1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẳng cấp tư duy - Lưu Ly Vận Kiều (77C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 26: TIẾN TRIỂN

      “Bây giờ thả người, ngay lập tức thả người”, thư ký thị trưởng với Hứa Thiên Lập ràng từng chữ: “Nếu tôi đến kịp thời, Minh Sinh suýt chút nữa là mất mạng.”

      Cục Trưởng vội vã giải thích: “Vâng vâng vâng, tại chúng tôi vẫn chưa có chứng cứ xác thực, lập tức thả Cố thiếu gia.”

      Cố Minh Sinh phần nào dịu cơn phẫn nộ, vịn vào Tô Niệm Đường đứng dậy: “Các người cũng thể nào tìm ra được chứng cứ gì hết bởi vốn dĩ tôi giết người.”

      Cốc! Cốc! Cốc … Tiếng gõ cửa, là Đặng Phỉ, vừa vào thấy quá nhiều người tụ tập ở đây nhíu mày: “Đồ vật trong tay nạn nhân được lấy ra, là cái cúc áo, tuy nhiên vì nắm trong tay nạn nhân quá lâu nên điều tra được gì …”, lời đột ngột ngừng lại, bởi ta chú ý đến áo khoác của Cố Minh Sinh.

      Đặng Phỉ liền nhanh chóng đưa vật chứng so sánh với y phục người Cố Minh Sinh, sau đó xoay người nhún vai: “Xem ra cần tìm nữa, chủ nhân cúc áo ở ngay đây!”

      Cố Minh Sinh: “…” mất mặt quá .

      Hứa Thiên Lập cười lớn: “Vậy bây giờ chứng cứ quan trọng nhất được tìm ra, cậu còn điều gì muốn ? Trước khi đẩy nạn nhân, hai người xảy ra tranh chấp, nạn nhân cố gắng túm lấy áo của cậu, nhưng vẫn bị rơi xuống.”

      “Tôi giết đó!”, Cố Minh Sinh cau mày: “Ngay cả cái cúc áo này đây, có quỷ mới biết tại sao nó lại ở trong ta ta. Tôi nghĩ có thể do ta quá tôi, sau đó trong lúc vô tình nhặt được chiếc cúc áo của tôi, ngay cả khi chết cũng muốn rời xa.”

      Tô Niệm Đường bộp mạnh lên đầu ta cái: “Cậu đứng đắn chút cho tôi, cẩn thận nghĩ lại xem trước đó cậu có gặp qua nạn nhân ?”

      Cố Minh Sinh vò vò đầu: “ biết trí nhớ của tôi nhất quán mà, người liên quan đến tôi tôi nhớ nhiều để làm gì?”

      Trông thấy Cố Minh Sinh hề tức giận với hành động vừa rồi của Tô Niệm Đường, lại còn tỏ vẻ làm nũng với , người đàn ông trong bộ âu phục nhìn chăm chăm về phía Tô Niệm Đường.

      “Như vậy là cậu phối hợp rồi, muốn bị giam ở đây sao?”, Kỷ Lang chú ý đến ánh mắt của người đàn ông kia, liền nhanh chóng kéo Tô Niệm Đường về phía mình.

      “Coi như có điều tra được cúc áo là của Minh Sinh, nhưng điều đó chứng minh cậu ta hung thủ. Cũng có thể giống như Minh Sinh , kia quá Minh Sinh chừng”, người đàn ông trong bộ âu phục nghiêm túc , “ chung, Minh Sinh thể ở đây lâu được, cậu ta lúc nào cũng có thể phát bệnh. tại, lập tức thả người.”

      “Được! Được! …”, Cục Trưởng gật đầu: “Cố …”

      Lời còn chưa dứt bị Hứa Thiên Lập chen ngang: “ thể thả, cậu ta chính là hung thủ, chứng cứ cũng có, tại sao thả người là thả người?”

      “Này cảnh sát, tận mắt chứng kiến Minh Sinh giết người?”, người đàn ông trong bộ âu phục chất vấn Hứa Thiên Lập, “Chỉ có cái cúc áo, ngay cả chứng cứ trực tiếp buộc tội giết người cũng có mà dám võ đoán Minh Sinh là hung thủ?”, tại ông ta rất hoài nghi năng lực làm việc của Hứa Thiên Lập.

      “Giết …”

      Hứa Thiên Lập còn muốn gì đó nhưng Cục Trưởng lên tiếng khiển trách: “Cậu ra ngoài , vụ này giao cho thám tử Kỷ.”

      Kỷ Lang: “…”, tự nhiên muốn nhận vụ án này, làm sao bây giờ?

      Người đàn ông trong bộ âu phục nghe Cục Trưởng nhắc đến tên thám tử Kỷ, ông ta liền quay đầu nhìn về phía Kỷ Lang: “Đây chính là thám tử Kỷ Lang nổi tiếng nhất thành phố Bắc đây sao? từng phá được vụ án 531?”

      Vụ án 531 là vụ án cách đây mấy năm, chỉ cần vụ này cũng khiến tên tuổi Kỷ Lang nổi danh như cồn.

      Kỷ Lang khẽ gật đầu: “Đại danh ‘Nổi tiếng nhất’ tôi đây dám nhận.”

      “Thám tử Kỷ chắc chắn giúp Minh Sinh thoát khỏi hiềm nghi?”

      Kỷ Lang nhìn về Cố Minh Sinh đứng bên cạnh: “Nếu như cậu ấy giết người, tôi có thể trả lại trong sạch cho cậu ấy.”

      Tô Niệm Đường đứng bên cạnh gật đầu, tin Cố Minh Sinh, lại càng tin năng lực của Kỷ Lang hơn gấp bội.

      Ai ngờ Cố Minh Sinh lại đồng ý: “Tôi muốn ta giúp tôi.” Đứng phương diện là tình địch mà , điều này quả là sỉ nhục.

      “Được rồi Minh Sinh, tôi đưa cậu về để bác Cố tiến hành kiểm tra cho cậu, sức khỏe của cậu là quan trọng nhất!”, người đàn ông trong bộ âu phục vỗ vỗ vai Cố Minh Sinh, cảnh cáo ta được thêm, sau đó quay sang Kỷ Lang ra hiệu: “Vậy phiền thám tử Kỷ!”

      Cuối cùng ông ta đưa đại thiếu gia Cố Minh Sinh rời , Cục Trưởng thở phào nhẽ nhõm: “Kỷ Lang, lần này lại phiền đến cậu.”

      Kỷ Lang cười cười: “Cục Trưởng phải qua tay tôi kết quả khác, nếu cậu ta là hung thủ tôi chắc chắn cũng tha!”

      Cục Trưởng ngao ngán thở dài, rồi trừng mắt nhìn Hứa Thiên Lập: “Cậu theo tôi vào văn phòng.”

      Nhìn bóng dáng hai người rời , Kỷ Lang nhìn về phía Đặng Phỉ vẫn đứng đó xem trò vui: “ về kết quả nghiệm thi .”

      “Thời gian tử vong của nạn nhân cũng chính là lúc bị ngã lầu. cơ thể nạn nhân tìm thấy bất cứ thành phần gây mê. Nếu như nạn nhân bị ngã trong trường hợp hoàn toàn tỉnh táo, vậy người nạn nhân chắc chắn phải có dấu vết giãy dụa, nhưng điểm này tôi tìm thấy. Nếu bị đẩy xuống, như vậy hung thủ là người nạn nhân hề đề phòng mới có thể làm được.”

      Như vậy, vấn đề ở đây Cố Minh Sinh ràng là người mà nạn nhân hề đề phòng sao?

      “Tình hình gia đình nạn nhân em điều tra xong”, buổi chiều sau khi Kỷ Lang cùng Tô Niệm Đường về Sở Vụ, Lê Huy và Tiết Nhạc vây quanh báo cáo.

      “Sếp! Bối cảnh của Cố Minh Sinh em cũng điều tra ra”, Tiết Nhạc hùa theo.

      Bọn họ ngồi xuống phòng họp. Trong phòng nghỉ, Tô Niệm Đường cũng pha ấm trà, rót ba chén trà cho bọn họ. Lê Huy tiếng cám ơn sau đó lên tiếng: “Nạn nhân là Hàn Mộng Vân, 20 tuổi, gia cảnh khá giả, có điều gần đây có tin công ty của gia đình ta phá sản. Nghe tin con duy nhất qua đời bọn họ ngất xỉu tại chỗ.

      Nạn nhân là sinh viên Khoa biểu diễn trường Đại học Y, chuẩn bị tốt nghiệp. lâu trước đây có mấy công ty môi giới đến tìm những gương mặt mới đóng quảng cáo, thông qua tuyển chọn ta được chọn vào vòng trong. Nạn nhân là người khá ngạo mạn, vì vậy có nhiều bạn bè, kẻ thù cũng ít, tuy nhiên cũng có bạn thân tên Nghê Thiến, còn có đối thủ đội trời chung, Chương Hiểu Yến.

      Căn cứ điều tra tất cả bạn học của nạn nhân, bọn họ đều Hàn Mộng Vân theo đuổi nghi phạm Cố Minh Sinh, hầu như mỗi ngày đều trang điểm lộng lẫy đứng ở cổng trường chờ Cố Minh Sinh. Cho dù Cố Minh Sinh chẳng mảy may để ý, ta vẫn bám đuôi theo sau cậu ta.

      Có người , người Hàn Mộng Vân hận nhất phải là đối thủ ngang tài ngang sức của ta, Chương Hiểu Yến mà là Tô Niệm Đường”, đến đây, Lê Huy ngừng chút liếc mắt nhìn Tô Niệm Đường bằng ánh mắt vô tội.

      Quan hệ giữa Tô Niệm Đường và Cố Minh Sinh đồn đại rất nhiều trong trường, phiên bản nào cũng có, tuy nhiên đều là Tô Niệm Đường mặt dày quấn quýt Cố Minh Sinh, cuối cùng Minh Sinh cũng đành chấp nhận Tô Niệm Đường ở bên cạnh. Nhưng bởi vì Tô Niệm Đường là người được trường học đặc biệt mời về, hơn nữa tuổi tác cũng lớn, do đó trong trường cũng ngầm thừa nhận chuyện này.

      Xuất Tô Niệm Đường, Hàn Mộng Vân càng ngày càng dây dưa dứt với Cố Minh Sinh.

      Tô Niệm Đường xoa xoa mi tâm: “Tôi và Cố Minh Sinh có chuyện gì hết!”. Ánh mắt Tô Niệm Đường đồng thời nhìn sang Kỷ Lang như ngầm giải thích, hi vọng hiểu lầm: “Lúc trước trong giờ lên lớp, Cố Minh Sinh vào nhầm lớp học, nên mới quen biết nhau.”

      Bởi vì sức khỏe của Cố Minh Sinh, cộng với tâm lý thất thường nên gia đình có xin nhà trường sắp xếp cho ta lớp học tâm lý, hi vọng ta thông qua cách trị liệu có thể khỏe hơn. Kết quả ta nhầm phòng học, bước vào lớp Tâm lý học tội phạm của Tô Niệm Đường. Cố Minh Sinh vốn dĩ thích tiến hành trị liệu tâm lý, vì vậy sau khi tan học cố tình tìm Tô Niệm Đường gây phiền nhiễu.

      Sau đó vì bị Tô Niệm Đường trúng tim đen, nên ta dần dần thân với Tô Niệm Đường hơn, chỉ cần là tiết dạy của Tô Niệm Đường ta đều có mặt. Còn tâm tư của ta với Tô Niệm Đường biết.

      Kỷ Lang gật đầu: “ biết” … thế nhưng … Kỷ Lang nghĩ lại tâm trạng lo lắng của Đường Đường với Cố Minh Sinh, thái độ của Cố Minh Sinh với Đường Đường. Đường Đường nhà nghĩ gì nhưng còn tên Cố Minh Sinh ta chỉ đơn thuần coi Đường Đường là giáo thôi sao?

      “Sếp! Sếp! Tới em báo cáo”, Tiết Nhạc vội vàng : “Theo điều tra tỉ mỉ, em phát bối cảnh gia đình tên Cố Minh Sinh này hề đơn giản, mọi người đoán cậu ta là ai?”

      Kỷ Lang nhếch môi: “Cháu của Thị trưởng!”

      “ … Sếp! Sao đoán được?”, Tiết Nhạc ngẩn người, “Sếp tại sao còn biết trước cả em?”, ta còn tưởng mình là người biết thông tin này đầu tiên cơ đấy.

      “Phí lời! Mau báo cáo !”, Lê Huy đẩy Tiết Nhạc.

      Tiết Nhạc tiếp lời: “Cố Minh Sinh là cháu ruột của ngài Thị trưởng thành phố Bắc, Cố Hướng Huy. Ba mẹ của Cố Minh Sinh là chủ công ty khá nổi tiếng trong thành phố. Bởi vì Cố Minh Sinh bị bệnh tim bẩm sinh nên cả nhà họ Cố rất lo lắng cho cậu ta. Nhưng cho dù bệnh lớn bệnh , Cố Minh Sinh cũng ráng vượt qua”, báo cáo xong vẻ mặt Tiết Nhạc giương giương tự đắc.

      Kỷ Lang: “Mấy chuyện này có liên quan gì đến vụ án?”

      Tiết Nhạc xụ mặt: “Nhưng cũng là do em vất vả tìm được, mọi người biết tư liệu về Cố Minh Sinh khó tìm đến mức nào đâu.”

      Tô Niệm Đường chớp chớp mắt: “Để tôi bổ sung thêm điểm”, ngừng chút, “Bởi từ ngừng buộc phải uống thuốc, ra vào bệnh viện như cơm bữa nên Cố Minh Sinh cực kỳ căm ghét bệnh viện và uống thuốc. Có thời gian cậu ta nhất quyết uống thuốc, cũng chịu đến bệnh viện khám định kỳ. Nhà họ Cố vẫn cố gắng tìm quả tim thích hợp tiến hành phẫu thuật cấy ghép cho Cố Minh Sinh. Ngày hôm nay là ngày cậu ta phải đến bệnh viện theo định kỳ. Tôi nghĩ do cậu ta lại muốn đến bệnh viện nên mới lên tầng thượng của trường để giải sầu.”

      Kỷ Lang khẽ cười, vò vò đầu Tô Niệm Đường: “Suy đoán như vậy hợp lý, Đường Đường, nếu muốn chứng minh được cậu ta phải là hung thủ em phải có chứng cứ hẳn hoi.”

      Tô Niệm Đường thở dài: “Em biết mà, Kỷ Lang yên tâm em nhất định hỏi Cố Minh Sinh lý do cậu ta lại xuất tại tầng thượng của trường ngày hôm nay.”

      “Tại sao em tin chắc Cố Minh Sinh phải là hung thủ?”, Kỷ Lang hỏi.

      “Bởi vì tính tình cố hữu của cậu ta. Cố Minh Sinh là người cực kỳ ngạo mạn, làm sao chỉ vì người lôi thôi dây dưa dứt mà cậu ta giết chết người đó chứ? Nếu như cậu ta thực cảm thấy phiền phức cậu ta dùng thủ đoạn tàn độc hơn nhiều, ví dụ khiến cho gia đình người ta tán gia bại sản …”, Tô Niệm Đường im lặng, liếc mắt nhìn về phía Kỷ Lang: “Công ty của ba mẹ Hàn Mộng Vân … vừa thông báo phá sản?”

      Lê Huy nóng ran cả người, Kỷ Lang cau mày: “Lê Huy cậu mau điều tra nguyên nhân gia đình họ Hàn phá sản.”

      Tô Niệm Đường cúi đầu, giống như mình vừa sai gì đó.

      * * *
      mê sách thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 27: HIỂU YẾN VÀ HÀN MỘNG VÂN

      Ngay ngày ho6m sau, Kỷ Lang bắt đầu giao việc cho mọi người. nhóm điều tra đối thủ cạnh tranh Chương Hiểu Yến, nhóm khác điều tra bạn thân của nạn nhân, Nghê Thiến.

      Hôm nay sau khi dạy xong tiết cuối cùng Tô Niệm Đường cũng đến thẳng Sở Vụ, xin được tham dự vào vụ án này.

      Kỷ Lang hiểu lo lắng chuyện gì nên cũng ngầm thừa nhận cầu này của .

      “Sếp! Vụ án nữ sinh ngã lầu xuất tập san lá cải rồi nè!”, mới sáng sớm, Tiết Nhạc đưa ra quyển báo lá cải cho Kỷ Lang xem.

      Ngôi sao mới của làng giải trí ngã lầu chết thảm, những nghi ngờ sau cái chết được cho là tự sát

      Vụ án này chỉ cảnh sát điều tra mà ngay cả phóng viên giải trí cũng đều mong muốn nắm giữ phần tư liệu, ngay cả bản tin cũng đều giải thích vụ án khá tỉ mỉ, thông tin khác chút nào với những gì bên Kỷ Lang điều tra được, có điều hề đề cập đến thân phận của Cố Minh Sinh, dù sao tập san này vẫn còn muốn sống sót tại thành phố Bắc.

      “Tôi cùng Đường Đường điều tra Chương Hiểu Yến, Mục Y cùng Triệu Trạch điều tra Nghê Thiến còn Lê Huy và Tiểu Tiết tiếp tục điều tra thêm thông tin về mối quan hệ xung quanh Cố Minh Sinh.”

      “Được! thành vấn đề, em bảo đảm hoàn thành tốt nhiệm vụ!”, Tiết Nhạc vỗ ngực tự tin.

      “Sếp! Tại sao lại để người ngoài tham gia vào vụ án này, trước đây chỉ có người bên Sở chúng ta điều tra mà”, Mục Y có chút bất mãn, “Hơn nữa em nghe Lê Huy ấy có mối quan hệ với kẻ tình nghi, lại là tình địch của nạn nhân, như vậy tham gia vào vụ án này có được hay ?”

      nguyên tắc, nếu bất cứ người nào có dính líu đến vụ án đều được tiếp xúc vụ án, nhưng dù sao đây phải là Cục cảnh sát, cần tuân thủ nhiều quy định như vậy.

      Tô Niệm Đường cười : “ phải nhờ tham gia của tôi mới có thể khiến việc phân công công tác trở nên đồng đều hay sao, hay muốn ai trong nhóm này đơn độc điều tra?”, Tô Niệm Đường liếc mắt nhìn Mục Y, nhàn nhạt đáp lời.

      Mục Y cứng họng, vào lúc này gì cũng được, nếu cùng sếp tổ, vậy Triệu Trạch lạc đàn. Tuy ta gì, nhưng dù sao tất cả đều là đồng nghiệp, như vậy cũng tốt. Nhưng Mục Y vẫn chưa phục: “ cũng đâu biết phá án, theo sếp cũng vô dụng.”

      Tô Niệm Đường gật đầu: “Tôi biết phá án nhưng biết nhìn người.”

      Mỗi nhận xét của Tô Niệm Đường đưa ra đều rất chuẩn, đây là chuyện thể nghi ngờ, Mục Y còn lời nào để .

      Chương Hiểu Yến cũng là sinh viên khoa biểu diễn trường Đại học Y, là nhân vật đối đầu với Hàn Mộng Vân, hai người lúc nào cũng giành giật nhau. tại hai người ngầm đối đầu giành suất làm người mẫu của công ty quảng cáo. Nếu trong trong hai người thành công được ký hợp đồng trở thành người mẫu độc quyền của công ty, được đào tạo bài bản.

      Bởi vì Hàn Mộng Vân tử vong nên cơ hội này về tay của Chương Hiểu Yến, cuối cùng ta có thể vui vẻ nhận lời chúc tụng của mọi người.

      Khi Tô Niệm Đường và Kỷ Lang tìm đến, Chương Hiểu Yến cùng các bạn hát karaoke. ta hát rất hay, ca hát cũng khá vui vẻ, nhưng đan xen vào đó có chút trống rỗng. Kỷ Lang và Tô Niệm Đường đứng ngoài cửa lúc rồi mới đẩy cửa bước vào.

      xuất của Kỷ Lang cắt đứt thanh trong phòng, liếc vòng, cuối cùng khóa chặt ánh mắt vào đứng hát kia. Trong phòng riêng có sáu người, nam nữ đều có đủ, tất cả đều trang điểm rất đẹp, hề có chút dáng vẻ nào của sinh viên còn ngồi ghế nhà trường. Còn người đứng trước micro, Chương Hiểu Yến ăn mặc khá ‘mát mẻ’, quần short cực ngắn phối chiếc thắt lưng, gương mặt trang điểm đậm, đặc biệt màu môi đỏ chót.

      “Mấy người là ai?”, Chương Hiểu Yến bất mãn hỏi.

      “Tôi tìm để hỏi thêm thông tin về Hàn Mộng Vân”. Kỷ Lang cau mày, ở đây được sáng lắm, tầm mắt mờ mịt, cả gian như rơi vào ảo ảnh.

      “Chuyện đó liên quan gì đến tôi. Mà phải nghe bắt được nghi phạm rồi sao?”, thanh Chương Hiểu Yến vang lên vài phần đắc ý cùng trêu ghẹo.

      “Đúng vậy! Chính là nam thần của trường chúng tôi Cố Minh Sinh”, bạn của Chương Hiểu Yến tiếp lời.

      có vẻ rất đắc ý?”, Tô Niệm Đường đột nhiên mở miệng , “Bởi khi Hàn Mộng Vân vẫn còn sống, vẫn còn là uy hiếp đối với ? ta cái gì cũng tranh đoạt với , từ quảng cáo, cho đến thành tích học tập, thậm chí ngay cả người thích ta cũng tuyên bố thuộc về ta, vì vậy hận ta. Bây giờ ta chết rồi, chẳng ai tranh với , hiển nhiên đạt được tất cả điều mình muốn đúng ?”

      Chương Hiểu Yến bị Tô Niệm Đường chất vấn, lui về sau vài bước, hòa hoãn, hai tay vòng trước ngực, thẹn quá hóa giận: “Đây phải giáo Tô sao? Sao giờ này lại chịu lên lớp ‘Tâm lý’ mà lại có nhã hừng ở đây biến thành trinh thám phá án?”

      Tô Niệm Đường hừ : “ muốn lảng qua chuyện khác sao? Hai tay khoanh trước ngực biểu thị những lời tôi vừa trúng tim đen của , vì vậy dùng hai tay vòng lại theo bản năng để bảo vệ thân thể, cùng là tư thế tự bảo vệ mình.”

      Chương Hiểu Yến sững người, lập tức thả hai tay xuống: “Tôi có …”

      “Nếu như muốn chứng minh mình vô tội mau phối hợp trả lời các câu hỏi của chúng tôi. Chúng tôi hàm oan người vô tội. Hơn nữa, muốn nhìn thấy Cố Minh Sinh bị oan ư?”

      “… Các cậu chơi tiếp , tớ ra ngoài với bọn họ lát.”

      *

      “Thứ bảy khoảng giờ chiều ở đâu?”

      Căn cứ theo thông tin của Lê Huy, lúc nghe có người té lầu, ta liền lập tức chạy tới, lúc đó khoảng giờ.

      “Tôi lúc đó ở trong phòng luyện tập biểu diễn, dù sao tôi vẫn còn phải ganh đua với Hàn Mộng Vân?”

      “Ai có thể chứng minh cho ?”

      Chương Hiểu Yến lắc đầu: “Bởi vì là thứ bảy, nên trong khoa chúng tôi có ai, toàn bộ tầng lầu ai. Lúc đó tôi ở lầu nghe thấy tiếng ồn ào phía dưới nên chạy đến trước cửa sổ xem, kết quả tôi nhìn thấy đám đông tụ tập phía đằng kia, cũng biết xảy ra chuyện gì nên tôi tò mò xuống, ai ngờ Hàn Mộng Vân chết.

      ta ngã ngữa nền đất khóe môi vẫn nở nụ cười, vẻ mặt giống như cười nhạo tôi, phảng phất như muốn với tôi cho dù ta chết rồi, tôi cũng thắng được ta. Tôi sợ lắm, cũng rất tức giận nên liền bỏ .

      , khi Hàn Mộng Vân ngã lầu, lầu?”, Kỷ Lang và Tô Niệm Đường liếc mắt nhìn nhau.

      “Đúng, nhưng tôi giết ta, mọi người đừng đổ oan cho tôi”, Chương Hiểu Yến la lớn giải thích.

      “Phòng luyện tập của ở tầng mấy?”

      “… Tầng năm.”

      Từ tầng năm lên tầng thượng đẩy ngã nạn nhân, rồi sau đó hoàn toàn có đủ thời gian để rời khỏi. Vụ án trở nên rắc rối hơn, trong khoảng thời gian xảy ra án mạng lầu lại phát ra nhân vật khả nghi.

      cho chúng tôi biết chút tại sao và Hàn Mộng Vân luôn đối đầu nhau?”

      Chương Hiểu Yến cắn môi, còn lo lắng sợ bọn họ hiểu lầm, cuối cùng cúi đầu: “Bởi vì gia cảnh của tôi khá giả, có thể học được trường Đại học Y là tốt lắm rồi, vì vậy tôi luôn muốn trở nên nổi bật trước mọi người xung quanh.

      Vừa bắt đầu vào học, quả thực tôi, Hàn Mộng Vân và Nghê Thiến là bạn thân. Nghê Thiến chính là con chó theo đuôi ta. Nghê Thiến và tôi gia cảnh tầm thường, Hàn Mộng Vân thấy gia đình chúng tôi khó khăn đôi khi còn giúp tay tương trợ.

      Nhưng chung đụng lâu ngày mới biết ta rất ích kỷ, bởi vì từng nhận ân huệ cũa ta nên tôi dám làm nghịch ý, nếu ta lấy chuyện này phanh phui để mọi người đều biết.

      Tôi chịu được, nên tranh cãi với ta, ta từ trước đến nay chưa bao giờ coi tôi là bạn, trắng trợn tôi là con chó Nhật của ta, tôi nợ tiền trả. ta biểu bộ mặt đáng thương trước mặt mọi người, hơn nữa từ trước đến nay ta luôn ra vẻ đoan trang thùy mỵ trước mặt mọi người nên bọn họ đều tin ta.

      Sau khi đoạn giao với Hàn Mộng Vân, tôi vừa học vừa làm, cuối cùng cũng trả hết nợ cho ta. Ngày hôm ấy, tôi cầm bao tiền ném trước mặt ta và đám bạn học, vạch trần bộ mặt của Hàn Mộng Vân, kể từ đó mối quan hệ của chúng tôi chấm dứt”, Chương Hiểu Yến đên đây, môi phảng phất ý cười, “Chỉ có ngốc Nghê Thiến kia, đúng là con chó bây giờ vẫn còn dựa chân ta để sống.”

      Trong trường học hiếm gặp trường hợp từng là bạn tốt sau này trở mặt thành kẻ thù, nhưng chuyện như Chương Hiểu Yến và Hàn Mộng Vân đúng là hiếm có. Thế nhưng thế nào chăng nữa, Chương Hiểu Yến có đầy đủ động cơ giết người, ngay cả thời gian giết người cũng vừa khít, so ra mối hiềm nghi của ta còn lớn hơn Cố Minh Sinh gấp nhiều lần.

      Khi Chương Hiểu Yến rời , Kỷ Lang với Tô Niệm Đường: “Đường Đường, em cảm thấy thế nào?”

      Tô Niệm Đường nhướn mi, chậm rãi lắc đầu: “Tạm thời em vẫn chưa thấy bất cứ biểu gì đáng nghi, dáng vẻ của ta giống dối. Căn cứ theo lời ta , em cảm thấy ta cũng cần thiết dối, vì vậy em vẫn chưa nhìn ra được sơ hở nào.”

      Kỷ Lang gật đầu tán thành: “Tuy nhiên tư thế tử vong và chiếc cúc áo trong lòng bàn tay của nạn nhân vẫn là điểm rất đáng ngờ. Tình huống như vậy chỉ có thể có hai khả năng xảy ra, là đúng là Cố Minh Sinh giết người, hai là hung thủ là người muốn hãm hại Cố Minh Sinh.” Nếu như có kẻ muốn hãm hại Cố Minh Sinh, vụ án này cần nhìn từ góc độ khác để điều tra, là ai lại thù hằn đến mức muốn hãm hại Cố Minh Sinh như vậy?

      Tô Niệm Đường thở hắt ra hơi: “Tên Cố Minh Sinh này quả ác miệng, lại kiêu ngạo, rất nhiều người khó chịu với cậu ta, tuy nhiên người hận cậu ta có nhiều, chỉ có tranh chấp ngoài miệng thôi.” Chắc chắn nghiêm trọng đến mức giết người rồi đổ oan cho Cố Minh Sinh.

      đúng là phiền phức quá!”, Kỷ Lang thở dài, quay sang nhìn thấy Tô Niệm Đường cũng trầm tư, mi tâm hơi nhíu lại, cười : “Giảng viên tâm lý sao? Đường Đường cho đến bây giờ em chưa hề với em theo học ngành này.”

      Tô Niệm Đường mặt đỏ lựng: “Ở nước ngoài em học thêm ngành này, nghĩ đến thành công như vậy. cho biết là vì sợ cười em.”

      Kỷ Lang vò vò đầu Tô Niệm Đường: “Chẳng trách mỗi lần em nhìn người đều rất chuẩn, xem ra sau này phải cẩn thận hơn chút, để cho em nhìn thấu tâm tư của .”

      Tô Niệm Đường lắc lắc đầu: “Em nhìn thấu được đâu …”

      “Tại sao?”, Kỷ Lang kỳ lạ.

      Tô Niệm Đường nghiêm túc trả lời: “Bởi vì chuyên ngành của em phải nghiên cứu tâm lý học mà là Tâm lý học tội phạm.”

      Căn cứ theo tình hình tại của với Kỷ Lang, bây giờ thể bất cứ điều gì với , bởi nhất định bị từ chối, thời cơ tốt nhất đó chính là khi thấy Kỷ Lang cũng có chút tình cảm với mình, nhưng phải đợi đến lúc nào đây?

      --------------------------
      mê sách thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 28: KÝ ỨC TUỔI THƠ

      Sau khi lấy lời khai của Chương Hiểu Yến, gần trưa, Tô Niệm Đường muốn đến căn tin trường dùng bữa, Kỷ Lang đồng ý. Món ăn ở căn tin trường Đại học Y khá ngon, vì vậy rất nhiều sinh viên đến đây dùng bữa, nhìn đám đông sinh viên tụ tập ở đây, Kỷ Lang cảm thán: “Năm tháng thanh xuân tươi đẹp, trở lại.”

      Tô Niệm Đường chớp chớp mắt nhìn Kỷ Lang: “ Kỷ Lang đừng dùng khẩu khí của ông lão tám mươi tuổi cảm thán về cuộc đời như vậy được ?”

      Kỷ Lang cùng Tô Niệm Đường tìm chỗ ngồi, cười lớn: “Đúng là vậy mà, so với sinh viên trong độ tuổi này, phải là lão già sao?”, rồi giả giọng ông già ồm ồm , “Bữa nào rảnh đến nghe Đường Đường giảng bài.”

      Tô Niệm Đường nhướng mày: “Hả??? Tới nghe em giảng bài???”

      “Đúng rồi, từ lúc em về nước đến giờ vẫn chưa có dịp nghe em kể về cuộc sống ở nước ngoài mà.” Bắt đầu từ bây giờ cực kỳ có hứng thú với quãng thời gian Tô Niệm Đường sống và học tập tại nước ngoài. thể tưởng tượng nổi tại sao lại lựa chọn môn tâm lý học tội phạm, chẳng lẽ do kiện xảy ra lúc còn bé?

      Cảnh tượng ấy quên được, e rằng Đường Đường lại càng thể quên.

      Tô Niệm Đường cụp mắt: “ ra chẳng có gì vui để kể.” sâu dưới đôi mắt kia là nỗi bi thương ngập tràn, có rất nhiều điều giấu kín trong lòng, muốn ra khỏi miệng nhưng lại biết bắt đầu từ đâu.

      Cảm nhận được tâm trạng buồn bã của Tô Niệm Đường, Kỷ Lang đưa tay ôm vào lòng: “Giấu ở trong lòng quá lâu sinh bệnh, chi bằng tâm hết với được ?”

      Hành động kề vai của hai người thân mật như tình trong sáng của tuổi học trò nhưng còn điểm thêm chút gì đó.

      “Năm ấy em được dì đón , hầu như đêm nào cũng gặp ác mộng, hơn nữa ngôn ngữ bất đồng, lúc nào em cũng trong tâm trạng buồn chán, có lúc còn muốn tự sát. Dì em tìm qua rất nhiều bác sĩ tâm lý, nhưng cũng có hiệu quả. Sau đó, hầu như cách hai tháng, dì đưa em khám bác sĩ tâm lý lần, mãi cho đến khi em lên trung học, em gặp thầy.”, Tô Niệm Đường cong môi, “Thầy em là giáo sư tâm lý học nổi tiếng của Mỹ, Chris Andrew.”

      Kỷ Lang cau mày: “Chris?”. từng nghe qua danh tiếng của người này, rất nhiều vụ án của Mỹ đều nhờ vào ông để tìm ra chân dung hung thủ.

      Tô Niệm Đường gật đầu, cặp mắt nhìn về xa xăm như nhớ lại quá khứ: “Em là sinh viên … vô dụng nhất của thầy.”

      “Em rất giỏi!”, Kỷ Lang tán thưởng, “Ít ra là mấy vụ án trước đây phá án thành công đều nhờ có nhắc nhở của em. Ở Mỹ coi như em giỏi nhất nhưng tuyệt đối phải là người kém cỏi. Hơn nữa nghe ở Mỹ tên của em là gì, nghe để còn biết đường mà quỳ bái!”

      Tô Niệm Đường bị Kỷ Lang chọc, cười lớn: “IA, ở Mỹ em lấy tên là IA, phiên dịch sang tiếng Trung Quốc là Hải Đường.” Rất đơn giản!

      “… IA??? Chính là người sáu năm trước trợ giúp FBI Mỹ phá Vụ án hiếp giết liên hoàn sao?”, Kỷ Lang thể tin nổi, “Đường Đường, em đừng em chính là người ấy, sáu năm trước em mới chỉ mười sáu tuổi?”

      Tô Niệm Đường mím môi, cười : “Là em …”

      Sáu năm trước có vụ án gây rúng động bang ở Mỹ, hung thủ sau khi cưỡng hiếp giết chết nạn nhân, thủ pháp khá phức tạp. Khi biết đến truy đuổi của cảnh sát dừng tay mà càng ra tay mạnh hơn như khiêu khích cảnh sát. Chỉ có điều, cuối cùng tên tội phạm là ai ai hay biết. Giới truyền thông chỉ đưa tin tên tội phạm là người đàn ông Châu Á. Mà người trợ giúp cảnh sát phá án cũng cũng chỉ biết được tên.

      Truyền thông chỉ đưa ra cái tên IA, còn tất cả các thông tin còn lại ai biết. ngờ đến đó lại chính là Đường Đường.

      “Vậy cuối cùng làm sao bắt được tên hung thủ ấy?”, Kỷ Lang hỏi.

      Tô Niệm Đường lắc đầu: “ ra … em cũng biết, khi ấy em mới chỉ mười sáu tuổi, làm sao có khả năng biết được nhiều như vậy, tất cả đều nhờ vào dẫn dắt của thầy”, Tô Niệm Đường lảng sang chuyện khác: “So với sư huynh của em, em vẫn còn rất kém cỏi”, tiếp, “Nick là tên sư huynh của em, là người theo sát em chỉ sau thầy.”

      Kỷ Lang khích lệ: “ nhóc của chưa biết thế nào là đủ, vụ án kia cho dù có thầy hướng dẫn cũng phải có nhờ khả năng thông minh của em. Nếu em có thể được trường Đại học Y mời về sao, điều này chứng minh em vẫn làm nên thành tích.”

      Ai ngờ Tô Niệm Đường nhíu mi: “Vì thầy coi em như con cái thôi. Trước khi là thầy, thầy Chris chính là bác sĩ tâm lý của em. Trong lúc vô tình thầy phát em có khuynh hướng phạm tội. Sau đó từ người bạn nào đó của thầy, thầy biết đến quá khứ của em. Vì vậy, thầy đồng ý nhận em làm đệ tử, chính vì lẽ đó em mới bắt đầu theo chuyên ngành tâm lý học tội phạm.”

      “Khuynh hướng phạm tội?”, Kỷ Lang đánh giá Tô Niệm Đường từ xuống dưới,: “Sao nhìn thấy?”

      “Nếu như nhìn thấy vậy lợi hại ngang bằng thầy của em rồi”, Tô Niệm Đường mím môi, “ ra thầy của em sai …” quả có khuynh hướng phạm tội, chỉ có mà còn từng gây ra chuyện.

      Thấy vẻ mặt Tô Niệm Đường chùng xuống, Kỷ Lang cười khẽ: “Sau đó sao?”

      Tô Niệm Đường lắc đầu, đương nhiên muốn tiếp: “ có sau đó, sau đó là Đại học Y có mời thầy về làm giảng viên khóa học, thầy liền đề cử em. Thầy , vấn đề tâm lý của em cần phải tìm ra nguyên nhân gốc rễ mới có thể hết bệnh, trở về nơi bắt đầu có thể giúp được em. Hơn nữa em cũng muốn quay về, nên xin phép dì thu xếp về nước.”

      Cảm giác Đường Đường có chuyện giấu , vẻ mặt biến sắc cười cười: “Trở về cũng tốt, dù sao đây cũng là nhà của em.” Đường Đường nhất định có chuyện, Kỷ Lang đoán như vậy. Vầng trán của dường như chứa đựng vô số tâm tư, cái gì muốn che giấu cũng thể che giấu. Nhưng rốt cục là chuyện gì, chuyện gì khiến muốn nhắc đến, những năm tháng ở nước ngoài cuối cùng là xảy ra chuyện gì?

      Tô Niệm Đường hít sâu hơi: “Đúng! Nơi này mới là nhà của em”. Mặc dù dì đối xử với như con ruột nhưng chung quy đó cũng phải là nhà , vốn dĩ thuộc về nơi ấy. Trái lại khi mới vừa xuống máy bay, bước chân lên vùng đấy này mới có cảm giác thân quen. Tốt quá về nhà rồi!

      Nơi này có ký ức tuổi thơ của , mặc kệ là tốt hay xấu tất cả đều ở nơi này. Có thể thầy sai, căn nguyên nguồn gốc căn bệnh của chính là ở đây.

      *

      làm gì đó?”, bên tai Kỷ Lang văng vẳng thanh non nớt, mềm mại khiến người ta nhịn được chỉ muốn bắt nạt. Năm đó, mẹ của Tô Niệm Đường dắt tay đứng trước sân đại viên.

      Khi ấy cùng em trai chơi đất cát dưới gốc cây đại thụ, Tô Niệm Đường xuất trước mặt bọn họ. Quân áo đẹp lắm nhưng rất sạch , đầu cột hai sừng trông rất đáng .

      Kỷ Sóc còn nhưng rất ranh ma, đứng lên nhìn Tô Niệm Đường chút, sau đó nghểnh mặt lên trời hỏi: “Nhóc con là ai, sao lại ở trong sân nhà tôi?”

      “Em là Tô Niệm Đường. [Niệm hải đường xuân vãn, ly nhân vị quy]. Mẹ đó là ý nghĩa tên của em.” Gương mặt nhắn đáng cũng vênh vênh tự đắc.

      *Nhớ hải đường vào cuối xuân, sao người mãi vẫn chưa về.

      Kỷ Sóc xoay người: “Tôi hỏi tên nhóc ý nghĩa là gì, chỉ muốn biết tại sao nhóc ở đây?”

      Khi còn bé, Kỷ Lang ưa Kỷ Sóc, ràng nó là em của nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ mình là đại ca. Hai đứa chơi cùng nhau, cùng nhau nghịch đất nghịch cát, vậy mà người nó dính hạt bụi, còn từ đầu đến chân toàn là bùn đất, lúc nào cũng bị mẹ Kỷ mắng, còn nó đứng bên xem trò vui.

      Vì vậy, lúc Kỷ Sóc ra điều hoạnh họe Đường Đường, Kỷ Lang rất nghĩa khí đứng lên, kéo tay Đường Đường: “ em đừng thèm để ý đến nó.”

      Ai ngờ cái lôi kéo này của gây nên chuyện, vốn dĩ Đường Đường sạch đẹp đẽ, bàn tay nhắn bị làm dính đầy đất cát. bé khóc lớn, kinh động đến hai người mẹ tâm trong nhà.

      Chuyện về sau cũng đơn giản thôi, bởi Kỷ Lang làm Đường Đường khóc nên Kỷ Lang bị phạt, còn Kỷ Sóc lại đứng bên cười đau khổ của trai, giả bộ an ủi Đường Đường. Cũng từ lúc ấy, cứ trông thấy Kỷ Lang là Đường Đường lại né tránh bởi trong lòng , là cậu trai bẩn thỉu.

      *

      “Niệm hải đường xuân vãn, ly nhân vị quy”, Kỷ Lang giọng . “ nhớ năm ấy em đọc ra câu thơ này.”

      Tô Niệm Đường sững người, ngờ chuyện qua nhiều năm mà Kỷ Lang vẫn còn nhớ, gật đầu: “Đúng rồi! Đúng là câu thơ ấy!”, Mẹ khổ sở chờ đợi, chờ mãi vẫn đợi được người kia trở về. Né trái tránh phải, cuối cùng gặp mẹ Kỷ, rồi vào ở chung đại viện. nghĩ rằng đến cuối cùng cũng tránh được họa sát thân.

      ‘Niệm hải đường xuân vãn, ly nhân vị quy’.

      Mùa xuân đến, Hải Đường nở khắp vườn, sao người mãi vẫn chưa về …

      Tô Niệm Đường : “Nhưng bây giờ em hề thích ý nghĩa tên của mình này chút nào.” Sau khi biết được hàm nghĩa sâu sau câu thơ này, cực kỳ ghét cái tên của mình, nhưng trái lại mẹ nó …

      “Được rồi! Được rồi!”, Kỷ Lang gắp đùi gà trong chén mình cho Tô Niệm Đường: “Chúng ta gặp nhau tán gẫu, cơm canh nguội cả rồi. Chuyện buồn đau đều qua rồi. thưởng em cái đùi gà, ăn xong chúng ta còn có sức chiến đấu tiếp.”

      “Vâng!”, Tô Niệm Đường gật đầu.

      Đúng lúc này, cách họ bàn, hai cậu sinh viên, trong đó cậu hơi gầy chút oán than: “Thực xui xẻo hết sức, cũng hiểu là do máy quay phim bị hư hay là do cách tao ăn ở?”

      “Sao vậy?”

      “Hôm thứ sáu đó, lúc tan học, tao quên tắt máy quay phim, máy hoạt động hết ba ngày ba đêm. Sáng hôm nay tớ mới nhìn lại, trời ơi thân máy quay nóng đến mức có thể nướng chín thịt.”

      “Hỏng rồi sao?”

      “Cũng chưa hẳn … Có điều, tắt máy cũng có ích, ba ngày đó, dĩ nhiên nó ghi lại vô số chuyện hay, ngay cả chuyện nữ sinh ngã lầu kia hình ảnh cũng thu lại được.”

      phải chứ!”

      Kỷ Lang đột nhiên buông đũa nhìn về phía hai cậu sinh viên kia.

      * * *
      mê sách thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 29: ĐOẠN PHIM QUAY NẠN NHÂN

      “Các cậu vừa có quay lại quá trình Hàn Mộng Vân ngã lầu sao?”, Kỷ Lang và Tô Niệm Đường ngồi xuống bàn của hai cậu sinh viên.

      Cậu nam sinh kia ngẩn người, lập tức trả lời: “Đúng … Đúng vậy! Hai người là ai?”

      “Tôi là người phụ trách điều tra vụ án của Hàn Mộng Vân, có thể đưa đoạn phim cậu quay lại cho chúng tôi được ?”

      Cậu sinh viên gật đầu: “Được chứ, nhưng đợi em dùng bữa xong được ?”

      Kỷ Lang gật đầu: “Được chứ, cậu cứ từ từ ăn!”, sau đó đứng dậy, lấy phần thức ăn của mình và Tô Niệm Đường từ bàn của dời sang bên này.

      Cậu nam sinh: “…”

      bối rối quá!

      Kỷ Lang đúng là biết ngại. từ tốn dùng hết phần ăn của mình, vừa ăn vừa dọ hỏi: “Cậu biết nạn nhân sao?”

      thân lắm, nhưng ở trong trường cậu ấy quá nổi tiếng. Mỗi lần trường tổ chức văn nghệ cũng đều có cậu ấy tham gia”, cậu sinh viên trả lời.

      Cậu nam sinh ngồi bên cạnh tiếp lời: “Có điều nghe tính tình Hàn Mộng Vân tốt lắm. Em nhớ có lần ta bị nữ sinh khác ném tiền vào mặt, cảnh tượng ấy ngoài sức tưởng tượng.”

      Kỷ Lang dường như rất hứng thú hỏi tới: “Ngoài sức tưởng tượng là sao?”

      Cậu sinh viên kia suy nghĩ chút rồi : “Chuyện xảy ra từ năm ngoái rồi. Ngày đó em chạy bộ tại sân thể thao, nhìn thấy hai người đẹp từ trong ký túc xá qua phía này. Em cũng đến gần, vẫn chưa tiến đến gần, liền trông thấy có bạn khác đứng ra ngăn cản hai người bọn họ. Sau đó họ tiếp tục cãi nhau, rồi em nhìn thấy trong người mò mẫm trong túi xách.

      Lúc ấy em rất sợ bạn đó lôi ra hung khí, ai ngờ ta chỉ móc ra xấp tiền sau đó quăng vào mặt Hàn Mộng Vân.

      sân thể thao, xấp tiền rơi lả tả như mưa, cảnh tượng cực kỳ đẹp, ngay cả em cũng đứng sững đó mà nhìn.”

      Kỷ Lang chặc lưỡi, xem ra lời khai của Chương Hiểu Yến là , làm được điều đó cũng hả giận, nhưng chỉ sợ mối thù ngày càng sâu thêm.

      “Sớm biết như vậy hôm đó tớ cũng theo cậu chạy bộ!”, cậu sinh viên được chứng kiến cảnh tượng ấy thốt lên đầy tiếc nuối.

      Bốn người sau khi dùng xong bữa, cậu sinh viên đưa Kỷ Lang và Tô Niệm Đường về phòng của mình lấy máy quay phim. Kỷ Lang cầu cậu ta đưa đến phòng học đặt máy quay camera. Người bạn học kia có việc nên theo cùng.

      Cậu sinh viên này là sinh viên chuyên ngành nhiếp ảnh tên Cao Nguyên, chỉ có đam mê duy nhất là chụp hình quay phim. Tan học hôm thứ sáu, trong lúc thụ dọn đồ đạc bạn bè kêu réo ầm ĩ nên vội vội vàng vàng ngay, quên mất cái máy camera vẫn đặt ở bệ cửa sổ bên cạnh chỗ ngồi.

      “May lớp em bao giờ bị mất đồ, nghe lớp đối diện thường hay mất đồ lắm”, Cao Nguyên hưng phấn. Nhưng lại nghĩ đến mình lý do khiến mình phấn khích như vậy hơi xấu hổ, gãi gãi đầu: “Tối thứ sáu đó bạn em mời dự bữa tiệc, bạn em thích cũng đến … vì vậy em hơi kích động quên mất tiêu cái camera.”

      Tô Niệm Đường nhìn bộ dáng của cậu sinh viên: “Xem ra cậu rất thích bạn ấy, ngang bằng với niềm đam mê nhiếp ảnh của mình!”

      Cao Nguyên ngây ngốc cười khẽ: “Hì hì, tối hôm đó em tính tỏ tình với bạn ấy.”

      “Nhất định thành công!”, Niệm Đường thầm cầu chúc ấy cũng thích Cao Nguyên, cần theo đuổi tốt!

      “Vậy sao!!! Em cũng nghĩ đến ấy cũng thích em … hì hì …”

      Kỷ Lang cảm thán: “Tuổi trẻ là vui nhất, lúc tôi còn học làm sao có chuyện muốn tỏ tình với mình thích, vậy mà mãi đến khi tốt nghiệp vẫn chẳng ra được …”

      Tô Niệm Đường cau mày: Tại sao chưa nghe dì kể chuyện Kỷ Lang lúc học cũng theo đuổi nữ sinh vậy ta?

      Cao Nguyên nghe Kỷ Lang vậy đột nhiên thay đổi thái đổi, dõng dạc: “Vì vậy, có cơ hội phải ra tay liền. ‘Mạc đãi vô hoa chiết chi’. Duyên phận chính là điều kỳ diệu như vậy.”

      *Đừng chờ hoa rụng bẻ cành (Câu thứ tư trong Bài thơ Kim Lũ Y)

      Nghe tên nhóc con hỉ mũi chưa sạch vậy, Kỷ Lang dở khóc dở cười, có điều bây giờ ngẫm nghĩ lại lời cậu ta phải có lý. Nếu lúc trước can đảm đứng ra tỏ tình chắc bây giờ có con ẵm con bồng.

      Tô Niệm Đường trông thấy vẻ mặt tiếc nuối của Kỷ Lang, tâm trạng buồn hẳn, chẳng lẽ thời đại học, cũng có bạn thầm thương trộm nhớ?

      “À! Phòng học của em tầng năm”. Đứng ở dưới lầu, Cao Nguyên ngửa cổ chỉ lên phía cửa sổ tầng năm: “Em đặt máy quay của mình ở đó!”

      Kỷ Lang ngẩng đầu nhìn, rồi nhìn sang phía đối diện, quả nhiên là vị trí Hàn Mộng Vân ngã lầu. Bọn họ lên tầng năm, Kỷ Lang đứng tại vị trí đặt máy quay, đúng là có thể nhìn rất tình hình ở tòa nhà đối diện.

      “Được! Bây giờ cậu cho tôi xem cậu thu được những gì!”

      Sau khi lấy máy quay phim, Cao Nguyên bắt đầu phát video, màn hình là hình ảnh của tòa nhà đối diện, ngay cả chỗ rẽ nơi cầu thang cũng lọt vào ống kính máy quay. Đoạn đầu là thời gian tan học, Cao Nguyên : “Lúc này là tan học, chị có muốn tua nhanh hơn ?”

      Kỷ Lang gật đầu: “Tua nhanh gấp ba lần !”, Kỷ Lang chú ý đến đoạn buổi tối có người đến đây khóa cửa lại.

      “Ở đây tối là phải khóa cửa sao?”

      Cao Nguyên gật đầu: “Dạ đúng, buổi tối sau khi sinh viên ra về hết khóa tất cả cửa lại, ngày hôm sau có người đến mở cửa.”

      cách khác, buổi tối thứ sáu toàn bộ tầng lầu ai.

      Đoạn phim tua nhanh đến sáng hôm sau, ngay chỗ rẽ cầu thang, lúc đó khoảng mười giờ, có đôi tình nhân bước lên lầu, rồi lại xuống. Khoảng mười giờ, Kỷ Lang nhìn thấy bóng dáng của Hàn Mộng Vân, bước lối hành lang phía sau. Có thể nhìn thấy bóng dáng ta thấp thoáng sau tấm cửa sổ kiếng, mãi đến lầu năm còn thấy xuất .

      Khoảng mười giờ rưỡi lại có bóng người vào, bóng dáng này cũng lên tầng năm.

      “A!!! Người này …”, Tô Niệm Đường chỉ vào bóng dáng người này : “ phải lúc xuống cầu thang đụng trúng em sao?”

      Kỷ Lang gật đầu, tạm dừng đoạn phim, chỉ vào hình bóng nữ sinh kia hỏi Cao Nguyên: “Cậu biết ta ?”

      Cao Nguyên lắc đầu: “ quen biết!”

      Hình ảnh tiếp tục cho đến khoảng mười hai giờ, Hàn Mộng Vân cuối cùng cũng xuất . Giống như trang phục ta mặc khi ngã lầu, chiếc đầm màu trắng, gương mặt hơi nghiêm nghị.

      12 giờ 50 phút, bọn họ nhìn thấy Cố Minh Sinh khoan thai bước đến. Hai tay đút túi quần, chậm rãi bước đến chỗ rẽ cầu thang, sau khi biến mất ở chỗ rẽ mãi vẫn chưa xuất ở cửa sổ lầu hai, khoảng hơn 3 phút sau rốt cục Kỷ Lang mới nhìn thấy bóng dáng của ta.

      “Cậu ta là ốc sên sao? Bò lên tầng mà mất nhiều thời gian như vậy?”

      Tô Niệm Đường nhếch môi mỉm cười: “Cậu ta mắc bệnh tim. nhìn thấy bước chân của ta rất chậm sao?”. Mỗi lần Tô Niệm Đường chung với Cố Minh Sinh đều rất sốt ruột, chỉ hận thể đẩy ta nhanh, nhưng nghĩ đến bệnh tình ta, đành phải nhẫn nại đứng lại chờ.

      “Nam thần có bệnh tim sao?”, Cao Nguyên thốt lên kinh ngạc: “Hèn gì trước đây khi em nhìn thấy Cố Minh Sinh, cứ khoan thai bước từng bước hững hờ, em còn cho rằng quả nhiên hổ danh Nam thần, tướng cũng mang lại cảm giác thanh thoát như vậy. hề nghĩ đến là do cậu ta bị bệnh tim.”

      Kỷ Lang nhíu mày: “Cậu biết cậu ta có bệnh sao?”

      Cao Nguyên lắc đầu: “Xưa nay chưa từng nghe đến!”

      Tô Niệm Đường gật đầu: “Cố Minh Sinh chưa bao giờ muốn công khai chuyện này. Cậu ta chỉ muốn là người bình thường … cho đến cuối cuộc đời. Do vậy hầu như ai biết cậu ta có bệnh. Cố Minh Sinh muốn bạn bè nhìn mình bằng ánh mắt thương hại kẻ đau yếu bệnh tật, là đối tượng phải được bảo vệ. Có điều sau này chắc chắn toàn bộ trường học biết hết rồi.”

      Cao Nguyên xua tay: “Em nhất định giữ kín!”

      Tô Niệm Đường cười cười: “Vấn đề phải do cậu. Là ngày đó trong thời điểm phát sinh án mạng là do tôi lỡ lời ra.” Tô Niệm Đường cảm thấy áy náy, vốn đồng ý bảo đảm bí mật này lộ ra, vậy mà cuối cùng cũng chính miệng ra.

      “Cũng vì em muốn cứu cậu ta thôi!” Tuy rằng chẳng có tác dụng gì cả.

      Cố Minh Sinh từ lầu lên lầu năm mất hơn mười phút, lúc này hơn giờ chiều. Khi thân ảnh của Cố Minh Sinh biến mất ở cửa sổ tầng năm, khoảng sáu bảy phút sau hình ảnh bóng người rơi nhanh xuống lầu.

      “Phát chậm lại!”

      Cao Nguyên vội vàng phát chậm, giảm tốc độ chiếu 10 lần, màn hình nhìn thấy nạn nhân ngã xuống, nhưng trông thấy vẻ mặt.

      Sau khi xác nhận chuyện này, video tiếp tục phát hình. Tô Niệm Đường cong môi: “Theo tốc độ bước của Cố Minh Sinh, lúc này cậu ta mới lên đến tầng thượng …”

      Đường Đường tin Cố Minh Sinh phải là hung thủ. Chỉ là từ đoạn video thu được xác minh được chuyện gì. Có phải Cố Minh Sinh dối ? Trước đây ta khai sau khi đến nơi cậu ta nhìn thấy chuyện gì. Nhưng nếu ta phải là hung thủ, vậy thời điểm ta bước lên tầng thượng chắc chắn có đụng mặt hung thủ, tại sao ta khai? Cố tình che giấu hay ta nhìn thấy? Hay ta đúng là hung thủ.

      Hình ảnh vẫn tiếp tục phát màn hình. Máy quay thu được hình ảnh thi thể nạn nhân nhưng thanh ồn ào phát ra chứng tỏ có rất nhiều người tụ tập lại đây. cửa sổ tầng năm đột nhiên xuất hình ảnh của Chương Hiểu Yến.

      Chương Hiểu Yến chạy lại cửa sổ nhìn xuống cái, sau đó vội vội vàng vàng rời , trong chốc lát ngay chỗ rẽ cầu thang, bọn họ nhìn thấy bóng dáng của Chương Hiểu Yến, rồi lại vụt biến mất. Sau đó là bóng dáng của cảnh sát giải Cố Minh Sinh xuống, rồi bóng dáng của Kỷ Lang và Tô Niệm Đường.

      Liền ngay sau đó đến hình ảnh nữ sinh va vào người của Tô Niệm Đường, cũng vội vã chạy xuống lầu.

      Từ những hình ảnh thu được cơ bản có thể xác nhận ba nghi can: Chương Hiểu Yến, Cố Minh Sinh và nữ sinh tên kia. Trong đó Cố Minh Sinh là người bị hiềm nghi cao nhất, rồi đến nữ sinh va vào người của Tô Niệm Đường. Chương Hiểu Yến là đối tượng bị tình nghi thấp nhất, nhưng phải là liên quan.

      “Bạn học Cao Nguyên, chúng tôi thu giữ đoạn phim này. Cám ơn trợ giúp của cậu.”

      Cao Nguyên gãi gãi đầu, nở nụ cười ngượng ngùng: “Có thể trợ giúp được các em rất vui. Vụ án này xảy ra bản thân em cũng hi vọng mọi người mau chóng phá án.”

      ---------------------------
      mê sách thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 30: NGƯỜI BÍ

      đường trở về, Kỷ Lang hỏi Tô Niệm Đường: “Ý kiến của em thế nào?”

      “Đầu tiên phải tìm được nữ sinh kia!”, Tô Niệm Đường ngẩng đầu, “Em luôn cho rằng vụ án này hề đơn giản như vậy.”

      Đúng! Kỷ Lang cũng có cảm giác như vậy, bọn họ giống như vào lớp sương mù, ở trong loay hoay tìm hướng ra.

      “Còn có chuyện em cảm thấy rất kỳ lạ”, Tô Niệm Đường , “Nạn nhân lúc chết có mỉm cười.” người bị đẩy xuống lầu tại sao lại cười? Tuy bên phía pháp y lý giải có thể lúc té xuống thịt nát xương tan, vì lẽ đó có thể bắp thịt kéo giãn tạo thành hình dáng miệng như cười.

      “Hung thủ ràng muốn hãm hại Cố Minh Sinh”, Kỷ Lang , “Bày ra cái bẫy gậy ông đập lưng ông.”

      “Nạn nhân trước khi chết là mỉm cười, mặt mày tạo thành hình vòng cung, hai bên gò má, khóe mắt, là nụ cười rất vui vẻ”, Tô Niệm Đường cau mày : “Nhất định trước khi chết ta rất sung sướng”. Tô Niệm Đường nghĩ giống như kết luận của bên tổ pháp y.

      Kỷ Lang vỗ tay: “Tên hung thủ này nhất định có mối thù với cả Hàn Mộng Vân và Cố Minh Sinh, vì vậy ra tay mũi tên trúng hai con chim.”

      Tô Niệm Đường gật đầu: “Nghĩa là Kỷ Lang cũng cho rằng Cố Minh Sinh phải là hung thủ đúng !”

      Kỷ Lang cười cười: “Em tin tưởng cậu ấy như vậy, nên phải ủng hộ em chứ!”. Cố Minh Sinh xác thực có động cơ gây án.

      Hai người đem đoạn phim trở về Sở Vụ, lát sau, Lê Huy cùng Tiết Nhạc cũng quay trở về. Bọn họ có trách nhiệm điều tra tình hình bên phía gia đình nhà Hàn Mộng Vân, chuẩn bị báo cáo, Kỷ Lang ra hiệu chờ mọi người đến đông đủ rồi họp luôn.

      lâu sau, Triệu Trạch cùng Mục Y cũng quay về.

      Lê Huy báo cáo trước: “Gia đình Hàn Mộng Vân chuyên kinh doanh thực phẩm, cũng có chút tiếng tăm. Thế nhưng cách đây lâu xưởng sản xuất nhà họ Hàn xảy ra vấn đề. Có khách hàng sau khi dùng xong thức ăn bên công ty họ bị tiêu chảy, đến mức phải nhập viện. Trải qua xét nghiệm, nguyên do là do bị ngộ độc thức ăn. Sau đó có vài vụ liên tiếp xảy ra, gia đình người bị hại kiện nhà họ Hàn, cầu họ phải bồi thường. Thế nhưng nhà họ Hàn mực phủ nhận cho rằng chuyện này hề liên quan đến bọn họ.

      Nhân viên bên Sở An Toàn Vệ Sinh tiến hành điều tra, phát lỗi là do quá trình sản xuất. Họ bỏ bớt nguyên liệu thành phẩm, trong quá trình gia công, tăng thêm lượng vi chất có hại cho con người. Tất cả các sản phẩm của nhà họ Hàn đặt trong các siêu thị lớn trong cả nước đồng loạt bị trả về. Tòa án phán quyết công ty nhà họ Hàn phải bồi thường cho tất cả các người bị hại, mỗi gia đình hơn trăm ngàn đồng. Rất nhiều người bị hại chờ đợi bồi thường, nhà họ Hàn có khả năng chi trả.

      “Chuyện phá sản của nhà họ Hàn là do họ làm ăn bậy bạ, cái này có liên quan gì đến Cố Minh Sinh?”

      Tiết Nhạc cười đáp: “Then chốt chính là sau khi tòa tuyên án số lượng người đòi bồi thường tăng lên rất nhiều. Có nhiều người chỉ bị ngộ độc sơ sơ cũng đòi bồi thương cả trăm ngàn.”

      Nghe Tiết Nhạc giải thích như vậy, mọi người đều ngầm hiểu. Số lượng người bị hại bên Cố Minh Sinh có thể nhúng tay vào được, chỉ là ăn miếng, ngộ độc nhưng chết người, được cả trăm ngàn tiền bồi thường, ngu sao làm? Lấy thân phận Cố Minh Sinh, muốn cho họ bị phạt nặng như vậy cũng là chuyện đơn giản.”

      Kỷ Lang: “Chuyện bên tôi để sau hẵng , Triệu Trạch cậu báo cáo tình hình điều tra Nghê Thiến .”

      Triệu Trạch gật đầu: “Nghê Thiến được xem là bạn tốt của Hàn Mộng Vân, cũng học khoa biểu diễn. Khi án mạng xảy ra, ta khai ở ký túc xá, nhưng có ai làm chứng. Theo như lời ta hôm đó tinh thần Hàn Mộng Vân khá hoảng hốt, muốn có kết thúc với Cố Minh Sinh.”

      “Muốn cùng Cố Minh Sinh kết thúc?”, Kỷ Lang cau mày, “Vì vậy, ngày xảy ra án mạng Cố Minh Sinh có mặt tại trường là do nạn nhân hẹn cậu ta?”

      Triệu Trạch gật đầu: “Theo lời khai Nghê Thiến, Hàn Mộng Vân rất thích Cố Minh Sinh, nhưng Cố Minh Sinh lại chán ghét ta. Nhưng sau khi gia đình ta lâm vào cảnh phá sản, ta lại trở nên hận Cố Minh Sinh, ta sở dĩ gia đình ta xảy ra chuyện là do bàn tay của Cố Minh Sinh.”

      như vậy Hàn Mộng Vân biết Cố Minh Sinh động thủ trong chuyện kinh doanh của gia đình ta?”, Kỷ Lang sờ sờ cằm.

      Tiết Nhạc tặc lưỡi: “ sâu, hận sâu …”

      Tô Niệm Đường mực phủ định: “ đúng. Theo tính cách của Cố Minh Sinh nếu Hàn Mộng Vân hẹn cậu ta, cậu ta đến. Nếu như Hàn Mộng Vân lấy cái cớ gia đình ta phá sản mà đòi gặp Cố Minh Sinh nhất định cậu ta lại càng đến. Nhất định có chuyện gì đó, là chuyện Cố Minh Sinh rất quan tâm, chính Hàn Mộng Vân dùng cái cớ đó để uy hiếp Cố Minh Sinh.” Mà chuyện này cũng là manh mối then chốt của vụ án.

      Mục Y thêm: “Cụ thể là chuyện gì e rằng chỉ có mình Cố Minh Sinh biết. Hay vì lý do này mà cậu ta nổi sát tâm?”

      Kỷ Lang vỗ tay cái: “Mọi người mau đến xem manh mối bên chúng tôi thu hoạch được !”. Sau khi xong, Kỷ Lang mở đoạn phim lên, tua nhanh đến đoạn then chốt.

      Mục Y kinh ngạc chỉ vào người màn hình: “Đây phải là Nghê Thiến sao?”. Chính là nữ sinh thần bí mà Kỷ Lang luôn muốn tìm kiếm.

      “Nghê Thiến dối, ta ở ký túc xá mà có xuất tại tòa nhà ấy. Tại sao ta lại dối?” Mục Y hỏi ngược lại.

      “Tôi nghĩ, chắc là do sợ hãi”, Tô Niệm Đường . “Người bình thường khi gặp phải tình huống như thế này đều lựa chọn dối. Dù sao người nào xuất tại trường gây án đều bị liệt vào danh sách nghi phạm. ta sợ bị coi là hung thủ.” Có điều đây cũng chỉ là lời giải thích chiều, còn nguyên nhân vì sao lại dối, Tô Niệm Đường vẫn thể đoán ra được.

      “Triệu Trạch và Mục Y. Hai người đến tìm Nghê Thiến thêm lần nữa. Đưa ta về Sở Vụ lấy lời khai.” Kỷ Lang ra lệnh.

      “Được! thành vấn đề!”, hai người đồng thanh đáp lời.

      Kỷ Lang nhìn về phía Tô Niệm Đường: “Đường Đường em gặp Cố Minh Sinh, hỏi cho ra lẽ tại sao thứ bảy cậu ta lại có mặt tại trường gây án.”

      Tô Niệm Đường gật đầu: “Em nhất định điều tra ràng.”

      Ai vào việc nấy, Kỷ Lang về lại phòng làm việc của mình, sâu chuỗi mấy manh mối thu thập được. Tiết Nhạc lại tiếp tục ôm máy vi tính, biết làm gì. Lê Huy ngồi bên cạnh ta, thầm to .

      “Sếp! Mau đến xem!”, lâu sau, Tiết Nhạc kêu to tiếng, “Sếp đến xem Ro đăng đàn, dĩ nhiên là vụ án của chúng ta.”

      Kỷ Lang nghe thấy tiếng réo gọi của Tiết Nhạc, vội vàng mở máy tính của mình, đăng nhập vào diễn đàn. Chủ đề được nhiều người quan tâm nhất chính là của Ro. Bởi vì vụ án của Hàn Mộng Vân được giới truyền thông đưa tin khá chi tiết, vì vậy toàn bộ vụ án đều lộ ra ánh sáng. Đương nhiên có vài vấn đề được bảo mật vì vậy mọi người căn cứ vào thông tin từ báo đài để suy luận, tìm ra hung thủ.

      Kỷ Lang mở chủ đề của Ro. Mở đầu là những thông tin của giới truyền thông. Hết thảy các mối quan hệ xã hội của Hàn Mộng Vân đều được đào hết lên. Bạn bè của Hàn Mộng Vân, những người từng tranh chấp với Hàn Mộng Vân, những người từng theo đuổi Hàn Mộng Vân, tất cả đều có đủ các tờ báo lá cải. Kỷ Lang nhếch miệng, quả hổ danh paparazzi, điều tra được còn nhiều tin hơn phía bọn .

      Sau đó Ro dùng phương pháp loại suy, đem hầu hết tất cả những người tối quan trọng liệt kê ra. Sau đó chấm dứt là kết luận khóa chặt hai người tình nghi là Nghê Thiến và Chương Hiểu Yến.

      Bài đăng đến đây là hết, gì thêm, phía dưới là các thành viên bàn tán xôn xao, tất cả đều cho rằng suy đoán của Ro cực kỳ logic. Ngay cả Kỷ Lang đọc những quy tắc loại suy của nhân vật này cũng thầm thán phục.

      Tuy nhiên thông tin về Ro vẫn để trống.

      Mà ngay cả câu hỏi đưa ra lần trước cũng được Ro giải đáp

      Hung thủ chính là em của nạn nhân. Sống trong hoàn cảnh luôn bị bắt nạt, đứa em này trong lòng có sẵn khuynh hướng phạm tội. Bây giờ lại xảy ra vụ việc tranh chấp tài sản, ta càng hận trai của mình hơn. ta biết thói quen của trai mình, để đảm bảo ngộ sát những người vô tội khác, mà vẫn có thể giết chết trai, chỉ còn cách bôi độc ngón tay trai mình. Ở lễ tang, theo lễ nghi phải bắt tay khách mời, thế nhưng trai lại mắc căn bệnh sạch , vì vậy nhất định đeo găng tay. Cho nên, độc được bôi sẵn bên trong lớp găng tay.”

      ---

      Đề tài Kỷ Lang đưa ra trước đó, trong chương 9:

      gia đình khá giàu có, nhà này có 2 đứa con, đứa con trai có tính cách khá kỳ lạ, thằng bé mắc bệnh sạch nhưng lại rất thích cắn móng tay, đứa con tính cách khá hoạt bát, đáng . Thế nhưng, hai em từ quan hệ tốt, thằng luôn thích bắt nạt đứa em , còn hợp tác với nhóm khác đến bắt nạt đứa em này. em dễ tính đều cho qua.

      Mọi chuyện cứ thế qua đến khi hai đứa bé trưởng thành.

      ngày nọ, cha mẹ bọn họ đều mất, để lại phần gia sản khá lớn, hai chị em bọn họ trở thành người thừa kế. Hai em bắt đầu tranh giành tài sản, đến ngày nọ, người trai cũng đột nhiên qua đời.

      Người trai là bị bỏ độc chết, thế nhưng tại trường tất cả chén trà hay bánh ngọt đều kiếm ra thành phần gây độc, vậy người trai bị độc chết bằng cách nào?”

      ----

      Đúng! Kỷ Lang thầm gật đầu, đây chính là đáp án trong suy nghĩ của . Người trai có thói quen cắn móng tay, nếu như bôi độc chén bát hoặc bỏ vào thức ăn gây ngộ sát người vô tội. Vì vậy chỉ chú ý đến những vật dụng cá nhân của người trai. Bên trong lớp găng tay là đáp án chính xác.

      Bây giờ Kỷ Lang càng ngày càng hiếu kỳ với người biệt danh Ro này. Rốt cục “Ro” là ai, có thể từ thông tin cơ bản của báo đài, có thể tổng hợp, phân tích và đưa ra chính xác hai người mà bên phía cũng hoài nghi. Đặc biệt là Nghê Thiến. Từ vụ án này, nhận xét Ro là người rất có khả năng quan sát, mang theo chút kiêu ngạo, điểm này có thể thấy qua profile trống rỗng thông tin của ‘’. Theo người tư liệu càng hoàn chỉnh lại càng có khả năng nhiều là thông tin giả.

      Khả năng ‘Ro’ cũng là người sống trong thành phố này mới quan tâm đến vụ án này như vậy. Trong nước có biết bao nhiêu vụ án còn nghiêm trọng hơn nhiều, nhưng ‘’ chỉ quan tâm đến vụ án bé tí xíu này.

      Kỷ Lang đọc lại các bài post của ‘Ro’, trong thoáng vỗ mạnh lên bàn cái: “Tiểu Tiết! Cậu vào đây …”

      “Có chuyện gì vậy sếp?”, Tiết Nhạc nhanh chóng xuất ngay cửa, “Xảy ra chuyện gì sao?”

      “Cậu điều tra giúp tôi IP của Ro, tôi nghi tên này cũng là người trong thành phố mình thôi.”

      “Được! Sếp yên tâm!”. Nghe được thần tượng là người trong thành phố này, Tiết Nhạc càng hưng phấn hơn, chạy té khói về chỗ ngồi của mình, bàn tay thoăn thoắt thao tác.

      Kỷ Lang vẫn ngồi trước máy vi tính, nhìn câu trả lời của ‘’ cho câu đố của . Câu đố của cố tình dùng ‘cái ly’ để dẫn dắt Ro, để tưởng lầm độc được bôi vào ly. ngờ có thể dùng đến chi tiết trọng tâm người trai là người ưa sạch để lý luận, đáng gờm.

      Như vậy vụ án của Hàn Mộng Vân, có thể nào hung thủ dẫn họ vào ngõ cụt hoặc đặt trọng tâm vào điểm khác, mà quên mất chú ý manh mối quan trọng đây? Đầu lóe lên suy nghĩ, cảm thấy thể tin nổi, nhưng sau khi phân tích lại cảm thấy điều đó rất hợp lý.

      * * *
      mê sách thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :