Đầu giáo sư Dowel - Alexander Romanovich Belyaev (12 chương)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 4.4:

      Những người thân hoặc bạn bè của những người chết cũng lại cùng với . Kerner có thái độ thân thiện với họ, sợ họ có thể cướp mất cái xác thích hợp. Xin được cái xác đối với Kerner dễ dàng gì. Trong thời gian ba ngày, những người thân có thể đòi hỏi quyển đối với từng cái xác, qua thời han ba ngày, cái xác thối rữa có ích gì cho Kerner. cần cái xác hoàn toàn mới, thậm chí còn chưa hết hơi ấm. Kerner hà tiện tiền đút lót, miễn sao có cái xác như ý.
      "Tuy vậy dễ gì tìm được Diana hợp ý Briquet", - Kerner vừa nghĩ, vừa quan sát kỹ những bàn chân rộng bé và bàn tay chai sần của những xác người. Phần lớn những xác ở đây thuộc tầng lấp dưới. Kerner từ đầu này tới đầu kia. Trong khi đó, số xác được nhận ra và đem ,và những xác mới được chở đến và thay vào những chỗ trống. Những Kerner vẫn tìm được trong những cái xác mới chở đến vật liệu thích hợp cho cuộc giải phẫu. Có những cái xác đầu, hoặc là thể tạng hợp, hoặc là có vết thương người, thậm chí bắt đầu thối rữa. Ngày sắp tàn, Kerner cảm thấy đói và khoan khoái thưởng thức món gà chiên còn bốc khói.
      " ngày xui xẻo!" - Kerner suy nghĩ và rút đồng hồ ra xem giờ. Rồi ra cổng giữa đám đông người xoay quanh những cái xác, lòng đầy thất vọng, u sáu và sợ hãi. Máy nhân viên ngược về phía , mang theo phụ nữ đầu. Cái cơ thể trẻ trung được rửa sạch ánh lên như cẩm thạch trắng.
      "Ồ, cái này thích hợp đây!" - nghĩ và theo ngay những người gác. Khi cái xác đặt xuống, Kerner quan sát nó rất nhanh và tin là tìm thấy cái cần. Kerner định thầm vói đám nhận viên để họ đem cái xác , bỗng có lão già ăn mặc tồi tàn vài râu ria lởm chởm lâu cạo đến ngay bên cái xác.
      - Đúng là Maxta đây rồi! - Lão già kêu lên và đưa tay lau mồ hôi trán. "Quỷ tha ma bắt lão !" Kerner rủa thầm và đến bên lão già :
      - Ông nhận ra cái xác à, nó có đầu đâu?
      Lão già trỏ vào cái nốt ruồi lần vai.
      - Dễ nhận ra thôi. - Lão đáp.
      Kerner ngạc nhiên thấy lão già chuyện bình tĩnh đến như vậy.
      - Người phụ nữ này là ai? Vợ hay con của ông?
      - Trái lại, - lão già nhanh miệng đáp. - Nó là cháu tôi, nhưng phải cháu ruột. Cả ba đứa, em họ lão để lại, em họ lão chết , lão phải mang cái gánh nặng này. Thế là nhà lão có bốn người. Túng thiếu, nhưng làm sao được hả ông. Chúng có phải mèo đâu, mà vứt qua hàng rào được. Phải sống, thế thôi! Song có chuyện bất hạnh xảy ra. Chúng tôi sống trong căn nhà cũ, người ta đuổi chúng tôi từ lâu rồi, nhưng biết biến đâu? Và vẫn ở đến bây giờ. Mái nhà sập xuống. Lũ trẻ kia chỉ bị thương còn con này đứt ngay cổ. Tôi với bà lão nhà tôi đều có nhà, chúng tôi bán hạt dẻ rang. Lão về đến nhà, người ta đem Maxta vào nhà xác. Sao lại vào nhà xác? Họ bảo rằng ở những căn nhà khác cũng có những người bị sập nhà, có mấy người đơn đem đến đây là xong. Lão về đến nhà, kinh hoàng, mà vào được, cứ như động đất.
      - "Công việc thích hợp đây!" - Kerner nghĩ và dẫn lão già sang bên và :
      - Chuyện xảy ra, thể cứu vãn được. Ông thấy , tôi là bác sĩ, và tôi cần cái xác. Ông hãy nhận lấy trăm franc và trở về nhà .
      - Ông mổ ruột à? - Lão già lắc đầu đồng ý và ngẫm nghĩ. - Nhưng dù sao cũng phải bán… chúng tôi nghèo khó…
      - Hai trăm.
      - Túng thiếu ghê gớm, lũ trẻ bị đói… Nhưng dù sao nó cũng là tốt, rất hiền hậu, mặt như đoá hồng, phải là đồ bỏ đâu… - Lão già cung tay khinh bỉ về phía những cái bàn đặt xác.
      "Hừ, lão già bắt đầu tâng bốc món hàng của lão". - Kerner nghĩ bụng và quyết định thay đổi chiến thuật.
      - Vậy tuỳ ý ông. - với vẻ thờ ơ. - Ở đây thiếu gì xác, và có số chẳng tồi hơn cháu lão đâu.
      Và Kerner bỏ mặc lão già.
      - Này đừng, sao lại như vậy, cho suy nghĩ chút … - Lão già lon ton chạy theo , có vẻ xuôi theo chuyện mua bán.
      Kerner mừng, song tình thế lại bất ngờ thay đổi lần nữa.
      - Ông ở đây rồi sao? - giọng già nua xúc động thốt lên.
      Kerner quay lại nhìn và thấy bà lão đội cái nón màu trắng sạch bóng tới . Nhìn thấy bà, lão già bất giác rên lên.
      - Thấy rồi? - Bà lão hỏi, mặt ngơ ngác nhìn quanh và miệng thầm cầu nguyện.
      Lão già im lặng đưa tay chỉ vào cái xác.
      - Ôi, cháu quý của bác, Ôi người diệt bất hạnh! - Ba lão nức nở gào lên, vừa bước tới bên cái xác đầu.
      Kerner biết rằng khó thu xếp ổn thoả với bà lão này.
      - Xin bà nghe đây, - cách niềm nở với bà già, - tôi vừa chuyện với ông nhà và được biết rằng ông bà rất túng thiếu.
      - Túng thiếu hay , chúng tôi cũng hề xin của ai. - Bà lão ngắt lời.
      - Đúng vậy, nhưng… bà thấy , tôi là người của hội đám đưa ma từ thiện. Tôi có thể chôn cất cháu bà bằng tiền của hỏi chúng tôi và thu xếp mọi việc. Nếu ba muốn, bà có thể giao việc này cho tôi, còn bà cứ việc quay về với những công việc của mình, lũ trẻ mồ côi đợi bà.
      - Ông ba hoa cái gì vậy? - Bà già mắng chồng. Và quay sang Kerner, . - Xin cảm ơn ông, những tôi phải làm theo tục lệ quy định. Chúng tôi cần đến cái hội từ thiện của ông. Ông còn đứng đấy làm gì hả? Ôm con bé lên. Ta thôi. Tôi đem xe đẩy tới rồi.
      Tất cả những lời đó được ra với giọng dứt khoát đến nỗi Kerner lạnh lùng cúi chào và bỏ .
      "Bực ! Hôm nay ràng là ngày thất bại".
      ra cửa và kéo người gác cổng ra bên, :
      - Chú ý theo dõi nhé, có cái nào thích hợp gọi điện cho tôi ngay.
      - Nhất định rồi. - Người gác cổng vui vẻ gật đầu sau khi nhận của Kerner số tiền lớn.
      Kerner ăn bữa trưa ở quận và trở về nhà. Khi rẽ vào phòng Briquet, chào bằng câu hỏi thường lệ trong thời gian gần đây:
      - Tìm được rồi sao?
      - Được rồi, nhưng xong! - đáp. - Cứ chịu khó chờ.
      - Nhưng chẳng lẽ lại có cái nào thích hợp sao? - Briquet chịu thôi.
      - Cũng có, những đôi chân ngắn lại vòng kiềng nữa. Nếu thích, tôi…
      - Ôi đâu, tôi thà chịu chờ còn hơn. Tôi muốn là người dị dạng. Kerner định nằm sớm hơn để có thể dậy sớm và lại đến nhà xác. Nhưng vừa mới thiu thiu ngủ chuông điện thoại réo lên, Kerner nhấc ống nghe.
      - A lô! Tôi nghe đây. Đúng, giáo sư Kerner đây. Có chuyện gì sao? Xe lửa dừng ngay trong ga à? đống xác à? Đúng rồi, tất nhiên, ngay bây giờ. Cám ơn .
      Kerner bắt đầu vội vã mặc quần áo, gọi John và hét lên:
      - Chuẩn bị xe!

    2. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 4.5:

      Mười lăm phút sau phóng như bay đường phố trong đêm như xe cứu hoả.
      Người gác cổng dối. Đêm đó, thần chết bội thu. Những cái xác được chở đến ngừng.Tất cả các bàn đá trong nhà đều chất đầy. Rồi phải đặt xác xuống sàn nhà. Tin tức về tai hoạ vẫn chưa được phổ biến trong thành phố. giờ chưa có người lạ ở nhà xác. Kerner quan sát những cái xác còn chưa lột bộ quần áo và chưa rửa ráy. Tất cả đều còn tươi nguyên. trường hợp thành công hiếm có. Chỉ có điều hay là trường hợp thuận lợi này đáp ứng những nhu cầu chuyên môn của Kerner. Phần lớn những cái xác đều đập nát hay bị huỷ hoại nhiều chỗ. Nhưng Kerner mất hy vọng, xác chở đến mới lúc nhiều hơn.
      - Cho tôi xem cái xác này. - bảo nhân viên mang xác mặc quần áo xám tro đến. Sọ bị vỡ ở phía sau gáy. Tóc bê bết máu, áo cũng vậy, nhưng lại bị nhàu nát. "Hình như những hư hại người lớn… Được đấy. Vóc dáng rất giống dân thường, có lẽ là bồi phòng, nhưng lấy cái thân người này còn hơn là ", Kerner suy nghĩ.
      - Còn cái này? - Kerner chỉ vào cái cáng thương khác. - Đúng đây là cả khó báu! Dù sao cũng bực bởi là phụ nữ như thế lại phải chết!
      Người ta đặt xuống sàn xác phụ nữ trẻ có gương mặt đẹp và quý phái lạ thường, mặt còn đọng lại vẻ ngạc nhiên. Sọ nàng bị vỡ ở phía bên phải. ràng là cái chết đến trong chớp mắt. Quanh cái cổ trắng ngần là chuỗi ngọc trai. Chiếc áo bằng lụa đen trang nhã chỉ hơi bị rách ở phía dưới và từ cổ đến vai áo. bên vai trần nhìn thấy nốt ruồi.
      "Cũng như ở kia. - Kerner nghĩ - Nhưng này mới đẹp làm sao! -Kerner vội vã đo vòng có - Vừa cứ như đặt hàng".
      Kerner giật dứt chuỗi hạt quý làm bằng ngọc trai và ném cho máy gã nhân viên và hỏi:
      - Tôi lấy cái xác này và cả cái kia nữa. - chỉ vào cái xác của đầu tiên. - Nhanh lên. Bọc tấm vải gai kia rồi đem . Các có nghe thấy ? Người ta đến đông. Các phải mở cổng nhà xác, và chỉ vài phút sau ở đây đông nghẹt những người.
      Hai cái xác được khiêng , bở vào trong xe và chở nhanh đến nhà Kerner.
      Mọi thứ cần thiết cho cuộc phẫu thuật được chuẩn bị từ trước. Thời điểm hồi sinh cho Briquet tới. Kerner muốn bỏ phí phút nào. Cả hai cái xác được rửa ráy và đem vào phòng Briquet, đặt trong vải màn và đặt nằm lên bàn mổ.
      Đầu Briquet rất nóng lòng muốn xem cái thân mới của mình, nhưng Kerner cố ý đặt bàn mổ sao cho cái đầu nhìn thấy những cái xác cho đến khi mọi công việc được chuẩn bị xong.
      Kerner nhanh chóng tiến hành cắt rời đầu của hai cái xác. Những cái đầu này được John bọc trong vải gai và mang , chu vi mặt cắt và bàn được rửa sạch, các thân mình được xếp đặt gọn gàng.
      Xem xét lần nữa các thân bằng con mắt phê phán, Kerner băn khoăn lắc đầu. Cái thân có nốt ruồi ở vai đẹp chê vào đâu được về hình thức và đặc biệt ăn đứt so với cái thân "hầu phòng" xương to, hơi gồ ghề, đường nét vụng về về, song đẹp khoẻ mạnh. Đương nhiên Briquet chọn thân người Diana quý phải này. Tuy vậy, khi xem xét kỹ lưỡng cái thân, Kerner nhận thấy Diana - tên đặt cho nó - có chút khuyết tật, ở bàn chân vết thương do mảnh sắt nào đó gây nên. Vết thương đó cũng chẳng có nguy cơ gì lớn. Kerner sát trùng vết thương, tuy chưa có cơ sở gì để sợ nhiễm trùng máu, nhưng dù vậy vẫn yên tâm hơn về kết quả của phẫu thuật với thân người có "hầu phòng".
      - Quay đầu Briquet lại đây! - Kerner quay sang Laurence . Để Briquet khỏi gây trở ngại trong lúc làm các công việc chuẩn bị bởi thói nhiều chuyện, họ khoá miệng lại, tức là khoá bình cầu có khí nén. - Bây giờ có thể mở vòi khí ra.
      Khi đầu Briquet được nhìn thấy những cái xác, la lên như bất ngờ bị phỏng. Mắt mở to vì kinh hãi. trong hai thân người này phải trở thành thân hình riêng của . Lần đầu tiên, có cảm thấy cách thấm thía tính chất bình thường của cuộc phẫu thuật này và dao động.
      - Này, có làm sao thế? Có thích những cái thây… À, thân người này ?
      - Tôi… sợ… - Cái đầu rền rĩ - , , tôi ngờ rằng lại đáng sợ đến thế… tôi muốn…
      - muốn à? Nếu vậy tôi khâu đầu Thomas vào cái xác này. Thomas thành đàn bà. Thomas, muốn có thân người ngay bây giờ ?
      - Đừng, hãy đợi chút, - Đầu Briquet hoảng sợ. - Tôi bằng lòng. Tôi muốn cái thân người kia… cãi cọ nốt ruồi ở vai đó.
      - Còn tôi khuyên chọn cái này. Nó được xinh đẹp lắm, nhưng ngược lại chẳng có vết xước nào.
      - Tôi muốn có cơ thể đẹp. Và nốt ruồi ở vai… Bọn đàn ông thích như thế lắm. - Đầu Briquet lên tiếng.
      - chiều theo ý - Kerner đáp. - Laurence đem đầu Briquet lên bàn mổ. hãy làm cẩn thận, tuần hoàn máu nhân tạo của cái đầu phải được tiếp tục cho đến giây phút cuối cùng.
      Laurence lúi húi làm những việc chuẩn bị cuối cùng cho đầu Briquet. mặt của Briquet lên về căng thẳng và hồi hộp tột độ. Khi cái đầu được chuyển đến đặt bàn, Briquet kìm hãm lại được, đột ngột thét to lên:
      - Tôi muốn! muốn! Thà giết tôi còn hơn! Tôi sợ! Á… à… à!… Kerner ngừng công việc, chỉ gắt gỏng gởi Laurence:
      - Đóng ngay vòi khí lại! Cho gradenan vào dung dịch dinh dưỡng, ta ngủ thiếp .
      - Đúng, đúng, đúng!

    3. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 4.6:

      Vòi khoá lại, cái đầu im bặt, nhưng vẫn tiếp tục mấp máy môi và nhìn Kerner với vẻ kinh hãi và cầu khẩn.
      - Thưa giáo sư, liệu chúng ta có thể tiến hành phẫu thuật này trái với ý muốn của ta ? - Laurence hỏi.
      - Bây giờ phải lúc bàn đạo đức. - Kerner lạnh lùng đáp. - Sau này, chính ta cám ơn chúng ta. Hãy làm tốt công việc của hoặc khỏi đây và đừng làm phiền tôi.
      Nhưng Laurence biết là thể khỏi đây, giúp đỡ của , kết quả của phẫu thuật còn đáng ngờ hơn nữa. Nên dằn lòng ở lại và tiếp tục giúp đỡ Kerner. Đầu Briquet giẫy giụa rất mạnh khiến cho các ống dẫn chỉ chực tuột ra khỏi mạch máu. John vội vã chạy đến giúp ta lấy tay giữ chặt cái đầu. Những cơn co giật của cái đầu dần dần ngưng , mắt nó nhằm lại, chất gradenan phát huy tác dụng.
      Giáo sư Kerner bắt đầu làm phẫu thuật.
      yên lặng chỉ bị phá vỡ bởi những lệnh ngắn của Kerner khi đòi lấy các dụng cụ mổ xẻ. Trán Kerner thậm chí nổi gân lên vì căng thẳng. trổ toàn bộ kỹ thuật mổ xẻ tuyệt vời của , kết hợp với nhanh nhẹn với tính chủ đạo và cẩn thận phi thường. Dù rất căm ghét và thậm chí còn căm thù Kerner, nhưng Laurence thể thán phục trong giây phút này. thao tác như nghệ sĩ đầy cảm hứng. Những ngón tay khéo léo của hoàn thành kỳ công.
      Cuộc phẫu thuật kéo dài trong giờ năm mươi năm phút.
      - Xong rồi! - Cuối cùng Kerner và đứng thẳng người dậy. - Từ nay, Briquet chấm dứt là cái đầu có thân. Chỉ còn có việc bơm sống vào ta, bắt quả tim phải đập và khôi phục tuần hoàn máu. Những việc này tôi làm mình được. Laurence, có thể nghỉ rồi đấy.
      - Tôi còn làm việc được. - trả lời.
      Mặc dù mệt mỏi, vẫn muốn được xem động tác cuối cùng của cuộc phẫu thuật lạ thường này. Những ràng là Kerner muốn cho biết bí quyết của việc hồi sinh. lần nữa, kiên quyết đề nghị nghỉ và Laurence dành phải vâng lời.
      giờ sau, Kerner lại chỗ . Trông có vẻ mệt mỏi hẳn, nhưng sắc mặt biểu tự mãn tột cùng.
      - Thử mạch xem. - đề nghị.
      khỏi run tay lên khi cầm lấy tay Briquet; cái tay mà chỉ bà giờ trước đó còn là của xác người lạnh toát. Bàn tay ấm lên, và sờ thấy mạch đập. Kerner áp cái gương vào mặt Briquet. Hơi nước phủ lớp mờ lên mặt gương.
      44
      - Thở rồi. Bây giờ quấn tã cẩn thận cho bé mới đẻ của chúng ta. Phải để cho ta nằm bất động trong vài ngày. Những ngày đầu, chúng ta giữ ta ở trạng thái ngủ để ta khỏi nghĩ đến việc chuyện. - Kerner giải thích.
      Họ chuyển Briquet sang căn phòng tiếp giáp với phòng Laurence, cẩn thận đặt ta lên giường và cho chạy điện gây mê.
      - Chúng ta cho ăn nhân tạo đến khi những vết khâu liền . phải trông nom săn sóc ta.
      Mãi đến ngày thứ ba Kerner mới cho phép Briquet hồi tỉnh.
      Lúc đó là bốn giờ chiều. Tia nắng mặt trời chiều xuyên qua giữa phòng và soi sáng bộ mặt của Briquet. ta nhàng nhíu mày và mở mắt ra nhưng vẫn chưa nhận thức được tình trạng giờ của mình. ta nhìn ra cửa sổ trong ánh nắng, rồi đưa mắt sang Laurence và cuối cùng nhìn xuống. ta nhìn thấy bộ ngực rung rinh khe khẽ và thân người, thân người của dáng đắp chăn. nụ cười yếu ớt chiếu sáng khuôn mặt của Briquet.
      - Đừng và nằm yên. - Laurence với ta. - Phẫu thuật tiến hành rất tốt, và bây giờ mọi việc phụ thuộc vào chỗ chị xử như thế nào. Chị càng chịu khó nằm yên càng sớm đứng lên được. Tạm thời chúng ta chuyện bằng cách ra hiệu vậy. Nếu chị cụp mặt xuống là "có", nâng lên là "". Chỉ có thấy đau ở đâu ? hết thôi. Chỉ muốn ăn uống gì ?
      Briquet thay đổi, nhưng muốn uống. Laurence bấm chuông gọi Kerner. từ văn phòng đến ngay lập tức.
      - Này bé mới sinh, cảm thấy thế nào? nhìn chăm chú vào ta tỏ vẻ hài lòng. Mọi việc đều tốt đẹp. phải kiên nhẫn và sớm được nhảy múa.
      ra vài mệnh lệnh rồi bỏ . Những ngày chờ bình phục kéo dài rất chầm chậm đối với Briquet. bệnh nhân gương mẫu, có kìm chế được nóng ruột, nằm yên và thi hành mọi mệnh lệnh. Cuối cùng, cái ngày tháo băng cho đến, nhưng ta vẫn chưa được phép .
      - Có có cảm thấy thân thể mình ? - Kerner hỏi với giọng hỏi hồi hộp.
      Briquet há mi mắt.
      - Hãy cử động mấy ngón chân cách nhàng xem.
      Chắc là Briquet thử, vì nét mặt có biểu căng thẳng, nhưng các ngón chân động đậy.
      - ràng là chức năng của hệ thần kinh trung ương còn chưa hoàn toàn hồi phục. - Kerner quyết đoán. - Nhưng tôi hy vọng là chúng sớm hồi phục, và với chúng ta, cả vận động cùng hồi phục.
      "Hồi phục, cái này nghe mới lạ lùng làm sao?". - Laurence nghĩ, nhớ lại cái xác lạnh ngắt bàn mổ.
      Briquet lại có công việc bận rộn mãi. Bây giờ phải bỏ thời gian để có làm cử động các ngón chân. Laurence theo dõi việc này cách khá thích thú.
      Rồi hôm, Laurence kêu lên:
      - Động đậy rồi! Ngón chân cái ở chân trái động đậy rồi.
      Sau đó, việc tiến triển nhanh hơn. Cả những ngón khác ở chân và tay đều cử động được. Briquet sắp có thể nhấc chân tay lên.
      Laurence kinh ngạc. Diệu kỳ điều xảy ra trước mắt .
      "Dù Kerner có phậm tội ác nữa, - nghĩ, - vẫn là người phi thường. Quả có đầu Dowel thành công được trong việc hồi sinh này cho người chết. Nhưng dù sao bản thân Kerner cũng là người có tài! - Chính đầu Dowel khẳng định điều đó. Ôi, giá mà Kerner hồi sinh cả cho ông! Nhưng , làm việc đó".
      Phải mất mấy hôm sau nữa Briquet mới được phép chuyện. có giọng khá dễ thương, nhưng hơi bị vỡ tiếng.
      - tốt lên dần hơn. - Kerner quả quyết. - Thậm chí còn hát được nữa kia.
      Và Briquet sớm thử hát. Laurence rất kinh ngạc trước giọng hát đó. Những nốt cao, Briquet hát bằng giọng the thé và chẳng được êm tai cho lắm, ở vực trung giọng hát lại rất lù mù và thậm chí léo xéo. Nhưng ngược lại, nhưng nốt trầm mê hồn. Đó là giọng trầm tuyệt diệu của nữ.
      "Những dây thanh quản ở cổ họng nằm vết cắt vùng có ràng là của Briquet. - Laurence nghĩ. - Vậy ở đâu ra cái giọng kép này, những sắc khác nhau của khu vực cao và khu vực thấp? điều về sinh lý học. Phải chăng điều đó là do quá trình trẻ hoá đầu Briquet, vốn già hơn cái thân người của ? Hoặc là có thể điều này gắn liền bằng cách nào đó với rối loạn của những chức năng của hệ thần kinh trung ương? Hoàn toàn hiểu nổi… thú vị nếu biết được cái thân người trẻ trung, mỹ lệ ấy là của ai, nó thuộc về cái đầu bất hạnh nào…"
      cho Briquet biết, Laurence bắt đầu tìm các số báo có đăng danh sách những người chết trong vụ tàu trật đường rày. nhanh chóng đọc thấy có đoạn tin ngắn viết rằng nữ nghệ sĩ Italia nổi tiếng Angelica Gây chuyến tàu ấy và biến mất tăm. tìm thấy xác nàng, và các phóng viên báo tìm tòi giải đáp điều bí này. Laurence gần như tin chắc rằng đầu Briquet được nhận thân hình của nữ nghệ sĩ quá cố.

    4. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 5.1:

      Cuối cùng đến cái ngày vĩ đại dài trong cuộc đời Briquet. Những dải băng cuối cùng được tháo bỏ, và giáo sư Kerner cho phép đứng dậy.
      đứng lên, và bám vào cánh tay Laurence tới lui trong phòng. Những cử động cửa còn chưa tự tin và hơi giật cục. Đôi khi làm những cử chỉ lạ lùng của cánh tay, cánh tay có di chuyển nhịp nhàng đến giới hạn nhất định, sau đó nó dừng lại và dường như phải có cử động gượng ép để lại chuyển được sang cái nhịp nhàng.
      - Mọi cái dở qua . - Kerner .
      an tâm về vết thương bàn chân của Briquet. Vết thương chậm lành. Nhưng với thời gian, nó cũng lành dần đến mức Briquet cảm thấy đau nữa, kể cả khi giẫm phải lên cái chân đau. Mấy hôm sau, Briquet còn thử nhảy múa Na-ga-xi-ma nữa.
      - Tôi hiểu có chuyện gì. - ta . - Có số cử động dễ dàng thoải mái những số cử động khác khó khăn. Chắc tôi còn chưa quen điều khiển thân người mới của tôi… Mà nó tuyệt vời! Laurence, xem cái chân này. Và tầm vóc chê vào đâu được. Chỉ còn những vết xẹo này ở cổ… Cần phải che giấu chúng . Nhưng ngược lại, cái nốt ruồi vai quyến rũ, có đúng thế ? Tôi may kiểu áo sao cho nó lộ ra… Nhưng dù sao nữa, tôi hoàn toàn hài lòng với thân hình của mình.
      "Thân thể mới của mình! - Laurence nghĩ thầm. - Tội nghiệp Angelica Gây!".
      Mọi điều mà lâu nay Briquet phải kìm giữ trong lòng, bung ra ngoài cùng lúc. dội vào đầu Laurence những cầu, đòi hỏi, những nài nỉ về áo dài, áo ngắn, về vớ, về nón, về tạp chí thời trang và đồ trang điểm.
      được Kerner giới thiệu với đầu giáo sư Dowel trong chiếc áo dài mới bằng lua màu xám tro. Vì đây là đầu đàn ông, nên Briquet thể làm duyên đôi chút. Và rất hả hê khi đầu Dowel cất tiếng khàn khàn :
      - Tuyệt! Ông hoàn thành nhiệm vụ cách xuất sắc, ông bạn đồng nghiệp ạ, xin chúc mừng ông!
      Kerner khoác tay Briquet, tươi tỉnh như chồng mới cưới ra khỏi phòng.
      - Mời ngồi. - Kerner lịch mời, khi hai người về tới căn phòng của Kerner.
      - Em biết em phải cảm ơn ông như thế nào, thưa giáo sư. - ta với cặp mắt thẫn thờ nhìn xuống, rồi lại đỏm nhìn Kerner. - Ông làm ơn cho em nhiều quá, còn em thể đền ơn ông được.
      - Chuyện đó cần thiết. Tôi được thưởng công nhiều hơn tưởng.
      - Em rất vui sướng. - Và Briquet lại phóng sang Kerner cái nhìn rực sang hơn nữa. - Bây giờ xin phép ông cho em khỏi nơi đây… ra khỏi bệnh viện này.
      - khỏi nơi đây là thế nào? Ra khỏi bệnh viện nào? - Kerner hiểu ngay được.
      - về nhà ạ! Em hình dung ra niềm hân hoan cuồng nhiệt của lũ bạn em khi em xuất !
      " chuẩn bị khỏi đây!" - Kerner chấp nhận những ý nghĩ đó. làm khối công việc đồ sộ, giải quyết mọi nhiệm vụ phức tạp nhất, hoàn thành cái thể có được, đâu phải để cho Briquet này được niềm hân hoan cuồng nhiệt với lũ bạn nông nổi của . Chính cũng muốn tự gây được niềm hân hoan cuồng nhiệt bằng việc cho Briquet trình diễn trước giới khoa học. Sau này có lẽ cho hưởng đôi chút tự do, nhưng nay hoàn toàn thể được.
      - Đáng tiếc là tôi thể thả ra, Briquet ạ! cần phải ở nhà tôi thời gian nữa, dưới chăm sóc của tôi.
      - Nhưng để làm gì? Em cảm thấy mình tuyệt. - ta vừa cãi lại vừa làm điệu.
      - Đúng là có tuyệt, nhưng tình hình của có thể xấu .
      - Lúc đó em đến tìm ông.
      - Tốt hơn là hãy để cho tôi quyết định khi nào có thể khỏi đây. - Kerner gay gắt. - Đừng quên rằng nếu có tôi có cũng chẳng là cái gì.
      - em cảm ơn ông về chuyện đó rồi. Những em còn là trẻ con, cũng phải là nô lệ, và có thể tự quản lý mình.
      "Ái chà, này cũng có tính cách đây!" - Kerner ngạc nhiên nghĩ.
      - Thôi, chúng ta bàn tiếp về chuyện này. - bảo - Còn bây giờ, hãy trở về phòng của mình. Chắc là John đem nước thịt hầm lên cho .
      Briquet bĩu môi vẻ hờn dỗi và đứng lên ra mà nhìn Kerner.
      Kerner ăn bữa trưa cùng Laurence trong phòng của . Khi Briquet vào, Laurence ngồi ở bàn ăn. Briquet buông mình xuống ghế và làm cử chỉ thờ ơ duyên dáng bằng bàn tay phải. Laurence nhiều nhận thấy cử chỉ ấy và ngậm nghĩ mãi, ra nó là của ai, của thân người Angelica Gây hay là của Briquet? Những phải chăng tính tự động của những vận động, vốn được gắn liền với dây thần kinh vận động. Lại thể còn tồn tại trong thân người của Angelica Gây này.
      Đối với Laurence, tất cả những câu hỏi này hết sức rắc rối. "Chắc là các nhà sinh lý học phải quan tâm đến chúng" - nghĩ.
      - Lại nước thịt hầm! Những món ăn của bệnh viện này khiến tôi chán làm rồi. - Briquet . - Ngay bây giờ, tôi sẵn lòng ăn hết đĩa sò và uống hết ly rượu vang lớn. - uống vài ngụm nước thịt hầm trong đĩa và tiếp. - Giáo sư Kerner vừa tuyên bố với tôi là ông ta cho tôi khỏi đây trong mấy ngày nữa. Sao lại thế được? Tôi phải là chim nuôi. Ở đây, có thể chết được vì buôn. , tôi thích sống khác, sống cuồng nhiệt hơn kia: ánh đèn, nhạc, hoa, rượu sâm-panh.

    5. snowbell

      snowbell Well-Known Member

      Bài viết:
      1,358
      Được thích:
      286
      Chương 5.2:

      Vừa liến thoắng nghỉ, Briquet vừa ăn qua quýt rồi đứng lên khỏi bàn, có tiến đến cửa sổ, chăm chú nhìn xuống dưới.
      - Laurence, chúc ngủ ngon. - ta quay lại . - Sáng mai đừng đánh thức tôi. Ở đây, ngủ là cách giết giờ tốt nhất.
      Rồi gật đầu chào và về phía phòng riêng. Còn Laurence ngồi viết thư cho mẹ. Mọi lá thư đều bị Kerner kiểm duyệt. Laurence biết theo dõi rất nghiêm ngặt, vì thế thậm chí muốn gửi bất kỳ lá thư nào qua kiểm duyệt của .
      Tuy vậy, để mẹ khỏi lo lắng, có quyết định viết cho mẹ biết về tình trạng bị giam giữ bắt buộc của mình, dù cho có thể gửi thư mà bị kiểm duyệt nữa.
      Đêm đó, Laurence sao ngủ được. Có cứ trở mình mãi và nghĩ về tương lai. Cuộc sống của gặp nguy hiểm. Kerner làm gì để vô hiệu hoá ?
      Chắc Briquet cũng ngủ được, nên từ phòng ta có tiếng rì rầm vọng ra.
      "Chắc ta do thử những chiếc áo dài mới" - Laurence nghĩ thầm. Sau đó, tất cả lại im lặng. Laurence nghe thấy mơ hồ qua giấc ngủ tiếng kêu hình như bị bóp nghẹt và tỉnh dậy. "Dây thần kinh của mình tệ quá rồi!" - nghĩ và lại ngủ tiếp giấc rất say.
      Như thường lệ, thức giấc vào lúc bẩy giờ sáng. Trong phòng Briquet vẫn hoàn toàn im lặng. Laurence quyết định quấy rầy ta và sang phòng có đầu Thomas. Đầu Thomas vẫn tối xầm như trước kia. Từ khi Kerner khâu thân người vào cho cái đầu Briquet, nỗi buồn của Thomas càng tăng. cầu xin, van nài, đòi hỏi người ta càng sớm làm cho cái thân người mới, cuối cùng chửi rủa thô bạo. Laurence phải mất bao công sức đề an ủi . thở phào nhõm khi rửa xong chỗ đau Thomas, và sang phòng của Dowel, ông đón với nụ cười niềm nở.
      - Cuộc đời kỳ lạ! - Đầu Dowel . - Mãi cách đây ít lâu, tôi muốn chết. Những bộ não của tôi tiếp tục làm việc, và đầy ba hôm sau, đầu óc của tôi lại nghĩ ra ý nghĩ táo bạo và độc đáo khác thường. Phải chi tôi thực được ý nghĩ này, kết quả dẫn tôi bước ngoặt lớn trong y học. Tôi báo cho Kerner biết ý nghĩ của mình, và thấy cặp mắt của ông ta sáng rực lên. Chắc ông ta cảm thấy được bức tường do những người đương thời đứng lên để tỏ lòng biết ơn ngay khi ông ta còn sống. Và thế là tôi phải sống vì ý nghĩ ấy.
      - Ý nghĩ về gì ạ?
      - có lúc tôi kể cho nghe, khi mọi việc thành hình hẳn hoi trong đầu óc tôi…
      Đến chín giờ, Laurence gõ cửa phòng Briquet, nhưng ai trả lời. Laurence lo ngại định mở cửa, nhưng cửa bị khoá trong. biết làm gì hơn, Laurence chạy bao giáo sư Kerner. Như mọi lần, Kerner hành động nhanh và dứt khoát.
      - Phá cửa ra! - ra lệnh cho Johm.
      Người da đen dùng vai huých mạnh. Cánh cửa nặng kêu lên răng rắc và rời khỏi bản lề. Cả ba người vào phòng.
      Chiếc giường nhàu nát của Briquet trống . Kerner chạy đến cửa sổ. Từ tay vặn khung cửa thõng xuống dưới sợi dây bằng vải trải giường xe và hai khăn mặt. Luống hoa dưới chân cửa sổ nhàu nát hết.
      - Đây là mưu của ! - Kerner quay bộ mặt đe doạ về phía Laurence hét lên.
      - Tôi cam đoan với ông là tôi hề tham gia vào việc chạy trốn của Briquet. - Laurence trả lại cứng cỏi.
      - Được, chúng ta còn tiếp chuyện này. - Kerner , mặc dù câu trả lời dứt khoát của Laurence làm cho tin ngay là Briquet hành động mình. - Bây giờ cần phải lo việc tìm bắt kẻ chạy trốn.
      Kerner về phòng và bối rối lại từ lò sưởi đến bàn giấy. Ý nghĩ đầu tiên của là gọi cảnh sát. Nhưng lập tức bỏ ý định đó ngay. "Tuyệt đối nên để cảnh sát dính vào chuyện này. Phải nhờ đến những văn phòng điều tra tư nhân thôi".
      "Quả , chính mình có lỗi… Lẽ ra phải có biện pháp bảo vệ. Nhưng ai có thể ngờ được. Mãi hôm qua còn là cái xác mà hôm nay trốn chạy!" -Kerner bạt cười giận dữ. - "Và bây giờ, có lẽ ta về mọi chuyện xảy ra với mình… Chính ta từng đến niềm hân hoan cuồng nhiệt khi ta xuất trả lời… Chuyện này đến tai các phóng viên, đến lúc đó … Lẽ ra nên để ta thấy đầu Dowel… ta gây nên bao nhiêu chuyện phiền phức và đền ơn thế đây!
      Kerner dùng điện thoại gọi thám tử của văn phòng điều tra tư nhân đến, trao cho ta số tiền lớn dùng để chi sử dụng và hứa trả nhiều tiền hơn nếu thành công và cung cấp cho ta mọi chỉ tiết về hình dáng của kẻ chạy trốn.
      Viên thám tử xem xét kỹ nơi bỏ trốn và những dấu vết dẫn đến hàng rào của khu vườn. Hàng rào cao và phía là những thanh sắt tròn nhọn. ta lắc đầu: " bé giỏi !" đầu thành sắt, ta nhận thấy có mẩu lụa màu xám, ta liền gỡ lấy và cẩn thận cất vào cặp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :