1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẳng cấp tư duy - Lưu Ly Vận Kiều (77C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 66:

      Edit: Thu Hà Đỗ

      Kỷ Lang nhìn mặt trời buổi sáng rực rỡ, chậm rãi thở dài hơi, : "Chỉ mong tất cả cả nhanh kết thúc thôi, án mạng này dường như có điểm tương tự với thủ pháp của sát thủ liên hoàn BTK trong vụ án ở bang Kansas".

      Đặng Phỉ nhún vai: "Ai phải đâu!"

      Sát thủ liên hoàn BTK trong vụ án ở bang Kansas, Mỹ, tên là Dennis Rader, BTK là tên tự đặt cho mình, là viết tắt của Bind, Torture và Kill, dịch ra có nghĩa là ‘Buộc chặt, tra tấn, sát hại’. Nạn nhân trong vụ án này có ít nhất hơn mười người, hung thủ vốn là mục sư. Kể từ khi bắt đầu phạm tội, qua hơn ba mươi năm vẫn bị bắt. BTK trở thành danh hiệu khủng bố, khiến cho người dân địa phương cực kỳ hoang mang, lo sợ. Cuối cùng là tự mình lộ thân phận mới bị cảnh sát bắt được.

      Hai người vừa về đến nơi, pháp y tới, nhìn Kỷ Lang gật gật đầu, : " có kết quả xét nghiệm ngón tay, có vấn đề rất lớn.” Sắc mặt ta khá nghiêm trọng.

      Kỷ Lang nhướng mày: "Vấn đề gì?"

      "Căn cứ vào việc đối chiếu DNA, ngón tay thi thể hôm qua căn bản phải của Diệp Khả.”

      "Cái gì?" Kỷ Lang kinh ngạc: "Đó là ai?"

      "Điều này vẫn chưa biết, tuy nhiên còn có điểm khác thường, ở ngón tay đó, tôi xét nghiệm ra thành phần Formalin. Ngón tay này hẳn bị cắt ra rất lâu rồi, sau đó được bảo quản trong dung dịch Formalin.”

      Ngay lúc đó Đặng Phỉ khẽ trầm tư, lúc trước khi vừa mới thấy thi thể cùng đoạn ngón tay, ta có cảm giác rất kỳ quái, giờ cảm giác kỳ quái đó được chứng thực. Ngón tay kia căn bản bị ngâm trong dung dịch Formalin, nên mới bị trắng bệch như thế.

      " yên tâm, tôi nhất định tìm ra chủ nhân của ngón tay đó.” Đặng Phỉ lên tiếng: "Chỉ cần chúng ta xét nghiệm ra DNA của ngón tay đó, tiến hành đối chiếu máy tính. Nếu chủ nhân của ngón tay này là người thành phố Bắc, tôi nhất định có thể tìm ra được!”

      Đây thực phát rất lớn, Kỷ Lang cần phải thảo luận chút: "Nhớ đem báo cáo khám nghiệm tử thi đưa cho tôi, tôi về trước.”

      Căn cứ vào phân tích trước đó của Đường Đường, ngón tay đó vốn là dấu hiệu gây án của hung thủ để lại được phát thi thể, chủ nhân của ngón tay đó nhất định là của nạn nhân vụ án trước.

      Nếu là như vậy vì sao đến lúc này lại xuất bất đồng? Ngón tay này rút cục của ai? Chẳng lẽ lại muốn nạn nhân bị phát ?

      "Sếp, về rồi!” Tiết Nhạc vừa vặn đứng bên cửa, nhìn thấy Kỷ Lang trở về liền chào hỏi.

      Kỷ Lang gật đầu: "Tô Niệm Đường có ở trong ?"

      " có, vừa mới tới sau đó lại ra ngoài luôn rồi. ấy cảm thấy Phạm Vĩ phải sát thủ liên hoàn, nhưng có khuynh hướng phạm tội, có khả năng trở thành hung thủ.”

      Kỷ Lang: "..."

      Vì vậy … ấy đâu?

      "Sau đó, ấy liền ra ngoài..."

      ấy tám phần là tìm Phạm Vĩ rồi. Chết tiệt! Kỷ Lang vỗ vỗ Tiết Nhạc: "Cậu định vị vị trí cụ thể di động của Tô Niệm đường".

      "Vâng!" Tiết Nhạc gật đầu, vội vàng ngồi máy tính: "Tìm được rồi em điện thoại báo .”

      Kỷ Lang nhanh chóng xuống lầu.

      Tô Niệm Đường lái xe đến trước cửa nhà Phạm Vĩ. Đây là khu biệt thự loại , cũng biết phải chăng là do vị trí địa lý tốt, hay vì nguyên nhân khác mà nơi này hơi hoang vắng, náo nhiệt.

      từ từ xuống xe, qua ấn chuông cửa. có người để ý tới, nhưng Tô Niệm Đường phát cửa khóa. nhàng bước tới trước cửa, quan sát chút rồi tiến vào.

      Thiết kế trong phòng rất đơn giản, bộ sofa giả cổ ở phòng khách, sau đó là cầu thang. Cầu thang làm bằng gỗ, mùi gỗ ẩm mốc tỏa ra nồng đậm, phảng phất có thêm mùi khác gay mũi, rất khó ngửi.

      Tô Niệm Đường vào trong. Căn phòng nhìn qua khá tối, tựa như bị bao phủ tầng khí u. Sàn lát gỗ, mỗi bước tiếng gỗ kẽo kẹt vang lên, còn có mấy con chuột ló đầu ra, trông thấy Tô Niệm Đường nhanh chóng biến mất. Tô Niệm Đường nhíu mày nhìn thoáng qua lầu, lại liếc nhìn phía sau cầu thang, băn khoăn biết nên hướng nào.

      Cuối cùng quyết định lên lầu, vừa mới bước lên cầu thang, thanh kẽo kẹt lại vang lên. Trong phòng trống khiến thanh vọng lại.

      "Kẽo kẹt...kẽo kẹt..."

      Thanh nhịp nhàng, có tiết tấu, tựa như vài hát hoặc như tiếng gào thét, cũng biết vì ai mà hát lên.

      lầu còn tối hơn, bao nhiêu cảm giác sợ hãi cứ như vậy dồn lại, Tô Niệm Đường vịn vào lan can, thở dốc. Đây là nhà bác sĩ mà sao lại u ám, trầm như vậy? Trước mặt hành lang dài. Có khoảng mười phòng nằm ở bên, tất cả đều đóng cửa kín mít. Chẳng ai biết được đằng sau cánh cửa ấy là thế giới như thế nào?

      "Tí tách... Tí tách..."

      Có lẽ là tiếng nước chảy, chậm rãi xuống, Tô Niệm Đường phát góc tường có vũng nước, từ từ theo tay vị cầu thang chảy xuống phía dưới, chính vì điều này khiến cho cầu thang gỗ ẩm mục.

      qua từng gian, từng gian phòng, cũng thử mở bất cứ cánh cửa nào mà thẳng đến cuối hành lang, rồi mới dừng bước. đứng trước cánh cửa cuối cùng, hít thử hơi, mùi ngai ngái, khó ngửi chính xác là bốc ra từ căn phòng này.

      đưa tay đặt lên nắm đấm cửa, vặn , khóa. Tô Niệm Đường nhàng mở cửa phòng nhìn vào bên trong, bỗng nhiên hai mắt trợn tròn.

      "Sếp, tìm được rồi, chị dâu ở...."

      Kỷ Lang dựa theo địa chỉ mà Tiết Nhạc cung cấp, vội lái xe đến khu biệt thự, đứng ở cửa xe nhìn thấy cổng biệt thự hé mở, vọt chạy qua. Khe khẽ mở cửa, trầm giọng gọi: "I.A? Tô Niệm Đường..." có người trả lời, gian trống rỗng vọng lại chính tiếng gọi của .

      hiểu sao, Kỷ Lang cảm thấy vô cùng căng thẳng, tim đập nhanh hơn, chính cũng khống chế được. Cảm giác vừa hoang mang, sợ hãi, vừa trống rỗng, khiến còn đủ minh mẫn suy nghĩ, dự cảm lành từ từ dâng lên. đẩy cửa vào trong, mùi hương khó chịu xộc thẳng vào mặt, là mùi Formalin. Sao trong nhà Phạm Vĩ lại có mùi Formalin nồng nặc như vậy?

      cảnh giác về phía trước, tới cầu thang, đứng ở dưới nhìn tình huống cụ thể lầu. hướng về trước nhìn quanh chút, trông thấy gì hết, gian cực kỳ yên tĩnh. Chỉ có thanh tí tách vang lên rờn rợn.

      Cuối cùng, Kỷ Lang quyết định lên lầu.

      "Kẽo kẹt...kẽo kẹt..."

      Mỗi bước của Kỹ Lang, cầu thang lại vang lên tiếng, khiến càng thêm căng thẳng. nhìn xuống bậc thang, lo lắng biết liệu cầu thang này có thể chịu nổi sức nặng của mình hay ?

      ‘Răng rắc …’

      bước của Kỷ Lang làm bậc gỗ bị gẫy, tiếng động lại vang khắp phòng. Chân Kỷ Lang bị lún xuống, vội rút ra nhanh chân chạy lên lầu … thanh răng rắc vang lên liên tục, đoạn giữa thang gãy.

      lầu mùi formalin càng nồng nặc.

      Lúc này, dưới lầu chợt lóe lên bóng người vọt qua, Kỷ Lang quát khẽ: "Ai?"

      định lao xuống, nhưng vừa bước đến gần cầu thang toàn bộ cầu thang sụp hoàn toàn, thanh vỡ vụn khắp nơi, Kỷ Lang lui về phía sau bước, lực va chạm mạnh bỗng chốc khiến cánh cửa phía sau lưng mở toang.

      Kỷ Lang bước vào, cảnh tượng phía trong gian phòng mang đến cảm giác hơi quen thuộc. Trong phòng là hai hàng giá sách, nhưng giá sách là loạt những bình, trong bình đựng rất nhiều thứ: mắt, đầu lưỡi, lỗ tai... cái gì cũng có... Cảnh tượng như vậy, lúc ở Mỹ, ở nhà Christopher Chris cũng từng thấy qua.

      Kỷ Lang ra, liếc xuống lầu chút, vẫn là khoảng tối đen như mực, thấy bóng dáng ai? Hay là nhìn nhầm rồi?

      Kỷ Lang quyết định mặc kệ, thử mở ra cánh cửa thứ hai. Trong phòng này rất bình thường, chẳng có bất cứ thứ gì.

      Đột nhiên truyền đến bên tai Kỷ Lang tiếng chuyện, dừng động tác, cẩn thận nghe ngóng nhưng lại nghe được gì. nhíu mày, Tô Niệm Đường ở đâu? Chẳng lẽ là bị Phạm Vĩ bắt lại?

      nhìn về phía cuối hành lang, có cánh cửa bị mở ra, ánh sáng xuyên thấu qua khe cửa. Kỷ Lang lặng lẽ đến, từ từ mở cửa phòng.

      Trong phòng cũng có gì, ngay cả chiếc giường ngủ cũng có. Chỉ có mùi Formalin rất nồng. Tiến sâu vào trong Kỷ Lang mới phát ra nơi này có tấm gỗ có vân gỗ giống với các tấm bên cạnh. lên tấm ván, thanh cho biết ở dưới rỗng. Góc tường bên kia bị hổng chỗ.

      Kỷ Lang mở tấm ván, ở đây có cái nút. ngẫm nghĩ chút rồi nhấn cái. Bức tường từ từ chuyển động, chiếc cầu thang xuất trước mắt Kỷ Lang.

      Kỷ Lang trợn mắt há mồm nhìn đường hầm này, có chút băn khoăn. bật đèn pin từ di động, chiếu xuống phía dưới, chỉ là khoảng đen kịt, thể nhìn thấy được gì. Kỷ Lang nghĩ chút rồi từ từ xuống.

      Phía dưới, mùi còn nồng nặc hơn rất nhiều, ngoại trừ mùi Formalin, còn có mùi máu tươi. Hai mùi hương trộn lẫn khiến có cảm giác khó thở. Phía dưới tối đen, giống như mê cung vĩ đại.

      "Tô Niệm Đường..." Kỷ Lang thấp giọng hô tiếng, nhưng thanh truyền ra nghe thấy tiếng vọng lại. qua chỗ rẽ, lúc này hai bên đều được bóng đèn chiếu sáng, chỉ có điều phía trước mặt vẫn trống rỗng.

      nắm chặt di động, men theo cạnh tường về phía trước, đến ngã rẽ khác, theo bản năng dừng lại chút để thám thính. Chỗ rẽ này vẫn như trước, cũng lại là hành lang dài, chẳng trông thấy điểm cuối. Kỷ Lang cũng thể đoán được chính xác nơi này rốt cục rộng mức nào.

      gọi điện cho Tô Niệm Đường được, lúc ở bên ngoài là do nghe, sau là có sóng. tại, di động của cũng có tín hiệu. Làm thế nào để tìm được đây?

      có cách nào khác, Kỷ Lang cắn răng, nhanh về phía trước, chỉ có thể tiếp tục xuống. Hàng lang nhìn dài như thế, nhưng thực tế cũng dài đến vậy, Kỷ Lang chạy đến đầu hành lang thấy đường nữa, chỉ thấy bức tường lấp kín trước mặt. Nhớ đến phần mật thất ngụy trang ở phía , đoán nơi này cũng tiếp tục mở ra mật thất khác… Vậy nút mở cửa hầm là ở đâu?

      lui về phía sau bước, muốn mượn ánh sáng từ đèn pin của di dộng để nhìn kỹ bức tường, ai ngờ còn chưa được vài bước giẫm phải hòn đá dưới chân, cả người nhào về phía trước, ‘tấm cửa đá’ cũng được mở ra...

      Ánh đèn phía sau cánh cửa sáng đến chói mắt, theo bản năng nheo mắt lại....

      * * *
      mê sách thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 67:

      Đợi đến khi nhìn ràng mọi thứ trước mắt mới dám thở phào nhõm. nhanh chân tiến lên ôm chặt Tô Niệm Đường vào lòng, xen vào đó là cảm giác tức giận đến đỉnh điểm.

      “Tại sao tiếng, mình lại chạy đến đây?” Giờ khắc này Kỷ Lang chỉ muốn đánh trận, nhưng cân nhắc biết lực còn mạnh hơn mình nên đành kìm lại.

      Tô Niệm Đường vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ có điều ánh mắt của vẫn nhìn chằm chằm vào Phạm Vĩ bị cột chặt ghế: “Tôi sao!” Thanh lành lạnh của vang lên trong gian dưới lòng đất càng thêm quỷ dị.

      Tầng hầm dưới đất đều được trang bị tất cả các dụng cụ y học cần thiết, nhìn qua tựa như phòng giải phẫu, dao giải phẫu cũng có đủ. Trong góc có bồn tắm rất lớn, mơ hồ bên trong có ngâm món đồ gì đó, mùi hương rất khó ngửi.

      “Xảy ra chuyện gì?” Kỷ Lang muốn biết Tô Niệm Đường tại sao lại cột Phạm Vĩ lại.

      “À! Vô tình tôi phát muốn đánh lén tôi nên tôi ra tay đánh ngất trước, vừa vặn phát được mật thất này nên trói vào đây.”

      “Vì lẽ đó, Phạm Vĩ chính là hung thủ?” Kỷ Lang nhìn người bị trói ghế, miệng bị bịt chặt thể mở miệng. tiến lên muốn gỡ ra cho , nhưng đồng thời liếc nhìn vật nằm trong bồn tắm lớn.

      bộ tử thi nữ, toàn thâm ngân trong bồn, tóc phủ kín mặt. Kỷ Lang nhìn hình dạng thi thể … Vậy có nghĩa là chất lỏng trong bồn chính là formalin??? Kỷ Lang liếc về phía Phạm Vĩ bằng ánh mắt khiếp sợ, ngờ thường ngày trông thấy dáng vẻ nho nhã lại biến thái đến mức này.

      “Nếu như tôi suy đoán sai, chính là hung thủ sát hại Trương Mộng Oánh nhưng phải là hung thủ của mấy vụ án trước.” Tô Niệm Đường tiến lên tháo tấm vải trong miệng Phạm Vĩ: “Ông Phạm, tôi có đúng ?”

      Phạm Vĩ cười ha hả: “Cuối cùng để con nhóc này nhìn thấu …”

      Tô Niệm Đường: “Lần trước tôi muốn điều này nhưng do xảy ra chút bất ngờ.”

      Lần trước sau khi gặp Phạm Vĩ, phát Phạm Vĩ kỳ thực phải là hung thủ, nhưng bởi xuất mấy tên côn đồ kia, lời chưa kịp ra Đường Đường tỉnh lại.

      “Chẳng trách ngón tay người Trương Mộng Oánh phải của Diệp Khả, vậy là của ai?” Kỷ Lang bừng tỉnh … ra Phạm Vĩ chỉ mô phỏng phạm tội. tại thành Bắc xôn xao vụ án này, Phạm Vĩ mô phỏng theo cũng chẳng có gì là lạ.

      “Tôi nghĩ … chính là người phụ nữ kia!” Tô Niệm Đường gật đầu chỉ vào bồn tắm: “Là người vợ nhiều năm nay của Phạm Vĩ.”

      Kỷ Lang: “…”

      “Đúng! Chính là vợ của tôi …” Phạm Vĩ khép mắt, sau đó mở ra, đôi mắt hung ác còn nữa mà chỉ còn dáng vẻ thâm trầm: “Hơn mười năm trước chính tay tôi giết chết bà ta, nhốt bà ta trong căn hầm này, muốn đem bà ấy trở thành tiêu bản, để cho bà ấy và tôi vĩnh viễn bên nhau.

      Tôi bà ấy như vậy, bà ấy nỡ lòng nào … phản bội tôi, cùng người đàn ông làm chuyện dâm ô, thể tha thứ! Vì vậy, tôi phải giết bà ta … Ha ha ha, nghĩa là bà ta mãi mãi ở bên tôi …” Phạm Vĩ như điên loạn. Kỷ Lang nhíu mày, đột nhiên nhớ đến khi Phạm Vân chết, Triệu Tích Dương cũng ta là người điên.

      “Hừm! Biện pháp này cũng hay!” Vẻ mặt Tô Niệm Đường chút cảm xúc, hỏi ngược lại: “Vậy tại sao lại cắt ngón tay của bà ta ra, mà vẫn bảo tồn thi thể bà ta… Bà ta muốn ngón tay của mình xuất cơ thể của người đàn bà khác sao?”

      Phạm Vĩ sững sờ, sau đó lắc đầu nguầy nguậy: “! ! Là tôi sai rồi … Tôi … Tôi nên làm như vậy … Tất cả đều do con tiện nhân đó, con đàn bà lẳng lơ, chúng nó đều đáng chết!”

      “Tại sao Trương Mộng Oánh lẳng lơ ?” Kỷ Lang hỏi

      “Ở bệnh viện có bệnh nhân mắc bệnh tim, ta được điều đến làm hộ sĩ chuyên trách. Sau đó, chẳng hiểu ta nghĩ sao lại đòi chia tay với tôi … Tôi nghe người nhà bệnh nhân ấy muốn tìm vợ cho con trai để có người nối dõi, nên ta động lòng …”

      Là Cố Minh Sinh! Kỷ Lang thốt nên lời.

      như vậy người phụ nữ này thực đáng chết!” Tô Niệm Đường tán thành.

      “Các người làm sao phát ra tôi?” Phạm Vĩ hỏi ngược lại.

      “Trực giác!” Tô Niệm Đường vòng quanh , “Thời điểm phác họa chân dung hung thủ tôi đại khái hình dung được đặc thù của hung thủ nhưng sau khi gặp ông tôi cảm thấy ông phải là hung thủ tôi muốn tìm, nhưng người ông tồn tại đặc thù của hung thủ, đúng hơn là đặc thù biến thái.

      cách khác, chúng ta cùng loại người, nên thu hút nhau … Do vậy thời điểm phát thi thể Trương Mộng Oánh tôi có thể kết luận ông chính là hung thủ.” Tô Niệm Đường ngừng chút: “ chứng minh tôi đoán sai.”

      Kỷ Lang cau mày, thích Tô Niệm Đường dùng những ngôn từ này về bản thân mình: “Ông giải phẫu thi thể Trương Mộng Oanh rốt cục là muốn tìm cái gì trong dạ dày nạn nhân?”

      “Nhẫn! Tôi muốn cùng chung sống với ta, ngờ ta lại đòi chia tay; do đó, tôi nhất quyết phải tìm lại được chiếc nhẫn. ngờ ta lòng tham đáy, muốn trả lại, lại còn dám nuốt vào trong bụng! Trong lúc tức giận, tôi bóp chết ta, mổ bụng ta … Ha ha ha …” Phạm Vĩ phá lên cười: “Đó là chiếc nhẫn định tình, tôi nhất định phải tìm về.”

      “Vì vợ của ông phản bội, nên ông căm ghét những người phụ nữ lẳng lơ … Tô Niệm Đường, sao em có thể kết luận sát hại những người phụ nữ khác?”

      “Tôi làm!” Phạm Vĩ bình tĩnh: “Những người phụ nữ đó có quan hệ với tôi, tại sao tôi phải giết bọn họ?”

      Cuối cùng, Kỷ Lang đưa Phạm Vĩ ra ngoài theo lối khác. Ánh dương soi chiếu, khẽ nheo mắt, quay đầu nhìn về phía ngôi nhà u u. Tâm trạng của vì phá được vụ án mà đỡ hơn, trái lại càng thêm khó chịu.

      Lý Linh Linh, Dương Tuệ, Diệp Khả chắc chắn có mối dây liên hệ mà chưa nghĩ đến, đó cũng chính là mấu chốt phán án.

      --- Hà! Nếu như Tích Dương cưới tớ, tớ sống nổi…

      Đây là tin nhắn mà Phạm Vân gửi cho người bạn thân Trần Hà trước đó, cụm từ ‘sống nổi’ tựa hồ có thể giải thích.

      Kỷ Lang đột nhiên hỏi: “Nếu như ông biết con mình cũng lăng lòan, phải chẳng cũng giết ta?”

      biết là do ánh mặt trời hay là nguyên nhân nào khác, khóe mắt Phạm Vĩ thấm đẫm nước mắt, gật đầu: “Ừ! giết chết nó! Nó là đứa con do tay tôi nuôi lớn, tôi cho phép nó làm chuyện trái luân thường đạo lý. Nếu như sớm biết nó chết trong tay kẻ khác, tôi giết chết nó trước.”

      “Khi ông giết vợ mình, Phạm Vân mấy tuổi?”

      “Năm tuổi …”

      “Phạm Vân có phải chứng kiến cảnh tượng ông giết vợ mình?”

      Phạm Vĩ lên tiếng, nhưng từ im lặng này của ông ta, Kỷ Lang cũng có được câu trả lời. Tô Niệm Đường ở phía sau đột nhiên xông đến, đấm đá liên tục vào Phạm Vĩ, thanh đầy phẫn nộ: “Mày dám để đứa trẻ năm tuổi tận mắt trông thấy cảnh mày giết chết mẹ của nó …”

      Phạm Vĩ bị Tô Niệm Đường đá ngã lăn nền đất, Kỷ Lang muốn ngăn lại, nhưng phát trong trạng thái hoảng loạn, con ngươi trợn lên, trông cực kỳ dữ dằn. Nếu như trong tay cầm dao, chắc chắn bây giờ người Phạm Vĩ có hơn trăm ngàn nhát.

      Tiếng còi hụ cảnh sát vang lên ngừng, Tiết Nhạc, Lê Huy và vài cảnh sát tiến đến, trông thấy cảnh tượng trước mắt đều đưa mắt nhìn Kỷ Lang.

      Kỷ Lang nhanh tay kéo Tô Niệm Đường, nhưng được. Tô Niệm Đường ngồi chồm hổm trước mặt Phạm Vĩ, bóp chắt cổ họng , khàn giọng: “Mày có biết mày tạo nên thương tích cho con mày lớn đến mức nào .. mày biết … biết …”

      Kỷ Lang đau lòng nhìn Tô Niệm Đường, có lẽ do chứng kiến cảnh tượng mẹ bị giết trước mặt mình nên mới có phản ứng mãnh liệt như vậy, chuyện này chẳng có gì là lạ.

      Tuy nhiên, nếu ngăn cản, Phạm Vĩ chắc chắn bị siết đến chết.

      “Tô Niệm Đường, em tỉnh lại …” Kỷ Lang kéo tay Tô Niệm Đường, ra hiệu những người bên ngoài chạy vào cứu Phạm Vĩ. Hai con mắt đỏ ngầu của Tô Niệm Đường chiếu thẳng vào Kỷ Lang, nhàng ôm vào trong ngực, vỗ vỗ lưng, thấp giọng an ủi: “Tất cả đều là quá khứ… Đường Đường, tất cả đều qua rồi …”

      “Tôi phải Đường Đường, tất cả vẫn chưa kết thúc, cái gì cũng biết!” Tô Niệm Đường đẩy mạnh Kỷ Lang, “Trong trí nhớ của tôi, Đường Đường chịu đựng được nên ấy phải ngủ say vĩnh viễn, đừng tỉnh lại.”

      Kỷ Lang nắm chặt vai Tô Niệm Đường: “Em phải chịu đựng những gì? Tại sao em có thể kết luận Đường Đượng cũng chịu đựng được?”

      “Bởi vì ấy chịu đựng nổi nên mới có tôi!” Tô Niệm Đường trừng mắt: “Cả cũng chịu đựng nổi nên cũng như ấy lựa chọn lãng quên, chỉ có mình tôi nhớ đến, mình tôi gánh chịu.”

      Kỷ Lang kịp phản ứng, ‘ cũng chịu đựng nổi’ là có ý gì? Chẳng lẽ trong đoạn ký ức bi thương của còn có cả hay sao?

      Tô Niệm Đường xoay người rời , Kỷ Lang nắm chặt tay : “Tô Niệm Đường, tại em có thể cho , chúng ta cùng nhau gánh chịu.”

      cần …” Tô Niệm Đường lạnh lùng thoát khỏi tay Kỷ Lang: “ mình tôi chịu đựng nhiều năm như vậy, cần người khác chia sẻ!” Sắc mặt trắng bệch nhưng vẫn quật cường, đứng thẳng đầu, hiên ngang như con chim Khổng Tước.

      Kỷ Lang cau mày, cũng quên? nhớ ràng từ xưa đến nay chưa từng quên qua chuyện gì quan trọng … Rốt cục chuyện của Tô Niệm Đường là thế nào?

      muốn biết …” Tô Niệm Đường nở nụ cười trào phúng.

      “Em làm sao biết muốn biết!” Kỷ Lang nhìn Tô Niệm Đường: “ nguyện ý chia sẻ nỗi bi thương của em, chỉ cần em đồng ý kể cho nghe!”

      nhìn , nhìn bóng hình của bản thân qua con ngươi của Kỷ Lang: “Vậy … Để lựa chọn tôi và ấy, chọn ai?”

      chọn ai, tất cả mọi người đều cho rằng là người nên tồn tại, bao gồm cả Kỷ Lang … Như vậy tất cả đều là do sai sao? Tô Niệm Đường chịu đựng được thống khổ, bắt mình gánh chịu. Chuyện Tô Niệm Đường dám làm, phải làm. Cuối cùng, cuối cùng … tất cả những việc ấy vẫn là sai ư?

      Kỷ Lang cứng người, về tình cảm dĩ nhiên chọn Đường Đường, nhưng tại nếu trả lời như vậy xem ra IA càng thêm đau khổ hơn …

      Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn màn hình, là Chris.

      “Chào ông …”

      “Chào bạn, tôi đến Trung Quốc, thực rộng quá, có thể đến đón tôi ?”

      Kỷ Lang vui vẻ trong lòng Chris đến rồi!

      đồng ý ngay lập tức: “Được! Ông ở phi trường chờ tôi, tôi đến ngay!” cất điện thoại, quay sang Tô Niệm Đường: “Chris đến rồi, IA! Em cùng tôi đón ông ấy ?”

      ------------------------
      mê sách thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 68:

      “IA, ngờ em đến đón tôi!” Chris cao hứng, dang hai tay, ôm chặt Tô Niệm Đường.

      “Thầy!” Tô Niệm Đường mỉm cười, nụ cười quỷ dị. Kỷ Lang đứng bên chứng kiến nụ cười ấy, linh cảm có chuyện chẳng lành.

      “IA, em nhìn thấy tôi sao?” Người đàn ông đứng bên cạnh Chris tiến lên chuyện với Tô Niệm Đường.

      Tô Niệm Đường gật đầu: “Ôn Triệt!”

      Người đàn ông nhún vai, quay sang Kỷ Lang giới thiệu: “Xin chào! Tôi là Ôn Triệt, là hàng xóm của Tô Niệm Đường khi còn ở Mỹ.”

      Kỷ Lang bắt tay ta: “Kỷ Lang…”

      Kỷ Lang sắp xếp cho hai người bọn họ trọ tại khách sạn gần đó. Ngồi xe, Chris lên tiếng: “Tôi nghe ở đây phát sinh án giết người liên hoàn, IA! Em có ý kiến gì ?”

      Tô Niệm Đường trả lời: “ tìm ra hung thủ, còn người nữa … cũng sắp rồi!”

      “Ừm! Tôi rất quý mến em …” Chris gật đầu: “ cho tôi nghe phân tích của em !”

      Tô Niệm Đường ngừng chút: “Tạm thời có, cần đợi gây án lần nữa, lộ ra sơ hở mới biết được!”

      Đưa đến khách sạn, Chris kéo Kỷ Lang qua bên: “Đầu tiên tôi muốn với cậu, trị liệu này có nguy hiểm.”

      Kỷ Lang cau mày: “Là nguy hiểm gì?”

      “Tô Niệm Đường trong trạng thái trốn tránh, chỉ có bản thân ấy dũng cảm, đứng ra đối đầu với thống khổ, mới khỏi hoàn toàn. Nếu như tôi tham gia trị liệu, có hai kết quả: , IA triệt để nuốt chửng nhân cách chính, Tô Niệm Đường mãi mãi ngủ say; hai, Tô Niệm Đường tỉnh lại.”

      Kỷ Lang nhướn mi, làm sao có chuyện như vậy?

      “Nghĩa là ông biết IA bị gì sao?”

      Chris lắc đầu: “Trước đây tôi chưa từng hỏi qua … IA giấu rất kỹ.”

      Kỷ Lang cảm thấy việc này phải cân nhắc kỹ lưỡng, trị liệu rất nguy hiểm, cho dù tỉ lệ thắng là năm mươi phần trăm, cũng dám mạo hiểm.

      “Hơn nữa, IA có điểm nào tốt. phải bây giờ cậu có vụ án, chi bằng cứ để IA giúp cậu phá án rồi tiếp.” Chris đề nghị.

      Kỷ Lang: “…”

      Sau khi hai người về đến nhà, Tô Niệm Đường thẳng về phòng ngủ khách, Kỷ Lang cũng mệt mỏi cả ngày trời, ngả người lên giường, vận động chút cho giãn gân cốt. Hơi thở ngập tràn mùi hương của Đường Đường. Người con ấy ràng ở sát bên cạnh nhưng lại rất xa xôi.

      Trong lúc ngẩn ngơ suy nghĩ, tựa như giấc mơ.

      Trong mộng, cùng Đường Đường trốn ở góc run lẩy bẩy, xuyên qua khe hở, có thể nhìn thấy tất cả những chuyện khủng khiếp ở bên ngoài. Bên tai có tiếng phụ nữ kêu rên thảm thiết. muốn bịt chặt tai lại, nhưng cuối cùng chọn cách bịt tai Đường Đường, kéo vào trong ngực, cho lên tiếng, tránh người bên ngoài nghe được tiếng động.

      “Cứu mạng …” Tiếng kêu đến mức bị giọng cười điên cuồng dập tắt.

      “Con đàn bà đê tiện! Chết đáng đời! Đây chính là cái giá phải trả cho thằng đàn ông của mày dám nợ tiền tao. Tao cho nó thời gian hai năm để trả tiền, vậy mà nó … bóng dáng cũng thấy đâu. Hừ! Nếu gặp nó để vợ con nó phải trả giá… Ha ha ha…” thanh hung tàn, độc ác vẫn vang vọng bên tai, tựa như lời nguyền mãi dứt.

      được! Lão đại … Cảnh sát đến rồi …” Có người .

      “Cái gì?” Giọng của người khác: “Tiên sư nó, mau … Ngày hôm nay chúng ta buộc phải tha con đê tiện này … thôi!”

      Bên ngoài tiếng động, Kỷ Lang lặng lẽ thò đầu ra ngoài…..

      *

      Kỷ Lang bừng tỉnh, thở hồng hộc. Tại sao lại mơ giấc mơ này? Lần này cực kỳ ràng, tựa như trở về năm đó. Trán đầy mồ hôi, tim đập thình thịch. Trong giấc mơ khi thò đầu ra thấy gì? Tại sao hoàn toàn có ấn tượng đoạn ký ức này?

      Kỷ Lang … Kỷ Lang …” Bên ngoài là tiếng Tô Niệm Đường gõ cửa.

      Là Đường Đường! Kỷ Lang vội vàng chạy đến mở của phòng, ôm chầm lấy đứng trước mặt mình: “Đường Đường … Đường Đường ….”

      Kỷ Lang, lần này em cảm nhân được, cảm nhận hình như có người muốn tranh giành cơ thể với em.” Tô Niệm Đường chớp chớp mắt: “Em thể để ấy cướp mất thân thể của mình!”

      Kỷ Lang gật đầu, nhè vò vò đầu : “Vì vậy … nên Đường Đường tỉnh lại ư?”

      Tô Niệm Đường gật đầu xác nhận: “ Kỷ Lang, em cố gắng tỉnh táo, trốn tránh nữa.”

      Kỷ Lang nhớ đến lời của Chris, ông ta chỉ khi nào Đường Đường dám đối diện với đau khổ, mới có khả năng khôi phục hoàn toàn. Kỷ Lang ôm chặt: “Đường Đường! Mặc kệ IA ra sức phòng bị, cũng ở bên em, cùng em chịu đựng. Lần này em chỉ có mình, luôn luôn bên cạnh em!”

      “Được!”

      Phạm Vĩ chỉ là mô phỏng gây án, phải là hung thủ liên hoàn , như vậy những nạn nhân trong những vụ án ấy có liên quan gì với nhau? Những nghi phạm đều được điều tra qua, có thời gian gây án, phải là bác sĩ ngoại khoa; nếu thế, thân phận của hung thủ là gì? Tất cả những điều này chỉ còn cách chờ đến khi hung thủ gây án lần tiếp theo mới có thể tìm ra đầu mối.

      Thế nhưng, mục tiêu tiếp theo của hung thủ là ai đây? Nằm ở thế bị động, Kỷ Lang trong tối, bị hung thủ dẫn mũi, điều này cũng chính là điểm tối kỵ trong phá án.

      Trong lúc Kỷ Lang ảo não, đột nhiên nhận được điện thoại của hung thủ.

      “Kế tiếp … Chính là ấy … Ha ha ha ….” thanh được xử lý qua, hung thủ cúp điện thoại, Kỷ Lang gọi lại nhưng chỉ nghe được những tiếng tút tút.

      Kế tiếp …. Là ấy? Thoáng chốc Kỷ Lang đứng phắt dậy. Mục tiêu kế tiếp của hung thủ chính là Đường Đường.

      Tất cả mọi người nhận được cuộc điện thoại đều cảm giác nặng trĩu lòng.

      “Sếp! Bây giờ chúng ta bảo vệ chị dâu 24/24!”

      “Đúng! Đúng! Đúng! Chúng ta phải nhanh chóng phá án …”

      Kỷ Lang cuộn chặt nắm tay, đánh mạnh lên bàn. Hung thủ càng lúc càng hung hăng. dám trực tiếp gọi cho , hẳn nhiên biết và Đường Đường có quan hệ nên mới làm thế. vẫn thầm quan sát hoặc có thể lên kế hoạch ra tay với Đường Đường cách chu đáo?

      tại Đường Đường ở đâu?”

      “Chị dâu tìm thầy của chị ấy?” Tiết Nhạc giọng.

      Kỷ Lang hốt hoảng, vội vã gọi điện thoại cho Đường Đường, bao lâu điện thoại kết nối. Kỷ Lang thở phào nhõm: “Em ở đâu?”

      “Em ở khách sạn của thầy, muốn hỏi vài chuyện.”

      “Được! Em ở đó chờ, qua đón em. chưa đến đó, em được phép đâu hết!”

      Kỷ Lang! Xảy ra chuyện gì sao?” Tại sao dù cách tầng tai nghe điện thoại, vẫn cảm giác được căng thẳng của Kỷ Lang.

      có chuyện gì. Em ngoan ngoãn ở bên thầy Chris, qua đón em liền!”

      “Vâng!”

      Kỷ Lang cúp điện thoại, lấy áo khoác, liếc nhìn dáng vẻ lo lắng của mọi người, giọng: “ em tập hợp mấy vụ án lại, xem xét lại chút, tôi đón Đường Đường!”

      “Được!” Tiết Nhạc sục sôi ý chí chiến đấu: “Sếp! Chúng ta nhất định phải tóm được trước khi gây án, như vậy chị dâu còn gặp nguy hiểm.”

      Khi Kỷ Lang chạy đến khách sạn, Tô Niệm Đường ngồi ở đó chờ . Nhìn tận mắt bị xây sát chút nào trước mắt mình, nỗi lo lắng của mới tạm lắng xuống.

      “Xảy ra chuyện gì sao Kỷ Lang?” Tô Niệm Đường nhìn chóp mũi Kỷ Lang ướt đẫm mồ hôi.

      Chris cũng ngồi bên cạnh.

      Kỷ Lang cau mày, lên tiếng: “Hung thủ mục tiêu kế tiếp của là em, Đường Đường!”

      Tô Niệm Đường ngây người … “Em??? Vì sao lại là em?”

      vừa nhận được điện thoại của hung thủ …” Kỷ Lang nghiêm giọng.

      Ngay cả Chris cũng kinh ngạc. Trong lúc Đường Đường đợi Kỷ Lang đến, và Chris từng thảo luận qua vụ án. Về mục tiêu của hung thủ, bọn họ nghĩ tới nghĩ lui vẫn hề phủ nhận những phán đoán trước đó. tại, tình hình lại càng trở nên phức tạp …

      “Why?” Chris hỏi: “Xem ra những những người bị hại trước đó có liên hệ!”

      Kỷ Lang gật đầu: “Đúng, các nạn nhân nhất định có mối liên hệ nào đó mà chúng ta chưa tra ra; vì vậy Đường Đường cũng nằm trong lựa chọn của . Đối tượng của hung thủ hề đơn giản như phán đoán trước đó của chúng ta.”

      Kỷ Lang nắm chặt tay Đường Đường: “Đường Đường! Bắt đầu từ bây giờ em được phép rời khỏi tầm mắt bất cứ lúc nào. Lần này tuyệt đối để em phải chịu thương tổn.”

      Tô Niệm Đường mím mím môi, chớp mắt: “Nhưng nếu hung thủ muốn sát hại em, chúng ta khó lòng phòng bị. Kỷ Lang, yên tâm, em có thể tự bảo vệ bản thân.”

      “Em đến tìm thầy Chris có chuyện gì?” Kỷ Lang hỏi.

      “IA ấy phải gánh chịu những chuyện mà em dám chịu đựng. tại em nghĩ chính mình buộc phải đối mặt. Em sang tìm thầy hỏi thử xem có thể thông qua thôi miên để lấy lại ký ức của em hay . Thế nhưng thầy cho rằng chuyện này em phải tự nhớ mới được. Nhiều năm trước đây em từng tiếp nhận liệu pháp thôi miên nhưng tác dụng.” cúi đầu.

      Chris gật đầu: “Thời điểm trị liệu cho IA năm ấy, tôi cũng từng thôi miên nhưng tác dụng. Chỉ có thể khẳng định đoạn ký ức bi thương đó trải qua khi IA còn .”

      Nếu như là thống khổ, cũng chỉ là câu chuyện kia xảy ra khi còn thơ ấy. Tuy nhiên, dựa vào ký ức của Đường Đường mà , cũng chẳng nhớ cái gì, chính mình cũng quên điều gì … Như vậy, vấn đề nằm ở đâu?

      *

      nơi u ám chút ánh sáng, Diệp Khả chỉ cảm giác toàn thân đau rát. ta dám cựa quậy, vì chỉ cần cử động cũng đụng đến vết thương khắp người. ta còn chút sức lực, tựa vào bờ tường, môi khô khốc, ánh mắt vô lực nhìn tên ác ma kia.

      ta biết mình bị nhốt ở thế giới đen tối này bao lâu, thời gian đối với ta mà chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Thậm chí, ta còn mong tên ác ma đó có thể giết ta chết ngay tức khắc, như vậy còn phải chịu đựng dằn vặt. Thế nhưng, ‘Chết’ với ta mà chỉ là mơ ước xa vời.

      ta có dũng khí tự sát …

      Cánh cửa mở ra lần nữa, Diệp Khả kinh hãi, lùi về phía sau.

      Người đàn ông chậm rãi bước tới, tay cầm chiếc khăn sạch, giọng ôn hòa: “Ngoan, để tôi lau vết thương cho nên ra rồi …”

      Ra … Diệp Khả đột nhiên thở phào nhõm, rốt cục kết thúc rồi ư?

      Người đàn ông mạnh bạo kéo quần áo Diệp Khả xuống, nhìn vết thương đầy rẫy người ta, vẻ mặt say sưa. Người đàn ông say mê chiêm ngắm những vết thương do mình tạo ra cơ thể người khác, tựa như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật.

      “Chà chà!!! Sau khi biến thành quỷ, đừng đến tìm tôi. Muốn tìm cha nuôi của đó. Năm đó nếu phải do tôi làm sao phải lâm cảnh tan cửa nát nhà? Vì vậy, cũng phải giống như tôi, chỉ cần bất kỳ người phụ nữ nào xuất bên cạnh đều phải chết!” Ngữ điệu tàn ác khiến cơ thể Diệp Khả run lẩy bẩy.

      ta há há mồm, muốn gì đó nhưng phát ra được bất kỳ thanh nào.

      muốn con ruột của Tô Hải sao?” Người đàn ông tựa như đoán được suy nghĩ của Diệp Khả, “Con của … Tôi từ từ dằn vặt … Ha ha ha ….”

      * * *
      mê sách thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 69:

      “Chúng ta nhất định phải biết tại sao hung thủ lại lựa chọn Đường Đường là mục tiêu kế tiếp!” Đây là điều duy nhất Kỷ Lang có thể chắc chắn.

      Những người bị hại được hung thủ chọn lựa khẳng định có điểm giống nhau, chính là những người phụ nữ có hành vi phóng túng, đối tượng bị hành hạ đến chết. Tuy nhiên, Đường Đường có đặc điểm đó, nên quan điểm hoàn toàn bị bác bỏ.

      Vậy …. Còn có điểm gì giống nhau chứ?

      Lý Linh Linh, chuyên viên thẩm mỹ viện, tình nhân trước đây của Tô Hải.

      Dương Tuệ, phu nhân của thương gia có tiếng, từng giao du với rất nhiều người đàn ông.

      Diệp Khả, con nuôi của Tô Hải, cũng có khá nhiều bạn trai.

      Rốt cục Đường Đường có đặc điểm gì khiến hung thủ để ý đến? Kỷ Lang nhìn những chữ ghi chú trêb tấm bảng trắng, ánh mắt dần dần nhìn về phía hai nạn nhân có quan hệ với Tô Hải. khẽ nhíu mày, Tô Hải!

      Nếu như miễn cưỡng, gượng ép để tìm ra mối dây liên hệ, vậy có thể Tô Hải chính là cha ruột của Đường Đường. Vậy Tô Hải chính là đầu mối tương quan giữa ba người, phải chăng ông ta chính là nhân vật trọng yếu trong vụ án này? Nếu như vậy vụ án thứ hai, Dương Tuệ có quan hệ gì với Tô Hải?

      Mọi người trông thấy Kỷ Lang ghi lên bảng chữ Tô Hải, họ cũng bắt đầu suy nghĩ. Lê Huy cho ý kiến: “Phải chăng Dương Tuệ và Tô Hải có quan hệ mà chúng ta biết, nhưng hung thủ lại nắm được?”

      “Có khả năng này!” Tiết Nhạc gật đầu tán thành.

      “Chúng ta đến nhà họ Tô chuyến!” Kỷ Lang cầm áo khoác, nhớ đến Tô Niệm Đường nghỉ ngơi ở phòng sát vách, hơi ái ngại. Đường Đường nhất định muốn đến nhà họ Tô, nhưng lại yên lòng để Đường Đường xa khỏi tầm mắt của , phải giải quyết thế nào bây giờ?

      Ai ngờ Tô Niệm Đường tỉnh, nhìn bộ dạng muốn ra ngoài của Kỷ Lang, nhàng nắm tay Kỷ Lang: “Đưa em theo với, em chỉ coi ông ta là người xa lạ.”

      Từ khi sinh ra chưa từng gặp ba, thù hận đối với Tô Hải đều xuất phát từ người mẹ kính của . mẹ bao nhiêu hận Tô Hải bấy nhiêu.

      Khi còn bé, mẹ thường ôm lấy , kể chuyện ngày xưa của Tô Hải, mẹ còn chỉ vào tấm ảnh của hai người chụp chung với rằng đây chính là ba của . Ông xa nhưng nhất định quay về. Đó cũng là tấm hình duy nhất có mẹ nên đến bây giờ vẫn còn giữ rất kỹ.

      Lúc trước khi nghe đến hai từ ‘Tô Hải’ cũng còn cảm giác thân quen. Mãi cho đến khi trông thấy con người này, cùng vóc dáng như vậy, mới biết người mà mẹ chờ đợi trở về, lại còn biến thành con người giàu sang phú quý…

      Người giúp việc mở cửa cho Tô Niệm Đường và Kỷ Lang, Tô Hải chờ được cũng chạy ra đón. Ông ta nhìn Tô Niệm Đường đầy kích động: “Nhanh, mau vào nhà ngồi. Thím Triệu, rót trà.”

      Thân là chủ nhân, nhưng trước mặt Kỷ Lang và Tô Niệm Đường lại như khách. Ông ta xoa xoa hai tay, chỉ vào sofa: “Hai người ngồi , mau ngồi!”

      Kỷ Lang nắm tay Tô Niệm Đường, ngồi xuống ghế, nhìn về phía Tô Hải, rồi quay sang nhìn Tô Niệm Đường, ho khẽ tiếng: “Ông Tô, ông cần lo lắng, lần này chúng tôi đến tìm ông để hỏi vài chuyện.”

      lo, lo …” Tô Hải cũng ngồi xuống: “Hỏi chuyện gì, là chuyện của Diệp Khả hay Lý Linh Linh?” Ông ta có chút bất an, liếc mắt nhìn Tô Niệm Đường, trông thấy có chút phản ứng, ông ta cảm giác vài phần mất mát.

      Kỷ Lang trầm ngâm: “Ông có quen bà Dương Tuệ, vợ của ông Vương ?”

      “Ông Vương?” Tô Hải hiểu.

      “Chính là Vương Hữu Tài, cũng là đại gia của thành phố Bắc!”

      Tô Hải suy nghĩ hồi, sau đó trả lời: “Gặp lần, cũng có thân lắm, vợ ông ta lại càng quen!”

      “Ông xác định chứ?” Kỷ Lang hỏi thêm lần nữa.

      “Dĩ nhiên. Hình như tôi gặp Vương Hữu Tài trong buổi dạ tiệc từ thiện. Lúc ấy, ông ta có đến chào hỏi tôi, chuyện với nhau vài câu. Sau này còn gặp mặt nữa.” Tô Hải nhớ lại tình huống lúc đó, ông ta để trong lòng nên nhớ : “Thế nhưng … tại sao cậu lại hỏi tôi và vợ ông ta có quan hệ gì?”

      Kỷ Lang ngập ngừng: “Ở thành phố Bắc phát sinh vụ án giết người liên hoàn, chắc ông cũng từng nghe đến. Lý Linh Linh và Diệp Khả đều có quan hệ với ông, mục tiêu kế tiếp của hung thủ chính là Đường Đường …”

      Tô Hải lập tức ngồi thẳng người, thể tin được: “Cái gì?” Ông ta nhìn Tô Niệm Đường, “Tại sao lại là Tô Niệm Đường?”

      Tô Hải giải thích: “Ngoại trừ nạn nhân của trong ba vụ án là Dương Tuệ, nay chúng tôi tìm ra được điểm giống nhau, đó chính là ông. Do vậy, chúng tôi mới đến hỏi ông vài chuyện.”

      “Ý của cậu là, sở dĩ hung thủ chọn Tô Niệm Đường là bởi vì tôi?” Tô Hải trầm giọng: “Tại sao lại vậy?”

      “Tôi muốn biết gần đây hoặc là xưa kia ông có đắc tội với người nào hay ?” Kỷ Lang hỏi dò: “Tôi nghĩ, sở dĩ hung thủ ra tay với người bên cạnh ông là do có thù hận với ông.”

      “Chuyện này …” Tô Hải thấp giọng: “Nếu muốn người đắc tội, gần đây có, chỉ là có chút bất đồng trong làm ăn, nhưng phải hận thù gì lớn.”

      Kỷ Lang: “Ông chắc chắn chứ?” Kỷ Lang nhìn ra Tô Hải hay dối, nhưng theo cảm tình của ông ta và Đường Đường, ông buộc phải biết phân nặng : “Việc này có liên quan đến an toàn của Đường Đường, tôi hi vọng ông có thể kể hết những điều mình biết.”

      Tô Hải im lặng lúc lâu, giọng khẳng định: “ có!”

      tại có, còn trước đây sao?” Tô Niệm Đường ngẩng đầu nhìn Tô Hải: “Những người trước đây đều hận ông tận xương tủy.”

      Sắc mặt Tô Hải trắng xám: “Trước đây …. Những người năm đó, phải đều bị … Đều bị bắn hết rồi sao?” Bởi vì phạm tội quá nặng, thông qua xét xử, đều phải lãnh án tử hình.

      “Vì vậy ông mới dám về nước. Bây giờ chỉ vì ông mà tôi phải đối mặt với nguy hiểm?” Tô Niệm Đường trào phúng: “Ông mới đúng là sao chổi đó!”

      “Ông Tô công khai mối quan hệ với Đường Đường. Hung thủ biết được có lẽ do Diệp Khả .” Kỷ Lang lên tiếng: “Lần này chúng ta tìm đúng phương hướng rồi.”

      “Nếu như …” Tô Hải do dự: “Nếu như muốn hận tôi, có lẽ là còn người.” Ông ta rốt cục cũng chịu ra.

      Kỷ Lang nhướn mày: “Là ai?”

      là bạn thân của tôi. Lúc trước chúng tôi cùng nhau đến thành phố Bắc lập nghiệp. Sau đó, tôi vay tiền, chính là người bảo lãnh cho tôi …” Tô Hải bụm mặt: “Mới đầu tôi biết, sau này trong khi điều tra tăm tích mẹ con Tô Niệm Đường mới biết được cả nhà ông ta cũng bị sát hại, còn về phần ông ta sống hay chết, tôi cũng lắm.”

      Kỷ Lang và Tô Niệm Đường đưa mắt nhìn nhau, phảng phất tìm được điểm mấu chốt của vụ án. Nếu như người này còn sống, nhất định hận chết Tô Hải, xem ra bọn họ phải quay về tìm hiểu lại vụ án của mười năm về trước.

      Kỷ Lang cảm nhận được bàn tay nắm cứng đờ. liếc mắt nhìn Đường Đường phát sắc mặt của rất khó coi.

      Kỷ Lang kéo đứng dậy, cáo từ: “Cảm ơn ông cung cấp tin tức, chúng tôi trước.”

      Tô Hải cũng đứng dậy, nhìn Tô Niệm Đường: “Được … Được!!!”

      Rời khỏi nhà họ Tô, Kỷ Lang ôm Tô Niệm Đường vào lòng: “ sao rồi Đường Đường. Chuyện năm đó qua, chiều nay đưa em đến Cục cảnh sát điều tra lại vụ án năm ấy, chúng ta nhất định bắt được hung thủ trước khi ra tay.” Nếu như hung thủ chính là người bảo lãnh năm đó.

      “Em cũng xem cùng!” Tô Niệm Đường nhíu mày: “Đây là bước đầu tiên trong hành trình mà em phải đối mặt với quá khứ của mình!”

      Kỷ Lang mỉm cười: “Được! Chúng ta cùng nhau đối mặt với quá khứ!”

      Muốn xem lại vụ án của mười năm về trước cần phải theo trình tự. Ngày hôm sau, hồ sơ mới được gửi đến Sở vụ. Nhìn tập tài liệu dày cộm trước mắt, Kỷ Lang phân chia cho mọi người phần, phần còn lại và Tô Niệm Đường cùng đọc.

      “Đường Đường! Em chuẩn bị xong chưa?”

      Tô Niệm Đường gật đầu: “Vâng!” cuộn chặt cánh tay, đầu ngón chân cũng co lại, trong lòng cực kỳ hoảng loạn, tâm tư phức tạp đột ngột kéo đến. Hơn mười năm về trước, vì sợ nên phân liệt ra nhân cách khác; hơn mười sau, vì phá án, vì chữa trị nhân cách phân liệt này mà phải lần nữa đối mặt với án mạng kinh khủng của năm ấy.

      Phần hai người bọn họ xem là phần hung thủ bị bắt, sau khi xét xử và lấy lời khai của bọn cướp.

      Từ lời khai có thể cho thấy bọn cướp phạm nhiều vụ án trước đó, bị tóm sau khi gây ra vụ án của mẹ Đường Đường.

      Nhắc đến cũng là may mắn, bởi vì khi ấy nhà của Kỷ Lang sống trong khu tiểu viện, khi có người lạ mặt xông vào, hàng xóm cũng phát được khả nghi, lại còn nghe thấy tiếng mẹ Đường Đường kêu cứu; nên bọn họ liền mau chóng báo cảnh sát, những người này thể chạy thoát.

      Căn cứ lời khai, nhóm người đó đến nhà của người bảo lãnh trước nhưng ông ta có ở nhà. Bọn chúng cho rằng người này cũng trốn thoát giống Tô Hải; vì thế, theo thủ đoạn cũ, chúng giết sạch cả nhà, già trẻ ai thoát, ngay cả đứa con bé mới sinh của gia đình ông ta cũng bị chém nhiều nhát, mất máu mà chết.

      Người bảo lãnh sau khi trở về trông thấy cảnh tượng này, tinh thần hoảng loạn. Mà đám người đó cũng biết làm sao có thể tìm đến chỗ ở tại của mẹ con Đường Đường, mau chóng chạy truy sát.

      Kỷ Lang ngẩng đầu nhìn Tô Niệm Đường ngồi bên cạnh sắc mặt tái nhợt, đau lòng: “Phần sau để xem, em có cần qua phòng bên nghỉ ngơi chút ?”

      Tô Niệm Đường quật cường, lắc đầu: “! Tiếp tục xem!”

      Kỷ Lang nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của : “Được!”

      Theo như ghi chép, sau khi tìm được vị trí mẹ con Tô Niệm Đường, chỉ phát người phụ nữ. Vì vừa gây án, máu lạnh trong người bọn chúng vẫn còn tràn trề, chưa hạ nhiệt, lại còn thu được tiền nên chúng ra tay thẳng thừng. Khi tra tấn mẹ của Tô Niệm Đường, chuẩn bị giết chết bà ta đột nhiên nghe thấy tiếng còi hụ của cảnh sát, trong lúc hoảng loạn bỏ trốn đều bị cảnh sát tóm gọn.

      Trong báo cáo của cảnh sát: Khi trông thấy người bị hại, nạn nhân tắt thở, tại trường phát hai đứa bé trong góc nhà, giải cứu thành công.

      Kỷ Lang khẽ cau mày, cảm giác có vấn đề … Ai ngờ Tô Niệm Đường ngồi bên cạnh đột nhiên đứng phắt dậy, hai tay ôm lấy đầu, bộ dạng rất thống khổ.

      “Đường Đường …” Kỷ Lang đỡ lấy : “Sao vậy?”

      Hai mắt Tô Niệm Đường đỏ au, dáng dấp tựa như muốn để IA thoát ra, Kỷ Lang càng thêm lo lắng.

      “Tôi có thể chịu đựng!” Tô Niệm Đường cắn răng.

      chịu nổi, dám đối mặt với năm ấy!” Thanh lãnh khốc phát ra từ miệng Tô Niệm Đường, tựa như hai người khác nhau.

      “Tôi có thể … có thể …” Ngữ khí đau khổ.

      “Nếu như có thể chịu đựng bao giờ có tôi, chịu nổi!”

      “A a a a …. Đừng nữa …” Tô Niệm Đường vung tay, ôm đầu chạy ra ngoài.

      Kỷ Lang quay đầu liếc nhìn hồ sơ. Nguyên nhân Đường Đường phát bệnh tìm ra, chính là xuất phát từ vụ án của mười năm về trước.

      -------------------------
      mê sách thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 70:

      “Sếp! Có chuyện gì?” Tất cả mọi người đều trông thấy Tô Niệm Đường vọt ra ngoài, bọn họ chạy sang, chứng kiến sắc mặt khá hơn là bao của Kỷ Lang.

      Kỷ Lang xua tay: “ có chuyện gì, mọi người tiếp tục công việc , tôi ra ngoài xem sao!”

      tại trạng thái của Đường Đường ổn định, Kỷ Lang chỉ lo xảy ra chuyện. vội chạy xuống lầu, nhưng hề nhìn thấy bóng dáng của Tô Niệm Đường, dự cảm xấu dâng lên trong lòng.

      Kỷ Lang gọi điện thoại cho Tô Niệm Đường, nhưng ai nhận máy. nhìn bốn phía, phát ra bóng dáng của , cuối cùng ở cây cột điện cách đó xa, tìm thấy điện thoại di động của .

      Có chuyện rồi!

      nhanh chóng quay về, sắc mặt u ám đến đáng đáng sợ: “Tiết Nhạc, camera … mau mau chút!”

      Tiết Nhạc buông công việc trong tay xuống, chạy sang máy vi tính, thao tác vài bước, đoạn băng ghi hình có.

      màn ảnh là hình ảnh Tô Niệm Đường đứng ở cửa cầu thang, tựa vào tường, hai tay ôm đầu, dáng vẻ rất đau khổ. Sau đó từ từ rời xa khỏi camera.

      camera ở góc khác thu được hình ảnh Tô Niệm Đường xoay người, tựa trán vào cột điện. Đúng lúc này người người đàn ông to lớn, đầu đội mũ dần dần tiến đến Tô Niệm Đường. tay cầm vật gì đó, từ phía sau bịt miệng Tô Niệm Đường, giãy dụa vài cái rồi bất tỉnh, bị mang mất.

      Kỷ Lang đấm mạnh lên bàn, vừa rồi nên để chạy ra ngoài! phải sớm nghĩ ra, sau khi giết Diệp Khả, lập tức triển khai kế hoạch bắt cóc, chú ý hành tung của Đường Đường, chờ đến khi chỉ có mình là ra tay.

      “Sếp! Làm sao bây giờ?” Tinh thần ai nấy đều rất căng thẳng.

      Kỷ Lang ép mình phải tỉnh táo: “Báo cảnh sát, trước tiên báo cảnh sát. Sau đó chúng ta tăng nhanh tiến trình phá án.”

      “Vậy em báo cảnh sát!” Tiết Nhạc cầm điện thoại, chạy qua bên.

      “Mọi người coi hồ sơ thế nào rồi?” Kỷ Lang hỏi dò.

      “Em đọc sơ qua!” Mục Y lên tiếng: “Phần của em chính là đoạn hành hung của hung thủ. Trong ghi chép, đám người đó khai nhận sau khi giết chết già trẻ của gia đình người bảo lãnh liền lập tức tìm nhà chị dâu. Lúc ấy, trong nhà chỉ có mẹ của chị dâu, sau khi ngược đãi, chuẩn bị động thủ cảnh sát đến. Đám người đó giết bà ấy mà chạy thoát thân, đến cổng bị bắt.”

      Triệu Trạch : “Em đọc phần chi tiết tình huống của gia đình người bảo lãnh, người này chính là người cùng thôn với Tô Hải. Hai người cùng nhau buôn bán , rồi cưới vợ sinh con, tháng ngày trôi qua êm đềm. Tô Hải cam lòng chịu cuộc sống bình thường thế này, muốn đánh mẻ lớn nên tìm nơi cho vay. Tuy nhiên vì gốc gác bần hàn, đám người cho vay e sợ ông ta có tiền trả nên muốn cho mượn. Cuối cùng, Tô Hải tìm đến đám người xấu, tìm thêm người bảo lãnh, bấy giờ mới mượn được tiền.

      Tô Hải nhanh chóng tiêu hết số tiền mượn được, bọn cho vay truy tìm. trả nổi nên Tô Hải bỏ trốn.

      Sau khi Tô Hải trốn, bọn chúng tìm người bảo lãnh trước, nhưng ông ta cũng có tiền, lúc này ông ta mới nhận ra bị bạn thân hãm hại. Ngày hôm đó, ông ta ở bên ngoài, chỉ có vợ con ở nhà. Khi trở về, thấy nhà đầy máu, vợ con bị giết chết. Ông ta suy sụp, cảnh sát đưa đến bệnh viện. Vài ngày sau đến tìm ông ta lấy khẩu cung phát ông ta còn ở đó.”

      Lê Huy tiếp lời: “Phần em coi cũng giống như của Triệu.”

      Tiết Nhạc báo cảnh sát xong quay trở lại: “Cảnh sát ngay lập tức đến đây. Sếp! Của em chính là phần tổng kết của cảnh sát và những điểm đáng ngờ của vụ án.” Cậu ta ngừng chút: “Vì khi ấy điều kiện có hạn nên cảnh sát cũng thể truy xét được triệt để. Trinh sát cuối cùng cũng đưa ra điểm đáng ngờ, đó chính là theo như lời khai của đám hung thủ, bọn chúng cả quyết hề giết mẹ của chị dâu, nhưng khi cảnh sát đến trường bà ấy chết. Cảnh sát tham gia phá án đều cho rằng bọn chúng dối, có ý đồ muốn giảm hình phạt nên nêu điểm đáng ngờ này ra. Toàn bộ hung thủ phạm án đều bị xử tử hình.”

      Kỷ Lang cau mày, đầu cảm thấy hơi nhức, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm thái dương, rất đau.

      Lúc ấy mẹ Đường Đường chưa chết? Như vậy bà ấy chết như thế nào?

      “Sếp! sao vậy?” Mọi người đỡ Kỷ Lang.

      Kỷ Lang xua tay: “Tôi sao, chỉ hơi mệt chút!”

      Trong đầu tựa như có gì đó muốn thoát ra, muốn thoát khỏi kiềm chế thoát ra ngoài.

      “Hic hic hic …” Tiểu Niệm Đường nghẹn ngào, Kỷ Lang ôm chặt vào lòng, cho lên tiếng. Hai đứa trẻ trốn vào góc tối. Bên tai là tiếng cười ghê rợn của bọn cướp, còn có tiếng mẹ Đường Đường kêu cứu.

      Kỷ Lang cũng muốn bịt tai mình lại, nhưng Đường Đường ở ngay bên cạnh . dù sao cũng là lớn, phải bảo vệ Đường Đường: “Đừng lên tiếng, nếu sợ cắn !” Kỷ Lang thầm bên tai Tô Niệm Đường, cảm nhận được bé run lẩy bẩy, lại ôm đầu chặt.

      Lát sau Kỷ Lang cảm thấy bả vai đau buốt. che miệng để la lên. tên vô lại cưỡng bức mẹ của Tô Niệm Đường, tên khác lục soát khắp nơi, muốn tìm ra được chỗ nấp của đứa trẻ. Cuối cùng, tên khác chạy vào báo cảnh sát đến rồi.

      Những hình ảnh này rất quen thuộc, là ác mộng của Kỷ Lang, thường mơ thấy những cảnh tượng này, nhưng lần này khác hẳn hoàn toàn.

      Mấy tên vô lại chạy , bên tai của bọn họ im lặng trở lại, Tô Niệm Đường thoát khỏi ngực của Kỷ Lang, xông ra ngoài, chạy đến bên cạnh mẹ mình: “Mẹ … Mẹ ơi … Mẹ ơi …” Giọng điệu non nớt của cất lên, rốt cục mẹ củng tỉnh lại. Thân thể tàn tạ của mẹ Tô khẽ nở nụ cười, nhìn con , muốn đưa tay xoa đầu Tô Niệm Đường, nhưng sợ bản thân dơ bẩn, nên cuối cùng thả xuống.

      Bà ta nhìn con dao tên cướp để lại, giọng: “Đường Đường, giải thoát cho mẹ có được hay ?”

      Tiểu Niệm Đường ngơ ngác: “Bằng cách nào ạ?”

      “Dùng cái này, hướng về phía mẹ.” Mẹ Tô chỉ vào con dao, hướng dẫn: “Đường Đường là bảo bối của mẹ, luôn biết nghe lời mẹ đúng ? Bây giờ mẹ rất khó chịu, con giúp mẹ bớt đau được ?”

      Tô Niệm Đường chỉ mới năm tuổi, vốn dĩ chẳng biết cái gì. Nghe có thể giúp mẹ bớt đau, ngoan ngoãn cầm con dao, ngơ ngẩn. Kỷ Lang khó khăn lắm mới tiến đến, trông thấy Tô Niệm Đường cầm con dao chĩa mũi nhọn về phía mẹ Tô, kịp ngăn cản: “Đường Đường, thả con dao xuống.”

      Mẹ Tô đột nhiên duỗi tay, nắm lấy bàn tay nhắn của Tô Niệm Đường, hướng con dao đâm mạnh vào mình nhát. Máu tươi bắn khắp mặt Tô Niệm Đường, mùi hương của mẹ trộn lẫn với mùi máu tanh. Tô Niệm Đường ngây người, hoảng hốt biết bản thân mình làm gì.

      Kỷ Lang xông đến bịt chặt hai mắt Tô Niệm Đường, cho nhìn. Cảnh sát vừa vặn tiến vào, nhìn trường. Tiểu Niệm Đường ngất trong lòng Kỷ Lang, tinh thần của Kỷ Lang lúc ấy cũng hoảng loạn…

      Kỷ Lang giật mình tỉnh giấc, nhìn khắp gian phòng, là phòng nghỉ ở Sở Vụ, Mục Y ngồi bên cạnh . Trông thấy Kỷ Lang tỉnh lại: “Sếp! tỉnh rồi, vừa rồi sếp ngất hù chết bọn em!”

      Kỷ Lang thở hổn hển, ngồi bật dậy. nhớ ra rồi, nhớ ra hết mọi chuyện. ra mẹ của Đường Đường phải bị mấy tên cướp kia giết…

      Năm đó, mẹ Đường Đường có dũng khí tự sát, nhưng lại rất ích kỷ để lại bóng đen trong lòng của Đường Đường, khiến trở thành hung thủ giết chết mẹ mình, khiến cho Đường Đường thể nào chịu đựng được thống khổ.

      Viền mắt Kỷ Lang hoe đỏ, trong lòng hận người cha người mẹ thiếu trách nhiệm của Đường Đường đến tận xương tủy, lại càng cảm thấy đau xót cho Đường Đường và IA phải gánh chịu đau khổ.

      “Sếp … sao vậy?” Mục Y nhìn bộ dáng của Kỷ Lang, ta lo lắng.

      Kỷ Lang lắc đầu: “Những người kia đâu?”

      “Cảnh sát đến rồi, nay truy tìm tung tích của chị dâu khắp thành phố.”

      Kỷ Lang lên tiếng: “ ra ngoài trước , tôi sao. Bây giờ tôi muốn gọi điện thoại.”

      Mục Y gật đầu: “Vâng! Sếp đừng quá lo lắng.”

      Kỷ Lang rút điện thoại, nhưng bàn tay run rẩy, điện thoại rơi xuống giường.

      nhặt lên, bấm số gọi cho Tô Hải.

      “Tô Hải, Đường Đường bị bắt cóc rồi …”

      “Cái gì? Tại sao lại bị bắt cóc? Trước đây phải cậu đảm bảo nhất định để con bé có chuyện sao?”

      Kỷ Lang để ý đến lời chất vấn của ông ta, hỏi thẳng: “Bây giờ tôi có vài vấn đề muốn xác định. Bọn cướp và hung thủ cơ bản chính là người đứng ra bảo lãnh cho ông năm đó. Trước khi đến thành phố Bắc, các ông làm gì?”

      “… Lúc đó chúng tôi ở thôn, chỉ loanh quanh trong làng. Bình thường theo cha lên núi săn thú. Khi săn được thú lớn chúng tôi còn giúp mẹ lột da động vật, giúp bà may áo ấm mặc trong mùa đông.”

      Đúng rồi, như vậy có nghĩa là khả năng khâu vá và đao pháp của hung thủ khá tốt, e rằng cũng hay giết động vật .

      “Bây giờ khi giàu có, người nào có ấn tượng với ông nhất, hoặc có thể người nào địch ý với ông nhất?”

      “Cái này có …. Tôi biết … Tôi cảm thấy mọi người đều trưng ra bộ mặt dối trá, cho dù thích cũng chẳng biểu ra mặt.”

      “Đảm bảo người hận nhất chính là ông. Vì vậy, hành hạ Diệp Khả, Đường Đường là con ruột của ông, chẳng lẽ ông lại muốn vì mình mà con phải chịu thêm lần thương tổn nữa ư?” Kỷ Lang lạnh lùng: “Vợ của ông năm đó phải bị bọn cướp đó giết, mà bà ta nắm tay Đường Đường, tự đâm chính mình. Vợ chồng các người tạo ra vết thương trong lòng Đường Đường, bây giờ thái độ Đường Đường đối với ông như vậy tôi còn cho là quá !”

      Kỷ Lang cúp điện thoại, cuộn chặt tay thành nắm đấm, vừa khít có điện thoại gọi đến, là Chris.

      “Chào bạn, tôi cẩn thận suy ngẫm vụ án của các người, tôi phát ra điểm, hung thủ chỉ có khả năng là người …”

      Kỷ Lang hít sâu hơi: “Cám ơn ông, tôi đại khái cũng đoán ra hung thủ là ai. Hung thủ chính là …”

      * * *
      mê sách thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :