CHƯƠNG 39: NGHI THỨC PHỤC TRẮC Nghi thức thành nhân cử hành, các công đoạn dài dòng, buồn tẻ quả thực có chút làm cho người ta đau đầu. Ngồi ở dưới đài, Tiêu Viêm nhìn đám thiếu niên đứng đài như tượng gỗ, khỏi day day cái trán, quay sang Huân Nhi bên cạnh , cười khổ : " Nghi thức thành nhân này, quả thực là tự tìm khổ mà." Nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Tiêu Viêm, Huân Nhi chỉ đành cười dài : " có biện pháp mà, đây là quy củ, cho dù Tiêu thúc thúc bọn họ muốn, cũng cách nào sửa đổi được." Tiêu Viêm thở dài tiếng, bất đắc dĩ gật đầu, vừa muốn ngủ chút, mắt bỗng híp lại, chậm rãi nhìn qua bên trái dưới đài. Tại cách 2 người xa, Tiêu Ninh ghen ghét nhìn chằm chằm Tiêu Viêm cùng Huân Nhi chuyện, thấy Tiêu Viêm nhìn mình, giơ giơ nắm tay lên khiêu khích. " Ngu ngốc." Khẽ phun ra hai chữ, Tiêu Viêm ánh mắt khẽ nhìn sang Tiêu Ngọc đứng cạnh Tiêu Ninh, dừng lại đôi chân thon dài gợi cảm của nàng vài lần, chỉ đến khi khuôn mặt Tiêu Ngọc bắt đầu sa sầm lại, mới cười lạnh mà thu hồi ánh mắt. Ở bên cạnh, Huân Nhi nhìn Tiêu Viêm như thế, nàng vừa có chút buồn cười, lại có chút bất đắc dĩ, chỉ cần vừa nhìn thấy Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm tựa hồ mất bình thản thường ngày, chút kiêng kỵ mà trêu chọc Tiêu Ngọc. Khẽ dựa ghế, Tiêu Viêm ngửi mùi thơm thanh tân của Huân Nhi bên cạnh, nhàn nhã nhắm mắt lại. đài, sau khi nghi thức cử hành được hơn nửa, rốt cục cũng đến lượt Tiêu Viêm. Nghe thấy tiếng gọi đài, khu khách quý, nhất thời có rất nhiều ánh mắt tò mò cùng nghi vấn lộ ra, hôm nay bọn họ đến tham dự lễ thành nhân của Tiêu gia, có phần lớn nguyên nhân chính là để xác định vị thiếu niên trong truyền kỳ ở Ô Thản thành gần đây, rốt cục có phải đúng như trong lời đồn hay . Nghe tiếng gọi, Tiêu Viêm chậm rãi mở mắt, nhìn vẻ mặt mọi người xung quanh nhìn như người hành tinh lạ, trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu. thở ra hơi, Tiêu Viêm mặt vẫn duy trì bình thản, sau đó dưới những ánh mắt nhìn kỹ của mọi người, từng bước hướng về phía đài cao. Chủ trì thành nhân nghi thức là Nhị trưởng lão Tiêu ưng, mặc dù vị Nhị trưởng lão này, từ trước tới giờ đối với Tiêu Viêm vẫn có thái độ tốt đẹp gì, bất quá kể từ ngày kiểm tra sơ bộ xong, cũng thu liễm ít nhiều, khinh thường chút che giấu trước kia, giờ hoàn toàn biến mất. Tiêu ưng ánh mắt có chút phức tạp nhìn người thiếu niên lên đài, trong lòng khẽ thở dài tiếng, tay cầm lấy vài thứ đò dùng trong nghi lễ, hướng phía Tiêu Viêm bước tới. Nhìn Nhị trưởng lão tới, nhớ tới nhàm chán của nghi thức thành nhân, Tiêu Viêm nhất thời cảm thấy đau đầu, cười khổ tiếng, nhận mệnh nhắm mắt lại. Dưới ánh mắt nhìn kỹ của toàn trường, Tiêu Viêm ngây ngốc đứng cả nửa giờ, nghi thức dài dòng lúc này mới chấm dứt. Trong long thở dài hơi, Tiêu Viêm mở mắt ra, nhìn nhìn những hương liệu người lát, vừa buồn bực vừa vui mừng. Làm xong những nghi thức này, Nhị trưởng lão khẽ lau mồ hôi, xoay người tới trắc nghiệm ma thạch, lớn tiếng : " Nghi thức phục trắc." Nghi thức phục trắc, chính là lại lần nữa trắc nghiệm đấu khí, trắc nghiệm tháng trước, chỉ là đoán trước, mục đích là chọn ra những cá nhân xuất sắc nhất trong gia tộc, mà cũng chỉ có những người đó, hôm nay mới được phép lên đài trải qua nghi thức thành nhân, mà những tộc nhân dưới bảy đoạn đấu khí, lại chỉ có thể cử hành ít nghi thức đơn giản mà thôi. Nghi thức phục trắc so với trắc nghiệm tháng trước cũng tinh tế hơn rất nhiều. Phục trắc lần này, chính là do nhị tinh đại đấu sư Nhị trưởng lão tự mình kiểm nghiệm, bởi vậy có thể thấy nghi thức thành nhân được coi trọng như thế nào. Nghe Nhị trưởng lão lớn tiếng hô lên, Tiêu Viêm vốn còn có chút nhàm chán, nhất thời tinh thần hưng phấn lên, đôi tinh quang, trực tiếp hướng lên đài cao. khu khách quý, lúc này các thế lực đến từ khắp nơi, cũng gắt gao nhìn chằm chằm hắc sam thiếu niên đài, bọn họ lần này đến đây, mục đích cũng là để xác định xem, thiếu niên thiên tài ngày xưa, có đúng là hồi phục thiên phú tu luyện hay …. Bạn đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com quan tâm đến những ánh mắt lửa nóng xung quanh, Tiêu Viêm bình tĩnh bước ra phía trước, dừng lại trước trắc nghiệm ma thạch. Híp mắt nhìn người thiếu niên trước mắt, Nhị trưởng lão khẽ vuốt tấm bia đá màu đen, tia đấu khí được đưa vào, sau đó mặt chút cảm xúc, đứng sang bên. Song ánh mắt nhìn Tiêu Viêm, cũng thoáng xẹt qua tia nghi vấn: " Tiểu tử này, đến 7 đoạn đấu khí." Xem ra Tiêu Viêm lần này tạo cho vị Nhị trưởng lão này kích , mặc dù biết trắc nghiệm ma thạch rất khó sai lầm, nhưng vẫn có chút ngoan cố muốn tin, cho nên, lần này tự mình kiểm nghiệm. hề để ý đến ánh mắt nghi vấn của Nhị trưởng lão, Tiêu Viêm tay chậm rãi đặt lên tấm bia đá… Nhìn Tiêu Viêm đài cao, dưới đài, Tiêu Ngọc nhịn được có chút nhíu mày, nghiêng đầu quay về phía Tiêu Ninh, thấp giọng hỏi: " Tên kia thực đên 7 đoạn rồi?" Tiêu Ngọc bởi vì mới về nhà có 2 ngày, nên nàng cũng hề nhìn thấy trắc nghiệm lần trước. Nghe tỷ tỷ hỏi, Tiêu Ninh có chút buồn bực trả lời: " Đúng, hiểu ăn cái gì, trong năm , tăng 4 đoạn đấu khí." Nghe Tiêu Ninh chứng thực, Tiêu Ngọc môi đỏ khẽ mím lại, có chút tức giận day day chân nền đất, trừng mắt nhìn người thanh niên mặc hắc sam đài, gương mặt xinh đẹp có chút quật cường: " tận mắt nhin thấy, ta tin phế vật này lại có thể…" Thầm thở dài hơi, Tiêu Ngọc cười lạnh nhìn chằm chằm giữa sân: " Lần trước biết ngươi giở trò gì, lần này do Nhị trưởng lão tự mình chủ trì, ta xem ngươi như thế nào…" Còn chưa xong, Tiêu Ngọc gương mặt tươi cười chợt cứng lại, lời chưa ra, bị chặn lại ở yết hầu. Cao cao mộc thai, tấm bia đá chợt phóng ra quang mang, dòng chữ to màu vàng, như rồng bay phượng múa ra: "Đấu khí : tám đoạn!"
CHƯƠNG 40: CHẤN ĐỘNG Yên tĩnh, toàn trường yên tĩnh! Tất cả ánh mắt, sau khi hơi ngẩn người, đều là ngốc trệ dừng tấm bia vừa lóe kim quang kia. Trong khu của khách quý, ngừng có tiếng chén trà rơi vỡ, đại biểu của các thế lực trong Ô Thản thành, giờ phút này, đều trợn mắt há hốc mồm, thần sắc thể tin. Nguồn truyện: .com Mục đích đến lần này của họ, là muốn xác định thực Tiêu Viêm có giống như lời đồn, trong năm tăng lên bốn đoạn đấu khí . Mà tình huống ở đây biểu ra, chỉ làm bọn họ xác nhận được tính chân lời đồn, hơn nữa, còn vượt qua dự kiến của họ rất nhiều. năm bốn đoạn đấu khí? Bây giờ hình như biến thành năm năm đoạn đấu khí… Loại tốc độ tu luyện này, trong lòng mọi người, có duy nhất hai chữ để hình dung: Kinh khủng! "Tiêu gia lần này phát tài rồi…" Trong khu khách quý, mọi người đều hít hơi khí lạnh, trong lòng lẩm bẩm , người tộc nhân trong năm liêc tục tăng lên năm đoạn đấu khí, có thể tưởng tượng, tiền đồ sáng lạn như thế nào. "Theo tốc độ tu luyện thế này, có lẽ… chừng mấy chục năm sau, Tiêu gia có siêu cấp cường giả có cấp bậc đấu hoàng." Trong khu khách quý, mọi người nhìn nhau, trong lòng đều hẹn mà cùng lên ý niệm đáng sợ trong đầu. Đấu hoàng, chỉ cần bất kỳ tiểu gia tộc nào ở Gia Mã đế quốc xuất cường giả cấp bậc đấu hoàng, vậy gia tộc này, bất kể nó thế nào, địa vị đều tăng lên, đến lúc đó, cho dù là tam đại gia tộc của Gia Mã đế quốc, cũng dám quá đắc tội, dù sao, cường giả cấp bậc đấu hoàng, bên trong đế quốc, cũng chỉ có thể đếm đầu ngón tay, hơn nữa, mỗi người bọn họ đều có được phiên thiên đảo hải, lấy địch vạn khả năng, có đế quốc nào có lí trí, dễ dàng đắc tội với đấu hoàng cường giả! Hơn ba trăm năm trước, đấu hoàng cường giả duy nhất của Gia Mã đế quốc, vì các nước bên cạnh phát động chiến tranh, làm những thân nhân khác của bị chết, mà nổi giận, đơn thương độc mã đồ sát vạn quân thiết kị tinh nhuệ của đối phương, lần đồ sát đó, máu chảy thành sông, hách hách hung danh, làm các nước khác chấn động. Từ đó về sau, các đế quốc đấy khí đại lục, rất ít lựa chọn đắc tội đấu hoàng cường giả! Bởi vậy, có thể thấy được, cường giả cấp bậc đấu hoàng, mảnh đại lục này, tột cùng có có bao nhiêu hung hãn. Cũng vì vậy, khi mọi người nhìn thấy thiên phú mà Tiêu Viêm biểu ra, đều là cực kỳ đố kị với Tiêu gia. Trung ương của đài cao. Tiêu Chiến cũng bị mấy chữ to màu vàng tấm bia đâm vào mắt có chút phát tê, lâu sau, mới chậm rãi thở ra hơi, đem ánh mắt vui mừng nhìn về phía thiếu niên mặc áo đen đứng trong sân, khẽ cười : "Việc đúng nhất ta làm trong cuộc đời này, chỉ sợ là gây ra cách ngại gì giữa Viêm nhi và phụ thân như ta a…" Làm phụ thân của Tiêu Viêm, Tiêu Chiến phi thường hiểu tính cách của , bây giờ vẫn còn nhớ, đứa con mới sinh ra lâu của mình năm đó, lạnh lùng bao nhiêu với mình, ánh mắt lạnh như băng kia, giống như nhìn người lạ lẫm, mà phải thân sinh phụ thân của . Nhưng hoàn hảo, cỗ lạnh lùng năm đó, tại quan tâm và sủng ái phát ra từ nội tâm của Tiêu Chiến, chậm rãi bị hòa tan … Nhớ đến lãnh chiến (chiến tranh lạnh) của mình và tiểu gia hỏa trước đây, khóe miệng Tiêu Chiến tràn ra tiếu ý ôn hòa. "Tiêu tộc trưởng, thiên phú tu luyện của Tiêu Viêm tiểu thiếu gia, làm cho người khác chấn động, Tiêu gia các ngươi, chỉ sợ lần này xuất cường giả thể nổi danh." Bên cạnh Tiêu Chiến, đôi mỹ mâu của Nhã Phi nhìn chằm chằm thiếu niên áo đen trong sân, chiếc miệng hồng nhuận hé mở, cười khanh khách . Tiêu Chiến cười to hai tiếng, đắc ý cùng hưng phấn khuôn mặt cơ hồ khó có thể che dấu, khách khí chắp tay với nhã nhi, làm như tùy ý thở dài: "Nhã Phi tiểu thư quá khen, con đường tu luyện của tiểu gia hỏa này luôn trắc trở, ba năm trước trải qua đả kích, ai cũng , loại biến cố này, có thể phát sinh lần nữa hay , nếu lại có… Ai!" Mỹ mâu mê người của Nhã Phi cong lên, vũ mị giọng cười, thiên phú của Tiêu Viêm rốt cuộc có dài lâu hay chỉ thoáng , nàng bây giờ cũng biết, nàng chỉ quan tâm đến Tiêu Viêm bây giờ, có tiềm lực làm nàng xem trọng, vậy là đủ rồi. Ánh mắt mê người khẽ lưu chuyển, trong lòng Nhã Phi quyết định, say này, qua lại nhiều hơn với Tiêu gia, tận lực giao hảo! …. Dưới đài, Tiêu Ngọc khẽ nhếch miệng, hai má có chút cứng ngắt, giương mắt nhìn tấm bia, lúc lâu sau, bộ ngực đầy đặn phập phồng lúc, nàng cúi đầu, với Tiêu Ninh thần sắc khiếp sợ: "Ngươi phải mới bảy đoạn sao? Sao lại thăng cấp?" Tiêu Ninh há miệng thở dốc, vô tội lẩm bẩm : "Tháng trước mới bảy đoạn… Tháng này, lại đột phá?" " tháng từ bảy đoạn tăng lên tám đoạn, việc này sao có thể? Cho dù gia hỏa này hồi phục thiên phú trước kia, cũng thể có tiến triển nhanh như vậy!" Tiêu Ngọc nhíu mày mắng, năm năm đoạn đấu khí? Tiểu hỗn đản đáng chết, loại tốc độ này, quả có thể cùng quái nữ nhân trong Già Nam học viện kia ganh đua. "Ta sao biết được…" Tiêu Ninh cười khổ , ánh mắt lập tức nhìn về Huân Nhi đứng xa xa, cũng thấy nàng nhìn chằm chằm thiếu niên đứng bục, với ánh mắt của , có nửa điểm phản ứng. "Tên hỗn đản đáng chết!" Bị nữ hài trong lòng vô thị như vậy, ngọn lửa ghen tuông trong lòng Tiêu Ninh, lại hề dự liệu mãnh liệt bốc lên, hung hăng nhìn Tiêu Viêm, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi này, làm khuôn mặt hơi thanh tú của , nhìn có chút hung ác.
Tru CHƯƠNG 41: TĂNG KHÍ TÁN "Nhị trưởng lão, kiểm tra xong chưa?" Tiêu Viêm nhìn mấy chữ to màu vàng bia đá, chậm rãi thu tay lại, liếc mắt nhìn nhị trưởng lão thần tình có chút hoảng hốt bên cạnh, nhàn nhạt lên tiếng hỏi. "Nga, ách, xong rồi…" Bị thanh của Tiêu Viêm làm bừng tỉnh, nhị trưởng lão có chút bối rối gật gật đầu, từ ánh mắt của mà đoán, hiển nhiên vẫn còn trong khiếp sợ. "Ai, năm năm đoạn đấu khí? Tốc độ tu luyện này… Kinh khủng." lúc lâu sau, nhị trưởng lão chậm rãi khôi phục thanh tỉnh, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng thở dài hơi, nghi ngờ trong mắt, cuối cùng biến mất toàn bộ trước . Kim quang tấm bia đá dần biến mất, lát sau, lại hồi phục lại màu đen thâm trầm mà lạnh lẽo. Kim quang biến mất, toàn trường vẫn yên tĩnh như trước, hiển nhiên, mọi người vẫn còn đắm chìm trong cỗ chấn động đó. "Khái…" đài cao, tiếng ho khan của nhị trưởng lão, rốt cục lôi kéo lại ánh mắt của toàn trường. "Nghi thức kiểm tra hoàn thành, dựa theo quy củ trước kia, Tiêu Viêm phải nhận lần khiêu chiến, quyền hạn khiêu chiến là dưới đấu giả, ai muốn lên?" Ánh mắt nhị trưởng lão đảo qua tuổi trẻ đời của Tiêu gia, giọng quát. Nếu trắc nghiệm trong thành nhân nghi thức là kiểm nghiệm cường độ của đấu khí, vậy khiêu chiến này, chính là kiểm nghiệm đấu kĩ tu luyện cùng trình độ nắm giữ, dù sao, khi cùng người khác sinh tử giao chiến, đấu kĩ cũng là trọng yếu nguyên nhân để cân nhắc thắng thua, các gia tộc coi trọng nó, cũng dưới đấu khí tu luyện. Nghe tiếng quát của nhị trưởng lão, tuổi trẻ đời dưới đài, tất cả đều nhìn nhau, khiếp khiếp dám mở miệng gì, mấy chữ tám đoạn đấu khí tấm bia vừa rồi, đem toàn bộ may mắn còn lại của bọn họ phá bỏ. Bọn họ bây giờ, có tư cách gì diễu võ dương oai trước mặt Tiêu Viêm. Tiêu Viêm lẳng lặng đứng giữa đài, ánh mắt tùy ý đảo qua những người đồng lứa ở dưới, mà mỗi lần ánh mắt nhìn đến đâu, những thiếu niên ở đó, đều lập tức lui lại bước. "Hừ, đám đảm tiểu quỷ (quỷ nhát gan)!" Nhìn đám tộc nhân lui lại bước xung quanh, Tiêu Ninh khinh thường mắng tiếng, ngẩng đầu, khiêu khích nhìn thiếu niên mặc hắc sam, bước lên bước, vừa muốn lên đài, chiếc ngọc thủ cũng đem kéo lại. Nhướng mày, Tiêu Ninh hơi khó chịu nhìn tỷ tỷ của mình: "Sao vậy?" "Bây giờ cũng là tám đoạn đấu khí, ngươi lên cũng thể thắng." Tiêu ngọc thở dài . Khóe miệng Tiêu Ninh giật giật, trù trừ lát, ánh mắt thể khống chế nhìn qua Huân Nhi cách đó xa, cũng nhìn thấy thiếu nữ dịu dàng nhìn Tiêu Viêm giữa sân, bộ dáng động lòng người đó, chưa từng lộ ra trước mặt … Hàm tăng hung hăng nghiến lại, Tiêu Ninh gạt tay Tiêu Ngọc ra, khuôn mặt hơi non nớt, tràn ngập lãnh ý cùng ghen tị: "Ta tiến vào tám đoạn đấu khí hơn năm, chẳng lẽ còn đối phó được cái thái điểu vừa tiến vào tám đoạn sao?" (chắc thằng này nhớ đây là Tiêu Viêm tu luyện lại) Nhìn Tiêu Ninh vẻ mặt quật cường cùng ghen tỵ, Tiêu Ngọc cũng có chút bất đắc dĩ, chần chờ lúc, bỗng nhiên lấy ra viên đan dược màu xanh, có chút muốn vuốt ve nó lúc, sau đó nhanh chóng nhét vào tay Tiêu Ninh, thấp giọng : "Đây là nhị phẩm đan dược "Tăng khí tán", có thể cho ngươi tăng lên đấu giả thực lực trong thời gian ngắn, nhưng trong tháng sau, phải nằm giường, nếu đến lúc vạn bất đắc dĩ, tốt nhất nên dùng." Nghe vậy, Tiêu Ninh nhất thời kinh hỉ đem nó nắm tại trong tay, vui vẻ : "Có thứ này, nhất định có thể cho tên gia hỏa kia trận giáo huấn!" Tiêu Ngọc nhíu mày, quát : "Ngươi đừng làm loạn, cho chịu chút đau khổ là được, vạn nhất đem đánh trọng thương, gia gia cũng bảo vệ được ngươi, bây giờ, phải phế vật trước kia." "Ân, ân, hiểu rồi…" Gật gật đầu, Tiêu Ninh liếm môi cười, đem ánh mắt chuyển sang Huân Nhi, trong lòng đắc ý : "Ta cho ngươi biết, tên kia chẳng qua chỉ là cái phế vật." Cười lạnh tiếng, Tiêu Ninh tránh thoát khỏi bàn tay Tiêu ngọc, nhảy lên đài cao, cao giọng quát: "Ta lên!" Nghe có người đáp lời, ánh mắt của toàn trường đều hội tụ người Tiêu Ninh, loại vạn chúng chúc mục cảm giác này, làm vẻ đắc ý mặt lại càng đậm thêm phần. Nhìn Tiêu Ninh tới, nhị trưởng lão nhíu mày, đem ánh mắt dời đến khu khách quý, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt khó coi của đại trưởng lão, bất đắc dĩ khẽ thở dài hơi, trong lòng mắng: "Tên bổn đản biết tốt xấu! Ngươi còn nhận ra Tiêu Viêm còn là phế vật như trước nữa sao?" Tiêu Ninh vẫn chưa chú ý đến sắc mặt khó coi của nhị trưởng lão, bước đến, đắc ý cười : "Tiêu Viêm, để ta thử chiến đấu thực lực của ngươi rốt cuộc mạnh đến đâu." Lười biếng giương mắt nhìn Tiêu Ninh trước mặt, Tiêu Viêm ngay cả lời cũng thèm đáp. "Tiêu Ninh, khiêu chiến Tiêu Viêm, Tiêu Viêm, ngươi có chấp nhận hay ?" Nhìn Tiêu Ninh tới giữa đài, Nhị trưởng lão đành phải bất đắc dĩ lớn tiếng . Bạn đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. "Ngươi chấp nhận chứ? Huân Nhi cũng xem, đừng để nàng thất vọng…" Vuốt ve viên đan dược trong tay áo, lòng tự tin của Tiêu Ninh lại càng lớn hơn, nhìn thoáng qua thiếu nữ đạm nhã như hoa sen dưới đài, cười lạnh . "Ngu ngốc…" Trong lòng phun ra hai chữ, Tiêu Viêm sờ sờ mũi, dưới ánh mắt của mọi người, gật đầu, nhàn nhạt : "Tiếp nhận." .Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đâu, nhị trưởng lão lại bất đắc dĩ thở dài, phất phất tay, lúc lui ra phía sau, dùng thanh chỉ có hai người nghe được, quá khẽ: "Nhớ kỹ cho ta, có mức độ chút!" Tiêu Ninh liếm môi Tiêu Viêm cũng nhún vai có ý kiến. Theo nhị trưởng lão thối lui, đài, khí nhất thời căng thẳng!
CHƯƠNG 42: NGƯƠI THUA Nhìn hai thiếu niên đối thị đài, tất cả ánh mắt mọi người, đều hứng trí chuyển lên, bọn họ cũng phi thường muốn biết, sau ba năm, vị thiếu niên lại sáng tạo kỳ tích này, mặt đấu kĩ, cũng có kinh khủng tiến bộ như thế ? khu khách quý, Tiêu Chiến nhíu mày nhìn Tiêu Ninh đài, sắc mặt có chút khó coi, tuy đấu khí của Tiêu Viêm nằm ngoài dự kiến của , nhưng về đấu kĩ, lại chưa bao giờ thấy Tiêu Viêm đến đấu kĩ đường tìm đấu kĩ sư chuyên môn của gia tộc học tập qua. Phải biết rằng, đấu kĩ giống với tu luyện sơ giai đáu khí, hoàng giai sơ cấp đấu kĩ, còn có thể tự mình tu luyện, nhưng số hoàng giai trung cấp cùng hoàng giai cao cấp đấu kĩ, lại phải tìm đấu kĩ sư chuyên môn của gia tộc mới học được, nhưng vài năm này, Tiêu Chiến chưa hề nghe thấy vị đấu kĩ sư nào từng Tiêu Viêm đến tìm họ học tập đấu kĩ, ngược lại, Tiêu Ninh lại là khách quen. Theo Tiêu Chiến biết, Tiêu Ninh có thực lực tám đoạn đấu khí, nắm giữ ít nhất ba loại hoàng giai trung cấp và loại hoàng giai cao cấp đấu kĩ, vài loại đấu kĩ này, dủ để khó tìm đối thủ trong những người cùng cấp bậc, lần tỷ thí này, Tiêu Viêm tựa hồ rơi vào hạ phong. "A a, Tiêu tộc trưởng, ngươi đoán xem, Tiêu Viêm tiểu thiếu gia có thể thắng ?" Bên cạnh Tiêu Chiến, Nhã Phi nhìn chằm chằm vào giữa đài, giọng cười hỏi. Tiêu Chiến chậm rãi áp chế tức giận trong lòng, nhàn nhạt cười : "Viêm nhi quá tinh thông đấu kĩ, hơn nữa mới bước vào tám đoạn, đối phó với Tiêu Ninh bước vào cảnh giới này khoảng năm, chỉ sợ có phần thắng quá lớn." "Nga, ?" Sóng mắt mê người khẽ lưu chuyển, Nhã Phi chớp chớp lông mi thon dài, mĩ mâu thoáng nhìn vì thiếu niên mặc hắc sam khí định thần nhàn đứng giữa đài, chiếc miệng hồng nhuận nhếch lên, nụ cười mặt có biết bao nhiêu thành thục vũ mị: " biết vì sao, nhưng ta tin tưởng Tiêu Viêm tiểu thiếu gia, ta nghĩ, nhất định có thể giành được thắng lợi." Tiêu Chiến ngẩn ra, tựa hồ có chút kinh ngạc nàng vì sao lại tin tưởng như vậy, cười lắc lắc đầu: "Vậy theo lời của Nhã Phi tiểu thư." …… Nhìn Tiêu Viêm tùy ý đứng trước mặt, Tiêu Ninh cười lạnh tiếng, hai bàn tay chậm rãi nắm chặt, đấu khí nhàn nhạt, lưu chuyển nhanh choáng trong cơ thể, mang đến trận mạnh mẽ lực lượng cảm giác. Hơi yên lặng, Tiêu Ninh dẵm mạnh chân cái lên đất, thần hình lập tức nhằm về phía Tiêu Viêm phía trước, lúc lao lên, hai bàn tay Tiêu Ninh hơi gập lại, móng tay hơi bén nhọn mười ngón lóe lên chút hàn mang. Tại lúc còn cách Tiêu Viêm nửa thước, thân hình Tiêu Ninh chợt dừng lại, hữu trảo vẽ nên đường cong, nhắm đến yết hầu của Tiêu Viêm: "Hoàng giai trung cấp đấu kĩ: Liệt trảo kích!" Sắc mặt bình tĩnh nhìn thủ trảo nhanh chóng vồ đến, Tiêu Viêm nhanh chậm nâng tay lên, ngón tay hơi gập lại, lực đẩy manh mẽ, bắn mạnh ra… Dưới lực đẩy hề báo trước này, Tiêu Ninh sắc mặt biến đổi, thân hình như bị búa tạ đánh trúng, hai chân lui lại hơn mười bước, mới chật vật đình chỉ thân hình. đài cao, nhìn màn này, sắc mặt Tiêu Chiến hơi kinh ngạc, Nhã phi bên cạnh, cũng thản nhiên cười, tao nhã cầm lên chén trà làm bằng bạch ngọc bàn, đôi môi đỏ mọng hé mở, nhàng nhấp ngụm . "Tiểu gia hỏa này, đúng là thâm tàng bất lộ a…" môi nổi lên vũ mị tiếu ý, trong lòng Nhã Phi lẩm bẩm . "Ngươi… Đây là đấu kĩ gì?" Vuốt vuốt bộ ngực có chút tức, Tiêu Ninh sắc mặt khẽ biến, quát hỏi. Tiêu Viêm nhàn nhạt liếc nhìn cái, lập tức nhìn lòng bàn tay của mình, "Xuy hỏa chưởng" này, có cái tên đương nhiên khó nghe, tuy nhiên có thể làm ra cỗ lực đẩy mạnh mẽ như vậy, đích xác làm Tiêu Viêm hài lòng. Nhìn Tiêu Viêm để ý đến mình, Tiêu Ninh da mặt khẽ giật giật, cắn chặt răng, mang theo tức giận lại lao đến chỗ Tiêu Viêm. Bàn tay vẫn chưa thu lại, Tiêu Viêm híp mắt, nhìn Tiêu Ninh càng ngày càng gần, khóe miệng chậm rãi lên hồ độ thanh lãnh. Bàn tay phải mở ra, chợt nắm chặt lại, cỗ hấp lực hung mãnh, bắn ra từ bàn tay: "Huyền giai đấu kĩ: Hấp chưởng!" Nhìn thấy Tiêu Viêm nắm tay lại, hai chân Tiêu Ninh theo bản năng giữ chặt mặt đất, nhưng lực đẩy mà đợi đến, mà lại là cỗ hấp lực, đem hút mạnh về phía trước. Thân thể vẽ nên đường cong trong trung, lao thẳng đến Tiêu Viêm. Tuy bị hấp lực điều khiển thân hình, nhưng khi Tiêu Ninh thấy khoảng cách của mình và Tiêu Viêm càng ngày càng gần, cũng nhịn được vui vẻ ra mặt, cười lạnh tiếng, đấu khí nhanh chóng ngưng tụ nắm tay. "Thiết sơn quyền!" tiếng quát to, Tiêu Ninh nắm chặt tay, cỗ phá phong kình khí, trầm thấp vang lên giữa trung, hướng đến bả vai của Tiêu Viêm, theo thanh thế thế này, nếu bị đánh trúng, chỉ sợ tay của Tiêu Viêm, nhất định bị thương nặng, xem ra, người này có ý niệm hạ thủ lưu tình từ đầu. Thiết sơn quyền, hoàng giai cao cấp đấu kĩ, uy lực kém, cần có bảy đoạn đấu khí mới có tư cách tu tập. Híp mắt lại cảm nhận cỗ kình khí bén nhọn kia, Tiêu Viêm chậm rãi thở hơi, lộ tuyến vận chuyển đấu khí trong người, chợt biến đổi: "Huyền giai đấu kĩ: Xuy hỏa chưởng!" Theo tiếng quát trong lòng, lực đẩy cuồng mãnh, lại theo bàn tay của Tiêu Viêm phun ra. "Phanh!" khí hơi gợn sóng, cỗ lực đẩy vô hình, hung hăng bắn tới người Tiêu Ninh, hai cỗ lực đẩy trái ngược giáp công, nhất thời làm sắc mặt mảnh tái nhợt. "Phốc xuy" Hai cỗ lực ngược nhau, cuối cùng là lực đẩy chiếm thượng phong, sau khi giằng co lúc, cuối cùng Tiêu Ninh trược tiếp bị cỗ lực đẩy kia ném xuống đất, sau khi bị kéo lê hơn mười thước, thân hình mới chậm rãi dừng lại, cùng lúc đó, ngụm máu tươi, cũng thê thảm phun ra. Nhìn Tiêu Ninh nằm mặt đất, lại liếc nhìn toàn trường im lặng, bàn tay Tiêu Viêm chậm rãi buông xuống, nhàn nhạt ra mấy chữ: "Ngươi thua…"
CHƯƠNG 43: THỰC LỰC CỦA TIÊU VIÊM Nhìn Tiêu Ninh bị thảm bại ở giữa sân, dưới đài thoáng trở nên yên tĩnh rồi nhanh chóng rối loạn đứng lên, những rung động lúc trước còn chưa hoàn toàn tiêu tán mà giờ trong lòng lại tiếp tục chậm rãi dâng lên. Những người trẻ tuổi đồng lứa trong Tiêu gia, đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu Ninh hộc máu nằm dài mặt đất. Cùng bối phận với nhau, bọn họ tự nhiên phi thường ràng biết được chiến lực của Tiêu Ninh, trong lớp trẻ đồng lứa tại Tiêu gia, ngoại trừ Huân Nhi có thể coi là đặc biệt tính, còn lại khó ai có thể là đối thủ của . Song giờ đây, vừa gặp Tiêu Viêm hai người chạm mặt nhau, liền bị đánh cho hoa rơi nước chảy. Loại… biến cố quá bất ngờ này, quả thực làm cho người ta có chút ứng phó kịp. Dưới đài, nhìn Tiêu Ninh bại nhanh chóng như vậy, gương mặt Tiêu Ngọc lộ ra nét cười thầm, chỉ là che kín vẻ thể tin nổi. Chiếc miệng hồng nhuận có chút mở ra, nội tâm vô cùng khiếp sợ. Sau cả nửa ngày, chậm rãi hồi phục lại tinh thần, khuôn mặt trắng nõn của Tiêu Ngọc mang theo chút sắc hồng nhuận, giọng lẩm bẩm ," Tên tiểu hỗn đản này, như thế nào lại trở nên cường liễu như vậy? Chẳng lẽ trong lúc khổ tu đấu khí, còn có cả thời gian nhàn rỗi tu luyện đấu kĩ sao?" " A a, Tiêu Viêm tiểu thiếu gia chỉ có đấu khí mạnh mẽ, ngay cả đấu kĩ cũng nắm chắc như vậy, đến mức lô hỏa thuần thanh, có lẽ Tiêu gia tộc trưởng phải hao phí ít tâm lực a?" vị khách quý mở miệng. Mặc dù có chuẩn bị tâm lí nhưng Nhã Phi vẫn bị thủ đoạn của Tiêu Viêm làm cho chấn động, trong lúc vẻ mặt hơi trầm xuống, trong con mắt đẹp mê người kia lại lóe ra tia dị quang, liền quay sang Tiêu Chiến ở bên cạnh thản nhiên mỉm cười . Muốn học tập được đấu kĩ cao thâm, phải có người tự mình dạy dỗ cộng chút năng khiếu. Xem ra Nhã Phi cho rằng Tiêu Chiến chính là người dạy dỗ cho Tiêu Viêm. Nghe vậy, Tiêu Chiến cảm thấy tức cười, lắc đầu cười khổ. Đừng căn bản có giáo huấn qua cho Tiêu Viêm về đấu kĩ. Chính là nghĩ dù lúc trước có dạy Tiêu Viêm cũng thể sử dụng đến cái loại… đấu kĩ kì dị này. Với những nhận thức của về những đấu kĩ trong gia tộc, tựa hồ cũng chưa có nghe qua về loại … đấu kĩ này. Nếu như chưa bao giờ thấy qua, liền chỉ có nguyên nhân:" Đấu kĩ mà Tiêu Viêm sử dụng, vốn phải là của Tiêu gia có." " Nếu phải đấu kĩ của Tiêu gia, vậy Viêm Nhi từ đâu mà học được?" trong lòng có chút nghi hoặc, Tiêu Chiến hướng ánh mắt về phía những nhân vật cao tầng trong gia tộc, nhưng lại thấy bọn họ mang ánh mắt có chút quái dị hướng về phía mình. Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của bọn họ, Tiêu Chiến cũng sửng sốt đầy ngạc nhiên, nguyên lai cả bọn họ cũng tưởng chính mình là người dạy cho Viêm Nhi những đấu kĩ đó phải ? Bĩu môi cách bất đắc dĩ, Tiêu Chiến muốn giải thích, lại đem ánh mắt hướng đến thiếu niên mặc đồ đen đứng trong sân kia, trong lòng lẩm bẩm :" Tiểu tử này, là có ít bí mật." Giữa sân, nhìn Tiêu Ninh nằm gục mặt đất, từ trong khiếp sợ hồi phục lại, Nhị trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Tiêu Viêm. Thiếu niên đó cúi đầu đứng, thoáng khuôn mặt thanh tú non nớt chỉ có vẻ bình tĩnh, yên lặng, cũng có tia đắc ý khi thắng lợi, cũng có vẻ kiêu ngạo. nhàng thở dài hơi, Nhị trưởng lão giơ cao cánh tay khô héo lên, vừa muốn lớn tiếng hô lên tỷ thí chấm dứt, nhưng đột nhiên sắc mặt biến đổi. Xa xa, Tiêu Ninh nằm gục mặt đất, đột nhiên thân thể giống như con báo giả chết chợt lao vọt lên. Vốn đấu khí nhàn nhạt nhưng ngay lập tức chợt tăng vọt, cước chưởng chợt hung hăng đạp cước, thân hình bạo phát, cước đạp ra đấu khí bắn ra tứ phía. Hai mắt có chút lạnh lẽo nhìn thân ảnh Tiêu Viêm càng lúc càng gần, khóe miệng Tiêu Ninh có vết máu làm cho khuôn mặt nhiễm vẻ dữ tợn:" Tiểu hỗn đản, tìm chết ." " Tiêu Ninh, dừng tay !" Biến cố đột ngột xảy ra làm cho Nhị trưởng lão chợt sững sờ, khẩn cấp quát lên tiếng. Song lúc này lửa giận cùng ghen ghét tràn ngập khắp suy nghĩ của Tiêu Ninh, làm cho còn nghe thấy gì nữa, thừa dịp ăn vào viên dược lực " Tăng khí tán .", cắn răng hướng về phía Tiêu Viêm mà công kích. " phục dụng thêm Tăng khí tán." Nhã Phi vốn nhiều kiến thức, nhìn thực lực đột nhiên bạo tăng của Tiêu Ninh, mặt cười khẽ biến đổi, trầm giọng . " Hỗn đản!" Nghe thấy vậy sắc mặt Tiêu Chiến càng thêm trầm, quyền nện mạnh bàn trước mặt. Con nhện ở lưới trong cái khe bàn nhất thời rung động mạnh, quay đầu lại hung ác nhìn chằm chằm, sắc mặt có chút biến hóa giống Đại trưởng lão:" Lão già này, con ta mà có xảy ra chuyện gì cháu ngươi dù có bồi mệnh cũng đủ." Bây giờ tiềm lực của Tiêu Viêm, người như Tiêu Ninh vĩnh viễn thể nào so sánh được. Nếu trong tỉ thí, mà bị Tiêu Trữ đánh trọng thương thể cứu chữa được dù cho là hậu nhân của Đại Trưởng lão, gia tộc cũng dễ dàng bỏ qua cho . Bị Tiêu Chiến như ác lang nhìn trừng trừng, da mặt khô héo của Đại trưởng lão cũng hơi động đậy, trong miệng thoáng chút cười khổ. Nếu Tiêu Viêm là Tiêu Viêm của trước kia, vì vậy mà bị trọng thương bây giờ… gia tộc dù có buông tha Đại trưởng lão nhưng tên tiểu tử kia dù tương lai có trở thành Đấu Hoàng cũng có khả năng dễ dàng được bỏ qua. Giữa sân, tiếng quát của Nhị trưởng lão cũng mang lại tác dụng, khoảng cách gần trong gang tấc đủ giúp cho Tiêu Ninh nhanh chóng phi thân đến bên cạnh Tiêu Viêm, đấu khí hai nắm đấm nhanh chóng ngưng kết, miệng hét lớn :" Thiết sơn quyền !" Thực lực cuồng mãnh đủ khiến cho Thiết sơn quyền này mang đến luồng gió áp bức, đè nén mãnh liệt. Gió mạnh thổi bay mấy sợi tóc trán Tiêu Viêm, lộ ra đôi con ngươi màu đen trong trẻo nhưng lạnh lùng. Đối mặt với kích mạnh mẽ của Tiêu Ninh, Tiêu Viêm cơ hồ có ý lui về phía sau. Hữu quyền nắm chặt, thân hình thoáng co lại giống như đầu cuồng sư nấp chờ cơ hội, yên lặng trong giây lát, thân thể giống như lợi tiễn, đột nhiên vọt mạnh ra xa. Lực chọn lúc này của Tiêu Ninh là lấy cứng chọi cứng với Tiêu Viêm. Nhị trưởng lão khỏi tức giận, đạp đạp chân :" Hỗn đản!" " Bát cực băng !" tiếng quát trầm muộn khẽ vang lên, Tiêu Viêm nắm chặt tay lại, Nhị trưởng lão trong ánh mắt có chút hoảng sợ, hung hăng cùng Tiêu Ninh lấy cứng đối cứng cùng lúc. " Phanh !" Hai nắm tay gặp nhau giữa trung, thoáng chút yên tĩnh, khuôn mặt dữ tợn của Tiêu Ninh chợt trở nên trắng bệch, vết máu ngừng từ khóe miệng tràn ra. Sắc mặt tái xám, cánh tay mạnh mẽ run rẩy, quần áo lúc này tựa như phát ra tiếng kêu phần phật, nắm tay phía trước đẩy mạnh tới, thân hình Tiêu Ninh giống như mảnh lá vụn trong cuồng phong, dưới vô số ánh mắt kinh hãi trực tiếp bắn ra khỏi đài cao. Nhìn màn này, Nhị trưởng lão ở đài đồng tử chợt co lại, nhịn được hút ngụm lương khí. Cách đó xa, bóng lưng của thiếu niên mặc y phục đen đó, trong giờ phút này tựa hồ trở nên thần bí hơn.