1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẳng cấp tư duy - Lưu Ly Vận Kiều (77C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 15: HUNG THỦ LÀ TRẦN HÀ

      “Sếp! đến rồi …”. Ngày hôm sau khi Kỷ Lang vừa đến Sở Vụ bị Tiết Nhạc kéo vào phòng.

      “Làm sao?”, Kỷ Lang còn chưa tìm được manh mối, cái tên này cả ngày cứ réo cứ gọi, chả biết trong đầu nghĩ việc gì. còn chưa đến cửa bị lôi lôi kéo kéo.

      “Diễn đàn, diễn đàn, … Ro lại đến nữa rồi …”, Tiết Nhạc đầy hưng phấn chỉ vào màn hình, “Sếp! Vụ án của Phạm Vân lên báo, diễn đàn cũng bàn luận vụ này.”

      “Lên báo?”, Kỷ Lang ngừng chút, Lê Huy ở bên cạnh liền vội vàng lấy tờ báo đưa cho Kỷ Lang xem, chỉ vào tít giật gân, đọc lớn: “Cái chết đầy bí ấn tại nghĩa trang của thiếu nữ phơi phới tuổi thanh xuân,

      "Làm sao?" Kỷ lang có chút tìm được manh mối, cái tên này cả ngày sao gào to hô, cũng biết mỗi ngày suy nghĩ gì, còn chưa chuẩn bị xong, vẫn cứ bị Tiết nhạc cho kéo vào.

      "Diễn đàn, diễn đàn... Ro lại tới nữa rồi..." Tiết Nhạc hưng phấn chỉ màn hình : "Sếp! Vụ Phạm Vân lên báo, diễn đàn cũng thảo luận vụ án này."

      "Đăng báo?" Kỷ Lang ngừng chút, Lê Huy liền đưa tờ nhật báo thành phố Bắc đưa cho , chỉ vào tiêu đề, đọc lớn: “Cái chết bất thường của thiếu nữ phơi phới tuổi xuân tại nghĩa trang, Đội trưởng hình mới của tội phạm Bắc ba ngày phá án.”

      “…”, Kỷ Lang nhất thời im bặt, nhận tờ báo tên tay Lê Huy, đọc tin tức lại cách cẩn thận, thông tin đưa ra rất chuẩn xác, chủ yếu là khen ngợi cảnh sát hình thành phố Bắc dũng trí tuệ, trong thời gian ngắn chưa đến ba ngày phá được án.

      Hung thủ là Trần Hà.

      “Vụ án này còn rất nhiều điểm đáng nghi, phá án cái quỷ gì chứ!”, Kỷ Lang muốn nổi điên, vụ án vẫn chưa điều tra ràng, Hứa Thiên Lập cư nhiên kết thúc vụ án, lại còn đăng báo …

      “Sếp! đừng nóng giận, liếc qua diễn đàn Tấn Giang chút được , mọi người hừng hực lửa thảo luận vụ án này đây!”, Tiết Nhạc tranh công tự chỉ vào máy vi tính của mình ra dấu cho Kỷ Lang bước đến xem.

      trang chủ của của diễn đàn, hầu như tất cả chủ đề mới nhất đều về vụ án. Báo chí đưa tin bắt được hung thủ, chính là người bạn tốt của nạn nhân khi còn sống, chính vì lẽ đó mà mọi người chỉ thảo luận xung quanh vấn đề này: nào là thủ pháp hung thủ thế nào, động cơ giết người là gì …

      phải cậu Ro cũng có mặt ở đây sao? Tại sao tôi thấy ‘’ ta đăng bài?”

      Tiết Nhạc giống như đoán được ý của Kỷ Lang hỏi như vậy, liền nhanh chóng ‘click’ vào bài đăng hot nhất, sau đó khéo như bay xuống trang cuối cùng, chỉ vào bài bình luận có sáu luận điểm và : “Nè! Là cái này đây!”

      Kỷ Lang giơ tay, gõ lên đầu Tiết Nhạc cái: “Chỉ là nhân vật ‘ảo’ mà cũng khiến cậu hưng phấn đến thế sao?”

      Tiết Nhạc xoa xoa đầu: “ phải sếp cũng mới vừa hỏi em ư, cũng rất quan tâm mà.”

      Kỷ Lang hừ hừ hai tiếng, giật con chuột tay Tiết Nhạc, kéo lên phía đọc bài của chủ ‘thớt’, sau đó tâm trạng của với Ro cũng giống nhau, có thể dùng sáu điểm này để hình dung về vụ án.

      Chủ ‘thớt’ đưa ra những luận điểm khá cặn kẽ, hung thủ chính là bạn thân, động cơ giết người là vì tình. Tất cả những phân tích đều rất hợp tình hợp lý, có chứng cứ hẳn hoi, ắt hẳn bản thân của tưởng tượng ra những trình tự như vậy khiến người đọc đều cho rằng chính là như thế. Các bình luận ở phía dưới tranh nhau gọi là đại thần.

      Trong diễn đàn, có những người rất lý trí, thích suy lý; thế nhưng cũng thiếu những người chỉ là do hứng thú nhất thời, vì lẽ ấy có ít nhiều kẻ chỉ biết mà thiếu suy nghĩ chín chắn.

      Người làm cho chú ý hơn cả vẫn là Ro, nhưng ‘’ lại có bất cứ phát ngôn nào.

      “Được rồi!”, Kỷ Lang vỗ tay: “Tuy cảnh sát kết thúc vụ án, nhưng đương nhiên chúng ta dễ bỏ qua chuyện này bởi Trần Hà phải là hung thủ. Triệu Trạch cậu qua Sở cảnh sát chuyến tìm hiểu tình hình xem thế nào. Nếu như cảnh sát vẫn chưa có chứng cứ xác thực nộp tiền bảo lãnh Trần Hà ra.”

      Triệu Trạch gật đầu: “Em ngay!”

      “Tối hôm qua Trần Hà có gọi điện thoại cho tôi, cung cấp số manh mối. Tiểu Tiết cậu đến khoa Y điều tra hai người tên Triệu Tích Dương và Thôi Hạo.”

      “Vâng … nhưng … Sếp, vụ án Lý Linh Linh sao bây giờ?”

      “Vụ án đó phải cậu tìm được manh mối có tính đột phá gì đó rồi sao? Trước tiên cứ từ từ, điều tra vụ của Phạm Vân trước.”

      “Vâng!”

      “Mục Y, Lê Huy hai người theo tôi đến trường gây án!”

      đường , Mục Y khó hiểu hỏi: “Sếp! trường vụ án sớm bị nát bét, đến đó liệu còn ích lợi gì ?”

      Kỷ Lang lắc đầu: “Tất cả mọi chuyện đừng nhìn bề ngoài, chỉ cần phát sinh vụ án nhất định lưu lại manh mối, mà manh mối vụ án của Phạm Vân có thể tìm thấy ngay tại trường thôi!”

      Lê Huy vừa lái xe vừa nghe Kỷ Lang chuyện, ngay chính bản thân ta cũng cảm giác mơ hồ: “Nhưng nếu có manh mối cũng bị cảnh sát lấy hết rồi!”

      Kỷ Lang lắc đầu: “Nếu cảnh sát phát bắt nhầm Trần Hà”, Kỷ Lang đưa ra mấy tấm hình Triệu Trạch đưa cho xem hôm qua. chỉ vào gấu quần và gót giày cao gót tấm hình chụp thi thể rồi : “Hai người nhìn kỹ tấm này chút.”

      Mục Y nhận lấy tấm hình, Lê Huy cũng với tay tính lấy xem bị Kỷ Lang vỗ mạnh cái: “Cậu lái xe cẩn thận vào!”

      Lê Huy vò vò đầu, oán than: “Vâng!”

      Mục Y nhíu cặp chân mày thanh tú, nhìn bức ảnh, nhưng lại thể phát ra điểm gì đặc biệt. Tuy nhiên muốn để cho Kỷ Lang thấy thất vọng vì , nên cố gắng nhìn bức ảnh cách tỉ mỉ. Sau đó, đột nhiên thốt lên kinh ngạc: “Là màu sắc!”

      Kỷ Lang ra hiệu ta hơn chút.

      Mục Y chỉ vào đôi giày của nạn nhân cùng phía gấu quần: “Màu sắc của lớp đất ở đây và y phục nạn nhân là giống nhau! Gấu quần và gót giày có dấu vết bị mài mòn rất nhiều, giống như ta bị kéo lôi dưới nền đất. Hai vết đất bụi giống nhau chứng tỏ nạn nhân được phát ở bên mộ mẹ của mình phải là trường gây án thứ nhất, có thể ta bị sát hại ở nơi khác rồi sau đó mới được lôi đến đây!”

      Kỷ Lang vỗ tay cái: “Phân tích rất tốt!”. Đúng là như vậy, vì nạn nhân diện trang phục đen nên nhìn trang phục là biết đến cúng bái mẹ mình, vì vậy xảy ra vụ án nhất định nằm ở khu vực quanh đó. Vì vậy chỉ cần loanh quanh khu vực lân cận tìm kiếm vết đất tương đồng y phục nạn nhân đó chính là địa điểm gây án.

      Mục Y mím môi mỉm cười: “Nếu phải được sếp nhắc nhở, em thực nhìn ra!”

      “Trần Hà sở dĩ thể là hung thủ vì ấy tài nào lôi được Phạm Vân”, Kỷ Lang tiếp, “Tôi đoán, hung thủ phải là nam giới có thân hình cường tráng, cao khoảng 1m80!”

      “Ôi ngay cả chiều cao của hung thủ cũng có thể đoán được sao?”, Lê Huy cảm thán.

      “Phạm Vân cao khoảng 1m65, ta bị đánh thuốc mê, sau đó được kéo lôi đến trước mộ của mẹ mình. chỉ gót giày có độ mài mòn, mà ngay cả gấu quần cũng có dấu vết tương tự. Nếu hung thủ phải là người rất cao, vậy bắp chân chắc chắn cũng phải lưu lại dấu vết tương tự. Vậy căn cứ tất cả những điều này, tính toán bằng hàm số lượng giác, vậy hung thủ cao gần 1m80 có dấu hiệu này, vậy căn cứ theo hàm số lượng giác, suy ra được hung thủ cao khoảng 1m80.”

      lợi hại!”, Lê Huy thốt lên vựa vặn đến nghĩa trang, ta liền tắp xe vào lề.

      Bọn họ bước xuống xe, Lê Huy nhìn toàn cảnh nghĩa trang, chà chà tiếng: “Ta có tiền đúng là sướng, ngay cả chết rồi cũng chiếm lấy nơi đẹp nhất. Phong cảnh đẹp thế này lại khiến cho nó u tăm tối làm gì còn tâm trạng mà thưởng thức.”

      Nghĩa trang này tọa lạc ở vùng đất đẹp nhất ở thành phố Bắc, bình thường những người thuộc giai cấp thượng lưu đều chọn an táng tại đây. Nghe Lê Huy với giọng ước ao ghen tị như vậy, Kỷ Lang liền nhíu mày: “Cậu chết rồi cũng có thể đến đây hưởng thụ, đến lúc đó, cậu cảm thấy nơi đây rất tuyệt.”

      Lê Huy gật đầu tán thành: “ có lý, em mua nổi nhà, chi bằng ngay từ bây giờ tiền dư để dành mua khu đất ở đây, chết rồi cũng nên hưởng thụ phen.”

      Kỷ Lang cười lớn: “Được! Vậy lúc đó chúng ta trở thành hàng xóm nhé!”

      Mục Y: “… hình như chúng ta tính xa quá rồi ạ!”

      “Nên tính trước … giá cả ở nghĩa trang này còn đắt hơn giá phòng thuê trong nội thành”, tấm bia đá ngoài cổng vào có khắc toàn bộ giá cả của từng lô đất trong nghĩa trang. “Sếp! xem chúng ta thể nào làm hàng xóm được rồi, sau khi chết em có đất chôn rồi!”

      “Ha ha ha, cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì?”, Kỷ Lang cười lớn rồi tiến về phía trước.

      Trong khu nghĩa trang này có bảo vệ, là ông lão khoảng bảy mươi tuổi. Khi Kỷ Lang bước đến ông lão ngồi ở bậc tam cấp trước ‘nhà’ đốt thuốc.

      “Muốn mua đất nghĩa trang vui lòng xem giá ngoài cổng, trả giá!”, ông lão tuy hơi lọm khọm nhưng nhãn lực còn khá tốt, nhìn thấy ba người Kỷ Lang bước đến liền .

      “Chúng tôi đến thăm người thân, phải đến mua đất”, Mục Y tiến lên giọng lễ phép, “Ông ơi! Ông vẫn trông coi nghĩa trang này sao?”

      “Đúng!”, ông lão cầm tẩu thuốc gõ gõ bậc thềm, đứng lên : “Muốn đến cúng tế, vui lòng đăng ký!”

      Mục Y quay đầu nhìn Kỷ Lang, giọng: “Nơi này cần đăng ký!?”

      Kỷ Lang gật đầu, ra hiệu Mục Y đặt câu hỏi.

      Mục Y cười cười hỏi tiếp: “Ông cho cháu hỏi ngày hôm trước có những ai đến đây cúng tế?”

      Ai ngờ ông lão lập tức phản ứng: “Các người phải đến lễ bái?”

      Mục Y: “ ra, chúng cháu …”

      “Hừ hừ, hôm qua trong vườn có người chết, cảnh sát đến rồi …”, ông lão thiếu kiên nhẫn : “ phải rồi sao, tôi nhớ !”, ông lão nghĩ bọn họ là cảnh sát.

      phải đến đây phải đăng ký sao, ông có thể tra lại được ?”, Mục Y chỉ vào quyển sổ đăng ký .

      Ông lão bắt đầu cảm thấy hơi bực mình: “Nếu có tôi đưa cho các người rồi, ngày hôm đó tôi bị đau bụng, nên cả ngày có ai đến tôi cũng biết.”

      “Vậy sao …”, Mục Y nghiêm túc, “Nếu ông biết chúng cháu đến tra án, như vậy cần đăng ký, trực tiếp vào là được, đúng ?”

      Ai ngờ ông lão từ chối thẳng thừng: “ được! Bây giờ ai bước vào cũng phải đăng ký. Chứ nếu vào là người, lúc ra biến thành quỷ ai mà kiểm soát được?”

      Mục Y: “…”

      Đăng ký xong xuôi, Lê Huy cười thành tiếng: “Cái ông lão này quanh năm suốt tháng tiếp xúc với hồn đúng là quỷ quyệt hẳn, vậy mà ngay thời điểm mấu chốt lại để xảy ra chuyện.”

      Kỷ Lang lắc đầu: “Nên nhanh chóng tìm chứng cứ . Trước tiên chúng ta đến mộ của mẹ nạn nhân xem có tìm được manh mối gì .”

      “Vâng!”

      --------------------------
      mê sách thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 16: NGHI PHẠM

      Các mộ phần ở đây được sắp xếp khá chỉnh tề, do đó bọn họ rất nhanh tìm đến được mộ mẹ của Phạm Vân. Nhìn ngày tháng khắc bia mộ, ra mẹ của ta mất từ khi còn bé.

      người con sớm thiếu tình mẹ, trái lại còn bị người cha dạy dỗ nghiêm khắc đến như vậy, Kỷ Lang cảm thấy có chút quái lạ.

      Án mạng xảy ra tại nghĩa trang, vì vậy trường nơi này sớm bị cảnh sát lục tung lên hết. Nhưng sáng nay, việc ‘phá án thần tốc’ làm các cảnh viên bỏ chạy hết.

      “Sếp! Bây giờ chúng ta làm gì đây? trường bị phá hết rồi?”, Lê Huy chỉ vào những dấu chân loạn xà ngầu nền đất, nhụt chí: “Công toi rồi đúng ?”

      Kỷ Lang: “Nếu đến rồi về tay . Cậu quên chuyện chúng ta thảo luận ở xe rồi sao?”

      Mục Y vỗ tay: “Chúng ta nhận ra được hung thủ lôi nạn nhân qua khu vực này, vậy đất chắc chắn phải có dấu vết lôi kéo. Nếu chúng ta tìm được vết tích này, chẳng phải có thể tìm được chỗ gây án đầu tiên sao.”

      Kỷ Lang gật đầu: “Đúng! Chúng ta được phép bỏ qua bất cứ dấu vết nào, phải nhớ kỹ bất kỳ manh mối nào cũng là đầu mối phá án.”

      là làm liền, ba người bọn họ phân chia các khu vực tìm kiếm, Kỷ Lang nhắm mắt, nhớ lại trường gây án được nhìn thấy trong các tấm ảnh chụp. Sau đó mở choàng mắt, nhanh chân hướng về phía Đông.

      Nơi đây là vị trí khá râm mát, nếu như lưu ý, căn bản để ý đến nơi như thế này. Kỷ Lang ngồi xổm xuống, dùng ngón tay bốc chút đất.

      “Sếp! Em nhìn thấy ở đây có dấu vết như bị tha lôi …”, Lê Huy cao giọng.

      Kỷ Lang xoay người nhìn về phía Lê Huy, nhẩm tính khoảng cách từ vị trí của mình đến chỗ ta, đứng dậy bước vài bước, quả nhiên thấy có vài dấu mờ mờ.

      “Các cậu lại đây!”, Kỷ Lang vẫy tay ra hiệu.

      Hai người tiến đến bên cạnh Kỷ Lang, chỉ tay vào nơi này rồi : “Đây là địa điểm đầu tiên”, ngừng chút tiếp: “Đáng tiếc lại bị hung thủ xóa mất.”

      Đất ở khu này rất giống với bụi đất bám y phục nạn nhân, có lẽ hung thủ đánh thuốc mê nạn nhân ở đây, sau đó kéo lê qua phần mộ bên kia.

      Hung thủ biết mộ mẹ của nạn nhân bởi có lẽ từng được nghe qua, hoặc cũng từng theo Phạm Vân đến đây cúng tế.

      Cả hai tình huống này đều cho thấy hung thủ phải là người quen biết.

      “Sếp có muốn mang về xét nghiệm ?”, Lê Huy hỏi.

      cần thiết phải lãng phí thời gian”, Kỷ Lang xua tay, “Chúng ta về trước!”

      “Sếp, xem nè!”, Mục Y chỉ tay vào bụi cỏ bên cạnh, “Hình như là cúc áo.”

      Đó là nút màu trắng, có thể là của chiếc áo sơ mi, Kỷ Lang ra hiệu Lê Huy bỏ vào túi vật chứng mang về.

      đường về, nhận được điện thoại của Tiết Nhạc báo điều tra ra vài manh mối của Triệu Tích Dương và Thôi Hạo.

      “Sếp, em có phát …”, Tiết Nhạc cầm tư liệu trong tay giơ giơ lên khoe khoang, “Em điều tra được trong ngày xảy ra án mạng, Triệu Tích Dương có chứng cứ xác thực có mặt tại trường. thuê phòng khách sạn ở cùng Trần Hà, mãi đến hôm sau mới trả phòng.”

      Chứng cứ của Thôi Hạo cũng khá ràng, ta khai mình ở tiệm internet chơi game, ông chủ tiệm net cũng xác nhận.”

      “Tôi muốn các cậu tìm chứng cứ phạm tội, ngược lại các cậu lại quá ‘giỏi’, tìm được chứng cứ vắng mặt tại trường của bọn họ, bây giờ ngay cả đối tượng tình nghi cũng có, chúng ta tra án bằng cách nào đây?”

      “A???”, Tiết Nhạc há hốc mồm, tình huống tại đúng là như vậy, tìm được chứng cứ giúp hai người đó thoát tội, mẩu chứng cứ buộc tội đều có.

      Kỷ Lang lấy tư liệu bọn họ điều tra liếc nhanh từ xuống dưới: “Cậu xác định hỏi qua tên Thôi Hạo luôn ngồi ở đó chơi game?”

      “Em có hỏi qua ông chủ tiệm net, khẳng định có nhìn thấy Thôi Hạo nhưng sau đó còn chú ý đến nữa.”

      “Trong ngày tiệm internet có biết bao nhiêu là khách, vậy tại sao ông chủ lại có thể khẳng định được chuyện gặp Thôi Hạo?”, Kỷ Lang hỏi ngược lại.

      “Cái này em cũng hỏi qua, bởi vì ngày đó Thôi Hạo mặc trang phục rất đặc biệt … Ngày hôm đó trời lạnh, nhưng lại mặc người bộ áo gió rất dầy, đầu còn đội mũ. Nhìn ông chủ thấy rất kỳ lạ nên có hỏi qua tại sao lại ăn mặc như vậy. ở đây qua đêm, sợ ban đêm trời trở lạnh nên mặc luôn chiếc áo gió dầy như vậy. Hơn nữa, bọn em có mang video camera ghi hình tại tiệm net về đây.”

      Kỷ Lang chỉ tay: “Mau mở!”

      Bọn họ tua nhanh đến đoạn Thôi Hạo xuất tại tiệm internet. Khoảng năm giờ chiều, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của . người mặc chiếc áo gió màu đen bắt mắt, mũ đội đầu, đúng là muốn chú ý cũng được.

      Thôi Hạo thuê phòng riêng tại tiệm, sau khi tiến vào phòng riêng còn nhìn thấy bóng dáng. Theo như lời khai của ông chủ, vì tôn trọng riêng tư của khách hàng mà trong phòng đó lắp đặt camera. Thêm vào đó tiệm internet chỉ có lối ra duy nhất, muốn ra ngoài phải bắt buộc qua cửa chính.

      “Sếp, xem , đây là chứng cớ chứng minh Thôi Hạo phải là nghi phạm, tại chúng ta nên làm gì đây? Cả ba người đều bất cứ nghi ngờ gì”, Tiết Nhạc nhụt chí.

      “Có thể xảy ra trường hợp … Trần Hà hợp mưu với Triệu Tích Dương?”, Mục Y cơ trí , “Ngay lần đầu tiên gặp gỡ ấy dối, bởi vì Phạm Vân cướp bạn trai của ta nên ghi hận trong lòng. Trong khi ấy, Phạm Vân lại cho Triệu Tích Dương công khai mối quan hệ của bọn họ, vì lẽ đó thẹn quá hóa giận nên cũng muốn giết Phạm Vân. Hai người bọn họ hợp lại, liên thủ sát hại Phạm Vân.”

      “Động cơ giết người của Trần Hà rất hợp lý, nhưng động cơ giết người của Triệu Tích Dương khá gượng ép”, Kỷ Lang phản đối, “Nếu chỉ là do trong đầu mình nghĩ như vậy, rồi cấu thành động cơ phạm tội của nghi phạm là xứng đáng với tư cách của điều tra viên. Mục Y, phải nhớ kỹ, tuyệt đối được để tư duy của mình theo lối đó.”

      “Nhưng … Thôi Hạo phải hung thủ, Triệu Tích Dương cũng , Trần Hà cũng , vậy cuối cùng là ai đây?”, Mục Y nghĩ thông.

      “Sếp! Mọi người mau xem đoạn video này”, Lê Huy đột nhiên hô lớn, chỉ vào màn hình: “Có người mặc áo sơ mi trắng ra ngoài.”

      Người kia chỉ vụt qua chiếc camera ghi hình, Kỷ Lang còn chưa kịp nhìn ràng, biến mất. Tiết Nhạc vội vàng tua lại đoạn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng xuất , sau đó chiếu chậm.

      Trong video, người đàn ông có hình dáng khá giống Thôi Hạo, nhưng đầu có mũ.

      “Thôi Hạo cởi áo khoác, cởi mũ để người khác nhận ra, rồi ra ngoài!”

      cách khác, chứng cứ chứng minh mặt tại trường là vô hiệu. Thời gian ra ngoài là khoảng bảy giờ tối …”

      Kỷ Lang gật đầu: “Tiếp tục quan sát camera xem khi nào quay trở về.”

      Khoảng chừng chín giờ, bên trong camera lại xuất bóng dáng của Thôi Hạo.

      “Có thể vụ án diễn tiến thế này: Thôi Hạo đến tiệm internet thuê gian riêng, mặc trang phục bắt mắt, chính là lôi kéo chú ý của chủ tiệm. Sau đó thừa dịp lúc đông khách, ra ngoài giết Phạm Vân, sau đó quay trở về”, Mục Y suy đoán.

      Kỷ Lang cau mày, nhưng ánh mắt vẫn dán vào màn hình, nhìn chằm chằm. Trong vụ án này có điểm rất mơ hồ, hình như mình quên mất điểm gì đó, nhưng nhất thời chưa nhớ ra được.

      “Mau tìm Thôi Hạo hỏi cho ràng!”

      Ngay lúc này, Triệu Trạch cũng về, có điều sắc mặt rất khó coi. Kỷ Lang mở miệng hỏi: “ phải tôi cậu bảo lãnh cho Trần Hà ư? Có chuyện gì sao?”

      “Sếp! Trần Hà có thể đưa ra chứng cứ vắng mặt, nhưng nhân chứng cho ta lại là nghi phạm khác, Triệu Tích Dương, vì vậy cảnh sát hoài nghi bọn họ là liên thủ giết người.”

      Kỷ Lang: “…”

      Triệu Trạch lấy ra báo cáo: “Đây chính là báo cáo nghiệm thi chi tiết bên chỗ Đặng Phỉ!”

      “Nạn nhân do chảy máu quá nhiều mà chết, vết cắt nơi cổ tay phải khoảng 5cm x 2cm, vết thương rất sâu, cắt đến động mạch, tĩnh mạch, bề mặt dày đặc các vết dao. Vết thương sang diện quá lớn, gây mất máu quá nhiều.

      Phẫu thuật phần khí quản cho thấy, phần vách có sung huyết , dạ dày có thức ăn trong giai đoạn phân hủy. Phần nội tạng có tổn thương. Màng trinh của nạn nhân rách từ trước, qua nghiệm thi cho thấy có dấu hiệu bị xâm hại.

      Khám nghiệm phần thuốc mê mũi và miệng chứng thực chỉ là loại thuốc thử gây mê thông thường, loại thuốc thử này dùng trong phòng thí nghiệm và tại chỉ có mình Đại học Y là được phép lưu hành.”

      Triệu Trạch ngừng chút rồi : “Sếp! Đây chính là phần báo cáo nghiệm thi chi tiết.”

      “Haizza, vậy mà bố của Phạm Vân lại Phạm Vân có bạn trai …”, Lê Huy lắc đầu .

      “Nếu cho tớ , vẫn là Triệu lợi hại nhất, báo cáo tay chị Đặng Phỉ mà cũng lấy ra được”, Tiết Nhạc trêu.

      Triệu Trạch gõ lên đầu Tiết Nhạc: “Tiểu tử thúi, nhiều quá!”

      Tiết Nhạc vô tội cảm thán: “Em chỉ thấy mọi người căng thẳng quá nên muốn xoa dịu bầu khí thôi mà.”

      “Được rồi!”, Kỷ Lang xua tay, “Bây giờ có thể khẳng định, Phạm Vân đích thực có bạn trai, mà người này có thể là Triệu Tích Dương, và hai người từng có quan hệ.”

      “Vậy chúng ta có cần điều tra Triệu Tích Dương thêm lần nữa ?”, Tiết Nhạc tiếp, “Hôm nay khi em đặt câu hỏi mối quan hệ của với Phạm Vân, lại chịu thừa nhận chuyện này.”

      “Chúng ta nên tìm Thôi Hạo trước, Thôi Hạo trước mắt vẫn là người có hiềm nghi lớn nhất”, Mục Y đề nghị.

      Cuối cùng bọn họ vẫn chia làm hai nhóm, bên điều tra mối quan hệ giữa Triệu Tích Dương và Phạm Vân, nhóm kia tìm Thôi Hạo.

      Lần thứ hai đến Đại học Y, hiểu tại sao Kỷ Lang lại có thêm chút tâm tư, lần này có được gặp Đường Đường đây?

      “Sêp! nhìn cái gì vậy?”, Lê Huy nhìn bốn phía, có người nào, lẽ nào nơi này có manh mối gì sao?

      “Thói quen quan sát”, Kỷ Lang nhíu mày, “Nhớ cho kỹ, nghề thám tử của chúng ta phải có cặp mắt tinh .”

      Lê Huy sờ sờ đầu: “Ồ!”.

      ---Có phải đúng như vậy ?

      Mục Y phía sau bọn họ hấp háy mắt, là quan sát tình hình hay tìm người đây? Cứ như vậy mà đường hoàng giáo huấn người khác, có được đây?

      “Aaaa! Sếp, xem em quan sát được gì nè!”, Lê Huy vỗ vỗ vai Kỷ Lang, chỉ vào lớp học phía bên trái, ngay trước mặt bọn họ: “Người kia phải là em của sao?”

      Kỷ Lang quay đầu nhìn sang, đúng là phía bên kia, có người đàn ông đứng rất gần người phụ nữ, trông khá thân mật, hình như gì đó. Người phụ nữ ấy trông có vẻ bài xích, lông mày hơi nhíu lại, tuy căm ghét ra mặt nhưng cũng trong tư thế phòng bị.

      Mấu chốt của vấn đề phải là chuyện này, mà người phụ nữ kia chính là Tô Niệm Đường!

      Hai từ ‘em ’ phát ra từ miệng Lê Huy là chói tai …

      * * *
      mê sách thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 17: ĐIÊN CUỒNG CỦA THÔI HẠO

      “Đường Đường …”, Kỷ Lang nhanh chân bước đến, cũng nhìn người đàn ông đứng quay lưng lại với là ai. Chính là nam thần trường đại học Y, Cố Minh Sinh.

      Tô Niệm Đường vừa trông thấy Kỷ Lang, liền cuống quýt đẩy Cố Minh Sinh đứng rất sát mình: “ Kỷ Lang, sao lại đến đây?”

      Nếu đến làm sao biết được có người quấn quýt lấy em! Tâm trạng Kỷ Lang lúc này giống như bị tên đàn ông thối cướp mất em nhà bên, trong lòng chua xót, nhưng biết chẳng thể làm được gì. “ qua đây điều tra vài việc”, Kỷ Lang ngừng chút, “Bọn muốn tìm Thôi Hạo và Triệu Tích Dương bên khoa Y, Đường Đường nếu em rảnh có thể dẫn bọn đến đó ?”

      có việc, vậy tôi trước!”, Cố Minh Sinh đút hai tay vào túi quần, những sợi tóc buông trước trán, che bớt ánh mắt đầy thâm ý của ta. ta nhếch môi, đôi môi đỏ hòa cùng gương mặt trắng nõn trông càng thêm tuấn, ma mị.

      giáo đừng quên đáp ứng chuyện của tôi!”, ta xoay người rời sau khi để lại câu đầy ý, nhìn qua bóng lưng rất phóng khoáng nhưng lại mang đến cảm giác khó có thể diễn tả.

      Tô Niệm Đường nhìn bóng lưng của ta, muốn gì đó rồi lại thôi, cuối cùng đành phải quay về phía Kỷ Lang: “Em quen hai người này, nhưng có thể bên lớp Trần Hà biết bọn họ, để em đưa mọi người qua khoa Y.”

      Kỷ Lang gật đầu: “Được! Vậy thôi!”

      Kỷ Lang, Trần Hà bị cảnh sát bắt , lẽ nghi ta là hung thủ sao?”, Tô Niệm Đường cau mày: “Chuyện này lên báo, tuy rằng chỉ là tên giả, thế nhưng chỉ cần nhìn thấy Trần Hà được cảnh sát bắt tất cả mọi sinh viên đều có thể đoán ra được. Vậy cuộc sống sau này của Trần Hà ra sao, điều này tạo thành ảnh hưởng tâm lý rất nghiêm trọng.”

      Kỷ Lang vỗ vỗ vai Tô Niệm Đường: “Em yên tâm, vụ án này còn nhiều điểm rất đáng ngờ. Bọn đến đây cũng chính là để điều tra chuyện này. Chỉ cần Trần Hà phải là hung thủ, ấy được trả lại trong sạch.”

      “Nếu như Trần Hà đúng là hung thủ, vậy sau đó ta thế nào?”, Mục Y hỏi ngược lại.

      Tô Niệm Đường cau mày, luôn có cảm giác Mục Y luôn luôn đối nghịch với mình, lúc nào cũng ngược lại ý kiến của : “Nhưng tôi Trần Hà phải là hung thủ. Tôi tin tưởng Kỷ Lang sau khi gặp Trần Hà cũng loại bỏ hiềm nghi với ta.”

      Kỷ Lang xác nhận có đôi khi linh cảm của Đường Đường rất lợi hại, ngày hôm đó chỉ cần nghe lời khai phía của Trần Hà cũng có thể đoán ra được ta phải là hung thủ, “À mới nhớ! Em dạy môn gì ở trường này?”

      “Cái này … sau này có cơ hội em cho ”, Tô Niệm Đường mím môi, “ tại em cũng mới chỉ là trợ giảng mà thôi, vẫn chưa là giảng viên chính quy.”

      “Em Tô, đẹp trai vừa rồi là …”, Lê Huy cười nham nhở, “ nghe thấy ta gọi em là giáo, hai đứa phải …”

      Kỷ Lang lời nào, cũng nhìn vào Tô Niệm Đường, muốn nghe xem câu trả lời của là thế nào. Tô Niệm Đường nheo mắt: "Cậu ấy là học trò của em, nếu cụ thể hơn, gọi cậu ta là sinh viên cũng đúng … Kỷ Lang, bọn đừng nghĩ quá lên được . Mọi người phải đến tra án sao, Khoa Y ở phía trước rồi đó!”

      Thôi Hạo học ngành dược, khi bọn họ tiến đến cũng đúng lúc có tiết, vì vậy chỉ còn cách chờ ngoài cửa. Tô Niệm Đường giọng hỏi: “ Kỷ Lang, nữ đồng nghiệp này thích sao?”

      Kỷ Lang sững người: “Làm sao lại như vậy?”

      Mục Y thích ? biết mình khá ưu tú, ít phụ nữ thích , cũng bình thường thôi. Chỉ có điều Đường Đường mới tiếp xúc này có hai lần, làm sao có thể khẳng định được?!

      Tô Niệm Đường quệt môi: “Là động tác của ta … Lần trước ở Sở Vụ, lúc dùng bữa trưa em chú ý đến hành động của ta trước mặt . Lúc nào cũng lặp lặp lại động tác vén tóc vào sau tai. Động tác này biểu đạt ta rất quan tâm đến suy nghĩ của với ta như thế nào. ta luôn muốn biểu tốt nhất khi ở trước mặt . Đây là động tác điển hình của người phụ nữ khi muốn thu hút phái nam.”

      Kỷ Lang ngờ Tô Niệm Đường lại quan sát tỉ mỉ như vậy, ngẩng đầu nhìn Mục Y, cũng trùng hợp ta cũng nhìn về phía , rất tự nhiên lại vén tóc sau tai.

      “… nhóc, em nghĩ nhiều quá rồi, bọn chỉ là đồng nghiệp.”, Kỷ Lang lại đưa tay vò vò đầu Tô Niệm Đường: “ rất thích nhìn ngắm mái tóc dài tung bay trước gió, nét thuần khiết cổ điển của người phụ nữ Á Đông …”

      Mới chỉ nghe nửa câu đầu, trái tim của Tô Niệm Đường đập loạn, có điều Kỷ Lang còn nửa câu sau: “Mục Y cũng giống như em, như em mãi vẫn chịu lớn.”

      Tô Niệm Đường chán nản: “À! Hóa ra là như vậy.”

      Thôi Hạo học xong, nhìn thấy nhóm Kỷ Lang đứng ở trước cửa, hơi ngạc nhiên, sau đó làm bộ quan tâm bước ngang qua. Kỷ Lang nhanh chóng tiến đến ngăn cản: “Bạn học Thôi Hạo, đừng làm như nhìn thấy chúng tôi chứ!”

      Thôi Hạo cắt tóc húi cua, ngắn hơn so với đầu của Kỷ Lang, ta đẹp trai cho lắm nhưng bộ dạng cũng đến nỗi tệ. nhướn mày nhìn Kỷ Lang, sau đó cụp mắt: “Tôi quen biết !”

      Kỷ Lang nhíu mày: “Liên quan đến vụ án của Phạm Vân, chúng tôi muốn hỏi cậu vài việc.”

      Thôi Hạo tức giận: “Tôi có gì để với mấy người!”

      “Cậu có gì muốn , nhưng tôi lại có điều muốn hỏi. Thôi Hạo, mong cậu hợp tác điều tra!”

      Thôi Hạo im lặng lúc, nhìn đám bạn vây quanh: “Tìm nơi vắng vẻ !”

      “Cái gì tôi cũng biết!”, trong rừng cây vắng vẻ góc sân trường, Thôi Hạo ôm đầu , “Sáng sớm tôi đọc tin mới biết tin Phạm Vân chết rồi. Hơn nữa, phải cảnh sát bắt được hung thủ sao? Các còn muốn hỏi gì nữa?”

      Kỷ Lang dựa vào thân cây, nhìn động tác của Thôi Hạo, hiểu sao lại nghĩ đến Tô Niệm Đường, liền quay đầu nhìn về phía , chỉ thấy ánh mắt vô tội của nhìn về phía mình.

      Tô Niệm Đường lặng lẽ tiến đến bên Kỷ Lang, kề tai thầm: “ Kỷ Lang nhìn em làm gì?”

      Hơi thở ấm áp phà lên tai , xung quanh phảng phất hương thơm nhàn nhạt của , Kỷ Lang rụt người lại: “ có gì!”

      “Vào thời điểm xảy ra án mạng, cậu ở đâu, làm gì?”, Mục Y hỏi.

      “Sáng sớm phải có người hỏi tôi rồi sao, tôi cả buổi tối đều ở tiệm internet, ông chủ tiệm có thể đứng ra làm chứng.” Thôi Hạo tràng.

      “Hừm … cậu nghĩ chúng tôi có chứng cứ, cứ tay mà đến tra hỏi cậu sao?”, Mục Y chút khách khí: “Chúng tôi xem qua camera tại tiệm internet, chứng thực cậu từng ra ngoài. Cậu giải thích điều này thế nào?”

      “Là bóng dáng của người mặc áo sơ mi trắng, ý là …”, được nửa, Thôi Hạo đột nhiên dừng lại, quả thực đánh khai.

      Kỷ Lang khẽ cười: “Cậu tuy rằng cố gắng ngụy trang nhưng cậu quên mất điều là thay giày. Cậu vẫn mang đôi giày cũ, dựa vào đây chúng tôi có thể chứng thực đó là cậu.”

      Thôi Hạo nghiêng đầu, nữa.

      “Án phát cùng ngày, cậu rời khỏi tiệm internet khoảng hai tiếng đồng hồ, rốt cục là cậu làm gì?”

      “Tôi giết người!”, Thôi Hạo gào thét, muốn thêm bất cứ lời nào.

      Mục Y quanh Thôi Hạo vòng: “Căn cứ vào khẩu cung của Trần Hà, cậu từng điên cuồng theo đuổi nạn nhân, nhưng được ta đáp lại. Vì vậy cậu nảy sinh thù hận, từ tặng hoa đến chuột chết, huyết thư. Cuối cùng giết chết luôn ta, đúng ?”

      phải!”, Thôi Hạo đột nhiên phản ứng kịch liệt, hướng về phía Mục Y quát tháo: “Tôi giết ấy, tôi ấy như vậy làm sao có thể giết ấy đây!”, giống như lên cơn điên: “Tên khốn Triệu Tích Dương ràng là lợi dụng ấy, vậy mà ấy vẫn ngốc nghếch tin lời của . Còn có Trần Hà, là bạn thân duy nhất của ấy, vậy mà phía sau lại quan hệ dơ bẩn với Triệu Tích Dương, chỉ có tôi là lòng dạ với ấy, nỡ làm ấy tổn thương, vậy làm sao có thể giết ấy được đây?”

      “Vậy cậu hãy khai vào ngày xảy ra án mạng cậu ra ngoài mấy tiếng đồng hồ để làm gì?”, Kỷ Lang mở miệng hỏi, “Nếu cậu giết người vậy mau đem chứng cứ chứng minh có mặt tại trường kể cho chúng tôi nghe.”

      “Tôi …”, Thôi Hạo ngừng chút, “Nếu tôi ra, vậy các bắt tôi chứ?”, vẻ mặt trở nên hoang mang, có chút lo sợ.

      Kỷ Lang: “Chỉ cần cậu giết người, làm chuyện phạm pháp, chúng tôi bắt cậu.”

      Thôi Hạo nuốt nước bọt: “Ngày ấy, người tôi muốn giết chính là tên khốn Triệu Tích Dương, phụ lòng của Vân Vân, tôi chỉ muốn giết . Tôi học dược, vì vậy tôi dự tính điều chế độc dược, đầu độc chết . Thế nhưng vào giờ học, tôi thể điều chế độc dược, chỉ có thể tìm nơi vắng người mà điều chế.

      Thành phần cùng định lượng độc phẩm được tôi ghi chú hoàn chỉnh, chỉ còn cần khâu bào chế cuối cùng. Hôm ấy trùng hợp đến phiên tôi phải trực nhật, trợ giảng giao cho tôi chìa khóa phòng thí nghiệm, tôi suy nghĩ đây chính là thời khắc tốt nhất để bào chế thuốc độc.

      Mọi sinh viên buộc phải theo chỉ dẫn của giảng viên mới được phép điều chế dược phẩm, được phép tự mình làm, nhất là những thành phần có độc tính cao lại càng bị cấm nghiêm ngặt.

      Tôi lo nếu mình ở đây điều chế bị phát , án mạng nào cũng cần phải tìm chứng cứ vắng mặt tại trường. Trong khi đó việc điều chế độc phẩm cần thời gian rất dài, thể lựa chọn phương án tốc đông, chỉ để nó tự đông, vì vậy hoàn tất mọi việc cũng hơn chín giờ”. nghĩ tới cuối cùng cũng bị phát .

      Kỷ Lang: “…”, chuyện này khá phức tạp, cần phải cần ‘tiêu hóa’ nó chút, “Vậy dự định của cậu là nếu điều chế thành công cậu dùng nó để giết Triệu Tích Dương sao?”, Kỷ Lang hỏi.

      !”, Thôi Hạo lắc đầu, “Trước tiên tôi phải mang thí nghiệm về mức độ phát sinh độc tính của nó .”

      “Do đó, độc phẩm vẫn còn bên người cậu?”

      “Ở ký túc xá …”, Thôi Hạo trả lời, “Tôi dự tính làm thí nghiệm chuột bạch trước, sau đó tôi điều chỉnh lại liều lượng, mới có thể giết chết được tên khốn Triệu Tích Dương.”

      càng sâu, hận càng lớn …. Vậy đến cuối cùng Thôi Hạo Phạm Vân đến mức nào mới muốn giết chết cả Triệu Tích Dương đây? Có điều, đáng tiếc, Triệu Tích Dương lại chết, người chết lại là người mình .

      “Bây giờ có thể đưa chúng tôi xem độc phẩm của cậu ?”

      Nếu như lời Thôi Hạo khai là , vậy theo tính toán thể trong thời gian ngắn từ trường chạy qua nghĩa trang giết người. Nhưng nếu như dối, tính về khoảng thời gian cũng có thể làm được.

      “Được! Các chị cùng tôi!”, Thôi Hạo hơi nhụt chí trả lời.

      ---------------------------
      mê sách thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 18: TỎ TÌNH

      “Đường Đường, em có cảm thấy Thôi Hạo dối ?”, đường về ký túc xá của Thôi Hạo, Kỷ Lang và Tô Niệm Đường sau cùng.

      “Hả? Sao lại hỏi em?”, Tô Niệm Đường hỏi ngược lại.

      “Bởi vì có cảm giác em có khả năng đọc hiểu lòng người, nên muốn hỏi ý kiến của em chút.”

      “À … nhưng trước nay … Kỷ Lang đâu có tin lời em ”, Tô Niệm Đường giọng có phần hờn dỗi.

      Trước đây? Kỷ Lang nghĩ nghĩ chút, hình như có liên quan đến khẩu cung của Trần Hà. Đường Đường có đề cập đến việc Trần Hà tuyệt đối phải là hung thủ, khi ấy cảm thấy Đường Đường quá võ đoán, vì vậy tin . nhóc này là …

      “Khi Thôi Hạo vừa nhìn thấy chúng ta, ánh mắt cậu ta có chút hoảng loạn, tuy rằng ngay sau đó cậu ta lấy lại bình tĩnh rất nhanh. Khi bắt đầu trả lời câu hỏi, dùng tay che khuất gương mặt, biểu thị bất an. Còn cậu ta có là hung thủ hay , phải chờ phán đoán của !”, Tô Niệm Đường đáp lời.

      Thôi Hạo sống tại ký túc xá dành cho nam sinh trong trường. Phòng của có bốn người, khá gọn gàng, lộn xộn lắm. Thôi Hạo bước đến gầm giường của mình lôi ra hộp giày, từ trong hộp lấy ra chai thí nghiệm đựng dung dịch trong suốt, đưa cho Kỷ Lang: “Đây là thuốc thử, nhưng thiếu mất thành phần.”

      Kỷ Lang cầm lấy: “Nếu dùng phát sinh biểu thế nào?”

      “Loại độc này, nếu trực tiếp uống phải xuất tượng như bị trúng phong. Toàn thân co giật, miệng sùi bọt mép. Tôi vốn định đánh thuốc mê trước, sau đó mới trút vào miệng cái này.” Lúc những lời này Thôi Hạo có biểu cảm hết sức cao ngạo, giống như vạch ra kế hoạch hết sức hoàn hảo.

      Tất cả mọi người: “…” kế hoạch giết người hoàn hảo, có đúng ?

      Kỷ Lang ho khẽ: “Tuy rằng cậu giết người, nhưng coi đây là ý đồ mưu sát cũng chẳng khác gì nhau. Chúng tôi phải là cảnh sát nên xen vào chuyện của cậu quá nhiều. Ngày hôm nay, nếu là cảnh sát đến hỏi cung cậu, chỉ sợ mọi chuyện đơn giản như vậy. ‘Đồ chơi’ này chúng tôi mang về xét nghiệm, hi vọng lời cậu khai là .”

      Thôi Hạo nhún vai ra hiệu tùy ý Kỷ Lang.

      “Sếp! nhìn đầu giường của Thôi Hạo”, Lê Huy thào.

      Đầu giường của Thôi Hạo có vắt chiếc áo sơm mi trắng, có thể là y phục mặc trong ngày xảy ra án mạng, là bộ quần áo xuất trong camera ghi hình … hơn nữa, áo sơ mi của bị mất cúc cuối cùng. Mà loại cúc áo này nhìn khá quen mắt, hình như giống như cái cúc áo bọn họ tìm thấy ở nghĩa trang .

      Kỷ Lang nhìn về phía Thôi Hạo, lời nào chỉ nhếch miệng cười.

      “Chiếc áo này là cậu mặc ngày hôm đó sao?”, Kỷ Lang hỏi.

      Thôi Hạo nhìn theo hướng Kỷ Lang chỉ vào bộ quần áo ở đầu giường, gật đầu: “Đúng, đây là đồng phục sinh viên. Vì tiệm internet ở đó có khá nhiều sinh viên Đại học Y lui tới nên nếu tôi mặc đồng phục này ra ngoài ai để ý tới!”

      Là đồng phục sao?

      “Bộ quần áo này chúng tôi cũng cần mang về xét nghiệm.”

      Sắc mặt Thôi Hạo khẽ biến: “Chuyện này … thôi cũng được, cầm !”

      Ra khỏi ký túc xá của Thôi Hạo trời cũng tối. Lê Huy cầm vật chứng đến Cục cảnh sát, giao cho phía Đặng Phỉ xét nghiệm. Kỷ Lang suy nghĩ chút, quyết định đưa Mục Y về nhà.

      “Đường Đường, đưa Mục Y về nhà, em tự về nhà hay ở lại trường chờ đến đón?”, Kỷ Lang hỏi.

      Tô Niệm Đường mím môi: “Em tự về nhà được!”

      Mục Y hơi: “Vậy em và sếp trước thôi …”, ta đắc ý nở nụ cười, hàm ý như chiến thắng Tô Niệm Đường.

      Ai ngờ Tô Niệm Đường chẳng có chút biểu cảm nào, chỉ nhún vai: “ Kỷ Lang đường cẩn thận!”

      “Được! Em cũng về cẩn thận.” Tuy nhà cách trường xa nhưng lúc nào cũng phải cẩn thận.

      Nhà Mục Y cũng xa lắm, lái xe khoảng mười phút là về đến nơi.

      “Sếp! Tại sao lại đưa em về nhà?”, Mục Y thấy kỳ lạ nên mở miệng hỏi, khóe miệng che dấu nụ cười.

      là con thân mình về nhà tốt!”

      “Nhưng Tô Niệm Đường cũng là con mà!” ---Tại sao lại chọn em?

      “Đường Đường là người trong nhà, còn khác. Tôi phải bảo đảm an toàn cho .”

      Trong lòng Kỷ Lang rất ràng, Mục Y thế nào cũng là thuộc hạ, là đồng nghiệp, giống như Đường Đường. Quan hệ giống như là chủ và khách, vậy chủ nhà phải đảm bảo khách mời được an toàn, đây là lễ nghi tối thiểu.

      Thế nhưng, câu ‘ khác’ lọt vào tai của Mục Y lại mang hàm ý hoàn toàn khác. ta hơi cúi đầu, hai tay nắm lấy dây an toàn: “Sếp! Em … em có chuyện muốn với !”

      Kỷ Lang đỗ xe ở ven đường: “Chuyện gì?”

      “Sếp, em thích !”, Mục Y lấy hết dũng khí nhìn trừng trừng về phía Kỷ Lang, ánh mắt có chút chờ mong.

      Kỷ Lang sững người, ngay lập tức nghĩ đến câu của Đường Đường lúc sáng.

      --- Kỷ Lang, nữ đồng nghiệp này thích sao?

      Trước đây cho đó là … còn ngay lúc này … nhìn vào ánh mắt chờ mong của Mục Y, giống như đợi câu trả lời của là “Đồng ý”. đột nhiên thấy đành lòng từ chối bé này. tuổi tác bé này chênh lệch Đường Đường lắm, trong quá trình công tác bé cũng rất dũng cảm và thông minh. Nếu từ chối thẳng thừng, sau này gặp mặt e là lại lúng túng.

      “Mục Y, tôi rất vui khi biết thích tôi”, Kỷ Lang cân nhắc từ ngữ, “Thế nhưng tại tôi có bất cứ suy nghĩ gì khác.”

      “Nhưng … phải vừa , ‘em khác’ sao?”, Mục Y có chút thất vọng.

      Kỷ Lang: “…”, ra câu vừa rồi của khiến hiểu lầm. Kỷ Lang cẩn thận giải thích nghĩa của từ ‘khác’ là thế nào. Cặp mắt Mục Y đong đầy nước mắt.

      “Hóa ra là như vậy …”, Mục Y cắn cắn môi, hơi ủy khuất, ngẩng đầu, nước mắt vẫn ngừng rơi. Chả trách lúc đó, Tô Niệm Đường thấy khó chịu khi chứng kiến cảnh Kỷ Lang đưa về nhà bởi vì ta cũng đoán được chuyện này.

      Kỷ Lang lúng túng, cuối cùng vẫn làm cho con người ta khóc. vội vàng rút tờ khăn giấy đưa cho Mục Y: “Tôi nghĩ, đừng bao giờ khóa đời mình vào tôi. rất giỏi, sau này gặp được người đàn ông còn tốt hơn tôi rất nhiều.”

      “Sặc …”, Mục Y cầm tờ khăn giấy tay Kỷ Lang, nín khóc nở nụ cười: “Có ai an ủi người khác như ?”

      Thấy ta nở nụ cười, Kỷ Lang cảm thấy nhõm hẳn: “Thôi, còn sớm, mau về nhà !”

      Mục Y thoải mái: “Sếp, tuy vừa rồi từ chối em, nhưng chỉ cần ngày nào còn chưa kết hôn, em vẫn còn cơ hội đúng ?”

      Kỷ Lang sững sờ.

      Mục Y bước xuống xe, đột nhiên quay lại hỏi: “Nếu như hôm nay người tỏ tình với phải là em mà là Đường Đường, cũng từ chối sao?” chờ đáp án của Kỷ Lang, Mục Y vẫy tay tạm biệt. Câu hỏi này cứ nên để cho từ từ suy nghĩ. ‘Dụ địch vào tròng’ là thủ đoạn cơ bản nhất của trinh sát viên.

      Nếu như người tỏ tình với là Đường Đường? Kỷ Lang ngẫm nghĩ hồi, môi dấu nụ cười, nhóc con Đường Đường này thích sao?

      Khi Kỷ Lang về đến nhà, Tô Niệm Đường cảm thấy ánh mắt nhìn mình có chút thay đổi, nhưng thể giải thích được, có cảm giác ‘món đồ này’ vượt khỏi tầm kiểm soát của .

      “Dựa theo tính toán, về nhà trễ mất mười phút”, Tô Niệm Đường đặt đũa xuống, “ mau rửa tay ăn cơm thôi!”

      Kỷ Lang ngồi nhìn mâm cơm bàn, đột nhiên cảm giác với Đường Đường giống như đôi vợ chồng. nghĩ nếu cứ sống kiểu này với Đường Đường, thể dứt ra được. Rồi sau này lấy chồng, phải làm sao bây giờ?

      Sau đó lấy chồng?

      Kỷ Lang dừng lại chút, đưa mắt nhìn Tô Niệm Đường. chuyên tâm rẽ xương cá, hàng mi dài hơi nhướng lên, ánh đèn sáng như ban ngày chiếu lên gương mặt , càng làm tăng thêm làn da trắng hồng, đôi môi đỏ như trái đào. Nhìn như mỹ nhân bước ra từ trong tranh. Nếu như sau này lập gia đình, chắc chắn bé cũng là vợ đảm , người mẹ dịu dàng. Nghĩ đến đây, trong lòng Kỷ Lang chợt thấy chua xót, yết hầu khô khốc, có cảm giác đây đồ vật mà mình thích nhất … thích nhất, nỡ để người khác cướp mất.

      “Đường Đường, sau này buổi tối về nhà ăn cơm”, Kỷ Lang mở miệng . Bắt đầu từ bây giờ, muốn quên thói quen có Đường Đường, muốn trở về như trước đây.

      “Hả? Tại sao?”, Tô Niệm Đường chọn miếng cá hết xương, gắp vào chén của Kỷ Lang, đôi mắt mở to tròn, hiểu ý .

      “Em cũng thấy, bây giờ vụ án nhiều như vậy, có lẽ bận bù đầu bù cổ.” Kỷ Lang nhìn miếng cá trong chén, tính gắp trả lại cho Đường Đường, nhưng cuối cùng vẫn đưa lên miệng ăn. Kỷ Lang rất thích ăn cá nhưng cực ghét xương, vì vậy mỗi lần có món cá chỉ chọn ăn trứng, còn phần khác chẳng thèm động đũa.

      Tô Niệm Đường im lặng lúc, hỏi ngược lại: “Lúc đưa đồng nghiệp về, ta gì với sao?”

      Nếu nhưng hôm nay người tỏ tình với phải là em mà là Đường Đường, cũng từ chối sao?

      Kỷ Lang nghĩ đến câu hỏi của Mục Y, Đường Đường tỏ tình với ư? Kỷ Lang đưa tay vò vò đầu : “Nghĩ gì vậy, tụi chỉ bàn về vụ án. về nhà ăn cơm phải em cũng bớt việc sao?”

      Tô Niệm Đường gật đầu, nhưng vẻ mặt thành nhìn vào Kỷ Lang: “Được! Kỷ Lang, đây là lần thứ ba từ chối em nấu cơm cho . Do đó, sau này em làm cơm cho nữa!”

      Lần đầu tiên, vừa về nhà , từ chối lần.

      Lần thứ hai, là bữa sáng ngày hôm sau, lại từ chối lần nữa.

      Lần thứ ba, chính là lần này.

      Kỷ Lang sững người, hiểu ý Đường Đường ba lần là có ý gì, nhưng trong lòng hoảng hốt, linh cảm chuyện lớn sắp xảy ra. Giống như hạt cát ngoài sa mạc, muốn nắm chặt trong tay, nhưng càng nắm chặt, những hạt cát càng vơi dần.

      Nếu nhưng hôm nay người tỏ tình với phải là em mà là Đường Đường, cũng từ chối sao?

      Câu này lại như ma chú lẩn quẩn trong đầu . nghĩ Đường Đường thích làm sao có thể tỏ tình với đây? Nhưng thích ư? Nếu thích , tại sao luôn làm cơm cho ăn, là quan tâm sao?

      Nằm giường, Kỷ Lang cảm thấy buồn bực, vò vò đầu tóc của mình, trùm chăn che kín đầu. ngủ được …

      * * *
      mê sách thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 19: TRIỆU TÍCH DƯƠNG

      “Sếp! Em điều tra kỹ, vào đêm xảy ra án mạng, Triệu Tích Dương xác thực có qua đêm với Trần Hà ở khách sạn, hề rời . Camera của khách sạn có thể chứng minh được điều này. Hôm ấy khoảng chừng tám giờ, Triệu Tích Dương và Trần Hà xuất trước camera thu hình, mãi cho đến khi vào phòng thấy trở ra, vì vậy về cơ bản được loại khỏi đối tượng tình nghi,”

      như vậy hung thủ phải là ba người bọn họ?”, Kỷ Lang nhận tư liệu từ tay Triệu Trạch, cẩn thận nhìn lại lần nữa. có chút khả nghi nào!

      Độc phẩm của Thôi Hạo cũng được xét nghiệm qua, độc tính lớn lắm, phải dùng ở liều lượng cao mới có thể gây tử vong. Hơn nữa, độc tính này tồn tại trong cơ thể của Phạm Vân.

      Ngay cả đến cúc áo tìm được tại trường cũng chứng minh được điều gì. Cúc áo đúng là trùng khớp với chất liệu đồng phục của Thôi Hạo. Nhưng đây là đồng phục của trường, làm sao có thể cả quyết đây là chính là cúc áo của .

      Hơn nữa, từ nghĩa trang đến tiệm internet Thôi Hạo cần hơn tiếng đồng hồ. Phạm Vân tử vong trong khoảng thời gian từ tám giờ rưỡi đến chín giờ rưỡi. Nếu Thôi Hạo là hung thủ, nếu xét về mặt thời gian ăn khớp. thể giết người xong, sau đó trong vòng nửa tiếng có thể quay về tiệm internet.

      Trong nhất thời, vụ án rơi vào bế tắc.

      Kỷ Lang gõ gõ bàn, luôn cảm giác mình quên mất manh mối nào đó, mà đó lại chính là mấu chốt phá án.

      “Sếp! Vòi nước ở dưới lầu hư rồi, nước chảy giọt, em đặt ấm nước ở đó chờ nước đầy. uống nước ngày hôm qua được ?”, Tiết Nhạc cầm bình nước vào.

      Kỷ Lang xua tay: “ cần, tôi còn …”

      Kỷ Lang im bặt ngay lập tức, cả phòng chìm trong bầu khí yên tĩnh đáng sợ. Triệu Trạch và Tiết Nhạc sững sờ nhìn Kỷ Lang.

      “Cậu vừa gì, lặp lại lần nữa”, Kỷ Lang quay sang Tiết Nhạc lớn.

      Tiết Nhạc hiểu đầu cua tai nheo: “Sao vậy … Sao vậy? Em sai gì sao? Em chỉ hỏi có muốn uống nước đun ngày hôm qua hay , em nấu trước nhưng vẫn uống được mà!”

      ! Là câu trước đó!”

      “… Ấm nước đặt ở đó chờ nước đầy!”

      Kỷ Lang vỗ tay cái: “Ấm nước đặt ở đó chờ nước chảy …”

      Tiết Nhạc: “… đặt được sao? Nếu làm vậy, làm sao có nước …”

      Kỷ Lang đột nhiên đứng bật dậy, vỗ vai Tiết Nhạc: “Tôi biết vấn đề ở đâu rồi, chúng ta quên mất điểm then chốt.”

      Triệu Trạch và Lê Huy nhìn Kỷ Lang bằng ánh mắt mơ mơ hồ hồ, Kỷ Lang tiếp lời: “Tiểu Tiết, cậu gọi mọi người vào họp. Vụ án có tiến triển.”

      Mọi người vây quanh bàn họp, Kỷ Lang đứng trước tấm bảng trắng, liệt kê toàn bộ những điểm mấu chốt cùng các nghi phạm trong vụ án của Phạm Vân. Sau đó, ra hiệu cho mọi người nhìn lên bảng rồi : “ nay, toàn bộ vụ án chỉ có ba người tình nghi bao gồm: bạn thân Trần Hà, bạn trai Triệu Tích Dương và người luôn theo đuổi nạn nhân, Thôi Hạo. Căn cứ quá trình điều tra của chúng ta mấy ngày hôm nay cho thấy hôm nạn nhân bị sát hại Trần Hà và Triệu Tích Dương quan hệ trong khách sạn, có chứng cứ vắng mặt. Trong khi đó Thôi Hạo cũng nêu ra được chứng cứ chứng minh mình trường, nhưng sau này chúng ta phát lén lút rời khỏi tiệm internet khoảng hai tiếng, vì vậy chứng cứ này thành lập.

      Tuy nhiên từ tiệm Internet đến nghĩa trang cần hơn tiếng, thời gian tử vong của nạn nhân lại trong khoảng thời gian từ tám giờ rưỡi đến chín giờ rưỡi. Điều này đồng nghĩa với việc Thôi Hạo cũng có đủ thời gian gây án.

      `

      Vậy vấn đề đặt ra của chúng ta là, nếu phạm vi đối tượng tình nghi chúng ta chỉ khoanh vùng trong ba người này, vậy trong ba người bọn họ chắc chắn có kẻ dối”, Kỷ Lang chỉ vào ba cái tên bảng, “Theo các cậu phán đoán, ai là người dối đây?”

      “Em cho rằng Thôi Hạo là kẻ dối”, Lê Huy nêu ý kiến.

      đúng!”, Mục Y phản đối, “Trong vụ án này, người dối khó nhất là Thôi Hạo, bởi có minh chứng thời gian thông qua camera ghi hình. Và chúng ta quan sát qua camera, đúng là sai, vì vậy tôi nghi ngờ Trần Hà và Triệu Tích Dương.”

      Triệu Trạch gật đầu: “Mục Y đúng, hoặc là cảnh sát có thể phán đoán đúng, chính là hai người bọn họ liên thủ gây án.”

      Tiết Nhạc khoát tay: “Triệu Tích Dương và Trần Hà vào khách sạn cũng có camera ghi hình ghi lại được, bọn họ khoảng tám giờ vào khách sạn, do đó bọn họ cũng có khả năng gây án.”

      Kỷ Lang gật đầu: “Bọn họ đều dối, từ tám giờ rưỡi đến chín giờ rưỡi, bọn họ đều có mặt tại trường. Nhưng …”, Kỷ Lang ngừng chút, nhìn về phía Tiết Nhạc, “.. Tiểu Tiết nhắc tôi, và đây cũng là nghi điểm quan trọng mà chúng ta quên mất.”

      “Là cái gì?”, nghe được lời nhắc nhở này là do công của mình, Tiết Nhạc rất tò mò, biết mình giúp được gì.

      “Ấm nước chờ nước chảy, cần phải chờ khoảng thời gian mới có thể đầy, máu cũng như vậy …”, Kỷ Lang , “Phạm Vân bị cắt đứt động mạch, mất máu quá nhiều mà chết, như vậy mất máu cũng phải cả quá trình. Phạm Vân dần dần vào cõi chết trong khoảng thời gian từ 8 giờ rưỡi đến 9 giờ rưỡi, vậy trước đó bị ai cắt đứt cổ tay?”

      “Đúng, tại sao em lại nghĩ đến”, Tiết Nhạc vỗ đùi cái ‘đét’: “Vì lẽ đó, vụ án này chúng ta nên lấy thời gian tử vong là căn cứ xác định mà chính là phải hỏi nghi phạm khoảng thời gian trước đó đúng sếp!”

      Kỷ Lang gật đầu: “Đúng vậy! Căn cứ các vết thương chằng chịt cổ tay cùng độ nông sâu của vết cắt, ta có thể tính toán được nạn nhân bị sát hại trước đó khoảng hai tiếng. Vì vậy khi hỏi cung chúng ta cần phải căn cứ vào khoảng thời gian này mới chính xác.”

      “Nếu như vậy, cả ba người đều có chứng minh có mặt trường, phải sao?”

      ! Thôi Hạo có chứng cứ”, Kỷ Lang trả lời, “Thôi Hạo vào tiệm internet lúc năm giờ, chơi game mãi đến bảy giờ. Trong khi đó theo suy luận của chúng ta trước đó, khả năng nạn nhân bị sát hại khoảng từ năm giờ rưỡi đến bảy giờ rưỡi, thời gian này Thôi Hao ở tiệm internet.”

      “Vì vậy loại trừ tình nghi cho Thôi Hạo, còn lại Trần Hà và Triệu Tích Dương.”

      “Chúng ta nên tập trung điều tra Triệu Tích Dương”, Kỷ Lang khẳng định, “Đầu tiên hung thủ là người đàn ông cao khoảng 1m8, nghi điểm này Triệu Tích Dương phù hợp. Chỉ cần điểm này có thể loại trừ những nhân tố khả nghi khác, từ đây hi vọng tìm ra được chân tướng câu chuyện.”

      “Nhưng nếu đúng là Triệu Tích Dương, vậy động cơ của là gì?”, Triệu Trạch hỏi lại, “Căn cứ theo điều tra của chúng ta, Triệu Tích Dương phải vì tiền đồ của mình mà rất muốn trở thành bạn trai của Phạm Vân hay sao? Vậy tại sao lại còn muốn giết chết Phạm Vân?”

      “Hay vì Phạm Vân chịu công khai quan hệ của bọn họ, nên nổi sát tâm?”, Lê Huy suy đoán.

      “Lời giải thích này quá gượng ép”, Kỷ Lang phủ nhận, lại nghĩ về tin nhắn nạn nhân nhắn cho Trần Hà trước khi chết.

      --- Hà ơi, nếu Tích Dương cưới tớ, tớ sống nổi!

      Câu này, rốt cục là viết nhầm hay chính là ý đó? Bất kể thế nào chăng nữa, nó đều liên quan mật thiết đến Triệu Tích Dương .

      Vì Triệu Tích Dương và Trần Hà có bằng chứng chứng minh việc có mặt tại trường, do đó cảnh sát thể tạm giam bọn họ, đành phải thả họ về. Khi Kỷ Lang đến tìm Triệu Tích Dương, uống rượu trong quán bar gần trường, hoàn toàn giống với kẻ vừa mới giết chết bạn mình.

      “Sao các lại đến đây, phải có chứng cứ chứng minh tôi có mặt tại trường rồi sao?”, Triệu Tích Dương mất kiên nhẫn, dằn mạnh chai rượu xuống quầy bar.

      đẹp trai hơn Thôi Hạo rất nhiều, thâm trầm khó đoán, cằm mọc râu tua tủa, cả người trông rất chán chường.

      Triệu Trạch thể chịu nổi trạng thái này của , liền kéo từ quầy bar xuống bàn ngồi.

      “Các còn tính hỏi mấy câu vô nghĩa gì nữa chứ?”, đẩy tay của Triệu Trạch, ợ hơi.

      Kỷ Lang tiến đến ngồi bên cạnh : “Bạn vừa chết, cậu ở đây lại uống say như chết, tâm trạng có vẻ thoải mái nhỉ?!”

      “Tôi mượn rượu giải sầu được sao?”, Triệu Tích Dương ngửa đầu, dựa lưng vào thành sofa, hơi nhắm mắt, nhưng trước mắt lúc này toàn là hình ảnh của Phạm Vân, từng cử chỉ, từng cái nhíu mày, từng nụ cười, đều lên mồn . Nhưng mãi mãi còn ở bên cạnh , nở nụ cười nữa rồi … ngẫm nghĩ chút, nước mắt tuôn trào nơi khóe mắt của .

      “Cậu rất Phạm Vân?”, Kỷ Lang nhìn vào khóe mắt lấp lánh nước của , thực hoài nghi lời . Ngay đêm bạn tử vong, lại đường đường chính chính cùng với người phụ nữ khác mướn phòng qua đêm, cuối cùng nạn nhân sâu đậm đến mức nào?”

      “Bây giờ còn hỏi mấy lời này còn ích gì?”, Triệu Tích Dương dĩ nhiên muốn trả lời câu hỏi này.

      Kỷ Lang nhíu mày, biết đây là ảo giác của mình hay đúng là ‘ý’ này. cảm giác câu vừa rồi của ngữ điệu có vẻ tự đắc, giống như nắm chắc phần thắng trong tay.

      “Triệu Tích Dương! Chúng tôi chỉ muốn hỏi , vào ngày xảy ra án mạng, vào lúc 5 giờ rưỡi đến 7 giờ rưỡi ở đâu, làm gì?”

      Triệu Tích Dương mở choàng mắt, im lặng hồi lâu, sau đó đảo mắt: “Chuyện mấy ngày trước làm sao tôi còn nhớ được!”

      nhớ sao? Kỷ Lang nhìn trạng thái của lúc này, nhíu mày: “Xem ra cậu uống say rồi, để tôi giúp cậu tỉnh rượu, lúc ấy chắc cậu mới nhớ ngày hôm đó mình làm gì!”

      Kỷ Lang nhìn về phía Triệu Trạch, Triệu Trạch hiểu ý, lập tức cầm lấy ly nước đá ở bàn, dội thẳng lên mặt của Triệu Tích Dương, nước lạnh ngắt, nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Triệu Trạch gào thét: “ muốn gì?”

      “Xem ra cậu tỉnh rồi!”, Kỷ Lang ấn Triệu Tích Dương ngồi xuống, tiếp tục câu hỏi: “Trong ngày xảy ra án mạng từ 5 giờ rưỡi đến 7 giờ rưỡi làm gì?”

      “Tôi …”, Triệu Tích Dương xoa xoa cần cổ và cằm: “Tôi dĩ nhiên là ở nhà trọ, thế nhưng lại đột nhiên nhớ đến Trần Hà, ấy luôn muốn tâm với tôi. Vì vậy tôi liền gọi ấy tới chuyện cho vui!”

      Kỷ Lang gật đầu: “Lúc ấy ai có thể chứng minh ở trong nhà trọ?”

      Triệu Tích Dương và Trần Hà cùng như nhau, trọ ở bên ngoài, vì vậy khoảng thời gian ấy ai có thể làm chứng.

      “Là có ai chứng minh, hay cách khác cậu trường gây án?”

      --------------------------
      mê sách thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :