1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu - Cô Nham Nhuỵ Vy (Hoàn - 71c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 10: Công việc bí mật

      Khách sạn Lệ Ba, Hồng Kông

      Tần Như nhìn kính đen mặt Tiếu Trác nhướng chân mày lá liễu thanh tú lên phản đối: “Đừng với mình bồ sợ gặp người nhà họ Lãnh mới chọn lựa “mặt nạ” nhé”

      “Mình thể đề phòng gặp họ, phải ư?” Biết ý đồ của bạn thân, nhưng vẫn lựa chọn giả vờ ngốc.

      “Đây là phòng khách của mình, họ Lãnh coi như có mắt thần trong suốt cũng thể nhìn thấu tới nơi này!” buồn pha trò với Tiếu Trác nữa, Tần Như thô lỗ giật phăng kính đen của bạn xuống, “trời ạ, đáng chết…” đau lòng nhìn bạn thân đôi mắt vốn dĩ sáng trong lại sưng mọng, vằn những tia máu, phẫn nộ chửi rủa: “Bọn họ đều đáng xuống địa ngục!”

      “Đừng có chửi rủa lung tung!” Tiếu Trác cười , lấy kính đen từ trong tay bạn thân nghiến răng nghiến lợi đeo lên, “Thời gian của mình có hạn, nhanh vào việc chính !”

      “Bồ nằm lên sô fa, đừng xem văn bản nữa, mình đọc cho bồ.” Tần Như lại lấy kính đen khỏi người bạn thân đồng thời rút văn bản đọc khỏi tay Tiếu Trác, “Bồ đợi chút!” , vội vàng lấy túi đá trong tủ lạnh ở phòng khách, dùng khăn lông bọc vào nhàng chà lên mắt Tiếu Trác, “chờ chúng ta có tiền rồi, cũng lấy công ty của ta làm vật thế chấp, bắt ta tới công ty làm nhân viên vệ sinh!”

      “Ha…… ý kiến hay, rất sáng tạo!” Cảm giác lạnh buốt làm cho Tiếu Trác dễ chịu thở hơi, “bắt Lãnh Vũ Hiên lau nhà vệ sinh”, chỉ nghĩ chút cũng đủ tốt đẹp rồi.”

      “Việc quảng cáo và phỏng vấn đều làm xong, cửa hàng cũng sắp chính thức kinh doanh, tất cả đều rất thuận lợi.”

      Tần Như cười, mở đống văn bản tình hình gần đây của công ty 一一 báo cáo: “ Phương diện nhân cũng giải quyết triệt để. Đặc biệt là vài việc nhận tiền hoa hồng vải vóc, bán bí mật thương mại của các vị “nguyên lão”, sau khi nhìn thấy chứng cứ chúng ta thu thập, chỉ còn cách ngoan ngoãn bù vào phần thiếu hụt của từng người, kéo theo đơn từ chức ra của những người theo mối quan hệ quen thân với các sếp. Có điều những năm này bọn họ đều vắt khô Roland rồi, chỉ bắt họ bỏ ra phần thâm hụt 3 năm, còn truy cứu trách nhiệm pháp luật của bọn họ, là quá hời đối với lũ sâu mọt!”

      “Bỏ , thế nào cũng là do Tiếu Thiên Hào quản lí lỏng lẻo mới để bọn họ có cơ hội lợi dụng, hơn nữa nếu mang việc này làm ồn ào ít nhiều cũng ảnh hưởng tiêu cực tới công ty.” Tiếu Trác dẹp : “Mình muốn dùng danh nghĩa công ty quyên góp món tiền cho quỹ trẻ em, như thế cũng có thể khuếch đại danh tiếng của Roland-Andy.”

      “Được thôi, tuy vừa mới sát nhập, nhưng tiền vốn của công ty rất dồi dào, hơn nữa bồ cũng nên gặp nhân viên bên bộ phận Hồng Kông.” Tần Như nhanh chóng ghi lại nghị quyết này vào sổ ghi chép, “Mình liên hệ với bên truyền thông, phải quyên góp bao nhiêu?”

      “3 triệu đola Hồng Kông.”

      “Có quá nhiều , nay kinh tế khởi sắc, công ty lớn cũng hẳn ra tay hào phóng như thế.”

      cần rút từ công ty, mình ở đây có.” rút tờ chi phiếu từ trong túi ra đưa cho Tần Như.

      “Ở đâu vậy?” Tần Như nhận chi phiếu ngạc nhiên hỏi.

      “Mình bán nhẫn kết hôn của Lãnh Vũ Hiên và mình.” như gió thoảng mây tan.

      “Trời ạ….!” Tần Như thể tưởng tượng nổi nhìn Tiếu Trác, “ ta vốn dĩ bới lông tìm vết của bồ bây giờ bồ bán nhẫn rồi, ta có thể bỏ qua cho bồ ?”

      ta cố ý vứt nhẫn kết hôn để dày vò đại tiểu thư Tiếu gia, mình chỉ là trong lúc ta cho rằng mình tìm thấy nhẫn mà đau lòng, lặng lẽ tìm nhẫn về rồi mang bán . Con ông chủ của hàng đá quý rất tốt, trừ hao mòn liền mua lại theo giá cũ.” Tiếu Trác đắc ý lập tức nhếch miệng, chợp mắt hung dữ : “Cái đồ keo kiệt, tư liệu của thám tử phí chia tay ta tặng cho bạn bị bỏ rơi đều vượt quá 4 triệu, kết quả đôi nhẫn kết hôn mới 3.160.000, chắc chắn sớm lên kế hoạch muốn vứt bỏ. Lúc đầu mình thấy ta vứt sao mà thuận tay thế còn cho rằng chắc chỉ vài chục vạn, đúng là đồ phá gia chi tử!”

      “Ây, cũng chỉ có bồ trong hoàn cảnh này còn có thể khai thác được niềm vui cho bản thân.” Nghe lời Tiếu Trác, Tần Như biết nên cảm thấy đau lòng cho người bạn thân bị chồng đối xử như vậy, hay cùng Tiếu Trác chê cười Lãnh Vũ Hiên tự cho là đúng, “Nghi lễ quyên tặng định ngày nào?”

      “Ngày kia , ngày kia Lãnh Vũ Hiên phải ra nước ngoài. Đừng để giới truyền thông chụp ảnh mình, để tránh người nhà Lãnh gia nhận ra. Mình chú trọng việc gặp mặt nhân viên, mở cuộc họp ngắn. Bồ phụ trách tiếp đón truyền thông.”

      “Được rồi.” Bút Tần Như bay múa sổ ghi chương trình.

      “Còn nữa, kêu phòng tài vụ nhanh chóng làm sổ sách, ngày kia quyên tặng, đồng thời phát cho nhân viên hai nơi mỗi người phong bì coi như lời thăm hỏi của công ty sau khi sát nhập thuận lợi.

      “Tìm được người rồi chứ?”

      “Hai người ai cũng lâu năm, có điều người thiếu chút quyết đoán, người lại có chút cấp tiến, mình rất do dự.”

      “Được rồi, mình xử lí. Có điều, với mình “thà ít mà tốt” còn hơn, đặc biệt chức vị quan trọng như vậy. Nếu được, chắc bồ vẫn phải lại cả hai nơi, trước mắt mình chỉ có thể dựa vào cuộc họp qua mạng thôi.”

      “Cũng chỉ có thể như vậy. Mình bảo các quản lí ra thân phận và hành tung của bồ, như thế khi bồ tranh thủ đến chi nhánh công ty bị chú ý.” Tần Như nhìn đồng hồ, sắp tới bữa trưa rồi. cầm túi đá mắt Tiếu Trác lên, : “Vẫn còn hơi sưng, chúng ta gọi phục vụ cơm mang lên vậy, bồ nằm thêm .”

      “Được thôi, mình muốn bánh nướng nhân thịt dê và bánh bao chua.”

    2. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 11: Giọt nước mắt sơ suất

      “Ôi, lại về rồi.” Tiếu Trác dùng cơm tại khách sạn cùng bạn, xuống taxi vẻ mặt khổ sở nhìn cửa lớn màu đen của nhà họ Lãnh. Lúc nào mới có thể hoàn toàn lời “vĩnh biệt” với nơi này đây? Nhìn trái phải, sau khi chắc chắn xung quanh có người, Tiếu Trác ngồi lan can đá trong luống hoa của nhà họ Lãnh, nghiêng đầu nhìn hình dáng đẹp đẽ của ngôi nhà họ Lãnh.

      Thảm cỏ của nhà họ Lãnh giống Tiếu gia vừa dày vừa mềm, thảm cỏ của nhà ông trẻ và bà trẻ khi còn sống cũng dày và mềm, tuy thảm cỏ đó còn lâu mới to bằng ở đây, nhưng lại hoàn toàn thuộc về . Ông trẻ còn đặc biệt làm cái xích đu giữa hai cây dạ hợp cho , thích nhất được ông trẻ đung đưa xích đu, mỗi lần đung đưa đều cao hơn, xa hơn nhiều so với bà trẻ.

      Thực ra vừa bắt đầu dám ngồi xích đu, sợ cao. Nhưng khi xích đu đung đưa, trong lòng hết sức sợ hãi lại bất ngờ phát rằng ngồi xích đu có thể khiến nhìn thấy người mẹ đơn độc sống tầng hai qua cửa số sát đất.
      “Mẹ hề Trác Trác, mẹ rất thương Trác trác, chỉ là mẹ thích yên tĩnh, vì thế Trác Trác đừng làm ồn mẹ.” Bà trẻ vuốt má hiền hậu biết bao lần câu đó, vì thế luôn luôn cố nén tìm, tránh để người mẹ thích yên tĩnh tức giận.

      Nhưng rất muốn ở bên mẹ, dù là nhìn mẹ chút thôi cũng được! Bây giờ cuối cùng cũng có cách rồi, chỉ cần bạo gan ngồi xích đu, ra vẻ giả vờ vui sướng, để ông trẻ, bà trẻ dùng lực đẩy xích đu, có thể đung đưa rất cao rất xa, có thể nhìn mái tóc dài của mẹ tầng hai, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy nụ cười của mẹ, cho dù bà hầu như mỗi giờ mỗi khắc đều lặng lẽ khóc……

      “a……” Tiếu Trác vội vàng dùng đầu ngón tay lau giọt nước mắt rơi xuống, gần đây sao đột nhiên lại trở nên yếu đuối vậy, là do thích nghi được với thay đổi môi trường và thói quen sống nên mới thế này chăng?

      Sau khi đến nhà Tiếu gia, phát cha – nhà chú Tiếu có thảm cỏ còn to hơn, xích đu tinh xảo hơn. Mẹ Tú Trung có nụ cười hiền từ như ông trẻ, bà trẻ, thường thay phiên ôm và Tiểu Kỳ Kỳ – đứa trẻ luôn khiến người khác mến lên xích đu, đung đưa, đung đưa, đung đưa lên rất cao rất xa!

      Nhưng bố rất tức giận, ông lớn rồi, xích đu nên để Kỳ Kỳ tuổi hơn chơi. Từ đó đung đưa xích đu nữa, đồng ý người mẹ mất là phải nghe lời cha.

      Nhưng mẹ Tú Trung và Kỳ Kỳ lại kêu quản gia làm cái xích đu thảm cỏ —— cái xích đu tặng ! rất vui mừng! Ngồi xích đu đung đưa! Đung đưa nè! Vào thứ 7, chủ nhật còn có thể nhìn thấy cha ở thư phòng tầng 2: cha dạy em vẽ; cha dạy em nhận mặt mặt chữ; cha cùng em làm diều giấy…… Mẹ Tú Trung ngừng giúp đung đưa, đung đưa nhé, ngừng nhìn vào thư phòng của cha nhé, nhìn nhé……

      hôm, tiếng cười của quá to, cha cùng em xếp đồ chơi bằng gỗ, tức giận mở cửa sổ thư phòng lớn tiếng, kêu sau này bao giờ được đung đưa xích đu nữa.

      Bình thường tuy vẻ mặt cha vô cảm, quan tâm tới , nhưng chưa bao giờ dữ tợn với như thế, lần đó sợ hãi phát khóc. Mẹ Tú Trung ôm xuống khỏi xích đu, vuốt vuốt tóc rồi đưa lên tầng .

      Sau đó nghe thấy tiếng khóc của em , tiếng hét của cha và mẹ Tú Trung, họ cãi nhau, em sợ phát khóc. Đây đều là lỗi của ! nên đung đưa xích đu, cha cảnh cáo rồi, đều trách !

      ngơ ngẩn ngồi thảm cỏ, nhón chân, ngửa mặt, cố gắng nhìn cảnh tượng cãi nhau ở tầng hai… đều là đúng, đều trách ! khóc suốt, khóc suốt, tới khi mẹ Tú Trung xuống lầu ôm trong lòng.

      “Chết tiệt!” Tiếu Trác rủa thầm, cho dù cố gắng thế nào, nước mắt vẫn thể kiềm nén được mà rơi xuống, dùng ngón tay căn bản lau sạch, giấu gương mặt đầy nước mắt vào hai tay, bờ vai run rẩy, tất cả lý trí đều với rằng lúc này phải là lúc khóc, nhưng …… hai vai càng run rẩy hơn.

      “Lạc đường rồi ư?” Giọng lạnh băng ngay đầu : “Đừng khóc nữa, nhà ngay trước mặt rồi.”

      Giọng rất quen thuộc, là người quen ư?

      ngẩng đầu lên khỏi khửu tay, gương mặt tuấn chiếu lên trong đôi mắt đen đầy nước mắt, dần dần nét hơn ——

      Shit! Nếu phải sức kiềm chế cao, Tiếu Trác gần như chửi rủa ra khỏi miệng, sao có thể phạm thứ tội như thế trước cửa ngôi nhà họ Lãnh?

      “Em tưởng rằng buổi trưa về…..” Vừa xong Tiếu Trác lại chửi thầm bản thân hàng trăm lần, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh!

      “Đúng ?” Quả nhiên lời Tiếu Trác khiến Lãnh Vũ Hiên nhướng mày lưỡi mác, “vì thế liền ra ngoài?”

      “Hồng Kông là thiên đường mua sắm, cũng là thiên đường của phụ nữ, bây giờ phải định cư ở đây, em muốn shopping chút.” đứng lên, chỉnh lại quần áo. Rất tốt, có thể kiểm soát suy nghĩ của bản thân rồi. si mê và oán giận nhìn Lãnh Vũ Hiên, “Dù sao cũng chẳng có thời gian đưa em .”

      “Vậy thành quả shopping của đâu?” Lãnh Vũ Hiên vẫn kiểu nhìn vẻ khó đoán, đây mới là hình tượng của đại tiểu thư Tiếu gia chăng! Vừa nãy lại xảy ra chuyện gì? Gương mặt bất lực, đôi mắt thê lương, hiu quạnh lại mất thái độ kiêu kỳ đó thuộc về ai? Đấy là nét mặt có chuyện, biểu phức tạp đó sao có thể xuất gương mặt đại tiểu thư sống trong nhung lụa, dốt nát ngạo nghễ chứ? giơ tay muốn lau giọt nước mắt vẫn vương , nhưng Tiếu Trác lại tránh như con chim sợ cành cong.

      Đáng chết, Tiếu Trác lại chửi rủa bản thân lần nữa, hận thể đập tan dây thần kinh mẫn cảm của mình, “em, em tưởng rằng……” lúng túng nhìn xuống đất, trong đầu suy nghĩ tìm nghìn lời lí do thoái thác, “em tưởng rằng muốn đánh em. Hôm qua , em……”

      “Tôi chỉ muốn lau giúp giọt nước mắt.” Là nghĩ quá nhiều ư? Đây cũng có thể là phản ứng bình thường của đóa hồng trong phòng ấm lần đầu gặp gió mưa. Tiếng khóc vừa rồi chắc là do việc hôm qua? Nghĩ tới điều đó nén được đắc ý. “Đồ shopping của đâu?” tiếp tục truy vấn.

      “Em…… tâm trạng em tốt, vì thế …… lúc ra khỏi taxi, quên cầm.” cúi đầu, lo lắng vặn ngón tay thon dài, thảm thương hỏi: “Có phải em vô dụng lắm ?”
      sao, đồ tôi tặng bạn cũng chỉ là những thứ đó.” ác ý .

      “Thế ư?” vờ đau khổ nhìn Lãnh Vũ Hiên, “vậy chắc tức giận vì em mất đồ chứ?” tiếp tục lo lắng kéo ngón tay, “ biết , vì em mang nhiều tiền Hồng Kông, vừa khéo sáng sớm nay bác Lưu đưa em tấm Gold card, vì thế đồ bị mất đều dùng tấm thẻ này trả.”

      sao, tấm thẻ đó vốn dĩ đưa dùng mà, tùy ý dùng.” Lãnh Vũ Hiên châm biếm nhìn khinh khỉnh, uổng công cái lão già chết tiệt Tiếu Thiên Hào đó thường ngày thích khoe khoang đến thế, lại thầm keo kiệt như vậy với người nhà, nếu đường đường đại tiểu thư Tiếu gia sao có thể vì mất mấy thứ đồ mà đâm ra lo lắng thế chứ. Hứ, Eugénie Grandet!* ( tiểu thuyết của nổi tiếng của Honoré de Balzac)

      “Vậy em yên tâm rồi.” Tiếu Trác rất cảm kích liếc nhanh Lãnh Vũ Hiên, sau đó cúi đầu giấu nụ cười nơi khóe miệng. “Người ta vốn dĩ muốn công ty đá quý Tinh Hà mua lại đôi nhẫn, ai ngờ có đôi nào thích hợp. Có điều em thích bộ nữ trang ngọc bích, trong cửa hàng lại đồng ý giảm giá, vì vậy em lập tức mua luôn, hơn 4 triệu! Ban đầu em vẫn rất lo lắng, sợ tiếc xót…. Bây giờ tốt rồi! Chồng em hào phóng, em cần lo lắng nữa!” ngước đôi mắt long lanh ngây thơ, cảm kích và phấn khởi nhìn Lãnh Vũ Hiên sắc mặt bắt đầu chuyển màu xám đen, “ đằng làm nẻo chứ!”

      “Đương nhiên rồi!” Lãnh Vũ Hiên nghiến răng . Đồ đàn bà ngu xuẩn, còn có thể mất đồ! Lại mất 4tr như thế, là ngu đần! Ngu đần!

      “Ông xã, đối với em tốt! , chúng ta về nhà thôi!” Tiếu Trác phấn khởi khoác tay Lãnh Vũ Hiên cùng bước vào nhà họ Lãnh. Hừ, đồ sô-vanh chết tiệt, đợi lụi bại hết gia nghiệp, tôi mướn làm nhân viên dọn vệ sinh! Chút nữa tranh thủ cửa hàng đá quý lần trước, quyét thẻ mua bộ nữ trang 4 triệu tặng cho tiểu Như bọn họ. Dù sao Lãnh Vũ Hiên mất công kiểm tra trương mục thu chi chi tiết của thẻ tín dụng.

    3. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 12: Mượn hoa dâng Phật.

      “Oái, sao bồ tới đây?” Tần Như kinh ngạc nhìn Tiếu Trác vừa chia tay lại đến lần nữa, nghiêng người cho vào, “Lãnh Vũ Hiên hôm nay nước ngoài rồi à?”

      , mình phải về gấp trước 6h. Cho bồ xem vài thứ !” Tiếu Trác ngồi sô fa, lấy từ trong túi ra mấy hộp nữ trang 一一 bày ra bàn trà.

      “Mua đồ à?” Tần Như tiện tay cầm bồ mở ra, “Ghim cài đẹp quá!”

      “Đây là của Kỳ Kỳ, đấy là của mẹ Tần, đầy là của mẹ Tú Trung,” Tiếu Trác 一一 mở hộp nữ trang, “sau đó, hai hộp này là của chúng ta.”

      “Oa, chính là bộ lần trước chúng ta rất thích.” Tần Như cầm hai bộ đá quý Tiếu Trác mở cuối cùng, ánh mắt thanh nhã lẫn nghi hoặc lấp lánh mặt dây chuyền đá. Trong công ty đá quý Tinh Hà ở Đài Loan, bọn họ vừa nhìn ứng ý dây chuyền này. Nhưng luôn luôn cho rằng tiền của mình đổi bằng mồ hôi nước mắt, cho dù là nhà giàu, nhưng đối với sợi dây chuyền này cũng chỉ dám nhìn mà mua, “ sợi hơn 1 triệu đấy!”

      có, mình từng rằng mình quen con ông chủ, giảm ít cho mình, mới hơn 900 sợi.”

      “Mình muốn xỉu đây! Chúng ta phải bán bao nhiêu quần áo mới đổi nổi đây!” Tần Như giọng phẫn nộ la rầy, như thể mình và Tiếu Trác đều là người bán hàng rong, “Bồ còn mua nhiều thế này! Bồ mới nhiễm bệnh xấu trút căm phẫn vào mua sắm từ khi nào vậy? Hơn nữa mua châu báu như trút nước ! , chúng ta trả lại những thứ này, dù sao bồ và ông chủ cũng quen biết!”

      “Ối trời, đừng lo!” Tiếu Trác ấn Tần Như kéo ngồi lại sô fa, “Mình điên mà trút căm phẫn vào mua sắm? Vừa nãy khi về, mình còn nhìn xung quanh có người, liền ngồi chút ở ngoài Lãnh trạch, biết sao lại khóc, vừa đúng lúc bị Lãnh Vũ Hiên buổi trưa về nhà lấy tư liệu bắt gặp. Mình liền bịa chuyện do tâm trạng tốt nên đánh mất đồ taxi, đau lòng quá. Kết quả ta liền khoe khoang với mình là ta bao cũng chỉ mấy triệu, còn sợ mất chút đồ ư? Mình liền tương kế tựu kế đá quý mình làm mất trị giá hơn 4 triệu, hơn nữa còn dùng gold card ta đưa để mua!”

      “Vì thế bây giờ bồ liền quyét số tiền này ra!” Suy nghĩ của Tần Như cuối cùng cũng bình tĩnh lại, “Bồ ngốc, sao nhiều hơn vài triệu, quyét chết tên sô-vanh đó .”

      “Mình cũng nghĩ, có điều lúc đó mình biết ta để trong thẻ bao nhiêu vạn.” Tiếu Trác rất thương xót.

      “Làm tốt lắm, quyét chết tên ngu đần ấy , sau đó bắt ta dọn vệ sinh!”

      “Ừ!” Tiếu Trác rất có lòng tin gật gật đầu, kẻ ăn chơi Lãnh Vũ Hiên đó ngày tán gia bạn sản, “Đây là thẻ hội viên của Tinh Hà, Hạng tiểu thư giảm giá ít, vì thế còn lại hơn 80 vạn, tất cả giữ trong thẻ. Bồ đem thẻ đưa cho phòng đối ngoại để dùng trong các mối quan hệ qua lại của công ty.”

      “Thông minh, chúng ta lại tiết kiệm được ít.” Tần Như nhận mấy hộp châu báu, “Vậy những món quà này mình giúp bồ mang về Đài Loan đưa cho mọi người. Trước tiên mình thay mặt mẹ cảm ơn bồ!”

      “Chỉ là mượn hoa dâng Phật thôi mà, cần cảm ơn, tới lúc đó để dì Tần làm vài món móng heo muối là được rồi.”

      “Mình Email cho bồ tư liệu cá nhân của hai quản lí phòng thị trưởng và phòng thiết kế rồi đấy, về xem . Đúng rồi, bồ làm việc ở nhà có an toàn ? Lãnh Vũ Hiên có thấy kỳ lạ việc bồ mang máy tính cá nhân qua đây , ta kiểm tra máy tính của bồ chứ?”

      “Mình cũng lo lắng. May mà nay ta chú ý đến. Bồ rảnh gửi tin tức qua QQ cho mình nhé, như thế khi ta hỏi, mình cho ta xem nhật ký chat rằng mình là kẻ nghiện mạng.

      Tiếu Trác gãi cằm, xem ra phải nhờ cao thủ máy tính – “vua nham hiểm” dạy chút, thêm vài phương thức bảo vệ với laptop của mình. “Tóm lại cẩn thận mọi lúc mọi nơi là được. 5h rồi, mình phải đây!” nhìn đồng hồ treo tường, đứng dậy khỏi sô fa.

      “Được, mình tiễn bồ xuống.” Tần Như cũng đứng lên.

      cần đâu, tự mình xuống. Gặp nhau mạng sau!”

    4. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 13: Kí ức liên quan tới mẹ

      lâu khi Tiếu Trác cát bụi dặm trường trở về, Lãnh Vũ Hiên cũng về ngay sau. Nhìn Lãnh Vũ Hiên sắc mặt u ám, Tiếu Trác chỉ còn cách buồn rầu bỏ kế hoạch làm việc mạng, giơ ra vẻ mặt tươi tỉnh mê trai dính lên Lãnh Vũ Hiên bộ dạng cứng lạnh như đá. Đầu heo chết tiệt, khi nào cút Hồng Kông! Cũng có thể thượng đế nghe thấy lời cầu xin của Tiếu Trác, trưa hôm sau bác Lưu cho biết Lãnh Vũ Hiên ra nước ngoài trước ngày rồi.

      “Cháu biết rồi, bác Lưu. Cảm ơn bác.”

      Tuy mặt chất chứa đáng thương của người vợ bị bỏ rơi, nhưng niềm vui trong lòng lại dường như khiến nén được mà cười thành tiếng.

      “Cháu muốn ra ngoài dạo chút……”

      cúi đầu, chầm chậm ra khỏi nhà họ Lãnh, trước khi nụ cười hoàn toàn như đê vỡ nước, chui vào trong taxi nghênh ngang bỏ —— chạy tới công ty. “Chao ôi, thiếu phu nhân đáng thương, nhất định bị thiếu gia vừa kết hôn ra nước ngoài làm cho đau lòng rồi, vì thế mới có thể đến cơm cũng ăn liền ra ngoài cho khuây khỏa.”

      Bà Lưu thở dài nhìn bóng dáng phía sau của taxi, “Cậu thực tạo nghiệp chướng rồi, thiếu gia!”

      Công ty thời trang Roland-Andy, phía Hồng Kông

      “Mệt quá” Tiếu Trác tắt máy tính, gập văn bản chưa đọc xong, mệt mỏi rã rời dựa vào thành ghế, cong hai vai đau. Từ hôm qua sau khi Lãnh Vũ Hiên , ngoài buổi tối ra, đều ở công ty suốt, ngừng khắc liên tục giải quyết các loại văn bản. Sau khi công ty sát nhập, công việc đều tăng so với ngày thường, càng ngày càng cảm kích Tần Như vì công ty mà suốt ngày làm khách hàng thường xuyên của hàng , ấy thực làm giảm ít khối lượng công việc cho . Đương nhiên cũng phải cảm ơn Lãnh Vũ Hiên tuần sau khi kết hôn phải ra nước ngoài tuần, khiến tạm thời cần diễn vai Lãnh phu nhân bảo sao nghe vậy đợi ở nhà nữa.

      tuần.” đếm thầm. Nhất định trong vòng tuần phải đưa công ty vận hành vào quỹ đạo bình thường đồng thời nhanh chóng tìm được người có năng lực lại đáng tin giúp đỡ Tần Như xử lí việc công ty. Dẫu sao Lãnh Vũ Hiên vừa về Hồng Kông, phải trở về tiếp tục đóng vai người phụ nữ bé nhẫn nhục chịu đựng, thay cha chịu tội. Đến lúc đó, dù năng lực Tần Như có mạnh hơn cũng phải dựa vào mình ấy, bận rộn hai nơi Hồng Kông, Đài Loan.

      Thở dài tiếng, mệt mỏi day day thái dương, ngờ loại tiết mục “Cha nợ con trả” còn diễn nữa lại có thể trình diễn vào chính . Hóa ra phụ thân đại nhân, điều mà ông gọi là “từng có vài ân oán với cha mẹ Lãnh Vũ Hiên” lại là món nợ phong lưu! là chữ tình hại người mà! Năm đó mẫu thân Trác Hy Văn cũng vì mê muội người có duyên may mắn gặp gỡ – Tiếu Thiên Hào, kết quả khi mẹ mang bầu, Tiếu Thiên Hào cho bà biết ông chưa từng bà, ở bên bà chỉ là do bà có vài phần giống người phụ nữ ông ta sâu sắc Dư Tú Trung, bà chỉ là vật thay thế ông ta dùng để tiêu khiển! Ông ta thậm chí còn xấu xa vu cáo hãi hại mẹ lăng nhăng, có tạp chủng với người khác lại đến dựa dẫm vào ông ta! vô tình của Tiếu Thiên Hào dường như khiến mẹ tan vỡ, nếu phải ông trẻ, bà trẻ cực lực khuyên giải, đồng thời dời Trác gia và Roland tới Hồng Kông, để mẹ rời ra Đài Loan – mảnh đất đau lòng này, e rằng 26 năm trước bị mẹ mang sang thế giới bên kia rồi.

      Tất cả đàn ông đều từ chối người phụ nữ mình sâu sắc, dù ông ta người phụ nữ đó. Thế mà, lại chẳng có người đàn ông nào chịu trách nhiệm vì loại phụ nữ đó. Bọn họ tìm mọi lý do cần thiết, khi nhàm chán hề nể tình vứt bỏ. Mà mẹ của và mẹ Lãnh Vũ Hiên chính là loại phụ nữ đó. Đối diện với việc bị bỏ rơi, bọn họ người tan nát con tim mà tự sát, người suốt ngày chỉ biết khóc, buồn rầu tới chết. Nhưng đạo diễn mọi thứ chính là Tiếu Thiên Hào, ông ta là đao phủ tạo nên tất cả bất hạnh này! luôn luôn tin tưởng nếu vứt bỏ ác ý và hãm hại của ông ta, mẹ thể suốt ngày chỉ biết khóc, u uất thành bệnh, mắc bệnh ung thư phổi; nếu mẹ mặc bệnh hiểm nghèo, bà trẻ cần làm lụng vất vả ngày đêm ở tuổi tác này khi ông trẻ mất, suốt ngày bôn ba giữa công ty và bệnh viện, cuối cùng tâm lực mệt mỏi trước mẹ . Ông ta là kẻ gây nên nỗi cực khổ cả đời của mẹ! Nếu như phải những lời trăn trối trước lúc lâm chung của mẹ, đưa mẹ Tú Trung và tiểu Kỳ , làm ngơ Tiếu Thiên Hào và Tiếu Thị bị hủy diệt!

      Năm 1988, trong phòng bệnh của bệnh viện

      “Trác Trác…. Khụ khụ…… con chẳng phải thường hỏi mẹ ư? …… cha con ở đâu? Bây giờ ….. khụ khụ ….. mẹ cho con …… cha con sa mạc ……. Chú Tiếu từ Đài Loan tới …… chính là cha con ….. khụ khụ ……” Trác Hy Văn nửa nằm giường bệnh, khó nhọc ôm bìa sách cho con .

      “A, ông ấy là cha của Trác Trác!? Ờ, Trác Trác có cha rồi! Trác Trác có cha rồi!” Tuy hôm qua chú Tiếu đến từ Đài Loan đối với phải tốt lắm, nhưng vẫn rất phấn khởi, cuối cùng cũng có cha rồi! Sau này ai dám châm biếm là đứa trẻ cha nữa!

      “Xuỵt ——” Bà dùng ngón tay run rẩy bịt tiếng reo phấn khởi của con , “Có điều, con …. Khụ khụ …. Con phải đồng ý với mẹ, đấy là bí mật của mẹ và con, thể …… khụ khụ …… cho bất cứ ai, khụ khụ ….. bao gồm cha con …. Và dì Dư – vợ cha con, được ?” “nhưng, ông ấy là cha của Trác Trác, đúng ?” ngẩng đôi má đỏ hồng như táo hiểu hỏi mẹ. “khụ khụ ….. khụ khụ….” Do lâu, Trác Hy Văn lại ho ra máu.

      “Mẹ! Mẹ! Mẹ sao vậy?” Trác Trác hoảng loạn dùng bàn tay cầm lấy khăn tay giúp mẹ lau máu tươi ở khóe miệng.

      “khụ khụ …… Trác Trác, đồng ý với mẹ ….. nhất định, khụ khụ ….. nhất định phải nghe lời mẹ… đừng kể cho bất cứ ai nghe chuyện này! Biết chưa? Khụ khụ…..” máu đỏ thẫm đẫm cả khăn tay, cũng khiến môi còn chút máu, nhìn mà phát hoảng.

      “Mẹ, con nghe lời! Con nghe lời! Trác Trác kể cho ai chú Tiếu là cha con, Trác Trác ai cũng kể! Mẹ, mẹ đừng ho nữa….” bị màu đỏ thẫm trước mắt khiến cho hãi phát khóc. “Ngoan… con ngoan.” Bà nhọc nhằn nhấc tay khô gầy vuốt ve mái tóc đen mềm mại của con , “Đây là …. nhật ký của mẹ,” Bà chầm chậm rút ra từ gối mấy quyển nhật ký dày trịnh trọng đặt vào lòng con , nhưng hành động này lại đủ để khiến bà mồ hôi nhễ nhại, ho càng mạnh hơn, “Đồng ý với mẹ phải…. phải ….. khụ khụ… bảo vệ nó tốt, cho tới khi, khụ khụ …. Tới sau khi con tốt nghiệp trung học…. mới có thể xem! Đây là … khụ khụ …. bí mật của con và mẹ. thể, khụ khụ…… để người khác nhìn thấy!” Đôi mắt trũng sâu nhìn đứa con , sốt ruột chờ đợi lời hứa của nó. “Ừ!” Thấy khẩn thiết của mẹ, vội vàng lanh lợi gật gật đầu, “Trác Trác nghe lời mẹ!” cẩn thận đặt cuốn nhật ký vào trong cặp xách, “Nhưng, mẹ cũng phải nghe lời Trác Trác, được rời xa con nhé! Trác Trác nỡ bỏ mẹ!” “Mẹ cũng muốn rời bỏ con …. Mẹ nỡ bỏ con!”

      Thấy ánh mắt con tràn đầy cầu xin, kiên cường trong tim cũng thể kìm nén được, nước mắt chảy xối xả. Bà ôm con vào lòng, trái tim chết từ bao năm lúc này lại như có dao khoan đẫm máu tươi, “Mẹ, rất nỡ bỏ con! Rất nỡ bỏ con!” “Vậy mẹ rời bỏ con ư?” tròn mắt mong đợi, hy vọng mẹ nhanh hứa với . “khụ khụ …. Nếu Trác Trác có thể…. giữ bí mật giữa mẹ và con, khụ khụ ….. có thể nghe lời cha con —— chú Tiếu và vợ chú …… khụ khụ ….. nghe lời dì Dư Tú Trung….. khụ khụ…..” Gương mặt bà nhòe nhoẹt nước mắt, khóc thành tiếng.

      Cho tới tận hôm nay, bà mới phát , bản thân trước đây luôn chìm đắm trong ai oán bị ruồng bỏ và tùy thích ngược đãi bản thân, đến nỗi cách ly đứa con duy nhất của mình ở bên ngoài. Bà chỉ khiến con có tình của người cha, còn nỡ cho con tình của người mẹ! Bà hoàn toàn nợ con nhiều như thế! Trước đây, bà chưa từng làm tròn trách nhiệm của người mẹ, càng chưa từng thực nghĩa vụ của người mẹ, nhưng bây giờ, đến tư cách đền bù tình cho con bà cũng đều có! , , bà thể khiến nó thất vọng thêm nữa! “Nếu …. Con làm tốt ….. mọi thứ,” Bà lau nước mắt, gương mặt trắng bệch miễn cưỡng nở ra nụ cười, “Mẹ, quay trở về ….. mãi mãi, mãi mãi …. ở bên cạnh Trác Trác của mẹ!” Trác Trác, mẹ rất muốn ở cùng con mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi. Nhưng đáng tiếc, thượng đế lại chưa nghe được tiếng kêu gào trong tim bà —— bà đem theo mối hận còn lại của cuộc đời, đem theo lời hứa của con , mãi mãi, mãi mãi, mãi mãi ….. rời bỏ đứa con của mình.

      “Mẹ, con giữ bí mật của chúng ta, con cũng nghe lời Tiếu Thiên Hào và mẹ Tú Trung. Con tuân thủ giao ước của chúng ta! Nhưng tại sao mẹ lại giữ chữ tín?” Nước mắt ngập tràn, chầm chậm chảy xuống hai má, như máu trong tim cách nào ngừng chảy, “tại sao mẹ có thể thê lương đến chết vì người đàn ông mẹ, lại muốn vui vẻ sống vì con mình? lau sạch nước mắt má, bước vào căn phòng nối liền văn phòng thay bộ váy màu xám bạc chỉnh tề, đồng thời thay kiểu tóc đuôi ngựa bằng búi tóc già giặn, sau đó lấy ra bộ trang điểm tỉ mỉ thêm lớp mỏng. 10h rồi, nghi lễ quyên tặng tiền sắp kết thúc, là thời gian chủ trì hội nghị nhân viên. Cuối cùng kiểm tra lại trong gương lần, ra khỏi văn phòng, đúng lúc Tần Như định gõ cửa bước vào, cùng nhau vào thang máy.

    5. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 14: chàng đẹp trai mắt xanh bắt chuyện và chàng đẹp trai kính đen đến thăm.

      Hội nghị tiến hành vô cùng sôi nổi, rất nhiều phương pháp mới của Tiếu Trác đều được các quản lí và nhân viên ủng hộ và hưởng ứng, dồn dập bày mưu hiến kế, đến nỗi ban đầu hội nghị phải kết thúc vào buổi trưa lại tiếp tục tới tận buổi chiều mới xong.

      Cuối cùng Tiếu Trác và Tần Như rảnh hơn, vốn định nhân cơ hội này dạo Trung Hoàn, kết quả cuộc điện thoại gọi tới, bên công ty Đài Loan xảy ra vài việc, cần gấp Tần Như qua đó giải quyết, hai người mệt cả ngày chỉ còn cách lập tức nhanh chóng ra sân bay.

      Tiễn Tần Như lên máy bay qua Đài Loan, Tiếu Trác gọi taxi tới Trung Hoàn.

      Xuống xe, mình dạo các cửa hàng ăn uống náo nhiệt đường, ở cuối đường có quán ăn chay, mặt tiền cửa hàng lớn nhưng kinh doanh phát đạt. thích những nơi náo nhiệt, nhưng lại thích mình nơi đây, có lẽ do quán này là trong số ít nơi ghi lại thời kỳ sống độc của và mẹ.

      *********************************************

      Hai ngày vừa rồi, luôn lặng lẽ theo bước chân hình bóng đó, tỉ mỉ quan sát đôi lông mày đen của , đôi mắt sáng của , rất giống, dường như muốn hò reo nhảy nhót, muốn chặn ngang ôm vào lòng! nhớ và cả gia tộc kỳ vọng bao lâu, tìm kiếm bao lâu bóng hình này, dường như dám tin vào vận may của bản thân, có điều vẫn phải làm xác nhận cuối cùng, vì trái tim chờ đợi bao năm của cả gia tộc chịu nổi chút sơ suất. Khi nhìn thấy bóng dáng đó bước vào quán ăn chay, mặt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, thể sai, gần như có thể xác định trăm phần trăm chính là người luôn tìm kiếm….

      Giống như mọi khi Tiếu Trác tìm góc tương đối yên tĩnh ngồi xuống. Cho dù chưa tới thời gian ăn tối, vẫn kêu hai món chay trước đây mẹ nhất định gọi: sườn chua ngọt và gạch cua hồng, lặng lẽ nhấm nháp ký ức ở bên mẹ.

      “Tôi có thể ngồi xuống ?” kèm với giọng đàn ông như có nam châm, “vật thể to lớn” ngồi đối diện với Tiếu Trác.

      “Xin mời, cứ tự nhiên” ngẩng đầu nhìn chàng đẹp trai tóc đen có đôi mắt xanh thẫm đối diện, gật gật đầu, gắp miếng sườn chua ngọt làm từ bột mỳ và ngó sen vào miệng. Kỳ lạ, sao lại cảm thấy tên con lai trước mặt này có chút như từng quen biết?

      “Có thể chuyện với ?” Người đàn ông tóc đen vừa tuấn lại nhã nhặn dùng ánh mắt xanh thẳm chân thành nhìn .

      “Tiếu Trác.” giơ tay phải lịch giới thiệu. Lần đầu những phản ứng đối với việc bắt chuyện cả gã đàn ông xa lạ còn có cảm giác thân thiện ra được, “Chúng ta quen nhau ?”

      “Tôi nghĩ là có.” Người đàn ông tóc đen nắm tay , mà cầm lên, để lại dấu ấn nụ hôn thuần khiết lên mu bàn tay trắng nõn, “Tôi là Mark Blank.”

      “Blank?” Tiếu Trác khó mà tin được, kinh ngạc kêu lên.

      ********************************************

      “Này, chào buổi tối!”

      “Chào buổi tối!” chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa lớn Lãnh trạch*(ngôi nhà họ Lãnh), Tiếu Trác nhìn theo hướng có giọng , chỉ thấy cậu thanh niên đeo kính đen, đội mũ lưỡi trai cười rất đẹp với mình, dưới ánh đèn đường, hàm răng cậu ta cực kỳ trắng, “Cậu tìm ai?”

      “Em tìm Lãnh Vũ Hiên, bác Lưu, đương nhiên nếu chị là Tiếu Trác, em cũng tìm chị.” Cậu thanh niên dưới kính đen lại lộ ra nụ cười sáng như ánh mặt trời, đồng thời thân thiện giơ tay ra.

      “Tôi là Tiếu Trác.” Lịch bắt tay xong, Tiếu Trác cẩn thận đánh giá cậu thanh niên trước mặt, có thể khẳng định mình quen người trước mắt này, dù nụ cười này dường như gặp ở đâu, “nhưng tôi quen cậu.”

      “Điều này đều trách họ ngốc nghếch của em, ấy bí mật kết hôn, dẫn tới việc đến chị dâu cũng quen em, em là út ít của Lãnh gia, cũng là em chồng nhất của chị – Lãnh Vũ Trách, sao em và bác Lưu đều nhắc tới em?”
      ”Rất may là bọn họ ai nhắc về câu với tôi, càng may Lãnh Vũ Hiên công tác ở nước ngoài, bác Lưu cũng Tây Tạng bái phật phải ngày kia mới trở về. Mà trước khi tôi xác nhận thân phận của cậu sợ rằng thể mời cậu vào nhà.” Tiếu Trác vẫy vẫy tay, nhìn vào ba lô dưới chân cậu ta, xem ra cậu ta đến đây mượn phòng ở.

      “Đám người có chút thân tình này!” Cậu thanh niên rất tức giận, từ túi quần lấy ra điện thoại bấm số “Em gọi trai em xác nhận …. Chết tiệt, thể kết nối!”

      “Lãnh Vũ Hiên khi ra nước ngoài công tác hiếm khi mở máy.” Tiếu Trác bình tĩnh nhếch khóe miệng, thời gian này, Lãnh Vũ Hiên đa số “tiệc thân mật” với người đẹp nào đó trong phòng.

      sao, em gọi cho bác Lưu.”

      “Bác Lưu thời gian bái phật đoạn tuyệt với tất cả liên hệ với thế giới bên ngoài.” Tiếu Trác lại lần nữa tốt bụng nhắc nhở.

      “Chết tiệt…” Nghe bận đầu bên kia điện thoại, Lãnh Vũ Trách đành cất điện thoại, bỏ kính xuống, điệu bộ như mất chó con nhìn Tiếu Trác xin xỏ, “Chị dâu, chị nhẫn tâm để em ngủ ngoài đường phố chứ, ngày mai em có thông báo, cả ngày hôm nay lại ngồi máy bay, mà chỗ ở của em ở Hồng Kông lại bị đám paparazzi vây kín…..”

      “Tôi biết tại sao cậu lại quen mắt thế, cậu là diễn viên họ Đoạn.” Tiếu Trác nhìn cậu thanh niên bỏ kính đen xuống bỗng nhiên tỉnh ngộ, xem qua vài bộ phim mà cậu ta diễn.

      “Quá tốt rồi, chị dâu, chị nhận ra em rồi! Nghệ danh của em là Đoạn Vũ, vì “Đoạn” là họ mẹ em.” Lãnh Vũ Trách cảm kích đeo túi lên, dáng vẻ như muốn cùng Tiếu Trác vào nhà.

      “Nhưng cậu vẫn thể cùng vào với tôi, tôi chỉ nhận ra cậu là diễn viên Đoạn Vũ. Nhưng cậu vẫn thể chứng minh quan hệ của cậu và Lãnh gia.”

      “Em ngất mất, chị dâu, chị bắt bẻ, em dù sao cũng là ngôi sao, làm sao có thể nhận họ hàng lung tung được chứ?”
      có cách nào, quy định nhà tôi khá nghiêm, trừ phi cậu chứng minh cậu là người nhà họ Lãnh, nếu tôi có cách nào để cậu …….”

      “ Chuông…….”

      “Alo ——” Tiếu Trác liền lấy điện thoại reo ra khỏi túi, giọng điệu bình tĩnh thận trọng lập tức biến thành mềm mại, “….. Vũ Hiên …. Em có ăn chơi trác táng ở ngoài, đừng những lời đau lòng thế, em đứng trước cửa nhà …. Vâng, bác Lưu ngày kia mới về … Em gặp cha ….. yên tâm , em làm những việc vui đâu … Người đó , Vũ Hiên, bây giờ đứng trước cửa có diễn viên tên Đoạn Vũ, cậu ta là em họ Lãnh Vũ Trách … Vâng, em để cậu ta nghe.” Tiếu Trác vừa vừa đưa điện thoại cho Lãnh Vũ Trách, “Vũ Hiên muốn cậu nghe.”

      “Alo, ạ, là em đây!” Lãnh Vũ Trách nhìn thay đổi trước sau của Tiếu Trác bên cạnh với vẻ khó đoán, nhận điện thoại đặt lên tai….

      “hừ, ai em ăn no rửng mỡ, có việc gì làm, em đến Hồng Kông là để quay phim. Chỉ là gặp phải tính huống đặc biệt mới tới chỗ ở nhờ …. Biết rồi, thông báo kết thúc là em ngay, tưởng rằng em vui lòng ở đây… Vâng, em để chị dâu nhận!” Lãnh Vũ Trách đưa điện thoại lại cho Tiếu Trác.

      “Em biết rồi, Vũ Hiên….. Em chăm sóc tốt cho cậu ta… phải về sớm nhé, alo —— alo—— alo….” Điện thoại bị ngắt, Tiếu Trác trong lòng thầm chửi rủa chục lần , sau đó nhanh chóng nở nụ cười, nhìn Lãnh Vũ Trách, “Mau vào .”

      “Cảm ơn, chị dâu!” Lãnh Vũ Trách lại lộ ra nụ cười rạng rỡ. Nhấc hành lý theo Tiếu Trách vào nhà. Có vẻ như bà chị dâu mà ông cưới này đơn giản, ràng là kiểu phụ nữ mạnh mẽ sấm rền gió cuốn, nhưng khi nhận điện thoại của mình chốc lát thay đổi thành nàng dâu bé bị ức hiếp, rốt cục là do tình khiến ấy thay đổi như vậy, hay là ……

      *********************************************

      Vừa chớp mắt, Lãnh Vũ Trách ở nhờ Lãnh trạch 4 ngày rồi, may mà bản thân cậu ta cũng nhiều việc, thêm nữa bác Lưu cũng từ Tây Tạng về, nên Lãnh Vũ Trách cũng chưa gây ảnh hưởng lớn tới công việc ở ngoài của Tiếu Trác.

      “bác Lưu, hôm nay ăn gì?” Hiếm có thời gian nghỉ ngơi nửa ngày, Lãnh Vũ Trách ngủ tới tận bữa tối mới dậy.

      “Canh đậu phụ và đầu cá mặn, gà dầu mè và cải xanh, nấm hương.” Bà Lưu vừa bận rộn thái rau vừa trả lời.

      “Chị dâu ạ?” Lãnh Vũ Trách đổ cốc sữa từ trong tủ lạnh, tìm tung tích Tiếu Trác khắp nơi.

      ấy phải muộn chút mới về, ăn cơm cùng chúng ta.” Bà Lưu cho đầu cá và rau vừa thái xong vào nồi đất.

      “Bác Lưu, bác có thấy chị dâu giống người làm , mỗi ngày sáng 9h chiều 5h.” Thời gian rời nhà và thời gian về nhà của Tiếu Trác luôn rất có quy luật, còn thường xuyên bận rộn trong thư phòng tới rất muộn, giống như nhân viên làm vậy.

      “Là bác để ấy ra ngoài, bình thường ấy bị trai cậu áp bức, hiếm có thời gian như bây giờ có thể để ấy ra ngoài cho khuây khỏa.”

      “Cháu cảm thấy chị dâu giống thiên kim tiểu thư bình thường. Chị ấy giống như người phụ nữ có nghiệp.”

      “Lại lung tung, phu nhân vừa nhìn đúng là vợ hiền mẹ tốt, tay nghề nấu cơm của ấy rất tuyệt, nào giống mẫu phụ nữ mạnh mẽ chỉ biết làm việc biết cuộc sống đó chứ.”

      “Bác Lưu, cháu thấy, chị dâu là người hoàn mỹ trong mắt bác.”

      “tiểu tử thối, phu nhân có chỗ nào được chứ, cậu đừng có giống thiếu gia dường như lúc nào cũng bới lông tìm vết.”

      “Bác Lưu đừng lo. Theo con mắt và kinh nghiệm đàn ông, cháu sớm muộn gì phát ra điểm tốt của chị dâu. Người mà trong lòng mến tiếp xúc lâu phát khuyết điểm của đối phương, bởi vì hai bên đều quá hi vọng đối phương hoàn mỹ; cũng như vậy, người mà trong lòng chứa đựng căm ghét tiếp xúc lâu phát ra ưu điểm của đối phương, bởi vì khuyết điểm của con người có hạn, lúc tìm ra khuyết điểm, chú ý ra ưu điểm của đối phương. Huống hồ chị dâu gần như là người hoàn mỹ.” Lãnh Vũ Trách vừa vừa uống cạn cốc sữa, kỳ lạ, tại sao chị dâu thể mặt giỏi giang cho trai thấy nhỉ?

      Đến tận 7h tối Tiếu Trác mới về tới Lãnh trạch, giống như trước đây, vừa về liền giam mình trong thư phòng.

      “Cộc …. Cộc…. cộc”

      “Bác Lưu, mời vào.” Tiếu Trác ngẩng đầu, tiếp tục nhìn báo biểu trong máy tính.

      “Này, em giúp bác Lưu mang cho chị chút trà.” Lãnh Vũ Trách giơ chiêu bài mỉm cười của mình, bước vào thư phòng của Tiếu Trác.

      “Cảm ơn” Tiếu Trác đổi sắc giọng, đóng báo biểu cửa sổ, quay lại Lãnh Vũ Trách với nụ cười giống như thế.

      “Rảnh , chuyện chút , chị dâu.” Lãnh Vũ Trách tự mình ngồi xuống ghế sô fa trong thư phòng bắt đầu rót hồng trà.

      “Đương nhiên.” Tiếu Trác nghĩ đằng nẻo, đứng dậy rời khỏi máy tính, ngồi cạnh Lãnh Vũ Trách ghế sô fa.

      “Chị dâu, chị biết về trai em bao nhiêu? Hoặc em muốn chị hiểu sở thích của trai em ?”

      “Đương nhiên. ấy thích tennis, thích leo núi, thích làm việc có quy luật, thích ăn đồ ăn Quảng Đông.” Tên tiểu tử này muốn đến làm gián điệp ư, “Chị nhớ mỗi sở thích của ấy.”

      “Ha ha, chị dâu, chị cứ như khán đài. Khi chị những lời này, mắt phải mơ màng đầy ắp tình mới thể thành ý.” Lãnh Vũ Trách cười khách khí, ánh mắt trong veo của Tiếu Trác khiến nghĩ tới nha đầu Bình Phàm ngoài miệng tự nhận thích , thực ra trong lòng lại xem là thần ôn dịch.

      “Chị nghĩ cậu diễn kịch tới nỗi nhập tâm rồi, mới có thể cảm thấy cuộc đời giống như kịch.” Tiếu Trác cười cười, thay đổi sắc mặt, ăn điểm tâm bà Lưu hâm nóng cho.

      “Chị dâu, trước mặt người ngay vòng vèo, chị phải trái hồng mềm, tùy ý em thích bắt nạt thế nào bắt nạt. Thực ra trai em thích phụ nữ độc lập, tính tình của chị đúng là thứ em rất thích, chị tội gì lại biến bản thân thành túi trút giận?”
      ”Chị cũng với cậu. trai cậu vì sao lấy chị, chị nghĩ gia tộc nhà cậu chắc ai nấy đều biết, người cuối cùng biết việc này là chị tuy đau khổ, nhưng thể thay đổi tình cảm của chị đối với trai cậu. Chị giả vờ gì cả, chỉ là tình như vậy, trong nội tâm chị, phải cậu – người ngoài cuộc có thể hiểu được.” lịch với tên tiểu tử này bằng chủ động ra đòn.

      “Ha ha ha, chị dâu, em thực nên tìm cơ hội để giới thiệu cho chị quen tiểu nha đầu Bình Phàm. Hai người thực rất giống nhau, đều dám giương đôi mắt trong veo những lời dối lòng.” Lãnh Vũ Trách cười, chị dâu và Bình Phàm của nhất định gặp lần đầu như quen thân, ngưu tầm ngư, mã tầm mã, “chị dâu, chị và trai em đều thích tự mình mệt mỏi, cả hai người liều mạng bới lông tìm vết, người liều mình cách miễn cưỡng. Thực ra cuộc sống cần gì phải mệt mỏi vậy, phơi bày nội tâm là được mà. Bất cứ ai tiếp xúc lâu phát ra khuyết điểm của đối phương, tương tự, cũng nhớ được ưu điểm của nhau, chị và ông em cuối cùng cũng vì ưu điểm của nhau mà nảy sinh tình cảm.” đôi vợ chồng thông minh bị thế tục che giấu, tương lai của bọn họ chừng rất thú vị.

      “Cảm ơn chỉ bảo của cậu, cảm tình của chị đối với trai cậu đủ để duy trì cuộc sống của chị và trai cậu rồi.” Tên ngu ngốc này, còn cho rằng mình là cao thủ tình trường, “Ngại quá, chị phải về phòng ngủ rồi.”

      “chị dâu, em ủng hộ chị, hi vọng chị giành thắng lợi trong cuộc đấu tranh tình này.”

      “Cảm ơn, chị thích đấu, giữa chị và trai em chỉ có tình , có chiến đấu.” những lời đến bản thân còn cảm thấy buồn nôn, Tiếu Trác thở hổn hển về phòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :