1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đầu lưỡi - Ức Cẩm (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 37

      Editor: Peiria

      Từ lúc đến buổi triển lãm, tay của Tần Khai Hân và Bùi Thần chưa từng rời nhau, làm cho mấy nhân sĩ độc thân trong nhóm hôn lễ vô cùng bất mãn.

      Mọi người nhao nhao chỉ trích hành vi ‘ngược cẩu’ vô nhân đạo của hai người, mãnh liệt cầu chó độc thân nhau, đốt cháy người khác phái, giải phóng toàn bộ nhân loại.

      Mặc dù đùa nhưng Tần Khai Hân vẫn cảm thấy xấu hổ, muốn buông tay, tuy nhiên Bùi Thần lại phối hợp, chỉ có như vậy, sau khi bọn họ tới bãi đỗ xe chùa Linh , vừa xuống xe, lại cực kỳ tự nhiên dắt tay Tần Khai Hân.

      Người bên cạnh nhìn thấy lại ồn ào phen, Tần Khai Hân xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, liếc sang Bùi Thần, sắc mặt như thường, cực kỳ thản nhiên...

      Quách Tiểu Thanh ở bên cạnh trêu chọc: " hâm mộ những người trẻ tuổi, giống như vợ chồng già chúng ta, chút lãng mạn cũng có."

      xong Cung Trạch bước tới, ôm lấy Quách Tiểu Thanh, hỏi: " thế này còn chưa đủ lãng mạn?"

      Quách Tiểu Thanh hoảng hồn, nhưng vẫn cậy mạnh: " có bản lĩnh ôm em lên núi !"

      Cung Trạch ôm bà xã làm Quách Tiểu Thanh ngừng thét chói tai, khiến cho mọi người cười vang trận.

      Tần Khai Hân ở phía sau cười lạc giọng.

      Bỗng nhiên Bùi Thần hỏi : "Em muốn ôm như vậy ?"

      Tần Khai Hân ngẩn ra, lắc đầu lia lịa: " muốn, quá kích thích, em sợ lăn xuống núi."

      "Lăn xuống làm đệm lót cho em."

      Tần Khai Hân tự tưởng tượng ra cảnh núi rừng hoang vắng, đè Bùi Thần dưới thân... Mẹ ơi, quá kích thích rồi !

      ***

      Sau khi trở về từ núi Bắc, Tần Khai Hân thử nhiều phương pháp, vẫn thể nào lấy lại mật khẩu hòm thư cũ, đành phải buông tha, trong lòng vô cùng mất mát.

      Mặc dù ảnh Bùi Thần chụp cho , hoàn toàn có thể xem trong máy tính của , nhưng vẫn rất tò mò với những thứ trong hòm thư đó, muốn tìm về phần kí ức từng bỏ qua kia.

      Tuy lấy lại được email, nhưng tâm tình buồn bực của Tần Khai Hân lại bởi vì kiện này mà bình thường trở lại.

      bỗng trở nên thông suốt, rất nhiều chuyện trôi qua chính là bỏ lỡ, giống như những bức ảnh trong hộp thư đó, dẫu luôn tồn tại trong kho dữ liệu khổng lồ internet, cũng vẫn tìm lại được.

      Những thứ qua, bất kể là tốt đẹp hay đau khổ, cũng nên ảnh hưởng đến cuộc sống tại của .

      Sau khi nghĩ thông suốt, rốt cuộc Tần Khai Hân lấy được dũng khí, thông báo chuyện mình có bạn trai cho cha mẹ.

      Mệ Tần vẫn cho rằng con đùa, vẻ mặt cảnh giác hỏi: " phải là con muốn xem mắt mới lấy cớ chứ?"

      " lừa hai người, con có bạn trai rồi!" Tần Khai Hân dở khóc dở cười giải thích.

      "Con xác định là bạn trai, phải bạn nam giới?" Cha cũng mang vẻ mặt hoài nghi.

      Tần Khai Hân như đinh chém sắt: "Con xác định, là bạn trai!"

      xong, ba mẹ chấn kinh tôi nhìn ông, ông nhìn tôi.

      Sau đó... Sau đó cả nhà bùng nổ rồi!

      Các con quen nhau như thế nào? Ở cùng chỗ từ bao giờ? Cậu ta làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi? Gia đình thế nào? ...

      lại vấn đề được ném cho Tần Khai Hân, chỉ có thể kiên nhẫn trả lời, ngoại trừ hiểu lầm bảy năm trước, muốn cha mẹ lo lắng nên chưa ra, còn những chuyện khác có liên quan tới Bùi Thần, gần như đều năm mười trả lời.

      Nghe con xong, mẹ Tần mẹ chấn kinh, lâu sau mới câu: "Điều kiện như vậy có phải hơi tốt quá ?"

      Cha Tần có vẻ đăm chiêu : "Tôi cũng thấy vậy, giống lắm..."

      Mẹ Tần nhìn chồng mình: "Ông cũng thấy thế ư? phải cậu ta cho rằng con chúng ta có thứ gì tốt chứ? Nhưng mà con chúng ta thế này, cũng có thứ gì tốt cả?"

      Ba Tần gật đầu: "Đúng."

      Tần Khai Hân hoàn toàn thất bại: Con là do hai người sinh ra à?

      "Tìm thời gian thích hợp đưa cậu ta về nhà nhìn kỹ hãy ." Đây là kết luận sau cùng của mẹ Tần.

      "Vẫn phải gặp mặt mới biết được tốt xấu." Cha cũng phụ họa.

      Cha mẹ đều như vậy, Tần Khai Hân sao có thể từ chối, đêm đó lúc hẹn nhau, liền chuyện cha mẹ muốn gặp mặt cho Bùi Thần nghe.

      Kỳ thực Tần Khai Hân cũng thập thỏm yên, rất sợ Bùi Thần đáp ứng, dù sao trước khi gặp cha mẹ, đương chỉ là chuyện hai người, nhưng sau khi gặp cha mẹ là hoàn toàn bất đồng rồi.

      Kết quả, Bùi Thần hề nghĩ ngợi đáp ứng.

      " xác định? miễn cưỡng?" Tần Khai Hân dè dặt hỏi.

      Bùi Thần cười rộ lên: "Có gì mà miễn cưỡng? Cho dù đề cập tới, cũng muốn tìm cơ hội ra mắt bác trai bác ." Nụ cười ấm áp, dưới ánh đèn êm dịu trong phòng khách, càng trở nên mê người.

      Tần Khai Hân nhìn thất thần lát, cúi đầu nghĩ, tuy vẻ ngoài phải quan trong nhất, nhưng như vậy mà dẫn về gặp cha mẹ, ấn tượng đầu tiên chắc thành vấn đề ?

      nghĩ ngợi, tay bỗng nhiên bị kéo lại, đợi khôi phục tinh thần, cả người bị Bùi Thần kéo vào trong lòng.

      Gương mặt Tần Khai Hân ửng đỏ, thấp giọng : " làm gì đấy?"

      "Ôm em cái." thản nhiên trả lời, bộ dạng hợp tình hợp lý.

      Tần Khai Hân lên tiếng, tùy ý để ôm, trong lòng lại sôi trào, từ buổi tối hôm đó sau khi hai người hôn nhau, Bùi Thần ở trước mặt hoàn toàn còn câu nệ, càng ngày càng phóng khoáng rồi.

      hôn là hôn, ôm là ôm, có đôi khi trước mặt người ngoài cũng chẳng thèm cố kỵ, mà cũng vô dụng, vẫn theo lẽ thường muốn làm cái gì làm cái đó.

      Theo tốc độ phát triển như vậy, hai người bọn họ có thể... hay ?

      Trong đầu chợt ra hình ảnh trẻ em nên nhìn, mặt lập tức sung huyết đỏ bừng, đúng lúc này, tay của Bùi Thần lại vô tình lướt qua trước ngực .

      "A!" Tần Khai Hân kinh hãi kêu tiếng, đứng bật dậy.

      "Làm sao vậy?" Bùi Thần hỏi.

      " có gì... Cái kia... Em bỗng nhiên nhớ ra, còn có vài thứ chưa thu dọn, muốn về trước." kiếm cớ chuồn .

      Bùi Thần lại : " cũng số bức ảnh cần sửa, cùng nhau làm ?"

      " cần, em quen trong lúc làm việc..."

      "Được rồi." Bùi Thần miễn cưỡng , đứng dậy , " sang bên kia làm."

      Tần Khai Hân: !!!

      Cuối cùng Tần Khai Hân biết tại sao Bùi Thần ở nhà lớn mà lại muốn chuyển tới đối diện nhà , bởi vì tán quá thuận tiện phải ?

      Quan trọng nhất chính là, lý do "cùng nhau làm việc " này quá đứng đắn, nếu như từ chối, lại có vẻ tư tưởng của rất thuần khiết rồi.

      có biện pháp, Tần Khai Hân đành phải đáp ứng.

      Ngược lại, Bùi thần rất nghiêm túc, làm việc, đúng là nghiêm túc chăm chỉ làm việc, nhưng Tần Khai Hân lại hoàn toàn tập trung, nhìn công thức làm đồ ngọt màn hình, trong đầu đều nghĩ đến người bên cạnh.

      Tốc độ phát triển như vậy có phải hơi nhanh chút hay ?

      Cùng gặp cha mẹ, kế tiếp phải muốn lên kế hoạch kết hôn chứ?

      Nếu như kết hôn, chẳng phải đến sinh con sao?

      ...

      A a a, Tần Khai Hân gào thét trong lòng, người ta vẫn còn , người ta cái gì cũng biết!

      "Tiểu Hân." Bùi Thần bỗng gọi tiếng.

      "Hả?" Tần Khai Hân trả lời giống như chim sợ cành cong, khẩn trương nhìn Bùi Thần.

      "Có phải nơi này em sắp thuê nữa đúng ?" hỏi.

      Tần Khai Hân cố gắng bình tĩnh trở lại, khẽ gật đầu: "Đúng vậy, giờ sửa chữa phòng học, em định tiết kiệm tiền thuê nhà."

      "Nếu thuê tiếp, em tính nghỉ ngơi ở đâu?"

      "Tạm thời chưa nghĩ đến, chờ lớp học làm bánh bên kia khai giảng, em muốn thê nhà gần chút."

      "Có phải là quá xa hay ?"

      "Có hơi xa." Tần Khai Hân gật đầu, nhà ở ngoại thành, cách trung tâm thành phố Hàng Châu rất xa, hơn nữa nội thành thường hay tác đường vào giờ cao điểm, mỗi ngày về về cũng tốn mấy giờ, vô cùng lãng phí thời gian, lãng phí tinh lực.

      "Nếu ở nhà ?" Bùi Thần bỗng nhiên .

      Tần Khai Hân ngẩn ra: " cái gì?"

      "Mặc dù nhà cách cửa tiệm của em hơi xa, nhưng có tàu điện ngầm chạy thẳng, hơn nữa và em cùng hướng, lái xe cũng thuận tiện."

      Từ từ, rốt cuộc Tần Khai Hân ràng, Bùi Thần chính là đến khu nhà cao cấp của !

      Nếu ở lại đó, quả giống như Bùi Thần , tàu điện ngầm khá thuận tiện, lại còn cần trả tiền thuê nhà, nhưng như vậy phải đồng nghĩa với việc hai người bọn họ ở chung sao?

      Nghĩ đến hai từ "ở chung", Tần Tai Khân liền khẩn trương, vội vàng , " được, như vậy tiện cho lắm?"

      "Bên kia ai ở, có rất nhiều phòng trống, em có thể tùy ý chọn phòng." Bùi Thần dường như nhìn thấu tâm tư của , thẳng.

      "Em phải có ý này!" Tần Khai Hân vội vàng xua tay, "Chỉ là em cảm thấy... Cảm thấy quá làm phiền ..." hoàn toàn biết tìm cái cớ gì!

      Bùi Thần: "Nếu em để ý như vậy thôi ."

      "Em để ý!" Tần Khai Hân thốt ra xong, trầm mặc hồi, thực nghĩ ra nên cái gì, đành phải , "Chỉ là em cảm thấy, chúng ta còn chưa kết hôn, ở chung tốt lắm, tư tưởng của cha mẹ em rất cổ hủ, đương nhiên tư tưởng của em cũng rất cổ hủ..."

      "Cũng phải." Bùi Thần gật đầu, "Là suy xét chu đáo."

      "Vậy bằng..." mừng rỡ, muốn coi như xong.

      Nhưng Bùi Thần lại ngắt lời : " bằng kết hôn ?"

      ???

      ! ! Cái! Gì!
      Last edited by a moderator: 26/7/17
      Mai Trinh, meomeoni, Phương Lăng5 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 38

      Edit: Peiria

      " ta cứ như vậy mà cầu hôn hả?" Tiết Mạn kinh hô.

      Tần Khai Hân gật đầu.

      "Vậy cậu trả lời thế nào?"

      "Mình đẩy ấy ra ngoài..."

      "Từ lúc nào mà cậu trở nên cường thế như vậy?" Tiết Mạn thể tin được nhìn .

      Tần Khai Hân: "..."

      Tối hôm qua, sau khi Bùi Thần ra câu kia, cả người Tần Khai Hân đều chấn động, rất lâu sau mới khôi phục lại tinh thần, chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào.

      Bùi Thần đây là cầu hôn sao? Tại sao có thể báo trước cầu hôn rồi? chút cũng chưa chuẩn bị có được hay ? Ít nhất cũng phải để trai giới tắm rửa ba ngày, tra Baidu "Đối mặt với bạn trai cầu hôn, nên làm cái gì bây giờ?" phen chứ.

      Như bây giờ, bảo trả lời như thế nào đây?

      Đáp ứng có vẻ quá lỗ mãng, đáp ứng lại sợ xúc phạm tới Bùi Thần.

      Bởi vì quá mức kích động, trong nháy mắt chân tay bắt đầu trở nên luống cuống, câu cũng chưa trả lời, chỉ mình mệt, buồn ngủ, đẩy ra cửa.

      Bây giờ nhớ lại, cách giải quyết này quả thực hỏng bét, biết sau khi về trong lòng Bùi Thần nghĩ như thế nào, còn bị hù sợ, sáng sớm hôm nay rời giường liền trốn tới cửa tiệm tị nạn, hoàn toàn dám đối mặt với Bùi Thần, sợ vừa thấy mặt nhắc tới chuyện này.

      "Cậu đây là điển hình của bệnh sợ kết hôn." Tiết Mạn đưa ra kết luận.

      " phải cậu cũng thế sao, còn mình." Tần Khai Hân ấm ức phản bác.

      "Ngại quá, mình lĩnh chứng rồi." Tiết Mạn cười hắc hắc.

      "Cậu cái gì?" Tần Khai Hân lập tức bùng nổ, "Cậu lặp lại lần nữa, cậu vừa cái gì?"

      Tiết Mạn chậm rãi : "Mình và núi băng hợp pháp rồi."

      "Mẹ nó, các cậu kết hôn rồi hả?" Tần Khai Hân kích động đến nỗi tục.

      Tiết Mạn vội vàng bổ nhào qua, bịt miệng lại: "Suỵt, khiêm tốn! Ngàn vạn lần phải khiêm tốn!"

      Tần Khai Hân gật đầu, tiêu hóa mất vài phút, cuối cùng mới tiếp nhận được này, hạ thấp giọng hỏi Tiết Mạn: "Sao lại thế, tại sao đột nhiên lại lĩnh chứng rồi? Trước kia phải cậu vẫn muốn chơi vài năm nữa, tại sao cậu lĩnh chứng cho mình trước?"

      "Ai bảo mình cho cậu, lúc núi băng ở trong bệnh viện, phải mình chúng mình muốn kết hôn sao?" Tiết Mạn nhắc nhở .

      "Mình còn tưởng rằng cậu giỡn..."

      "Hôn nhân đại sao có thể đùa giỡn được?" Tiết Mạn bỗng nghiêm túc hẳn lên, "Mình và ấy quen nhau nhiều năm như vậy, bình tĩnh ngẫm lại, kỳ thực kết hôn cũng có gì, chỉ là có thêm tờ giấy mà thôi. Hơn nữa có tờ giấy này, ngày lễ ngày tết mình bị buộc kết hôn, cũng rất tốt phải ?"

      Tần Khai Hân lắc đầu, : "Mình vẫn cảm thấy tại kết hôn có hơi sớm, căn cứ vào họp mặt gia đình mấy năm nay mình tổng kết ra định luật, ép kết hôn xong bị ép sinh con, sinh con xong lại bị ép sinh đứa thứ hai."

      Tiết Mạn khoát tay: "Mình mới muốn sinh sớm như vậy, mình và núi băng bàn bạc, trong năm năm nữa tuyệt đối tính đến chuyện sinh con."

      "Có nghĩa là, núi băng đồng ý rồi hả?"

      " đồng ý mình có thể cùng ấy lĩnh chứng? Kính nhờ, phải do fan ấy quá mạnh mẽ sao? Mình phải mạo hiểm tính mạng gả cho người ta đấy!"

      "Nếu như người trong nhà ép hai người?"

      Tiết Mạn trừng mắt: "Chuyện này có gì khó, mình ấy sinh được."

      "Phụt!" Tần Khai Hân phun ra ngụm trà sữa.

      Chị hai, cậu xấu núi băng như vậy, fan của núi băng nhà cậu biết ?

      Ngay cả Tiết Mạn luôn " kết hôn" cũng kết hôn, Tần Khai Hân bỗng cảm thấy được chính mình tụt hậu, chẳng lẽ và Bùi Thần nên suy xét đến chuyện kết hôn chuyện rồi?

      , tuy rằng quen biết nhiều như vậy năm, nhưng thời gian hai người bọn họ chân chính đương mới hơn hai tháng, nào có chuyện đương hai tháng kết hôn, thế nào cũng phải đợi nửa năm năm chứ?

      Theo như lời của Tiết Mạn, Tần Khai Hân "sợ kết hôn", kết quả chính là, khi đối mặt với Bùi Thần, trở nên vô cùng mẫn cảm.

      ví dụ như:

      Bùi Thần gọi điện hỏi : "Tối nay em muốn ăn gì?"

      Tần Khai Hân: "Em giảm béo, tùy tiện ăn chút rau dưa ."

      Bùi Thần: " thể ăn chay mãi được, vẫn phải ăn thêm thức ăn mặn."

      Mặn? Hôn! (*)

      (*) Trong tiếng trung, ‘mặn’ và ‘hôn’ (trong kết hôn) đều đọc là [hūn]

      "Ây da, em bỗng nhiên có chút việc, nữa!" Tần Khai Hân cúp điện thoại như bay.

      Lại ví dụ như:

      Lúc ăn cơm tối, khẩu vị của Tần Khai Hân siêu tốt, ăn đĩa tôm lớn.

      Bùi Thần ở bên cạnh vừa giúp bóc vỏ tôm, vừa cười : "Ăn nhiều chút, nhìn em sắp đói đến hôn mê rồi."

      Hôn mê? Hôn!

      Tần Khai Hân nhét miếng tôm vào trong miệng, suýt chút nữa nghẹn chết.

      Lại ví dụ như:

      Cơm nước xong, Tần Khai Hân ngồi ghế sofa, dựa vào vai Bùi Thần cùng xem tin tức, xem lát liền buồn ngủ.

      Bùi Thần phủ tấm chăn mỏng lên người , hỏi: "Nhìn em giống như mệt chết rồi?"

      " hơi mệt chút, cả ngày hôm nay em cùng Mạn Mạn chạy mua vật liệu xây dựng."

      "Vậy nghỉ ngơi sớm chút, nhìn em buồn ngủ lắm rồi."

      Mệt muốn ngủ? Hôn! (*)

      (*) Mệt muốn ngủ phát là [hūnhūn yùshuì]

      Tần Khai Hân lập tức tỉnh táo, trượt khỏi ghế sofa: "Cái kia... Em về ngủ trước, mệt mỏi quá!" Dứt lời, chạy trốn về nhà giống như bay.

      Khoa trương nhất có lần:

      Hai người về trễ, cùng nhau ra ngoài ăn cơm, Bùi Thần hỏi Tần Khai Hân muốn ăn cái gì, mắc chứng sợ phải chọn lựa, nhất thời nghĩ ra cái gì có thể ăn được.

      "Nếu ăn ở nhà hàng này?" Bùi Thần chỉ vào nhà hàng trước mặt.

      Em phục vụ ngoài cửa lập tức chào đón: "Hoan nghênh tới tiệm chúng tôi, gần đây trong tiệm có món trộn rất đặc sắc..."

      Trộn? Hôn!

      (*) Trộn (Hán Việt là 'hỗn') cũng phát là [hún]

      " cần! cần! Em ăn cái này!" giống như nhìn thấy nhà hàng giết người cướp của, vội vội vàng vàng kéo Bùi Thần, để lại em nọ với vẻ mặt mờ mịt.

      Em phục vụ: Mình cái gì sai sao?

      Tần Khai Hân bước rất nhanh, lòng dạ về phía trước, mãi đến khi Bùi Thần gọi , mới dừng bước lại, quay đầu nhìn .

      Bùi Thần nhìn chằm chằm, hỏi: "Gần đây em có tâm à?"

      "Em có." Tần Khai Hân trả lời chút do dự.

      "Có phải ngày đó chuyện kết hôn dọa đến em?"

      A a a, hỏi trực tiếp như vậy để làm gì? Tần Khai Hân vừa lắc đầu vừa gật đầu, sau cùng chỉ có thể thừa nhận: "Có... Có chút..."

      "Đứa ngốc." Bùi Thần bật cười, dịu dàng xoa đầu .

      Tần Khai Hân ngây ngẩn cả người, lâu sau mới phản ứng kịp, nhất thời có chút thẹn quá thành giận, sợ kết hôn sao? Còn chẳng phải là bởi vì tự nhiên muốn kết hôn, làm chút cũng có chuẩn bị, tại lại biến thành ngốc nghếch, đâu có ngốc?

      Chẳng lẽ Bùi Thần chỉ đùa, là do nghĩ nhiều sao?

      Hôn nhân đại sao có thể lấy ra đùa? Hơi quá đáng!

      Tần Khai Hân càng nghĩ càng tức giận, cảm xúc tích tụ mấy ngày qua nhất thời bùng phát, đẩy Bùi Thần ra.

      "Em đâu có ngốc? ràng là cái gì kết hôn, em chẳng hề có chút chuẩn bị nào. Nếu như , vậy cũng quá tùy tiện, nếu như đùa, xin lỗi, em cảm thấy lấy hôn nhân ra làm trò đùa, chút cũng buồn cười!"

      xong những lời này, mắt đỏ hoe, cảm xúc cực kì kích động.

      Bùi Thần ngờ tức giận như vậy, nụ cười mặt cứng lại, im lặng, chăm chú nhìn .

      Bị nhìn như vậy, Tần Khai Hân cảm thấy toàn thân được thoải mái, càng tức giận: " chứ!"

      vẫn im lặng như cũ, sau đó bất ngờ tiến lên bước, dùng tay kéo vào trong lòng mình.

      Thời tiết tháng năm khá dễ chịu, bên đường là công viên , nhóm bác khiêu vũ thể dục tụ tập, hăng say chuyện phiếm.

      Hai người ôm ấp như vậy, lập tức dẫn tới chú ý của họ.

      "Haizz, các bà xem..."

      Rất xa, dường như nghe thấy tiếng người bàn tán, Tần Khai Hân đỏ mặt xấu hổ, vội vàng : "Có người, mau buông tay." Vừa vừa muốn tránh thoát.

      Bùi Thần phản ứng, ngược lại ôm chặt hơn nữa, hai cánh tay có lực bị ngăn cách lớp áo khoác mỏng của , dính sát vào eo ...

      Động tĩnh càng lớn càng thu hút chú ý, ý thức được điểm ấy, rốt cuộc Tần Khai Hân buông tha, đưa lưng về phía đám người khiêu vũ, trốn vào trong lòng Bùi Thần.

      lâu sau, Bùi Thần mới mở miệng: "Em ngốc, là do quá nóng vội."

      Người trong lòng giật giật, lên tiếng.

      Bùi Thần tiếp tục : "Em để gặp cha mẹ em, còn tưởng rằng..." thở dài, "Là suy xét chu đáo, nên hấp tấp như thế, lần sau từ từ."

      Còn có lần sau? Tần Khai Hân oán thầm.

      "Tuy miễn cưỡng em, nhưng mỗi câu đều là lòng, chỉ cần em nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể kết hôn."

      Mặc dù trọng tâm đề tài vẫn xoay quanh chuyện kết hôn, nhưng như vậy, ít nhất còn dễ tiếp thu, tóm lại trước tiên cứ nghĩ biện pháp rời khỏi nơi đông đúc này rồi sau.

      Người trong lòng nhân gật đầu: "Ừm..."

      "Vẫn giận sao?"

      " giận nữa..." giọng , "Chúng ta có thể về ?"

      "Được." Cuối cùng, buông lỏng tay ra, nhìn Tần khai mừng rỡ ngẩng đầu từ trong lồng ngực mình, gò má đỏ bừng, hai mắt mang theo tầng hơi nước mỏng, dưới ánh đèn đường, khúc xạ ra ánh sáng trong suốt.

      muốn hôn , nhịn được nữa rồi.

      Bùi Thần nâng cằm lên, tay đỡ sau lưng , rướn người ra phía trước, cúi đầu, hôn .

      Tần Khai Hân hoàn toàn có phòng bị, trợn mắt nhìn Bùi thần, yết hầu bất giác nuốt ực cái, hàm răng lập tức bị cạy mở ra, cả người đều rơi vào tay giặc.

      Bị hôn sâu như vậy, cơ thể giống như mất hết khí lực, giờ phút này, nếu nhờ Bùi Thần giữ eo, cơ thể chắc chắn trượt xuống.

      Quá đỗi mềm mại, tựa như giẫm lên mây, lỗ chân lông toàn thân đều mở ra...

      "Ôi, người trẻ tuổi bây giờ!" bác mặc quần áo xanh lục lắc đầu cảm thán.

      Bác mặc áo lông màu lam ở bên cạnh cũng : "Quá cởi mở, sao có thể làm như vậy ở đường cái?"

      " là, dọa người!" Bác mặc đồ đỏ .

      "Các bà cái gì thế?" Trong đám người có bác tình huống cụ thể hỏi.

      "Tự bà xem , bên kia kìa!"

      Bác ràng tình huống: "Bên kia?"

      "Chính là ở bên kia, nam nữ, nam rất cao, nữ hơi thấp, tuổi tác chênh lệch con bà lắm."

      Bác ràng tình huống với bác bên cạnh: "Tuổi tác chênh lệch con tôi nhiều lắm? Để tôi nhìn xem, a, thấy rồi!"

      Từ từ!

      Mẹ Tần vỗ đùi: đúng, đây là con của bà mà!!!
      Last edited by a moderator: 26/7/17
      Mai Trinh, meomeoni, Phương Lăng6 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 39

      Edit: Peiria

      Mẹ Tần có vạch trần con ngay tại trận, nhưng từ sau khi về nhà bắt đầu đứng ngồi yên, nhớ lại chuyện sáng nay, tâm hoảng ý loạn.

      Cha Tần tan tầm về nhà ăn cơm, mở nồi cơm điện phát bên trong vẫn là gạo và nước, cắn miếng thịt gà phát vẫn sống, cuối cùng nhịn được mà hỏi vợ: "Hôm nay bà làm sao vậy, mất hồn mất vía."

      "Lão Tần, ông Khai Hân và bạn trai con bé phát triển tới trình độ nào rồi?"

      Cha Tần sửng sốt: "Sao mà tôi biết? Chẳng phải là chưa dẫn về nhà cho chúng ta gặp sao, có thể phát triển tới trình độ nào?"

      "Ông xem, bọn chúng có thể ..."

      "Cái gì?" Cha Tần hỏi.

      "Cái kia..." Mẹ Tần chỉ chỉ tay.

      Cha Tần suy nghĩ lát, rốt cuộc cũng hiểu được: "Bà đoán mò cái gì vậy, tính tình Khai Hân nhà chúng ta bà còn biết sao?"

      "Tôi là nếu như?" Sắc mặt mẹ Tần tốt lắm, bà lẩm bẩm , "Người trẻ tuổi bây giờ, còn cởi mở hơn chúng ta thời trẻ, khi đó chúng ta nắm tay cũng dám, nhưng tại ông xem, ngay cả đường cái cũng có các cặp đôi tình chàng ý thiếp, hơn nữa mỗi ngày TV đều chiếu cái gì chưa kết hôn có con, Khai Hân có thể như vậy hay ... Haizz, ông xem nếu như tôi làm bà ngoại, ông làm ông ngoại..."

      Sắc mặt cha Tần thay đổi ràng: "Bà linh tinh cái gì đấy, có phải bà nghe thấy tin đồn gì hả?"

      Đâu chỉ nghe thấy, tôi còn nhìn thấy rồi! Trong lòng mẹ Tần khổ sở nhưng vẫn giả vờ như chuyện gì cũng chưa phát sinh: "Tôi chỉ là nếu như thôi, nếu Khai Hân dẫn bạn trai con bé về, con bé có rồi, muốn kết hôn ông tính làm sao bây giờ?"

      Cha Tần nghe vợ bắt đầu hoảng hốt, suy nghĩ hồi lâu, thở dài: "Còn có thể làm sao, muốn có cũng chỉ có thể đồng ý, dù sao cũng thể dùng gậy đánh uyên ương đúng ? Bà cũng , thời đại thay đổi, người trẻ tuổi bây giờ có suy nghĩ của riêng mình, giống với chúng ta hồi xưa, kỳ thực tôi cũng nỡ gả con , nhưng mà con lớn giữ được, ắt phải lập gia đình. Chỉ cần đối phương là người tốt, đối xử với con chúng ta lòng, những thứ khác tôi cũng quản được nhiều như vậy."

      Nghe chồng cũng có đạo lý, nhưng mẹ Tần vẫn lo lắng: "Tôi chỉ sợ con bé có kinh nghiệm, bị lừa..."

      "Lúc con bé muốn làm bánh ngọt, phải bà cũng sợ nó có kinh nghiệm, làm tốt sao? Con bé dựa vào chính mình mà bước , chúng ta làm cha mẹ nhiều nhất chỉ có thể ủng hộ, tóm lại bà đừng lo lắng cái này cái kia, đợi Chủ nhật nhìn thấy người, sau đó lại suy xét mấy vấn đề này."

      "Như vậy..." Mẹ Tần mẹ cúi đầu suy nghĩ lâu, cảm thấy chồng có lý, lập tức bấm số điện thoại của Tần Khai Hân.

      "Khai Hân à, thứ bảy(*) con đưa bạn trai trở về, muốn ăn gì, mẹ mua!"

      (*) vừa CN mà ở dưới là T7, biết tác giả viết nhầm nhưng mình vẫn để nguyên giống hệt raw nhé.

      "Bạn trai con có kiêng cái gì ?"

      "Đúng rồi, cậu ấy xỏ dép cỡ bao nhiêu, mẹ mua đôi dép lê mới."

      "Buổi sáng các con cứ tới đây , để mẹ với ba con nhìn kỹ cậu ấy."

      ...

      Nhận điện thoại của mẹ, Tần Khai Hân dở khóc dở cười, lúc trước thẳng thắn mình kết giao bạn trai, ba mẹ dường như còn có chút thận trọng, tại bỗng nhiên gấp gáp, giống như hận thể nhìn thấy Bùi Thần ngay lập tức.

      Nếu như biết, ngay cả vấn đề ôm cháu ngoại mẹ Tần cũng nghĩ tới, đoán chừng hộc máu mà chết.

      Thứ bảy, rốt cuộc đến ngày con rể gặp cha mẹ vợ.

      Tần Khai Hân chưa từng nghĩ tới ngày, gặp cha mẹ mình lại khẩn trương như thế, sáng sớm, mặc cái váy liền kẻ sọc màu lam nhạt eo cao, nào biết vừa ra khỏi cửa, phát Bùi Thần cũng mặc áo sơ mi màu lam nhạt, nhìn giống như đồ tình nhân.

      Ngay cả Tổ trưởng Lâu mua đồ ăn dưới lầu nhìn thấy bọn họ cũng nhịn được nhìn thêm vài lần, : "Vợ chồng son xứng đôi, chơi à?"

      "Đúng vậy." Bùi Thần hào phóng đáp lại.

      " tốt, tốt." Tổ trưởng Lâu xong, đánh giá Tần Khai Hân vài lần, mặt lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.

      Trong lòng Tần Khai Hân khẩn trương, cũng để ý, cùng Bùi Thần lên xe.

      thể Bùi Thần suy nghĩ rất chu đáo, lần đầu tiên tới cửa ra mắt cha mẹ Tần Khai Hân chuẩn bị trước đống đồ.

      Cha Tần thích uống rượu, mua thùng rượu đỏ nhập khẩu, mẹ Tần thích thưởng trà, chuẩn bị Bích Loa Xuân(*) tốt nhất, mặt khác còn có các loại thuốc bổ và hoa quả, nhét đầy xe.

      (*) Bích Loa Xuân là trong mười loại trà nổi tiếng Trung Quốc được trồng tại núi Động Đình, huyện Thái Hồ, tỉnh Giang Tô. Búp trà Bích Loa Xuân kết chặt, cuốn cong như con ốc, có chút trắng, trắng xen xanh, búp trà non nớt, vị trà sau khi pha từ từ tỏa ra, bay lượn trong khí, nước trà trong mà xanh biếc, mùi thơm ngát hợp lại, vị ngọt lạnh, khiến cho người uống cảm thấy thư thái, thoải mái, từ triều Đường, Tống được liệt vào cống phẩm. Bích Loa Xuân, tên như trà, màu sắc xanh biếc, xoắn ốc, thu hái lúc đầu xuân. Khi uống, nước đầu màu nhạt chước sắc đạm, mùi thơm, tươi mát, nước thứ hai xanh biếc, thơm, vị thuần; nước thứ ba xanh ngọc bích, hương mùi thơm nồng, quay về vị ngọt, quý như trân bảo.

      Như vậy hẳn là thành vấn đề ?

      Tần Khai Hân vẫn cảm thấy lo lắng, dọc theo đường với Bùi Thần rất nhiều chuyện về cha mẹ, còn lên Baidu xem những việc mà con rể lần đầu ra mắt cha mẹ vợ cần chú ý, đọc lượt cho Bùi thần nghe...

      "Đừng quá khẩn trương." Đứng ở cửa nhà Tần Khai Hân, ngược lại thành Bùi Thần trấn an .

      "Em đây phải là khẩn trương, là cẩn thận." Tuy miệng như vậy, nhưng lại ngừng hít sâu, trong đầu ngừng nhớ lại có chuyện gì chưa chuẩn bị chu đáo hay , lát nữa có thể xảy ra các loại cố .

      Bỗng nhiên, trong đầu Tần Khai Hân lên ánh mắt của tổ trưởng Lâu trước đó, trong lòng cả kinh, vội vã cúi đầu nhìn cái váy liền mặc.

      Eo cao, giống như... Quần áo bà bầu!

      Cửa mở.

      "Ây da!" Tần Khai Hân kêu tiếng, phản xạ có điều kiện che bụng mình.

      Lần đầu tiên mẹ Tần quan sát con rể ở khoảng cách gần, nhìn chàng trai chỉn chu, tuấn bất phàm, trong lòng rất cao hứng, nhưng vừa thấy con ôm bụng cau mày, bộ dạng giống như rất thống khổ, liền hỏi: "Con làm sao vậy, bụng thoải mái?"

      "Con... Con..." Dưới ba cặp mắt, Tần Khai ôm bụng , "Xin nhường đường chút, con muốn toilet!" Sau đó chạy như bay vào nhà.

      Con bé này là, haizz!

      Con liên tục làm trò cười cho thiên hạ, càng làm nổi bật vẻ thành thục ổn trọng, phong thái bất phàm của con rể, ấn tượng đầu tiên của cha mẹ Tần đối với Bùi Thần tốt được, vội vàng bảo vào.

      Bùi Thần vừa cười chào hỏi hai người lớn, vừa mang tất cả lễ gặp mặt chuẩn bị tốt vào nhà.

      Từng túi từng túi, Mẹ Tần cười híp mắt lại, đâu còn nghĩ tới chuyện cũ, đúng là mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích.

      Tần Khai Hân trốn trong WC lâu, soi gương nhìn váy liền của mình, hi vọng có thể sửa sang chút, đợi đến khi ra ngoài, ngạc nhiên phát cha mẹ và Bùi Thần đều ngồi ghế sofa, trò chuyện rôm rả.

      Mẹ Tần lấy tất cả ảnh chụp trước đây của ra cho Bùi Thần xem: "Tiểu Bùi, đây là con nhà bác hồi , rất đáng phải ?"

      "Rất đáng , ánh mắt đặc biệt giống ánh mắt bác ."

      Đứa này biết ăn , mẹ Tần như mở cở trong bụng: "Còn có đáng hơn nữa, bác mở cho con xem!"

      Trời ạ!

      Tần Khai Hân đứng yên tại chỗ, tiến cũng được, lùi cũng xong.

      Cuối cùng mẹ Tần cũng chú ý tới con , ngẩng đầu sai bảo: "Con còn đứng đó làm gì, mau vào phòng bếp xem nước sôi chưa?"

      Cha Tần: "Thuận tiện vặn bếp gas chút."

      Tần Khai Hân khóc ra nước mắt, rốt cuộc ai mới là con ruột của hai người đây?

      Vừa vào cửa thuận lợi như vậy, sau đó lại càng cần phải , cha mẹ Tần hết sức hài lòng với biểu của Bùi Thần, ba người vui vẻ hòa thuận, hoàn toàn đếm xỉa tới Tần Khai Hân.

      Mấy vấn đề nghiên cứu lúc trước, chút cũng chưa cần dùng, chỉ có thể yên lặng ngồi chỗ, nghe cha mẹ mình cùng Bùi Thần chuyện phiếm.

      Nghe lát, đề tài bắt đầu chuyển sang hướng khác rồi.

      Cha Tần nghiêm túc : "Người trẻ tuổi mặc dù phải nghiệp làm trọng, nhưng việc chung thân đại cũng rất quan trọng, hai người các con sao, có suy xét đến chuyện sau này chưa?"

      Tần Khai Hân cả kinh, nên lời, vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu Bùi Thần.

      Bùi thần gặp chuyện sợ hãi, trịnh trọng : "Bác trai, con đối với Tiểu Hân là lòng, chuyện sau này, con đều nghe theo ấy."

      Vì thế, ba cặp mắt đồng loạt rơi vào người Tần Khai Hân.

      Tần Khai Hân cúi đầu, thấp dần, thấp dần.

      Mẹ Tần nhịn được: "Khai Hân, chuyện , về sau con tính thế nào?"

      Tần Khai Hân đành gắng gượng ngẩng đầu: "Về sau, chuyện về sau..."

      Ánh mắt cha mẹ vô cùng nghiêm túc, đáng sợ, bộ dạng này giống như mang bạn trai tới gặp cha mẹ, ràng chính là Bùi Thần mang tới gặp cha mẹ mà!

      "Về sau cứ từng bước , bác trai bác cầu gì ?" Rốt cuộc, vẫn là Bùi Thần thay giải vây.

      Vẻ mặt cha Tần vốn nghiêm túc lập tức dịu : "Chúng ta có thể cầu con cái gì? Chỉ cần hai người các con sống hạnh phúc là điều tốt nhất rồi."

      Mẹ Tần: "Hơn nữa, về nhà nhiều chút trò chuyện với hai người già chúng ta."

      "Bác trai bác yên tâm, con nhất định toàn tâm toàn ý với Tiểu Hân, cũng thường xuyên cùng ấy về đây với hai người. Hơn nữa, mẹ con rất muốn gặp Tiểu Hân, làm thủ tục về nước, nếu tiện, chờ bà trở lại mọi người cùng nhau ăn bữa cơm ?"

      "Được, được!" Cha Tần mẹ Tần vui vẻ ra mặt.

      Tần Khai Hân: "..."

      Buổi tối, mẹ Tần cứng rắn đưa cho Bùi thần túi đào lớn, tất cả đều lớn hơn tiền xu, màu đỏ rực, nặng khoảng hai, ba cân.

      Ngồi ở trong xe, Tần Khai Hân vừa ăn đào vừa nhịn được châm chọc: "Lạc Tang còn giỏi giao thiệp, em thấy còn biết vuốt mông ngựa hơn người khác, cha mẹ em bị dỗ đến độ muốn lên trời, bình thường về nhà em nào có đãi ngộ nào tốt như vậy..."

      Thẳng thắn mà , có phần ghen tỵ, miệng ăn đào, trong lòng lại ê ẩm.

      "Còn phải xem là với người nào." Bùi Thần .

      "Cha mẹ em thuộc loại nào?" Tần Khai Hân tò mò hỏi.

      "Người nhà."

      "..." Bực tức cả ngày của Tần Khai Hân, bởi vì hai chữ này, bỗng tiêu tan hết rồi.

      "Thế còn em?" hỏi.

      "Duy nhất."

      "Dừng xe, dừng xe, dừng xe." Tần Khai Hân hét to.

      Bùi Thần tấp xe vào bên lề đường, khó hiểu nhìn , ngay sau đó, miệng bị nhét vào quả đào.

      "Biểu hôm này của tệ, đây là phần thưởng của ." Tần Khai Hân cười tít mắt nhìn , hỏi, "Ngọt ?"

      "Ngọt." Bùi Thần gật đầu, "Em cũng nếm thử xem."

      "Em ăn chán rồi... Ưm..."

      Bùi Thần dùng tay tắt đèn trong xe, tay đỡ gáy , rướn người qua, ngăn chặn cái miệng đỏ thắm vì ăn đào của .

      Đây là nụ hôn mang hương vị đào.

      ngậm chặt môi , đầu lưỡi linh hoạt dò xét vào trong miệng , hơi thở cực nóng phả vào mặt , trong nháy mắt, hương vị trái cây ngọt ngào tràn ngập trong khoang miệng...

      đời còn có cái gì ngọt hơn cái miệng mê người này đây?

      Bùi Thần nâng gáy lên, ngón tay đưa về phía trước, vuốt ve đôi má mềm mại, cái cổ thon dài cổ, xương quai xanh tinh xảo... Ngón tay tham lam phác họa từng chỗ...

      Hôn qua, sờ qua, cũng đủ, lại càng muốn nhiều hơn, muốn toàn bộ của !

      Nội tâm dường như có thanh gào ghét, tay theo của xương quai xanh của trượt xuống, trượt đến nơi mềm mại nào đấy, qua lớp vải mỏng ngăn cách, vuốt ve...

      Cả người Tần Khai Hân chấn động phen, giống như bị điện giật, lâu sau mới khôi phục tinh thần, đỏ mặt thào: " ở trong xe..."

      : "Về nhà?"

      : "Ừm..."

      buông ra, đạp chân ga cái, phóng xe về nhà.
      Last edited by a moderator: 26/7/17

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 40

      Edit: Peiria

      Ngay cả ông trời cũng giống như giúp đỡ Bùi Thần, đường chạy vội về nhà, thậm chí ngay cả đèn đỏ cũng chưa gặp phải, vốn là hai giờ lái xe nhưng tốn nửa thời gian đến nơi rồi.

      Đậu xe xong, Bùi Thần gì, xuống xe giúp Tần Khai Hân mở cửa xe.

      Đoạn đường này, cúi đầu giả vờ xem di động, che dấu nội tâm khẩn trương, tại còn cách nào che dấu nữa, đành phải tâm bất cam tình bất nguyện nhét di động vào trong túi, chầm chậm xuống xe, khoảnh khắc chạm xuống đất, hai chân bỗng nhiên nhũn ra.

      sợ chính mình bị té ngã, bất giác bám vào cánh tay Bùi Thần.

      Ngay sau đó, liền kéo tay lại, nắm tay về phía thang máy.

      Hai người đều chuyện, Tần Khai Hân cúi đầu, bất chợt cảm thấy mình giống như thiếu nữ bị cây cao lương(*) kéo , tình huống như thế có lẽ là lần đầu tiên.

      (*) Cao lương (蜀黍) phiên là [shǔshǔ], giống với cách phát chú – thúc thúc(叔叔) là [shūshu].

      như vậy, Bùi Thần... Chính là lần đầu tiên sao?

      Trong lòng vừa nảy ra ý nghĩ kỳ quái như vậy, cửa thang máy liền mở ra, bên trong có ai, lôi kéo , được lời vào thang máy.

      Cửa đóng lại, còn suy nghĩ vấn đề kia, trong đầu hỗn loạn.

      Bỗng nhiên, bóng người đến gần, chắn ánh sáng của , đợi khôi phục lại tinh thần, cả người bị Bùi Thần đặt ở góc thang máy.

      Vách tường bằng kim loại mang theo cảm giác mát lạnh dán lên lưng khiến run rẩy, lập tức dùng tay đỡ gáy , tay kia nâng cằm lên, cúi đầu hôn xuống chút do dự.

      Vị đào say nồng vẫn còn, chỉ là so với vừa rồi phai nhạt ít, bị thay thế bởi hơi thở của , mãnh liệt, cực nóng, làm cho người ta thở nổi.

      Yết hầu của nuốt ực theo bản năng, môi mấp máy, giống như mút đầu lưỡi của vào.

      Thân thể hơi chấn động, càng có cách nào khắc chế hành vi của mình, tình cảm đè nén dưới đáy lòng giống như bão táp mưa sa, muốn khảm vào trong trong thân thể, kịch liệt ôm hôn.

      Đôi chân mềm nhũn, cột sống tê dại trận, đầu óc trống rỗng, quên chính mình ở đâu, làm gì...

      Đinh - -

      Cửa thang máy mở ra, tổ trưởng Lâu trợn mắt, bộ dạng giống gặp quỷ nhìn hai người trong thang máy.

      Hai người lập tức tách ra, đỏ mặt nhìn trời.

      Kỳ thực, xấu hổ nhất vẫn là tổ trưởng Lâu, tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng lẩm bẩm câu: "Ây da, hình như tôi ra ngoài quên đóng cửa, tôi phải về xem cái." Dứt lời, rời như bay.

      Cửa thang máy đóng lại lần nữa, Tần Khai Hân quay đầu lại nhìn Bùi Thần, thấy cũng nhìn , vội vàng đỏ mặt cúi đầu.

      Lúc này, chuyện gì cũng chưa phát sinh, mãi đến khi thang máy lên tới tầng lầu bọn họ ở.

      Bùi Thần đến cửa thang máy, che chắn cho , mắc cỡ ngại ngùng bước ra ngoài, nhìn trái nhìn phải giống như ăn trộm được, rất sợ lại có người đứng trước cửa.

      May thay, người cũng có, nhưng nếu có ai lại càng nguy hiểm hơn...

      Tay chân Tần Khai Hân luống cuống lục tìm chìa khóa trong túi.

      Bùi Thần đứng sau , dùng giọng thầm, hỏi: "Đến nhà em?"

      Thân thể chấn động, biết nên trả lời như thế nào, dù sao mặc kệ lúc này cái gì , nghe đều vô cùng đặc biệt... Giống như rất gấp gáp...

      "Nếu ..." run rẩy, thể lấy được chìa khóa, trong lòng sớm muốn rút lui, định nếu để lần sau, nhưng lời ra khỏi miệng lại biến thành: "Đến nhà ?"

      Còn chưa hết, Bùi Thần xoay người mở cánh cửa đối diện, đứng ở cửa, chờ vào.

      Hai cặp đùi như bị rót chì, cả người đều cứng ngắc, vừa vặn phía sau lại giống như có bàn tay vô hình giúp , từng bước về phía trước.

      Rốt cuộc, vẫn vào, giày chưa kịp cởi cửa bị đóng lại, sau đó cổ tay cũng bị bắt được, màn vừa rồi trong thang máy lại tiếp diễn, bị ép vào sát tường, ôm hôn.

      Lần này còn bất kì ai quấy rầy, hôn càng sâu, vừa hôn vừa theo xương quai xanh của thăm dò xuống dưới, nhưng nơi chưa thăm dò hay thăm dò trong xe, tất cả đều thăm dò mấy lần.

      Cuối cùng, cái tay kia mò đến chỗ khóa của váy liền, giữ lấy, kéo xuống.

      Cảm giác mát mát lạnh bao phủ quanh eo, trong chớp mắt, thần trí vốn bị lạc lập tức thanh tỉnh, nhưng ngay sau đó, cái tay mang theo nhiệt độ nóng bỏng đủ để hòa tan bắt đầu dò xét vào...

      Ánh mắt trợn tròn dần trở nên mờ mịt, tay bám lấy bờ vai , đầu tựa vào ngực , nghe tiếng tim đập mạnh mẽ trong ngực , lại lần nữa lạc mất chính mình.

      Sau khi hai người , cha mẹ Tần thảo luận chuyện Bùi Thần cả đêm, nhất trí cho rằng ánh mắt con sai, đó là đối tượng có thể kết hôn.

      Mẹ Tần hận thể gả con ra ngoài ngay lập tức, trái lại cha Tần ba coi như bình tĩnh: "Các phương diện của Tiểu Bùi đều tệ, nhưng vẫn cần thời gian quan sát thêm."

      Mẹ Tần liếc mắt nhìn cha Tần cái: "Bọn chúng trước kia phải đồng học sao? Đều hiểu rồi, còn quan sát cái gì?"

      "Chính vì như vậy, tôi mới lo lắng, bà xem trước kia bọn chúng là đồng học, vì sao trước kia có tình cảm, mà bây giờ lại nhau? Huống chi trước kia Khai Hân từng chuyển trường, bà quên rồi à?"

      Được cha Tần nhắc nhở, mẹ Tần cũng tỉnh táo lại, khỏi lo lắng: "Đúng vậy..., ông tôi cũng quên mất chuyện đó, khi ấy bạn trong lớp đều xa lánh Khai Hân nhà chúng ta, tại sao thấy con bé nhắc đến Tiểu Bùi?"

      "Cho nên, nhìn vấn đề thể nhìn bề ngoài, điều kiện của Tiểu Bùi rất tốt, dáng dấp cũng được, nhưng sao cậu ấy lại để ý tới con chúng ta? Có phải là có nguyên nhân khác hay ? Tóm lại phải quan sát thời gian nữa mới được..."

      "Ây da!" Mẹ Tần vỗ đùi.

      "Bà làm sao vậy?" Cha Tần hỏi.

      "Sao ông sớm, nếu sớm với tôi, tôi giữ con ngủ ở nhà, ông xem hai người bọn chúng đêm hôm cùng nhau trở về, có thể... hay ?"

      Cha Tần thở dài: "Tôi với bà rồi, loại tình này bà ngăn nổi."

      " được, được, tôi phải gọi điện thoại!" Mẹ Tần vội vội vàng vàng cầm lấy di động.

      Thời điểm điện thoại gọi tới, váy liền người Tần Khai Hân rơi mặt đất, đẩy Bùi Thần ra, dùng tay che ngực, luống cuống ngồi xổm xuống đất tìm di động.

      Bùi Thần cũng ngồi xuống bên cạnh, vòng tay qua lưng , kề sát cánh tay trần của , chuẩn xác lấy ra di dộng trong túi, đưa cho .

      Đỏ ửng mặt còn chưa tan, lại càng thêm nóng, vội vàng cầm di động, đứng lên, run run rẩy rẩy địa ấn nút nhận điện, gọi tiếng: "Mẹ..."

      "Con à!" Đầu bên kia điện thoại, mẹ Tần sớm lo lắng vạn phần, "Con về đến nhà chưa? Vẫn ở cùng Tiểu Bùi sao?"

      Tần Khai Hân rụt rè nhìn Bùi Thần, gượng gạo : "Chúng con mới về đến nhà, ấy... ấy ở đây..."

      "Haizz, trễ thế này rồi, sao các con vẫn ở cùng chỗ? Khi nào cậu ấy về? Con phải chú ý chút, dù sao cũng là chưa kết hôn, có số việc, thể quá tùy tiện, biết ?"

      Giọng trong điện thoại tuy lớn nhưng trong căn phòng tối yên tĩnh, càng trở nên ràng, nhất là khi Bùi Thần còn ở sau lưng , cảm giác chắc chắn là có nghe thấy, bèn hạ thấp giọng trả lời: "Con biết rồi, mẹ..."

      "Con nhất định phải chú ý đó, phải mẹ sợ bị người xấu, chủ yếu là sợ con bị tổn thương..." Sau đó chính là thao thao bất tuyệt đống lớn, Tần Khai Hân cứ "Vâng vâng dạ dạ" đáp lời, kỳ thực cũng nghe được câu nào, tòan bộ lực chú ý đều đặt người Bùi Thần phía sau.

      Mẹ Tần gặp thấy con sảng khoái đáp ứng, nhàng thở ra, xong đống lớn, cuối cùng : "Những điều nên mẹ rồi, dù sao con cũng phải chú ý chút, còn chưa kết hôn thể để người khác chiếm tiện nghi. Đúng rồi, bây giờ cậu ấy vẫn còn ở đó?"

      "Vâng."

      "Thế mau viện cớ để cho cậu ấy về ."

      "Vâng, con biết rồi."

      "Được rồi, vậy mẹ an tâm." Tần mẹ vui tươi hớn hở địa cúp điện thoại.

      Gương mặt Tần Khai Hân trắng bệch, biết Bùi thần vẫn ở sau lưng, cũng dám quay đầu nhìn , cầm di động đứng lát biết làm sao, che lấy ngực mình.

      "Đưa cho ." Bùi Thần cầm lấy di động của , nhặt váy mặt đất đưa tới, "Mặc vào, đừng để cảm lạnh."

      "A?" Tần Khai Hân ngẩn ra, biết nhất định nghe được.

      "Muốn mặc giúp em?" Bùi Thần nhíu mày, trong mắt mang theo ý cười.

      "A!" khẽ kêu tiếng, luống cuống mặc váy vào, bởi vì quá sốt ruột, khóa làm sao cũng kéo lên được, giống như bị mắc kẹt, khiến toát mồ hôi.

      Đèn được bật lên, ánh đèn chói mắt làm Tần Khai Hân hoa mắt phen.

      Bùi Thần tới, cúi người, duỗi tay kéo giúp : " mắc kẹt, em chờ chút." Động tác của rất dịu dàng, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn khóa kéo chằm chằm chớp mắt, ra vẻ như có gì.

      Tần Khai Hân xấu hổ ngẩng đầu lên, nhìn đồng hồ treo tường, kim giây nhích từng chút , rất chậm, rất chậm...

      Rốt cuộc, khóa kẹt sửa xong, Bùi Thần giúp kéo hết khóa, rồi đứng thẳng lên, sửa sang lại váy áo của , vuốt lại mái tóc dài.

      Cuối cùng cúi người nhặt túi xách bị vứt dưới đất, tìm ra chìa khóa bên trong, đưa cho nàng, : "Em về , nghỉ ngơi sớm chút."

      "Được." Tần Khai Hân yếu ớt nhận lấy, muốn giải thích, "Kỳ thực mẹ em..." Còn chưa xong, bị ôm rồi.

      Cái ôm tạm biệt, có chút khe hở, duy trì lúc, lại buông ra.

      : "Ngủ ngon."

      : "Muộn rồi... Ngủ ngon..."

      Tần Khai Hân về nhà dưới cái nhìn chăm chú của Bùi Thần, mở cánh cửa đối diện, vào, thời điểm xoay người muốn đóng cửa, vẫn thấy ở đối diện nhìn .

      "Ngủ ngon..." xấu hổ vẫy tay, ngoại trừ câu này, biết cái gì nữa.

      "Ngủ ngon." đáp.

      "Em vào nhà đây, cũng về ."

      "Ừm." gật đầu, nhưng hề di chuyển.

      Tần Khai Hân dám chần chừ thêm, rũ mắt xuống, muốn đóng cửa.

      "Tiểu Hân." bỗng gọi lại.

      "Cái gì?" ngẩng đầu, chống lại của ánh mắt , ánh mắt giống ánh mắt nóng bỏng vừa rồi, đắm đuối đưa tình, vô cùng nghiêm túc.

      " em." .

      Nghe được ba từ kia, lòng mềm nhũn: "Em... Em... Em cũng !" xong mấy chữ này, vội vã đóng cửa, cả người dựa vào cánh cửa, ôm ngực, miệng hít sâu.

      Còn , sau khi đóng cửa lại, hai tay day huyệt Thái dương, nhịn được mà nở nụ cười.

      số việc, có biện pháp khống chế, nếu phải vì cú điện thoại kia, có lẽ bây giờ...

      Nhưng mà, tương lai còn dài, vừa nghĩ đến đó, liền nhịn được ý cười.

      Vào phòng tắm xối nước lạnh, bình tĩnh phen.
      Last edited by a moderator: 26/7/17
      Phong nguyet, Jin292, meomeoni4 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 41

      Edit: Peiria

      Sau khi triển lãm cá nhân ở Hàng Châu kết thúc, tháng tiếp theo, phần lớn thời gian Bùi Thần đều ở Thượng Hải nhằm bảo đảm triển lãm cá nhân vào tháng Sáu có thể tiến hành thuận lợi.

      Cùng lúc đó, lớp dạy làm bánh của Tần Khai Hân chính thức bước vào giai đoạn trang trí, công ty thiết kế bên kia đưa ra mười mấy phương án, cuối cùng và Tiết Mạn quyết định lựa chọn phong cách tối giản, kết hợp với kiến trúc phòng toàn cửa sổ sát đất sẵn có, làm cho cả phòng học trở nên rộng rãi, sáng sủa, sạch , gọn gàng hơn.

      Phong cách này nhìn qua có vẻ rất đơn giản, nhưng thực tế khi bắt tay vào làm cũng dễ dàng, phải suy xét đến tính thực dụng, tính thoải mái, còn có tính chỉnh thể, đúng là chuyện cực kỳ hao tốn tinh lực (tinh thần + thể lực).

      Vốn là Tiết Mạn phụ trách phần trang trí, Tần Khai Hân coi như được thoải mái, nhưng lúc này Tiết Mạn và Triển Lệnh Kiêu vừa mới lĩnh chứng, mặc dù còn có thể giấu diếm bên ngoài thời gian, nhưng cha mẹ hai bên vội vã thúc giục hai người công khai sớm chút, tổ chức hôn lẽ sớm chút, tin tưởng bao lâu nữa, truyền thông moi được tin tức này ra, đợi đến lúc đó, dám tưởng tượng có chuyện gì xảy ra.

      Tần Khai Hân thông cảm cho tình cảnh của Tiết Mạn tại, cho nên phần lớn thời gian, đều giành làm mọi thứ, bận tới mức dì cả ghé thăm cũng có quy luật.

      Khi Bùi Thần từ Thượng Hải trở về, Tần Khai Hân vừa vặn đến ngày, người gầy vài cân, sắc mặt cũng tốt, sợ Bùi thần lo lắng, lúc gặp mặt còn cố ý thoa phấn, kết quả vẫn để cho Bùi Thần nhận ra.

      "Em có chỗ nào thoải mái sao?" hỏi.

      " có, em rất khỏe..."

      " theo !" Bùi Thần kéo tay .

      kinh ngạc: "Làm gì?"

      " bệnh viện."

      " cần, em có bệnh, em chỉ là..."

      "Cái gì?" hỏi.

      cảm thấy xấu hổ, cúi đầu thành : "Em... Cái kia đến..."

      Bùi Thần hiểu ý, dùng ngữ điệu mềm mỏng, hỏi: "Bụng em thấy khó chịu ?"

      "Có chút..." Kỳ thực rất khó chịu, bụng dưới đau ỉ, người cũng rất yếu.

      "Hay là chúng ta cứ đến bệnh viện ." cực kỳ quyết đoán.

      "Ây da, nào có ai đến cái kia mà phải bệnh viện, em ngủ giấc là tốt rồi, đừng nữa..."

      Thấy kéo dài chịu , Bùi Thần dứt khoát ôm ngang người , lời nào nhét vào trong xe, thẳng đến bệnh viện.

      Xem bệnh, kê thuốc xong, Bùi Thần lại đưa về nhà, ép nằm giường nghỉ ngơi, được ngồi dậy, sau đó chính xuống siêu thị dưới lầu, chuẩn bị nấu nước trà gừng đường đỏ cho uống.

      Có trời mới biết mấy ngày hôm nay mình ở nhà đều ăn đồ tốt cho sức khỏe, đến khi nhìn thấy trong thùng rác nhà đầy vỏ hộp mì ăn liền, nhịn được mà giận tái mặt.

      , sao có thể ăn mãi mấy thứ này?

      Nhìn Bùi Thần có vẻ rất tức giận, Tần Khai Hân nằm ở giường, vừa ôm bụng đau, vừa cười ngây ngốc.

      Cảm giác được người chiếu cố, quá hạnh phúc!

      Còn nhớ lúc vừa mới tốt nghiệp, mình thuê nhà trọ bên ngoài, có lần sinh bệnh phát sốt, dám cho cha mẹ, sợ bọn họ lo lắng, liền nằm giường ngủ từ sáng đến tối, cuối cùng chịu được, đành sử dụng cả tay chân bò vào phòng tắm, dùng nước nóng lau người để ra mồ hôi, rồi lại bò về giường tiếp tục ngủ, ngủ thẳng đến sáng hôm sau mới hạ sốt.

      cũng biết tại sao mình có thể chống đỡ được, có lẽ là do thói quen hình thành từ trung học, sợ làm phiền người khác, bệnh nặng cảm thấy chỉ cần cắn răng chịu đựng là khỏi, quả thực đúng là nữ hùng có thần kinh thép!

      Ngẫm lại, so với tại, Tần Khai Hân bỗng sinh ra nghi vấn " biết hai mươi mấy năm qua mình sống như thế nào".

      Bùi Thần xuống siêu thị dưới lầu mua đường đỏ Hòa Khương, lại mua thêm chút nguyên liệu nấu ăn, lúc chuẩn bị tính tiền, chợt nhớ ra cái gì, xoay người tới khu vực bán đồ của nữ giới, cầm mấy gói băng vệ sinh.

      người đàn ông quần áo thẳng thớm, tướng mạo bất phàm, mình vào siêu thị mua thứ này rất bình thường, em quầy thu ngân cố ý quan sát thêm vài lần, chờ khỏi, bắt đầu lôi kéo đồng nghiệp bên cạnh xì xào bàn tán.

      Bùi Thần chút để ý, xách các thứ về nhà.

      Tần Khai Hân ngủ thiếp giường , chắc vì quá mệt mỏi, ngủ rất sâu, còn phát ra tiếng ngáy khe khẽ, đôi mắt nhắm chặt hơi hơi rung động, có lẽ là nằm mơ.

      đánh thức , nhàng vào, ngồi bên cạnh ngắm , chợt nghĩ tới mẩu chuyện bảy năm trước.

      Lúc đó bổ túc Toán cho , ra ngoài lát, khi quay lại phát nằm gục bàn học ngủ thiếp , môi hơi hé ra, chảy mảng nước miếng lớn, còn mớ: "Em làm, em muốn làm..."

      Dáng vẻ này, quá ngốc quá đáng , nhịn được, cất bút của vào trong túi, rồi dùng ngón tay bóp mũi , gọi giống như heo , sau đó lầu bầu thức dậy.

      nhanh chóng rút tay về, giả bộ như cái gì cũng chưa xảy ra, nhìn , hỏi: "Làm xong chưa?"

      tỉnh lại, ba chân bốn cẳng lau nước miếng, luôn miệng : "Em sắp, sắp làm xong rồi..." Nhưng làm thế nào cũng tìm thấy bút, "Ơ, bút của em đâu rồi? Vừa rồi còn ở đây mà!"

      "Ngay cả bút cũng bỏ , xem ra là em muốn làm phải ?" ra vẻ tức giận .

      " phải, vừa nãy vẫn còn, đâu mất rồi?" đứng lên, liều mạng tìm kiếm, gấp đến độ mồ hôi cũng sắp rơi xuống.

      "Thôi, dùng bút của ." vứt bút mình qua, "Như vậy mà em cũng tiếp thu được, xem ra hôm nay phải làm thêm mười đề mới được."

      "Cái gì? Mười đề?"

      "Hai mươi đề?" nhíu mày.

      " , mười đề đủ rồi, mười đề đủ rồi!"

      Về sau, cái bút có hình quả dâu tây nắp đậy kia, vẫn luôn mang theo người, mỗi khi nhớ tới , đều nhịn được mà lấy ra xem.

      May thay, giờ rốt cuộc cần phải nhìn vật nhớ người nữa, trước mắt là người , so với chiếc bút bi nho kia còn hơn nhiều.

      Bùi Thần đứng lên, đắp kín chăn giúp Tần Khai Hân, vào phòng bếp.

      Trà gừng đường đỏ, lấy củ gừng non rửa sạch bằng nước, cắt lát, thêm hai muỗng đường đỏ nấu chung, cho thêm kỷ tử và táo đỏ, sau đó bỏ những miếng gừng ra nước , chỉ sợ lát nữa thấy gừng uống trôi.

      Đun nước đường xong, bắt đầu nấu cơm chiều, vừa rồi bác sĩ quá mệt nhọc, nội tiết rối loạn, cần bổ sung dinh dưỡng. Cho nên vừa rồi ở siêu thị, mua thêm chút cà chua và thịt bò, còn mua thêm hạt điều và cần tây, chuẩn bị nấu cho món thịt bò hầm cà chua và hạt điều xào cần tây.

      Tần Khai Hân ngửi thấy mùi thức ăn trong phòng bếp nên tỉnh lại, người vốn có khẩu vị, ngủ giấc, tại bụng réo ầm ĩ, hận thể ăn hai chén cơm ngay lập tức.

      ngồi dậy giường, định tới phòng bếp, nhưng vừa cúi đầu, cả khuôn mặt trắng bệch.

      Chỉ thấy ga trải giường màu trắng để lại vết màu đỏ cỡ ngón tay, , , để lại dì cả giường Bùi Thần ư...

      Trời ạ!

      Tần Khai Hân chỉ cảm thấy khí huyết toàn thân xông lên mặt, mang tai cũng sắp bốc hơi, tìm khăn tay, ba chân bốn cẳng lau , càng lau càng , lau đến mức toát mồ hôi rồi...

      "Em làm gì vậy?" Phía sau truyền đến giọng của Bùi Thần.

      vội vàng xoay người, đặt mông ngồi xuống che kín " trường phạm tội", dám nhìn thẳng Bùi Thần: ", , có gì."

      "Thức dậy có thoải mái hơn chút nào ?"

      "Tốt, tốt hơn nhiều rồi."

      "Vậy em ra ngoài , nấu trà gừng rồi."

      "A..., ra trước , em ra ngay!"

      Sau đó, Bùi Thần ra ngoài, lại lập tức xoay người, tiếp tục lau lau chà chà...

      "Em để đó làm cho." Người phía sau biết trở lại từ lúc nào, vừa vặn tóm trúng .

      Tần Khai Hân vừa thẹn vừa luống cuống sắp khóc: "Ngại quá, phải em cố ý... Ưm..."

      lại cúi đầu hôn , cắn cắn rồi buông ra, ánh mắt nhìn rất nghiêm túc, : "Về sau, được giải thích với nữa."

      mờ mịt nhìn .

      "Say sorry." Giọng của Bùi Thần mang theo ngữ điệu đậm chất quốc, xong, lại ấn nụ hôn trán , , "Ra ngoài , nơi này giao cho ."

      "Say sorry."

      văn vốn tốt lắm, Tần Khai Hân lặp lại những lời này, ra khỏi phòng như vào cõi thần tiên, lát sau mới hiểu được, mặt bỗng nóng lên, trong lòng lại ngọt đến phát ngấy.

      bàn có sẵn nước đường đỏ Bùi Thần nấu, trong túi đồ có mấy gói băng vệ sinh mua ở siêu thị, ban ngày, ban đêm, loại nào cũng có.

      Tần Khai Hân cách nào tưởng tượng, người đàn ông trưởng thành như , vào siêu thị mua mấy thứ này ra sao.

      nhớ tới năm kia, tiếp đãi hai vị khách chuẩn bị kết hôn, thương lượng làm bàn đồ ngọt theo phong cách nào.

      Nữ cầu này cái kia, nam bên cạnh chỉ chăm chăm nghịch di động, hỏi cái gì ta cũng ‘Tùy em’, trò chuyện lúc, hai người bắt đầu cãi nhau trước mặt , lôi hết toàn bộ chuyện xưa ra .

      Nữ : " căn bản là thích tôi, chỉ nghĩ đến bản thân thôi!"

      Nam : " sao lại thích em, em muốn ba trăm ngàn, cho em, em muốn nhẫn kim cương carat, cũng cho em, em muốn gì đều cho hết, như vậy còn chưa đủ em sao?"

      Nữ : "Tháng trước tôi bảo mua băng vệ sinh cho tôi, chịu !"

      Nam : " người đàn ông như mua băng vệ sinh cho em, có bẽ mặt hay ?"

      Nữ : "Mua băng vệ sinh sao phải mất mặt, tôi là bạn !"

      Nam : "Em là bạn có thể tùy ý chà đạp tôn nghiêm của sao?"

      Nữ : " còn mặt mũi tôn nghiêm với tôi hả, là đàn ông còn hữu dụng bằng miếng băng vệ sinh!"

      ...

      Về sau, hai người kết hôn nữa, đầu năm ngoái, nữ lần nữa tìm được bạn trai, chuẩn bị kết hôn, lại tìm đặt bàn đồ ngọt.

      Nữ lén lút với , bạn trai lần này tuy phải người có tiền, nhưng đối xử với ấy rất rất rất tốt, ngay cả quần lót cũng chịu giặt giúp ấy.

      "Từ khi tôi và người kia chia tay, ứng xử thoải mái hơn, cũng cần vừa rời giường phải trang điểm, vừa thấy mặt thần kinh căng lên, khó nghe chút, lúc hai người ở cùng chỗ ngay cả rắm cũng phải kìm nén dám đánh. Người giờ, ấy từng nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của tôi nhưng cũng ngại dáng vẻ tôi lúc xấu xí nhất, kết hôn là chuyện cả đời, cần tìm người ở chung thích hợp nhất mới tốt." Lời vị khách nữ đó , Tần Khai Hân vẫn còn nhớ .

      Khi nghe ấy những lời này, Tần Khai Hân có quá nhiều cảm xúc, tuy nhiên giờ này phút này, bỗng lĩnh ngộ ra đạo lý trong đó.

      Hai người ở cùng chỗ thoải mái nhất, nên giống như thế này, cần suy xét quá nhiều, cần để ý quá nhiều, thẳng thắn đối mặt, bất luận là xinh đẹp hay xấu xí, nếu ta bạn, tất cả của bạn.

      Ngủ, ăn cơm, tinh thần của Tần Khai Hân ràng tốt hơn, sau khi Bùi Thần rửa sạch bát, hai người liền tắt đèn, ngồi sofa cùng nhau xem phim.

      Bộ phim mà Tần Khai Hân chọn là ‘Những chú chim cánh cụt đến từ Madagasca’, kỳ thực rất thích xem những thể loại phim hoạt hình hài hước như thế này, trước bởi vì sợ Bùi Thần cảm thấy ngây thơ nên vẫn dám xem, tại, nghĩ muốn cảm thấy thế nào cũng mặc kệ.

      "Ha ha ha, buồn cười quá!" xem vui vẻ, ôm chân ngừng cười.

      cũng cười cùng , thuận tiện ôm chặt hơn chút.

      Xem xong phim, rồi xem chương trình giải trí, đợi đến hơn 10 giờ, Bùi Thần muốn nhắc ngủ, quay đầu lại phát người trong lòng vậy mà ngủ thiếp , khóe miệng vẫn cong lên, giữ nguyên nụ cười lúc xem tivi.

      Bùi Thần đánh thức , tắt TV, kéo chăn đắp cho .

      Tần Khai Hân ngủ sâu, cảm thấy có động liền thức dậy, mở đôi mắt mông lung buồn ngủ nhìn Bùi Thần, trong veo, y hệt chú nai con.

      "Tiểu Hân." mở miệng.

      "Hả?"

      " khuya rồi, đưa em về nhé?" hỏi.

      "Được... được." biết bị kích thích ở đâu, bỗng nhiên lắc đầu, ôm lấy eo Bùi Thần, làm nũng, "Em muốn ngủ ở nơi này, học trưởng, cùng em ngủ có được ?"

      Lưng Bùi Thần ràng cứng đờ.

      Trái tim của Tần Khai Hân sắp vọt lên cổ họng, chờ đợi câu trả lời của .

      Qua lúc, bình tĩnh : "Được, vậy em có muốn tắm rửa trước ?"

      ngủ mà, chung quy vẫn phải tắm rửa trước, điều này cực kỳ bình thường, đúng ?

      Tuy nhiên, sau khi tắm rửa xong, Tần Khai Hân chui vào ổ chăn, Bùi Thần cũng tắm rửa, bây giờ mới bắt đầu cảm thấy có phần gì gì đó rồi...

      Lát nữa ra, biết mặc cái gì, có phải giống như áo ngủ lần trước ? Dây lưng tùy tiện rút cái, chẳng phải là toàn bộ...

      Ôi, được nghĩ nữa, máu mũi sắp chảy xuống rồi.

      được được, vẫn nên ngủ trước, coi như biết gì cả.

      Tần Khai Hân nằm nghiêng trong chăn, đưa lưng về phía cửa phòng, từ từ nhắm hai mắt, giả bộ mình ngủ thiếp , kỳ thực vẫn luôn chú ý động tĩnh trong phòng.

      lúc lâu sau, cửa phòng bị mở ra, cùng với tiếng bước chân vang lên, Tần Khai Hân cả kinh, cả người đều căng cứng.

      dám động, trái tim đập thình thịch, cảm giác chỗ bên cạnh lún xuống, lên giường, thuận tay tắt đèn .

      Tạch!

      Trong phòng lập tức tối đen, thần kinh Tần khai Hân căng tới cực điểm, giả vở nổi nữa, mở mắt ra, hít thở, cố gắng nhích người ra ngoài.

      Nhưng vốn có thói quen ngủ ở mép giường, vừa di chuyển cái, suýt nữa từ giường té xuống.

      "A!" khẽ kêu tiếng.

      cánh tay duỗi qua, giữ chặt eo , kéo trở về.

      Lưng dán vào ngực , chân kề sát chân , cả người đều bị nhiệt độ cơ thể bao quanh, nóng đến mức trán rịn ra tầng mồ hôi, mà vẫn dám thở mạnh...

      hối hận!

      Còn tưởng rằng dì cả tới thăm, làm được gì, ngủ chung chỉ đơn thuần là ngủ chung, nhưng lúc này... hoàn toàn ngủ được!

      Hơn nữa, là nóng, sắp thở nổi rồi.

      Rốt cuộc, chịu được nóng, giọng : "Học trưởng, em nóng." Vừa , vừa nhích qua nhích lại trong lòng , định kéo chăn xuống cho thoáng khí.

      "Học trưởng, em nóng."

      Xin hãy chú ý, đây là câu trần thuật, nhưng dưới hoàn cảnh như vậy, khỏi sinh ra ý nghĩa ái muội khác, kết quả là, Bùi Thần vốn khắc chế chính mình, có phần khắc chế được nữa.

      "Đừng nhúc nhích." Cổ họng phát ra tiếng khô khốc.

      " được, em rất nóng, thấy nóng sao?" còn an phận nhích tới nhích lui, dùng chân tay, đạp chăn.

      Nóng, nóng đến phát cuồng!

      dứt khoát kéo chăn ra.

      Cuối cùng cũng mát mẻ đôi chút, Tần Khai Hân thở phào nhõm... Từ từ, kéo chăn là được, đừng kéo quần áo em, a a a a a...

      Học trưởng, em sai rồi, em nóng, em lạnh!

      xoay người , đối mặt với chính mình, gắt gao ôm lấy, hôn , từ cổ dần dần gặm xuống, giống như tối hôm đó, chỉ là lần này còn ai quấy rầy.

      Tần Khai Hân lạnh, mà nóng phát run.

      giày vò lâu, nếu bởi vì nguyên nhân sinh lý, càng lâu hơn.

      Tóm lại, đêm nay, Tần Khai Hân vốn tưởng rằng khẩn trương ngủ được, kết quả là mệt đến mức ngủ thiếp .

      Trái lại Bùi Thần có ngủ, mở to mắt, nhìn ngủ vùi trong ngực mình, vừa nhìn vừa nhớ lại chuyện trước kia, nghĩ đến khoảnh khắc vui vẻ, nhịn được mà cười rộ lên.

      Những điều tốt đẹp ấy, chỉ là hồi ức nữa rồi.
      Last edited by a moderator: 26/7/17
      meomeoni, mattroiden2810, melodyevil2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :