CHƯƠNG 34: PHIÊN THÂN Nhìn hắc sam thiếu niên khoanh tay đứng trong sân , toàn trường thoáng có chút yên tĩnh . đài cao , Têu Chiến khóe miệng nụ cười mở rộng , tới cùng , rốt cục nhịn được cười vang lên Nghe Tiêu Chiến đắc ý cười vang , ba vị trưởng lão liếc mắt nhìn nhau , trong lòng khẽ thở dài hơi , cũng có thêm gì , giữa sân thiếu niên biểu ra tiềm lực , làm cho bọn họ cảm thấy thất bại , năm tứ đoạn đấu khí , loại tốc độ này , đủ để làm cho bất luận là kẻ nào cũng phải hoảng sợ , con cháu bọn họ chỉ sợ có khả năng để đuổi theo Tâm tình phấn chấn , thân mình đứng lên , Tiêu Chiến vỗ vỗ tay , cười ngâm đích tuyên bố : "Tiêu Khắc khiêu chiến thất bại , mong rằng ngày sau cố gắng tu luyện " Giữa sân , Tiêu Khắc sắc mặt tái nhợt nghe thanh tuyên phán , nhất thời ảm đạm vài phần , ánh mắt phức tạp nhìn trước mặt cách đó xa đích hắc sam thiếu niên , này năm trước còn bị cười nhạo là phế vật , năm sau lại trong gia tộc tộc trung sở hữu tiềm lực khủng bố , cơ hồ là hai thái cực khác biệt , làm cho Tiêu Khắc bỗng nhiên nhớ tới ngày ấy , ở trong đại sảnh , thiếu niên lãnh ngữ đạo : "Tam thập niên hà đông , tam thập niên hà tây , mạc khi thiếu niên cùng " ( ý chỉ con người biến đổi theo thời gian ) Mặt lộ vẻ cười khổ lắc lắc đầu , Tiêu Khắc gian nan đứng dậy , đối với Tiêu Viêm thoáng khom người , thanh trước kia có chỗ khinh thường rốt cục biến mất : "Tiêu Viêm biểu đệ , ngươi thắng , chúc mừng ngươi khôi phục !" Thoáng gật đầu, Tiêu Viêm ánh mắt chậm rãi tảo thị , phàm là tiếp xúc với đôi con ngươi đen nhánh này , đều có chút khiếp đảm né tránh Ánh mắt tùy ý kia thoáng đảo qua Tiêu Mị , Tiêu Viêm nghiêng đầu đối diện với đám tộc nhân đủ tư cách khiêu chiến nhàn nhạt cười :"Còn có người nào muốn khiêu chiến ?" Lời của Tiêu Viêm vọng tới, đám người kia vốn kinh ngạc , nhanh chóng nhắm mắt lại , mặt ngửa lên trời , trầm tư tĩnh lặng , có người thứ hai nào muốn tiếp bước Tiêu Khắc . Nhìn đám thiếu niên làm bộ dạng giả ngốc , Tiêu Viêm khẽ nhún vai , trực tiếp xoay người bước Ngồi xuống bên cạnh Tiêu Viêm , Huân Nhi thản nhiên mỉm cười , ánh mắt tảo thị lần trường nội , ngón tay khẽ vuốt sợi tóc , cái miệng nhắn nhàn nhạt cười , giọng :"Tiêu Viêm ca ca , ba năm trước đây , bọn họ chính là như vậy nhìn ngươi…" "Ba năm trước đây ta thấy bọn họ kính sợ mà cảm thấy hưng phấn , tại … có cảm giác "Tiêu Viêm sờ sờ mũi , bình thản cười "Đó là Tiêu Viêm ca ca thành thục hơn "Huân Nhi cười chớp chớp đôi mắt thủy linh "Ngươi thành thục , có đôi khi ta nghĩ , thiếu nữ trước mặt mình có phải là lão bà ngàn năm hay !"Bị tiểu nương nhận xét là thành thục , Tiêu Viêm khỏi có chút cảm thấy buồn cười , bàn tay thân mật khẽ gõ vào đầu Huân Nhi Nghe vậy Huân Nhi kiều mỵ liếc mắt nhìn Tiêu viêm , khuôn mặt nhắn tinh ranh , có chút oán trách , mặc kệ là thiếu nữ có khoáng đạt thế nào cũng nguyện ý bị ví như lão bà . Thiếu nữ kiều mỵ nhất động lòng người , Huân Nhi trong lúc vô tình lộ ra trạng thái kiều mỵ , chỉ làm cho xa xa đám thiếu niên trợn trừng đôi mắt , chính là ít thiếu nữ , cũng khỏi lộ vẻ hâm mộ "Này tiểu hỗn đản , quá kiêu ngạo …" Đồng dạng bị bộ dáng kiều mỵ của Huân Nhi hấp dẫn , thế nhưng thấy Huân Nhi thân mật với Tiêu Viêm , Tiêu Trữ trong lòng bốc lên ngọn lửa ghen tỵ , trong lòng , ở trong gia tộc , chỉ có mới xứng với Huân Nhi , nhưng mặc kệ có lấy lòng thế nào , Huân Nhi cũng để ý tới , mà ngược lại luôn quan tâm đến tên phế vật Tiêu Viêm "Tiểu hỗn đản , ngươi cứ đắc ý trước , đợi đến khi ngươi thành nhân, ta muốn trước mặt Huân nhi , đánh bại ngươi xuống !" Nắm tay gắt gao nắm chặt , Tiêu Trữ lành lạnh liếc mắt nhìn Tiêu Viêm ngồi xếp bằng phía xa Tuy nhiên Tiêu Trữ cũng rất là rung động trước tốc độ tu luyện của Tiêu Viêm ,với thói quen tự phụ hàng ngày , trong lúc nhất thời khó có thể tưởng được Tiêu Viêm – phế vật hàng đầu , hơn nữa còn thân cận với Huân Nhi , thực lực đột nhiên tăng mạnh , khiến cho Tiêu Trữ cảm thấy nguy cơ tiềm Thừa dịp chưa trưởng thành , phải làm cho chịu đả kích . Ý niệm chuyển động trong đầu , Tiêu Trữ khóe miệng chậm rãi nở nụ cười lạnh , tuy Tiêu Viêm hum nay đạt tới thất đoạn đấu khí , nhưng đối với chính mình đạt tới bát đoạn đấu khí rất có tự tin, dù sao thất đoạn so vói bát đoạn cũng có khoảng cách chênh lệch lớn ! Thấp giọng cùng Huân Nhi đàm luận , Tiêu Viêm khóe mắt tùy ý nhìn vào huấn luyện trường , vừa vặn thấy nụ cười lạnh của Tiêu Trữ , thoáng cười chút , loại người biết che dấu hỉ nộ của mình này , năng có bao nhiêu khả năng ? Sau khi Tiêu Khắc khiêu chiến Tiêu Viêm thất bại , có người nào tiếp tục khiêu chiến nữa , đám tộc nhân đủ tư cách , cũng chỉ biết lánh mặt tìm mục tiêu khác , mà trải qua vài trận tỷ thí , cũng có hai người , dựa vào thuần thục đấu kỹ cùng vận khí đả bại đối thủ của mình Buổi trắc nghiệm dần tới hồi kết , nhìn xuống huấn luyện trường , Tiêu Chiến nở nụ cười , đứng dậy lên tiếng tuyên bố trắc nghiệm kết thúc sau đó dặn dò nghi thức cử hành lễ thành nhân tháng sau chút Chậm rãi đứng dậy , Tiêu Viêm nhìn thấy thần tính xuân phong đắc ý của Tiêu Chiến , mà Tiêu Chiến đối với biểu của con mình hum nay rất là đắc ý , giương ngón tay cái biểu thị chúc mừng hướng về Tiêu Viêm Vỗ vỗ quần áo , phủi chút tro bụi , định rời trận hương phong ập đến Hơi cau mày lại , Tiêu Viêm ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiêu Mị ở trước mặt mình , nhàn nhạt cười : "Có việc ? " Nhìn khuôn mặt thanh tú của Tiêu Viêm nét lãnh đạm , Tiêu Mị trong lòng nhất trệ , khuôn mặt nộ ra nét miễn cưỡng , nở nụ cười : "Tiêu Viêm biểu ca , chúc mừng huynh " "Đa tạ " . Có chút khẽ gật đầu , Tiêu Viêm ánh mắt hướng tới Huân Nhi bên cạnh "Tiêu Viêm biểu ca , ngày mai ở đấu kỹ đường , phụ thân ta giảng giải hoàng giai cao cấp đấu kỹ , ngươi cùng ? "Tiêu Mị mỉm cười , khuôn mặt vũ mị thanh thuần , làm cho người ta cảm động Nghe vậy , Tiêu Viêm hơi nhíu mày Nhìn Tiêu Viêm dường như suy nghĩ lấy cớ cự tuyêt , đôi bàn tay thon trắng , mềm mại khẽ nắm lấy cánh tay Tiêu viêm khẽ quay đầu lại , nhìn thấy khuôn mặt thanh nhã nhắn mỉm cười " có lỗi , Tiêu Mị biểu tỷ , Huân Nhi mời Tiêu Viêm ca ca ngày mai theo ta tới Ô Thản Thành , bồi tiếp được Tiêu Mị biểu tỷ tới đấu kỹ đường được "Nhìn vào đôi mắt có chút ngốc trễ trước mặt , Huân Nhi thân mật kéo cánh tay Tiêu Viêm , nhìn Tiêu Mị , thoáng có vẻ xin lỗi.
CHƯƠNG 35: CẢM GIÁC TỘI ÁC Nghe Huân Nhi thế, Tiêu Mị ngẩn ra, cảm thấy có chút xấu hổ, nếu là người khác trong gia tộc lời này, nàng còn dựa vào thiên phú cùng xinh đẹp của chính mình mà chiếm thượng phong, nhưng nếu đối thủ đổi lại là Huân Nhi, trong lòng nàng chỉ còn tràn đầy thất bại. Liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh lung của Tiêu Viêm, Tiêu Mị chỉ đành lòng cười khổ, ngượng ngùng rời . Đám người trong sân huấn luyện, nhìn Huân Nhi thân mật lôi kéo Tiêu Viêm, trong lòng đều cảm thấy có chút ghen ghét, là viên minh châu rực rỡ nhất của gia tộc, bọn họ chưa thấy qua Huân Nhi đối đãi với gã nam tử nào như thế. Nhìn Tiêu Mị xấu hổ rời , Tiêu Viêm ngạc nhiên, cảm giác mềm mại cánh tay truyền đến, nhìn vẻ mặt mỉm cười của Huân Nhi, Tiêu viêm khỏi có chút buồn cười , trêu trọc : " nàng, ngươi đây là làm gì vậy?" Huân Nhi như trước vẫn kéo cánh tay Tiêu Viêm, ánh mắt đảo qua xung quanh đám người ngốc trệ vì cử động thân mật lúc này của nàng, tỏ vẻ vô tội, : " Tiêu Viêm ca ca chẳng lẽ phải muốn cự tuyệt nàng ta hay sao?" Nghe vậy, Tiêu Viêm trợn tròn mắt, cùng ý cự tuyệt nhưng từ miệng hai người ra, lại mang hai ý bất đồng hoàn toàn, nhớ lại vẻ xấu hổ mặt Tiêu Mị lúc đó, chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu, liếc mắt nhìn nụ cười chiến thắng rạng rỡ của Huân Nhi, trong lòng thầm : " nàng này hẳn là cố ý đây?!!" " Huân Nhi chỉ là thích cái sắc mặt biến đổi quá nhanh của nàng ta, hừ, cùng đấu kỹ đường học tập đấu kỹ, lời mời loại này, trước kia làm gì có." Huân Nhi kéo tay Tiêu Viêm chậm rãi ra ngoài huấn luyện tràng, cũng thèm để ý tới những ánh mắt chung quanh, nàng vẫn giọng , trong thanh , có chút cười lạnh, nàng đối với thái độ của Tiêu Mị, có chút chán ghét. Nhún vai chút, Tiêu Viêm có chút đồng ý gật đầu, cười khổ tiếng, ba năm trước đây, cùng Tiêu Mị quan hệ cũng tồi, mà từ sau khi bị coi là phế vật, mới thực hiểu người đàn bà này. " Tiểu hỗn đản, tháng sau, ta nhất định cho ngươi răng rơi đầy đất!" Tiêu Ninh cắn răng, hung ác . Sau đó, mang theo bụng giận dữ, vội vàng rời khỏi sân huấn luyện. Ở đài cao, Tiêu Chiến chuẩn bị trở về, cũng bị cảnh này làm chấn động, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân hình hai người thân mật, thoáng kinh ngạc, trong mắt ông thoáng chút lo lắng: " Viêm nhi đứa này, … thích Huân Nhi rồi chứ? Phải biết rằng, với thân phận của nàng, phải là Nạp Lan Thản Nhi có thể so sánh, cho dù có thiên phú tu luyện kinh khủng chăng nữa, muốn được thế lực khủng bố sau lưng nàng chấp nhận, cũng phải là việc dễ dàng…" Trầm mặc trong chốc lát, Tiêu Chiến thở dài tiếng, lắc đầu, chậm rãi rời . Bị kéo tay, đôi lúc lại đụng chạm vài chỗ ôn nhuận mềm mại nào đó, cảm giác tuyệt vời, dễ làm cho người ta sinh ra chút cảm giác "tâm hươu ý vượn" gì đó. Chuyển qua con đường , Huân Nhi khuôn mặt nhắn bỗng chốc đỏ bừng, vội bỏ tay Tiêu Viêm ra, ngượng ngùng liếc mắt nhìn . Đột nhiên mất cỗ cảm xúc tuyệt vời đó, Tiêu Viêm trong lòng chợt có chút buồn vô cớ, thở dài hơi, ánh mắt chịu khống chế hướng tới thân hình ở bên cạnh nhìn vài lần, bên dưới bộ lục y, bộ ngực thoáng nhô lên, quả làm người khác thể chú ý. Mặc dù thực chất, Huân Nhi cùng Tiêu Viêm cũng có quan h ệ huyết thống, nhưng dù sao 2 người cũng sống chung hơn 10 năm, loại tình cảm này, so ra kém hơn tình huynh muội ruột thịt là bao, mà bây giờ, Tiêu Viêm lại ăn đậu hủ của muội muội mình, cũng khó trách có chút cảm giác tội lỗi. Trong lúc nhất thời, khí trở lên trầm mặc, trong bầu khí như vậy, con đường cũng tính quá dài này, tựa hồ lại tới cuối. Đương nhiên, hoài cũng có giới hạn, sắp tới cuối đường, Tiêu Viêm ngượng ngùng bắt chuyện tiếng, sau đó định rời . "Tiêu Viêm ca ca." Nhìn Tiêu Viêm định rời , Huân Nhi thoáng ngạc nhiên, bỗng cười khúc khích tiếng, giọng kêu lên. "Ách?" Tiêu Viêm dừng lại, quay đầu nhìn về phía đứng cười dưới tàng cây, tâm tình vốn bất an, bỗng nhảy lên vài cái. thân lục y, dưới tàng cây, lại có phen thanh nhã động lòng người, gió thổi qua, vạt áo màu tím của khẽ tung bay, càng thêm phen tư bức người. " Ngày mai cùng Huân Nhi được ?" Dưới tán liễu, khuôn mặt nhắn của Huân Nhi khẽ đỏ lên , hàm răng cắn đôi môi đỏ mọng mê người, đôi mắt thu thuỷ khẽ đưa, mang theo tia chờ đợi cùng chút ý vị hiểu đựơc, nhìn Tiêu Viêm cách đó xa. " Ngày mai cùng Huân Nhi được ?" Dưới tán liễu, khuôn mặt nhắn của Huân Nhi khẽ đỏ lên , hàm răng cắn đôi môi đỏ mọng mê người, đôi mắt thu thuỷ khẽ đưa, mang theo tia chờ đợi cùng chút ý vị hiểu đựơc, nhìn Tiêu Viêm cách đó xa.
CHƯƠNG 36: HOẠT KÊ ĐỘT PHÁ khó tưởng tượng, với tính cách thong dong đạm nhã của Huân Nhi, có thể có được tư thế động lòng người như thế, bộ dáng mê người đó, quẩ làm cho Tiêu Viêm cảm thu được loại mị hoặc khác lạ. Trong lòng thầm nghĩ tiếng Tiểu Tinh, Tiêu Viêm hàm hồ trả lời, sau đó tức tốc bỏ chạy. Nhìn thân ảnh có chút chật vật của Tiêu Viêm rời , Huân Nhi che miệng giọng cười duyên, tự đánh giá chính mình chút, ánh mắt nhàng hướng tới hồ bên đường. Dưới làn nước hồ, lên hình ảnh mắt ngọc mày ngài, sóng mắt lưu chuyển, chứa mị hoặc cùng chút tư vị khó phát ra. " là đẹp mà…" Huân Nhi mặt khẽ có chút đắc ý mỉm cười. Cách đó xa, vài tên thiếu niên trong gia tộc vừa mới tới, cước bộ đột nhiên dừng lại, miệng há to, ánh mắt tràn đầy kinh diễm, ngây ngốc đứng nhìn dưới tàng cây. Chật vật trở về phòng mình, Tiêu Viêm lúc này mới thở dài hơi, lau mồ hôi trán, cười khổ: " nàng này, lớn lên, sợ rằng so với Nhã Phi ờ phòng đấu giá kia, còn muốn hồ mị chết người…" Lắc đầu mạnh cái, Tiêu Viêm trong lòng lại tự mắng mình nghiệt súc, lúc này mới tiêu trừ hết những ý niệm "xấu xa" trong đầu. Tiêu Viêm tới góc phòng, lấy ra chiếc bồn có chứa trúc cơ linh dịch, sau đó nhanh chóng cởi bỏ quần áo, ngồi vào trong bồn. Bàn tay tuỳ ý tại thành bồn chạm vài cái, Tiêu Viêm dựa vào bên thành bồn, hô hấp thoáng chốc trở lên chậm rãi vững vàng. Nhớ tới tràng cảnh ở giữa sân hôm nay, Tiêu Viêm nhàn nhạt mỉm cười, thực lực, quả nhiên là thứ quan trọng nhất thế giới này. Ngón tay khẽ day day trán , khuôn mặt lạnh lung xinh đẹp, bỗng ra trong đầu Tiêu Viêm, là Nạp Lan Thản Nhi… Đôi mắt có chút nheo lại, Tiêu Viêm giọng lẩm bẩm: " Còn có 2 năm nữa? Ngươi nhất định phải chờ ta, ta tìm ngươi…" Nếu phải trong giọng có chút lãnh ý, sợ rằng người nào nghe xong cũng nghĩ rằng đây là tình thoại của đôi tình nhân. Nhớ tới tình cảnh trong đại sảnh ngày đó, Nạp Lan Thản Nhi ngạo nghễ nghìn đời cùng với tư thế cường ngạnh đó, Tiêu Viêm nắm tay chậm rãi nắm chặt lại, nỗi nhục này, khó có thể quên . " Ai, tu luyện thể đình trệ được, người đàn bà đó, mặc dù cao ngạo, bất quá nếu có thể được tông chủ Lam Vân Tông thu làm đệ tử, thiên phú tu luyện sao có thể thấp được…" Tiêu Viêm nở nụ cười lạnh. sâu thở ra hơi, chỉ cần vừa nghĩ đến người đàn bà đó, trong long Tiêu Viêm lại tràn ngập cảm giác chăm chỉ khác thường, tình thần lập tức hăng hái lên, Tiêu Viêm nhàng tiến vào trạng thái tập luyện, mười ngón tay kết ấn, bình ổn lại tâm thần, từ từ nhắm mắt lại tu luyện. Đối với những ánh mắt kính sợ mà chỉ 3 năm trước mới có được, Tiêu Viêm xử rất lạnh nhạt, cũng có chút nào diễu võ dương oai cả. Ngày thứ hai, y như hẹn, Tiêu Viêm du ngoạn cùng Huân Nhi ngày. Ở trong tộc, ngoại trừ phụ thân ra, Huân Nhi là người mà Tiêu Viêm thân cận nhất, cũng rất khó cự tuyệt cầu của nàng. Từ đó, Tiêu Viêm cứ sáng sớm ở núi khổ luyện đấu kỹ, sau đó về nhà tu luyện đấu khí, thỉnh thoảng cùng Huân Nhi chơi, cùng phụ thân chuyện. Đôi lúc, ngẫu nhiên gặp Tiêu Mị trong tộc, nghe nàng ngọt ngào gọi Tiêu Viêm biểu ca, cũng chỉ cười cười, tuỳ ý ứng phó cho xong chuyện. Đối với người đàn bà này, luôn duy trì thái độ kính nhi viễn chi. Cứ thế tháng thời gian nhanh chóng trôi qua, bảy ngày nữa, Tiêu gia cử hành nghi thức thành nhân… Chỉ còn 7 ngày nữa, nhưng nguyện vọng đột phá thứ 8 đoạn đấu khí của Tiêu Viêm vẫn chưa đạt được, quả làm cho có chút tiếc nuối. Nhưng đúng buổi tối 2 ngày trước lễ thành nhân, Tiêu Viêm ngủ say, đột nhiên giống như mộng du bật dậy, ngay cả quần áo cũng cởi ra, lập tức nhảy luôn vào bồn tắm có ngâm dược lực lúc này gần như hoàn toàn dùng hết. Thời gian trôi qua, sáng hôm sau, lúc Tiêu Viêm mở mắt, ngây ngốc phát ra, bình cảnh làm khó mình suốt 3 tháng qua, trong lúc mơ hồ, bị đột phá…. Đấu Phá Thương Khung - Chương #36
CHƯƠNG 37: TIÊU NGỌC gia tộc muốn suy bại, nặng yếu nhất, chính là phải duy trì được sức sống, mà ngọn nguồn của sức sống, đó chính là thế hệ trẻ của gia tộc, bọn họ chính là dòng máu mới của gia tộc, có bọn họ, gia tộc mới có thể phát triển ngừng. Bởi vậy, nghi thức thành nhân, đối với mỗi gia tộc đều hết sức quan trọng, mà Tiêu gia, cũng ngoại lệ. Là trong ba đại gia tộc ở Ô Thản thành, nghi thức thành nhân của Tiêu gia tự nhiên là rất được các thế lực trong thành chú ý tới, vài thế lực, thậm chí còn trực tiếp cầu tham dự lễ cử hành nghi thức này. Tiêu Viêm híp mắt nhìn đài cử hành to lớn ở xa xa, đài làm bằng cự mộc, chình vì nghi thức thành nhân mà được đặc ý làm ra. Tiêu Viêm ánh mắt đảo qua, nhìn vào đám người của các thế lực lớn đến tham dự, bất đắc dĩ giọng : " là nhiều người…." Bỗng có tiếng cười vang lên, Tiêu Viêm nhìn qua, là Huân Nhi. Nàng vừa thấy ánh mắt hung hăng của Tiêu Viêm, cái miệng nhắn khẽ chu lại, mắt nhìn , đạo kim quang thoáng xẹt qua, có chút ngoài ý muốn, cười duyên : " Tiêu Viêm ca ca đạt đến tám đoạn đấu khí rồi?" Tiêu Viêm nghe thế liền liếc nàng cái, ở cùng chỗ với nàng này,tựa hồ cái gì cũng giấu được, trong lòng buồn bực thở dài hơi, vô lực gật đầu. Nguồn truyện: TruyệnYY.com Ánh mắt khẽ chuyển qua, ở chỗ gần cự mộc cạnh đài, Tiêu Viêm chợt nhận ra người quen. xinh đẹp cười , hồng y bao quanh thân thể đầy đặn lả lướt, như như , cực kỳ dụ người. Lúc này, vây quanh nàng có ít người, nghiễm nhiên trở thành chỗ huyên náo nhất. Ngay lúc Tiêu Viêm nhìn Nhã Phi, bên cạnh đột nhiên truyền tới tiếng hừ . " Khái…" con mắt chớp chớp vài cái, Tiêu Viêm nhàng thu hồi tầm mắt, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Huân Nhi bên cạnh, thản nhiên cười : " nghĩ tới ngay cả Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá cũng cử người tham dự lễ thành nhân của gia tộc ta." Khẽ liếc mắt nhìn khuôn mặt như có chuyện gì của Tiêu Viêm, Huân Nhi thản nhiên : " Tiêu gia cùng Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá ở Ô Thản thành quan hệ vốn tồi, nàng ta đến, có gì kỳ quái cơ chứ? Hơn nữa , thủ đoạn của người đàn bà này, ở Ô Thản thành, ai mà biết, bao nhiêu là công tử thế gia, vì nàng mà tốn biết bao nhiêu kim tệ, nhưng cuối cùng có được cái gì!! Tiêu Viêm ca ca nếu có ý niệm đó trong đầu, tốt nhất nên bỏ , Huân Nhi cho ca ca mượn tiền làm việc này đâu…" Tiêu Viêm nghe thế ngượng ngùng cười khổ : " Ta cho dù trong đầu có ý niệm này, nàng ta cũng chỉ coi ta như trẻ con thôi, ta kém nàng ta đến bảy tám tuổi." " Hừ , có chút đàn bà phải thích như thế sao?" Huân Nhi khẽ cười. Nhìn thấy Tiêu Viêm có ý phản kháng, Huân Nhi cũng buông tha cho , đột nhiên… " A, nàng ta như thế nào trở về?" " Người nào?" ngẩn người, Tiêu Viêm theo ánh mắt của Huân Nhi nhìn lại, mày bỗng chậm rãi nhíu lại. Theo ánh mắt của 2 người, mỹ nữ mặc bộ đồ tựa như là trang phục của học viện nào đó, bên hông có thanh trường kiếm, đứng dựa người vào thân đại thụ. Vóc người mỹ nữ cao cao, mà cái làm cho người ta chú ý nhât, chính là cặp chân thon dài mượt mà, cho dù xinh đẹp động lòng người như Nhã Phi, cũng có được. " Tiêu Ngọc?" Tiêu Viêm mắt nhìn chằm chằm mỹ nữ, nhíu mày : " Nàng ta phải Già Nam học viện rồi sao? Như thế nào lại trở về!!?" Huân Nhi khẽ nhún vai, đột nhiên quay lại, trêu chọc: "Tiêu Viêm ca ca, ngươi lần này tựa hồ là có phiền toái rồi a…" Khoé miệng cứng lại, Tiêu Viêm day day trán lúc này có chút phát đau lên rồi, thấp giọng mắng: " Người đàn bà điêu ngoa này , phiền chết người mà, năm đó bất quá ta chỉ vô tình vào suối nước nóng sau núi, sau đó lại vô tình chạm vào chân nàng ta thôi, kết quả là bị người đàn bà điên này truy giết đến nửa năm." " Hừ, thân thể của nữ hài tử, sao có thể để người khác tuỳ ý sờ loạn được." Nghe vậy, Huân Nhi che miệng cười duyên, bỗng nhiên, nhớ tới hồi bé chính mình cũng bị người này sờ loạn hồi, khuôn mặt nhắn của nàng khỏi đỏ lên. Tiêu Viêm bĩu môi, cười lạnh : " Người đàn bà này chính là tỷ tỷ của Tiêu Ninh, cũng phải là thứ tốt lành gì, hừ, hỗn đản đó đối với ta như vậy, cũng có phần nguyên nhân lớn do nàng ta." Chần chờ chút, cặp chân thon dài mê người kia, bỗng hướng Tiêu Viêm tới. Thấy vậy, Tiêu Viêm mày nhíu chặt lại, thoáng có chút yếm ác. " A, Tiêu Viêm, nghĩ tới ngươi cũng có lúc chuyển mình được như thế này, là làm cho người ta kinh ngạc." đên gần, nhìn nhìn khuôn mặt thiếu kiên nhẫn chút nào che dấu của Tiêu Viêm, Tiêu Ngọc cười lạnh . " liên quan tới ngươi." Tiêu Viêm đối với Tiêu Ngọc cực kỳ yếm ác, lạnh nhạt thường ngày, giờ hoàn toàn biến mất, vừa mở miệng, chút nào giữ ý. " Hừ, cái miệng của ngươi, vẫn điêu toa như vậy, xem ra, 3 năm vừa rồi, chính là vẫn làm giảm nhuệ khí của ngươi. " Tiêu Ngọc nhìn Tiêu Viêm bộ dạy đời, khinh thường . " Vẫn là khẩu khí này…" trong lòng cực kỳ yếm ác, Tiêu Viêm thở dài hơi, cẩn thận đánh giá lại người đàn bà này sau năm gặp, ánh mắt lại chậm rãi chuyển qua đôi trường thối mượt mà, sờ sờ mũi, thản nhiên : " Chân ngươi, vẫn dài như vậy a, chính là biết kể từ năm đó, còn có nam nhân nào khác sờ qua chưa?" Đấu Phá Thương Khung - Chương #37
CHƯƠNG 38: TIỂU TỬ NÀY, ĐƠN GIẢN... Bị Tiêu Viêm đúng chỗ đau, Tiêu Ngọc nhất thời mặt cười cứng lại, bàn tay khẽ chạm tới trường kiếm sau lưng. Khoé miệng khẽ nồi lên tia cười lạnh, Tiêu Viêm khẽ nghiêng người về phía sau, cười : " Muốn động thủ?" " Động thủ với ngươi sao!" Tiêu Ngọc tay nắm chặt chuôi kiếm, cố nén xúc động trong lòng, cười lạnh, trào phúng nhìn Tiêu Viêm: " Cho dù ngươi giờ lại có thiên phú như hồi xưa, sao? 3 năm trước, Tiêu Ngọc ta đuổi đánh ngươi như thế nào, 3 năm sau, ta vẫn có khả năng làm như vậy." " Ngươi, mắt chó nhìn cái gì?" thấy ánh mắt Tiêu Viêm người mình đảo qua, Tiêu Ngọc mặt cười càng lạnh vài phần. " Quần áo ngươi như vậy, chẳng lẽ phải để cho nam nhân nhìn sao?" Tiêu Viêm sờ sờ mũi, giọng rất thản nhiên, nhưng lại làm cho Tiêu Ngọc tức điên lên. Nguồn: http://truyenyy.com " Tiểu hỗn đản!" răng khẽ nghiến lại, Tiêu Ngọc nhẫn nhịn đựơc nữa, rút ra trường kiếm bên hông, chỉ vào Tiêu Viêm: " Có tin ta cắt đầu lưỡi ngươi !" Nhìn thanh cương kiếm hàn quang loè loè trước mặt, Tiêu Viêm mắt chớp, giọng : " Ngươi thử xem!" vừa , Tiêu Viêm bàn tay phải khẽ động, hấp lực mạnh mẽ trong lòng bàn tay hình thành, chính mình 3 loại huyền giai đấu kỹ, nếu phải liều mạng đánh, cũng quá e sợ tam tinh đấu giả. Chăm chú nhìn hai người, Huân Nhi bên có chút bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt nhìn về xa xa, lên tiếng nhắc nhở : " Tiêu thúc thúc tới rồi." Hừ lạnh tiếng, Tiêu Ngọc xoay tay thu lại trường kiếm, đôi chân thon dài khẽ rời , lúc ngang qua Huân Nhi , nàng đột nhiên dừng lại, : " Huân Nhi biểu muội, dung mạo cùng thiên phú tu luyện của ngươi đều là tuyệt giai, nên cách xa xa người này chút, nếu sau này bị triêm nhiễm thói xấu gì, có hối cũng kịp." Đối với lời đề tỉnh này của Tiêu Ngọc, Huân Nhi chỉ cười cười, thản nhiên : " Cám ơn Tiêu Ngọc biểu tỷ nhắc nhở, bất quá Huân Nhi nghĩ Tiêu Viêm ca ca rất tốt." Nghe ra thâm ý trong lời này của Huân Nhi, Tiêu Ngọc mặt cười khẽ biết, ánh mắt khẽ đảo qua khuôn mặt mỉm cười của Huân Nhi, cách đầy thâm ý: " Chờ ngươi sau này ra bên ngoài gia tộc, mới biết được thế giới này, nam tử so với tên kia càng xuất sắc hơn, có rất nhiều, lúc đó nếu gặp được nam tử khiến ngươi động tâm, vậy…." " Tiêu Ngọc biểu tỷ, ngươi cũng cần phải lo lắng, loại tình nay, cũng phát sinh đối với Huân Nhi đâu." Huân Nhi thản nhiên ngắt lời Tiêu Ngọc. Bị Huân Nhi ngắt lời, Tiêu Ngọc có chút xấu hổ, hung hăng nhìn Tiêu Viêm cái, rời . Nhìn Tiêu Ngọc rời , Tiêu Viêm từ từ thở ra hơi, khuôn mặt lại khôi phục bình thản thường ngày, thấp giọng than thở: " là người đàn bà đáng ghét." Nghe vậy, Huân Nhi che miệng cười : " Kỳ , ta rất tò mò, nàng ta sao lại luôn cùng Tiêu Viêm ca ca gây hấn, tuy là năm đó ngươi vô tình xông vào chỗ nàng ta tắm, cũng khiến nàng ta địch ý với ngươi như vậy chứ?" " Ta làm sao mà biết được." Tiêu Viêm vô tội than thở, ánh mắt hướng về mấy người Tiêu Chiến bước nhanh tới. " Viêm nhi, có việc gì chứ? Vừa rồi Tiêu Ngọc…?" Tiêu Chiến nhìn thấy Tiêu Viêm bình an vô , liền thở dài hơi, khẽ nhíu mày dò hỏi. Nhún vai, Tiêu Viêm cười : " có việc gì, người đàn bà đó đột nhiên phát cơn điên thôi." " Ngươi cố tránh nàng ta , nha đầu kia mặc dù tính tình điêu ngoa, nhưng nàng ta bây giờ là tam tinh đấu giả, vạn nhất động thủ, ngươi thua thiệt nhiều. Hơn nữa, nàng ta lại là cháu của Đại trưởng lão, ngay cả ta cũng khó mà trách phạt nàng ta được." Tiêu Chiến lắc đầu cách bất đắc dĩ. Tiêu Viêm sờ sờ mũi, cười cười . " Tới đây, Viêm nhi, ta giới thiệu với ngươi chút, vị này là thủ tịch đấu giá sư của Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá, Nhã Phi tiểu thư, trúc cơ linh dịch lần trước, chính là đấu giá được ở chỗ nàng ta." Tiêu Chiến khẽ cười giới thiệu. Tiêu Viêm nhìn người đàn bà xinh đẹp thành thục trước mặt, khuôn mặt nhắn khẽ biểu ra vẻ mặt phù hợp với tuổi, tươi cười : " Ra mắt Nhã Phi tỷ tỷ." Nhã Phi ánh mắt khẽ nhìn gương mặt người thiếu niên, môi đào khẽ mở, cười : " Nghe Tiêu Viêm tiểu thiếu gia trong năm đột phá tới 4 đoạn đấu khí. Việc này giờ truyền khắp Ô Thản thành, chẳng biết là hay giả?" Tiêu Viêm khẽ gật đầu, có chút " rụt rè" : " Tất cả đều nhờ công lao phụ thân mua được trúc cơ linh dịch." Nghe Tiêu Viêm thừa nhận, Nhã Phi bề ngoài trấn định, nhưng trong long khỏi run lên, mắt đẹp khẽ ngưng trọng, năm 4 đoạn đấu khí, tốc độ tu luyện này, quả là có chút kinh khủng. Về phần trúc cơ linh dịch, Nhã Phi tự nhiên biết , nó mặc dù có thể tăng lên tốc độ tu luyện, bất quá, nếu chỉ dựa vào nó năm tăng lên 4 đoạn đấu khí, vậy tuyệt đối là có khả năng. Nhìn 2 người sơ bộ nhận thức, Tiêu Chiến khẽ ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó vỗ vỗ bả vai Tiêu Viêm, ôn hoà cười : " Được rồi, nghi thức thành nhân sắp bắt đầu rồi, ta phải trước chuẩn bị vài thứ, ngươi lát nữa đừng làm cho ta mất mặt nghe chưa." Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu. Theo sau Tiêu Chiến, Nhã Phi xoay người lại chút, sâu nhìn người thiếu niên trước mặt, trải qua vài năm kinh nghiệm đấu giá, nàng ánh mắt cực kỳ sắc bén, cẩn thận quan sát chút, Nhã Phi đột nhiên phát , người thiếu niên mặc dù có chút rụt rè, nhút nhát, nhưng ở sâu trong ánh mắt kia, lại thuỷ chung bình thản như nước. " tuổi như vậy, lại có thể dễ dàng khống chế tình cảm của mình, tiểu tử này, đơn giản…." Xoay người bước , Nhã Phi trong lòng thầm nghĩ.