1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đầu lưỡi - Ức Cẩm (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 20

      Editor: Peiria

      Quyết tâm của Tần Khai Hân chỉ kiên trì được buổi tối liền lung lay sắp đổ, bởi vì nghĩ ra cách đối mặt với Bùi Thần mà có thể tự nhiên ra chuyện cũ, cũng muốn quan hệ của hai người quay trở lại trạng thái xấu hổ như trước.

      Suy nghĩ cả đêm, sáng hôm sau tỉnh lại, viền mắt thâm sì, ngay cả em trai chuyển phát nhanh thường tới nhà giao hàng cũng giật nảy mình, nhịn được hỏi: “Có phải chị ngã bệnh rồi hay ?”

      “Haizz, là do ngủ ngon.” Tần Khai Hân than thở nhận đồ, còn tán gẫu vài câu với em trai chuyển phát nhanh, muốn đóng cửa lại cửa nhà đối diện bỗng mở ra.

      Nhất thời, cơn buồn ngủ đều mất sạch, trừng mắt nhìn Bùi Thần, tối hôm qua trong đầu diễn diễn lại vô số lần cảnh chất vấn, giờ phút này tất cả đều lên trước mắt.

      Bùi Thần: “Em ngủ ngon sao?”

      “Hả?” Mãi lúc lâu sau, mới lấy lại tinh thần, có phần theo kịp tiết tấu của .

      “Mắt của em.” chỉ chỉ, “Bị sưng.”

      “A!” Lúc này Tần Khai Hân mới bừng tỉnh, chỉ bị sưng mắt mà còn chưa rửa mặt, ngay cả áo ngủ cũng chưa thay, hình tượng thê thảm như vậy, đều bị Bùi Thần nhìn thấy.

      “Em vào trước.” vội vàng đóng cửa.

      “Tiểu Hân!” Bùi Thần bỗng gọi lại.

      “Cái gì?” Cửa đóng nửa, cả người đều núp phía sau, chỉ lộ ra nửa gương mặt, dè dặt hỏi: “Có chuyện gì vậy, học trưởng.”

      Bùi Thần nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng lại lắc đầu: “Cũng có gì, sắp bận vài ngày, nhất định về nhà, có việc gì cứ gọi cho .”

      “A... Được.” lúng túng gật đầu, đóng cửa, quyết tâm vốn lung lay giờ sụp đổ hoàn toàn.

      Thôi, dù sao người cũng ở đối diện, có chuyện gì để vài ngày nữa rồi sau.

      Chớp mắt qua ba ngày, giống như Bùi Thần , bận đến mức thấy bóng dáng, Tần Khai Hân cũng khá hơn chút nào, nhận chồng đơn hàng, cả ngày ru rú trong phòng làm việc ra khỏi cửa.

      Buổi tối, Tiết Mạn mang đến tin tức tốt, phóng viên nổi tiếng đưa tin về mỹ thực (thức ăn ngon) tên Hách Trì cảm thấy hứng thú với bánh ngọt của họ, muốn phỏng vấn hai người.

      Đây là cơ hội tuyên truyền rất tốt, tất nhiên Tần Khai Hân bỏ qua, chẳng qua từ trước tới nay giỏi chuyện, nên giao trách nhiệm nhận phỏng vấn cho Tiết Mạn.

      được, đối phương chỉ đích danh muốn phỏng vấn cậu, mình cũng vô dụng.”

      “Mình?” Tần Khai Hân vô cùng buồn bực.

      Tiết Mạn gật đầu, dặn dò: “Mình nghe Hách Trì này nổi tiếng là soi mói bắt bẻ, thường đưa ra vấn đề dễ trả lời, cậu nên chuẩn bị tốt, đừng để cuộc phỏng vấn trở nên nhạt nhẽo.”

      “Cái này...” Tần Khai Hân có chút do dự.

      “Có điều nếu ta điểm danh cậu chắc chắn từng nếm qua bánh ngọt cậu làm, cảm thấy có giá trị nên mới phỏng vấn, đến lúc đó mình ở bên cạnh chen vào, có vấn đề gì đâu, cậu cứ yên tâm.”

      cũng đến mức này, Tần Khai Hân muốn mất cơ hội tốt như vậy, liền chấp nhận phỏng vấn.

      Hách Trì có hứng thú lớn với tiệm cafe bên kia, chủ yếu chỉ muốn phỏng vấn ở phòng làm việc, hai bên rất nhanh hẹn sẵn thời gian phỏng vấn, trước lúc ấy Tần Khai Hân và Tiết Mạn cũng làm ít công tác chuẩn bị, toàn bộ đều tiến hành theo kế hoạch.

      Nhưng mà, biến cố bỗng nhiên xảy ra.

      Lúc quay phim Triển Lệnh Kiêu bất ngờ bị thương, tin tức truyền đến, Tiết Mạn vội vàng mua vé máy bay bay qua.

      “Thực xin lỗi, lần này mình thể giúp cậu rồi.”

      sao, mình mình có thể ứng phó được, cậu mau , có chuyện gì gọi điện cho mình.”

      “Có thể có chuyện gì chứ, đoán chừng ấy chỉ bị trầy da thôi, mình đây, gặp lại sau.”

      Tiết Mạn bình tĩnh rời , nhưng Tần Khai Hân lại chú ý đến đôi mắt hồng hồng của , đó chính là lo lắng phát ra từ đáy lòng, có cách nào che dấu.

      Tiết Mạn lâu Hách Trì tới.

      Kể ra cũng khoa trương, ta chỉ là phóng viên đến đưa tin về mỹ thực lại có thể kéo theo đoàn đội, nhiếp ảnh gia, trợ lý, còn cả người khiêng đống dụng cụ phỏng phấn, thoạt nhìn có chút dọa người.

      Cũng may Tần Khai Hân lo lắng chu toàn, trước đó chuẩn bị mấy món đặc sắc để chiêu đãi, mọi người ngồi xuống ăn chút điểm tâm, khí xa lạ rất nhanh được kéo gần lại.

      Mặc dù thiếu Tiết Mạn nhưng phỏng vấn còn thuận lợi hơn nhiều so với trong tưởng tượng, Hách Trì có dáng người cao lớn, ngoại hình thời thượng tuấn tú, đeo thêm kính mắt, cười rộ lên có phần giống Bae Yong Joon(*), thái độ cũng cực kỳ hiền hòa, hề giống như lời đồn.

      (*) Bae Yong Joon (sinh ngày 29-8-1972) là nam diễn viên Hàn Quốc góp phần tạo nên làn sóng Hallyu kể từ phim truyền hình ‘Bản tình ca mùa đông’. Năm 2006 rút lui khỏi diễn xuất và thành lập công ty Keyeast. dđlequydon

      Dần dần, Tần Khai Hân cũng còn hồi hộp như lúc đầu, hai người chuyện về bánh ngọt vui vẻ giống như chuyện phiếm.

      “Tôi là người thích phô mai, bản thân từng nếm qua nhiều loại bánh phô mai(*) khác nhau nhưng tôi cảm thấy bánh phô mai làm có hương vị rất đặc biệt, có thể chia sẻ vài bí quyết được ?” Hách Trì hỏi.

      (*) Bánh phô mai là loại bánh ngọt có thể có hoặc nhiều lớp. Lớp chính, cũng là lớp dày nhất, bao gồm hỗn hợp gồm phô mai tươi và mềm (thường là phô mai kem hoặc ricotta), trứng, và đường. Nếu bánh có lớp đế lớp này thường bao gồm lớp vỏ hoặc bánh vụn (hoặc digestive biscuit), graham crackers, pastry, hoặc sponge cake. Nó được nướng hoặc (thường được giữ lạnh). Bánh phô mai thường được làm từ đường và hương vị hoặc với trái cây, whipped cream, nuts, fruit sauce, và (hoặc) xi rô chocolate. Bánh phô mai có thể có nhiều hương vị, ví dụ như dâu, bí ngô, chanh ta, hạt dẻ hoặc kẹo bơ cứng.

      “Thực ra bánh phô mai ăn hôm nay chỉ là trong rất nhiều loại thôi, giống như bánh ngọt, tôi cũng chọn mười nguyên liệu khác nhau, sau đó căn cứ vào sở thích của khách hàng mà làm ra. Tôi nghĩ có lẽ là vì ngừng thử nghiệm cho nên mới giống hương vị bình thường .”

      Câu trả lời của cực kỳ khéo léo, vừa bánh ngọt mình làm giống người thường, vừa tránh để công thức bị tiết lộ ra ngoài, khiến cho Hách Trì lộ ra vẻ mặt tán dương.

      “Tôi biết, tại lợi nhuận của các cũng tệ, nhưng tại sao tôi thấy các nhờ người khác giúp đỡ hay là làm tập thể? mình bận rộn có ổn ?”

      “Thực ra tiệm cafe của chúng tôi có hai nhân viên, lúc bận rộn ở phòng làm việc cũng tìm , hai trợ thủ, chẳng qua tôi có khuynh hướng thích tự làm bánh hơn.”

      “Có nguyên nhân gì đặc biệt sao?”

      “Thực ra mỗi đầu bếp đều có thói quen riêng, ngay cả dùng nguyên liệu giống nhau nhưng làm đồ ngọt chưa chắc giống nhau. Ví dụ, muốn làm bàn đồ ngọt có chỉnh thể hài hòa, nếu như nhiều người cùng làm màu sắc sử dụng, hình dạng giấy hoa trang trí, hương vị phối hợp được đồng đều, cuối cùng dẫn đến phong cách lộn xộn, trở thành tác phẩm thất bại. Hơn nữa khách hàng của tôi quen hương vị tôi làm, nếu phải tôi tự mang ra, tôi lo lắng họ tin tưởng bánh là do tôi làm.”

      Hách Trì dường như vô cùng tán thành với quan điểm của , : “Bánh ngọt làm quả có hương vị rất độc đáo, có suy nghĩ mở lớp học làm bánh ?”

      Tần Khai Hân gật đầu: “Tôi và Mạn Mạn đều có ý này, chỉ là vẫn chưa tìm thấy nơi thích hợp, cho nên tạm thời lên chương trình cụ thể được.”

      “Về chuyện này ngược lại tôi có mấy người quen, nếu lần sau có cơ hội tôi giới thiệu cho các .”

      vậy chăng, vậy tốt quá rồi.”

      ...

      Phỏng vấn kéo dài hơn hai giờ, Hách Trì đưa ra rất nhiều vấn đề, Tần Khai Hân cũng trả lời trôi chảy, hơn nữa ở phương diện đồ ngọt hai người lại có nhiều quan điểm tương đồng làm cho phỏng vấn vô cùng thuận lợi.

      Sau khi phỏng vấn kết thúc, nhiếp ảnh gia tặng mấy tấm ảnh, có tấm mặc đồng phục làm việc, có tấm mặc quần áo bình thường mỉm cười. Bởi vì hôm nay Tiết Mạn cố ý trang điểm cho nên lúc chụp ảnh đạt hiệu quả tệ.

      Lúc chia tay, Tần Khai Hân đích thân tiễn họ xuống dưới lầu, Hách Trì nhịn được khen ngợi: “ Tần, bánh ngọt của rất đẹp, càng xinh đẹp hơn, tôi tin sau khi đăng bài nhất định thu được hiệu quả tốt.”

      “Đâu có, đâu có, cũng rất tuấn tú.” Tần Khai Hân có chút ngượng ngùng.

      Tần khen ngợi tôi như vậy, tôi nhịn được muốn rồi.” Hách Trì bắt đầu đùa.

      Nhiếp ảnh gia bên cạnh chỉ sợ thiên hạ loạn bổ sung thêm: “ Hách của chúng tôi còn chưa có đối tượng đâu.”

      “Vậy xem ra nếu có cơ hội tôi muốn mời Tần ăn cơm.”

      “Tôi đây nhất định khách sáo.” Tần Khai Hân đùa, hoàn toàn coi là .

      Đoàn người của Hách Trì rồi, Tần Khai Hân cười tít mắt xoay người, trong nháy mắt, nụ cười của cứng lại mặt.

      Chỉ thấy Bùi Thần đứng cạnh thang máy, người mặc quần áo màu xám tro, cũng biết ở đó bao lâu, mặt có biểu cảm gì.

      “Chào học trưởng, ra ngoài sao?” Tần Khai Hân tới, tỏ vẻ trấn định chào hỏi.

      “Ừ.” Bùi Thần gật đầu, dường như có chút... nghiêm túc?

      phải là ghen đấy chứ?

      Tần Khai Hân bị suy nghĩ của mình dọa sợ, tâm tình có phần phức tạp: “Vậy , em lên nhà trước.” xấu hổ , thuận tiện ấn nút thang máy.

      Bùi Thần có ý tứ muốn rời , vẫn đứng nguyên tại chỗ.

      “Người vừa rồi là phóng viên... Đến phỏng vấn em...” bỗng mở miệng, xong lập tức hối hận, giải thích để làm gì, có gì mà phải giải thích?

      Cửa thang máy mở ra, vội vàng chạy vào.

      Bỗng nhiên, bàn tay chặn giữa cửa thang máy đóng lại.

      “Tiểu Hân.” Bùi Thần đứng trước cửa thang máy, nhìn chằm chằm.

      “Hả?”

      “Buổi tối...” dừng chút, hỏi, “Có thời gian ?”

      “Có... thời gian...” khẩn trương nhìn , hô hấp có chút dồn dập.

      “Ra ngoài ăn bữa cơm ? mời.” nhìn , mỉm cười, chẳng qua nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ, giống như khẩn trương.

      Tần Khai Hân cho rằng mình bị hoa mắt, Bùi Thần đây là mời ăn tối ư? Tại sao, có ý đồ gì?

      ràng mấy hôm trước còn hạ quyết tâm muốn chuyện với chút, nhưng hôm nay cơ hội bày ra ngay trước mắt, Tần Khai Hân lại sợ hãi rút lui: “ cần đâu, ra ngoài ăn rất lãng phí.”

      “Vậy, nếu ăn ở nhà.” sửa miệng, “ xuống bếp.”

      Cái gì?

      Tần Khai Hân trợn mắt, thể tin được nhìn Bùi Thần.

      “Cứ như vậy , buổi tối gặp.” Bùi Thần buông tay ra.

      Trơ mắt nhìn cửa thang máy dần đóng lại, cuối cùng Tần Khai Hân cũng phản ứng kịp, còn muốn gì đó nhưng muộn rồi.

      Mẹ kiếp! ở trong thang máy suýt nữa phá cửa.

      Ai muốn sang nhà ăn cơm? Người ta còn chưa đáp ứng đâu!
      Last edited by a moderator: 26/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, meomeoni5 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 21

      Editor: Peiria

      Mặc dù có cảm giác bị Bùi Thần lừa gạt nhưng Tần Khai Hân vẫn nhịn được mà đổi đổi lại quần áo trong phòng.

      Trang trọng, khêu gợi, đáng ... Dường như tất cả quần áo trong tủ đều bị thử qua mấy lần, tuy nhiên lại có bộ nào thuận mắt.

      Thử xong bộ váy cuối cùng, Tần Khai Hân ngửa mặt nằm chiếc giường chất đầy quần áo, nhìn trần nhà yên lặng hỏi trời xanh: Mình liều mạng như vậy vì cái gì đây?

      Thôi, cần quan tâm nữa!

      gian nan đứng lên, cầm bộ quần áo thể thao bình thường nhất ở tay, áo có in từ Tiếng rất to – fighting!

      sai, chính là chuẩn bị chiến đấu.

      Đấu tranh với thế lực hung ác là Bùi Thần tới cùng.

      Sáu giờ tối, Tần Khai Hân mặc trang phục chiến đấu, à... , là quần áo thể thao ấn chuông cửa nhà đối diện.

      cần khẩn trương, chỉ là ăn bữa cơm thôi mà, có gì phải lo lắng cả.

      tự thôi miên bản thân như vậy, bỗng nhiên cửa mở ra, Bùi Thần đeo chiếc tạp dề màu xám nhạt đứng ở cửa, dẫn vào, hỏi: “Em muốn uống gì?”

      Tần Khai Hân mất tự nhiên: “Nước ấm là được.”

      “Được.” Bùi Thần lên tiếng, rót cho ly nước, ly thủy tinh sạch phản chiếu màu xanh nhạt, lúc đưa cho , ngón tay hai người chạm vào nhau, Tần Khai Hân vội vàng nhận lấy, càng lúc càng cảm thấy được tự nhiên.

      “Em ngồi trước .” Bùi Thần đến trước bàn ăn kéo ghế dựa giúp .

      Tần Khai Hân ngồi xuống, khẽ : “Cảm ơn.”

      “Còn hai món nữa, sắp xong rồi.” rồi vào bếp.

      Tần Khai Hân nhàm chán đánh giá cách bài trí xung quanh.

      Chén đũa đều chuẩn bị tốt, là chén sứ tro xương(*) sạch , khăn trải bàn bằng lanh, bàn còn đặt bình hoa cắm đóa hồng sâm panh (Champagne Rose).

      (*) Sứ tro xương (bone china) là loại đồ sứ được chế tạo từ tro xương động vật trộn với khoáng chất fensfat (còn gọi là Tràng Thạch) và đất sét trắng (cao lanh). Nó được định nghĩa như là đồ gốm có độ thấu quang cao, chứa ít nhất 30% phốt phát chiết xuất từ xương động vật và canxi phốt phát. Loại sứ này do thợ gốm người Josiah Spode sáng chế những năm đầu thập niên 1790, bone china được biết đến với đẳng cấp cao của độ trong và trắng, độ bền cao và chống sứt mẻ.

      Tuy rằng tiểu khu này có chút tuổi đời, Bùi Thần chuyển vào cũng sửa chữa quá nhiều, nhưng vài đồ đạc đơn giản như vậy lại làm cho căn phòng này khác biệt rất lớn so với với căn phòng trước kia, khiến người ta cảm thấy đơn giản mà trang nhã, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của chòm sao Xử Nữ.

      Dần dần, trái tim cũng an tĩnh trở lại, còn thấp thỏm như lúc mới bước vào nữa.

      Trong phòng bếp truyền ra tiếng động và mùi dầu mỡ, rướn cổ tò mò muốn xem, qua ô cửa kính ngăn cách nhìn thấy bóng lưng Bùi Thần bận rộn trước bếp ga, biết làm món ăn nào nhưng mỗi động tác đều cực kỳ cẩn thận, nhanh chậm, tao nhã ung dung.

      Khoảnh khắc đó, Tần Khai Hân bỗng có chút hoảng hốt, giống như cho tới bây giờ hai người bọn họ chưa từng tách nhau ra, vẫn còn thân thiết gắn bó như thời học, có gì giấu giếm nhau.

      Đột nhiên sau đó tỉnh táo lại, trong lòng khỏi có chút thương cảm, lúc này mùi thức ăn theo khe cửa bay ra, kích thích khứu giác của .

      người ham ăn, trong nháy mắt chút thương cảm kia liền biến mất còn dấu vết, nhắm mắt lại, hít hơi sâu, tỉ mỉ cảm nhận hương vị khiến người ta thèm ăn này.

      Có mùi thịt bò, thịt kho tàu, còn có mùi tỏi, chẳng lẽ là món tôm hấp miến?

      Trong đầu Tần Khai Hân bỗng ra hình ảnh con tôm lớn lột vỏ, xẻ lưng, xếp ngay ngắn trong đĩa, phía rắc đều hành lá và tỏi băm, phía dưới rải lớp miến, rưới thêm chút nước canh, khi hấp thịt tôm co lại, biến thành màu đỏ hồng, miến ngâm tôm ngon cộng với hương vị tỏi, sau đó đổ thêm muỗng dầu nóng,...

      Khi Bùi Thần bưng đồ ăn ra, nhìn thấy Tần Khai Hân hai tay chống cằm ngồi trước bàn, đôi mắt cong cong híp lại, chép miệng, say mê tươi cười.

      Trong lòng mềm nhũn, thậm chí muốn qua vì sợ phá hỏng hình ảnh tốt đẹp này.

      Ục ục ục...

      Cái bụng biết tốt xấu kêu lên, Tần Khai Hân mở mắt, xoa bụng, tôm lớn trong đầu còn chưa tan biến, khóe mắt quét qua chạm phải người nào đó đứng ở cửa phòng.

      A!

      phản xạ có điều kiện ôm mặt, ngũ quan đều sắp nhăn lại cùng chỗ, ngẫm nghĩ chút càng cảm thấy mất mặt hơn, vì vậy miễn cưỡng ngẩng đầu, mỉm cười cứng ngắc gọi tiếng: “Học trưởng.”

      Bùi Thần tới trước mặt , tay đúng là tôm hấp miến, giống hệt như trong tưởng tượng của .

      Ngay lập tức, ánh mắt của bị hấp dẫn, đôi mắt ngập nước sáng lấp lánh như sắp bắn ra tình , mặt mũi gì gì đó, nhất thời đều ném lên chín tầng mây.

      “Vừa vặn có thể ăn.” Bùi Thần đặt tôm xuống bàn, cười tít mắt nhìn .

      Tần Khai Hân nuốt nước bọt, tỏ vẻ trấn định : “ cứ từ từ, ra em cũng chưa đói lắm...”

      Ục ục ục...

      Vừa xong, bụng lại kêu vang, lập tức đỏ mặt, giải thích: “Tôm này nhìn qua có vẻ rất ngon, nhìn chút liền đói bụng rồi, ha ha...”

      “Em ăn trước , lấy thịt bò ra.” Bùi Thần xoay người trở lại bếp, lát sau, tô thịt bò kho tàu thơm ngào ngạt được bưng ra.

      Miếng thịt bò lớn được ninh mềm, nước thịt ngấm vào cà rốt và khoai tây xắt thành miếng, nước kho phủ ngoài miếng thịt sáng lấp lánh, thêm vào chút hành lá xanh biếc lại càng có hương vị ngon tuyệt.

      Ngoài ra, Bùi Thần còn làm măng tây xào tôm, cánh trứng rong biển, ba mặn canh đặt bàn, nóng hôi hổi, mùi thơm tỏa ra bốn phía.

      Tần Khai Hân cảm thấy mình sắp mất lý trí, trong mắt đều là thịt! Thịt! Thịt!

      Nhưng lý trí còn sót lại với , rụt rè, nhất định phải rụt rè.

      Hu hu, ăn quá ngon!

      Khi Tần Khai Hân bỏ con tôm đầu tiên vào miệng lý trí biến mất, suýt chút nữa rơi nước mắt, : “ là ăn quá ngon!”

      “Vậy ăn nhiều chút.” Bùi Thần mỉm cười , ăn nhiều lắm, gần như chỉ nhìn ăn, đối với đó chính là mỹ vị nhân gian rồi.

      Tần Khai Hân có chút xấu hổ, gắp miếng thịt vào miệng, vừa ăn vừa : “ cũng ăn , ăn rất ngon, cực kỳ mềm, hầm trong bao lâu vậy?”

      “Hơn ba giờ.”

      Hơn ba giờ? Vậy chính là sau khi bọn họ chia tay bao lâu bắt đầu làm, Tần Khai Hân nhớ lại buổi chiều bọn họ tình cờ gặp nhau trước cửa thang máy, lúc đó giống như muốn ra ngoài, cho nên phải là muốn nấu cơm cho mới cố ý quay về chứ?

      Càng nghĩ càng cảm thấy thích hợp, Tần Khai Hân nhịn được : “Học trưởng, bận rộn như vậy mà lại để tự xuống bếp, xấu hổ.”

      có gì.” cười cười, “Em thích là được.”

      thích là được?

      Sắc trời tối đen, nam quả nữ ở chung phòng, khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác ái muội.

      Tần Khai Hân yên lặng bóc vỏ tôm trong chén, cuối cùng cũng bắt đầu suy xét đến vấn đến cực kỳ quan trọng, làm sao để mở miệng hỏi Bùi Thần cho ràng.

      người có tâm , hiển nhiên trọng tâm đề tài giữa hai người cũng ít .

      Nhưng mà bàn mỹ vị này tệ, khỏi cần phải đến Tần Khai Hân bóc vỏ rồi ăn, ăn xong tôm rồi lại ăn thịt bò, ăn xong thịt bò rồi lại trộn nước thịt vào cơm... Tóm lại, ăn ngon đến nỗi dừng được.

      “Muốn ăn nữa ?” Bùi Thần cười hỏi , “Trong nồi vẫn còn thịt bò.”

      ... được.” Tần Khai Hân dứt khoát lắc đầu, “Em ăn rất nhiều, nếu ăn hết, bụng em nổ mất.”

      Bùi Thần gì, ý cười mặt ngày càng đậm.

      “Từ trước đến giờ em ăn nhiều như vậy, đồ làm ăn quá ngon.” đỏ mặt giải thích, lấy khăn giấy lau miệng, chà môi mạnh.

      Bùi Thần ngại, cười : “Vẫn còn rất nhiều, lát nữa em mang ít về nhé!”

      Ánh mắt của Tần Khai Hân sáng lên nhưng lập tức lắc đầu: “Sao em có thể biết xấu hổ, ăn còn lấy...”

      “Nếu em muốn ăn em có thể thường xuyên sang đây.”

      “...”

      Đầu tiên là ‘Thích là được’, sau đó là ‘Thích thường xuyên tới’, câu tiếp theo có phải mời ở lại luôn ?

      Rốt cuộc Tần Khai Hân nhịn được, gọi tiếng: “Học trưởng.”

      “Sao vậy?” Bùi Thần nhìn , cách cái bàn , khiến cho người sinh ra ảo giác như ‘gần trong gang tấc’.

      “Em rửa chén.” vội vàng đứng lên, bưng chén vào trong phòng bếp.

      Bùi Thần đồng ý, : “Để đó cho .”

      sao, lần trước trong tiệm của em, lúc đó chẳng phải là rửa chén sao? Đến lượt em làm khách, tất nhiên thể có ngoại lệ.” Tần Khai Hân như vậy, hoàn toàn quên mất mình thu của người ta hai trăm năm mươi đồng tiền bánh ngọt.”

      “Vậy cùng nhau làm .” Bùi Thần bưng chén trước mặt mình lên, vô cùng tự nhiên.

      Hả???

      Haizz!!!

      Tần Khai Hân cứng ngắc tại chỗ, nhìn Bùi Thần vào phòng bếp, lúc này mới bê chén trong tay mình, ngại ngùng theo sau.

      Nước ấm mở, Bùi Thần xắn tay áo rửa hồi bị nước bắn tóe lên, giống như nghĩ đến cái gì, đứng thẳng người nhìn về phía Tần Khai Hân.

      biết! biết!

      Tần Khai Hân cam chịu số phận, lấy tạp dề treo bên cạnh, đeo vào giúp .

      “Cảm ơn.” cúi đầu tiếp tục rửa chén.

      Tần Khai Hân nhàn rỗi bèn mang chén đũa xong nồi qua cho . Ngọn đèn trong phòng bếp rất sáng, lúc đến gần, có thể nhìn nhất cử nhất động khi rửa chén của , ngón tay thon dài bị bọt nước bắn vào, càng có vẻ trắng nõn sạch .

      Ngay cả rửa chén nhìn cũng đẹp như vậy!

      Tần Khai Hân vừa xấu hổ vừa thẹn thùng muốn rời khỏi lại nghe Bùi Thần gọi tiếng: “Tiểu Hân.”

      “Hả?” xoay người, thấy Bùi Thần nhìn cái khăn lau treo tường, đợi mở miệng, hiểu ý đưa cho . d.đ/l.q;đ

      Ăn ý như vậy, khỏi làm người ta nghĩ đến chút chuyện cũ năm xưa.

      Năm ấy thi đấu đại hội thể dục thao, Bùi Thần chạy xong 5000 mét sắc mặt bỗng tái nhợt, được câu nào, đám người bên cạnh vừa đưa nước vừa đưa khăn mặt, chỉ có Tần Khai Hân chú ý tới chân , hình như là bị thương.

      Về sau mới biết, trong lúc hỗn loạn bị vận động viên của lớp bên cạnh hung hăng giẫm cái, lúc cởi giày, vùng da chân rách toạc, vớ đều là máu. Song, vẫn cố gắng chống đỡ hết chặng đường, hơn nữa còn giành được giải nhất, nếu phải kịp thời phát , có thể đợi các bạn hết, rồi mình lặng lẽ đến phòng y tế.

      nhẫn và cố chấp như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thay đổi, mà ăn ý giữa họ lúc trước, vẫn duy trì đến tận bây giờ.

      “Bùi Thần.” Rốt cuộc mở miệng, “Em có thể hỏi chuyện được ?”

      dừng động tác, nhìn : “Em hỏi .”

      “Năm ấy đột nhiên nghỉ học, là vì em thổ lộ với sao?” hỏi xong, dám nhìn , chỉ nhìn chằm chằm vào vòi nước, nhìn nước ào ào chảy ra.

      phải.”

      thẳng thắn trả lời, nhàng thở ra, lại hỏi: “Vậy là vì cái gì?”

      “Trong nhà xảy ra chút chuyện.” Tay cầm chén nhúc nhích, nước vẫn chảy vào tay .

      “Chuyện gì?” ngẩng đầu hỏi .

      Ánh mắt Bùi Thần lóe lên.

      muốn sao? Là có chuyện khó ? Rất nhanh hiểu ý nghĩa của ánh mắt này, thấp giọng : “Em chỉ tùy tiện hỏi thôi, cần ...”

      “Cha , qua đời.” mở miệng, giọng nhàn nhạt.

      Trong lòng Tần Khai Hân hung hăng chấn động phen, ‘bất khả tư nghị’ ( thể tin được) nhìn : “ cái gì?”

      “Tai nạn xe cộ, chết ngay tại chỗ, cả đêm bay qua, vốn định đưa di thể về nước nhưng mẹ muốn hỏa táng, cho nên an táng ở bên đó luôn.” xong, vẻ mặt rất bình tĩnh.

      Tại sao có thể như vậy? từng nhìn thấy cha lần, ông lái xe tới đón về nhà, ông rất thân thiện lại còn cho quá giang đoạn, tuy lộ trình chỉ có mười phút ngắn ngủi nhưng quan hệ giữa họ giống như em, làm lưu lại ấn tượng sâu sắc.

      người cha tốt như vậy, mất là mất, hiên tại ngay cả cũng tiếp nhận được, càng đừng đến năm đó Bùi Thần phải trải qua chuyện này.

      “Cha rồi, thân thể mẹ tốt lắm, vẫn ở lại quốc với bà.” Bùi Thần đến đây, dừng chút, “ ra có gọi điện thoại đến nhà của em.”

      Tần Khai Hân ngẩn ra, gần như bật thốt lên: “Lúc nào?” cực kỳ xác định, từ sau khi khỏi liền có tin tức, cũng hề nhận được bất kỳ cuộc gọi nào.

      “Sau khi đến quốc tuần, có nhận điện thoại.” Bùi Thần dừng chút, quyết định những lời của Tạ Phái Phái năm đó cho biết, “Có thể là lưu nhầm số.”

      xong, lại tiếp tục rửa chén, tiếng nước chảy ào ào trong phòng bếp yên tĩnh.

      Cho nên cứ bỏ lỡ như vậy sao? Đầu trống rỗng, có cảm giác chân thực.

      ra ở tình huống đó, tiếng nào cũng bình thường, chỉ là nghĩ tới chân tướng là như vậy, người thân quan trọng nhất đột ngột qua đời...

      phải chịu đả kích lớn biết bao, thậm chí cũng có cách nào tưởng tượng. Về phần , cho cùng chỉ là thổ lộ mà thôi, chấp nhận, dĩ nhiên cũng cần cho công đạo gì.

      “Em biết nhà xảy ra chuyện như vậy...” cúi đầu, cảm thấy hít thở thông.

      “Sinh tử có số, sớm nghĩ thông suốt rồi.” Bùi Thần dùng khăn lau khô chén đũa vừa rửa rồi xếp chồng lên nhau.

      “Nhưng...” Tần Khai Hân còn muốn cái gì rổ chén đũa được đẩy tới bên cạnh . Pey_dienđanlequyđon.com

      “Có thể cất giúp ?” hỏi.

      Tần Khai Hân vội vàng gật đầu, mở tủ bếp, vừa cất vừa nghĩ đến lời của , đợi đến khi cất dọn xong xuôi, rốt cuộc nhịn được nữa rồi.

      xin lỗi.” xoay người.

      Bùi Thần nhìn về phía .

      “Khi đó chào mà , em thực rất tức giận, còn tưởng rằng...” cắn chặt răng, “Tưởng rằng em thổ lộ với , tiếp nhận nên mới .”

      ngờ em nghĩ như vậy.” , “ chào mà , quả là lỗi của , câu xin lỗi này, nên để với em mới đúng.”

      cần, phát sinh loại chuyện này cũng phải chuyện có thể chế, là do em nghĩ quá nhiều, hiểu lầm ...”

      “Tiểu Hân!” ngắt lời, bàn tay xoa lên trán , ngón tay vuốt tóc .

      Cả người Tần Khai Hân đều cứng lại, yên lặng nhìn .

      “Em sai, người sai là .” chăm chú nhìn , trong đôi mắt lên ánh sáng nào đó .

      “Em...”

      “Thực ra vẫn luôn thích em.”

      biết gì, khoảnh khắc đó, toàn bộ thế giới quanh đều im lặng, giọt nước cũng lọt, khí cứng lại, ngay cả hô hấp cũng đình trệ.

      Nhưng có thể nghe thấy tiếng của con tim mình, trong gian yên lặng, mạnh mẽ đập liên hồi: Thịch thịch thịch...

      “Đáp án bị trễ này, em còn chấp nhận ?” hỏi.

      Thời gian như quay ngược lại về buổi trưa hôm đó, nhìn chăm chú, lớn tiếng hỏi: “Học trưởng, vậy có thích em hay ?”

      “Thực ra vẫn luôn thích em.”

      Nếu lúc ấy ra những lời này, có phải mọi thứ giống như bây giờ, hai người ở chung chỗ, sau đó buộc lòng phải chia tay, bởi vì khoảng cách mà sinh ra ngăn cách, cuối cùng hòa bình chia tay.

      nhớ em, em oán , hồi ức qua, chỉ biết thổn thức, hoặc là cười trừ.

      Nhưng mà cái gì đời cũng có nhân quả luân hồi, bảy năm trước hỏi trả lời, tại mới trả lời, còn có tác dụng sao?

      rồi, em sống tốt.” Tần Khai Hân , “Có tin đồn bị em dọa sợ, em dám khẳng định lời họ có phải , có thời gian tính tình của em trở nên cực kỳ nóng nảy, thích chuyện, làm mất lòng người khác, cả ngày còn ăn uống quá độ.”

      Bùi Thần khẽ gật đầu: “Mỗi người đều từng bỏ lỡ vài thứ, cho rằng dễ như trở bàn tay nhưng khi mất rất khó tìm về, nếu có thể quay lại, nhất định nghe theo trái tim mình mà cho em.”

      “Nếu có thể quay lại, em nghĩ em vẫn thổ lộ với .”

      Ánh mắt của sáng lên.

      “Nhưng mà, em coi là tất cả thế giới của em nữa, năm đó, nếu em có thể học tập tốt, cam chịu nhẫn nhịn, giữ quan hệ tốt với mọi người, cùng nhau phấn đấu thi vào trường đại học, bây giờ nhớ lại, đó hẳn là quãng thời gian đẹp nhất của đời người.”

      xin lỗi...”

      “Đừng như vậy, có lỗi với em, là em có lỗi với bản thân, em có thể tha thứ cho bất kì ai, chỉ riêng thể tha thứ cho chính mình.”

      “Bùi Thần.” ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn , “Mặc kệ tự an ủi bản thân như thế nào, em vẫn thể vượt qua bóng ma đó, xin lỗi.”

      Đôi mắt ảm đạm dần.

      “Em phải về rồi, cảm ơn bữa tối của hôm nay.” tạm biệt , từ từ về phía cửa.

      “Tiểu Hân!” Bùi Thần đuổi theo, ở phía sau gọi lại, “Nếu bây giờ đổi lại là hỏi em, thực rất thích em, vẫn luôn rất thích, em có thể cho cơ hội hay ?”

      Bước chân của cứng lại, cơ thể run rẩy.

      chỉ muốn có cơ hội, nếu em cảm thấy hợp, bất cứ lúc nào cũng có thể ra.”

      “...” trả lời, nhưng vẫn có thể nhìn ra giãy dụa.

      “Em có thể cần trả lời ngay bây giờ, nguyện ý chờ đợi đáp án của em, bảy năm, bảy mươi năm, chỉ cần còn sống, đều nguyện ý chờ.”

      Chợt, nước mắt của Tần Khai Hân rơi xuống, hề báo trước, cũng ngừng được, đưa lưng về phía , run run rẩy rẩy.

      “Tiểu Hân.” bước đến.

      “Đừng qua đây.” đưa tay ra ngăn cản, “Lớp trang điểm của em bị trôi, có thể lấy cho em cái khăn mặt được ?”

      Khăn mặt rất nhanh được đưa tới, nó được vò qua nước ấm, mềm mại và ấm áp.

      lau lớp trang điểm sạch , lúc này mới ngẩng đầu đối mặt với , mắt và mũi hồng hồng vì khóc, ánh mắt còn có chút mê ly, trả lại khăn mặt cho : “Có thể đổi giúp em cái khác ?”

      “Được.” cầm khăn mặt trong tay, xoay người muốn đổi.

      “Chờ chút.” gọi lại, thấp giọng : “Em nghĩ xong, em có thể cho cơ hội, có điều...”

      Bùi Thần quay đầu, ánh mắt sáng lấp lánh, giống như đồi hoa núi, bỗng chốc đồng loạt nở rộ.

      Tần Khai Hân bị nhìn có chút xấu hổ, nghiêng đầu nhìn vào phòng bếp, : “Cái kia, tất cả thịt bò em đều muốn mang về.”
      Last edited by a moderator: 26/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, meomeoni7 others thích bài này.

    3. bellchuong

      bellchuong Active Member

      Bài viết:
      119
      Được thích:
      98
      Chương sau chắc ngọt ê răng ha!

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 22

      Editor: Peiria

      Tần Khai Hân bê nồi thịt bò kho tàu về nhà, hiển nhiên ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu nhớ đến Bùi Thần, ánh mắt của , nụ cười của , còn có lời thổ lộ thâm tình của , từng chữ giống như in lại trong đầu , khẽ lướt qua bên tai ...

      Đến bây giờ trái tim vẫn đập thình thịch, giống như trở về thời thiếu nữ, trải qua thời thanh xuân rung động.

      Điều khiến bình tĩnh được chính là, lần này người tỏ tình là Bùi Thần, Bùi Thần đó!

      Nhớ đến năm đó, xấu hổ tỏ tình với trước mặt tất cả đồng học, nghĩ lại bây giờ, Bùi Thần theo đuổi ngừng.

      dễ chịu, sảng khoái, nhiệt huyết sôi trào!

      Nông nô nổi dậy ca hát, ngủ được, ngủ được.

      Tần Khai Hân rời giường, quyết định gọi điện thoại cho Tiết Mạn, hỏi thăm tình hình của và Triển Lệnh Kiêu, nhân tiện ra chuyện của mình.

      Di động kêu mấy tiếng mới nối máy được, đầu bên kia điện thoại, giọng Tiết Mạn hơi khàn.

      “Mạn Mạn, cậu tới nơi chưa? Núi băng thế nào rồi?” Tần Khai Hân hỏi.

      “Mình tới từ buổi chiều, ấy...” Tiết Mạn dừng chút, “ còn việc gì nữa. Mình ở bệnh viện.”

      Ngữ khí này, vừa nghe thấy thích hợp, Tần Khai Hân cẩn thận hỏi: “ ta cần nằm viện ? Sao nghe giọng của cậu mệt mỏi như vậy?”

      Tiết Mạn thở dài: “ ấy có việc gì, chỉ là bị thương ở mặt, cần phải mổ.”

      Mặt? Tần Khai Hân cả kinh, ai cũng biết khuôn mặt của người nghệ sĩ có ý nghĩa như thế nào, nếu mặt của Triển Lệnh Kiêu bị thương đến mức phải mổ tuyệt đối phải chỉ xây xước đơn giản.

      Hủy dung? Tần Khai Hân dám nghĩ tiếp, hỏi Tiết Mạn: “Khi nào mổ? Mổ ở đâu? Mình qua đó với cậu.”

      cần, chỉ là tiểu phẫu, có gì nguy hiểm.” Tiết Mạn : “Cậu đừng lo lắng cho mình, chút năng lực chịu đựng đả kích mình vẫn có.”

      “Nhưng mặt ta...” Tần Khai Hân vẫn sốt ruột, sợ Tiết Mạn cậy mạnh.

      sao, bác sĩ chỉ cần bình phục lưu lại sẹo. ra nếu ấy lưu lại sẹo, mình cảm thấy cũng tốt, miễn cho sau này công khai, người khác mình mê mẩn sắc đẹp của ấy, ha ha.”

      Tiết Mạn bắt đầu bông đùa, Tần Khai Hân lại cười nổi, biết tính tình của mình và Tiết Mạn giống nhau, tuy trong lòng khổ sở nhưng ngoài mặt vẫn cười hi hi ha ha, nhàng hời hợt.

      “Hay là mình vẫn nên qua đó với cậu .”

      cần, trong tiệm bận rộn như vậy, cậu mà tới đây mình mới lo lắng.” Thái độ của Tiết Mạn rất kiên quyết.

      “Được rồi.” Tần Khai Hân thỏa hiệp, “Nhưng cậu phải đồng ý với mình, chăm sóc tốt cho bản thân, có việc gọi điện cho mình, cần cậy mạnh.”

      “Yên tâm, mình hứa với cậu.”

      Tiết Mạn trả lời , lại hỏi về buổi phỏng vấn hôm nay, hai người tán gẫu hồi lâu mới cúp điện thoại, toàn bộ câu chuyện Tần Khai Hân cũng chưa nhắc tới Bùi Thần, lúc này, thích hợp, chờ Tiết Mạn về rồi sau.

      đời này có bức tường nào bị gió lùa, ngày hôm sau, chuyện Triển Lệnh Kiêu bị thương truyền ra ngoài, các tạp chí lớn đều xôn xao, Internet lại càng bùng nổ lật trời, Weibo xuất từ khóa tìm kiếm ‘Triển Lệnh Kiêu bị gủy dung’, đến vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn ta vẫn nằm ở ICU(*).

      ICU là từ viết tắt tiếng của Intensive Care Unit tạm dịch là phòng chăm sóc đặc biệt.

      Tần Khai Hân vừa đến ‘Ivory Tower’ bị hai nhân viên nữ vây quanh, trước kia Triển Lệnh Kiêu từng khiêm tốn thân trong tiệm vài lần, Tiểu Lưu và Andy đều biết ta và Tiết Mạn có quan hệ, hơn nữa Tiểu Lưu còn là fan cuồng của Triển Lệnh Kiêu, đối với chuyện bị thương lần này càng gấp đến độ sắp nổi điên.

      “Tình huống cụ thể tôi cũng lắm, có điều hôm qua tôi liên lạc với Tiết Mạn, ấy Triển Lệnh Kiêu có việc gì, nguy hiểm đến tính mạng, cứ yên tâm.”

      ?” Tiểu Lưu thở phào nhõm, “Vậy gương mặt của chồng tôi thế nào?” Fan của Triển Lệnh Kiêu đều gọi ta là chồng, bình thường Tiết Mạn ở đây ấy dám gọi, giờ sốt ruột liền thốt ra rồi.

      “Cũng có gì đáng ngại, tóm lại cứ yên tâm.” Tần Khai Hân ràng muốn thảo luận việc theo hướng nghiêm trọng.

      tốt quá, mạng đều lung tung, tôi phải tình huống cho hôin fan biết.” Tiểu Lưu xong lại bổ sung thêm, “Bà chủ, yên tâm , chuyện khác tôi lung tung.” dien danlequydon

      “Biết rồi, cho nghỉ ngày lan truyền tin tức đó.” Tần Khai Hân cực kỳ tin tưởng nhân viên của mình, huống chi lần này tin tức mạng cũng hơi quá đáng.

      “Tuân lệnh!” Tiểu Lưu vui vẻ khỏi.

      Tần Khai Hân cười tít mắt quay đầu lại, phát nhân viên còn lại của tiệm – Andy, yên lặng nhìn .

      “Làm sao vậy? cũng muốn nghỉ?” Tần Khai Hân hỏi.

      Andy lắc đầu, muốn lại thôi: “Bà chủ, tôi cảm thấy ...”

      “Tôi làm sao?”

      “Hôm nay nét mặt của giống bình thường.” Cha Andy là thầy tướng số, ấyhọc được chút da lông (ý là học được chút xíu bên ngoài), thường xuyên mang ra hù dọa mấy sửng sốt.

      “Khác chỗ nào?” Tần Khai Hân hỏi.

      Andy: “Ánh mắt ôn hòa, sắc mặt hồng hào, khóe miệng nhếch lên, tâm tình rất tốt, quan trọng nhất là khi bước vào còn nhìn cửa kính cố ý vuốt vuốt tóc.”

      Tần Khai Hân xấu hổ: “ muốn cái gì?”

      “Bà chủ, mùa xuân đến rồi, nghĩ đến chuyện đương phải ?”

      “Cút!”

      Ngoài cửa có mấy cây đào, hoa nở rực rỡ, gió thổi qua, cánh hoa bay xuống, Tần Khai Hân nhìn đến nhập thần.

      Thời gian làm việc, người trong tiệm nhiều lắm, vừa có hai bước vào, là khách quen, họ mới ngồi xuống Andy bắt đầu xem chỉ tay họ rồi.

      “Chúc mừng mỹ nữ, năm nay thoát kiếp độc thân nha!”

      Thoát kiếp độc thân!

      Nghe thấy từ đó, Tần Khai Hân nhất thời lâng lâng.

      xem như thoát kiếp độc thân rồi sao? Giờ Bùi Thần là bạn trai ? Bạn trai, đây đúng là từ làm cho lòng người nở hoa, hoàn toàn thể bình tĩnh được.

      Tần Khai Hân nhịn được mở di động ra, lục lại lịch sử tin nhắn và Bùi Thần chuyện phiếm.

      Tối hôm qua ngủ trễ, sáng sớm nay ân cần hỏi thăm, lời tuy nhiều lắm, nhưng kể từ khi đáp ứng, thời gian còn chưa tới ngày, chủ động quan tâm nhiều lần, hoàn toàn chính là thái độ của người làm bạn trai nên có.

      Ai da, thế giới này tốt đẹp làm sao!

      Tần Khai Hân cười đến mức ánh mắt đều híp lại thành đường , Andy tới : “Bà chủ, chúc mừng , cũng thoát kiếp độc thân rồi.”

      “Tiểu Lưu có ở đây, tối nay tăng ca.”

      Andy: “...”

      Bộ phận quan hệ xã hội phản ứng rất nhanh, những tin tức như ‘Triển Lệnh Kiêu hủy dung’, ‘Triển Lệnh Kiêu nhập viện’ dần hạ bớt độ nóng, tuy nhiên chỉ cần Triển Lệnh Kiêu chưa ra mặt chuyện này còn kéo dài, Tiết Mạn ở bên kia cùng ta cũng chưa về.

      mình Tần Khai Hân bận tối mắt tối mũi, trái lại cậy mạnh, giảm bớt đơn đặt hàng đồ ngọt, chỉ chuyên tâm làm mấy bàn đồ ngọt đặt trước.

      Triển lãm cá nhân của Bùi Thần qua nhiều lần sắp xếp, cuối cùng quyết định tổ chức vào đợt nghỉ lễ mồng tháng năm, thời gian còn hơn tháng, ngoại trừ chuẩn bị còn phải chụp hình, công việc bề bộn.

      Mặc dù bận bịu như vậy nhưng buổi tối vẫn cố gắng về nhà, cùng Tần Khai Hân ăn cơm.

      Từ lần đầu tiên lo lắng gõ cửa nhà đối diện, đến bây giờ mỗi ngày đều chạy sang ăn cơm, tuy cảm thấy giống như nằm mơ, nhưng da mặt của Tần Khai Hân dày hơn tầng, thái độ cũng thản nhiên hơn rồi.

      Như lúc này, hai người cơm nước xong lại cùng nhau rửa chén.

      Tuy là cùng nhau rửa nhưng bình thường vẫn là do Bùi Thần phụ trách rửa chén, ở bên cạnh giúp đỡ mà thôi.

      “Nếu hôm nay để em rửa chén .” Tần Khai Hân xung phong nhận việc, rất xấu hổ vì ăn chùa uống chùa rồi.

      “Được.” Bùi Thần tránh ra.

      Thực ra chỉ khách sáo mà thôi, có cần đáp ứng nhanh như vậy ? Tần Khai Hân xấu hổ, xắn tay áo chuẩn bị rửa chén.

      Nước vặn ra rất nóng, tay vừa đụng tới phải rụt về, muốn đưa tay ra điều chỉnh, Bùi Thần duỗi tay giúp giảm nhiệt độ.

      Giờ phút này, đứng sau lưng , dáng người cao lớn kề sát lưng , chỉ cần hơi nhúc chích chút, hai người áp vào nhau.

      Tần Khai Hân cảm thấy ngón tay bị phỏng cực kỳ cực kỳ nóng, nhiệt độ cơ thể từng chút từng chút tăng lên.

      Lúc này, tay trái của Bùi Thần điều chỉnh nhiệt độ, tay phải lại vòng qua người thử nước, kết quả là, bị nhốt chặt, hơn nữa, cơ thể hai người cũng áp sát vào nhau.

      Trời ạ!

      Tần Khai Hân suýt chút nữa hít thở thông, xê dịch bước về phía trước.

      Bùi Thần để ý, chỉ thản nhiên : “Như vậy ổn rồi, em thử xem còn nóng ?”

      Toàn thân đều nóng lên, nhất thời phản ứng kịp Bùi Thần gì.

      “Tiểu Hân.” Bùi Thần gọi.

      “Hả?” phản ứng kịp, ngẩng đầu, gáy đụng vào cằm , cổ khẩn trương rụt lại.

      “Thử xem nước còn nóng ?” .

      “A...” yếu ớt đưa tay ra, sợ đụng phải nên động tác rất cẩn thận.

      Đột nhiên, tay của bị Bùi Thần nhàng bắt được, kéo tay đến giữa dòng nước, hỏi: “Thế nào, còn nóng ?”

      Nóng! Cả người đều nóng!

      Tần Khai Hân lắc đầu: “... Hết nóng rồi...”

      “Vậy có lạnh ?” hỏi xong, lại cầm tay , còn muốn thử tiếp.

      cần, em muốn là vừa rồi.” vội .

      “Tốt.” cười cười, lui về sau bước .

      Tần Khai Hân muốn thở ra cúi người, ghé đầu đến trước mặt , duy trì tư thế vừa rồi, cầm lấy cái bát, : “Vậy cùng nhau rửa .”

      A???

      A!!!

      Mấy cái bát đó, Tần Khai Hân nhớ mình rửa như thế nào, chỉ nhớ Bùi Thần cầm tay , trán thỉnh thoảng đụng vào mặt , chỉ cần vừa quay đầu là có thể nhìn thấy cái cổ thon dài của , còn cả hầu kết cổ...

      ràng ăn cơm no, tại sao còn đói như vậy? Tần Khai Hân nuốt nước miếng, mấp máy đôi môi khô khốc, để cho chính mình tập trung, chuyên tâm rửa chén.

      cọ, cọ!

      cọ!

      Thế này còn để người ta sống hay ? (tot) ~~

      ngoài dự đoán, buổi tối Tần Khai Hân lại mất ngủ, có điều, mất ngủ cũng được, nếu như mất ngủ, sợ mình mộng xuân cả đêm.

      ‘Mộng lang’, Tiết Mạn ra từ này, càng ngày càng chuẩn xác.

      Ngủ được, Tần Khai Hân quyết định ngồi dậy thành cho Hắc Sắc U Mặc biết chuyện mình tước vũ khí đầu hàng.

      Nhưng mà, tin nhắn gửi hề có hồi đáp, có lẽ ta bận chăng? Tần Khai Hân nghĩ như vậy, ngược lại quá để ý.

      Nhà đối diện, Bùi Thần ngồi trước máy tính chăm chú nhìn cửa sổ trò chuyện.

      Bánh kem dâu tây: Hắc ca, tôi và học trưởng ràng, chuyện trước kia đều là hiểu lầm. ấy thổ lộ với tôi, tôi thể chống lại chủ nghĩa tư bản ‘Viên đạn bọc đường’ (tương tự với thành ngữ ‘mật ngọt chết ruồi’ của mình ý) được.

      Bánh kem dâu tây: Thực ra tôi vẫn thích ấy, nhiều năm như vậy cũng thể bỏ xuống, chủ yếu vẫn là quên được ấy.

      Bánh kem dâu tây: Còn nữa, ấy kho thịt bò ăn siêu ngon!

      Bánh kem dâu tây: Hắc ca, ở đâu rồi?

      Bánh kem dâu tây: bận sao? Tôi chỉ báo cho chút tiến triển, cần để ý nha...

      Bánh kem dâu tây: Ngủ ngon, Hắc ca ^_^

      Trong phòng là mảnh yên tĩnh, Bùi Thần lại lần nữa rơi vào trong hồi ức.

      Năm ấy, cha mẹ luôn công tác ở quốc cuối cùng cũng lấy được thẻ xanh(*), chuẩn bị để qua đó du học. Thủ tục đều làm xong, chỉ thiếu tấm vé máy bay, nhưng lại đồng ý, muốn đợi kỳ thi đại học kết thúc mới tính đến chuyện du học. Truyện được edit tại *******************. Mọi trang web khác đều là copy xin phép.

      (*) Thẻ dùng cho người định cư ở nước ngoài.

      ra chỉ có chính ràng, căn bản phải vấn đề thi hay thi, chỉ muốn ở lại trường thêm năm, bởi vì ở nơi đó mỗi ngày đều có khuôn mặt tươi cười với , bỏ được, cũng nỡ bỏ.

      Nhưng mà, chuyện ngoài ý muốn cứ như vậy mà xảy ra, cha đột ngột qua đời, khiến cho thể buông tha mọi thứ, xuất ngoại bầu bạn với mẹ.

      còn nhớ sau khi đến quốc tuần, mẹ bởi vì thương tâm quá độ, ngất nhiều lần, hoàn toàn thể xử lý chuyện hậu của cha, tất cả mọi chuyện đều là do nén bi thương, dưới giúp đỡ của đồng nghiệp và bạn bè của cha mẹ hoàn thành.

      Sau tuần bận rộn, rốt cuộc có thời gian liên lạc với Tần Khai Hân, mấy ngày mấy đêm có chợp mắt, trong đầu vô cùng hỗn loạn.

      nhớ đến lời thổ lộ của trước khi rời , hạnh phúc ấy chỉ kéo dài vẻn vẹn mấy tiếng đồng hồ, rồi bỗng nhiên từ trong ánh sáng rực rỡ rơi vào bóng tối đau khổ, hoàn toàn biết phải đối mặt thế nào.

      Khi đó, biết mình có khả năng trở về, cho dù trở về, đợi kỳ thi đại học kết thúc, vẫn phải xuất ngoại, phải đối mặt với chia ly.

      Đau dài bằng đau ngắn, giải thích ràng .

      cầm lấy di động, bấm dãy số mình chưa hề gọi qua nhưng vẫn còn lưu trong danh bạ.

      tiếp điện thoại.

      “Alo, xin hỏi đây là nhà của Tần Khai Hân phải ?” .

      “Bùi Thần?” Người ở đầu dây bên kia nhận ra giọng của .

      “Tôi là Bùi Thần, xin hỏi là?” d/đ'l/q;đ

      “Chào học trưởng, em là bạn cùng bàn của Khai Hân – Tạ Phái Phái.” trong điện thoại tự giới thiệu.

      Lúc đó tan học, bạn học ở nhà chút cũng kỳ quái, Bùi Thần hỏi: “Chào, xin hỏi Tiểu Hân có nhà ?”

      “Học trưởng, tại Tiểu Hân muốn chuyện với , có chuyện gì cứ với em.”

      “Nghĩa là sao?”

      ấy thổ lộ với , đáp lại, ấy sắp tức chết rồi, ấy ấy chán gét , bảo đừng đến tìm ấy nữa.”

      Chán ghét!

      Hai chữ này như kim châm đâm vào lòng , nếu tại bắt đầu chán ghét , vậy khi biết về nước nữa có phản ứng như thế nào?

      Khoảnh khắc đó, lùi bước, chỉ qua loa tình hình nhà mình cho Tạ Phái Phái nghe, bảo ta chuyển lời đến Tần Khai Hân, còn để lại địa chỉ hòm thư nhà mình ở quốc, đợi khi ổn định cảm xúc liên lạc với .

      Song, còn chưa nhận được bưu phẩm của Tần Khai Hân ngược lại, bưu phẩm của Tạ Phái Phái nhận ít, trong đó đều chán ghét như thế nào, trước mặt đồng học tốt ra sao, ta còn khuyên nghĩ thông suốt, thậm chí biểu lộ ra cả chút ái mộ.

      Lúc đầu, còn gửi trả mấy bưu phẩm, dần dần lại phát ra manh mối.

      Toàn bộ mọi chuyện, mãi đến khi dùng thân phận ‘Hắc Sắc U Mặc’ tiếp cận , mới từ từ lộ ra chân tướng.

      Hóa ra sau khi xuất ngoại, bị cảm cúm nặng phải ở nhà nghỉ ngơi, ngày đó Tạ Phái Phái đúng dịp đến nhà thăm , ngoài ý muốn thay nhận điện đoại.

      Tạ Phái Phái hề cho biết bất cứ chuyện gì liên quan tới cú điện thoại kia, cho nên ngay từ đầu cũng biết từng tìm , càng biết xảy ra chuyện gì.

      Nhưng, kịp giải thích, bởi vì khi đó hận tới tận xương tủy, còn sớm ở quốc, hẳn trở về.

      ‘Hắc Sắc U Mặc’ là bài hát thích nhất: “Khổ sở, là vì buồn lâu, là vì suy nghĩ quá nhiều, là vì tâm lý bị ảnh hưởng...”

      suy nghĩ lâu, cũng đấu tranh lâu, cuối cùng quyết định giấu diếm thân phận của mình, lợi dụng ‘Hắc Sắc U Mặc’ yên lặng bảo vệ bên cạnh .

      Mà bây giờ, rốt cuộc phần bảo vệ này có thể quang minh chính đại do hoàn thành rồi.

      Như vậy, ‘Hắc Sắc U Mặc’ nên nơi nào?

      trả lời , Bùi Thần lặng lẽ khép máy tính lại.
      Last edited by a moderator: 26/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, meomeoni5 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 23

      Editor: Peiria

      Vài ngày sau, tin tức về Tần Khai Hân được đăng lên với tựa đề vô cùng hấp dẫn: ‘Ngọt ngào chỉ là bánh ngọt, còn có người làm bánh’.

      Là phóng viên mỹ thực giàu thâm niên, ngòi bút của Hách Trì rất tài hoa, miêu tả đồ ngọt chuyên nghiệp, khiến người ta thèm dãi.

      Nhưng làm cho bài phỏng vấn ấn tượng nhất chính là ý niệm của Tần Khai Hân, trong văn chương có hơi thở kinh doanh tầm thường, chỉ có mộng tưởng và hoài bão. Giống như tên cửa tiệm của ‘Ivory Tower’ vậy, Tần Khai Hân dùng đôi bàn tay của mình tạo ra ngọt ngào thoát ly thực tế, để cho mỗi thực khách đều có thể nhấm nháp được tư vị hạnh phúc.

      bài phỏng vấn mỹ thực độc đáo như vậy, rất nhanh thu hút được vô số lượt xem, mà mấy tấm ảnh riêng tư của Tần Khai Hân, lại càng hấp dẫn chú ý của ít người, mọi người xôn xao bình luận bánh ngọt xinh đẹp, người làm bánh ngọt càng xinh đẹp hơn, họ đều muốn đến tiệm cafe gặp bà chủ xinh đẹp lần.

      Buổi sáng mới đưa tin, buổi chiều có hơn trăm người chen chúc nhắn tin cho Tần Khai Hân, đơn đặt hàng ngừng tăng lên, còn có rất nhiều người hỏi về tình hình lớp học, hy vọng đến lúc đó có thể tham gia.

      Toàn bộ những điều này làm cho Tần Khai Hân rất kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng), khỏi có chút trở tay kịp.

      Triển Lệnh Kiêu thuận lợi hoàn thành phẫu thuật, Tiết Mạn ta khôi phục rất khá, chỉ là tại mặt vẫn còn quấn băng gạc, ra ngoài khỏi bị phóng viên viết bài lung tung, cho nên mỗi ngày đều ở lại trong bệnh viện, nhờ Tiết Mạn chiếu cố.

      Tiết Mạn có ở đây, đối với Tần Khai Hân mà công việc và tư vấn đúng là khó có thể ứng phó, dám tùy tiện nhờ người đến hỗ trợ, chỉ có thể lựa chọn đơn đặt hàng, ở phương diện khác bắt đầu chọn người, ngoài ra, còn phải giải thích với khách hàng mình rất khó xử, có cách nào nhận thêm đơn hàng, cả ngày vô cùng bận bịu.

      Tuy nhiên, bề ngoài giống như từ bỏ ít vụ làm ăn, nhưng trong lúc vô hình tạo nên hình thức marketing cung đủ cầu, làm cho bao nhiêu khách hàng nhớ mãi quên bánh ngọt của , tìm mọi phương pháp, cho dù đơn đặt hàng bị đẩy lùi tháng đều chút để ý.

      Buôn bán phải làm, đương cũng phải làm, chín giờ tối, Tần Khai Hân kết thúc ngày bận rộn, nằm thẳng đơ ghế sofa nhà Bùi Thần, yếu ớt lên tiếng: “Đói... Em đói...”

      Ngắn ngủi thời gian, từ nhìn thấy Bùi Thần đỏ mặt, bước vào cửa nhà còn cân nhắc cái gì thục nữ biến thành mặt dày mày dạn, biết xấu hổ nữa rồi.

      ra bảy năm trước, cũng hề cố kỵ trước mặt như thế này, nên cười cười, nên uống uống, nếu đói liền cướp lấy quả táo cắn miếng gặm sạch , đương nhiên, khi cắn miếng mà thấy chua trả lại.

      cho cùng, nguyên tắc ứng xử của chính là, trước đồ ăn ngon cần giữ nguyên tắc.

      Dĩ nhiên Bùi Thần để ý Tần Khai Hân làm những chuyện như vậy, có thể trở lại trạng thái trước kia nhanh như vậy, thậm chí còn cảm thấy cực kỳ may mắn, điều này chứng tỏ ngăn cách giữa bọn họ bắt đầu chậm rãi tiêu tan rồi.

      hy vọng có thể hoàn toàn quên khổ sở, lần nữa ỷ lại vào , càng sớm càng tốt.

      nồi gà hầm nấm hương, đĩa tôm chiên trứng, lại thêm đĩa rau xào, đối với người ăm cơm trễ mà , Peiria.ddlqđ đây đúng là mỹ vị nhiều dinh dưỡng lại để dạ dày co bóp quá nhiều.

      Thời điểm Bùi Thần mang đồ ăn ra, Tần Khai Hân mệt đến mức ngủ thiếp ghế sofa, giấc mơ, trong đó có bàn thịt cá, Bùi Thần ngồi đối diện mỉm cười nhìn ăn.

      Khi ăn được nửa, bỗng nhiên : “Chờ em ăn xong .”

      lấy làm kinh hãi, lập tức hỏi: “... đâu.”

      “Xuất ngoại, trở về nữa, đây là bữa cơm cuối cùng ăn cùng em, mau ăn .”

      “Em ăn nữa!” hoảng sợ đẩy đĩa rau trước mặt ra.

      Nhưng Bùi Thần lại thay đổi sắc mặt, cầm cái đùi gà, cứng rắn nhét vào miệng : “Ăn, mau ăn !”

      , em ăn!” hét lên rồi tỉnh lại, nhìn thấy gượng mặt của Bùi Thần, trong nháy mắt, cảm xúc khống chế được, nước mắt thi nhau rơi xuống.

      Nước mắt rơi bất thình lình khiến Bùi Thần hoảng sợ, vội vàng qua ôm lấy , hỏi: “Làm sao vậy, mơ thấy ác mông sao? Đừng sợ, có ở đây.”

      Tần Khai Hân ở trong lòng khóc hồi, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, bỗng nhiên ý thức được mình vì cơn ác mộng mà khóc thành như vậy, cũng quá ngu ngốc, vì thế lau nước mắt mình có việc gì.

      Kết quả, Bùi Thần ôm đầu , sờ soạng sờ soạng, rất thoải mái, vì thế dứt khoát ỷ lại, thuận tiện đặt hai bàn tay trước ngực , nơi này chạm chút, nơi đó chọc chút. Peiria diễnđànlê quýđôn

      Nhìn cơ ngực này, rắn chắc, còn có cơ bụng phía dưới, cách lớp áo sơ mi còn có thể thấy hình dạng, múi, hai múi, ba múi,...

      “Tiểu Hân...” Bùi Thân gian nan mở miệng, giọng khàn khàn.

      “Hả?” Tần Khai Hân ngẩng đầu.

      Nét mặt khẽ biến, hỏi: “ phải em em đói bụng sao?”

      Đói! Ngăn cách lớp áo sơ mi mỏng, Tần Khai Hân cố gắng miêu tả hình dạng bắp thịt dưới tay.

      “... Cơm ăn được rồi.” gằn từng tiếng.

      Cơm? Tần Khai Hân sáng mắt, cuối cùng buông lỏng ‘móng vuốt’, thoát ra khỏi ngực , vui vẻ chạy đến bàn ăn, đặt mông ngồi xuống ghế.

      sofa, Bùi Thần thở phào nhõm, đứng lên, liên tục điều chỉnh tư thế ngồi.

      mau ra ăn , canh gà rất ngon nha.” Tần Khai Hân uống ngụm canh gà, lại gắp con tôm vào miệng, : “Tôm non mềm, ăn rất ngon.”

      “Sao ra đây, Đồ ăn sắp nguội rồi.” quay đầu thúc giục.

      Lúc này, Bùi Thần mới chầm chậm bước tới, ngồi xuống, chính mình còn chưa ăn miếng nào gắp cho cái đùi gà, đưa qua.

      Đùi gà?!

      Thứ này lại làm Tần Khai Hân nhớ đến ác mộng vừa rồi, nhất thời cả người thoải mái, rụt cổ, lắc đầu: “Em cần, ăn ...”

      sao, có thể ăn thứ khác.” gắp chân gà qua.

      “Em cần!” Tần Khai Hân bỗng xù lông.

      Tay Bùi Thần dứng lại.

      lấy lại tinh thần, ý thức được chính mình luống cuống, luống cuống giải thích: “Ý của em là... Em muốn ăn chân gà, em ăn cánh gà là được rồi, em thích cánh gà...”

      “Được.” cười cười, gắp cái cánh gà cho .

      Sau đó, bầu khí đột nhiên trở nên trầm mặc, Tần Khai Hân gặm cánh gà trong bát, nhớ lại ác mộng lúc nãy, trong lòng có tư vị.

      “Học trưởng.” gặm xong cánh gà, ngẩng đầu .

      “Làm sao vậy?” hỏi.

      “Vừa rồi, em nằm mơ thấy ác mộng.”

      “Mơ thấy cái gì?”

      “Em mơ thấy để cho em ăn đùi gà, em ăn xong rồi , trở về nữa.” xong, nhìn rời mắt, hỏi: “Lần này trở về, nữa ?”

      Bùi Thần ngẩn người, đôi mắt híp lại, trả lời.

      Nhất thời, trong lòng Tần Khai Hân lạnh nửa.

      “Nếu , em cùng sao?” Bùi Thần đột ngột hỏi.

      .” buông đũa, cực kỳ quyết đoán trả lời: “Em sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, nghiệp và gia đình đều ở đây, em rồi, em vì bất cứ nguyên nhân nào mà từ bỏ cuộc sống của mình.” đứng lên, chuẩn bị ra về.

      “Vậy cũng .” gần như thốt lên.

      Tần Khai Hân dừng bước, ngây ngốc nhìn .

      sinh ra ở đây, cũng từng sống ở đây, đối với nghiệp ở đâu cũng giống nhau, mà gia đình...” dừng chút, ngẩng đầu nhìn chăm chú: “Chỉ cần em nguyện ý, bất cứ lúc nào chúng ta đều có thể tạo ra gia đình.”

      “...” Tần Khai Hân cứng ngắc hồi lâu, chậm rãi tiến thêm hai bước, sau đó bỗng quay lại, nhìn , xác nhận chính mình có nghe nhầm.

      Bùi Thần vẫn nhìn thẳng vào như cũ, chân thành, thẳng thắn.

      trở về chỗ ngồi, lần nữa cầm lấy đôi đũa, ánh mắt xấu hổ đảo vài vòng, lúc này mới mím môi, yếu ớt mở miệng: “Cái kia... Em vẫn còn muốn ăn cánh gà.”
      Last edited by a moderator: 26/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, meomeoni5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :