Đầu giáo sư Dowel - Alexander Romanovich Belyaev (12 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 11.2:

      Mười lăm phút sau, cái đầu cho thấy vài dấu hiệu sống lại, mi mắt và đôi môi run run, nhưng mặt nhìn vẫn đờ. Sau hai phút nữa, cái đầu thốt lên vài tiếng rời rạc, những bất ngờ cái đầu lại im bặt. dây thần kinh nào run lên mặt. Kerner nhìn nhiệt kế:
      - Nhiệt độ của thây ma!
      Và quên cả có mặt của Briquet, giận dữ nhấc cái đầu lên khỏi mặt bàn và bỏ vào cái chậu to bằng kim loại.
      - Mang nó vào hầm lạnh… cần phải tiến hành giải phẫu.
      Người da đen nhanh tay đưa cái chậu ra. Đầu Briquet nhìn với cặp mắt mở to vì kinh hoàng. Chuông điện thoại réo trong văn phòng của Kerner. Kerner bựt tức quẳng điều xì gà định hút xuống đất, và bỏ về phòng sau khi đóng sập cửa lại.
      Đó là điện thoại của Ravino. bảo gửi cho Kerner phong thư khẩn và lẽ ra Kerner nhận được rồi.
      Kerner xuống nhà dưới và rút lấy phong thư trong hộp thư ở cửa ra vào. Vừa lên cầu thang Kerner vừa nóng nảy xé phong bì và bắt đầu đọc. Ravino báo tin Arthur Dowel đột nhập vào bệnh viện của trong lốt bệnh nhân, bắt cóc Laurence và chạy trốn. Kerner bước hụt và suýt ngã cầu thang.
      "Arthur Dowel! Con trai của giáo sư Dowel, nó ở đây sao? Và cố nhiên là nó biết hết mọi việc, kẻ địch mới xuất thẳng tay với mình". Về đến phòng, Kerner đốt lá thư và vừa lại lại vừa nghiền ngẫm kế hoạch hành động. Thủ tiêu đầu giáo sư Dowel ? Lúc nào cũng có thể làm việc đó. Những cái đầu còn rất cần cho . Chỉ cần thi hành những biện pháp để cho tang vật này rơi vào con mắt người ngoài, vì có thể có khám xét hay đột nhập của kẻ thù vào nhà . Sau đó cần xúc tiến nhanh việc trưng bày đầu Briquet. ai kết án người chiến thắng. Laurence và Arthur Dowel có chăng nữa, Kerner cũng đấu tranh với họ khi tên tuổi được bao bọc bởi vòng hào quang kính trọng của mọi người.
      Kerner nhấc điện thoại, gọi cho viên thư ký Hội khoa học để mời đến nhà thương lượng về việc tổ chức hội nghị, trong đó, , Kerner, công bố kết quả các công trình mới nhất của . Sau đó, Kerner gọi đến Ban biên tập những tờ báo lớn nhất và cừ người tới phỏng vấn.
      "Phải gây được ồn ào báo chí chung quanh phát minh vĩ đại nhất của giáo sư Kerner. Có thể có tổ chức trưng bày khi đầu Briquet phần nào hồi phục lại sau cơn chấn động và quên với ý nghĩ về việc mất thân người… Nhưng còn bây giờ…" Kerner đến phòng thí nghiệm, lục lọi trong các ngăn tủ, lấy ra ông tiêm, bông gòn, họp parafin và gặp đầu giáo sư Dowel.
      ***
      Ngôi nhà của Laré được dùng làm tổng hành đình kiêm nhà ở của những "kẻ mưu": Arthur Dowel, Laré, Sharp và Laurence. Sau cuộc họp, mọi người nhất trí rằng để Laurence trở về nhà của việc mạo hiểm. Nhưng vì Laurence muốn sớm gặp mẹ, nên Laré phải tự mình đến nhà Laurence và dẫn mẹ tới ngôi nhà của .
      Nhìn thấy con vẫn sống và bình yên vô , bà già suýt ngất vì vui sướng. Laré phải nắm tay bà và đặt ngồi vào ghế.
      Hai mẹ còn ở trong phòng tầng ba. Niềm vui sướng của bà Laurence chỉ bị u ám bởi Arthur Dowel, vị cứu tinh của con bà vẫn phải nằm dài vì đau ốm, may mà chưa phải chịu tác dụng của hơi ngạt quá lâu. Và cơ thể khỏe mạnh của dù sao cùng vượt qua được.
      Bà Laurence và con thay nhau túc trực bên giường bệnh. Marie Laurence chăm sóc rất chu đáo; đủ sức để giúp đỡ cái đầu của người cha, Laurence chuyển ân cần của sang người con. Đó là điều nghĩ, nhưng có nguyên nhân nữa khiến chịu nhường chỗ của người hộ lý cho mẹ , vì Arthur Dowel là người đàn ông đầu tiên gây ấn tượng cho . gặp gỡ với xảy ra trong tình huống khá lãng mạn. như chàng hiệp sĩ giải thoát khỏi cái nhà đáng sợ của Ravino. Số phận bi thảm của cha để lại người dấu ấn của tính bi kịch. Và những phẩm chất cá nhân của , tính dũng cảm, sức mạnh và trẻ trung tạo nên sức quyến rũ khó cưỡng nổi.
      Arthur Dowel nhìn Laurence bằng đôi mắt trìu mến, phân tích được hơn những tình cảm của mình và giấu rằng trìu mến của chỉ là bổn phận bệnh nhân đối với người hộ lý ân cần.
      Những cái nhìn âu yếm của đôi bạn trẻ lọt qua mặt những người xung quanh. Mẹ Laurence làm ra vẻ nhận thấy gì, mặc dù ràng là bà tán thành lựa chọn của con . Sharp vốn đối xử khinh thường với phụ nữ vì mãi mê thể thao, mỉm cười giễu cợt và trong thâm tâm thương hại Arthur. Còn Laré thở dài và nặng nề khi nhìn thấy ánh bình minh hạnh phúc của người khác, và bất giác nhớ đến thân hình xinh đẹp của Angelica Gây, hơn nữa bây giờ thường hình dung ra đầu của Briquet, chứ phải của Gây, cái thân người đó. Thậm chí tự bực tức vì phản bội này, nhưng lại tự biện bạch ở đây là quy luật liên kết mà thôi.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 11.3:

      Nhưng Arthur Dowel chỉ được phép được ra khỏi giường. Những người xung quanh cũng được lệnh phải giữ gìn lá phổi của .
      miễn cưỡng nhận lấy vai trò chủ tịch nghe hết ý kiến người khác và chỉ có thể bác bỏ hãy tóm tắt cách ngắn gọn.
      Làm gì với Ravino và Kerner? vì sao Sharp chọn Ravino làm nạn nhân của mình.
      - Chúng ta chỉ giết chết con chó ấy, mà cần phải tiêu diệt nó. Mới hơi thở của con chó ấy làm nhục trái đất! Tôi chỉ yên tâm khi nào bóp chết được nó bằng chính bàn tay tôi.
      Còn Dowel thi lại muốn đưa tất cả những việc này ra toà án.
      - Đừng nữa Dowel. - Laurence xen vào câu chuyện. - nhiều có hại. - Còn Sharp, đừng giải thích những việc cần phải làm. Với Ravino, chúng ta luôn có thể trả thù được. Mục tiêu hàng đầu của chúng ta là khám phá ra tội ác của Kerner và tìm đầu giáo sư Dowel. Chúng ta phải đột nhập vào nhà Kerner bằng bất kỳ cách nào.
      - Những đột nhập bằng cách nào? - Arthur hỏi.
      - vận dụng cách của các tên trộm, bẻ khoá và đột nhập.
      - phải là kẻ trộm, còn bẻ khoá là nghệ thuật dễ gì học được. - Laré ngẫm nghĩ sau đó vỗ vào trán.
      - Chúng ta mời Jean biểu diễn. Chính Briquet với tôi điều bí mật về nghề nghiệp của ta. ta hài lòng! Lần đầu tiên trong đời ta bé khoá cửa phải vì những động cơ vụ lợi.
      - Nhưng nếu ta chịu sao?
      - Chúng ta trả tiền. ta chỉ cần mở cửa cho chúng ta rồi nấp kín, trước khi chúng gọi cảnh sát.
      Nhưng Arthur Dowel làm nguôi nhiệt tình của . Dowel nhàng và chậm rãi bắt đầu :
      - Tôi nghĩ rằng những ý nghĩ lãng mạn là cần thiết trong trường hợp này. Chắc chắn là Ravino cho Kerner biết về việc tôi có mặt ở Paris và về việc tham gia bắt cóc Laurence. Nghĩa là tôi thể nào mai danh tích nữa. Hơn nữa, tôi là con trai của giáo sư Dowel, và vì thế tôi có quyển can thiệp cách hợp pháp vào việc và cầu toà án tiến hành điều tra tìm kiếm.
      - Lại là toà án! Laré vung tay lên với vẻ buồn bã. - Những kẻ thích hoạnh họe ở đây làm rối tung lên, và Kerner thoát.
      Arthur ho và nhăn nhó vi đau ngực.
      - quá nhiều đấy. - Bà mẹ của Laurence ngồi bên cạnh Arthur ân cần bảo.
      - sao. - vừa trả lời, vừa đưa tay lên ngực – Khỏi ngay thôi mà…
      Ngày lúc do Laurence vào phòng với vẻ xúc động mạnh vì chuyện gì đó .
      - Đây, đọc . - và đưa cho Dowel tờ báo. trang đầu cơ tờ bảo in bằng chữ đậm và to:
      " phát minh gây chấn động của giáo sư Kerner".
      Dòng tựa phụ in bằng chữ hơn:
      "Trưng bày đầu người được hồi sinh"
      Bài báo ngắn thông báo rằng tối mai, tại Hội khoa học, giáo sư Kerner đọc báo cáo và bản báo cáo có trưng bày đầu người được hồi sinh. Sau đó thông báo tiếp lịch sử công trình của Kerner, điểm lại những tác phẩm khoa học và những phẫu thuật chói lọi mà ông ta thực .
      Dưới bài báo này là bài viết có chữ ký của chính Kerner. Trong bài này, Kerner nêu lên những nét lớn về lịch sử những thí nghiệm hồi sinh các loại đầu, trước tiên là đầu chó sau đó là đầu người.
      Laurence theo dõi với vẻ chú ý căng thẳng. Lúc có nhìn nét mặt Arthur Dowel, lúc nhìn đôi mắt lướt từ dòng nọ đến dòng kia của bài báo. Dowel vẫn có giữ vẻ bình tĩnh bề ngoài. Chỉ khi đọc xong, mặt mới xuất , rồi lại biến , nụ cười đau xót.
      - đáng công phẫn hay sao? - Marie Laurence kêu lên, khi Arthur lẳng lặng gấp tờ báo lại. - Tên đê tiện này lời nhắc đến vai trò của cha trong cái "phát minh gây chấn động" này.
      - , em thể bỏ qua chuyện này như thế được! - Đôi má Laurence đỏ bừng. - Kerner phải bị trừng trị vì tất cả những gì làm với em, với cha , với và với những cái đầu bất hạnh kia mà hồi sinh. phải trả lời những trước toà án, mà cả trước xã hội, là bất công nếu để cho mừng thắng lợi.
      - Vậy muốn gì? - Dowel hỏi.
      - Phá hỏng lễ mừng công của ! - Laurence sôi nổi đáp. - Chúng ta xuất tại hội nghị của giới khoa học, và trước đông đủ mọi người, ném vào giữa mặt lời buộc tội là tên giết người, tên tội phạm, tên ăn cắp…
      Bà mẹ của Laurence lo sợ, đến bây giờ bà mới hiểu thần kinh con suy sụp đến thế nào. Lần đầu tiên, người mẹ thấy con thuỳ mị, ý tứ của mình trong tình trạng bị kích động như vậy. Cả người có như chạy bùng lên ngọn lửa căm phẫn và trả thù. Laré và Sharp ngạc nhiên nhìn . vượt họ về tính cuồng nhiệt và còn thỉnh nộ kiềm chế được. Bà mẹ Laurence nhìn Arthur Dowel với vẻ cầu khẩn. bắt gặp cái nhìn ấy và :
      - Laurence à, dù cho những tình cảm của có cao quý đến thế nào nữa, hành động như vậy là thiếu cân nhắc.
      Nhưng Laurence ngắt lời :
      - Thiếu cân nhắc nhưng mà khôn ngoan. đừng nghĩ rằng em muốn đóng vai hùng. Chỉ là em thể hành động cách khác. Ý thức đạo đức của em đòi hỏi phải làm như thế.
      - Nhưng đạt được điều gì? có thể về tất cả mọi chuyện với viên dự thẩm toà án mà?
      - , em muốn Kerner phải chịu nhục trước công chúng! Kerner xây dựng vinh quang cho bằng nỗi bất hạnh của người khác, bằng tội ác và sát nhân! Ngày mai, muốn yên hưởng vinh quang đó. Nhưng phải được hưởng cái "vinh quang" xứng đáng với .
      - Tôi phản đối hành động đó, Laurence à. - Arthur Dowel , vì sợ rằng nóng nảy bộc phát của Laurence có thể gây chấn động quá mạnh cho hệ thần kinh của .
      - Rất tiếc. - Có trả lời cách thẳng thắn. - Nhưng tôi từ bỏ ý định này, ngay cả khi cả thế giới chống lại tôi. còn chưa biết tôi đâu!
      Arthur Dowel mỉm cười. cuồng nhiệt trẻ thơ này khiến thích thú, và còn thích bản thân Marie với đôi má đỏ ửng.
      - Nhưng đây là bước hấp tấp. tự dấn mình vào cuộc mạo hiểm lớn…
      - Chúng tôi bảo vệ ấy. - Laré kêu lên và vung tay với vẻ như cầm kiếm sẵn sàng chém.
      - Phải, chúng tôi bảo vệ . - Sharp lớn tiếng , vừa giơ nắm đấm lên doạ.
      Nhìn thấy ủng hộ ấy, Marie Laurence nhìn sang Arthur với vẻ trách móc.
      - Trong trường hợp này tôi theo các . - Arthur .
      Trong mắt Laurence lên niềm vui, nhưng lại nhăn nhó ngay lập tức.
      - Ấy đâu có được… còn chưa khỏi.
      - Dù sao tôi cũng .
      - Nhưng…
      - Và từ bỏ ý nghĩ đó, thậm chí nếu có cả thế giới chống lại tôi! còn chưa biết tôi đâu! - mỉm cười nhắc lại câu của .

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 12.1:

      Đến ngày họp Hội khoa học, Kerner chỉ xem xét đặc biệt cái đầu của Briquet.
      - Thế này nhé. - với sau khi xem xét xong. - Hôm nay, lúc tám giờ, họ chở đến cuộc họp đông người. Tại đây, phải chuyện. hãy trả lời ngắn các câu hỏi người ta đặt ra. Những đừng có ba hoa, hiểu ?
      Kerner mở vòi khí, và Briquet thở khe khẽ:
      - Hiểu, nhưng tôi xin…
      Kerner ra ngoài, nghe hết lời , nồi hồi hộp của càng lúc càng tăng thêm. Việc làm trước mắt dễ dàng chút nào, đưa cái đầu đến phòng họp của Hội khoa học. va chạm nhất cũng có thể gây tai hại cho cái đầu. Cái bàn có đầu Briquet với mọi thứ máy móc được đặt cái kệ đặc biệt, trang bị những bánh xe để di chuyển được mặt sàn phẳng và những tay đòn để khiêng lên cầu thang. Cuối cùng mọi việc chuẩn bị sẵn sàng. Đến bẩy giờ tối họ lên đường.
      … Căn phòng màu trắng đồ sộ ngập trong ánh sáng chói chang. Ở tâng dưới cùng, chiếm đa số là những mái tóc bạc và những cái đầu hỏi bóng của các nhà bác học vĩ đại, trong những áo đuôi tôm và lễ phục màu đen. Những cặp mắt kính sáng loé lên. Khu bao quanh dành cho công chúng. Những bộ trang phục đẹp của các phu nhân, những hạt kim cương long lanh sáng cả căn phòng như trong buổi trình diễn của những nghệ sĩ nổi tiếng thế giới.
      Ở những bàn cạnh diễn đàn, các phóng viên báo chí bận rộn như tổ kiến, gọt bút chì để ghi tốc ký.
      Phía bên phải đặt dẫy máy quay phim để ghi tất cả những phát biểu của Kerner và cái đầu sống lại. bục diễn có đoàn chủ tịch danh dự gồm những vị đại diện lớn nhất của giới khoa học. Ở giữa bục nổi lên diễn đàn, có micro để truyền những bài phát biểu đến đài phát thanh toàn thế giới. Cái micro thứ hai được đặt trước mặt đầu của Briquet. Việc hoá trang đem đến cho đầu Briquet vẻ hấp dẫn, xoá dịu ấn tượng nặng nề mà cái đầu gây nên cho những khán giả được chuẩn bị. Người hộ lý và John đứng cạnh cái bàn của Briquet.
      Marie Laurence, Arthur Dowel, Laré và Sharp ngồi ở hạng ghế đầu. Chỉ mình Sharp có vẻ bình thường. Laurence xuất trong bộ trang phục dạ hội và đội nón. Arthur Dowel và Laré đều hoá trang. Bộ râu và chòm ria đen của họ được sửa sang theo kiểu nghệ sĩ. Để giữ bí mật hơn nữa. Họ quyết định là làm ra vẻ như hề quen biết nhau. Mọi người ngồi yên lặng, nhìn sang người bên cạnh bằng cái nhìn lạ lùng. Laré u buồn; suýt nữa ngất khi trông thấy đầu Briquet.
      Đúng tám giờ, Kerner trèo lên diễn đàn. Mặt xanh hơn mọi ngày, nhưng đầy vẻ trang nghiêm. Máy quay phim kêu xè xè. Giáo sư Kerner bắt đầu báo cáo bằng những phát minh tưởng tượng của .
      Đó là bài diễn văn được soạn xuất sắc về mặt hình thức. Kerner quên nhắc đến những công trình sơ bộ, rất có giá trị khi giáo sư Dowel sớm qua đời. Những khi đánh giá xứng đáng công lao của người quá cố, quên những công lao "khiêm tốn" của . Đối với khán giả, thể để tồn tại bất kỳ mới nghi ngờ nào là toàn bộ vinh dự của phát minh này thuộc về .
      Theo lệnh của giáo sư Kerner, người hộ lý mở vòi cho luồng khí chạy vào để đầu Briquet có thể được.
      - Có cảm thấy trong người thế nào? - nhà bác học hỏi .
      - Cảm ơn ông, tốt à.
      Giọng Briquet được thánh thót, luồng khí phóng mạnh và tạo ra tiếng rít, giọng hình như thiếu những biến điệu. Nhưng vì thế mà phát biểu của cái đầu gây ấn tượng khác thường. phải bao giờ các nhà khoa học cũng nhận được những tràng pháo tay sôi động đến thế. Nhưng Briquet, từng tận hưởng vinh quang trong những lần biểu diễn ở các quán rượu, nên lần này chỉ mệt mỏi cúp mi mắt xuống.
      xúc động của Laurence càng lúc càng tăng lên, cơn sốt thần kinh bắt đầu rung chuyển người , và nghiến chặt rằng để khỏi phải run " đến lúc" – mấy lần có với mình, nhưng lần nào cũng chưa đủ quyết tâm. Sau mỗi thời cơ bị lỡ, lại tự an ủi bằng ý nghĩ là Kerner càng được đề cao bao nhiêu sụp đổ của càng xuống thê thảm bấy nhiêu. Những lời phát biểu bắt đầu, trong những nhà bác học lớn tuổi nhất, bước lên diễn đàn.
      Bằng giọng yếu ớt, run run, ông ta về những phát minh thiên tài của giáo sư Kerner, về sức mạnh vạn năng của khoa học, về thắng lợi đối với tử thần, về niềm hạnh phúc được tiếp xúc với những bộ óc kỳ diệu đem đến cho thế giới những thành tựu khoa học vĩ đại nhất.
      Và đúng lúc đó, Laurence lao lên diễn đàn, gạt nhà bác học lớn tuổi sửng sốt ra để chiếm lấy chỗ, và với gương mặt tái nhất, đôi mắt rừng rực của phụ nữ nổi cơn thịnh nộ truy đuổi tên sát nhân, bắt đầu bài phát biểu của mình. Trong khoảnh khắc đầu tiên, Kerner bị bối rối và vô tình làm lộ cử chỉ là muốn giữ Laurence lại. Sau đó, nhanh chóng quay lại phía John và thầm vào tai . John trốn ngay ra cửa, trong lúc lộn xộn, ai chú ý đến việc đó.
      - Đừng tin ! - Laurence gào to và chỉ vào Kerner. - là tên ăn cắp, tên giết người! ăn cắp những công trình của giáo sư Dowel. nay, lại làm việc với đầu Dowel. dùng mọi cực hình để buộc ông tiếp tục những thí nghiệm khoa học, để sau đó nhận là phát minh của … Chính Dowel cho tôi biết là Kerner đầu độc ông…

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 12.2 - Chương Kết

      Cơn bối rối trong công chúng biến thành cảnh hoảng loạn. Nhiều người bật lên khỏi ghế. Thậm chí có số phóng viên buông rơi cả bút chì và đứng đờ ra trong tư thế bàng hoàng, chỉ còn người quay phim mạnh tay quay máy, vui thích vì trò chơi bất ngờ bảo đảm cho bộ phim thành công vì có tính giật gân.
      Giáo sư Kerner hoàn toàn tự chủ được, đứng bình tĩnh, với nụ cười thương hại môi, chờ cho đến lúc im lặng, quay về những người bảo vệ đứng ở cửa và như ra lệnh cho họ:
      - Lôi cổ ta ! Các thấy là ta lên cơn điên sao?
      Những người bảo vệ lao đến Laurence. Nhưng trước khi họ len qua được đám đông để tới chỗ , Laré, Sharp và Dowel chạy đến bên và vội chạy ra hành lang. Kerner nhìn theo cả nhóm người với con mắt nghi ngờ. Ở hành lang người cảnh sát định giữ Laurence lại, nhưng ba chàng trai trẻ đưa được ra ngoài và lên xe. Khi xúc động dịu bớt , Kerner lại bước lên diễn đàn và xin lỗi hội nghị về vụ rắc rối đáng buồn này.
      - Laurence là để xúc động và bị loạn thần kinh. ta chịu đựng nổi những cảm giác mạnh mà ta trải qua khi sống ngày này qua ngày khác bên cạnh cái đầu của thây ma Briquet được tôi cho sống lại cách nhân tạo. Tinh thần Laurence bất định. ta mất trí…
      Vài tiếng vỗ tay vang lên, nhưng liền bị tiếng kêu nào đó át . Giống như là có ngọn gió của thần chết thổi qua căn phòng. Và hàng trăm con mắt bây giờ nhìn thấy cái đầu Briquet với vẻ kinh hoàng và thương hại, như nhìn kể từ dưới mồ chui lên… Tâm trạng những người đến họp bị xấu cứu vãn nổi. Nhiều khán giả bỏ ra về mà chờ kết thúc. Người ta đọc vội đọc vàng những bài phát biểu chuẩn bị sẵn, những điện chúc mừng, những văn bản về việc đưa Kerner lên làm viện sĩ danh dự và tiến sĩ của nhiều trường đại học và viện hàn lâm khoa học, rồi hội nghị bế mạc.
      John xuất sau lưng giáo sư Kerner, và sau khi bí mật gật đầu với , liền chuẩn bị đưa cái đầu Briquet sớm khô héo, mệt mỏi và kinh hoàng trở về.
      Còn lại mình trong chiếc xe hơi đóng kín, giáo sư Kerner nổi giận. nắm chặt tay, nghiến răng và chửi rửa đến nỗi người lái xe phải máy lần giảm bớt tốc độ xe và quay đầu nhìn ra phía sau.
      * * *
      Hôm sau, Arthur đến chỗ viên cảnh sát trưởng tự giới thiệu tên và cầu ra lệnh khám xét nhà Kerner.
      - Việc khám xét nhà giáo sư được tiến hành đêm qua. - Viên cảnh sát trưởng trả lời. Cuộc khám xét có kết quả gì. Lời tuyên bố của Laurence là kết quả của trí tưởng tượng của ta. Phải chăng ông chưa đọc những tờ báo buổi sáng viết về những tin này?
      - Tại sao ông lại cho rằng lại tuyên bố của Laurence là kết quả của tưởng tượng?
      - Ông thử nghĩ xem đó chỉ là chuyện hoàn toàn thể có được, và việc khám xét xác nhận điều này.
      - Ông có hỏi cung đầu Briquet ?
      - , chúng tôi hỏi cung cái đầu nào hết. - Viên cảnh sát trưởng đáp.
      - ta xác nhận là nhìn thấy cái đầu của cha tôi. ta riêng cho tôi điều đó. Nên tôi mới đòi khám xét lại.
      - Tôi có cơ sở nào để làm việc đó. - Viên cảnh sát trưởng đáp. "Phải chăng bị Kerner mua chuộc?" - Arthur nghĩ.
      - Và hơn nữa, - viên cảnh sát trưởng tiếp - Cuộc khám xét có thể gây ra công phẫn của dư luận. Xã hội tức giận vì lời phát biểu điên rồ của Laurence. Mọi người đều nhắc nhở đến tên tuổi của giáo sư Kerner. Giáo sư Kerner nhận được hàng trăm bức thư và điện tỏ lòng chia buồn với ông và công phẫn về hành động của Laurence.
      - Dù sao tôi cùng vẫn kiên trì rằng: Kerner phạm số tội ác.
      - nên đưa ra những lời buộc tội thiếu căn cứ như vậy. - Viên cảnh sát trưởng với giọng bề .
      - Nếu ông dứt khoát từ chối, tôi bắt buộc phải tìm đến ông uỷ viên công tố. - Arthur quả quyết và đứng lên.
      - Tôi thể làm gì cho ông được. - Viên cảnh sát trưởng kết luận.
      Tuy vậy, việc nhắc đến uỷ viên công tố có tác dụng. Suy nghĩ lúc, ông :
      - Có lẽ tôi ra lệnh khám xét lại nhưng là lệnh chính thức. Nếu cuộc khám xét cho thấy những dữ kiện mới, lúc đó tôi báo cáo với ông uỷ viên.
      - Cuộc khám xét phải được tiến hành với có mặt của tôi, Laurence và bạn Laré của tôi.
      - Có quá nhiều người ?
      - , tất cả những người này có thể có ích lợi đáng kể.
      Viên cảnh sát vung tay lên và :
      - Thôi được! Tôi ra lệnh cho mấy nhân viên cảnh sát làm theo lệnh của ông. Tôi mời cả ông dự thẩm.
      Mười giờ sáng, Arthur tới bấm chuông ở nhà Kerner. John mở hé cánh cửa bằng gỗ ra.
      - Giáo sư Kerner tiếp khách.
      Viên cảnh sát xen vào, buộc John phải cho những người khách mời vào nhà.
      Giáo sư Kerner tiếp họ trong văn phòng, với cái vẻ đức hạnh bị xúc phạm.
      - Mới quý vị, giọng lạnh như băng khi mở rộng của phòng thí nghiệm và thoáng nhìn Laurence với vẻ hằn học.
      Viên dự thẩm, Laurence, Arthur Dowel, Kerner, Laré và hai người cảnh sát vào.
      Trong phòng thí nghiệm chỉ có đầu của Briquet. Nhìn thấy Laurence và Laré, mỉm cười và chớp mắt. Laré kinh hoàng và run rẩy quay mặt .
      Họ vào căn phòng kế bên phòng thí nghiệm. Tại đây có cái đầu cạo trọc của người già với cái mũi to tướng. Cặp mắt kính của cái đầu này giấu sau đôi kính đen. Đôi môi giật nhè .
      - Mắt đau. - Kerner giải thích. - Đó là tất cả những gì tôi có thể trình ra với quý vị. - với nụ cười châm biếm.
      Thực tế là sau khi lục soát hết căn nhà, họ phát ra cái đầu nào khác. đường ra, họ phải qua căn phòng đặt cái đầu có cái mũi to.
      - Chờ chút! - Laurence ngăn họ lại.
      tới bên cái đầu, mở vòi xã khí và hỏi:
      - Ông là ai?
      Cái đầu mấp máy mới, nhưng nghe tiếng . Laurence xả dòng khí mạnh hơn vào, nghe có tiếng thào.
      - Các người là ai? Kerner đó à? Bỏ nút tai ra cho tôi! Tôi nghe thấy gì…
      Laurence nhìn vào lỗ tai cái đầu và rút từ đó ra những dúm bông gòn dày đặc.
      - Ông là ai? - nhắc lại câu hỏi.
      - Tôi là giáo sư Dowel.
      - Nhưng sao mặt ông lại như vậy? - Laurence thở hổn hển vì hồi hộp.
      - Mặt à! - Cái đầu khó nhọc - Họ lấy mất cả cái mặt của tôi. Họ bơm parafin vào bên dưới da mũi. Chỉ còn bộ não còn là của tôi trong cái hộp sọ tàn tật này, nhưng nó lại từ chối phục vụ. Tôi chết dần, nhưng thí nghiệm của chúng tôi chưa hoàn thành, mặc dù cái đầu tôi sống sót lâu hơn tôi tính toán về mặt lý thuyết.
      - Vì sao ông lại đeo kính? - Viên dự thẩm đến bên hỏi.
      - Gần đây, người bạn đồng nghiệp của tôi còn tin tôi nữa. - Cái đầu cố mỉm cười. - Ông ta tước mất của tôi khả năng nghe và nhìn. Mắt kính nhìn qua được, để tôi khỏi làm lộ mình trước những khách thăm mong muốn của ông. Hãy bỏ kính ra cho tôi.
      - Laurence đó à? Chào ! Thế mà Kerner bỏ rồi. Tôi sa sút lắm, thể làm việc được nữa. Ông bạn đồng nghiệp Kerner tôi quá tử tế tuyên bố ân xá cho tôi. Nếu tự tôi chết hôm nay, ông ta hứa ngày mai giải phóng cho tôi.
      Và bất ngờ nhìn thấy Arthur đứng như hoá đá, cái đầu vui sướng kêu lên:
      - Arthur!… con…
      - Cha thân của con! - Arthur bước đến cái đầu. Chúng làm gì cha thế này?
      loạng choạng và Laré phải đỡ .
      - Thế là tốt rồi. lần nữa chúng ta lại gặp nhau. Sau khi ta chết…
      Các dây thanh quản hầu như còn hoạt động, lưỡi cử động rất khó. khí thoát ra cổ họng thành tiếng rít.
      - Arthur hãy hôn vào trán cha, nếu con thấy khó chịu.
      Arthur cúi xuống và hôn cha.
      - Thế được rồi, bây giờ là xong.
      - Dowel, - Viên dự thẩm . Ông có thể cho tôi biết về cái chết của ông ?
      Cái đầu hướng vào viên dự thẩm cái nhìn lờ mờ, có lẽ nó biết có chuyện gì. Sau đó khi hiểu, nó chậm chạp liếc nhìn Laurence và thầm:
      - Tôi với ấy, ấy biết tất cả.
      Đôi môi của cái đầu mấp máy nữa và con mắt có làn khói.
      - Chết rồi! - Laurence .
      Mọi người đứng yên lúc, im lặng và bàng hoàng vì việc xảy ra.
      "Thôi đành vậy". - Viên dự thẩm chấm dứt cảnh im lặng nặng nề và quay sang Kerner, với : "Mời ông theo tôi! Tôi cần lấy khẩu cung ông".
      Khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, Arthur nặng nhọc gieo mình xuống ghế cạnh đầu cha và đưa tay ôm lấy mặt.
      - Tội nghiệp, tội nghiệp cha!
      Laurence dịu dàng đặt tay lên vai . Arthur bỗng đứng lên và xiết chặt tay . Từ văn phòng Kerner vang lên tiếng súng nổ.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :