1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu - Cô Nham Nhuỵ Vy (Hoàn - 71c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 25: Phí bà mai “cướp được”

      Sân bay quốc tế Đài Loan

      “Việc phía bên Hồng Kông chỉ nhờ mình bồ xử lý vậy.” Tiếu Trác áy náy , tối hôm qua nhận được điện thoại của giám đốc kiểm tra chất lượng chi nhánh Hồng Kông có xấp nguyên liệu vải xảy ra vấn đề, lập kế hoạch với Mark, đành kêu Tần Như vừa trở về từ Đài Nam sáng nay nhanh chóng Hồng Kông xử lý việc này.

      sao, chỉ là ngày mai mình thể tiễn mọi người lên máy bay. Đến rồi hãy ở bên ông ngoại nhiều nhé, công ty còn có mình, chốc sụp được.” Tần Như cười đùa vỗ vai Tiếu Trác: “Đến đây, nhìn mình nhiều hơn, tránh tới lúc đó bồ lại nhớ mình!”
      ”Mình dám nhớ bồ! Nếu có người ghen!” Tiếu Trác lè lưỡi nhìn Mark dán mắt vào Tần Như bên: “Đúng , ông ?”

      “Đứa trẻ hư!” Mark túm cổ áo sau của Tiếu Trác ra xa Tần Như, “Lên đường bình an, chăm sóc bản thân tốt nhé!” nắm hai vai Tần Như, đôi mắt xanh thẫm nhìn lâu, sau đó chầm chậm cúi xuống dịu dàng hôn lên đỉnh đầu .

      “Cảm, cảm ơn.” Hai má Tần Như liền đỏ ửng lên, tuy biết hành động của Mark chỉ là nghi lễ bình thường của Âu Mỹ, nhưng tim nén được đập loạn, đến đầu lưỡi cùng nghe lời, “Em, em phải lên máy bay rồi, tạm, tạm biệt.” nâng hành lý vội vàng trốn chạy.

      “Tạm biệt——” Đôi mắt xanh thẫm của Mark luôn nhìn theo hướng bóng dáng Tần Như mất hút.

      “Này, ‘đá vọng thê’, nhìn theo nữa, máy bay của Như Như tới Hồng Kông rồi!” Nhìn thời gian từng phút từng giây trôi , Tiếu Trác nén được bước lên trước nhắc nhở Mark mỏi mắt chờ mong.

      “Đồ tinh nghịch?” Mark đập bàn tay vẫy vẫy trước mắt , “đừng ồn ào nữa, . Về thu dọn hành lý.”

      , em kể hết cho Như Như rồi!” Tiếu Trác ngồi trong xe vô duyên vô cớ bật ra câu này.

      “Oái, cho ấy cái gì?” Mark lái xe hiểu.

      cho ấy ngày tháng năm sinh, tính cách, sở thích, cuộc đời của …” tách ngón tay 一一 đếm tỉ mì.

      “Cuộc đời của ?” Mark càng hiểu, Trác Trác sao biết cuộc đời của ?

      “Vâng ạ, ví dụ, trong nước từng qua hai lần, thời đai học từng ba lần, sau khi làm giáo sư lại lần lượt đương với hai bạn , nhưng mỗi lần đều do chủ động đòi chia tay kết thúc, kéo dài lâu mất cũng vượt qua 3 tháng; ví dụ lần nữa, tuy từng bỏ rơi vô số bạn , nhưng lại là ‘loại si tình’, hơn nữa rất ghét tác phong dạng ‘playboy’ của những người em xung quanh, vì vậy đến nay vẫn ‘băng thanh ngọc khiết’….

      “Em xem trộm nhật ký của !” Mark đỏ mặt hét to.

      phải xem trộm, là cẩn thận nhìn thấy!” Tiếu Trác nghịch ngợm vuốt vuốt ngực Mark nổi nóng, “Take it easy! Em giúp giành được cảm tình của Như Như nhà chúng ta, chàng trai tân!”

      “Trác Trác Blank!” John Locke* lại kêu to lần nữa, hận thể đem tim gan bảo bối của gia tộc Blank hơn chục năm tìm kiếm khó khăn lắm mới thấy vứt ra ngoài cửa xe.

      hung dữ với người ta!” “tủi thân” mếu máo, “Em giúp theo đuổi bạn thân em nữa. Em còn phải kể với ba Tần, mẹ Tần, là tên ngốc, đến nướng bánh cũng có thể nướng mất nửa nửa mức sống của nhà, để họ nhất định đừng gả con cho làm bảo mẫu!”

      “Được rồi mà, tiểu công chúa của , đều là lỗi của hết.” Chớp chớp đôi mắt xanh, Mark vốn thiệt hơn ràng vội cuống quýt nhận sai, “trong bụng em có thể chạy xe được, em thứ lỗi cho !” Ôi, người ta “uy hiếp”, nào có thể cúi đầu?

      “Ha——” Tiếu Trác bị “Mark trích dẫn lời ” chọc cho cười ha ha, “Được rồi, em miễn cưỡng thứ lỗi cho , giúp theo đuổi người bạn tốt nhất của em! Đưa đây —”

      “Cái gì?” Mark lái xe bối rối nhìn bàn tay em họ đột ngột đưa ra trước mặt .

      “Phí bà mai!”

      “Phí bà mai?” phải vờ ngớ ngẩn, mà thực sư biết thế nào là “bà mai”.

      “Chính là phí giới thiệu hôn nhân!” Tiếu Trác nhẫn nại giải thích cho người có trình độ tiếng trung tốt như Mark.

      “Nhưng em chưa giới thiệu hôn nhân cho bọn mà! ” chớp chớp đôi mắt xanh thông minh, Mark ra , “Khi xử lí việc công ty cho em, tự và Tiểu Như tự quen biết. Còn em chỉ giới thiệu tên cho bọn trong điện thoại.”

      “Sao, muốn ‘qua cầu rút ván, trở mặt nhận thiếu nợ’ à? Hừm, nếu xử lí công ty vì em, có cơ hội quen Như Như ? Nếu quen Như Như, vừa nãy có vận may hôn lên đỉnh đầuNhư Như ?” ngờ chẳng có lương tâm như vậy!

      “Well,” Nghĩ tới lời của em cũng có lý, Mark quyết định hào phóng chút, “Em muốn bao nhiêu?”

      Tiếu Trác chưa đồng ý, chỉ giơ 5 ngón tay mảnh lắc lắc trước mắt Mark.

      “Năm vạn?” Mark suy đoán, năm vạn đôla Hồng Kông có phải là ít quá.

      “Năm mươi vạn!” Tiếu Trác mở “miệng sư tử”, dù sao tiền của họ tính bằng triệu, “đôla Mỹ”

      “Đôla Mỹ?” Mark có chút tin vào tai mình, phải xót tiền, nếu em vui, tất cả gia tộc nhà Blank đều có thể cho ấy. Chỉ là, bà mai Trung Quốc là nghề kiếm tiền như vậy ư?

      “Đây là thứ đáng giá! Dựa vào quan hệ của em và Như Như, chỉ cần có việc gì em thay tốt vài lời, còn sợ ấy lấy ? Huống hồ em là người tin cậy bên cạnh của ba Tần, má Tần!”

      “Được, đưa em năm mươi vạn —— bảng !” Mark hào phóng đổi đô la Mỹ lên bảng . Tiều tài là “vật ngoài thân”, vợ mới là bạn đồng hành cả đời, 50 vạn ít ỏi tính toán làm gì.

      “Ôi —— khụ khụ….” Tiếu Trác vui mừng quá mức cẩn thận bị sặc nước bọt, “khụ khụ, vui quá! Chúng ta mặc cả xong!” Ha ha, sớm biết bạn thân thích đồng hồ kim cương cổ trong buổi bán đấu giá tháng sau, đúng lúc dùng số tiền này bỏ giá chiếc đồng hồ đó tặng cho Như Như. Như vậy, chỉ Như Như vui mừng, may mắn còn có thể để lại “món tiền lẻ” lớn cho mình. Khà khà, thích nhất dùng tiền của người khác đem tặng quà.

    2. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 26: Bất ngờ

      Phòng cấp cứu bệnh viện, Đài Bắc

      “Tốt hơn nhiều rồi chứ?” Mark ngồi bên giường bệnh đau lòng nhìn Tiếu Trác nửa ngồi giường, sắc mặt trắng bệch.

      “Uhm, em sao.” uống hết bình sữa rồi đưa cho Mark, “phẫu thuật thế nào rôi?”

      “Dư Tú Trung chỉ là vết thương ngoài da, khâu xong nghỉ ngơi thời gian là được.” Mark cho Tiếu Trác tin tức vừa nghe được từ bác sĩ, “Tiếu Thiên Hào tuy còn hôn mê, nhưng sớm thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nếu sau khi tỉnh tượng chấn động não chắc lâu bình phục.”

      “Vậy tốt.” thở phào, gương mặt trắng bệch cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, “đúng rồi, có bảo Trương quản gia đừng kể với Kỳ Kỳ chuyện này ?”

      “Yên tâm , bảo ông ấy theo ý em gọi điện cho Kỳ Kỳ vợ chồng Tiếu gia Singapore xử lí việc công ty, trong thời gian ngắn có thời gian liên lạc với ấy.”

      “Như thế là được rồi.” mệt mỏi nhắm mắt. Hôm nay tiễn xong Như Như, họ cùng nhau về nhà thu dọn hành lý, định ra ngoài ăn cơm trưa nhận được điện thoại vô cùng khẩn cấp của chú Trương, Tiếu Thiên Hào và Dư Tú Trung gặp tại nạn xe, cấp cứu trong bệnh viện. Biết tin, kịp ăn cơm liền cùng họ lái xe tới bệnh viện. Tình trạng vết thương của Dư Tú Trung và Tiếu Thiên Hào đều rất nặng, đặc biệt là Tiếu Thiên Hào, chỉ phần đầu bị va đập, động mạch của bắp đùi cũng bị mảnh vỡ phần thân xe cắt vào, mất máu nghiêm trọng. Cộng thêm nhóm máu ông hiếm, bệnh viện và kho máu mấy bệnh viện lân cận đủ huyết tương, thể tiến hành phẫu thuật, ông ấy mất máu nhiều quá bất cứ lúc nào cũng nguy hiểm tới tính mạng. Cũng may kịp thời tới tiếp máu cho Tiếu Thiên Hào mới có thể tiến hành phẫu thuật kịp thời. 600ml máu coi như có ích, Tiếu Thiên Hào cuối cùng thoát khỏi nguy hiểm.

      Vừa nghĩ tới biểu vô cùng kinh ngạc lúc quản gia nhìn thấy nhóm máu của và Tiếu Thiên Hào hoàn toàn thích hợp, liền cười gượng. Ngoài mẹ Tú Trung và Kỳ Kỳ, dưới Tiếu gia e rằng ai biết cũng ai tin là con ruột của Tiếu Thiên Hào, đặc biệt là Tiếu Thiên Hào —— bố ruột , trong mắt ông ta, luôn là nghiệt chủng của người mẹ lẳng lơ. Đây chính là người đàn ông mẹ cực kì —— người đàn ông chỉ bà, thậm chí đến tin tưởng và tôn trọng tối thiểu đều keo kiệt đối với bà.

      “Em muốn thăm mẹ Tú Trung.” nhìn Mark, trong mắt có thê lương nén nổi.

      ôm em.” Mark xót xa ôm Tiếu Trác sắc mặt trắng bệch ra khỏi phòng cấp cứu tới khu phòng bệnh. biết, ánh mắt vô cùng kinh ngạc của quản gia khơi ra tủi thân và ai oán từ lâu của , thêm lượng máu 600 ml, lúc này mệt mỏi cả thể xác và tinh thân, mỏng manh như ngọn cỏ.

      dựa vào ngực Mark, họ quan tâm, lúc này còn sức lực để bộ nữa rồi.

      …….

      muốn đưa em đâu? Em muốn , em muốn về!” Thăm xong Dư Tú Trung, Tiếu Trác dựa vào ngực Mark lo lắng vặn vẹo, đây phải là đường ra chỗ đỗ xe, muốn thăm Tiếu Thiên Hào, muốn về nhà!

      “Ngoan,” Mark áp cằm lên đỉnh đầu ngọ nguậy của Tiếu Trác, hai tay ôm chặt về phía phòng bệnh của Tiếu Thiên Hào, “Là trai, hy vọng em mình hối hận điều gì. Ông ấy còn mê man, biết em tới thăm ông ấy.”

      Lời của Mark thành công trong việc khiến Tiêu Trác trong lòng bình tĩnh hơn, nhưng khi họ tới gần phòng bệnh của Tiếu Thiên Hào, Tiếu Trác lại bắt đầu ngọ nguậy, “Đừng vào, em muốn vào!” Hai tay nắm chặt vạt áo trước của Mark, đôi mắt trong veo tràn ngập cầu khẩn, giống như con thỏ trắng muốn tới gần thợ săn, “Chúng ta chỉ nhìn qua cửa sổ, được ?”

      “Ừ,” Lần này Mark ép , lặng lẽ ôm lại gần cửa sổ phòng bệnh. Em đáng thương, cuối cùng biết người cha này làm tổn thương ấy sâu sắc thế nào! rất hận mình thể tìm thấy sớm hơn, khiến chịu biết bao uất ức, “Chúng ta về nhà, em cần nghỉ ngơi.” Loại cha này thăm ít cũng chẳng vấn đề gì, quay người ôm Tiếu Trác ra bãi đỗ xe của bệnh viện.

      “Bây giờ là mấy giờ rồi?” dựa lên ngực ấm áp mà vững chắc của trai nhàng hỏi. Ngôi sao bầu trời đẹp quá, khiến nhớ tới ánh mắt dịu dàng của mẹ và bà trẻ.

      “Hơn 4 giờ sáng.” Mark đoán, tuy lúc này ôm em thể nhìn đồng hồ, nhưng vừa nãy lúc qua phòng khách bệnh viện kịp liếc qua.

      “Vé máy bay chúng ta đặt là 7 giờ sáng, bây giờ trở về lấy hành lý vừa kịp.” chớp chớp mí mắt nặng trĩu nén được ngáp cái.

      “Từ hôm qua tới giờ em mệt cả ngày rồi, còn bị rút 600ml máu, nên nghỉ ngơi chút. Chúng ta gia hạn vé máy bay, ngày mai mới , được ?” Mark xót xa nhìn Tiếu Trác trong lòng.

      , em muốn đợi ở đây!” Tiếu Trác nhúc nhích, “Em muốn bây giờ, càng nhanh càng tốt!” phải nhanh chóng rời ra nơi này, rời xa người muốn gặp.

      “Được, chúng ta về , chúng ta ở đây.” Mark vỗ về, hơi nhọc nhằn mở cửa xe đưa Tiếu Trác vào xe, “Ngoan ngoãn ngủ chút , chúng ta về lấy hành lý trước.” quan tâm thắt dây an toàn cho Tiếu Trác, bật thành ghế nằm, rồi cởi áo vest đắp lên người Tiếu Trác, quay người ngồi sang ghế lái khởi động xe. Có lẽ nên nhanh chóng đưa em về , để gia tộc Blank chữa lành tâm hồn bị tổn thương, bù đắp tình thân mà chưa từng được hưởng.
      HaYen thích bài này.

    3. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 27: Bất ngờ trong bất ngờ.

      “Chết tiệt” Thấy xe của Mark mất hút trong đêm, Lãnh Vũ Hiên hung dữ đá vào lốp xe, nóng nảy khỏi góc bãi đỗ xe.

      sao vậy?” Cậu hai Lãnh Vũ Trách chui ra khỏi xe Mecedes, nhìn vẻ mặt phẫn nộ của hiểu. họ làm sao thế, chỉ vội vàng xuống xe, còn ra sức đá vào lốp xe.

      sao, chúng ta !” Lãnh Vũ Hiên nén cơn tức giận, mở khóa xe cùng cậu em tới bệnh viện. Bất ngờ gần đây vẫn nhiều! Đầu tiên là con của người bác cư trú tại Mỹ – Lãnh Vũ Đình bất ngờ lấy chồng ở Đài Loan; đặc biệt từ Hồng Kông đến tham gia hôn lễ, 4 giờ sáng sớm bị cậu em họ lôi từ khách sạn tới bệnh viện, vì em rể bọn họ trước ngày cưới 1 ngày bất ngờ bị viêm ruột thừa; bây giờ lại bất ngờ nhìn thấy vợ của mình ở bãi đỗ xe bệnh viện được gã đàn ông lạ ôm ra khỏi bệnh viện. Đúng là chuỗi bất ngờ chết tiệt!

      “Vũ Đình – con bé đó xuất sắc, ông bố cử đến Đài Loan làm ăn, ta lại tóm được ông vua thứ 5 về kim cương siêu cấp Âu Dương Lỗi. Ôi, đáng tiếc là vui quá hóa buồn! Tân lang chưa kịp vào động phòng lại vào phòng bệnh trước. đáng thương cho bạn học cùng trường Cambridge của chúng ta, lại bị tiểu ma nữ số của Lãnh gia thích. Em thấy con bé Vũ Đình đó 80% là khắc phu trời sinh, nếu Âu Dương sao có thể trước khi kết hôn ngày lại bị viêm ruột thừa…..” Ngược lại với vẻ mặt trầm lắng của Lãnh Vũ Hiên, Lãnh Vũ Trách lải nhải độc địa với em , đến nỗi hoàn toàn chú ý họ đến gần phòng phẫu thuật rồi.

      !” “Tiểu ma nữ” nghe thấy “lời khen ngợi” chạy ra phía họ từ trước cửa phòng phẫu thuật, lao vào vòng tay họ Lãnh Vũ Hiên, đồng thời “rất cẩn thận” “đặt” gót giày vừa dài vừa của lên giày của Lãnh Vũ Trách, “Em lo cho Âu Dương quá!”

      “Oa——” Lãnh Vũ Trách cắn răng chịu đựng ôm chân vừa bị em hỏi thăm, khóc thét như heo bị giết, “em , em mưu sáttttt!”

      ấy sao chứ? Em lo quá!” thèm để ý tiếng hét của ông , ngả vào lòng họ, đôi mắt diễm lệ ngập nước mắt lo lắng.

      “Con bé ngốc, viêm ruột thừa là tiểu phẫu, Âu Dương thể có chuyện.” lau sạch nước mắt cho em họ, đỡ ngồi xuống ghế dài trước cửa phòng phẫu thuật, trong đầu lại nghĩ tới cảnh vừa nhìn thấy chỗ bãi đỗ xe.

      “Nhưng ấy vào trong đó rất lâu rồi….” Lãnh Vũ Đình vẫn thể vứt bỏ u buồn.

      “Xin , dù sao cũng là người phụ nữ thép của công ty đa quốc gia, đến chút kiến thức thông thường cũng hiểu? Âu Dương làm phẫu thuật, chứ phải uống café, sao có thể vừa vào liền bước ra!” Tình quả nhiên vĩ đại! Quả ớt những ngày trước hôm nay lại thành cây tơ hồng, hơn nữa còn là loại ngu ngốc.

      “Đừng lo, cậu ấy có chuyện gì đâu.” Lãnh Vũ Hiên hung dữ trợn mắt nhìn cậu em họ những lời “mát mẻ” bên cạnh cái, tiếp túc an ủi . nhìn cửa phòng phẫu thuật, nghĩ tới yếu đuối vừa nãy của Tiếu Trác, hay là ấy lại bị ngất rồi, vì thế sáng sớm tới bệnh viện; hoặc cũng bị bệnh đột phát như Âu Dương Lỗi… Gã đàn ông chướng mắt kia là ai? Chết tiệt, nhất định phải điều tra !
      Cuối cùng, phẫu thuật của Âu Dương Lỗi cũng kết thúc thuận lợi. Lãnh Vũ Hiên thuận theo lòng dân, để lại phòng bệnh cho đôi gắn bó keo sơn, đồng thời làm việc tốt làm tới tận cùng bằng cách ném tên lắm mồm Lãnh Vũ Trách rời phòng bệnh về khách sạn. Bụng đầy nghi ngờ tiếp túc lái xe quay trở lại bệnh viện.

      “Thưa , có thể giúp tôi kiểm tra chút tối qua hoặc sáng sớm nay bệnh viện các có cứu chữa qua bệnh nhân nữ trẻ tuổi họ Tiếu ?”

      “Được ạ, chờ chút, tôi lập tức tra giúp !” Y tá của phòng lễ tân bệnh viện vẻ mặt nhiệt tình! Ôi! lãi, vừa nhận ca liền gặp ngay chàng đẹp trai.

      “Cảm ơn!” Lãnh Vũ Hiên lịch cảm ơn, nhìn đồng hồ treo tường bệnh viện, 7 giờ rồi, Tiếu Trác và gã đàn ông kia được 3 tiếng. nhất định phải làm rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Tại sao đến viện? bị bệnh gì? Còn nữa, tên đàn ông chết tiệt đó rốt cuộc là ai? Tiếu Trác vừa nãy ở bãi đỗ xe vẫn yếu đuối như con thỏ trắng. Nhưng biết vì sao, luôn cảm thấy vẻ yếu đuối đó hoàn toàn giống với vẻ yếu đuối thể trước mặt . Dường như vừa nãy ở trong bãi đỗ xe mới là Tiếu Trác thực , còn Tiếu Trác ở Lãnh gia chỉ là mặt nạ mang vẻ yếu đuối……

      “Xin lỗi ngài. Ở đây chúng tôi có bệnh nhân nữ trẻ tuổi họ Tiếu.” y tá tìm vi tính lúc lâu hơi áy náy, “Có điều, tối qua lại có đôi vợ chồng trung niên họ Tiếu được đưa tới bệnh viện cấp cứu, họ bị đụng xe, nhưng thoát khỏi nguy hiểm, sáng sớm nay chuyển tới phòng bệnh thường….”

    4. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 28: chuỗi những bất ngờ

      “Điều này thể nào! Sao nó có thể là con tôi!? ràng nó là nghiệt chủng của Trác Hy Văn và người khác!”

      Nghe thấy Tiếu Thiên Hào rên thầm yếu ớt trong phòng bệnh, Lãnh Vũ Hiên liếc liếc cửa chớp và cửa phòng bệnh khép chặt, vốn định gõ cửa liền rút tay lại, đút túi quần, lịch dựa vào cửa phòng bệnh quang minh chính đại nghe tiếng cãi nhau của “nhạc phụ” và “nhạc mẫu” trong phòng.

      “ Ông dựa vào đâu mà Tiếu Trác là nghiệt chủng?” Giọng Dư Tú Trung nén được tức giận.

      “Dựa vào việc Hy Văn chưa từng tôi, dựa vào việc chính mắt tôi thấy ấy lăng nhăng với người đàn ông khác.

      “Bốp——” tiếng vang lanh lảnh cắt ngang giọng khàn của Tiếu Thiên Hào.

      Lãnh Vũ Hiên ở ngoài phòng bệnh nhướng nhướng mày, ràng má “nhạc phụ” của bị bàn tay của “nhạc mẫu” hỏi thăm qua.

      “Tôi cho phép ông sỉ nhục hai mẹ con nó lần nữa! Chúng ta nợ hai mẹ con họ đủ nhiều rồi! ‘lăng nhăng’!? Nếu dùng cơm ở nhà hàng cùng với người khác giới cũng được coi là lăng nhăng, vậy hành vi năm đó của ông được coi là gì, là ‘thối nát’ hay là ‘lang chạ’? Tôi chịu đựng đủ người đàn ông ích kỷ như ông rồi! Năm đó ông tin lời xui bẩy của người khác, cho rằng tôi lẳng lơ, ép tôi rời Đài Loan, đến con của chúng ta cũng….. Sau đó, ông lại dùng chính tiết mục đó đối với Hy Văn. Bây giờ, vì gia sản của ông, ông lại ép Tiểu Trác lấy Lãnh Vũ Hiên trả nợ cho phong lưu của ông năm đó! Ông, chết tiệt hủy hoại tất cả mọi người! Được, ông Hy Văn ông, ông Tiểu Trác là nghiệt chủng, vậy tôi hỏi ông, nếu Hy Văn ông, sao ấy lại cả đời lấy chồng? Tại sao trước lúc chết lại đem tất cả con và tài sản Trác gia phó thác cho ông? Nếu Tiểu Trác phải con ông, hôm nay ông có cơ hội nằm đây sỉ nhục nhân cách mẹ con họ ?” ”Đừng nữa, đừng nữa!” Tiếu Thiên Hào đau khổ gào khóc đau đớn, “Trời ơi, tôi làm gì? Tôi đuổi người phụ nữ tôi , lại đem đứa con ruột của tôi và ấy dâng tặng quỷ sa tăng, tôi làm những việc gì rồi? Tôi làm những gì? Hy Văn, tôi có lỗi với em! Có lỗi với con của chúng ta…..

      “Ầm——” báo động trước, cửa phòng bệnh bị mở ra.

      “Nào, nhạc phụ, nhạc mẫu!” Lãnh Vũ Hiên tao nhã bước vào phòng bệnh, “dựa vào sức lực ‘tán gẫu’ vừa nãy của hai người, vết thương của ông bà ràng còn trở ngại lớn”. toạc ra nhìn vẻ mặt hoảng hốt, sợ hãi của vợ chồng Tiếu Thị với dải băng quấn trong phòng bệnh, “làm con rể như tôi cũng có thể yên tâm rồi!” vừa vừa tao nhã quay người, “Đúng rồi, giúp tôi với vợ tôi – Tiếu Trác, tôi vẫn chưa vui đùa xong, tốt nhất ấy nên nhanh chóng trở về Lãnh trạch.” Trước khi rời phòng bệnh đột nhiên quay người, khóe miệng kéo ra nụ cười lạnh bất thường, “nếu , tôi khiến cho cả nhà các người biết thế nào gọi là quỷ sa tăng!”

      “Thượng đế, tôi làm gì!?” Tiếu Thiên Hào bất lực nhìn Dư Tú Trung mặt trắng bệch bên cạnh lẩm bẩm khẽ.

      “Điện thoại, điện thoại đâu?” Giọng Dư Tú Trung run rẩy kinh khủng, họ lại hại Tiếu Trác rồi, “Tôi phải với Tiểu Trác, tôi phải để nó lập tức trốn .”

      , đừng.” Tiếu Thiên Hào giành lấy điện thoại trong tay Dư Tú Trung, trong mắt thêm phần bình tĩnh, “Nếu Tiểu Trác biết việc bị bại lộ, với tính cách của nó lập tức trở về! Chúng ta thể liên lụy tới nó nữa!”

      “Đúng, ông đúng, thể cho Tiểu Trác! Nó bây giờ ở bên người thân càng an toàn!” Dư Tú Trung dần dần bình tĩnh trở lại, “nhưng nếu Lãnh Vũ Hiên tìm nhóm thám tử nên làm thế nào?”

      “Chỉ cần chúng ta hướng của nó, tổ thám tử cũng chưa hẳn dễ dàng tìm thấy Tiểu Trác. Nhớ kỹ, gần đây nhất định đừng liên hệ với Tiểu Trác!” Ông nhắm mắt, bây giờ ông chỉ có thể cầu nguyện Hy Văn nơi thiên đường xa xôi phù hộ cho con .

      “Âu Dương Lỗi!” Rất tốt! Tất cả đều là trò bịp bợm, đứa con chết tiệt này làm diễn viên phí! Lãnh Vũ Hiên sôi gan hận thể tìm thấy Tiếu Trác bây giờ! tức giận đá cửa phòng bệnh, tự ý bước vào.

      , sao gõ cửa!” Lãnh Vũ Đình vốn thân mật với Âu Dương Lỗi hờn dỗi oán trách, vẻ mặt thẹn thùng rời khỏi vòng tay của Âu Dương Lỗi.

      “Xảy ra chuyện gì, Vũ Hiên?” Âu Dương Lỗi ngồi giường bệnh thái độ bình tĩnh hỏi, tay vẫn chuyện ta ta làm, nắm tay vợ .

      “Tôi muốn biết tất cả mọi việc liên quan tới Tiếu Trác con lớn tập đoàn Tiếu Thị, ba ngày sau!” Lãnh Vũ Hiên sắc mặt như cho phép xen vào.

      “Tiếu Trác?” Lãnh Vũ Đình ngạc nhiên kêu lên, “Hai người phải ly hôn rồi sao? , hà tất vì việc xảy ra của chú, thím mà liên tục báo thù? ra ấy cũng rất bất hạnh….” Từ đầu tới cuối người nhà họ Lãnh đều tán thành họ lấy đại tiểu thư Tiếu gia để báo thù, nhưng vì họ trước nay luôn cố chấp, lại thêm cha ngắn tay chẳng với tới trời, đành do tiểu thư Tiếu gia vô cớ chịu liên lụy. May mà lần này tới Đài Loan nghe bà Lưu rằng họ ly hôn với tiểu thư Tiếu gia. Vốn dĩ mọi người đều cho rằng việc kết thúc như vậy, nào ngờ họ lại chuyện xưa nhắc lại, “Lỗi, đừng đồng ý với ấy!”

      “Được rồi, tuy có vài khó khăn, nhưng thám tử trong tay tôi rất tốt, ba ngày sau biết tất cả về Tiếu Trác.” Âu Dương Lỗi ôm vai người vợ chưa cưới lên tiếng chống đối. Thực ra cũng phản đối Lãnh Vũ Hiên mãi mãi bị hận thù của cha mẹ làm mờ mắt, cũng muốn ảnh hưởng tới người vô tội. Nhưng nhìn ánh mắt Lãnh Vũ Hiên quyết định giúp ta việc này. Vì trong đôi mắt đó hề có chút nào thù hận, trực giác mách bảo .

      “Còn nữa, tôi muốn biết quan hệ của ấy và George Blank của tập toàn Viễn Hằng!” Chết tiệt, chẳng trách cảm thấy tên con lai tóc vàng ôm Tiếu Trác quen đến vậy, sau khi nhìn thấy Vũ Đình mới đột nhiên nhớ tới thằng cha đó là lãnh đạo mới của tập đoàn Viễn Hằng có quan hệ nghiệp vụ với công ty của bác.

      “George? ‘quý ông kim cương’ tầng lớp thượng lưu trong xã hội quốc?” Âu Dương Lỗi tinh nghịch huýt sáo, “ ta lại là người tình đại chúng, muốn biết George có quan hệ với ‘’ nào?”

      “Vợ tôi!” Lãnh Vũ Hiên lườm Âu Dương Lỗi cái, tức giận ra khỏi phòng bệnh. Người tình đại chúng? Rất tốt! Tiếu Trác nợ của chúng ta đáng để tính rồi!

      “Vì sao phải giúp ấy? việc vốn dĩ kết thúc rồi.” Lãnh Vũ Đình bất mãn oán trách vị hôn phu.

      “Xuỵt——” Âu Dương Lỗi dùng ngón cái chạm lên đôi môi đỏ của Vũ Đình, “Lẽ nào em nhìn thấy ghen tuông trong mắt Vũ Hiên à, vợ ngốc?”

      “Ghen tuông!?” Lãnh Vũ Đình lại lần nữa ngạc nhiên kêu lên, khiến cho Âu Dương Lỗi vốn dĩ định hôn lên đôi môi đỏ của thể gạt gạt nước bọt bị bắn má, “ họ em!? Sao có thể!”

      “Sao thể, vừa nãy ánh mắt em giống như ông chồng ghen, nếu George mà ở trước mặt ấy nhất định bị em dùng dao chém chết.”

      “Nhưng em vì báo thù mới lấy Tiếu Trác, hơn nữa loại người có trái tim như em sao có thể được phụ nữ chứ?”

      “Đàn ông là nguyên tố kỳ lạ, gặp vài phụ nữ đặc biệt phát sinh phản ứng hóa học đến bản thân cũng biết.” Âu Dương Lỗi cười nhìn Lãnh Vũ Đình, “ phải là ví dụ ư, trước khi quen em cũng có trái tim.”

      “Đáng ghét! Nhưng việc này sao lại có thể kéo theo tiểu thiếu gia nhà Blank? Tình sử của ta còn huy hoàng hơn cả trước kia.” tới điều này nén được oán giận khó chịu nhìn Âu Dương Lỗi.

      “Khụ…… vợ à chúng ta chẳng là bỏ qua chuyện cũ ư?” Âu Dương Lỗi lúng lúng gãi gãi đầu, “ cũng chỉ gặp qua vài lần George Blank, có điều phạm vi giao tiếp xã hội của ta đều ở châu Âu, chị dâu em rất có sức hấp dẫn nhỉ?”

      “Em chỉ nhìn qua ảnh, bà Lưu chị dâu em là phụ nữ Trung Quốc rất truyền thống, thuộc bà chủ gia đình hiền thục đức hạnh. Nhưng hai của em lại chị dâu em là phụ nữ hiểu biết độc lập có chủ kiến.” Lãnh Vũ Đình nhún nhún vai, “Cá nhân em cảm thấy mặt mày ấy rất lương thiện. thể xinh đẹp, nhưng rất thanh nhã.”

      “ha ha ha…. Xem ra ấy là người có nhiều mặt! cả em chắc thực gặp phải đối thủ rồi!” Âu Dương Lỗi giương khuôn mặt cười nỗi đau của người khác, cầm điện thoại thông báo thuộc hạ điều tra tình hình gần đây của Tiếu Trác.

    5. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 29: Dựa vào người thân 1—— Lần đầu gặp mặt người nhà

      Dinh thự nhà Blank, London, nước

      “Tiểu Lan, cà vạt của bố thắt chưa thẳng à?” Ông John, người đứng đầu nhà Blank ngồi xe lăn căng thẳng hỏi con dâu bên cạnh.

      có, cha à. Hôm nay cha rất đẹp!” Lý Lan con dâu của John Blank cười, đẩy bố chồng tới trước gương, “Bố xem, Henry kém xa bố rồi!”

      “Đúng thế bố ạ! Hôm nay bố thực rất có sức sống!” Henry Blank – con trai John Blank cũng phối hợp với vợ an ủi bố.

      “Richard và Peter sao vẫn chưa về?” John Blank lại lần nữa nhìn đồng hồ cổ trong góc phòng khách.

      “Cha, bây giờ là thời gian tắc đường, bọn họ thể về nhanh đến vậy.” Lý Lan cười nhắc bố chồng lần nữa.

      “Con Trác Trác có đột nhiên thay đổi ý định tới gặp bố ? Bố làm bao việc có lỗi với bà ngoại và mẹ con bé, nó có thể….”

      “Cha, cha yên tâm , Trác Trác là đứa trẻ lương thiện. Hơn nữa Mark cũng ở bên cạnh Trác Trác, nó để em qua nhà mà bước vào cửa đâu.”

      “Đúng vậy, hơn nữa chúng ta còn sai Richard và Peter đón, ba em chúng coi như bắt cóc cũng mang công chúa của chúng ta về nhà.”

      “Vậy tốt, vậy tốt, các con đẩy bố vào trong sân đợi được rồi, bố muốn sớm gặp Trác Trác.” John Blank vẫn sốt ruột lo lắng như cũ, chỉ lo sơ suất bỏ qua cơ hội được gặp đứa cháu ngoại của mình.

      “Con biết rồi, chúng ta đợi ở ngoài.” Henry Blank và Lý Lan cười lắc lắc đầu, cha họ thực rất muốn gặp cháu ngoại của mình rồi.

      “Rất căng thẳng ư?” lớn Richard Blank của Tiếu Trác mở cửa xe cho , lại bất ngờ phát lòng bàn tay em đầy mồ hôi.

      “Tóc em có lung tung ?” hỏi đằng trả lời nẻo vuốt vuốt Lưu Hải* trước trán (Lưu Hải* : tiên đồng trong truyền thuyết Trung Quốc, trước trán để chỏm tóc ngắn).

      lung tung, đẹp đến ngơ ngẩn rồi, giống như công chúa.” họ thứ ba Peter Blank của Tiếu Trác rút khăn tay ra giúp em lau mồ hôi trong lòng bàn tay.

      “Xin mời, công chúa của chúng ta, hoan nghênh về nhà!” Cửa lớn nhà Blank ở ngay trước mắt, hai Mark Blank của làm tư thế mời.

      “Về nhà.” Khóe miệng Tiếu Trác nhướng lên hiểu ý, chầm chậm bước tới cửa lớn của dinh thự nhà Blank trong vây chặt của các họ.

      “Ôi, con ta, con ta!”

      Cửa lớn màu bạc chầm chậm mở ra, Tiếu Trác chưa kịp nhìn kiến trúc bên trong bị kéo ngay vào vòng tay yếu ớt nhưng ấm áp, người lớn tuổi ngồi xe lăn ôm chặt lấy trong vòng tay. Đỉnh đầu ươn ướt, biết đó là nước mắt của ông ngoại.

      “Ông ngoại, con trở về rồi.” Trái tim độc lâu cháy bỏng vì nước mắt ướt đẫm, tưởng rằng người thân cả đời mình bao giờ có thể gặp lại thực ôm như vậy. Nhắm mắt, lệ tuôn dài đôi má trẻ trung, chầm chậm rơi xuống lòng ông cụ.

      “Cháu ngoại ta, gọi thêm lần nữa, gọi thêm lần nữa.” John khóc thành tiếng, ông chưa từng nghĩ mình có thể may mắn như vậy, sinh thời lại có thể nghe được tiếng của đứa cháu ngoại!

      “Ngoại, con rất nhớ ông, con về nhà rồi.” Cổ họng nghẹn ngào, lúc này trái tim và ông ngoại thấu hiểu nhau, bản thân cảm nhận được đau khổ, cảm động, vui mừng của ông. Hóa ra đấy chính là cảm giác của sợi dây liên kết cốt nhục

      “Ngoan, ngoan, Trác Trác của ta! Để ông ngoại nhìn con nào!” John buông Tiếu Trác, bàn tay già nua nâng đôi má đẫm lệ. Trong chốc lát, ông dường như nhìn thấy người vợ Trác Trinh Nhã mất từ lâu, dường như nhìn thấy đứa con Trác Hy Văn rời xa ông khi chưa đầy 2 tuổi, “Trinh Nhã, Hy Văn, tôi phải cảm ơn mọi người thế nào đây vì đưa Trác Trác tới bên tôi? Tôi có lỗi với mọi người….”

      “Ông ngoại, đừng khóc nữa, nếu con cho rằng ông vui khi gặp con mới như vậy.” Tiếu Trác thấy ông ngoại quá đau khổ, nắm bàn tay run rẩy của ông an ủi. hai tim ông khỏe, nên quá kích động.

      “Vâng ạ, bố, chúng ta đều thể khóc, nếu ngày mai mọi người đều biến thành cá mắt lồi đấy.” Lý Lan nước mắt lưng tròng, quan tâm lau sạch nước mắt của bố chồng và cháu .

      “Đúng, đều thể khóc, Trác Trác ngồi máy bay cả ngày nhất định mệt rồi, cha, chúng ta đưa Trác Trác thăm phòng con bé .” Henry Blank đẩy xe lăn của phụ thân.

      “Đúng, đúng. Trác Trác và ông ngoại cùng xem phòng con . Mợ con sắp xếp lâu rồi.” Cảm ơn, Trinh Nhã. Cảm ơn bà đưa Trác Trác về nhà, tôi nhất định chăm sóc cháu ngoại của chúng ta tốt! John thầm trong lòng.

      Lúc hoàng hôn, Tiếu Trác mình nằm thảm cỏ nhìn ánh tà dương, vừa chớp mắt, về nhà được 3 ngày rồi. “Về nhà” – từ ấm áp thơm ngát. Sau khi bà ngoại, mẹ từ trần, bên cạnh chỉ có hai người thân: mẹ Tú Trung và Kỳ Kỳ, luôn cho rằng đợi đến khi Kỳ Kỳ lấy chồng, mẹ Trú Trung qua đời, trở thành bà lão độc. ngờ trong phút chốc ông trời lại mang đến cho ông ngoại – người hơn cả tính mạng; cậu, mợ coi như con ruột, còn tặng 4 người họ vừa thương vừa đặc biệt xuất sắc. chỉ trong chốc lát thành người giàu có về tình cảm.

      “Ách!Tao —— sắp bị mày —— đè chết rồi!” Tiếu Trác vốn yên tĩnh trốn mọi người vui vẻ, thở hồng hộc cố gắng đẩy chú chó Sharpei to lớn màu vàng, toàn thân nhăn nheo đột nhiên ngồi lên bụng , “Mày nên giảm béo , đồ dã thú!”

      “Trác Trác, tới cứu em đây!” Thấy “hai chục cộng 7 năm” sắp “băng hà” dưới mông con dã thú, kỵ sĩ bảo vệ công chúa trong pháo đài—— cả Richard Blank và ba Peter Blank kịp thời chạy tới, hai người người lôi chân trước, người kéo chân sau, cuối cùng con Sharpei cỡ lớn nặng khoảng 60kg cũng được khiêng khỏi bụng Tiếu Trác.

      “Khụ khụ …. Khụ khụ …. Em sắp thở nổi rồi!” Tiếu Trác được giải cứu vội vàng ngồi lên hít hít hơi lớn khí trong lành. Con dã thú chết tiệt, sao lại quên mất nó chứ, ông trời còn ban tặng cho con dã thú – Sharpei thường thích ngồi lên người .

      “Con chó dê, là mày được chấm mút gì em tao!” Peter hung dữ tóm da mặt dày của con chó Sharpei vàng đe dọa, “Cẩn thận tao đá mày ra khỏi cửa nhà!”

      “Dã thú, hôm nay được ăn cơm tối!” Richard mải giúp Tiếu Trác vỗ lưng cho dễ thở cũng dùng vẻ mặt đe dọa con chó to lớn xấu xí đó.

      “Gâu——” thèm để ý tới lời uy hiếp của các thiếu chủ nhà Blank, dã thú đầu tiên nhe răng trắng thị uy với Richard và Peter, sau đó lắc lư thân hình to lớn chầm chậm lại gần công chúa nhà Blank, đồng thời cái mặt to đầy nếp nhăn áp sát vào công chúa, nhanh như chớp dùng lưỡi dày tặng công chúa cái mặt toàn nước bọt.

      Con dã thú hôn trộm thành công trước phản ứng kịp của kỵ sĩ ngốc bảo vệ công chúa xoạc 4 chi hình tứ trụ, lắc lư da bụng dày lao điên cuồng chạy trốn.

      “Dã—— thú” Peter tức giận hét, đuổi theo hướng trốn chạy của con dã thú.

      “Con chó xấu xí chết tiệt!” Richard phụ trách ở lại vội vàng lấy khăn tay ra lau sạch nước bọt mặt Tiếu Trác.

      “Ha ha..” Tiếu Trác ngồi thảm cỏ chẳng cảm thấy khó chịu chút nào vì bị hôn trộm, mà còn bị màn rượt đuổi xa xa người chó khiến cho ha ha cười lớn. Đặc biệt là thấy Peter và dã thú vì đuổi nhau mà song song rơi vào bể bơi ngoài trời càng khiến cười ngặt nghẽo.
      HaYen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :