1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu - Cô Nham Nhuỵ Vy (Hoàn - 71c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 40: “Diễn xuất” của Lãnh Vũ Hiên 2

      “Trác Trác, ý con là …” Henry chớp mắt, hối hận giúp tên tiểu tử thối kia quá sớm.

      “Vâng cậu ạ. Mưu hại con hồng hạnh xuất tường* (chỉ vợ ngoại tình), người ta nạp thiếp chính là thư ký riêng của ta —— chưa chồng xinh đẹp giỏi giang, đồng thời cũng là người tình thứ N của người chồng con sâu sắc trước mặt các vị.”

      “Cậu quá đáng lắm rồi, Lãnh Vũ Hiên! Sao có thể bao người tình sau khi kết hôn, thậm chí còn bao tới mức để ta làm mưa làm gió!” Henry hết sức bất mãn trợn mắt nhìn Lãnh Vũ Hiên, thanh niên tuổi trẻ bồng bột ông có thể hiểu, nhưng sau khi kết hôn còn an phận thể tha thứ được.

      “Đúng thế, cậu lại còn vì lời của loại phụ nữ đó mà mưu hại Trác Trác nhà chúng tôi.” Lý Lan khó chịu lắc đầu, bà thể yên tâm giao công chúa cưng duy nhất của gia đình cho loại người này.

      “Loại đàn ông chung thủy lại có chủ kiến, chúng ta sao có thể đem Trác Trác giao cho ta?” Khó khăn lắm mới tóm được cơ hội giúp em , Mark lập tức dậu đổ bìm leo hạ thấp chỉ số nhân cách của Lãnh Vũ Hiên.

      “Ừ, đúng lắm!” Henry và Lý Lan đều gật đầu bày tỏ ủng hộ.

      , , mọi người đừng hiểu lầm! Những điều đó là quá khứ rồi! Từ ngày có Tiểu Trác, con luôn là người chồng chung thủy.” Lãnh Vũ Hiên vội vàng thành giải thích. Được lắm mèo hoang , bị nhốt trong lồng vẫn quên thừa cơ phản công!

      “Vậy việc của thư ký cậu giải thích thế nào?” Henry nghiêm khắc chất vấn.

      “Là ghen tị! Chính là bởi con nhất quyết chia tay ta vì Tiểu Trác, ta mới tìm cách ly gián con và Tiểu Trác.” Lãnh Vũ Hiên quân đến chặn, nước lên đắp đất* (cho dù đối phương dùng thủ đoạn gì, đều có cách ứng phó), đối đáp như thường, “ thừa nhận nên tin người khác, nhưng cũng vì quá quan tâm tới em, quá em! Đừng giận nữa, được ?”

      “Oái, giang sơn khó đổi, bản tính khó dời! có bao nhiêu người tình như vậy, mỗi người đều vì ghen tị mà hãm hại tôi lần, vậy tôi há chẳng phải mỗi ngày đều giúp trả nợ phong lưu tới tận kiếp sau ư?” Tiếu Trác tuyên bố muốn làm khó Lãnh Vũ Hiên.

      “Trác Trác, qua chỗ ngoại.” John vẫn luôn ngồi trước bàn trầm mặc , giơ tay già nua ra với Tiếu Trác.

      “Ông ngoại,” Tiếu Trác theo lời bước tới bên cạnh John, nắm chặt bàn tay già nua của ông.

      “Ngoại làm rất nhiều việc có lỗi với bà ngoại, mẹ con và con, con hận ngoại chứ?” Ông cầm tay Tiếu Trác, đôi mắt day dứt lộ chút hỗn độn nhìn Tiếu Trác.

      “Ngoại, sao ngoại lại tự trách mình chứ? Con làm sao có thể hận ông ngoại duy nhất của con?” Tiếu Trác dùng hai tay cầm chặt bàn tay gầy nhom của John, nhìn nỗi bi ai và bất an trong mắt ngoại, ông ngoại đáng thương luôn sống trong đau khổ và tự trách vì mất những người thân .

      “Đứa trẻ ngoan, ngoại rất vui! Con là thiên sứ do Trinh Nhã và Hy Văn ban tặng ông.” John xúc động cầm tay của cháu ngoại, nghiêm túc : “Vậy con bằng lòng nghe lời ông ngoại chứ?”

      “Đương nhiên, ngoại, con bằng lòng.” Tiếu Trác đồng ý, thể chối từ.

      “Vậy nếu ngoại bảo con quên chuyện trước kia, cho chồng con thêm cơ hội nữa?”

      “Vâng, con tha thứ cho ấy.” Tiếu Trác dứt khoát. thực tế, đoán ra ông ngoại cầu gì, vì tên Lãnh Vũ Hiên đê tiện bị ra câu chuyện tương tự như hồi ông ngoại, bà ngoại còn trẻ. Đừng vừa nãy thỏa hiệp với Lãnh Vũ Hiên, cứ coi có, cũng chút do dự đồng ý, vì thực thể nhẫn tâm làm trái với cầu của người ông ngoại cả đời bị dày vò bởi day dứt.

      “Ngoan, ngoan, cháu ngoan của ông.” John cảm động vuốt vuốt tay Tiếu Trác, sau đó giơ tay kia ra cho Lãnh Vũ Hiên, “Vũ Hiên, con qua đây.”

      “Vâng, ông ngoại.” Lãnh Vũ Hiên nén lại đắc ý bước tới bên cạnh John, đặt tay mình lên tay ông.

      “Ta từng phạm qua sai lầm giống con, cuối cùng vì sai lầm mà mất những người thân qua trọng nhất trong cuộc đời ta. Bây giờ, con may mắn hơn ta, vì con có cơ hội để sửa sai. Giờ đây, ta đem viên ngọc quý của ta phó thác cho con!” John trịnh trọng đặt tay của Lãnh Vũ Hiên và Tiếu Trác lên nhau, đôi mắt đục ngầu nghiêm túc nhìn Lãnh Vũ Hiên, “Có điều, nếu ta phát sơ suất của con mà Trác Trác chịu bất cứ chút tổn thương nào, ta tiếc tất cả cướp cơ hội con sửa sai, con hiểu ?”

      “Xin yên tâm, con để ông có cơ hội đó đâu, ông ngoại!” Lãnh Vũ Hiên trịnh trọng nhận lời John. nắm chặt tay Tiếu Trác, tình tứ : “Tiểu Trác, về với .”

      được, em tha thứ cho rồi. Nhưng em nỡ rời xa ông ngoại, cậu, mợ, và các .” Tiếu Trác lập tức từ chối, chả phải con ngốc, sao phải rời ra địa bàn của mình tới “phạm vi thế lực” của ta để ta xâu xé.

      “Vậy làm thế nào?” ngứa ngáy kéo tay nũng nịu, “ rất nhớ em.”

      “Hàng ngày có thể tới, hoặc trực tiếp dọn tới phòng khách.” Mark “tốt bụng” đề nghị, như thế cũng tiện cho ở gần bảo vệ Trác Trác.

      “Tiểu Trác, đừng như thế, đừng chiến tranh lạnh với nữa, được ?” Nam chính tiếp tục đóng vai “nhóm yếu thế”, “nếu em thể rời xa ông ngoại, chúng ta có thể về tổ trạch Lãnh gia, có biệt thự gần đây, cách nhà ông ngoại khoảng 20 phút xe, chúng ta có thể ở đó, được ?”

      được, em muốn rời xa nơi này.” Tiếu Trác kiên quyết thỏa hiệp. Kỳ lạ, sao trước kia phát ra Lãnh Vũ Hiên có thiên phú diễn kịch như thế nhỉ?

      “Đừng như thế mà, Tiểu Trác.” Lãnh Vũ Hiên tiếp tục phát huy đặc tính kẹo cao su, “Chúng ta kết hôn gần 1 năm, cũng nên có con rồi. nghĩ ông ngoại, cậu, mợ nhất định muốn lên chức cụ, ông trẻ, bà trẻ đấy!”

      Lời này quả nhiên có sức mạnh, vừa ra, ông ngoại, cậu, mợ Tiếu Trác vội vàng đem Tiếu Trác lẫn hành lý nhét vào trong xe Lãnh Vũ Hiên.

      Như thế Tiếu Trác bị người nhà “ném” ra khỏi cửa nhà Blank.

    2. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 41: Đấu tình hiệp 1

      “Khụ —— khụ, Vũ Hiên, Tiểu Trác.” Nhìn cháu trai vẻ mặt lạnh băng ngồi bên trái, cháu dâu phẫn nộ bên tay phải mình, Lãnh Triển Bá bị kẹp ở giữa quyết định phá vỡ áp suất thấp trong xe, “Bác thấy hay là để tài xế đưa các cháu và ta cùng về tổ trạch nhé! Như vậy Tiểu Trác cũng có thể thuận tiện quen biết mọi người trong nhà.”

      cần đâu, bác!” Lãnh Vũ Hiên tàn nhẫn mở miệng từ chối, “để hôm khác cháu giới thiệu Tiểu Trác và Vũ Ngang cho họ biết nhau.”

      “Cảm ơn ý tốt của Lãnh tiên sinh.” Tiếu Trác cũng rất thoải mái, ách, ai thèm quen biết người nhà Lãnh gia, “ cần phiền phức vậy đâu ạ!”

      “Em nên gọi ông ấy là bác, Lãnh phu nhân!” Lãnh Vũ Hiên vui nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Tiếu Trác qua Lãnh Triển Bá.

      quản em, Lãnh Vũ Hiên!?” Tiếu Trác tỏ ra kém thế chút nào trừng lại, trợn to mắt là giỏi à?

      “Em……”

      sao, sao, gọi thế nào đều được.” Lãnh Triển Bá vội vàng cười khuyên nhủ, tránh hai con gà đấu động thủ trong xe. Ôi, đáng thương , lớn tuổi thế này còn phập phồng lo sợ. Sao ông nghĩ tới đứa cháu cố chấp bằng lòng chịu thừa kế tổ nghiệp là sớm có mưu tính trước chứ?

      “Lão gia, thiếu gia, phu nhân, tới biệt thự rồi.” Giọng tài xế kết thúc cuộc cãi nhau trong xe.

      “Lãnh Hiên, chú thấy hay là đưa Tiểu Trác về tổ trạch !” Như vậy nếu hai kẻ thù này quả động thủ, dù sao cũng có người khuyên can, “Trong biệt thự đến người giúp việc cũng có.”

      cần, dừng xe, chú Lưu!” Lãnh Vũ Hiên ra lệnh tiếng, chú Trần lái xe liền vội vàng dừng xe trước cửa biệt thự.

      “Bác, bác về !” Lãnh Vũ Hiên gật đầu với Lãnh Triển Bá, xuống xe trước rồi lấy hành lý của Tiếu Trác trong cốp xe.

      “Lãnh tiên sinh, tạm biệt.” Lạnh lùng câu khách khí, Tiếu Trác ung dung xuống xe phía khác.

      với em phải gọi ông ấy bằng bác!” Nghe thấy câu chào của Tiếu Trác, Lãnh Vũ Hiên vừa lấy hành lý liền giận dữ bừng bừng bước tới trước mặt Tiếu Trác hét to.

      “Hừ!” Tiếu Trác hừ mũi với Lãnh Vũ Hiên, ràng chả buồn để ý tới ta.

      “Đừng có thử thách sức nhẫn nại của , Tiếu Trác!” lại hừ mũi với ?! Lãnh Vũ Hiên ngay lập tức cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng, “ ghét nhất người khác chất vấn lời , tốt nhất em nên nhớ lấy!”

      “Em chính là thích nhất chất vấn lời , tốt nhất nên học cho quen!” Tiếu Trác tràn đầy hung hăng cãi lại.

      “Em khiêu khích đấy à?” Lãnh Vũ Hiên gầm lên.

      “Thế sao? Đánh em ư?” Tiếu Trác giơ ra bộ dạng làm gì được tôi.

      “Ha ha ha……, ý kiến rất tuyệt!” đột nhiên cười, tay tóm lấy Tiếu Trác định trốn chạy, vác lên vai, sau đó xách hành lý bước vào biệt thự.

      “Lão gia, thiếu gia đánh thiếu phu nhân chứ?” Nhìn qua kính xe, tài xế có chút lo lắng nhìn Tiếu Trác ra sức vùng vẫy lưng Lãnh Vũ Hiên.

      “ha ha… theo chú? Lái xe về tổ trạch, chú Lưu!” Lãnh Triển Bá cười, con út nhà Blank và đại thiếu gia nhà họ Lãnh bọn họ đúng là kẻ thù cãi nhau om sòm trời sinh.

      “Bịch——” Lãnh Vũ Hiên tiện tay vứt hành lý ở tầng , vác Tiếu Trác như con tép vùng vẫy ngừng hơi lên tầng hai, vứt lên giường giữa phòng ngủ.

      muốn mưu sát à!?” Tiếu Trác vùng vẫy ngồi dậy nệm, Lãnh Vũ Hiên chết tiệt muốn ném chấn động não à?

      muốn làm như vậy!” Lãnh Vũ Hiên vừa vừa cởi áo vest, đồng thời tháo cà vạt màu xanh áo ra.

      phải muốn thít em chết đấy chứ?” Tiếu Trác nuốt nước bọt, có phần đề phòng nhìn chăm chăm vào cà vạt trong tay Lãnh Vũ Hiên.

      Liếc Tiếu Trác vẫn còn căng thẳng cái, Lãnh Vũ Hiên thèm quan tâm đến ý của , đôi tay tiếp tục cởi cúc áo sơ mi.

      muốn làm gì!?” Thấy Lãnh Vũ Hiên cởi hết phần lại cởi quần dài, Tiếu Trác nén được rít lên.

      “Chồng có thể làm gì với vợ?” Lãnh Vũ Hiên nude toàn thân hỏi lại.

      đừng qua đây!” Tiếu Trác rít lên nhảy khỏi giường chạy tới cửa thư phòng.

      “Sợ gì? Đêm đầu tiên chẳng phải khi kết hôn cho rồi ư?” Lãnh Vũ Hiên cười ranh mãnh vứt lại lên giường……

      Khi ánh mặt trời vừa ló ra, Tiếu Trác liền tỉnh. Thấy Lãnh Vũ Hiên vẫn say giấc nồng, nhàng bước khỏi giường, nhặt bộ lễ phục tối bị vò thành đống ôm vào người, bước ra khỏi phòng ngủ.

      “Xem ra cuộc đọ sức phải đánh thắng đến cùng!” thở dài trong lòng, nhặt quần áo bước vào vòi hoa sen nhà tắm phòng khách tầng . Vốn cho rằng mình là kẻ thắng, dùng hôn nhân 1 năm cứu em và Tiếu Thị, còn lấy lại được di vật của mẹ. Nhưng nhân tính bằng trời tính, cha dẫn đến cho tên lợi hại. Bây giờ cuối cùng cũng hiểu Chu Du năm đó vì sao mà tức chết, hóa ra mùi vị “hao binh tổn tướng” khó chịu thế này!

      “Ôi——” Ngẩng đầu lên trời thở dài lần nữa, bước ra khỏi phòng tắm, liếc bộ lễ phục buổi tối nhăn nhúm thành đống, có phần vui mừng ông ngoại và mọi người hôm qua nhét cả và hành lý cho Lãnh Vũ Hiển, nếu hôm nay chỉ có cách mặc lại chiếc váy nhăn nhúm này. Nhặt lấy chiếc áo len cao cổ và quần bò màu đen từ trong va li để thay, rồi lại đặt quần áo còn lại vào trong tủ, sau đó bắt đầu buồn chán lung tung khắp phòng. Khi bước vào phòng bếp, mở tủ lạnh có lấy chút hy vọng, nhưng lại kinh ngạc bất ngờ —— tủ lạnh nhét đầy đồ ăn, đồ uống các loại. Quay đầu chăm chú nhìn toàn bộ tủ nồi niêu bát đũa, xem ra chồng sớm chuẩn bị đủ “lương thực”. Cái gọi là mọi việc lương thực đầu tiên, tâm động bằng hành động, chưa gì bụng đói cồn cào lập tức lấy trứng gà, jăm bông, toast, và sữa tươi trong tủ lạnh “nổi lửa nấu ăn”, chưa tới 10 phút, suất ăn sáng thể coi thịnh soạn nhưng lại là món ăn ngon giàu dinh dưỡng nóng hổi trong khay mời chào thưởng thức.

      Sau hồi ăn như hổ đói, đem khay thức ăn vét sạch tới đáy đặt bồn rửa bát, sau đó lại đổ cốc sữa tươi, ngồi ghế sô fa trong phòng khách, mở ti vi, xem hết tin tức buổi sáng, Tiếu Trác đặt cốc rỗng xuống, cầm áo khoác ra ngoài.

      “Hãy đưa tôi đến hiệu thuốc gần nhất.” gọi taxi rời rất nhanh.

      “A——” Lãnh Vũ Hiên trong giấc mộng giơ cánh tay quơ sang bên cạnh nhưng chỉ đập vào khoảng trống.

      “Tiếu Trác!” lập tức tỉnh ngủ, ngồi dậy, nhìn nửa giường trống, tim thắt lại, vội vàng mặc quần áo xuống lầu tìm.

      Va li hành lý để trong phòng khách đêm qua còn thấy đâu, chẳng lẽ …… Chết tiệt! lại lén lút chạy trốn rồi!

      nghĩ ra ngoài tim, vô tình thoáng thấy cốc sữa rỗng bàn, bước lên cần chiếc cố vào phòng bếp tìm, tuy vẫn chưa thấy bóng dáng Tiếu Trác, nhưng đĩa ăn dùng qua trong bồn rửa bát làm nén được thở phào, suy nghĩ căng thẳng dịu xuống.

      Xem ra chỉ ra ngoài thôi, nếu thực chạy trốn chẳng có tâm trạng đâu ăn sáng. Có lẽ cũng chuẩn bị cho mình phần! Suy nghĩ này lại khiến vui vẻ hẳn lên, giống như đứa trẻ mở từng nồi, xem xem ở trong có phải giấu bữa ăn sáng Tiếu Trác chuẩn bị cho , kết quả ——

      “Ối!” nực cười thở dài, cam chịu lắc lắc đầu lẩm bẩm, “Sao mình có thể có loại ảo tưởng thực tế nhỉ?” cười, mở tủ lạnh lấy sữa tươi và trứng gà, nếu làm chút đồ nhét vào bụng, chắc chắc bị đói chết mất.

      Đột nhiên ngừng chiên trứng, tắt bếp ga, rón ra rón rén bước ra phòng khách tầng 1, nép vào cảnh cửa chú ý nghe……

      “Hóa ra em ở đây!” Sau khi biết nguồn gốc vừa phát ra thanh, đột nhiên mở cửa phòng nở nụ cười với người ở trong.

      “Oái, tỉnh rồi à.” Tiếu Trác có phần ngạc nhiên nhìn Lãnh Vũ Hiên dựa khung cửa, khuôn mặt vẫn hơi ngái ngủ lại khiến cảm giác khó giải thích, tim đập nhanh. ra buồn cười, tất cả những ký ức, 1 năm kết hôn trở lại, đây là lần tiên thấy bộ dạng Lãnh Vũ Hiên vừa ngủ dậy. Trước đây cho dù có “việc giường”, sau khi kết thúc cũng ra phòng khách hoặc ra ngoài, vì vậy trước kia chưa từng nhìn qua Lãnh Vũ Hiên như thế này.

      “Em ra ngoài à?” Liếc áo khoác ở cuối giường, Lãnh Vũ Hiên nhướng mày hỏi.

      “Uhm, ra ngoài dạo chút.” hơi lúng túng thu lại ánh nhìn của mình, hết sức lơ thay đổi trong tim.

      “Sao đặt hành lý ở đây? Phòng ngủ tầng mà.” ngồi bên cạnh Tiếu Trác giường, kéo vào trong lòng, đôi tay yên tháo tóc đuôi ngựa của .

      khách khí quá, là chủ, em là khách, sao có thể biết ngượng để nhường phòng ngủ chính cho em?” Tiếu Trác hết sức vạch ranh giới giữa hai người.

      “Em thoải mái à?” Ban đầu muốn dạy bài học cho Tiếu Trác vì dám cố ý khiêu chiến, sau khi thấy túi nilon thuốc đằng sau Tiếu Trác, vội vàng lấy trán mình sát vào trán Tiếu Trác thử nhiệt độ, “Nhiệt độ cơ thể rất bình thường mà.” vừa vừa giơ tay lấy thuốc ra, “hình như sốt, vậy đây phải cảm —— từ “cúm” chưa ra, sắc mặt Lãnh Vũ Hiên chuyển thành tái mét, nắm chai thuốc trong tay, trợn mắt nhìn Tiếu Trác hét to: “Em ra ngoài là vì mua cái này?”

      “Vâng, sao ạ?” Tiếu Trác vẻ mặt hiểu nhìn Lãnh Vũ Hiên, vì sao ta có thể vô duyên vô cớ nổi nóng thế.

      “Em vẫn luôn dùng nó?” kiểu coi như của Tiếu Trác khiến Lãnh Vũ Hiên càng bực hơn.

      thể nào, bình thường chúng ta gần nhau cũng nhiều, hơn nữa đa số đều phòng bị, vì vậy em cần uống thường xuyên.” Tiếu Trác lời ngay .

      “Vì sao” hít sâu hơi, cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ trong lòng, cắn răng hỏi, “Vì sao em phải uống thuốc tránh thai?”

      buồn cười, em có thể hiểu cố ý tìm cách cãi nhau với em ? Uống thuốc tránh thai đương nhiên là để tránh thai. Trước kia dùng biện pháp phòng tránh em cũng hỏi vì sao mà!” hiểu sao Lãnh Vũ Hiên thích khiêu chiến đến vậy, lẽ nào ta là Hitler đầu thai.

      “Em! Ha!” Nghe lời oán trách loại ngôn ngữ sao hỏa* (ngôn ngữ lóng mà thanh niên trẻ hay dùng mạng), Lãnh Vũ Hiên biết nên tiếp tục tức giận hay cười to trận trước, “ hỏi em sao muốn đứa con của ?”

      “Em tưởng đó là điểm duy nhất chúng ta có thể hiểu nhau, em cho rằng loại tình trạng giữa chúng ta phù hợp cho đứa trẻ xen vào, hơn nữa cũng nghĩ như vậy mà!” Cuộc hôn nhân sứt mẻ gây tổn thương lớn nhất tới trẻ con, tin thông minh như Lãnh Vũ Hiên nhất định càng hiểu hơn tình trạng hôn nhân của bọn họ là điều cấm kị nhất cho việc thêm đứa trẻ.

      “Chết tiệt! Em dựa vào cái gì mà cho rằng cũng có loại suy nghĩ quái đản như em?” Trong não người đàn bàn này có phải là hồ dán nữa? Nếu đơn thuần chỉ vì báo thù, việc gì phải chết buông cuộc hôn nhân này, hoàn toàn có thể trực tiếp hủy hoại Tiếu Thiên Hào và ! nhượng bộ nhiều đến vậy, lại tự cho rằng hôn nhân của hai người chỉ tiếp tục báo thù! Lãnh Vũ Hiên u ám liếc Tiếu Trác, ném thuốc tránh thai mua về xuống đất, dùng chân ra sức nghiền vỡ, “Đừng để nhìn thấy em dùng nó lần nữa, nếu phá nát tất cả những thứ em quan tâm!”

      “Ầm——” thanh Lãnh Vũ Hiên đá cửa rời làm Tiếu Trác vẫn còn ngẩn người bừng tỉnh. ấn ấn huyệt thái dương, nhặt chai thuốc tránh thai bị Lãnh Vũ Hiên nghiền vỡ lên vứt vào thùng rác, mệt mỏi quăng người lên giường, sao bây giờ nhìn thấu Lãnh Vũ Hiên chứ, năm trước có thể phán đoán cực kỳ chính xác mỗi ý đồ hành vi của Lãnh Vũ Hiên, nhưng tại lại hoàn toàn đoán ra bước tiếp theo Lãnh Vũ Hiên muốn làm gì. Do lòng rối loạn, hay Lãnh Vũ Hiên thay đổi rồi?

      Thở dài hơi, tình hình càng ngày càng mất kiểm soát. Sợ chỉ “hao binh tổn tướng”, tương lai lâu sau rất có thể phải noi theo chính phủ nhà Thanh “Bên bị hại bồi thường.”

    3. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 42: Thái độ nhà Blank

      Người đàn bà chết tiệt đó lại cự tuyệt đứa con của ! Lãnh Vũ Hiên ngồi trong xe tức giận đập vô-lăng. Tình cảm bị xúc động, chưa lập tức khởi động xe, mà ra sức châm thuốc cai từ lâu. Khi nào bắt đầu lưu tâm tới Tiếu Trác như vậy? Lưu tâm việc Tiếu Trác giả vờ , lưu tâm Tiếu Trác muốn tiếp tục cuộc hôn nhân với , lưu tâm Tiếu Trác muốn sinh con cho ……

      chưa bao giờ tin vào duyên phận, càng thêm khinh bỉ tình , cho dù định mềm tay với Tiếu Trác, cũng đa phần do thông cảm với hoàn cảnh thời thơ ấu và khâm phục tính kiên nhẫn đó của . Nhưng vì sao bây giờ mọi thứ đều bị rối loạn chứ? Từ lúc nào người đàn bà đó bắt đầu sâu vào tận đáy tim như vậy! thích thông minh, tán thưởng kiên cường, lưu tâm lạnh nhạt của …. lý giải nổi tình cảm phức tạp của bản thân là do tình , biết bản thân phải chăng Tiếu Trác! Có điều rất , Tiếu Trác là người phụ nữ duy nhất mong muốn cùng suốt cuộc đời, chỉ dựa vào điểm này, cả đời Tiếu Trác đều chỉ có thể là vợ riêng mình .

      Tập đoàn Thụy Đat, trụ sở chính London

      đến rồi.” Lãnh Vũ Hiên suy nghĩ mạch lạc lái xe như bay cả chặng đường tới công ty, lại nhìn thấy Richard Mark ngồi trong văn phòng mình. lịch gật đầu chào, tự mình ngồi xuống ghế văn phòng, “Uống chút gì?” buông lỏng cà vạt, có phần khách sáo hỏi.

      cảm thấy ngạc nhiên đối với đến thăm đột ngột của tôi?” Richard nhướng mày nhìn Lãnh Vũ Hiên.

      “Vì sao phải ngạc nhiên? Nếu là , tôi cũng làm như vậy. Chỉ là tôi hiểu với mức độ em các người quan tâm Tiểu Trác sao lại chỉ đến mình ?”

      “Vì tôi muốn có người tới bệnh viện tạo ra bản tin nổi bật cho giới truyền thông.” Richard nhún nhún vai, “Từ chỗ Mark, chúng tôi biết mọi thứ về Trác Trác.” Họ thể gián tiếp khiến cho đứa em duy nhất chịu đựng cực khổ nhiều đến thế. Sớm biết như vậy, năm đó bọn họ bỏ tất cả chỉ chuyên tâm tìm Trác Trác, dù cho toàn bộ tài lực gia tộc nhà Blank kiệt quệ.

      như vậy chúng ta ngả bài !” Lãnh Vũ Hiên thong thả .

      “Đây là mảnh đất làng nghỉ mát của chúng tôi, Thụy Đạt luôn có ý đầu tư, bây giờ Viễn Hằng dâng cả hai tay, chỉ cần nó là của Lãnh gia.” Richard đặt tờ văn bản lên bàn làm việc của lãnh Vũ Hiên.

      ngờ giá trị của vợ tôi cỡ vài trăm triệu đô la Mỹ.” Lãnh Vũ Hiên bĩu bĩu môi, mảy may có ý nhìn tờ văn bản đó.

      “Em tôi là vô giá, nhưng cuộc hôn nhân của hai người có giá! Nếu mảnh đất này còn chưa thỏa mãn khẩu vị của , tôi có thể tăng thêm.” Richard nghiêm túc .

      “Coi như dâng hai tay gia tộc Blank, tôi cũng buông Tiếu Trác!” Lãnh Vũ Hiên nhếch khóe miệng lộ ra ý cười châm biếm, đem Tiếu Trác so sánh với vật chất tiền bạc khập khiễng

      “Xem ra tôi phải dùng cách của George rồi. Lấy 1% mảnh đất thuê sát thủ thủ tiêu .” Richard nhướng nhướng mày, cái tên Lãnh Vũ Hiên này định làm gì?

      “Ý kiến tồi. Nhưng tôi vẫn thay đổi quyết định của tôi! Chí ít cho tới khi tôi chết, Tiếu Trác vẫn là Lãnh Tiếu Thị* (Người phụ nữ họ Tiếu về làm dâu họ Lãnh).”

      “Lãnh Vũ Hiên, là người thông minh. Vì mục đích đó mà duy trì trói buộc hôn nhân tuyệt đối chỉ là mặt của hôn nhân! Thông minh lanh lợi như , cần gì hại người lợi mình như vậy? Bỏ qua Trác Trác, điều kiện tùy !”

      “Richard, cũng là người thông minh, chắc biết tôi hại người mà lợi cho mình. Chẳng có tên ngốc nào có thể báo thù bằng hôn nhân cả đời! Tiếu Trác là người phụ nữ duy nhất khiến tôi mong muốn cùng trong suốt cuộc đời, vì vậy tôi buông tay!”

      là hiếm thấy! Có thể nghe được câu nặng tình đến vậy từ chính miệng - công tử đào hoa Lãnh gia. Nhưng đây phải là việc nhà Blank chúng tôi quan tâm! Nếu em tôi có tình cảm với , vậy coi như bằng lòng chết vì ấy trong mắt nhà Blank chúng tôi anhh cũng chỉ là vật cản của cả đời em tôi!” Richard lạnh lùng , quan tâm chồng em mình có phải là thần tình , chỉ quan tâm em chồng nó .

      hiểu Tiếu Trác- em bằng tôi! ấy là kiểu phụ nữ coi tình nam nữ như vật cản cả đời.” Lãnh Vũ Hiên chút khoa trương phân tích, “Khác với các vật cản khác của ấy ở chỗ tôi chắc chắn làm cho Tiếu Trác thay đổi tình cảm đối với tôi!”

      “Dường như rất có lòng tin vào bản thân.” Richard khách khí lộ ra nụ cười châm biếm, em chẳng phải đứa con nghe vài câu ngọt ngào là có thể thay đổi cách nhìn của bản thân.

      “Richard, và tôi quen biết nhau mười mấy năm rồi, tính cố chấp của tôi chắc hiểu , Tiểu Trác là kiên trì tôi thể thỏa hiệp! Hơn nữa nhà Blank các cũng vui vẻ khi Tiểu Trác độc tới già chứ?” quan tâm người khác có thích hay , chỉ quan tâm mình nhất định thay đổi con người đó của Tiếu Trác.

      thực tới khâu yếu của chúng tôi rồi. Việc ấy muốn tin vào tình và hôn nhân luôn là mối lo lắng lớn nhất của chúng tôi. Nhưng thứ lỗi cho tôi thẳng, tôi nhìn ra có gì để thay đổi được tính chất vốn có sâu bên trong!” Richard nể mặt xua xua tay.

      “Chí ít tôi cũng là người đàn ông duy nhất của ấy, cũng là chồng hợp pháp. Tôi dám có thể khiến ấy quan tâm tới tôi như tôi quan tâm ấy, nhưng tôi tiếc mọi thứ để giữ ấy ở bên.” Lãnh Vũ Hiên quyết tâm bằng được.

      “Được rồi, tạm thời tôi ủng hộ . Nhưng, Vũ Hiên, tôi làm việc trước nay đặt lợi ích lên đầu rồi mới tới tình nghĩa. với tôi đều em tôi bây giờ vẫn chưa , nếu cuối cùng khiến em tôi chịu tổn thương hoặc khi em tôi tìm thấy tình thực , tôi quan tâm tất cả mấy thứ quan hệ tình cảm và lễ giáo, toàn lực ủng hộ ấy tìm hạnh phúc của bản thân. Khi đó tôi hy vọng có thể rộng lượng buông tay!” Con người đều ích kỉ, bây giờ Trác Trác chưa , có thể mặc cho Lãnh Vũ Hiên cảm hóa , lúc đó quan tâm có bị tổn hại gì với Lãnh Vũ Hiên , tiếc tất cả giúp Trác Trác có được hạnh phúc.

      “Tôi cũng là người đặt lợi ích lên đầu rồi mới tới tình cảm, tôi có thể khoan nhượng Tiếu Trác tôi, nhưng lại thể cho phép ấy người khác! Nếu có ngày giữa tôi và ấy thực xuất “vật cản” như thế, tôi thề vứt “chướng ngại” đó xuống địa ngục!”

      “Tới lúc đó sợ Tiếu Trác đau khổ đồng thời hận cả đời à?”

      “Nếu ấy cả đời tôi, tôi để tâm ấy hận tôi cả đời. Quan trọng là cả đời ấy đều thể quên tôi!” Trong mắt Lãnh Vũ Hiên lóe lên tia sáng lạ thường.

      “Có lẽ, chúng tôi đều đánh giá thấp tình cảm dành cho Trác Trác rồi.” Richard đột nhiên cảm thấy có lẽ ương bướng của Lãnh Vũ Hiên có thể thay đổi suy nghĩ em mình, “hy vọng có thể trở thành người đem lại hạnh phúc cho ấy.”

    4. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 43: Đấu tình hiệp hai

      “Bịch——” Lãnh Vũ Hiên xoa trán bị đau lần thứ ba, bò lên từ sàn nhà, gần như mất tinh thần nhìn Tiếu Trác chiếm hơn nửa giường vẫn ngon giấc. quá khoa trương rồi, có người đàn ông nào nửa đêm bị vợ đá khỏi giường 3 lần liên tiếp? thậm chí bắt đầu nghi ngờ cố ý vờ ngủ rắp tâm đá xuống giường. Nhưng tiếng thở đều đặn ràng cho thấy ngủ say lúc này. Nghĩ kĩ số lần qua đêm cùng giường với Tiếu Trác có thể đếm đầu ngón tay, có lẽ dáng ngủ của thực đẹp. Cười đau khổ, lắc đầu, Lãnh Vũ Hiên nhàng vuốt vuốt ga trải giường, quay người rời phòng ngủ, đêm nay chỉ có thể ngủ phòng khách rồi, ngày mai còn phải chủ trì hội nghị công ty, đêm nay thể để mình bị thương nữa.

      “Khà khà,” nghe tiếng bước chân của Lãnh Vũ Hiên rời xa, vẫn nằm giường nhắm mắt, khóe miệng Tiếu Trác lộ ra nụ cười đắc ý, vờ ngủ tới bây giờ là vì muốn đá gã đàn ông chướng mắt khỏi phòng. Bây giờ tốt rồi, ma quỷ rồi, lại là thiên đường. nhanh nhẹn ném gối còn lưu mùi Lãnh Vũ Hiên xuống khỏi giường, ôm chăn, duyên dáng nhắm mắt, dần dần vào giấc ngủ.

      Lãnh Vũ Hiên cực ít dậy sớm, đến phòng ngủ chính, Tiếu Trác vẫn say giấc, nhìn ga giường nửa chưa bị Tiếu Trác chiếm lĩnh, trong mắt lộ ra vẻ cười ràng. Nhặt gối dưới thảm đặt vào vị trí cũ, bắt đầu khách khí lay vai Tiếu Trác.

      “Ôi, đáng ghét!” Bị quấy nhiễu chịu được, Tiếu Trác bằng lòng mở mí mắt nặng trĩu, cắn răng hỏi: “Làm gì thế?”

      phải làm.” Lãnh Vũ Hiên cực kỳ nghiêm túc nhìn Tiếu Trác.

      “Phê chuẩn.” Tên ngốc này, làm còn đến xin chỉ thị, ràng cố ý gây ! Nuốt cơn tức giận xuống, Tiếu Trác miễn cưỡng vẫy tay bye bye, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

      muốn ăn sáng.” lại kéo Tiếu Trác khỏi giường, bình tĩnh .

      ăn sáng việc gì bắt em dậy, lẽ nào muốn mượn miệng em ăn hộ à?” Tiếu Trác thể nhịn được nữa ngồi dậy trợn mắt nhìn Lãnh Vũ Hiên.

      “Em phải dậy làm cơm.” Lãnh Vũ Hiên vẫn kiên nhẫn , “Hơn nữa làm vợ, em phải chuẩn bị cho quần áo, cặp làm. nhớ tối qua chúng ta xong, linh tinh trước mặt ông ngoại em, em cũng thể làm tròn trách nhiệm người vợ.”

      !” Tên tiểu nhân này, nếu phải vì ông ngoại, đá ta ra tận bắc cực rồi! Tiếu Trác nghiến răng ken két, giận dữ xuống giường bước tới trước tủ quần áo túm lấy bộ nhét vào tay Lãnh Vũ Hiên, “Được rồi chứ, Lãnh tiên sinh.”

      “Cà vạt.” Lãnh Vũ Hiên miễn cưỡng .

      “Của đây.” Tiếu Trác quay lại tủ quần áo lôi ra cái cà vạt, sau đó giận dữ vòng nó quanh cổ Lãnh Vũ Hiên, “Như thế này được chưa?”

      “Bữa sáng.”

      “híttt——” Hít sâu, nhất định phải nhịn, Tiếu Trác quay người túm túi xách lấy ra tờ đưa Lãnh Vũ Hiên, “ ra ngoài ăn.”

      “Oái!” Lãnh Vũ Hiên bĩu môi cái, cự tuyệt giơ tay ra nhận tờ tiền đó, ngẩng đầu hếch mũi lên với Tiếu Trác, “ thèm.”

      “Như này đủ rồi chứ!” Tiếu Trác lại túm lấy túi xách, lấy ra tất cả tiền mặt nhét vào trong túi áo ngủ của lãnh Vũ Hiên, thực đây là lần đầu tiên gặp người rách việc như thế này.

      bao giờ ăn sáng ở ngoài.”

      “Vậy chết đói!” Mắt Tiếu Trác gần như sắp nổi lửa.

      đói rồi!” Lãnh Vũ Hiên kéo Tiếu Trác định quay lại ngủ, “Hoặc ăn em, hoặc em làm bữa sáng.” lấy tờ tiền từ Tiếu Trác nhét cho , huýt tiếng ranh mãnh, “Trác tiểu thư, em nhét tiền vào túi áo có phải muốn anhh phục vụ em ?”

      , , đồ dê!”

      “Phịch! Phịch! Phịch!”

      Tiếu Trác hung dữ chiến đầu với nồi bát đũa thìa trong bếp, dường như mỗi đồ vật trong này đều có hận thù sâu sắc với . Cuối cùng phần bữa sáng đơn giản thiết thực được đặt vào đĩa.

      “Của !” Tiếu Trác đặt mạnh đĩa lên bàn cho Lãnh Vũ Hiên.

      “Lãnh phu nhân, cho dù em cho dã thú ăn như vậy nó cũng có thể phản đối!” Lãnh Vũ Hiên bất mãn nhìn Tiếu Trác.

      “Em biết dã thú có thể phản đối! Nhưng bây giờ em đưa bữa sáng cho chứ phải cho dã thú, đúng ?”

      “Em bằng dã thú hả?”

      “Ô, Lãnh tiên sinh, trở nên thông minh rồi!”

      may em lại trở nên ngu ngốc, Lãnh phu nhân. Trung Quốc có câu: Gả gà theo gà, gả chó theo chó, nếu là dã thù vậy em há chẳng phải thành….”

      “Lãnh Vũ Hiên!”

      Hồi thứ hai, Lãnh Vũ Hiên thắng 1 trận.

    5. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 44: Đấu tình hiệp 3

      Dưới ánh trăng, Tiếu Trác nằm nghiêng chiếc giường lớn màu trắng có phần gian ác nhìn chăm chú Lãnh Vũ Hiên nằm cạnh ngon giấc. Giơ ngón tay trắng mịn ra, nhàng đặt lên mũi Lãnh Vũ Hiên, sau đó nhàng đẩy lên, ha ha, mũi heo! Nếu Chúa sáng thế năm đó tặng cho Lãnh Vũ Hiên cái mũi như vậy chắc là việc hoàn hảo nhất!

      Lãnh Vũ Hiên vẫn ngủ như bên cạnh có người, Tiếu Trác thu ngón tay lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười gian. ta quan tâm dáng ngủ của xấu, kiên trì cùng giường chung chăn với , vậy có lý do để hạ thủ với , chân nể tình! hơi dịch người, chầm chậm giơ chân trái lên, mượn ánh trăng tối tăm nhắm đúng bụng Lãnh Vũ Hiên ra sức đá ——

      “Ối——” Tiếu Trác lấy tay bưng miệng, nhíu lông mày, tên Lãnh Vũ Hiên chết tiệt này lại đúng lúc uốn gối thành khối, hại chân đá đúng lên xương bánh chè của ta, đau chết được!

      Chầm chậm thu chân lại, tiếp tục vờ ngủ, trong lòng thầm thề: Hôm nay nhất định phải đá chết ta!

      Lúc sau, Lãnh Vũ Hiên cuối cùng duỗi thẳng dáng người to lớn, đổi sang tư thế ngủ nằm thẳng.

      “Khà khà” trong đôi mắt đỏ rực ánh lên tia sáng độc ác, Lãnh Vũ Hiên chết ! Lại nhấc chân trái lên lần nữa, ngắm đúng cách chính xác hết sức đá vào bụng Lãnh Vũ Hiên……

      “Chết tiệt!” Tiếu Trác rủa thầm.

      Nghìn cân treo sợi tóc, đúng lúc Lãnh Vũ Hiên lại nghiêng người, hai cánh tay ôm đúng cái chân tập kích của .

      “Tôi tin đá được !” Chuẩn bị lần tấn công sau, bắt đầu thử nhàng thu chân về. Nhưng cánh tay Lãnh Vũ Hiên lại như cây mây kẹp chặt chân trái của .

      còn cách nào, Tiếu Trác lấy tay nhàng di chuyển tới nách Lãnh Vũ Hiên, cù , ta chắc sợ buồn!

      Nhưng, Lãnh Vũ Hiên lại chút cũng động đậy.

      con người ác độc, đến máu buồn cũng sợ!” rủa thầm, đôi tay ngọc ngà lại chuyển lên tấn công cổ của Lãnh Vũ Hiên, nhưng Lãnh Vũ Hiên vẫn thở đều đều như thế, động đậy chút nào.

      Như thế này cũng được, Tiếu Trác buồn bực nhìn Lãnh Vũ Hiên say giấc, “Nhìn trái nhìn phải, trông cũng giống cỗ máy lắm, sao có thể sợ buồn chứ?” Có rồi, còn phần eo. Đôi tay chút do dự tiến sâu vào eo Lãnh Vũ Hiên.

      Cuối cùng thấy hiệu quả rồi, Lãnh Vũ Hiên như con heo chết động đây đột nhiên có phản ứng. Chỉ là phản ứng của ta phải là di chuyển cánh tay, buông Tiếu Trác, mà là dùng hai tay duỗi dài ra ôm cả người Tiếu Trác vào lòng.

      Sao có thể như vậy chứ! Tiếu Trác bị ép đầu vào ngực Lãnh Vũ Hiên, đành với tay ra, hạ thủ eo Lãnh Vũ Hiên lần nữa——

      “Nếu là em, ngoan ngoan dừng tay.” Đột nhiên, giọng trầm lắng của Lãnh Vũ Hiên vang lên bên tai Tiếu Trác.

      mơ?” Tay Tiếu Trác đặt eo Lãnh Vũ Hiên lập tức cứng lại. có chút do dự ngẩng đầu nhìn gương mặt Lãnh Vũ Hiên vẫn nhắm mắt.

      “Em có lẽ biết, tối qua trước khi bị em đá khỏi phòng đặc biệt trải thẳng ga giường bên nửa của , sáng nay vào phòng ngủ ga giường nửa bên đó vẫn bằng phẳng như cũ, điều này chỉ có thể dáng ngủ hỏng bét của em chỉ nhằm vào ! vẫn nhắm mắt thầm bên tai Tiếu Trác.

      , , —— đê tiện!” Tức chết mất, Tiếu Trác thẹn quá hóa giận bắt đầu ra sức vùng vẫy, định rời bỏ vòng tay của Lãnh Vũ Hiên.

      nhiều nhất chỉ có thể là tùy bệnh hốt thuốc, tương kế tựu kế. Là em – người đê tiện này giỡn gạt trước.” Lãnh Vũ Hiên thủng thỉnh kẹp chặt Tiếu Trác ngừng vùng vẫy, giọng trầm lắng đầy ý cười, “để cảm ơn bữa sáng của em, sáng nay còn thầm hạ quyết tâm, sau này nếu được cho phép của em, tuyệt đối cưỡng ép đụng vào em. Nhưng nếu em còn làm như thế nữa, coi nó là lời mời của em.”

      “Vậy còn buông tay.” Tiếu Trác nghe lời vội vàng ngừng vùng vẫy.

      muốn ôm em ngủ, coi như trừng phạt em dám giỡn gạt, lần sau em đánh úp nữa, dễ tính đến thế đâu. Ngủ , Lãnh phu nhân.” hôn lên trán , hài lòng nhắm mắt, lâu liền vào giấc ngủ.

      Nhưng, Tiếu Trác đáng thương lại mặt đỏ tim đập, lâu lâu mà thể ngủ nổi.

      Giao đấu lần hai, dường như Tiếu Trác hơi thua kém.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :