1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu - Cô Nham Nhuỵ Vy (Hoàn - 71c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 20: Trở về Đài Loan

      “Chúc mừng em, vừa cứu được tiểu công chúa thoát khỏi pháo đài gian ác!” Mark phấn khởi bước vào trong sân bay ôm Tiếu Trác.

      “Cảm ơn , chàng kỵ sĩ đẹp trai cứu công chúa ra khỏi pháo đài!” Tiếu Trác cười, kéo cánh tay Mark, “Mấy giờ bay?”

      “Còn tiếng nữa mới bay.” Mark đón lấy hành lý của Tiếu Trác, cùng Tiếu Trác sánh vai bước vào phòng chờ, “Đầu còn đau ?”

      , em chỉ uống có 2 viên thuốc an thần, chẳng phải lọ.”

      Thực ra, cái gọi là đau thương quá tới nỗi uống thuốc tự sát chẳng qua là trò bịp bợm mà Tiếu Trác, Mark và Tần Như bố trí.

      Mark phụ trách “lót sẵn đường” trong ba bệnh viện gần Lãnh trạch nhất; Tiếu Trác phụ trách tìm kiếm thời cơ, mượn gió bẻ măng, tạo ra việc giả nuốt thuốc an thần tự sát; còn nhiệm vụ của Tần Như đơn giản nhất, nhận được thông báo của Tiếu Trác, ấy chỉ cần lấy thân phận bạn cùng trường gọi điện mời tham dự họp trường là được.

      Để trông giống như , Tiếu Trác còn đặc biệt bôi thêm chút son môi màu tái xám đồng thời uống 2 viên an thần. Như vậy chỉ có thể tăng hiệu quả tự sát, trong trường hợp xảy ra sơ suất lúc bệnh viện kiểm tra ra hề tự sát ngụy biện với Lãnh Vũ Hiên là tâm trạng tốt, uống 2 viên an thần để nhanh ngủ hơn mà thôi.

      ràng, Lãnh Vũ Hiên trúng kế, Tiếu Trác thành công trong việc khiến Lãnh Vũ Hiên chủ động ly hôn với , ít nhất đúng như muốn.

      Ngay sau đó, Mark và Tiếu Trác tràn ngập niềm vui chiến thắng bay từ Hồng Kông sang Đài Loan.

      “Trác Trác!” kèm với tiếng hét lanh lảnh, Tần Như ra sân bay đón Tiếu Trác, ôm chặt vào lòng.

      “Này, thít chết em tôi rồi!” Mark kịp thời kéo Tiếu Trác ra khỏi hai cánh tay Tần Như.

      “Khụ khụ” Tiếu Trác phải hít thở chút khí trong lành, phát ho cả lên, “Bồ thít chết mình rồi.”

      “Cần phải lo đấy!” Tần Như hung dữ trợn mắt nhìn Mark cao hơn hẳn cái đầu, tiếp tục cười rộng ngoác kéo hai tay Tiếu Trác nũng nịu, “mọi người nhớ bồ quá ! Bồ là đứa có lương tâm, lừa mình rất nhanh trở về, kết quả là vừa tròn năm…”

      “Dừng, trọng điểm là gì?” Tiếu Trác vội vàng dùng tay bịt kín miệng , theo kinh nghiệm của , tất cả những điều Tiểu Như lúc này đều vì khiến đồng ý cầu cuối cùng của ấy.

      “Mình muốn bồ cho mình nghỉ phép nửa tháng, ngoài ra mình còn muốn bồ cùng mình suối nước khoáng nóng Nhật Bản, Hawaii tắm nắng…. còn chuyện quan trọng nhất là bồ phải giữ đúng lời thề của bồ, từ sau vĩnh viễn được bỏ lại mình mình đấy!”

      “Dừng, để cho tôi nhắc nhở —— Tần tiểu thư, gia tộc Blank cho phép người trong gia đình kết hôn với người đồng tính.” Mark xấu xa ngắt lời Tần Như, sao càng nghe càng giống như cầu của bà xã với ông xã chứ?

      “Mark chết tiệt, lại chê cười thục nữ như vậy, là mất mặt quý ông nước .”

      “Tôi thấy khá giống nữ “rau”* (đồng với từ “thục”), loại ớt đỏ!” Gương mặt John Locke*(nhà triết học người ) kiêu căng: xem, ai trình độ tiếng Hán của tôi tệ, đến từ đồng đều phân biệt ràng.

      cái gì?” Tần Như trợn mắt hạnh nhân, cái trình độ ngu ngôn ngữ này lúc nào nâng cao lên được đây?

      “Tôi là ớt !”

      “Được, đủ gan đừng có chạy!”
      “Chân dài người tôi, tại sao tôi chạy?”

      “Này, hai người đừng cãi nhau nữa, đây là sân bay!” Tiếu Trác kéo hai túi hành lý hết sức đuổi theo hai người cãi lộn cả quãng đường trước mặt, “lại để mình tôi cầm hai túi hành lý, đừng khiến tôi đuổi theo hai người nữa!”

      Ba người trẻ tuổi vui đùa ầm ĩ thành nhóm như vậy.

    2. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 21: Cho mượn họ

      Công ty thời trang Roland-Andy, chi nhánh Đài Loan.

      “Đây là báo biểu thành tích kinh doanh năm trở lại đây của công ty.” Mark đưa chồng giấy tờ cho Tiếu Trác.

      “Đây là vài mục kế hoạch công ty trước mắt tiến hành.” Tần Như cũng đưa lên chồng giấy tờ.

      “Mình phải gì đây? Là cảm ơn hay may mắn khi quen biết hai người?” Tiếu Trác cảm động . năm trở lại đây, Tần Như vì mà làm thêm ngày đêm, Mark vì mà gác lại công việc dạy học ở quốc, ở lại Đài Loan hơn nửa năm giúp sắp xếp việc công ty. Roland-Andy có thể có quy mô ngày hôm nay đều dựa vào dốc sức của họ, “Mình nên thể cảm ơn của mình thế nào đây?”

      “Trở về với !”

      “Cho mình nghỉ 2 tuần.”

      Mark và Tần Như đồng thanh lên tiếng cầu.

      cầu rất hợp lí! Có điều,” Tiếu Trác vờ khó xử xua xua tay, “Mình về trước rồi tới kỳ nghỉ của Tiểu Như, hay cho cho Tiểu Như nghỉ trước rồi mới về đây?”

      “Về trước!”

      “Cho mình nghỉ trước!”

      “Oa, hai người ngầm hiểu ý nhau!” Tiếu Trác tinh nghịch chớp chớp mắt, “Mình nên nghe ai đây?”

      !”

      “Mình!”

      Hai người lại cùng đồng thanh giành trả lời.

      “Tiếu Trác, mình biết bồ rất muốn về gặp ông ngoại, nhưng bồ cũng biết giao ước của mình và gia đình. Nếu lần này mình lại về chuyến, chẳng chờ bồ từ trở về, mình bị cha gả rồi! Cho mình nghỉ trước , được ? Nếu , cho mình 1 tuần, tuần cũng được!” Tần Như vẻ mặt khẩn cầu. Nếu tranh thủ về, chừng mẹ giúp làm luôn giấy đăng ký kết hôn sau đó thông báo về nhà bái thiên địa.

      và cha mẹ có giao ước gì? Lẽ nào chuyện kết hôn của phải do làm chủ ư?” Mark bối rối hỏi, sau đó cứ như phát ra đại lục mới, reo to: “ chính là con dâu nuôi từ trong “truyền thuyết”, cha mẹ thực ra là cha mẹ chồng.”

      “Có thể cho mình biết giáo viên tiếng trung của họ bồ là ai ? Mình thực bái phục ta có thể làm cho “thể hỗn hợp trung tây” hiểu sâu sắc lịch sử Trung Quốc như vậy.” Tần Như chớp mắt khinh khỉnh, tai thường bị độc hại bởi “trình độ tiếng trung” của “loại phương tây” này, thực chán chả buồn châm biến ta nữa.

      “Quá lời, quá lời, mẹ tôi phải giáo viên tiếng trung, chỉ là phương đông tốt bụng họ là …..” Mark mắc cỡ gãi gãi đầu, hiếm khi người giỏi tiếng trung nhất gia tộc Blank được người khác khen ngợi.

      “Thôi xin, “con dâu từ ”? tưởng rằng bây giờ là đế quốc Đại Thanh à?” Cái tên họ này, chỉ nghe phát còn có thể khiến người khác tưởng rằng trình độ tiếng trung của ta cỡ trung bình trở lên, nhưng vừa đề cập tới điển cố lịch sử —— ôi —— nhắc tới thôi, thể bỏ qua người đó. “Tiểu Như từng giao ước với cha mẹ,” Tiếu Trác thử giải thích cho Mark – “người nửa mù chữ”: “Nếu sau khi tròn 26 tuổi mà ấy chưa có đối tượng kết hôn phù hợp, trong 3 tháng phải lấy người mà cha mẹ ấy chọn.”

      “Trời ạ! giao ước “bán con cầu vinh”!”

      “Mark Blank!”

      “Đừng để ý tới ấy! ấy chỉ hình dung giao ước của nhà bồ rất kỳ lạ thôi.” Tiếu Trác vội vàng thay họ thanh minh trước khi Tần Như nổi giận, “, chuyện bình thường là được rồi, đừng dùng thành ngữ nữa!”

      quan tâm ấy mà!” Mark bất mãn cãi lại.

      “Quá tốt rồi, vậy mời quan tâm tôi hơn chút nữa, để Trác Trác cho tôi nghỉ phép trước rồi mới về .”

      “Vậy, sao được!?” Mark trịnh trọng lắc đầu : “Ngạn ngữ Trung Quốc có câu ‘ em như tay chân, phụ nữ như quần áo’, sao tôi có thể vì quần áo mà chăm lo tay chân chứ? Huống hồ lại vì bộ quần áo pải của tôi khiến cho cha của cha (= ông) của mấy em chúng tôi đợi thêm 1 tuần nữa?

      “Mark Blank, ai là quần áo!?” Tần Như chỉ Mark hét to, cái tốt học, chỉ học những từ láo toét của chủ nghĩa trọng nam khinh nữ.

      “Đừng tức giận, đừng tức giận. ấy chỉ muốn diễn đạt rằng ông nội quan trọng hơn bạn bè chút thôi.” Tiếu Trác vội vàng vỗ về Tần Như bị chọc tức lần nữa, “, hiểu đứng lung tung….” tròn mắt nhìn thủ phạm, đột nhiên trong đầu lóe lên vầng sáng, nhìn Mark giày da kiểu tây, tuấn, phóng khoáng với ý đồ tốt đẹp gì: “Này, Tiểu Như, bồ cảm thấy mình thế nào?”

      “Ý của bồ là……” Mắt Tần Như cũng sáng lên, “Ừ, tồi! khôi ngô, phóng khoáng, sáng sủa phi phàm…..” vừa xoa cằm đánh giá Mark, cùng Tiếu Trác có ý đồ tốt đẹp gì,vừa gật đầu khen ngợi.

      “Dừng lại! Còn phóng khoáng, cao to uy vũ, dũng mãnh! Bồ nhìn trong tuấn mất cương nghị, trong khôi ngô nhìn thấu nhã nhặn!” Tiếu Trác khách khí vỗ ngực cao to vạm vỡ của Mark, “xem, dáng người này, tướng mạo này, lại thêm hai lần học vị tiến sĩ, đây mới là “tài mạo song toàn ‘trong truyền thuyết’! Bố Tần, mẹ Tần chắc chắn vừa ý!”

      “Cái này sao được chứ?” Tần Như vẻ mặt đầy tính toán khách sáo . Bố mẹ luôn rất thích Trác Trác, mượn họ làm bạn trai chắc chắn rất dễ lừa bịp được.

      “Đừng khách sáo!” Tiếu Trác thoải mái ôm Tần Như, “Chị em như chân tay, trai như quần áo, mọi người là bạn bè, bồ phải nhận !”

      “Vậy mình khách khí nữa!”

      “Còn khách khí gì với mình!”

      “Xin hỏi hai người quá khen ngợi à?” Hoàn toàn biết mình bị bán đứng, Mark ngốc nghếch hỏi. Bọn họ vừa những từ hình như đều là ca tụng đàn ông!

    3. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 22: “Tình hình chiến ” vô cùng oanh liệt

      Phòng khách Tần gia, Đài Nam

      “Đương nhiên là rồi! Như bố mình toàn thua cờ tướng, tìm kiếm nửa đời cuối cùng gặp người còn tệ hơn cả ông ấy, há có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này!” Tần Như ôm điện thoại cuộn tròn ghế sô fa cười ngặt nghẽo.

      “Vậy ông mình há phải bi thảm rồi ư?” Đầu bên kia điện thoại, Tiếu Trác cũng vui tới nỗi suýt phun ra miếng táo trong miệng.

      “Hơn ý chứ! May mà nhà mình có kiếm đạo * (Kiếm Nhật), nếu mình thực lo ta nghĩ ra!”

      “Vậy ấn tượng dì Tần đối với mình thế nào?”

      “Vốn dĩ mẹ rất mẫn cảm đối với “thể loại hỗn hợp trung tây” của bồ, nhìn trái nhìn phải đều cảm thấy Mark giấu gen bạo lực của liên quân 8 nước. Nhưng từ khi nghe ấy là họ bồ “đánh rơi” ở ngoài thái độ ràng tốt hơn. Thêm nữa, mỗi lần Mark đều ăn như hổ đói, lại khen ngớt lời món ăn, điểm tâm của mẹ, mẹ mình bây giờ là mẹ vợ nhìn con rể —— càng ngày càng thuận mắt!” thực hiểu, Mark làm bộ làm tịch, hay là kiến thức nông cạn, mà tài nghệ đó của mẹ cũng khiến ta khâm phục như thế, ngày nào mẹ vất vả tự mình vào bếp, ta còn thể ba dập chín bái*(lễ cưới cổ xưa phải tam bái) với à!

      “Xem ra lần này giấu diếm được rồi, mối nguy của bồ được giải trừ ……”

      “Xuỵt—— ‘Napoléon’ đến rồi, lần sau tiếp nhé! Còn nữa, theo tình hình chiến này, ngày kia mình có thể trả ta lại cho bồ, Bye!” Tần Như nhanh chóng đặt điện thoại ôm trong lòng xuống bàn, vẻ mặt nịnh bợ nhìn Mark từ sân bước vào.

      gọi điện thoại à?” Thõng hai vai, Mark mặt ủ mày chau ngồi cạnh Tần Như.

      “Hì hì, người bạn.” Tần Như mơ hồ.

      phải Trác Trác chứ?” Mark nhìn Tần Như, trong đôi mắt xanh bối rối lộ ra chút tinh .

      “Sao có thể? Em đồng ý với giữ kín như bưng việc thua cờ mà!” ràng, kỹ xảo diễn của phân cao thấp với Tiếu Trác rồi.

      “Bỏ , dù sao cũng băn khoăn gì…..”

      “Này,” Tần Như lấy tay chọc chọc Mark, “ sao chứ?” Nghe vật thể to lớn như vậy mà phát ra giọng thê lương đến thế, Tần Như bất giác lo lắng, bố chắc làm tổn thương lòng tự trọng của người ta mới mức quá nghiêm trọng chứ!

      có phải là ‘cái sọt nước cờ dở’ hỏng bét ?” nhìn Tần Như, đôi mắt xanh thẳm tràn ngập bất lực.

      phải, phải. chỉ chưa học qua cờ vây thôi!” Tần Như vội an ủi vật thể to lớn khổng lồ chịu tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần kia.

      “Nhưng bác Tần mỗi ngày đều chăm chỉ dạy !” Lẽ nào ông bà cụ nhà bác ấy là cao nhân thế ngoại trong truyền thuyết, vì thế bản thân cho dù nỗ lực thế nào cũng thắng nổi vị thánh cờ này?

      “Bỏ , đừng để ý ông ấy!” Tần Như xua xua tay, ra trong vòng trăm dặm đều công nhận, “Bố em là người “mù cờ” nổi tiếng, em lớn từng này rồi mà chưa bao giờ thấy ông ấy từng thắng nổi ai, người ta tặng ông biệt hiệu ‘phùng kỳ tất bại’* (Gặp cờ chắc chắn thua), ông ấy sao dạy ra nổi đồ đệ giỏi chứ!”

      “Em an ủi vậy đấy à?” chớp chớp đôi mắt xanh thẫm, hóa ra bác Tần ván nào cũng chắc chắn thua, mà mình lại ván nào đều thua bởi bác Tần – phùng kỳ tất bại.

      “hì hì…..” thẹn thùng gãi gãi đầu, “Đừng chuyện này nữa, em dẫn ăn đồ ăn hun nóng bàn sắt* đền bù, được ?

      đồ ăn hun nóng bàn sắt(bắt nguồn từ cách ăn ở Tây Ban Nha, hun nóng thịt, rau bàn sắt trải dài )

    4. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 23: Nước mắt mẹ Tú Trung

      Quán café JB, Đài Bắc

      “Xin lỗi, chúng ta hại con.” Dư Tú Trung lo lắng nhìn Tiếu Trác, trong mắt tràn ngập áy náy.

      “Sao mẹ vậy?” Từ khi đến Tiếu gia gọi Dư Tú Trung như vậy, “Điều này liên quan tới hai người, tất cả đều do con tự nguyện.”

      “Vì Tiếu gia con hy sinh quá nhiều rồi! Nếu ban đầu mẹ Mỹ thăm Kỳ Kỳ …..”

      ”Đừng như vậy, mẹ.” nắm tay Dư Tú Trung, dịu dàng lau nước mắt giúp bà, “Còn nhớ khi con mới đến Tiếu gia, mẹ thường nắm tay con ‘Từ hôm nay mẹ chính là mẹ của con, con chính là con ruột của mẹ, chúng ta là mẹ con, phải ư?”

      “Con của ta, mẹ có lỗi với con!” thấu hiểu suy nghĩ người khác của Tiếu Trác ngược lại khiến Dư Tú Trung càng day dứt sâu sắc, nén được bật khóc.

      “Mẹ, mẹ có lỗi với con. Lãnh Vũ Hiên chưa làm con tổn thương, ngược lại là con lừa ta suốt, huống hồ con còn lấy về Roland, mẹ cần tự trách mình.” Người ta , lấy đâu ra hận”, cũng lý lẽ như vậy, Lãnh Vũ Hiên nên thể bị tổn thương bởi bạc tình, phản bội của Lãnh Vũ Hiên.

      “Nhưng con lại vì chúng ta mà mất thứ quý giá nhất của người con , mẹ có lỗi với con, càng có lỗi với mẹ ruột con…..” Dư Tú Trung lại khóc nấc lên.

      “Mẹ, con thực sao.” Tiếu Trác ngồi cạnh Dư Tú Trung, dùng khăn lau những giọt nước mắt tuôn chảy, “Đúng rồi, Kỳ Kỳ ở Mỹ có tốt ?” thử đổi đề tài.

      “Tốt! Nó rất nhớ con, mỗi lần gọi điện thoại đều truy vấn mẹ sao đột ngột Hồng Kông, hơn nữa liên lạc với nó thường xuyên…” tới đây, nước mắt Dư Tú Trung lại chảy ra, “Mẹ là người mẹ tồi! Để đứa con của mình thoải mái dễ chịu học ở Mỹ, lại hại con lấy kẻ thù con vì vinh hoa phú quý của chúng ta….”

      “Mẹ, con ly hôn với ta rồi, tất cả đều kết thúc.” Tiếu Trác lại đưa lên cái khăn. Vì Kỳ Kỳ, sau khi kết hôn với Lãnh Vũ Hiên, Tiếu Trác càng ít liên lạc với em . dưới Tiếu gia đều hiểu ngầm bảo vệ Tiêu Kỳ trong tháp ngà để ấy quan tâm tới, vì vậy Tiêu Kỳ nơi nước Mỹ xa xôi căn bản biết việc chị thay kết hôn với người khác, “ tới những việc vui vẻ ! Mấy ngày tới con gặp ông ngoại!”

      “Gặp ông ngoại?” Dư Tú Trung vừa lau nước mắt vừa hoàn nghi nhìn Tiếu Trác.

      “Vâng!” Tiếu Trác vui mừng gật gật đầu, “John Blank—— ông ngoại con ở ! Thời gian trước con ở Hồng Kông gặp được họ tìm con, nhưng khi đó vì việc của con và Lãnh Vũ Hiên chưa giải quyết xong, lại thêm thời gian con vẫn thể tiếp nhận xuất của ông ngoại trong cuộc sống của con. Có điều, bây giờ con nghĩ thông rồi! Cho dù ông ấy có lỗi với người bà con chưa gặp mặt bao giờ và mẹ của con nhiều thế nào chăng nữa, vậy cuối cùng đều là ân oán của thế hệ trước, con cần cũng có tư cách oán hận người sống trong ăn năn. Bây giờ việc của con và Lãnh Vũ Hiên giải quyết, Roland-Andy cũng vào quỹ đạo. Con nghĩ con nên gặp ông, rốt cuộc ông là ông ngoại của con.”

      “Như thế cũng tốt, con là đứa trẻ lương thiện biết quan tâm, ông ngoại gặp con nhất định rất vui!” Đứa trẻ đáng thương này thực nên có thêm vài người thân nữa thương.

      “Con cũng rất vui mừng mình tự nhiên có thêm nhiều người thân thế!” Tiếu Trác nở nụ cười hạnh phúc, “ họ con chiều này trở về từ Đài Nam, cùng con tới nhà, con giới thiệu để hai người biết nhau.” Tiếu Trác nhiệt tình mời, ở Tiếu gia, Dư Tú Trung thương còn nhiều hơn cả người cha ruột.

      “Lần sau . em con đoàn tụ, mẹ cũng nên về nhà.” Ôi, “chăm sóc” em nhà người ta thành như vậy, bà còn mặt mũi nào gặp chứ.

      “Vậy —— thôi được.” hiểu lo lắng của Dư Tú Trung, liền miễn cưỡng nữa, “Con gọi xe đưa mẹ về.”

      Thanh toán xong, khoác tay Dư Tú Trung ra khỏi quán café bắt taxi để bà lên, “Mẹ, chăm sóc bản thân cho tốt.” giúp Dư Tú Trung đóng cửa xem, tạm biệt qua cửa xe, “Sau khi từ trở về, con lại hẹn mẹ uống trà.”

      “Được, ngoan lắm! Con cũng phải chăm sóc bản thân tốt, tới gọi điện cho mẹ.”

      “Con biết rồi, mẹ.” Nhìn theo chiếc xe xa, Tiêu Trác mới bắt taxi về khu nhà ở.

    5. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 24: Napoléon trở về

      , về rồi!” Vừa mở cửa nhà, Tiếu Trác liền thấy giá giầy thêm đôi giày to.

      “Ừ, vừa về.” Mark khoác áo tắm dài vừa lau tóc vừa từ phòng tắm bước ra, “ đâu thế?”

      “Uống café với mẹ Tú Trung. Tiếc là bà có việc, nếu , em có thể giới thiệu để hai người quen nhau.” nhìn quanh phòng khách, “Oái, Tiểu Như đâu?”

      ấy về nhà rồi.” Mark nhìn đối diện, ngày từ thời đại học, Tiếu Trác và Tần Như tự mình lập nghiệp, dùng tiền kiếm được mua hai căn nhà đối diện.

      “Đúng rồi, hôm nay thứ năm, chúng ta đặt vé thứ bảy thế nào?” Tiếu Trác vừa mở tủ lạnh lấy sinh tố vừa hỏi.

      ? Tốt quá rồi! Ông nội nhất định rất vui mừng!” Mark phấn khởi ôm Tiếu Trác lên xoay vòng, trước kia còn lo suốt Trác Trác đồng ý về nhà với , “Bây giờ gọi điện để ông vui…. được, ngày kia chúng ta mới , bây giờ gọi điện khiến ông nóng lòng đợi. Được rồi, chúng ta lên máy bay rồi gọi sau, để ông vui mừng ngạc nhiên!”

      “Chi bằng em cho vui mừng ngạc nhiên trước!” Tiếu Trác tinh nghịch cười cười, từ trong túi xách lấy ra hộp, “Món quà mọn, xin vui lòng nhận cho!”

      “Tặng ! mỏng, mỏng, nó rất nặng! Cảm ơn!” Mark vui mừng nhận hộp quà nằng nặng, “Sao lại tặng quà?”

      “Vì cần mà!” Tiếu Trác vừa vừa “có kế hoạch” bước vào phòng ngủ của mình.

      “Em quan tâm….. Tần Như!” Lời cảm ơn chưa xong, Mark liền nổ ra tiếng sư tử gầm, “Em từng giữ bí mật cho !” tức giận vứt quyển “3600 chiêu cờ vây chuyển bại thành thắng” lên ghế sô fa, bước dài sang cửa đối diện.

      “Có kịch hay để xem rồi!” Tiếu Trác vội vàng từ phòng khách áp người lên cửa nhà Tần Như nghe trộm.

      “Aaa——” rất nhanh, tiếng rít của nữ chủ nhân ngôi nhà vọng lại từ cánh cửa.

      “Sao chưa đánh kêu trước rồi?” “Gián điệp cánh cửa” – Tiếu Trác dán chặt tai vào cánh cửa.

      “Sorry! Xin lỗi, biết em thay quần áo…..” Tiếp theo tiếng xin lỗi của kẻ xông vào là tiếng đồ vật rơi lộp bộp vọng đến cánh cửa.

      “Sorry! Sorry! xin lỗi, ra ngoài ngay đây!” Lại tiếng xin lỗi vang lên.

      “Ra ngoài!” Lại tiếng hét.

      “Xảy ra chuyện gì rồi?” Tiếu Trác vội vào nhà trước Mark, rời cánh cửa, ngồi ngay ngắn ghế sô fa đọc tạp chí, chớp đôi mắt đẹp lại mê hoặc hỏi.

      , sao.” Mark sắc mặt hơi đỏ, lúng túng bước vào phòng khách.

      “ha……” Cửa phòng khách vừa bị đóng, tiếng cười nỗi đau người khác của Tiếu Trác liền tràn ngập phòng khách rộng lớn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :