1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẳng cấp tư duy - Lưu Ly Vận Kiều (77C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 5: BÀ DƯƠNG - VƯƠNG TUỆ

      Kỷ Lang với lấy áo khoác ghế, chuẩn bị ra về.

      "Thám tử Kỷ!", vừa đến cửa có người gọi giật ngược, Kỷ Lang nghiêng đầu nhìn, là Mục Y.

      Có lẽ ở trong phòng quá lâu, hai má của Mục Y phiếm hồng, ta chậm rãi đứng phía sau lưng Kỷ Lang, : "Thám tử Kỷ, ngày hôm nay em thiếu kinh nghiệm, có thể là ở điểm nào ?"

      Kỷ Lang nở nụ cười, vừa vừa : "Hôm nay nhắc đến hai điểm đáng ngờ, đều là những kiến thức trong sách vở, cũng chưa hề đụng đến tính chất thực tế của vụ án, tuy rằng là chuẩn xác nhưng khó tránh khỏi bỏ sót vài điểm, Hứa Thiên Lập bù đắp lại thiếu sót này của ."

      "Có đồng bọn sao?" Mục Y ngơ ngác hỏi.

      Kỷ Lang lắc đầu, kiên trì giải thích: "Đồng bọn chỉ là điểm, quan trọng nhất là người bảo vệ. chỉ chú ý vết máu lưu lại nhưng lại thể phân tích vì sao lại có vết máu này. Tôi nghe Triệu Trạch thông báo, cánh tay của người bảo vệ có vết cắt khá sâu, cho nên mới dẫn đến khắp phòng bảo an toàn máu là máu. cũng nắm bối cảnh của nhân viên bảo vệ. ta từng lính, vậy hung thủ là người thế nào mới có thể đâm người bảo vệ từng lính bị thương?", Kỷ Lang gập ngón trỏ tay trái, gõ gõ vào lòng bàn tay phải, "Tôi cũng đề cập trong cuộc họp, động cơ của nhân viên bảo vệ đó là gì? ta ở ngôi biệt thự đó nhiều năm đều có làm bất cứ chuyện gì xấu, vậy tại sao hôm qua lại ra tay?"

      "A ... em đáng trách!", hai con mắt Mục Y sáng rỡ, nở nụ cười vui sướng, khiến gương mặt của trở nên xinh xắn hơn, "Thám tử Kỷ, em ... em nghĩ rằng theo học được rất nhiều điều, biết có đồng ý nhận em làm đệ tử hay ?"

      Kỷ Lang thể nín được tiếng cười, ngũ quan vốn sắc lạnh ngay lúc này đây trở nên dịu dàng hơn, trong nháy mắt chỉ muốn thốt lên là rất đẹp. Có lẽ vì là thám tử nhiều năm, khiến cho gương mặt tuấn ấy luôn lạnh lùng, những đường nét thanh tú kết hợp tạo nên kiên nghị.

      Mục Y ngẩn người trong giây lát.

      Chạng vạng hay sáng sớm ở thành phố Bắc đều mang theo lớp sương mù mỏng manh, cảnh tượng trước mắt trở nên mông lung, giống như bức tranh được bịt kín bằng tấm vải mỏng, khi sương mù tan biến, mới thấy được vẻ đẹp thực .

      Thình thịch, thình thịch, thình thịch ...

      Mục Y hít sâu hơi, còn có thể nghe tiếng tim đập dồn dập, văng vẳng bên tai mình.

      "Nếu đến Sở Vụ thực tập, tôi tự khắc phân công công việc, có ai được gọi là đồ đệ hay đồ đệ!"

      Ánh mắt Mục Y có chút thất vọng, nhưng trong nháy mắt nhướn mày: "Vậy từ đây về sau em thường phiền đến thám tử Kỷ, cũng đừng tức giận nhé!"

      "Được ... Bây giờ còn sớm, mau về nhà trước !"

      "Vâng!"

      Sở Vụ cách nhà khá gần, mua thức ăn sẵn ở dưới lầu, chuẩn bị về nhà vừa xem video vừa ăn. Chỉ là ... vừa bước vào cửa, mùi thức ăn thơm ngon xộc thẳng vào mũi. Ngôi nhà này chưa từng có mùi vị của bếp núc.

      "Đường Đường?", Kỷ Lang đứng ở cửa gọi tiếng.

      Tô Niệm Đường nghe tiếng kêu liền vội vã chạy từ nhà bếp ra, thấy Kỷ Lang trở về, đôi mắt sáng rỡ: " Kỷ Lang về rồi, em cũng sắp làm cơm xong, nghỉ ngơi chút !"

      Kỷ Lang có cảm giác lạ lẫm nhưng thể thốt thành lời, nhìn dáng vẻ Đường Đường quấn tạp dề, hơi khó chịu: " mua thức ăn ở dưới lầu ..."

      Tô Niệm Đường cầm lấy túi thức ăn sẵn Kỷ Lang mua, trừng mắt nhìn : "Vậy bây giờ ăn món em nấu hay tiếp tục ăn thức ăn bên ngoài này đây hả?"

      Nhìn bộ dáng của đây, nếu như trả lời ăn thức ăn sẵn, chắc chắn ném hết thảy bữa tối xuống đất, cực kỳ giống với khi còn bé, rất bá đạo: "Được rồi! Ăn món em nấu, có điều biết có thể nuốt nổi hay đây?"

      "Nếm thử biết thôi!", Tô Niệm Đường nhướng mày, hàng lông mày gọn ghẽ xinh xắn, mang chút kiêu ngạo, cũng có chút gì đó yểu điệu.

      Trong lúc Tô Niệm Đường loay hoay làm cơm tối, Kỷ Lang quay về phòng mang hết các video và tư liệu đặt lên bàn, rồi cho vào máy vi tính. Mùi thơm từ nhà bếp len qua khe hở bay vào phòng , phảng phất xung quanh hơi thở của , bụng phản xạ sôi ùng ục. chợt thấy buồn cười, lắc đầu cái, thực thể tưởng tượng nổi 'tiểu thanh mai' khi ấy của bây giờ có thể vào bếp lại còn trở thành có lá gan hề .

      Tư liệu phục chế được rồi. Kỷ Lang tính toán chắc còn lúc nữa Tô Niệm Đường mới làm cơm xong, tiện tay mở video của vụ án, muốn xem trước, thử quan sát xem có gì bất thường hay .

      Mở đầu cũng có bất thường gì, nhân viên bảo vệ Hà Uy tuần tra khắp ngôi biệt thự vòng, sau đó lần lượt mấy người giúp việc cũng rời , nữ chủ nhân Dương Tuệ từ lầu xuống.

      Cốc! Cốc! Cốc!

      Kỷ Lang quay đầu lại: "Mời vào!"

      Tô Niệm Đường lần đầu tiên bước vào phòng Kỷ Lang, căn phòng bài trí khác gì ngoài phòng khách, rất gọn gàng, ngăn nắp. chiếc giường lớn với drap giường sẫm màu, phía đối diện đặt chiếc tivi. Bên trái là bàn vi tính, bàn có giá sách đơn giản, giá sách lại có sách mà chỉ có vài tập văn kiện cùng ống đựng bút hình vuông. Bên phải là tủ quần áo. Đầu giường kê tủ đầu giường, bên là đèn bàn, phía dưới có khung ảnh, bức tường phía đầu giường là tấm hình lớn hình khẩu súng lục.

      Nhìn tới nhìn lui, chút chi tiết thừa, sáng sủa sạch .

      Tô Niệm Đường bước đến bên cạnh Kỷ Lang, thấy nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính xem đoạn video clip. cũng xem: "Ơ! Đây phải là người bảo vệ gặp được ở dưới lầu sao?"

      Kỷ Lang gật đầu: "Đúng là ta. Chủ nhân của ta bị trộm, ta cũng bị đâm, nằm ở bệnh viện."

      "Ồ ...", Tô Niệm Đường đứng phía sau nhìn vào màn hình vi tính, lúc lâu sau Tô Niệm Đường nhàn nhạt hỏi: " Kỷ Lang, người bảo vệ và người phụ nữ này là tình nhân à?"

      Kỷ Lang đột nhiên quay đầu lại: "Sao em như vậy?". Người Tô Niệm Đường đề cập chính là nữ chủ nhân ngôi biệt thự tên Dương Tuệ: "Tại sao em cho rằng bọn họ là nhân tình?". ra xem đoạn cuối của video clip cũng mơ hồ cảm giác kỳ lạ, nhưng thể nào diễn tả thành lời, nhưng khi vừa nghe những lời Tô Niệm Đường , xem kỹ lại, hình như giữa hai người bọn họ tồn tại mối quan hệ nào đó.

      là nhân viên bảo vệ, là phu nhân của chủ tịch ... Điều này được sao?

      "Đại não của con người là tổ chức rất kỳ lạ, trong bộ óc con người tồn tại loại nơ-ron phản xạ giúp đại não phân biệt biểu cảm và hành động của người khác. Ví dụ như đôi tình nhân khi nhau thường vô tình lặp lại những động tác của đối phương, từ từ hình thành thói quen mà trong tâm lý học gọi đó là 'Hiệu ứng di chuyển tình cảm vô thanh'."

      Tô Niệm Đường duỗi tay chỉ lên màn hình hình ảnh nhân viên bảo vệ cùng phu nhân chủ tịch cùng nhau, tiếp tục : "Hai người ở bên nhau thời gian dài, đặc biệt là tình nhân hay vợ chồng, các cơ thần kinh mô phỏng vận động của mũi và miệng dần trở nên giống nhau, cái này được gọi là Mirror Behavior – Gương hành vi, cũng chính là cái mà trong dân gian chúng ta hay thường nhắc 'Tướng phu thê'. Tô Niệm Đường chậm rãi giải thích thêm: " Kỷ Lang, xem, giữa bọn họ tuy lời nào nhưng họ có giao lưu bằng ánh mắt. có thể để hai người bọn họ gần nhau, cho rằng nhất định bọn họ có ám muội."

      Kỷ Lang ngả lưng về sau, lấy tất cả những hình ảnh xuất của Dương Tuệ ra xem. Dương Tuệ ra, cầm khăn tay dùng qua đưa cho người giúp việc, tay trái cũng vô thức duỗi ra sau.

      tua nhanh đến đoạn người bảo vệ ăn điểm tâm, ta đưa mũ cho người giúp việc, nhờ ta đem qua phòng bảo an, tay trái của ta cũng vô thức duỗi ra sau. Hơn nữa lúc hai người mỉm cười khi chuyện cũng đặc biệt có điểm giống nhau, giống như ... là tình nhân.

      Vì vậy mới , điều then chốt nhất của vụ án cũng lòi ra. Kỷ Lang gõ gõ bàn, trong đầu lóe lên ý nghĩ vô cùng thú vị.

      "Đường Đường, em chính là đại ân nhân!", Kỷ Lang đứng dậy, gương mặt tuấn đượm ý cười, ánh đèn trong phòng chiếu lên gương mặt càng thêm trắng trẻo.

      Tô Niệm Đường nghiêng đầu: "Vậy bây giờ Kỷ Lang, chúng ta có thể được ăn cơm chưa?"

      Kỷ Lang gật đầu, cũng quên hỏi vì sao lại biết cái gì gọi là 'Tướng phu thê'.

      bàn ăn, Kỷ Lang há hốc mồm nhìn Tô Niệm Đường: "Đường Đường mấy năm nay em thay đổi chóng mặt, tay nghề tệ nhé!"

      Tô Niệm Đường đỏ ửng hai má, mái tóc xoăn dài đen bóng ở phía sau khiến toàn bộ gương mặt trắng nõn kia trông nhắn và đáng : "Trước đây lúc học, ăn cơm ngoài quen, dần dần cũng biết nấu cơm rồi! Hơn nữa ... Kỷ Lang bên ngoài cũng vệ sinh, nếu như chê về nhà ăn cơm!"

      "Được!", Kỷ Lang thuận miệng đáp, cũng để trong lòng, dù sao có lúc trong sở rất nhiều vụ án, nhiều khi mấy ngày liền về nhà, nhưng nghĩ đến này tin là .

      Sáng sớm ngày hôm sau Kỷ Lang cho mời bà Vương đến hỗ trợ điều tra.

      Trong phòng thẩm vấn của Sở Vụ, bà Vương khí thế hiên ngang ngồi ở bàn: "Mấy người có chuyện gì thắc mắc hỏi nhanh lên, tôi còn phải quay về chăm sóc chủ tịch. Từ sau khi Phật ngọc bị mất, ông ta càng ngày càng yếu!"

      Lê Huy ngồi đối diện với Triệu Trạch liền lên tiếng: "Bà Vương có vẻ sốt ruột chuyện Phật ngọc bị mất cắp nhỉ?!". Giá trị hơn mười triệu lận, nếu như là , thà giết chết còn tốt hơn.

      " phải có các ở đây rồi sao?", bà Vương cười gằn thành tiếng, "Làm sao các biết tôi lo lắng, đó cũng là gia bảo của ông nhà tôi, may là còn có bảo hiểm!"

      Triệu Trạch đột nhiên hỏi: "Bởi vì mua bảo hiểm, vì vậy, bà cùng Chủ tịch Vương vừa ăn cướp vừa la làng đúng ?"

      Bà Vương bất thình lình bị hỏi câu cứng họng, xoa xoa sau gáy theo bản năng, sau đó trấn tĩnh : "Làm sao chúng tôi có thể làm ra chuyện như vậy, dù gì chúng tôi cũng là tập đoàn lớn ..."

      "Buổi tối hôm đó, bà Vương quả nghe thấy động tĩnh gì sao?"

      "Buổi tối, tôi cùng chủ tịch ngủ rất say bởi vì ban ngày vừa tham gia buổi tiệc, có uống rượu, đêm về lại tĩnh mịch, còn nghe được tiếng gì phát ra từ thư phòng nữa chứ!"

      "Chủ tịch Vương mua bảo hiểm cho tượng Phật Ngọc khi nào?"

      "À ... à ... cách đây tháng!", bà Vương hơi nghiêng mặt sang bên, sau đó tiếp: "Lúc đó tôi cho rằng vật quý như vậy để ở trong nhà được an toàn, vì vậy tôi khuyên chủ tịch mua bảo hiểm, có thể chủ tịch cho rằng ý kiến tôi hợp lý nên chi mạnh tay mua bảo hiểm kếch xù!"

      "Nhân viên bảo vệ Tiểu Hà có quan hệ thế nào với bà?", Triệu Trạch đột nhiên hỏi tiếp.

      Bà Vương chuyển đôi bàn tay từ bàn đặt lên hai đầu gối của mình, ngừng lúc mới : "Quan hệ gì, tôi là chủ, ta là bảo vệ. Tiểu Hà làm việc cho gia đình chúng tôi rất nhiều năm, là người thà, chủ tịch cũng tin tưởng ta, vì vậy đổi nhân viên bảo vệ khác."

      "Hà Uy có sở hữu căn hộ ở khu Thiên Hồ, bà biết ?"

      Bà Vương lại xoa xoa sau gáy: "Làm sao tôi biết được? Đây là chuyện riêng của ta!"

      -----------------------
      Bi Nhí thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 6: ĐẰNG SAU MỐI QUAN HỆ

      Sau khi Triệu Trạch hỏi thêm vài câu theo thông lệ, thả bà Vương về.

      vụ việc ở hành lang khiến bà Vương đành phải dừng lại chút, quay người lại nhưng may lại đụng trúng vào người, " có mắt à?", bà Vương hung hăng nhìn trừng trừng vào người đụng phải, kiêu ngạo .

      Tô Niệm Đường nhướng mày: "Xin lỗi!"

      "Hừm! Lần sau đứng cẩn thận chút", bà Vương xoay người có ý định dây dưa thêm, muốn rời .

      "Thưa bà, bà tin vào tình sao, bà cho rằng hai người thân phận khác biệt có thể ở bên cạnh nhau sao?", Tô Niệm Đường đột nhiên mở miệng hỏi bà Vương.

      Bà Vương đương nhiên hề nghĩ tới đối phương hỏi mình vấn đề này, đầu tiên bà sững người, sau đó hai tay khoanh trước ngực, nghiêng người đáp trả: "Tại sao lại hỏi như vậy? còn bé như thế biết gì về tình với ."

      "Nhìn bà xinh đẹp như vậy, chắc hôn nhân rất hạnh phúc!"

      Nghe Tô Niệm Đường nhắc đến hôn nhân, bà nghiêng đầu sang bên theo bản năng, nhìn vào Tô Niệm Đường, sau đó cười : "Hừm! Như thế nào ai cần xía vào!"

      Tô Niệm Đường nhấc hộp cơm nhìn bóng lưng của bà ta, hơi suy tư.

      "Xin hỏi ...", Tô Niệm Đường đứng trước cửa phòng làm việc của Sở Vụ, nhàng gõ cánh cửa mở.

      "Xin hỏi tìm ai?", bàn làm việc của Lê Huy sát cửa, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Tô Niệm Đường đứng ở đó. chiếc áo măng-tô màu đen giống như quấn kín mít nhắn trong chiếc bao tải to, mái tóc xoăn đen ở phía sau, lộ ra đôi mắt trong vắt. Trang phục của ta có chút quái dị.

      "Tôi đến tìm thám tử Kỷ Lang", Tô Niệm Đường mỉm cười, gương mặt lộ hai chiếc lúm đồng tiền xinh xinh mê người, " ấy chưa ăn sáng đến Sở Vụ, tôi sợ ấy đói."

      Vừa nghe đến tìm Kỷ Lang, chỉ Lê Huy đứng dậy, mà ngay cả Triệu Trạch cùng Tiết Nhạc cũng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Niệm Đường.

      Lê Huy mời Tô Niệm Đường vào trong: " có cuộc họp bên Cục cảnh sát, sếp lát nữa về. Xin lỗi biết xưng hô như thế nào?"

      Tô Niệm Đường đặt hộp cơm cầm trong tay lên bàn, "Tôi tên Tô Niệm Đường, phải, tôi biết có các ở đây, nên cũng mang thêm phần bữa sáng cho các ."

      Tiết Nhạc đứng dậy: " sao, vấn đề gì. Tô, với sếp của chúng tôi có quan hệ gì vậy?"

      Tô Niệm Đường nhất thời biết phải trả lời như thế nào, vừa vặn Kỷ Lang trở về. kinh ngạc nhìn Tô Niệm Đường: "Đường Đường, sao em lại ở đây?"

      "Đường Đường ... nha ... nha", Tiết Nhạc gian xảo, kéo dài ngữ điệu kéo dài: "Sếp lúc này có bạn với em tiếng!"

      Kỷ Lang vỗ lên vai Tiết Nhạc cái: " ba xàm xong chưa? Đường Đường là em của tôi, nghĩ đâu vậy?"

      Tô Niệm Đường nghe những lời Kỷ Lang giải thích đột nhiên liếc mắt nhìn cái, sau đó lập tức cúi đầu : " Kỷ Lang, em mang bữa sáng đến rồi, sáng sớm nay ..."

      "Bữa sáng đến rồi đây, em mua nhiều lắm. Đúng rồi, em nghe Triệu , thám tử Kỷ rất thích ăn bánh quẩy và sữa đậu nành, vì vậy em cố tình cũng mua giúp cho sếp thêm phần đây", thanh vui vẻ của Mục Y truyền đến, "Ồ sao mọi người đều ở đây?"

      "Tiểu Mục, bánh quẩy và sữa đậu nành đều đưa hết cho bọn ăn , đói sắp chết rồi đây", Triệu Trạch cười cười nhận túi đồ ăn sáng từ tay Mục Y, gian xảo tiếp lời: "Sếp hả, có em thương mến mang bữa sáng đến rồi!"

      "Ồ!", Mục Y nhìn về phía Tô Niệm Đường: "Đây là em của thám tử Kỷ sao? Chào chị, tôi là Mục Y!", vừa ta vừa đưa tay muốn bắt tay Tô Niệm Đường.

      Tô Niệm Đường nắm chặt bàn tay của Mục Y: "Tôi tên Tô Niệm Đường!"

      Kỷ Lang vò vò đầu Tô Niệm Đường: "Được rồi! Được rồi! Đường Đường lần sau cần mang đồ ăn sáng đến đâu, chỉ có mình ăn món này, em thấy được cũng hay."

      Lê Huy vừa nhai bánh tiêu vừa : " sao, chúng em tuyệt đối nghĩ ngợi gì đâu."

      Kỷ Lang trừng mắt nhìn ta: "Món ăn đầy họng cũng chặn nổi cái miệng của cậu, ăn nhanh ."

      Mọi người cười vang, Tô Niệm Đường cũng cười : "Em mang đến là món sủi cảo hấp, mới vừa làm sáng nay, mọi người có thể đến thử miếng xem sao."

      Kỷ Lang mở hộp cơm ra, bên trong là những miếng sủi cảo óng ánh: "Cũng được, mọi người cùng nhau nếm thử xem."

      Để lại sủi cảo hấp cho mọi người, cầm bánh quẩy và sữa đậu nành, kéo tay Tô Niệm Đường sang chỗ khác. "Lần sau cần mang đồ ăn sáng qua đây, sáng sớm mua ở bên ngoài là được rồi. Hôm nay em có việc gì sao?"

      Tô Niệm Đường nhìn chiếc bánh quẩy vàng rực tay Kỷ Lang, chậm rãi lắc đầu: "Em mới về, nhà trường để em thích nghi mấy ngày sau đó mới sắp xếp tiết dạy cho em."

      "Đường Đường, em dạy chuyên ngành gì, chương trình học có cực lắm ?"

      Tô Niệm Đường lắc đầu cái: "Em tu nghiệp ở nước ngoài, thấy khổ cực đâu, đừng lo lắng."

      Kỷ Lang nhìn ra muốn bàn thêm về công việc chuyên môn của mình cũng ép thêm, lại tiếp tục vò vò đầu : "Vậy em đến căn tin chờ , chỉ còn hai tiếng nữa là đến trưa, trưa nay mời em ăn cơm."

      Hình như sau khi trở về, căn bệnh vò đầu của lại tái phát.

      Tô Niệm Đường gật gù: "Ok, nhưng ... Kỷ Lang, bánh quẩy hợp vệ sinh, ăn ít lại vẫn tốt hơn."

      "Nhóc con!", Kỷ Lang cười cười đem miếng bánh quẩy cuối cùng cho vào miệng: "Quản lý nhiều chuyện quá, biết rồi. Em xuống lầu trước , làm công việc trước !"

      Tô Niệm Đường nhìn Kỷ Lang muốn gì đó rồi lại thôi, cuối cùng chỉ ừ tiếng, hơi thất vọng ra ngoài.

      Kỷ Lang gọi cả đội vào phòng họp, màn hình phát tin tức ngày hôm nay, đó là hình ảnh bà Vương lấy khẩu cung, sau khi tin tức phát hết lượt, Kỷ Lang lại hỏi: "Đối với chuyện quan hệ của bà Vương và nhân viên bảo vệ Hà Uy, các cậu thấy thế nào?"

      " ra nhìn thấy có chút gì khả nghi cả", Tiết Nhạc nâng cằm .

      "Đúng, bà ta trả lời tất cả câu hỏi đều rất bình thường", Lê Huy với theo.

      Kỷ Lang nhìn vào Triệu Trạch lúc. Triệu Trạch cho ý kiến: "Ngày hôm qua tôi có đến xét nhà của Hà Uy ở khu Thiên Hồ, bất ngờ phát , đây là nhà được mua từ ba năm trước, người đứng tên chủ hộ là Dương Tuệ."

      "Hả, chẳng lẽ họ có quan hệ mờ ám?", Tiết Nhạc kinh ngạc thốt lên.

      Triệu Trạch ra hiệu cho Tiết Nhạc im lặng, tiếp tục báo cáo: "Sau khi dò hỏi chuyện nhà cửa, tôi cũng tiện thể điều tra luôn lý lịch của Dương Tuệ và Hà Uy, phát bọn họ là đồng hương, đều sinh ra và lớn lên tại thị trấn A. Còn quan hệ cụ thể của bọn họ ra sao, phải đến thị trấn A điều tra chuyến mới có thể biết được!"

      Kỷ Lang phất tay: " cần, tôi nghĩ chúng ta nên gặp Hà Uy."

      Hà Uy được các bác sĩ tận tình cứu giúp, chiều hôm qua cũng tỉnh. Nghe Vương Hữu Tài cùng vợ ông ta cũng đến thăm.

      "Đúng! Hà Uy mới là người mấu chốt nhất, chúng ta tại ở đây cứ xoắn xuýt mãi cũng vô dụng", Mục Y xen vào, "Tình hình nay, xem ra khả năng nhân viên bảo vệ cùng bà Vương cấu kết trộm đồ là khá cao."

      "Nhưng ...", Lê Huy vẫn còn lơ mơ, "Bà Vương cùng nhân viên bảo vệ hợp mưu trộm Phật ngọc nhà mình là để làm gì?"

      "Sau khi đến gặp Hà Uy tất cả đều có câu trả lời."

      đến giờ trưa Kỷ Lang để mọi người ăn, buổi chiều theo nhóm Hứa Thiên Lập đến bệnh viện lấy khẩu cung. Lúc bọn họ xuống đến căn tin còn khá sớm nhưng cũng đầy ắp người. Kỷ Lang liếc mắt tìm, nhìn thấy Niệm Đường ngồi bên phía cửa sổ chăm chú nghịch điện thoại di động. Xung quanh nhóc cũng ít người len lén nhìn bình phẩm, có mấy tên còn rục rịch chuẩn bị đến gần.

      Kỷ Lang tiến đến, đứng chắn tầm mắt của mấy con sói đó.

      " Kỷ Lang xong việc rồi sao?", Tô Niệm Đường hoàn hồn, cất điện thoại di động cẩn thận vào túi.

      "Đói bụng ? Chúng ta ăn cơm thôi."

      Có Kỷ Lang mời, cả nhà ai khách khí, bưng bảy tám món ăn lại đây. Tiết Nhạc nhanh chóng cướp lấy trước chỗ ngồi: "Sếp, đây là mời khách sao?"

      Mọi người cũng ngồi xuống, theo thói quen vừa ăn vừa tán gẫu vụ án. Lê Huy nhanh tay cướp được miếng thịt từ đũa của Tiết Nhạc, mau lẹ bỏ vào miệng: "Sếp, buổi chiều ai bệnh viện?"

      "Tôi cùng Mục Y thôi", Kỷ Lang trả lời, "Mục Y biểu cũng tệ, lần này cho để tự ráp nối với trường gây án, cũng là cách quan sát thực tế."

      Mục Y hai mắt sáng rỡ: " ? Tốt quá, cám ơn sếp." Lời che giấu hưng phấn, giống như thói quen lại vén tóc ra sau tai.

      "Mọi người để ý đến cảm giác của Tô sao, tám chuyện khác ", Triệu Trạch nhìn Tô Niệm Đường cứ im lặng nhìn chằm chằm vào chén cơm lời, nên vội vã giải vây.

      Nghe có người nhắc đến tên của mình, Tô Niệm Đường ngẩng đầu cười : " sao, mọi người cứ bàn chuyện . À, đến bệnh viện để lấy lời khai của nhân viên bảo vệ kia sao?"

      "Ừm!", Kỷ Lang gật đầu.

      "Ồ ...", Tô Niệm Đường cắn cắn môi, hạ giọng: " Kỷ Lang, có nghĩ đến , vụ án này có thể cần bắt đầu từ bảo vệ. Mọi người trước tiên cứ điều tra tay chủ tịch kia trước a!"

      "Hả?", mọi người há hốc mồm nhìn Tô Niệm Đường.

      "A ... là thế này, ngày hôm nay khi đến tìm Kỷ Lang, vô tình đụng vào bà Vương ở cửa. Tôi cho rằng mối quan hệ vợ chồng của bà ta cũng tốt."

      "Đương nhiên là tốt!", Mục Y , "Bà ta qua mặt chồng có vấn đề với nhân viên bảo vệ, còn có chuyện gì khác sao?"

      Tô Niệm Đường gật đầu: "Có nhân tất có quả, bà chủ quyền cao chức trọng cần gì phải dính dáng đến người bảo vệ. Có thể chỉ cần điều tra từ mối quan hệ vợ chồng của bọn họ nhanh hơn chút."

      " Tô tại sao lại có hứng thú xen vào chuyện phá án của Sở Vụ, tôi nghĩ phương diện này sếp của chúng tôi có kinh nghiệm hơn rất nhiều", Mục Y cười cười nhắc nhở.

      Tô Niệm Đường sững người, cẩn thận suy nghĩ lại, chính mình cũng vượt ranh giới, quay đầu về phía Kỷ Lang: "Em chỉ đưa ý kiến, hề có ý gì hết!"

      Kỷ Lang khẽ cười, lại đưa tay vò vò đầu : " biết, nếu trước đây phải em nhắc bảo vệ và bà Vương có quan hệ, cũng thể điều tra ra nhanh như thế này được. Được rồi! Mọi người đừng chuyện này nữa, ăn cơm thôi." Kỷ Lang đột nhiên cảm thấy những lời của Tô Niệm Đường cũng có đạo lý. Có nhân tất có quả, đường đường là phu nhân của tập đoàn cần gì phải có quan hệ với nhân viên bảo vệ? Hay bởi vì mối quan hệ của bà và Vương Hữu Tài xảy ra vấn đề nên mới phải tìm đến người bảo vệ?

      * * *
      mê sáchBi Nhí thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 7: VƯƠNG HỮU TÀI BẠO NGƯỢC

      “Chào Hà Uy, chúng tôi là trinh thám bên Sở Vụ, bây giờ muốn đến tìm để lấy lời khai liên quan đến vụ án mất tượng Phật ngọc ở biệt thự của ông Vương.” Mục Y nhàng gõ cửa phòng bệnh của Hà Uy.

      Kỷ Lang tùy tiện nhấc chiếc ghế sang ngồi bên cạnh giường bệnh của Hà Uy, Mục Y đứng nghiêm túc phía sau.

      Hà Uy cứng ngắc gật đầu: “Xin chào hai người, có điều gì cứ hỏi, nếu biết tôi nhất định trả lời.”

      Kỷ Lang gật gù: “Xin hỏi Hà, vụ án đêm hôm đó cuối cùng xảy ra chuyện gì, chứng kiến những gì?”

      “Tôi nhớ đêm đó … từ trong máy thu hình camera tôi nhìn thấy bóng đen, hiểu vào nhà từ lúc nào. Vì vậy tôi lập tức thay áo ngủ ra ngoài, ngờ, vừa bước ra ngoài bị đánh ngất. Chờ khi tỉnh lại, tôi nằm giường, bóng đen kia đứng trước màn hình vi tính, là muốn xóa đoạn thu hình camera. Tôi vốn tính đánh lén từ phía sau, ngờ lập tức phát , dùng cây dao găm đâm bị thương cánh tay của tôi, máu ra nhiều nên tôi ngất …”

      Hà, làm việc cho nhà ông Vương được bao lâu?”

      “Ba năm.”

      “Quan hệ của và ông chủ thế nào”

      Hà Uy ngừng chút mới : “Ông bà Vương và mọi người rất tốt, vì vậy tôi vẫn duy trì làm việc ở đó.”

      Kỷ Lang gật đầu: “Ông Vương là người tốt … Hay bà Vương tốt hơn?”

      Hà Uy hơi quay đầu: “Sao lại hỏi như vậy?”, vết thương nơi cằm của ta nhìn có chút dữ tợn.

      “Tôi có ý gì khác, chỉ là đơn thuần muốn biết, nghe và bà Vương là đồng hương?”

      “ … Đúng, tôi và bà Vương là đồng hương, cũng vì là đồng hương nên bình thường bà Vương cũng rất tốt với tôi.”

      cách khác, hai người trước đây chưa từng quen biết?”

      quen biết!”

      quen biết mà lại đối xử với cực kỳ tốt, mua hẳn cho căn nhà trọ ở khu Thiên Hồ?”

      Hai con ngươi của Hà Uy đột nhiên co rụt lại: “Làm sao biết?”. xong cảm thấy mình hơi kích động, liền vội vàng quay đầu sang bên.

      “Vậy là Hà vẫn chưa nhớ ra tôi, mấy ngày trước chúng ta từng gặp nhau ở trước cổng khu Thiên Hồ, bị người ta đổ oan là ăn cắp vặt.”

      Hà Uy bừng tỉnh: “Là ?”

      Kỷ Lang định thần nhàn nhã tiếp: “Chúng tôi điều tra, căn nhà được mua cách đây ba năm, chủ hộ là Dương Tuệ.”

      “Khi đó tôi mới đến thành phố Bắc vào làm việc trong nhà ông Vương chưa được bao lâu, khi ấy bà Vương biết chúng tôi là đồng hương, lại xét thấy tôi có nơi ở, liền cho tôi mượn căn nhà đó ở tạm.”

      “Sếp! Em vẫn cho rằng ta còn giấu diếm điều gì đó”. Ra khỏi phòng bệnh, Mục Y hơi nhụt chí. Vốn nghĩ rằng điều tra được từ tên Hà Uy này điều gì đó, ai ngờ kết quả ta chút phối hợp, muốn . Như vậy, việc mất trộm Phật ngọc chưa hẳn có liên quan đến ta, nên thể ra lệnh bắt.

      “Tôi nghĩ Đường Đường rất đúng.” Kỷ Lang nhớ lại lời nhắc nhở của Tô Niệm Đường lúc trưa. Hay bọn họ nên tìm chủ tịch Vương trước.

      ra sếp, điều nghĩ đâu sai, chí ít bây giờ chúng ta có thể khẳng định Hà Uy có vấn đề.”

      , chúng ta lãng phí mất buổi chiều.” Ngay lúc này đây Kỷ Lang cực kỳ hiếu kỳ về Tô Niệm Đường. Những năm tháng ở nước ngoài học gì, tại khả năng quan sát cùng năng lực phân tích cực kỳ cao.

      Hai người quay trở về Sở Vụ, vừa tiến đến cửa văn phòng, nghe thấy tiếng Tiết Nhạc rên rỉ: “Tớ nhọc nhằn khổ sở nghĩ mấy ngày nay, đều nghĩ ra, bây giờ lại bị người ấy đoán ra hết rồi, aaaa …”

      phải vậy chứ?”, Lê Huy cũng kinh ngạc kém, vây quanh trước máy vi tính của Tiết Nhạc.

      “Chuyện gì?”, Kỷ Lang vừa bước vào cửa thấy bọn họ túm tụm lại với nhau, biết làm cái gì.

      “Sếp, qua xem , Tấn Giang có đại thần rồi.” Tiết Nhạc chỉ vào màn hình vi tính.

      Kỷ Lang và Mục Y cũng hiếu kỳ qua.

      Mỗi người bọn họ đều có sở thích riêng, ví như Tiết Nhạc chỉ thích truy cập vào diễn đàn tư duy internet, ta diễn đàn “Bộ Lạc Suy Lý Tấn Giang” đạt đến Thần Cấp.

      “Chính là đề này, em nghĩ rất lâu mới ra, còn người này chỉ là người mới vậy mà trả lời rất hoàn chỉnh, hơn nữa khi em qua các đề mục mà người khác đặc câu hỏi, người này đều trả lời rất thuần thục.” Tiết Nhạc chỉ vào bài viết mình đăng cách đây lâu.

      “Cái đề tài quỷ quái gì đây?”, Kỷ Lang nhìn bài post của Tiết Nhạc, sau khi xem xong trợn mắt : “Cậu dám đem vụ án chúng ta lên mạng?”

      Tiết Nhạc che đầu: “Em sửa lại hết rồi, vì em muốn nhanh chóng phá án chút, nên mới đăng trang Tấn Giang, hi vọng có đại thần trợ giúp. nghĩ đến …”, Tiết Nhạc nhún vai, “ có người giải được.”

      Người phá giải đề tài là nick ‘Ro’ , các tư liệu còn lại đều trống rỗng.

      Tiết Nhạc thay đổi bối cảnh, đem chuyện trộm bảo vật đổi thành chủ nhân căn nhà bị giết chết, sau đó phát người làm công người đầy máu nằm ở cửa, bà vợ ngủ ở phòng bên cạnh, còn những bối cảnh khác đều giống như trong vụ án.

      “Chủ nhân của căn nhà này có khuynh hướng bạo lực nên mới dẫn đến việc nữ chủ nhân cấu kết với người làm. Bởi vì hôn nhân hạnh phúc nên tự giác sinh ‘phản nghịch’ trong lòng. Vì vậy, hai người đó hợp mưu gây án là khả năng vô cùng cao, chứng cứ hai người có mặt đều là giả.” Mục Y nhàng đọc hết mất phán đoán của đại thần: “Sếp! Những lời phân tích này … rất hợp lý, xem có khả năng Dương Tuệ cùng Hà Uy hai người lên kế hoạch trộm Phật ngọc ?”

      Ngày hôm sau, Kỷ Lang cùng Mục Y đến biệt thự chuyến, tìm hiểu tình hình của Vương Hữu Tài. Họ mới dừng trước cửa biệt thự nghe thấy ồn ào.

      “Cút, cút hết cho tôi …”, sau đó là thanh ầm ầm vỡ nát.

      Mục Y liếc mắt nhìn Kỷ Lang, hai người vội vã vào trong, mới đến cửa thấy nền đất các mảnh pha lê vỡ tan tành, còn ở trong phòng khách Vương Hữu Tài giận đỏ cả mặt.

      Kỷ Lang ho : “Hừm! Có chuyện gì sao?”

      Vương Hữu Tài lúc này mới phản ứng: “Thám tử Kỷ sao lại đến đây rồi?”, mặt ông ta vẫn còn đỏ chưa tan hết.

      “Đến tìm chủ tịch Vương hỏi thêm vài vấn đề”, Kỷ Lang nhặt mảnh kiếng bể nền đất, ra hiệu Mục Y sau cẩn thận chút.

      tại ông có rảnh ?”

      “Các người mau thu dọn .”, Vương Hữu Tài ra lệnh cho mấy người giúp việc, sau đó quay sang Kỷ Lang gật đầu, ra hiệu lên lầu chuyện: “Bên này !”

      “Chủ tịch Vương, chúng tôi muốn biết thêm thông tin về bà Vương …”, Mục Y lời còn chưa dứt, thấy Vương Hữu Tài kiên nhẫn phất tay: “ nên nhắc cái tên con tiện nhân đó trước mặt tôi, trời … từ hôm qua đến giờ vẫn chưa thấy quay về.”

      Kỷ Lang kinh ngạc: “Bà Vương chưa về sao?”

      “Con tiện nhân nhất định biến mất cùng tên gian phu rồi.” Vương Hữu Tài đỏ mặt tía tai thở hổn hển, ánh mắt có chút hung hãn.

      “Sao chủ tịch Vương lại như vậy?”, Mục Y truy hỏi.

      Vương Hữu Tài mở ngăn kéo, lấy ra món đồ đặt trước mặt Kỷ Lang, Kỷ Lang mở ra nhìn, là quyển hộ chiếu cùng mấy bức ảnh. Hộ chiếu là của bà Vương, trong hình là bà Vương thân mật cùng người khác, mấy tấm hình là những người đàn ông khác nhau.

      “Tôi hôm qua mới phát con tiện nhân này qua mặt tôi với trai, khỏi cần , Phật ngọc của tôi cũng là do nó lấy. Trộm Phật ngọc, bỏ trốn cùng gian phu. Nếu để tôi bắt được nó, tôi đánh nó chết là được.” Vương Hữu Tài tức giận nguyền rủa.

      “Chủ tịch Vương, ông biết những người đàn ông trong bức ảnh này là ai sao?”, Kỷ Lang đem những bức ảnh của những người đàn ông khác nhau chỉ tấm trong đó hỏi.

      Vương Hữu Tài phủi tay, thèm nhìn vào tấm hình: “Nếu biết được là ai, tôi còn để cho tên gian phu này sống yên sao? Thám tử Kỷ, nhất định tìm con tiện nhân này về cho tôi, Phật ngọc nhất định là do nó cắp.”

      Kỷ Lang đứng dậy, cáo từ: “Chủ tịch Vương, tôi nghĩ bao lâu có đáp án thôi.”

      Ra khỏi biệt thự, Mục Y tò mò hỏi: “Sếp! Chúng ta còn nhiều điều chưa hỏi, sao rồi.”

      Kỷ Lang quơ quơ chìa khóa trong tay: “Tôi biết làm sao để Hà Uy khai ”, ngồi xe, đợi Mục Y bước lên, vừa lái xe : “Chúng ta bây giờ qua bệnh viện.”

      Có nên lời cám ơn Đường Đường .

      Tối hôm qua sau khi về đến nhà, nhớ đến lời nhắc nhở của Tô Niệm Đường lúc trưa, liền hỏi tại sao lại đến tìm Vương Hưu Tài trước vụ án tra được nhanh hơn.

      Tô Niệm Đường trả lời: “Sáng sớm em gặp bà Vương, khi nhắc đến hôn nhân của bà ta, theo bản năng bà quay mặt chỗ khác, lảng tránh tầm mắt của em, đây là động tác biểu thị sợ sệt. người phụ nữ sợ hôn nhân, đơn giản nhất là bị bạo hành gia đình. người phụ nữ trẻ tuổi, hôn nhân hạnh phúc. Vừa khớp nhân viên bảo vệ xuất cho bà đầy đủ cảm giác an toàn, vì vậy bà Vương vượt quá ranh giới là chuyện bình thường.

      vẫn chưa có chứng cứ chứng minh bảo vệ chính là người trộm Phật ngọc, vậy tìm đến người bảo vệ là vô dụng. Nhưng nếu tìm Vương Hữu Tài trước, hỏi tình hình. Sau đó gặp người bảo vệ nhắc chuyện bà Vương trước mặt ta, như vậy chắc chắn kích thích ý muốn bảo vệ của ta, vì vậy ta dễ dàng thẳng thắn thừa nhận.”

      Từ tình hình vừa rồi, Vương Hữu Tài đúng là có khuynh hướng bạo lực. Bà Vương thể chịu nổi chồng mình, vậy quá phận, thậm chí muốn bỏ trốn là có điều có thể xảy ra.

      Chỉ là … Kỷ Lang cười lạnh tiếng.

      “Sếp, cười chuyện gì vậy?” Mục Y tò mò hỏi.

      “Bà Vương quả là phải người tầm thường, biết lợi dụng người mà!”, Bà Vương cũng hẳn là thích nhân viên bảo vệ mà ở cùng với ta, chỉ là muốn lợi dụng ta để trộm Phật ngọc thôi.

      “Tại sao sếp như vậy?”

      “Bà ta lợi dụng ăn cắp Phật ngọc, sau đó mưu xuất ngoại. Tuy nhiên trong lúc điều tra chúng ta có phát Hà Uy có hộ chiếu, vậy chứng minh bà ta chỉ muốn mình.”

      “Đúng, bà ta cả ngày vẫn chưa về nhà, hay bỏ rồi?”

      , Vương Hữu Tài , sáng sớm khi được chúng ta gọi đến Sở Vụ thấy quay về, tôi nghĩ hẳn là về hoặc qua đêm bên nhà của tình nhân, cũng khó đoán được …”

      Chỉ là Kỷ Lang hề nghĩ đến được, ngay sau khi vụ án trộm Phật ngọc được phá, lâu sau phát thi thể của bà Vương, nhưng đó là chuyện của sau này.

      ----------------------------
      Bi Nhí thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 8: MỌI NGƯỜI THƯỜNG GỌI ĐÓ LÀ TÌNH

      Hà, tin chắc rằng cũng hề nghĩ tới, chúng tôi nhanh như thế đến tìm ?”, Kỷ Lang mỉm cười nhìn Hà Uy, con mắt của dường như hiểu hết mọi chuyện, chỉ chờ Hà Uy nhận tội.

      Hà Uy cau mày: “Thám tử Kỷ, mọi việc tôi khai hết, còn chuyện gì để khai.”

      Kỷ Lang trông ta có vẻ muốn thừa nhận, đoán trước được tình thế này, vẫn bình thản gật đầu: “Lần này tôi đến phải cần cung cấp thêm chuyện gì, chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được.”

      Hà Uy bất đắc dĩ : “Được rồi!”

      “Theo như chúng tôi điều tra được, ông Vương có hành vi bạo hành, là sao?”

      Hà Uy bất ngờ nhìn về phía Kỷ Lang, hơi nhắm mắt, sau đó gật đầu: “Đúng thế!”

      “Bà Vương thường bị ông Vương ngược đãi, vì lẽ đó dần dần trở nên gần gũi với ?”

      “… tôi chỉ là tay bảo vệ, làm sao có thể …” Hà Uy phản ứng rất nhanh, ta đáp trả đầy cảnh giác.

      Xét thấy Hà Uy vẫn chịu , Kỷ Lang tiếp tục chèn ép ta, tiếp tục truy vấn: “ muốn thừa nhận cũng được, tại ông Vương tra ra quan hệ của hai người, còn tuyên bố đánh chết bà Vương.”

      “Ông ta làm sao dám! Ông ta tại sao lại có thể đối xử với ấy như thế!”, Hà Uy trừng hai mắt nhìn vào Kỷ Lang.

      Kỷ Lang nở nụ cười rạng rỡ: “Nếu có quan hệ, vậy quan tâm làm gì?”

      “Tôi chỉ quan tâm ấy, ấy thường bị ông Vương ngược đãi ... vì vậy …” Lời giải thích này có chút giả tạo, nhưng ít ra cũng có thể miễn cưỡng đối phó.

      “Đơn giản, bà Vương cả đêm qua thấy về nhà”, Kỷ Lang tiếp tục , “Vì vậy bà ấy vẫn chưa bị đánh đập.”

      “Sao? Tuệ Tuệ cả đêm về?”, Hà Uy từ giường vung mạnh cái, sau đó mới ý thức chính mình quá kích động.

      Khi quan tâm, tâm trạng rối loạn, Kỷ Lang hứng thú nhìn phản ứng của Hà Uy: “ tại muốn kể chuyện gì đó sao? Nghĩ cho kỹ lại , bà Vương vẫn chưa về nhà, theo tính khí của ông Vương, nếu ấy trở lại, chắc chắn là bị đánh chết!”

      Hà Uy sửng sốt, biết thể nào che giấu nữa, dùng thanh bình tĩnh đáp: “Tôi và Tuệ Tuệ lớn lên bên nhau, người trong nhà cũng sớm xem chúng tôi thành đôi. Trong nhà mọi chuyện đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ chúng tôi tốt nghiệp là cử hành hôn lễ. Sau khi tôi tốt nghiệp phổ thông trung học, lại đậu đại học, nên người nhà để tôi lính, ròng rã năm năm trời. Tuệ Tuệ ở nhà chờ tôi, chờ tôi về cưới ấy, ấy giúp tôi chăm sóc cha mẹ của tôi.

      Sau đó, vì tôi bị thương, do đó tôi xuất ngũ sớm.

      Ai ngờ, khi tôi quay về tìm Tuệ Tuệ, mới biết, bởi vì ba của ấy đánh bài, bị bọn cho vay đến đòi nợ nên đành phải hủy hôn, bán Tuệ Tuê cho đại gia ở thành phố làm vợ lẽ. Tuệ Tuệ muốn, trốn khỏi nhà. bỏ học đến thành phố Bắc làm công, tự mình bươn chải, vượt qua mọi khó khăn, lại vẫn phải gửi tiền về cho ba ấy đánh bạc. Đến khi tôi tìm đến thành phố Bắc, mọi chuyện quá trễ, ấy bị gả cho tên nhà giàu nào đó.

      Tôi cam lòng, trở về quê nhà đánh cho người cha khốn khiếp của ấy trận. Nếu phải vì ông ta, làm sao Tuệ Tuệ lại phải gả cho lão Vương Hữu Tài đó, ta lớn hơn Tuệ Tuệ đến gần hai mươi tuổi.

      Sau đó, tôi nghĩ chỉ cần yên lặng ở bên cạnh bảo vệ ấy là được rồi, chỉ cần còn trông thấy bóng dáng ấy, nhìn thấy ấy mạnh khỏe là được, do đó tôi xin vào làm bảo vệ của biệt thự. Ngay từ khi mới bắt đầu, chúng tôi hề nảy sinh bất cứ ám muội gì, chỉ là sau này tôi vô tình phát cơ thể ấy toàn là vết thương, truy hỏi lúc lâu mới biết Vương Hữu Tài có khuynh hướng bạo lực.

      Chỉ cần tâm trạng vui, Vương Hữu Tài liền trút giận đánh đập Tuệ Tuệ, uống rượu say cũng quay sang đánh Tuệ Tuệ. Thậm chí lần, Tuệ Tuệ mới chuyện với tôi có câu, liền bị Vương Hữu Tài kéo về phòng đánh trận, ngay lúc đó tôi muốn giết chết ta!

      Tuệ Tuệ ấy rất hối hận vì tiền mà phải gả cho Vương Hữu Tài, nếu phải vì cha còn nợ nần, cũng bao giờ chịu bán mình. tại ly hôn cũng được, ấy chỉ còn cách chịu đựng những trận đòn roi của Vương Hữu Tài.

      Sau lần say rượu, chúng tôi nảy sinh quan hệ, liền ngay sau đó Tuệ Tuệ có thai … Vương Hữu Tài cho rằng đây là con của ông ta, nên từ đó ra tay đánh Tuệ Tuệ nữa.

      Nhưng tiệc vui chóng tàn, vào buổi tối, được thuận lợi trong công việc làm ăn, lại quay sang uống rượu, về đến nhà hiểu vì sao lại nổi điên, lôi Tuệ Tuệ ra đấm đá, cuối cùng đứa bé còn … Đó là con tôi và Tuệ Tuệ mà, khi ấy tôi nhịn được chỉ muốn đến đánh chết , nhưng Tuệ Tuệ can ngăn, ấy nếu tôi giết người là mang tội chết; nhưng những ngày tháng như vậy đều chịu nổi, muốn nhịn nhục nữa. còn cách nào khác, chi bằng cùng nhau bỏ trốn.

      Nhìn dáng vẻ người đàn ông với viền mắt ươn ướt, Kỷ Lang nhíu mày: “Vì vậy, cùng Dương Tuệ lên kế hoạch trộm tượng Phật Ngọc, sau đó cùng nhau xuất ngoại?”

      , chúng tôi chỉ có kế hoạch trộm tượng Phật, có ý định xuất ngoại. Nước ngoài dù gì cũng lạ nước lạ cái, rất khó sống. Tuệ Tuệ , trong phòng của Vương Hữu Tài có tượng Phật ngọc trị giá hơn mười triệu, chỉ cần lén lấy , bán có tiền cả đời cũng lo ăn uống. Chúng tôi dự tính sau khi trộm tượng Phật ngọc trở về quê mai danh tích.”

      có ý định xuất ngoại sao? Kỷ Lang nghĩ đến những bức hình Vương Hữu Tài đưa xem kia, khẽ thở dài tiếng: “Kể cho chúng tôi nghe quá trình gây án của .”

      Mục Y chuẩn bị giấy tờ ghi chép khẩu cung.

      “Biệt thự chỗ nào cũng có camera, bởi vì tôi công tác ở biệt thự khoảng thời gian, vì vậy Vương Hữu Tài rất tín nhiệm tôi. Tôi và Tuệ Tuệ lên kế hoạch xong xuôi. Tối hôm ấy, Tuệ Tuệ cố tình chuốc say Vương Hữu Tài, chờ hai người bọn họ lên lầu ngủ, tôi ở dưới này dàn cảnh trường giả, tạo thành màn kịch bị cướp từ bên ngoài vào, máu trong phòng bảo an là của tôi, như vậy mới có thể chân thực được chút. Mọi việc chỉ có như vậy, tượng Phật ngọc tôi giao cho Tuệ Tuệ, tôi chỉ ngờ tới mọi người nhanh chóng tra ra được mối quan hệ của tôi và Tuệ Tuệ, ngay cả Vương Hữu Tài và những người làm trong biệt thự hầu như ai có thể đoán được.”

      ra từ ban đầu là tôi chỉ hoài nghi, chứ chưa dám khẳng định là .” Mãi cho đến khi Tô Niệm Đường quan hệ của hai người có vấn đề, mới bắt đầu điều tra cả hai người cùng lúc. , cũng còn hiếu kỳ điểm, Tô Niệm Đường làm sao có thể phát được mối quan hệ của Hà Uy và Dương Tuệ đây?

      Kỷ Lang khẽ lắc đầu, tiếp tục : “Chỉ trách thời điểm lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, địa điểm mà chúng ta gặp gỡ, giá thuê nhà ở khu Thiên Hồ phải người bảo vệ như có thể gánh nổi.”

      Hà Uy cười khổ: “Ngày ấy bị đổ oan là tên ăn cắp vặt, còn bây giờ đúng là tên trộm rồi.” Ngẩng đầu cao ba thước có thần linh, làm sai tự có trời cao thấu hiểu, báo ứng sớm muộn cũng đến. tin thử ngẩng đầu nhìn trời xanh có bỏ qua ai đâu?

      bố trí trường khá tinh vi.” Kỷ Lang tán dương: “Khả năng phản trinh sát của cũng rất mạnh, biết quyết tâm dùng chính máu của mình để dàn cảnh. Chỉ tiếc, thông minh của lại dùng sai chỗ.”

      “Tôi hối hận … Nếu như được chọn lựa lại lần nữa, tôi vẫn làm như vậy, tôi muốn mang Tuệ Tuệ khỏi nơi này.”

      Kỷ Lang lắc đầu cái: “, Dương Tuệ tốt như nghĩ, ta ở trong lòng là người con thuần khiết ở dưới quê năm xưa, nhưng có biết, khi ta cùng quan hệ, ta còn lui tới với nhiều người khác. Xã hội mài giũa con người khiến họ thay đổi đến chóng mặt.”

      Ha Uy khép hờ mắt: “Tôi tin ấy!”

      Hà, động tác vừa rồi của bán đứng , ra biết Dương Tuệ lợi dụng lấy trộm Phật ngọc. Tình cảm thanh mai trúc mã với vẫn nguyên vẹn, nhưng với ta sớm đánh mất. Bây giờ phải chờ đợi trừng trị của pháp luật.”

      “Sếp! Vậy là vụ án được phá rồi sao? Bà Vương cùng nhân viên bảo vệ cấu kết mưu trộm tượng Phật ngọc?” Tiết Nhạc vẫn chưa tin vụ án này lại phá được nhanh như thế.

      Kỷ Lang lấy tay gõ lên đầu của ta: “Chứ sao, hay ý cậu muốn thế nào?”

      “Nhưng nếu là bà Vương cùng người bảo vệ làm, bà Vương vẫn chịu xuất , vậy Vương Hữu Tài cũng lấy được bảo hiểm. Tượng Phật ngọc này là tài sản của cả hai vợ chồng bọn họ, nếu hành động như vậy cũng được coi là lừa gạt tiền bảo hiểm à nha”, Tiết Nhạc lại có thể nghĩ ra được điều này, đây là điều khiến người khác lơ là, đối với vụ án hề có chút tác dụng.

      cũng đúng, chờ vết thương của Hà Uy khá hơn, cảnh sát chính thức khởi tố ta tội danh trộm cắp tài sản, nhưng bà Vương sao?”, Lê Huy vuốt cằm: “Tượng Phật ngọc cũng được coi là tài sản của nhà ta, xử lý thế nào.”

      Vẫn chờ câu của Triệu Trạch: “Mấy cái này cần gì đến chúng ta lo nghĩ, hãy chờ đợi phán xét của tòa án là tốt nhất.”

      Tiết Nhạc tán thành: “ cũng đúng, chúng ta chỉ cần bắt được tội phạm là được, có điều phải vẫn chưa tìm thấy bà Vương sao?”

      Triệu Trạch: “Bà Vương chắc chắn thể xa, Mục Y bà Vương sau khi rời khỏi Sở Vụ mới thấy trở về sao? Bà ta mang theo gì, có thể đâu được? Đợi cảnh sát bắt được bà ta rồi hãy .”

      “Được rồi! Chuyện này coi như xong”, Kỷ Lang vỗ tay, hỏi Tiết Nhạc: “Nạn nhân bị giết mấy ngày trước có manh mối gì chưa?”

      Tiết Nhạc ảo não lắc đầu cái: “Vẫn chưa có, thành phố Bắc lớn thế nyo, tìm thông tin của người chết cực kỳ khó, em cần thêm mấy ngày nữa.”

      “Haizza … Đừng nghĩ nhiều nữa, lần này vụ án nhanh chóng giải quyết, cũng tiện dịp chào mừng đồng nghiệp mới, sếp muốn mời chúng ta ăn bữa lớn.” Lê Huy đề nghị.

      Triệu Trạch gật đầu: “Đây là ý kiến hay, tại sở Vụ chỉ có Mục Y là người mới, dù gì chúng ta cũng phải được ăn bữa đời chứ.”

      Kỷ Lang cười ha hả: “Biết ngay mấy người có lòng tốt, được rồi, tối nay tôi mời, địa điểm mọi người chọn.”

      Địa điểm liên hoan là nhà hàng ở trung tâm thành phố, Tiết Nhạc nhướng mày: “Lần này địa điểm là do Mục Y chọn, bình thường ăn liên hoan đều ở gần sở Vụ, lần này cốt cục cũng được chỗ tốt.”

      Triệu Trạch trêu ghẹo: “Mấy lời này mà để chú Lý nghe được, coi như cậu chết chắc, mai mốt chú ấy bán đồ ăn cho cậu nữa.” Chú Lý là người mở tiệm cơm ở gần Sở Vụ.

      Tiết Nhạc che miệng : “Tớ có gì đâu, chú Lý mà biết, chắc chắn là do các cậu đâm thọc.”

      Mục Y thoải mái : “Em cũng đoán được Tiết chán ăn mấy món ăn ở quán cơm gần Sở Vụ.”

      “Đúng, đúng, chính là như vậy!”

      Mục Y cười cười, nhìn người nhàn nhã khoan thai phía sau nhìn mấy người bọn họ đấu võ mồm, môi Kỷ Lang đượm ý cười, cũng bước chậm lại, sóng vai cùng Kỷ Lang: “Sếp! Em chọn nơi này có được ?”

      Kỷ Lang bừng tỉnh: “ sao, tình cờ đến ăn lần, tôi vẫn còn khả năng chống đỡ nổi nhưng thể mỗi ngày đều ăn ở đây.” Nguồn kinh phí của Sở Vụ cũng từ Cục rót xuống, chút tiền lẻ này cũng có.

      Mục Y cong môi khẽ cười: “Vậy lần sau để em mời mọi người ăn.”

      Mỗi người gọi món, bàn bày đầy đồ ăn, lái xe đến nên cũng thoải mái hơn. Triệu Trạch đứng dậy giơ cao ly rượu: “Ly đầu tiên là hoan nghênh đồng nghiệp mới, cảnh hoa tương lai Mục Y.”

      *cảnh hoa: Bông hoa trong ngành cảnh sát

      Mục Y đứng lên: “ Triệu đừng khen em vậy, em phải là cảnh hoa đâu.”

      Lê Huy nâng ly: “Mục Y cũng chịu thừa nhận sao, sau này phải là cảnh hoa sao, ngoài em ra đâu còn ai khác. À à, tại trong đồn cảnh sát cũng có cảnh hoa, là chuyên gia giám định Đặng Phỉ, cũng là nữ thần trong mộng của Triệu.”

      “Biến ngay tên kia, uống nhiều rồi ba hoa.” Triệu Trạch cầm lấy màn thầu nhét vào miệng Lê Huy.

      Tiết Nhạc ở bên cạnh theo: “Ối ối, Triệu nhà mình thẹn thùng kìa, thích chị Đặng Phỉ cứ , bọn tớ ủng hộ cậu.”

      “Để xem, nhát gan như vậy dám ngỏ ý ”, Kỷ Lang cũng hùa theo trêu ghẹo: “Đặng Phỉ cũng vậy, chắc cũng chỉ có mình Triệu Trạch thích mà thôi.”

      “Sếp! cũng được nhé. Phỉ sao, em thấy Phỉ rất tốt.” Triệu Trạch mực bênh vực. Đặng Phỉ là bác sĩ pháp y khoa giám định, cả ngày chỉ thích làm bạn với thi thể, đặc biệt trong lúc làm việc, xung quanh đều thoang thoảng mùi hương formalin.

      “Ha ha ha, do sếp thích người phụ nữ như chị Phỉ, nếu phải vậy Triệu đừng có mà hòng dành được”, Lê Huy cười cười .

      Mấy người nhốn nháo đánh lộn tùng phèo, cười cười trong suốt bữa ăn. Kỷ Lang tính tiền, sau đó sắp xếp xe đưa bọn họ về nhà, có Mục Y trợ giúp, nhanh chóng đem mấy tên ma men sắp xếp ổn thỏa, có điều cuối cùng chỉ còn mỗi Mục Y ở lại.

      Kỷ Lang nhìn đồng hồ, cũng còn sớm, dự tính đưa Mục Y về, lại bị ta từ chối.

      “Sếp, mọi người phải tương lai em trở thành cảnh hoa sao, còn sợ em gặp nguy hiểm? Em tự bắt xe về là được, cũng về nhà sớm nghỉ ngơi .”

      Kỷ Lang cũng kỳ kèo thêm, gật đầu: “Vậy được! đường chú ý an toàn, về đến nhà gọi cho tôi.”

      “Được!”, Mục Y ngồi xe taxi, khi xe chuẩn bị lăn bánh, đột nhiên mở miệng hỏi: “Lê Huy có sếp thích dạng người như chị Phỉ, biết sếp thích loại nữ nhân như thế nào đây?”

      Kỷ Lang sững người: “Ha ha ha, điều này ngay cả bản thân tôi cũng chưa nghĩ đến …”

      * * *
      mê sáchBi Nhí thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 9: INDIETRO THẦN BÍ

      Kỷ Lang vừa về đến nhà, chưa kịp mở đèn, nương theo ánh trăng chiếu vào phòng, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cuộn mình ghế salon. Chẳng hiểu tại sao nhịp tim của đánh thịch cái. lặng lẽ mở chiếc đèn bàn, lúc này mới nhìn thấy Tô Niệm Đường cuộn mình nằm ngủ ghế salon, ngủ say lắm rồi, trong tay vẫn còn quyển sách đặt bàn.

      Kỷ Lang nhàng đến gần, ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt xinh đẹp của dưới ánh đèn mờ ảo, môi trắng hồng, hàng lông mày tinh tế hơi nhíu lại, còn có thanh ùng ục từ trong bụng của phát ra. Cách đó xa chiếc bàn ăn là mâm cơm nguội ngắt.

      bé ngốc!”, thấp giọng .

      Vì ngủ sai tư thế mà mặt lưu lại mấy dấu đỏ đỏ, lấy ngón trỏ đụng cái, ngờ lập tức mở mắt, trong ánh mắt có chút đề phòng. Nhưng khi nhìn người trước mắt là Kỷ Lang, ánh mắt ấy dịu xuống, tròng mắt hơi đỏ, giống như con thỏ trắng .

      Kỷ Lang sao bây giờ mới về?”, bật dậy, dụi dụi hai mắt hơi mơ màng nhìn Kỷ Lang: “Em làm cơm chờ về, thức ăn nguội hết rồi, để em hâm nóng lại nhé!”

      “Nè …”, Kỷ Lang ngăn lại: “ ăn rồi, trước đây cần chờ về mà.”

      “Ăn rồi?”, Tô Niệm Đường nheo mắt, đáy mắt ánh lên tia thất vọng.

      “Ngày hôm nay phá được vụ án lấy trộm đồ, khao mấy người trong Sở Vụ ăn cơm, vì vậy về hơi trễ.”

      “Vụ án phá rồi sao?”, Tô Niệm Đường lập tức cảm thấy hứng thú, hỏi: “Có phải Hà Uy nhận tội ta cùng bà Vương lập mưu ?”

      “Vâng đúng rồi, nhóc ạ. Nhờ em nhắc phải tìm Vương Hữu Tài trước, nên vụ án nhanh chóng điều tra ra chân tướng.”

      Tô Niệm Đường nhếch môi: “ Kỷ Lang phá được án mời mấy người trong sở ăn cơm, còn em giúp ân huệ lớn như vậy, biết cảm ơn em thế nào đây?”

      “Cám ơn?”, Kỷ Lang nâng cằm lên, nở nụ cười mê người, “Nếu lấy thân báo đáp được , biết em có chịu nhận ?”

      Tô Niệm Đường hất tay ra nhưng vẻ mặt cũng chợt ửng đỏ: “ Kỷ Lang chứ?”, thanh của còn có chút mong chờ.

      “Ha ha ha, đùa thôi, bé ngốc!”, Kỷ Lang vò vò đầu , sau đó chậm rãi đến bàn ăn, nhấc chiếc đũa gắp dĩa thức ăn lạnh tanh, ăn miếng lớn: “Tay nghề tồi nhe, biết sau này ai diễm phúc cưới được em, quả là người có lộc ăn.”

      Trong nháy mắt, Tô Niệm Đường từ ánh mắt thất vọng nhanh chóng tỉnh táo, đoạt lấy đôi đũa từ trong tay : “Nguội ngắt rồi còn ăn!”

      Kỷ Lang vung vung tay: “Được rồi! Em mau ngủ , chỗ này để ăn dọn cho. , sau này em đừng nấu cho ”, Kỷ Lang thở dài, “ khá bận, thường về nhà ăn cơm.”

      “Ờ, em biết rồi!”. Tô Niệm Đường nhụt chí, nhún vai: “Vậy em ngủ trước!”. xong, mặc kệ cơm nước bàn, xoay người về phòng.

      Kỷ Lang lắc lắc đầu, nhìn thức ăn bàn: “ bé này …”, để chỗ này lại cho dọn sao.

      Sáng sớm Kỷ Lang đến Sở Vụ, lúc này vẫn chưa có ai, Kỷ Lang thay bộ quần áo thường, xuống sân phía dưới lầu chạy bộ, vừa chạy vừa nghĩ đến vụ án giết người xảy ra mấy ngày trước. Vụ án có chút đầu mối, mà trong lòng cũng chẳng phán đoán được gì.

      Sau khi chạy vài vòng, Kỷ Lang dựa vào lan can thở hồng hộc, uống ngụm nước, sau đó mò mò túi áo tính đốt điếu thuốc, kết quả phát mình thay bộ quần áo khác.

      chỉ còn cách lấy tay phiết môi, mắc chứng nghiện thuốc lá, bây giờ có cảm thấy khó chịu, đành phải quay về tìm thuốc hút thôi.

      Vừa mới lên lầu nghe tiếng chuyện trong phòng làm việc.

      “À, sếp đến rồi!”

      “Có chuyện gì?”, Kỷ Lang nhìn đám người tụ tập trước máy vi tính Tiết Nhạc.

      “Sếp, nhân vật ‘Ro’ diễn đàn Tấn Giang lại giải đề, lần này ‘’ lôi lại mấy đề năm trước giải hết. Trời ạ! Cấp độ tuy thấp nhưng trả lời như đại thần á!”. Tiết Nhạc hưng phấn chỉ vào màn hình máy vi tính: “Chính là vẫn chưa biết người này là ai. Sếp, hôm nay em còn cố tình tra IP của ‘’, và dĩ nhiên tra ra. Nếu vậy ‘’ cũng là cao thủ máy tính đó!”. Vẻ mặt Tiết Nhạc lúc này như tìm được đối thủ .

      Kỷ Lang hừ hừ tiếng, dáng vẻ có chút hứng thú, lơ đãng liếc nhìn lên màn hình của Tiết Nhạc, ngay lập tức cau mày, kéo Tiết Nhạc và Lê Huy đứng ở đó ra, nhìn chằm chằm trong máy vi tính đề mục và đáp án.

      “Đây là đề mục của Đại thần đưa ra vào hai năm trước, vẫn chưa ai giải được, dĩ nhiên, là chuyện của ngày hôm qua, bắt đầu từ sáng nay ‘Ro’ giải thành công.”

      Sắc mặt Kỷ Lang tốt lắm. hừ lạnh, vỗ vỗ vai Lê Huy: “ làm việc sao? Túm tụm ở đây làm gì?”

      Triệu Trạch vỗ tay: “Nào làm việc thôi, toàn lo chuyện đâu thôi à!”

      “Á … giải tán!”

      Kỷ Lang cũng về phòng làm việc của mình, nhưng lại vội vàng mở máy tính, đăng nhập vào diễn đàn Tấn Giang, truy cập ngay trang Tiết Nhạc vừa đề cập.

      --- Án mạng phát sinh tại nhà trọ, chủ nhà trọ bị hung thủ dùng dao chém chết. Quan phủ địa phương sau khi nhận được tin liền lập tức điều tra. Ông lệnh cho toàn bộ các khách từ mười lăm tuổi trở xuống cùng phụ nữ trọ ở đây giải về nha môn thẩm vấn, rồi thả họ ra, sau đó lại triệu hồi trở lại, cứ như vậy lập lập lại nhiều lần, đến ngày cuối cùng chính thức bắt được tên hung thủ. Xin hỏi tại sao lại như vậy?

      Đề thi này là do đăng mạng vào hai năm trước. Khi ấy còn trẻ, cũng giống như Tiết Nhạc bây giờ rất thích lên internet khoe khoang, chứng tỏ đẳng cấp của mình. Khi đó cũng được mệnh danh là Đại thần tư duy, rất thích đưa ra câu đố, sau đó nhìn người khác giải được rồi phải cầu xin đáp án.

      Về sau, đạt được cấp độ cao nhất của diễn đàn, liền còn thấy hứng thú. Bây giờ câu đố của được giải đáp, đương nhiên phải nhìn xem là thần thánh phương nào.

      --- Đây là đề điển hình về chiến thuật tâm lý, phụ nữ và trẻ em bị giải lên rồi tha về nhiều lần như vậy là để thăm dò nội tâm hung thủ. Cứ thế lặp lặp lại, hung thủ lo lắng, thầm nghĩ tại sao nha môn lại chỉ giải phụ nữ và trẻ em. Có tật giật mình, hung thủ dĩ nhiên hướng về phía mấy tay quan sai để dò la, như vậy có thể biết ai là hung thủ.”

      Kỷ Lang xoay cây bút trong tay, sau đó nhàng đặt lên mặt bàn, ‘Ro’ này có tài, đây chính là giả thiết của năm đó.

      Sau đó, lập tức lên diễn đàn mở bài mới.

      --- Có gia đình khá giàu có, nhà này có 2 đứa con, đứa con trai có tính cách khá kỳ lạ, thằng bé mắc bệnh sạch nhưng lại rất thích cắn móng tay, đứa con tính cách khá hoạt bát, đáng . Thế nhưng, hai em từ quan hệ tốt, thằng luôn thích bắt nạt đứa em , còn hợp tác với nhóm khác đến bắt nạt đứa em này. em dễ tính đều cho qua.

      Mọi chuyện cứ thế qua đến khi hai đứa bé trưởng thành.

      ngày nọ, cha mẹ bọn họ đều mất, để lại phần gia sản khá lớn, hai em trở thành người thừa kế. Hai người bắt đầu tranh giành tài sản, đến ngày nọ, người trai cũng đột nhiên qua đời.

      Người trai là bị bỏ độc chết, thế nhưng tại trường tất cả chén trà hay bánh ngọt đều kiếm ra thành phần gây độc, vậy người trai bị độc chết bằng cách nào?”

      Sau khi đăng đề tài, Kỷ Lang thoát khỏi diễn đàn, chuẩn bị lấy hồ sơ vụ án lần trước xem lại lần, ngờ Triệu Trạch gõ cữa: “Sếp! Mấy ngày trước tra ra thân phận nạn nhân.”

      Kỷ Lang vội vàng cho ta vào ngồi báo cáo tình hình.

      “Nạn nhân tên Lý Linh Linh, năm nay hai mươi lăm tuổi, là chuyên viên tư vấn của Trung tâm thẩm mỹ nằm đường Đức Nhai ở thành phố Bắc. Miệng lưỡi ta ngày thường cũng khá chua ngoa nhưng có nhiều kẻ thù. Sáng sớm hôm nay khi đồng nghiệp đọc được bản tin tìm người của chúng ta internet, liền gọi đến đây thông báo tin tức. Theo như lời khai Linh Linh mất tích cách đây tuần.”

      Kỷ Lang gật đầu, tiếp nhận tư liệu tay Triệu Trạch, lật lật xem sơ lúc, sau đó hỏi: “ nay, xác định hai kẻ tình nghi?”

      “Đúng, Lý Linh Linh là thuộc nhóm người đến di cư đến thành phố Bắc làm ăn. có người thân ở đây, có bạn trai ở chung với nhau được ba năm, cũng tính đến chuyện kết hôn. Theo như đồng nghiệp cho biết, quãng thời gian trước, Lý Linh Linh cùng bạn trai có cãi cọ, nguyên do cũng vì cậu em họ của Lý Linh Linh mới dọn đến ở vào tháng trước, cậu ta ở chung nhà với Lý Linh Linh. Có thể người em họ này đến nhà bọn họ ở lại ăn ngồi rồi, nên người bạn trai có chút bất mãn. Mối tình nghi lớn nhất nay tập trung lên người bạn trai của Lý Linh và người em họ.”

      Kỷ Lang gật đầu: “Cậu sắp xếp chút, điều tra người bạn trai và em họ của ta, thuận tiện ghé qua Cục cảnh sát xem tình hình thế nào, đồng thời nhớ lấy bản khẩu cung của hai người bọn họ.”

      “Dạ!”, Triệu Trạch gật đầu: “Em ngay!”

      Xế chiều, Tiết Nhạc và Lê Huy cơ bản điều tra ra bối cảnh của người bạn trai và em họ của Lý Linh Linh. Bạn trai của Lý Linh Linh tên Trương Bằng, năm nay hai mươi bảy tuổi, là nhân viên chuyển phát nhanh, trong nhà chỉ có bà mẹ già, ngày thường rất hiếu thuận. ta cùng Lý Linh Linh cũng ở với nhau được ba năm, phấn đấu ba năm cũng có được căn nhà đầu tiên.

      Em họ của Lý Linh Linh tên Lý Trí, hai mươi mốt tuổi, ở quê trộm gà bắt chó, bị người khác xem thường nên đến thành phố Bắc nhờ vả người chị họ. Thế nhưng khi đến thành phố Bắc, cả tháng trời chịu tìm việc làm, còn ăn ké ở nhờ nhà Lý Linh Linh, suốt ngày chỉ ăn rồi lại nằm.

      Hai tuần trước đó, vì trộm ba ngàn đồng của Trương Bằng dành dụm gửi cho mẹ chữa bệnh, nên Trương Bằng và Lý Linh Linh có cãi nhau trận ầm ĩ, sau đó Lý Linh Linh cũng tỉnh ngộ nên muốn đuổi Lý Trí ra khỏi nhà.

      Sau khi báo cáo xong, Lê Huy vừa khinh bỉ vừa tức giận : “Nếu em mà là Trương Bằng chắc em đánh chết cái thằng Lý Trí quá, quả thực đúng là súc sinh. Sếp! Hung thủ nhất định là tên Lý Trí, bởi vì trộm tiền được, lại bị người chị họ đuổi ra ngoài, nên tức giận giết chết người chị họ này.”

      Kỷ Lang nhíu mày: “Theo như cậu như vậy, tiếp theo chúng ta cần điều tra gì nữa hết?”

      Lê Huy cứng miệng, gật đầu cái: “Thôi, coi như em chưa gì hết.”

      “Triệu Trạch đâu rồi? phải đến Cục cảnh sát lấy khẩu cung sao, sao bây giờ vẫn chưa thấy về?”, Kỷ Lang lại quay bút cũng nhìn Lê Huy, mà tỉ mỉ kiểm tra lại tự liệu vừa xem vừa hỏi.

      Kỷ Lang vừa đến đây, Lê Huy tự dưng nổi điên, ta nghiến răng nghiến lợi : “Khỏi , Sếp! Tên Đội trưởng mới đến Cục cảnh sát kia quả thực là tên đáng ghét. Ngày hôm nay Triệu đến Cục lấy khẩu cung như bình thường, cái tên Hứa Thiên Lập lại cho Triệu được phép xem, còn đây là chuyện của cảnh sát bọn họ, do bọn họ phụ trách, được quyền xen vào. Từ trước đến nay các vụ án vẫn do Sở Vụ chúng ta cùng bên phía cảnh sát cùng phối hợp điều tra, đây là đặc quyền của Cục Trưởng cho phép mà.”

      Kỷ Lang nhấc cây bút đặt lên tay, xoay tròn cái, cây bút xoay xoay trung, sau đó lại bị Kỷ Lang nắm gọng trong tay. gật đầu, hơi nhíu mày: “ sao?”

      ----------------------------
      mê sáchBi Nhí thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :