1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẳng cấp tư duy - Lưu Ly Vận Kiều (77C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 71

      “Tôi nghiên cứu suốt đêm tư liệu mà các cậu gửi, tôi phát ra chuyện.”

      Kỷ Lang cầm điện thoại vừa nghe Chris phân tích, vừa đẩy cửa ra khỏi phòng nghỉ.

      Sở Vụ bây giờ khá đông đúc, có rất nhiều cảnh sát ở đây, có người xem camera ghi hình, có người lấy lời khai, nhưng có tiến triển gì.

      “Trong ba vụ án, ba người chết, bao gồm luôn cả mục tiêu kế tiếp của hung thủ là Tô Niệm Đường duy nhất chỉ có người thứ hai là có quan hệ với Tô Hải. Vừa hay nạn nhân này cũng là điểm mấu chốt nhất của vụ án.”

      Nếu như hung thủ muốn đánh lừa cảnh sát, như vậy vụ án đầu tiên nhất định đứng độc lập trong chuỗi vụ án. Tuy nhiên, trường hợp này lại hoàn toàn khác, vụ án thứ hai mới là vụ tách biệt trong án liên hoàn. Vậy vụ án này e rằng cũng là điểm mấu chốt phản ánh nội tâm của hung thủ. Nếu như Lý Linh Linh và Diệp Khả đều là mục tiêu giết người có chủ đích của hung thủ, vậy Dương Tuệ sao? Chẳng lẽ là do hung thủ nhìn ta hợp mắt nên giết chết?

      Hiển nhiên phải.

      Nếu như đúng theo phán đoán, nguyên nhân chỉ có thể là Dương Tuệ có mối quan hệ nhất định nào đó với hung thủ.

      Trong nháy mắt, Kỷ Lang nhớ đến thời điểm Đường Đường hỏi dò Phạm Vĩ và Phạm Vĩ có câu.

      Những người kia có bất cứ quan hệ gì với . Căn bản cũng chẳng cần phải giết những con người xa lạ.

      Nếu đạo lý này cũng áp lên tâm lý của hung thủ, nếu như Dương Tuệ có quan hệ với hung thủ, vì sao lại muốn giết ta? Nếu như có quan hệ, vậy là quan hệ gì?

      Kỷ Lang nhận ra được điểm mấu chốt này và bây giờ Chris cũng cùng phân tích. Dương Tuệ bị giết chết, phải là do ta có quan hệ nào đó với Tô Hải, mà là vì ta có quan hệ với thủ.

      Mà người này …

      “Tôi nghĩ cậu có thể điều tra những người thân của nạn nhân thứ hai, đặc biệt là chồng của ta.”

      Người này chính là Vương Hữu Tài …

      Kỷ Lang cũng nghĩ như vậy, khi nắm được mối dây liên hệ này liền lập tức nghĩ đến người, chồng của Dương Tuệ, Vương Hữu Tài.

      Căn cứ điều tra từ vụ án trước, Vương Hữu Tài có khuynh hướng bạo lực, thậm chí bạo ngược. Khi Dương Tuệ mang thai, tin ta mang thai con của mình, thậm chí trong lúc say rượu còn đánh đến mức Dương Tuệ xảy thai. Có là chỉ vì say rượu đánh đến mức mất đứa con? Hay phải chăng biết chắc đó phải là con .

      Kỷ Lang cất điện thoại, mọi người trong sở thấy bước ra, lo lắng hỏi: “Sếp! sao chứ?”

      Kỷ Lang lắc đầu, sắc mặt vẫn nặng nề như cũ, liếc nhìn cảnh sát: “Tôi cầu nhóm cảnh lực và muốn xin lệnh khám xét. Tôi biết hung thủ là ai.”

      Đây phải là lần đầu tiên Kỷ Lang đến biệt thự nhà họ Vương, lúc trước vì có vụ trộm cắp nên đến đây lần. Quay trở lại đây, căn nhà ai, ngay cả người hầu cũng . Kỷ Lang hận thể đá văng được chiếc cổng lớn này.

      biết từ đâu tìm lấy được thanh sắt, ngay trước mặt cảnh sát, đứng ở cổng, xoạt xoạt vài tiếng, cánh cổng mở toang.

      “Khà khà … Lúc ở trường, tôi lén học được.”

      Hứa Thiên Lập trừng mắt: “Nếu Vương Hữu Tài phải là hung thủ, các phải chịu trách nhiệm, tôi thể gánh nổi.” ta đứng trước mặt Cục Trưởng cam đoan bắt được hung thủ Cục Trưởng mới cấp cho lệnh lục soát.

      Lê Huy vỗ vỗ vai Hứa Thiên Lập: “Đội trưởng Hứa, phải có lòng tin với sếp chúng tôi.”

      Căn biệt thự trống , Hứa Thiên Lập nhìn cánh cửa bị phá, còn cách nào khác là lệnh cho cảnh viên tiến hành lục soát.

      “Mọi người cố gắng lưu ý xem có tầng ngầm dưới đất hay !” Kỷ Lang nhắc nhở, nếu nhà của Phạm Vĩ có mật thất, như vậy nhà Vương Hữu Tài có cũng có gì lạ.

      Cả nhóm cảnh sát lục soát toàn bộ căn biệt thự đều phát bóng dáng bất cứ ai. Sắc mặt Hứa Thiên Lập cau có, ánh mắt chất vấn nhìn Kỷ Lang: “ xác định là hung thủ? Chỉ là chân dung của rất giống hung thủ? có bất cứ chứng cứ nào. Tôi lại ngu ngốc tin , tìm Cục Trưởng xin lệnh khám xét …” ta hối hận đến mức thành lời.

      Kỷ Lang chẳng muốn phí lời với ta, chạy thẳng lên lầu, tìm đến thư phòng của Vương Hữu Tài. Nếu như nhớ lần, lần trước ở thư phòng này, vô tình nhìn thấy bức ảnh cũ kẹp lẫn trong những tấm ảnh của Dương Tuệ. Thế nhưng, lúc đó lưu ý, tại thấy điểm đáng ngờ.

      Tìm được rồi!

      Trong ngăn kéo của Vương Hữu Tài, còn có ngăn bí mật, cất giấu tấm hình. Kỷ Lang rút tấm hình đó ra, là bức ảnh trắng đen. Trong ảnh là nhà ba người, người đàn ông cường tráng, người phụ nữ mặn mà, ở giữa có đứa bé.

      Vương Hữu Tài xác thực là bạn thân của Tô Hải, dĩ nhiên dung nhan của thay đổi hoàn toàn, phẩu thuật thẩm mỹ, do vậy nên Tô Hải mới nhận ra . Chính vì điều này mà Vương Hữu Tài trắng trợn, kiêng dè mà triển khai kế hoạch trả thù.

      tại muốn kết thúc việc này như thế nào đây?” Hứa Thiên Lập cau mày: “Vương Hữu Tài tạm thời liên lạc được, công ty của hình như tạm ngừng kinh doanh. Rốt cục là tay Vương Hữu Tài này là sao?”

      Kỷ Lang hít sâu hơi, trong ngăn kéo bí mật cũng tìm được phần kết quả. Là ung thư gan giai đoạn cuối! Kết quả từ ba tháng trước, cũng là thời điểm phát án mạng của Lý Linh Linh. Vì nguyên nhân này mà lựa chọn trả thù sao? Vậy bây giờ Đường Đường ở nơi nào?

      *

      Tô Niệm Đường mở mắt ra, đầu vẫn còn cảm giác choáng váng. phát mình nằm chiếc giường hôi hám, đầy mùi ẩm mốc, nhưng tay chân bị trói. Tô Niệm Đường ngồi dậy, nhìn bốn phía. ngôi nhà cũ kỹ, mùi ẩm mốc, trộn lẫn với chút mùi hương quen thuộc. Hình như ngửi thấy ở đâu đó, cảm thấy khá khó chịu.

      “Nơi đây vốn dĩ là ngôi nhà của gia đình hạnh phúc. Tuy rằng giàu có, nhưng có vợ, có con làm bạn, rất sung sướng.” Thanh của gã đàn ông trung niên truyền tới tai Tô Niệm Đường, xoay người, nhìn về phía cửa. tiến vào.

      “Là ông?” Tô Niệm Đường biểu dáng vẻ quá mức kinh ngạc, nhận ra được người trước mắt.

      biết tôi?” Vương Hữu Tài hỏi ngược lại.

      Tô Niệm Đường quan sát lượt: “Trước đây tôi từng gặp ông trong camera ghi hình, vóc dáng của ông rất giống với dáng người của hung thủ.” Chính là đoạn băng ghi lại cảnh hung thủ bắt cóc Diệp Khả.

      ra là như vậy!” Vương Hữu Tài chậm rãi lên tiếng, giọng của mang theo vài phần lạnh lùng: “Vậy biết tôi là ai ? Tại sao tôi phải bắt cóc đến nơi này?”

      Tô Niệm Đường cực kỳ bình tĩnh, gật đầu: “Tôi biết, nếu như tôi là ông, tôi cũng hành động như vậy.”

      biết?” Vương Hữu Tài phá lên cười hả hê: “Tôi nghe là con ruột của Tô Hải. coi như bảo bối. xem nếu tôi giết ngay trước mặt , cảm nhận thế nào?” Vương Hữu Tài móc ra con dao găm, nhàng xẹt qua má Tô Niệm Đường.

      Dao găm … Máu … Mẹ …

      Đôi mắt Tô Niệm Đường từ từ ửng đỏ, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Vương Hữu Tài, cười cười: “Tôi có thể cảm nhận được tâm trạng của ông khi đó. Giống như trời sập xuống, toàn bộ thế giới chỉ màu máu đỏ tươi, ông muốn tránh nhưng tránh được, chỉ còn cách khốn khổ ở đây, khốn khổ chịu đựng …”

      Vương Hữu Tài chứng kiến biểu cảm của Tô Niệm Đường, trố mắt: “Làm sao cảm nhận được điều này?”

      “Bởi vì … tôi từng trải qua ….” Tô Niệm Đường đưa tay nắm chặt bàn tay cầm dao của Vương Hữu Tài, kéo về phía trái tim của mình: “Năm đó, khi những tên vô lại đó sắp giết chết mẹ tôi cảnh sát tới, bọn chúng bị tóm gọn. Mẹ tôi bị cưỡng bức, rồi bà ta cũng như thế này, nắm lấy tay tôi, hướng con dao đâm thẳng vào tim của bà. Máu, khi ấy tôi cảm nhận được khắp nơi chỉ toàn là máu, cho dù màu sắc hay hương vị cũng là chỉ là máu, ngập tràn mọi giác quan của tôi … Vì thế, tôi nghĩ ông nên vui mừng vì bọn chúng thẳng tay giết chết vợ và con ông; nếu con trai của ông bây giờ phải chăng cũng như tôi đây?”

      Vương Hữu Tài nghe Tô Niệm Đường nhắc đến vợ con, lập tức nổi khùng, thoát khỏi tay Tô Niệm Đường: “Mày câm miệng cho tao!” Tâm tình của ổn định: “Nhóc con, tao biết mày cũng là người bị hại năm đó; thế nhưng ai bảo mày là con của Tô Hải chứ? Dựa vào đâu mà cả nhà tao bị giết sạch; còn lão ta, nhiều năm sau lão vẫn có thể sống thư thái thế giới này? Bây giờ lão có tất cả mọi thứ: đàn bà, tiền tài, địa vị … Còn tao? Người thân của tao vì mà chết … chết hết rồi …”

      Tô Niệm Đường: “Vì vậy ông liền giết tất cả những người có quan hệ với ông ta?”

      “Lý Linh Linh là người đầu tiên, là vô tội. Lúc bắt đầu tao muốn xuống tay với nó bởi vì có quá nhiều đàn bà xung quanh Tô Hải. Thế nhưng vì nó mang thai con của Tô Hải, như vậy nó cũng phải chết! Con của tao cũng còn, Tô Hải lấy tư cách gì có con chứ???” Vương Hữu Tài kích động, mặt đỏ au.

      Tô Niệm Đường lời nào, cau mày nhìn , trong lòng bắt đầu tính toán uy hiếp của lớn đến mức nào.

      “Mày nhất định cũng rất hận Tô Hải … Ha ha ha … Vậy tốt ...” Vương Hữu Tài lên tiếng: “Tao còn sống được bao lâu, tao muốn kết thúc với Tô Hải. Lão rất thương người con này, tao ở ngay trước mặt … Vợ con của tao năm đó chết thế nào, tao đối xử mày y như vậy … biết tâm tình của lão ta thế nào đây. Ha ha ha …”

      Tô Niệm Đường ngửa đầu, ngón tay gõ gõ lên mặt giường dường như chuyên tâm suy nghĩ.

      --- IA năm đó vì tôi chịu đựng tất cả, bây giờ tôi nhớ ra rời …

      --- Phải ? cảm giác thế nào? Rất thống khổ?

      --- Vừa mới đầu rất khó vượt qua, thậm chí muốn tỉnh lại, thế nhưng …

      --- Thế nhưng … nhớ tới, có người hứa cùng đối mặt.

      --- Sau khi chịu đựng được, sao nữa. Cám ơn năm đó gánh chịu tất cả cho tôi.

      --- Trước mắt sao? Đường Đường, để tôi ra , đoạt lại con dao găm trong tay , thừa dịp chưa trói , giết chết.

      --- ! Tôi phải phối hợp với kế hoạch của , tôi cũng muốn chứng kiến dáng vẻ thống khổ của Tô Hải chút.

      --- Đường Đường! ra còn điên cuồng hơn tôi nhiều.

      sao? Chắc vậy …

      ------------------------
      mê sách thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 72:

      “Tô Hải, tao nghĩ mày biết tao là ai, con mày ở trong tay tao …”

      cần làm loạn lên. Ông cần bao nhiêu tiền tôi cho ông, ông thả con tôi …” Thanh bình tĩnh của Tô Hải, Tô Niệm Đường đứng bên cạnh cũng có thể nghe thấy ràng ràng.

      “Tiền? Thứ mà tao có nhiều nhất lúc này lại chính là tiền … Nếu như muốn con mày chịu thương tổn, ngày mai đến gặp tao. Nhớ kỹ, tao chỉ muốn gặp mình mày, muốn thấy người liên quan. Nếu như tao phát có ai, tao lập tức giết chết con mày.” Vương Hữu Tài nhanh chóng cúp điện thoại, quay đầu nhìn Tô Niệm Đường: “Mày yên tâm, chưa trông thấy Tô Hải, tao đụng vào mày.”

      Tô Niệm Đường cong môi, từ tốn lên tiếng: “Ông còn chưa cho ông ta biết đâu để tìm được ông …”

      lo lão ta tìm được sao?” Vương Hữu Tài cười cười: “Lão tìm ra, nếu như lão có lòng. Có điều … khiến tôi ngạc nhiên, bình tĩnh như thế được ư?!!”

      sao?” Đầu ngón tay Tô Niệm Đường gõ gõ mặt giường: “Có lẽ là tôi nhớ ra chuyện gì đó. Cũng có thể, tôi cũng như ông.”

      “Tô Hải, tôi muốn biết người bảo lãnh của ông lúc trước sống ở đâu?” Kỷ Lang bấm điện thoại gọi Tô Hải. Khi Vương Hữu Tài biết mình ung thư giai đoạn cuối nên mới triển khai kế hoạch trả thù ông ta. Bắt đầu từ Lý Linh Linh, ắt hẳn Đường Đường là người cuối cùng. Người cuối cùng là Đường Đường, cũng là người Tô Hải quan tâm nhất. Như vậy Vương Hữu Tài nhắm vào Tô Hải mà ra đòn trí mạng.

      Tô Hải đầu dây bên kia trầm mặc, lúc lâu sau mới : “Tôi … Tôi nhớ !” Tất cả những chuyện này là do ông ta tạo nghiệt, nên để cho ông ta giải quyết.

      Kỷ Lang hít sâu hơi: “Có phải Vương Hữu Tài liên lạc với ông?” Hung thủ nhất định cảnh cáo Tô Hải, chỉ muốn mình ông ta xuất : “Ông thể mình. Vương Hữu Tài năm đó chịu đả kích rất lớn, còn là người bạn thân ông từng quen biết. Thậm chí biến thành kẻ biến thái. Nếu ông mình, chắc chắn bỏ qua cho ông, mà ngay cả Đường Đường cũng gặp nguy hiểm.”

      Tô Hải: “Đây là ân oán của tôi và , còn có chuyện khúc mắc giữa tôi và con . Kỷ Lang! Cậu yên tâm, tôi nhất định cứu được Niệm Đường, sau này mong cậu chăm sóc cho nó tốt.”

      Tô Hải cúp điện thoại. Kỷ Lang cuộn nắm tay: “Án mạng tại nhà của người bảo lãnh là ở đâu, các cậu còn nhớ ?” Kỷ Lang hỏi nhân viên trong Sở Vụ.

      Triệu Trạch trả lời: “Em nhớ. Theo như trong hồ sơ, chỗ đó hình như nằm trong khu vực bệnh viện thành phố.”

      Kỷ Lang cau mày, bệnh viện đó là do nhà nước tiến hành đầu tư xây dựng nên mới được đặt tên là bệnh viện thành phố. “Lập tức điều tra nhà đầu tư chính của bệnh viện thành phố.”

      Nếu như Vương Hữu Tài có tham gia dự án xây dựng bệnh viện thành phố, vậy nhất định đem Đường Đường đến chỗ nào đó trong bệnh viện.

      Tại biệt thự nhà họ Vương thể lục soát được gì, nhưng khóa chặt được hung thủ coi như có thu hoạch. Hứa Thiên Lập gì, chí ít khi quay trở về Cục cảnh sát, ta có thông tin báo cáo với Cục Trưởng. “Còn có cầu gì cần tôi hỗ trợ?” Hứa Thiên Lập hỏi.

      Kỷ Lang đáp lời: “Bên phòng thông tin của Cục cảnh sát điều tra vài thông tin bên bệnh viện thành phố. Nếu như có tên của Vương Hữu Tài, tôi hi vọng có thể xin Cục Trưởng được lệnh khám xét bệnh viện.”

      Hứa Thiên Lập: “Chơi trò gì vậy? Vô duyên vô cớ lục soát bệnh viện? Cho dù Cục Trưởng đồng ý, bệnh viện cũng cho phép. Còn chưa đến việc Cục Trưởng chắc chắn đồng ý.”

      Kỷ Lang cũng biết, nếu như miễn cưỡng xin lệnh khám xét bệnh viện thành phố, nhất định phải có chứng cứ xác thực chứng minh Đường Đường ở tại nơi ấy.

      Hứa Thiên Lập khoát khoát tay: “Tôi vừa cho đồng nghiệp điều tra, chủ đầu tư cho bệnh viện thành phố là Vương Hữu Tài.”

      Hay cách khác, Đường Đường rất có thể là ở đó.

      “Lệnh lục soát chỉ xin được khi tôi có chứng cứ xác thực, lúc đó tôi mới có thể điều động cảnh lực giúp . Nếu được, tôi cũng có cách nào …” Hứa Thiên Lập lên tiếng.

      “Nếu như tôi có biện pháp xin được lệnh khám xét, có thể điều cảnh sát đến lục soát ?”

      “Được!”

      “Sếp! nhờ ai giúp sức xin được lệnh khám xét?” Có người mở miệng hỏi.

      Tuy rằng muốn phiền phức người ấy, nhưng liên quan đến sống chết của Đường Đường nên Kỷ Lang thể tìm ta. Kỷ Lang đề nghị Hứa Thiên Lập phái người theo dõi Tô Hải. Nếu như Tô Hải tự mình tìm Vương Hữu Tài, ông ta nhất định hành động.

      Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện thành phố.

      Kỷ Lang kể lại đơn giản tình huống tại cho Cố Minh Sinh, nhìn gương mặt trắng bệch, lại nghĩ đến tình trạng sức khỏe của cậu ta, Kỷ Lang chậm rãi lên tiếng: “Cậu cũng cần lo lắng, tôi chỉ cần cậu giúp đỡ xin giúp tôi lệnh khám xét, tôi nhất định cứu được Đường Đường ra ngoài.”

      Cố Minh Sinh trầm mặc lát, cau mày: “Cho tôi nửa ngày, ngày mai tôi có lệnh khám xét cho .”

      Ngày mai … Kỷ Lang biết đây là nỗ lực của Cố Minh Sinh: “Được!”

      “Tôi cũng có điều kiện …” Cố Minh Sinh giương mắt nhìn Kỷ Lang, đôi mắt đục ngầu nhưng ngầm chứa ý chí kiên định khiến cho người đối diện kinh ngạc: “Tôi muốn cùng với tìm ấy.”

      được!” Kỷ Lang chút do dự mà từ chối: “Sức khỏe cậu cho phép, coi như có cùng chúng tôi cũng giúp được gì.”

      “Tôi muốn !” Cố Minh Sinh cố gượng: “Tôi muốn tận mắt trông thấy ấy an toàn.”

      “Sau khi cứu được ấy, tôi lập tức thông báo cho cậu.” Kỷ Lang cau mày nhìn ánh mắt của cậu ta, “Tôi biết cậu quan tâm đến Đường Đường, nhưng cậu vẫn phải chú ý đến sức khỏe của mình. Đường Đường … ấy … cũng rất quan tâm đến cậu. Nếu như chỉ vì cứu ấy mà cậu có chuyện Đường Đường phải làm sao bây giờ?”

      Cố Minh Sinh yên lặng chút, cuối cùng tựa như bị Kỷ Lang thuyết phục, bình tĩnh : “Ngày mai tôi đưa lệnh khám xét cho .”

      Kỷ Lang gật đầu: “Cố Minh Sinh, cám ơn cậu!”

      *

      “Trời sáng, Tô Hải vẫn chưa đến.” Vương Hữu Tài đẩy cửa gian phòng giam giữ Tô Niệm Đường, nét mặt thâm trầm: “Xem ra con ruột thịt này cũng chẳng là gì.”

      Tô Niệm Đường ngồi dậy, nhìn vẻ mặt u ám của Vương Hữu Tài: “Tôi chưa từng tôi quan trọng đối với ông ta, từ đầu đến cuối đều do ông .”

      Vương Hữu Tài sở dĩ hành hạ nạn nhân đến chết cũng vì nạn nhân quá sợ hãi, điểm này vừa vặn thỏa mãn tâm lý vặn vẹo của . Cho nên, ngày hôm qua, biểu của rất bình tĩnh, để coi giống như bản thân . Việc này có thể đảm bảo tạm thời an toàn; thứ hai, cũng tạo thêm thời gian cho Kỷ Lang đến cứu .

      Vương Hữu Tài trợn mắt: “ ra mày đùa bỡn tao? Ha ha ha! hổ danh là con Tô Hải. Nếu vậy tao cũng khách sáo, trước mười hai giờ trưa nay, nếu như tao còn chưa gặp được Tô Hải tao chặt cánh tay của mày. Thêm tiếng nữa, tao vẫn gặp được lão, tao lại chặt cánh tay còn lại, mãi cho đến khi nào lão đến mới thôi. Nếu như lão ta đến, vậy tao phanh thây mày, gửi từng phần từng phần cho Tô Hải … Ha ha ha …”

      Vương Hữu Tài vừa mới xong, điện thoại của liền vang lên. nhìn lướt qua màn hình, cười cười: “Xem ra Tô Hải rất quan tâm đến mày.”

      Tô Hải thân mình chạy xe đến bệnh viện thành phố. Nhìn tới nhìn lui bệnh nhân và người thân, nóc nhà bệnh viện có đặt thanh Thập Tự Giá, ông ta thầm nguyện cầu. Tội nghiệt mười năm trước hãy để ông ta kết thúc, hi vọng thánh thần có thể phù hộ cho con ông ta bình an.

      Trước khi bấm số điện thoại ông ta hít sâu hơi: “Đại Vĩ, là tôi. Tôi đến trước cổng bệnh viện thành phố, ông có thể cho tôi biết vị trí cụ thể.”

      Vương Hữu Tài nở nụ cười hả hê: “Tô Hải … Quả nhiên mày đến rồi. Tao cần xác định chỉ có mình mày đến đây. Bây giờ mày vòng quanh bệnh viện thành phố hết lượt. Sau khi tao xác nhận gọi cho mày. Tốt nhất mày đừng giở trò, nếu tao khách sáo với con mày.”

      Vương Hữu Tài cúp điện thoại: “Chẳng bao lâu nữa tao cho gia đình bọn mày đoàn tụ. Mày biết đây là đâu ?” Vương Hữu Tài chỉ bốn phía làm bằng gỗ, “Nơi này từng là nhà của tao … nhưng sao chứ, người ta phá tan nó. Tao bỏ tiền vào đầu tư xây dựng bệnh viện thành phố, chính là vì muốn xây dựng lại ngôi nhà của tao lần nữa. Tuy nhiên, tại nơi này, tao luôn có cảm giác thiếu thứ gì đó …”

      Vương Hữu Tài chầm chậm quanh căn phòng: “Mày biết là cái gì ? Là máu … là máu tươi … Rất nhiều, rất nhiều máu, là máu của vợ con tao …” Vương Hữu Tài điên cuồng: “Tao bắt cóc Lý Linh Linh đến đây, sau hồi hành hạ nó. Tao chuẩn bị rút máu nó ngờ ra tay mạnh quá, đứa bé trong bụng nó còn. Đó là con của Tô Hải, nếu phối hợp ở nơi này tuyệt. Khi đó tao liền nghĩ, thứ thiếu hụt trong gian phòng này đó chính là máu của con Tô Hải và Tô Hải …”

      “Ông hành hung ở đây sao?” Tô Niệm Đường khẽ nhíu mày; ở đây ngoại trừ mùi ẩm mốc có bất cứ mùi tanh nồng nào.

      “Dĩ nhiên phải nơi này … Nơi này chỉ có thể điểm xuyết bằng máu của mày và Tô Hải, những người khác đủ phân lượng …” Vương Hữu Tài cười cười: “Mày có muốn đến coi nơi tao sáng tạo nghệ thuật ?”

      Tô Niệm Đường nhíu mày, trong lòng bắt đầu đề phòng: “Được!”

      Vương Hữu Tài mở cửa ra. Bên ngoài là gian phòng khách . Có thể tưởng tượng ra được nhiều năm trước đây gia đình của hạnh phúc đến mức nào. Tô Niệm Đường cảnh giác, thoáng nhìn con dao găm để bàn phòng khách, lặng lẽ tiến đến, thu con dao găm vào trong tay áo.

      Vương Hữu Tài mở cửa lớn, luồng máu tanh trộn lẫn với mùi ẩm mốc xộc thẳng lên mũi. Tô Niệm Đường cau mày, mở mắt nhìn, phía trước chỉ là mảng tối tăm.

      Vương Hữu Tài đưa tay ra: “Chính là nơi này, chính tại nơi đây Lý Linh Linh và Diệp Khả bị tao giải quyết. Mày xem, nơi này cực kỳ thích hợp với bọn chúng …”

      “Còn Dương Tuệ sao?” Tô Niệm Đường đột nhiên hỏi: “Tại sao ông muốn giết Dương Tuệ?”

      “Nó?” Vương Hữu Tài khinh bỉ: “Nó cùng lắm chỉ là món đồ chơi. Nếu như nó an phận làm đồ chơi của tao, tao giết nó. Nhưng nó lại an phận, theo trai, lại còn dám mang thai con hoang, còn dám với tao là con của tao … Cho nên nó đáng chết …”

      Vương Hữu Tài chỉ vì Tô Hải gánh chịu cảnh tan cửa nát nhà, quả rất đáng thương. Tuy nhiên, nếu vì lý do đó mà dẫn đến con đường phạm tội thể tha thứ. Phạm tội là phạm tội, chỉ vì những nguyên nhân ấy liền giết người.

      Tô Niệm Đường nắm chặt con dao găm trong tay, chuẩn bị động thủ, đột nhiên Vương Hữu Tài đẩy mạnh vào nơi tăm tối ấy …

      “Chuyện của mày tao điều tra, nghe mày rất lợi hại. Danh tiếng của mày ở Mỹ tao cũng tra ràng. Do vậy, ‘Cẩn tắc vô ưu’, tao vẫn nên cẩn thận chút bởi vì mày cũng là ‘con cáo’ …”

      * * *
      mê sách thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 73:

      “Sếp! Tô Hải dường như chỉ loanh quanh trong bệnh viện.” Lê Huy và Tiết Nhạc hai người cùng hai cảnh sát mặc thường phục cùng nhau theo dõi Tô Hải.

      “Hẳn là hung thủ ra chỉ thị cho ông ta. Hung thủ muốn xác định có phải ông ta mình hay !” Kỷ Lang suy nghĩ lúc mới : “Mọi người kéo dãn khoảng cách theo dõi chút.”

      “Vâng!”

      Cùng lúc đó Kỷ Lang và Hứa Thiên Lập đưa lệnh khám xét cho Viện trưởng. Cuối cùng, Viện trưởng còn cách nào khác, đành lên tiếng: “ được phép kinh động bệnh nhân.”

      Hứa Thiên Lập khẽ gật đầu: “Nhất định là vậy, chúng tôi tận lực kinh động bệnh nhân.”

      “Viện trưởng, nơi nào có thể nhìn ràng toàn cảnh bệnh viện?”

      “Cái này … Lầu gác mái có thể nhìn thấy toàn cảnh bệnh viện.”

      “Chúng tôi cần xem camera ghi hình của bệnh viện.” Kỷ Lang .

      đường đến phòng kỹ thuật, Kỷ Lang dường như thấy bóng dáng quen thuộc, nhưng chớp mắt lại thấy tăm hơi. Kỷ Lang nghi hoặc, tiến vào trong. Bên trong phòng kỹ thuật, nhân viên bảo an nhìn thẻ cảnh sát của Hứa Thiên Lập, lên tiếng hỏi: “Sao hôm nay nhiều người đến đây đòi coi camera vậy?”

      Kỷ Lang: “Vừa rồi cũng có người đến xin coi camera?”

      “Đúng! cậu thanh niên vừa đến.”

      “Thanh niên? Tướng mạo cậu ta như thế nào?”

      chàng rất đẹp trai, mặc chiếc áo khoác đen, gương mặt rất trắng, có phải là có bệnh ?”

      Cố Minh Sinh? Kỷ Lang lập tức nhớ đến bóng người vừa thấy ở bên ngoài. ta rốt cục muốn làm gì?

      Bên trong đoạn băng ghi hình, bệnh nhân qua qua lại lại, hề phát bóng dáng của Vương Hữu Tài, chỉ có bóng người khiến cho Kỷ Lang có phần lưu tâm. Người này đội chiếc nón đen, kéo sát phía dưới, mặc chiếc áo dạ màu đen, vóc dáng cường tráng. Có vẻ khá giống với người từng xuất trong băng ghi hình ở quán bar. Tuy nhiên, dáng vẻ này hề giống với Vương Hữu Tài, nếu Kỷ Lang nhớ lầm Vương Hữu Tài bụng phệ, còn người này .

      Người này hình như biết khu vực nào có lắp đặt camera, chỉ lóe lên màn hình chút rồi biến mất.

      Cố Minh Sinh gắng gượng đến nhà xác của bệnh viện phía dưới tầng hầm. Nếu như ta nhớ lầm nhà xác bệnh viện chắc chắn có vấn đề.

      ta nhớ có lần trong lúc trốn khỏi bệnh viện, liền chạy xuống nhà xác ở tầng ngầm nhằm thoát khỏi mấy tay bảo vệ. Khi ấy, ta chỉ nghĩ giả thành người chết lừa bọn họ. Kết quả phát nhà xác ở bệnh viện quá cao cấp, đây chỉ là phòng để xác thông thường mà là từng ngăn tủ, từng ngăn tủ, nhiệt độ trong từng ngăn cực kỳ thấp.

      Chạy đến nhà xác là cùng đường, hiểu ta đụng vào vật gì, lại tiến vào gian khác. ta vòng bên trong, có thứ gì. Sau khi thoát khỏi truy đuổi của bảo vệ, ta cũng chạy ra ngoài. Đây là chuyện xảy ra từ mấy năm trước, sau này cũng quên mất gian mật thất ở đây.

      Bây giờ, Đường Đường bị bắt cóc ở bệnh viện thành phố, ta liền nghĩ ngay đến gian mật thất này.

      Gian nhà xác vẫn cao cấp như cũ. Cố Minh Sinh đảo vòng, nhất thời vẫn chưa nhớ ra được năm đó mình đụng vào đâu mới mở ra được gian mật thất đó.

      Trong lòng ta lo lắng, cơ thể đột nhiên cảm giác khó chịu. ta vịn vào bờ tường, lấy thuốc ra, viên rơi nền đất nhưng ta chú ý. Lấy mỗi thứ loại rồi cho vào miệng, vị thuốc đắng ngắt lan khắp khoang miệng khiến Cố Minh Sinh muốn ói. Bỗng dưng bức tường ta dựa phát sinh những tiếng ầm ầm, từ từ bị đẩy ra.

      Cố Minh Sinh vội vàng đá cửa, nhìn bên trong có thêm vài đồ dùng, ta liền nhanh chân chạy vào trong. ta cẩn thận thăm dò mật thất, có ai. Cho dù là hung thủ hay là Tô Niệm Đường đều thấy bóng dáng.

      “Tô Niệm Đường, có ở đây ?”

      có tiếng đáp lại, Cố Minh Sinh có phần nhụt chí. đưa mắt nhìn những đồ vật cũ kỹ xung quanh liền phát cánh cửa khác. ta từ từ qua, nhàng mở cửa. luồng máu tanh phả vào mặt khiến ta ho khan vài tiếng. Sau đó thanh dao găm sáng loáng lao nhanh về phía ta, rồi đột ngột ngừng lại ngay trước mắt.

      “Cố Minh Sinh?” Tô Niệm Đường vội thu tay về nhìn kỹ người trước mặt: “Tại sao là cậu?”

      Cố Minh Sinh ôm ngực nhìn Tô Niệm Đường mảy may tổn hại trước mắt mình, ta ôm chặt lấy : “ muốn giết tôi sao?”

      Tô Niệm Đường để mặc ta ôm, cau mày lên tiếng: “Tại sao cậu xuất ở đây?” Nếu kịp thời thu tay về hậu quả khó lường.

      “Tôi tới cứu !” Minh Sinh khẽ nâng đầu Tô Niệm Đường, sắc mặt ta trắng bệch, ngữ khí chân thành: “Lần này đến lượt tôi cứu !”

      hồ đồ!” Tô Niệm Đường tức giận: “Sức khỏe cho phép cậu hành động nông nổi như vậy sao?”

      … Tôi biết mình làm gì!” Cố Minh Sinh khẽ nở nụ cười, ánh mắt đầy quyết tâm: “Chúng ta cùng .”

      Đột nhiên cánh cửa mật thất chuyển động, Tô Niệm Đường kéo Cố Minh Sinh trở lại: “Có người đến, chắc Vương Hữu Tài trở về.”

      kéo ta vào chỗ khuất, để trốn sang góc, ra hiệu ta được lên tiếng, còn mình chạy qua góc khác.

      Cánh cửa mở tung, Vương Hữu Tài hét lên giận dữ: “Tô Hải dám dẫn theo cảnh sát đến đây, xem ra lão muốn mày chết mà.”

      Tô Niệm Đường bước khỏi góc tối, khóe miệng mang theo ý cười: “ sao?”

      ra Kỷ Lang cũng tìm đến nơi này.

      Vương Hữu Tài nheo mắt: “Xem ra cho lão Tô Hải biết lợi hại của tao, lão biết sợ mà.”

      nắm chặt cánh tay Tô Niệm Đường, giơ tay con dao lớn hơn con dao găm chút.

      Tô Niệm Đường vốn dĩ cảnh giác, xoay ngược cánh tay, thoát khỏi bàn tay của , kéo dãn khoảng cách: “Vương Hữu Tàu, ông cũng ta là con sói mà, lẽ ông cho rằng tôi chịu để mặc cho ông xâu xé ư?” làm bộ vô tình tình ngang tầm mắt của Vương Hữu Tài, nhằm che chắn cho Cố Minh Sinh ở phía sau.

      “Trước tiên tao nên trói mày lại.” Thanh thâm trầm của Vương Hữu Tài vang lên: “Nên để mày giống như mấy đứa trước, bị xích lại như con chó.”

      “Hay là ông thử cảm thụ trước coi sao.” Tô Niệm Đường sớm phát chiếc xích sắt phía bên kia.

      “Mày cho rằng chỉ có mình mày thông minh?” Vương Hữu Tài hả hê, phá lên cười: “Tại sao tao xích mày? Đó là vì tao tin chắc chế ngự được mày. Sau khi bỏ đói đêm, cho dù năng lực của mày lớn đến mức nào cũng phát huy được bao nhiêu sức mạnh.”

      Tô Niệm Đường nắm chặt con dao găm: “Ông có thể thử chút xem tôi còn bao nhiêu khí lực.”

      Vương Hữu Tài đột nhiên giơ dao, hướng về phía Tô Niệm Đường. Tô Niệm Đường dùng con dao găm chặn lại. Lúc này mới phát mình so với Vương Hữu Tài chỉ như châu chấu đá xe. ngày ăn uống, đôi tay phát huy bao nhiêu sức lực, con dao găm bị đánh văng mặt đất.

      Vương Hữu Tài nở nụ cười nham hiểm: “Tao rồi, mày trốn thoát.”

      Cố Minh Sinh trốn trong góc hùng hổ lao ra, thừa dịp Vương Hữu Tài chưa sẵn sàng, đánh cái. Vương Hữu Tài lùi sau khoảng, đụng vào chiếc bàn nơi cửa phía ngoài, bàn vỡ toang, cũng ngã nhoài đất. Minh Sinh vịn tường: “ mau!”

      Tô Niệm Đường cắn răng, đỡ ta: “!”

      Cho dù thế nào chăng nữa nhất quyết bỏ Cố Minh Sinh ở lại mình.

      Cố Minh Sinh há miệng thở hổn hển, sức lực càng yếu, ta xua tay: “ trước … tôi …”

      Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên chuyển động, Kỷ Lang vọt vào, liếc mắt trông thấy Tô Niệm Đường ở đằng xa, nhưng đồng thời trong khoảnh khắc ấy cũng nhìn thấy Vương Hữu Tài giơ con dao bén nhọn.

      “Đường Đường! Cẩn thận!”

      *

      Từ băng ghi hình thể nhìn ra được điều gì, thời gian cũng cho phép bọn họ lục soát toàn bộ bệnh viện.

      Nếu như Vương Hữu Tài muốn xây mật thất trong bệnh viện nơi đó nhất định có ít người qua lại.

      Mấy năm trước, Vương Hữu Tài có phần đầu tư xây dựng bệnh viện thành phố. Theo tư liệu cho thấy dốc sức tu sửa nhà xác, đầu tư nhiều thiết bị cao cấp.

      Nhà xác …

      Kỷ Lang và Hứa Thiên Lập cũng nghĩ đến nơi này. Nhà xác ít người, nếu như xây mật thất cách ở đây hoàn toàn bị ai phát . Bọn họ dẫn theo cảnh sát chạy đến hướng nhà xác. Kỷ Lang nhận được điện thoại của Lê Huy: “Sếp, hình như bọn em bị phát . Tô Hải sau khi nhận được điện thoại đột nhiên biến mất còn tăm hơi.”

      Kỷ Lang ngừng chút: “Các cậu quay lại quan sát camera, chúng tôi bên này cũng có đột phá.”

      “Vâng!”

      Nhà xác rất sạch , mùi hôi tanh cũng hề có. Toàn bộ thi thể đều được bảo tồn trong những ngăn tủ trữ đông, nhìn qua nhìn lại đều giống như thiên đường. Nhà xác được ốp men sứ trắng sáng.

      Kỷ Lang cau mày nhìn bức tường bóng loáng. Nơi này nhìn qua hề giống có gian mật thất.

      “Vương Hữu Tài bỏ tiền của xây nhà xác đại này chỉ vì muốn có căn mật thất thôi sao?” Hứa Thiên Lập dường như tin nổi.

      thể dùng suy nghĩ của người bình thường để đoán tâm tư của kẻ biến thái.” Kỷ Lang gõ gõ vách tường, đều là khối tường rắn chắc. Rốt cục lối vào là nơi nào.

      Ngay đúng lúc này, Tô Hải xông vào, ông ta kinh ngạc nhìn Kỷ Lang và cảnh sát: “Các cậu vẫn theo dõi tôi?” Giọng Tô Hải đầy lo lắng, sầu não, tựa như mọi người phá hỏng đại của ông ta.

      “Vương Đại Vĩ nếu như phát bất cứ người nào, xử Đường Đường.” Thanh lo lắng của Tô Hải vang lên: “Ông ta nhất định nhìn thấy các người theo dõi tôi, cho nên mới muốn tặng tôi món quà.”

      “Làm sao ông tìm được đến đây?” Kỷ Lang nhíu mày.

      “Vị trí này … chính là căn nhà trước đây của Vương Đại Vĩ.” Tô Hải nghĩ tới nghĩ lui, chỉ chọn đại nơi này để thử vận may, ai ngờ nhóm Kỷ Lang cũng tới.

      Nếu như nhà của Vương Đại Vĩ ở đây nhất định nhà xác này có huyền cơ. Kỷ Lang càng nghĩ càng khó chịu, đoán được đúng nơi nhưng lại tìm được lối vào; giống như ràng phá được khóa lao ngục nhưng dã thú bên ngoài ngăn cản, chỉ còn cách trốn ở trong lồng.

      Kỷ Lang qua lại trong nhà xác, trong lúc vô tình trông thấy viên thuốc màu trắng. Kỷ Lang nhặt viên thuốc lên. Tại sao viên thuốc này lại xuất tại nhà xác?

      Kỷ Lang men theo vị trí viên thuốc nhìn lên bức tường, phát khối gạch men ở đây giống những chỗ khác. Nơi này quá sạch , ắt hẳn có người thường xuyên đụng vào mà tạo thành. Nếu như có viên thuốc rớt ở đây, bọn họ thể nào phát ra được điểm này.

      Kỷ Lang đưa tay sờ sờ viên gạch men, lát sau có thanh ầm ầm truyền đến, dọc theo đường nối của viên gạch mở ra khoảng lớn.

      Kỷ Lang lập tức chạy vào trong. Mùi ẩm mốc nồng nặc. Đúng lúc ấy, cách đó xa chính là Tô Niệm Đường.

      “Đường Đường! Cẩn thận!”

      ----------------------------
      mê sách thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 74

      Kỷ Lang biết hình dung tâm trạng của mình bây giờ như thế nào.

      Tận mắt chứng kiến Vương Hữu Tài giơ dao đâm về phía Đường Đường, nhưng khoảng cách giữa quá xa, thể tiến nhanh đến chặn dao này cho .

      Cố Minh Sinh hành động được, ta dùng chính thân thể của mình đỡ cho Tô Niệm Đường dao trí mạng. Cảnh sát đồng thời cũng xông lên, chế phục Vương Hữu Tài.

      Hai tay Tô Niệm Đường ngừng run rẩy, trong nháy mắt mùi máu tanh nồng nặc, bên tai là tiếng cười điên cuồng của Vương Hữu Tài: “Ha ha ha! Tô Hải, đến cuối cùng tao vẫn thua mày… Ha ha ha … Mày yên tâm, tao xuống địa ngục, biến thành ác quỷ cũng quấn lấy mày.”

      Kỷ Lang chạy đến bên Tô Niệm Đường, nhìn cố gắng đỡ thân thể của Cố Minh Sinh, bản thân cũng lảo đảo muốn ngã, Kỷ Lang đau lòng lên tiếng: “Đường Đường! Đỡ lấy cậu ta!”

      Tô Niệm Đường lúc này mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt hoang mang nhìn Kỷ Lang: “Kỷ Lang … em … em …”

      Kỷ Lang nắm chặt vai của , muốn truyền cho thêm sức mạnh nhưng phát ngay cả bàn tay cũng run lẩy bẩy.

      kịp …” Cố Minh Sinh tựa trong lồng ngực của Tô Niệm Đường, giọng yếu ớt, hơi thở suy yếu, dường như có thể trút hơi thở cuối cùng bất cứ lúc nào. ta cảm nhận được sinh mạng của mình từ từ trôi : “Tôi cũng vậy … Có năng lực bảo vệ cho … Tô Niệm Đường …”

      Tô Niệm Đường che miệng, để cho mình khóc thành tiếng. Cáng cứu thương đến rồi, Kỷ Lang khom lưng, rất nhàng bế Cố Minh Sinh lên.

      Tô Niệm Đường vẫn nắm chặt tay Cố Minh Sinh buông.

      “Nhanh … Nhanh…” Mọi người cùng nhau hỗ trợ mở đường sơ tán.

      Kỷ Lang nắm chặt tay còn lại của Tô Niệm Đường, vừa muốn chuyện nhưng bị bỏ qua. Tô Niệm Đường chạy theo cáng cứu thương của Cố Minh Sinh.

      Kỷ Lang sững người nhìn bàn tay của mình, phía vẫn còn lưu lại máu của Cố Minh Sinh.

      “Tô Niệm Đường … Tôi … còn có lời … muốn với …”

      Tô Niệm Đường gật đầu: “Được! Sau khi cậu ra khỏi phòng giải phẫu tôi nghe, chuyện gì tôi cũng nghe.”

      !” Sau khi vào trong đó còn có thể trở ra được hay làm sao biết trước?

      Cố Minh Sinh quật cường lắc đầu, nắm chặt tay Tô Niệm Đường nhưng ta phát mình chẳng còn chút sức lực nào.

      được cảnh sát thông báo, do đó bác sĩ và y tá chờ sẵn.

      “Thưa , phòng giải phẫu cho phép người ngoài vào, xin chờ bên ngoài.” Y tá cản Tô Niệm Đường lại nhưng Cố Minh Sinh chịu buông tay. ta hấp háy miệng muốn , nhưng lực bất tòng tâm, bàn tay của Tô Niệm Đường mau chóng tuột khỏi tay ta.

      Tô Niệm Đường đứng chôn chân ở cửa, nhìn cánh cửa phòng giải phẫu đóng chặt, trong lòng khó chịu. Kỷ Lang tiến đến đỡ : “Đường Đường …”

      Kỷ Lang nhướn mắt nhìn Kỷ Lang: “ Kỷ Lang, tại sao người xông đến cứu em trước tiên lại là cậu ấy …” Viền mắt Tô Niệm Đường đỏ au, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

      Kỷ Lang cứng người, tại sao người vào cứu Tô Niệm Đường phải là ? Nếu như là người vào trước, phải chăng người chặn dao cho Đường Đường ? Như vậy Đường Đường cũng cần phải nợ Cố Minh Sinh ân tình gì, phải sao? Kỷ Lang ôm Tô Niệm Đường vào lòng, thấp giọng: “Xin lỗi! Đường Đường … Xin lỗi …”

      Kỷ Lang cảm thấy hoảng loạn, phát còn nắm bắt được suy nghĩ người trong vòng tay lúc này đây. Là do chậm bước cho nên tất cả đều quá trễ rồi ư?

      Bọn họ phải đợi lâu, bác sĩ trở ra, sắc mặt nghiêm trọng: “Xin lỗi! Chúng tôi cố gắng hết sức. Bệnh nhân vốn dĩ mắc bệnh tim, nhát dao này đâm gần trúng tim nên cứu được. Máu huyết ngừng lưu thông, thời gian còn nhiều, mọi người vào chuyện với cậu ấy !”

      Tô Niệm Đường lập tức thoát khỏi lồng ngực Kỷ Lang, gắng gượng đứng dậy. Kỷ Lang hơi cuộn nắm tay, cũng theo vào trong.

      “Khốn kiếp! Tại sao cậu lại làm như vậy? Biết cơ thể của mình khỏe, tại sao còn đến cứu tôi?” Tô Niệm Đường cắn chặt môi, cố gắng để cho bản thân khóc thành tiếng nhưng nước mắt hiểu sao vẫn ngừng tuôn rơi.

      Cố Minh Sinh yếu ớt nở nụ cười: “Rốt cục thể đoán được tôi suy nghĩ gì sao?”

      ta nhìn qua vui, khóe miệng cười cười tựa như đứa trẻ. Quen biết Cố Minh Sinh lâu như vậy, Tô Niệm Đường từng chứng kiến điệu bộ cười gằn, cười cách thoải mái, cười khinh bỉ, chính là chưa từng bao giờ được nhìn thấy nụ cười chứa bất kỳ tạp niệm nào như lúc này.

      Tô Niệm Đường nức nở: “Tôi đâu phải thần tiên, làm sao có khả năng lúc nào cũng đoán trúng được tâm ý người khác.”

      Cố Minh Sinh nắm chặt bàn tay của Tô Niệm Đường: “Đừng khóc … Trông thấy khóc tôi lại cảm thấy hối hận vì mình hành động như vậy … Tô Niệm Đường! Tôi nhớ từng , chuyên gia tâm lý được động tình với đối tượng được quan sát, bằng bao giờ nhìn thấu được đối phương nghĩ gì … Có phải tôi đoán đúng ? … Em … có chút cảm tình với tôi nên mới đoán được tôi suy nghĩ điều gì?”

      --- ‘ đều đoán được chính xác những suy nghĩ của tôi. vô vị!’

      Trong đầu Đường Đường đột nhiên nhớ đến câu này của Cố Minh Sinh.

      --- ‘Đến khi nào mới nhìn thấu tôi chứ?’ thanh của ta khi đó đong đầy tiếc nuối.

      Tô Niệm Đường nhịn được nữa, nhào đến bên Cố Minh Sinh khóc lớn: “Chính vì thế … Cuối cùng là … tại sao … tại sao chứ?”

      “Xin lỗi …” Cố Minh Sinh đưa tay khẽ lau giọt nước mắt gương mặt : “Tôi cũng hối hận rồi đây, thế nhưng hối tiếc còn kịp … Xin lỗi khiến em đau lòng … ra, cho dù tôi chặn giúp em mộtdao này, tôi cũng chẳng sống qua được tháng … Tô Niệm Đường, thời gian của tôi …”

      Tim của Cố Minh Sinh còn khả năng cứu chữa, bác sĩ cũng thông báo cho ta thời gian còn lại. Tuy nhiên, ta can tâm, ta muốn chỉ yên lặng từ bỏ thế giới này, ta chưa thể khiến cho Tô Niệm Đường thích mình …

      Kỷ Lang tìm tới ta, với ta rằng Tô Niệm Đường bị bắt cóc …

      “Tôi rất sợ hãi, sợ đơn, sợ ai thế giới này nhớ đến tôi. Phải chăng em cũng chỉ thương tâm chút rồi liền nhanh chóng quên mất tôi chăng?”

      Chính vì lẽ đó khi nhớ ra nhà xác có vấn đề, ta lựa chọn thông báo cho Kỷ Lang, mà quyết định mình ta cứu Tô Niệm Đường.

      ta muốn cho Tô Niệm Đường nhớ ta cả đời.

      Cố Minh Sinh thào: “Thế nhưng, khi thấy em thương tâm đến mức này, tôi hối hận rồi … Tôi xin lỗi … tôi quá ích kỷ…”

      Nước mắt của đọng bàn tay ta, nóng hổi, xuyên thấu da thịt của ta.

      “Khốn kiếp … Cố Minh Sinh … cậu khốn kiếp mà …”

      “Xin lỗi …” Thanh càng ngày càng yếu: “Tô Niệm Đường … kiếp sau … nếu tôi là người khỏe mạnh, em … đồng ý bên tôi chứ?”

      Tô Niệm Đường trả lời, nằm nhoài bên giường, khóc thành tiếng.

      Kỷ Lang đứng tựa cửa, nhìn tình cảnh tại, nghe cuộc đối thoại của hai người bọn họ, trong lòng cũng có cảm giác chua xót.

      mắng rất đúng, Cố Minh Sinh đúng là khốn kiếp mà, dùng phương thức này để Tô Niệm Đường nhớ ta cả đời, trở thành vết thương bao giờ lành trong lòng Đường Đường.

      Nhưng … có thể được gì chứ? lẽ lại tính toán với cả người sắp chết ư?

      Bên ngoài có người xông vào, là cha mẹ của Cố Minh Sinh. Mẹ Cố Minh Sinh trông thấy Tô Niệm Đường, tiếng nào, giáng thẳng cho bạt tai. Tô Niệm Đường cũng mặc kệ để bà ta đánh.

      Kỷ Lang xông lên, ôm lấy Tô Niệm Đường, muốn gì đó nhưng bị Tô Niệm Đường ngăn cản.

      “Con đàn bà khốn này. Đồ sao chổi! Nếu như tại mày con tao còn có thể sống thêm được thời gian.” Bà Cố rơi nước mắt, nhìn đứa con trai nằm giường, khóc thét lên: “Con của mẹ …”

      Kỷ Lang ôm Tô Niệm Đường. Vào giờ phút này, cảm thụ của thế nào làm sao hiểu? Giống như năm đó, sau khi mẹ gặp chuyện, bắt đầu đóng kín tâm tư của bản thân.

      “Mẹ …” Cố Minh Sinh thều thào, đây là lần đầu tiên chủ động gọi tiếng mẹ sau thời gian hai người chiến tranh lạnh.

      Bà Cố có chút kinh ngạc, có chút bàng hoàng.

      “Đừng trách ấy, là con tự nguyện …” Cố Minh Sinh nhìn mẹ: “Nếu như ấy, con cũng chỉ còn sống đến tháng nữa … tại … tại … cũng tốt …”

      Tô Niệm Đường khóc nức nở trong lòng Kỷ Lang.

      Kỷ Lang thầm vào tai : “Đường Đường! Chúng ta ra ngoài , để ba mẹ trò chuyện với cậu ấy lần cuối cùng.”

      “… Vâng!” Đôi mắt ửng đỏ của Tô Niệm Đường nhìn Cố Minh Sinh lần cuối. Kỷ Lang cũng đưa mắt nhìn ta. Bốn mắt nhìn nhau, hề lên tiếng nhưng ngầm giao lưu.

      - Nếu như cậu còn khỏe, tôi nhất định đánh cậu trận.

      - Chăm sóc ấy tốt. Nếu có biến thành quỷ tôi cũng bám lấy .

      - Đường Đường là của tôi, coi như cậu có dùng cách thức đó để ấy nhớ cậu, nhưng ấy vẫn là của tôi

      - Ừ! Kiếp sau, tôi trong thân thể tráng kiện; đến khi đó, người đứng trước mặt ấy còn là .

      - … Cám ơn cậu! Cám ơn cậu cứu ấy.

      - Tô Niệm Đường, tạm biệt … phải cố gắng …

      Vừa rời khỏi cửa phòng bệnh, Tô Niệm Đường cũng ngất xỉu. Kỷ Lang kinh hãi, vội vã ôm Tô Niệm Đường tìm bác sĩ.

      Sau khi thăm khám, bác sĩ cho biết vì ngày ăn uống, lại còn mang thai nên mới ngất .

      Kỷ Lang: “…”

      Ngày hôm nay quả có quá nhiều kích thích!

      Đường Đường có thai, mang đứa con của hai người!

      “Bởi vì thai nhi chỉ được tuần, cơ thể người mẹ khá yếu, cần phải bổ sung dinh dưỡng, nếu giữ được đứa bé!” Bác sĩ vừa truyền đạm, vừa nhìn Kỷ Lang gương mặt vẫn còn ngơ ngác: “Chờ sau khi ấy tỉnh lại, cho ấy ăn chút thức ăn lỏng trước.”

      “Vâng … Vâng…” Kỷ Lang gật đầu lia lịa, chờ bác sĩ khỏi nhanh chóng gọi điện thoại cho mẹ.

      “Mẹ …”

      “Oắt con … Còn biết gọi cho mẹ ư? Dì Đường Đường ngày hôm nay sắp đến. Hai đứa còn chưa chuẩn bị đến sân bay đón dì sao?”

      “Mẹ … Đường Đường ngất …”

      “Hả??? Có chuyện gì xảy ra?” Bà Kỷ sợ hãi: “Con lại bắt nạt Đường Đường sao?”

      “Dạ … Đường Đường có thai …”

      ???” Bà Kỷ hét lên: “Oắt con, lúc nào … là từ lúc nào?”

      “Mẹ! Mẹ nấu chút cháo loãng mang đến bệnh viện. Đường Đường cả ngày vẫn chưa ăn uống gì.”

      “Ừ … ừ … Để mẹ thằng Kỷ Sóc đón dì của Đường Đường, con chờ mẹ chút.”

      Kỷ Lang cúp điện thoại, ngồi bên giường nhìn Tô Niệm Đường. Khóe mắt vẫn còn đọng giọt nước mắt. thở dài tiếng, nhàng lau giúp .

      --- Đường Đường! xin lỗi, đây là lần cuối cùng để em phải chịu thương tổn. Sau này để em gặp bất cứ chuyện gì, khiến em phải rơi lệ, để em đau lòng. Em đừng buồn, khi Cố Minh Sinh ra ắt hẳn rất hạnh phúc, vì có em luôn nhớ đến cậu ấy. Tuy rằng cũng rất lưu ý việc cậu ấy ở trong lòng em cả đời …

      * * *
      mê sách thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 75:

      Khi mẹ Kỷ Lang đưa cháo đến bệnh viện mới biết mọi chuyện xảy ra. Bà tuy rằng rất giận Kỷ Lang để Đường Đường chịu nhiều thương tổn, nhưng bà biết trong lòng Kỷ Lang cũng hề dễ chịu. Nhìn viền mắt Kỷ Lang đỏ ửng, rồi liếc sang Đường Đường vẫn còn nằm hôn mê giường, bà Kỷ thở dài tiếng, thêm gì.

      Kỷ Sóc gọi điện thoại đến, ta báo mình đón được dì của Đường Đường, bà liền nhanh chân quay về nhà tiếp đón dì.

      Tô Niệm Đường vẫn chưa tỉnh, nhân viên trong Sở Vụ cũng qua thăm Đường Đường. Tô Hải vẫn đứng ở cửa, Kỷ Lang biết ông ta đứng đó nhưng quan tâm, cũng cho ông ta vào. Sau đó biết ông ta rời lúc nào.

      Chờ đến khi truyền hết chai đạm, bác sĩ đến tháo kim truyền, lông mày của Tô Niệm Đường khẽ động đậy, Kỷ Lang biết tỉnh.

      Kỷ Lang mở hộp giữ nhiệt, múc ra chút cháo, thổi nhè , nhàng gọi : “Tỉnh dậy rồi ăn chút gì , em chắc chắn đói lả người rồi!”

      Kỷ Lang chỉ lo Đường Đường ngủ mãi tỉnh lại.

      Tô Niệm Đường mở mắt, nhìn Kỷ Lang.

      Ánh mắt này … Kỷ Lang khẽ kinh ngạc: “IA?”

      Tỉnh lại phải là Đường Đường mà là IA?

      Cùng IA ở chung thời gian, dễ dàng phân biệt được lúc nào là Đường Đường, lúc nào là IA. Khi nhìn , ánh mắt của Đường Đường luôn mang theo thẹn thùng, dịu dàng; còn khi IA nhìn lại mang đến cho cảm giác dị thường.

      Tô Niệm Đường ngồi dậy, nhìn Kỷ Lang, lúc lâu sau mới : “ cần thất vọng như vậy … Chuyện này … Đây là lần cuối cùng tôi xuất … Sau này, có lẽ bao giờ còn gặp được tôi nữa …”

      Kỷ Lang sững sờ, hơi bất ngờ: “Tại sao?”

      phải trước đây IA luôn muốn dành quyền chủ động chiếm hữu thân thể này ư?

      “Sao vậy? nỡ xa tôi à?” Tô Niệm Đường nhàn nhạt nhướn mày, ánh mắt phức tạp.

      Kỷ Lang thốt nên lời, chỉ thở dài tiếng, đưa cháo đến cho : “Em ăn chút gì , cả hơn ngày ăn gì rồi.”

      IA đưa tay sang, nhưng cầm nổi, suýt chút nữa chén cháo đổ giường, may có Kỷ Lang nhanh tay. kê ghế ngồi sát bên cạnh giường bệnh: “Tôi đút cho em!”

      IA phản kháng, húp từng miếng từng miếng, đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn Kỷ Lang đưa từng muỗng đến tận miệng.

      Lúc đầu Kỷ Lang có phản ứng nhưng với tình thế này vẫn có chút tự nhiên: “Em nhìn tôi như vậy làm gì?”

      “Sau này còn trông thấy nên bây giờ tôi muốn nhìn thêm vài lần được sao?” Tô Niệm Đường kiêu ngạo đáp lời.

      Kỷ Lang đột nhiên có cảm giác thương cảm.

      “Đường Đường khôi phục ký ức … ấy tại có thể đối mặt với nỗi đau của bản thân, cần tôi chịu đựng thay ấy …”

      Tôi được ấy tạo ra, cũng ấy mà biến mất … vì vậy, đến lúc tôi phải rời

      “Có phải ấy trách …” Kỷ Lang rất muốn hỏi, muốn hỏi xem có phải tự trách , trách kịp thời vào cứu , nên khi mê man tỉnh lại mới là IA mà phải là Đường Đường.

      muốn thấy nữa sao?

      Tô Niệm Đường nhướn mắt nhìn Kỷ Lang, lắc đầu cái.

      “Lần này ấy trốn tránh.” Tô Niệm Đường trả lời: “ ấy chỉ tự trách, ấy trách bản thân.”

      Đường Đường cho rằng cái chết của Cố Minh Sinh đều do tay tạo thành nhưng lúc gặp chuyện lại trách Kỷ Lang, điều này khiến cảm thấy áy náy. Nếu như có thể, hi vọng dao ấy đâm thẳng vào cần Cố Minh sinh thay thế chịu đựng tất cả.

      Ngốc nghếch… Kỷ Lang cuộn tay thành nắm đấm. ra, khi biết Đường Đường mang thai, rất vui, may mắn còn có Cố Minh Sinh chặn dao kia giúp , nếu … Hậu quả khó tưởng tượng.

      Con người có lúc rất ích kỷ, và Kỷ Lang cũng phải là ngoại lệ.

      “Kỷ Lang …” Sau khi Tô Niệm Đường lau sạch miệng nhìn : “Trước khi tôi rời , tôi muốn ngắm thế giới này lần, thành phố này …”

      Kỷ Lang cắt ngang: “Được … em muốn đâu?”

      “Tôi muốn … Tôi muốn công viên giải trí.” Tô Niệm Đường trả lời: “Tôi là đứa bé có tuổi ấu thơ . Trong quãng thời gian Đường Đường hạnh phúc, tôi chưa xuất … Sau khi tôi xuất , chỉ có nhiệm vụ thay thế Đường Đường gánh lấy bi thương, tôi chỉ có thể thông qua ký ức của Đường Đường mà tự tưởng tượng ra thế giới này …”

      Kỷ Lang đột nhiên nhớ tới khi còn bé Đường Đường rất muốn công viên trò chơi giải trí, chờ đến khi bà Tô có thời gian rỗi, hứa đến cuối tuần đưa cùng . Kết quả ngày ấy còn chưa tới xảy ra chuyện …

      Công viên giải trí trở thành ước mơ khi còn bé của Đường Đường, cũng là giấc mộng của IA.

      “Được …”

      Buổi chiều, sau khi lo cơm nước cho IA, hai người lặng lẽ rời khỏi bệnh viện. Bác sĩ cũng thông báo đứa trong bụng Đường Đường vẫn an toàn, quá nghiêm trọng nhưng Kỷ Lang vẫn rất lo lắng.

      Tô Niệm Đường ngồi bên phía ghế phụ lái, đưa tay xoa xoa bụng dưới: “Tôi chú ý, nếu khỏe với . Dù sao … đây cũng là con của tôi.”

      Chẳng bao lâu nữa Đường Đường là mẹ, đáng tiếc được nhìn thấy con của mình.

      Kỷ Lang đậu xe, đưa Tô Niệm Đường đến công viên giải trí khá có tiếng của thành phố Bắc. Đây phải mùa cao điểm nên có nhiều người. mua hai tấm vé vào cổng, rồi cùng Tô Niệm Đường bước vào trong.

      Vào công viên, Tô Niệm Đường cũng đòi phải chơi trò gì, chỉ đứng chỗ ngắm nhìn người khác chơi: trẻ em có, tình nhân có. Trong đáy mắt của chất chứa tâm tình mà Kỷ Lang chỉ cần liếc qua cũng có thể thấu hiểu, đó chính là ước ao.

      “Khi bị Vương Hữu Tài bắt, Tô Niệm Đường cũng khôi phục ký ức, ấy cám ơn tôi … ấy cám ơn vì tôi ấy chịu đựng tất cả mọi thứ …” Tô Niệm Đường giọng: “Năm xưa, ấy lựa chọn trốn tránh; nhưng khi bị Vương Hữu Tài bắt lựa chọn đối mặt. ra, tôi biết ấy trách mình điều gì.”

      Kỷ Lang nhàng đỡ lấy bờ vai Tô Niệm Đường, nhìn Tô Niệm Đường đầy thắc mắc. cúi đầu tiếp: “ ấy trách sao lúc đó ấy để tôi thoát ra; nếu vậy, Cố Minh Sinh phải chết. Khi đó ấy cũng hiểu, nếu để tôi ra, tôi hoàn toàn có thể giết chết Vương Hữu Tài rồi trốn thoát … Tuy nhiên, ấy chọn đối diện, bởi vì ấy là người thiện lương.”

      Kỷ Lang hiểu, lại lần nữa đau lòng thay cho Đường Đường … vẫn như thế, tiếp tục gánh chịu tội nghiệt của Tô Hải.

      Đường Đường biết nếu để IA ra ngoài, dựa theo tính tình của IA, nhất định giết chết Vương Hữu Tài. người thông minh như sớm biết được nguyên nhân Vương Hữu Tài bắt cóc mình, tất cả hành động của đều xuất phát từ ba của , Tô Hải.

      Đường Đường muốn để Vương Hữu Tài chết tay IA. Muốn trừng phạt , cũng phải để cho pháp luật trừng trị. Ai ngờ, cũng chính vì lựa chọn này mới để Cố Minh Sinh phải lao ra cứu , hi sinh cả bản thân ta.

      Kỷ Lang nghẹn ngào: “ ấy nên trách tôi …”

      Tô Niệm Đường nên tiếp tục trách cứ bản thân mình, có như vậy nội tâm của Đường Đường mới dễ chịu đôi chút.

      Tô Niệm Đường nữa, tiến về phía trước. Hai tay đút túi quần, lẳng lặng nhìn đám đông huyên náo. Kỷ Lang theo phía sau, đề phòng có người đụng vào . Nhìn bóng lưng của Tô Niệm Đường, cảm giác hôm nay IA rất khác biệt, còn là người ngông cuồng, mà chỉ là đa sầu đa cảm.

      Là bởi vì sắp biến mất hay sao?

      ngang qua vòng xoay ngựa gỗ, Tô Niệm Đường dừng lại, nở nụ cười rất tươi, ngồi xuống cạnh cặp đôi tay trong tay. Sau đó, đưa tay xoa xoa bụng dưới, khi Kỷ Lang chú ý, nụ cười ấy của từ từ biến mất.

      Kỷ Lang nhìn Tô Niệm Đường cười cười: “Em có muốn chơi ?”

      Tô Niệm Đường lắc đầu: “, tôi xem thôi …”

      quả nhiên chỉ ngồi nghỉ chân lát rồi tiếp tục về phía trước, mỗi khi ngang qua trò chơi, lại ngừng lại chiêm ngắm, rồi lại bước tiếp.

      Đột nhiên xoay người: “Kỷ Lang, tôi muốn chơi trò này …”

      Tô Niệm Đường chỉ vào bánh xe đu quay ở trước mắt: “Khi lên đến đỉnh có thể nhìn ngắm toàn bộ thành phố Bắc.”

      Kỷ Lang gật đầu: “Được! Tôi mua vé!”

      có đông người, nên rất nhanh đến lượt bọn họ chơi. Kỷ Lang đỡ Tô Niệm Đường bước vào trong.

      Bánh xe đu quay từ từ chuyển động. Kỷ Lang liếc nhìn Tô Niệm Đường tựa vào , nhìn ra phía ngoài, hiểu vẫn có cảm giác quái lạ.

      Bánh xe quay di chuyển rất chậm, chờ đến khi sắp đến điểm cao nhất, Tô Niệm Đường nghiêng đầu nhìn Kỷ Lang: “Tôi biến mất rồi, có còn nhớ tôi ?”

      Kỷ Lang gật đầu: “Còn!”

      Bất kể IA như thế nào, cũng là phần của Đường Đường. Nếu như tồn tại của biết Đường Đường ra sao?

      “Kỷ Lang … có thể …” ngừng chút, rốt cục thở dài: “Quên … Kỷ Lang, nhắm mắt lại , tôi có lời muốn với .”

      Kỷ Lang hiểu ý của Tô Niệm Đường, nhưng vẫn khép đôi mắt lại. đột nhiên cảm giác đôi môi mình mát lạnh, bờ môi mềm mại kề sát môi , còn mang theo chút ấm áp, hòa nguyện thêm vị mằn mặn, ươn ướt của nước mắt môi.

      Kỷ Lang từ từ mở mắt ra, nhìn khuôn mặt của Đường Đường gần trong gang tấc, có thể nhìn được hàng mi cong vút.

      Kỷ Lang đẩy ra, tùy ý để cho hôn mình.

      “Tôi và Đường Đường mặc dù là hai nhân cách, nhưng chúng tôi vẫn chung thân thể. Ký ức của ấy, tôi cũng có. Khi ấy động lòng, tôi có thể cảm nhận được … Kỷ Lang, cám ơn sau này vẫn nhớ đến tôi, cám ơn vẫn đồng ý với tôi đến đoạn đường cuối cùng…”

      Vậy … tạm biệt … Mong nhớ kỹ nụ hôn này , mong nhớ kỹ hồi ức cuối cùng của tôi để lại thế gian này.

      Truyền thuyết của bánh xe đu quay là như vậy, nếu hai người nhau, cùng nhau ngồi bánh xe đu quay cuối cùng cũng chia tay; thế nhưng khi bánh xe đạt đến điểm cao nhất, nếu hai người hôn môi vĩnh viễn cùng nhau thẳng xuống, mãi đến tận cuối cùng.

      -----------------------------
      mê sách thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :