện hẹn gặp Cố Minh Sinh tại tầng thượng. Như vậy Nghê Thiến nhất định bày mưu tính kế thừa dịp ta để ý đẩy xuống.”

      “Cũng loại trừ khả năng này”, Kỷ Lang gật đầu, “Mau cho mời Nghê Thiến về lấy lời khai.”

      Chờ Triệu Trạch và Mục Y đưa Nghê Thiến về Sở Vụ, rốt cục Kỷ Lang cũng nhìn thấy mặt Nghê Thiến.

      Nghê Thiến nhìn khá thanh tú, nhưng so với Hàn Mộng Vân và Chương Hiểu Yến, ta trông cũng bình thường. ta mặc chiếc áo sơ mi màu xanh lam với chiếc quần short. Gương mặt khá hoảng loạn. Nhìn như vậy, tin dám giết chết Hàn Mộng Vân.

      Đưa Nghê Thiến đến phòng khách, Mục Y rót ly trà định thần cho ta, an ủi ta đừng lo lắng quá.

      Kỷ Lang : “Tôi nghĩ đồng nghiệp của tôi tình hình mọi chuyện. Tại sao trước đây lại dối.”

      Gương mặt Nghê Thiến trắng bệch, cầm chặt tách trà trong tay, đầu ngón tay hơi run: “Tôi … tôi biết …”

      biết??? Giải thích chuyện gì vậy? Kỷ Lang nhíu mày: “Vậy biết những gì? Chỉ cần tất cả chuyện biết cho chúng tôi là được.”

      Vẻ mặt Nghê Thiến bất an, cả người co rúm lại: “Tôi giết người …”

      “Nếu vậy, hãy chúng tôi biết tại sao thứ bảy lại có mặt tại lớp học?”

      “Tôi … tôi … tôi học.” Nghê Thiến liếc mắt nhìn chỗ khác, lông mày nhíu chặt, ánh mắt nhìn xuống mũi giày, khóe miệng méo xệch.

      Học??? Lời giải thích này thể tiếp nhận, nghe qua biết dối. Bất luận tâm trạng Nghê Thiến thế nào nhưng đúng là có chuyện cố tình che giấu. Nếu bây giờ ép cung chỉ sợ ta cho lời khai giả.

      “Tại sao trước đây lại khai ở phòng ngủ?”

      “Tôi sợ mọi người tình nghi tôi giết Mộng Vân.”

      và Hàn Mộng Vân quan hệ thế nào?”

      “Rất thân. Giống như hai chị em ruột.” Nghê Thiến nghe Kỷ Lang tra hỏi sâu về vụ án, vẻ mặt ta bất giác thả lỏng.

      “Vậy mà theo chúng tôi điều tra được quan hệ của và Hàn Mộng Vân được coi là quá tốt. Hàn Mộng Vân tính cách tiểu thư, lúc nào cũng vênh vênh tự đắc, hay sai khiến người khác. Chẳng lẽ lúc ta sai khiến , cũng cho rằng ta là người tốt sao? oán hận gì hết sao?”

      “Là do Chương Hiểu Yến ?”, Nghê Thiến lắc đầu, “ phải như vậy! Mộng Vân tuy có hơi kiêu căng nhưng đối xử với tôi rất lòng. Trước đây khi Chương Hiểu Yến còn sống chung phòng trong ký túc xá, thấy chúng tôi gia cảnh được tốt, Mộng Vân thường hay giúp đỡ chúng tôi. Bởi vì tính cách tiểu thư nên đôi khi chuyện cũng hơi ngạo mạn, nhưng hề có ý xấu.

      Nhưng Chương Hiểu Yến lại chịu được nên hai người mới tuyệt giao, chuyển sang phòng khác. Chương Hiểu Yến là người có lòng tự trọng cao, còn đối với tôi cũng chẳng có việc gì.”

      biết chuyện Hàn Mộng Vân muốn hẹn Cố Minh Sinh lên tầng thượng ?”

      Nghê Thiến sững người, lắc đầu cái, rồi lại gật đầu.

      “Vậy cuối cùng là biết hay biết?”, Kỷ Lang dọ hỏi.

      Nghe Thiến gật đầu: “Tôi có biết sơ sơ … Trước đây khi Mộng Vân nghe tin gia đình cậu ta phá sản, cậu ta rất khó chịu, cậu ta cho rằng chắc chắn có người đứng phía sau ám hại nên gia đình mới ra nông nỗi như vậy. Sau đó cậu ta điều tra ra được là do Cố Minh Sinh nhúng tay vào … Trước đây Mộng Vân rất Cố Minh Sinh nhưng biết được Cố Minh Sinh đâm sau lưng mình … Tôi còn nhớ vào ngày thứ sáu, khi tôi cùng Mộng Vân tan học gặp Cố Minh Sinh ở sân thể thao. Mộng Vân tức tối truy hỏi Cố Minh Sinh tại sao lại làm ra chuyện như thế. Kết quả Cố Minh Sinh trả lời Mộng Vân”, khi Nghê Thiến kể chuyện này, ta có chút phẫn nộ, vẻ mặt như bất bình thay cho Hàn Mộng Vân, “Sau đó, Mộng Vân xảy ra tranh chấp với Cố Minh Sinh, tôi đứng ra can ngăn.”

      Hôm thứ sáu Cố Minh Sinh có gặp Hàn Mộng Vân? Đây là manh mối rất quan trọng, Kỷ Lang gật đầu: “Tạm thời còn chuyện gì nữa. Nghê Thiến tốt nhất có thể chứng minh hôm đó xuất tại phòng học là để ôn bài, nếu cũng bị liệt vào danh sách những người tình nghi.”

      “Tôi …”, Nghê Thiến muốn gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, hai vai xệ xuống, ta gật đầu: “ tôi giết người!”

      Sau khi đưa Nghê Thiến rời , Lê Huy từ bên ngoài vào, ta ôm sấp tại liệu: “Sếp! Em vừa qua bên Cục cảnh sát lấy báo cáo nghiệm thi chi tiết từ chị Phỉ và ảnh chụp tại trường của cảnh sát.”

      Kỷ Lang nhận lấy, đầu tiên lựa chọn xem mấy tấm hình kia. Bức ảnh chụp lại toàn bộ khung cảnh tầng thượng, còn có giày của nạn nhân. Chiếc giày trông có vẻ như rơi xuống cách vô tình, nhưng nhìn qua cũng có khả nghi.

      “Chị Phỉ tầng thượng quả là có vân tay người chết, xác thực chính nạn nhân bước lên đó. Trong cơ thể người chết phát bất cứ thuốc mê nào, thời điểm rơi xuống là hoàn toàn tỉnh táo. Duy nhất có điểm là chân nạn nhân dính phần khuẩn bụi khá nhiều, mắt thường thấy được, nhưng qua lớp kính hiển vi nhìn rất , cảm giác như nạn nhân chân đất.”

      “Nếu trong thời điểm nạn nhân rớt xuống, chiếc giày mới rơi, ta giãy dụa nền đất cũng dính nhiều vi khuẩn đến như vậy. Ngoài ra kết luận này cũng dựa vào khác nhau của các lớp đất bụi chân nạn nhân.”

      “Lớp đất bụi ở khu vực khác nhau?” Kỷ Lang nhíu mày, mở báo cáo nghiệm thi của Đặng Phỉ. báo cáo giải thích bụi đất cũng phân thành nhiều loại. chân nạn nhân có dính phần bụi đất ở tầng thượng, cũng có bụi ở những nơi khác. Tuy rằng thể chứng minh được tất cả những nơi nạn nhân qua nhưng có thể khẳng định khi cởi giày, nạn nhân vẫn chưa chết, thậm chí lại còn chưa bị nguy hiểm đến tính mạng.

      “Tại sao lại như vậy?”, Mục Y mờ mịt, “Kiến thức nghiệm thi quả thực rất lớn.”

      Kỷ Lang đóng lại bản báo cáo, đưa lại cho Triệu Trạch, để tất cả mọi người đọc lại lần.

      “Đột nhiên cảm thấy vụ án này rất kỳ lạ”, Tiết Nhạc buông giọng chán nản, biết dùng từ ngữ nào để hình dung vụ án này.

      Kỷ Lang phủi phủi tay: “Bây giờ các cậu cho chút ý kiến về vụ án cũng như suy đoán về hung thủ !”

      “Em cho rằng hung thủ là Chương Hiểu Yến, cùng người chết quan hệ như vậy, chắc chắn hận nạn nhân đến thấu xương. Khi nhìn thấy nạn nhân ở tầng thượng đợi Cố Minh Sinh, hai người lại xảy ra tranh chấp, xô đẩy khiến nạn nhân rớt xuống lầu”, Lê Huy phát biểu ý kiến đầu tiên.

      “Vậy phần bụi chân nạn nhân giải thích thế nào?”

      “Chuyện này … Hay là do nạn nhân mơ màng, hoặc là do trước khi Cố Minh Sinh tới, ta tự cởi giày lại tầng thượng?”, Lê Huy giải thích cách gượng ép.

      “Em luôn cảm giác Nghê Thiến dối, em cho rằng khả năng ta là hung thủ khá cao”, Triệu Trạch , “Nghê Thiến biết chuyện Hàn Mộng Vân ở tầng tượng vì vậy cũng theo, thừa dịp Hàn Mộng Vân chú ý, đẩy ta xuống.”

      “Động cơ là gì?” Kỷ Lang hỏi.

      “Hai người ở bên ngoài lâu ngày khó tránh khỏi va chạm, có thể ra Nghê Thiến cũng rất ghét Hàn Mộng Vân, chỉ là biểu ra ngoài như Chương Hiểu Yến?”. Trong cuộc sống, mấy người mà luôn giữ kín thù hận trong lòng mới là kẻ nguy hiểm nhất.

      “Vậy lớp tro bụi chân giải thích ra sao?”

      “Chuyện này …”, Triệu Trạch nghẹn lời, biết trả lời thế nào.

      Tô Niệm Đường từ đầu đến cuối chen lời vào … bây giờ mím mím môi: “ ra em có suy nghĩ, biết có thể ra hay ?”

      Kỷ Lang hứng thú: “Cứ ra suy nghĩ của em !”

      “Mọi người có suy nghĩ rằng chúng ta bị hung thủ sỏ mũi ? Chúng ta điều tra mấy ngày nay e rằng hung thủ đều nắm trong lòng bàn tay. Duy nhất có chuyện phát sinh ngoài ý muốn đó chính là đoạn phim chúng ta thu thập được. Đoạn phim này có thể giúp chúng ta khoanh vùng tội phạm tình nghi, khiến tên hung thủ mau chóng lộ diện”, Tô Niệm Đường cắn cắn môi : “Chúng ta bây giờ có hai câu hỏi. Thứ nhất, cuối cùng hung thủ có biết chuyện nạn nhân hẹn Cố Minh Sinh lầu thượng hay ? Thứ hai, lớp tro bụi chân nạn nhân là do đâu mà có? Mấu chốt phá án chỉ nằm trong hai vấn đề này. ra sau khi trả lời được câu hỏi thứ hai, vụ án này coi như giải quyết được phần nào.”

      phần ý kiến của Tô Niệm Đường khiến mọi người ở đó như rơi trong màn sương mù, nhưng Kỷ Lang lại gật đầu khen ngợi: “Xem ra ý nghĩ của Đường Đường và tôi gần giống nhau.”

      Tô Niệm Đường mím môi nở nụ cười.

      “Rốt cục là chuyện gì. Sếp! có thể bán cho bọn em ‘500 đồng’ thông tin được ?”, Tiết Nhạc thúc giục.

      “Đường Đường em trước !”

      --------------------------
      mê sách thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 32: NHÀM CHÁN

      Tô Niệm Đường mỉm cười giải thích: “Biết chuyện nạn nhân lên tầng thượng có ba người.”

      “Chuyện này bọn tôi đều biết cả rồi: Chương Hiểu Yến, Nghê Thiến và Cố Minh Sinh”, Mục Y chen lời.

      Tô Niệm Đường lắc đầu: “! được tính Cố Minh Sinh!”. nhướng mày: “Chương Hiểu Yến trong phòng tập luyện nhìn thấy Hàn Mộng Vân lên lầu. Nghê Thiến biết được chuyện là do Hàn Mộng Vân . Còn người nữa chính là … Hàn Mộng Vân.”

      Mục Y nghe suy đoán của Tô Niệm Đường ngay lập tức tỏ vẻ khinh thường: “Sặc! Nghe như vậy, chẳng lẽ Hàn Mộng Vân tự giết chết chính mình sao?”

      Tô Niệm Đường gật đầu: “ sai! Hung thủ vụ án này chính là Hàn Mộng Vân.”

      Tất cả mọi người: “…”

      Đôi mắt của Kỷ Lang ánh lên tia tán thưởng, Đường Đường phân tích sai, quả thực cũng có suy nghĩ như thế, điều này cũng nhờ vào đáp án nhắc nhở của Ro.

      “Làm sao có chuyện đó!”, Mục Y phủ quyết, “Tại sao Hàn Mộng Vân phải làm như vậy?”

      Tô Niệm Đường đứng lên vài bước: “Mọi người có thể nghe qua suy đoán của tôi chút được ?” Tô Niệm Đường lặng lẽ liếc mắt nhìn Kỷ Lang. Kỷ Lang cười cười gật đầu ra hiệu tiếp tục đưa ra ý kiến.

      Tô Niệm Đường cất lời: “Sau khi Hàn Mộng Vân điều tra ra được Cố Minh Sinh cũng nhúng tay khiến gia đình mình bị phá sản, ta nảy sinh cảm giác vừa vừa hận. Thông qua tìm hiểu cũng biết được gia thế và tình trạng sức khỏe của Cố Minh Sinh. Vì vậy, ta nảy ra ý định uy hiếp Cố Minh Sinh.

      Vào ngày thứ sáu, Hàn Mộng Vân đến tìm Cố Minh Sinh, đầu tiên dựa vào căn bệnh của cậu ta để uy hiếp. Kết quả Cố Minh Sinh vốn dĩ chút sợ hãi mà còn tuyên bố muốn Hàn Mộng Vân hoàn toàn biến mất khỏi mắt cậu ta. Về đến nhà, Hàn Mộng Vân càng nghĩ càng sợ, ta nghĩ là do lỗi của mình mới khiến gia đình tán gia bại sản. Hơn nữa tâm trạng buồn phiền của cha mẹ cũng ảnh hưởng đến ta ít, Hàn Mộng Vân nghĩ đến tự sát.

      Nhưng ta cam lòng cứ như vậy rời khỏi thế giới này. Chuyện đến nông nỗi này tất cả đều do Cố Minh Sinh, do vậy ta liền bày kế hãm hại Cố Minh Sinh, khiến cậu ta bị tình nghi là hung thủ giết chết mình. ta lần nữa gọi điện thoại uy hiếp Cố Minh Sinh, lần này, Cố Minh Sinh bị uy hiếp.

      ta hẹn Cố Minh Sinh lên tầng thượng, nhưng ta đứng ở cửa sổ lầu sáu quan sát Cố Minh Sinh. Khi tận mắt chứng kiến Cố Minh Sinh lên đến nơi, ta mới ngã từ lầu xuống, hoàn thành mục đích chính của mình.”

      đúng!”, Mục Y phản đối, “Theo lời phân tích, trước đó ngày Hàn Mộng Vân tìm Cố Minh Sinh nhưng uy hiếp của ta hề có tác dụng. Vậy tại sao lần thứ hai lại được?”

      Tô Niệm Đường mím môi: “Vì uy hiếp lần này khác hẳn lần trước.”

      “Khác hẳn lần trước? Cố Minh Sinh còn bí mật gì có thể khiến người khác uy hiếp được cậu ta?”

      “Vì …”, Tô Niệm Đường ngừng chút, “Hàn Mộng Vân nếu Cố Minh Sinh đến chỗ hẹn ta đem chuyện tình cảm của tôi và Cố Minh Sinh lên báo đài, khiến cả thành phố Bắc đều biết tôi câu dẫn học sinh, khiến tôi thân bại danh liệt.”

      Mục Y: “…”

      “Nhưng … còn chuyện lớp bụi đất chân nạn nhân và cúc áo là thế nào?”, Lê Huy vội vã chuyển đề tài.

      “Lớp bụi đất chân của nạn nhân là do tình thế ép buộc ta phải làm vậy. Muốn để mọi người tin ta bị đẩy từ tầng thượng xuống ta phải cởi giày để ở đó trước, sau đó chân trần xuống tầng sáu. Cúc áo có thể là do hai người tranh chấp ngày hôm thứ sáu bị rơi ra.”

      “Phân tích rất logic, chỉ có điều chứng cứ ở đâu. Chúng ta thể đưa suy nghĩ này vào trong báo cáo.” Tiết Nhạc lo lắng.

      Tô Niệm Đường sờ sờ cằm: “Chứng cứ mọi người có thể cho bên giám định điều tra lớp bụi đất tầng sáu coi có trùng khớp với lớp đất bụi chân nạn nhân hay . Hơn nữa, nếu nạn nhân nhảy từ tầng sáu, vậy ở đó nhất định có dấu vết của ta.” Tô Niệm Đường xong nhìn về phía Kỷ Lang.

      Kỷ Lang gật đầu: “Đường Đường suy luận rất tốt, muốn tra án phải có những tư duy táo bạo như vậy. Triệu Trạch cậu đến khoa giám định nhờ bọn họ đến tầng sáu của trường kiểm tra chút.”

      Triệu Trạch gật đầu: “Vậy em ngay!”. Trong chớp mắt, ta xoay người rời .

      Mục Y vẫn im lặng, đột nhiên mở lời: “Tôi còn có chỗ hiểu, tại sao Nghê Thiến lại dối?”

      “Nghê Thiến phải dối vì sợ chúng ta tình nghi ta là hung thủ. Hơn nữa, có khả năng ta vào phòng học là để trộm đồ?” Tô Niệm Đường giải thích.

      “Trộm đồ?”

      Tô Niệm Đường gật đầu: “Đúng! Mọi người còn nhớ lúc chúng ta hỏi vì sao ta lại xuất ở phòng học, gương mặt ta rũ xuống, nhìn chúng ta cũng muốn chúng ta nhìn vào mắt mình. Đây là hành động biểu thị cho lúng túng và xấu hổ. đến lớp tại sao phải thấy xấu hổ? Hay ta làm ra chuyện gì có lỗi với bạn học?”, Tô Niệm Đường nhìn về phía Kỷ Lang, “ còn nhớ Cao Nguyên ?”

      Kỷ Lang cau mày, suy nghĩ cẩn thận chút rồi : “Máy quay phim quý như vậy của Cao Nguyên để trong lớp hai ngày mà bị mất. Lúc đó cậu ta rất vui mừng với chúng ta, phòng học đối diện thường xuyên bị mất đồ.”

      Tô Niệm Đường gật đầu: “Đúng! Chính là điều này, em nghĩ Nghê Thiến thừa dịp cuối tuần có ai mới đến trộm đồ.”

      “Ôi! Quả là lợi hại, tất cả các manh mối đều được sâu chuỗi rất chính xác”, Tiết Nhạc kinh ngạc thốt lên, vỗ tay lớn: ‘ hổ danh là nhà tâm lý học chỉ cần nhìn qua vẻ mặt của Nghê Thiên có thể suy đoán ra được ta làm gì.”

      Tô Niệm Đường nghiêm mặt: “Đây phải là tâm lý học. Thông qua vẻ mặt của người để đưa ra suy nghĩ cái này gọi là ‘Thuật Đọc Tâm’.”

      “Thuật Đọc Tâm???”, Tiết Nhạc hiếu kỳ, “Vậy thử đến đọc … đọc tôi , xem bây giờ tôi suy nghĩ gì?”

      Kỷ Lang gõ lên đầu Tiết Nhạc cái: “Cậu làm như Đường Đường là thần tiên sao, còn suy đoán cậu nghĩ gì, mau làm việc .”

      Tiết Nhạc vò vò đầu: “Em phải hiếu kỳ, chỉ muốn kiểm tra ‘Thuật Đọc Tâm’ của Đường Đường có chính xác hay thôi.”

      Kỷ Lang cao giọng: “Cậu vừa gọi ai là Đường Đường?” Ai cho phép tên tiểu tử thúi này gọi Đường Đường là Đường Đường.

      “Đường Đường đó!”, Tiết Nhạc nở nụ cười gian xảo, “Sếp! phải cũng gọi là Đường Đường sao, hay gọi thế nào bây giờ? Tô Tô, Đường Đường, Niệm Niệm?”

      Tô Niệm Đường phì cười, Tiết Nhạc quả người khôi hài: “Tên gì cũng được, mọi người thấy vui là được rồi!”

      “Aizza … Sếp! Đường Đường cũng đâu ngại bọn em gọi ấy thế nào, tại sao lại để bụng, hay là ghen?”, Tiết Nhạc liếc mắt nhìn Kỷ Lang, có chút đắc ý.

      Kỷ Lang: “Ha ha ha …”

      Tô Niệm Đường mím môi, đây phải là chuyển biến tốt sao? ra cái này cũng hẳn gọi là ‘Thuật Đọc Tâm’, cái này gọi là phân tích vẻ mặt con người, là môn chuyên sâu trong chuyên ngành Tâm lý tội phạm. Thông qua động tác của vẻ mặt có thể suy đoán ra điều giấu sâu trong lòng người khác.”

      Sau đó, qua điều tra của cảnh sát, phần bụi đất chân của nạn nhân và tầng sáu giống nhau như đúc, đồng thời trong phòng học này có thể tìm được rất nhiều vân tay của Hàn Mộng Vân. Vụ án nhảy lầu coi như phá án thành công. Mọi người muốn ăn mừng bữa. Kỷ Lang quay tìm Tô Niệm Đường phát đâu mất.

      “Đường Đường rời lúc nào vậy?” Kỷ Lang cau mày hỏi Lê Huy.

      “À … ấy muốn đến thăm Cố Minh Sinh, nghe cậu ta nhập viện”, Lê Huy trả lời, “Thấy bận rộn nên ấy muốn quấy rầy, nhờ em chuyển lời lại.”

      Kỷ Lang nhíu chặt mi, trong lòng hơi khó chịu: “Cậu biết Cố Minh Sinh nằm bệnh viện nào ?”

      Lê Huy nhìn nét mặt Kỷ Lang rất muốn mở miệng trêu chút, nhưng thôi … nên quên : “Là bệnh viện thành phố …”

      Kỷ Lang gật đầu: “Tiệc chúc mừng hôm nay tôi đến được, mọi người cứ ăn no say, tất cả chi phí ghi cho tôi.”

      “Sếp! đâu?”, Lê Huy biết những vẫn giả bộ hỏi.

      Kỷ Lang vỗ sau gáy ta cái.

      Kỷ Lang nghĩ cũng nên đến thăm Cố Minh Sinh. Dù sao vì Đường Đường nên cậu ta mới xuất tầng thượng, mới bị liệt vào danh sách nghi phạm, mới dẫn đến tình trạng như tại. Cố Minh Sinh thích Đường Đường. Đây là chuyện mà toàn bộ sinh viên đại học Y đều công nhận ư? Kỷ Lang cau mày, Đường Đường lớn hơn Cố Minh Sinh hai tuổi, muốn đến với nhau phải là được; nhưng về phần , vẫn thấy có chút thích hợp.

      Nhưng vì sao lại thích hợp?

      Kỷ Lang rút hết ruột gan suy nghĩ cũng chẳng thể nặn ra được lý do. Bọn họ rất xứng đôi, cho dù ở phương diện nào cũng rất xứng. Thế nhưng sao lại cảm thấy can tâm như thế này. hề thích nhìn Tô Niệm Đường và Cố Minh Sinh bên nhau.

      đường lái xe đến bệnh viện thành phố, Kỷ Lang suy nghĩ mãi thông, may thay khi vừa dừng xe nghĩ ra được lý do. Chính là Cố Minh Sinh bị bệnh tim bẩm sinh, bản thân ta còn chưa biết ra sao ngày mai, làm sao có thể đảm bảo cho Đường Đường tương lai tốt đẹp.

      Nếu mẹ giao Đường Đường cho chăm sóc, vậy nhất định phải bảo đảm Đường Đường được hạnh phúc.

      Bệnh viện thành phố khá lớn, cũng rất khó tìm thấy phòng bệnh của Cố Minh Sinh. đường lên lầu bất ngờ đụng phải người.

      “Thám tử Kỷ Lang, tình cờ!”, mặc chiếc áo blouse trắng, đeo cặp mắt kính cận, gương mặt ưu nhã, Phạm Vĩ tiến đến chào hỏi Kỷ Lang.

      Kỷ Lang cũng khá bất ngờ, nghĩ ngay ra Phạm Vĩ cũng làm việc ở bệnh viện này. “Bác sĩ Phạm, tình cờ!”

      (*Phạm Vĩ là ba của Vân Vân, nạn nhân bị giết chết trong nghĩa địa)

      Hai người sau khi chào hỏi, Phạm Vĩ lên tiếng: “Gia đình thám tử Kỷ Lang có ai ốm đau sao?”

      “À! Có người bạn nằm viện, tôi đến thăm, nhưng lại quên mất cậu ta nằm phòng nào.” Kỷ Lang giải thích.

      Phạm Vĩ hỏi: “Biết khoa nào ?”

      “Khoa Tim mạch!”

      “Khoa Tim mạch tôi giúp được cậu, nhưng cậu có thể ra quầy tiếp tân hỏi thử. Chỉ cần ở bệnh viện này chắc chắn có đăng ký thông tin.”

      “Tôi hỏi qua nhưng họ chịu ”, Kỷ Lang thở dài, phần nhiều khả năng là do tính chất đặc biệt của Cố Minh Sinh.

      “Để tôi hỏi giúp cậu!”, Phạm Vĩ , “Coi như thay lời cám ơn thám tử Kỷ Lang giúp tôi tìm được hung thủ hại chết con .”

      “Vậy cám ơn bác sĩ Phạm.”

      Nhờ giúp đỡ của Phạm Vĩ, Kỷ Lang nhanh chóng tìm được phòng bệnh của Cố Minh Sinh. Phạm Vĩ có việc phải trước nên chào tạm biệt. Kỷ Lang vừa đẩy cửa bước vào nghe tiếng Cố Minh Sinh la lớn:

      “Tô Niệm Đường tôi rảnh rỗi quá mức mới thích !”

      * * *
      mê sách thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 33: CÂU HỎI CUỐI CÙNG

      “Tô Niệm Đường, tôi rảnh rỗi quá mức mới thích !”

      Đứng ngoài cửa nghe câu này, trái tim Kỷ Lang đánh thịch cái, Cố Minh Sinh tỏ tình với Đường Đường rồi sao? hiểu sao trong lúc này, rất muốn biết câu trả lời của Đường Đường là thế nào.

      “Tô Niệm Đường! Tôi đây tốt với như vậy, chỉ cần trả lời câu thôi, có hay !”

      Kỷ Lang nhìn thấy hành động của hai người bên trong nhưng qua thanh này toàn thân cảm thấy rất ngứa ngáy chỉ muốn tung cửa nhìn xem thể là thế nào.

      “Cố Minh Sinh, cậu …”, giọng của Đường Đường vang lên, phảng phất chút do dự và chần chừ.

      “Nếu như từ chối tôi, cũng đừng ra. Tôi biết thích tên trúc mã kia của , nhưng người ấy có thích đâu. Tại sao cứ phải cố chấp như vậy. Cái gì ta cho , tôi cũng có thể cho . Chuyện ta thể làm cho , tôi vẫn có thể làm cho ”, giọng Cố Minh Sinh vang lên trầm ấm, “Tô Niệm Đường hà cớ gì cứ phải khăng khăng thích người hề thích ?”

      Kỷ Lang sững người, Đường Đường thích sao? Nghe những lời của Cố Minh Sinh, ngẫm lại những lời Đường Đường từng với mình, bàn tay nắm lại thành quyền. Sao lại có thể đần độn tới mức này, lại phát ra tâm tư của Đường Đường. hơi kích động, pha chút lo âu, bởi lúc này người tỏ tình phải là mà là Cố Minh Sinh.

      --- Vì vậy nếu có cơ hội phải ra tay liền. ‘Mạc đãi vô hoa chiết chi’. Duyên phận chính là điều kỳ diệu như vậy.

      Câu của Cao Nguyên hiểu sao lại vang lên trong đầu . ‘Mạc đãi vô hoa chiết chi’, Kỷ Lang bối rối lại lại trước cửa phòng. Đường Đường có đồng ý tên tiểu tử thúi này ? Lỡ Đường Đường đồng ý phải làm sao đây?

      “Cố Minh Sinh, cậu rất có lý …”, thanh của Tô Niệm Đường nhàn nhạt vang lên, “Tôi …”

      “Có lý thấy quái nào được!”, Kỷ Lang đột nhiên đẩy mạnh cửa, ánh mắt đầy tức giận nhìn chăm chăm hai người ở trong phòng. Đường Đường ngồi bên cạnh giường, tay cầm dao gọt táo. Cố Minh Sinh ngồi xếp bằng giường nhìn Tô Niệm Đường.

      Kỷ Lang, sao lại đến đây?”, Tô Niệm Đường kinh ngạc đứng lên xoay người hướng về phía Kỷ Lang đứng ở cửa.

      Gương mặt Kỷ Lang tối xầm đến giật quả táo và con dao trong tay Tô Niệm Đường đặt vào tay Cố Minh Sinh: “Có tay có chân tự gọt vỏ được sao?”

      Tô Niệm Đường kịp ngăn cản, món đồ bị Kỷ Lang giật mất: “Kỷ …”

      Kỷ Lang trừng mắt nhìn : “Em im lặng cho , đến thăm cậu ta, xác nhận sao là tốt rồi. quen biết còn ở lại chăm sóc cậu ta làm gì?”

      “Nhưng … phải bên tổ chức tiệc ăn mừng sao, em đâu phải người trong sở, làm gì?”, Tô Niệm Đường chớp mắt nhìn Kỷ Lang, “… đến thăm Cố Minh Sinh còn vui hơn.”

      “Cái gì mà phải?”, trái tim Kỷ Lang đột nhiên nhói đau, Đường Đường về nước lâu như vậy, bên cạnh cũng lâu như vậy nhưng vẫn chưa có chút cảm giác an toàn. “Em … em lúc nào cũng vậy!”

      “Xì …”, Cố Minh Sinh phì cười, “Thám tử Kỷ Lang, nơi đây là phòng bệnh riêng, tự tiện xông vào cắt ngang lời tỏ tình của tôi, làm vậy coi được sao?”

      Kỷ Lang hừ lạnh thầm trong bụng: Chính là tôi muốn cắt ngang đó.

      “Là phòng bệnh riêng của cậu, vậy tôi nán lại lâu. Nếu cậu sao rồi, vậy tôi đưa Đường Đường về trước, cậu nghỉ ngơi cho khỏe. Còn chuyện cậu tỏ tình, nên giấu kín trong lòng bởi … cậu có cơ hội đâu.” Kỷ Lang tràng, sau đó kéo tay Tô Niệm Đường ra khỏi cửa.

      “Cố Minh Sinh, cậu nghỉ ngơi nhé …”, Tô Niệm Đường vội vàng quay đầu lại căn dặn.

      Cố Minh Sinh nhìn theo bóng lưng Tô Niệm Đường và Kỷ Lang rời , ta thở hắt ra cái, sau đó ngã xuống giường nhìn trần nhà trắng toát, sóng mũi cay cay.

      Tô Niệm Đường, tôi chỉ có thể giúp được em đến đây thôi, nếu người đàn ông đó vẫn chưa chịu giác ngộ, biết quý trọng em, tôi chắc chắn dốc toàn lực cướp em về. Cho dù tôi thể cho em tương lai tốt đẹp nhưng tôi cố gắng. Hi vọng … tôi có cơ hội theo đuổi em!

      Kỷ Lang im lặng kéo tay Tô Niệm Đường về xe, Tô Niệm Đường khó hiểu nhìn vào mắt : “ Kỷ Lang, tức giận sao?”

      Kỷ Lang lời nào, xoay người nhìn Tô Niệm Đường. Đôi mắt rất đẹp, ánh mắt long lanh, trong vắt, lúc nào cũng phản phất ánh sáng chiếu rọi trái tim Kỷ Lang. Tim đập nhanh hơn, biết trời xui đất khiến thế nào lấy tay che hai mắt lại.

      “Em nhìn sai rồi, tức giận!”, Kỷ Lang trả lời. tức giận là nhưng giận chính mình, sau đó trong lòng lại dấy lên cảm giác sợ hãi, nỗi lo sợ ấy thể diễn tả được.

      Trước mắt đen kịt màu, Tô Niệm Đường mở miệng hỏi: “ Kỷ Lang che mắt em làm gì?”

      Đôi mắt Tô Niệm Đường chớp chớp, lông mi dài phe phẩy trong lòng bàn tay , ngưa ngứa, giống như cọ vào trái tim .

      Kỷ Lang ho tiếng, nhưng vẫn buông tay. quên Đường Đường đọc được lòng người, vì vậy, muốn nhìn thấy vẻ mặt lúc này.

      muốn hỏi em mấy vấn đề!”, Kỷ Lang nghiêm túc, “ muốn em thành trả lời.”

      Lúc này trong xe bầu khí vô cùng căng thẳng, tiếng hít thở đều nghe mồn .

      “Được! hỏi !”

      “Vừa … vừa rồi có phải Cố Minh Sinh tỏ tình với em ?”

      “Chắc là vậy!”

      “Nếu như xuất , có phải là em đồng ý với cậu ta?”, đây chính là điều Kỷ Lang muốn biết nhất.

      “… ! có!”, Tô Niệm Đường khẽ lắc đầu, “Em đồng ý với cậu ấy!”

      Nghe câu trả lời này, Kỷ Lang thở phào nhõm nhìn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh , trong lòng lại đan xen cảm xúc cực kỳ phức tạp. “Đường Đường …”, hạ giọng.

      “Sao ạ?”

      “Em …”, bầu khí trong xe lại thay đổi, mang theo chút ám muội, Kỷ Lang cảm thấy thở nổi, hơi thở trở nên dồn dập, muốn mở miệng hỏi nhưng thể thốt nên lời, biết bắt đầu từ đâu. sợ, sợ mình hiểu lầm.

      Kỷ Lang sao vậy, khó thở sao?”, tuy đôi mắt nhìn thấy nhưng đôi tai khá nhạy bén, nghe thấy thanh thở dốc của Kỷ Lang văng vẳng bên tai mình.

      “Đường Đường! Có phải … có phải em thích ?”, Kỷ Lang thốt lên, “Mấy lời Cố Minh Sinh với em đều nghe thấy cả rồi, em thích đúng ?”

      gian chìm trong im lặng, Tô Niệm Đường hề lên tiếng, Kỷ Lang cũng nhìn thấy vẻ mặt của Đường Đường lúc này. bỏ tay ra, đặt lên vai , hỏi lại lần nữa: “Đường Đường, em thích đúng ?”

      Tô Niệm Đường nhìn Kỷ Lang, cắn môi, sau đó gật đầu: “Đúng!”

      Kỷ Lang căng thẳng, trong lòng tự dưng cảm thấy rất vui, giống như cậu nhóc con được tặng món đồ chơi thầm mơ ước từ rất lâu. Nhưng lộ ra mặt, chỉ im lặng nhìn Tô Niệm Đường.

      thấy Kỷ Lang trả lời, Tô Niệm Đường ngừng chút rồi tiếp: “ Kỷ Lang! ra em vốn luôn nghĩ thích là chuyện của riêng em, cần phải quan tâm. Nhưng bây giờ biết rồi, nếu cảm thấy em làm phiền đến , vậy sau này em như thế nữa, em dọn , khiến cảm thấy khó chịu”. Lùi bước để tiến hai bước, Tô Niệm Đường nở nụ cười khổ.

      Kỷ Lang bàng hoàng, vội vàng ôm chặt Tô Niệm Đường vào lòng, cách nghiêm túc: “Nhóc con, phải em có thuật đọc tâm sao, tại sao đọc được tâm tư của ?”. Trước đây từng nghĩ đến nếu có ngày Đường Đường thành gia lập thất, dọn khỏi nhà , phải rất đơn sao? còn ai nấu sẵn cơm chờ tan ca về nhà.

      còn lo lắng sau khi Tô Niệm Đường lấy chồng, lỡ chẳng may ông chồng bắt nạt làm thế nào? Bây giờ kẻ xấu nhiều như vậy, trong nước Đường Đường lại có người thân, bị bắt nạt biết tâm cùng ai.

      Đường Đường lập gia đình, mấy chữ này chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến khó chịu, trong lòng luôn có cảm giác đau xót. Lúc đầu chỉ nghĩ đơn giản vì coi Đường Đường như là em vậy thân là người trai cảm thấy xót cho đứa em của mình cũng là chuyện bình thường, nhưng hình như phải như vậy.

      Có người nào mà muốn em mình cả đời lấy chồng ?

      Chỉ là phát trái tim của mình rung động. Thay vì lo lắng Đường Đường gả cho người khác bị bắt nạt chi bằng gả cho , phải mẹ cũng thích Đường Đường sao?

      “Bởi vì em đọc được tâm tư của Kỷ Lang!”, Tô Niệm Đường tựa người vào lòng , khóe môi dấu được nụ cười. tiếp: “Thầy từng , ngàn vạn lần được để mình động tâm với đối tượng nghiên cứu, nếu đọc được bất cứ điều gì!”. Hàm ý câu này rất lớn, trong chuyên ngành tâm lý học tội phạm, cái này được gọi là lòng trắc .

      Kỷ Lang khẽ cười: “Còn có bài học như vậy sao?”

      “Đúng, nếu em động lòng, đứng mọi phương diện đều đưa ra những phán đoán chủ quan, khiến tất cả các kết quả đều bị sai lệch, thiếu mất khách quan”, Tô Niệm Đường nhàng ôm lấy eo Kỷ Lang: “Em dám đọc tâm tư của Kỷ Lang, em sợ mình đoán sai, nếu vậy biết làm thế nào?”

      Kỷ Lang ngừng chút, rồi hỏi: “Vậy bây giờ hỏi em câu hỏi cuối cùng.”

      “Được!”

      “Em đồng ý làm bạn của chứ? Lấy hôn nhân là điều kiện tiên quyết!”

      “…”

      lâu cũng nghe thấy tiếng Tô Niệm Đường trả lời, Kỷ Lang cảm giác như qua ngàn năm. Tim như ngừng đập, mặc dù biết Đường Đường thích , nhưng tại sao bây giờ lại trả lời? Hay đổi ý rồi? Kỷ Lang buông Tô Niệm Đường, nhìn vào đôi mắt , cặp mắt sáng lấp lánh như sao trời, mang theo dự cảm xấu.

      “Em …”

      Kỷ Lang vừa tính hỏi, Tô Niệm Đường nhanh nhanh chóng chóng gật đầu, “Được! Em đồng ý!”

      Lúc này Kỷ Lang mới thở phào nhõm, ngày hôm nay quả là có nhiều kích động khiến tim tài nào chịu nổi, bây giờ mới được thư thả chút.

      “Em đợi nhiều năm như vậy, bây giờ mới chờ em có chút thôi”, Tô Niệm Đường cong môi, “… em cảm thấy công bằng chút nào.”

      Vốn dĩ tính im lặng lâu, để thử xem cảm giác lo lắng của như thế nào?

      Kỷ Lang vừa tức giận vừa buồn cười nhìn Tô Niệm Đường: “Nhóc con … từ lúc nào mà em kêu là qua nhiều năm?”, véo mũi .

      “Bắt đầu từ năm em xuất ngoại …”, Tô Niệm Đường nhìn Kỷ Lang, “ Kỷ Lang, quả nhiên quên mất rồi …”

      ------------------------
      mê sách thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 34: TUỔI THƠ

      “Đường Đường, em đừng được ?”, chú nhóc Kỷ Lang nắm chặt đôi bàn tay nhắn của Tô Niệm Đường, muốn cho rời .

      Ngày ấy chính mắt Đường Đường chứng kiến cảnh tượng mẹ mình bị giết chết, chết sững, để ý đến ai, ngay cả Kỷ Lang người bình thường có mối quan hệ rất tốt cũng tự động bài xích. Sau đó, Đường Đường gặp lại được chị của mẹ, dì mau chóng đưa quay về Mỹ trị liệu.

      Kỷ Lang nỡ xa Tô Niệm Đường, gì cũng chịu để , nhưng Niệm Đường ở trong nước đâu có ai thân thích, chỉ còn mỗi dì có thể chăm sóc cho .

      Xảy ra chuyện thế này, ngay bản thân người lớn còn chịu nổi huống gì hai đứa bé. Khi ấy Tô Niệm Đường mới năm tuổi, tận mắt chứng kiến tình cảnh tàn nhẫn như vậy, gục ngã là may. Kỷ Lang chỉ lớn hơn Niệm Đường bốn tuổi. Kỷ Lang và Tô Niệm Đường trốn vào trong góc, ôm chặt Tô Niệm Đường vào lòng, để nhìn thấy hình ảnh bi thương đó nhưng thanh cách nào che giấu.

      Mẹ Tô thống khổ giãy giụa trong đau đớn lọt vào tai Tô Niệm Đường. bé Niệm Đường trốn trong lòng Kỷ Lang gào khóc. Có mấy lần muốn khóc lớn thành tiếng, nhưng Kỷ Lang ngăn được. giọng với , nếu như sợ hãy cắn .

      Vì lẽ đó, Tô Niệm Đường chút do dự, cắn mạnh lên thân thể của cậu bé Kỷ Lang, tại lồng ngực của Kỷ Lang vẫn còn vết sẹo là dấu răng nhắn của Tô Niệm Đường.

      Đám người hung hãn sau khi giết chết mẹ Tô, quay tìm đồ đạc trong phòng xem có gì đáng giá. Lúc đó hai đứa bé trốn trong tủ quần áo, thở còn dám thở mạnh. Kỷ Lang ôm chặt Tô Niệm Đường vào lòng, chính bản thân cũng nín thở dám phát ra ngay cả thanh nhất. Từ khe hở của tủ áo quan sát tình hình bên ngoài. Bọn chúng có ba người, gương mặt rất hung ác, có người nhìn thấy tủ quần áo ở phía bên này, chuẩn bị tiến tới nghe thấy tiếng còi hụ của cảnh sát.

      Là hàng xóm sát vách nghe thấy tiếng kêu cứu ngay lập tức báo cảnh sát. Bọn chúng kịp chạy trốn, bị cảnh sát tóm gọn, hai người bọn họ cũng được cứu.

      Sau khi được cứu, Kỷ Lang dùng tay che mắt của Tô Niệm Đường. Ngay chính nhìn thấy tình cảnh máu tanh đầm đìa cũng thấy sợ hãi, tình cảnh này ngàn vạn lần để Đường Đường trông thấy. Tuy nhiên, Đường Đường giãy giụa muốn tìm mẹ, trong khi mấy người lớn xử lý trường, cũng buông ra mặc gào khóc, liếc mắt nhìn thấy thi thể của mẹ, hét lên, bất tỉnh.

      Tô Niệm Đường hôn mê mấy ngày sau mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh, cả người ngơ ngơ ngác ngác, chẳng tiếng nào, cũng chẳng thèm để ý đến ai, giống như con rối . Mặc cho Kỷ Lang ở bên cạnh liến thoắng, cũng đáp lại. Mẹ Kỷ cũng hết cách, đành phải lục tìm những người bạn cũ tìm đến dì ruột của Tô Niệm Đường.

      Ba của Tô Niệm Đường vay lãi cao, bỏ mẹ con của Niệm Đường chạy trốn, nhưng mấy tên cho vay tìm được mẹ của Tô Niệm Đường. Nghe mấy năm đó, bởi vì bị truy đuổi gắt gao, nên cuộc sống của mẹ con Tô Niệm Đường rất khổ sở, may là gặp được mẹ Kỷ Lang, nếu bọn họ sớm phải trong cảnh đầu đường xó chợ.

      Sau khi dì Tô Niệm Đường biết tin, mau chóng về nước, đưa Tô Niệm Đường rời .

      Kỷ Lang nỡ xa . ở trong cùng đại viện với được hai năm. Bọn họ rất thân thiết, lần này Tô Niệm Đường liệu có quay trở về? Nhưng nếu ở trong nước, Tô Niệm Đường chịu nổi.

      Kỷ Sóc sống nội trú trong trường, chỉ có về nhà vào cuối tuần. Về đến nhà biết tin Kỷ Lang cố giữ chân Tô Niệm Đường. Kỷ Lang khi ấy cũng rất khờ, nhờ Kỷ Sóc cùng năn nỉ Tô Niệm Đường ở lại. Tuy nhiên, Kỷ Sóc tính tình lanh lẹ hơn Kỷ Lang, Kỷ Sóc hiểu phải thay đổi hoàn cảnh mới là tốt nhất cho Đường Đường, vì vậy ta làm theo ý của Kỷ Lang.

      Kỷ Sóc liền bày cách cho Kỷ Lang: “! Chẳng phải chỉ sợ sau này Đường Đường quay về thôi mà. Vậy với dì là muốn kết hôn với Đường Đường, vì vậy nhất định sau này Đường Đường buộc phải quay về!”

      Kỷ Lang tin là , trước khi Tô Niệm Đường , nắm chặt tay , tính muốn trở thành vợ của . Niệm Đường ngẩng đầu nhìn . mở đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào Kỷ Lang, giọng : “ Kỷ Lang có phải em là sao chổi ?”

      Kỷ Lang vội ôm lấy Tô Niệm Đường: “Sao em lại là sao chổi, ai dám với em như vậy?”

      “Là ba … là ba . Ba chỉ vì mẹ mang thai em nên ông mới làm ăn thất bại, phải vay tiền nên mới bị đuổi cùng giết tận. Mà bây giờ, ngay cả mẹ … mẹ cũng vậy …” Cái đầu nho dựa vào lồng ngực Kỷ Lang, những ngày qua cảnh tượng thi thể của mẹ, lời nguyền rủa độc ác của ba vẫn quanh quẩn trong đầu óc bé của khi chỉ mới ba tuổi.

      bậy, bậy!”, Kỷ Lang nhanh chóng phủ nhận, “Đường Đường rất tốt, chờ đến khi em lớn, em nhất định phải quay về, muốn lấy em làm vợ.”

      Cuối cùng Tô Niệm Đường vẫn rời , Kỷ Lang tự nhốt mình trong phòng, âu sầu suốt mấy ngày liền. Kỷ Sóc bên an ủi mẹ Kỷ, bên than trách nhóc Tô Niệm Đường vô tình, cứ , chút lưu luyến, cũng thèm chào tạm biệt Kỷ Lang.

      Sau khi sống ở nước ngoài, sức khỏe của Tô Niệm Đường khá dần, còn được gặp thầy Chris Andrew. liền liên lạc lại với mẹ Kỷ. Mẹ Kỷ vốn thích Tô Niệm Đường, biết được tình hình của chuyển biến tốt càng vui mừng hơn. Hai người thường xuyên chuyện qua mạng, mẹ Kỷ cũng hay nhắc đến tin tức của Kỷ Lang … mãi cho đến khi Tô Niệm Đường về nước.

      Qua nhiều năm, câu của Kỷ Lang chính là thứ giúp vượt qua tất cả. Nhờ nó hiểu rằng ít ra thế giới này còn có người đồng ý tiếp nhận . Chỉ trong chớp mắt thế giới của bị phá hủy, nhưng với câu của , lành bệnh. Đường Đường vẫn nhớ như in Kỷ Lang chờ lớn lên.

      Hồi ức đến đây, Kỷ Lang mới hốt hoảng, chuyện năm đó còn nhớ . Ngay cả câu muốn kết hôn với Đường Đường là chỉ muốn giữ chân mà thôi. Vậy mà Tô Niệm Đường vẫn còn nhớ, Kỷ Lang vò vò đầu Tô Niệm Đường: “Đến bây giờ mới nhớ ra, quá trễ chứ?”

      Tô Niệm Đường gật đầu: “ đâu!”

      Nếu như vẫn nhớ ra, em cũng có biện pháp khiến phải nhớ lại.

      Kỷ Lang thở dài tiếng: “Đường Đường, chuyện quá khứ qua, em đừng nghĩ đến nữa. Bây giờ bên em.”

      Tô Niệm Đường gật đầu: “ Kỷ Lang, là , được quên, em nhớ dai lắm đó!” vòng tay ôm cổ Kỷ Lang, giấu tiếng tim đập thình thịch, hôn lên gương mặt : “Đây là con dấu, cho phép đổi ý.”

      Kỷ Lang sờ sờ gò má, nở nụ cười nhìn gương mặt trẻ con của . đột nhiên siết chặt tay, nhíu mày: “Ai mà lại đóng dấu như thế, như vậy đáng tin … phải thế này đây …”

      Vừa dứt lời, Kỷ Lang ôm đầu Tô Niệm Đường, ngậm môi . Đôi môi mềm mại, Kỷ Lang dùng đầu lưỡi phát họa bờ môi , chậm rãi tiến đến cạy mở hàm răng. Tô Niệm Đường kịp phản ứng, hai mắt mở to, ngây ngốc nhìn Kỷ Lang. Kỷ Lang thở dài tiếng, lấy tay che mắt Tô Niệm Đường, sau đó tiếp tục ‘công việc’ của mình.

      Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại reo vang xen ngang khung cảnh hữu tình. Kỷ Lang ngừng động tác, nới lỏng vòng tay ôm Tô Niệm Đường. Tô Niệm Đường xấu hổ vùi đầu vào ngực , mặt đỏ lựng như gấc. Ngược lại gương mặt của Kỷ Lang tối sầm, tức tối tiếp điện thoại: “Cậu tốt nhất chuyện quan trọng, đừng đề cập đến mấy chuyện vớ vẩn.”

      Lê Huy: “…”, ta ngừng chút tiếp, “Cũng quan trọng lắm, sếp, giọng của … hình như có chút bất mãn sao?”

      Kỷ Lang tức muốn nổ khói: “Cậu muốn khiêu chiến giới hạn của tôi sao?”

      “Chỉ là … chúng ta có tiệc, Triệu chỉ muốn hỏi có tham gia cùng bọn em thôi, món ăn gọi hết rồi”, Lê Huy tiếp, “Sếp! Hay em quấy rối … chuyện tốt của ?”

      Kỷ Lang: “… cậu phục vụ bày thêm hai bộ chén đũa.”

      “Dạ được!”

      Cúp điện thoại, quay sang nhìn Tô Niệm Đường, lúc này như con đà điểu rụt cổ, ngồi ghế. Kỷ Lang buồn cười, tiến sát đến : “Chỉ có con dấu mà em xấu hổ đến mức này rồi sao?”. Trong nháy mắt, trông thấy gương mặt càng đỏ hơn.

      Tô Niệm Đường trừng mắt nhìn Kỷ Lang: “Là vì em mới như vậy”, chớp chớp mắt, tiếp lời: “ giả bộ đóng dấu, tiện thể chiếm tiện nghi của em!”

      Kỷ Lang cười lớn, khởi động xe: “Dấu đóng xong, em bây giờ là người của . Vậy tại có thể quang minh chính đại cùng tham dự bữa tiệc chúc mừng ?”

      Tô Niệm Đường suy nghĩ chút, gật đầu: “Vâng, nếu Kỷ Lang có thành ý mời em, nếu em đồng ý có phải là nể mặt ?”

      Kỷ Lang chỉ cười cười mà , tâm trạng phấn chấn hơn nhiều. Bất luận là tình cảm khi còn thơ ấu hay nảy nở từ sau khi về nước chăng nữa, biết người luôn chú ý đó là Đường Đường. Nếu phải vậy khi Cố Minh Sinh tỏ tình với , có cảm giác dày vò như thế.

      Đây phải chăng cũng chính là nguyên nhân nhiều năm qua vẫn tìm được ưng ý.

      Thời đại học, xác thực có cảm tình với người, nhưng chỉ dừng lại là có cảm tình mà thôi. ta là nữ sinh khá thông minh, chuyện với ta rất thoải mái, vì vậy mới phát sinh cảm tình. Thời gian ấy cũng có chút ám muội, nhưng sau tốt nghiệp trong khi cân nhắc có nên tiếp tục tình cảm này hay Kỷ Sóc ở Mỹ gặp chút rắc rối.

      kịp từ giã, đưa mẹ qua Mỹ, khi quay về còn liên lạc với ta, dần dần cũng trôi vào quên lãng. Ngẫm nghĩ chút có nên tiếng cám ơn Kỷ Sóc đây.

      Nghĩ đến chuyện được nắm tay Tô Niệm Đường hết quãng đường còn lại, dấy lên cảm giác mong chờ.

      Kỷ Lang, em nhớ ra chuyện”, Đường Đường ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

      “Sao cơ?”

      ra quả táo kia, là em gọt cho mình ăn, phải cho Cố Minh Sinh.”

      Kỷ Lang: “…”

      * * *
      mê sách thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 35: CHUYỆN VUI

      Kỷ Lang đưa Niệm Đường đến nơi mấy em tụ tập, vừa mới vào phòng, Tiết Nhạc là người đầu tiên bắt gặp hai người bọn họ tay trong tay, giọng sang sảng: “Thảo nào từ trước đến nay sếp cho em gọi là Đường Đường, ra biệt danh này là dành riêng cho sếp.”

      Tô Niệm Đường mím mím môi, Kỷ Lang gõ lên đầu ta cái: “Thức ăn đầy ra đó mà vẫn chặn được họng của cậu. Kiếp sau thể nào cũng biến thành cái cây.”

      Tiết Nhạc xoa xoa đầu: “Sao sếp cứ gõ đầu em ... em mà đần đến lúc đó lấy ai tra án.”

      Kỷ Lang kéo ghế cho Tô Niệm Đường, để ngồi xuống bên cạnh mình. Lê Huy rót cho ly rượu, sau đó giơ giơ chai rượu hỏi Tô Niệm Đường: “Chị dâu có muốn ly ?”

      Phốc! Nghe danh xưng này ngụm rượu vừa vào đến miệng, Kỷ Lang phun hết ra ngoài.

      Tô Niệm Đường cũng nhìn chằm chằm Lê Huy, thích ta gọi thế này, dễ nghe.

      “Sếp, đừng quá kích động làm ‘ô nhiễm’ hết mấy món ăn ở đây.” Lê Huy giả bộ bày ra bộ mặt ghét bỏ, đẩy mấy dĩa đồ ăn qua trước mặt Kỷ Lang: “Hai món này bọn em ăn nữa đâu.”

      Tiết Nhạc nhanh chóng phụ họa: “Đúng ... đúng ... Sếp là mất vệ sinh.”

      “Tôi ăn được, tôi ngại”, Tô Niệm Đường chớp chớp mắt, gắp miếng cho vào miệng, “Rất ngon ...”

      “Haizzaa ...”, Tiết Nhạc và Lê Huy cùng gào rú, sau đó hai người họ ngồi xuống.

      “Tôi mấy cậu đừng có chộn rộn nữa, mau ăn .” Triệu Trạch phất tay, lần nữa kéo mấy dĩa thức ăn xếp lại ngay ngắn bàn.

      “Hiếm khi được vui vẻ như vậy, Triệu nghiêm túc như vậy làm gì?”

      “Sếp! Vậy kế tiếp chúng ta chú tâm đến vụ án của Lý Linh Linh đúng ?”, Mục Y ngồi ở bên đột nhiên lên tiếng hỏi.

      Kỷ Lang gật đầu: “Vụ án đó chúng ta theo lâu quá rồi, cũng cố gắng kết thúc thôi.”

      hiểu sao em cứ có cảm giác gần đây Bắc Thành càng ngày càng yên ổn, liên tục có người tử vong.”

      “Đừng mê tín như vậy chứ!” Triệu Trạch ngắt lời, “ vụ án của Hàn Mộng Vân nhé, đây là do chúng ta quá chủ quan. Nếu như ngay từ đầu chúng ta phán đoán là tự sát và theo con đường này, chắc hẳn cũng mất quá nhiều thời gian như vậy”, nhấp ngụm rượu, Triệu Trạch bùi ngùi .

      “Có vài vụ án khó tránh khỏi bị rơi vào ngõ cụt”, Tô Niệm Đường cảm khái: “ ra chỉ cần biết được là tốt rồi.”

      “Nghe chị giống như là biết tường tận hết mọi chuyện vậy đó.” Mục Y giơ ly rượu lên cao ra hiệu muốn nâng cốc.

      Niệm Đường nhìn chiếc ly rỗng, đưa mắt nhìn về phía Kỷ Lang.

      Kỷ Lang phản ứng nhanh nhạy: “Sao em gọi đồ uống?” Bình thường Đường Đường uống rượu.

      Tô Niệm Đường lắc đầu đưa ly về phía Kỷ Lang muốn rót rượu vào ly cho . Sau đó chạm ly với Mục Y cái: “ ra tửu lượng của tôi cũng tệ đâu!”, rồi cạn hơi hơn phân nửa ly rượu.

      “Tốt!”, Mọi người vỗ tay tán thưởng, “Chị dâu tửu lượng cao!”

      Mục Y cũng tỏ ra yếu kém, cũng muốn cạn ly rượu, nhưng mới ngụm chịu nổi, khoát khoát tay: “ kém cỏi mà!”

      Kỷ Lang nhìn Tô Niệm Đường bằng ánh mắt nghiêm túc, pha chút lạ lẫm: “Đường Đường, ngờ em uống được như vậy. Mặt đỏ, tim đập nhanh.”

      Tô Niệm Đường mím môi trả lời: “Trước đây khi ở Mỹ em uống cũng khá nhiều ...”, dứt lời lại chuẩn bị rót đầy rượu vào ly.

      vợ dẫn trước ông chồng rồi.

      “Được rồi! Được rồi. Loại rượu em uống rất mạnh, tác dụng chậm, lát nữa em say mèm phải làm sao?”, Kỷ Lang ngăn , “Ăn chút gì !” Kỷ Lang gắp cho vài món, rồi quay sang nhóm người Triệu Trạch: “Về chuyện Hàn Mộng Vân tự sát chính là người biệt danh Ro diễn đàn truyền linh cảm cho tôi. Đó là lí do tại sao tôi nhờ cậu cố gắng tra ra bằng được IP của Ro.”

      Tiết Nhạc vỗ ngực: “Sếp, yên tâm em có chút manh mối rồi!”

      Tô Niệm Đường tò mò hỏi: “Ro là ai?”

      Nhân vật Ro thần bí này chính là thần tượng của Tiết Nhạc, nghe thấy người biết gì về ‘’, Tiết Nhạc vội vội vàng vàng tràng thiên thu bất tận về thông tin của ‘’ cho Tô Niệm Đường nghe, ngữ khí đầy vẻ tôn sùng.

      Tô Niệm Đường cũng khá hứng thú: “Người tên Ro theo như là người rất ư lợi hại.”

      Tiết Nhạc gật gật đầu: “Lợi hại, rất lợi hại. Chị dâu, tôi cho chị biết, tôi vừa điều tra ra mỗi lần Ro đăng bài đều là nửa đêm. Theo tôi đoán ‘’ nhất định là người nước ngoài gốc Hoa, xâm nhập vào mạng lưới quốc nội để đăng bài.”

      Tô Niệm Đường lắc đầu: “Cũng chắc!”

      “Đường Đường có suy nghĩ gì ?” Kỷ Lang cũng hứng thú.

      “Theo như lời Tiết Nhạc vừa kể. Em có thể kết luận Ro là người sống trong thành phố này. Chỉ có là người địa phương mới quan tâm đến việc xảy ra trong khu vực của mình. thử nghĩ xem đây là diễn đàn trong cả nước, toàn quốc có biết bao vụ án lớn lớn , đâu chỉ có riêng Bắc Thành của chúng ta. Nhưng nhân vật Ro chỉ quan tâm đến kiện phát sinh trong Bắc Thành, chứng tỏ nhân vật thần bí này là người sinh sống tại đây.”

      “Có lý!”, Triệu Trạch gật đầu, “Thế nhưng theo như lời Tiểu Tiết, Ro chỉ đăng bài lúc nửa đêm thôi mà? Tại sao phải là ban ngày?”

      “Chuyện này ...”, Tô Niệm Đường xoa xoa cằm, “Chắc ban ngày bận việc, hoặc cũng có thể nhân vật này làm việc vào ban đêm, ban ngày để ngủ?”

      “Sếp! Triệu! Hai là nhàm chán, người ảo mạng mà cũng thu hút chú ý của các như vậy.” Mục Y trêu ghẹo: “Chẳng lẽ nếu tra ra được ‘’, chúng ta mời ‘’ đến Sở Vụ làm việc hay sao?”

      Kỷ Lang gật đầu: “Chuyện này phải là có khả năng!” chung Kỷ Lang cực kỳ cảm thấy có hứng thú với nhân vật Ro thần bí này.

      “Nhưng vấn đề là chúng ta tìm ra”, Tiết Nhạc phá thối, “Ro có cách giấu IP rất tài tình, em cách nào tra ra được! phải kỹ thuật chúng ta yếu kém mà là thần tượng của em quá lợi hại”, thanh uể oải cất lên, cũng như tự an ủi mình.

      “Tìm nhân vật ảo mạng là rất khó nhưng nếu chúng ta muốn tìm, vậy hãy tiến hành mổ xẻ người này, xem thói quen của là như thế nào!”, Tô Niệm Đường nêu ra cách giải quyết: “Thông qua các thói quen và tập quán, chắc chắn chúng ta tìm ra được ‘’.”

      “Hoàn toàn biết gì hết!”, Lê Huy nhún vai, “Phần tư liệu của Ro trống .”

      Tô Niệm Đường cũng nhún vai bắt chước Lê Huy: “Khó trách mọi người tìm ra ‘’.”

      Kỷ Lang nhìn dáng vẻ đáng của Niệm Đường, bàn tay vô thức lại vò vò đầu : “Như em , nếu bọn tìm được chút manh mối gì, em có thể giúp tìm ra được ‘’?”

      Tô Niệm Đường nắm lấy tay Kỷ Lang: “Có thể, nhưng em báo trước nhân vật Ro thần bí này là nam hay nữ. Nếu là nữ em giúp nữa đâu nhé!”

      “Aidaaa ...” Tiết Nhạc vỗ tay cái: “Chị dâu cũng ăn dấm chua sao?!?”

      Kỷ Lang cười lớn: “Được! Nếu như phát Ro là nữ, quan tâm nữa!”

      Tô Niệm Đường chớp chớp mắt, tự dưng lại có cảm giác áp lực.

      Bên cạnh Kỷ Lang có Mục Y xinh đẹp, cảm thấy chút áp lực. Bây giờ lại nhân vật Ro thần bí này nữa, nếu ‘’ là nữ phải làm sao đây. Tất nhiên Kỷ Lang thể vì Ro là nữ mà bớt hứng thú với ta. Rồi lại còn nữ sinh mà trước đây thương thầm vẫn chưa xuất nữa chứ.

      Mục Y ngồi bên cạnh cảm giác hơn buồn bực, nhìn ly rượu trong tay, sau đó nén buồn phiền nhấp ngụm, rượu trong miệng quả khó nuốt, cảm giác nóng bỏng như lửa đốt, chỉ khoang miệng thấy khó chịu mà tim cũng thấy bứt rứt.

      ho khan cái, bị sặc rượu, nước mắt rơi lả chả. bụm miệng chạy nhanh vào toilet.

      Kỷ Lang nhìn bóng lưng của Mục Y, bất giác đờ người. nghĩ đến cách đây mấy ngày, Mục Y còn tỏ tình với nhưng kiên quyết từ chối. Đừng nhìn ta cố gắng ra vẻ bình thường nhưng thực chất vẫn là con , bề ngoài cho dù có ngụy trang thế nào chăng nữa ra cũng rất sĩ diện.

      “Đường Đường! ra ngoài lát rồi quay lại ngay!”

      Tô Niệm Đường ngẩng đầu nhìn Kỷ Lang, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Dạ được!”. biết ra ngoài để làm gì.

      Kỷ Lang đứng chờ ngoài cửa toilet hút thuốc đợi Mục Y ra. Chẳng mấy chốc Mục Y hồi phục lại tâm trạng bước ra ngoài, sững người khi nhìn thấy Kỷ Lang: “Sếp! Sao lại ở đây?”

      Kỷ Lang dập tàn thuốc nhìn viền mắt hoe đỏ của Mục Y, thở dài cái rồi : “Chờ em!”

      “Chờ em làm gì, sợ em rớt xuống bồn cầu hay sao?”, Mục Y giả bộ pha trò.

      Kỷ Lang khẽ cười: “Cũng còn biết đùa sao ... Chúng ta vừa vừa chuyện.”

      Ánh mắt Mục Y rũ xuống: “Vâng!”

      “Tôi còn nhớ lần trước em hỏi tôi nếu Đường Đường tỏ tình với tôi liệu tôi có chấp nhận hay ”, Kỷ Lang nhớ đến ngày Mục Y bày tỏ tình cảm, gương mặt đỏ lựng vì xấu hổ, lấy hết dũng khí mới dám thốt lên mất từ này: “Khi đó, ngay cả bản thân tôi cũng biết mình có chối từ hay . Nhưng bây giờ tôi có đáp án, tôi từ chối.”

      Mục Y ngây ngốc nhìn Kỷ Lang: “Vì sao?”

      “Tôi và Đường Đường biết nhau từ . ấy luôn luôn tồn tại vị trí đặc biệt trong tim tôi. Đương nhiên, xa nhau lâu ngày tôi cũng phần nào đó quên . Nhưng ngày hôm nay tôi tìm được lại cảm giác năm ấy. Tôi biết mãi mãi tôi cách nào lãng quên.”

      “Em bại trận chỉ vì khoảng cách thời gian hay sao?”, Mục Y đột nhiên hỏi.

      ! Em thua!”, Kỷ Lang xoay người chăm chú nhìn Mục Y: “Em thích tôi nhưng đây thực ra chỉ là cảm giác sùng bái, chưa phải là , giống như những nữ sinh thời nay tôn sùng thần tượng của mình. Tôi nghĩ sau này khi em gặp người đàn ông em thích, em hiểu những lời tôi ngày hôm nay.”

      Mục Y nhìn vào cặp mắt trong vắt sáng lấp lánh của Kỷ Lang. mỉm cười: “Sếp! Những lời sếp rất đúng, em dĩ nhiên thể phản đối. Có điều sếp cũng tự luyến ghê, bên khuyên em, bên quên tự khoe bản thân mình.”

      Kỷ Lang khẽ cười, trong lòng thầm thở dài, xem ra bé này vẫn còn biết giỡn: “Được rồi, quay về thôi lại mất phần. Lát nữa nhớ ăn thêm nhiều chút.”

      thành vấn đề”, Mục Y gật đầu, hùng dũng hiên ngang tiến về phía trước, chưa được vài bước nghe thấy thanh nhàng êm dịu truyền đến: “Kỷ Lang?”

      -----------------------------
      mê sách thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :