1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẳng cấp tư duy - Lưu Ly Vận Kiều (77C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 20: HUNG THỦ

      Mặt khác, Mục Y và Tiết Nhạc tìm Trần Hà xác định chứng cứ vắng mặt tại trường của ta thêm lần nữa.

      Lần này, Trần Hà có thái độ hợp tác hơn: “Khoảng 5 giờ rưỡi tôi ở tiệm nail gần trường, đến khoảng 7 giờ rưỡi tôi nhận được điện thoại của Triệu Tích Dương, muốn hẹn tôi chuyện, kêu tôi ngay lập tức đến gặp . Thế nhưng tôi làm dở dang móng cuối cùng nên ngay mà đợi tôi chút. Nhưng lại với tôi rằng chuyện rất gấp, muốn gặp ngay. Nên chưa kịp làm xong hoàn chỉnh, tôi vội vàng tìm .”

      Khi xong, Trần Ha còn đưa ngón tay út vẫn chưa được sơn cho bọn họ xem: “Nhìn … cái này có thể chứng minh, hoặc các có thể đến tiệm nail để hỏi.”

      Cuối cùng, nhóm của Mục Y xác định khẩu cung của Trần Hà là . Khoảng 5 giờ cùng ngày làm móng đến 7 giờ rưỡi nhận được điện thoại, sau đó vội vội vàng vàng rời .

      “Tôi còn nhớ ngày hôm đó chính tôi làm móng cho Trần Hà. ta nhận được cuộc điện thoại, tôi nghe mang máng hình như người đàn ông đầu dây bên kia muốn gặp mặt ta. Trần Hà chờ ta nửa tiếng, nhưng đầu dây giọng gấp gáp cầu đến ngay. Vì vậy Trần Hà chưa làm xong cũng đành phải nhanh chóng rời ”, chủ tiệm nail lắc đầu cảm thán: “ ấy quá hiền, gặp lão đó mà là chồng tôi, tôi sớm ly hôn với .”

      Mục Y và Tiết Nhạc tổng hợp thông tin, sau đó gọi điện thoại báo cáo cho Kỷ Lang.

      Lúc này, Triệu Trạch và Kỷ Lang cũng đưa tên say Triệu Tích Dương đến Sở Vụ, thả ngồi xuống chiếc ghế salon phòng nghỉ. Trông thấy nồng nặc mùi rượu, Lê Huy vô cùng khó chịu: “Người này đúng là vô tâm. Nếu phải là do chúng ta chưa có chứng cứ chứng minh là hung thủ làm sao có thể thoải mái ở đây đánh giấc.”

      Kỷ Lang: “Quên ! Cho ngủ ở đây. Chiếc cúc áo chúng ta phát tại trường để ở bàn, Lê Huy! Cậu đem cúc đến phòng Xét nghiệm, chỉ cần tìm thấy DNA của Triệu Tích Dương là chúng ta có thể buộc tội là hung thủ.”

      Lê Huy chậm rãi xoay người: “Được! Để em pha ly café rồi làm!”

      Kỷ Lang gật đầu: “Tốt, tôi cũng nghỉ ngơi chút. Cả ngày hôm nay để tìm được tôi mệt chết được!”

      Hai người vừa vừa chuyện, cánh cửa khép lại, thanh càng ngày càng , mấy từ sau cùng thể nghe thấy.

      Nằm ghế, tên Triệu Tích Dương vừa rồi còn ngáy khò khò bây giờ đột nhiên mở choàng mắt, ngồi bật dậy chạy đến bàn trà. Quả nhiên nhìn thấy bao đựng vật chứng, trong đó là chiếc cúc áo, phải chăng đây chính là chiếc cúc áo rớt mất áo của ?

      liền vội vàng cầm cúc áo, sờ sờ người mình, chẳng có thể dấu được ở đây. liền nhìn quanh quất, thấy cửa sổ hơi hé, cầm cúc áo, buông tay. Chiếc cúc áo biến mất còn dấu vết.

      Khóe môi lộ ra nụ cười đắc ý. Chỉ cần tiêu hủy được chiếc cúc áo này, vậy chẳng còn bất cứ chứng cứ nào nữa.

      Clap! Clap! Clap!

      … Cánh cửa bật mở, Kỷ Lang đứng tựa cửa vỗ tay lớn: “ tiêu hủy chứng cứ rồi?”

      Triệu Tích Dương sững người, lập tức phản ứng lại. quay trở về ngồi ghế sofa: “Tôi hiểu gì?!”, giọng mang theo chút đắc ý: “Buộc tôi tôi là hung thủ, tốt nhất cứ đưa chứng cứ ra!”

      “Chứng cứ phải bị cậu tiêu hủy mất rồi sao?”. Lê Huy tức tối, nhịn được, chỉ muốn xông thẳng đến đấm cho vài phát.

      “Nếu có chứng cứ, vậy dựa vào đâu các người tôi là hung thủ?”, Triệu Tích Dương đứng dậy, chỉnh trang y phục của mình: “Cám ơn các đưa tôi về. Tôi tỉnh táo rồi, bây giờ phải về thôi!”

      “Đêm hôm xảy ra án mạng, cậu và Phạm Vân cùng nhau đến nghĩa trang, chắc hẳn là đến cúng tế mẹ của ta đúng ?”, Kỷ Lang cười cười, tiếp: “Sau đó biết tại sao hai người đột nhiên xảy ra tranh chấp, vì vậy cậu nổi sát tâm. Cắt đứt động mạch của Phạm Vân xong xuôi, cậu làm bộ như có chuyện gì liền bỏ . Đồng thời, gọi điện thoại cho Trần Hà, hi vọng ta có thể trở thành nhân chứng thời gian cho cậu?!”

      hay lắm! Chứng cứ đâu? Cả ngày hôm đó tôi ở cùng Trần Hà, có chứng cứ gì chứng minh tôi đến nghĩa trang?”, Triệu Tích Dương cười gằn thành tiếng.

      Kỷ Lang móc trong túi chiếc cúc áo, quơ quơ trước mặt : “Bình thường tất cả các chứng cứ đều được kiểm nghiệm và cất giữ cẩn thận, tùy tiện để ở đâu đó, cậu có thể động não chút được ?”, thanh Kỷ Lang có chút khinh bỉ, khiến Triệu Tích Dương thẹn quá hóa giận.

      “Các biết cái gì? Con mụ điên đó dằn vặt khiến tôi muốn chết rồi các có biết hay ?”, Triệu Tích Dương quát lớn: “Nữ thần cái khỉ gì! Tất cả đều là chó má, ta là con điên, từ xuống dưới là con điên!”.

      Triệu Tích Dương ngã ngồi chiếc sofa, gào thét như muốn trút hết cơn giận: “Ngay từ khi mới bắt đầu, chúng tôi bên nhau rất hợp, hơn nữa tương lai sau này tôi còn có thể được ba ta nâng đỡ. Ai biết được ta lại bảo thủ như vậy, ngay cả việc công khai mối quan hệ của chúng tôi ta cũng dám, đặc biệt là rất sợ ba ta biết. Nếu như ba của ta biết đến tồn tại của tôi sau này làm sao tôi có thể lợi dụng được ông ta để nổi danh trong giới y học?

      Tôi tuy rất sốt ruột nhưng cũng còn cách nào khác. Trong lần tụ họp bạn bè, chúng tôi phát sinh quan hệ.

      Tôi hề nghĩ đến, sau khi phát sinh quan hệ, cả người ta đều thay đổi, giống như bị chạm dây. Dần dần, ta bắt tôi cưới ta, còn muốn chúng tôi đăng ký. Nhưng chưa ai biết mối quan hệ này, chúng tôi đăng ký, làm sao có thể được?”

      Triệu Tích Dương thống khổ vò vò đầu: “Tôi với ta, tôi có thể cưới ta nhưng ít nhất phải diện kiến cha mẹ. Ba ta còn chưa biết mặt tôi, hơn nữa ba mẹ tôi lại càng biết ta, làm sao có thể qua loa rồi cưới ấy chứ?

      Kết quả … Tôi còn chưa ràng, ta liền quả quyết cho rằng tôi muốn kết hôn với ta. Từ đó về sau mỗi ngày ta đều lải nhải bắt tôi đến Cục Dân Chính đăng ký, đôi lúc còn lấy cái chết ra uy hiếp tôi. Thậm chí có lúc như lên cơn cái gì mà nếu như tôi cưới ta, ta sống nổi … Có lần, tôi bị ta dồn ép quá mức, đành thuận miệng đồng ý, đợi hôm sau rồi cùng ta đăng ký.”

      Triệu Tích Dương dừng lại chút, trong đầu lại xuất hình ảnh Phạm Vân ở trạng thái bình thường. ta trợn mắt, con ngươi hơi thu lại, giống như chứng kiến việc gì rất sợ hãi, đè nén thanh với : “Tích Dương, nếu cưới em. Nhất định em sống nổi, em chết rất thê thảm, vì vậy nhất định phải cưới em, nhất định … Nếu như vậy, ngay cả khi chết em cũng buông tha cho .”

      Triệu Tích Dương hít vào hơi sâu, tiếp tục : “Ngay sau hôm ấy, ta hẹn tôi đến mộ mẹ ta đốt chút giấy tiền vàng bạc. tôi cũng đồng ý. Kết quả đứng trước mộ mẹ của mình, ta với tôi những câu đó. Lúc đó, tôi cho rằng ta bị điên rồi, mà nếu như vậy, tôi cũng muốn sống chung cả đời với ta, do đó tôi nhanh chóng xoay người bỏ .”

      Kết quả chưa bước được bước nào bị ta kéo lại. ta liền cho rằng tôi muốn kết hôn, lấy ra con dao phẫu thuật muốn ôm tôi chết chung!”, Triệu Tích Dương càng càng kích động: “ ta điên rồi, trong đôi mắt tràn ngập hoảng sợ giống như tôi là hung thủ muốn giết chết ta vậy. Nhưng thực tế chính ta mới là người suýt muốn lấy mạng tôi.

      ta hẹn tôi đến trước mộ phần mẹ mình căn bản phải để cúng tế mà muốn ôm tôi chết chung. Thuốc gây mê ta lấy trong phòng thí nghiệm từ trước đó rồi!

      Tôi còn cách nào khác, trong lúc tranh chấp liền cắt trúng cổ tay ta, sau đó làm làm đến cùng, tôi lấy thuốc mê mà ta chuẩn bị từ trước đánh ta ngất. Sau đó kéo lôi ta đến trước mộ phần mẹ mình, ngụy trang thành tự sát. Đồng thời dùng di động của ta nhắn tin cho ba ta tin tự sát.”

      Lê Huy hơi nghi ngờ hỏi lại: “Chỉ vì ta buộc cậu kết hôn mà cậu liền giết chết ta. Cậu còn có phải là đàn ông hay ? Cậu hủy trinh tiết của ta, trong khi đó Phạm Vân lại là thuần khiết, chẳng lẽ chịu trách nhiệm sao? tên khốn!”

      ! Cái gì mà bảo thủ, ta là con điên!”, Triệu Tích Dương lại rống lên: “ ta quá bảo thủ, thời đại này, quan hệ đương nam nữ phải là rất bình thường sao? Huống hồ khi ấy cả hai đều là tình nguyện, tôi ép ta. Nhưng ta, vẫn như con điên, lại còn muốn ôm tôi chết chung. Là tôi tỉnh táo mới để chết chung với con điên này!”

      Triệu Trạch tuy biểu ra mặt như Lê Huy nhưng với loại đàn ông như Triệu Tích Dương cũng thấy chán ghét: “Chính cậu cũng phải là tên điên sao?”

      Kỷ Lang xì tiếng: “Vì thứ mà gọi là tiền đồ khiến đành lòng vứt bỏ thanh mai trúc mã của mình. Đến khi xảy ra chuyện, lại chạy đến thanh mai trúc mã nhờ làm nhân chứng thời gian. Xét khía cạnh nào đó cũng khác gì thằng điên!”

      Triệu Tích Dương sững người, trong đầu xuất gương mặt e thẹn của Trần Hà khi họ bắt đầu quan hệ. Khi bọn họ nắm tay nhau, từ sâu trong đáy lòng của cũng cảm giác tim đập thình thịch. Vì cái gì lại khiến mờ mắt? Ví cái gì mà khiến từ bỏ tình chân chính để chạy theo công danh lợi lộc?”

      “Cậu nên lôi kéo người vô tội như Trần Hà liên quan đến vụ án này”, Kỷ Lang lắc đầu: “Bởi vì trước đây truyền thông đưa tin rầm rộ nên bây giờ ta còn cách nào có thể tiếp tục học ở trường, cho dù tại bắt được cậu chăng nữa ta cũng chịu nổi những cặp mắt dị nghị của đám bạn học nhìn chằm chằm vào mình …”

      Chuyện này là ai sai? Là lỗi của cả ba người bọn họ hay cho đến cùng chính là bi kịch trong xã hội.

      Triệu Tích Dương che mặt, khóc rống.

      “Ha ha ha! Từ khi vụ án mới bắt đầu tôi biết là hung thủ. Mau giải !”, thanh của Hứa Thiên Lập truyền đến.

      Kỷ Lang: “…”, Sao tên này đến đây được rồi?

      Hứa Thiên Lập nhún vai: “Dù sao Phòng Giám định cũng thuộc về Cục cảnh sát, có tư liệu vật chứng nào tôi đều cũng phải xem qua. Lần này cám ơn thám tử Kỷ giúp đỡ tóm được hung thủ, tuy rằng ngay từ ban đầu tôi đoán được hung thủ chính là !”

      Kỷ Lang: “…”, Kỷ Lang nhíu mày nhìn về phía Triệu Trạch, chờ nhóm người Hứa Thiên Lập mang Triệu Tích Dương rồi mới than vãn: “Xem ra Triệu đây chưa đủ mị lực khiến chị Đặng Phỉ hồn xiêu phách lạc. Này phải là người mê ta đến chết ra là cậu đấy chứ?”

      Triệu Trạch: “…” ngày nào đó cũng phải trêu Kỷ Lang câu như vậy.

      Sau khi trêu chọc chán, Kỷ Lang lại quay về với vẻ trầm mặc, Triệu Trạch trông thấy biểu cảm của như vậy liền nghiêm túc hỏi: “Vụ án phải giải quyết sao? Tại sao sếp còn mang theo bộ mặt này?”

      Kỷ Lang hừ tiếng: “Vụ án của Phạm Vân là xong nhưng cậu quên chúng ta còn chưa phá được vụ án của Lý Linh Linh?”. Thế nhưng, trong đầu lại nổi lên suy nghĩ về vụ án Phạm Vân, vụ này đơn giản thế thôi ư? Tại sao thần kinh của Phạm Vân lại bình thường? Còn câu sống nổi … Đến cùng ý nghĩa của nó là gì?

      * * *
      mê sách thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 21: TRỌN

      Vụ án của Phạm Vân tuy rằng xong nhưng vụ án của Lý Linh Linh vẫn dậm chân tại chỗ, có thêm bất cứ đầu mối nào, tuy vậy nhưng mọi người trong Sở Vụ cũng được thư thả hơn chút, bận bù đầu khi phải theo hai vụ cùng lúc. Kỷ Lang nhận được điện thoại của mẹ Kỷ muốn thứ bảy này đưa Đường Đường về nhà ăn cơm.

      Ngẫm lại Đường Đường về nước hơn nửa tháng nhưng vẫn chưa thết đãi được bữa nào ra hồn, cảm giác có lỗi.

      Ngày hôm nay tan ca sớm hơn chút, đến trường Đại học Y đón tan học.

      Cái chết của Phạm Vân cũng ảnh hưởng gì lớn đến trường Đai học Y, nhưng lại mang đến cho các cá nhân liên quan đến vụ án những hậu quả khó lường. Sau khi biết hung thủ là Triệu Tích Dương, Trần Hà choáng váng đầu óc. ta bao giờ ngờ đến thanh mai trúc mã của mình là kẻ giết người, lại thể ngờ tới chính mình bị lợi dụng là nhân chứng thời gian cho .

      Cuộc sống của Trần Hà bị đảo lộn hoàn toàn … Mỗi ngày đều phải đón nhận những ánh mắt khinh thường của bạn học, chịu đựng những lời bàn tán, dè bỉu, có người nào muốn kết bạn với ta.

      Kỷ Lang tình cờ gặp Trần Hà trong khu rừng đường dẫn vào trường Đại học Y.

      mặc trang phục trắng, tựa ở thân cây, đứng ngây ngốc ở đó khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.

      “Trần Hà!”, Kỷ Lang gọi .

      “Thám tử Kỷ …”, Trần Hà lau nước mắt, hoảng hốt xoay qua nhìn Kỷ Lang: “Sao lại đến đây ạ?”

      Kỷ Lang cho hai tay vào túi áo, trông thấy viền mắt hoe đỏ của ta, liền lấy túi khăn giấy đưa ra rồi : “ có ai mà từng vấp ngã, lần này cứ coi như rút ra được kinh nghiệm sống, đợi thời gian trôi qua, mọi việc qua nhanh thôi.”

      Trần Hà nhận lấy túi khăn giấy, gật đầu cười khổ: “Đúng! Nhưng lãng quên là cả quá trính … Tôi đưa đơn xin thôi học, mấy ngày nữa tôi về quê.”

      Kỷ Lang có chút kinh ngạc nhưng cũng xen vào việc người khác. “Chuyển sang nơi khác sinh sống, bắt đầu lại từ đầu cũng được. Hi vọng có thể quên được nỗi đau này, khỏe mạnh vui sống.”

      Trần Hà cúi đầu, mái tóc dài che khuất cặp mắt của , toàn thân dấu nổi vẻ đơn và bi thương. “Có lẽ vĩnh viễn chẳng thể nào quên được … Chúng tôi lớn lên bên nhau, thân thiết từ tấm bé, qua lại cũng nhiều năm, làm sao có thể quên được.” Triệu Tích Dương trở thành vết sẹo thể xóa mờ trong cuộc sống sau này của Trần Hà.

      “Được rồi! chuyện này nữa, thám tử Kỷ đến tìm Tô sao?”

      Kỷ Lang gật đầu: “Nhưng tôi lại biết Đường Đường dạy môn gì ở Đại học Y, có thể đưa tôi ?”

      Trần Hà gật đầu: “Được chứ!”

      Trần Hà về phía trước vừa vừa : “ là bạn trai của Tô mà Tô dạy khoa nào mà biết sao. đúng rồi đó!”

      Kỷ Lang lắc đầu: “ phải là bạn trai, tôi và ấy là thanh mai trúc mã, chỉ là vậy thôi.”

      Trần Hà yên lặng, lúc lâu sau mới đáp lời: “Hóa ra là như vậy sao. …”

      Sau đó hai người chẳng ai thêm lời nào, chỉ là … đường tìm Tô Niệm Đường bọn họ gặp người.

      Là ba của Phạm Vân, Phạm Vĩ.

      Từ ngày con qua đời, sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, ông ta lộ mặt nữa. Ông mặc bộ vest đen, vẻ mặt nghiêm túc nhưng thấy nửa điểm bi thương.

      “Ông Phạm!”, Kỷ Lang ra hiệu Trần Hà đứng đây đợi, rồi tiến đến chào hỏi.

      Phạm Vĩ nhìn về phía Kỷ Lang gật đầu: “Thám tử Kỷ, cám ơn giúp tìm ra hung thủ sát hại con tôi.”

      Kỷ Lang bắt tay ông ta: “Ông Phạm khách sáo quá rồi, đây là chức trách của chúng tôi, biết ông đến đây là …?”

      Phạm Vĩ thở dài: “Tôi đến làm thủ tục cho Vân Vân. Bây giờ người còn, mà ngay cả danh tiếng lưu lại trường học cũng có. Đứa bé này, tôi rất nhiều lần, được đương, vậy mà nghe.”

      Kỷ Lang nhíu mày: “ lớn cả rồi, khó tránh khỏi nảy sinh tình cảm, nhưng chuyện này hề có quan hệ trực tiếp đến cái chết của ta.”

      “Thôi người còn, chẳng còn gì để . Thám tử Kỷ, ngày mai tôi còn ca giải phẫu, tôi trước đây.”

      “Chào ông!”

      biết về ba của Phạm Vân đến mức nào?”, sau khi Phạm Vĩ rời khỏi, Kỷ Lang và Trần Hà lại về phía trước. luôn có cảm giác ông ta có gì đó, nhưng thể diễn tả được.

      Trần Hà lắc đầu: “Tuy rằng tôi rất thân với Phạm Vân nhưng từ trước đến nay cậu ta cũng chưa từng dắt tôi về nhà chơi, vì vậy tôi cũng hiếm khi gặp ba cậu ấy. Tôi chỉ nghe Phạm Vân ba cậu ta rất nghiêm khắc, còn mấy chuyện khác biết.”

      Kỷ Lang rơi vào trầm lặng, thân là người cha đối mặt với cái chết của con mà lại có thể bình tĩnh được như thế sao, vẫn còn có tâm trí lên ca phẫu thuật? người ông ta nhìn thấy bất cứ biểu nào của người cha vừa mất đứa con của mình. Nếu ngày xảy ra án mạng, có chứng cứ xác minh việc ông ta cả buổi tối đều trực ở bệnh viện, Kỷ Lang cũng hoài nghi Phạm Vĩ mới là hung thủ.

      Đây thực gia đình kỳ quái …

      Tô là giáo viên môn … A! Tô đây rồi!”, Trần Hà chỉ tay vào nam sinh sóng đôi cùng Tô Niệm Đường xuống.

      Tô Niệm Đường vẫn chưa trông thấy bọn họ, còn Kỷ Lang lại có thể nhìn Đường Đường và tên Cố Minh Sinh kia dừng lại chuyện, sau đó Tô Niệm Đường lấy tay sờ lên mặt của ta.

      Cố Minh Sinh hơi khó chịu, nhanh chóng né sang bên, Kỷ Lang mơ hồ nhìn thấy gương mặt tái nhợt và vệt đỏ ửng.

      Đường Đường cười rất vui vẻ, trông rất khoan khoái, thoải mái, là nụ cười mà Kỷ Lang chưa từng thấy bao giờ. Tự trong đáy lòng của dâng lên cảm giác, chính bản thân cũng hiểu nổi, nhưng chắc chắn phải là cảm giác vui vẻ.

      “Thám tử Kỷ, ra ba lần trước tôi vẫn cảm thấy khó mở miệng, nhưng bây giờ cả trường chúng tôi đều đồn ầm chuyện Cố Minh Sinh theo đuổi giáo Tô. Tô bây giờ lại biến thành kẻ địch của nữ sinh toàn trường”, Trần Hà giọng, “Thế nhưng thám tử Kỷ, tôi luôn ủng hộ . Nếu thích phải cố lên vì Tô là người rất tốt.”. Trần Hà xong vẫy tay chào Kỷ Lang, rồi rời trước.

      Kỷ Lang: “…”

      “Đường Đường …”, Kỷ Lang cũng cảm thấy mình nên làm chuyện gì đó, thể để tiểu thanh mai bị người khác ôm mất.

      Kỷ Lang sao lại đến đây nữa ạ? lẽ lại có vụ án nào sao?”, Tô Niệm Đường nheo nheo mắt.

      Kỷ Lang cứng họng … lẽ có vụ án thể đến tìm sao? bước nhanh đến bên cạnh Tô Niệm Đường: “ tới đón em về nhà!”

      Tô Niệm Đường hai mắt sáng rỡ: “Đón em về nhà!” Nỗi mừng vui này hề giống với biểu trước đó của . “Được! Em cũng vừa vặn hết giờ!”. Tô Niệm Đường trả lời nhưng sắc mặt vẫn nhìn qua phía Cố Minh Sinh: “Tôi về đây! Cậu nhớ uống thuốc đúng giờ, thiên tài mà chịu uống thuốc cũng là kẻ ngu ngốc.”

      Cố Minh Sinh tỏ ra xem thường, nghiêng đầu: “Cả ngày cứ chuyện vớ vẩn, Tô bà bà.”

      Tô Niệm Đường: “…”

      Kỷ Lang nhíu mày: “Đường Đường rất vớ vẩn?”

      Tô Niệm Đường lắc đầu: “ Kỷ Lang đừng nghe cậu ấy . Cậu ta ác miệng lắm. phải đến đón em sao. Chúng ta mau về nhà thôi.”

      Cố Minh Sinh đứng thẳng người, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Kỷ Lang: “Đây chính là người hay thường nhắc, Kỷ Lang …”, ta còn chưa hết lời Tô Niệm Đường nhanh chóng lấy tay che miệng ta lại, trừng mắt giọng uy hiếp: “Cậu thêm câu nữa xem, xem tôi trừng trị cậu thế nào.”

      Dưới con mắt của Kỷ Lang, bọn họ cười đùa vui vẻ còn như kẻ ngoài cuộc đứng nhìn, Kỷ Lang liền cau mày, trong lòng càng thấy thoải mái. Nhưng đâu có tư cách gì để xen vào, chỉ còn cách đứng bên nhìn Tô Niệm Đường và Cố Minh Sinh thầm to . Xong xuôi đâu đó, Tô Niệm Đường quay qua thản nhiên : “ thôi Kỷ Lang!”

      Kỷ Lang nhìn về hướng Cố Minh Sinh gật đầu, ra hiệu chào tạm biệt nhưng lại nhận lãnh bóng lưng xem thường của ta.

      Sinh viên bây giờ đứa nào cũng hung hăng như vậy sao? Đối với hành vi ấu trĩ của Cố Minh Sinh, Kỷ Lang khịt mũi coi thường.

      Nhưng …

      “Nam sinh vừa rồi là ai vậy?”, cho dù có khịt mũi coi thường Kỷ Lang vẫn nén nổi tò mò, mở miệng hỏi.

      Tô Niệm Đường đưa tay sửa lại mái tóc: “Cậu ta là sinh viên, cũng là người bạn trong nước đầu tiên của em.”

      Kỷ Lang biết, bởi vì từ tấm bé chứng kiến tận mắt cái chết của mẹ mình, do vậy ngoài mặt tuy Tô Niệm Đường trông vô tư, vui vẻ nhưng thực tế lại là người hề dễ dàng tin tưởng người khác. Về điểm này cả mẹ đều nắm . Ở nước ngoài hơn mười năm, suốt đời học sinh có lấy người bạn thân.

      Lần này, lại cậu nam sinh kia là bạn của .

      “Cậu ta là người bạn đầu tiên của em, vậy phải là bạn của em sao?”, Kỷ Lang có chút buồn rầu mở miệng, trong lòng dâng lên cảm giác tủi thân: ràng mình và bé là bạn thân từ mà!

      Kỷ Lang phải là bạn đâu!”, Tô Niệm Đường cười cười, “ so với bạn bè còn đặc biệt hơn.”

      câu rất hay ‘Thanh mai là bạn quá tuyệt, nhưng tiến đến đương chưa đủ’. Mà Tô Niệm Đường tại cố gắng bù đắp khoảng thiếu hụt trong đương ấy.

      Kỷ Lang nghe những lời này trong nháy mắt cảm thấy phấn chấn hẳn: “Há há, đó là dạng nào?”

      “Bây giờ vẫn chưa được!”, Tô Niệm Đường nháy mắt với Kỷ Lang, trong đôi mắt xinh đẹp ấy ánh lên chút gian xảo, phảng phất có rất nhiều chuyện đều nắm trong lòng bàn tay.

      Kỷ Lang bật cười, rốt cục thần thần bí bí chuyện gì đây?

      Kỷ Lang hôm nay đến tìm em là có chuyện gì vậy?”, Tô Niệm Đường rất tự nhiên sát vào Kỷ Lang, vòng tay qua tay Kỷ Lang kéo lại.

      Kỷ Lang giật mình, nhìn bàn tay trắng nõn nhắn vòng bên tay của mình, khóe môi bất giác cong lên: “Em cũng nhận được điện thoại của mẹ rồi, ngày mai thứ bảy bà muốn chúng ta về ăn cơm. Vì vậy hôm nay đưa em mua mấy món em thích, mai mang về nấu ăn.”

      Tô Niệm Đường nhướng mày: “Hay lắm, dì cũng em về ăn cơm, em cũng nghĩ siêu thị mua chút gì đó, ngờ Kỷ Lang cùng với em”, Tô Niệm Đường ngừng chút, “Chúng ta ngày mai qua sớm chút, em giúp dì làm cơm, ngày mai có nhiều người.”

      “Đâu có nhiều, chỉ có em, và Kỷ Sóc”

      Tô Niệm Đường lại nở nụ cười thần bí: “Có thể như vậy ... Nhưng mặc kệ nhiều người hay ít người, em cũng muốn giúp dì làm cơm … À! Đúng rồi, món ngày mai em nấu Kỷ Lang được ăn!”

      Kỷ Lang kinh ngạc: “Tại sao?”, có bao giờ mà thức ăn dọn sẵn bàn mà được ăn ? Còn nữa, là món Đường Đường nấu nhất định phải ăn.

      “Bởi vì em , em nấu cơm cho nữa. Vì lẽ đó, Kỷ Lang à những món ngày mai do em nấu được phép ăn!”, trong lời của mang theo chút nũng nịu, nhưng cũng có phần nghiêm túc, dường như phía sau là toan tính gì đó.

      Kỷ Lang trở nên ngang ngạnh: “Được! ăn ăn …”

      --------------------------
      mê sách thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 22: BỆNH NGHỀ NGHIỆP CỦA ĐẶNG PHỈ

      Tính khí của Kỷ Lang đột nhiên thay đổi thất thường, khiến Tô Niệm Đường cũng hiểu rốt cục làm sao nữa.

      Kỷ Lang, nhanh như vậy em theo kịp …” Ở trong siêu thị, Kỷ Lang bước rất nhanh, giống như giận lẫy Tô Niệm Đường. cố gắng đuổi theo sau: “ Kỷ Lang, chậm chút, em mang giày cao gót, đau chân quá!”

      Kỷ Lang liếc nhìn đôi giày gót nhọn cao tám centimet, tuy lời nào nhưng ràng bước chân chậm lại.

      … sao giận em?”, Tô Niệm Đường ngước nhìn bằng cặp mắt vô tội, muốn quan sát sắc mặt của Kỷ Lang giờ để có thể suy đoán xem suy nghĩ gì.

      Kỷ Lang quay đầu, cho quan sát vẻ mặt tại của mình: “Nhìn cái gì, thời gian còn sớm, mua nhanh để còn ăn tối, đến trễ nhà hàng đóng cửa.”

      Tô Niệm Đường: “…” Kỷ Lang, kiêu ngạo thế này biết dì Kỷ có biết ?

      “Ngày mai em muốn ăn gì?”, Kỷ Lang hỏi.

      “Em món gì cũng được”, Tô Niệm Đường mím môi, nhác thấy Kỷ Lang buông thõng tay, tay Tô Niệm Đường cuộn chặt thành quyền, sau đó đột nhiên nắm lấy tay : “Mùi gì thơm quá, chúng ta qua bên đó xem chút nhé!”

      Kỷ Lang cụp mắt nhìn dắt tay , khẽ mím môi, sau đó trở ngược lại, tay nắm chặt lấy tay Tô Niệm Đường: “Được!”

      Phía bên này siêu thị là cửa hàng bán vịt quay, là cửa hàng nổi tiếng nhất thành phố Bắc.

      “Muốn ăn vịt quay sao?”, Kỷ Lang nhìn những con vịt được xiên theo hàng được quay trong lò.

      Tô Niệm Đường ngửi mùi hương vịt quay thơm phức, gật đầu: “Ở nước ngoài em chưa ăn bao giờ, thơm quá !”

      Ông chủ tiệm vịt quay nhìn Kỷ Lang và Tô Niệm Đường, cười hớn hở: “Tiệm chúng tôi là tiệm vịt quay Bắc Kinh chính tông, đảm bảo cậu ăn lần thứ nhất, chắc chắn quay trở lại lần thứ hai.”

      ngon như vậy sao?”, Tô Niệm Đường đứng cách lò nướng, nhìn lớp da giòn rụm phía mặt ngoài.

      “Đương nhiên, cậu trai trẻ, cậu nhìn xem bạn cậu thèm đến mức nuốt nước miếng ừng ực rồi kìa, còn mau mua con cho bé nếm thử.”, ông chủ giựt giây Kỷ Lang.

      Tô Niệm Đường liếc mắt nhìn Kỷ Lang hấp, bày ra bộ mặt rất muốn nếm thử.

      Nhìn biểu y hệt trẻ con của , Kỷ Lang cười cười gật đầu: “Được …”

      Lời còn chưa dứt, từ sau vang đến thanh : “Nhìn vào chúng ta có thể thấy nó bị cắt đứt yếu hầu, vết cắt sâu đến tận xương nhưng chưa chết, sau đó huyết dịch cùng huyết tương toàn thân bị vắt cạn kiệt. Cuối cùng lại còn bị người moi hết nội tạng, đặt trong lò nướng với nhiệt độ cao, toàn thân được thoa lớp dầu mỡ khiến da dẻ bị cháy xém, đó mới chính là đỉnh cao của loại hành vi ngược đãi.”

      Tô Niệm Đường: “…”

      Ông chủ tiệm vịt quay: “…”, khóe miệng ông ta co giật, nhìn người chuyện bằng ánh mắt căm thù.

      Kỷ Lang xoay người, quả nhiên nhìn thấy Đặng Phỉ trong trang phục mặc nhà, hai tay khoanh trước ngực nhìn vào đám vịt quay trong lò, bộ dáng chẳng khác ‘Ngự tỷ’ tẹo nào. Bên cạnh ta là thanh niên cũng trong trang phục mặc nhà, vẻ mặt đầy bất lực.

      *Ngự tỷ là người lạnh lùng, nghiêm túc trong công việc, cao cao tại thượng, mỹ nhân và phúc hắc lúc cần thiết.

      “Đặng Phỉ …”

      “Thám tử Kỷ … Hiếm thấy khi nào lại nhàn nhã như vậy! Đưa bạn mua sắm sao?”

      Tô Niệm Đường đứng bên cạnh Kỷ Lang, vẫn chưa kịp tiêu hóa những câu vừa rồi của Đặng Phỉ: “ Kỷ Lang đây là …?”

      “Bác sĩ pháp y của Cục cảnh sát, Đặng Phỉ”, Kỷ Lang quay sang giới thiệu với Tô Niệm Đường.

      Tô Niệm Đường gật đầu chào, chẳng trách vừa rồi có thể ra được mấy câu như vậy. Người này quả là mắc chứng bệnh nghề nghiệp cực kỳ nghiêm trọng: “Xin chào! Tôi tên Tô Niệm Đường!”

      Đặng Phỉ đưa tay, nắm chặt lấy tay Tô Niệm Đường, hơi nhíu mày: “Chúng ta có phải gặp nhau ở đâu ?”

      Tô Niệm Đường nheo mắt, như muốn lục lọi ký ức xem từng gặp ta ở đâu , nhưng cuối cùng cũng lắc đầu: “Tôi cũng ấn tượng nhưng vẫn chưa nhớ ra, hay là do gương mặt của tôi quá ‘phổ thông’?”

      Đặng Phỉ gật đầu: “ xinh đẹp như vậy, chắc tôi nhớ lầm!”

      Kỷ Lang cười cười: “ nghĩ đến trí nhớ siêu việt như pháp y Đặng Phỉ lại có thể nhớ sai đây! Đường Đường trước nay vẫn ở Mỹ, mới về nước nửa tháng trước thôi, làm sao có thể gặp được bé?!”

      “Xem ra mới là người hay quên. Tôi sáu năm trước có tu nghiệp tại Mỹ, chừng lúc ấy …”, Đặng Phỉ ngay lập tức dừng lại, sau đó đánh giá Tô Niệm Đường từ xuống dưới, cuối cùng nở nụ cười thần bí.

      “Khi đó sao?”, Kỷ Lang nghi hoặc hỏi.

      Đặng Phỉ nhún vai: “ có gì!”, rồi quay sang chàng thanh niên bên cạnh: “Còn muốn ăn vịt nướng ? Vừa mới thèm mà!”

      Khóe miệng ta giật giật: “Đột nhiên cảm thấy ăn rau vẫn tốt hơn.”

      Đặng Phỉ miết miết môi: “Nhưng vẫn thèm ăn!” xong quay sang ông chủ tiệm vịt quay: “Ông chủ! Cho hai con vịt quay, con đưa cho bọn họ.”

      Ông chủ lúc này mới vui vẻ ra mặt. Chặt ra rồi đóng gói cẩn thận đưa cho Đặng Phỉ. Chàng thanh niên bên cạnh Đặng Phỉ trả tiền, vẻ mặt cứng nhắc nhận con vịt tay.

      Đặng Phỉ gật đầu, gương mặt thoải mái hẳn: “ cái nghề pháp y này quan trọng nhất là khắc phục được chướng ngại tâm lý, sau khi quen ăn cái gì cũng giống như ăn xác chết thôi.”

      Tất cả mọi người: “…”

      Thành công chứng kiến vẻ mặt đơ ra của mọi người, Đặng Phỉ cảm thấy thỏa mãn vô cùng, quay sang Kỷ Lang và Tô Niệm Đường gật đầu chào tạm biệt: “Vậy chúng tôi trước đây! Tạm biệt!”

      Đặng Phỉ rồi, Kỷ Lang cũng nhận con vịt quay mà ông chủ đưa tới, nhìn sang Tô Niệm Đường hỏi: “Còn muốn ăn Vịt Quay Bắc Kinh sao?”

      Sau khi nghe xong mấy đoạn miêu tả của Đặng Phỉ phần lớn các đều ăn vô.

      Tô Niệm Đường gật đầu: “Ăn chứ sao ăn? Người hay giao tiếp với thi thể còn ăn được, em giao tiếp với thi thể tại sao lại .”

      Tô Niệm Đường quả nhiên phải người bình thường, nghe xong mấy câu miêu tả của Đặng Phỉ mà vẫn có thể nuốt nổi. Con vịt quay mặt ngoài được thoa lớp dầu vừng, trải qua nhiệt độ cao trong lò nướng, toàn bộ phần da phồng rộp, vừa vàng vừa giòn. Mùi thơm quyện vào hơi thở, dụ dỗ thực khách, nhìn muốn chảy nước miếng.

      Tô Niệm Đường liếc mắt nhìn những con vịt quay còn lại còn quay trong lò nướng, tứ chi của chúng buông thõng, cái mông chỉa ra bên ngoài. Tô Niệm Đường chậm rãi thở dài tiếng: “Em nghĩ mấy con vịt này trước khi chết nhất định cũng hề biết sau khi mình chết còn bị chặt làm mấy khúc, rồi bị nuốt vào trong bụng.”

      Kỷ Lang: “Làm sao em biết?”, là ‘Thực thần’ sao, đọc được cả suy nghĩ của vịt?

      Tô Niệm Đường nhìn thẳng vào mắt Kỷ Lang: “ Kỷ Lang à, chẳng lẽ trước khi chết có thể biết được sau khi chết mình thế nào sao?”

      Kỷ Lang cười lớn: “Ha Ha ha … nhóc này …”, thường theo thói quen tư duy logic để suy nghĩ vấn đề nhưng quên mất những chuyện vốn dĩ rất căn bản này. Có lẽ sau chuyện lần này, cũng như vậy, nên bình thường hóa các vấn đề.

      Kỷ Lang, Đặng Phỉ thú vị, ấy luôn như vậy đúng ?”

      Kỷ Lang gật đầu: “Ừm! Trong ấn tượng của lần đầu tiên gặp ấy với lần này chẳng khác nhau gì mấy. người phụ nữ như Đặng Phỉ chỉ có thể ngắm nhìn tuyệt đối được đụng vào. nghĩ cũng chỉ có Triệu Trạch mới quen được phong cách làm việc của ta. Nhưng … nghĩ lại hình như Triệu Trạch bít cửa rồi …”, Kỷ Lang tiếc nuối lắc đầu. Triệu Trạch thích Đặng Phỉ nhưng theo tình hình hôm nay cho thấy cậu ta nên hi vọng gì nữa hơn.

      Tô Niệm Đường liếc mắt: “Em nghĩ chưa hẳn là như vậy! Làm sao có thể đoán được mối quan hệ giữa Đặng Phỉ và người đàn ông kia?”

      nhớ trước đây em có từng tình nhân ở chung với nhau lâu ngày có những cử chỉ tương tự nhau sao? Nhìn Đặng Phỉ và chàng thanh niên ấy khá giống như vậy.” Hai người cùng mặc trang phục ở nhà dạo siêu thị. Quan hệ này nhất định bình thường.

      Tô Niệm Đường chớp chớp mắt, sau đó cười lớn: “Ha ha ha có hình dáng tương tự nhưng nhất thiết chỉ có tình nhân, còn có là quan hệ chị em. Làm sao lại nhận ra được bọn họ là chị em vậy?”

      Kỷ Lang: “…” mặt đờ ra!

      “Bọn họ tuy rằng khá giống nhau nhưng bọn họ lại có quá nhiều cử chỉ thân mật, nhiều nhất cũng chỉ là sóng đôi. Còn nữa động tác của Đặng Phỉ cùng vẻ mặt cho thấy ấy chút khách sáo khi để người thanh niên kia trả tiền cho chúng ta. Nếu như là bạn trai, chẳng phải ấy mới đúng là người phải thanh toán dù gì bọn họ cũng chưa kết hôn đúng ? Vì vậy, em đoán bọn họ có mối quan hệ ruột thịt, đặc biệt là rất khắng khít”, Tô Niệm Đường đưa mắt nhìn Kỷ Lang: “Em cho rằng Triệu Trạch vẫn cứ nên cố gắng, vẫn còn hi vọng.”

      Kỷ Lang nhíu mày: “Em đúng là có thể phân tích mỗi người hết sức chuẩn xác, vậy sao, em đoán được thế nào ?”

      Tô Niệm Đường sững người, nhìn ánh mắt trêu chọc của , lắc đầu cái: “Em nhìn thấu Kỷ Lang, phân tích cũng ra.”

      Kỷ Lang cảm thấy rất kỳ lạ: “Tại sao em phán đoán mọi người rất chuẩn còn được?”

      Tô Niệm Đường mím môi.

      --- Bởi vì thân là nhà tâm lý học, điều tối kỵ nhất là được nảy sinh bất cứ tình cảm gì với đối phương. Nếu như có tình cảm, như vậy tất cả những gì nhìn thấy khi phân tích đều dựa tình cảm cá nhân mà phán đoán, do đó nó che đậy tất cả mọi chân tướng.

      Thế nhưng Tô Niệm Đường lại trả lời : “Em cảm thấy cần đoán thế nào, phải thử lần rồi sao, làm sao lại còn muốn phân tích tiếp đây.”

      Cuối cùng, hai vừa chuyện vừa đem bao lớn đồ ăn về nhà. Xe ngừng dưới sân, Kỷ Lang : “Em lên , ăn cơm”.

      --- Ôi Kỷ Lang trí nhớ mày quá siêu việt , vẫn còn nhớ kỹ việc Tô Niệm Đường từ chối nấu cơm cho mày hai lần sao?!

      Tô Niệm Đường: “…”, tại sao từ trước đến giờ phát Kỷ Lang là con người kiêu ngạo như thế? “Vậy lẽ mình em ăn vịt quay?”, giơ giơ túi vịt quay trong tay.

      Kỷ Lang gật đầu.

      Tô Niệm Đường chớp chớp mắt, bước uống, nhìn Kỷ Lang bằng đôi mắt ngây thơ vô số tội: “ Kỷ Lang thêm câu ‘Nấu cơm cho ăn’ lần nữa !”

      Kỷ Lang đáp lại Tô Niệm Đường bằng cặp mắt khó hiểu, trước từ chối phải sao, sao giờ lại như vậy. Có điều nhìn vào vẻ mặt của Tô Niệm Đường giờ cũng phải chịu thua: “Vậy, Đường Đường tối nay em nấu cơm cho Kỷ Lang được ?”

      Tô Niệm Đường lắc đầu: “Em rồi, em nấu cơm cho Kỷ Lang!”

      Kỷ Lang: “…” Vậy cũng bắt làm gì.

      Nhưng ngay sau đó Tô Niệm Đường nở nụ cười tiếp: “Được rồi! Huề nhé! Lần trước Kỷ Lang từ chối em ba lần, bây giờ em cũng từ chối lại ba lần. Hòa. Kỷ Lang lần sau đừng như vậy, nếu cứ như vậy em coi đó là . Lên lầu , em nấu cơm cho ăn!”

      vui vẻ xuống xe, Kỷ Lang bật cười nhìn bóng lưng của , nên cho rằng ấu trĩ hay cố chấp đây?

      * * *
      mê sách thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 23: KỶ SÓC

      Ngày hôm sau, hai người đến nhà mẹ Kỷ từ rất sớm, ngay sau đó mẹ Kỷ thần thần bí bí lôi kéo Tô Niệm Đường vào trong bếp, chẳng biết hai người trong đó to chuyện gì.

      Kỷ Lang ngồi mình ở ghế sofa đoán xem chừng nào thằng em Kỷ Sóc về nhà.

      lâu sau, có tiếng cửa mở, là Kỷ Sóc, ta ôm cậu bé trai khoảng năm tuổi, theo sau là . Ngụm nước vừa vào trong miệng Kỷ Lang xém phun ra ngoài. “Mới mấy ngày mà hai người có con luôn rồi sao?”, chính là người gặp lần trước ở Cục cảnh sát, Đường Ty Nhã.

      Kỷ Sóc nhìn Kỷ Lang bằng ánh mắt thâm sâu khó lường.

      Đường Ty Nhã vốn tưởng rằng khi mở cửa gặp được mẹ Kỷ Sóc, vì vậy hiền lành đứng sát bên cạnh ta, hi vọng lưu lại cho bà ấn tượng tốt, ai ngờ lại được nhìn thấy người mà quen biết từ trước, Kỷ Lang. uể oải hướng về Kỷ Lang chào hỏi: “Chào !”. Sau đó quay sang đứa trẻ nằm trong ngực Kỷ Sóc: “Duệ Duệ, mau chào bác!”

      Cậu nhóc mặc chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo thắt chiếc nơ bướm màu đen, khác nào tiểu thiếu gia. Cậu bé khá điển trai, cặp mắt long lanh trông như viên bảo thạch chưa qua mài giũa, lóng lánh ánh sáng. Cậu bi bô: “Chào bác!”

      Cậu nhóc cười càng thêm tuấn, cực kỳ thông minh lanh lợi.

      Mẹ Kỷ và Tô Niệm Đường nghe thấy tiếng động bên ngoài, từ trong bếp nhanh chóng bước ra. Vừa liếc mắt bà trông thấy đứa trong lòng của Kỷ Sóc, dáng vẻ của ông bố nghiêm túc khiến bà bất giác ngẩn người.

      Đứa trẻ vừa nhìn thấy Tô Niệm Đường liền cười rạng rỡ, đưa tay đòi bế: “You!”

      Tô Niệm Đường thẳng đến bên nó, ôm chầm lấy, lại còn hôn lên trán nó cái.

      Kỷ Lang: “Đường Đường, bọn em biết nhau sao?”

      Tô Niệm Đường mỉm cười giải thích nhưng giống như là trả lời cho mẹ Kỷ đúng hơn: “Dì ơi, ấy là Đường Ty Nhã là cháu của dượng, bọn con cũng coi như là chị em. Cậu nhóc này là con của Ty Nhã tên Đường Duệ.”

      Đường Duệ rất lễ phép, mở miệng chào lớn: “Con chào bà nội!”

      Mẹ Kỷ cứng đờ, nhưng ngay lập tức mỉm cười với cậu bé: “ đứa bé ngoan!”. Sau đó bà ra hiệu cho Kỷ Sóc đến phòng bà chuyện.

      Kỷ Sóc vỗ vỗ vai Đường Ty Nhã, ra hiệu đừng quá căng thẳng, rồi vào cùng với mẹ Kỷ. Đường Ty Nhã đứng chết trân tại chỗ.

      Tô Niệm Đường ôm cậu nhóc, ngồi xuống bên cạnh Kỷ Lang: “Em đừng lo quá, chuyện gì đến đến, suy nghĩ nhiều cũng vô ích.”

      Đường Ty Nhã nhún vai, cũng ngồi xuống bên cạnh Tô Niệm Đường, bế cậu bé về phía mình: “Em lo lắng, số phận của em với ấy còn chưa biết thế nào, làm gì còn thời gian lo lắng đến chuyện mẹ của ấy!”

      Tô Niệm Đường nghe ta trả lời như vậy, chớp chớp mắt, đột nhiên kéo tay Kỷ Lang lại hỏi: “ Kỷ Lang, nếu như dì kiên quyết đồng ý cho hai người bọn họ đến với nhau, đứng về phía A Sóc đúng ?”

      hiểu sao lại bị điểm mặt gọi tên, Kỷ Lang giật mình, lắc đầu: “Đừng mẹ có tiếp nhận hay mà ngay cả cũng muốn nó cưới người phụ nữ ly hôn.”

      Đường Ty Nhã thẳng thắn đáp trả: “Em phải phụ nữ ly hôn?”

      Tô Niệm Đường gật đầu: “ ta chỉ chưa kịp kết hôn mang thai mà thôi!”

      Kỷ Lang: “Vậy mẹ càng thể tiếp nhận!”

      Trong nháy mắt, Đường Ty Nhả ỉu xìu như bông hoa héo: “ chấp nhận sao?”

      “Em xem, còn lo lắng?!”, Tô Niệm Đường liếm môi, “Từ khi mới bắt đầu em ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, cứ lo lắng mãi thôi. Bây giờ nghe bọn chị tiếp nhận em, cả người em chán chường thế này ư!”

      Đường Ty Nhã trừng mắt nhìn Tô Niệm Đường: “Đừng áp đặt cái suy nghĩ của chị lên người em!”

      Đúng lúc này mẹ Kỷ và Kỷ Sóc bước ra, mẹ Kỷ quay trở vào nhà bếp, Kỷ Sóc thừ người ngồi bên cạnh Kỷ Lang, chẳng biết suy nghĩ gì.

      Tô Niệm Đường chớp mắt, đột nhiên nắm lấy tay Kỷ Lang, sau đó đặt cậu nhóc vào lòng Kỷ Lang rồi : “ thôi! Chúng ta đưa Đường Duệ xuống lầu ăn kem!”

      Trong thang máy, bầu khí yên tĩnh đột nhiên Đường Duệ lên tiếng hỏi: “Dì ơi, mẹ vui sao?”

      Tô Niệm Đường nhéo mũi nó: “ đâu, Duệ Duệ đừng lo!”

      Kỷ Lang liếc nhìn Tô Niệm Đường, nhìn đối với thằng nhóc đầy vẻ chiều, bất giác trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào.

      Trong cửa hàng tiện lợi dưới lầu, hiếm khi nào mọi người được chiêm ngưỡng đôi tuấn nam mỹ nữ lại còn thêm cậu nhóc rất nên khỏi bàn tán xôn xao. Sau khi mua kem cho Đường Duệ xong, bọn họ tìm chỗ râm mát ngồi xuống.

      Đặt cậu nhóc qua cái ghế, hai người bắt đầu trò chuyện.

      Kỷ Lang hỏi : “Em sớm biết Kỷ Sóc dẫn hai người bọn họ đến đây?”. nhớ ngày hôm qua Đường Đường nhắc có rất nhiều người đến chơi.

      Tô Niệm Đường gật đầu: “Em cũng chỉ đoán thôi. Ty Nhã phát người chết ở nghĩa trang, thể nào ngủ được, liền gọi điện thoại cho em, kể cho em nghe chuyện xảy ra. Nó rất coi trọng người trai của bạn trai nó, nghe thám tử khá nổi tiếng ở thành phố Bắc. Em nghĩ, thám tử nổi tiếng khắp thành phố chỉ có mình Kỷ Lang thôi mà …”

      Kỷ Lang: “…” Nghe những lới tán dương này, ngay chính bản thân Kỷ Lang cũng thấy rất vui.

      “Sau đó Ty Nhã lại thứ bảy ra mắt mẹ của bạn trai, em đoán được nhất định là ở đây”, Tô Niệm Đường vò vò đầu Đường Duệ: “Duệ Duệ rất hiểu chuyện!”

      Đường Duệ gật đầu: “Con học tập theo dì, bảo vệ mẹ!”

      Tô Niệm Đường có cảm giác thành tựu: “Duệ Duệ rất giỏi!”

      Kỷ Lang nhìn dáng vẻ của Tô Niệm Đường lúc này: “Cháu muốn học dì cái gì nè?”

      lớn mỉm cười thần bí: “Đây là bí mật!”

      Cuối cùng hai người mua cho Đường Duệ thêm túi đồ ăn vặt lớn rồi mới về nhà. Tô Niệm Đường tiếp tục giúp mẹ Kỷ nấu cơm nhưng bà lại đuổi ra ngoài bắt phải tiếp khách. Gần gũi như vậy, vừa nhìn hiểu ngay.

      Ngoài phòng khách, bốn người lớn và cậu nhóc im lặng cùng nhau xem Chú cừu vui vẻ và sói xám.

      Kỷ Lang cảm thấy lần này về ăn cơm là uất ức nhất. bàn ăn ai mở miệng lời, mọi người im thin thít chỉ chăm chăm vào món ăn trước mặt mình. Cũng may còn có đứa nhóc này, nó ngoan ngoãn gắp cho mỗi người miếng thịt.

      Đến mẹ Kỷ trông thấy đứa ngoan ngoãn lễ phép như vậy cũng phải nở nụ cười, bà xoa xoa đầu của Đường Duệ: “Duệ Duệ thích ăn món gì, lần sau tới bà nội nấu cho ăn nhé!”

      Đường Duệ cắn cắn chiếc đũa: “Lần sau con còn có thể đến nhà bà nội ăn cơm ? Món nào bà làm cũng rất ngon”, cái miệng mới bé xíu xiu mà ngọt như mía lùi vậy rồi.

      “Được chứ tại sao lại ?”, mẹ Kỷ rất vui vẻ, gật đầu, lại gắp cho Đường Duệ thêm mấy miếng thịt. “Chỉ cần Duệ Duệ thích món gì, gọi cho bà nội, bà nội làm cho Duệ Duệ ăn!”

      “Cám ơn bà nội!”, Đường Duệ gật đầu, đứng dậy ôm cổ mẹ Kỷ, hôn bà cái.

      Mẹ Kỷ cực kỳ vui sướng, cười lớn: “Duệ Duệ ngoan!”. Sau đó bà nảy ra ý kiến: “Nếu như bà nội có đứa cháu trai ngoan ngoãn như Duệ Duệ là sướng nhất.”. tiếc quá , nếu cậu bé này mà là con ruột của Kỷ Sóc, bà nhất định hối thúc nó kết hôn ngay lập tức.

      Nhưng lúc bà câu này lại vô thức quay sang Kỷ Lang và Tô Niệm Đường, Tô Niệm Đường ánh mắt vô tội nhìn về phái Kỷ Lang.

      Kỷ Lang: “…” nảy lên dự cảm rất xấu.

      Sau khi cơm nước xong xuôi, Tô Niệm Đường và Đường Ty Nhã dọn dẹp bát dĩa, còn Kỷ Lang bị mẹ Kỷ kéo vào phòng nghe thuyết giáo, tự dưng Kỷ Lang thấy ràng mình bị ‘lạc đạn’.

      “A Lang, phải mẹ con, nhưng con cũng lớn rồi, khi nào tính cưới Đường Đường đây?”, mẹ Kỷ trực tiếp thẳng vào vấn đề, nhìn thấy đứa bé đáng như Duệ Duệ, ham muốn được ôm cháu đích tôn ngày càng mãnh liệt.

      Kỷ Lang dở khóc dở cười: “Mẹ, có phải mẹ lầm lẫm ? Con cùng Đường Đường mà kết hôn gì?”

      “Haizza, hai đứa ở cũng ở chung rồi, con tính chịu trách nhiệm sao?”, mẹ Kỷ cực kỳ nghiêm túc: “Mẹ ngờ con là người như vậy, lẽ con muốn Đường Đường cũng giống như Ty Nhã kia, chưa kết hôn mang thai, rồi sinh con, rồi sau đó muốn kết hôn cũng ai thèm lấy sao?”. Bà trừng mắt nhìn Kỷ Lang: “Con làm vậy làm sao mẹ đây còn mặt mũi với bạn cũ đây?”

      Kỷ Lang: “…”, điều then chốt là và Đường Đường chưa nảy sinh bất cứ chuyện gì, làm sao có thể mang thai chứ? “Mẹ! Con và Đường Đường có chuyện gì hết, mẹ đừng có suy nghĩ bậy bạ được ?”

      Mẹ Kỷ vui: “Hai em các con bao giờ khiến mẹ đây bớt lo nghĩ. Thằng em cũng vậy, lại muốn kết hôn với bà mẹ đơn thân, đây là chuyện thể được. Mẹ cũng biết cái Ty Nhã này được nuông chiều từ bé, để thằng em con cưới nó chẳng khác nào phải hầu hạ con bé sao?”

      Thấy tiêu điểm dời sang Kỷ Sóc, Kỷ Lang thở phào nhõm nhưng mẹ Kỷ tiếp tục : “Mẹ rất thích Đường Đường, mẹ cho con biết nếu Đường Đường là con dâu mẹ, con cũng đừng mong gọi mẹ là mẹ nữa.”

      Kỷ Lang: “… Mẹ! Coi như con muốn kết hôn nhưng mẹ cũng phải nghĩ đến cảm giác của Đường Đường chứ, lỡ thích sao?”

      Mẹ Kỷ giống như chỉ mong Kỷ Lang ra câu này, bà vỗ vỗ vai : “Chuyện này con yên tâm, chỉ cần con đồng ý cưới Đường Đường mẹ đây nhất định khiến Đường Đường đồng ý gả cho con!”

      Kỷ Lang: Sao giống như mình bị gài bẫy thế này!

      Kỷ Lang biết cách nào để thoát thân, điện thoại di động của liền reo vang.

      Là Lê Huy, thứ bảy mà cậu ta gọi đến dự cảm là chuyện tốt chút nào …

      “Sếp! Có chuyện hay! Đại học Y lại xảy ra án mạng, nữ sinh nhảy lầu trước mắt mọi người.”

      Nhảy lầu, mà lại còn trước mắt mọi người? Kỷ Lang vội vàng cất điện thoại, nhìn mẹ Kỷ: “Mẹ! Có vụ án, con phải rồi!”

      Mẹ Kỷ hiểu chuyện, gật đầu: “Như vậy chuyện này cứ quyết định như vậy …”

      Bên ngoài, trông thấy Kỷ Lang vội vội vàng rời , Tô Niệm Đường tò mò hỏi: “ Kỷ Lang, có chuyện gì vậy?”

      “Đại học Y có nữ sinh nhảy lầu.”

      “Hả!”, Tô Niệm Đường giật mình, sau đó nghiệm túc: “Em cùng !”. thế nào cũng là giảng viên của Đại học Y.

      Kỷ Lang gật đầu: “Được! thôi!”

      ----------------------------

      CHƯƠNG 24: NỮ SINH NHẢY LẦU

      Khi Kỷ Lang và Tô Niệm Đường đến trường học trước cổng trường dày đặc xe cảnh sát cùng đám đông quần chúng tò mò. Căn bản là xe của Kỷ Lang thể vào trong, chỉ còn cách đậu bên ngoài rồi cùng Tô Niệm Đường bộ vào trường.

      trường phát án mạng là khối nhà chính của Đại học Y, bọn họ còn chưa bước đến nhìn thấy đám học sinh vây kính phía ngoài, còn có cảnh sát đứng đó duy trì an ninh trật tự.

      Báo cảnh sát thân phận của mình, Kỷ Lang dẫn Tô Niệm Đường vào trong, vừa vặn nhìn thấy Hứa Thiên Lập đứng bên cạnh Lê Huy và Tiết Nhạc.

      Lê Huy nhìn thấy Kỷ Lang nhanh chóng tiến đến bên cạnh : “Sếp! đến rồi, chuyện này cảnh sát cũng tiếp nhận.”

      Kỷ Lang gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía thi thể cách đó xa.

      Nạn nhân là nữ, ngã ngửa nền đất, gương mặt trắng bệch, gương mặt trang điểm rất đẹp nhưng bị hủy. Có điều dù thế nào chăng nữa nhìn qua cũng rất xinh xắn. Khóe môi của dòng máu tươi chảy ra, vũng máu đầu ngừng tuôn chảy. Nạn nhân mặc chiếc đầm trắng, chân mang giày, mái tóc xoăn rối tung nền đất. Điều làm cho Kỷ Lang cảm thấy kỳ lạ nhất là khóe miệng nạn nhân có vẻ như cười. Là nhìn lầm sao?

      “Thân phận người chết?”, Kỷ Lang hỏi dò.

      Lê Huy vội vàng trả lời: “Nạn nhân là Hàn Mộng Vân, 21 tuổi, là sinh viên khoa biểu diễn trường Đại học Y, mùa hè sang năm là tốt nghiệp. Đây là do em dò hỏi bạn học ở xung quanh đây. Còn về tình hình gia đình em chuẩn bị hỏi thêm bị tên Hứa Thiên Lập cản đường, ý muốn chúng ta xen vào.”

      Kỷ Lang xua tay hỏi: “Đặng Phỉ chưa tới sao?”

      “Hình như chưa … À! Đến rồi kìa!”, Lê Huy chỉ vào phía sau Kỷ Lang, “Chị Phỉ đến rồi.”

      Kỷ Lang xoay người, quả nhiên nhìn thấy Đặng Phỉ bước uyển chuyển đôi giày cao gót, rất nữ tính. Ngang qua người Kỷ Lang, ta gật đầu thay lời chào, liếc mắt nhìn thi thể, thở dài: “Hiếm có thời gian nghỉ ngơi, vậy mà vẫn có án mạng xảy ra!”

      Hứa Thiên Lập thấy Đặng Phỉ liền vồn vã chạy lại: “Chị Phỉ, tình hình người chết, giao cả cho chị!”

      Kỷ Lang kinh ngạc nhíu mày, cái tên Hứa Thiên Lập bình thường rất kiêu ngạo, cư nhiên lại gọi ‘Chị Phỉ’, có chuyện gì xảy ra mà biết sao?

      Đặng Phỉ nhận lấy chiếc găng tay của trợ lý đưa tới, ta bắt đầu kiểm tra tình trạng thi thể.

      “Nạn nhân là nữ, khoảng chừng hai mươi tuổi. Theo bước đầu quan sát, tứ chi và phần sọ bị vỡ nát, nội tạng tổn thương nặng. Đây là tình trạng điển hình của người ngã chết.” Đặng Phỉ vừa vừa cúi xuống ngửi mùi cơ thể, tiếp: “Nạn nhân xuất huyết dưới da, uống rượu hay các loại thức uống khác. Từ lượng máu ở trường có thể phán đoán thời điểm ngã lầu cách đây lâu.”

      chuẩn bị di chuyển thi thể, Đặng Phỉ liền phát tay nạn nhân nắm chặt vật gì đó, gỡ mãi ra, khẽ cau mày: “Trong tay nạn nhân có vật, tại thể lấy ra được, phải mang về dùng y cụ chuyên khoa.”

      xong ta đứng lên, cởi bao tay rồi ném cho trợ lý: “Mang thi thể về phòng xét nghiệm để tôi kiểm tra chi tiết. Phần còn lại giao cho mọi người.”

      Hứa Thiên Lập vội vàng gật đầu: “Chị Phỉ yên tâm, tôi nhất định nhanh chóng phá án.”

      Đặng Phỉ liếc mắt, thèm để ý đến ta, thẳng về phía Kỷ Lang và Tô Niệm Đường: “Thám tử Kỷ, biết nghĩ sao?”, nhưng khi ta hỏi câu này ánh mắt lại nhìn vào Tô Niệm Đường.

      Tô Niệm Đường lúc này lại nhìn vào thi thể nên chú ý đến câu hỏi của Đặng Phỉ.

      Kỷ Lang ngước đầu nhìn tòa nhà cao sáu tầng hỏi: “Từ tình hình của thi thể, có thể đoán ra nạn nhân rơi từ lầu mấy ?”

      Đặng Phỉ suy nghĩ chút rồi trả lời: “Nạn nhân mềm oặt, toàn bộ xương gãy nát vụn chẳng khác nào bao cát. Tính toán độ cao và lực rơi, ắt hẳn là tầng cao nhất!”

      Hứa Thiên Lập lại cười ha hả: “Chuyện này mà còn phải hỏi, tôi cho người lên tầng cao nhất kiểm tra!”, Hứa Thiên Lập phảng phất như thắng trận, lời vừa dứt, có hai cảnh viên dẫn theo người bước xuống.

      Là Cố Minh Sinh.

      Kỷ Lang nhìn về phía Tô Niệm Đường, Tô Niệm Đường cũng vừa vặn trông thấy, sắc mặt khẽ biến, Kỷ Lang còn chưa kịp lời nào, Tô Niệm Đường nhảy vọt tới: “Xảy ra chuyện gì?”, lên tiếng hỏi.

      Cố Minh Sinh hai tay đút túi quần, giọng khinh thường: “Tôi đứng sân thượng tắm nắng, chả hiểu tại sao mấy tên cảnh sát này lại xông đến tôi là hung thủ. Ôi trời!”

      Tô Niệm Đường cau mày nhìn Cố Minh Sinh: “Hôm nay là thứ bảy cậu ở sân thượng hưởng thụ cái quái quỷ gì chứ. phải hôm nay phải đến bệnh viện sao?”. Vẻ mặt cùng động tác của tố cáo dối.

      Hứa Thiên Lập cùng Kỷ Lang cũng bước tới nghe những lời Cố Minh Sinh biện giải, Hứa Thiên Lập chỉ hừ tiếng: “ cần nhiều, hung thủ chắc chắn là cậu. Người chết ngã ngửa từ cao xuống mặt đất là bình thường. Vốn dĩ té lầu là thân thể úp sấp nền đất. Nhất định là cậu quăng nạn nhân xuống đất. Thời điểm nạn nhân ngã lầu chỉ có cậu tại trường!”

      “Này vui lòng chuyện chú ý chút. kia nhảy xuống, tôi mới vừa bước lên. Làm sao tôi có thể giết được ta?”, Cố Minh Sinh nheo mắt nhìn thẳng vào Hứa Thiên Lập: “Tôi rồi, tôi giết người.”

      Kỷ Lang nhíu mày: “Ngày hôm nay là thứ bảy, tại sao lại xuất ở sân thượng trong trường.”

      Cố Minh Sinh hừ : “ phải nhiều, tôi đến tắm nắng.”. Cậu ta ngừng chút rồi lại quay sang Kỷ Lang: “Tôi nghe thám tử Kỷ phá án như thần, bây giờ có người bị hàm oan là tôi đây, biết có thể nhờ thám tử giúp tôi điều tra cho ràng xem cuối cùng đó là chết thế nào?”, ta nhìn thẳng vào Kỷ Lang, trong lời của ta còn mang theo hàm ý khiêu khích.

      Kỷ Lang bật cười: “Tôi chưa bao giờ tiếp nhận ủy thác của oắt con. Cậu trước tiên thu lại hành vi ấu trĩ của mình. Nếu trong sạch vậy tốt nhất khai , tôi tin rằng với năng lực của cảnh sát Hứa khiến cậu bị hàm oan.”

      Hứa Thiên Lập nghe thấy Kỷ Lang tâng bốc mình, gật đầu tán thành: “Đúng! Tôi hàm oan cậu … Vân Vân cậu ta chính là hung thủ!”

      “Tôi còn gì để giải thích.”, Cố Minh Sinh nghiêng đầu, “Hơn nữa, làm sao tôi lại có thể ôm được kia!”, ra câu này gương mặt tỏ vẻ chán ghét.

      Tô Niệm Đường bình tĩnh lại, ngừng chút rồi : “Cảnh sát Hứa, tôi có thể chứng minh cậu ấy vô tội.”

      Cố Minh Sinh trừng mắt nhìn Tô Niệm Đường: “Lão bà bà, tôi cảnh cáo , được phép .”

      Tô Niệm Đường đập ta cái, sau đó bỏ qua lời cảnh cáo của Cố Minh Sinh: “Cậu ta bị bệnh tim bẩm sinh, nên thể ôm được người chết!”

      Cố Minh Sinh bất mãn: “ …”

      Tô Niệm Đường cau mày: “Im miệng cho tôi, hiểu tình hình tại của cậu thế nào sao? Cậu bị tình nghi là kẻ giết người lại cứ lơn tơn như thế, tôi mặc kệ cậu.”

      Cố Minh Sinh đành ngoan ngoãn im miệng, nhưng vẫn rất khó chịu, xoay đầu cái.

      “Có bệnh tim thể là hung thủ sao? Có thể cậu ta thừa dịp người chết chú ý, đẩy xuống”, Hứa Thiên Lập , “Dù gì chăng nữa, cứ giải cậu ta về thẩm vấn.”

      “Tôi giết người, bắng cớ gì lại giải tôi ?”. Cố Minh Sinh kích động, thở hổn hển, nhịp tim càng thêm nhanh và gấp.

      Tô Niệm Đường vội vã chạy lại vỗ vai ta: “Cậu nên tức giận, chỉ là đưa đến Cục Cảnh sát lấy lời khai. Tôi tin cậu phải là hung thủ. Ngoan.” Câu của Tô Niệm Đường như có ma lực khiến người khác an tâm tin tưởng. nhàng tiếp: “Tin tôi, tôi chứng minh cậu vô tội, đừng kích động!”

      Cố Minh Sinh đành phải hòa hoãn: “Nể mặt tôi mới với bọn họ!”

      “Ừ!”, Tô Niệm Đường gật đầu, “Đến Cục cảnh sát phải phối hợp tốt, biết chuyện gì cứ khai hết ra!”

      “Uhm!”

      Hai cảnh viên bước tới giải Cố Minh Sinh , Cố Minh Sinh nghiêng người né, tránh đụng chạm của bọn họ: “Tôi tự !”. xong, ta nhanh chân tiến về phía trước, bạn bè xung quanh bàn tán xôn xao.

      Trong mấy thanh líu ríu đó, Kỷ Lang nghe kỹ, có nam sinh cười đau khổ của người khác, nữ sinh tỏ vẻ đồng ý vì dù sao lời của Cố Minh Sinh cũng có trọng lượng trong trường. Xem ra nam thần Cố Minh Sinh và hoa khôi Phạm Vân số phận thực đen đủi.

      Hứa Thiên Lập xoay người nhìn Tô Niệm Đường: “Này, là ai, dựa vào điều gì đảm bảo cậu ta vô tội? Cũng biết chừng là đồng phạm!?”

      Tô Niệm Đường: “…”

      Khóe miệng Kỷ Lang nhếch lên: “Cả ngày hôm nay ấy ở với tôi.”

      Hứa Thiên Lập nhún vai” “Được rồi! Tôi chỉ tùy tiện câu thôi, dù sao được bỏ qua bất kỳ manh mối nào.”

      “Đội trưởng!”, cảnh viên mang theo chiếc túi plastic được niêm phong, “Đây là chiếc giày chúng tôi tìm được ở sân thượng, ắt hẳn là của nạn nhân.”

      “Đưa về cho chị Phỉ xét nghiệm!”

      “Vâng!”

      Hứa Thiên Lập xoay người: “Thám tử Kỷ, tôi phải về thẩm vấn phạm nhân, vụ này tốt nhất cứ giao cho cảnh sát chúng tôi.!”

      Kỷ Lang vỗ vỗ vài Hứa Thiên Lập: “ cũng vừa nghe ‘Kẻ tình nghi’ cậu ta phải là hung thủ, nhờ Sở Vụ trả lại trong sạch cho cậu ta.”

      Hứa Thiên Lập: “…”

      Hứa Thiên Lập rồi, chỉ còn vài cảnh viên ở lại thu thập trường, sơ tán sinh viên. Kỷ Lang nhìn Lê Huy và Tiết Nhạc: “Tại sao hai người lại ở Đại học Y, còn trùng hợp chứng kiến vụ án mạng?”

      Tiết Nhạc cười : “Hôm nay khoa Tin của Đại học Y có cuộc tranh tài nên em và Lê Huy đến đây xem, ai ngờ …”

      Chẳng trách hôm nay lại có nhiều người như vậy, Kỷ Lang nhìn bọn họ: “Vậy chắc tôi phải các cậu giống Conan ghê, đến đâu là án mạng ở đó!”

      Tiết Nhạc gãi gãi đầu: “Đây mới là lần đầu tiên, thể quy tội như vậy được, phải trùng hợp thêm mấy lần nữa cơ!”

      Kỷ Lang: “… Cậu còn muốn thêm mấy lần nữa?”. Sau đó, Kỷ Lang nghiêm túc : “Đùa vậy thôi! Các cậu mau chóng điều tra gia đình của nạn nhân cùng với những bạn bè khác !”

      Tiết Nhạc: “Được! Bọn em ngay đây!”

      Kỷ Lang lại nhìn Tô Niệm Đường, phát vẫn đứng bên cạnh nhìn bên phía pháp y xử lý thi thể. lại bên cạnh , vỗ vỗ vai: “Đừng nghĩ quá nhiều, nếu em tin cậu ta, chúng ta mau chóng tìm chứng cớ chứng minh cậu ta phải là hung thủ.”

      Tô Niệm Đường gật đầu: “Cám ơn , Kỷ Lang!”

      Kỷ Lang từ từ : “Từ bao giờ lại học cách khách sáo như vậy? Nào mau , lên sân thượng xem có phát ?”

      * * *
      mê sách thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 25: CỐ MINH SINH

      Tầng thượng của Đại học Y là nơi khá sạch , ánh nắng mặt trời chiếu rọi, giống như Cố Minh Sinh , ở đây tắm nắng là tuyệt vời. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là khi tiết trời vào đông.

      Khi Kỷ Lang và Tô Niệm Đường đến đây, đầu tiên Kỷ Lang vòng quan sát, cuối cùng đứng tại vị trí nạn nhân nhảy lầu. Tô Niệm Đường theo sau Kỷ Lang cũng dừng lại: “ Kỷ Lang, có phát gì sao?”

      “Có thể nạn nhân ngã xuống từ vị trí này, nhưng chân nạn nhân lại mang giày. Trước khi chết, tại sao nạn nhân còn nghĩ đến phải tháo giày rồi nhảy lầu?”, Kỷ Lang ngồi chồm hổm xuống, cẩn thận quan sát dấu vết lan can bảo vệ, vẫn chưa nghĩ ra được lý do.

      Tô Niệm Đường đứng bên cạnh lời nào, rơi vào trầm mặc.

      Kỷ Lang sờ sờ cằm, đứng lên, cởi giày, sau đó thân thể hơi nhoài ra phía trước, dáng vẻ như sắp ngã xuống. Tô Niệm Đường nắm tay Kỷ Lang kéo lại: “ làm gì vậy?”

      Kỷ Lang lùi về sau bước, lại giày, nhìn vẻ mặt lo lắng của Đường Đường khẽ cười: “Đừng lo, chỉ làm thí nghiệm thôi, nghĩ mãi ra.”

      Tô Niệm Đường tức giận lườm cái: “Em cứ nghĩ bị ngã, rồi khi cảnh sát tới lại chỉ tội em là hung thủ.”

      Kỷ Lang cười ha hả, đưa tay vò vò đầu Tô Niệm Đường: “Trong não em biết chứa cái gì nữa!”

      Tô Niệm Đường kéo tay Kỷ Lang ra: “ kết luận được gì chưa?”

      Kỷ Lang thu lại nụ cười chỉ vào lan can bảo hộ : “Lan can chỉ cao ngang tầm chân của . người đứng ở đây nếu chú ý rất dễ bị té. Vì vậy căn bản Cố Minh Sinh cần phải chạy đến đẩy nạn nhân xuống.”

      Tô Niệm Đường: “… Kỷ Lang, chúng ta đến là tìm chứng cứ giúp cậu ta lấy lại trong sạch, phải định tội cho cậu ta.”

      Ai ngờ, Kỷ Lang nghiêm túc : “Thân là trinh sát hình kiêng kỵ nhất là xử trí công việc theo cảm tính. Chúng ta chỉ vì có quen biết với người này hoặc người kia là thân nhân của mình liền mực cho rằng họ vô tội. Mọi việc cần phải đến chứng cứ, nhìn tình hình trước mắt, Cố Minh Sinh chính là người bị tình nghi cao nhất.”

      Tô Niệm Đường ngẩng đầu nhìn vào mắt Kỷ Lang khẽ cười: “Nhưng Kỷ Lang … Em nhìn nhầm. Chỉ cần là em nhận định đúng nhất quyết đến cùng. Em tin tưởng tuyệt đối cậu ta phải là hung thủ. Nếu … nếu ngày kẻ tình nghi trong vụ án là Kỷ Sóc em nghĩ chắc chắn Kỷ Lang cũng tin Kỷ Sóc phải là hung thủ … giống như em bây giờ.”

      Kỷ Lang cứng họng, Đường Đường đúng, chắc chắn là có chuyện như vậy. cũng ràng chuyện này, chỉ là thích nhìn thấy vô điều kiện tin người như vậy, cảm giác rất khó diễn tả. “Nạn nhân ngã lầu này có chút kỳ lạ. Mặc kệ là tự sát hay mưu sát, có điểm đáng ngờ mà vẫn chưa giải thích được.”

      Có điểm đáng ngờ tức là Cố Minh Sinh vẫn còn khả năng được cứu, Tô Niệm Đường liền vội vàng hỏi: “Là nghi điểm gì?”

      “Giày của nạn nhân!”, Kỷ Lang đáp lời, “Nếu như là nạn nhân tự sát, vậy tại sao lại cởi giày rồi mới nhảy lầu? Nếu là bị mưu sát tại sao hung thủ lại cởi giày cho nạn nhân rồi mới đẩy hoặc ném ta xuống dưới?”

      Tô Niệm Đường gật đầu: “Đúng, nếu muốn tự sát, tại sao còn thời gian và tâm trí đem cởi giày ra rồi mới nhảy lầu?”, vẫn chưa có mối nghi ngờ khác, Tô Niệm Đường vẫn lòng dạ tin nhận này chết là do tự sát.

      Kỷ Lang bất đắc dĩ lắc đầu cái: “Đường Đường, đến Cục cảnh sát xem qua kết quả nghiệm thi và khẩu cung, em muốn về nhà trước ?”

      Tô Niệm Đường ngay lập tức lắc đầu, ôm lấy cánh tay Kỷ Lang: “Em muốn. Kỷ Lang, em muốn cùng đến Cục Cảnh sát, em yên lòng với Cố Minh Sinh. Tính tình cậu ta ngang bướng, lại có bệnh, lỡ gây chuyện, ai có thể khuyên được!”

      Nhìn vào người con dựa vào mình, gương mặt trắng hồng ngẩng lên nhìn , vẻ mặt đầy lo lắng, Kỷ Lang tự dưng cảm thấy khó chịu: “Ai cũng khuyên được, vậy em đến có tác dụng gì sao?”. biết lo lắng cho tên Cố Minh Sinh đó, nhưng mấu chốt nằm ở chỗ tất cả các chứng cứ đều chỉ tội Cố Minh Sinh, cũng chỉ còn cách dựa vào Cố Minh Sinh mà hành động.

      Tô Niệm Đường: “Ít ra em có thể động viên được cậu ta!”

      thôi!”, Kỷ Lang bất lực, lắc đầu cái, trong lòng vẫn còn khó chịu, đưa Tô Niệm Đường xuống lầu.

      Khi xuống, nữ sinh từ phía sau bọn họ vượt lên, đụng mạnh vào cánh tay Tô Niệm Đường. ta chỉ cúi đầu xin lỗi rồi lại vội vội vàng vàng chạy xuống.

      Tô Niệm Đường xoa xoa cánh tay bị đau: “Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?”

      Kỷ Lang lấy tay đặt lên bả vai, nhàng xoa bóp cho : “ sao chứ?”

      Tô Niệm Đường lắc đầu: “Em sao! Chúng ta thôi.”

      Tô Niệm Đường sai, Cố Minh Sinh quả là khó chơi. Từ lúc bị giải đến Cục cảnh sát cho đến giờ vẫn chịu hé môi. đường đến đây ta cầu được gọi điện thoại. lâu sau, cấp gọi điện thoại cho Hứa Thiên Lập. Theo chỉ thị của cấp , có chứng cứ ràng chỉ tội Cố Minh Sinh là hung thủ được phép bắt người, cầu đội hình lập tức thả Cố Minh Sinh.

      Hứa Thiên Lập đoán ra thân phận của Cố Minh Sinh rốt cục là thế nào mà chỉ cần cú điện thoại, mà đích thân thư ký thị trưởng tự mình gọi điện thoại đến Cục Trưởng cầu thả người.

      Thế nhưng hung thủ của vụ án này ràng là ở trước mắt. Thân là cảnh sát gương mẫu, chính trực, ta làm sao có thể thả hung thủ đây? Vì vậy, Hứa Thiên Lập cố tình bỏ qua mệnh lệnh cấp , cứ ra lệnh người trong đội thẩm vấn Cố Minh Sinh trước, cần phải buộc Cố Minh Sinh nhận tội.

      Ở trong gian thẩm vấn hẹp lúc lâu, Cố Minh Sinh bắt đầu khó chịu, bên tai cứ nghe mấy cảnh sát lặp lặp lại vấn đề, tâm tình ta càng ngày thêm buồn bực.

      Ngay cả người dự thính là Hứa Thiên Lập cũng thiếu kiên nhẫn: “Tại sao cậu nhận tội? Chúng tôi điều tra ra bởi vì nạn nhân nhiều lần theo đuổi cậu khiến cậu mất kiên nhẫn. Cậu hôm nay sân thượng tắm nắng. Nạn nhân mặc trang phục xinh đẹp tỏ tình với cậu, khiến cậu càng thêm chán ghét, vì vậy cậu đẩy nạn nhân từ cao xuống có đúng ?”

      Cố Minh Sinh: "… Phân tích rất logic, để lần sau mấy khác tỏ tình với tôi tôi cân nhắc phương thức của để giải quyết.”

      Hứa Thiên Lập: “…” , ta đập mạnh tay lên bàn, “Tôi cho cậu biết, đừng tưởng có người chống lưng muốn làm gì làm. Đất nước có pháp luật, cậu đừng hòng trốn thoát.”

      Cố Minh Sinh bị tiếng đập bàn làm cho giật mình, ta lấy tay xoa lỗ tai: “Xem ra nhận được mệnh lệnh, biết đến khi nào thả tôi ra?”

      Thái độ của Cố Minh Sinh khiến Hứa Thiên Lập tức giận, ta sấn tới túm lấy cổ áo của Cố Minh Sinh: “Có hậu thuẫn nên muốn làm gì làm đúng ? Tôi cho cậu biết, tôi nhất định tìm ra chứng cứ buộc tội cậu, đưa cậu ra trước ánh sáng pháp luật.”

      Cố Minh Sinh đứng lên, đặt ngón tay thon dài trắng nõn lên bàn tay của Hứa Thiên Lập bám cổ áo của mình, môi nở nụ cười thâm sâu: “Đúng, tôi có hậu thuẫn, nhưng từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ muốn làm gì làm. mau buông tay …”. Lời lạnh lùng hề phù hợp với nụ cười môi của Cố Minh Sinh, sắc mặt của ta càng ngày càng trắng bệch.

      “Tôi mặc kệ cậu …”, Hứa Thiên Lập còn chưa dứt lời, cửa phòng thẩm vấn mở tung, là Cục Trưởng.

      Bên cạnh Cục Trưởng là người đàn ông thân tây trang xa lạ, tay còn mang theo tập công văn, phía sau họ là Kỷ Lang và Tô Niệm Đường.

      Người đàn ông trong bộ âu phục trông thấy cảnh tượng này, gương mặt biến sắc: “ làm gì vậy? Mau buông tay ra!”. Vừa , ta vừa nhanh chân vào, trừng mắt nhìn Hứa Thiên Lập, vẻ mặt muốn tươi nuốt sống Hứa Thiên Lập. Người đàn đỡ Cố Minh Sinh, vuốt dọc sống lưng giúp nhịp thở Cố Minh Sinh bình ổn trở lại, nhưng gương mặt ta vẫn nhợt nhạt như tờ giấy, thở hổn hển.

      Tô Niệm Đường xông tới: “ được! Như vậy được! Mau đưa cậu ta ra ngoài, gian quá chật hẹp, cậu ta thở được!”

      Nghe thấy giọng của Tô Niệm Đường, Cố Minh Sinh hé mắt nhìn , xì tiếng: “Làm sao bây giờ mới đến?”

      Tô Niệm Đường trừng mắt nhìn Cố Minh Sinh: “Câm miệng cho tôi!”, sau đó nắm cánh tay còn lại của Cố Minh Sinh đỡ ta ra ngoài.

      “Cục Trưởng! Người này là …?”, Hứa Thiên Lập lúc này mới lấy lại tinh thần.

      Kỷ Lang nheo mắt nhìn người đàn ông trong bộ âu phục vừa gặp qua ở cổng Cục Cảnh sát, đoán người này nhất định là chính khách.

      “Đây là thư ký thị trưởng. Cậu bắt ai bắt, lại bắt cháu ruột của thị trưởng”, Cục Trưởng hừ lạnh, “ với cậu thả người, tại sao lại còn mang cậu ta đến đây? Lại còn động tay động chân?”

      “Nhưng thưa Cục Trưởng, cậu ta có thể là hung thủ. Tất cả các chứng cứ đều chỉa mũi về cậu ta, làm sao tôi có thể thả người được chứ?”, Hứa Thiên Lập biện minh.

      “Cậu cũng là có thể, vậy cũng có thể là phải. có chứng cứ xác thực, cậu được bắt người”. Cục Trưởng phất tay áo, xoay người rời .

      Kỷ Lang vỗ vỗ vai Hứa Thiên Lập: “Chà chà, Đội trưởng Hứa, làm cảnh sát phải mắt nhắm mắt mở. Cấp cái gì, làm cái đó, mới là chuyện tốt.” Kỳ thực, đây cũng là nguyên nhân tại sao Kỷ Lang hề muốn làm cảnh sát.

      Làm cảnh sát tránh khỏi những tình huống như tại. Nếu là , cũng hành động giống Hứa Thiên Lập, sống chết cũng buông, nhưng như vậy đôi khi còn liên lụy đến người nhà. Vì vậy làm thám tử, được tự do, bị quản thúc.

      “Tôi làm gì sai sao?”, Hứa Thiên Lập có cảm giác Cục Trưởng bây giờ đối với mình ‘chỉ tiếc mài sắt nên kim’, ta liền nhìn Kỷ Lang: “Thân là cảnh sát hình , bắt nghi phạm, thẩm vấn nghi phạm cũng có lỗi sao?”

      Hứa Thiên Lập xấu, là người chính trực, có những lúc chuyện cũng suy nghĩ, nghĩ gì nấy, lại còn tự cao. đúng là ‘kỳ hoa’ trong Cục cảnh sát. Tuy nhiên, Kỷ Lang vẫn hâm mộ ta ở điểm này, hiếm thấy bây giờ còn người như vậy, cố gắng ngày sau đừng thay đổi tâm tính là tốt nhất.

      Kỷ Lang lại gật đầu: “ sai! Chỉ là bắt sai người mà thôi!”. Nghi phạm là người bình thường thư ký thị trưởng xen vào làm gì cơ chứ!

      -----------------------------
      mê sách thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :