1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đầu lưỡi - Ức Cẩm (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 15

      Editor: Peiria

      Bùi Thần rửa chén trong nhà bếp, Tần Khai Hân ở bên ngoài đứng ngồi yên, tiếng nước ào ào truyền vào lỗ tai, làm rung màng nhĩ, đồng thời khuấy đảo trái tim .

      Cho dù rất cố gắng coi Bùi Thần như bạn bè bình thường nhưng có bạn bè nào vào đêm mồng 3 Tết, uống rượu mình rồi chạy tới gặp mặt bạn khác giới ? Dùng ngón chân để nghĩ cũng biết quan hệ trong đó đơn giản như vậy.

      Giống như Tiết Mạn từng , giữa đàn ông và phụ nữ tồn tại quan hệ bạn bè thuần khiết, trừ phi dáng vẻ của người quá xấu.

      là, Bùi Thần rất tuấn tú, cũng xấu, huống chi vào bảy năm trước từng thổ lộ với , có thêm tầng quan hệ này, bây giờ hai người ở chung chỗ lại càng có vẻ ái muội.

      Tần Khai Hân ngồi ở góc khuất của bàn, đầu dựa vào tường, muốn đập đầu cái. cảm thấy lấy chỉ số thông minh của mình thể nào đoán được ý đồ của .

      Nếu thích, hà cớ gì lại muốn trêu chọc ? Nếu thích, ra chết sao?

      , nếu ra, chắc chắn chết – kinh hãi mà chết.

      Lúc này, tiếng nước chảy ngừng lại, Bùi Thần rửa chén bát xong ra ngoài.

      Tần Khai Hân nhắm mắt suy nghĩ, bỗng nhiên bị làm cho giật nảy mình, còn đụng vào tường.

      Cộp...

      tiếng trầm đục, đau đến nhe răng.

      “Cẩn thận!” Bùi Thần vội vàng chạy qua.

      Rốt cuộc là ‘cẩn thận’ hay là ‘Tiểu Hân’? Người này cái gì cũng ràng, ai đoán được trong lòng nghĩ gì?

      Tần Khai Hân ôm đầu, biết là đau đến mức nào, cái mũi ê ẩm, thậm chí còn có chút muốn khóc.

      Bùi Thần bước tới, muốn kiểm tra vết thương của .

      “Tôi sao.” Tần Khai Hân ngừng co người vào trong góc khuất.

      “Để nhìn xem.” Tay giữ chặt vai , xoay người lại, cẩn thận quan sát.

      Chẳng qua chỉ là đụng đầu vào tường, mặc dù có gì nhưng vẻ mặt giống như muốn khóc của quả hù dọa Bùi Thần, dùng ngón tay mềm mại nhàng chạm vào đầu , hỏi: “Chỗ này đau ?”

      Đầu gần như tựa trong ngực , Tần Khai Hân nhất thời phản ứng kịp, nghe thấy hỏi, chỉ lúng ta lúng túng lắc đầu.

      lại thay đổi vị trí, hỏi: “Chỗ này?”

      Tần Khai Hân lại lắc đầu.

      “Hay là chỗ này?”

      ...

      Bị hỏi như vậy nhiều lần, ngay cả Tần Khai Hân cũng quên mất mình đau ở đâu, ngẩng đầu lên : “ ra tôi còn đau nữa...”

      đau nữa sao?” Bùi Thần dừng động tác, tầm mắt rơi vào mặt , bàn tay vẫn đặt đầu , ngón tay luồn qua mái tóc có chút lộn xộn.

      Quá xấu hổ rồi!

      “Cái kia... có thể cách xa tôi chút được ? Quá... quá gần rồi!” đỏ mặt , mông cố gắng xê dịch sang nơi sáng sủa, cơ thể gắng thoát khỏi ôm ấp của .

      Tay Bùi Thần dừng lại giữa trung, sau đó chậm rãi thu tay về, cũng lùi lại phía sau, lúc này mới mở miệng : “Tiểu Hân, nếu có làm chuyện gì khiến em thoải mái nhận lỗi với em.”

      bỗng nhiên trịnh trọng như vậy, ngược lại Tần Khai Hân cảm thấy hơi xấu hổ: “Tôi có ý đó, tôi chỉ thấy...” dừng chút, cắn cắn môi, “Dù sao chúng ta rất nhiều năm có gặp mặt, tôi biết tình huống của ra sao, cũng biết tôi làm cái gì, cho nên... Ý tôi là...”

      Thực ra rất muốn rằng, chúng ta quen thân như thế, đừng đứng gần tôi quá, nhưng khi ra miệng lại có vẻ lộn xộn, ngón tay dưới bàn quả xoắn vào nhau như bánh quai chèo rồi.

      “Tôi muốn , chúng ta có quan hệ đó, vạn nhất để người khác hiểu lầm, chẳng hạn như là bạn gì gì đó của , đương nhiên tôi biết có bạn hay chưa...” muốn biểu đạt cách uyển chuyển, cuối cùng càng lúc càng lúng túng, giọng cũng càng ngày càng .

      “Mấy năm nay luôn ở quốc, đọc sách mấy năm, sau khi tốt nghiệp mở sudio của riêng mình, giờ vẫn làm công việc này, hơn nữa...” tạm dừng chút, “ vẫn còn độc thân.”

      Tần Khai Hân trợn trừng mắt, hai, phải là tôi muốn hỏi những thứ này!

      “Em muốn hỏi gì nữa à?” Bùi Thần hỏi.

      ra tôi...” Tần Khai Hân ấp úng, “, có...”

      “Vậy đến lượt hỏi em.”

      Khoan , kịch bản vốn phải viết như vậy!

      “Còn em, tình hình của em thế nào?”

      Haizz, giờ biến thành vấn đáp rồi, Tần Khai Hân cam chịu số phận, cúi đầu : “ tệ.”

      “Là sao?” giống như nghi ngờ, lại giống như lẩm bẩm.

      Phải ? chút cũng !

      Mặc dù mấy năm gần đây Tần Khai Hân có phòng làm việc của mình, cũng mở tiệm cafe, trong xã hội hỗn tạp dần dần có chút danh tiếng nhưng vào năm đầu tiên rời , tốt chút nào.

      Hướng Dương là trường trung học trọng điểm, phong cách giáo dục nhất định rất tốt, nhưng điều này ngăn cản được bạn bè xa lánh , so với bị ức hiếp về thể xác, lạnh nhạt tẩy chay còn đáng sợ hơn.

      khoảng thời gian, mọi người trong trường đồn nhau rằng Bùi Thần bị lời tỏ tình của dọa sợ nên mới rời , ngay từ đầu hề tin những tin đồn này, nhưng có nhiều người như vậy, ngay đến chính cũng bắt đầu hoài nghi.

      Chẳng lẽ, Bùi Thần rời là vì ?

      khoảng thời gian, cảm xúc của xuống rất thấp, tính tình nóng nảy, muốn giao lưu với người khác, thành tích tụt dốc phanh, lại thường xuyên ăn uống kiểm soát, lập tức béo lên 150 cân (1 cân TQ = 0,5 kg), đối với dáng người cao 1m60 như , thể trọng như vậy quả có cách nào nhìn thẳng vào được.

      Ban đầu, đồng học nghe xong tin đồn, trong lòng có khúc mắc với , mà lại cam chịu, cuối dẫn đến việc trở thành người ngoại tộc trong lớp, ai sẵn lòng trao đổi với , thậm chí có mấy học sinh hư hỏng cả ngày cười nhạo hình thể của , coi như đối tượng tùy ý bắt nạt.

      lần, nam sinh xấu nhất trong lớp gọi là ‘Heo mập’, rất tức giận, cùng nam sinh kia đánh nhau, kinh động tới cả thầy .

      Sức chiến đấu của rất mạnh, đánh nam sinh kia tới mức biến dạng, giáo viên gọi cả hai người vào văn phòng phê bình trận, còn tính tình quá kém, càn phải thay đổi.

      Sau đó biết thế nào, trong lớp bắt đầu có người tính tốt, còn có khuynh hướng bạo lực, rất nhiều người dám chuyện với , mà cũng muốn tiếp xúc với họ.

      Lại có lần, trường học tổ chức tham quan Tô Châu, xe dừng lại ở khu vui chơi lúc, sau khi ra khỏi WC phát xe mất, balo và di động của đều ở xe, chỉ có thể trơ trọi mình đợi ở trạm nghỉ cho đến khi trời tối.

      còn nhớ hôm ấy mưa to gió lớn, sợ nhìn thấy người đến tìm mình nên dám vào trong cửa hàng tiện lợi trú mưa, đành phải co người lạnh run trước cửa. Về sau vẫn là nhân viên cửa hàng giúp báo cảnh sát đưa về nhà.

      Ngày đó ngồi trong xe cảnh sát, khóc lớn trận, hai tay ôm mặt, nước mắt theo kẽ tay chảy ra ngoài, từ khi Bùi Thần rời khỏi, chưa từng giọt lệ, nhưng trong khắc kia, uất ức tới cực hạn làm nhịn được nữa rồi.

      hận , lại thích , hai loại cảm xúc lẫn lộn hòa trong trời mưa tầm tã, cuối cùng tất cả đều hóa thành nước mắt, làm cảnh sát trẻ bên cạnh sợ tới mức chân tay luống cuống.

      Về sau, vì chuyện này mà mẹ tới trường ầm ĩ hồi, nhưng giáo viên lại từ chối giải thích để cho đồng học của thừa nhận trước, khi tất cả mọi người giống hệt nhau mới cho qua.

      Tuy rằng giáo viên lời xin lỗi, nhưng từ sau ngày ấy, chỉ là đồng học, ngay cả giáo viên cũng thờ ơ với .

      Kỳ thực Tần Khai Hân vô cùng cảm ơn mẹ mình, sau kiện Tô Châu kia, mẹ Tần càng nghĩ càng cảm thấy thích hợp liền hỏi thăm khắp nơi, khi biết được tình huống của con mình, bà nhận ra mọi việc rất nghiêm trọng.

      Mặc dù cách thời gian thi đại học chỉ còn nửa học kỳ nhưng mẹ Tần vẫn dứt khoát cho con chuyển trường.

      Tuy trường mới phải là trường trọng điểm nhưng khí trong trường có áp lực, các học sinh cũng rất nhiệt tình thân thiện, Tần Khai Hân được mẹ mình khuyên giải nhiều lần, bắt đầu nghĩ lại chính mình.

      Rốt cuộc, còn cam chịu, từ từ bước ra khỏi bóng tối.

      Trường học mới rất tốt, có điều kiến thức căn bản của Tần Khai Hân rất kém, năm ấy thi đại học có bất ngờ gì xảy ra, trượt.

      Mẹ Tần trách , lại kiên trì xin cho học lại.

      Mới đầu rất bài xích việc học lại, nhưng vào mùa hè năm đó, quen biết ‘Hắc Sắc U Mặc’, khoa trương khi rằng nếu có ‘Hắc Sắc U Mặc’ cổ vũ, chỉ sợ học lại năm nữa cũng đậu đại học, lại càng có thành tựu như bây giờ.

      Ai rồi cũng gặp phải những thất bại, nhưng Tần Khai Hân cảm thấy mình vẫn còn may mắn, ít nhất trong những ngày tháng khó khăn nhất, có người đứng vách núi kéo lên, để sa ngã rơi vào vực sâu vô tận, trọn đời thể xoay người.

      “Tôi rất tốt.” Tần Khai Hân thoát ra từ trong hồi ức, “Con người thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, có lẽ tôi tốt hơn , nhưng được như bây giờ, tôi rất vừa lòng rồi.”

      ra ...” Ánh mắt Bùi Thần buồn bã, cuối cùng chỉ khẽ: “Chỉ cần em tốt là an tâm rồi.”

      A, tại sao bỗng nhiên lại xấu hổ vậy?

      Tần Khai Hân lấy lại bình tĩnh, đứng lên: “Chắc là đến giờ rồi, tôi vào trong xem thử.”

      Sữa và bánh Mousse đông lại, lấy chúng từ trong tủ lạnh ra, đặt vào đế bánh làm sẵn, rồi đổ thêm lớp sốt kem, sau khi bánh định hình lại dùng bơ viết chữ ‘Cát’(*), chiếc bánh Mousse lê ngập tràn khí vui mừng hoàn thánh.

      (*) Trong tiếng Trung, ‘cát’ (吉/jí) mang nghĩa là may mắn.

      làm tổng cộng bốn cái bánh, hợp thành ‘Như ý cát tường’, sau đó dùng cái hộp đỏ đựng cẩn thận, ra khỏi nhà bếp.

      Lúc này, ngoài tiệm có người đốt pháo hoa, trong cơn mưa pháo hoa đầy trời, Bùi Thần nhận lấy cái hộp trong tay .

      “Cảm ơn.” .

      Đúng lúc đó, đợt pháo hoa nổ tung bầu trời đêm, ánh sáng của khói và lửa chiếu xuyên qua cửa kính sát đất, ánh lên khuôn mặt đẹp trai của Bùi Thần, so với pháo hoa lại càng rung động lòng người.

      Tần Khai Hân bất giác nuốt khan, lấy lại tinh thần, : “ cần khách khí, tổng cộng là 250 đồng.”

      +++++

      Lời tác giả: [Sợ mọi người bảo tác giả gì nên tôi ở đây vậy, khi tôi viết văn, nghĩ xong những ý chính rồi mới bắt đầu viết chữ, thỉnh thoảng quay lại nhìn chút, thực tế, tôi rất muốn xem lại phần đầu bởi vì cần sửa rất nhiều. Ngoài ra, mười năm sửa lại thành bảy năm, chủ yếu là do tôi cảm thấy mười năm quá dài, quá gian nan.]
      Last edited by a moderator: 26/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, meomeoni6 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 16

      Editor: Peiria

      “Cái gì? Bốn cái bánh, cậu lấy ta 250?” Tiết Mạn mở to hai mắt, “Cậu cũng độc ác, bánh Mousse lê bán lẻ mới có 25 đồng.”

      “Tết lịch tăng ca, mình đòi gấp ba tiền lương là có lương tâm rồi, chẳng lái xe quay về cần phí xăng dầu sao?” Tần Khai Hân liếc cái.

      “Mình cảm thấy mình nên học tập theo cậu, đối với đàn ông phải ngoan độc chút, tục ngữ rất đúng, phụ nữ tàn nhẫn địa vị ổn định.”

      “Thôi , cậu muốn ngoan độc đối với ‘Núi băng’ nhà cậu là điều thể.”

      đến Triển Lệnh Kiêu, vẻ mặt Tiết Mạn nhất thời suy sụp: “Được rồi, có thể miễn bàn tới ấy ? cho mình về ‘Mộng lang’ , về sau thế nào?”

      ta đưa tiền cho mình liền , còn có thể như thế nào nữa?” Tần Khai Hân .

      “Chẳng lẽ chút hay làm cái gì đó? Cậu cố nhớ lại xem, đừng bỏ lỡ mất đoạn đặc sắc.” Tiết Mạn vẻ mặt bát quái.

      Tần Khai Hân im lặng, ra có chuyện vẫn chưa với Tiết Mạn.

      Ngày đó sau khi Bùi Thần cầm bánh , ra đến cửa dừng lại, đứng ngược chiều ánh sáng pháo hoa, với câu, bởi vì đúng lúc ấy có hộ gia đình đốt pháo, thanh quá ồn ào, có nghe , chỉ nghe được chữ cuối: ‘... em.’

      Rốt cuộc là cái gì em?

      Ban đêm Tần Khai Hân ngủ ngon giấc, luôn nghĩ về chuyện này, về sau là nghĩ mãi ra nên suy nghĩ nữa.

      “Phải rồi, sau khi về ta gửi cho mình tin.”

      “Tin gì?” Hai mắt Tiết Mạn sáng lên.

      “Cũng có gì, chỉ là ảnh chụp hộp bánh Mousse, sau đó cho bạn bè trong vòng kết nối của mình xem.”

      “Mẹ nó!” Tiết Mạn vỗ đùi hô lớn, “Ảnh đó là ta chụp sao, thảo nào mình thấy nó đẹp như vậy, so với ảnh của ta, những thứ trước kia chúng ta chụp đều là cặn bã, người bình thường thể nào xem được.”

      Tần Khai Hân phản bác, thừa nhận Bùi Thần đúng là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, cũng cảm thấy ảnh chụp rất đẹp nên mới phá lệ cho bạn bè trong vòng kết nối xem. Lúc ấy quả dẫn tới oanh động, rất nhiều người lấy ảnh đó thay lời chúc mừng năm mới gửi cho bạn bè họ, còn có người hỏi khi nào khai trương lại, thể chờ đợi muốn đặt bánh ngọt.

      “Cậu nghĩ xem, nếu sau này bánh ngọt chúng ta làm đều để cho ta chụp, như vậy hấp dẫn được ánh mắt của nhiều người. Thậm chí hoàn toàn có khả năng làm cho công chúng gào thét đặt hàng, lợi nhuận hết, càng nghĩ càng cảm thấy kích thích.”

      “Dừng!” Tần Khai Hân ngăn cản ý tưởng viển vông của Tiết Mạn, “Cậu đừng có nằm mơ, điều đó có khả năng.”

      “Tại sao có khả năng, lúc ta gửi ảnh cho cậu cậu khen nhiều vào, ôm đùi ta (nghĩa là nịnh nọt đó), chuyện này chừng có thể thành công. Đúng rồi, ta gửi ảnh cho cậu, cậu trả lời như thế nào?”

      “Mình rất đẹp.”

      “Chỉ câu này?”

      “Mình còn , ta nên cho bạn bè xem, giúp mình tuyên truyền.”

      “...” Tiết Mạn hết chỗ , “Cậu nằm mơ , người ta là là nhiếp ảnh gia tầm cỡ, sao có thể đặc biệt vì cậu mà đăng cho bạn bè xem!”

      ra...” Tần Khai Hân yếu ớt : “ ta làm rồi...”

      Tiết Mạn kinh hãi: “Thực đăng rồi sao?”

      Tần Khai Hân khẽ gật đầu.

      Ngày ấy trong vòng kết nối của Bùi Thần thực xuất tấm ảnh kia, còn có địa chỉ của , kèm theo bốn chữ: Mỹ vị nhân gian.

      Từ đó về sau liên tục có người thêm vào danh sách bạn bè, tất cả đều hỏi có nhận đơn đặt hàng cho hôn lễ hay party , tóm lại, năm nay có thể kiếm được ít.

      Ngày nghỉ tết ngắn ngủi nhanh chóng qua , Tần Khai Hân lại tất bật với công việc, có lẽ là do năm mới có khí mới, việc buôn bán của cực kỳ tốt, tiếp nhận rồi lại đơn hàng.

      Nhờ vào ‘may mắn’ của phòng làm việc, lợi nhuận của ‘Ivory Tower’ cũng nhanh chóng tăng theo, chỉ dựa vào và Tiết Mạn thể ứng phó nổi, cũng may còn có Hà Vân Hi hỗ trợ.

      Tuy là nam sinh nhưng năng lực học tập của Hà Vân Hi rất tốt, sau Tết lịch cậu ta có thể làm ra số loại điểm tâm ngọt đơn giản, hương vị so với đồ Tần Khai Hân làm kém bao nhiêu.

      Quan trọng hơn nữa là, bởi vì Hà Vân Hi có gương mặt búp bê, miệng lại vô cùng ngọt nên bắt được số khách hàng lớn tuổi làm tù binh, nhiều người cầu đích danh cậu ta giao hàng, thậm chí còn có khách vì cậu ta mà mỗi ngày đều tới đặt bánh.

      Nếu tiếp tục như vậy, trong tiệm cần bán bánh ngọt, đổi thành bán người là tốt rồi.

      Đối với chuyện này, Tần Khai Hân dở khóc dở cười nhưng trong lòng hiểu Hà Vân Hi giúp mình rất nhiều.

      Cho nên, đến khi trả lương, cố ý tăng thêm hai ngàn tiền thưởng, so với lúc đầu nhiều gấp đôi, còn cố ý chọn ngày nghỉ, gửi tiền cho cậu ta, muốn cho cậu ta bất ngờ.

      Ai biết Hà Vân Hi vừa nhận tiền thưởng lập tức trả lại cho , chú ý đến điểm này, sau đó mới phát , Hà Vân Hi vậy mà đưa 8000.

      Phía dưới có lời nhắn: Mẹ em , thể nhận tiền của con ^_^ (#lề: icon này là của tác giả, editor biết gì đâu nhé =D)

      !!!

      Tần Khai Hân nhìn màn hình di động, thẫn thờ lâu, gặp qua ông chủ cắt xén tiền lương của nhân viên nhưng vẫn chưa thấy qua công nhân trả tiền lương ông chủ phát cho bao giờ.

      Rốt cuộc ai mới đúng là ông chủ đây?

      Tân Khai Hân lập tức chuyển tiền, nghĩ tới mấy giây sau, số tiền vừa rồi lại chuyển về, còn nhiều hơn 8000.

      Tất cả là vạn sáu, tên nhóc này là thổ hào sao?

      Tần Khai Hân gì, lập tức gọi điện thoại cho Hà Vân Hi.

      “Mau nhận tiền lại , đó là tiền lương của em!”

      “Mẹ em , thể nhận tiền của con , nhất là với xinh đẹp, càng thể nhận.” Cậu ta cười hì hì ở đầu dây bên kia.

      trán Tần Khai Hân nổi đầy vạch đen: “Đừng náo loạn, chị đùa đâu.”

      “Em có đùa mà? Em thích chị, cho chị tiền tiêu là điều cực kỳ bình thường, chị an tâm nhận lấy là được, đủ chỗ em vẫn còn.”

      “...”

      Đầu dây bên kia trầm mặc rất lâu.

      “Tại sao chị lời nào?” Hà Vân Hi hỏi.

      “Lòng tốt của em chị hiểu, nhưng mà chị thể nhận, tiền chị lập tức chuyển cho em, được chuyển lại, nếu hai chúng ta còn là bạn bè nữa.” Tần Khai Hân cứng rắn .

      Hà Vân Hi trầm mặc lát: “Khai Hân, có phải em làm chị tức giận hay ?”

      “Đúng.” trả lời lạnh như băng.

      “Xin lỗi, là em quá nóng vội, em rất thích chị, hy vọng chị có thể cân nhắc chút.”

      cần, chúng ta thích hợp.”

      “Khai Hân...”

      “Chị còn có việc, tạm biệt.”

      Tắt máy, Tần Khai Hân lập tức chuyển tiền, vốn nghĩ kéo cậu ta vào blacklist, nhưng lại thấy có chút độc ác, liền làm như vậy.

      Yên tĩnh ngẫm lại, ngoại trừ tuổi còn , ra Hà Vân Hi đúng là đối tượng đương lý tưởng, bộ dạng tuấn tú, đầu óc thông minh, tay chân chịu khó, biết cách tạo ra lãng mạn, hơn nữa lại hào phóng... Nếu như đặt vào hoàn cảnh lúc mười tám tuổi, khẳng định sớm rơi vào tay giặc rồi.

      Nhưng mà tại, đối với thịt tươi , chút hứng thú Tần Khai Hân cũng có.

      thích mẫu đàn ông trầm ổn, nội liễm, toàn thân tản ra hơi thở cấm dục người sống chớ lại gần, quá nhiều nhưng vừa mở miệng lại có thể trêu ghẹo người khác.

      Giống như...

      tự chủ ngẩng đầu lên, nhìn áo khoác treo giá.

      Mẹ nó, tại sao nghĩ tới nghĩ lui lại nghĩ đến người kia vậy!

      Từ sau hôm mồng 3 gặp mặt Bùi Thần trong tiệm, hơn nửa tháng nay liên lạc với , do công việc bận rộn, Tần Khai Hân cũng để ý chuyện này, nhưng hôm nay cho bản thân nghỉ ngơi ngày, những thứ nên nghĩ đều nghĩ tới.

      Rốt cuộc ngày đó có ý gì? Bước sang năm mới, người say khướt chạy tới cửa tiệm của , giống như muốn ra suy nghĩ của mình nhưng cái gì cũng , hiểu nổi trong hồ lô của bán thuốc gì.

      Tần Khai Hân nhớ tới lời Tiết Mạn lúc trước: “Người ngu ngốc đều nhìn ra ta có ý với cậu, chỉ là vạch trần mà thôi, quả thực giống hệt đức tính của núi băng, đối phó với kiểu đàn ông thâm trầm, mình rất có kinh nghiệm. Cậu chờ ta ra, có khi kiếp sau cũng chưa được, học theo mình này, chủ động xuất kích, tấn công vào chỗ yếu hại của ta, uy hiếp để ta nằm rạp dưới chân cậu, cúi đầu xưng thần!”

      “... Tại sao mình nhìn thấy ‘Núi băng’ cúi đầu xưng thần với cậu?”

      “Chúng ta tán gẫu cái khác , hôm nay thời tiết rất tốt nha!”

      Cuộc đời giống như trò đùa, lúc trước tỏ tình, mất hết mặt mũi, ăn hết đau khổ mà chút kết quả cũng có. giờ, đối tượng mình tỏ tình trở lại, nhiều lần xuất bên cạnh , nhưng vẫn là bộ dáng ái muội .

      Ngẫm lại những khổ sở mà mình trải qua, Tần Khai Hân cảm thấy nếu Bùi Thần hồi tâm chuyển ý, muốn bù đắp cho , tuyệt đối cho dễ dàng thực ý đồ.

      Nhất định phải cho người này chịu chút khổ cực để trút hết mối hận trong lòng .

      Nghĩ nghĩ vậy, Tần Khai Hân vẫn cực kỳ có tiền đồ nhắn tin cho Bùi Thần.

      Bánh kem dâu tây: Áo của vẫn ở chỗ tôi, khi nào tới lấy?

      lúc lâu sau đối phương mới trả lời.

      Bùi Thần: Hi, em Tiểu Hân, còn nhớ tôi , tôi là Lạc Tang! Bùi Thần chuẩn bị cho buổi triển lãm cá nhân, tôi giúp ấy tới lấy áo nhé! Thuận tiện ăn bánh ngọt làm, nhìn ảnh chụp là thèm muốn chết rồi!

      Tin mới gửi bao lâu, Lạc Tang vội vàng chạy đến, giày cao gót, mặc chiếc váy ngắn bó sát, lộ ra đường cong hoàn mỹ, bất luận là mùa nào chăng nữa, nóng bỏng vĩnh viễn làm người ta dời mắt.

      Lạc Tang vừa vào cửa, hoàn toàn để ý tới chuyện lấy quần áo, đầu tiên là quan sát phòng làm việc của Tần Khai Hân lượt từ trong ra ngoài, vừa nhìn vừa khen ngợi: “Ây da, rất ngăn nắp, sạch , phòng bếp lớn. Wow, đây là cái gì, nhìn qua ăn rất ngon!”

      Tần Khai Hân trả lời: “Đây là bánh Flower Cookies.”

      Mùa xuân trăm hoa đua nở, giá của hoa tươi khá rẻ, chất lượng tương đối tốt. Tần Khai Hân chọn ba loại: hoa bướm, hoa hồng, hoa đào làm nguyên liệu, lại dùng những nguyên liệu khác nhau nướng ra ba loại bánh cookie, sau đó chọn mấy đóa hoa tươi gắn vào mặt ngoài, rắc thêm chút đường cát mịn, bỏ vào lò nướng năm phút, cuối cùng tạo thành bánh Flower Cookies.

      Cookie xốp giòn và màu sắc đẹp đẽ của hoa kết hợp vô cùng hoàn hảo, mặc dù dùng công nghệ phức tạp nhưng lại tràn ngập hơi thở mùa xuân.

      “Flower Cookies? Vậy mặt bánh là hoa sao, tôi có thể nếm thử ?” Lạc Tang tò mò hỏi.

      “Có thể, giúp tôi nếm thử xem mùi vị như thế nào?”

      Lạc Tang bỏ miếng bánh vào miệng, hai mắt lập tức phát sáng: “Ăn ngon! bán cái này sao? Tôi đặt 100 hộp!”

      100 hộp!!!

      quá xa xỉ!

      Từ Hà Vân Hi vạn sáu đến Lạc Tang 100 hộp bánh cookie, Tần Khai Hân bỗng nhiên cảm thấy hôm nay mình được thổ hào nhận thầu rồi.

      “Tạm thời cái này còn trong giai đoạn nghiên cứu phát triển, tôi làm ít vị, mỗi loại đều giống nhau, có thể nếm thử tất cả, nếu cảm thấy ăn ngon, sau này đặt cũng chưa muộn.”

      “Những thứ này đều có hương vị khác nhau? Vậy đơn giản, mỗi loại đều làm cho tôi, đựng vào cái hộp, như Jenny Cookies Hongkong gì đó, phải là tốt rồi sao? Tất cả bao nhiêu tiền, bây giờ tôi trả luôn!” Lạc Tang vung tay lên, hoàn toàn giống như điệu bộ của chị hai hào phóng.

      Tần Khai Hân xấu hổ: “Tiền bạc là thứ yếu, nếu như muốn đặt, trước tiên có thể đặt cọc phần, nhưng nguyên liệu chỗ tôi đủ làm ra 100 hộp cookie, bao giờ cần? Tôi liên lạc với nhà cung ứng chút, bảo họ nhanh chóng giao hàng.

      vội, tôi chỉ lấy làm quà cho khách, cho hay, những người giàu có rất nhiều tiền, tặng đồ đắt tiền họ chướng mắt, nhưng tặng đồ ăn ngon họ lại vui vẻ. Lần trước có vị CEO thích ăn cổ vịt, tôi liền đặc biệt tới Vũ Hán mua loại chính tông nhất, buổi sáng mua giữa trưa mang đến, ông ấy rất cao hứng, thiếu chút nữa nhận tôi làm con nuôi, thấy trâu bò ?”

      “Ừm...” xác định ông ta muốn ăn cổ vịt mà phải ăn sao?

      Tần Khai Hân dở khóc dở cười nhưng lại cảm thấy Lạc Tang rất thẳng thắn, càng có hảo cảm với ấy hơn.

      “Phải rồi, cái áo kia...” Cuối cùng cũng nhớ tới chính , , “Tôi giặt qua nhưng thể sạch hoàn toàn được.”

      “Ây da, có chuyện gì, giặt, cho dù tất cả là bùn, Bùi Thần cũng mặc! biết ấy thích nhiều như thế nào đâu!”

      Lạc Tang vung tay lên, Tần Khai Hân ngây ngẩn cả người, cằm thiếu chút nữa rơi xuống.

      hỏi lại: “... cái gì?”
      Last edited by a moderator: 26/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, meomeoni6 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 17

      Editor: Peiria

      Bùi Thần thích ?!

      Trong khoảng thờii gian tiếp xúc gần đây, Tần Khai Hân mơ hồ có thể cảm giác được Bùi Thần có ý với , tuy nhiên vẫn chỉ là giới hạn ở cảm giác, hơn nữa rất mâu thuẫn, muốn suy nghĩ nhiều.

      Nhưng bây giờ, Lạc Tang bỗng nhiên câu như ban ngày, làm bị dọa sợ hãi.

      ... đừng giỡn...” lấy lại tinh thần, khó khăn mở miệng, sắc mặt tốt cho lắm.

      Lạc Tang thèm để ý, thản nhiên : “Tôi giỡn, ấy thực rất thích , phải thích bình thường đâu.”

      Lại còn phải thích bình thường...

      Tần Khai Hân hoàn toàn hỗn loạn: “Tôi nghĩ hiểu lầm rồi, thực ra chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, cực kỳ bình thường...”

      Lạc Tang dường như hiểu được những lời : “Tôi biết tôi biết, tôi cam đoan bừa, yên tâm .”

      Chị hai, tôi có ý này!

      Tần Khai Hân trong lòng gào thét, nhưng nghe ấy như vậy, bỗng nhiên tò mò muốn chết, dè dặt hỏi: “Cái kia... Lần trước Bùi Thần có nhắc tới tôi... ấy gì?”

      “A... ấy...” Lạc Tang định trả lời di dộng vang lên, nhận máy vài câu, sau đó lập tức cúp máy, “Ngại quá, đột nhiên tôi có việc gấp phải trước. Tôi muốn đặt bánh Flower Cookies, tốn bao nhiêu tiền nhắn tôi, tôi chuyển cho .”

      Lạc Tang xong liền vội vã rời , để lại mình Tần Khai Hân ngổn ngang trong gió.

      Mẹ nó, rốt cuộc cái gì?

      Tần Khai Hân ở trong phòng gấp đến độ dậm chân, Lạc Tang ở bên ngoài nhanh chóng gửi tin cho Bùi Thần.

      Hựu Hựu Hựu Mộc: Báo cáo, nhiệm vụ thuận lợi hoàn thành.

      Bùi Thần: Ừm.

      Hựu Hựu Hựu Mộc: hai, trả lời từ này có ý gì? Là rất tốt sao?

      Bùi Thần: Tôi biết rồi.

      Lạc Tang cảm thấy hài lòng liền rời khỏi cuộc trò chuyện, gọi điện thoại cho khách: “Alo, Tổng giám đốc Vương, tôi là Lạc Tang. Trước đây phải ông muốn tìm Bùi Thần chụp ảnh sao? Tôi muốn cho ngài biết, tuyệt đối thành vấn đề. Cái gì? Đúng đúng, lần trước ấy trả bao nhiêu tiền cũng nhận, nhưng thân phận ngài cao quý như vậy, sao có thể dùng tiền bạc tầm thường để tính toán đây...”

      câu của Lạc Tang làm cho Tần Khai Hân tinh thần bất an mấy ngày, mặc dù liên lạc với ấy để xác nhận đơn đặt hàng nhưng đối phương nhắc tới, cũng xấu hổ dám hỏi lại, nên vẫn giấu chuyện này ở trong lòng, vô cùng bứt rứt.

      Mặt khác, Hà Vân Hi sắp khai giảng, thể tiếp tục làm thêm, vì muốn cảm ơn cậu ta vất vả trong hai tháng qua, Tần Khai Hân và Tiết Mạn bàn bạc với nhau, kêu gọi nhân viên trong tiệm cùng nhau tổ chức buổi liên hoan chia tay cho cậu.

      Mọi người cơm nước ở Tây Hồ xong lại kéo nhau tới quán KTV ca hát, chơi rất vui vẻ.

      Tần Khai Hân vốn thuộc tuýp người biết ăn chơi, cộng thêm mấy ngày nay bận rộn, thực còn sức lực chơi đùa với những người trẻ tuổi, liền chọn lấy những tấm ảnh tụ họp, ngồi ở trong góc đăng lên cho bạn bè xem.

      Trước kia rất ít khi đăng những nội dung liên quan đến sinh họa cá nhân, nhưng mà dần cảm nhận được, suốt ngày chỉ đăng ảnh bánh ngọt, hợp với đạo làm người, hoàn toàn chính là dân làm ăn.

      thích chỉ chuyện buôn bán với khách hàng, hy vọng mình có thể giống như bạn bè của họ, như vậy bánh ngọt làm ra mới càng ấm áp.

      Ở nước ngoài, mọi người so thường sánh bánh ngọt với hạnh phúc, Tần Khai Hân mong muốn, ăn bánh ngọt làm khiến người ta cảm thấy hạnh phúc.

      Đăng ảnh bao lâu, rất nhanh có người nhắn lại.

      Bạn bè A: chơi ở đâu vậy? Đồ ăn này nhìn tệ.

      Bạn bè B: Ban đêm đăng thức ăn ngon trả thù xã hội sao?

      Bạn bè C: Tôi vẫn cảm thấy bánh ngọt làm ăn ngon hơn.

      Bạn bè D: Liên hoan chia tay? ‘Tiểu suất ca’ nghỉ rồi? Tiếc quá!

      ...

      Bình luận rất nhiều, Tần Khai Hân cẩn thận trả lời từng người , nhìn lại bình luận mới mới, bình tĩnh được nữa rồi.

      Bùi Thần: cũng ăn cơm ở gần đó.

      Trong phòng bao KTV, Tiểu Lưu hát ‘Mua Bán Tình ’: “Trước đây chính muốn chia tay, chia tay chia tay, bây giờ lại muốn dùng chân tình dỗ dành em quay lại...”

      Có cần hợp với tình huống của như vậy ? Tần Khai Hân cười khổ.

      “Khai Hân, đừng nghịch di dộng nữa, bài hát tiếp theo là của em, chúng ta song ca ?” Hà Vân Hi đến gần, nhiệt tình đưa cho Tần Khai Hân cái micro.

      “Chị biết hát, em cứ hát .” Tần Khai Hân từ chối.

      “Đừng như vậy mà, chỉ hát bài thôi, em sắp rồi.” Hà Vân Hi bày ra dáng vẻ tội nghiệp, đèn trong phòng chớp tắt, ánh lên đôi mắt to ngập nước kia.

      Tần Khai Hân mềm lòng, nhận lấy micro.

      ‘Tình Hiroshima’?

      nghĩ tới Hà Vân Hi vậy mà lại chọn bài kinh điển dành cho tình nhân để hát, mặc dù ở đây chỉ có Tiết Mạn biết cậu ta có ý với , còn những người khác nghĩ tới phương diện kia nhưng Tần Khai Hân vẫn rất sợ chuyện này bại lộ.

      Dây dưa với nhân viên phải là tác phong ông chủ nên có, sau khi hát xong cách khó khăn, đợi Hà Vân Hi lên tiếng, Tần Khai Hân lấy cớ toilet, trốn ra khỏi phòng.

      Tiết Mạn ‘tâm linh tương thông’ gửi cho tin nhắn.

      Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Cậu cảm thấy xấu hổ sao, còn có mình đây mà.

      Bánh kem dâu tây: Cũng chỉ có cậu hiểu mình, vậy mình trước.

      Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Vô nghĩa, mình có thể hiểu cậu sao? ‘Thịt tươi có lực hấp dẫn với cậu, trong lòng cậu chỉ có...

      Bánh kem dâu tay: có khả năng!

      Mạn Mạn hòa tan núi băng lớn: Chỉ có mình thôi, mình sai rồi sao?”

      Bánh kem dâu tây: Mình đây, sau nhé.

      Cất di động, Tiết Mạn che miệng cười trộm.

      Tiểu Lưu ở bên cạnh thấy thế, hỏi: “Mạn Mạn, trông rất vui vẻ, cười gì vậy?”

      “Tôi cho biết...” Tiết Mạn len lén bên tai ta: “Khai Hân , nước tiểu của ấy dính vào ống quần, phải về nhà thay đồ, ha ha ha ha ha ha!”

      Tiểu Lưu sửng sốt, lập tức cũng cười ha hả.

      “Hắt xì!” Tần Khai Hân đứng dưới lầu KTV hắt hơi cái.

      Thời tiết Hàng Châu chết tiệt, mấy hôm trước nhiệt độ tăng đến hai mươi mấy độ, mấy ngày nay khí lạnh tràn về, lại lập tức hạ xuống dưới 0, nhiệt độ thay đổi còn nhanh hơn thị trường.

      Tần Khai Hân dựng cổ áo lông, chuẩn bị tàu điện ngầm, chợt nghe thấy tiếng Lạc Tang ở đằng sau.

      “Khai Hân! Tần Khai Hân!”

      Ngay sau đó, chiếc xe màu đen vọt lên dừng trước mặt , Lạc Tang ló đầu ra khỏi cửa xe, : “Ây da, Khai Hân, đúng là rồi!” xong, quay đầu nhìn Bùi Thần lái xe: “Tôi ấy ở chỗ này, KTV này tôi thường xuyên tới nên vô cùng quen thuộc.”

      Bùi Thần quay đầu, chào Tần Khai Hân tiếng.

      Sắc mặt tốt lắm, cứng nhắc cười chào lại.

      “Khai Hân, phải tham gia bữa tiệc chia tay sao, nhanh như vậy xong rồi?” Lạc Tang hỏi.

      “Tôi có chút việc nên về trước.” Tần Khai Hân thấp thỏm trả lời.

      “Trời lạnh thế này, như về nhà bằng cách nào? Tới đây, lên xe, để Bùi Thần đưa về!” Dứt lời, Lạc Tang xuống xe, đẩy Tần Khai Hân ngồi vào ghế phụ, đóng cửa, đứng bên ngoài vẫy tay với hai người.

      Tần Khai Hân ngây ngẩn cả người: “ sao?”

      “Tôi sống ở chỗ này, với hai người nữa, lạnh quá, tôi phải về đây, hai người mau !” xong, kiên nhẫn phất tay.

      phải chứ???

      Tần Khai Hân cứng đờ, đợi lấy lại tinh thần, Bùi Thần đạp chân ga, lái xe .

      “Em về chỗ nào?” Bùi Thần hỏi, “Phòng làm việc sao?”

      “Ừm...”

      “Được.”

      Sau cuộc đối thoại đơn giản, cả hai thêm gì nữa, xe vững vàng chạy về hướng phòng làm việc, trong xe yên tĩnh đáng sợ.

      Đây là lần thứ hai Tần Khai Hân ngồi xe Bùi Thần, cũng giống như lần trước, trong xe tràn ngập mùi thơm của biển, ngoan ngoãn ngồi ghế trước nhưng trong lòng sớm nổi sóng.

      Lời của Lạc Tang lại lần nữa lên trong đầu .

      biết ấy thích nhiều thế nào đâu!”

      ấy thực rất thích , phải thích bình thường đâu.”

      ...

      Đột nhiên Tần Khai Hân rất muốn nhảy ra khỏi xe.

      “Cái kia...” mở miệng, giọng gượng gạo: “Nơi này cách phòng làm việc của tôi khá xa, nếu cho tôi xuống chỗ cửa đường sắt, tôi ngồi tàu điện ngầm về là được, rất tiện.”

      sao, tiện đường.” Bùi Thần cười cười, cũng có ý tứ dừng lại.

      tìm được cớ khác để xuống xe, Tần Khai Hân đành tiếp tục cúi đầu làm chim cút.

      Trong khí tràn ngập xấu hổ.

      Tần Khai Hân nhịn được liệc mắt lườm trộm Bùi Thần cái, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, diien đann le quyy đônn lại nhanh chóng lườm cái, liếc qua liếc lại nhiều lần, cảm thấy chính mình sắp phát bệnh thần kinh rồi.

      Haizz, sao thời gian trôi chậm như vậy!!!

      Thôi, chút gì đó !

      “Đứng rồi, bánh ngọt lần trước, ăn ngon ?”

      “Ăn rất ngon.”

      “Vậy tốt.” dừng chút, “Cái đó, cảm ơn giúp tôi tuyên truyền, tôi muốn là bạn bè của , có rất nhiều người tìm tôi... Ha ha...”

      cần khách khí.” Bùi Thần trả lời đơn giản, thậm chí có chút lạnh nhạt.

      Trong lòng Tần Khai Hân sắp phát điên, bắt đầu hoài nghi có phải mình bị Lạc tang đùa giỡn, cái gì mà Bùi Thần thích , người bảy năm trước cự tuyệt , làm sao có thể thích được?

      Trước kia Bùi Thần phải như thế.

      còn nhớ khi đó thành tích môn toán của rất kém, hoàn toàn nghe hiểu thầy giáo gì, bài thi điều kiện chỉ đạt 19 điểm, bị thầy giáo trong lớp chỉ đích danh mắng.

      cũng biết tại sao chuyện mất mặt như vậy lại truyền tới tai Bùi Thần.

      Lúc ấy, những cười nhạo , còn giúp phân tích đề, lại tìm thêm dạng bài tương tự cho làm, rất nhanh hiểu toàn bộ.

      Về sau, được chỉ dẫn, dần dần nắm được bí quyết học toán, rốt cuộc cũng quá thất bại.

      Trước khi chưa động tâm với Bùi Thần, Tần Khai Hân cảm thấy trước mặt , vừa là trai vừa là thầy giáo, có bên cạnh liền có cảm giác an toàn giải thích được. d,đ.l'q/đ

      Mà bây giờ...

      Tần Khai Hân lại nhìn trộm Bùi Thần, cảm giác của bây giờ, chính là lo lắng yên, giống như đứng đống lửa, ngồi dưới đống than, có phải ?

      Ba mươi phút đường dài như thế kỷ, mỗi giây mỗi phút đối với Tần Khai Hân mà khác nào giày vò, cuối cùng, nhìn thấy cánh cổng tiểu khu, nhất thời hai mắt phát sáng.

      “Tôi đến nơi rồi!” kích động .

      “Ừm.” Bùi Thần trả lời, lái xe chạy vào trong tiểu khu.

      cần lái xe vào đâu, tôi xuống chỗ này là được.” Tần Khai Hân vội vàng .

      sao, tiện đường.”

      hai, dối cũng cần viết nháp trước sao? Vừa rồi tiện đường tôi tin, tại lái xe vào trong tiểu khu, lại vẫn tiện đường như vậy sao?

      Nhưng mà, làm cho Tần Khai Hân tuyệt đối nghĩ tới chính là, Bùi Thần chẳng những lái xe vào tiểu khu, hỡn nữa còn đưa đến tận nhà.

      Lần này. thực nhịn được nữa, : “ trở về , tôi cũng phải con nít bắt đưa tới tận cửa.”

      sao, tiện đường.” lại .

      Mẹ nó, tiện đường! Tiện đường đại gia !

      Tần Khai Hân đen mặt xuống xe, Bùi Thần cũng xuống theo, người mặc bộ tây trang màu xám phẳng phiu, bệnh có lẽ khỏi hẳn, cực kỳ có tinh thần, mười phần khí thế.

      xuống làm cái gì? Tần Khai Hân sửng sốt, Bùi Thần bước tới bên cạnh , lấy túi xách trong tay , : “ thôi, đưa em lên.”

      Cái gì, còn đưa lên nhà?

      Tần Khai Hân ngây ngốc tại chỗ, thấy Bùi Thần về phía thang máy, lúc này mới lấy lại tinh thần, chân ngắn vội bước theo: “ đưa tôi lên làm gì, rất phiền toái nha, tự tôi lên là được.”

      sao, tiện đường.”

      Trong nháy mắt, Tần Khai Hân thậm chí còn nghĩ tới cảnh Nhạc Vân Bằng tấu (*) cùng Tôn Việt.

      (*) Tấu : loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu vui, hỏi đáp hài hước hoặc , hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.

      “Đây phải rất khéo sao?”

      “Ông ra ngoài sớm, tôi trở về trễ, chúng ta thể nào gặp nhau.”

      ...

      chứng minh, đúng là rất khéo rồi.

      Sau khi đưa Tần Khai Hân tới cửa nhà, Bùi Thần tạm biệt , xoay người lại, mở cửa nhà đối diện ra.

      Mẹ nó, đúng là tiện đường!
      Last edited by a moderator: 26/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, meomeoni5 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 18

      Editor: Peiria

      Nhìn Bùi Thần mở cửa nhà trọ đối diện, Tần Khai Hân đứng trước cửa nhà như pho tượng.

      Bùi Thần dường như nghĩ đến cái gì, xoay người giải thích : “ bảo Lạc Tang tìm giúp căn nhà, ấy thuê xong mới cho biết là chỗ này, hy vọng em để bụng.”

      để bụng? Tôi để bụng trả lại nhà sao!

      Tần Khai Hân cười khổ: “Làm sao có thể chứ, cảm ơn đưa tôi về... Tạm biệt.”

      “Được, nghỉ ngơi sớm chút, tạm biệt.” khẽ cười nhưng có ý định vào nhà ngay.

      Tần Khai Hân vội vàng mở cửa vào nhà, sau khi đóng cửa, suýt chút nữa xụi lơ tại chỗ.

      Đây là tại sao?!

      Tháng trước chủ nhà dán thông báo cho thuê nhà, mặc dù mấy hôm trước nhìn thấy nhà đối diện có nhân viên chuyển đồ ra ra vào vào nhưng nghĩ tới, hàng xóm mới của lại chính là Bùi Thần!

      phải là cố ý chứ? Nhớ đến những lời của Lạc Tang, Tần Khai Hân khỏi hoài nghi. Chẳng lẽ Bùi Thần thấy dưới lầu có thông báo cho thuê nhà nên mới cố ý tạo ra trùng hợp, tới đón ?

      Chuyện đó có khả năng !

      thực có cách nào tin tưởng, dù sao bảy năm trước tuyệt tình , bảy năm sau bỗng nhiên thay đổi 180 độ, tìm mọi cách tiếp cận .

      Đây phải ăn no rỗi việc à?

      Tần Khai Hân càng nghĩ càng mờ mịt, trong đầu rối thành đoàn, vội vàng rửa mặt rồi leo lên giường nằm cứng đơ.

      ngoài dự đoán, đêm nay lại mơ thấy Bùi Thần, mơ thấy xách hành lý chạy tới gõ cửa nhà , trong phòng rỉ nước, thể ngủ được, đành phải ngủ nhờ nhà .

      Tần Khai Hân nhìn cửa nhà đối diện, nước chảy ào ào ra ngoài, quá sợ hãi, vội vàng muốn đóng cửa: “ được, nhà tôi có chỗ ngủ!”

      ngại ngủ chung giường với em đâu.” mỉm cười quyến rũ.

      “Tôi muốn!” Tần Khai Hân hét lên tiếng, giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn, mới có sáu giờ.

      Đối với người bình thường mà là sớm, nhưng hôm nay phải làm bàn đồ ngọt cho hôn lễ, thời gian gấp rút, kịp nghĩ nhiều, rời giường bắt đầu ngày bận rộn.

      Bàn đồ ngọt lần này lớn như hôn lễ của Quách Tiểu Thanh, đối phương cầu cực kỳ ràng, cần quá đắt tiền, sử dụng nguyên liệu và kỹ thuật đơn giản là được.

      Khi làm việc, Tần Khai luôn tôn trọng cầu của mỗi khách hàng, trong lúc chuyện cũng có ý khuyên đối phương dùng nguyên liệu đắt tiền, nhưng điều đó có nghĩa là tùy tùy tiện tiện xử lý những thứ này, cho dù là điểm tâm ngọt đơn giản nhất cũng phải cố gắng đạt tới hiệu quả tốt nhất.

      Lần trước nghiên cứu Flower Cookies, bây giờ xem ra rất có ích, gắn lên đồ ngọt, so với cookie việt quất đơn điệu chúng còn thú vị hơn nhiều, vô cùng hợp với khí hôn lễ nông thôn.

      Để trang trí bánh ngọt, còn rất sáng tạo, thêm vani xanh (ở đây là cây vani nhé) vào trong bơ, nướng ra cookie màu rêu, sau đó lại nghiền nát thành vụn, rắc bánh cookie thường, cuối cùng tạo ra từng thảm rêu giống y như .

      Những thứ ‘rêu xanh’ này rải bánh ngọt, mang theo hương vị của rừng rậm, thêm fondant(*) bươm bướm trang trí mặt, vậy là chiếc bánh ngọt đơn giản nhưng hề qua loa hoàn thành.
      (*) Fondant là thuật ngữ về loại sản phẩm kẹo đường dẻo, hay còn gọi là dạng kẹo mềm dùng để trang trí bánh ngọt. Đây là hỗn hợp đường được nhồi dẻo, mịn, có màu trắng (hoặc trắng tinh), hỗn hợp này được tạo thành từ nước, đường đun sôi cùng với Cream of tarta. Khi nước, đường và Cream of tarta được đun sôi, để nguội chút, hỗn hợp này tương đối đặc, sánh dẻo, nhồi với đường tạo thành khối sản phẩm dẻo, mềm, dễ tạo hình. dieen đann lee quyy đonn Fondant ban đầu được sử dụng để tạo hình cho bánh cưới, nhằm thêm phần sang trọng. Tuy nhiên thực tế, có thể sử dụng để trang trí bất kì loại bánh nào bạn thích. Người ta nhuộm màu fondant để trang trí cho sinh động hơn.

      Sau khi làm xong bánh ngọt, Tần Khai Hân bắt đầu muốn làm thêm các loại điểm tâm ngọt khác, có số bán thành phẩm làm trước, cho dù tại chỉ có người cũng có thể từ từ làm xong.

      Nhưng mà, ông trời dường như cố ý muốn đối nghịch với , mắt thấy sắp ‘đại công cáo thành’ bỗng nhiên lại mất điện.

      phải chứ!

      Trong lòng cả kinh, xác nhận vài lần thấy trong nhà chút điện cũng có, đành phải gọi điện cho đội sửa chữa xin giúp đỡ.

      Đội sửa chữa của tiểu khu vốn có trách nhiệm, hơn nữa hôm nay lại là Chủ nhật, ngay cả người cũng cử , chỉ trong tiểu khu vẫn có điện, chắc chắn đường dây nhà Tần Khai Hân có vấn đề, họ phụ trách sửa chữa.

      Tắt điện thoại, sốt ruột tới mức sắp khóc, lúc này muốn tìm thợ điện chắc cũng kịp nữa, buổi chiều hôn lễ bắt đầu, phải làm sao đây?

      vội vàng gọi điện cho Tiết Mạn.

      “Mạn Mạn, ổn rồi, chỗ mình mất điện.”

      phải chứ? Vậy làm sao bây giờ?”

      “Nếu cậu qua đây, chúng ta dọn đồ sang tiệm để làm.”

      được, chẳng phải cậu bảo mình buổi chiều mới cần về sao, giờ mình vẫn ở Thượng Hải.”

      Xong đời rồi! Tần Khai Hân hoàn toàn tuyệt vọng.

      “Cậu xác nhận lại chưa, cả tiểu khu đều mất điện rồi hả?” Tiết Mạn hỏi.

      “Nào có, chỉ có mình xui xẻo, đội sửa chữa đường dây nhà mình có vấn đề, sửa.”

      “Đường dây có vấn đề? Vậy tức là nhà khác có điện? Cậu lập tức xem nhà bên cạnh có người hay , hỏi mượn điện nhà họ.”

      Mượn điện?

      Tại sao nghĩ ra vẫn còn còn cách này, nhưng mà...

      Người ở cạnh nhà chính là Bùi Thần đó!

      Giờ phút này, trong lòng của Tần Khai Hân cực kỳ phức tạp, dù sao tối hôm qua ở trong mộng, dùng mọi cách từ chối giúp đỡ, muốn cho Bùi Thần vào cửa, nhưng lúc này, trái lại phải sang nhà mượn điện.

      Đây cũng là đủ châm chọc!

      có biện pháp, Tần Khai Hân khẽ cắn môi, bấm chuông nhà đối diện.

      Nhất định phải có ở đây, nhất định phải có ở đây!

      thầm cầu nguyện, bỗng nhiên cửa mở ra, Bùi Thần mặc chiếc áo tắm màu lam xuất trước mặt , lồng ngực rắn chắc sau cổ áo như như .

      Tần Khai Hân nghĩ tới mặc như vậy, cả người đều cứng lại.

      Bùi Thần giống như ý thức được điều gì ổn, : “Xin lỗi, thay đồ.”

      cần!” Tần Khai Hân vội, nhanh chóng ngăn lại, “Cái kia... Tôi chỉ muốn hỏi... Nhà có điện ? Nhà tôi bỗng nhiên mất điện rồi.”

      Bùi Thần ấn công tắc đèn gần đó, đèn lập tức phát sáng: “Nhà có điện, chắc đường dây nhà em xảy ra cố rồi, nếu em ngại, giúp em xem thử?”

      tốt quá, cảm ơn !”

      Cứu tinh đây rồi! Lúc này Tần Khai Hân cũng thèm để ý đến tâm trạng rối rắm của mình, vội vàng mời Bùi Thần vào nhà.

      Nhưng quên, vẫn mặc áo tắm!

      Bùi Thần vào nhà, mở hộp công tắc điện: “Công tắc có vấn đề gì, xem ra là do đường truyền xảy ra cố, nhưng mà trong tay có dụng cụ, nên có cách nào xử lý.”

      như vậy nhưng Tần Khai Hân hoàn toàn nghe được chữ nào, vẫn nhìn chằm chằm vào áo tắm của .

      Mặc dù áo tắm này rất dày, chút bại lộ, nhưng thắt lưng ở giữa thu gọn phần eo của , phía rộng thùng thình lộ ra dáng người cường tráng, phía dưới lộ ra đoạn cẳng chân lại càng khiến khỏi mơ màng, bên trong có thể hay ...

      “Tiểu Hân?” Bùi Thần gọi tiếng.

      Tần Khai Hân lấy lại tinh thần, cả khuôn mặt sung huyết đỏ bừng: “A? Chuyện gì?”

      “Em rất vội sao?” hỏi, “Nếu như cần gấp, có thể sử dụng phòng bếp nhà .”

      hai, tôi chờ những lời này của đó!

      Tần Khai Hân gật đầu: “Vậy quá tốt rồi, cảm ơn , tôi mang các thứ qua đó, yên tâm, tôi chỉ cần làm lúc, làm xong nhất định dọn dẹp sạch !”

      có gì, giúp em chuyển đồ sang.” Bùi Thần những ngại, còn giúp mang bánh vào phòng bếp nhà mình.

      Tần Khai Hân phía sau , liên tục lời cảm ơn.

      Nhà chỉ là có điện, Bùi Thần hai lời liền để vào nhà, trái lại trong giấc mơ của mình, nhà Bùi Thần rỉ nước thành ra như vậy, lại thấy chết mà cứu.

      vẫn còn là con người sao?

      Bên này, Tần Khai Hân đắm chìm trong suy nghĩ của mình bên kia, Bùi Thần bày biện dụng cụ xong, cắm điện, quay đầu lại hỏi: “Có thể chứ?”

      “Có thể, có thể.” Tần Khai Hân gật đầu mạnh.

      “Em còn cần giúp gì ?” lại hỏi.

      có, có!” Tần Khai Hân lắc đầu lia lịa.

      “Được rồi, vậy em làm việc , ra ngoài trước, cần gì cứ gọi , ở căn phòng bên trái kia.”

      “Cảm ơn, cảm ơn!” Tần Khai Hân lộ ra ánh mắt cảm kích, trong nháy mắt, ngay cả ý nghĩ lấy thân báo đáp cũng có rồi. (#Pey: ủng hộ ý tưởng này nè :v)

      “Đừng như vậy, chúng ta là bạn bè.” vô cùng khách sáo cười , sau đó ra ngoài.

      Tần Khai Hân đứng im tại chỗ sững sờ lúc lâu, người đàn ông lịch lễ độ như vậy, cho dù mặc áo tắm cũng tỏa ra khí chất chính nhân quân tử. Nhìn thế nào cũng giống người tìm mọi cách cố ý đến gần , suy nghĩ trước kia của mình, có phải hơi xấu xa quá ?

      Mặc kệ , nghĩ nữa, mau làm việc thôi!

      Nhờ vào giúp đỡ của Bùi Thần, cuối cùng Tần Khai Hân hoàn thành mọi việc, đồng hồ chỉ đúng 12 giờ, vẫn còn chút thời gian trước khi hôn lễ bắt đầu.

      thu dọn đồ đạc, cầm hai miếng bánh ngọt cố ý làm thừa ra khỏi phòng bếp.

      Trong nhà im ắng, cửa phòng Bùi Thần chỉ khép hờ, giống như vì mà mở ra.

      Tần Khai Hân dè dặt gõ cửa: “Bùi...” dừng lại chút, nhưng cuối cùng vẫn gọi: “Học trưởng, là em đây.”

      Tiếng bước chân vang lên, cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Bùi Thần đứng trước cửa, áo tắm đổi thành áo sơ mi đơn giản, cổ áo che kín vòm ngực rắn chắc kẽ hở.

      Tần Khai Hân có chút thất vọng, lấy lại tinh thần, vội vàng đưa bánh ngọt trong tay ra: “Cái này... em làm thừa, tặng cho , cảm ơn giúp đỡ em.”

      “Nhìn qua ăn rất ngon, cảm ơn.” Bùi Thần nhận lấy bánh, nghiêng người hỏi: “Muốn vào trong ngồi lát ?”

      Lợi dụng khoảng trống này, Tần Khai Hân vội vàng quét mắt qua phòng của Bùi Thần, khắp nơi trong phòng đều là ảnh chụp, bàn còn có dụng cụ chụp ảnh, ống kính to các loại, thực làm người ta có chút giật mình.

      Tần Khai Hân có ý tứ nhìn kỹ, khoát tay : “ được rồi, em phải lập tức mang đồ ngọt tới khách sạn, buổi tối còn có hôn lễ cần chuẩn bị bàn đồ ngọt.”

      “Có cần mang giúp ?” hỏi.

      cần, bận, để em gọi Tiết Mạn là được, bảo ấy giờ tới đây.”

      “Được, vậy giúp em mang đồ về.”

      là người tốt mà!

      Tần Khai Hân đứng trong phòng làm việc, nhìn Bùi Thần cẩn thận đặt từng thứ xuống bàn, trong lòng vừa cảm động vừa hổ thẹn.

      Hôm nay, nhất cử nhất động của Bùi Thần đều vô cùng thân sĩ, giúp đỡ chu đáo nhưng hề vượt qua ranh giới, so sánh ra, chính lại ngừng có ý nghĩ xấu xa, đến bây giờ trong đầu vẫn còn ra hình ảnh mặc áo tắm kia. Peiria_diedalequydon

      “Xong rồi.” Bùi Thần đặt máy đánh trứng xuống, quay đầu nhìn .

      Tần Khai Hân bừng tỉnh, lại đỏ mặt.

      Vì muốn che giấu xấu hổ lúc này, cũng vì muốn bù đắp sai lầm trong mộng, thành khẩn : “Học trưởng, hôm nay rất cảm ơn , may mà có ở đây, nếu em thực biết nên làm cái gì. Về sau nếu có chuyện gấp, cứ việc tìm em, ví dụ trong nhà rỉ nước gì gì đó, em chỉ là nếu như.”

      Mẹ nó, yên lành làm sao rỉ nước chứ? Trong lòng thầm mắng bản mình thân ngu ngốc.

      Đột nhiên, Bùi Thần vươn tay ra, ngón tay chạm vào tóc , dịu dàng xoa đầu : “Đứa ngốc, cần cảm ơn rồi, giúp em là chuyện nên làm.”

      Ánh mặt trời buổi trưa xuyên qua cửa sổ, chiếu vào gương mặt của Bùi Thần, hàm răng trắng tinh, dáng vẻ tươi cười cực kỳ chói mắt nhưng ấm áp, giống hệt như thiên sứ.
      Last edited by a moderator: 26/7/17

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 19

      Editor: Peiria

      Tần Khai Hân cảm thấy cực kỳ may mắn vì hôm qua mình gội đầu, giờ phút này ngón tay Bùi Thần vuốt mái tóc mềm mại của , tạo ra thanh loạt xoạt, cảm giác này, rất quen thuộc.

      còn nhớ , đó là vào ngày mùa đông rét lạnh, thở ra cả hơi nóng, trước mắt là sương mù dày đặc, cửa kính nhiễm tầng hơi nước mỏng, dùng tay quẹt qua là có thể thoải mái viết chữ.

      Tần Khai Hân viết hai chữ(*) “Đạt tiêu chuẩn” cửa sổ, sau đó hai tay tạo thành hình chữ thập cầu nguyện: “Phật tổ, cho con đạt tiêu chuẩn trong kì kiểm tra Toán học này , con van cầu ngài! A di đà phật!”

      (*) Nguyên văn tiếng Trung của từ “Đạt tiêu chuẩn” là 及格.

      Sau đó, thầy giáo liền ôm chồng bài thi vào lớp, như thường lệ, thông báo điểm số.

      Lần đó, bài kiểm tra Toán rất khó, điểm mỗi người đều cao lắm, thầy giáo luôn luôn nghiêm khắc cũng phải nhăn mặt, trong lớp ai dám chuyện, bầu khí vô cùng im ắng.

      “Tần Khai Hân.” Thầy giáo đọc đến bài thi của , dừng chút, ngẩng đầu lên nhìn cái, “68 điểm, có tiến bộ, hy vọng em có thể duy trì thái độ học tập như thế này.”

      68 điểm!!!

      Sau khi ánh mắt thầy giáo rời , Tần Khai Hân vội vàng che miệng lại, rất sợ chính mình cao hứng hét ầm lên.

      Trời ạ, thành tích Toán học của chưa từng tốt đến như vậy, đây quả thực là kỳ tích, nếu phải Bùi Thần giúp học bổ túc, chỉ bằng chỉ số thông minh của , nhất định lại đạt tiêu chuẩn.

      rất vui sướng, buổi trưa tan học liền chạy đến cửa hàng bán trái cây.

      Mùa này, loại trái cây đắt nhất chính là cam quýt, mà cam đường canh thị trường lại là giống mới nên vô cùng đắt tiền.

      dùng tuần đụng tới đồ ăn vặt mới có thể tiết kiệm tiền, đủ mua cân cam đường canh, những quả chọn đều tròn trịa, màu vàng rực rỡ, dưới lớp vỏ mỏng là thịt quả căng mọng, cắn miếng, nước ra rất nhiều, ngọt đến tận xương.

      nhịn được, đường ăn vụng vài quả, lúc đưa đến tay Bùi Thần, cũng chỉ còn lại nửa.

      “Học trưởng, cảm ơn giúp em học bổ túc, lầy này thầy giáo khen ngợi em đó!” chạy tới báo tin vui, khi nhìn thấy Bùi Thần, miệng vẫn còn thở hổn hển.

      “Có gì đâu mà cảm ơn, cũng phải là giúp em làm bài kiểm tra.” Bùi Thần hoàn toàn để bụng.

      “Môn Toán khó như vậy, chỉ dựa vào bản thân em nhất định trượt, may mà có kèm cặp nên em mới thi tốt. Mẹ em , có lễ vật cảm ơn phải người tốt, đây là quà cảm ơn, tặng cho !” đúng lý hợp tình đưa trái cây ra.

      em cần cảm ơn.” đưa tay ra nhận, trái lại nhìn chằm chằm vào mặt , mặt ý cười.

      Tần Khai Hân còn tưởng rằng hành vi ăn vụng của mình bị phát , vội vàng lấy tay lau khóe miệng, chột dạ : “ được, nhất định phải nhận, em vừa nếm thử... quả, vô cùng ngọt, ăn rất ngon, mau nếm thử xem!”

      “Đứa ngốc.” Rốt cuộc Bùi Thần nhịn được cười thành tiếng, đưa tay xoa đầu : “ cần cảm ơn , giúp em là chuyện nên làm.”

      Giữa trưa hôm đó, ánh mặt trời cũng chói mắt giống như lúc này, mà nụ cười của , dường như có thể sưởi ấm tất cả.

      Khác biệt chính là, khi đó nghe xong, liền yên tâm thoải mái mang nửa cân cam về, vui vẻ ăn cả ngày, hôm sau miệng còn dính đầy nước.

      Còn giờ phút này, Tần Khai Hân nhìn Bùi Thần, trong lòng giống như làm đổ bình ngũ vị nhưng lại cảm nhận được gì.

      “Ôi mẹ ơi, cuối cùng mình cũng về kịp! Thế nào rồi? Có điện chưa?” Tiết Mạn xông vào, nhìn thấy màn này, sợ tới mức suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất, “Cậu cậu cậu... Các người...” chỉ tay vào bọn họ, chuyện cà lăm.

      Tần Khai Hân vội vàng lùi lại, giả thích: “Mình vừa mới mượn phòng bếp nhà bên cạnh, học trưởng ở đó, thuận tiện giúp mình chuyển đồ sang.”

      “Đúng, tôi sống ở ngay bên cạnh.” Bùi Thần cũng theo.

      Tiết Mạn càng giật mình: “Cái gì, ở ngay bên cạnh?”

      Tần Khai Hân tiếp tục giải thích: “Hôm qua ấy vừa chuyển tới, mình cũng biết khéo như vậy.”

      “Đúng, cực kỳ trùng hợp.” Bùi Thần .

      Tiết Mạn: “...”

      Chiều hôm ấy, Tiết Mạn vừa bày bàn đồ ngọt vừa châm chọc: “Trùng hợp cái rắm! Hàng Châu lớn như vậy, tiểu khu của chúng ta cũng phải chỗ nào tốt, lái xe vào nội thành còn mất nửa tiếng, cơ sở vật chất cũ nát muốn chết, ai lại thuê chỗ tốt đây? ràng là cố ý!”

      Tiết Mạn phải có đạo lý, tiểu khu của họ quả được tốt lắm, lúc trước nếu phải muốn nhà ở đơn giản, cố ý thuê nơi này dựa vào tính cách của Tiết Mạn, nhất định bất chấp giá cả mở phòng làm việc ở bên cạnh Tây Hồ(*).

      (*) Tây Hồ (Hồ Hàng Châu) là hồ nước ngọt nổi tiếng nằm ở phía tây thành phố Hàng Châu, thuộc tỉnh Chiết Giang, miền Đông Trung Quốc. Chiều dài lớn nhất theo hướng Bắc - Nam là 3,3 km còn chiều rộng lớn nhất theo hướng Đông - Tây là 2,8 km. Diện tích của khu vực hồ khoảng 6,3 km², trong đó phần diện tích chứa nước khoảng 5,66 km². Cảnh quan văn hóa Tây Hồ được UNESCO đưa vào danh sách di sản văn hóa thế giới năm 2011, và nó được miêu tả là có "ảnh hưởng tới việc thiết kế vườn ở phần còn lại của Trung Quốc cũng như ở Nhật Bản và Triều Tiên trong nhiều thế kỷ." d.đ'q;l/đ

      chừng ấy muốn tiết kiệm tiền thuê nhà sao?” Tần Khai Hân cố gắng tìm lời giải thích hợp lý.

      “Em à, đừng ngây thơ như vậy, cậu nghe qua nhiếp ảnh gia sở hữu chiếc máy ảnh SLR(*) nổi tiếng nghèo chưa? Người ta chỉ cần chụp ảnh, tấm hình cũng có thể mua được chiếc xe , chừng ngay cả căn nhà đầy đủ thiết bị cũng có thể mua, chút tiền thuê nhà ấy có là gì!”

      (*) Máy ảnh phản xạ ống kính đơn (tiếng : Single-lens reflex camera, SLR), máy ảnh ống kính đơn phản xạ, hay máy ảnh ống kính rời... là thuật ngữ để chỉ dòng máy ảnh dùng tấm gương di chuyển được, đặt giữa ống kính và phim để chiếu hình ảnh thấy được qua ống kính lên màn ảnh mờ để người dùng lấy nét. Hầu hết các máy ảnh SLR dùng lăng kính năm cạnh hoặc gương 5 cạnh ở đỉnh máy để quan sát ảnh qua ống ngắm, cũng có những kiểu ngắm khác như là ngắm ở ngang thân hay lăng kính Porro.

      ấy là người đại diện tìm nhà cho mình... ”

      Tiết Mạn: “Như vậy mà cậu cũng tin?”

      Tần Khai Hân hết chỗ , quả ngay từ lúc đầu tin lời Bùi Thần , sao có thể trùng hợp đến mức thuê nhà đối diện với phòng làm việc của đây?”

      Nhưng mà buổi sáng hôm nay hành động của vô cùng thân sĩ, nhất cử nhất động đều có sơ hở, cho nên Tần Khai Hân cũng bị che mắt, thực muốn tin Bùi Thần lại có thể dùng trăm phương ngàn kế để tiếp cận .

      cho cùng, chính là tin thích .

      “Mình có thể chắc chắn ta trêu chọc cậu.” Tiết Mạn phân tích: “ thế giới này có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, nếu người đàn ông thường xuyên xuất trước mặt cậu, ta nhất định có ý với cậu, nhưng nếu ta ra, vậy có ba khả năng.”

      “Khả năng gì?” Tần Khai Hân hỏi.

      “Khả năng thứ nhất, ta xấu hổ, nên lời, chẳng qua loại này đều là những người dưới mười tám tuổi, trường hợp của cậu có khả năng.”

      “Còn gì nữa?” Tần Khai Hân lại hỏi.

      “Còn loại khác, ta đợi cậu chịu nổi mở miệng trước, như vậy ta từ thế bị động đổi thành chủ động, trắng ra, chính là cậu theo đuổi ta, cho nên khi ta đá cậu cũng bị là bội tình bạc nghĩa.”

      Tần Khai Hân nghe Tiết Mạn nhịn được nóng nảy: “Vậy khả năng cuối cùng?”

      “Cuối cùng chỉ còn loại, có lẽ là ta có nỗi khổ riêng, về phần tại sao chính cậu phải tự hỏi rồi.” Tiết Mạn cười thần bí.

      Tần Khai Hân suýt chút nữa lật bàn.

      còn khả năng khác nữa sao? chừng ... ta...”

      ta cái gì?” Tiết Mạn cười xấu xa hỏi.

      Tần Khai Hân khóc: “ chừng ta bị câm điếc đó!”

      “Ha ha ha ha!” Tiết Mạn cười lớn,vỗ vai : “Mình thấy cậu vẫn nên đối diện với thực , muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, bảy năm rồi, khúc mắc của cậu sớm muộn cũng cởi bỏ, đừng che che giấu giấu nữa, tìm cơ hội ràng với ta .” Pey_ ddlequydon

      Lời của Tiết Mạn ảnh hưởng sâu sắc tới Tần Khai Hân, buổi tối nằm giường lăn qua lộn lại mà vẫn ngủ được vì luôn nghĩ tới những lời này.

      phải ngả bài với Bùi Thần sao? Lúc đó, nên cái gì? tại khi đối mặt với Bùi Thần, rất dễ dàng gì mới có thể bình tĩnh chút, nếu như ngả bài, có thể lại xấu hổ hay ?

      do dự rất lâu, cuối cùng đành phải tìm Hắc Sắc U Mặc chuyện phiếm.

      Bánh kem dâu tây: Hắc ca, cầu khai đạo!

      Hắc Sắc U Mặc giống như có việc bận, rất nhanh trả lời.

      Hắc Sắc U Mặc: .

      Mười ngón tay của Tần Khai Hân gõ bàn phím, rất nhanh toàn bộ chuyện mấy ngày nay gặp Bùi Thần cho Hắc Sắc U Mặc.

      xong, câu.

      Bánh kem dâu tây: Hắc ca, cảm thấy ấy thích tôi sao?

      Hắc Sắc U Mặc: có cảm thấy ?

      Bánh kem dâu tây: Tôi biết, người đại diện của ấy ấy thích tôi, ngay cả Mạn Mạn cũng khẳng định như vậy, nhưng mà tôi vẫn thể tin được, sao ấy có thể thích tôi? Lúc trước ràng ấy cự tuyệt tôi.

      Rất lâu sau đối phương vẫn chưa hồi , đợi thêm lúc nữa, Hắc Sắc U Mặc mới gửi tới câu.

      Hắc Sắc U Mặc: Lúc trước ta có thích sao?

      Tần Khai Hân ngây người, lúc trước?

      Lúc trước, khi chạy đến thổ lộ, Bùi Thần chỉ mau quay về lớp, lại bảo chuyện đó để sau hãy , còn hai từ ‘ thích’ này, cho tới bây giờ vẫn chưa từng qua.

      Bánh kem dâu tây: Chưa .

      Hắc Sắc U Mặc: Vậy tại sao khẳng định ta thích ?

      Lời này làm cho Tần Khai Hân lần nữa im lặng, vì sao lại khẳng định Bùi Thần thích mình đây?

      Có lẽ là vì chào mà , có lẽ là vì bảy năm nay chưa từng cho mình lời giải thích, cũng có lẽ là vì ngay từ khi bắt đầu, vốn tin nam sinh ưu tú như thích vừa béo vừa xấu giống như .

      mức độ nào đó, những việc trải qua lúc ảnh hưởng tới cả đời người, đến tận bây giờ, trong lòng vẫn có cách nào thoát khỏi tự ti, muốn tin Bùi Thần thích mình.

      Rốt cuộc bảy năm trước xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc Bùi Thần có thích hay ?

      Tần Khai Hân quyết định, muốn hỏi cho ràng.
      Last edited by a moderator: 26/7/17
      Phong nguyet, Mai Trinh, Phong Vũ Yên3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :