1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu - Cô Nham Nhuỵ Vy (Hoàn - 71c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 5: Lần đầu giao chiến.

      làm cái quái gì vậy?” đây là câu đầu tiên khi Tiếu Trác cầm danh thiếp tìm thấy trụ sở chính của tập đoàn Lãnh Thị tại Hồng Kông gặp Lãnh Vũ Hiên, “12 giờ xuống sân bay, vậy mà 3h30 mới tới đây! Taxi của Hồng Kông đều giảm tốc độ à?”

      “Người đàn ông đẹp trai!” Rút ngắn khoảng cách để thưởng thức Lãnh Vũ Hiên như con bạo long tới lui, Tiếu Trác đừng được thốt lên trong lòng. Động tác tay chân đều hết sức quyến rũ, còn đẹp trai hơn cả trong tạp chí và kính viễn vọng! Có điều, đáng tiếc:

      Da trắng mịn —— mang hơi hướng phụ nữ;

      Lông mày đen —— dinh dưỡng dồi dào;

      Mắt to có thần —— giống như chuông đồng

      Sống mũi cao—— gò đất nổi lên mặt phẳng, cao vút;

      Môi đầy đặn —— giống như lòng non đỏ nướng (Jini: nghĩ mà thèm);

      Răng trắng —— nhất định dùng bột tẩy trắng đánh răng, ô nhiễm nghiêm trọng.

      Thêm nữa: Tính cách nóng nảy, bụng dạ hẹp hòi, nghiêm túc trong mối quan hệ tình cảm, kết giao lung tung, chịu làm việc, ây —— kẻ công tử bột bề ngoài ngọc ngà, bề trong xơ mướp.

      “Này, chứ! Lưỡi bị mèo tha mất rồi à? Tôi đợi giải thích của đây!” Thấy Tiếu Trác mê mẩn nhìn mình, Lãnh Vũ Hiên khinh thường, hừ lạnh tiếng trong lòng, “con của ngựa giống, cho dù vẻ ngoài có tao nhã mấy, thực chất bên trong đều mê zai, đúng là bại phụ vô thuần nữ!*”.

      “Xin lỗi, tôi lạc đường, vì thế nên…..” Vừa nhìn bộ dạng ngạo mạn của Lãnh Vũ Hiên, Tiếu Trác càng đoán được tên chủ nghĩa Sô-vanh* trước mắt nhất định cho rằng mình bị mê hoặc bởi “dung nhan xinh đẹp” của ta, dứt khoát ra vẻ con nhà lành, lời e thẹn.

      “Hừm, đúng là thiên tài!” Ngốc nghếch trời sinh có, “Ngày mai em đăng ký kết hôn với ! Hơn nữa bố mẹ em sao thể tham gia hôn lễ của chúng ta chứ?” Tiếu Trác khoe ra bộ dạng muốn công bố hôn lễ cho toàn thiên hạ, ‘Vũ Hiên, biết , kết hôn với là giấc mơ em cho rằng mãi mãi thể nào thực được, bây giờ mộng đẹp cuối cũng cũng thành , em sao có thể cho mọi người đều…”

      “Thư ký Lưu, bảo lái xe đưa Tiếu tiểu thư về khách sạn!” quan tâm tới cảm xúc của Tiếu Trác, Lãnh Vũ Hiên chút khách khí đưa ra lệnh đuổi khách.

      Sau khi người lái xe trầm lặng ít lễ phép đưa tới tận phòng khách ở khách sạn, Tiếu Trác “buồn bã” lập tức đổi ngay khuôn mặt bất mãn, trở về vẻ cương quyết bướng bỉnh thường ngày.

      làm gì đấy? “ Điện thoại cho người bạn thân ở Đài Loan, Tiếu Trác lộ nụ cười đầu tiên sau khi tới Hồng Kông.

      “Trác Trác!” Vừa nghe là Tiếu Trác, Tần Như vứt hết những lo lắng công việc để hỏi thăm tình trạng Trác Trác, “bồ thế nào rồi? Tên họ Lãnh có bắt nạt bồ ?”

      “Mình rất tốt, đừng lo, mọi thứ đều trong tầm tay.” Tiếu Trác cười an ủi người bạn thân lo cho mình, “Lãnh Vũ Hiên quyết định đăng ký kết hôn, như thế mình cần lo khi ly hôn gây ồn ào.”

      “Thế mà còn kêu “mình rất tốt” ư? Tiểu thư, bồ lảng tránh đấy à? Bồ muốn kết hôn với người đàn ông bồ ! Trao thanh xuân cho kẻ xa lạ bồ hơn nữa còn căm hận cha bồ, bồ cho rằng đáng ư? Bồ vì thế mà hối hận cả đời!” Tần Như nắm lấy cơ hội cuối cùng cố gắng khuyên nhủ bạn mình quay đầu. Lúc này, hận thể trói Tiếu Trác về Đài Loan, sau đó nhìn trong não ấy có phải bị người ta đổi thành tinh bột luộc nước .

      “Vì Roland, mình cảm thấy rất đáng.” Tiếu Trác vờ như để ý cười cười.

      “Chệt tiệt! Bồ còn ngang! Vì người cha bạc tình có trách nhiệm hy sinh nhiều như thế có đáng ? Những năm vừa rồi, bồ vì Tiếu gia làm biết ít việc đó ư? Về đây , đừng quan tâm tới ân oán chết tiệt đó, bồ có nghĩa vụ bảo vệ Tiếu gia cả đời!”

      “Đừng nữa, Tiểu Như.” ngắt lời khuyên của Tần Như, “vì ai quan trọng, quan trọng là việc mình quyết định mình thay đổi. Bồ yên tâm, mình trở về rất nhanh thôi.”

      “Bồ là đứa ngốc đệ nhất thiên hạ!” To giọng mắng, Tần Như đành thở dài, biết bản thân sao có thể cùng với đứa còn cố chấp hơn mình trở thành phần tử ngoan cố.

      “Vậy , bạn tốt của đứa ngốc đệ nhất thiên hạ, bây giờ có thể công việc với đứa ngốc đệ nhất thiên hạ chưa?” Tiếu Trác ra vẻ giọng mộc mạc hỏi.

      “Aa ——” ấy lại có tâm trạng đùa được, Tần Như hét to vài giây vào trong tai nghe, trút hết tức giận trong lòng, sau đó mới giọng trong veo mới bắt đầu bàn việc công ty, “theo như ý bồ, mình sắp xếp xong các chứng cứ thâm hụt của các vị nguyên lão. Tối nay bận nốt mấy việc trong tay, ngày mai mình Hồng Kong xử lí việc này. Đúng rồi, báo cho bồ tin vui, mức tiêu thụ của Roland- Andy kỳ này, độc chiếm 65% định mức thị trường thời trang mùa thu này. Bây giờ có rất nhiều tạp chí thời trang danh tiếng muốn hẹn trước chúng ta để phỏng vấn. Trong đó có hai tờ báo còn là trong những tạp chí thời trang nổi tiếng nhất ở Hồng Kông.”

      “Quá tốt rồi, nhất định phải hết sức phối hợp với bọn họ, đặc biệt là bên Hồng Kông.” Tiếu Trác phấn khởi , “như thế đến phí tuyên truyền chúng ta cũng tiết kiệm được.”

      “Chỉ có bồ mới biết tính toán?” Tần Như bên kia đầu điện thoại cũng rất vui mừng, “Ngày mai thu nhận hết lũ chuột lớn, mình làm việc với bên tạp chí về việc phỏng vấn. Còn nữa, chi phiếu bồ đưa cho Tiếu Thiên Hào bị trả về nguyên xi, bồ xem mình có phải gửi k?”

      “Bỏ , đưa khoản tiền đó cho phòng thiết kế và phòng tuyên truyền!” biết tính cố chấp của Tiếu Thiên Hào kém gì mình, ông ta trả chi phiếu về nhận lại, “Mình muốn tăng thời gian quảng cáo cho công ty ở Hồng Kông, bồ nhanh chóng đàm phán với bên đài truyền hình xem.”

      “Được rồi, sau khi tới Hồng Kông, mình làm ngay lập tức. Tăng thêm vài cửa hàng tiêu thụ ở Hồng Kông, bồ có bằng lòng ?”

      “Chọn địa điểm rất tốt, có điều mặt tiền ở Trung Hoàn* phải tăng thêm vài chục m2. Bồ làm .”

      “Được, mình làm.” Tần Như gấp máy tính, mệnh lệnh cho Tiếu Trác đầu kia điện thoại: “Mình ở Hồng Kông 5 ngày, bồ đến gặp mình hay mình tìm bồ?” nhất định phải tận mắt thấy bạn thân sao mới yên tâm.

      “Mình biết rồi, vậy ngày kia nhé, mình tới khách sạn tìm bồ.” Tiếu Trác biết Tần Như rất lo cho mình, “Có lúc mình nghĩ, thực ra mình rất may mắn, vì mình có được người bạn bù đắp cho những thiếu sót của đời mình.” Tiếu Trác thành .

      “Muốn chết rồi, khó chịu quá !” Tần Như cười mắng bạn, thực tâm lại đau lòng cho cảnh ngộ của bạn, “Chăm sóc tốt cho bản thân, mình thích nhìn thấy gương mặt tiều tụy.”

      “Yên tâm, mình dọa được cậu đâu, ngày kia gặp nhé!”

      Note:

      bại phụ vô thuần nữ: cha đê tiện thể có con đức hạnh

      Chủ nghĩa Sô – vanh: tự cho mình hơn người

      Trung Hoàn* trung tâm chính trị và trung tâm thương mại cao cấp ở Hồng Kông

    2. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 6: Mất nhẫn cưới

      Ngày hôm sau.

      rất đúng giờ!” Lãnh Vũ Hán tuyên dương, đánh giá từ xuống dưới Tiếu Trác son phấn đứng trước mặt, đôi mắt đen sẫm trong veo khiến người khác nhìn ra suy nghĩ giấu bên trong, chiếc mũi đẹp đẽ làm cho đôi má trắng nõn càng sức sống, đôi môi khuôn đỏ, mềm, đẹp đẽ, kết hợp với bộ đồ vừa khít thanh nhã mà khoa trương, trong số rất nhiều phụ nữ mà quen biết, tuy thể là vô cùng diễm lệ, nhưng lại tao nhã sáng ngời khiến người ta dừng bước nỡ rời.

      “Có tài xế của , nhờ phúc mà em bị lạc đường.” Tiếu Trác đối lại đúng mực tuyên dương của Lãnh Vũ Hiên.

      châm biếm hôm qua chủ nhà đưa xe ra đón chứ?” Lãnh Vũ Hiên nhướng nhướng mày. Thú vị, ngờ loại mê trai cũng có mặt nhanh trí.

      “Sao có thể? xuất thân danh môn vọng tộc, đương nhiên còn hiểu giao tiếp hơn đứa con hèn mọn này. Em làm sao dám múa rìu qua mắt thợ, ám chỉ hiểu lễ nghi chứ?”

      thú vị hơn tôi tưởng tượng!”

      Lãnh Vũ Hiên suy nghĩ nhìn người đẹp thanh tú trước mắt. Lợi hại, chỉ vài câu khiến tốn chỉ chế giễu ngạo mạn vô lễ của , còn thể được cá tính bản thân. Nếu phải là người của Tiếu gia, chừng có cảm tình với ngay lập tức. Con của Tiếu Thiên Hào quả nhiên thủ đoạn tình trường, “ chừng tôi nhanh chóng !” Lãnh Vũ Hiên vẻ đùa quái ác thổi bên tai .

      … đáng ghét!” Giật mình cẩn thận để lộ bản tính, Tiếu Trác vội vàng vờ hờn dỗi, trách Lãnh Vũ Hiên năng tùy tiện.

      thôi, công chứng viên đợi chúng ta!” Lãnh Vũ Hiên nén nổi bật ra tiếng cười, mê trai đúng là mê trai, dụ dỗ chút là nguyên hình.

      Sau nghi lễ đơn giản, Lãnh Vũ Hiên và Tiếu Trác chính thức kết thành phu thê.

      “Vũ Hiên, Vũ Hiên, đợi ?” Tiếu Trác bước theo sau Lãnh Vũ Hiên. “ đợi chút mà!”

      “Tôi phải về công ty. tự gọi xe về khách sạn , lát sau lái xe đón đến nhà họ Lãnh!” Lãnh Vũ Hiên lạnh băng chán ngán nhìn trước vợ mới cưới thở hổn hển.

      “Nhưng hôm nay là ngày tân hôn của chúng ta, cùng em sao?” Tiếu Trác dáng điệu cam lòng kéo tay áo Lãnh Vũ Hiên.

      “Tôi rảnh!” Lãnh Vũ Hiên thô lỗ hất tay níu của Tiếu Trác, bước nhanh về phía xe đỗ.

      “nhưng,” Tiếu Trác sán lại lần nữa, tủi thân làm nũng : “Chiếc nhẫn cưới tặng em to quá, người ta đeo vừa……”

      “Vậy đừng đeo!” Lãnh Vũ Hiên bực mình vứt chiếc nhẫn trong tay Tiếu Trác cùng nhẫn kết hôn của mình ra tận luống hoa cách mấy chục mét.

      “Đừng——” Tiếu Trác đầu tiên đóng kịch nắm vạt áo Lãnh Vũ Hiên đau khổ kêu lên: “ điên rồi! Đó là vật hẹn thề của chúng ta đấy?”

      Tiếp đó giống như nữ diễn viên chính trong phim truyền hình dài tập chạy như bay tới luống hoa, quỳ xuống bãi cỏ lo lắng mò mò lại, tìm kiếm nhẫn kết hôn của “chồng”.

      “Đồ đàn bà ngu xuẩn!” Coi thường nhìn dáng Tiếu Trác đau khổ rối ren, Lãnh Vũ Hiên vui vẻ bước vào xe, khởi động máy, “Vèo——” rời khỏi phòng đăng ký kết hôn.

    3. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 7: Tác dụng kỳ diệu của nhẫn kết hôn.

      “Ồ ——” Nhìn xe Lãnh Vũ Hiên lái ra đường cái, Tiếu Trác ngừng ngay hành động điên cuồng tìm kiếm, ngồi thảm cỏ thở phào tiếng. Đúng là tên phá gia chi tử! Có bao nhiêu người đến bột mì còn chưa từng ăn qua, vứt kim cương đắt giá như vứt hòn đá, Lãnh Thị đúng là gia môn bất hạnh!

      “Ở đâu đây?” ngồi chút, Tiếu Trác tiếp tục kiên trì hành động tìm kiếm. Chuyện đùa, thứ tên khốn đó vứt lại là bạch kim và kim cương, làm gì có chuyện nhặt.

      “ha, cuối cùng mình cũng tìm thấy rồi!”

      Hát khẽ bài ca dao Ireland bà trẻ dạy, Tiếu Trác vui vẻ bước vào cửa hàng đá quý nổi tiếng, ai ngờ vừa bước vào cửa liền bị hắt kem chocolate đầy người.

      quan tâm bộ đồ màu xanh bị hỏng bởi nước, Tiếu Trác vội vàng trượt xuống ôm “hung thủ ” ở dưới đất, “Ngoan, khóc, khóc…..”

      “Oa… đau quá! Em đau quá! Em làm, em có làm …. oa…….” Bé đẹp trai toét miệng đầy răng sữa oa oa khóc ngừng.

      “Oa….. đau quá! Quần áo của chị đều bị hỏng rồi! Chị có làm, chị làm … oa…” Thấy cậu bé đẹp trai nước mắt ngừng tuôn, Tiếu Trác dứt khoát học , cũng khóc.

      Tức khắc, lớn bé cùng khóc ầm ĩ.

      “Oa….. hì! Chị đáng xấu hổ, lớn thế mà còn khóc!” cậu bé đẹp trai cuối cùng hết khóc lại cười, dùng tay mũm mĩm thịt lau má hồng của Tiếu Trác.

      “Hì! Em đáng xấu hổ, nam tử hán còn sợ đau!” Tiếu Trác cũng cười dùng ngón tay lau hai má quả táo của bé.

      “Em có, chị đổ oan cho em! phải vì đau mà em khóc, là vì……”

      “Rất xin lỗi, thưa . Chúng tôi đền bộ quần áo của …” Người nhà của cậu bé đẹp trai nghe thấy đến giải thoát cho bé nhất thời chưa tìm ra lý do.

      sao, ra tôi cũng thích ăn kem chocolate như cháu đây.” Tiếu Trác thân thiện đưa bé trong vòng tay trả lại cho đối phương. Nhìn diện mạo, tài tử giai nhân trước mặt chắc là bố mẹ của cậu bé.

      “Vậy ngại quá, bộ đồ của …. “thấy Tiếu Trác thành bộ đồ của diễn viên hí khúc*, cha mẹ bé đếu áy náy.

      sao, giặt qua là được mà.” Tiếu Trác cười cười, nguyên liệu may phục trang công ty thời trang của cực dễ giặt, “Tạm biệt, em trai !”

      “Tiểu thư!” Mẹ bé trai vội vàng gọi Tiếu Trác lại, chân thành : “Cửa hàng đá quý này do cha tôi mở, có lẽ chúng tôi có thể giúp .”

      “Quá tốt rồi, vậy phiền hai vị!” Tiếu Trác nhanh chóng nhận ý tốt của hai vợ chồng, “Tôi muốn bán đôi nhẫn này……”

      Sau khi từ biệt cả nhà nhiệt tình của cậu bé đẹp trai, tâm trạng Tiếu Trác càng vui, ngờ ngày thứ hai ở Hồng Kông liền quen biết gia đình hợp ý với mình đến vậy.

      “Chị ơi, mua hoa !” cột tóc đuôi ngựa nhìn Tiếu Trác tràn đầy kỳ vọng.

      “Được thôi, chị mua hết!” lấy ra vài nghìn đô la Hồng Kông trong túi da đặt vào tay bé , “những đồng này đưa hết em làm tiền mua hoa.”

      ạ?” Bé nắm tiền lạ lùng nhìn chị thanh tú trước mắt, như vậy mẹ có tiền mua thêm vài hộp phấn nước cho em trai học vẽ rồi!

      “Đương nhiên là !” Tiếu Trác cầm toàn bộ hoa hồng trong giỏ đưa lên mũi ngửi ngửi hài lòng, “sau đó chị lại tặng toàn bộ cho em, thiên sứ đáng !” cười đặt hoa hồng vào tay bé , trước khi bé kịp cảm ơn liền nhàng bước vào dòng người đông đúc.

      “Cảm giác làm việc tốt tuyệt!” Tiếu Trác thoải mái ngồi lên taxi, “đặc biệt là dùng tiền mồ hôi nước mắt của người khác chứ phải của mình.”

      bộ đồ của diễn viên hí khúc*(bộ đồ xuất trong kinh kịch, màu đen thể những nhân vật như Bao Chửng: chính trực, thiết diện vô tư)

    4. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 8: Vào sống nhà họ Lãnh

      Khi Tiếu Trác hát khẽ điệu hát dân gian bước vào khách sạn, nhìn thấy lái xe Lãnh gia đợi rất lâu ở phòng khách, tâm trạng vui vẻ mới nghiêm túc hơn, bản thân sớm quên việc Lãnh Vũ Hiên cho xe đến đón rồi.

      “Có phải do lớn tuổi mà trí nhớ chú được tốt, chú Trần? từ trưa mà chiều mới đưa người về!” Lãnh Vũ Hiên vắt chéo hai chân ngồi ghết sô fa phòng khách, lạnh lùng nhìn vợ gương mặt lo lắng và người tài xế lặng lẽ ít .

      “Xin lỗi, thiếu gia.” Chú Trần cứng nhắc nhận lỗi, mảy may có ý biện minh.

      , đây đều là lỗi của em!” Tiếu Trác vội vàng giải thích, tuy chú Trần kiệm lời ít , nhưng Tiếu Trác biết ông tốt với mình. Hơn nữa hôm nay vốn dĩ đúng là lỗi của , “Em vẫn tìm thấy chiếc nhẫn, nên về muộn, đừng……”

      “Tôi có chỗ cho chen miệng vào!” Lãnh Vũ Hiên chút khách khi ngắt lời Tiếu Trác, “ chuẩn bị xe, tôi phải tới chỗ Cố tiểu thư.”

      ”Vũ Hiên!” Tiếu Trác vội vàng kéo áo chồng mới cưới, vẻ mặt cầu xin và lúng túng : “Chúng ta kết hôn rồi, có thể đừng tìm Cố Lệ Na ?”

      “Xem ra biết ít việc của tôi!” Thấy vẻ mặt đau khổ của Tiếu Trác, Lãnh Vũ Hiên cười u ám, “vậy càng nên hiểu tôi vì sao mà cưới !” Tàn nhẫn gạt tay Tiếu Trác, Lãnh Vũ Hiên chui vào trong xe nghênh ngang phóng trước tiếng khóc thút thít của vợ mới cưới.

      “Phu nhân, đừng buồn.” Bà quản gia Lưu thông cảm đỡ Tiếu Trác ngồi thút thít dưới đất. Bà biết thiếu gia tại sao cưới vị tiểu thư này, vì thế lần đầu gặp mặt Tiếu Trác, bà đặt biệt cảm thông với , “thử bánh trứng bác Lưu vừa làm xem thế nào?”

      cần đâu ạ. Cảm ơn bác, bác Lưu.” Tiếu Trác hít hít mũi, vẫn là vẻ mặt đau khổ khiến người khác xót xa, “bác có thể đưa cháu lên thư phòng được , cháu muốn yên tĩnh chút.”

      “Đương nhiên.” Đứa trẻ đáng thương, có lẽ muốn tìm vài cuốn sách nhằm xoa dịu vết thương lòng.

      Bà Lưu đưa Tiếu Trác với vẻ mặt đau lòng lên thư phòng tầng 2, “đây là thư phòng của thiếu gia, bên cạnh là phòng mới của hai người.”

      Bà Lưu vừa giới thiệu qua vừa mở cánh cửa bên cạnh tủ sách —— căn phòng ngủ có chút khí vui mừng ở trước mắt Tiếu Trác, “nếu cháu mệt nghỉ trước , bữa tối xong bác lên gọi cháu.”

      cần chuẩn bị đâu ạ, bác Lưu. Vũ Hiên về dùng bữa, mà cháu chỉ muốn yên tĩnh. Cảm ơn chăm sóc của bác, bác về nghỉ .”

      Tiếu Trác dịu dàng từ chối khéo ý tốt của bà Lưu. Lãnh Vũ Hiên ra ngoài tìm lạc thú, vừa khéo có thể lợi dùng khoảng thời gian này thẩm duyệt, sửa lại lần nữa kế hoạch công ty mà sáng nay chưa xem xong.

      “Vậy cũng được, ta ra ngoài trước, phu nhân. Nếu cháu cần gì, có thể gọi ta bất cứ lúc nào.” Hãy cứ để cho đứa trẻ đáng thương này ở mình lúc vậy!

      Bà Lưu đóng cửa, Tiếu Trác ngay lập tức mở hành lý người giúp việc vừa mang lên, lấy máy tính xách ra, tiếp tục thẩm duyệt sửa chữa bản kế hoạch công ty Tần Như gửi email qua.

      ngờ mọi việc lại thuận lợi như vậy! Phê duyệt xong văn bản sửa 一一 Email gửi Tần Như đồng thời hẹn thời gian ngày thứ hai gặp mặt, tâm trạng Tiếu Trác khá tốt, bước vào phòng ngủ bố trí rất đẹp, khách khí ăn bữa điểm tâm mà bà Lưu cẩn thận chuẩn bị cho .

    5. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Chương 9: báo thù của Lãnh gia

      Đồng hồ cổ treo bức tường trắng nặng nề gõ lên tiếng chuông nửa đêm.

      “Á, 12h!” Xem ra đêm này phải ở mình rồi! thu dọn laptop, lấy bộ quần áo để thay và đồ dùng hàng ngày trong hành lý bước vào phòng tắm. Sau khi tắm nước nóng cách thoải mái, Tiếu Trác mặc áo ngủ dài có in hình Snoopy, vẻ mặt mãn nguyện mở cửa phòng tắm chuẩn bị ngủ giấc, khi vừa ra đến cửa lại bị lực thô bạo ôm vứt lên giường.

      “Á, , muốn làm gì đấy?”

      Tiếu Trác tỉnh lại sau kinh ngạc trợn tròn nhìn Lãnh Vũ Hán toàn thân đầy mùi rượu trước mắt như chim sợ cành cong, lùi về phía sau. khí xung quanh liền trở lên loãng hơn vì dự cảm tốt trong lòng, tuy bản thân tự biết có ngày như vậy, nhưng việc giữ mình trong sạch từ trước đến nay khiến thể nào chấp nhận để người đàn ông xa lạ đụng chạm. ấn chặt trái tim đập điên cuồng, trong mắt hàm chứa sợ hãi việc sắp xảy ra.

      “Chồng có thể làm gì với vợ?” châm biếm nhìn ánh mắt kinh sợ Tiếu Trác hỏi vặn. Hừ! Già mồm! Con Tiếu Thiên Hào có lẽ nào chưa từng gặp qua tình thế này?

      , đừng qua đây!” cố gắng tìm lấy sợi phản kháng trong đôi môi trắng bệch, toàn thân run rẩy nhìn Lãnh Vũ Hiên trút bỏ quần áo, bình tĩnh vốn có và tất cả các kế hoạch ban đầu bị hơi thở thô lỗ nam tính đánh bại.

      “Sao nào, bằng lòng?” Lãnh Vũ Hiên mặt tuấn tú lạnh tanh từng bước từng bước áp sát Tiếu Trác dáng vẻ như con thỏ trắng hoảng sợ, gần như bái phục nhìn đôi môi trắng bệch, run cầm cập của , con Tiếu Thiên Hào quả nhiên đơn giản, kỹ thuật diễn xuất thực hơn hẳn người khác bậc, “Tôi tưởng là em cam tâm tình nguyện lấy tôi vì em tôi!”

      “Em……” Lời của Lãnh Vũ Hiên tình cờ báo lên tiếng chuông cảnh giác cho Tiếu Trác hoảng loạn, suy nghĩ hỗn loạn cuối cùng lộ ra tia bình tĩnh. Việc tới hôm nay, sợ hãi, lùi bước đều muộn rồi. chẳng phải vì bảo vệ người nhà mới lấy ta ư? chẳng phải vì bản thân mà mới luôn đóng giả bộ dạng si mê sâu sắc với ta ư? sao có thể tận mắt nhìn kế hoạch của mình chưa kịp thực bị yếu đuối của bản thân làm cho hỏng toàn bộ.

      “Nhưng, hề em.” dần dần hồi phục lại bình tĩnh vốn có, lập tức đổi sang bộ dạng đau khổ của phu nhân bị bỏ rơi nơi khuê phòng, “ vừa với người phụ nữ khác……”

      “Tôi đúng là vừa với người phụ nữ khác,” chẳng muốn quan tâm hờn tủi của , kéo nốt ràng buộc người xuống, kéo Tiếu Trác vùng vẫy ngừng xuống giường,

      “Nhưng điều đó có quan hệ gì? Ai bảo là con của Tiếu Thiên Hào! Ông ta dụ dỗ mẹ tôi lại bạc tình bỏ rơi bà, ông ta ép mẹ tôi tan nát con tim mà tự sát, ông ta khiến ba tôi chịu nhục nhã, buồn sầu mà chết! Là ông ta cướp cha tôi! Năm đó ông ta tán tỉnh vợ người khác, hôm nay tôi cũng có thể chà đạp con ông ta! Biết tại sao tôi lấy rồi chứ! Tôi phải khiến cho cha nhìn thấy —— đứa con ông ta quý nhất cũng có ngày trở thành đồ chơi cho đàn ông!” có bất cứ dịu dàng nào, chỉ có tràn đầy thù hận, thô lỗ chiếm đoạt vợ mới cưới của mình.

      “Chết tiệt!” Lãnh Vũ Hiên bò dậy khỏi giường, “ lại là……” nhìn màu đỏ tươi khăn trải giường, nghĩ lại thành thục vừa nãy của , đột nhiên hiểu sợ hãi và giả vờ hết sức già mồm của ,

      “Tôi……” Nhìn như con búp bê vải bị xé nát ngồi giường, lại biết nên gì để an ủi người vợ vừa là kẻ thù xa lạ này. Con của Tiếu Thiên Hào mà có thể giữ mình trong sạch, tư liệu của nhóm thám tử rằng rất si mê mình, trong phòng đặt đầy bài báo liên quan tới , lẽ nào vì thầm mới có thể giữ gìn trinh tiết?

      “Em có thể mượn phòng khách của ?” mở to đôi mắt trống rỗng ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, hỏi chút sinh khí. Ngay lúc này, có sức lực để giả vờ si tình để những lời kịch khuôn sáo buồn nôn nữa. Vậy hãy để buông thả lần, từ bỏ mặt nạ giả của phu nhân Lãnh, mặc sức dùng chân bản ngã để thương tiếc tất cả mọi thứ mà bản thân mất.

      , phòng ngủ cho !” Đối diện với bộ dạng con rối gỗ kết bằng dây của Tiếu Trác, Lãnh Vũ Hiên lại có thôi thúc vả cho mình hai cái. lo lắng cào tóc, rời phòng ngủ. Sao lại có thể như vậy? Bị người thầm lâu cướp trinh tiết lẽ ra khiến ấy đau khổ gấp trăm lần lấy người chứ! Tiếu Thiên Hào cũng càng đau gấp trăm lần! Nhưng tại sao cảm thấy chút nào niềm vui thích trả thù? Vì đôi mắt trống rỗng đó ư?

      Nghe tiếng máy khởi động xa, đau khổ vùi đầu vào trong chăn, cố gắng kìm nén nóng bỏng trong khoang mắt. Bao năm nay lần đầu tiên thể giấu bi thương trong lòng vì nụ cười lạnh nhạt, “Sớm muộn cũng phải tới bước này…” cố gắng ngăn cho những giọt nước mắt tràn xuống, ngừng an ủi bản thân, “tất cả qua .”

      Đúng vậy, tất cả đều qua .

      Nhìn căn phòng tối đen dần dần chuyển sáng, đồng thời ánh sáng vàng rực ngừng rọi vào, Tiếu Trác chậm chạp dậy khỏi giường kéo rèm phòng ngủ. Hít sâu hơi, vươn đôi vai mảnh khảnh như đứa trẻ tham lam hưởng thụ ánh nắng trong lành buổi sớm. hy vọng ánh nắng rực chói lòa này có thể quyét sạch tất cả dư vị bẩn thỉu người .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :