1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẳng cấp tư duy - Lưu Ly Vận Kiều (77C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 76: ĐẠI KẾT CỤC (THƯỢNG)

      Tô Niệm Đường từ từ mở mắt, khẽ cựa quậy khỏi vòng tay của Kỷ Lang: “ Kỷ Lang …”

      Kỷ Lang duỗi tay nhìn cái, rồi lại ôm chặt vào trong lòng. lấy tay nâng đầu , hôn sâu.

      lúc lâu sau mới chịu buông ra.

      “Đường Đường …” Kỷ Lang gọi tên Tô Niệm Đường.

      Tô Niệm Đường nghẹn giọng: “ Kỷ Lang! Em xin lỗi, em để phải lo lắng …”

      “Chỉ cần em tỉnh lại là tốt rồi.” Kỷ Lang lại ôm vào trong lòng. Giờ khắc cảm nhận được suýt chút nữa biến mất khiến tâm run sợ từng hồi.

      Tô Niệm Đường chôn đầu trong lồng ngực Kỷ Lang, rưng rức: “Cố Minh Sinh rồi, IA cũng rồi…”

      Kỷ Lang xoa xoa đầu : “Em biết IA rồi?”

      Tô Niệm Đường gật đầu: “Vâng! ấy có với em. ấy còn bảo, nếu như sau này gặp phải việc đả kích nặng nề, ấy vẫn quay lại …”

      Kỷ Lang khẽ cười … Quả đúng là phong cách IA.

      “Em còn có . Đường Đường, bây giờ em chỉ có , mà còn có con. Do vậy, Đường Đường, em đừng đau lòng, cũng đừng khổ sở …” Kỷ Lang nâng đầu lên, hôn lên trán.

      “Con?” Tô Niệm Đường tin vào tai mình: “Con gì chứ?”

      ngốc, em có thai … Em mang thai con của chúng ta!”

      Kỷ Lang đưa Tô Niệm Đường về nhà.

      Bà Kỷ đến bệnh viện thấy hai người bọn họ, cực kỳ lo lắng. Kỷ Lang nhìn điện thoại, mẹ gọi cho hơn chục cuộc, vội vàng gọi lại.

      “Hai đứa ở đâu? Sao mẹ gọi được?”

      Kỷ Lang vội vàng trả lời: “Bọn con sao, ở nhà đây.”

      “Con đưa Đường Đường về đây, dì Đường Đường đến rồi, con còn qua gặp?” Bà Kỷ giọng: “Dì Đường Đường chính là mẹ vợ con đó!”

      Lúc trước ở Mỹ, dì của Đường Đường từng gặp Kỷ Lang. Trông thấy bộ dạng lo lắng cho Đường Đường của Kỷ Lang, bà ta đoán ra được quan hệ của hai người. Kỷ Lang lại là con trai của người bạn thân nên dì Đường Đường rất yên tâm.

      Mẹ Kỷ sắp đặt cho Đường Đường và dì ở phòng, để hai người bọn họ thoải mái chuyện, còn bà lôi Kỷ Lang ra ngoài dặn dò vài thứ.

      Ví như khi nào chuẩn bị hôn lễ, sau khi kết hôn hai người ở đâu, làm gì.

      Kỷ Lang vuốt mồ hôi: “Mẹ! Bây giờ những chuyện này e là quá sớm ?”

      Bọn họ trước tiên phải kết hôn .

      “Dì người ta cũng đến. Trước phải cuối tháng đính hôn sao. Bây giờ Đường Đường mang thai, vậy trực tiếp tổ chức hôn lễ luôn .”

      Kỷ Lang …” Tô Niệm Đường ra cùng dì, ánh mắt nhìn Kỷ Lang đầy áy náy: “Em muốn về Mỹ ở với dì thời gian.”

      Kỷ Lang: “…” Nhiệt tình, hưng phấn trong nháy mắt bị câu này của Tô Niệm Đường dập tắt. Kỷ Lang hít sâu hơi: “Tại sao muốn về Mỹ?”

      “Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, em muốn tìm nơi yên tĩnh suy nghĩ … Thế nhưng, em chắc chắn quay về.” Đôi mắt của nhìn chằm chằm Kỷ Lang kiên định: “ Kỷ Lang, em trở về …”

      Kỷ Lang kéo cánh tay của Tô Niệm Đường về phía phòng của mình.

      “Tại sao em muốn rời ?” Kỷ Lang nghiêm mặt hỏi: “Đường Đường, có phải em vẫn trách ?”

      IA , Đường Đường trách , Đường Đường chỉ trách mình. ra IA sai ư, Đường Đường vẫn trách ?

      có … Em chỉ là … biết làm sao đối mặt với Kỷ Lang …” Tô Niệm Đường ngồi giường, hai tay ôm đầu, sầu não.

      “Tại sao biết đối mặt với thế nào?” Kỷ Lang nghĩ ngay đến Cố Minh Sinh. Chỉ vì cái chết của ta nên Đường Đường mới như thế sao? “Em muốn trốn đến Mỹ, sau đó lại tạo ra IA m ới à?” Kỷ Lang nắm chặt bả vai , để đối diện với mình: “Đường Đường, em cho rằng như vậy là công bằng đối với ư?”

      “Em ..” Tô Niệm Đường khẽ nhắm mắt: “Xin lỗi … Em xin lỗi Kỷ Lang, nhưng có số chuyện … em cần phải suy nghĩ kỹ …” trầm giọng: “Vì chuyện của Cố Minh Sinh … em … em … Em nhớ Cố Minh Sinh từng hỏi em câu…”

      Kỷ Lang gặng hỏi: “Câu gì?”

      “Cố Minh Sinh từng hỏi em rốt cục tình cảm của em đối với là gì. Là hay chỉ là thói quen ỷ lại từ khi còn thơ ấu …”

      Kỷ Lang: “…”

      Chính vì lẽ đó, sau khi trêu chọc , để , mới phát tình cảm của mình phải là mà chỉ là tính ỷ lại được hình thành khi còn bé?

      Trán Kỷ Lang nổi gân xanh khiến Tô Niệm Đường sợ sệt, co cụm lại về phía sau.

      Lúc này Kỷ Lang chỉ muốn chửi thề ‘Mẹ kiếp, em chơi tôi sao?’

      Kỷ Lang đẩy nằm xuống giường, lạnh lùng: “Tô Niệm Đường, em thấy như vậy là đúng sao? Em đùa bỡn , trở thành người phụ nữ của , có con với , rồi bây giờ em cho biết, người em có thể phải là tôi? Là vì ai khiến em có ảo giác này?”

      Tô Niệm Đường ngơ ngác nhìn người đè mình dưới thân nhưng vẫn rất cẩn thận để đè lên bụng , ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.

      “Em …” Nhất thời biết phải trả lời ra sao.

      Kỷ Lang cúi đầu, ngậm lấy đôi môi của Tô Niệm Đường triền miên, lúc lâu sau mới vùi đầu vào hõm vai Tô Niệm Đường, “Đường Đường, em đừng được , ở bên cạnh …”

      Em em muốn , lần trước lần là mười mấy năm mới chịu quay về bên . Lần này em dự tính bao nhiêu năm mới trở về?

      Những năm tháng kia, chúng ta còn . Bây giờ chúng ta đâu còn bao nhiêu lần mười năm để lãng phí.

      Kỷ Lang …” Tô Niệm Đường chậm rãi đưa tay, ôm lấy Kỷ Lang: “ quá lâu, em chỉ muốn buông lỏng bản thân chút … Nơi đây, quá ngột ngạt …”

      Kỷ Lang hít sâu hơi: “Nếu như em kiên quyết … Được rồi! Em …”

      Kỷ Lang đồng ý khiến Tô Niệm Đường có chút mất mát … gật đầu.

      Ngày tiễn Đường Đường, Kỷ Lang hối hận, hối hận đồng ý với . thân mình, cả hành lý cũng đem theo, chỉ có cái túi nho theo sau dì.

      Tuy nhiên, cũng biết, Tô Niệm Đường cần bước đệm, thể quá gấp gáp, nếu kết quả trái ngược hoàn toàn.

      “Đường Đường! Sang Mỹ phải luôn nhớ đến .” Kỷ Lang dặn dò.

      “Vâng …” Tô Niệm Đường gật đầu: “Em biết rồi.”

      “Đừng nghĩ nhiều quá. Cho dù nghĩ ra hay nghĩ thông suốt cũng phải quay về tìm , …”

      “Vâng … Cho dù có bất cứ chuyện gì, em đều quay về, Kỷ Lang!”

      Kỷ Lang ôm lấy Tô Niệm Đường, thầm: “ chờ em quay về Đường Đường.”

      Tô Niệm Đường gì, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm phía sau lưng Kỷ Lang. Dì của Đường Đường cũng trông thấy người kia, giận tím mặt: “Tô Hải!”

      Kỷ Lang buông Đường Đường ra, quay lưng nhìn Tô Hải. Trải qua việc Đường Đường bị bắt cóc, cho dù là tâm tính hay ngoại hình của Tô Hải cũng thay đổi ít. Ông ta bây giờ trông như người ba chân chính, rất mộc mạc, đơn giản.

      Thế nhưng, cho dù có như vậy, ông ta vẫn thể chiếm được Đường Đường cùng tha thứ của và dì.

      Trông thấy mọi người nhìn mình, Tô Hải gượng gạo tiến về phía trước, nghẹn ngào: “Tuệ Vân …”

      Ông ta nhận lầm người, nhìn người dì trở thành mẹ Đường Đường.

      Bốp!

      cái tát tai của dì Đường Đường giáng thẳng xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Cái tát này tôi thay chị tôi đánh ông. Tên khốn, ông căn bản có tư cách nhắc đến tên chị ấy.”

      Tô Hải im lặng chịu đựng, rốt cục có người có thể đánh ông ta, tựa như chỉ có cái tát tai này mới có thể tẩy quá khứ của ông ta.

      Đám đông ở sân bay đều nhìn về phía này.

      Vừa dứt lời, bà ta chuẩn bị thêm cái tát, bị Đường Đường can ngăn.: “Dì! Thôi quên …”

      Tô Hải ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Niệm Đường.

      “Ông nợ tôi, chính vì vậy tôi cần dì đánh bạt tai này cho tôi. Thế nhưng, là ông nợ mẹ tôi, vĩnh viễn phải chỉ cái tát tai mà có thể trả lại.” Tô Niệm Đường hoàn toàn hiểu tâm ý của ông ta, tiếp tục : “Cho dù chết rồi, cũng bù đắp được. Cho nên, sau này, ông đừng xuất trước mặt tôi, tôi muốn nhìn thấy ông, lúc nào cũng bày ra vẻ mặt hối lỗi.”

      Tô Niệm Đường xoay người, quay sang Kỷ Lang lời tạm biệt, sau đó cùng dì làm thủ tục.

      “Đường Đường biến mất hoàn toàn trong cuộc sống mới là cách duy nhất để ông chuộc lại lỗi lầm, ông Tô. tình thể nào cứu vãn.” Kỷ Lang khuyên lơn.

      Cũng may bản thân mình làm ra chuyện thể nào cứu vãn, Kỷ Lang nhìn người đàn ông mấy chục tuổi đầu, trong lòng cảm khái.

      *

      tháng sau, nước Mỹ.

      Thành phố Bắc gần đây bình yên vô , Kỷ Lang giao việc cho nhân viên trong sở, còn thu dọn hành lý Mỹ.

      tháng là khoảng thời gian nhiều nhất có thể cho Đường Đường giải sầu. cũng hề muốn sau thời gian giải sầu này Đường Đường nghĩ được thông suốt vấn đề kia, cho rằng tình cảm của với chỉ là ỷ lại.

      Ỷ lại cũng được, cũng được, cũng biến chuyển. Nếu là vậy, ấy nhất định rời khỏi .

      Máy bay hạ cánh vừa vặn là ban ngày. Kỷ Lang ngủ mấy bay được vài tiếng, tinh thần phấn chấn nhìn bầu trời nước Mỹ. u ám như bầu trời thành phố Bắc, có lẽ vì có Đường Đường ở tại nơi này sao?

      Kỷ Lang báo cho Đường Đường việc đến đây, muốn dành cho niềm vui bất ngờ. Tuy nhiên khi đến nhà của mới biết Đường Đường ra ngoài dạo phố.

      Vẫn còn tâm trạng dạo phố, xem ra tâm tình của khá hơn nhiều, nỗi lo lắng trong lòng Kỷ Lang cũng giảm ít.

      Kỷ Lang muốn tìm , dì của Đường Đường ra hiệu cho Kỷ Lang ngồi xuống, cùng bà ta tâm .

      ra lúc trước là dì đề nghị Đường Đường trở về.”

      Kỷ Lang sững sờ, thuận theo ý của dì, ngồi xuống: “Tại sao?”

      “Ở Trung Quốc xảy ra quá nhiều chuyện …” Dì Đường Đường thở dài tiếng: “Mãi cho đến khi về nước, dì mới biết ra Đường Đường gặp tên khốn kia; hơn nữa, lần này bị bắt cóc cũng vì tên khốn kiếp này …”

      Người khốn nạn trong lời bà ta đề cập chính là Tô Hải: “T l ý Đường Đường ổn định, g phải chuyện đó, dì sợ nó suy sụp. Vì vậy, dì kiến nghị nó về cùng, nó cũng đồng ý. May là … may là lần này Đường Đường rất kiên cường … phải chăng là do nó mang thai?”

      Kỷ Lang cong môi, Đường Đường của trở nên kiên cường.

      “Dì và chồng có con, nên coi Đường Đường và Tư Nhã như con ruột … Hai đứa này … Haizza, bây giờ có thể nhìn thấy cháu và Đường Đường bên nhau, dì cũng yên tâm.” Dì Đường Đường thở dài: “ tìm nó !”

      * * *

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 77: ĐẠI KẾT CỤC (HẠ)

      Căn cứ vào hướng dẫn của dì Đường Đường Kỷ Lang tìm đến trung tâm thương mại này. Nhìn con đường mua sắm dài dằng dẵng, bó tay toàn tập. Đây là vấn đề nan giải cuối cùng dì đưa ra cho sao? Người đông đến thế này làm sao tìm ra được Đường Đường?

      Cuối cùng, Kỷ Lang thể lựa chọn phải kiên nhẫn, chậm rãi qua từng gian hàng, coi như dạo phố cũng được. Kỷ Lang tin chắc nếu như và Đường Đường có duyên nhất định gặp gỡ, cho dù có gặp về nhà Đường Đường cũng có thể nhìn thấy .

      Kỷ Lang vô tình ngang cửa hàng mẹ và bé. Xuyên qua cửa sổ kính sát đất, nhìn thấy hai manơcanh, người đàn ông và người phụ nữ có thai. Biểu cảm của hai người nộm này như , tựa như hai vợ chồng. Người đàn ông đầy trìu mến nhìn người vợ, bàn tay nhàng xoa bụng ta. Người phụ nữ dựa vào lòng người đàn ông, tay đan tay, cúi xuống nhìn bụng lum lúp sau bộ váy áo.

      Kỷ Lang ngắm nhìn cảnh tượng này đột nhiên nghĩ đến và Đường Đường. Nếu hai người cũng như thế này ra sao nhỉ, chắc chắn còn sống động hơn gấp nhiều lần.

      đẩy cửa vào trong, nhưng điều khiến kinh hỉ chính là bóng lưng cầm lên, rồi lại đặt xuống từng món từng món đồ chơi bé xíu, bóng lưng khiến mất ngủ bao lâu nay.

      biết, nếu có duyên, nhất định gặp gỡ.

      từ từ qua, muốn bịt hai mắt của , để đoán xem mình là ai.

      Đường Đường nhất định ngờ xuất ở đây. Chờ đến khi đoán ra, bất thình lình xuất trước mắt , đem đến cho niềm vui bất ngờ. Phải chăng Đường Đường mừng đến phát khóc?

      thực tế, cũng hành động như vậy, nhưng kết quả … Tay còn chưa đụng được vào người , bất ngờ bị nắm lấy, dùng lực mạnh, vật ra nền đất.

      Kỷ Lang: “…”

      Đau chết được, bên tai thanh tiếng nước ngoài bô lô ba la, giả chết cho xong chuyện.

      Chuyện lớn xảy ra khiến đám đông xung quanh vỗ tay reo hò, khen Tô Niệm Đường mạnh mẽ.

      Kỷ Lang?”

      Sau khi nhìn ràng, Tô Niệm Đường cất giọng kinh ngạc, vội vàng cúi đầu xin lỗi những người xung quanh, biểu thị mình đánh nhầm người, để mọi người dần dần tản ra. Nhìn Kỷ Lang nằm ngã đất, Tô Niệm Đường dở khóc dở cười, quỳ chân, vỗ vỗ lên mặt , giọng: “ còn ai rồi, tỉnh dậy Kỷ Lang …”

      Kỷ Lang nheo mắt: “ tan xương nát thịt rồi , đứng lên nổi.”

      Tô Niệm Đường cắn cắn môi: “Xin lỗi! Em đưa bệnh viện…” Dứt lời, Tô Niệm Đường lấy tay đỡ phần lưng, tay nâng gáy, chuẩn bị bế bồng như kiểu công chúa …

      Đám người tò mò vẫn đứng đó, vỗ tay rào rào, tán thưởng Tô Niệm Đường: “Good! Good!”

      Kỷ Lang: “… Em thả xuống.”

      Tô Niệm Đường chớp chớp mắt: “ có thể tiếp tục giả vờ bất tỉnh, em biết rất ngại …”

      Kỷ Lang: “…”

      Sau đó hai người tay trong tay, Tô Niệm Đường liếc nhìn người đàn ông bên cạnh mình: “Em ngờ đến …”

      Kỷ Lang hừ hừ vài tiếng, bàn tay vẫn nắm chặt tay Tô Niệm Đường: “Em nghĩ thông suốt chưa?”

      Tô Niệm Đường nghiêng đầu: “ đoán !”

      “Em về Mỹ, cuộc điện thoại cũng gọi cho . Nếu như tìm em, có phải em cũng liên lạc với ?” Kỷ Lang oán thán.

      Tô Niệm Đường nghe Kỷ Lang nhắc đến chuyện này, trừng mắt nhìn : “Ai em gọi?”

      Ngày đó gọi cho , kết quả đầu dây bên kia trả lời lại là thanh của người phụ nữ, ta yểu điệu trả lời Kỷ Lang ngủ, nếu có việc có thể lưu trong hộp thư thoại. Then chốt ở chỗ người phụ nữ ấy dám gọi hai tiếng ‘Kỷ Lang’ …

      Hộp thư pà gì chứ! Thành phố Bắc khi ấy là buổi tối.

      Ngay tại thời điểm đó, mới nghĩ thông suốt. Tình cảm của với Kỷ Lang là tình . Có thể khi bắt đầu chính là ỷ lại, nhưng trải qua mấy tháng chung sống, đem phần ỷ lại đó biến chuyển thành tình .

      Chỉ có mới ghen khi nghe giọng phụ nữ đầu dây bên kia. Lúc ấy chỉ hận mình thể lập tức bay về nước …

      “Người phụ nữ kia là ai?” Tô Niệm Đường dáng vẻ hùng hùng hổ hổ, muốn tính xổ.

      “Phụ nữ nào?” Kỷ Lang ngơ ngác.

      Tô Niệm Đường trừng mắt …

      Kỷ Lang ho khẽ tiếng: “Ý em là người phụ nữ này?” Kỷ Lang tắt điện thoại di động của mình, rồi ra hiệu cho Tô Niệm Đường gọi cho .

      Tô Niệm Đường bán tính bán nghi gọi điện thoại vào máy Kỷ Lang, lát sau quả có tiếng phụ nữ vang lên, giống như đúc lần trước: Alo, tại Kỷ Lang ngủ rồi, có chuyện gì có thể chuyển qua hộp thư thoại. Cám ơn!

      Tô Niệm Đường: “…”

      Cái quỷ gì đây?

      “Đây là phát minh của Tiết Nhạc trong khi rảnh rỗi, có vụ án, trong giai đoạn dùng thử. Đều cài đặt cho toàn bộ nhân viên của Sở, chỉ cần khi điện thoại tắt nguồn, nếu có người gọi đến, nghe được phần ghi này. Tiết Nhạc đây là phần mềm chống quấy rối đặc biệt. Nếu người gọi chuyển qua hộp thư thoại người nhận bao giờ biết được người đó từng gọi cho mình.

      Kỷ Lang ôm eo Tô Niệm Đường: “Đường Đường à … Có phải em ghen?”

      có!”

      Thiên tài ra cũng biết ghen.

      “Đường Đường, theo về nước !” Kỷ Lang giọng dò hỏi: “Sau này, công việc của em, làm trợ lý; ở nhà biến thành công cụ ấm giường, có được hay ?”

      Tô Niệm Đường mím mím môi: “Xem có thành ý như vậy … Vậy , Kỷ Lang chúng ta về nhà thôi.”

      Sau khi về nước, chuyện đầu tiên là Tô Niệm Đường tìm Tiết Nhạc, cầu ta cài giúp phần mềm lên điện thoại của , sau đó tắt nguồn trốn ở nhà mẹ Kỷ Lang suốt ngày.

      Nguyên ngày hôm đó, Kỷ Lang gọi cho Tô Niệm Đường điều nghe được giọng người đàn ông ngả ngớn gọi tên Đường Đường.

      Tối hôm đó, Tô Niệm Đường về nhà, nhìn phòng ngủ khách trang trí thành phòng trẻ con, còn mấy món đồ chơi mà từng nhìn thấy trong cửa hàng mẹ và bé ở Mỹ. ra trước khi về nước, Kỷ Lang quay lại cửa hàng này, xin chủ tiệm cho xem camera, bất cứ món đồ nào Tô Niệm Đường cầm qua, đều mua về.

      Còn Kỷ Lang ở phòng sát vách nổi trận lôi đình.

      Tô Niệm Đường bước vào trong, nhào vào lòng Kỷ Lang, thầm: “Kỷ Lang, em cảm động.”

      Kỷ Lang đẩy ra, thèm để ý đến .

      Tô Niệm Đường biết mình sai, vội vàng mở di động, xóa phần mềm đó ngay trước mặt Kỷ Lang: “Em chỉ thấy trò này chơi vui, chứ hề có bất cứ ý gì khác ….”

      Kỷ Lang hừ hừ, vẻ mặt dịu lại mấy phần nhưng vẫn thèm quan tâm đến .

      Tô Niệm Đường cau mày, rốt cục giận điều gì chứ?

      “Ái cha … á á .. Bụng em … bụng em đau quá!” Tô Niệm Đường ôm bụng ngã giường.

      Kỷ Lang sợ hãi, chạy sang , muốn kiểm tra chút xem bị sao. Kết quả Tô Niệm Đường xoay người, ép Kỷ Lang ở dưới thân: “Em bây giờ mới phát Kỷ Lang rất kiêu căng nha nha … cho em biết giận em điều gì, làm sao em đoán ra được…”

      Chuyên gia tâm lý học từ xưa đến nay vẫn thể đoán được tâm tư của người mình .

      Nghĩ đến đây cơn giận của Kỷ Lang mới dịu hẳn, nâng đầu Tô Niệm Đường, tính chuyện với , ngờ, hạ thấp giọng:

      “Ông xã …”

      tiếng gọi mềm mại, thế giới này còn từ ngữ nào ngọt ngào hơn hai tiếng ấy. trừng mắt nhìn Tô Niệm Đường.

      Đúng! Điều giận đó chính là ràng hai người bên nhau nhưng tại sao Đường Đường luôn gọi là ‘ Kỷ Lang’? phải như vừa rồi, phải lao đến gọi là ông xã ư?

      “Làm sao đoán được?” Kỷ Lang ho tiếng, trong lòng rạo rực.

      phải đoán mà là nhìn thấy …” Tô Niệm Đường trả lời: “Toàn bộ đều viết hết trong mắt rồi.”

      Kỷ Lang cau mày: “Vậy em xem tại mắt viết gì?”

      Tô Niệm Đường quay đầu nhìn chằm chằm hai mắt Kỷ Lang.

      Hơi thở thuộc về Đường Đường phả vào mặt, con mắt Kỷ Lang trở nên thâm sâu, con ngươi phản chiếu bóng hình Đường Đường.

      tại, trong mắt … tất cả đều là em.”

      nhìn chăm chú đến mức Tô Niệm Đường cảm thấy thẹn thùng, ngứa ngáy toàn thân,.

      Kỷ Lang xoay người, đè Tô Niệm Đường dưới thân, thanh khàn khàn: “Câu trả lời đây. tại, muốn em.”

      Gương mặt Tô Niệm Đường đỏ lựng, làm sao có thể trắng trợn như thế chứ: “Thế nhưng, chúng ta vẫn chưa ăn tối …” Tô Niệm Đường lấy hai tay chống ngực Kỷ Lang.

      ăn trước là được, chờ đến khi ăn no, cho em ăn .” Kỷ Lang ngậm vành tai Đường Đường, hơi thở nong nóng, bầu khí ám muội lan tỏa, cảm nhận được người trong ngực ràng run lên.

      Tô Niệm Đường tê dại toàn thân nằm lọt thỏm trong lòng Kỷ Lang, ngón chân co cứng vì nụ hôn của Kỷ Lang: “ Kỷ Lang …”

      “Hả???” Kỷ Lang kéo dài thanh , tựa như chất vấn Đường Đường: “Xem ra phải tìm cách để em quen thuộc danh xưng mới rồi.”

      cắn lên cần cổ Tô Niệm Đường, đầu lưỡi cọ qua cọ lại.

      Tô Niệm Đường dần dần mất lý trí, lạc lối trong nụ hôn của Kỷ Lang; tuy nhiên, trong nháy mắt, có được giây tỉnh táo, khiến lần lữa từ chối Kỷ Lang: “Ông … ông xã … được … được, con … con vẫn nằm ở đó.”

      Rốt cục Đường Đường tìm được lý do.

      Vạn lấy đứa làm trọng.

      Kỷ Lang dĩ nhiên biết có con nên dám dùng lực mạnh.

      Thế nhưng, cho dù chuyện gì chăng nữa, đêm nay nhất định bỏ qua Tô Niệm Đường.

      trầm giọng: “ cẩn thận … Đường Đường … muốn em … ….”

      Cuối cùng, Đường Đường thể chống lại dụ hoặc của Kỷ Lang …

      [Tác giả: Đoạn từ cổ trở xuống, thể miêu tả, giao lại cho các bạn tưởng tượng. Về phần tôi, tôi chỉ biết hai người bọn họ đắp chăn, tắt đèn…]

      ---- TOÀN VĂN HOÀN ---
      mê sáchYukio thích bài này.

    3. Yukio

      Yukio Member

      Bài viết:
      20
      Được thích:
      27
      @Nhộng Béo truyện này có làm ngoại truyện ko bạn?

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      @Yukio Chưa thấy gì bạn ơi có m post tiếp ạ

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :