Chương 3.4: Cả Thomas cũng ngủ. Chỉ mới mấy tháng trước. ta rời làng quê ra để lại ở đó mọi thứ thân thương. chỉ đem theo khi lên đường cái túi trong đó có ít bánh mì và ước mơ dành dụm ở thành phố được ít tiền để mua mảnh đất. Lúc đó, ta cưới Marie xinh đẹp, má hồng. Đến khi đó cha của Marie ngăn cản việc hai người lấy nhau Và thế là sụp đổ tất cả. bức tường trắng của cái nhà tù chờ đợi này, ta nhìn thấy trang trại có người phụ nữ vui vẻ, giống Marie vắt sữa bò. Nhưng thay vào chỗ Thomas, là người đàn ông lạ hoắc dắt con ngựa, cạnh bên là con gà mái bận rộn với lũ gà con. Còn Thomas, bị giết, bị tiêu diệt. Những cánh tay lực lưỡng, thân thể khỏe mạnh của ta đâu rồi? Trong cơn thất vọng đó, Thomas nghiến răng lại. Rồi khóc, và nước mắt từ từ xuống tấm kính. - Cái gì thế này? - Laurence ngạc nhiên hỏi lúc dọn dep buổi sáng- Nước này ở đâu? Mặc dù vòi khí được mở ra từ trước. Thomas vẫn hề trả lời. ta nhìn Laurence với vẻ cau có và thiếu thân thiện, nhưng khi đến bên cái đầu Briquet Thomas rít lên sau lưng : - Quân giết người! - ta quên mất người lái xe đè chết ta. Nhưng môi Thomas mím chặt, và mắt nhìn với vẻ oán giận cần giấu diếm. Laurence ngạc nhiên, muốn hỏi John về nguyên nhân của nỗi u buồn đó, song Briquet thu hút chú ý của - Làm ơn gãi mũi giùm tôi. Ở cánh bên phải ấy- bất lực này khủng khiếp. Ở đó có mụn nhọt gì chứ? Nhưng sao ngứa vậy? Làm ơn cho tôi mượn cái gương. Laurence đem gương đến cho Briquet. - Quay sang phải, tôi nhìn thấy. Như thế được rồi. Có nốt đỏ. Có lẽ nên bôi kem lạnh chăng? Laurence kiên nhẫn bôi kem. - Thế được rồi. Bây giờ cho tôi ít phấn. Cám ơn Laurence, tôi muốn xin việc. - cứ ! - Xin chị cho tôi biết, nếu người đầy tội lỗi mà xưng tội và xám hối về mọi tội lỗi của mình, người đó có thể được giải tội và lên thiên đường ? - Tất nhiên là được! - Laurence đáp. - Tôi rất sợ những hình phạt ở địa ngục - Briquet thú nhận - Xin chị mời cha xứ đến cho tôi. Tôi muốn chết như người theo đạo Cơ đốc. Và đầu của Briquet với vẻ người tử vì đạo sắp qua đời và trợn ngược mắt lên. Sau đó cụp mắt xuống và reo lên: - Cái áo của chị may kiểu mới đẹp ! Đây là mốt mới nhất à? lâu rồi, chị cho tôi xem tập chí thời trang. Đầu óc Briquet bỗng quay về với nỗi đam mê trần tục: - Vạt dưới hơi ngắn. Những đôi chân đẹp rất hợp khi măc những cái váy ngắn. Còn cái chân tội nghiệp của tôi! Mỗi khi tôi nhảy múa, những cái chân ấy làm bọn đàn ông phát điên lên. Giáo sư Kerner vào phòng - Công việc thế nào? - Ông ta vui vẻ hỏi. - Giáo sư, xin ông hãy nghe đây - Briquet với ông ta - Tôi thể như thế này. Ông phải nối vào cho tôi thân người của ai đó - Tôi van xin ông. Tôi tin là nếu ông bằng lòng nhất định ông làm được điều đó. - ta đúng, tại sao lại ? Giáo sư Kerner suy nghĩ. Mặc dù ông muốn dành cho mình toàn bộ vinh dự của việc hồi sinh, những đầu người cắt rời khỏi thân, song trong thâm tâm ông vẫn hiểu rằng thí nghiệm thành công này hoàn toàn do công lao của Dowel. Nhưng tại sao lại xa hơn Dowel. Từ hai người chết ghép lại thành người sống, chuyện đó quả là ly kỳ! Và toàn bộ vinh dự, khi thí nghiệm này thành công, có quyền chỉ thuộc về mình Kerner. Nhưng dù gì nữa vẫn có thể sử dụng những lởi khuyên bảo của Dowel. - Thế chị vẫn thích nhảy múa nữa à? Kerner mỉm cười và hỏi. - Tôi có muốn à? Tôi nhảy múa cả ngày lẫn đêm. Tôi vùng vẫy như cái cối xay gió. Tôi bay lượn như bướm. Hãy cho tôi thân hình phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp. - Nhưng sao lại nhất thiết là phụ nữ - Kerner hỏi với vẻ nghịch ngợm - Chỉ cần chị muốn. tôi có thể cho chị cả thân hình của người đàn ông Briquet nhìn sững vào ông ta với vẻ ngac nhiên và kinh hãi. - Thân hình đàn ông? Đầu đàn bà được gắn vào thân hình của đàn ông! , đó là quái thai. Thạm chí khó nghĩ ra cách ăn mặc nữa. - Nhưng bây giờ chị đâu còn là phụ nữ, chị biến thành đàn ông. Râu ria mọc ra, tiếng đổi khác. Chẳng lẽ chị muốn biến thành đàn ông? Có nhiều người đàn bà than thở rằng sao họ sinh ra là đàn ông. - Chắc đó là những con người mà đàn ông bao giờ để ý đến. Tất nhiên họ có lợi khi biến thành đàn ông. Nhưng tôi, tôi cần cái đó – Briquet kiêu hãnh nhướng cặp mắt xinh đẹp lên. - Nào, tôi chiều theo ý chị. Chị vẫn là đàn bà. Tôi cố tìm cho chị thân hình thích hơp với ý muốn của chị. - Ôi, tôi vô cùng biết ơn giáo sư. Có thể làm ngay ngày hôm nay được ? Tôt hình dung mình gây nên ấn tượng thế nào khi trở lại vũ trường. - Chuyện đó nhanh được đâu! Briquet tiếp tục chuyện, nhưng Kerner bỏ mặc ta, quay sang Thomas: - Tình hình như thế nào rồi, bạn! Dường như Thomas nghe thấy cuộc trò chuyên của giáo sư Kerner với Briquet. ta chỉ lo những suy nghĩ của riêng mình, và cau có nhìn Kerner nhưng đáp lời nào.
Chương 3.5: Kể từ khi giáo sư Kerner hứa làm cho Briquet thân người mới, tính nết ta thay đổi rệt. Những cơn ác mộng về hỏa ngục còn ám ảnh ta nữa. Mọi ý nghĩ của ta đều bị hút hết vào những lo toan cuộc sống mới mẻ sắp tới đời này. Nhìn vào gương, ta lo lắng khi thấy mặt mình hốc hác, còn da ngả màu vàng. ta bắt Laurence uốn tóc, làm các kiểu đầu và tô son đánh phấn cho mình. - Thưa giáo sư, tôi phải chịu hốc hác và vàng như thế này mãi sao? - ta hỏi. Kerner có vẻ lo lắng. - Chị đẹp hơn trước! – Ông ta an ủi. - đâu, son phấn chẳng giúp được gì, đó chi là lừa dối mình - ta khi Kerner khỏi. - Laurence này, chúng ta lau rửa bằng nước lạnh và xoa bóp. Có những nếp nhăn mới ở đuôi mắt và từ mũi xuống đến môi tôi. Tôi nghĩ rằng nếu xoa bóp tốt, chúng biến . chị bạn tôi… À, mà tôi lại quên hỏi kiếm đủ loại vải lụa màu xám dùng để may áo dạ hôi chưa? Màu xám rất hợp với tôi. Có mang những tạp chí thời trang mới đến ? Tiếc , vẫn chưa đo người được. Tôi biết thân người tôi như thế nào. Nó mà cao hơn tôi chút và mông quá tốt. giở báo ra ! Rồi ta đắm mình vào những bí quyết của vẻ đẹp trong trang phục phụ nữ. Laurence quên đầu giáo sư Dowel, vẫn chăm sóc cái đầu như trước và mỗi sáng vẫn cùng nó đọc sách, nhưng còn giờ để trò chuyện, mà Laurence muốn trao đổi với Dowel về nhiều chuyện. Càng ngày càng mệt mỏi đến kiệt sức và rất nóng nảy. Cái đầu của Briquet để cho yên giây phút nào. Đôi khi Laurence phải ngưng việc đọc sách và chạy đến theo tiếng gọi của Briquet, chỉ là vấn vén mớ tóc rũ xuống hay để trả lời là có đến cửa hàng quần áo hay . * * * Ý nghĩ tiến hành cuộc phẫu thuật táo bạo choán hết đầu Kerner ông ta làm việc căng thẳng hơn để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật đó. Ông ta thường ở rất lâu trong phòng để chuyện với cái đầu của giáo sư Dowel. Thiếu chỉ dẫn của Dowel Kerner có rất muốn cũng làm nổi Dowel chỉ ra hàng loạt những khó khăn mà Kerner hề nghĩ tới và có thể xuất ngay từ đầu cuộc thí nghiệm. Và sức mạnh của trí tuệ Dowel vốn là vậy, bản thân hết sức quan tâm đến những thí nghiệm mà ông đề xuất. Cái đầu Dowel dường như tươi tỉnh lại. Tư duy của ông hoạt động minh mẫn phi thường. Kerner vừa hài lòng. vừa khó chịu về giúp đỡ quá nhiều của Dowel. Công việc càng tiến triển ông ta càng tin chắc rằng mình làm nổi nếu có Dowel. Và ông ta chỉ còn biết mơn trớn lòng tự hào của mình rằng việc thực thí nghiệm mới này do ông tiến hành, ông là người kế tục xứng đáng của giáo sư Dowel. có lần Dowel bảo ông ta với nụ cười châm biếm thoáng thấy. - Phải chi tôi có thể tham gia tích cực hơn vào công trình nghiên cứu này. Đây phải cầu, hoặc bóng gió. Cái đầu Dowel biết quá Kerner dám ghép cho nó thân người mới. Kerner cau mày. nhưng làm ra vẻ nghe thấy lời kêu than ấy. - Những cuộc thí nghiệm với động vật thành công. - Ông ta . - Tôi làm phẫu thuật cho hai con chó. Sau khi cắt rời đầu chúng ra, tôi lấy đầu con này nối vào thân con kia. Cả hai con đều khỏe mạnh và những vết khâu cổ liền da. - Còn việc ăn uống? - Đầu Dowel hỏi. - Tạm thời vẫn còn dùng phương pháp nhân tạo. Tôi cho bơm vào miệng chúng dung dịch khử trùng. Nhưng chẳng bao lâu chúng ăn uống bình thường. Mấy hôm sau Kerner rằng: - Lũ chó ăn uống bình thường. Băng tháo ra và theo tôi vài ngày nữa chúng hoạt động được. - Hãy đợi tuần. - Đầu giáo sư Dowel khuyên. - Chó thường làm những cử động mạnh đột ngột ở đầu, và những vết khâu có thể bị bung ra. Đừng có nóng vội. Còn điều này nữa, bây giờ lũ chó ở những nơi khác nhau. Để chung nơi, chúng làm ồn và có thể gây hại cho nhau. Cuối cùng cũng đến cái ngày mà giáo sư Kerner, với nét mặt chiến thắng, dẫn vào phòng của giáo sư Dowel con chó khỏe khoắn. Mắt nó sinh động và thích thú vẫy đuôi. Nhìn thấy đầu giáo sư Dowel, con chó bỗng xù lông, gầm gừ và xủa lên giọng hoang dại. Cảnh tượng bình thường đó ràng làm cho nó kinh ngạc và hoảng sợ. - Hãy bắt con chó quanh phòng. - Cái đầu của giáo sư Dowel . Kerner dẫn con chó theo sau, tới lui trong phòng. có gì lọt qua được cặp mắt tinh tường đầy kinh nghiệm của Dowel. - Chuyện gì đây? - Dowel hỏi - Con chó hơi khập khiễng ở chân sau bên trái. Và giọng sủa của nó chưa ổn. Kerner cố chống chế: - Con chó bị khâp khiễng trước khi tiến hành phẫu thuật, chân nó bị giập. Nhìn sơ qua thấy sư biến dạng, còn sờ nắn tôi thể làm được! Ông tìm được đôi chó nào khỏe mạnh hơn sao? - Cái đầu hỏi với giọng nghi ngờ. Chắc là ông tiến hành phẫu thuật hồi sinh khá lâu và kìm hãm hoạt động tuần hoàn và hô hấp ở trang thái "ngừng sống" mà như thế thường dẫn tới dối loạn chức năng của các hệ thần kinh. Điều này lẽ ra ông phải hiểu rất qua các thí nghiệm của tôi. Nhưng ông yên tâm. tình trạng này có thể biến mất ông chỉ cần cố gắng cho nàng Briquet khỏi khập khiễng cả hai chân là tốt rồi! Kerner điên đầu, nhưng cố để lộ ra măt. Ông ta nhận ra cái đầu này, phong cách cũ của giáo sư Dowel thẳng thắn, nghiêm khắc và tự tin. - Đáng bực ! - Kerner nghĩ. Cái đầu vô dụng này tiếp tục dạy bảo và chế giễu những sai sót của mình, còn mình buộc phải nghe theo những lời giáo huấn của nó. Chỉ cần xoay vòi vòng là hồn lìa khỏi xác ngay. Tuy nghĩ vậy, Kerner vẫn chăm chú nghe thêm vài lời khuyên nữa mà hề bộc lộ tâm trạng của . - Cảm ơn về những lời chỉ dẫn của ông. Kerner và gật đầu chào, rồi ra. Vừa bước ra khỏi cửa, lại vui vẻ: - . - Kerner tự an ủi. - Công việc tiến hành rất tốt- Làm vừa ý Dowel phải dễ. Cái chân khập khiễng và cái giọng khàn khàn của con chó là chuyện so với những gì mình làm được! ngang qua phòng cái đầu Briquet, dừng lại chỉ vào con chó, : - Briquet này, ước muốn của sớm được thực . nhìn thấy con chó này chứ? Trước kia nó cũng như , chỉ là cái đầu có thân mình, nhưng giờ đây nó sống và chạy như có chuyện gì xảy ra. - Nhưng tôi phải là con chó! - Cái đầu Briquet bực tức trả lời - Nhưng đây là cuộc thí nghiệm rất cần thiết. Nếu con chó sống lại được trong cái thân hình mới, cũng sống lại. - Nhưng tôi hiểu con chó có liên quan gì đến người - Briquet vẫn bướng bỉnh - Tôi cần gì đến con chó cả- Tốt hơn là hãy cho tôi biết bao giờ tôi được hồi sinh. Đáng lẽ nhanh tay làm cho tôi sống lại ông lại loay hoay với lũ chó đó! Kerner thất vọng xua tay, nhưng lại tiếp tục mỉm cười vui vẻ . - Giờ nhanh thôi. Chỉ cần tìm được thân người thích hợp có thân hình đầy đủ như người ta thường . Sau khi dẫn con chó khỏi. Kerner trở lại với cái thước dây và đo cẩn thận vòng cổ của đầu Briquet - Ba mươi sáu centimét - . - Trời ơi! Phải chăng tôi gầy ? - Cái đầu Briquet kêu lên - Trước kia vòng cổ tôi đên ba mươi tám centimét mà. Kerner dừng lại nghe mà nhanh chóng về phía phòng của mình. chưa kịp ngồi vào bàn có tiếng gõ cửa. - Xin mời vào! Cửa mở ra, Laurence bước vào. cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng nét mặt tỏ vẻ vô cùng xúc động
Chương 4.1: - Có vấn đề gì xảy ra với những cái đầu à? - Kerner ngang đâu lên hỏi. - ạ... Nhưng thưa giáo sư, tôi muốn chuyện với ông. Kerner ngả người lưng ghế. - Tôi nghe đây, Laurence. - Ông hãy thẳng , ông dự định ghép thân người cho Briquet cách nghiêm túc hãy chỉ là an ủi chị ta? - Hoàn toàn nghiêm túc. - Và ông hy vọng vào thành công của cuộc phẫu thuật này sao? - Hoàn toàn. chưa thấy con chó à? - Còn Thomas ông dự định... chữa cho lành à? - Laurence xa xôi. - Tại sao ? ta cầu tôi làm việc đó. Nhưng cùng lúc. - Còn Dowel... - Laurence vụt nhanh và xúc động. - Tất nhiên, ai cùng có quyển được sống, có cuộc sống bình thường của con người, cả Thomas và Briquet. Những chắc ông thừa hiểu là giá trị cái đầu giáo sư Dowel lớn hơn nhiều số với những cái đầu khác của ông... Và nếu ông muốn Thomas và Briquet trở lại cuộc sống bình thường, điều quan trọng hơn là làm cho đầu giáo sư trở lại sống bình thường ấy. Kerner cau mặt. Mọi chuyện biểu của nét mặt trở nên căng thẳng và nghiệt ngã. - Giáo sư Dowel, cái đầu giáo sư của ông ta đúng hơn, tìm được người bênh vực là đấy. - miệng mỉm cười. - Nhưng cố nhiên là tôi nghĩ đến việc hồi sinh cái đầu của Dowel. - Những vì sao ông bắt đầu thí nghiệm từ đầu ông ấy? - Chính vì đầu Dowel quý hơn gặp nghìn cái đầu của những người khác. Tôi bắt đầu với con chó, trước khi tặng cho Briquet thân người. Đầu của Briquet quý hơn đầu con chó bao nhiêu đầu của Dowel quý hơn đầu của Briquet bấy nhiêu. - sống của con người và con chó khác hẳn nhau, thưa giáo sư… - Cũng như đầu Dowel và đầu Briquet vậy. Có còn gì thêm nữa sao? - còn gì, thưa giáo sư; - Laurence vừa đáp vừa ra khỏi cửa. - Này Laurence, tôi có mấy câu muốn hỏi . Xin đợi chút. Laurence đứng dừng lại bên cửa, mặt nhìn Kerner dò hỏi. - Mời lại gần đây và ngồi xuống. Laurence ngồi xuống chiếc ghế bành. Nét mặt Kerner hứa hẹn điều gì tốt lành. ta ngồi ghế và nhìn vào mắt Laurence lúc lâu với vẻ dò xét, cho tới khi cúp mặt xuống. Sau đó mới nhanh nhẹn vươn cái thân hình cao lớn đứng dậy, cúi đầu xuống sát Laurence và thỏ thẻ hỏi những với giọng oai vệ. - , có mở cái vòi khí của đầu Dowel và chuyện với ông ta ? Laurence cảm thấy những đầu ngón tay lạnh toát. Những ý nghĩ quay cuồng như cơn lốc trong đầu . Cơn giận mà Kerner gây nên cho sôi lên sùng sục sẵn sàng buông ra ngoài. " hay cho biết thực?" - Laurence đắn đo suy nghĩ. " thoải mái khi được ném vào mắt con người này tiếng "quân sát nhân", những công kích công khai như thế này có thể làm hỏng tất cả mọi việc". Laurence tin là Kerner làm cho cái đầu Dowel thân người mới. biết quá nhiều chuyện, làm sao mà tin được vào khả năng ấy. Và chỉ mơ ước có điều là làm mất uy tín Kerner trước dư luận xã hội và vạch trần tội ác của , kẻ chiếm những kết quả của các công trình của Dowel làm của riêng. biết là Kerner chùn tay trước bất cứ điều gì, và dấn cả cuộc đời mình vào chốn hiểm nguy khi tự tuyên bố là kẻ thù của . Nhưng phải ý thức bảo vệ ngăn lại. muốn phải chết trước khi tội ác của Kerner bị vạch trần. Và vì điều đó mà có phải dối, cả nên giáo dục của nữa. Cả đời chưa từng dối nên bây giờ có cảm thấy hồi hộp. Kerner vẫn dời mặt khỏi mặt . - Đừng dối, - giễu cợt – Đừng để lương tâm bị buộc tội dối để nặng. trò chuyện với cái đầu, đừng chối, tôi biết và John nghe lỏm được hết. Laurence cúi đầu im lặng. - Tôi chỉ muốn biết những chuyện gì với cái đầu? Laurence cảm thấy như máu dồn lên hai má. ngửng đầu và nhìn vào mắt Kerner. - Về mọi chuyện. - Thế đấy! - Kerner , tay rời khỏi bàn. Tôi cùng nghĩ như vậy. Im lặng lúc, Laurence lại cụp mắt xuống và bây giờ ngồi với điệu bộ của người chờ toà tuyên án. Kerner đột nhiên bước nhanh ra khoá của lại. chắp tay sau lưng lại trong phòng lúc, rồi đến bên Laurence hỏi: - Vậy có nghĩ mình làm gì? Đưa ra toà còn quái vật khát máu Kerner? Nhấn chìm tên tuổi của nó xuống bùn đen? Vạch trần tội ác của nó? Chắc nó cầu làm việc đó? - , - Laurnce quên hết nỗi lo sợ của mình. - Tôi cam đoan với ông là đầu Dowel hoàn toàn nghĩ đến chuyển hận thù. Đó là tâm hồn cao thượng! Thậm chí ông ấy còn cản ngăn tôi. Ông ấy như ông nghĩ đâu! - im lặng, quắc mắt lên như có vẻ thách thức. Kerner cười và vẫn lại trong phòng. - À, như vậy rất tốt. Nghĩa là cũng có ý định tố giác, và nếu như có đầu giáo sư Dowel giáo sư Kerner này ngồi tù rồi. Nếu cái thiện thể thắng cái ác, ít nhất cái ác cùng bị trừng phạt. Mọi câu chuyện mà đọc đều kết thúc như thế phải , thân mến. - Cái ác bị trừng phạt! - Có kêu lên, gần như còn kiểm soát được tình cảm của mình. - Ồ đúng vậy, tất nhiên là điều đó xảy ra thiên đường. - Kerner nhìn lên trần được ghép bằng những tấm ván màu đen. - Nhưng ở đây, mặt đất này, chỉ có cái ác thắng! Con cái thiện chìa tay ra xin cái ác những đồng xu, hoặc bất động ở kia kìa, - Kerner chỉ tay về phía cái phòng đặt đầu Dowel - như con bù nhìn nhìn suy ngẫm về tính phù du của mọi vật đời này. Rồi tiến đến sát người Laurence, hạ giọng tiếp: - biết rằng cả , cả đầu Dowel và tôi đều có thể trở thành tro bụi, theo nghĩa đen của từ này, và ai biết được chuyện đó. - Tôi biết là ông sẵn sàng phạm mọi… - Tội ác? rất tốt là biết điều đó. Vậy muốn tôi phải làm gì? Tiếc thay, thuộc loại người sẵn sàng vì chân lý mà chịu hy sinh. mảnh mai, dễ xúc động, nhạy cảm, nhưng doạ nạt được . Giết à? Ngay bây giờ, tôi xoá sạch mới dấu vết của vụ giết người, nhưng dù sao cũng phải mất giờ vì nó. Mà giờ của tôi quý lắm. Mua chuộc sao? Điều đó còn khó hơn là doạ nạt … Nào, , tôi phải làm gì? - Bỏ lại tất cả, vì cho tới nay tôi chưa tố giác ông đâu. - Và tố giác? Laurence vội vã trả lời. Lát sau, có khẽ nhưng kiên quyết: - tố giác. Kerner giậm chân. - Hùm, bướng bỉnh! Vậy bây giờ hãy ngồi vào bàn giấy của tôi. Đừng sợ, tôi chưa chuẩn bị để bóp cổ tay đầu độc đâu. Nào, ngồi xuống !
Chương 4.2: Laurence nghi ngờ nhìn , có suy nghĩ và lại nhìn . - Xét cho cùng tôi vẫn cần có . Nếu bây giờ tôi giết , tôi phải thuê phụ tá khác. Tôi được đảm bảo là kẻ thế chân phải là tên luôn đe doạ, mà khi khám phá ra bí mật của đầu Dowel lại tống tiền tôi và cuối cùng tố giác tôi. Còn , ít ra cùng hiểu biết. Vậy , có viết : "Mẹ thân ". Viết theo cách vẫn thường gởi mẹ. "Do tình hình của bệnh nhân còn chăm sóc, con cần phải có mặt thường xuyên ở nhà giáo sư Kerner…" - Ông muốn tước lấy tự do của tôi? Giam giữ tôi trong nhà ông? - Laurence với giọng căm phẫn và chịu viết. - Đúng như vậy đấy, phụ tá của tôi. - Tôi viết bức thư ấy. - Laurence dứt khoát . - Đủ rồi! Kerner bỗng hét lên. - Có nên hiểu rằng tôi có lối thoát nào khác. Cho nên quá ngu ngốc. - Tôi ở lại nhà ông và viết thư đó. - Thế sao! Cũng tốt thôi. có thể đâu mặc . Những trước khi ra có thể chứng kiến việc tôi lấy mất sống của đầu Dowel và hoà tan cái đầu đó vào dung dịch hoá chất. Khi đó cứ gào lên cho mọi người biết rằng trông thấy đầu Dowel ở nhà tôi. ai tin . Người ta cười . Và hãy coi chừng! Tôi để tố giác nào của thoát khỏi trừng phạt. Ta nào! Kerner nắm lấy tay Laurence và leo ra khỏi cửa. Thể chất của quá yếu ớt cưỡng lại được sức ép thô bạo đó. Kerner mở khoá cửa, xuyên qua phòng Thomas và Briquet và vào phòng đặt đầu Dowel. Đầu Dowel ngơ ngác nhìn cuộc viếng thăm bất ngờ này. Còn Kerner chú ý đến cái đầu, thẳng tới cái máy và đột ngột xoay mạnh với bình cung cấp máu. Đôi mắt của cái đầu có vẻ hiểu, nhưng bình tĩnh nhìn về phía cái vòi, sau đó cái đầu nhìn sang Kerner và Laurence bối rối. Vòi khí mở, nên cái đầu được. Nó chỉ mấp máy môi và Laurence quen với cử chỉ lời đó, hiểu ngay đó là câu hỏi câm: "Kết cuộc sao?" Sau đó, cặp mắt của cái đầu đường như bắt đầu đục . Cùng lúc đó, mi mắt giãn rộng, động tử trơ ra. Cái đầu chịu hành hạ của cơn ngạt. Laurence thét lên như người bị thần kinh. Sau đó, có lao đao bước đến bên Kerner, bám chặt lấy và gần như mất trí, có kêu lên bằng giọng dứt quãng, nghẹn ngào đến thắt ruột: - Mở vòi ra mau lên… Tôi đồng ý tất cả! Kerner cười mỉa mai và đồng ý mở vòi. Dòng khí tạo sống chạy theo ống dẫn vào đầu Dowel. Những co giật mặt chấm dứt, mặt trở lại bình thường, cái nhìn sáng lên. sống tắt giờ trở lại với đầu Dowel. Cả tri giác cũng vậy, vì lúc ấy Dowel nhìn Laurence với vẻ gần như tuyệt vọng. Laurence lao đao vì xúc động. - Cho phép tôi đưa tay cho có vịn. - Kerner lịch sử , và cả hai cùng ra. Khi Laurence ngồi vào bàn, Kerner như có chuyện gì xảy ra: - Thế là, chúng ta dừng ở chỗ nào nhì? À… "Tình hình bệnh nhân đòi hỏi có mặt để…" , viết như vậy hay hơn: "… thường xuyên tại nhà giáo sư Kerner. Giáo sư Kerner tốt đến mức cho con sử dụng căn phòng tuyệt đẹp có cửa sổ mở ra vườn. Ngoài ra, vì ngày lao động của con tăng lên, nên giáo sư Kerner tăng tiền lương gấp ba cho con". Laurence nhìn Kerner với vẻ trách móc. - Tôi dối đâu. - . - cần thiết buộc tôi phải cướp mất tự do của , nên tôi phải đền bù. Tôi tăng lương cho . Viết tiếp : " chăm sóc ở đây tuyệt, nên mặc dù phải làm việc nhiều, con vẫn cảm thấy rất dễ chịu. Mẹ đừng đến chỗ con, giáo sư tiếp ai tại nhà. Nhưng mẹ đừng buồn, con viết thư cho mẹ…" Còn phần hãy viết thêm những lời âu yếm nào khác để bức thư gây ra bất kỳ mối nghi ngờ nào. Và, hình như quên mất Laurence, Kerner bắt đầu suy nghĩ thành tiếng. - Tất nhiên là thể tiếp tục thế này lâu được. Nhưng tôi hy vọng là phải giữ lâu. Công trình của chúng ta sắp hoàn thành, khi đó… Tôi muốn là cái đầu sống lâu được. Và khi kết liễu tồn tại của nó… Khi ấy là cái gì, biết cả rồi đây. đơn giản hơn, khi chúng ta kết thúc công việc với Dowel, tồn tại của đầu Dowel chấm dứt. Thậm chí cả tro cũng còn, và đến lúc đó có thể trở về nhà với người mẹ đáng kính của . còn nguy hiểm đối với tôi. Và lần nữa, hãy luôn nhớ rằng, nếu chợt có ý định ba hoa, trong trường hợp cần thiết, tôi có những người làm chứng tuyên thệ cam đoan rằng hài cốt của Dowel cùng với cái đầu, tôi đốt trong lò thiêu xác sau khi làm phẫu thuật mổ xác rồi. Đối với các trường hợp này, lò thiêu xác là vật hết rất thuận tiện. Kerner bấm chuông. John vào. - John, đưa Laurence đến căn phòng màu trắng có cửa nhìn ra vườn. Laurence ở lại nhà của tôi. hỏi xem có ấy cần những thứ gì đề ăn ở cho thuận tiện và tìm cho ấy mọi thứ cần thiết. có thể thay mặt tôi, gọi điện đến các cửa hàng đề đặt mua. Tôi trả tiền. Đừng quên đặt bữa ăn trưa cho ấy. Rồi Kerner bỏ . John đưa Laurence đến căn phòng dành sẵn cho . Kerner dối, căn phòng rất tốt, sáng sủa, rộng rãi và đầy đủ tiện nghi. Nhưng cũng thể làm cho Laurence vơi nỗi buồn lớn lao này. Như người bệnh nặng, Laurence bước tới cửa sổ và nhìn ra vườn. "Tầng hai… cao… chạy trốn từ đây được…" - nghĩ bụng. Mà có chạy được chăng nữa có cũng thể trốn, vì chạy trốn của cùng ngang như bản án đối với đầu Dowel. Laurence kiệt sức nằm vật xuống cái giường và đắm chìm trong những ý nghĩ nặng nề. Có thể xác định được rằng ở trong tình trạng này bao lâu. - Bữa ăn dọn xong. - Có nghe thấy tiếng John như xuyên qua giấc mơ, và ngước đôi mắt mệt mỏi lên. - Cảm ơn , tôi đói, đem giúp cho. Người giúp việc được rèn luyện ngoan ngoãn thi hành mệnh lệnh và ra. Và lại chìm đắm trong nhưng suy nghĩ của mình. Khi nhưng ánh đèn sáng bừng lên trong khung cửa sổ căn phòng đối diện, cảm thấy đơn đến mức quyết định phải thăm những cái đầu ngay. Đặc biệt là đến thăm cái đầu Dowel. Việc Laurence bất ngờ đến thăm khiến Briquet cực kỳ vui thích. - Đem đến rồi à? - Briquet réo lên. - Cái gì? - Thân người của tôi. - Briquet với giọng như muốn hỏi về cái áo mới. - Chưa, chưa đem đến. - Laurence đáp, bất giác mỉm cười. - Nhưng cùng sắp đem đến, chị cần phải chờ lâu đâu. - À, phải chi nhanh hơn!… - Thế tôi cùng được nối thân hình khác chứ? - Thomas hỏi. - Đúng vậy. - Laurence làm yên lòng . - Và cùng khỏe mạnh, lực lưỡng như xưa. kiếm được nhiều tiền, được về quê và cưới Marie. Laurence biết mối ước muốn thầm kín của cái đầu. Thomas chép miệng: - Phải chi nhanh hơn. Laurence vội vã qua phòng Dowel. Với khí vừa mở ra. Cái đầu hỏi Laurence: - Tất cả chuyện này nghĩa là sao? Laurence kể cho cái đầu nghe chuyện giữa với Kerner và kết thúc của nó. - là bì ổi! - Cái đầu . Phải chi tôi có thể giúp được … Có lẽ tôi có thể giúp được, nếu như chính bản thân giúp tôi. Đôi mắt của cái đầu thể phẫn nộ và quyết tâm. - Mọi thứ rất đơn giản. Hãy khoá với chất dinh dưỡng và tôi chết, và Kerner thả về nhà. - bao giờ cháu trở về nhà với cái giá ấy. - Laurence lại kêu lên. - Tôi lại muốn có tài hùng biện của Cicearon để thuyết phục làm việc đó. Laurence lắc đầu phủ nhận. - Kể cả Cicearon cũng thuyết phục được cháu. khi nào cháu dám làm ngưng sống của người… - Sao, tôi mà là người à? - Cái đầu hỏi với nụ cười buồn bã. - Bác hãy nhớ, chính bác nhắc lại lỗi của Descart: "Tôi suy nghĩ. Vậy tôi tồn tại". - Laurence đáp. - Cứ cho là như thế, sống đến lúc đó như thế này, tôi hướng dẫn cho Kerner. Bằng bất kỳ cực hình nào, ông ta cũng bắt được tôi giúp đỡ, chính ông ta kết liễu cuộc đời tôi. - , cháu xin bác. - Laurence đến bên cái đầu. - Bác hãy nghe cháu. Trước kia cháu nghĩ tới chuyện trả thù, tại cháu nghĩ đến cái khác. Nếu Kerner ghép được thân người chết vào đầu của Briquet và phẫu thuật tiến hành thắng lợi, có hy vọng trả lại sống cho bác… - Đáng tiếc là niềm hy vọng rất mỏng manh. - Dowel đáp. - Thí nghiệm rất khó thành công, kể cả với Kerner. Ông ta là người độc ác, có tội và hám danh. Nhưng lại là nhà phẫu thuật có tài, và có lẽ là người có năng lực nhất trong số những trợ lý trước đây của tôi. Nếu ông ta làm việc này, và nhờ những lỗi chỉ bảo của tôi cho tới hôm nay ai làm được. Tuy vậy, tôi nghĩ rằng ông ta tiến hành cuộc phẫu thuật chưa từng thấy này. - Nhưng những con chó… - Chó là chuyện khác. Cả hai con chó, sống và khỏe mạnh trước khi tiến hành phẫu thuật cắt đầu. Mọi việc diễn ra hết sức nhanh. Vả lại, chắc Kerner chỉ hồi sinh được có con, chứ ông ta dắt cả đôi đến khoe tôi. Còn thân người chết chỉ có thể đem tới sau mấy giờ, khi mà những quá trình thối rữa bắt đầu rồi. Là thầy thuốc, tự có thể đánh giá được tính chất phức tạp của bản thân phẫu thuật. Cần phải nối lại, khâu cẩn thận mới động mạch, tĩnh mạch và chủ yếu là các dây thần kinh và tuỷ sống, chúng tàn tật; sau đó khôi phục lại tuần hoàn… , đó là nhiệm vụ vô cùng khó khăn, quá sức đối với các nhà phẫu thuật nay. - Phải chăng chính bác có thể làm được phẫu thuật ấy. - Tôi nghĩ cả rồi, làm thí nghiệm với chó và cho rằng tôi có thể làm được… Cửa mở ra. Kerner dừng ở ngưỡng cửa. - Cuộc họp của những kẻ mua à? Tôi cản trở các người đâu.
Chương 4.3: Đầu Briquet cho rằng việc chọn và khâu vào người thân hình mới cũng dễ dàng như đo và cắt may cái áo mới. Nhưng chẳng bao lâu hiểu rằng công việc quá dễ đến như vậy. buổi sáng, giáo sư Kerner, Laurence và John xuất ở phòng Briquet trong những chiếc áo choàng trắng. Kerner ra lệnh cho nhấc cẩn thận cái đầu Briquet lên khỏi mâm kính và đặt nằm ngửa mặt lên để có thể nhìn toàn bộ vết cắt ở cổ. Việc cung cấp máu chứa oxy bão hoà cho cái đầu lúc nào ngưng. Kerner dầm mình vào việc nghiên cứu và đo đạc. - Giải phẫu người tuy hoàn toàn đồng dạng - Kerner , - Những mỗi cơ thể có những đặc điểm cá nhân. Đôi khi khó phân biệt được, ví dụ, động mạch cổ ngoài hoặc trong có nằm ở phía trước . Chiều dày của động mạch, chiều rộng của thanh quản giống nhau, kể cả những người có thể tích có giống nhau. Cũng phải mất ít thời gian với những giây thần kinh. - Nhưng ông thao tác như thế nào? - Laurence hỏi. - Áp vết cắt ở cổ vào vết cắt ở thân người, như thế là ông bít kín tất cả những bề mặt của vết cắt. - Vấn đề là ở chỗ đó. Tôi và Dowel xem xét vấn đề này. Phải làm tất cả loạt những tiết diện học, từ trung tâm ra đến ngoại vi. Đây là công việc rất phức tạp. Phải làm được những tiết diện mới ở có của đầu và thân, để với tới được những tế bào còn hoạt động sống. Những khó khăn chủ yếu phải là ở đó. Điều chủ yếu là, làm sao để diệt được trong cơ thể cái xác, những sản phẩm của thối rữa bắt đầu hoặc những cho nhiễm trùng, làm sao tẩy sạch máu đông ở các mạch máu, đưa máu tươi vào đây và bắt quả tim phải hoạt động tiếp… Còn tuỳ sống? sử dụng chậm nhất vào nó cũng gây ra những phản ứng mạnh mẽ, nhiều khi kèm theo những hậu quả nặng nề. - Vậy ông định khắc phục tất cả những khó khăn ra sao? - À, đó là điều bí mật. Khi thí nghiệm thành công, tôi công bố toàn bộ giai đoạn hồi sinh những người chết. Thôi, hôm nay thế đủ rồi. Hãy đặt đầu vào chỗ . Mở vòi khí ra. thấy trong người thế nào? - Kerner nhìn đầu Briquet hỏi. - Cảm ơn ông, tôi khỏe. Nhưng thưa giáo sư, ông hãy nghe đây, tôi yên tâm chút nào… Ông chỉ mới về những điều linh tinh khó hiểu, những tôi hiểu được điều là ông sắp cắt nát cổ tôi ra, đó hoàn toàn là dị dạng. Tôi vác mặt đâu được với cái cổ như thế, nó giống như món thịt băm? - Tôi cố gắng để khó nhận thấy các vết sẹo. Nhưng chắc chắn là hoàn toàn thể che giấu các vết mổ. Đừng vội thất vọng, có thể đeo vào cổ khăn quàng hay chuỗi hạt. Tôi tặng chuỗi hạt vào "ngày sinh" của . À, còn điều này nữa. nay cái đầu hơi gày tóp . Khi nào sống lại cuộc đời bình thường, cái đầu phải béo tốt hơn. Để nhận ra thể tích thường của , phải nuôi béo ngay từ bây giờ, nếu có thể xảy ra những chuyện hay. - Nhưng tôi có ăn được đâu - Cái đầu đáp với vẻ bi quan. - Chúng tôi nuôi béo bằng ống. Tôi pha chế hợp chất đặc biệt. quay sang Laurence. - Ngoài ra phải tăng cường cung cấp máu. - Ông pha những chất béo vào dung dịch dinh dưỡng sao? Kerner phác cử đồng bằng tay. - Nếu cái đầu béo ra cùng phình lên, mà ta lại cần như thế. - kết luận. - Vậy điều quan trọng nhất là Briquet hãy cầu nguyện sao cho nàng xinh đẹp nào đó chết sớm để có muốn tấm thân tuyệt diệu ấy. - Ông đừng vậy, điều đó khủng khiếp! con người phải chết để tôi có được cái thân… Nhưng, thưa giáo sư, tôi rất sợ. Vì đó là thân người chết. Nếu người ấy bỗng nhiên đến đòi lại cái thân của họ…? - Người ấy là ai? - Người chết. - Những ta làm gì còn chân để mà đến. - Kerner bật cười, - Còn nếu ta vẫn đến, với ta rằng: Đây là cho thân ta mượn cái đầu chứ phải có cho cái thân, tất nhiên ta cảm ơn về tặng vật này. Tôi đến trực ở nhà xác đây. Hãy chúc cho tôi thành công. thành công của thí nghiệm phụ thuộc phần lớn vào việc có tìm được cái xác tươi nhất hay , vì thế Kerner xếp mọi công việc lại và gần như vào ở trong nhà xác để chờ cơ hội may mắn. Với điếu thuốc miệng, lại dọc theo căn nhà cách bình thản. Ánh sáng mờ đục rợi từ trần nhà xuống những dẫy bàn đá. mỗi bàn có cái xác trần truồng đặt nằm, được phun nước rửa. Đút tay vào túi áo, Kerner vòng quanh những dẫy bàn dài, nhìn vào từng gương mặt và thỉnh thoảng lại lật những tấm phủ lên để xem xét từng người.