Đầu giáo sư Dowel - Alexander Romanovich Belyaev (12 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 5.3:

      - ta mặc chiếc áo này trong ngày bỏ trốn. Chúng tôi tìm người đàn bà áo xám.
      Và sau khi cam đoan với Kerner rằng "Người đàn bà áo xám" bị ta bắt được trong khoảng thời gian quá ngày đêm, viên thám tử ra.
      Viên thám tử là người có kinh nghiệm nghề nghiệp. ta dò hỏi được địa chỉ của căn nhà Briquet ở sau cùng và địa chỉ của vài bạn bè trước kia của Briquet, ta làm quen với họ và tìm thấy ở trong nhà người bạn của Briquet tấm ảnh của , tìm biết được Briquet biểu diễn ở những quán rượu nào. thám tử khác được phải đến các quán rượu đế truy tìm kẻ chạy trốn.
      - Còn chim chưa bay xa đâu. - Viên thám tử cách tin tưởng.
      Nhưng lần này lầm. Hai ngày trôi qua, mà chưa tìm được dấu vết của Briquet. Mai đến ngày thứ ba, khách quen của quán rượu ở Montmart mới đến báo với viên thám tử là Briquet "hồi sinh" và có mặt ở đó, ngay trong đêm bỏ trốn. Những sau đó có biến đâu ai biết.
      Kerner ngày càng lo lắng hơn. giờ, chỉ sợ Briquet về những điều bí mật của . sợ mất vĩnh viễn " vật" quý. ra, có thể làm cái thứ hai. Ôi đầu Thomas, nhưng muốn vậy cần phải có thời gian và tiêu hao sức lực khổng lồ. Chưa kể thí nghiệm mới có thể kết thúc được rực rỡ như vậy. Còn việc trình diễn những con chó sống lại chắc chắn gây được hiệu quả lớn. Phải tìm cho ra Briquet bằng bất cứ giá nào. Và tăng gấp đôi, gấp ba số tiền thưởng để tìm cho bằng được " vật chạy trốn".
      Hàng ngày, các thám tử báo cáo với về kết quả tìm kiếm, nhưng những kết quả này làm hài lòng. Chẳng khác nào Briquet chui xuống đất mất tăm.
      ***
      Sau khi Briquet, nhờ có thân người mới khéo léo, mềm mại và mạnh khỏe, vượt qua được hàng rào và ra đến đường phố, liền gọi xe taxi và cầu được chở đến địa chỉ lạ lùng: "Nghĩa trang Pere Lasede".
      Những chưa tới quảng trường Bastille, thay taxi và về hướng Montmart. chi những khoản đầu tiên này bằng số tiền mấy chục franc trong cái ví của Laurence mà lấy theo. "Thêm tối nữa cũng chẳng đáng kể, và lại đây là điều cần thiết", ta trấn an. Có cảm thấy mình là con người nguyên vẹn, khỏe mạnh, tràn đầy nhựa sống, thậm chí còn trẻ hơn cả lúc trước nữa. Trước cuộc phẫu thuật, theo cách tính của tròn ba mươi tươi. Cái thân người này giỏi làm chi ngoài hai mươi. Các tuyến nội tiết của thân người này còn làm cho đầu Briquet trả lời, nhưng nếp nhăn mặt biến mất, sắc mặt tuơi trẻ lên. "Bây giờ chỉ có sống cho thoả thích". - Briquet nghĩ vậy, mặt mơ màng nhìn vào cái gương trong ví.
      - Cho tôi xuống đây. - ra lệnh cho người lái xe, trả tiền rồi xuống xe bộ tiếp.
      gần ba bốn giờ sáng. Có đến quán rượu "Chatnoir" quen thuộc, nơi biểu diễn vào cái đêm bất hạnh ấy, khi viên đạn cắt đứt giữa chừng ca khúc ngắn mà hát. Các cửa sổ quán rượu hãy còn sáng bừng lên ánh đèn.
      Briquet bước vào căn phòng ngoài quen thuộc mà khỏi bồi hồi. Người gác cửa mệt nhừ chắc nhận ra . Có nhanh qua cửa bên và dọc hành lang đến nơi dành cho các nghệ sĩ ở cạnh sân khấu.
      Người đầu tiên thấy là Martha tóc hung, Martha hoảng sợ kêu thét lên, và nấp kín trong phòng hoá trang. Briquet cười khanh khách àa đập vào cửa, nhưng Martha tóc hung mở cửa.
      - Ôi, Chim Én! - Briquet nghe thấy tiếng đàn ông. nổi tiếng ở quán rượu dưới cái tên này vì ham thích của đối với loại rượu cognac mang nhãn hiệu Chim Én - vẫn sống sao? Vậy mà từ lâu chúng tôi cứ coi như chết rồi.
      Briquet quay lại nhìn và thấy người đàn ông đẹp trai, ăn mặc lịch với bộ mặt rất xanh xao. Những bộ mặt xanh xao như thế thường thấy ở những người ít khi thấy mặt trái. Đó là Jean, chồng Martha tóc hung. thích về nghề nghiệp của mình. Bạn bè của cũng cho rằng hỏi đến cuộc sống của tế nhị. Miễn là Jean hãy có tiền và là " chàng tốt bụng", thế là đủ rồi. Vào những đêm mà túi Jean căng phồng lên, rượu vang chảy như suối và Jean bảo mọi người.
      - Chị từ đầu bay đến thế, Chim Én?
      - Từ bệnh viện. - Briquet đáp.
      Briquet sợ những người thân thích hoặc bạn bè của cái thân mới của đòi lại, nên có quyết định với ai về cuộc phẫu thuật phi thường đó.
      - Tình trạng của tôi rất nghiêm trọng. - Có tiếp tục bịa chuyện. - Họ cho là tôi chết và thậm chí chuyển tôi đến nhà xác. Nhưng ở đó có sinh viên, sau khi xem xét kỹ cái xác cầm tay tay tôi và cảm thấy mạch máu còn đập yếu ớt. Tôi hãy còn sống. Viên đạn cắm vào sát tim, nhưng chạm vào. Lập tức họ đưa tôi đến bệnh viện, và mọi chuyện kết thúc tốt đẹp.

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 5.4:

      - Tuyệt vời! - Jean réo lên. - Tất cả bọn tôi phải ngạc nhiên ghê gớm. Phải uống rượu mừng cho hồi sinh của .
      Tiếng khoá cửa kêu ken két. Martha tóc hung đứng nấp sau cửa nghe được câu chuyện trao đổi và tin chắc rằng Briquet phải là bóng ma nên mở cửa. Đôi bạn ôm chầm lấy nhau hôn rối rít.
      - Chim Én này, hình như bạn có mập lên, cao hơn và đẹp hẳn ra - Martha tóc hung . có phần ngạc nhiên và tò mò ngắm nhìn thân hình người bạn xuất bất ngờ.
      Briquet hơi bối rối trước cái nhìn tò mò rất đàn bà này.
      - Có lẽ mình ốm . - Có đáp - Họ chi cho mình ăn nước thịt hầm. Chiều cao ấy à? Mình mua đôi giấy gót rất cao. Còn kiểu áo quần
      - Những vì sao bạn đến đây quá muộn như thế?
      - Ồ, đó là cả câu chuyện… Bạn biểu diễn xong chưa? Có thể ngồi chơi vơi mình lát được ?
      Martha gật đầu chấp nhận. Đôi bạn ngồi xuống bên chiếc bàn con có đặt cái gương lớn, xếp đầy những bút chì và mỹ phẩm hoá trang, những lọ nước hoa, hộp phấn, và những hộp đựng các loại kép tóc, trâm cài, kim băng. Jean ngồi ghé bến cạnh, vừa hút thuốc lá Ai Cập.
      - Mình chạy trốn khỏi bệnh viên. Chính xác là như vậy đấy. - Briquet .
      - Nhưng vì sao?
      - Phát ớn món nước thịt hầm. Bạn hiểu , sáng nước thịt hầm, chiều lại nước hầm thịt… Mình sợ chết sặc trong nước thịt hầm… Ông bác sĩ lại muốn thả mình ra. Ông ta còn trùng bảy mình trước đám sinh viên. Tôi sợ rằng cảnh sát tìm mình… Mình thể quay về nhà và muốn ở lại nhà cậu. Tốt hơn nữa là khỏi Paris trong vài ba ngày… Mà mình lại còn quá ít tiền.
      Martha tóc hung thậm chí vung tay ngạc nhiên, như thế thú vị.
      - Được, tất nhiên bạn ở lại với mình. - ta .
      - Mình sợ cảnh sát đến tìm mình.
      Jean vừa mơ màng , vừa thở ra vùng khói:
      - Tôi cũng phải giấu biệt tăm tích trong mấy ngày.
      Chim Én như người nhà, nên Jean giấu nghề nghiệp của . Chim Én biết Jean là còn chim "của những phi vụ lớn". Nghe chuyrrn môn của lá cây mở két sắt.
      - Chim Én này, ta cùng nhau bay về phường Nam. , tôi và cả Martha. Đến Riviere, thở hít khí vùng biển. Ngồi lì chỗ mãi cùng chán nên cũng cần phải dạo mất. có tin được , hơn cả hai tháng nay tôi nhìn thấy mặt tôi và bắt đầu quên cả hình dáng của nó.
      - Thế hay tuyệt! - Martha vỗ tay. Jean xem chiếc đồng hồ bằng vàng.
      - Nhưng chúng ta hãy còn giờ nữa. Quý , phải hát tiếp cho chúng tôi nghe bài hát của . Sau đó là chúng ta hãy, cứ để cho họ tìm .
      Briquet vui lòng nhận lời đề nghị đó. Cuộc biểu diễn của gây niềm hân hoan cuồng nhiệt, đúng là điều mà tốt chờ đợi.
      Jean đứng lên đóng vai người giới thiệu tiết mục, nhắc lại câu chuyện bi thảm xảy ra với Briquet hai tháng về trước, sau đó tuyên bố là Briquet, theo ý muốn của công chúng, sống lại sau khi rót vào cổ họng ta ly rượu có nhãn hiệu "Chim Én".
      - Chim Én! Chim Én! - Mọi người la hét.
      Jean giơ tay ra hiệu và khi những tiếng hết lắng xuống, tiếp tục :
      - Chim Én hát tiếp bài từ chính chỗ mà nó bị cắt ngang bất ngờ. Dàn nhạc, bài "Chú méo bé "!
      Dàn nhạc bắt đầu chơi, và Briquet hát từ giữa bài hát đến hết bài hát của trong những tiếng hoan hô cuồng nhiệt. Có cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc và thích thú vì mọi người quên đón tiếp nồng nhiệt đến như vậy.
      Hát xong, bất ngờ làm cử chỉ duyên dáng bằng bàn tay phải. Đó là điều mới lạ. Công chúng càng vỗ tay to hơn.
      "Nó học cái đó của ai nhì? Nhưng điệu bộ xinh đẹp làm sao! Cần phải bắt chước cử chỉ này". - Martha nghĩ thầm.
      Briquet rời bục diễn vào phòng lớn. Bạn bè ôm hôn , những người quen biết cụng ly chúc mừng . Briquet mặt ửng hồng, ánh sáng long lanh. Thắng lợi và rượu vang làm cho đầu óc quay cuồng. Quên mất nguy cơ bị truy lùng, sẵn sàng ngồi ở đây suốt đêm. Nhưng Jean tuy uống kém gì mọi người nhưng vẫn tự kiềm chế được.
      Thỉnh thoảng nhìn đồng hồ và cuối cùng đến bên Briquet và chạm vào tay .
      - Đến giờ rồi!
      - Nhưng tôi muốn . - Briquet đáp, mắt long sòng sọc, thẫn thờ. Jean lẳng lặng ôm lên và lôi ra cửa. Mọi người phản đối ồn ào cả lên.
      - Buổi biểu diễn kết thúc! - Jean hét lên khi ra tới cửa. - Chủ nhật tới, chương trình được trình diễn tiếp.
      ôm Briquet vẫn chống trả quyết liệt ra ngoài và đặt vào trong ô-tô.
      - Đến quảng trường Cách Mạng. - Jean với người lái xe, muốn điểm dừng cuối cùng. có thói quen chuyển xe nhiều chặng.

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 6.1:

      Những con sông Địa Trung Hải nhịp nhàng chạy xổ vào bãi cát. Cơn gió hơi làm phồng csnh buồm những chiếc thuyền màu trắng và tàu đánh cá. Phía , trong khoảng sâu thẳm màu xanh, những chiếc thuỷ phi cơ màu xám kêu ru rú êm ái thực những chuyến bay ngắn giữa Nice và Mantora.
      người đàn ông trẻ trong bộ trang phục trắng của người chơi tennis ngồi chiếc ghế bành may vá đọc báo. Bên cạnh chiếc ghế đặt cái vợt tennis và vài tờ tạp chí khoa học mới bằng tiếng . Cạnh , dưới cái dù lớn, người hoạ sĩ Armand Laré của ta lúi húi giá vẽ.
      Arthur Dowel, con trai giáo sư Dowel và Armand Laré là đôi bạn thân như hình với bóng, và tình bạn chứng minh hơn hết tính xác thực của câu tục ngữ về những điều trái ngược luôn gặp nhau.
      Arthur Dowel tính hơi trầm lặng và lạnh lùng. thích ngăn nắp, biết cách làm việc chuyên cần và có hệ thống. Chỉ còn năm nữa là thi tốt nghiệp, và người ta dành sẵn cho chỗ trong khoa sinh vật ở trường đại học tổng hợp. Laré như mọi người miền Nam nuớc Pháp, có tính cách nồng nhiệt, vô trật tự và bốc đồng. thường vất bút vẽ và mẫu hàng mấy tuần liền, sau đó lại lao vào công việc cách rất say mê, và đến lúc đó sức mạnh nào có thể dứt được ta ra khỏi giá vẽ.
      Đôi bạn chỉ giống nhau ở điểm là cả hai đều có tài và đều biết đạt được mục đích đề ra, mặc dù họ đến mục đích đó bằng những phong cách khác nhau, người bằng những bước nhảy đứt đoạn; người kia bằng bước đều đặn. Những công trình sinh học của Arthur Dowel lôi cuốn được nhiều nhà bác học danh tiếng, và người ta hứa dành cho con đường danh vọng chói lọi trong khoa học. Còn những bức hoạ của Laré gây ra nhiều lời bình luận tại các cuộc triển lãm, số được những bảo tàng nổi tiếng của nhiều quốc gia mua.
      Authur Dowel ném tờ báo xuống bãi cát, ngả đầu lưng ghế và lim dim mặt :
      - Thế là cho đến nay người ta vẫn chưa tìm ra được thân thể của Angelisca Gây.
      Laré ngừng lắc đầu và thở dài có vẻ nặng nhọc.
      - Đến tận bây giờ vẫn chưa quên được ấy à? - Dowel hỏi.
      Laré quay phắt về phía Authur nhanh đến nỗi bất giác mỉm cười. Trước mắt còn là chàng hoạ sĩ sôi nổi, mà là hiệp sĩ được vũ trang bằng nhiều chiếc khiên bảng pha màu, và ngọn giáo là bút vẽ, hiệp sĩ sẵn sàng tiêu diệt kẻ phạm tội xúc phạm đáng chết này.
      - Quên Angelica!… Laré kêu lên, tay vung vũ khí. Cậu vừa gì vậy?
      con sóng đột ngột số đến ngần, xối vào chân Laré tới tận đầu gối, buồn bã tiếp:
      - Làm sao có thể quên được Angelica? Thế giới trở nên buồn chán hơn kể từ vắng giọng hát của nàng.
      Lần đầu tiên Laré biết tin về cái chết, đúng hơn là về mất tích để lại dấu vết gì của Angelica Gây, là ở London, đến để sáng tác bản "Giao hưởng sương mù của London". Laré những là người hâm mộ tài năng của ta mà còn là bạn, và là hiệp sĩ của . sinh ra ở miền nam Provence, giữa cảnh điêu tàn của những lâu dài trung cổ, và điều này ảnh hưởng ít đến . Khi biết được điều bất hạnh xảy đến với Gây, bị chấn động đến mức lần đầu tiên trong đời ngưng "cơn nghiền hội hoạ" của vào giữa lúc nước sôi lửa bỏng nhất của sáng tạo. Arthur từ Cambrige đến London với ý muốn xua tan cho bạn những ý nghĩ buồn thảm, nên nghĩ ra cuộc du lịch bên bờ biển Địa Trung Hải này.
      Nhưng cả khi ở đây, Laré cũng đứng ngồi chẳng yên. Từ bãi biển trở về khách sạn, thay quần áo, rồi nhanh chóng lên xe lửa đến sòng bạc Carlos. muốn quên hết đời.
      Mặc dù hãy còn khá sớm, sòng bạc cũng có khá đông người. Laré vào gian đầu tiên, nơi khá thưa người.
      - Ông vào chơi . - Gã hồ lì mời chào, tay cầm chiếc cào để cào tiền.
      Laré dừng lại, sang gian bên cạnh, ở đây tường treo la liệt những bức tranh vẽ những phụ nữ gần như khoả thân săn, cưỡi ngựa, đấu gươm – tóm lại là những cái gợi lên say mê. các bức tranh phảng phất nét căng thẳng của trận đấu say sưa, của lòng đam mê, của thói hám lợi, nhưng những cảm giác này còn được khắc hoạ nhiều hơn và mạnh mẽ hơn nữa gương mặt những con người sống tụ tập quanh bàn bạc.
      Đây là nhà buôn béo phì với bộ mặt tái chìa tiền ra bằng đôi bàn tay múp míp run run, lấm tấm tàn nhang và phủ đầy lông tơ. Ông ta thở nặng nề như người bị bệnh suyễn. Mắt ông ta dõi theo cách căng thẳng quả cầu quay. Laré dễ dàng xác định được cách chính xác là con bạc này thua to và bây giờ đặt những đồng tiền cuối cùng với hy vọng gỡ lại. Nếu được như vậy, con người yếu đuối này có thể tự sát.
      Đứng sau ông lão to lớn là lão già ăn mặc tồi tàn có bộ tóc hoa râm rối bù và cặp mắt người điên. Tay lão cầm cuốn sổ tay và bút chì. Lão ghi lần lượt những con số xổ và tính toán gì đó… Lão thua hết tài sản từ lâu và trở thành nô lệ của bánh xe quay. Ban quản trị sòng bạc cho lão khoản trợ cấp ít ỏi hàng tháng - để sống và đánh bạc, đúng là cách quảng cáo độc đáo. Bây giờ lão đành xây dựng "lý thuyết xác xuất" của mình, nghiên cứu tính chất thất thường của vận may. Khi nào bị nhầm trong những ước đoán, lão giận dữ gõ mạnh bút chì xuống cuốn sổ, nhảy lò cò chân, lẩm nhẩm câu gì đó rồi lại chim sáu vào tính toán. Khi những ước đoán của lão thành , mặt lão tươi rói và lão quay đầu sang người bên cạnh, có vẻ như muốn : thấy chưa, rút cục tôi cũng khám phá được những quy luật may rủi.
      Hai gia nhân khoác tay dìu bà già mặc áo dài lụa đen có chuỗi hạt kim cương cái cổ nhăn nheo đến và đặt ngồi vào chiếc ghế bành cạnh bàn. Bộ mặt bà già phết phấn trắng đến nỗi còn tái được nữa. Nhìn thấy quả cầu bí hiểm phân phát nỗi buồn và niềm vui sướng, cặp mắt trũng sâu của bà ta bùng cháy ngọn lửa hám lợi và những ngón tay thon thả đeo đầy nhẫn bắt đầu run run.
      phụ nữ trẻ, đẹp, cân đối, mặc bộ áo quần lịch màu xanh lá cây thẫm, khi ngang qua bàn, liền ném vào tờ giấy bạc ngàn franc bằng cử chỉ thờ ơ, với nụ cười vô tư và qua phòng bên.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 6.2:

      Laré đặt vào của do trăm franc, và thắng.
      "Hôm này mình phải thắng". - vừa nghĩ, vừa đặt tờ ngàn, và lại thua. Nhưng mất niềm tin là cuối cùng rồi được. Cơn say cuộc đỏ đen choàng lấy .
      Có ba người tới bàn đánh bạc: người đàn ông cao và cân đối, có bộ mặt rất tái, và hai người đàn bà, người tóc hung, con người kia mặc quần áo màu xám… Liếc mắt nhanh vào người này, Laré cảm thấy lo âu. Chưa hiểu cái gì làm xúc động, chàng hoạ sĩ nhìn theo người phụ nữ áo xám và sửng sốt trước cử chỉ của bàn tay phải mà người đó làm. " cái gì quen quá! Ôi! Angelica Gây thường làm cái cử chỉ đó!" Ý nghĩ này khiến sửng sốt đến nỗi còn chơi được nữa. Và khi cả ba người quen biết này vừa cười vừa khỏi, Laré quên lấy cả số tiền được bạc bàn và theo họ.
      Đến bốn giờ sáng, bỗng có tiếng gõ cửa mạnh vào phòng của Arthur Dowel. Giận dữ khoác lên người chiếc áo choàng, Dowel ra mở của. Laré loạng choạng bước vào phòng và , sau khi mệt mỏi buông mình xuống ghế bành:
      - Hình như tôi sắp phát điên.
      - Có chuyện gì vậy? - Dowel kêu lên.
      - Chuyện lạ, tôi… tôi biết phải với thế nào… Tôi đánh bạc, bỗng nhìn thấy phụ nữ, và cử chỉ của ta làm tôi sửng sốt đến nỗi ngưng ngay cuộc chơi và theo ta đến tiệm ăn. Tôi ngồi vào bàn nhờ vả gọi tách cà phê đen đặc. Cà phê luôn có ích cho tới khi thần kinh qua căng thẳng… Người phụ nữ ấy ngồi bàn bên cạnh. Còn có người đàn ông trẻ, ăn mặc lịch , nhưng được tin cậy nào và phụ nữ tóc hung khá bình thường ngồi chung. Những người ngồi cạnh tôi uống bia và chuyện rôm rả. Người phụ nữ áo xám bắt đầu hát ca khúc ngắn, giọng the thé, nghe khá là khó chịu. Những bất ngờ ta hát lên vài vực trầm. - Laré ôm đầu. - Dowel! Đó là giọng của Angelica Gây. Tôi có thể nhận ra giọng hát này giữa cả ngàn giọng hát giống nhau.
      " chàng khốn khổ! Khổ đến như vậy là cùng" - Dowel nghĩ ngợi và âu yếm đặt tay lên vai Laré, :
      - cảm thấy thế thôi, Laré à! Hãy trấn tĩnh lại. giống nhau tình cờ.
      - , phải! Tôi cam đoan với . - Laré sôi nổi cãi lại. - Tôi chăm chú nhìn kỹ ca sĩ. ta tương đối đẹp, mặt nhìn nghiêng cũng dễ coi và mắt tinh nghịch dễ thương. Nhưng còn vóc dáng, thân người của ta! Dowel, quỷ xé tôi ra, nếu hình dáng ca sĩ lại giống hình dáng Angelica như đều cùng khuôn.
      - Này Laré, uống viên thuốc an thần, tắm nước lạnh và vào ngủ cho khuây khoả .
      Laré nhìn Dowel với vẻ trách móc:
      - nghĩ là tôi điên sao?… Đừng vội vàng kết luận. Hãy nghe tôi hết . Câu chuyện của tôi chưa kể hết mà. Khi ca sĩ hát xong, giơ bàn tay làm cái cử chỉ như thế này. Đây là cử chỉ thích của Angelica, cử chỉ hoàn hảo của riêng nàng, có hai.
      - Nhưng muốn cái gì vậy? Chắc nghĩ là ca sĩ quen biết có cái thân người của Angelica?
      Laré lau mồ hôi trán.
      - Tôi cũng biết nữa, nhưng có thể phát điên về chuyện này mất. Nhưng nghe tôi kế tiếp . cổ ca sĩ có cái vòng cổ khâu cầu kỳ, đúng hơn là phải vòng cổ mà là cái cổ áo giả, có trang điểm viên ngọc , rộng ít nhất là bốn centimet. Còn ngực ta, áo khoét để hở khá rộng. Chỗ khoét để lộ nốt ruồi đen vai - nốt ruồi của Angelica Gây. Cái vòng cổ trông giống như mảnh vải băng. Phía cổ là cái đầu phụ nữ tôi quen biết, nhưng phía dưới là những đường nét và dáng thân người của Angelica Gây mà tôi quen thuộc và nghiên cứu đến từng chi tiết nhất. đừng quên tôi là hoạ sĩ, Dowel à. Tôi đủ sức ghi nhớ những đường nét cá biệt và những đặc điểm cá nhân của cơ thể người, tôi thực biết bao phác thảo và kí hoạ, vẽ biết bao chân dung nàng, tôi lầm sao được.
      - , thể thế được! - Dowel thốt lên. - Vì Angelica
      - chếtt? Nhưng vấn đề là ở chỗ ai biết cả. Bản thân nàng hoặc là xác nàng biến mất còn dấu vết. Và thế là bây giờ…
      - gặp cái xác sống lại của Angelica?
      - Chính tôi cũng nghĩ đến việc đó - Laré rền rĩ.
      Dowel đứng lên và lại trong phòng. Hiển nhiên là hôm này còn ngủ tiếp được nữa.
      - Chúng mình chuyện với nhau cách bình tĩnh. - . - bảo là ca sĩ quen biết của hình như có hai cái giọng, là của ta và là của Angelica Gây?
      - vực thấp, giống nữ trầm có hai. - Laré đáp gật đầu khẳng định.
      - Những về mặt sinh lý điều đó là thể được. Con người phát ra những thanh cao từ cổ họng mình đâu của đây thanh quản. Độ cao thanh phụ thuộc vào độ căng nhiều hãy ít của các dây thanh quản suốt độ dài của chúng. Cũng như các dây đàn: với độ căng lớn, cao hơn và ngược lại, con người có thể khó hát được sau cuộc phẫu thuật như vậy. , chuyện này dứt khoát là thể xảy ra được. Sau hết, cần phải có cái đầu, cái đầu thân người của ai đó mới "hồi sinh" được cho thân người Angelica Gây.
      Dowel bất chợt ngưng hẳn, ta vừa nhớ ra những điều làm cho giả thiết của Laré vững chắc thêm ở chừng mực nào đó.
      Bản thân Arthur tham gia vài thí nghiệm của cha . Giáo sư Dowel tiêm vào mạch máu của con chó chết chất lỏng dinh dưỡng được đun nóng tới 30 độ C, trong đó adrenalin, chất kích thích và bắt buộc chúng phải co lại. Chất lòng này, dưới áp lực nhất định vào đến tim, và quả tim bắt đầu bơm máu vào các mạch máu. Dần dần tuần hoàn hồi phục lại và còn vật sống lại.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 6.3:

      - Nguyên nhân quan trọng nhất cái chết của cơ thể, - hồi đó cha Arthur , - là ngưng cung cấp máu và oxy trong máu cho các cơ quan.
      - Tức là, có thể hồi sinh cho cả con người? - Arthur hỏi.
      - Đúng vậy. - Cha vui vẻ đáp và bắt đầu thực việc hồi sinh và ngày nào do thực được "Diệu kỳ điều này" - Cha tiến hành những thí nghiệm theo hướng đó. Việc hồi sinh cái xác, do vậy vẫn có khả năng thực được. Những liệu có thể hồi sinh cái xác mà thân hình của người, con cái đầu của người khác? Liệu có làm được phẫu thuật đó ? Về điều này Arthur chưa tin. tình thấy cha tiến hành những phẫu thuật táo bạo và thành công nhằm ghép những tế bào xương. Nhưng tất cả những lần đó có gì phức tạp lắm, và đó là cha .
      "Phải chi cha mình còn sống, có lẽ mình cũng tin được điều phỏng đoán của Laré là có . Chỉ có cha mình mới đám thực cuộc phẫu thuật phức tạp và phi thường như vậy. Cũng có thể là những trợ lý của ông ta tiếp tục tiến hành những thí nghiệm này? - Dowel nghĩ - Nhưng hồi sinh cho cái đầu hay xác người là việc, còn khâu đầu người này vào thân người kia lại là việc khác".
      - Vậy định làm gì nữa? - Dowel hỏi.
      - Tôi muốn tìm ra người phụ nữ áo màu xám, làm quen với ta và khám phá điều bí mật. giúp tôi việc đó chứ?
      - Tất nhiên rồi. - Dowel đáp.
      Laré bắt tay chặt, và họ bắt đầu bàn kế hoạch hành động.
      Vài hôm sau, Laré làm quen được với Briquet. bạn của và Jean. đề nghị họ tham gia cuộc dạo chơi bằng thuyền buồm và họ nhận lời.
      Trong khi Jean và Martha trò chuyện với Dowel ở boong, Laré đề nghị Briquet xuống dưới để xem khoang thuyền. Có tất cả hai khoang rất và trong khoang đặt chiếc đàn dương cầm.
      - Ở đây có ca nhạc cử nữa à! - Briquet reo lên.
      ngồi xuống đàn và bắt đầu chơi điệu nhạc. Laré đứng cạnh chiếc đàn, chăm chú nhìn Briquet và suy nghĩ cách bắt đầu cuộc dò hỏi của .
      - Giọng của lạ lùng. - Laré , vừa soi mói nhìn vào mắt Briquet. - Dường như có giọng hát của hai người khác nhau.
      Briquet bối rối, nhưng tự chủ ngay được và gượng cười:
      - Đúng vậy! Từ khi tôi còn . giáo sư dậy hát phát ở tôi có giọng trầm, con ông khác lại tôi có giọng trung. Thế là mỗi ông luyện cho tôi giọng theo cách của mình, và cơ như thế đấy… ngoài ra tôi mới bị cảm lạnh.
      "Chẳng phải là quá nhiều lời giải thích cho việc sao? - Laré nghĩ bụng. Và tại sao ta lại bối rối như thế? Những dự đoán của mình được chứng minh. Ở đây, chúng ta có chuyện ổn.
      - Khi hát những nốt trầm, - buồn bã , - dường như tôi nghe thấy giọng thân quen của tôi… ấy là ca sĩ nổi tiếng. tội nghiệp chết trong vụ lật tàu hoả. Mọi người đều ngạc nhiên vì xác ấy biến mất… Dáng người ấy giống với cách kỳ lạ, như cùng khuôn đúc ra… Giống đến nỗi có thể nghĩ rằng đây là người thân của ấy.
      Briquet nhìn chòng chọc vào Laré với nỗi sợ hãi giấu giếm. hiểu rằng Laré chuyện này có dụng ý hẳn hoi.
      - Có những người hết sức giống nhau. - giống run run…
      - Đúng vậy, nhưng giống nhau đến thế tôi chưa gặp. Và sau nữa, nhưng cử chỉ của như cái cử chỉ của bàn tay phải này… Còn nữa… bây giờ, lấy tay ôm đầu, tưởng như để sửa sáng mai tóc dầy mịn màng. Angelica Gây có mái tóc như thế. Và có ấy cùng sửa sang như thế các lọn tóc uốn lượn bên thái dương. Nhưng tóc có lại ngắn và cắt theo mốt mới.
      - Trước kia, tóc tôi dài. - Briquet đứng lên . Mặt tái nhợt , đầu ngón tay run lên.
      - Ở đây ngột ngạt quá. Ta lên .
      - Chờ chút. - Laré ngăn lại, cũng xúc động. - tôi cần chuyện với .
      ấn mạnh ta ngồi xuống chiếc ghế bành bên cửa mạn chiếc thuyền.
      - Tôi bị choáng. - Briquet kêu lên, vừa giật ra để . Những Laré như vô tình chạm tay vào cổ của , làm lật cái vòng cổ lên. nhìn thấy các vét sẹo màu hồng.
      Briquet loạng choạng. Laré vừa kịp đưa tay đỡ lấy , ngất .
      hoạ sĩ, biết phải làm gì, với chụp lấy cái bình đặt gần đấy và dội nước thẳng vào mặt . Thoáng chốc tỉnh lại. nỗi kinh hoàng khó tả bùng lên trong mắt . Hai người im lặng nhìn nhau lúc. Briquet cảm thấy như giờ báo thù đến. Cái giờ đáng sợ để trả giá cho việc có chiếm dụng thân hình của người khác.
      Môi Briquet run lên và thào nho . Laré cố gắng làm mới nghe được.
      - Đừng giết tôi! Hãy thương sót tôi! Tôi hoàn toàn có tội tình gì cả!
      - yên tâm, tôi định giết , nhưng tôi cần phải biết điều bí này - Laré bóp mạnh cánh tay của Briquet. - hãy thú nhận , đây phải là thân người ? Vì sao lại có cái thân này? Hãy cho tôi biết toàn bộ !
      - Jean! - Briquet bỗng kêu to lên, nhưng Laré lấy bàn tay bịt miệng lại và rành rọt tận tai :
      - Nếu còn kêu làn nữa, ra khỏi cái khoang này.
      Sau đó, để Briquet ngồi dậy, nhanh tay khoá cửa khoang thuyền lại và che kín các khung cửa sổ.
      Briquet oà khóc như đứa trẻ. Nhưng Laré thương xót.
      - Nước mắt chẳng cứu được đâu! Hãy ngay , khi tôi còn kiên nhẫn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :