1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đầu lưỡi - Ức Cẩm (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 52

      Edit: Peiria

      Có lẽ đúng như lời Tiết Mạn , cuộc sống như vậy thiếu kích tình, nhưng bình bình đạm đạm qua ngày cũng có loại đặc sắc riêng.

      Mấy ngày Bùi Thần công tác, ban ngày Tần Khai Hân lên lớp giảng dạy, thỉnh thoảng nhận thêm số đơn đặt hàng, buổi tối về nhà nghiên cứu cách làm bánh ngọt, tham gia lớp tiếng Nhật, ngày nào cũng học.

      chuyện đề cập với bất kỳ ai, đó là sang năm muốn cùng Trình Hạ sang Nhật Bản tu nghiệp, học tập cách làm bánh ngọt tinh xảo lại giàu sáng tạo của họ.

      Song, bây giờ mới chỉ là dự định, bởi vì tiếng Nhật căn bản của gần như bằng , nếu tùy tiện xuất ngoại, đến đó rồi có cách nào giao tiếp với giảng viên người Nhật, cũng vô ích. Cho nên, quyết định học tiếng Nhật trước rồi mới tiếp, sau này có hay , tạm thời cho bất cứ ai, bao gồm cả Bùi Thần.

      Cách xa ngàn dặm, công việc của Bùi Thần cũng trở nên bận rộn hơn.

      Nhóm của ở lại thành phố Longyearbyen mấy ngày, rồi lại tiếp tục về phía Bắc, càng gần cực Bắc, tượng mặt trời lặn càng ràng, cả ngày đều lơ lửng bầu trời, lúc nào cũng có thể thấy ánh mặt trời phản xạ dòng sông băng, khiến người ta phân biệt ban ngày ban đêm, đồng hồ sinh học trở nên hỗn loạn, thể lực giảm xuống rất nhanh.

      Lạc Tang là trong số ít ở trong nhóm, chưa từng tới Bắc Cực, vô cùng hài long với thức ăn ở đây, là người nửa Tứ Xuyên, tại mỗi ngày chỉ dựa vào tín niệm để sinh tồn, chính là hai lọ tương ở Laoganma trong vali hành lý của Bùi Thần.

      "Ăn ngon, ngon đến phát khóc!" Lạc Tang ăn bánh với tương ớt, vừa ăn vừa cảm thán, "Bùi Thần, Tiểu Hân nhà quá săn sóc, chuẩn bị vali hành lí của giống như túi thần kỳ, cái gì cũng có. đáng hận, tôi muốn trở thành đàn ông, như vậy có thể đào góc tường của !"

      Tiểu Phùng ở bên lập tức vuốt mông ngựa: "Chị Tang, em cũng mang theo rất nhiều đồ ăn, chị xem, em có khoai tây chiên, bánh ngọt, bánh bích quy, thịt bò khô..."

      "Ngu ngốc, có mỗi cái túi, lại còn để khoai tây chiên chiếm hết diện tích, lấy ra, tôi ăn hộ cậu!" xong, đoạt mất khoai tay chiên của Tiểu Phùng.

      " mang theo cái gì?" Bùi Thần đột nhiên hỏi.

      Lạc Tang cười hắc hắc, mở túi xách, lấy ra hộp mặt nạ duy nhất, vô cùng dũng cảm : "Cơm có thể ăn, nhưng mặt nạ thể đắp, tôi là người dựa vào gương mặt kiếm cơm mà."

      Bùi Thần bình tĩnh đáp: "Mau dùng , qua vài ngày nữa, chỉ sợ mặt nạ của đông cứng xé ra được."

      vừa vừa xong, mấy người cùng nhau ăn cơm đều cười phá lên.

      Lạc Tang hậm hực: " châm chọc ít thôi, tôi là cẩu độc thân, ai sắp xếp hành lý cho tôi cả."

      Tiểu Phùng: "Chị Tang, em..."

      "Im miệng, thịt bò khô đâu?"

      "Đây." Tiểu Phùng dâng thịt bò khô bằng hai tay.

      "Tiểu Phùng, hành lý của cậu cũng là tự cậu chuẩn bị hả?" Lão Điền hỏi.

      Vô tình, tất cả bắt đầu tán gẫu về người sắp xếp hành lý cho mình.

      Có người nhắc tới vợ, có người nhắc tới mẹ mình, lát sau, khí dần trở nên nặng nề, nơi đất khách quê người xa xôi mà lạnh lẽo, có ai nhớ người thân? Có mấy người cảm tính khóc.

      Tiểu Phùng vừa sụt sịt vừa sám hối: "Kỳ thực những đồ ăn này đều là mẹ em cứng rắn nhét vào trong túi của em, lúc ấy em còn bà vài câu, chê bà lải nhải, chê bà rắc rối, bây giờ em rất hối hận, sao em có thể với mẹ mình như vậy? Hu hu hu... Em rất nhớ mẹ..."

      Lão Điền nhắc tới vợ ở nhà, ban đầu vẫn tươi cười, sau đó cười nổi nữa, ra sức uống rượu.

      Baab Lỗ nhớ vợ chưa cưới ở châu Phi, châm điếu thuốc, ra ngoài hút, người đàn ông 1m9, cả hốc mắt đều hồng.

      Lạc Tang cũng chạy đến góc, gọi điện thoại cho người cha vốn ít liên lạc.

      Bùi Thần trở về phòng, mở vali hành lí, lấy ra những tấm ảnh chụp trong túi da, lật xem từng tấm, nhớ lại những chuyện tốt đẹp khi ở cùng Tần Khai Hân:

      Ngày 16-3, phơi quần áo ngài ban công, bị ở nhà bên cạnh nhìn thấy, thuận tay chụp tấm.

      Ngày 8-4, đến nhà ăn tối, ở trong phòng bếp bưng đồ ăn, qua ô cửa kính thấy ở bên ngoài ăn vụng, ăn xong gạt thịt vào góc bị khuyết, đậy nắp nồi, giả vờ cái gì cũng chưa ăn, chờ ăn cơm. Dáng vẻ kia cực kỳ giống mèo trộm thị, cảm thấy rất đáng , thuận tay chụp tấm.

      Ngày 20-5, suốt đêm về Hàng Châu, nằm ở giường ngủ thiếp , ôm dâu tây nhồi bông tặng, chép miệng, có lẽ ăn thứ gì ngon trong mơ, lại thuận tay chụp tấm.

      ...

      Ngày 15-8, vừa về đến nhà la hét muốn ăn kem, lúc chạy mua về cho kem sắp chảy, hô lên "Ây da, chảy kìa chảy kìa!", vội vàng lè lưỡi liếm, cười đến mức ánh mắt híp thành đường .

      Thời điểm nhìn tấm ảnh cuối cùng này, lòng ngón tay dường như sờ thấy gì đó, lật tấm ảnh lại, thấy viết câu: đây là xâm phạm quyền hình ảnh, em phán : Lấy thân báo đáp!

      Mặt sau vẽ cái mặt lè lưỡi, đầu tròn, tóc mái bằng buộc buộc đuôi ngựa, giống hệt bộ dạng tươi cười đáng của .

      Khóe miệng Bùi Thần tự chủ được mà nổi lên ý cười, khoảnh khắc qua , nỗi nhớ nhung tựa như thủy triều dâng trào, bao phủ toàn bộ thể xác và tinh thần .

      Giờ này chắc là ngủ, gọi điện thoại sợ đánh thức , vì thế nhấc di động gửi tin nhắn: Tiểu Hân, em!

      Mấy ngày nay, tâm tình của Tần Khai Hân rất tốt, bởi vì mỗi sáng mở mắt đều nhận được tin nhắn " em" Bùi Thần gửi, bắt đầu từ tuần trước, đến hôm nay trọn vẹn tuần.

      nhịn được hỏi Bùi Thần: Mỗi ngày đều , thấy buồn nôn sao?

      trả lời: Vẫn chưa đủ.

      lại hỏi: Vậy còn muốn làm gì nữa?

      trả lời: Muốn em.

      A a a a!!!

      Tần Khai Hân xấu hổ tắt máy, gương mặt đỏ bừng.

      Viên Lưu Lưu từ bên ngoài vào, nhìn Tần Khai Hân như vậy, tò mò hỏi: "Sư phụ, sao mặt chị đổ thế?"

      "Nóng nóng nóng..." chột dạ trả lời.

      "Cũng đúng, hôm nay là 10-9, tại sao trời vẫn nóng như vậy?" Viên Lưu Lưu hận nhất trời nóng lập tức oán giận.

      Trương Tuyết ở bên cạnh đáp lời: "Nắng gắt cuối thu, hàng năm đều như vậy, tháng mười năm ngoái tôi còn mặc quần đùi đó."

      ...

      Nghe hai người trò chuyện, Tần Khai Hân lại thất thần.

      Đúng vậy, 10-9 rồi, nhanh, Bùi Thần rời gần tháng, bấm tay nhẩm tính, còn tuần nữa là về, mà ngày về, đúng tròn sinh nhật hai mươi lăm tuổi của .

      Tuy sinh nhật đồng nghĩa với già tuổi, hơn nữa hai mươi lăm tuổi vừa vặn là ranh giới của từ trẻ trung trở nên trưởng thành, nhưng nghĩ đến ngày đó Bùi Thần về, lại nhịn mà mong chờ ngày sinh nhật này.

      Có điều phải lúc nào ông trời cũng cho người ta được như mong muốn, trước sinh nhật Tần Khai Hân ngày, Bùi Thần đáng lẽ ra sân bay gửi cho tin, Bắc Cực có bão tuyết, toàn bộ chuyến bay trong ngày hủy bỏ, phải đợi sau khi tuyết rơi lại mới có thể trở về.

      Cùng lúc đó, các thành viên đoàn Bùi Thần thêm WeChat của Tần Khai Hân đều đăng ảnh tuyết bay đầy trời và tin tức chuyến bay bị hủy trong vòng bạn bè.

      Nhìn nhưng hình ảnh kia, trong lòng Tần Khai Hân vô cùng mất mát, ngày thường tính, nhưng mai lại là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của , mong đợi lâu như vậy, sao có thể tuyết rơi liền rơi đây?

      Buổi tối, gọi điện thoại về nhà: "Mẹ, ngày mai con về nhà ăn cơm."

      "Ngày mai? Ngày mai được, đội múa của mẹ phải tới Phú Dương thi."

      "Vậy còn cha?"

      "Cha con đương nhiên phải làm hậu cần cho mẹ, con biết, lần này mẹ là người múa dẫn đầu, mẹ muốn cha con chụp ảnh cho mẹ..." Mẹ Tần lòng dạ dốc sức thi múa, thao thao bất tuyệt tràng, cuối cùng mới hỏi Tần Khai Hân, "Đúng rồi, ngày mai con về nhà làm gì?"

      " có gì ạ, mẹ, vậy ngày mai mẹ hãy cố lên, con cúp máy trước." tắt di động, trong lòng càng lúc càng bứt rứt.

      Song, Tần Khai Hân tuyệt đối ngờ, chuyện bực tức hơn lại còn ở phía sau.

      Hôm sau, Bùi Thần gửi " em" tới nữa, đảm bảo mỗi ngày đều giữ liên lạc, trong thời gian đặc biệt này lại thất hứa rồi.

      Tần Khai Hân càng nghĩ càng tức, hờn dỗi thèm liên lạc với Bùi Thần, mình người sống trong khó chịu.

      Lúc Viên Lưu Lưu bước vào, nhìn thấy Tần Khai Hân liều mạng quậy chậu bơ, quậy đến hăng say, quả thực giống như có thù oán với bơ vậy.

      "Sư phụ, xảy ra chuyện gì, ai chọc chị tức giận?" ấy hỏi.

      "Con mắt nào của em nhìn thấy chị tức giận? Chị rất tốt, chị sao!" xong, quậy càng hăng say hơn.

      Viên Lưu Lưu le lưỡi, tự nhủ thầm: "Bơ sắp bị chị quậy cho nước dầu phân ly rồi, còn tức giận..."

      "Em thầm cái gì đó?" Tần Khai Hân hỏi.

      ", có gì!" Viên Lưu Lưu vội chuyển đề tài, đưa lá thư cầm trong tay cho , "Đúng rồi phụ, vừa rồi em gặp nhân viên chuyển phát dưới lầu, đây là thư của chị."

      Tần Khai Hân quét mắt, nhìn chỗ người gửi đề ngân hàng XX, hời hợt : "Vứt , quảng cáo."

      "Đừng vứt, này có viết ngân hàng, lỡ có tin quan trọng sao? Hay là để em mở ra cho chị đọc kỹ hãy ." Dứt lời, lưu loát xé phong bì.

      "Kính gửi Tần Khai Hân, chúc sinh nhật vui vẻ." Viên Lưu Lưu đọc dòng chữ, ngẩng đầu, kinh ngạc , "Sư phụ, hôm nay là sinh nhật chị?"

      "Ai, sinh nhật ai?" Đúng lúc Hà Vân Hi đên.

      "Hôm nay là sinh nhật sư phụ." Viên Lưu Lưu xong, cầm thư cho Hà Vân Hi xem, " xem, 18-9, phải là hôm nay sao?"

      "Đúng là hôm nay rồi." Hà Vân Hi cười tít mắt, " Chị Khai Hân, chúc chị sinh nhật vui vẻ!"

      Viên Lưu Lưu tiếp lời: "Sư phụ, sinh nhật vui vẻ!"

      Rất nhanh, Trương Tuyết cũng đến: "Khai Hân, hóa ra hôm nay là sinh nhật cậu à, chúc cậu sinh nhật vui vẻ!"

      Mỗi người câu "Sinh nhật vui vẻ" ngược lại khiến Tần Khai Hân cảm thấy càng vui , miễn cưỡng tiếng "Cảm ơn", tâm tình xuống thấp tới cực điểm.

      Nhưng mà mọi người nhưng nhận ra khác thường của , mấy người bàn tán rôm rả quay xung quanh chuyện sinh nhật.

      Viên Lưu Lưu : "Sư phụ, bằng hôm nay tan tầm, chúng ta cùng ăn cơm chúc mừng sinh nhật chị ."

      Hà Vân Hi : "Cơm nước xong lại KTV, thế nào?"

      Trương Tuyết gật đầu: "Được đó, hay là ăn thịt nướng ?"

      Viên Lưu Lưu: "Tôi nghĩ muốn ăn lẩu!"

      Hà Vân Hi: "Nóng như vậy ăn lẩu làm gì? bằng ăn món Nhật?"

      ...

      "Ăn cái gì mà ăn, mấy người chỉ biết ăn thôi!" Tiết Mạn bỗng đến, , "Khó có dịp Khai Hân sinh nhật, mọi người thể nghĩ ra tiết mục nào có tính sáng tạo hơn ư?"

      "Tính sáng tạo?" Mọi người hỏi.

      "Mọi người xem!" Tiết Mạn chìa ra mấy tấm vé vào cửa, "Tầng thượng của khách sạn quốc tế Triển Tân, đêm nay tổ chức party ngoài trời, mời ít minh tinh tham gia..., mình có mấy tấm vé vào cửa..."

      Mọi người ở đây đều biết khách sạn quốc tế Triển Tân là sản nghiệp của nhà họ Triển, nhà họ Triển mở tiệc, mời minh tinh, tuyệt đối là đẳng cấp cao nhất.

      "Em !" "Tôi cũng phải !" ...

      Trong nháy mắt, mấy tấm vé tay Tiết Mạn bị đoạt, chỉ còn vé duy nhất, lắc lắc trước mặt Tần Khai Hân: "Thế nào, đêm nay cùng ?"

      "Buổi tối mình phải thời khoá biểu, các cậu ." Tần Khai Hân từ chối, có tâm trạng gì hết!

      "Thời khoá biểu thôi mà, cũng phải chuyện lớn, cậu cứ ?" Tiết Mạn khuyên nàng.

      Tần Khai Hân lắc đầu: "Mình đâu."

      Tiết Mạn thấy im lặng , dứt khoát ném vé vào thùng rác: "Cậu mình cũng , ngày sinh nhật cậu còn cố gắng làm việc, mình nào có mặt mũi tham gia party."

      Tiết Mạn vừa , tất cả vốn hăng hái bừng bừng đều ngây ngẩn cả người.

      Qua lúc lâu sau, Viên Lưu Lưu là người đầu tiên vứt vé : "Sư phụ , em cũng , em ở lại làm việc cùng chị."

      Hà Vân Hi cũng vứt tấm vé: "Em đây cũng , em cũng làm việc."

      Trương Tuyết lập tức hùa theo: "Cũng phải lệnh thiếu, mình cũng , mình cùng tiến cùng lùi theo mọi người."

      Cùng tiến cùng lùi? ràng chính là ‘bức vua thoái vị’ mà!

      Tần Khai Hân thỏa hiệp: "Mọi người đều nhặt hết lên , mình , được chưa?"

      "A... Vậy!" Mọi người như ong vỡ tổ ùa đến chỗ thùng rác.
      Last edited by a moderator: 26/7/17
      Mai Trinh, meomeoni, Phong Vũ Yên2 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 53

      Edit + Beta: Peiria

      Nếu là party nhà họ Triển tổ chức, đương nhiên thể tùy tùy tiện tiện mà đến, Tiết Mạn cho phép mọi người nghỉ nửa buổi, về nhà chưng diện. Cuối cùng, chỉ còn lại Tần Khai Hân vẫn ngây ngốc ở trong phòng học, hề có ý tứ muốn rời .

      Tiết Mạn : "Cậu cũng về nhà trang điểm ."

      "Trang điểm gì chứ, cũng phải thi hoa hậu." Tâm tư Tần Khai Hân vẫn đặt vào Bùi Thần, trong lòng tức giận, nào có tâm trạng làm đẹp.

      " được, party này mặc lễ phục được vào, , cậu theo mình về nhà, mình giúp cậu trang điểm!" Tiết Mạn xong, khỏi phân trần rồi kéo .

      Tần Khai Hân còn cách nào khác, đành phải theo Tiết Mạn tới nhà ấy.

      Triển Lệnh Kiêu hiếm khi có nhà, nhìn thấy Tiết Mạn dẫn theo Tần Khai Hân trở về, phá lệ nhìn , còn lên tiếng chào hỏi.

      Hành động bất ngờ của đại minh tinh khiến Tần Khai Hân nhất thời vừa mừng vừa sợ, phải biết rằng người này rất lạnh nhạt, ngoại trừ bà xã nhà mình, những người khác đều khinh thường thèm liếc mắt cái!

      Vì thế, cũng vội vã chào hỏi Triển Lệnh Kiêu, gọi là Lệnh thiếu cảm thấy mình giống như đám fan mê muội, gọi là núi băng lại sợ tức giận...

      Cuối cùng, Tần Khai Hân đành xấu hổ giơ tay lên: "Chào ..."

      "Cậu để ý ấy làm gì, mau vào đây, mình mới mua rất nhiều quần áo, cậu thử từng cái xem." Tiết Mạn kéo vào trong, đưa vào phòng quần áo của mình.

      Đây là lần đầu tiên Tần Khai Hân được chiêm ngưỡng phòng quần áo của Tiết Mạn, kinh ngạc thôi.

      Phong cách hoàn toàn giống hệt phòng thay đồ của những quý Beverly Hills, đối diện cửa vào là tủ giày tường, ít nhất cũng có hơn trăm đôi, tất cả tường bên trái đều là tủ quần áo, treo quần áo, váy vóc với đủ loại kiểu dáng, bên phải trưng bày bộ sưu tập túi xách, Chanel, Givenchy, Hermes... Căn phòng ở phía trong còn có tủ đựng trang sức, toàn là trang sức quý giá!

      "Mạn Mạn, mình có thể hỏi cậu chuyện ?" Thừa dịp Tiết Mạn bận trước bận sau phối đồ cho , Tần Khai Hân nhin được hỏi, "Cậu giàu như vậy, vì sao còn muốn cùng mình làm bánh ngọt?"

      "Vấn đề này phải cậu sớm hỏi qua rồi ư?" Tiết Mạn cầm hai cái váy liền so sánh, chút để ý vấn đề hỏi.

      "Khi ấy cậu là vì nhàm chán, muốn tìm chuyện để làm, mình cũng , làm thế nào mà cậu có thể kiên trì đến bây giờ? Cậu xem, cậu cũng thiếu chút tiền lẻ đó."

      "Chẳng lẽ cậu làm cái này, là vì kiếm tiền?" Tiết Mạn hỏi lại.

      sửng sốt, lắc đầu: "Kiếm tiền đương nhiên quan trọng, nhưng mình còn thích làm bánh ngọt hơn." Nếu hôm nay, có công việc khác nhàng lại kiếm được tiền đặt trước mặt , vẫn lựa chọn làm bánh ngọt, bởi vì đó là đam mê của , lý tưởng của .

      Tiết Mạn khẽ cười: "Vậy đúng rồi? Mình cũng thích làm bánh ngọt, tuy thích giống cậu, nhưng có thể quen biết cậu, cùng cậu phấn đấu, mình cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Cuộc sống mà, quan trọng nhất chính là vui vẻ, làm thứ mình thích, nhân tiện kiếm chút lời, như thế tốt đẹp biết bao, cậu có phải ?"

      Lời của Tiết Mạn chạm đến đáy lòng Tần Khai Hân, khiến cho nhớ tới lần đầu tiên gặp gỡ Tiết Mạn ở Đài Loan.

      Khi đó, dùng hết khoản tiết kiệm, lẻ loi mình đến Đài Loan học tập, sinh hoạt hề dư dả, nhưng Tiết Mạn mỗi ngày đều ăn mặc xinh đẹp, ra tay hào phóng, vừa nhìn biết là tiểu thư nhà giàu vô cùng có tiền.

      Trong lớp đều là học viên nữ có lòng đố kỵ ghen ghét, quen nhìn Tiết Mạn như vậy, lén lút tướng mạo ấy có vấn đề, vừa nhìn biết là hồ ly tinh, chừng còn là tiểu tam của người giàu nào đó.

      Lời đồn truyền rất nhanh, mọi người ít nhiều đều có thành kiến với Tiết Mạn, thời điểm chia nhóm thực hành, ai muốn hợp tác cùng .

      Chỉ riêng Tần Khai Hân chẳng quan tâm, là người từng bị xa lánh, rất am hiểu đạo lý có đôi khi mắt thấy tai nghe chưa chắc , những người bàn tán thị phi sau lưng cũng chẳng phải người tốt đẹp gì.

      Cho nên, chủ động hợp tác với Tiết Mạn, quan hệ của họ dần dần trở nên gần gũi.

      Mấy năm nay, hai người hợp tác cùng nhau, mặc dù Tiết Mạn luôn rộng rãi, cần báo đáp, nhưng Tần Khai Hân chưa từng muốn chiếm lợi từ .

      Tiết Mạn đầu tư nhiều, dốc sức làm nhiều, Tiết Mạn muốn xoắn xuýt từng chi tiết , bèn lưu tâm chú ý, tất cả lợi nhuận của phòng làm việc đều căn cứ vào vốn đầu tư mà chia đều.

      Bởi vì biết, nếu có Tiết Mạn, cũng tới ngày hôm nay.

      "Mình cũng rất vui vì được biết cậu, bất kể là cộng hay bạn bè, cậu đều là người rất tốt, cùng cậu phấn đấu, mình rất thỏa mãn!" Tần Khai Hân nắm chặt tay Tiết Mạn.

      "Cậu đừng xúc động như vậy, nghe xong mình muốn ly hôn quá." Tiết Mạn hiếm khi xấu hổ, kéo tay , chân thành , "Khai Hân, mặc kệ như thế nào, mình luôn hi vọng cậu có thể hạnh phúc, về sau nếu như Bùi Thần dám ăn hiếp cậu, cậu tới tìm mình, mình bảo vệ sĩ nhà mình đánh chết ta!"

      Tuy lúc này đến Bùi Thần có phần sát phong cảnh, song Tần Khai Hân vẫn bị câu của Tiết Mạn chọc cười: "Mình biết rồi, sao cậu dặn dò giống như mình sắp gả vậy?"

      Tiết Mạn sửng sốt, lập tức thay đổi đề tài: "Cậu thử bộ này xem."

      Tiết Mạn gầy hơn Tần Khai Hân chút, quần áo của mặc người Tần Khai Hân càng làm nổi bật từng đường cong của bạn.

      Tần Khai Hân thử vài bộ, đầu sắp cúi gằm xuống: " được được, bộ này được, quá lộ liễu!"

      "Vậy cái này?" Tiết Mạn lấy ra bộ sườn xám xẻ tà cao vút.

      "Cái này càng được!" sắp khóc đến nơi, "Cậu có quần áo nào bình thường chút hả?"

      "Để mình nghĩ xem..." Tiết Mạn suy tư lâu, "Có, bộ này mình vừa mua tối qua, cậu thử xem."

      xong, lấy ra cái váy liền màu xanh nhạt, váy dài, vừa vặn che đến đầu gối, tay, tuy quá lộ, vừa vặn tôn lên ưu điểm ngực lớn của Tần Khai Hân, hơn hết, chất liệu vải mềm mại phối hợp với màu xanh nhạt, khiến người ta cảm thấy như có cơn gió ở hồ sen chiều hè lướt qua mặt.

      So sánh với những lễ phục " thích hợp" vừa rồi, Tần Khai Hân nhìn trúng cái váy này, mặc vào cũng cực kỳ vừa vặn, vì thế liền chọn nó.

      Tiếp theo, Tiết Mạn lại giúp phối giày và trang sức, còn trang điểm thanh nhã cho , sau khi hoàn thành kéo đến trước gương.

      Chậc chậc, hiệu quả này!

      Tần Khai Hân: "Hình như mình cảm thấy quá long trọng phải?"

      Tiết Mạn khoát tay: "Party đều là vậy mà, cậu chờ chút, mình thay đồ, chúng ta còn nhiều thời gian."

      "Được rồi." Tần Khai Hân thỏa hiệp, mặc bộ này cùng Tiết Mạn ra ngoài.

      Triển Lệnh Kiêu vậy mà cũng thay lễ phục, có lẽ là muốn cùng họ.

      Lần này, Tần Khai Hân hoàn toàn chấn kinh, đường tới dự party, Triển Lệnh Kiêu ngồi ở ghế lái phụ, Tần Khai Hân ở phía sau lôi kéo Tiết Mạn len lén hỏi: "Mạn Mạn, đây là party gì? Sao mình cảm thấy trang trọng quá vậy?"

      " trang trọng, cực kỳ bình thường."

      "Nhưng sao núi băng nhà cậu... Mạn Mạn, mình rất hồi hộp!" biết vì lý do gì, từ lúc lên xe, bắt đầu cảm thấy đúng lắm, cảm thấy đêm nay phát sinh chuyện gì đó.

      "Hồi hộp cái gì, đừng hồi hộp, có mình ở đây rồi!" Tiết Mạn vỗ vai , an ủi, "Mình tiết lộ với cậu, party hôm nay mời cả đầu bếp Nhật Bản, cậu có thể ăn bò Kobe được uống sữa tươi, nghe nhạc và mát xa đó."

      Tần Khai Hân nuốt nước miếng, lập tức còn căng thẳng nữa.

      Tám giờ tối, bọn họ đến bên ngoài khách sạn quốc tế Triển Tân cao 38 tầng với kiến trúc đỉnh chóp, ánh đèn lóe ra, xanh vàng rực rỡ.

      Tần Khai Hân xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên, phát chiếc máy bay trực thăng!

      "Đây là muốn làm gì?" vội hỏi Tiết Mạn.

      "Đây là máy bay chụp ảnh."

      "Chụp cái gì?"

      "Party, tối nay tất cả mọi người cực kỳ vui vẻ, cho nên phải kỷ niệm chút, đúng ?" Tiết Mạn quay đầu nhìn về phía Triển Lệnh Kiêu.

      Triển Lệnh Kiêu: "Ừm."

      Tiết Mạn nháy mắt với : vài câu !

      Triển Lệnh Kiêu: "Đảm bảo cả đời khó quên." xong, chợt nhíu mày, bởi vì Tiết Mạn dùng giày cao gót giẫm lên chân .

      Tần Khai Hân khó hiểu nhìn bọn họ liếc mắt, cảm thấy có phần thích hợp, hơn nữa lời ra lại càng thích hợp...

      nghĩ ngợi, đột nhiên Tiết Mạn giữ chặt : "Ây da, mau lên , sắp bắt đầu rồi!"

      Suy nghĩ bị cắt ngang, cũng chẳng muốn suy nghĩ tiếp, mặc kệ nó, dù sao cũng có Tiết Mạn ở đây, chắc chắn có khả năng xuất quái thú ăn thịt người.

      Tần Khai Hân ngờ, tầng thượng có "Quái thú" .

      Trong lúc thang máy lên, mọi người tầng đều chạy tán loạn.

      Lạc Tang: "Đến đây, đến đây, đến đây!"

      Lão Điền: "Máy bay chụp cảnh chuẩn bị xong chưa? Ống kính ngắm chuẩn chưa?"

      Baab Lỗ: "Ầm ĩ cái gì, sớm ngắm chuẩn rồi!"

      Tiểu Phùng: " Thần, cà vạt của hình như bị lệch, để em chỉnh lại giúp ."

      Tiểu Lưu: "Andy, lẵng hoa này đúng vị trí, dịch sang trái chút!"

      Andy: " biết cái gì, đây là đào hoa trận(*), tôi tính rồi, lẵng hoa này phải đặt ở đây!"

      (*) Đào hoa trận: loại thuật phong thủy được bày ra để cải thiện gian xung quanh thu hút người khác phái.

      Viên Lưu Lưu: "Mẹ ơi, ràng người được cầu hôn là sư phụ, nhưng sao em lại căng thẳng như vậy?"

      Hà Vân Hi: "Nhào vào lòng bình tĩnh chút ."

      Trương Tuyết: "Lệnh thiếu lên đây rồi, Lệnh thiếu lên đây rồi, Lệnh thiếu lên đây rồi..."

      ...

      Bên này náo nhiệt, bên kia Tần Khai Hân vẫn hoàn toàn biết gì cả, trong lòng luôn nghĩ đến bò Kobe Tiết Mạn , biết bò Kobe có giống như trong sách, được nghe nhạc, mát xa, uống sữa tươi hay ?

      Bất tri bất giác, thang máy đến tầng cao nhất, nam nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa phát mặt nạ.

      "Tại sao phải đeo mặt nạ?" Tần Khai Hân nghi ngờ, "Chẳng lẽ là có vũ hội hóa trang?"

      "Đây là nghi thức thôi." Tiết Mạn xong, nhét mặt nạ màu bạc vào tay Tần Khai Hân, thúc giục , "Cậu cứ đeo nó rồi vào là được."

      "Được rồi..." Tần Khai Hân bất đắc dĩ, đến cũng đến, cũng chỉ có thể làm theo quy củ thôi.

      Ba người đeo mặt nạ xong, nam phục vụ mỉm cười, từ từ mở cửa.

      Tầng thượng cũng xa hoa như trong tưởng tượng, thậm chí ngay cả bóng đèn điện cũng có, chỉ có ánh sáng chập chờn, thảm rải đầy hoa, cùng với bức tường hoa tươi lớn.

      "Tại sao bên trong có ai, chúng ta đến nhầm chỗ rồi sao?" Tần Khai Hân ngây ngẩn cả người, hai chân chậm chạp dám bước vào.

      " vào hãy ." Tiết Mạn ở phía sau thúc giục.

      đành phải dè dặt tiến vào, nghi hoặc đánh giá mọi nơi, lại ngắm nhìn máy bay trực thăng đỉnh đầu.

      Giữa lúc vô cùng buồn bực, bỗng nhiên, bóng dáng cao gầy đeo mặt nạ, mặc váy ngắn, tay nâng đóa hồng từ phía sau tường hoa ra.

      này, hình như giống... Lạc Tang?!

      Tần Khai Hân đột nhiên chấn động, đứng yên tại chỗ hồi lâu hoàn hồn, thấy tương tự Lạc Tang tới, đưa đóa hoa cầm trong tay cho , sau đó tháo mặt nạ xuống

      Quả nhiên là ấy!

      Lúc này phải ấy ở Bắc Cực cùng Bùi Thần ư? Như vậy có nghĩa là Bùi Thần...

      Tần Khai Hân lấy lại tinh thần, mơ hồ đoán được chuyện gì xảy ra.

      "Tiểu Hân, mặc dù chúng ta quen biết nhau lâu, nhưng kỳ thực tôi sớm nghe về , vô cùng thiện lương, vô cùng dũng cảm, tôi chúc trăm năm hạnh phúc!" Lạc Tang xong, lùi lại bên.

      Ngay sau đó, lại có người từ phía sau tường hoa ra, tay cầm hoa tươi đưa cho Tần Khai Hân, sau đó tháo mặt nạ, là Tiểu Lưu.

      "Bà chủ, là bà chủ tốt với nhân viên nhất đời, có thể làm việc cho , là phúc của tôi." ấy xong, cũng lùi lại bên.

      Ngay sau đó là Andy: "Bà chủ, với chuyện, lúc trước, khi nhận lời, tôi phân tích qua tướng mạo của , về sau nhất định có con cháu đầy đàn, đại phú đại quý!"

      Tần Khai Hân phì cười, sau khi cười xong, mũi có phần ê ẩm.

      Tiếp theo, từng người nối tiếp nhau ra.

      Lão Điền: "Em , hai lọ Laoganma của em rất ngon, lần sau tới nhà tôi làm khách, tôi bảo chị dâu nấu bữa ngon cho em ăn!"

      Tiểu Phùng: "Chị dâu, về sau em chính là tai mắt của chị, nếu Thần dám liếc mặt nhìn những khác, em lập tức báo chị."

      Viên Lưu Lưu: "Sư phụ, chị chỉ dạy em làm bánh ngọt, còn là dạy em làm người, có thể nhận chị làm sư phụ, là phúc phận kiếp này của em, em lén với chị chuyện." ấy ghé vào bên tai Tần Khai Hân, giọng , "Vân Hi hôn em rồi..."

      " hả?" Tần Khai Hân kinh ngạc che miệng lại.

      Viên Lưu Lưu nháy mắt với mấy cái, lui xuống.

      Tiếp theo còn có Hà Vân Hi, Trương Tuyết... Ngay cả Baab Lỗ máy bay trực thăng cũng cố gắng theo sát , vẫy tay : "Tôi ở này! Nhân dân Châu Phi chúc hai người hạnh phúc!"

      Tần Khai Hân cười, khóe mắt rơm rớm nước.

      "Khóc cái gì, mau nín , lát nữa lớp trang điểm nhòe mất, nào, chúng ta chụp kiểu." Tiết Mạn đưa hoa hồng cho Tần Khai Hân, lấy di động ra chụp chung với .

      cố gắng mỉm cười, nhưng nước mắt lại càng khó kiểm soát.

      Tiết Mạn lùi xuống, ngay cả Triển Lệnh Kiêu cũng cầm cành hồng đưa cho , chuyện.

      Tiết Mạn ở bên cạnh sốt ruột: hai câu , hai câu mang thai đâu!

      Vì thế, Đại Ma Vương Băng Sơn chậm rãi mở miệng: "Tôi đảm bảo cả đời cũng khó quên phải ?"

      đúng là cả đời khó quên danh xứng với thực! Tần Khai Hân gật đầu: " nhất định phải đối xử tốt Mạn Mạn đó!"

      "Điều này còn cần ?" Đại Ma Vương Băng Sơn khẽ cười tiếng, quay bước.

      Sau đó, phía sau tường hoa lại xuất hai người, người mặc comple màu xám, người mặc váy liền màu đỏ, tuy đều đeo mặt nạ, nhưng Tần Khai Hân liếc mắt cái nhận ra đây là hai người thân thuộc nhất của .

      "Ba! Mẹ!" hoảng sợ, " phải ba mẹ..."

      "Gạt con đó, mấy ngày trước mẹ con thi xong rồi, còn giành được giải thưởng đó!" Mẹ Tần tháo mặt nạ, đắc ý .

      "Giải tham gia." Ba Tần ở bên cạnh bổ sung.

      "Giải tham gia gì chứ, đấy là giải xuất sắc, giấy khen có viết ràng mà."

      "Các đội tham dự đều có thưởng, gọi là giải tham gia là gì?"

      "Haizz, ông già này, ông muốn làm tôi mất mặt với con đúng ?"

      ...

      "Được rồi..." Tần Khai Hân dở khóc dở cười khuyên can, "Mẹ múa giỏi nhất, ai hơn mẹ hết!"

      "Như vậy còn được." Mẹ Tần cười ha ha nắm chặt tay con , "Khai Hân, chuyện hôm nay, Bùi Thần thương lượng với chúng ta, ba và mẹ đều cảm thấy chàng trai này đáng tin nên mới giúp cậu ấy. Có điều, chung thân đại vẫn phải do chính con quyết định, mẹ cảm thấy tình phải quá khứ, cũng phải tương lai, quan trọng nhất chính là vui vẻ thoái mái, chỉ cần mỗi ngày con đều cảm thấy hạnh phúc là mẹ cũng hạnh phúc rồi!"

      "Đúng vậy, chỉ cần hai con ân ân ái ái cả đời, ba với mẹ con cũng yên tâm." Ba Tần .

      "Ba mẹ yên tâm, chúng con nhất định sống tốt..." Tần Khai Hân ngừng gật đầu, nước mắt ào ào rơi xuống.

      "Được rồi, đừng khóc, hôm nay là ngày vui." Mẹ Tần khuyên giải an ủi .

      "Con còn khóc nữa ba mẹ yên tâm giao con cho Bùi Thần đâu." Ba Tần làm bộ nghiêm túc .

      Tần Khai Hân lau nước mắt, nín khóc, mỉm cười.

      Sau khi Ba mẹ Tần lùi lại, tất cả mọi người chia ra đứng dọc hai bên, Tần Khai Hân nâng đầy hoa hồng trong tay, đứng giữa thảm, hồi hộp nhìn tường hoa dịch chuyển phía trước...

      Trong nháy mắt, tất cả ánh đèn đều phát sáng, Bùi Thần mặc bộ comple màu trắng, áo sơ mi xanh nhạt, đeo mặt nạ bạc, tay ôm 99 đóa hoa hồng, đứng ở đầu thảm, chân thành bước về phía Tần Khai Hân, tầng thượng đẹp như mộng ảo, còn giống như bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích từng bước tới gần công chúa của .

      Hồi hộp, cảm động, kinh ngạc... Các loại cảm xúc đan xen lẫn lộn trong lòng Tần Khai Hân, ngay trong khoảnh khắc Bùi Thần đến trước mặt , trong đầu bỗng nhiên trống rỗng.

      quỳ gối xuống, tặng hoa hồng tay cho Tần Khai Hân, sau đó tháo mặt nạ, lấy ra cái hộp nhung đỏ từ trong túi áo trước ngực.

      Hộp được mở ra, chiếc nhẫn kim cương cực lớn phát ra ánh sáng lấp lánh, khiến toàn bộ ánh đèn chung quanh đều bị lu mờ.

      "Tiểu Hân." Bùi Thần mở miệng, thâm tình nhìn ngắm Tần Khai Hân, "Hôm nay là sinh nhật em, biết tặng em thứ gì mới tốt, cho nên muốn tặng chính mình cho em, ..."

      đến đây, bỗng căng thẳng quên hết lời thoại phía sau, cuối cùng dứt khoát ăn ngay : "Về sau tất cả đều nghe theo em, gả cho nhé?"

      Mọi người người chung quanh đều nở nụ cười, phúc hắc như Bùi Thần, vậy mà cũng có lúc bí từ, tất cả đồng loạt đưa mắt dõi theo Tần Khai Hân, giờ này phút này, tất cả mọi người chờ đợi đáp án của .

      Mà đáp án của đương nhiên là - - Em đồng ý.

      Trong nháy mắt, tầng thượng có vô số pháo hoa được bắn lên, giữa những tiếng vỗ tay và tiếng ủng hộ, Bùi Thần cầm nhẫn, đeo vào tay Tần Khai Hân.

      "Hôn ! Hôn !" Tiết Mạn reo hò.

      Tần Khai Hân đỏ mặt: Đừng như vậy, ba mẹ em ở đây.

      Ba Tần: Bà xã, bà xem trời có có máy bay này, ôi chao!

      Mẹ Tần: Wow, có máy bay!

      Ngay sau đó, Bùi Thần đứng lên, hôn lên môi vợ chưa cưới.

      Bây giờ, rốt cuộc, rốt cuộc muốn buông ra!

      Pháo hoa bắn lên rồi lụi tàn, ngọn nến cháy sáng rồi dập tắt, chỉ có tình , sau khi trải qua vô vàn thử thách, tỏa ra ánh sáng lấp lánh lại vĩnh hằng.

      Tôi là Ức Cẩm, mong rằng người có tình khắp thế giới đều trở thành đôi!

      o0o Hoàn o0o

      ***

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: A a a a a a rốt cuộc viết xong rồi!!!

      Cảm ơn mọi người đồng hành suốt thời gian qua, trước mắt truyện này chưa có ý định xuất bản, về sau nếu muốn xuất bản, tôi thông báo Weibo, WeChat vả cả phía dưới truyện này. Nếu mọi người có hứng thú, cần xóa [Cất giữ], nếu ngày nào đó xuất [Cập nhật], chắc chắn là thông báo xuất bản.

      Mặt khác, bộ truyện tiếp theo mang tên “Trái tim” càng ngọt hơn, tôi đăng trước giới thiệu, nếu thích cũng có thể [Cất giữ], năm nay nhất định viết, còn khi nào bắt đầu, nhớ chú ý tin tức của tôi....

      Sau cùng, chúc mọi người vui vẻ, mãi luôn hạnh phúc!

      19/05/2016
      Mai Trinh, Phong Vũ Yênmattroiden2810 thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :