1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đẳng cấp tư duy - Lưu Ly Vận Kiều (77C + 5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 46:

      “Thế nhưng …”, Kỷ Lang lên tiếng, “ nhớ em có hung thủ tràn ngập hận thù với nữ giới. Còn Tô Hải … chỉ coi phụ nữ như đồ chơi, có chút xíu nào biểu căm ghét!”

      rất hận … có thể dễ dàng nhìn ra được ư?”, Tô Niệm Đường hỏi ngược lại: “ hung thủ mắc bệnh tâm lý ghét nhất biểu ra mặt. Bọn họ và người bình thường có gì khác nhau. Khi họ cười cười cùng , cho rằng họ là người rất ôn hoà. Thế nhưng khi lột bỏ mặt nạ, phát người bình thường hay cười hay ấy lại đáng sợ đến mức nào.”

      Kỷ Lang sững người, vẻ mặt Tô Niệm Đường bây giờ hết sức nghiêm túc khiến phải hoàn toàn tin tưởng. Tuy nhiên, kết tội Tô Hải là hung thủ … Có phần nào đó hơi gượng ép và võ đoán. Hơn nữa phản ứng của Tô Niệm Đường ngày hôm nay rất kỳ lạ.

      Kỷ Lang suy nghĩ tốt nhất nên tìm thêm chứng cứ, muốn xem thử ngày mai bên phía pháp y có tin tức gì mới . Kết quả ngày hôm sau khi đến Sở Vụ, phát mới phải từ phía phòng pháp y mà là Tiết Nhạc.

      “Sếp! Ro đăng bài, lại là đăng lúc nửa đêm. Và kinh ngạc hơn nữa chính là kết luận của Ro và chị dâu giống nhau như đúc...”, Tiết Nhạc kéo tay Kỷ Lang đến trước máy tính, chỉ vào bài đăng mới nhất của Ro.

      Kỷ Lang ung dung gỡ tay tiết nhạc, vẻ mặt ghét bỏ: “Cậu bớt phấn khích được ???”

      Tiết Nhạc phá lên cười.

      Kỷ Lang lúc này mới đưa mắt nhìn lên màn hình. Mở đầu bài viết bắt đầu suy luận.

      Vụ án Dương Tuệ chấn động khắp thành phố Bắc, do vậy dù là báo chí hay mạng … Tất cả các diễn đàn đều hừng hực thảo luận, ngay cả vụ án của Lý Linh Linh cũng bị đưa ra, rất nhiều tờ báo và nhiều trang mạng cho đây là ‘Vụ án giết người liên hoàn’.

      bài đăng của Ro nội dung như sau:

      --- Nhất định hung thủ mắc bệnh tâm lý, thậm chí là tên tội phạm mặc bệnh tâm lý. Hung thủ cực kỳ căm giận phụ nữ, cho rằng phụ nữ chỉ là đồ chơi của cho nên mới ra tay với bọn họ. Trong án giết người liên hoàn, căn bản vụ án đầu tiên chính là mấu chốt, chính vì lẽ đó người liên quan đến Lý Linh Linh cũng có khả năng là hung thủ của ‘Vụ án giết z liên hoàn’. Có quan hệ với Lý Linh Linh có tất cả ba người, tên thể , thế nhưng khả nghi nhất chính là người đàn ông tên Tô Hải. là tình nhân của Lý Linh Linh, bất kể là khoảng thời gian Lý Linh Linh hay Dương Tuệ bị sát hại đều có chứng cứ vắng mặt.

      Tô Hải chưa kết hôn, khoảng năm mươi tuổi, có con cái, tâm lý có vấn đề … Hơn nữa, có cách cư xử khác lạ với nữ giới, do vậy khả năng là hung thủ khá cao.

      Tô Hải có đầy đủ năng lực kinh tế để phạm tội, cách khác, có đầy đủ động cơ gây án. Vì vậy, tôi cho rằng Tô Hải chính là người ra tay sát hại Lý Linh Linh và Dương Tuệ.’

      Bài đăng của Ro khoảng hơn mười giờ đêm qua. Sau khi đăng bài, có rất nhiều ‘cú đêm’ đọc được. Có người hỏi dò ‘Nếu hung thủ là tên đại gia Tô Hải, vậy tại sao còn muốn giết nạn nhân thứ hai? lẽ cũng có quan hệ với nạn nhân thứ hai?’

      Vài giây sau, Ro trả lời: ‘Sau khi Tô Hải giết hại Lý Linh Linh, trong lòng nảy sinh ‘căn bệnh’ mới, chính là giết người. Từ người nạn nhân Lý Linh Linh tìm ra được lạc thú mới, thú giết người. Do vậy, mới gây án lần thứ hai. Còn có quan hệ với nạn nhân thứ hai hay ai mà biết được. người phụ nữ đứng đắn gặp phải gã đàn ông trăng hoa, làm sao có thể quen biết???’

      ‘Đại thần như vậy … Phải chăng hung thủ tiếp tục ra tay giết người?’

      ‘Hung thủ chọn lựa đối tượng gây án như thế nào?’

      ‘Phụ nữ! Phụ nữ đứng đắn trở thành mục tiêu của Tô Hải’, Ro tiếp tục trả lời, ‘Hung thủ căm hận phụ nữ, càng căm hận những dạng phụ nữ lẳng lơ, chính vì thế đây chính là đối tượng của .’

      Thảo luận ngừng được đưa ra, trong nháy mắt lên đến hàng trăm trang và ngừng tăng lên, có thể thấy được bài đăng của Ro ‘hot’ đến mức nào.

      Kỷ Lang đọc lướt vài trang, phát Ro trả lời nữa, nhưng đọc qua có rất nhiều vấn đề bản thân cũng muốn hỏi. Thí dụ như:

      ‘Làm sao Đại thần biết được khi còn sống hai nạn nhân đứng đắn?’

      ‘Làm sao Đại thần lại biết nghi phạm?’

      Trong đây cũng có hai bình luận liên quan: Đại thần là đại thần, nhất định có năng lực siêu phàm’, ‘Đừng hoài nghi những câu của Đại thần’, mê muội y như tiết nhạc.

      trong lòng Kỷ Lang rất nghi ngờ: vì sao Ro lại biết được nghi phạm? Cho đến tận bây giờ danh sách nghi phạm chưa hề được tiết lộ ra ngoài. Lẽ nào Ro chính là người bên cạnh ? Nếu vậy là ai? Nếu như đúng, vậy Ro là người như thế nào? lẽ cũng là người bắt tay vào điều tra vụ án giống như ?

      “Sếp! Ro và chị dâu quả bất phân cao thấp. Quá thần thánh, ngay cả nghi phạm là ai cũng biết”, Tiết Nhạc vỗ vỗ tay, “Quá thần kỳ!”

      Kỷ Lang liếc Tiết Nhạc: “Khi nào chiến tranh giữa cậu và Ro kết thúc? Nếu như cậu thua, tôi muốn đổi nhân viên mới.”

      “Đừng… Đừng..”, Tiết Nhạc vội vàng , “ Đại thần dễ công phá như vậy làm sao còn được gọi là Đại thần chứ? Nếu như em có thể đánh bại người ấy làm gì em phải tôn sùng nữa chứ?”

      Thấy sắc mặt Kỷ Lang vui, Tiết Nhạc giả bộ nghiêm túc thêm: “Có điều … Em điều tra ra IP của Đại thần … nằm trong khu vực của chúng ta, thế nhưng cụ thể ở chỗ nào em cần thêm thời gian.”

      “Bây giờ Ro đối với chúng ta rất quan trọng. Khả năng người đó nắm nhiều manh mối hơn chúng ta, chí ít cũng đoán được mục tiêu kế tiếp của hung thủ.” Ngữ khí Kỷ Lang đầy nghiêm túc. Ro sai, khả năng đối tượng của hung thủ chính là những người phụ nữ có mối quan hệ phức tạp. Lý Linh Linh ràng là người có bạn trai nhưng trong thời gian đó vẫn giao du với Tô Hải lại còn mang thai con của . Dương Tuệ có chồng nhưng đồng thời cũng quan hệ với rất nhiều đàn ông khác. Như vậy người tiếp theo là ai? Thành phố Bắc rộng lớn như vậy cho dù có được manh mối này cũng như mò kim đáy biển.

      Buổi trưa,Tô Niệm Đường kết thúc tiết học, gọi điện thoại cho Kỷ Lang mà trực tiếp từ bệnh viện đến Sở. Đứng lầu, Mục Y đứng tựa cửa sổ cùng Lê Huy tán gẫu, trông thấy chiếc xe hơi dừng trước cổng, Tô Niệm Đường bước xuống.

      Mục Y lớn giọng: “Sếp! Chị dâu qua!”

      Kỷ Lang nghe thấy thế liền bước đến vừa khít trông thấy cảnh tượng Tô Niệm Đường chào tạm biệt Cố Minh Sinh. Niệm Đường vẫn đứng bên đường chờ Cố Minh Sinh lên xe chạy vụt mới xoay người vào cổng.

      Lê Huy thở dài: “Chà chà … Chiếc xe thể thao này tiền quan trọng quan trọng là nó sử dụng nhiên liệu khí nén.”

      Kỷ Lang tuy rằng có tiền nhưng tuyệt đối mua những loại xe thể thao đắt tiền đó. Trong gara Kỷ Sóc cũng có chiếc, mỗi lần khởi động, xe phóng vụt rất nhanh.

      “Mọi người làm gì đó?”, Tô Niệm Đường bước vào nhìn thấy mọi người tụ tập trước cửa sổ.

      “Chị dâu! Bọn em đứng lầu trông thấy chị!”, Lê Huy trả lời.

      Tô Niệm Đường gật đầu: “Hoá ra là chào đóni em sao?!?”, Tô Niệm Đường nhàng đến bên cạnh Kỷ Lang, vòng tay ôm lấy cánh tay : “Vốn dĩ tính gọi cho , nhưng gần đây bận nhiều việc, vừa vặn Cố Minh Sinh đến gặp em nên em nhờ xe cậu ấy đến đây.”

      Kỷ Lang đưa tay xoa xoa đầu Tô Niệm Đường: “ biết! ghen!”

      Vừa dứt lời, điện thoại vang lên, là Đặng Phỉ gọi đến.

      “Kỷ Lang! Ngón tay cơ thể Dương Tuệ xác định là thuộc về Lý Linh Linh. người Dương Tuệ còn có rất nhiều vết thương, cả mới cả cũ, khoảng chừng hơn nửa tháng. Trước khi chết Dương Tuệ bị cưỡng hiếp nhiều lần, tuy nhiên trong cơ thể ta lưu lại tinh dịch của hung thủ. tại có thể phán đoán là án giết người liên hoàn. Có thêm thông tin gì tôi báo với cậu sau.” Tác phong làm việc từ trước đến nay của Đặng Phỉ là như vậy, gọn gàng, dứt khoát, Kỷ Lang còn chưa kịp hỏi thêm câu nào đầu dây bên kia ngắt máy.

      Quay đầu nhìn trông thấy gương mặt Tô Niệm Đường trắng bệch.

      Vừa rồi những lời Đặng Phỉ nghe mồn : cưỡng hiếp, ngón tay … Niệm Đường nhất định nhớ đến chuyện gì đó. Kỷ Lang vội vàng lên tiếng: “ Đường Đường, chiều nay bọn ở Sở kiểm tra tư liệu. Em qua phòng nghỉ ngơi chút!”

      Tô Niệm Đường gật đầu: “Vâng được!”

      Tô Niệm Đường rồi, Mục Y mới tò mò hỏi: “ Chị dâu làm sao vậy?”

      Kỷ Lang xua tay: “ có chuyện gì đâu. Mọi người tiếp tục làm việc , ngày hôm nay chúng ta tổng hợp lại tất cả các nghi điểm.”

      Tan ca, về đến nhà, hai người ăn qua loa bữa tối, sau đó ai về phòng người nấy.

      Kỷ Lang ở phòng mình xem tivi, hăng say đột nhiên cửa phòng bật mở, Kỷ Lang xoay người đứng che màn hình: “ Đường … Đường Đường, em làm sao vậy?”

      Trán Tô Niệm Đường thẫm mồ hôi, thở hổn hển, đáy mắt ngập nước, giống như vừa gặp chuyện gì rất đáng sợ, khẽ lên tiếng: “ Kỷ Lang! Em gặp ác mộng … đáng sợ…”

      Kỷ Lang động tâm, thế nhưng vẫn quên che màn hình phía sau. từ từ bước đến bên Tô Niệm Đường: “Mơ thấy gì vậy … người đầy mồ hôi rồi!” giơ tay, dùng ống tay áo nhàng lau mồ hôi cho .

      “Em mơ khi em còn bé … Mẹ … mẹ ….”, Tô Niệm Đường cắn chặt môi, “Em nghe mẹ gào thét ‘Cứu mạng’ nhưng em chỉ trốn ở góc phòng. dám tiếng … Em rất sợ …”

      Kỷ Lang biết câu chuyện đó vĩnh viễn là ác mộng trong lòng Đường Đường.

      Kỷ Lang! Đêm nay … em ngủ ở đây được ?” Tô Niệm Đường bám chặt gấu áo Kỷ Lang, thanh đầy bất lực và sợ hãi, giống như chú chó con cầu xin chủ nhân đừng vứt bỏ nó.

      Kỷ Lang thoáng ngạc nhiên, sau đó hề đắn đo mà ngay lập tức đồng ý: “Được!”

      biết có phải là do quá mức kích động hay mà lòng bàn tay đột nhiên buông thõng, đụng phải chiếc điều chỉnh, tivi tiếp tục phát tín hiệu.

      "しんじつはいつもひとついです "

      câu tiếng Nhật vang lên, Tô Niệm Đường ngẩng đầu, sững người nhìn Kỷ Lang, thể tin vào mắt mình.

      Kỷ Lang: “...”

      Thôi xong! Mất hết hình tượng!!!

      * * *
      mê sách thích bài này.

    2. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 47:

      “Kỷ Lang! …”, nỗi sợ hãi của Tô Niệm Đường bay mất hết, chỉ còn cảm giác kinh ngạc tột độ.

      Kỷ Lang khẽ ho tiếng, xoay người, tắt màn hình, rồi nghiêm túc lên tiếng: “ phải buồn ngủ sao? Còn qua đây?”

      Lúc này Tô Niệm Đường mới tỉnh trí nhớ ra cầu của mình, chớp chớp mắt, hai má đỏ bừng, gương mặt lấm tấm mồ hôi biết do nóng hay còn vì nguyên nhân nào khác.

      thu dẹp bên giường, vỗ vỗ lên nệm, ra hiệu Tô Niệm Đường lại đây ngủ.

      Tô Niệm Đường chần chừ hai ba bước, cuối cùng cắn chặt môi, nhanh chóng vọt tới nhào lên giường, chôn người vào trong chăn. Kỷ Lang khẽ nở nụ cười, kéo chăn ra chút: “Có gì phải thẹn thùng, chúng ta sớm cùng giường chung gối!!!”, Kỷ Lang vừa vừa nằm xuống, đưa tay từ từ kéo Tô Niệm Đường sát lại gần . chợt phát Tô Niệm Đường rất gầy.

      Niệm Đường vẫn chôn cả người trong chăn, mãi cho đến khi Kỷ Lang tắt hết đèn mới từ từ ló đầu ra.

      Kỷ Lang xoay người, hít hơi sâu … xung quanh ngập tràn hương vị thuộc về riêng Đường Đường. đặt tay eo Tô Niệm Đường: “Ngủ ! gặp ác mộng nữa đâu!”

      Tô Niệm Đường nhớ đến bộ dạng hoảng sợ của mình, nhích lại gần Kỷ Lang thêm chút, giọng: “ vừa xem Conan tập mấy vậy?”. vẫn còn kinh ngạc chuyện Kỷ Lang lớn thế này mà vẫn xem Conan.

      Kỷ Lang tằng hắng tiếng, bóng đêm phần nào che lúng túng của : “ đem xem vụ án Bóng Ma phố Baker!” Nếu bàn luận về Anime Kỷ Lang chẳng biết, chỉ biết rất thích xem Conan. Từ bộ phim đó có thể học tập được nhiều điều: thủ pháp gây án … hoàn thiện dần năng lực tư duy.

      “Tập đó lâu lắm rồi! chưa coi sao?”

      “Lấy ra coi lại thôi!”, Kỷ Lang giải thích, “Mấy phim này coi hoài chán!”

      “Em cũng thích xem!”, Tô Niệm Đường mím mím môi, ánh mắt phát ra tia sáng lấp lánh: “Em nhớ hình như ‘Bóng ma phố Baker’ cũng về tên sát thủ mổ bụng.”

      “Ừm!”, Kỷ Lang gật đầu: “ người tên Jack sống ở phố Baker, rất căm hận phụ nữ nguyên do xuất phát từ mẹ của . đột nhiên nghĩ đến vụ án của chúng ta, hung thủ cực kỳ ghét những người phụ nữ lẳng lơ có phải là do phụ nữ từng làm gì với ???”

      “Kỷ Lang! cho rằng tên hung thủ này ra tay với phụ nữ là do khi còn phải chịu ngược đãi à?”, Tô Niệm Đường ngừng chút, “Em vẫn cho rằng hung thủ chính là người đàn ông tên Tô Hải kia!”

      Kỷ Lang rất thắc mắc vì sao Tô Niệm Đường cắn mãi Tô Hải buông: “Đường Đường! Chúng ta phá án phải chú ý đến chứng cứ, có phải em có những suy nghĩ phiến diện về tay Tô Hải đó ???”

      Tô Niệm Đường lời nào, sượt sượt trong lòng Kỷ Lang … Sau đó mới trầm giọng: “ có gì gọi là phiến diện, em chỉ tùy việc mà đưa ra nhận xét.”

      Kỷ Lang cố định lại đầu Tô Niệm Đường cho quay qua quay lại rồi mới lên tiếng: “Thế nhưng ngày hôm qua biểu của em rất kỳ lạ, ngay cả phản ứng của Tô Hải cũng rất kỳ quái!”, Kỷ Lang nhớ lại cảnh tượng ngày hôm qua: “ có chứng cứ chứng minh vắng mặt tại trường; thế nhưng rất bình tĩnh, có chút nào biểu sợ hãi khi chúng ta hoài nghi là hung thủ!”

      Còn có việc làm cho Kỷ Lang khá lưu ý đó chính là Ro và Tô Niệm Đường đều cáo buộc Tô Hải là hung thủ. Đây là trùng hợp sao? cảm thấy rất nghi ngờ vì sao Ro lại biết tình huống của nạn nhân và nghi phạm, bây giờ lại có kết luận giống y hệt Đường Đường.

      Hay là … Tay Tô Hải này thực chính là hung thủ …

      “Phải chăng … chính là hung thủ. bình tĩnh chỉ là phương thức che giấu. Kỷ Lang! Em hung thủ là người theo đuổi hoàn mỹ. Chính bày ra vụ án thứ hai vô cùng hoàn mỹ. Do vậy khi chúng ta đến tìm , cho dù có chứng cứ vắng mặt cũng nằm trong định liệu của ”, ngữ khí Tô Niệm Đường đầy nghiêm túc.

      Nếu Ro là người ngay bên cạnh … Vậy có khi nào Ro chính là Đường Đường??? Kỷ Lang giật mình vì suy đoán này của mình, cẩn thận suy nghĩ thời điểm khi mọi người nhắc đến Ro, biểu của Đường Đường có gì khác lạ, giống như là lần đầu tiên biết đến người như vậy, thêm vào đó biểu của phải giả bộ.

      Nhưng nếu Ro phải Đường Đường vậy tại sao cả hai người đều nắm chặt Tô Hải tha???

      “… Hay là phải là hung thủ?”, Kỷ Lang nhướn mày, hỏi giọng thăm dò: “Hôm nay em là người thứ hai khẳng định Tô Hải là hung thủ.”

      “Còn ai nữa nhỉ?”, ngữ khí Tô Niệm Đường đầy hiếu kỳ.

      Đêm tối nên Kỷ Lang nhìn ra được vẻ mặt của Tô Niệm Đường thế nhưng các giác quan khác cực kỳ mẫn cảm, thấp giọng : “Ro cũng vậy.”

      “Chà chà! Người tên Ro này đúng là biết suy nghĩ!”, Tô Niệm Đường bất ngờ lên tiếng: “ Kỷ Lang, cả em và Ro đều cho rằng Tô Hải là hung thủ, vậy chín phần là chính xác rồi!”

      Kỷ Lang khẽ cau mày, phản ứng của Đường Đường rất bình thường, ngữ khí mừng rỡ như tìm được người cùng chung chí hướng, có gì bất thường. lẽ đoán sai? Kỷ Lang siết chặt tay ôm lấy Đường Đường: “Vậy lỡ chẳng may cả hai người cùng sai sao?”

      Kỷ Lang! Thầy Chris từng với em: Nếu như muốn nhận định hung thủ hãy từ tên hung thủ ấy điều tra ngược trở lại, bạn phát ra rất nhiều vấn đề.”

      “Hàm ý là gì?”

      “Chính là, bây giờ em nhận định Tô Hải là hung thủ, như vậy em tiến hành công việc điều tra bắt đầu từ các chứng cứ chứng minh Tô Hải phải là hung thủ. Bài trừ tất cả các chứng cứ phải là hung thủ, như vậy ra được bằng cứ phạm tội!”

      Kỷ Lang: “…” Quả hổ danh là đại sư.

      Tô Niệm Đường tiếp tục : “Vì vậy em cùng kiếm những chứng cứ chứng minh Tô Hải phải là hung thủ, loại trừ những khả năng này cho ra kết luận Tô Hải là hung thủ.”

      Kỷ Lang ho khan tiếng, quyết định tiếp tục bàn luận chuyện vụ án với Đường Đường. sợ chỉ vài câu nữa thôi bản thân cũng coi Tô Hải là hung thủ.

      Kỷ Lang! Em nhất định tìm ra bằng chứng thuyết phục chứng minh cho biết lời em là đúng!”, cuộn tay thành nắm đấm, quyết tâm tìm bằng được chứng cứ.

      “Được rồi! Được rồi! Chúng ta chuyện này nữa …”, Kỷ Lang lảng sang chuyện khác: “Mấy ngày nữa là đến lễ Quốc khánh, em có dự định gì ?”

      “Vẫn chưa! Đây là lần đầu tiên em trải qua ngày Lễ Quốc khánh Trung Quốc.”

      “Lần này Sở Vụ có án mạng nên có nhiều thời gian. Đường Đường em đến thành phố Bắc chưa lâu, vẫn chưa được dạo chơi khắp thành phố. cố gắng dành ra vài ngày đưa em tham quan!”

      Tô Niệm Đường ngẫm nghĩ chút: “Em theo giúp là được rồi! Ở nhà cũng đâu có chuyện gì làm.”

      “Được!”, Kỷ Lang đột nhiên nhớ đến chuyện: “ nhớ ra nếu Lễ Quốc Khánh em bận việc vậy cùng theo đến nơi. có người bạn cũ gần đây nhận được tin nhắn đe dọa. ta có nghi ngờ vài người … Em cùng coi ai là người đáng nghi nhất.”

      “Vâng…!”

      “À … Còn có việc này! Tối hôm qua mẹ gọi điện thoại đến, báo dì em cuối tháng có thể sắp xếp về nước. Biết chuyện chúng ta đính hôn dì rất vui. Mẹ còn nhân dịp nghỉ lễ Quốc khánh chọn lễ phục luôn … Bà liên lạc với nhà thiết kế khá có tiếng …”, Kỷ Lang tràng dài vẫn nghe tiếng Tô Niệm Đường đáp lại, cúi đầu nhìn … lúc này mới nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Tô Niệm Đường. lắc đầu mỉm cười, đưa tay kéo sát vào trong lồng ngực.

      Quên ! Mọi việc cứ để mẹ và dì của Đường Đường lo.

      Ánh nắng ban mai xuyên qua chiếc rèm cửa mỏng manh, chiếu rọi giường hai người. Ánh sáng chói mắt khiến Kỷ Lang hấp háy mắt. Chờ đến khi thích ứng được ánh sáng mới cúi đầu nhìn người phụ nữ vùi trong ngực mình, cả đêm đều nằm im động.

      Ánh mặt trời soi chiếu lên gương mặt của , có thể nhìn mồn những sợi lông tơ vàng óng. Hàng mi dài cong, đôi môi hồng hồng mang theo nụ cười … phảng phất thỏa mãn. Kỷ Lang nhìn chăm chú hồi lâu đột nhiên muốn hôn cái … muốn thử xem … phải chăng mùi vị của Đường Đường cũng tuyệt như thế!

      Ánh sáng hay ánh mắt nóng rực của Kỷ Lang khiến mí mắt Đường Đường khẽ động, sau đó từ từ mở mắt, nhìn gương mặt Kỷ Lang gần trong gang tấc sững người.

      Rầm ….

      tiếng động vang lên … Kỷ Lang bị Tô Niệm Đường cho cước bay thẳng xuống giường.

      Kỷ Lang: “…”

      còn chưa kịp làm gì mà!!!

      Bụng đau rát, Kỷ Lang chợt phát Tô Niệm Đường tuy bự con lớn tướng nhưng ra tay cực mạnh.

      Tô Niệm Đường lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo, nhìn Kỷ Lang nhăn mặt xoa xoa bụng, hoảng hồn vội vã nhảy xuống giường, quỳ chân bên Kỷ Lang, giọng nức nở: “Em … Em xin lỗi … Em nhất thời quên mất … Em quên mình ở trong phòng Kỷ Lang … sao chứ?”

      Kỷ Lang cố gắng lắm mới nén cơn đau nặn được vài chữ: “ cuối cùng cũng tin lời em … Trong hai chúng ta biết ai mới là người sử dụng bạo lực gia đình …”

      “Phì ….”, Tô Niệm Đường bật cười, biết Kỷ Lang vậy để bớt áy náy. duỗi tay xoa xoa bụng : “Em nằm mình quen rồi, tỉnh giấc đột nhiên có thêm người nên em hành động theo quán tính.”

      Kỷ Lang cau mày: “Sau này gả cho …. Sáng nào cũng phải chịu cước ư?”

      Tô Niệm Đường vội vàng lắc đầu: “ … Nhất định !!!”

      được!”, Kỷ Lang kiên quyết, “Vì hạnh phúc đời sau, bắt đầu từ bây giờ em phải tập cho quen với tồn tại của . Từ đêm nay em được ngủ phòng dành cho khách nữa … trực tiếp chuyển qua đây ngủ!”

      “Hả …”, Tô Niệm Đường kinh ngạc thốt lên.

      Kỷ Lang ôm bụng đứng dậy: “ được phép có ý kiến!”, sau đó từ từ bước ra khỏi phòng

      ra, đau đến mức đó …

      ----------------------------
      mê sách thích bài này.

    3. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 48:

      Chẳng mấy chốc đến kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, Tô Niệm Đường sau khi kết thúc bài giảng ngày cuối cùng, cũng chính thức nghỉ lễ. Phía bên Kỷ Lang cũng bận lắm vì vụ án vẫn chưa có tiến triển mới.

      Tuy Tô Hải là nghi phạm, thế nhưng qua quá trình điều tra cộng với lời khai của những người giúp việc trong nông trại, bọn họ cách nào cáo buộc Tô Hải là tội phạm, bây giờ Kỷ Lang chỉ còn dựa vào mỗi giả thiết duy nhất là Tô Hải có chứng cứ chứng minh vắng mặt tại trường. Vụ án hết đường xoay xở nên Kỷ Lang cho nhân viên nghỉ, đến khi có manh mối mới thông báo sau.

      tùy hứng … Ai làm công cho là sướng!”, Tô Niệm Đường mím môi tán thưởng hành động này của Kỷ Lang.

      Kỷ Lang vừa lái xe vừa hỏi ngược lại: “Vậy em có muốn làm ông chủ của em ?”

      Tô Niệm Đường lắc đầu: “ muốn … Lỡ chẳng may sau này em luôn là người phá án trước sao … Vậy còn mặt mũi mất.”

      Kỷ Lang: “…”

      “Chúng ta đâu vậy ?”, Tô Niệm Đường hỏi.

      Kỷ Lang lấy danh thiếp trong túi áo đưa cho Tô Niệm Đường: “Tối hôm trước với em đây là bạn học của . Gần đây ta nhận được tin nhắn đe dọa, đưa em cùng quan sát xem chuyện gì xảy ra.”

      “Cố vấn pháp luật công ty Uy Hải, Diệp Khả?”, Tô Niệm Đường đọc danh thiếp tay: “ ấy nhận được tin nhắn đe dọa gì.?”

      Kỷ Lang đưa tờ giấy cài phía đầu xe: “Là cái này!”

      Tô Niệm Đường mở ra, tặc lưỡi: “Chuyện gì thế này?”

      “Diệp Khả nhận được hai lá thư đe dọa, ta hoài nghi là người ở trong công ty gây ra vì gần đây công ty có đợt tinh giảm biên chế, có mấy người sợ bị đuổi việc nên bày ra chuyện này nhằm uy hiếp ta.”

      Tô Niệm Đường gật đầu: “Nếu là vậy, em cảm thấy cũng có vấn đề gì to tát, phải chăng đây chỉ là trò đùa dai?”, nhìn sơ lá thư này biểu đạt được bất cứ chuyện gì … thế nhưng nếu muốn đào sâu nghiên cứu, … cũng có chút ý tứ.

      “Chỉ mong là trò đùa dai!”

      Khi bọn họ đến dưới cổng công ty Uy Hải, phát ai … Kỷ Lang chợt nhớ ra: “Hôm nay là ngày Quốc khánh … ai cũng được nghỉ …”

      Vừa dứt lời, Kỷ Lang trông thấy Diệp Khả và người đàn ông đứng cãi nhau cách đó xa, vừa vừa rất lớn tiếng. Diệp Khả nhìn thấy Kỷ Lang và Tô Niệm Đường sững người: “Kỷ Lang?”

      Người đàn ông đứng bên cạnh Diệp Khả đứng quan sát đánh giá Kỷ Lang.

      Kỷ Lang gật đầu: “Vốn dĩ muốn đến đây giúp em điều tra vụ tin nhắn đe dọa, bây giờ mới nhớ ra ngày lễ … Công ty em có ai.”

      Sắc mặt Diệp Khả tốt lắm, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười: “Cám ơn …. Gần đây em cũng nhận được hai lá thư tương tự, nội dung ác ý, nhưng em vẫn cảm thấy sợ hãi!”, rồi ta rút trong túi xách hai lá thư đưa cho Kỷ Lang.

      Kỷ Lang nhận lấy, ra hiệu Niệm Đường xích lại gần đọc.

      Người đàn ông đứng bên cạnh Diệp Khả đột nhiên lên tiếng: “Em nhận được tin nhắn như vậy nhưng chịu cho tôi biết mà để cho người ngoài xem. Diệp Khả em muốn chia tay tôi chỉ vì tim của em xao động.”

      Diệp Khả trợn mắt: “ ấy là thám tử, ấy có năng lực giúp tôi … Còn được cái gì? Công ty có chút khó khăn, nhanh chóng tinh giảm biên chế … Đó là biểu của bất lực, do vậy tôi mới bị uy hiếp … Vậy tôi còn lý do nào để tiếp tục với chứ?”

      Người đàn ông đó chính là Tổng Giám Đốc công ty Uy Hải, Tiếu Uy.

      Điền Tiếu Uy khẽ hừ tiếng, ngữ khí đầy khinh bỉ nhìn Diệp Khả : “Phải vậy ? Tôi lại nghĩ kinh tế công ty điêu đứng, còn giá trị với nên muốn tìm cớ bỏ , vội vã lời chia tay. Lá thư từ chức cũng viết sẵn.” Gương mặt Điền Tiếu Uy đầy vẻ nhạo báng nhìn Kỷ Lang, rồi dời sang Diệp Khả.

      biết có phải do trúng tim đen hay , ta thẹn quá hóa giận, mặt đỏ bừng bừng: “ mau cút cho tôi! Tôi muốn gặp nữa! Vốn dĩ tôi còn muốn qua đợt giảm biên chế rồi mới xin nghỉ … Nhưng bây giờ tôi nghĩ còn cần thiết.”

      Điền Tiếu Uy tiến lên bước: “Đúng ? Vậy có cần tôi lời cám ơn ? Diệp Khả, tưởng tôi biết làm trò gì sao … Bỏ tôi kiếm thằng cha có tiền khác … Lẽ nào cho rằng tôi biết?”

      …”, Diệp Khả giơ tay lên nhưng bị Điền Tiếu Uy bắt được, biết ta nhét đồ gì vào trong lòng bàn tay của Diệp Khả rồi tiếp: “ cẩn thận suy xét chút, nghĩ cho kỹ coi nên rời khỏi công ty này hay ở lại giúp tôi … Cứ suy nghĩ cho chín chắn vào!” Điền Tiếu Uy xoay người rời , bước khoan thai phảng phất rằng mọi chuyện được ta giải quyết.

      Diệp Khả vô thức liếc nhìn Kỷ Lang, nhác thấy còn nghiên cứu hai lá thư, chú ý chuyện bên phía ta, ta thở phào nhõm, đưa vật Điền Tiếu Uy vừa nhét vào tay mình, nhanh chóng cất vào túi xách.

      Tô Niệm Đường lặng lẽ đưa mắt nhìn Diệp Khả cái, rồi lại tiếp tục chuyên tâm nhìn vào hai tờ giấy.

      tờ giấy thứ nhất chỉ có câu rất đơn giản: Trong thời điểm thích hợp đưa mày trả về thế giới của mày.

      tờ giấy thứ hai cũng chỉ có duy nhất câu: Trong đất nước toàn màu xám, dòng máu đỏ rực nhuộm đẫm tạo nên mới mẻ.

      tờ giấy có vân tay ngoại trừ câu chữ đầy ý tứ còn chút giá trị nào khác. Kỷ Lang ngừng lát rồi lên tiếng: “Chờ đến khi mọi người làm lại tôi quay lại giúp em.”

      Diệp Khả lúng túng gật đầu: “Em cảm ơn . Chờ qua kỳ nghỉ lễ phải nhất định đến giúp em tìm ra . Tuy giấy có ác ý, nhưng em vẫn cảm thấy lo sợ.”

      “Được!”, Kỷ Lang khẳng định: “Em cũng đừng để nó ở trong lòng, dù sao chẳng có chuyện gì lớn.” Dứt lời, Kỷ Lang ra hiệu Tô Niệm Đường chuẩn bị ra về.

      Lúc này Diệp Khả mới để ý đến Tô Niệm Đường: “Đây là bạn của sao?” Diệp Khả dẹp bỏ được lúng túng, nhìn Tô Niệm Đường đánh giá, phảng phất rất có hứng thú với Tô Niệm Đường.

      Kỷ Lang đưa tay kéo đầu Tô Niệm Đường vào trong ngực: “Đúng!”, rồi cúi đầu giới thiệu với Tô Niệm Đường: “Đường Đường! Diệp Khả trước đây là bạn học của !”

      Diệp Khả đưa tay ra: “Xin chào! Tôi tên Diệp Khả!”

      Tô Niệm Đường lễ phép bắt tay ta, hai người nắm chặt tay nhau khá lâu, đến cuối cùng tròn mắt kinh ngạc nhìn Diệp Khả, ta mới chịu buông tay ra.

      Kỷ Lang cảm nhận bầu khí giữa hai người lúc đó rất quái dị nhưng khi chú ý Diệp Khả vẫn giữ nụ cười môi, ngay cả Tô Niệm Đường cũng nhoẻn miệng cười, nhìn ra điểm bất thường.

      Kỷ Lang! Chúng ta thôi!”, Tô Niệm Đường quay người về phía cửa xe ghế phụ lái. Đột nhiên tiếng kèn xe vang lên. Tô Niệm Đường để ý, nhưng Kỷ Lang thấy hơi khó chịu bởi vì bọn đậu xe ở bãi, cũng cản trở giao thông, thế nhưng, tiếng bíp bíp vẫn kêu lên inh ỏi.

      xoay lại nhìn, bất ngờ phát người xe lại là Tô Hải. Chiếc Maybach xa hoa đậu sát xe của Kỷ Lang. Tô Hải vẫn thân âu phục trang nhã, từ tốn bước xuống xe, đưa mắt nhìn Kỷ Lang đầu tiên: “ ngờ được gặp thám tử Kỷ ở đây!”

      Hôm nay Tô Hải mặc áo vest đen cùng áo sơ mi trắng, mắt kính gọng vàng được tháo xuống, trông trẻ thêm được vài tuổi. Nhìn sơ qua có thể đoán được khi còn trẻ ắt hẳn cũng là người khá tuấn tú.

      Kỷ Lang nở nụ cười nhàn nhạt: “ trùng hợp! Ông Tô đến đây là …?”

      Tô Hải lúc này mới chú ý đến Diệp Khả đứng bên cạnh: “Tôi đến đón Tiểu Khả, con bé … nó cứ bị bạn trai cũ quấn mãi buông, rồi còn nhận được tin nhắn đe dọa. Tôi yên lòng nên đến đây đón nó.”

      Kỷ Lang khá kinh ngạc, đưa mắt nhìn Diệp Khả, nhất thời thốt nên lời.

      “May có thám tử Kỷ ở đây, Tiểu Khả đưa tin bị đe dọa cho cậu ấy điều tra giúp, muốn tiền đưa tiền!”, Tô Hải có chút tức giận, kéo tay Diệp Khả đứng bên cạnh mình.

      Diệp Khả hung hăng cãi nhau với Điền Tiếu Uy bây giờ như con chim bé nép bên cạnh Tô Hải, giọng giới thiệu: “Kỷ Lang! Đây là ba nuôi của em … Là người bảo trợ cho em trong suốt những năm tháng đại học.”

      Nhà Diệp Khả rất nghèo, vất vả lắm mới thi đậu Đại học thành phố B, chưa được vào trường phải đối mặt với tiền học phí. Cũng may có Tô Hải ra tay giúp đỡ mới có thể giúp Diệp Khả tiếp tục việc học, thậm chí cuộc sống còn tốt hơn những sinh viên cùng trường. Học xong đại học, nguyện vọng duy nhất của ta chính là tìm được vị hảo tâm này để báo đáp.

      Trong lần gặp mặt Tô Hải tại dạ tiệc, hai người bọn họ gặp nhau, cùng nhau nhảy bản nhạc, nhờ vậy ta mới biết Tô Hải là người từng giúp đỡ mình năm xưa.

      Tô Hải đưa tay xoa xoa đầu Diệp Khả: “Tiểu Khả quả nhiên phụ lòng của tôi. Nếu con tôi còn ở đây chắc nó cũng ưu tú như Tiểu Khả vậy!”, Tô Hải đột nhiên nhắc đến con , ngữ khí chất chứa nhiều phiền muộn.

      Kỷ Lang thảng thốt: “ phải ông Tô đây có con cái sao!?!” Theo như bọn họ điều tra được, Tô Hải có vợ, làm sao có thể có con được chứ? lẽ là con riêng?

      Ánh mắt Tô Hải xa xăm như nhớ lại kỷ niệm xưa.

      Kỷ Lang! Chúng ta thôi!”, Tô Niệm Đường từ nãy giờ ngồi trong xe, đột nhiên thò đầu ra ngoài, giục Kỷ Lang mau quay về.

      Tô ….?”, Tô Hải hoàn hồn nhìn đầu Tô Niệm Đường ló ra khỏi cửa xe: “ nghĩ đến Tô … cũng ở đây, còn tưởng rằng chỉ có thám tử Kỷ và Diệp Khả!” Trong câu của ông đầy hàm ý, dường như muốn giữa Kỷ Lang và Diệp Khả có chuyện giấu giếm người ngoài.

      Tô Niệm Đường khẽ cau mày, ngữ khí thâm cừu đại hận với Tô Hải: “À! ra là ông Tô … Thế nào mà cùng Diệp Khả đây đứng bên cạnh nhau …. Hai người trông cũng xứng!”

      Kỷ Lang trừng mắt nhìn Tô Niệm Đường, ra hiệu được lung tung, sau đó quay người lời tạm biệt Tô Hải và Diệp Khả: “Vậy chúng tôi trước, vụ đe dọa kia tôi cố gắng điều tra.”

      Diệp Khả khá khó chịu với Đường Đường, nhưng Tô Hải hoàn toàn để ý, ông ta cảm thấy Đường Đường rất thu hút: “ Tô … Tôi luôn cảm thấy có thành kiến sâu đậm với tôi?”

      Tô Niệm Đường hỏi ngược lại: “Có ư? Hay là cảm giác của tôi với ông phải là thành kiến … mà chính là có hảo cảm!”, Niệm Đường cong môi, bật ra câu đầy ý: “Giống như ông từng bỏ vợ bỏ con vậy!”, dứt lời thu người vào trong xe, ra hiệu Kỷ Lang mau lái .

      Ánh mắt Kỷ Lang đầy áy náy nhìn Tô Hải.

      Tô Hải sững người nhìn hai người bọn họ rời …. Khẽ cau mày … này …

      * * *
      mê sách thích bài này.

    4. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 49:

      “Đường Đường! Tại sao em lại luôn đối nghịch với Tô Hải vậy?”, Kỷ Lang hiểu tại sao lại có thái độ căm thù Tô Hải.

      có!”, Tô Niệm Đường đáp lời, ngữ khí trầm thấp.

      “Lại ?”, Kỷ Lang hơi tức giận. Mọi chuyện Đường Đường đều giấu ở trong lòng khiến Kỷ Lang rất khó chịu, ràng bọn họ bên nhau, tại sao thể tâm được với . Hay là do … tin nên mới giấu giếm trong lòng?

      “Tô Niệm Đường … Rốt cục là thế nào với em?”, Kỷ Lang đậu xe bên vệ đường, nghiêm túc nhìn hỏi.

      Tô Niệm Đường kinh ngạc: “ Kỷ Lang!”

      “Chỉ có thế ư?”, Kỷ Lang nhướn mày: “ là bạn trai em, lâu nữa chúng ta đính hôn, là người cùng em suốt quãng đường còn lại, tại sao em nhận ra được điều này?” Ý thức tự vệ của Tô Niệm Đường quá cao, Kỷ Lang có thể nhận ra trong lòng xây bức tường thành vững chãi.

      Tô Niệm Đường: “Đúng …”

      Câu trả lời lập lờ như vậy khiến Kỷ Lang có cảm giác mình như cố sức đánh vào cái gối ôm nhưng thể nguôi giận. Nếu những bất hòa với Đường Đường tại được giải quyết, e rằng sau này càng nghiêm trọng hơn. Với , chỉ muốn Đường Đường có thể thoải mái chia sẻ vui sướng, đau buồn như khi hai người còn bé chứ như bây giờ.

      “Tô Niệm Đường! Hay là em có ý kiến gì với ?”

      !”, Tô Niệm Đường cụp mi, dám nhìn Kỷ Lang.

      “Tại sao em nhìn ? Đường Đường! Em trốn tránh điều gì?”

      đừng hỏi nữa được ? Kỷ Lang! Bây giờ em muốn chuyện. Giống như vừa rồi giới thiệu Diệp Khả, chỉ là bạn bình thường mà phải là người từng thích !” Tô Niệm Đường cau mày đáp trả Kỷ Lang.

      Kỷ Lang sững sờ: “Em để ý chuyện này?”, Kỷ Lang mù mờ hiểu. Diệp Khả là bạn học của , chuyện thích nhau từ thời còn ngồi ghế nhà trường, bản thân đâu còn nhớ, nhắc lại có ý nghĩa gì? Vậy mà vì chuyện này mà Đường Đường giận dỗi với ? Tâm tư con ai hiểu được???

      phải em để ý chuyện này!”, Tô Niệm Đường vẫn nhìn Kỷ Lang: “Chỉ lưu tâm bản chất của vấn đề.”

      Vừa rồi khi bắt tay với Diệp Khả, ta lật ngược tay, đè tay xuống, đây là hành vi muốn khống chế đại cục, muốn tuyên cáo điều gì đó với … Đó chính là việc khiến Tô Niệm Đường khó chịu.

      “Bản chất gì?”

      “Bản chất chính là để bạn tại giúp đỡ người mà từng thích. cảm thấy thích hợp ? Em cảm giác làm vậy giống như em phải là bạn !” Đây mới là chuyện Tô Niệm Đường buồm bực, cũng có thể quá mẫn cảm.

      “Nếu như em để tâm, vậy lần sau làm nữa!”, Kỷ Lang nghiêm túc đảm bảo: “Đường Đường! Sau này có chuyện gì hãy với ; nếu đúng, tốt, nhất định thay đổi.”

      Tô Niệm Đường gật đầu.

      “Vậy …”, Kỷ Lang muốn hỏi chuyện về Tô Hải, Tô Niệm Đường lắc đầu chặn trước: “Em muốn .”

      Kỷ Lang: “…” Thôi quên ! Nếu muốn kể, chờ đến khi thuận tiện, hỏi. Kỷ Lang tiếp tục lái xe: “ đưa em ra bờ biển, coi như giải khuây!”

      Biển thành phố Bắc rất đẹp, hàng năm thu hút biết bao nhiêu du khách. Bây giờ bãi cát có rất nhiều người, Kỷ Lang nắm tay Đường Đường chậm rãi dạo. Hai người đều lên tiếng, trong lòng ai nấy đều chất chứa tâm . Kỷ Lang liếc mắt nhìn Tô Niệm Đường giọng: “Trước đây khi tâm trạng tốt, đều đến đây cho thư thả đầu óc … Từng cơn gió biển thổi bay mọi muộn phiền.”

      “Có lẽ là như vậy …”

      “Ừm!!!”

      Họ dạo từ đầu bên này sang đầu bên kia, Tô Niệm Đường khẽ lên tiếng: “ Kỷ Lang, có số chuyện em muốn ra phải em muốn giấu … chỉ là em chưa chuẩn bị tâm lý!” giải thích nguyên do tại sao mình lại giữ yên lặng.

      Kỷ Lang gật đầu: “Được! Chờ đến khi nào thuận tiện, em kể cho nghe được ?”

      Đường Đường rốt cục còn bao nhiêu bí mật giấu trong lòng?

      “Vâng!”

      “Còn nữa! Mấy ngày tới, chúng ta thử áo cưới!”, Kỷ Lang chuyển đề tài: “Mẹ liên hệ với nhà thiết kế, chúng ta qua đó thử coi sao!”

      “A …”, Tô Niệm Đường thất thần, ngờ lại nhanh như vậy.

      “Đó là lạc thú của người già!!!”, Kỷ Lang khẽ cười.

      Mẹ Kỷ thử áo cưới cũng phải coi ngày lành tháng tốt, và ngày tốt là ba ngày sau.

      Kết quả khi hai người đến cửa hàng nhân viên báo áo cưới phải chỉnh sửa lại chút nên hẹn bọn họ tối quay lại. Hết cách rồi, Kỷ Lang đành đưa Tô Niệm Đường qua phía khu thương mại dạo.

      “Lúc này mới giống …”, Kỷ Lang nở nụ cười: “Hình như chúng ta chưa bao giờ tay trong tay.”

      Hai người như đôi tình nhân thương nhau nồng nhiệt, tay nắm tay, uống chung ly nước, ăn chung dĩa thức ăn.

      Tô Niệm Đường: “Vì từ trước đến nay chỉ có vụ án, hơn nữa mỗi lần tìm em cũng vì vụ án!”

      Kỷ Lang gật đầu: “Xác thực là có chuyện này, do đó lần này muốn nắm tay em vòng, muốn mua gì mua”, Kỷ Lang ra vẻ rộng rãi.

      Tô Niệm Đường cười lớn: “Vậy em khách sáo! Em muốn mua rất nhiều thứ, bây giờ trời vào thu, em chưa có quần áo ấm, vậy mua cho em !”

      Kỷ Lang gật đầu, xoa xoa đầu Tô Niệm Đường: “ thành vấn đề, mấy thứ này là chuyện . Bây giờ chúng ta xuất phát từ cửa hàng đối diện, chỉ cần em thích là rinh về … Ok!!!”

      Tô Niệm Đường chớp chớp mắt, xã hội nay chuyện khiến con người ta cảm động nhất phải là ba chữ ‘ em’ mà là ‘Mua mua mua’ …

      Niệm Đường vóc dáng cân đối, tầm cao trung bình, cùng Kỷ Lang, chỉ cần nhón chân hoặc hơi cúi người xuống là có thể chạm môi nhau. Quần áo của Niệm Đường đều là kiểu áo khoác Châu Âu, giống như bây giờ mặc chiếc áo khoác dài màu vàng nhạt,chiếc quần jean bó phối với đôi ủng màu đen. Mái tóc xoăn dài được buộc phía sau. Tuy rằng khá xinh xắn nhưng trông có vẻ hơi già dặn.

      Hai người nắm tay nhau bước vào trong cửa hàng quần áo, nhân viên bán hàng đôi mắt sáng rỡ nhìn tuấn nam mỹ nữ trước mắt, trong lòng thầm nghĩ ‘Mối làm ăn lớn đến rồi!’.

      “Xin chào quý khách! Xin hỏi có thể giúp gì được cho chị?” Nhân viên bán hàng liếc nhìn thân hình của Tô Niệm Đường, trong lòng thầm tính toán giới thiệu loại trang phục như thế nào mà khiến khách hàng thích, lại có thể bán được nhiều hàng.

      Kỷ Lang chưa từng đưa phụ nữ dạo phố, khẽ ho tiếng: “Nhìn xem có kiểu quần áo nào thích hợp với ấy ?”

      Nhân viên bán hàng nở nụ cười hoàn mỹ: “Chị đây nước da trắng hồng, mặc màu gì cũng đẹp. Tuy nhiên chiếc áo khoác có vẻ hơi dài, nếu ngắn hơn chút trông trẻ hơn!”, ta vừa vừa xoay người vào trong lấy ra chiếc áo khoác jean lửng, áo sơ mi ren đen và chiếc váy ngắn màu đen: “Nhìn chị lớn lắm, chắc chưa đến hai mươi tuổi mặc đồ này trông chững chạc quá. Chị thử kiểu này của tiệm em !”

      Được khen ai mà thích? Niệm Đường mím mím môi, tâm trạng vui vẻ.

      Kỷ Lang cũng giúp được gì, nghe lời tư vấn của nhân viên cũng khuyến khích Tô Niệm Đường thử lần. Tô Niệm Đường gật đầu nhận bộ quần áo tay, rồi xoay người vào phòng thử đồ, nhân viên còn đưa cho Niệm Đường đôi vớ.

      Kỷ Lang đút hai tay vào túi quần, loanh quanh trong cửa hàng nhìn những bộ y phục đủ màu sắc, tặc lưỡi, đồ của phụ nữ đa dạng. đưa mắt nhìn sang, là kệ giày, có đôi boot, cao hơn kiểu Đường Đường thường mang, kiểu dáng đơn giản nhưng có cảm giác đôi giày này phối với bộ quần áo vừa rồi của Đường Đường rất hợp.

      nhân viên bán hàng nhanh tay lẹ mắt chạy sang, đề cử: “Ánh mắt của rất chuẩn! Đôi giày này mà phối với bộ của chị đúng là đôi.”

      Kỷ Lang đưa đôi giày cho ta, nhủ thầm ‘Chà! Ánh mắt mình cũng đến nỗi nào’ … Đôi boot màu đen nhưng dưới đế giày lại dùng dạng chất liệu sáng bóng, có thể phản quang, gót cao lắm nên di chuyển rất thoải mái. Chỉ là … Qua đế giày phản chiếu bóng người … Kỷ Lang khẽ cau mày.

      vội xoay người, vọt ra hướng cửa, người người tấp nập qua lại nhưng lại thấy bóng dáng vừa rồi đâu … lẽ hoa mắt? ràng trông thấy có người đứng ở cửa nhìn chằm chằm về phía .

      “Thưa ! Có chuyện gì sao?”, nhân viên giọng.

      “À!!! có gì!”, Kỷ Lang hoàn hồn, vừa khít Tô Niệm Đường cũng vừa từ phòng thử đồ bước ra.

      Kỷ Lang quay người nhìn , ánh mắt sáng rỡ.

      Chiếc áo khoác lửng jean thẫm màu càng tôn thêm nước da trắng nõn, hai gò má ửng hồng. Ánh mắt phảng phất ngượng ngùng, còn thêm chút chờ mong nhìn Kỷ Lang …

      Kỷ Lang chấn động!

      Tô Niệm Đường lúng túng kéo kéo chiếc váy … “Có ngắn quá ?”

      nhân viên ca tụng: “Chị ơi! Chị yên tâm, váy ôm nên dễ tung bay … Bộ này rất hợp với chị!”

      Kỷ Lang vẫy vẫy: “Em qua đây!”

      Tô Niệm Đường cụp mi, chậm rãi qua bên Kỷ Lang, đưa mắt hỏi: “Sao vậy?”

      Kỷ Lang ấn ngồi xuống ghế, ra hiệu nhân viên đưa giày đến. nhàng cởi giày chân Tô Niệm Đường, Tô Niệm Đường thốt lên kinh ngạc.

      “Nào đứng dậy! hai vòng cho cói!”, Kỷ Lang cười cười lên tiếng.

      Tô Niệm Đường nghe lời Kỷ Lang hai vòng trước mặt Kỷ Lang. Kỷ Lang gật gù … nhân viên quả nhiên sai … Thay đổi phong cách Tô Niệm Đường như biến thành người khác: “Lấy bộ này, cần thay. Phiền gói lại bộ quần cáo cũ!”, Kỷ Lang vừa vừa đưa thẻ cho ta.

      ta nhanh chóng nhận lấy!

      -----------------------
      mê sách thích bài này.

    5. Nhộng Béo

      Nhộng Béo Well-Known Member

      Bài viết:
      1,285
      Được thích:
      825
      CHƯƠNG 50:

      Nhân viên bán hàng nhận thẻ thanh toán, Đường Đường mặc bộ này trông rất đẹp … tuy nhiên Kỷ Lang vẫn cảm thấy có chút gì đó vẫn chưa hoàn hảo. đưa mắt quan sát chút, đột nhiên đưa tay tháo dây buộc tóc của xuống, mái tóc xoăn của tức khắc buông xõa. Kỷ Lang vuốt mái tóc vào nếp: “Như vậy đẹp hơn.”

      Tô Niệm Đường quay người nhìn vào gương, thở dài: “ Kỷ Lang! Nếu làm thám tử có thể chuyển sang làm chuyên gia stylist … Nếu vậy em chắc chắn mỗi ngày ghé qua tiệm của . ngờ có con mắt nghệ thuật như vậy!”

      Kỷ Lang nhíu mày, ôm vào trong lòng: “Đường Đường! Em vậy là được rồi!”

      Tô Niệm Đường nghiêm giọng: “Em khen mà!”

      Kỷ Lang đưa tay vẹo má : “Cái này phải em tự khen mình ư? Ánh mắt của tồi nên mới chọn được em!”

      Tô Niệm Đường mặt đỏ lựng: “Em tự khen khoang mà cũng phát ? hổ danh là Đại thám tử!”

      Nhân viên bán hàng gói quần áo cũ cẩn thận, trả thẻ lại cho Kỷ Lang, nở nụ cười khen tặng: “Tình cảm của chị tốt!”

      Tô Niệm Đường quay đầu liếc nhìn Kỷ Lang, ánh mắt đượm ý cười.

      Kỷ Lang nắm tay Đường Đường ra khỏi cửa hàng, xuýt xoa: “Chà! Chà! Bây giờ cuối cùng hiểu tại sao mẹ dặn dặn lại sau khi chúng ta thử quần áo, phải chụp tấm gửi qua cho bà xem.”

      Tô Niệm Đường kéo kéo tay Kỷ Lang, hai người sóng đôi thu hút biết bao ánh nhìn: “Tại sao?”

      “Bởi vì rất có cảm giác thành công!” Như lúc này đây nhìn Tô Niệm Đường mặc quần áo trông đẹp và nửa công lao đó là của , sung sướng ấy ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.

      “Bây giờ chúng ta đâu?”, Tô Niệm Đường cất tiếng hỏi.

      “Muốn mua quần áo nữa ?” Kỷ Lang dọ ý .

      Tô Niệm Đường chớp chớp mắt: “Thôi! Sau này giao mùa mình lại mua sắm nữa!”

      “Được! Vậy đến khi ấy lại đưa em !”, Kỷ Lang gật đầu.

      Vừa khít lúc đó hai người ngang qua rạp chiếu phim. Có ai đó từng , chuyện nhất định phải làm ít nhất lần khi hẹn hò chính là xem phim: “Hay là chúng ta xem phim, sau đó ăn tối, rồi qua thử áo cưới!”

      Tô Niệm Đường có ý kiến: “Dạ được!”

      Rạp chiếu phim công chiếu ba bộ, bộ phim tình cảm, bộ hoạt hình và bộ còn lại là phiêu lưu, mạo hiểm.

      “Xem phim hoạt hình nhé???”, Tô Niệm Đường xưa nay thích thể loại phim phiêu lưu mạo hiểm, phim tình cảm Kỷ Lang chắc chắn hứng thú, cuối cùng chỉ có thể chọn phim hoạt hình.

      Kỷ Lang xếp hàng mua vé, Tô Niệm Đường đứng bên ngoài chờ Kỷ Lang. vẫn còn hơi lúng túng với kiểu trang phục mới, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây hi vọng có thể giảm bớt ngượng ngùng của mình. Trong lúc ngó ngang ngó dọc, qua hình ảnh phản chiếu cửa kính của gian hàng, có người đứng ở góc, Tô Niệm Đường cảm giác người đó nhìn chằm chằm , muốn nhìn kỹ lại Kỷ Lang trở ra.

      “Em nhìn gì vậy?”, Kỷ Lang hướng theo ánh mắt của Tô Niệm Đường, nhưng có gì bất thường.

      có người nào! Tô Niệm Đường hoàn hồn, nghĩ mình nhìn lầm nên lắc đầu trả lời: “ có chuyện gì … mua được vé chưa?”

      “Rồi! Khu ghế tình nhân!”

      Tô Niệm Đường tặc lưỡi; “Haizza Kỷ Lang được than có tiền nữa nhen … Đại gia bao nuôi … lần sau em gọi là Kỷ đại gia.”

      Kỷ Lang bật cười, đưa tay nựng khuôn mặt : “Về chuyện bao nuôi … tính theo tuổi tác có cháu lớn như vậy.”

      Tô Niệm Đường: “…” … ngờ Kỷ Lang cũng biết đùa.

      Hai người cầm theo hai bịch bắp rang và hai ly coca vào phòng chiếu. Trước khi phim bắt đầu, rạp tắt hết đèn, gian tối đen như mực, Kỷ Lang cảm thấy bàn tay người con nắm kia đột nhiên căng cứng: “Sao vậy Đường Đường?”

      Tô Niệm Đường thầm: “ sao! Đột nhiên tối xầm nên em quen!”

      “À! sao… lát sáng lại thôi!”

      “Vâng!”

      Màn ảnh sáng dần, rọi lên gương mặt Đường Đường, có thể lờ mờ nhìn ra được trán lấm tấm mồ hôi. hiểu sao luôn có dự cảm rất xấu, cảm giác sắp tới đây phát sinh chuyện rất lớn.

      Bộ phim chiếu được vài giây, Tô Niệm Đường quay đầu nhìn Kỷ Lang: “ có mua sai Kỷ Lang … Tại sao lại là phim tình cảm?”

      bé ngốc! Chúng ta lần đầu tiên hẹn hò làm sao xem phim hoạt hình được chứ!”

      Tô Niệm Đường nở nụ cười, trong lòng ngọt ngào khôn tả. Hai người chuyên tâm xem phim.

      Bộ phim điện ảnh tình cảm mang tên ‘Trong vòng mười dặm, xin hãy em’. Câu chuyện xoay quanh tình cảm của nam nữ chính chuẩn bị thi lên nghiên cứu sinh. Cậu thanh niên đẹp trai nhưng khá gàn bướng, chuyện có nề nếp, chỉ thiếu chút nữa học theo cổ nhân mà dùng các từ ‘Chi, Hồ, Giả, Dã’ … Nhưng nam chính có điểm mà Tô Niệm Đường thấy rất đáng đó chính là luôn miệng gọi người phụ nữ ta thích là ‘Nương tử’.

      Vai nữ chính là thiên kim tiểu thư. Trường học này thành lập cũng phần do gia đình quyên tặng. Nữ chính nhất kiến chung tình với nam chính, bắt đầu con đường truy đuổi.

      Mới xem phim, Tô Niệm Đường hề thích vai nữ chính này bởi vì nam chính khi ấy có thanh mai. Tô Niệm Đường thích chuyện tình thanh mai trúc mã do vậy nên khi trông thấy nữ chính luôn theo đuổi nam chính hơi khó chịu, cho dù từ đầu phim cho biết nam chính có thanh mai, nhưng thanh mai này thích .

      A a a a … Tôi có thể theo đuổi ?

      ----- Bạn học! Xin lỗi! Nương tử nhà tôi vui.

      Lớp trưởng Trầm, tôi chết sao.

      ----- Thiến Ninh! Nương tử và tôi rất hòa hợp.

      Trầm Hoài Quy, vốn dĩ nương tử nhà đâu có thích … Tôi làm vợ được ?

      ----- Triệu Thiến Ninh, cho dù nương tử thích tôi … Tôi cũng thích .



      Trầm Hoài Quy … Nhớ cho kỹ, nợ tôi mạng.

      ----- A Ninh! đem cả linh hồn này cho em … có được ?

      Khúc cuối phim Tô Niệm Đường bật khóc … Nữ chính si tình, mãi mãi thay đổi, đến khi nam chính nhận ra quá muộn.

      Ra khỏi rạp chiếu phim, Kỷ Lang nhìn viền mắt Tô Niệm Đường đỏ lựng, cười cười: “Cảm động lắm sao?”

      Tô Niệm Đường sụt sịt, trừng mắt nhìn Kỷ Lang: “ thấy cảm động ư?”

      Kỷ Lang khẽ nở nụ cười, ôm vào trong lòng, thầm: “ ngốc ơi! Tất cả trong phim đều là giả, thực mới là . giống tên Trầm Hoài Quy kia, đợi mất em rồi mới hối hận!” Bởi vì bây giờ có được em, tương lai chút tiếc nuối.

      Tô Niệm Đường chùi nước mắt lên áo Kỷ Lang, khịt khịt mũi: “Em đói rồi! Chúng ta ăn thôi!”

      Kỷ Lang gật đầu: “Được! ăn sau đó chúng ta thử áo cưới!”

      --- ngốc Đường Đường! Em thấy kết cục của chúng ta giống như trong bộ phim ấy, tiếc nuối vì để lỡ nhau.

      Thế nhưng Kỷ Lang ngờ đến, trong nháy mắt Đường Đường biến mất còn tăm hơi.

      Sau khi hai người dùng bữa tối ở nhà hàng trong khu trung tâm thương mại, Kỷ Lang để Đường Đường chờ ở cửa chính, còn lái xe lại đây.

      Xe đậu dưới tầng hầm, trong tầng hầm khá tối, Kỷ Lang nhìn , nhưng thính giác rất nhạy bén. nghe bên tai văng vẳng thanh, ban đầu nghĩ mình nghe lầm, nhưng càng đến gần thanh càng , từ phía tầng hầm truyền đến.

      Kỷ Lang chạy vọt theo hướng thanh phát ra, bóng dáng người mặc áo trắng, còn người kia giãy dụa hô cứu mạng.

      “Đứng lại!”, Kỷ Lang đuổi theo, người đó xoay người nhìn Kỷ Lang cái, Kỷ Lang nhìn khuôn mặt, đối phương đội mũ và đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt tàn ác …. Trong bãi đậu xe tối tăm nhìn càng thêm quỷ dị.

      cõng thêm người nên chạy nhanh bằng Kỷ Lang, chạy được vòng lớn Kỷ Lang sắp bắt được đột nhiên dừng lại dường như muốn chờ Kỷ Lang.

      Chưa kịp áp sát, ném người vai về phía , theo bản năng Kỷ Lang đón lấy, cả hai người ngã nhào mặt đất. mở miệng cười ha hả, phảng phất như thực được mưu, phóng lên chiếc xe, lái thẳng ra ngoài.

      Kỷ Lang cảm thấy người này rất quen, trước khi có nở nụ cười cực kỳ xảo quyệt, khiến Kỷ Lang càng thêm bất an, có chuyện gì đó sắp xảy ra mà thể lường trước được.

      “Cám ơn cứu tôi … Kỷ Lang?”, người phụ nữ được người cứu mạng, ngờ lại là Kỷ Lang, bao nhiêu nỗi sợ hãi bay biến hết, ta đột nhiên gục đầu vào ngực : “May quá đến rồi! Nếu em biết phải làm sao!”

      Là Diệp Khả …

      Kỷ Lang lúng túng lùi về sau vài bước, dùng tay đỡ ta: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

      “Em … em biết … Em tính đến đây mua sắm. Vừa đậu xe đột nhiên xông đến bịt miệng em … Em sợ quá … Cuối cùng là chuyện gì vậy? Có phải là tên hung thủ gửi tin nhắn đe dọa em ? theo em đến đây sao?” Diệp Khả sợ hãi, ấp úng: “Sợ quá! động thủ rồi ư!??”

      Kỷ Lang sững người mọi chuyện qua như thước phim quay chậm. Ngày hôm nay cùng Đường Đường dạo phố, luôn có cảm giác có người theo dõi bọn họ nhưng khi ngoái đầu nhìn có ai … Chỉ lần duy nhất là hình ảnh phản chiếu đế giày Đường Đường … Lẽ nào lúc đó hề nhìn lầm … có người theo dõi và Đường Đường?

      được!”

      Kỷ Lang nhớ lại tiếng cười trước khi hung thủ rời … Đường Đường gặp nguy rồi! Kỷ Lang đẩy mạnh Diệp Khả, chạy nhanh lên phía cổng trung tâm. Nếu như là người luôn theo dõi bọn họ, vậy mục tiêu của chính là Đường Đường … Bây giờ … nghĩa là bây giờ Đường Đường gặp nguy hiểm.

      Kỷ Lang dùng hết sức chạy nhanh ra đường, nhưng chỗ đó còn ai … thấy Đường Đường!

      * * *
      mê sách thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :