1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẳng cấp tư duy - Lưu Ly Vận Kiều (77C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 10: NGƯỜI PHỤ NỮ TỰ SÁT

      Chuyện thành ra thế này ai ai cũng ngầm hiểu ý muốn của người này phải bắt Kỷ Lang tự thân xuất mã, Sở Vụ cùng Cục cảnh sát đều do Cục Trưởng lãnh đạo, phải là nơi Đội trưởng là được.

      “Thám tử Kỷ, tôi thấy thế này, trước đây Cục Trưởng giao vụ án cho Sở Vụ của là bởi vì trong Cục chưa có diện của tôi. Bây giờ tôi đến đây rồi, đương nhiên cần Sở Vụ phối hợp tra án”, Hứa Thiên Lập kiêu căng , “Trước đây khi tôi ở thành phố B, mấy chục vụ án lớn lớn trong thành đều do tôi mình xử lý.”

      Kỷ Lang gật đầu, vỗ tay tán thưởng: “Vậy Đội trưởng Hứa chắc cũng là người từng va chạm nhiều, có nhiều kinh nghiệm trong xã hội.”

      “Đó là chuyện đương nhiên”, Hứa Thiên Lập nghênh nghênh mặt, mũi vểnh lên trời, vẻ mặt dương dương tự đắc quay sang Kỷ Lang.

      Kỷ Lang đút hai tay vào túi quần, khẽ lắc đầu, tên Hứa Thiên Lập này xem ra vẫn còn là con nít ranh. liền cười lớn: “Được! nếu Đội trưởng Hứa tự tin như vậy, tôi cũng chống mắt lên xem thế nào.”

      “Cứ yên tâm, chúng tôi bắt được hung thủ!”

      “Ồ?”, Kỷ Lang gật đầu, “Có phải bắt được Lý Trí?”

      “Thám tử Kỷ hổ danh là thần thám, nhanh như vậy đoán ra được. Đúng, vào ngày xảy ra án mạng, Lý Trí có bằng chứng ngoại phạm. Trong khi đó bạn trai của Lý Linh Linh là Trương Bằng cả ngày đều ở trong bệnh viện chăm sóc mẹ của ta.”

      Triệu Trạch theo Kỷ Lang, liền ghé miệng bên tai Kỷ Lang thầm: “Sếp! Sếp bá đạo, chỉ cần vài câu mà có thể dụ ra hành tung được hai kẻ tình nghi ấy rồi!”

      Kỷ Lang vòng tay ra sau, giơ lên ngón tay cái.

      “Được rồi! Vậy Đội trưởng Hứa, cứ theo manh mối này mà tiếp tục điều tra, nhớ kỹ muốn thành lập hồ sơ vụ án cần phải coi trọng các chứng cứ”, Kỷ Lang nhíu mày, “Ráng mà điều tra cho tốt !”

      “Sếp! Vụ án này chúng ta điều tra nữa sao?”. Sau khi rời khỏi Cục cảnh sát, Triệu Trạch tò mò hỏi.

      “Tôi là người bỏ là bỏ sao?”, Kỷ Lang nhún vai: “Nếu chúng ta lấy được tờ giấy ghi chép khẩu cung, chúng ta có thể tự mình hỏi. cần phải qua Cục cảnh sát, chúng ta tự mở hồ sơ, tự mình điều tra.”

      “Quá tốt!”, Triệu Trạch vẫn còn tức giận vụ Hứa Thiên Lập sáng nay, tại vẫn phải kìm nén cơn giận.

      Triệu Trạch vừa dứt lời, tiếng còi hụ xe cảnh sát kéo đến inh ỏi. Kỷ Lang nhìn lại, tốp cảnh sát hạ cáng cứu thương xuống. Sau đó người phụ nữ trong chiếc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, mái tóc đuôi ngựa cột gọn gàng phía sau bước xuống. sau lớp áo blouse có thể thấy bộ vest công sở màu đen. ta mang đôi giày gót nhọn, lộ ra mắt cá chân tinh tế.

      “Thám tử Kỷ, thám tử Triệu, sao hai lại ở đây?”, người phụ nữ dĩ nhiên trông thấy bọn họ, liền tiến đến chào hỏi.

      Kỷ Lang liếc Triệu Trạch cái, sau đó nhìn về phía người phụ nữ: “Pháp y Đặng, mấy ngày gặp, càng ngày càng đẹp ra!”

      “Thám tử Kỷ, cũng càng ngày càng khéo ăn ”, người phụ nữ gỡ khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp.

      “Mấy câu này là đều học được từ ‘ Triệu’ đây thôi”, Kỷ Lang giọng nghiêm túc.

      “Sếp, cho tới bây giờ vẫn là em theo học tập mà”, Triệu Trạch xấu hổ, cãi lại.

      Đặng Phỉ trừng mắt nhìn Triệu Trạch cái: “Nếu có chuyện gì tôi trước, vừa phát ra thi thể, tôi phải đến kiểm nghiệm.”

      “Xảy ra chuyện gì vậy?”, Kỷ Lang nhìn theo người hay đúng hơn là thi thể nằm cáng cứu thương.

      Đặng Phỉ vung tay: “Vụ án này hình như giao cho bên Sở Vụ phụ trách.”

      Kỷ Lang miết cằm: “Dựa vào quan hệ của và ‘ Triệu’ đây, còn thể tiết lộ chút sao?”

      “Theo như kết quả điều tra sơ bộ tại trường, khả năng là tự sát. Nạn nhân là nữ, khoảng hai mươi tuổi, ngay cổ tay và gáy đều có vết thương, còn những nơi khác phải kiểm nghiệm cụ thể mới có thể báo cáo chính xác.”

      Kỷ Lang cau mày: “Thi thể được phát ở đâu? Là do ai báo án?”

      “Tử thi được phát trong nghĩa trang ở vùng ngoại thành”, Đặng Phỉ nhún vai, “Người báo án là … à … chính là người phụ nữ kia.”

      Kỷ Lang quay người nhìn lại, người phụ nữ từ xe bước xuống. Đầu tiên Kỷ Lang nhìn thấy chính là đôi chân thon dài trắng nõn của ta. Rồi nhìn thấy với mái tóc quăn vàng óng dưới ánh mặt trời. Kỷ Lang thích những người phụ nữ với mái tóc đen truyền thống, biết còn có người có thể có màu tóc xoăn đẹp như vậy.

      Người phụ nữ ngũ quan tinh xảo, chỉ là sắc mặt khá nhợt nhạt, người bộ đồ công sở màu đen càng tôn thêm nước da trắng ngần của ta.

      “Khỏi cần phải hỏi, ta nhất định là hung thủ”. Quay qua quay lại thấy Hứa Thiên Lập nhắm thẳng vào người phụ nữ kia : “Đối với những người phát thi thể rồi quay sang báo án đều nằm trong độ tình nghi cao nhất; là hung thủ gây án.”

      Kỷ Lang: “…”,

      --- Hứa Thiên Lập là heo à?

      cảnh sát này, là lợn à?”, người phụ nữ tuy rằng sắc mặt vẫn chưa khá hơn, nhưng bị Hứa Thiên Lập quy tội như vậy, giống như con gà trống xù lông, chỉ muốn nhảy sổ vào Hứa Thiên Lập, chỉ thiếu chút nửa dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt ta mà mắng.

      Hứa Thiên Lập lùi về sau bước: “ phải là hung thủ, vậy trả lời tại sao người phụ nữ như lại xuất ở nghĩa trang?”

      “Tôi có việc qua đó, được sao?” Người phụ nữ trừng mắt.

      Hứa Thiên Lập tách ta ra, về phía Kỷ Lang: “Pháy y Đặng, tư liệu bên Cục cảnh sát chúng ta từ nay về sau được tiết lộ ra ngoài.”

      Đặng Phỉ nhún vai, liếc mắt nhìn Kỷ Lang: “Vậy tôi trước, các … cứ từ từ mà chuyện …”

      “Thám tử Kỷ có lẽ phải về rồi chứ, dù sao đây cũng là khu vực của cảnh sát. thấy rồi đó tại vụ án khá nhiều, vụ án trước kia còn chưa phá lại thêm mấy vụ nữa.” Hứa Thiên Lập hết câu, xoay người: “Đem người phụ nữ đến phòng thẩm vấn.”

      Đến Triệu Trạch trước nay vẫn là người khá thận trọng mà bây giờ cũng phải tức giận. Chỉ có điều Kỷ Lang ngăn ta lại, rồi ra hiệu cho ta quan sát người phụ nữ kia.

      “Đưa tôi đến phòng thẩm vấn?”, người phụ nữ tâm trạng cũng ổn định dần, sắc mặt cũng tốt hơn chút, ta lạnh lùng lên tiếng: “Làm sao có thể định tội tôi được rồi?”

      nay là nghi phạm, còn định tội, đợi khi nào có chứng cứ xác thực mới .”

      “Xảy ra chuyện gì, ở đây ồn ào ầm ĩ, biết đây là Cục cảnh sát sao?”

      “Cục Trưởng!”

      “Ông là Cục Trưởng?”, người phụ nữ xoay người nhìn về phía Cục Trưởng Cố: “Cảnh sát phá án đều là như vậy sao, đều cần bằng chứng cụ thể?”

      “Cục Trưởng, người phụ nữ xuất trường xảy ra vụ án, xem ra rất khả nghi”, Hứa Thiên Lập báo cáo.

      “Xuất ở khu vực xảy ra án mạng coi họ là hung thủ, xem ra cảnh sát phá án đều dựa vào phán đoán chủ quan à?”, tiếng mát lạnh mang theo hàm ý khinh bỉ truyền đến.

      “Cậu là ai, Cục cảnh sát mà có thể tùy tiện ra ra vào vào sao?”

      “Kỷ Sóc?”, Triệu Trạch ho khẽ, “Sếp, sao em của cũng có mặt ở đây?”

      Kỷ Lang cũng nhíu mày, nhưng ra hiệu cho Triệu Trạch đừng gì vào lúc này.

      đến rồi!”, chủ nhân chiếc Porsche tiến đến bên người Kỷ Sóc, tựa vào bờ vai : “ nếu như còn đến, em bị bọn họ tóm cổ đến nơi rồi đây!”

      Kỷ Sóc lên tiếng đầy vẻ ngạo mạn: “Có ấy ở đây, để em bị bắt!”. Kỷ Sóc kéo tay người phụ nữ tựa vào trong lòng mình, ánh mắt hướng về phía Kỷ Lang.

      ấy là ai?”, người phụ nữ hiếu kỳ nhìn sang.

      “Cục Trưởng! Những vụ án sau này của Cục cảnh sát do chính chúng ta điều tra, cần phiền đến thám tử Kỷ của Sở Vụ nữa”. Hứa Thiên Lập xoay người hướng về phía Cục Trưởng Cố báo cáo: “Tôi tin tưởng khả năng của tôi có thể phá được án?”

      “Khả năng của chính là xem tôi là hung thủ?”

      Vừa dứt lời, ta dựa vào Kỷ Sóc cười lớn.

      Cục Trưởng Cố cau mày: “Thiên Lập, Kỷ Lang là được bên Cục chúng ta đặc biệt mời về hỗ trợ, chuyện này được cấp chấp thuận. Công việc của là phối hợp với Kỷ Lang bên Sở Vụ, mau mau chóng chóng phá cho được vụ án, trong những lúc như thế này, lại càng phải biết phối hợp chặt chẽ với cậu ấy.”

      Hứa Thiên Lập: “…”,

      ---Cục Trưởng ông lầm chứ?

      “Nghe chưa?” Cục Trưởng Cố trừng mắt nhìn ta.

      “ … Vâng!”

      Sau khi thành công xem được bản khẩu cung của bạn trai Lý Linh Linh và em họ ta, Kỷ Lang, Kỷ Sóc hai em cũng cùng nhau ra ngoài. Kỷ Lang nhíu mày, nháy mắt về phía người phụ nữ kia, chế giễu : “Quen nhau khi nào?”

      đoán thử!”

      “Ừm … đoán … rồi đoán được rồi!”, Kỷ Lang câu hàm ý cao siêu.

      “Là cái gì?” Kỷ Sóc hỏi ngược lại.

      “Cậu đoán xem?”

      Kỷ Sóc: “…”

      Mẩu đối thoại của hai em nhà Kỷ Lang khiến Triệu Trạch hơi xúc động, đừng nhìn bề ngoài sếp của ta đường hoàng trịnh trọng, ra trong cuộc sống hằng ngày ta chính là ‘kẻ đứng đắn’ chính hiệu.

      “Thưa , có thể lại cho tôi biết quá trình phát ra thi thể thêm lần ?”, Kỷ Lang chặn bước chân của người phụ nữ hỏi.

      Người phụ nữ trợn mắt nhìn, vẻ mặt vui: “ mới là …”, ai mà lại như vậy, nhưng ngừng chút, xoay chuyển câu : “Em trai của mới là á. Em tên Đường Ty Nhã, gọi tên em là được.”

      Kỷ Lang bày ra vẻ mặt chọc tức liếc nhìn sang Kỷ Sóc mặt đen như đít nồi, “Được rồi! Vậy em có thể kể lại quá trình phát ra thi thể , tỉ mỉ lại thêm lần nữa.”

      “Hôm nay là ngày giỗ của mẹ em, buổi trưa công ty có việc, nên em mua ít đồ mang đến cúng bái mẹ. Sau khi đốt giấy tiền vàng bạc xong xuôi, em chuẩn bị trở về. Khi ấy, đột nhiên nghe tiếng chuông điện thoại di động reo, em vừa nhìn điện thoại vừa trả lời, chú ý đến dưới chân. Sau đó bị vấp ngã, vừa mở mắt ra nhìn, là thi thể ngay bên cạnh …”, Đường Ty Nhã sắc mặt lại trắng bệch, lấy tay chặn ngực để xua tan cảm giác buồn nôn.

      Kỷ Sóc đưa tay đỡ lấy , phì cười: “ vô dụng!”

      Tiếng vừa dứt, Đường Ty Nhã đột nhiên òa khóc: “Sao lại vô dụng, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy tử thi có được . Em vừa mở mắt, nhìn thấy ta ngay bên cạnh em, biết em sợ đến thế nào ? Đến Cục cảnh sát còn bị nghi là hung thủ, an ủi em thôi, lại còn chế giễu em, … Hu hu hu … đáng ghét.”

      rất kiên cường, nhìn thấy thi thể cũng khóc, bị cảnh sát giải cũng khóc, bị nghi là hung thủ cũng khóc, chỉ là bây giờ đối diện với vô tâm của Kỷ Sóc mới cảm thấy oan ức.

      Kỷ Sóc cứng đờ, liền kéo Đường Ty Nhã lại gần, nhàng an ủi: “Đừng khóc, có ở đây!”

      Đường Ty Nhã cảm thấy vẫn chưa hết tức, liền nhắm thẳng vào lồng ngực chùi hết nước mắt nước mũi.

      Kỷ Lang và Triệu Trạch liền nhìn nhau nở nụ cười gian xảo. Kỷ Lang nhàng vỗ lưng Kỷ Sóc, ra hiệu phải về Sở Vụ có việc.

      * * *
      mê sách thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 11: MỸ NHÂN KHOA Y

      “Sếp! tra ra tư liệu của nạn nhân trong vụ án tại nghĩa trang”, Triệu Trạch cầm xấp tài liệu và mấy tấm hình đưa cho Kỷ Lang: “Đây là mấy tấm hình chụp tại trường”. Sau đó ngừng chút rồi tiếp: “Nạn nhân tên Phạm Vân là …”

      “Khoan!”, Kỷ Lang nhìn tấm ảnh người chết, cắt ngang lời của Triệu Trạch: “Tôi muốn đoán thử thông tin cơ bản của nạn nhân.”

      Triệu Trạch gật đầu: “Ok.”

      Kỷ Lang cầm mấy tấm hình trong tay nhìn hết lượt, đầu tiên có thể phát trạng thái ban đầu của nạn nhân tại trường. Kỷ Lang trầm ngâm trong vài phút, sau đó cất lời: “Nạn nhân là người có gia cảnh giàu có, được nuôi dạy tốt, cha của ta quản lý rất nghiêm ngặt. Người chết hình như có bạn trai. Nhìn tuổi tác của ta, chắc hẳn là sinh viên đại học, ở trường học cũng khá nổi tiếng.”

      Triệu Trạch thốt lên kinh ngạc: “Sếp, thông tin cơ bản đều đoán đúng. Nhưng tại sao có thể đoán được là nhà giàu, được giáo dục tốt, lẽ nó được viết hết lên mặt ta?”

      “Nhìn nghĩa trang này là biết, toàn là những người có tiền được chôn ở đây, phần bia mộ nào được điêu khắc tinh xảo. ta đến đây, hẳn là đến cúng mẹ của mình, bên cạnh thi thể chính là phần mộ của mẹ ta”, Kỷ Lang chỉ tay vào tấm hình trong phần mộ: “Thấy , mẹ ta và ta dung mạo giống nhau như đúc!”

      “Vậy tại sao có thể đoán được ta là người có gia giáo, có bạn trai?”

      “Quần áo của ta, rất chuẩn mực, phóng đãng, cũng quê mùa. tại trời lạnh lắm, nhưng kiểu cách ta ăn mặc khá bảo thủ, vì vậy tôi cho rằng được quản giáo rất nghiêm.

      Về phần bạn trai, tôi xem cổ tay ta có mang chiếc lắc tay. Nhìn sơ cũng biết, chiếc lắc này là loại tình nhân. Tuổi ta lớn, lại đẹp như vậy, được giáo dục tốt, ở trường đương nhiên phải nổi tiếng thôi”, Kỷ Lang xong liền lấy mấy tấm hình nhìn lại lần nữa.

      Thi thể nằm hoàn toàn ở phía trước phần mộ, hướng về hướng Đông Nam. cổ tay tử thi có vết cắt rất sâu, cách tay phải khỏang mười centimet về hướng tây có vũng máu. Bên phía tay trái, là chiếc dao dùng trong phẫu thuật. Đôi giày nạn nhân dính đầy bùn đất, phần gót chân là dính nhiều nhất.

      Nạn nhân ăn mặc ‘kín cổng cao tường’. Ngày hôm nay đến lễ bái mẹ mình, nên ta mặc đồ đen. Chiếc quần jean đen bó sát, khoác chiếc áo gió cũng màu đen. Áo gió khá nhăn, dính chút tro bụi.

      tấm hình khác, được chụp sau khi lật tử thi lên, nền đất nơi eo và phía tay phải có vũng máu, bộ quần áo màu đen mơ hồ cũng có thể nhìn thấy vết máu.

      chút về tình hình của nạn nhân ”, Kỷ Lang .

      Triệu Trạch gật đầu: “Nạn nhân tên Phạm Vân, là nữ sinh khoa y khoa Đại Học Y. Gia cảnh ta tồi, cha ta là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện thành phố. Nạn nhân chết vì chảy máu quá nhiều, vết thương chí mạng chính là cổ tay kia. Thời gian tử vong từ tám giờ đến mười giờ tối hôm qua. Mặt khác, căn cứ vào kiểm tra sơ bộ của Đặng Phỉ, ấy phát trong khoang miệng của tử thi có lượng thuốc gây mê.”

      tồi, hổ là có quan hệ, ngay lập tức có tư liệu bên phía pháp y”, Kỷ Lang chọc ghẹo.

      Triệu Trạch nở nụ cười: “Sếp! có chuyện gì nên tính cùng em ‘mở sòng’ phải ?”

      “Ai tôi có việc. Bây giờ cả hai vụ án, Sở Vụ bận bù đầu đây!”

      Xế chiều, Cục cảnh sát nhận được báo án của cha Phạm Vân, Kỷ Lang nhanh chóng chia người trong Sở Vụ thành hai đội, đội tiếp tục theo vụ án của Lý Linh Linh, nhóm còn lại chuyên tâm vào vụ của Phạm Vân. Kỷ Lang chạy qua chạy lại giữa hai bên, tuy nhiên chủ yếu vẫn theo vụ án của Phạm Vân, tổ này của chỉ chọn thêm Mục Y, những người khác theo vụ án của Lý Linh Linh.

      “Sếp! Vụ án này chúng ta bắt đầu từ đâu đây?”, Mục Y cầm tư liệu xem, cảm giác vụ án này rất vướng víu, bối cảnh nạn nhân quá sạch , thể nào điều tra ra.

      Kỷ Lang: “Chúng ta đến Cục cảnh sát xem qua phần khẩu cung!”.

      Cha của nạn nhân báo án qua điện thoại. Ông khai ngày hôm qua hơn tám giờ rưỡi tối nhận được tin con muốn tự sát. Ông cũng để trong lòng, mãi đến hôm qua khi thấy con mình cả đêm về, sáng hôm nay đến trường cũng tìm thấy người, lúc này mới nghĩ đến phải chạy báo cảnh sát.

      “Vâng!”

      Khi hai người bọn họ đến Cục, trùng hợp gặp cha của nạn nhân cũng ở đây. Ông ta mặc bộ quần áo thường, sắc mặt khá tiều tụy. Điều này là hiển nhiên bởi vì lo lắng cho con , cả đêm ngủ.

      Hứa Thiên Lập hai tay đút túi quần, gương mặt tỏ vẻ khó chịu, dùng dằng ngang qua Kỷ Lang, tiến đến cha của nạn nhân chuyện.

      “Xin chào! Tôi là Đội trưởng đội cảnh sát hình Hứa Thiên Lập”, Hứa Thiên Lập đưa tay tự giới thiệu.

      “Tôi là Phạm Vĩ”, Phạm Vĩ đưa tay ra, nắm chặt tay của Hứa Thiên Lập, Kỷ Lang nhìn phía tay trái ông ta có đeo chiếc đồng hồ đeo tay.

      “Tối hôm qua tôi phụ trách trực tại bệnh viện. Khoảng 8 giờ 40 phút, tôi nhận được tin nhắn của Vân Vân. Nó sống còn lưu luyến, muốn ra cùng mẹ nó. Khi đó, trùng hợp tôi lại có ca giải phẫu nên cũng để tâm. Ai ngờ, Vân Vân cả đêm về, nếu như biết chuyện này xảy ra, tôi …” Phạm Vĩ vừa , viền mắt ửng đỏ, ông ta lấy tay lau nước mắt, tiếp tục kể: “Mẹ Vân Vân mất sớm, Vân Vân là do tay tôi nuôi lớn.”

      “Ông Phạm, xin đừng quá đau lòng”, Kỷ Lang dựa vào tường, mở miệng an ủi: “Con ông phải tự sát, chúng tôi nhanh chóng tìm ra hung thủ.”

      phải tự sát sao?”, Phạm Vĩ kích động, lập tức đứng bật dậy, hai tay chống bàn: “Vân Vân bình thường rất biết điều, lẽ nào lại đắc tội với ai sao?”

      “Thám tử Kỷ, Cục cảnh sát lấy khẩu cung. Để ở đây dự thính cũng hợp quy định. Vì vậy, mong đừng lên tiếng”, Hứa Thiên Lập nghiêm túc .

      Mục Y tức giận: “Sếp chúng tôi là do Cục Trưởng đặc biệt cho phép, hoàn toàn có thể đặt bất cứ câu hỏi gì có liên quan.”

      Kỷ Lang mỉm cười: “Được, cứ tiếp tục hỏi, tôi nữa”. Kỷ Lang thèm để ý đến Hứa Thiên Lập đối lập với mình.

      “Con ông gần đây có biểu nào lạ ?”

      “Gần đây mấy ca mổ trong bệnh viện khá nhiều, vì vậy tôi cũng phát Vân Vân có điều gì bất thường, nó vẫn rất ngoan. Có điều, đến vấn đề này, nhắc tôi nhớ hình như quãng thời gian trước đây sắc mặt Vân Vân tốt lắm, lúc nào cũng hốt hoảng. Tôi hỏi gần đây nhà trường có tổ chức cuộc thi, nên nó sợ thi trượt.”

      ấy thường hay liên lạc với ai nhất?”

      “Vân Vân có bạn bè, bạn thân nhất của nó chỉ là , tên Trần … gì đó.”

      ấy có bạn trai sao?”

      ! Tuyệt đối có, được phép của tôi, Vân Vân tuyệt đối có bạn trai.” Phạm Vĩ khẳng định.

      Kỷ Lang và Mục Y nhìn nhau.

      “Được! Tạm thời còn vấn đề gì. Nếu ông nghĩ ra manh mối gì, bất cứ lúc nào cũng có thể đến báo với chúng tôi. Hi vọng ông phối hợp với cảnh sát, sớm có thể phá được án.”

      Phạm Vĩ gật đầu, đứng dậy: “Khổ cực cho các cậu. Nếu như Vân Vân đúng là bị giết chết, mong mọi người nhất định phải tìm ra tên hung thủ.”

      Hứa Thiên Lập đẩy ghế, tiễn Phạm Vĩ ra ngoài. Kỷ Lang ngừng chút, sau đó tự nhiên : “Hay ấy lén lút có bạn trai, mà cho ông biết?”

      , tuyệt đối thể.” Gương mặt Phạm Vĩ biến sắc, phảng phất ý muốn chối bay biến khả năng này: “Vân Vân tuyệt đối bao giờ cãi lời tôi.”

      “Dĩ nhiên, tôi cũng đây chỉ là khả năng thôi. Dù sao, bất kỳ manh mối gì cũng giúp đỡ cho việc tra án”, Kỷ Lang thấy tâm trạng ông ta tốt, liền thêm câu nào nữa.

      Rời Cục cảnh sát, Kỷ Lang vừa lái xe vừa hỏi: “Đối với Phạm Vĩ, có ý kiến gì?”

      Mục Y lắc đầu: “ hiểu tại sao em có cảm giác có gì đó đúng, thế nhưng cụ thể lại thể giải thích được đó là gì. Vẻ mặt bi thương của ông ta em cảm giác giống với người cha bị mất con mình, mà là … Em diễn tả được, ông ta đau lòng là đúng, nhưng hình như … lại phải vậy… Aizza diễn tả được.”

      Kỷ Lang gật đầu: “Chúng ta đến trường học của Phạm Vân tìm người bạn thân của ta hỏi xem có phải ta có bạn trai bí mật .”

      Phạm Vân là nữ sinh khoa y Đại Học Y, khi bọn họ lái xe đến trường, trùng khớp là thời gian tan học, sân trường đông nghịt sinh viên. Kỷ Lang cùng Mục Y sân trường, Kỷ Lang nở nụ cười: “ lâu rồi đến trường học.”

      “Em mới từ nơi này ra, nên chưa có cái gọi là hoài niệm”, Mục Y cũng nở nụ cười, hỏi: “Sếp! Sếp cũng tốt nghiệp Đại học Y sao?”

      Kỷ Lang lắc đầu: “Đại học B!”

      “Sếp tại sao trở thành cảnh sát mà lại trở thành thám tử?” Mục Y tò mò hỏi.

      “Cảnh sát có hạn chế, thám tử được tự do.” Trong nhà có hai em, Kỷ Sóc nhường cho theo đuổi giấc mơ, còn nó chuyên tâm kiếm tiền nuôi gia đình.

      Kỷ Lang, sao lại ở đây?”, phía sau truyền đến tiếng kêu lớn.

      Kỷ Lang xoay người, kinh ngạc: “ quên mất, Đường Đường cũng ở đây.” Nhìn Tô Niệm Đường đến bên cạnh , lại lấy tay vò vò đầu của : “ tới tra án, bây giờ tan học?”, động tác mềm mại, tràn đầy cảm xúc. phát mình càng ngày càng thích làm hành động này.

      Tô Niệm Đường gật đầu, ánh mắt u liếc nhìn Kỷ Lang và Mục Y: “Vừa mới tan học, lúc nữa là có thể về nhà”, kỳ lạ hỏi: “Sao bọn lại đến đây, vụ án có liên quan đến trường này sao?”

      Kỷ Lang gật đầu, ngừng chút rồi : “Phạm Vân, khoa y, em biết ?”

      Tô Niệm Đường suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời: “Nữ sinh đó à, em có chút ấn tượng, mấy ngày trước còn đến hỏi em số vấn đề liên quan đến việc học thuật.” còn nhớ nữ sinh ấy rất đẹp, lúc ta đặt câu hỏi còn có chút ngại ngùng.

      Vừa , Kỷ Lang vừa hỏi: “ bé ấy hỏi gì?”

      hỏi nếu người đàn ông có điều gì khó muốn giấu, có biểu thế nào, em nghĩ này khả năng là cãi nhau với bạn trai.”

      Kỷ Lang gật đầu: “Xem ra Phạm Vân là có bạn trai rồi.”

      Tô Niệm Đường nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kỷ Lang: “Phạm Vân làm sao?”

      Kỷ Lang thở dài: “Phạm Vân chết tối hôm qua, muốn đến lớp bé tìm hiểu sơ qua tình hình.”

      “À …”, Tô Niệm Đường giật mình, nghĩ đến mấy ngày trước còn gặp, tại chết rồi. cắn cắn môi: “Để em đưa bọn đến khoa y.”

      Kỷ Lang gật đầu: “Được!”

      -------------------------
      mê sách thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 12: Bạn thân Trần Hà

      bé Phạm Vân này thành tích rất tốt, chăm học hỏi, cái gì hiểu đều ngần ngại chạy đến để tìm bằng được đáp án, cầu tiến, là học sinh giỏi hiếm thấy, nhưng quả đáng tiếc …”, đây là những lời nhận xét của giáo viên về Phạm Vân.

      “Phạm Vân rất hiền, cậu ấy là người đẹp trong khoa y chúng em, nhưng lại kiêu căng, luôn vui vẻ giúp đỡ chúng em. giống như mấy hoa khôi ở các khoa khác lúc nào cũng lạnh lùng. Chỉ cần chúng em chào hỏi cậu ấy, cậu ấy đều đáp lời.” Đây là những lời đánh giá của các bạn cùng lớp về Phạm Vân.

      Bọn họ sau khi dọ hỏi mới biết Phạm Vân mất, có mấy nữ sinh òa khóc.

      Mục Y thầm: “ nữ sinh Phạm Vân cơ duyên tốt. Bình thường hoa khôi trong trường đều là bia công kích của mấy nữ sinh khác, còn Phạm Vân chỉ là nữ thần trong mắt nam sinh, mà ngay cả nữ sinh cũng thích ta.”

      “Phạm Vân có bạn trai ?”

      “Người đẹp Phạm Vân có bạn trai đâu. ấy là nữ thần trong mắt bọn em, bạn nam nào dám độc chiếm đây!”

      Kỷ Lang nhíu mày, lại đặt câu hỏi: “Bạn học, các bạn có biết Phạm Vân thân nhất với ai ?”

      “Người đẹp Phạm Vân quan hệ tốt với tất cả mọi người, nhưng thân nhất vẫn là Trần Hà. Khoảng thời gian trước em thường thấy ấy và Trần Hà cùng nhau tan học, cùng nhau ăn trưa. Nhưng gần đây lại thấy nữa.”

      Kỷ Lang gật đầu: “Cám ơn các bạn học cung cấp manh mối!”

      Bạn nữ sinh mặt hơi đỏ: “ có gì, nhưng phải nhất định sớm tìm ra hung thủ giết chết người đẹp Phạm Vân, báo thù cho cậu ấy!”

      “Được!”

      Căn cứ lời khai của các bạn sinh viên, Kỷ Lang nhanh chóng tìm thấy Trần Hà, ta đứng đờ người ở hành lang của khoa y. mặc bộ đồ tây màu trắng, sạch , tóc cột đuôi ngựa, cả người toát lên vẻ đượm buồn.

      “Xin hỏi, bạn là Trần Hà sao?”, Mục Y tiến đến dọ hỏi.

      Trần Hà hoàn hồn, nhìn về phía Mục Y: “Là tôi, chị là?”

      Mục Y xoay người liếc nhìn Kỷ Lang, tự giới thiệu mình: “Tôi thuộc tổ trinh thám của Sở Vụ, tối ngày hôm qua khoảng 8 giờ 40, người bạn thân của là Phạm Vân qua đời, xin hỏi có biết chuyện này hay ?”

      “Hả? Là sao? Vân Vân chết rồi sao?”, trong nháy mắt Trần Hà trợn tròn mắt, khiếp sợ hỏi ngược lại: “Tại sao như vậy? Tại sao … Tại sao lại ngốc nghếch như thế???”

      “Theo như , vậy cũng biết nguyên nhân ấy chết thế nào?”

      “Nhất định bạn ấy chỉ tự sát thôi, bạn ấy thực quá shock …”, Trần Hà đưa tay che mặt, thanh nghẹn ngào, tâm trạng ổn định.

      Kỷ Lang trông thấy vậy, xung quanh còn có mấy sinh viên tò mò nhìn sang, ho tiếng, cất lời: “Chúng ta qua bên phòng học nào trống !”.

      Gần đó có phòng học trống, hình như là phòng thí nghiệm, may mắn cửa vẫn chưa khóa.

      Mục Y gật đầu, rút tờ khăn giấy đưa cho Trần Hà: “Đừng quá đau lòng, là bạn tốt của ấy, hãy kể hết chuyện liên quan của ấy cho chúng tôi nghe!”

      Kỷ Lang phía sau Trần Hà và Mục Y, đột nhiên xoay người nhìn về phía Tô Niệm Đường: “Đường Đường, nếu có việc em cứ về trước !”

      Tô Niệm Đường lắc đầu: “Cho em theo, xem Kỷ Lang phá án thế nào, em nhất định mở miệng bất cứ điều gì.”, Tô Niệm Đường giơ tay biểu lời thề.

      Kỷ Lang trông thấy dáng vẻ đáng của , bàn tay vô thức lại muốn làm động tác quen thuộc, phát nơi này còn nhiều bạn học nên dừng tay lại. bất đắc dĩ đành phải gật đầu: “Được! Chỉ cần hứa được lên tiếng!”

      “Ok!”

      Mục Y động viên Trần Hà, sau đó ra hiệu Kỷ Lang có thể đặt câu hỏi. Kỷ Lang gật đầu, trầm ngâm hỏi: “Có phải sớm biết ấy muốn tự sát?”

      Trần Hà sững người, cũng ngẩng đầu lên, chỉ im lặng lắc đầu: “Tôi … tôi biết!”

      Kỷ Lang cau mày: “ biết, tại sao lại muốn ? Phạm Vân phải là tự sát, mà bị giết!”

      Trần Hà đột nhiên ngẩng đầu: “Bị giết? phải Vân Vân tự sát sao???”

      “Đúng! Theo như chúng tôi điều tra, Phạm Vân là bị sát hại. Bây giờ biết được gì hãy cho chúng tôi biết, lẽ nào muốn báo thù cho bạn thân của mình sao?”

      Trần Hà ngừng lúc lâu sau mới : “ ra … từ lâu tôi với Vân Vân chuyện … Vừa rồi Vân Vân tự sát là vì ba ngày trước, bạn ấy nhắn tin cho tôi bạn ấy còn muốn sống nữa. Vì vậy, khi nghe tin bạn ấy mất, vì vậy tôi mới đoán là như vậy …”

      “Hai người phải là bạn tốt sao, tại sao lâu chuyện?”, Mục Y tò mò hỏi.

      “Tôi … đây là chuyện cá nhân của tôi và Vân Vân, tôi muốn nhiều.”

      “Bạn học Trần, phải biết rằng, bất kỳ việc nào cũng đều là manh mối giúp chúng tôi phá án. muốn hay thể ?”, Mục Y cao giọng.

      Trần Hà ngay lập tức trở nên kích động, đập hai tay lên bàn: “Các người như vậy là ý gì, lẽ nào nghi ngờ tôi hại chết Vân Vân?”

      “Tôi nghĩ, ấy có ý như vậy, chỉ mong em nếu biết được chuyện gì hãy , nếu có được manh mối then chốt, bọn họ mau chóng phá án.” Tô Niệm Đường tiến lên động viên, ổn định tâm trạng của Trần Hà.

      Kỷ Lang gõ gõ bàn, ra hiệu Mục Y lên tiếng, sau đó lên tiếng: “Bạn học Trần, trước tiên trả lời cho tôi mấy vấn đề sau!”

      Trần Hà cắn môi, gật đầu.

      “Tối qua từ 8 giờ 30 đến 9 giờ 30, ở đâu?”

      Trần Hà sờ sờ cổ: “Tôi … tôi ở ký túc xá …”

      “Có ai làm chứng ?”

      , ký túc xá chỉ có mình tôi, có ai để chứng minh!”

      “Tại sao quen với Phạm Vân?”

      “Chúng tôi gặp nhau ở khoa xã hội học, lúc đó mới biết học cùng khoa, nên ngày càng thân thiết!”

      “Sau đó hai người lại có mâu thuẫn gì sao?”

      “Tôi … Chúng tôi có mâu thuẫn”. Trần Hà nghiêng chân, ôm chặt lấy ghế, cả người dồn hết về phía sau, giống như gặp phải kẻ địch, chỉ muốn bằng mọi cách mình .

      Kỷ Lang gật đầu, lại gõ gõ lên bàn: “Được! Câu hỏi cuối cùng, nếu là bạn của ấy, hẳn biết ấy có bạn trai, biết bạn trai của ấy là ai ?”

      , tôi biết, biết gì hết!”, Trần Hà đột nhiên đứng lên, lắc đầu nguầy nguậy.

      Thấy ta phối hợp, Kỷ Lang cau mày: “Bạn học Trần, tại chúng tôi là lén lút hỏi , có thể trả lời cũng được, sao. Nhưng nếu cảnh sát tìm đến thẩm vấn, với thái độ này của , bọn họ coi là kẻ tình nghi, lúc ấy như chúng tôi bây giờ.”

      “Tôi biết, đừng hỏi nữa, tôi biết chuyện gì hết!”, khóe miệng Trần Hà xệ xuống, tầm mắt nhìn xuống đất, sau đó nhắm mắt lại, bịt hai tai, từ chối tất thảy mọi tạp từ bên ngoài.

      Kỷ Lang biết nếu cứ tiếp tục thế này cũng thể hỏi thêm được gì, lấy danh thiếp đưa cho Trần Hà: “ cứ suy nghĩ kỹ, nếu nghĩ thông suốt gọi ngay cho tôi, kể tất cả mọi chuyện.”

      Trần Hà tiếp nhận danh thiếp của Kỷ Lang, xoay người rời , bước ra đến cửa, cảm giác như phía sau ba cặp mắt như mãnh thú dán chằm chằm sau lưng .

      “Sếp! ràng ta dối, ta có điều che giấu, hay ta chính là hung thủ?”, Mục Y can tâm , “Kích động như vậy, lại còn đập bàn, nhất định là chột dạ!”

      ấy phải là hung thủ”, Tô Niệm Đường đột nhiên , “ ấy chỉ che giấu chuyện gì đó thôi nhưng tuyệt đối phải là hung thủ!”

      Mục Y và Kỷ Lang cùng nhìn về phía Tô Niệm Đường, Tô Niệm Đường sững sờ vội vàng che miệng: “Tôi chỉ phát biểu quan điểm cá nhân thôi!”

      hiểu sao những lời Tô Niệm Đường Kỷ Lang luôn cảm giác thấy rất có đạo lý, khi biểu đạt quan điểm, ngữ khí thập phần chắc chắn, có chút nào nghi ngờ.

      “Vì sao em lại nghĩ như vậy?”

      “À … Em suy đoán nguyên nhân tình bạn giữa ta và Phạm Vân bị sứt mẻ có lẽ là do người bạn trai thần bí của Phạm Vân. Vừa rồi khi Kỷ Lang hỏi mâu thuẫn giữa hai người là gì, vẻ mặt của ta là trốn tránh, muốn trả lời vấn đề này. Sau đó, lại hỏi ta biết bạn trai Phạm Vân là ai , vẻ mặt của ta vừa tức giận vừa ngại ngùng. Tuy rằng chưa thể quan hệ trực tiếp của họ là gì, nhưng nhất định có liên quan đến nhau.”

      “Vậy tại sao có thể khẳng định ta phải là hung thủ?”, Mục Y vẫn chưa phục.

      “Bởi vì hành động vỗ bàn của ta”, Tô Niệm Đường , “Vỗ bàn, tạo ra tiếng động lớn, điều đó có nghĩa là chột dạ, nó có thể biểu thị là bị hàm oan. người bình thường bị hàm oan là hung thủ, tức giận đập bàn là phản ứng bình thường thôi!”

      “Ngụy biện … chỉ bằng mấy lời này, có thể chứng minh ta phải là hung thủ?”, Mục Y giọng xem thường.

      Tô Niệm Đường nhún vai, ta tin cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ cần Kỷ Lang tin tưởng là được.

      “Được rồi! Mặc kệ thế nào, cứ để Trần Hà , chờ đến khi ta nghĩ thông suốt tìm đến tôi … Còn mấy ngày nữa chúng ta quay lại.” Bây giờ người duy nhất biết bạn trai Phạm Vân chỉ có Trần Hà.

      “Được thôi!”, Tô Niệm Đường gật đầu, trong lòng có chút mất mát, nghĩ đến ngay cả Kỷ Lang cũng tin suy luận của .

      “Đường Đường, muốn đưa em về ?” Kỷ Lang hỏi.

      Tô Niệm Đường suy nghĩ chút, lắc đầu: “Em đột nhiên nhớ ra còn số việc phải xử lý, em chỉ cùng hai người xuống lầu thôi.”

      Nhóm người bọn họ xuống đại sảnh Khoa Y, ngay phía đầu cầu thang tầng trệt, Kỷ Lang chú ý đến nam sinh đứng tựa lan can.

      Nam sinh ấy đứng ngược nắng, tay đút túi quần, tay khác để ở bên người, tay cầm món đồ gì đó. Kỷ Lang nhìn hình dáng, ánh mặt trời chiếu lên người cậu ta, khiến cho quầng sáng ấy bao quanh cơ thể. Đợi khi lại gần, mới nhìn dung mạo của nam sinh này, vài sợi tóc rơi trán cậu ta, có lẽ đứng dưới ánh mặt trời lâu nên gương mặt trắng trẻo ấy ửng đỏ. Ngũ quan thanh tú, gương mặt tuấn, trông giống như mỹ nam bước ra từ bức họa.

      ơi …”, thanh nhàng, mang theo hàm ý sâu xa, tiếng ơi! tưa như lông vũ nhàng phớt qua tim của ba người bọn họ, mang đến cảm giác tê tê ngứa ngứa.

      Kỷ Lang nhìn tầm mắt của cậu nam sinh rơi trúng Tô Niệm Đường, nhíu mày, ho khẽ rồi lên tiếng: “Đường Đường, cậu ấy tìm em sao?”

      * * *
      mê sách thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 13: NAM THẦN CỐ MINH SINH

      “Là cậu!”, Mục Y kinh ngạc thốt lên.

      Kỷ Lang quay đầu nhìn về phía ta: “ biết cậu ấy?”

      Mục Y gật đầu: “Vâng thưa sếp, cậu ấy tên Cố Minh Sinh, hơn em năm, được xem là nam thần của trường đại học Y”. Mục Y liếc ta cái chuẩn bị tiến đến cậu nam sinh kia, hạ giọng: “Khi em vẫn còn chưa tốt nghiệp, em thầm nghĩ, học ở đại học Y ba năm vẫn chưa được diện kiến nam thần, bây giờ ra trường thực tập rồi, mới được nhìn thấy cậu ấy.”

      Kỷ Lang nghe những lời Mục Y vừa , liếc sang cậu sinh viên có chút ngạc nhiên. Nhưng cảm giác cậu ta hề nhìn mình hay Mục Y, mà lại thẳng đến hướng của Tô Niệm Đường. Bởi vì Tô Niệm Đường đứng bậc thang, do vậy hai người bọn họ có chiều cao tương đương nhau.

      Tô Niệm Đường khẽ cau mày: “Sao cậu tìm được đến đây rồi?”

      Cố Minh Sinh lui về sau bước, vừa vặn tựa người tay vịn cầu thang. Hơi nhíu mày, cậu ta nhàn nhạt mở miệng: “Có người về hướng này, nên tôi theo đến đây thôi!”. đến đây cậu ta khẽ nhếch môi, giống như mỉm cười nhưng phảng phất chút gì đó trêu ghẹo Tô Niệm Đường: “ à, có phải quên mất chuyện gì ?”. Mặc dù là câu hỏi nhưng ngữ khí lại cực kỳ khẳng định.

      Tô Niệm Đường ngừng lát, trong lúc ấy liếc mắt nhìn về phía Kỷ Lang, chỉ thấy đứng thờ ơ bên, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát: “Được rồi! Tôi biết!”

      Cố Minh Sinh cau mày, câu mang nhiều hàm ý: “ giáo đúng là giáo, tôi còn chưa tiếng nào, có thể dễ dàng đoán ra được tôi suy nghĩ gì.” thanh vang lên sung sướng nhưng xen lẫn trong đó có thể phát hình như có chút mất mát.

      Những câu này mang đầy hàm ý ám muội, giống như ta và Tô Niệm Đường có mối quan hệ mờ ám nào đó. Kỷ Lang vô thức cảm thấy khó chịu, nhưng hiểu được đây chẳng phải là chuyện của nên chỉ còn cách duy nhất đó chính là đứng sang bên mà thôi.

      Tô Niệm Đường: “ Kỷ Lang, em có chút việc, tiễn hai người nữa!”

      Kỷ Lang im lặng vài giây, sau đó mỉm cười gật đầu: “Được! Nhớ về nhà sớm!”, lần này phải cố giằng lòng đưa tay ra vò vò đầu .

      Tô Niệm Đường gật đầu: “Vâng!”

      “Sếp! ngờ em của sếp là giảng viên của Đại học Y đó!”, Mục Y xoa xoa cằm , “Khi em còn học ở trường, nghe tiếng tăm của Cố Minh Sinh. Cậu ấy là người khá tùy ý, chẳng bao giờ chịu ràng buộc. Vậy mà ngờ bây giờ lại rất kính trọng em của sếp như vậy. Mở miệng câu thưa , hai câu cũng thưa !”, lúc chuyện Mục Y cũng liếc mắt quan sát vẻ mặt của Kỷ Lang.

      Thế nhưng từ lúc ra về đến giờ, vẻ mặt của vẫn hề thay đổi, cũng chẳng biết suy nghĩ gì.

      “Sếp! đoán xem quan hệ của bọn họ bình thường đúng ?”. người là giảng viên trẻ tuổi, người là nam thần, tuổi tác hai người lại chênh lệch lớn lắm.

      “Đừng đoán mò!”, Kỷ Lang cau mày.

      Mục Y chớp chớp mắt, biết mình nhiều chuyện nên vội vàng câm miệng. Chỉ là …

      “Sếp! Chúng ta có phải nhầm đường rồi ? Em nhớ lúc chúng ta vào là cửa chính phía Tây, phải cửa Đông.”

      Kỷ Lang hoàn hồn: “ nghĩ chuyện nhập tâm quá, nên tôi quên mất!”, Kỷ Lang lắc đầu, xoay người ngược trở lại.

      Mục Y theo sau Kỷ Lang, trong lòng có chút mất mát. Vừa rồi là suy nghĩ chuyện gì, nhập tâm đến mức sai đường?

      Lúc ngang qua đại sảnh của khoa Y, nhìn về phía cầu thang trống trải, Kỷ Lang mới tỉnh táo hoàn toàn.

      Ra khỏi cổng phía Tây, Kỷ Lang vừa vặn trông thấy chiếc xe cảnh sát đỗ bên đường, Hứa Thiên Lập cùng hai nhân viên mặc thường phục về phía bọn họ.

      “Thám tử Kỷ?”, Hứa Thiên Lập gỡ kính râm, mở miệng pha chút ngạo mạn: “Vụ án này được giao cho cảnh sát chúng tôi xử lý, vụ án của Lý Linh Linh phải giao cho Sở Vụ của rồi sao.”

      Kỷ Lang lúc này nỗi buồn bực tên, vừa may Hứa Thiên Lập tiến tới, như được châm ngòi nổ, chút nể nang: “Cảnh sát Hứa, phải, tại vụ án này chúng tôi được người bị hại ủy thác điều tra. ta cầu nhất định chúng tôi phải cố gắng hết sức giúp tìm được hung thủ sát hại Phạm Vân, lúc đó ở trời Phạm Vân mới cảm thấy an lòng.”

      Hứa Thiên Lập lập tức ngây người: “ nhăng cuội gì vậy. Phạm Vân chết, làm sao có thể nhờ vả các ?”

      Kỷ Lang khoát khoát tay: “ phải là Phạm Vân, chính là người ngày đó bị các suýt coi là hung thủ giết người, Lộ.” xong, Kỷ Lang cảm thấy tâm trạng đỡ bực bội hơn chút, chậm rãi bước ngang qua người ta.

      Hứa Thiên Lập đứng đó sắc mặt càng ngày càng u ám, chuyện Lộ ngày hôm đó cũng làm ta quá bẽ mặt rồi.

      Khi Kỷ Lang và Mục Y quay về Sở Vụ gần đến giờ tan sở. Kỷ Lang đợi Mục Y ra về, sau đó mới cùng nhóm của Triệu Trạch bàn về vụ án của Lý Linh Linh.

      Lê Huy mang toàn bộ tư liệu mà thu thập được của ngày hôm nay, liệt kê mấy điểm quan trọng: “Sếp, bên phía chị Đặng Phỉ có bản nghiệm thi khá chi tiết của Lý Linh Linh, chị ấy mấy ngày nữa có thể làm xong. Ngoài ra căn cứ vào khẩu cung của bạn trai Lý Linh Linh, Trương Bằng, ngày xảy ra án mạng mẹ của ta đột nhiên phát bệnh, ta cả ngày ở bên giường chăm sóc mẹ, rời nửa bước. Ngày hôm nay bọn em có đến bệnh viện, chứng thực ta hề dối.

      Em họ của Lý Linh Linh, Lý Trí, khai nhận ngày xảy ra án mạng ta uống rượu ở quán bar, mãi đến ngày hôm sau mới trở về. Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa có ai có thể chứng minh độ chân thực của lời khai này, do đó bọn em dốc toàn bộ lực lượng theo dõi Lý Trí.”

      Kỷ Lang gật đầu: “Các cậu cảm thấy Trương Bằng và Lý Trí là người như thế nào?”

      Lê Huy hơi kích động: “Cái tên Lý Trí này quả thực phải là người. Khi bọn em đến tìm , vẫn ngủ cách thảnh thơi trong nhà chị họ. Đối với mấy câu hỏi của bọn em cũng chẳng chịu phối hợp trả lời, em đoán đến tám phần là hung thủ. Nếu phải bây giờ chưa có chứng cứ thuyết phục em lôi lên Cục cảnh sát từ lâu rồi.”

      Tiết Nhạc vội vàng xoa dịu tâm trạng của Lê Huy: “Sếp, hôm nay em cũng tiếp xúc Trương Bằng ở bệnh viện. Cảm giác đầu tiên của em với ta đó chính là rất hiếu thảo. ta tự tay chăm sóc mẹ mình, nhờ đến người khác. Khi em hỏi chuyện của ta và Lý Linh Linh, ta trở nên trầm mặc, loại bi thương ấy là tỏa ra từ trong xương cốt. Dù sao cũng là người ba năm trời, đột nhiên lại còn nữa, đau khổ cũng có gì là kỳ lạ.”

      Lê Huy xen vào: “Vì vậy, em cho rằng chúng ta tại hoàn toàn có thể tập trung vào tìm kiếm manh mối buộc tội tên Lý Trí.”

      “Đối với vụ án này, các cậu còn thấy có điều gì khả nghi ?”, Kỷ Lang mở miệng hỏi.

      Tiết Nhạc và Lê Huy nhìn nhau, lắc đầu: “Còn có nghi vấn gì sao?”

      Kỷ Lang cau mày, gõ gõ bàn: “Vụ án này đơn giản như vậy. Đầu tiên là địa điểm phát ra tử thi rất kỳ lạ, là ở phía Tây. Trong khi đó nhà của nạn nhân là ở phía Đông. Đông Tây, có chút trái ngược. Nếu Lý Trí là hung thủ, vậy nghề nghiệp, xe cộ, ta vận chuyển thi thể nạn nhân bằng cách nào? lẽ mang theo cái xác lên taxi di chuyển từ Đông sang Tây?”

      “Trương Bằng là nhân viên phát chuyển nhanh”, Tiết Nhạc vỗ tay cái, “Trương Bằng có xe, lẽ là ?”

      Kỷ Lang tiếp tục : “Đây chính là nghi điểm thứ hai. Nếu hung thủ là Trương Bằng, vậy tại sao ta lại rắc rối đến mức di chuyển nạn nhân từ Đông sang Tây, lại còn trang điểm cho nạn nhân đậm?”, điểm này Kỷ Lang nghĩ mãi vẫn ra, mục đích cuối cùng của hung thủ là gì, tại sao lại trang điểm cho tử thi?

      “Đúng vậy, rốt cục là xảy ra chuyện gì?”, Tiết Nhạc gãi gãi đầu, ảo não. Bỗng nhiên ta đánh phát vào đầu, tiếng ‘bốp’ vang lên lớn, ta hít vào hơi sâu rồi : “Trang điểm cho thi thể, lẽ hung thủ là con ?”

      Lý Linh Linh cũng nặng hơn sáu mươi ký, cậu nghĩ xem nào khỏe đến mức chuyển được thi thể từ thành Đông sang thành Tây?”, Lê Huy hỏi ngược lại.

      Tiết Nhạc vô tội vò đầu bức tóc: “Tớ chỉ đoán thôi mà.”

      !”, Kỷ Lang đột nhiên : “Nếu như điểm sát hại đầu tiên là ở thành Tây? Nếu như nạn nhân trước khi chết được hẹn gặp mặt tại thành Tây? Nếu là như vậy, vậy các cậu điều tra thêm các mối quan hệ xung quanh Lý Linh Linh, đặc biệt thẩm mỹ viện nơi ta làm việc.”

      Vụ án có bước tiến triển mới, Tiết Nhạc và Lê Huy vui vẻ hơn. Tiết Nhạc gật đầu: “Vậy em qua bên Thẩm mỹ viện điều tra thêm.”

      Kỷ Lang nhìn đồng hồ: “Cũng còn sớm, nhớ tranh thủ nghỉ ngơi chút. Tôi cũng về đây!”

      Lê Huy: “Sếp! Bên Phạm Vân điều tra đến đâu rồi ạ?”

      Kỷ Lang: “ nhanh thôi, bây giờ chỉ đợi người thành khai báo”. Xế chiều hôm nay, Hứa Thiên Lập cũng đến trường, nhất định cũng đến tìm Trần Hà. Chắc chắn ta khai . Nghĩ đến đây, Kỷ Lang lại vô thức nhớ đến Tô Niệm Đường cùng cậu nam sinh quan hệ kia.

      “Tôi về trước, các cậu cũng về sớm !”, Kỷ Lang chào tạm biệt.

      “Vâng!”

      Về đến nhà, nhìn thấy bàn đầy thức ăn, căn nhà cực kỳ yên tĩnh, Kỷ Lang nhất thời thấy quen. Trời đất, chỉ qua có mấy ngày quen với tồn tại của nhóc kia rồi sao?

      Tô Niệm Đường vẫn chưa về. Kỷ Lang muốn gọi điện thoại cho , chỉ là … vừa rút điện thoại ra mới phát ngay cả số điện thoại của cũng biết. Kỷ Lang cụt hứng, quăng điện thoại ghế salon, ngửa đầu tựa vào thành ghế sofa, nhắm mắt dưỡng thần. Hôm nay làm sao vậy, tâm trạng bất ổn, yên, trong lòng chưa bao giờ xuất cảm giác trống trải đến thế.

      Cái bụng sôi ùng ục, Kỷ Lang cười khổ, móc trong túi điếu thuốc, vừa đốt thuốc vừa bần thần.

      Kỷ Lang cũng chẳng biết mình suy nghĩ gì nữa, đầu óc trống rỗng, căn hộ tràn ngập khói thuốc, chính cũng bị sặc. Kỷ Lang ho khan vài tiếng, thầm nghĩ nhất định là do Đường Đường có ở đây, làm cơm cho ăn, đói bụng mới suy nghĩ lung tung. Chờ khi bé quay trở về nhất định phải tra hỏi cho ràng.

      Bên ngoài gió thổi mạnh, cả căn phòng dần dần chìm trong bóng tối, yết hầu của giống như có bàn tay bóp nghẹn, cho thở. Kỷ Lang đứng dậy mở toang cửa sổ, cơn gió thổi qua, khiến cho thấy thoải mái hơn chút.

      Trời tối rồi, sắp mưa rồi sao, vậy mà giờ này Đường Đường vẫn chưa về?

      Đúng lúc này điện thoại Kỷ Lang đột ngột reo lên, vội vàng nhận máy, trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện, nếu là Đường Đường nhất định hối về nhà nhanh nhanh nấu cơm tối cho ăn.

      “Này, Đường …”

      “Thám tử Kỷ Lang, chào …”

      ------------------------
      mê sách thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 14: AI LÀ HUNG THỦ

      “Thám tử Kỷ … chào … tôi là Trần Hà …”, đầu dây bên kia hơi ngập ngừng.

      Lời suýt chút nữa thốt lên được Kỷ Lang kìm lại, hỏi: “ nghĩ kỹ rồi chứ?”. Trong lòng vẫn giấu được vẻ thất vọng, còn tưởng là Đường Đường gọi về.

      “Tôi … tôi nghĩ kỹ rồi.”, thanh vẫn còn hơi do dự, nhưng chút sợ sệt, giống như rất quyết tâm rồi, ta nuốt nước bọt: “Tôi muốn kể tất cả những gì tôi biết cho nghe.”

      Kỷ Lang vừa nghe điện thoại vừa về phòng làm việc mở máy vi tính, chuẩn bị ghi chép lời khai: “Được! hãy kể tôi nghe.”

      “Nên bắt đầu từ đâu đây …”, Trần Hà lầm bầm tự hỏi.

      “Tôi rất thân với Phạm Vân, tính tình cậu ấy cũng rất tốt, lại còn xinh đẹp, ở trong khoa bất luận là nam sinh hay nữ sinh đều rất thích cậu ấy. Tôi là bạn thân nhất của cậu ấy trong khoa Y. Tôi có người bạn, là thanh mai trúc mã, … cứ coi ta là bạn trai của tôi …”, Trần Hà sau khi đến đây khẽ cười, rồi tiếp tục: “Chúng tôi dù là đương nhưng mối quan hệ này ai biết bởi ta với tôi rằng làm như thế tốt cho tôi hơn. ngày nọ, Phạm Vân tâm với tôi cậu ấy người đàn ông, nhưng cho phép tôi để lộ chuyện này ra cho bất cứ ai, nhất là ba của cậu ấy.

      Thời gian đầu, tôi luôn chúc phúc cho cậu ấy, cho đến hôm tôi gặp mặt bạn trai của Phạm Vân, cười nổi nữa. Bạn trai của Phạm Vân cũng chính là trúc mã của tôi … Người bạn tốt nhất của tôi và tôi có chung người bạn trai, vậy mà bao lâu nay tôi hề biết mà vẫn chúc phúc cho bọn họ”, Trần Hà nghiến răng nghiến lợi khi những lời này, nhưng tâm tình hồi phục khá nhanh, ta tiếp tục câu chuyện: “Tôi hiểu chuyện này thể trách Phạm Vân, bởi cậu ấy cũng biết Triệu Tích Dương cũng là bạn trai của tôi, nhưng chỉ là con người bình thường làm sao có thể kìm nén được cơn giận.

      Triệu Tích Dương muốn chia tay với tôi, tôi chẳng thể cho được cái gì, nhưng Phạm Vân khác, cha của Phạm Vân là viện trưởng của bệnh viện Đa khoa trong thành phố, chỉ cần quen được Phạm Vân, vậy tương lai sau này cần phải lo lắng.

      Nhưng … sai nước cờ, cha của Phạm Vân quản cậu ấy rất nghiêm, vốn dĩ cho phép cậu ấy đương, do vậy mối quan hệ của hai người bọn họ đâu được phép công khai. Cũng chính vì điều này khiến Phạm Vân và Triệu Tích Dương thường xảy ra tranh chấp.”

      Lời vừa dứt, đầu dây bên kia cũng trầm mặc lúc lâu, Kỷ Lang nhíu mày hỏi: “Triệu Tích Dương muốn công khai mối quan hệ đương với Phạm Vân, nhưng Phạm Vân lại sợ ba của mình vì vậy chịu thừa nhận, họ cãi nhau vì điều này sao?”

      “Cũng có thể coi như thế, vì sau khi tôi biết được chuyện tình cảm của bọn họ, tình bạn của tôi và Phạm Vân cũng phai nhạt dần … nhưng, cậu ấy ngốc …”, thanh có chút nghẹn ngào, “ ràng có thể cảm nhận được tôi dần xa lánh cậu ta, vậy mà ấy vẫn ngốc nghếch tâm mọi chuyện với tôi như trước kia … Cậu ấy chỉ nghĩ là do tâm trạng của tôi tốt, nhưng cậu ấy biết, từ giờ trở mối quan hệ chúng tôi bao giờ quay trở lại như ngày xưa nữa …”

      “Tại sao sau khi nghe Phạm Vân chết, liền đoán ngay ra được là tự sát, có chuyện gì xảy ra?”

      “Cái này tôi cũng lắm, vào buổi tối, cậu ấy tự dưng nhắn tin cho tôi, gì mà nhất định phải cưới Triệu Tích Dương, nếu phải như vậy, ấy sống nổi nữa. Tôi đọc mà hiểu chuyện gì, nên cũng để tâm.”

      “Có thể gửi tin nhắn ấy lại cho tôi được ?”

      “… À … được …”, Trần Hà đáp lời, “ chờ tôi chút ạ!”

      Kỷ Lang gật đầu: “Được! Vấn đề cuối cùng, trong hôm xảy ra án mạng, chính là tối hôm qua từ 08h30 đến 9h30 ở đâu?”

      Trần Hà im lặng lúc, hít thở thông: “Câu hỏi này nhất định phải trả lời sao?”

      “Chuyện này có thể chứng minh chứng cớ vắng mặt của , giúp thoát khỏi tình nghi. Tôi nghĩ chiều nay gặp cảnh sát, họ cũng hỏi những câu hỏi y chang như thế này!”

      “Tôi … tôi … Tôi ở cùng với Triệu Tích Dương … Chúng tôi …”

      Trần Hà năng lộn xộn, nhưng Kỷ Lang lại nghe hiểu mồn . nhíu mày: “Hai người tối qua ở bên nhau cả đêm?”

      “… Vâng!”, Trần Hà gật đầu lia lịa, như để chứng minh thêm độ tin cậy trong lời của mình, sau đó mới phát mình nghe điện thoại, đầu dây bên kia căn bản là nhìn thấy gì.

      nam quả nữ, lại từng là người của nhau, chuyện này cũng khó trách Trần Hà thể khai. Kỷ Lang : “Được! Cám ơn cung cấp manh mối cho chúng tôi, chúng tôi cho người chứng thực mọi chuyện. Nếu như có vấn đề gì, chúng tôi quay trở lại tìm .”

      ra, khi ra chuyện này, trong lòng tôi … cảm thấy dễ chịu hơn nhiều …”, Trần Hà cười khổ, “Sáng nay khi thức dậy tôi cực kỳ áy náy, Phạm Vân là bạn tốt của tôi, Triệu Tích Dương tại lại là bạn trai của cậu ấy, mà tôi … tôi lại … Tôi biết bây giờ mình còn có thể làm được gì. Lúc chiều, tôi rất kinh ngạc, kinh ngạc đến mức hoảng hốt nên mới phối hợp với các . Cũng may có giáo Tô khuyên bảo tôi vài câu, tôi mới có dũng khí gọi điện thoại cho !”

      giáo Tô?”, Kỷ Lang nghi hoặc.

      “Chính là người chiều nay cùng với đến tìm tôi, Tô Niệm Đường … Vì Phạm Vân trước đó cũng từng đến tìm lần, nên tôi biết ấy”, Trần Hà giải thích, “Lúc chiều, sau khi rời khỏi, chuyện với tôi rất nhiều. giáo tôi sai, tôi thể chuyện gì cũng giấu trong lòng, hơn nữa chỉ vì những cảm giác áy náy và xấu hổ mà bỏ lỡ mất cơ hội tìm kiếm tên hung thủ giết Phạm Vân.”

      Trong lòng Kỷ Lang cảm thấy ấm áp hơn hẳn, nhóc này trong lúc lơ đãng lại giúp thêm việc. “ Tô sau khi chuyện với đâu có biết ?”, Kỷ Lang vội vã hỏi tới.

      “Chuyện này …”, Trần Hà suy nghĩ chút, rồi trả lời, “Tôi chú ý lắm …”

      ấy và nam thần của trường có quan hệ như thế nào?”, đây mới là chuyện Kỷ Lang quan tâm nhất. Kỷ Lang thầm nghĩ, tại Đường Đường ở nhà , mẹ lại coi như con , vậy Đường Đường khác nào là em của . Vì vậy nhất định phải quản Đường Đường chặt, để làm ra chuyện gì ‘khác người’, ví dụ như có quan hệ mờ ám với sinh viên.

      “Ai cơ?”, Trần Hà kinh ngạc hỏi ngược lại, “ Tô có quan hệ với Cố Minh Sinh sao?”

      có sao? Kỷ Lang thở phào nhõm: “Được rồi! Tạm thời có vấn đề gì đâu, nhớ gửi lại tin nhắn mà Phạm Vân nhắn cho .”

      Kỷ Lang chuẩn bị cúp điện thoại lại nghe đầu dây bên kia tiếng Trần Hà gọi giật ngược: “A! Tôi nghĩ ra chuyện, biết có giúp được thêm cho các hay ?”

      Hả? lẽ Đường Đường và chàng thanh niên kia có chuyện gì ? Tâm trạng của Kỷ Lang bỗng chốc lại căng như dây đàn, dỏng tai nghe từng lời của Trần Hà:

      “Bởi vì Phạm Vân là hoa khôi của khoa y, nên có ít nam sinh theo đuổi.”

      Kỷ Lang thở phào nhõm, ra vẫn là chuyện vụ án.

      “Có mấy nam sinh theo đuôi Phạm Vân, nhưng đều bị cậu ấy từ chối.” Trần Hà vừa lại vừa nghĩ đến tên Triệu Tích Dương, người đàn ông này cuối cùng có thể dùng mánh khóe gì mà có thể khóa chặt được Phạm Vân đây? Quả người may mắn. “Sau khi Phạm Vân từ chối, họ cũng hiểu chuyện mà từ bỏ, tuy nhiên chỉ có người nhất quyết bám trụ, buông tha, còn tuyên bố nhất định ta phải trở thành bạn trai của Phạm Vân. Nghe được chuyện này, lại càng khiến Phạm Vân ghét hơn.”

      Đây là manh mối quan trọng. Kỷ Lang nhanh chóng hỏi tiếp: “ làm chuyện giống người bình thường sao?”

      “Chỉ là cảm giác của tôi thôi. Tôi cảm thấy ta hơi biến thái … mỗi ngày đều thay đổi cách thức tặng quà cho Phạm Vân. Đầu tiên là hoa, nhưng bị Phạm Vân từ chối. Càng về sau tặng những món đồ bình thường chút nào, ví dụ như xác động vật, bức thư tình viết bằng máu …”, kể những lời này làm bất giác nhớ lại những cảnh tượng ấy, Trần Hà chợt thấy lạnh gáy.

      “Tên ta là gì?”, Kỷ Lang nhớ kỹ manh mối này.

      là Thôi Hạo, cũng học khoa Y nhưng ngành dược.”

      Ngành dược? Bàn tay gõ bàn phím của Kỷ Lang ngừng lại chút. Nếu nhớ lầm, trong bản nghiệm thi sơ bộ của Phạm Vân, nơi khoang miệng có hàm lượng thuốc gây mê. Gây mê là loại hàng dược phẩm liệt vào hàng quốc cấm, khi sử dụng phải được chấp thuận của bác sĩ. Tuy nhiên, đối với sinh viên ngành dược đây lại là chuyện dễ như bỡn.

      Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Lang liền nhận được tin nhắn của Trần Hà.

      --- Hà ơi, nếu Tích Dương cưới tớ, tớ sống nổi …

      Tin nhắn được gửi đến ba ngày trước hôm xảy ra án mạng, chính xác tin nhắn cách đây bốn ngày.

      Sống nổi? Kỷ Lang nhìn chằm chằm vào ba chữ này. Tại sao lại là ‘sống nổi’, mà phải là ‘ muốn sống’ … Hay trong lúc nhắn tin ta nhắn nhầm, hay hàm ý của nó chính là ‘sống nổi’? Vậy ai khiến ‘sống nổi’?

      Xem ra vụ án đơn giản như vẻ bề ngoài … Nên gặp Triệu Tích Dương và Thôi Hạo, có lẽ có phần nào được câu trả lời. Chỉ là … Kỷ Lang nhìn lại đồng hồ, hơn bảy giờ, sao Đường Đường vẫn chưa về? Bản tin thời đều cũng kết thúc rồi.

      Trong lúc suy nghĩ xem có nên quay trở về trường đại học Y tìm xem nghe thấy tiếng mở cửa. Kỷ Lang đứng lên chạy ra cửa, đến cửa lập tức dừng bước, điều chỉnh lại tâm trạng của mình lúc, rồi mới kéo cửa ra.

      “Sao về trễ vậy?”, Kỷ Lang đứng nhìn Tô Niệm Đường thay giày, dùng kiểu ngữ khí của kẻ bề lo lắng khi con cháu của mình tan học về trễ.

      “Phát sinh công việc, … nên … Kỷ Lang cần lo lắng, em ăn cơm bên ngoài rồi …”, sau đó ngoan ngoãn vào trong nhà: “Em nghĩ chắc hôm nay Kỷ Lang cũng bận vụ án, nhất định ăn ở Sở. Em về nhà cũng chỉ có mình, nên chẳng muốn nấu cơm. Do vậy mới ăn qua loa bên ngoài rồi mới về.”

      --- Sặc! Ai ăn rồi!

      Vẻ mặt Kỷ Lang trở nên cứng đờ, nhưng lại thể ở nhà đợi về làm cơm, chỉ còn cách bất đắc dĩ gật đầu: “Đúng, ăn cơm ở Sở Vụ rồi.”

      Tô Niệm Đường gật đầu, mệt mỏi xoa xoa đôi mắt: “Vậy em về phòng trước!”

      “Khoan !”, Kỷ Lang gọi lại, “Đưa điện thoại di động cho !”

      Tô Niệm Đường hiểu đầu cua tai nheo, nhưng vẫn đưa di động cho , chỉ thấy bấm bấm gì đó, mãi đến khi chuông điện thoại trong phòng của reo vang, mới trả lại cho . “Sau này nếu như về muộn, hoặc có chuyện gì gọi điện thoại cho . Em muộn như vậy còn chưa về, có biết lo thế nào ?”. Kỷ Lang đưa tay gõ lên đầu Tô Niệm Đường, sau đó lại vò vò đầu theo thói quen.

      Tô Niệm Đường cong môi, nắm chặt điện thoại di động trong tay: “Được!”

      * * *
      mê sách thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :