1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẳng cấp tư duy - Lưu Ly Vận Kiều (77C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 56:

      Edit: Thu Hà Đỗ - Beta: Queenie_Sk

      Buổi tối, Kỷ Lang gọi đồ ăn bên ngoài, sau đó đút cho Tô Niệm Đường từng muỗng, từng muỗng .

      Nửa đêm, mắc vệ sinh nên Kỷ Lang thức giấc, chợt phát mình bị cuộn chặt trong chăn, thể động đậy. Người bên cạnh chẳng còn thấy bóng dáng. Trán Kỷ Lang nổi gân xanh, Tô Niệm Đường!

      Kỷ Lang vất vả lắm mới thoát khỏi chiếc chăn mỏng, bước ra ngoài xem xét. Phòng dành cho khách khóa, có ánh sáng chớp tắt. đẩy mạnh cửa, xông vào, Tô Niệm Đường quay đầu, dưới ánh sáng mờ mờ từ màn hình máy tính, nửa bên mặt chìm trong bóng tối, bên kia lại trắng sáng như tuyết. Biểu cảm của Niệm Đường cứng ngắc, lạnh lùng, vô tình, như linh hồn đến thoát ra từ cửa địa ngục, tản mát đầy khí lạnh.

      Kỷ Lang nhíu mày, lúc trước Ro nửa đêm lên mạng bàn vụ án, cũng là trạng thái như bây giờ sao? Là Tô Niệm Đường cố chấp điên cuồng như thế này?

      Tô Niệm Đường nhìn thóang qua Kỷ Lang, rồi quay đầu tiếp tục gõ bàn phím. Lúc này đây, tốc độ tay tuy hoàn toàn thoải mái nhưng vận động rất mạnh.

      Trong lúc Kỷ Lang suy nghĩ biết nên làm sao với Tô Niệm Đường rút cục buông tay, dừng gõ phím. đứng dậy, dáng vẻ như nữ vương, sắc mặt lạnh lẽo nhìn Kỷ Lang: "Tôi đủ mạnh, kẻ nào có thể đánh bại."

      Kỷ Lang nhớ lại trước đây Đường Đường từng phân tích về Ro, quả sai; Ro thực kiêu căng, có cảm giác an toàn. nhân tài như vậy chỉ muốn dùng sức mạnh để bù lại nỗi sợ hãi xuất phát từ trong đáy lòng.

      Kỷ Lang hít sâu hơi: "Giờ có thể ngủ chưa?"

      Tô Niệm Đường gật đầu, gương mặt chút cảm xúc; tuy nhiên khi ngang qua Kỷ Lang, ngừng lại, lấy tay siết chặt yết hầu : "Về sau, tốt nhất đừng ngăn cấm tôi hành động, điều đó làm tôi rất khó chịu."

      Đồng tử Kỷ Lang co rút, Tô Niệm Đường cũng buông lỏng tay, tựa như u hồn lướt . ràng là khuôn mặt Tô Niệm Đường vừa rồi đầy sát khí, vừa hung ác, vừa lạnh lùng vô tình, thực khiến Kỷ Lang cảm thấy rùng mình.

      thể cứ như vậy nhường nhịn, Kỷ Lang cắn răng quyết thể I.A chiếm lấy cơ thể Đường Đường tùy tiện muốn làm gì làm.

      Sau nửa đêm, gần như còn ngủ được, lên mạng đọc rất nhiều tài liệu về những trường hợp đa nhân cách, nhưng có nhiều chỗ khó hiểu, thể tiếp thu được.

      Nếu muốn chữa khỏi cho Đường Đường, phải tìm được nguồn gốc của căn bệnh. Kỷ Lang quyết định ngày mai bay Mỹ, tìm gặp bác sĩ tâm lý của Đường Đường.

      Kỷ Lang xin được địa chỉ dì Tô Niệm Đường từ mẹ mình, Kỷ Lang đưa mắt nhìn Tô Niệm Đường cao quý xinh đẹp trước mắt, chậm rãi thở dài hơi, rồi : " xuất ngoại công tác, mấy ngày này nhờ Đường Ty Nhã qua với em. Tô Niệm Đường ... Em phải bảo vệ Đường Đường, đừng làm tổn thương thân thể ấy."

      "Đúng, tôi phải bảo vệ ấy, Đường Đường cần ra ngoài, thế giới này rất nguy hiểm.”

      Kỷ Lang trong lòng kinh hãi, lời này của có ý gì? Cuối cùng, chỉ biết tự với bản thân phải với tốc độ nhanh nhất rồi quay về bên .

      Thông qua mẹ Kỷ Lang, dì Đường Đường biết được sang Mỹ, bà ta sai người ra sân bay đón. Do vậy, cũng tốn nhiều thời gian tới được nhà họ Đường.

      Dì Tô Niệm Đường là quý phu nhân đích thực, Kỷ Lang vừa đến, bà nở nụ cười nhã nhặn: "Kỷ Lang, hoan nghênh con đến đây.”

      "Con chào dì. Con thay mẹ đến hỏi thăm sức khỏe của dì.”

      "Lúc trước mẹ con trong điện thoại có , con cùng với Đường Đường đính hôn, giờ con sang đây là để chuẩn bị đón dì về đó sao?" Dì Niệm Đường mời Kỷ Lang ngồi, rồi sai người giúp việc mang trà lên.

      Vẻ mặt Kỷ Lang trở nên nghiêm túc hơn: "Dì! Lần này con qua đây muốn tìm bác sĩ tâm lý của Đường Đường. Đường Đường xảy ra chuyện!" Sau đó, Kỷ Lang kể cho dì chuyện Đường Đường bị bắt cóc rồi xuất nhân cách thứ hai.

      Vẻ mặt dì của Tô Niệm Đường hoảng hốt: "Tại sao có thể như vậy? Cho đến tận bây giờ dì chưa từng nghe Đường Đường còn có nhân cách thứ hai.”

      "Dì biết ư?" Kỷ Lang cũng kinh ngạc, tại sao lại có thể như vậy? Đường Ty Nhã cũng biết? Sao dì lại biết?

      Dì Tô cầm lấy điện thoại, quay số, giọng chất vấn: "Peter! Bệnh tình của cháu tôi, ông có giấu tôi chuyện gì hay ?"

      Đầu bên kia điện thoại trả lời gì đó, Kỷ Lang nghe , nhưng vẻ mặt dì Tô càng ngày càng xấu , chắc đầu dây bên kia cũng kể lại chuyện tốt. Cuối cùng, dì tức giận cúp điện thoại.

      Dì Tô im lặng chút, sau đó lấy ra tấm danh thiếp trong túi xách đưa cho Kỷ Lang: "Đây là số thoại của Peter Reynold, bác sĩ tâm lý của Đường Đường. Chuyện của con bé đành giao cho con giải quyết.”

      Kỷ Lang cầm lấy danh thiếp, đứng lên lời cám ơn dì Tô.

      Peter Reynold là bác sĩ tâm lý trị liệu tương đối nổi tiếng ở Mỹ, bởi vì là bạn thân của chuyên gia tâm lý học phạm tội Christopher nên phòng khám của ông ta rất đông bệnh nhân. Kỷ Lang gọi đến số điện thoại riêng của Peter, lý do muốn gặp ông ta, lát sau có mặt tại văn phòng Peter.

      Peter là người đàn ông trung niên, mũi cao mắt xanh, tóc vàng kim. Ông ta rất nhiệt tình tiếp đón Kỷ Lang:"Xin chào, bạn của tôi. Tôi ngờ I.A lại phát bệnh, lúc trước chữa khỏi rồi mà", Peter ra vẻ áy náy: "Trước khi ấy về Trung Quốc còn tới tìm tôi, trạng thái rất tốt.”

      "Tôi muốn biết lý do tại sao I.A lại xuất ?"

      "À! được, chuyện đó tôi thể tiết lộ, đây là chuyện riêng tư của I.A". Peter nhún vai tỏ vẻ thể giúp được cho Kỷ Lang.

      "Peter! I.A lại phát bệnh, tin tức đó rất quan trọng với tôi.”

      Peter vỗ vai Kỷ Lang : "Người bạn à, đây là số điện thoại của Christopher, bạn tôi. Ông ấy cũng là thầy của I.A. I.A theo ông ấy trị liệu, mới từ từ khỏi hẳn bệnh.”

      " tốt quá!" Kỷ Lang cầm lấy số điện thoại, lời cảm ơn rồi vội vàng gọi cho Christopher.

      Ở Mỹ, Christopher rất nổi tiếng, nghe đồn, ông ta có ba đệ tử. Hai người tách ra làm riêng. Người còn lại, ngoại trừ lần phá vụ án cưỡng hiếp gây chấn động đó vô cùng im hơi lặng tiếng.

      Kỷ Lang gõ cửa nhà Christopher, đích thân ông là người ta mở cửa. Đó là người đàn ông lớn tuổi, đeo kính, nhưng vẻ mặt hề có dấu hiệu của tuổi già, ánh mắt rất tinh tường. Khi ánh mắt ông nhìn ai cảm giác bản thân như bị nhìn thấu, Kỷ Lang lúc này cũng có cảm giác như vậy.

      " bạn, cần quá lo lắng, tình hình cơ bản tôi biết, là vì I.A mà đến đây?"

      Christopher đưa Kỷ Lang vào thư phòng, để Kỷ Lang ngồi xuống ghế đối diện ông.

      Kỷ Lang đưa mắt nhìn bốn phía, đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc. Toàn bộ thư phòng treo đầy mô hình sọ người. Phía kệ bên giá sách trưng bày rất nhiều bình chứa, ở trong ngâm những bộ não lớn . Kỷ Lang lặng lẽ nhìn về phía Christopher, cảm nhận được ông nhìn đầu của cười khanh khách.

      Đột nhiên, Kỷ Lang cảm thấy run sợ.

      "Cậu yên tâm, đều là óc heo thôi. đừng sợ!" Christopher ngồi xuống: "Tôi chỉ nghiên cứu kết cấu của chúng.”

      Kỷ Lang thở phào nhõm, lên tiếng hỏi: "Ông là thầy của I.A, tình huống của ấy, ắt hẳn ông cũng biết?"

      Christopher gật đầu, sau đó thở dài: "Nếu I.A thực muốn phạm tội ấy có thể ra tay cách hoàn mỹ, cẩn thận, mảy may thiếu sót.”

      Đây là Christopher tán dương Tô Niệm Đường sao?

      "I.A theo đuổi hoàn mỹ, bất cứ việc gì đều phải làm tốt hơn so với người khác, chịu được khi có người hơn mình.”

      Đúng vậy, chỉ cần thấy ngày hôm đó trông thấy Tô Niệm Đường ganh đua với Tiết Nhạc là đủ biết là kiểu người thực hiếu thắng.

      "Nhưng, Tô Niệm Đường như vậy … Tô Niệm Đường thực hiền thục, nhàng ..." Giọng Christopher có chút thay đổi, Kỷ Lang thoáng hoảng hốt: "Ý của ông là, người theo ông học tập chính là I.A?"

      "Đúng, khi đó tôi nhìn ra Tô Niệm Đường có vấn đề, nên mới muốn thu nhận ấy làm học trò. Như vậy, vừa có thể nhìn ra được khác nhau giữa hai nhân cách, vừa có thể bồi dưỡng ra chuyên gia tâm lý học tội phạm tài năng.” Đáng tiếc là về mặt này, I.A cực kỳ có thiên phú, tuy nhiên Tô Niệm Đường tư chất bình thường, nên nổi danh.

      "Như vậy, ông hẳn là cũng biết nguyên nhân vì sao I.A là nhân cách thứ hai?”

      "I.A có khúc mắc, đó chính là do bóng ma tâm lý khi còn bé tận mắt chứng kiến mẹ mình bị cưỡng hiếp và sát hại. ấy tự cho rằng bản thân mình là sao chổi, chuyên mang lại tai ương, do vậy dù thay đổi hoàn cảnh sống cũng thể giúp ta tự tin trong giao tiếp, muốn chuyện với mọi người. người luôn có ai bên cạnh, tự mình chuyện với chính mình.”

      Christopher thở dài: " Sau này, trải qua việc trị liệu đúng đắn với bác sĩ tâm lý khiến I.A cảm thấy xuất của mình chính là sai lầm, cho nên ấy dần dần xuất nữa. Như vậy, ngoài mặt Tô Niệm Đường là khỏi hẳn, nhưng thực ra I.A chưa được loại bỏ hoàn toàn. I.A cho rằng ngay từ ban đầu mục đích ta tồn tại là để làm bạn với Tô Niềm Đường, sau này tồn tại vì bảo vệ Tô Niệm Đường.”

      "Vì vậy khi Đường Đường gặp nguy hiểm, I.A xuất ?" Kỷ Lang hỏi giọng đầy nghi hoặc.

      Christopher gật dầu: “Đúng! Nhưng sáu năm trước, I.A bất ngờ phản kháng. ta cho rằng đáng lẽ ra ta phải là người tồn tại, chỉ có những người quật cường mới có thể sống tốt.”

      Kỷ Lang thầm nghĩ, đó là nguyên nhân vì sao cho dù tại Đường Đường an toàn, nhưng ấy quay lại; vì I.A muốn để Đường Đường trở về? Còn sáu năm trước, rút cục xảy ra chuyện gì?

      "Cậu Tô Niệm Đường bị bắt cóc, nên I.A lại xuất ?" Christopher đột nhiên hỏi.

      “Đúng vậy!”

      "Vậy chắc chắn Tô Niệm Đường thực sợ hãi, I.A ngủ say đột ngột bị kích động mà xuất trở lại. Vì chuyện này mà I.A muốn biến mất nữa.”

      "Ông Christopher, sáu năm trước xảy ra chuyện gì khiến I.A muốn tồn tại?"

      “Sáu năm trước ư? … Vụ án cưỡng hiếp liên hoàn chấn động toàn nước Mỹ, cậu biết ?”

      “Tôi biết!” Vụ án này Kỷ Lang có nghe Đường Đường qua, lẽ có liên quan?

      "Lúc đó, là Tô Niệm Đường phá án, tuy nhiên vụ án này nhiều lần điều tra sai phương hướng. Tên tội phạm về sau thậm chí chuyển mục tiêu hướng về Tô Niệm Đường.”

      Cái gì? Kỷ Lang trợn tròn mắt, chuyển hướng mục tiêu về phía Đường Đường?

      "Khi áp lực bị đẩy đến giới hạn cuối cùng, I.A xuất . Năng lực của I.A so với Đường Đường mạnh mẽ hơn rất nhiều, rất nhanh xoay chuyển toàn bộ cục diện.” Khi những lời này, vẻ mặt của Christopher vô cùng tán thưởng, ràng cực kỳ hài lòng với I.A. Thế nhưng, những lời tiếp theo của ông khiến Kỷ Lang thực thể tin được.

      "Tuy nhiên, I.A cũng phạm phải sai lầm, dụ cho đối tượng phạm tội ngay tại nhà mình, trùng hợp hai người thân của ấy cũng có mặt tại đó. Đợi đến khi FBI đến tiếp ứng, trong hai trong ba người bị tên hung thủ cưỡng hiếp …”

      Kỷ Lang giật mình, còn có chuyện lớn đến như vậy?

      "Là ... ai?" sốt ruột muốn biết đó là ai, nhưng cũng sợ nghe được .

      " người qua đời, người tôi còn nhớ, hình như tên là Đường Ty Nhã ..."

      * * *
      mê sách thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 57:

      Edit: Thu Hà Đỗ - Beta: Queenie_Sk

      Vì khi còn Đường Đường chịu bóng ma tâm lý, thể thoát ra được nên phân liệt ra nhân cách thứ hai. Sau này, trải qua chẩn đoán và điều trị, dần dần nhân cách I.A ngủ say. Nếu xảy ra tình huống ngoài ý muốn I.A vĩnh viễn ngủ yên.

      Nhưng sáu năm trước đây, ở Mỹ phát sinh vụ án cưỡng hiếp cực kỳ chấn động. Vốn dĩ luôn luôn có ác cảm với những vụ án này, hơn nữa ỷ vào việc bản thân từng theo học Christopher vài năm, cậy mạnh nên muốn phá án, truy bắt hung thủ. Nhưng lại khiến hung thủ chuyển mục tiêu sang .

      Dưới áp lực lớn, nhân cách I.A lần nữa thoát ra. Theo như lời Christopher, I.A có tài hơn so với Đường Đường, bất luận ở phương diện phá án hay là tâm lý tội phạm. Tuy nhiên tất cả mọi người đều ngờ, tên tội phạm lại trốn thoát khỏi truy lùng của FBI, tìm được nhà của I.A.

      Khi ấy, trùng hợp Đường Ty Nhã cũng ở đó.

      “Vừa rồi tôi cũng , nếu I.A muốn phạm tội, ấy khiến cho vụ án ấy trở nên cực kỳ hoàn mỹ, sứt mẻ.” Christopher lên tiếng.

      Kỷ Lang khỏi giật mình, hiểu sao, Christopher càng càng khiến thêm khiếp sợ.

      "Năm đó... I.A lừa gạt toàn bộ cảnh sát FBI ..."

      "Chuyện gì xảy ra?" Kỷ Lang chờ đợi lúc lâu, rút cục nhịn được lại hỏi.

      "Khi người của FBI đến được nhà I.A tên tội phạm bị I.A giết. trường cực kỳ khủng khiếp, bên là I.A toàn thân đầy máu còn bên cạnh là tên hung thủ bị phân thây.”

      Kỷ Lang thở gấp hơi, dường như có thể tưởng tượng ra tình huống lúc đó. Lúc ở căn nhà gỗ, nếu phải bọn họ tới kịp, e rằng Tôn Vĩ cũng bị I.A giết chết.

      "Vụ án được FBI kết luận I.A giết người do tự vệ. Hơn nữa, thời điểm đó, I.A cũng mới chỉ mười sáu tuổi. Chuyện tên hung thủ bị phân thây cũng được che giấu. Nhưng tôi biết, khi I.A giết người, ấy hoàn toàn tỉnh táo. ấy giết phải là hung thủ mà chính là cơn ác mộng nhiều năm quanh quẩn trong lòng mình". Christopher cảm thán: "Tuy nhiên, chuyện của sáu năm về trước khiến I.A càng thêm bị kích thích. Lòng hiếu thắng của ấy mạnh mẽ hơn rất nhiều, là do Tô Niệm Đường yếu đuối, chưa đủ bản lĩnh mới khiến cho người bên cạnh gặp nạn. Nếu như từ đầu là I.A xử lý mọi chuyện, tuyệt nhiên để chuyện đó xảy ra.”

      Kỷ Lang nhớ lại những lời Đường Ty Nhã , chỉ bắt đầu từ sáu năm trước quan hệ giữa ta và I.A mới chuyển biến tốt lên. Năm đó người coi sóc ta cũng là I.A, nguyên nhân phải chăng chính vì Đường Ty Nhã ...

      "Sáu năm trước, I.A nảy sinh ý niệm muốn làm chủ thân thể Tô Niệm Đường, nhưng cũng mới chỉ là ý tưởng mà thôi, chưa thực được. Sau này, trải qua điều trị, Tô Niệm Đường lại tỉnh. Kỳ lạ ở chỗ, Tô Niệm Đường hề nhớ được I.A từng xuất và tồn tại.”

      "Do đó, trải qua chuyện bắt cóc lần này, I.A càng cho rằng Đường Đường thích hợp ở lại?" Kỷ Lang lo lắng hỏi lại, nếu như theo lời ông ta, chẳng phải Đường Đường rất nguy hiểm sao?

      Christopher sờ sờ cằm, đứng lên, lại trong phòng, bước chân khá dồn dập khiến Kỷ Lang cảm giác sàn nhà cũng rung theo: "Tình huống lần này … Tôi muốn tự mình quan sát trạng thái giờ của I.A. Tôi nghĩ, theo như lời cậu , khả năng nhân cách I.A ngày càng mạnh. ấy có thể thức tỉnh khi Tô Niệm Đường ngủ say, chứng tỏ rằng ấy càng ngày càng nắm vai trò chủ đạo", giọng Christopher đầy hưng phấn.

      "Như vậy, tôi phải làm thế nào? ... Thế nào mới có thể khiến Tô Niệm Đường tỉnh lại?” Câu hỏi của Kỷ Lang khiến Christopher sửng sốt, ông ta nhìn Kỷ Lang đầy nghi hoặc, vẻ mặt hưng phấn khi nãy biến mất.

      “Nếu muốn Tô Niệm Đường tỉnh lại, biện pháp duy nhất chính là phải để ấy cảm nhận được thế giới bên ngoài, để ấy tự nhận thức rằng ấy bị thế giới vứt bỏ. Tô Niệm Đường buộc phải có ý thức mạnh hơn I.A, như vậy mới có khả năng thức tỉnh ..."

      Để Đường Đường ngủ say tỉnh lại sao? Kỷ Lang đăm chiêu suy nghĩ.

      "Sau khi tỉnh lại, hãy cố gắng cởi bỏ hoàn toàn khúc mắc của Tô Niệm Đường, như vậy I.A mới biến mất hoàn toàn.” Christopher giải thích: "Tôi đến Trung Quốc.”

      Kỷ Lang vốn dĩ tính mời Christopher cùng trở về, ai ngờ ông lại chủ động đề xuất, Kỷ Lang đương nhiên cự tuyệt: "Tốt quá, tôi đặt vé máy bay cho ngài!”

      ", ! Tôi ở đây còn số việc phải xử lý. Chờ tôi xử lý xong tự đến ..." Christopher lắc đầu : " bạn của tôi, cậu về trước , về chăm sóc I.A.”

      Đồng ý với đề nghị của Christopher, Kỷ Lang về nước trước. Bây giờ, rất muốn nhìn thấy Tô Niệm Đường, muốn Đường Đường cảm nhận được , muốn hoàn toàn tỉnh lại.

      Thế nhưng vừa mở cửa, Kỷ Lang sợ ngây người ...

      Đây là nhà của ? tin vào mắt mình, trước mắt là hình vẽ bộ đầu lâu trắng dã, phun thêm màu đỏ ngay khóe mắt; sofa được thay bằng màu đen, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt …

      “Tô Niệm Đường!” Kỷ Lang thái dương nổi gân xanh, muốn đánh cho trận, thử xem Đường Đường có thể bị đánh đau quá mà về .

      Cửa phòng ngủ của khách mở ra, Tô Niệm Đường lạnh lùng đứng nhìn Kỷ Lang: "Về rồi?"

      "Sao lại thế này?" Kỷ Lang chỉ vào bức tường đối diện mở miệng hỏi.

      "Hoan nghênh trở lại …" Vẻ mặt trước sau như : "… Bằng cách đặc biệt nhất!”

      "Đường Ty Nhã đâu?" Nhớ đến chuyện nghe được ở nước ngoài, đột nhiên Kỷ Lang cảm thấy để Đường Ty Nhã đến chăm sóc Tô Niệm Đường là quyết định cực kỳ sai lầm.

      Quả nhiên ... Tô Niệm Đường trả lời: " ta thực phiền phức, cho nên tôi kể cho Kỷ Sóc biết chuyện xảy ra sáu năm trước. Tôi nghĩ, trong mấy ngày vừa rồi, ắt hẳn cũng biết hết rồi!”

      Kỷ Lang cứng người, lúc trước Kỷ Sóc có hỏi thế nào, Đường Đường nhất định ; thế nhưng I.A dễ dàng để lộ ra. I.A giống với ác ma, luôn nhìn thế giới đầy ác ý. Bây giờ ch muốn tước đoạt tồn tại của Đường Đường.

      Tô Niệm Đường mang cho Kỷ Lang đôi dép trong nhà, nở nụ cười. Nhưng nụ cười ấy lại khiến Kỷ Lang rùng mình, lạnh toát sống lưng.

      "Suy nghĩ lại, tôi thấy, cách bảo vệ Đường Đường tốt nhất, chính là để ấy vĩnh viễn ngủ say, như vậy ấy mới cảm nhận được nỗi buồn, bất lực hay tội ác.” Đáy mắt I.A tràn đầy cương quyết bắn về phía Kỷ Lang.

      " thể ... Em hỏi ý Đường Đường chưa?" Kỷ Lang nắm chặt tay Tô Niệm Đường: "Đường Đường muốn ngủ say, em thể thay ấy ra quyết định.”

      "Cứ vậy !" Tô Niệm Đường thoát khỏi bàn tay của Kỷ Lang, vẻ mặt càng lạnh nhạt, vô tình: " ấy cũng chưa từng hỏi ý kiến tôi. Dựa vào cái gì mà muốn tôi thay ấy chịu mọi đau khổ? ấy muốn nhớ tới quá khứ, dựa vào cái gì bắt tôi gánh vác? ấy buồn bã, dựa vào cái gì bắt tôi phải tới nghe? ấy phạm sai lầm, vì sao cuối cùng tôi phải là người thay ấy giải quyết?" Cứ sau mỗi câu hỏi, đôi mắt Tô Niệm Đường thêm vài phần phẫn nộ.

      Kỷ Lang nhất thời biết phản bác thế nào, tất cả đều là những câu hỏi sâu tận đáy lòng Đường Đường. Chính bởi những điều đó mới nảy sinh nhân cách thứ hai là I.A.

      " ràng ấy nhận ra Tô Hải, nhưng lại như lúc trước, yếu đuối dám thừa nhận, rồi khiến cho lòng mình đầy oán giận. Bao nhiêu hận thù cũng dám ra. ấy luôn như thế, gặp chuyện đều cố gắng chịu đựng", Tô Niệm Đường hơi nheo mắt, mang theo tia mỉa mai, “Trong lòng lại mực chỉ có mình ngự trị!”

      "Chính vì tồn tại của , sáu năm trước, Tô Niệm Đường mới đồng ý ngủ say.” I.A nở nụ cười lạnh: "Khi đó tôi cũng rất tò mò, rút cục là người như thế nào, lại khiến yếu đuối như ấy vô cùng tín nhiệm. Cho nên thừa dịp ấy say ngủ, tôi xuất ra để gặp … nhưng tại … cũng chỉ đến mức đó.”

      ", chính vì Tô Niệm Đường có khúc mắc, ấy phải là người nhu nhược, em thể phủ nhận tồn tại của ấy", Kỷ lang cố trấn tĩnh Tô Niệm Đường: "Nhiều năm rồi, ấy có thể mỉm cười mà đối mặt với tất cả; cho dù phải nuốt xuống biết bao oán hận, chỉ bởi ấy muốn để những người thân bên cạnh mình thêm phiền não. Em cũng chỉ thế thôi … Là khiến em thất vọng rồi ư? Em từng chờ mong , nhưng sau khi tiếp xúc, hiểu về , em thất vọng với sao? Đường Đường tuy rằng quá mức hiền lành, cho đến bây giờ ấy tự tìm phiền phức cho mình. Hoặc có thể , biết bản thân mình luôn gây ra phiền phức, nên có chuyện gì ấy cũng đều giấu ở trong lòng, muốn lộ ra. Gặp Tô Hải, nhận ông ấy, phải vì ấy dám, mà vì Đường Đường căn bản chưa từng nghĩ đến việc phải công bố thân phận của mình. Năm đó, ông ta từ bỏ mẹ con ấy, thực bây giờ cũng cần nhận lại.”

      Tô Niệm Đường đột nhiên vặn vặn cổ, rắc rắc vài cái: "Là như thế này sao?" như bị kích thích, trợn mắt nhìn Kỷ Lang: "Vì sao tất cả các người đều thừa nhận tồn tại của tôi? Thế giới này vốn dĩ kẻ mạnh sống, ấy tiếp nhận được thế giới, tôi thay ấy thừa nhận, còn muốn gì nữa?" Tô Niệm Đường ra tay nhanh như chớp, bóp chặt cổ Kỷ Lang, đè người lên cửa: " Mỹ tìm thầy của tôi, muốn giết tôi phải ?"

      ngẩng cao đầu, giống như quỷ dữ đến từ địa ngục, ra những lời khiến Kỷ Lang sợ hãi: " muốn Đường Đường tỉnh lại, muốn thừa nhận tồn tại của tôi ... Được ... Tôi giết rất dễ, là điểm mấu chốt cuối cùng trong đáy lòng của Đường Đường. Chỉ cần chết ai có thể khiến ấy tỉnh lại. Tôi có thể tồn tại vĩnh viễn". khẽ cười, đầu hơi rụt lại, mang theo lạnh lẽo đến tận cùng, giống như muốn có được hết thảy mọi thứ.

      Kỷ Lang có phản ứng, hô hấp càng ngày càng khó khăn. vươn tay cố gắng chạm vào khuôn mặt Tô Niệm Đường: "Đường Đường ... Tỉnh lại ... là Kỷ Lang ... luôn ở bên em ... Tỉnh lại em ..."

      Bàn tay Tô Niệm Đường càng lúc càng siết chặt, ánh mắt tối sẫm, áp sát vào Kỷ Lang, dựa vào , cúi xuống bên tai , đầy lạnh lùng: "Tôi và ấy đều bị thế giới này chối bỏ. đừng có nằm mơ ..."

      " bé ngốc ... Em bị thế giới vứt bỏ. Cho dù cả thế giới này cần em, nhưng vẫn còn bên em ..." Kỷ Lang rất khó thở, nhưng vẫn dịu dàng nhìn người con trước mắt. Nhớ đến những năm tháng Đường Đường sống trong nỗi dày vò, nghĩ đến chịu đựng của trong bao nhiêu năm qua … Kỷ Lang chua xót trong lòng. Cả đời này, sai lầm lớn nhất của chính là năm ấy để Đường Đường Mỹ, để phải mình đơn độc đối mặt với cơn ác mộng.

      Hốc mắt đỏ ửng, từng giọt nước mắt thi nhau tuôn chảy, rơi xuống bàn tay Tô Niệm Đường, sững người nhìn khóc.

      "Đường Đường, xin lỗi em, ngày đó nên chờ em ... phải để em cùng với , như vậy em gặp nguy hiểm ... Đường Đường, sau này, luôn nắm chặt tay em ... bao giờ đánh mất em lần nữa ..." Tay Kỷ Lang run run, cố gắng cảm nhận được độ ấm gương mặt Tô Niệm Đường cùng chút hy vọng mong manh có thể khiến Đường Đường tỉnh lại: "Đường Đường, lúc này buông tay. em ..."

      Bây giờ , còn kịp sao? Thực xin lỗi em, Đường Đường, là phản ứng chậm chạp, phải đợi đến khi có người cướp em rồi, mới phát phải đoạt lại em. May sao đuổi kịp, may sao em ghét bỏ , may sao ... Em còn ...

      Đáng tiếc nhất đời … chính là thể nhìn thấy em mặc váy cưới … còn có cơ hội này ?

      Kỷ Lang nghiêng mặt, môi vừa vặn chạm vào môi , chút nước mắt chua sót cùng với môi , tiến vào khoang miệng ....

      " ..." Cảm giác bị khống chế càng ngày càng thấp, người con trước mắt đột nhiên chớp mắt tỉnh táo: " Kỷ Lang?"

      Sau đó, vô lực ngã xuống người Kỷ Lang. đón lấy , hơi thở dồn dập.

      ---------------------------
      mê sách thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 58:

      Edit: Thu Hà Đỗ - Beta: Queenie_Sk

      Tình trạng của Tô Niệm Đường như vậy, thể tiếp tục đến trường dạy học. Bản thân còn có bóng đen tâm lý, làm sao có thể dạy lại cho người khác, cho nên Kỷ Lang vì việc Tô Niệm Đường cũng xin nghỉ theo.

      Tô Niệm Đường hôn mê hai ngày cuối cùng cũng tỉnh lại, Kỷ Lang vô cùng vui mừng khi thấy mở mắt, nhưng ngay lập tức lại thất vọng ngồi xuống. Lúc trước ràng thấy Đường Đường tỉnh lại rồi, sao bây giờ lại vẫn là I.A?

      "Thất vọng ư?" Tô Niệm Đường lạnh lùng hỏi: " Thấy người tỉnh lại phải Đường Đường, thất vọng ư?"

      Kỷ Lang thở dài: "Đúng vậy, nhưng ít nhất cũng biết có thể khiến Đường Đường tỉnh lại". Kỷ Lang vừa xong, cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh mở ra.

      Lê Huy thở hổn hển : "Sếp, tìm được Diệp Khả rồi..."

      Kỷ Lang khẽ nhíu mày, gương mặt có nhiều cảm xúc, Tô Niệm Đường bỗng nhiên xốc chăn lên ngồi dậy: " ta ở đâu?"

      "Tìm được để cảnh sát tiếp nhận. Cậu với tôi có ích lợi gì?”

      "Diệp Khả ... được tìm thấy trong bãi phế liệu ... ta ... chết ...." Lê Huy nuốt nước miếng, Kỷ Lang thoắt cái sững người: "Thủ pháp gây án với mấy vụ án mạng trước giống nhau. Ngón áp út bàn tay phải của Diệp Khả cũng bị chặt đứt và thay bằng ngón tay khô của người khác.”

      Kỷ Lang vội đứng lên: "Hôm nay ngày mấy?"

      Lê Huy : "Ngày 13 tháng 10.”

      Kỷ Lang nhíu mày, thời gian đúng, hai vụ án mạng trước đều là vào thứ 4 ngày 23. Vì sao lần này hung thủ lại gây án sớm mười ngày?

      "Đó là bởi vì, hung thủ phải gây án cố định vào ngày 23". Tô Niệm Đường bình tĩnh mở lời: "Mà là, trong ba ngày có chứa số 3, ngày nào rơi vào thứ tư hung thủ chọn ngày đó". Hôm nay, chính là thứ 4 ngày 13 tháng 10.

      Kỷ Lang nhìn về phía Tô Niệm Đường, ngờ lạnh lùng hừ tiếng: "Tình cảm gia đình của hung thủ nhất định từng chịu thương tổn. Vợ có khả năng là vợ bé người khác, hoặc bị bà vợ cắm sừng nên cực kỳ ghét những từ này.”

      Tô Niệm Đường xuống giường, ra lệnh cho Lê Huy: "Đưa tôi xem hồ sơ vụ án".

      Lê Huy nhìn Kỷ Lang, lại nhìn Tô Niệm Đường: “Việc này......”

      Kỷ lang bước lên, hơi chần chừ: "Tại sao em lại có hứng thú với vụ án này như vậy?"

      "Giết người mưu bắt cóc tôi, đây là chuyện muốn khiêu khích tôi!”

      Hung thủ trước Tô Niệm Đường bước, tìm được Diệp Khả; hơn nữa còn giết ta, làm thay việc mà muốn làm, đối với người hiếu thắng như I.A mà , đây chính là loại khiêu khích. Tâm trạng này khiến I.A còn quan tâm đến việc chiếm cứ thân thể Đường Đường … biết đây nên coi là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

      Thi thể Diệp Khả được đưa về cục cảnh sát, do vậy Kỷ Lang đưa Tô Niệm Đường trực tiếp đến đó. Vừa vặn Hứa Thiên Lập cũng cùng các cảnh viên khác thảo luận tình tiết vụ án, nhìn thấy Kỷ Lang, ta thực tình nguyện chào tiếng: "Sư phụ!"

      Kỷ Lang cảm giác hơi khó chịu, nghiêm mặt : "Vụ án Diệp Khả tôi biết rồi, giờ đương muốn đến xác nhận chút.”

      Hứa Thiên Lập nhìn thoáng qua nét mặt biểu cảm của Tô Niệm Đường. Xác nhận cái gì chứ? Xác nhận nạn nhân chết chưa? Hứa Thiên Lập bất đắc dĩ, lệnh cho cảnh viên đưa bọn họ đến phòng pháp y.

      Cảnh viên đưa bọn họ đến cửa rời . Mùi máu tươi nồng nặc xuyên thâu qua khe cửa truyền cả ra ngoài, Kỷ Lang khẽ nhíu mày, quay đầu về phía Tô Niệm Đường, ngay lập tức có thể nhìn ra được hưng phấn nơi đáy mắt . Tô Niệm Đường đẩy cửa vào, Kỷ Lang theo sát phía sau.

      Có ba pháp y tiến hành giải phẫu thi thể. Cho dù gặp rất nhiều cảnh máu me, nhưng cảnh tượng trước mắt cũng khiến Kỷ Lang nhịn được phải quay đầu, thế nhưng hành động này cũng thể ngăn cản mùi máu tươi cùng mùi vị tội ác tràn ngập.

      Tuy nhiên, Tô Niệm Đường ở bên cạnh lại nhìn chằm chằm, con ngươi lóe sáng, giống như người tuyệt vọng giữa sa mạc đầy cát, trông thấy ốc đảo. Trong ánh mắt lộ ra rất nhiều khát vọng cùng tham lam.

      Kỷ Lang thầm kinh hãi, I.A tham lam và khát vọng điều gì? Là màn máu me này sao?

      Đặng Phỉ bận rộn nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, sau đó nhìn Tô Niệm Đường lăng xăng xem xét. Đến khi Kỷ Lang lên tiếng nhắc nhở, Đặng Phỉ mới hoàn hồn.

      Đặng Phỉ ra hiệu bảo hai pháp y kia tiếp tục làm việc. ta lui xuống: "Hai người .... sao lại đến đây?"

      Kỷ Lang vuốt cằm, thấy Tô Niệm Đường mở to mắt nhìn Đặng Phí, ánh mắt này giống như những lần trước đây. lâu sau, Tô Niệm Đường : "Tôi từng gặp !” ngữ khí cực kỳ chắc chắn.

      Đẳng Phỉ dở khóc dở cười: "Tôi nhớ lúc trước, tôi có từng gặp rồi, nhưng khi ấy khẳng định chưa bao giờ gặp tôi".

      "Sáu năm trước, ở vụ án cưỡng hiếp chấn động đó, trong những pháp y phụ trách khám nghiệm tử thi..."

      "Đúng, tôi lần trước nghĩ tới, nhưng ..." Đặng Phỉ hơi do dự, lần trước khi ta nhắc đến đề tài này, bị Tô Niệm Đường trừng mắt như cảnh cáo. Sau khi trở về, Đặng Phỉ cẩn thận hồi tưởng lại cảnh tượng ngày ấy ta luôn nhớ đến Tô Niệm Đường chính là trong ba nạn nhân của vụ cưỡng bức cuối cùng.

      Kỷ Lang ho tiếng: "Chuyện năm đó về sau hẵng . Trước tiên về tình hình Diệp Khả . Đặng Phỉ, nghiệm thi thế nào rồi?"

      Đặng Phỉ quay đầu nhìn về phía các đồng nghiệp còn bận bịu, lên tiếng: "Căn cứ vào việc kiểm tra sơ bộ, thời gian tử vong là rạng sáng. Nguyên nhân tử vong là do ngạt thở, ắt hẳn bị người khác siết chết".

      Dứt lời, ta lấy ra mấy bức ảnh đưa cho Kỷ Lang: "Đây là ở trường chụp được, giống hệt hai vụ án trước. Phía ngoài quần áo rất chỉnh tề, nhưng trong người đầy thương tích, hiển nhiên là bị ngược đãi, cũng có dấu hiệu bị cưỡng bức... Duy chỉ có điều giống, Diệp Khả phải bị 'người' cưỡng bức, mà là chiếc gậy to..."

      Kỷ Lang nhíu mày, cầm lấy mấy tấm ảnh.

      ảnh chụp, dựa theo trình tự, có thể thấy lúc phát ra thi thể Diệp Khả, ta bị đặt ở đỉnh của bãi phế liệu, thi thể xếp theo hình chữ đại. Nếu phải vì hàng rào chắn phía đó đột nhiên rớt xuống, cũng có người leo lên đó thăm dò xem xét.

      Tiếp đó là các góc độ khác của thi thể. Nhìn bề ngoài, thi thể Diệp Khả có dấu hiệu từng bị ngược đãi. Nhưng ở bức ảnh kế tiếp chụp những vết thương người Diệp Khả, từng vết bầm tím da thịt trắng như tuyết, cộng thêm miệng vết thương lở loét do bị nhiễm trùng. Hình như hung thủ trút cơn giận lên Diệp Khả rất nhiều.

      mu bàn tay trái của Diệp Khả có vết thương cũ do dao, khác biệt với những vết thương khác.

      "Vết tích đó là do tôi làm!” Tô Niệm Đường chỉ vào vết dao cũ: "Ngày hôm ấy, tôi đoạt con dao, vốn dĩ định khống chế ta. ngờ ta chạy thoát, vì thế tôi đành phải giải quyết tên đàn ông kia.” Ngữ khí của lạnh lùng, lãnh đạm mang theo chút tiếc nuối, dường như hận thể tự tay giải quyết Diệp Khả.

      Đặng Phỉ gật đầu: "Vết thương do dao được xử lý qua. Ở bề mặt tôi xét nghiệm thấy thành phần của cồn i-ốt".

      " cách khác, ngày đó khi chúng ta nhìn thấy Diệp Khả chạy , ta từng tự mình xử lý vết thương. Khi đó, ta vẫn an toàn. Vậy khi nào ta gặp hung thủ?" Kỷ Lang đặt vấn đề.

      Tô Niệm Đường bước lên, đến bên cạnh cửa sổ, mắt chớp nhìn bàn giải phẫu thi thể. Sau đó, khẽ nhíu mày, đột nhiên lên tiếng: "Hung thủ là nam, tuổi ngoài bốn mươi, kết hôn, có chướng ngại tâm lý, có thời gian bệnh đặc biệt nghiêm trọng. Khả năng do vợ đòi ly hôn hoặc vợ bỏ theo người khác. Căn cứ vào tư liệu về hai vụ án mạng trước đó cùng trạng thái người chết, có thể thấy chán ghét những phụ nữ có hành vi cử chỉ phóng đãng. Chướng ngại tâm lý của có thể được hình thành vì gặp phải những dạng phụ nữ này, nên hận bọn họ. Số lần hành hung tăng lên, chứng tỏ ngày càng tự tin, trước đó có biết qua nạn nhân.”

      Kỷ Lang cẩn thận nghe I.A phác họa chân dung hung thủ, so với mô tả của Đường Đường còn kỹ càng hơn vài phần. Nhưng vẫn là như trước, phạm vi quá lớn nên chưa thể khoanh vùng hung thủ.

      Đúng lúc Kỷ Lang muốn chuyện, nghĩ đến Tô Niệm Đường xoay người mở cửa phòng khám nghiệm tử thi. Bên trong hai pháp y kinh ngạc nhìn Tô Niệm Đường. Kỷ Lang kịp ngăn cản , chỉ có thể tiến lên vài bước, đề phòng có hành động khác khiến họ kinh sợ.

      Bàn tay trắng nõn của Tô Niệm Đường cầm lấy đoạn ngón tay giơ lên trước mắt cẩn thận quan sát, lại đưa tới mũi ngửi. Kỷ Lang đứng ở bên kinh hãi, sợ đem đoạn ngón tay này mà ăn mất. May sao, buông đoạn ngón tay, nhìn vào ngón tay Diệp Khả bị cắt đứt : "Còn điểm khác với hai án mạng trước đó, đó là ngón tay Diệp Khả bị chặt đứt trước khi chết.”

      Đặng Phỉ gật đầu: "Quả là như thế!"

      "Hung thủ đối với Diệp Khả giống như hai nạn nhân trước, hoặc là rất hận ... cho nên muốn thấy ta càng thêm thống khổ. người ta, vết thương cũng nhiều hơn hai nạn nhân trước, phương thức hành hạ cũng khác biệt ..." Tô Niệm Đường xong, như là hồn đến phía sau hai pháp y. Pháp y lặng lẽ tránh ra, cảm giác sống lưng lạnh toát. cúi đầu, để mặt mình sát cạnh mặt Diệp Khả, khóe môi nhếch nụ cười: "Chậc chậc ... đáng thương ... Nếu ở trong tay tôi, tôi tuyệt đối để cho ta chết thống khổ như vậy.”

      Kỷ Lang nhịn được nữa, kéo Tô Niệm Đường đến bên cạnh: "I.A! Em chú ý chút!”

      Tô Niệm Đường quan tâm đến Kỷ Lang, tiếp lời: "Theo vết thương ở ngón tay bị cắt có thể thấy được, hung thủ dùng dao rất tốt, ràng cắt ngón tay của người nhưng lại khiến phần xương vị nát, điều này chứng minh rất quen thuộc dùng dao. Nhìn phần ngón tay và vết khâu có thể nhìn ra hung thủ là người thành thạo làm những công việc này. Như vậy, chỉ có loại người hay làm công việc này mà thôi.”

      "Bác sĩ ngoại khoa!" Kỷ Lang cùng Tô Niệm Đường đồng thời lên tiếng.

      Tô Niệm Đường liếc mắt nhìn , tiếp: "Vết thương tay Diệp Khả chính là do xử lý, sau đó thuận tiện bắt cóc luôn ta, khiến bất cứ ai hoài nghi. Tình huống lúc đó, là như thế này …”

      * * *
      mê sách thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 59:

      Edit: Thu Hà Đỗ - Beta: Queenie_Sk

      Chạy, chạy, chạy......

      Trong đầu Diệp Khả chỉ duy nhất có suy nghĩ, phải chạy nhanh. Đáng sợ, Tô Niệm Đường vừa rồi quả thực đáng sợ! Lúc trước muốn giết Tô Niệm Đường, cũng chỉ là xuông mà thôi. Dù sao cũng chưa bao giờ giết người. Ai ngờ được, Tô Niệm Đường còn độc ác hơn cả người bắt cóc mình, có thể cắt đứt dây trói, thừa dịp chú ý đoạt lấy con dao, nhằm thẳng mắt mà đâm đến. Nếu phải phản ứng nhanh, cản được con dao có lẽ giờ này mù rồi.

      Tô Niệm Đường tấn công thành, lập tức xoay người tấn công Tôn Vĩ. Động tác của Tô Niệm Đường dứt khoát, Tô Vĩ đường đường là người đàn ông to khỏe nhưng có cách nào tránh được. Diệp Khả tận mắt nhìn thấy Tô Niệm Đường cầm lấy cổ tay Tôn Vĩ, giơ dao chém xuống, nhanh gọn dứt khoát.

      Tôn Vĩ bỗng chốc chịu thay dao, mùi máu tươi tỏa ra nồng đậm khiến khủng hoảng.

      Tôn Vĩ đau đớn ngã gập người xuống, Tô Niệm Đường lại nhìn về phía , khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh, tựa như ác quỷ đòi mạng đến từ từ địa ngục, hai mắt đỏ rực tập trung rình mồi.

      "A..." Diệp Khả dám nhìn thẳng vào đôi mắt Tô Niệm Đường, vô cùng kinh sợ, vừa ngã vừa cố chạy ra ngoài.

      Chìa khóa xe chở tiền đưa cho Tôn Vĩ. là đáng chết! Diệp Khả nghiêng ngả, lảo đảo chạy xuống xe, chỉ có thể lựa chọn nhắm thẳng con đường phía trước mà chạy ngừng. Mãi cho đến khi chạy vào trong rừng cây, còn trông thấy bóng dáng căn gỗ , Diệp Khả mới từ từ chậm lại.

      cổ tay trái, miệng vết thương khá sâu. Máu ngừng chảy nhưng rất đau, cũng dám dừng lại. Chạy đến ven đường, nhìn những tòa nhà lớn xa xa, Diệp Khả mới cắn răng oán hận.

      biết cảnh sát phát ra hành tung của hay chưa? Có nghi ngờ gì hay ?

      Lúc trước điều khiển xe chở tiền, thành công cắt đuôi xe cảnh sát, lái tới nơi này, chỉ mong bọn họ có hoài nghi. hiểu sao lúc trước lại hợp tác với Tôn Vĩ ngu xuẩn kia?

      Ngày đó, Tôn Vĩ gọi điện thoại cho , vị trí tại của khó lòng mà trụ được nữa. chân tướng, Tôn Vĩ lại đưa ra điều kiện muốn hợp tác với .

      ngờ tới Tô Niệm Đường chính là con thất lạc nhiều năm của Tô Hải. Diệp Khả nghe được chuyện từ miệng của Tô Vĩ bắt đầu lo lắng cho địa vị của mình. ta chỉ là con nuôi, cũng chỉ là danh nghĩa. Lúc trước Tô Hải , nếu con ông ta còn sống cũng tầm tuổi , cho nên mới nhận làm con nuôi. Tô Hải cũng từng , nếu ông ta thể tìm được con ruột của mình, khối gia sản đồ sộ kia cũng chẳng có người kế thừa.

      Tô Hải tuy rằng đa tình, ở bên ngoài thiếu đàn bà, nhưng đến tận bây giờ cũng để người đàn bà nào sinh con cho mình. Điều này đủ chứng minh vợ cũ và con ruột rất quan trọng đối với ông ta.

      Biết được điều đó, Diệp Khả càng tỏ ra hiếu thuận với Tô Hải, mong ông ta coi mình như người con ruột thất lạc kia của ông. Nhưng thể nghĩ, nửa đường lại lòi ra Trình Giảo Kim, Tô Hải lại tìm được con ruột của mình.

      Tô Niệm Đường cũng là bạn của Kỷ Lang. này chỉ muốn cướp ba của , còn muốn cướp luôn cả Kỷ Lang!

      Do vậy khi Tôn Vĩ đưa ra kế hoạch, vội vã đồng ý ngay. Tôn Vĩ làm quản gia ở nhà họ Tô nhiều năm. Tô Hải đối xử tệ. Nhưng cái tệ này cơ bản chẳng là gì khi so sánh với gia sản khổng lồ của Tô Hải. Tôn Vĩ tham lam, muốn nhiều hơn nữa. Diệp Khả cũng nảy lòng tham, cũng muốn nhiều hơn. Hai con người tham lam ở cùng chỗ, có cùng mục đích.

      Bọn họ quyết định bắt cóc Tô Niệm Đường. Tôn Vĩ vì tiền, ta vì địa vị.

      Diệp Khả theo dõi Tô Niệm Đường và Kỷ Lang, nhìn bọn họ cùng nhau vào cửa hàng áo cưới. ta đứng ngoài càng nghĩ càng giận, hận thể giết chết cả hai người.

      còn nhớ năm đó, giữa những năm tháng trẻ trung mà đơn thuần, tốt đẹp ấy ... Nhưng vì sao tại lại biến thành thế này? Lúc đó, ràng thích mình cơ mà ... Diệp Khả đứng ngoài cửa sổ nhìn hai người bên trong chuẩn bị thử áo cưới, cắn răng nhớ lại quá khứ.

      Đúng rồi, bởi vì lúc trước Kỷ Lang và giống nhau, đều nghèo, chỉ có hai bàn tay trắng. cho dù đối với có nhiều thiện cảm, nhưng cũng thể đánh bại được nghèo khó kia. muốn cuộc sống tương lai của mình mỗi ngày phiền não vì cơm ăn áo mặc, cho nên lựa chọn xa Kỷ Lang. ngờ lại chủ động rời xa , đến khi đổi ý chút cơ hội cũng còn.

      Sau này, qua nhiều năm gặp lại, mới phát , Kỷ Lang vốn là trai của tổng giám đốc công ty đa quốc gia. Vốn dĩ chuyện trước kia, chỉ có chính ta lưu ý mà thôi.

      Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Niệm Đường, trong nháy mắt, Diệp Khả kinh ngạc xen lẫn vui sướng. còn suy nghĩ, phải chăng Kỷ Lang còn nhớ nhung mình, nên mới chọn ở bên cạnh Tô Niệm Đường. Bởi vì phát , gương mặt hai người có nét giống nhau. Phải chăng Kỷ Lang chưa hề quên nên mới …

      Nhưng rất nhanh, phát mình lại sai lầm. Tô Hải từng , khuôn mặt rất giống người vợ qua đời của ông ta. Kỷ Lang và Tô Niệm Đường lại là thanh mai trúc mã. Năm đó, có thiện cảm với , chỉ e rằng cũng là vì có nét giống với Tô Niệm Đường mà thôi.

      Từ đầu tới cuối, mới là kẻ dư thừa...

      Thử áo cưới xong hai người ra khỏi cửa hàng. lặng lẽ theo đuôi, nhìn bọn họ thân mật khăng khít, trong lòng càng hận. Nếu Tô Niệm Đường xuất , như vậy chẳng phải Tô Hải là ba của , Kỷ Lang cũng là của ... Nếu Tô Niệm Đường xuất đời này tốt biết bao.

      Kế hoạch của và Tôn Vĩ thành công, Tô Niệm Đường bị bọn họ bắt ...

      Những việc tiếp sau, dường như cũng tiến triển hết sức thuận lợi. Ban đầu, Tôn Vĩ còn sợ Tô Hải đồng ý xuất ra nhiều tiền như vậy. Nhưng bọn họ ngờ, Tô Hải chớp mắt sẵn sàng chi ra triệu tiền mặt .

      nực cười, lúc trước Tôn Vĩ sai, nếu người bị bắt cóc là , Tô Hải tuyệt đối lấy tiền ra chuộc. ai hiểu hơn bản chất của Tô Hải hơn , tuyệt đối lãng phí tiền vào bất cứ đâu.

      Ha ha ha ...

      tại Diệp Khả ở trong quán bar xa hoa, trụy lạc. uống ngụm rượu lớn, trong đầu đầy oán hận cùng bao nhiêu đau xót. Làm đổ chai rượu, chao đảo đứng dậy.

      Diệp Khả nghiêng trái nghiêng phải, xô vào hết người này tới người kia.

      "Này, người đẹp, nhìn ư?" Người nọ lúc đầu chỉ nhìn thấy đầu, sau khi quay sang nhìn thấy Diệp Khả từ xuống dưới, lập tức từ tức giận chuyển sang ngả ngớn: "Ôi, đại mĩ nữ sao lại uống thành thế này? Có chuyện gì phiền lòng, tâm cùng .”

      Diệp Khả gạt ngay bàn tay sạch của người kia: "Cút ngay!"

      "Khẩu khí lớn nhỉ? Đụng vào , cho muốn ?" Người nọ sờ vào cằm Diệp Khả: " giải thích cũng được, chơi đùa cùng tý!”

      "Hai người em, chuyện gì cũng từ từ ". giọng đàn ông truyền đến, Diệp Khả mê man nhìn qua, nhăn mày: "Ông là ai?"

      Người đàn ông để ý lời chất vấn của Diệp Khả, đưa tay đỡ lấy , động tác như là người thân quen: "Em uống nhiều quá, đến cũng nhận ra sao?" Người đàn ông giọng răn dạy Diệp Khả tiếng, hướng đến mấy tên côn đồ xin lỗi, còn đưa mấy trăm tệ. Đám người kia muốn chuyện bé xé ra to, liền tản . Người đàn ông đỡ Diệp Khả ngồi vào góc vắng, nhìn bộ dạng say khướt của , cau mày hỏi: "Sao em lại uống nhiều rượu như vậy?"

      "Tôi vui, ha ha ha..." Diệp Khả say khướt ghé sát vào người đàn ông: "Ông biết , ba tôi cần tôi ..." Giọng ta đầy tủi thân: "Ba tôi tìm được con khác, cần người con cũ này nữa ..."

      Người đàn ông khẽ nhíu mày, trong mắt ánh lên tia sáng: "Lời này là có ý gì?"

      mặt chữ ... Ha ha ha... Tô Niệm Đường, ông ta vì cứu Tô Niệm Đường, can tâm tình nguyện xuất ra triệu. Cho tới bây giờ, ông ta chưa từng hào phóng như vậy với tôi ...” Diệp Khả ngẩng đầu nhìn người đàn ông: "Ông ta vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi giúp ông ta buôn bán lời lãi nhiều như vậy, dùng hiểu biết pháp luật của mình để giúp ông ta rửa tiền. Ông ta vì sao lại quan tâm đến tôi?"

      " say rồi!” Người đàn ông thấp giọng : "Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ giấc ổn cả thôi.”

      "Ha ha ha ... quá muộn rồi, bây giờ tôi muốn biết ông ta thế nào nữa ..." Diệp Khả xong, hít vào hơi, động tác vừa rồi khá mạnh làm miệng vết thương tay lại nứt ra.

      Người đàn ông cũng nhìn thấy vết thương cổ tay : " bị thương? Đến chỗ tôi , tôi băng bó cho chút.”

      Nhưng ai đáp lời, dưới tác dụng của cồn, Diệp Khả ngủ say. Người đàn ông mỉm cười, lộ ra chiếc răng nanh ở khóe miệng. Ngọn đèn quán bar chiếu xuống, nhìn giống như chiếc răng nanh bén nhọn, chuẩn bị tấn công con mồi.

      Thợ săn giỏi nhất là biết cách ngụy trang cho chính mình; hề có ai chú ý đến bị người đàn ông nhàng đưa ra ngoài, càng có ai biết, đó tiếp theo gặp phải chuyện gì.

      Ào …

      chậu nước dội vào Diệp Khả từ đầu đến chân. sợ run cả người, tỉnh táo hoàn toàn. Ánh mắt đầy kinh sợ nhìn người người đàn ông mặc đồ đen tuyền, đứng từ cao nhìn xuống đầy khinh rẻ: "A ...a ... Ông là ai?"

      Người đàn ông nở nụ cười: "Tôi là ai quan trọng, quan trong là, người nên sống thể sống. Tiện nhân là thể sống sót thế giới này.”

      "Là ông!" Diệp Khả nháy mắt lấy lại phản ứng: "Là ông gửi thư đe dọa cho tôi? Ông rút cục là ai? Vì sao lại làm như vậy?" Diệp Khả muốn đứng lên, lại phát cổ mình bị cái gì đó ghì chặt, lấy tay sờ soạng, cảm giác như là cái vòng chó. Cảm giác nhục nhã cùng sợ hãi trong nháy mắt chiếm cứ toàn bộ nội tâm : "Ông ... ông ... rút cục là ai?”

      "Tôi là ai? Tôi là ai?" Người đàn ông liên tục hỏi ngược lại: "Tôi là người đưa đám tiện nhân các người xuống địa ngục. Các người nên sống sót thế giới này … nên ... Ha ha ha ..." Người đàn ông biết lấy đâu ra cái roi, từ từ tiến lên, hung hăng quất lên người Diệp khả.

      "A ..." Diệp Khả đau đớn thét lên, muốn tránh , nhưng vòng cổ gắt gao giữ chặt lấy khiến thể tránh nổi.

      "Trước khi đưa các người xuống địa ngục, tôi muốn giúp các người tẩy thân tội nghiệt ..."

      ---------------------------
      mê sách thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 60:

      Edit: Thu Hà Đỗ

      Mọi người nghe Tô Niệm Đường , đưa mắt nhìn nhau. Đặng Phỉ nuốt nước miếng: "Vì sao em có cảm giác như chị trường vậy? Sao chị biết Diệp Khả sau khi bỏ chạy gặp hung thủ?"

      "Đoán!" Tô Niệm Đường lạnh lùng : "Diệp Khả sau khi rời khỏi rừng cây có tung tích. Cảnh sát truy tìm nhiều ngày như vậy cũng có kết quả, đủ để chứng minh rằng khi đó ta còn chưa kịp làm gì gặp phải hung thủ".

      Kỷ Lang gật đầu, lời vừa rồi đúng là rất có lý. Thế nhưng vẫn cảm thấy còn có chi tiết nào đó bị bỏ qua.

      "Báo cáo khám nghiệm tử thi chi tiết khi nào có tôi đưa bản.” Đặng Phỉ lên tiếng: "Hai người ra ngoài , có hai người ở đây, tôi thể chuyên tâm làm việc.”

      Kỷ Lang gật đầu, giữ chặt cánh tay Tô Niệm Đường: "I.A, chúng ta ra ngoài trước .”

      Ánh mắt Tô Niệm Đường dời xuống cánh tay bị Kỷ Lang giữ chặt, dừng lại chút rồi mới tùy ý để Kỷ Lang lôi kéo.

      Kỷ Lang thở phào nhõm, may mà cố chấp gạt tay ra. được nửa, Kỷ Lang liếc nhìn bộ quần áo, nhớ lại bộ quần áo Diệp Khả mặc trong bức ảnh chụp trường, đột nhiên dừng bước.

      Tô Niệm Đường để ý nên đụng vào người Kỷ Lang, nhíu mày: " làm sao thế?"

      Kỷ Lang buông tay Tô Niệm Đường, xoay người hỏi Đặng Phỉ: "Đó là bộ quần áo mặc người Diệp Khả?"

      Đặng Phỉ gật đầu: "Đúng vậy!"

      " đúng ... Y phục của Diệp Khả bị thay rồi..." Kỷ Lang nhớ, ngày hôm đó, Diệp Khả mặc bộ đầm này, quần áo ta được hung thủ thay ra.

      "Quần áo chúng tôi còn chưa kiểm tra qua, nếu đúng như lời , đây phải là quần áo của Diệp Khả nhất định có thể tìm được dấu vết để lại.” Đặng Phỉ cam đoan.

      Kỷ Lang gật đầu: "Được, vất vả cho rồi!”

      Căn cứ vào phác họa của Tô Niệm Đường, Kỷ Lang thông báo cho cảnh sát tổng hợp tư liệu về tất cả những bác sĩ ngoại khoa có tiếng trong địa bàn. Lúc trước Đường Đường có , hung thủ khả năng là người có địa vị xã hội, như vậy hung thủ ngoài lĩnh vực chuyên khoa, hẳn là cũng có danh tiếng thực .

      Tuy nhiên, với suy đoán của Tô Niệm Đường về quá trình Diệp Khả bị sát hại, Kỷ Lang dám gật bừa. Có thể khẳng định, hung thủ sớm chú ý đến Diệp Khả, luôn luôn tìm cơ hội để xuống tay chỉ mình ta mà thôi. Như vậy, mục tiêu kế tiếp của là ai đây? Còn nữa, vì sao hung thủ lại chọn Diệp Khả làm mục tiêu?

      "Bởi vì trong mắt hung thủ, ta là người đàn bà phóng đãng, hư hỏng.” Gương mặt Tô Niệm Đường biến sắc: "Có bạn trai nhưng vẫn qua lại thân thiết với người đàn ông khác. Trong mắt hung thủ, đó chính là người đàn bà hư hỏng.”

      Kỷ Lang mím môi, tỏ vẻ đồng ý với lời của Tô Niệm Đường.

      Mọi người ở Sở vụ hơi kinh ngạc nhìn Tô Niệm Đường, cảm thấy dường như thay đổi rất nhiều. Kỷ Lang cũng lại chuyện Tô Niệm Đường có hai nhân cách cho những người khác, nên ai biết; duy chỉ có mình Tiết Nhạc là sùng bái thực , bởi vỉ cậu ta biết chị dâu chính là thần tượng trong lòng mình.

      "Sếp, chúng ta cần điều tra bạn trai của Diệp Khả sao?" Lê Huy dọ hỏi.

      "Án mạng này có quan hệ nhiều với bạn trai Diệp Khả … chỉ là ..." Kỷ Lang ngừng chút, khẽ kều chân Tô Niệm Đường ngồi bên cạnh, thở dài hỏi: " thông báo cho Tô Hải chưa?" Dù sao Diệp Khả vẫn là con nuôi của Tô Hải, dù thế nào chăng nữa cũng phải thông báo cho ông ta.

      "Phía cảnh sát thông báo, nhưng Tô Hải chẳng có biểu gì, cảnh sát thấy nên làm gì hãy làm như thế". Lê Huy mím môi: " thế nào cũng là con nuôi của ông ta, làm sao có thể vô tình như vậy, hề để tâm.”

      Nếu Diêp Khả bày mưu bắt cóc Tô Niệm Đường, chừng Tô Hải tuyệt tình như vậy. Nhớ tới việc Tô Niệm Đường bị bắt cóc, dẫn theo loạt hậu quả, Kỷ Lang muốn hận cũng chẳng có ai để hận, người chết rồi.

      "Ông ta cần tỏ vẻ máu lạnh." Tô Niệm Đường lạnh lùng lên tiếng: "Ông ta vẫn ích kỷ như vậy!" Oán niệm của Tô Niệm Đường đối với Tô Hải chẳng vì đổi qua nhân cách khác mà thay đổi. Tô Hải muốn cầu xin Tô Niệm Đường tha thứ, e rằng rất khó.

      Lúc này, Kỷ Lang có tin báo từ Cục cảnh sát. Hứa Thiên Lập thông báo trải qua sàng lọc, cuối cùng tìm được sáu bác sĩ ngoại khoa phù hợp với phác họa nghi phạm, đều là những bác sĩ tương đối nổi danh trong thành phố.

      Bác sĩ Trương ở Bệnh viện Nhân dân, từng học chuyên tu ở nước ngoài, sau khi về nước nhiều lần tổ chức tọa đàm ở đại học Y, vợ mất sớm.

      Bác sĩ Lý và bác sĩ Mạnh ở bệnh viện Di Ái, vừa là đối thủ vừa lại bạn học, hai người đều là những bác sĩ có uy quyền trong giới ngoại khoa. Trong đó, bác sĩ Lý có vợ có con, bác sĩ Mạnh ly hôn nhiều năm.

      Bác sĩ Hoàng ở bệnh viện lớn nhất thành Bắc cũng là chuyên gia nổi danh trong giới, rất có danh tiếng đối với bệnh nhân, ly hôn, tại sống cùng con.

      Bác sĩ Phạm và bác sĩ Đường ở bệnh viện Thị Lập, có tiếng trong giới y học. Đặc biệt là bác sĩ Phạm, vô cùng được bệnh nhân tín nhiệm, tán dương dứt. Bác sĩ Đường nổi danh cùng thời với bác sĩ Phạm, nhưng danh tiếng bì kịp. Trong đó, bác sĩ Đường mới ly hôn. Bác sĩ Phạm vợ mất nhiều năm, chỉ có con , lúc trước bị hại chết.

      “Bác sĩ Phạm này ...” Triệu Trạch nhíu mày.

      Kỷ Lang gật đầu:“Chính là Phạm Vĩ, là cha của nạn nhân Phạm Vân.” Kỷ Lang ngẫm nghĩ, trong phương diện cuộc sống, hai cha con Phạm Vĩ thực ra rất giống nhau, nhân duyên được tốt lắm.

      "Sếp, sáu người này … chúng ta tiến hành điều tra hết ư?"

      Kỷ Lang sờ sờ cằm, định , điện thoại reo vang, Kỷ Lang ra hiệu muốn nghe điện thoại trước.

      Người gọi đến là Christopher: "Chào bạn của tôi, tình hình I.A gần đây thế nào rồi? Có thể khống chế được ?" Lần trước I.A kiềm chế được, thiếu chút nữa bóp chết Kỷ Lang. Thừa dịp I.A hôn mê, Kỷ Lang liền gọi cho Christopher, ông ta rất nhanh xử lý xong công việc ở Mỹ. Điều cần làm đầu tiên đó chính là Kỷ Lang cố gắng ổn định I.A, đừng vội ra sức để Đường Đường tỉnh lại.

      Kỷ lang còn cách nào, đành phải dựa theo chỉ đạo của Christopher.

      "Gần đây có gì. Chỉ là … ở đây chúng tôi phát sinh án mạng, giúp I.A di dời mọi chú ý, tập trung phá án". Kỷ Lang đáp lời: "Tôi thấy trạng thái nay của ấy vẫn vậy.”

      "Vậy là tốt rồi, tốt rồi ... Cậu giờ cần tận lực chiều theo ý muốn của ấy, chờ tôi đến Trung Quốc rồi tiếp.” Christopher khuyên nhủ: "Tôi nhanh chóng đến đó.”

      "Được!” Kỷ Lang ngắt điện thoại, đứng ở ngoài cửa nhìn I.A chuyện ở bên trong. Hai tay khoanh trước ngực, giống như gì đó. Đầu ngẩng cao, dáng vẻ khinh khi người bên cạnh. ràng là cùng người, mà thần thái lại khác nhau đến vậy. I.A kiêu ngạo, Đường Đường khiêm tốn, người vì sao lại có thể phân hóa thành hai nửa trái ngược nhau như thế?

      "Vừa chuyện gì?" Kỷ Lang vào, thấp giọng dò hỏi.

      "Sếp, chị dâu có thể hoàn toàn loại bỏ bốn người, chỉ cần tập trung xem xét hai bác sĩ ở bệnh viện Thành phố mà thôi". Giọng Tiết Nhạc đầy sùng bái: "Chị dâu phân tích rất có logic!”

      Kỷ Lang nhìn về phía Tô Niệm Đường, ý muốn thuật lại lần nữa những suy đoán của mình. ngờ Tô Niệm Đường lại xoay người, tiếp tục ngồi sôpha, hoàn toàn để ý tới Kỷ Lang.

      Kỷ Lang:“...”

      Đây là I.A cao ngạo lạnh lùng sao?

      Triệu Trạch : "Căn cứ vào vụ án mạng đầu tiên của Lý Linh Linh và vụ án thứ hai của Dương Tuệ, có thể phán đoán hai người kia thường lui tới bệnh viện thành phố. Mẹ của bạn trai Lý Linh Linh nằm viện, ngay tại bệnh viện thành phố. Lý Linh Linh nhất định là có qua thăm nom. Về phần Dương Tuệ, lúc trước Hà Uy cũng vào bệnh viện đó điều trị. Dựa theo quan hệ của hai người, Dương Tuệ có khả năng lén vào đó thăm Hà Uy. Do đó, căn cứ vào hai điểm này, có thể phán đoán, khả năng hung thủ chính là trong hai nghi phạm công tác ở bệnh viện thành phố.”

      "Có lý, nếu khoanh vùng nghi phạm ở bệnh viện thành phố, như vậy hiềm nghi lớn nhất chính là bác sĩ Đường.” Kỷ Lang gật đầu: "Bác sĩ Đường vừa mới ly hôn, chúng ta có thể dựa theo dấu hiệu này để điều tra.”

      "Nhưng sếp..." Mục Y giọng: "Chị dâu nghi ngờ là bác sĩ Phạm".

      "Phạm Vĩ?" Kỷ Lang kỳ quái hỏi lại: "Vì lý do gì?"

      Vợ của Phạm Vĩ mất sớm, cho nên thể có chuyện vợ ra bên ngoài ngoại tình hoặc làm cái gì khác?

      "Chị dâu nghi ngờ chính nguyên nhân vợ của Phạm Vĩ mất nhiều năm, 'giải quyết' được 'bức xúc' nên mới phát bệnh.”

      Kỷ Lang: "..." Lý do này có gượng ép quá ?

      Tô Niệm Đường thấy Kỷ Lang nghi ngờ nhận định của mình, hừ giọng: "Tôi luôn mẫn cảm đối với phần tử tội phạm. người bao giờ là hoàn mỹ. Vẻ ngoài càng hoàn hảo sâu trong nội tâm càng đen tối, đây chính là lý do tôi nghi ngờ Phạm Vĩ".

      Đây chính là suy từ tâm lý của tội phạm mà ra, như thể cũng có khuynh hướng phạm tội như vậy.

      "Nếu , đều điều tra cả hai người?" Triệu Trạch đề nghị.

      "Hừ!" Tô Niệm Đường quay mạnh bước .

      Kỷ Lang nghĩ đến lời Christopher , cần tận lực thỏa mãn cầu của I.A, như vậy cứ theo đó mà điều tra. Sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Kỷ Lang vội vàng đuổi theo, dám để I.A loạn.

      Kỷ Lang nhìn từ xa trông thấy Tô Niệm Đường về hướng khu cư xá của hai người, lẽ lại về nhà? hiểu sao, Kỷ Lang lại cảm thấy hơi vui mừng, ít nhất dù cho Tô Niệm Đường biến thành bộ dạng như thế nào nữa, vẫn coi nơi ấy là nhà của mình. Kỷ Lang rảo bước theo , đến khu nhà mình ở, dừng chân.

      Tô Niệm Đường đứng chuyện với Cố Minh Sinh, Kỷ Lang tiến lên vài bước,

      “Tôi vốn dĩ đến trường học chào tạm biệt . Sau này muốn gặp tôi, chỉ còn cách đến bệnh viện … nhưng nghĩ tới lại xin nghỉ. Tại sao vậy?" Sắc mặt cậu ta tái nhợt, đôi môi gần như có huyết sắc.

      Tô Niệm Đường gì, liếc nhìn ta, sau mới lạnh lùng lên tiếng: "Cố Minh Sinh? Nhất Cố Minh Sinh, cái tên hay!"

      Cố Minh Sinh đưa mắt nhìn Tô Niệm Đường lạ lẫm, ánh mắt nhìn cậu ta cũng đầy xa lạ. Ngay cả trong lời , cũng tựa như là lần đầu họ quen biết nhau. Lúc trước, lần đầu Tô Niệm Đường gặp Cố Minh Sinh cũng : "Cố Minh Sinh? Nhất Cố Minh Sinh, cái tên hay. Nhưng là tại sao nhìn qua hề có chút sức sống, u quá vậy?”

      "Tô Niệm Đường, sao vậy?" Cố Minh Sinh nhíu mày, Tô Niệm Đường ở trước mắt thực rất xa lạ, nhưng khuôn mặt này ràng là Tô Niệm Đường.

      "Cậu đến tìm tôi vì với tôi, cậu nằm viện lâu dài?" Tô Niệm Đường trả lời cậu ta, mà hỏi ngược lại: "Nếu đúng là vậy, tôi biết rồi, cậu có thể .”

      "... phải Tô Niệm Đường, là ai?"

      * * *
      mê sách thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :