CHƯƠNG 19: HUẤN LUYỆN TÀN KHỐC Sáng sớm , sương trắng bao phủ phía sau đỉnh núi , lâu tiêu tan , gió thổi qua , hốt nhiên tiếp xúc với thân thể cộng hưởng thành tiếng động. Phía sau đỉnh núi , tại chỗ bí mật trong rừng cây , Tiêu Viêm hai chân cắm vào trong bùn đất , trán mồ hôi lạnh toát ra , cả thân người trần trụi chỉ còn độc chiếc quần cộc , thân xuất từng đạo màu xanh Ở phía sau Tiêu Viêm , Dược lão hóa thành trạng thái linh hồn , ngồi xếp bằng khối cự thạch , thần tình thản nhiên nhìn Tiêu viêm cắn răng kiên trì , bàn tay nhàng vung lên Theo tay Dược lão vung lên , khí thoáng dao động , đạo đấu khí màu hồng từ bàn tay dược lão bạo xạ ra , giống như chiếc roi bình thường , mạnh nện vào bả vai Tiêu viêm , lưu lại từng đạo màu xanh cơ thể Tiêu Viêm Khéo miệng kịch kiệt run rẩy , miệng hút vào ngụm lãnh khí , Tiêu Viêm cảm thấy bả vai mình dường như chết lặng , cơn đau nhức thấu tâm truyền đến , dưới cơn đau này , hai chân Tiêu viêm mềm nhũn ra , thiếu chút nữa cầm cự được mà ngã xuống Trải qua cơn đau đớn , trong cơ thể cấp tốc hình thành đấu khí màu bạc , dưới kích thích của đau đớn , đấu khí màu bạc này ngày càng thêm thực chất , lưu chuyển khắp bả vai đích các huyệt vị , tia ôn lương , chậm rãi thẩm thấu vào cơ thể , lạng lẽ tiến hành cường hóa … "Lại đến !" Cơn đau vai vừa biến mất , Dược Lão lại huy động đấu khí nện vào bả vai Tiêu Viêm . Khuôn mặt nhắn của Tiêu viêm trì nộn lại , thể nét chấp nhất , quật cường Nhìn kiên trì của Tiêu Viêm , khuôn mặt già nua của Dược Lão , lên tia vui mừng , khẽ gật đầu , bàn tay lại vung lên , đấu khí màu hồng lại bạo xạ ra "Phanh , phanh , phang …" Bên trong rừng cây , từng đạo thanh vui buồn cộng hưởng với hỗn loạn thống khổ , liên tiếp ngừng truyền ra … Dược Lão xuống tay cực kỳ có phân tấc , mỗi lần công kích vừa vặn đạt tới trạng thái thân thể Tiêu Viêm có thể thừa nhận được , như vậy vừa làm trọng thương Tiêu Viêm , vừa khiến cho cảm nhân được nỗi đau Đấu khí đánh vào thân thể , cái loại cảm giác toàn thân đau đớn , khiến cho khuôn mặt của Tiêu viêm trở nên thống khổ , vặn vẹo , méo mó Theo tay Dược lão huy động , những đạo màu xanh cơ thể Tiêu Viêm ngày càng nhiều … "Phanh!" Lại là đạo đấu khí bạo xạ , giống như côc nước tràn ly , rốt cục Tiêu Viêm cũng đạt tới giới hạn thừa nhận của mình , hai chân mền nhũn , mệt mõi ngã xuống Sau nữa ngày điều tức lại , mồ hôi lạnh trán vẫn còn đọng lại , Tiêu Viêm cười khổ hỏi : "Lão sư , thế nào ? " "Thực cũng được , hôm nay tiếp được tám mươi bốn đạo đấu khí , so với nửa tháng trước kia gấp chín lần , đích xác mạnh hơn nhiều …" Dược lão mỉm cười khẽ gật đầu , nhưng trong lòng lại sợ hãi than , này chỉ trong vòng nửa tháng , biểu của Tiêu Viêm vượt ngoài dự kiến của lão , như hum nay , vốn bản thân cho rằng bảy mươi đạo đáu khí là cực hạn của Tiêu viêm , thế nhưng lại kiên trì được đến đạo thứ tám mươi bốn , thể cảm thán trình độ nhẫn nại của tiêu tử này Nghe Dược lão xong , Tiêu viêm nhõm thở dài hơi , thoát lực ngồi xuống đất nghỉ ngơi , sau thời gian , đến khi thân mình hồi phục cảm giác , lúc này mới chậm rãi đứng dậy , lấy quần áo tảng đá từ từ mặc vào Những vết thương thân thể tiếp xúc với vải dệt khiến cho Tiêu viêm lại cảm thấy đau đớn Lúc này Dược Lão hóa thành đạo ánh sáng chui vào bên trong hắc sắc giới chỉ , lưu lại câu nhiều lần : "Chạy nhanh trở về dùng trúc cơ linh dịch để ngâm mình , bằng thân thể bên trong lưu lại máu bầm , làm ngươi trọng thương" Thản nhiên gật đầu mặc quần áo xong , Tiêu Viêm lập tức phi hành xuống phía sau núi Trở lại phòng , sớm chịu được đau đớn Tiêu Viêm nhanh chóng lột bỏ quần áo , nhảy luôn vào mộc bồn bên trong chứa sẵn thủy dịch màu xanh Lạnh lẽo đích thanh thủy tràn vào những vết thương da thịt , Tiêu Viêm nhất thời cảm thấy thư sướng hút vào vài khẩu lương khí , cảm thấy phiêu phiêu dục tiên ( chác là phê giống như hít heroin , kê kê) , chậm rãi nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác thư sướng này , lười biếng nằm dài trong mộc bồn , động đậy Tiêu viêm dựa vào bên cạnh mộc bồn , hô hấp đều đều , bất giác phát ra tiếng ngáy chìm vào giấc ngủ .Trải qua hồi thống khổ tra tấn , Tiêu Viêm rút cuộc cũng được thả lỏng tinh thần , thân thể đích mệt mỏi , chìm vào trong giấc ngủ Trong lúc tiêu viêm ngủ say , thủy dịch màu xanh có chút khẽ xao động , tia năng lượng nhàn nhạt ôn hòa theo lỗ chân lông , lặng lẽ tiến vào trong cơ thể , thanh trừ từng đạo máu bầm , đồng thời ngừng cải tạo cường hóa cơ thể … Trầm mê vào giấc ngủ , bất tri bất giác thân thể Tiêu Viêm cũng được cường hóa theo Tại quá trình cường hóa tu bổ thân thể , thủy dịch màu xanh trong mộc bồn dần dần phai nhạt , hiển nhiên dược lực chứa trong thủy dược sắp bị Tiêu Viêm hấp thu hết biết vừa ngủ được bao lâu , Tiêu Viêm chỉ biết khi tỉnh dậy , ảnh nắng tỏa ra từ mặt trời chiếu khắp phòng Miến cường hoạt động thân thể , xương cốt trong người kêu rắc rắc , khi ngồi dậy cảm nhận được cả người tràn đầy sức sống , tiêu viêm nhịn được kêu lên : "Thoải mái !" Từ trong mộc bồn bước ra , Tiêu viêm bỗng nhiên phát nguyên bổn thủy dịch từ màu xanh hoàn toàn biến thành trong suốt "Dược lực bị hấp thu hết ?" Sờ sờ cái mũi , tiêu viêm bất đắc gĩ lắc đầu , bỗng nhiên tựa hồ nhớ ra cái gì , có chút hân hỉ , chậm rãi nhắm mắt lại cảm ứng trạng thái đấu khí trong cơ thể lát sau , Tiêu viêm mở hai mắt , song chưởng vung lên , nhàng cười , có chút che dấu được hỷ ý : "Rốt cuộc cũng đạt tới ngũ đoạn đấu khí "
CHƯƠNG 20: PHÁCH MẠI Nửa tháng thăng lên bốn đoạn đấu khí, nửa tháng tiếp theo tấn thăng lên năm đoạn, loại tốc độ tu luyện này lạ thường, cho dù là Tiêu Viêm trước kia chỉ sợ cũng mong theo kịp. Tuy mỗi lần thăng cấp đoạn đấu khí mức độ khó khăn tuỳ theo mà gia tăng, bất quá xem lại tốc độ tại, Tiêu Viêm nghĩ rằng mất năm để tu luyện đến đoạn đấu khí thứ bảy cũng phải là chuyện quá mức khó khăn . Đương nhiên, điều kiện kiên quyết là phải có sung túc trúc cơ linh dịch, nếu Tiêu Viêm còn chưa tu luyện đến bảy đoạn đấu khí , liền bị đánh đến trọng thương mà chêt trong huấn luyện của Dược lão. Dù sao , nếu có công hiệu chữa trị của trúc cơ linh dịch, chỉ dựa vào xương cốt yếu ớt tại của thân thể Tiêu Viêm, ngoại trừ trong cơ thể ngưng tụ quá nhiều máu đông mà tạo thành tử vong ở ngoài, cũng có con đường thứ hai có thể . Cho nên việc trước mắt Tiêu Viêm cần làm nhất đó là tiếp tục mua tài liệu, sau đó luyện chế trúc cơ linh dịch, lại tựa hồ rất đơn giản như vậy , nhưng Tiêu viêm cũng gặp phải nan đề ... còn bao nhiêu tiền. Ngồi ở giường, khuôn mặt của Tiêu Viêm tràn đầy cười khổ, nghĩ tới chính mình bị bức tới bộ dáng này, liền tính toán chút... Lần trước mua tài liệu vẫn dư tiền, còn hơn chín trăm kim tệ, dùng số tiền này để mua tài liệu chất lượng như lần trước, ràng đủ. Chống cằm tư lự lát, con mắt Tiêu Viêm đảo tròn, bỗng nhiên lên tiếng hỏi : "Lão sư, Tử diệp lan thảo hoặc Tẩy cốt hoa có thể dùng thấp chút năm phần ?" "Được chứ, bất quá như vậy dược lực liền kém , phối phương trúc cơ linh dịch ta cho ngươi chính là thích hợp nhất để luyện chế đó. Thanh Dược lão từ trong giới chỉ truyền ra . Trợn mắt lên nhìn, Tiêu Viêm khẽ cười : " quan hệ, lần này hãy dùng tài liệu kém cỏi nhất để luyện chế ." "Kém cỏi nhất? Hiệu lực kém như thế, ngươi có thể cần nửa năm mới có thể đột phá đoạn đấu khí tiếp theo." Thanh Dược lão mang theo chút bất mãn , lúc vậy nhíu mày . "Tiền đủ sao? tìm tiểu nha đầu kia , xem bối cảnh của nàng ta, cho ngươi mấy vạn kim tệ chỉ là việc mà thôi, nếu được lại tìm phụ thân ngươi, cần gì phải làm yếu dược lực làm trì hoãn tu luyện của chính mình ..." Nghe đề nghị của Dược lão, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu: "Ngươi coi lòng tự tôn của ta chỉ như con quỷ đói thôi sao, sao có thể năm lần bảy lượt tìm nữ hài tử vay tiền. Phụ thân ta cũng tính qua, trốn ông ta hai tháng, vạn nhất tìm ông ta đòi tiền, ông ta truy cứu tới chẳng phải là đem lão sư ngài tiết lộ ra ngoài sao." "Lão sư , trúc cơ linh dịch này người khác có thể phối chế " Làm như nhớ tới điều gì đó, Tiêu Viêm bỗng nhiên nhíu mày hỏi. "Hắc hắc, tiểu tử kia , đấu khí đại lục, lượng dược tài nhiều đếm xuể, muốn phối chế ra đan dược hiệu quả khác nhau, phải dựa vào vô số chủng tài liệu bên trong, lựa chọn kĩ càng mới có thể luyện chế được năng lượng dược tài cuồng bạo bên trong ma tinh, như vậy mới có thể thành công luyện chế ra đan dược mà ngươi cần,nếu mà kết hợp lung tung, lò và đan hỏng ra cũng chỉ là việc , vạn nhất gặp phải phản phệ, hắc hắc…" đến chỗ này , thanh Dược lão cười cười, mới tiếp : "Trúc cơ linh dịch này, là ta ước chừng thực nghiệm nhiều năm, mới ngưng luyện ra được phương thuốc, đương nhiên người khác làm bậy bạ cũng có thể làm ra được phương thuốc này, chẳng qua xác suất này quá " "Còn nữa, tại bên trong quá trình luyện chế, phân lượng cùng độ dung hợp của ba loại tài liệu, độ lớn của ngọn lửa, mấy cái này đều cần vô số lần thực nghiệm cùng với linh hồn cảm giác lực siêu cường mới có thể nắm chắc, bằng ngươi nghĩ vì cái gì mỗi vị luyện dược sư đều cần tay lão sư chỉ dạy? Muốn trở thành vị luyện dược sư cường đại, có danh sư chỉ điểm, cơ bản là thể, bằng , thực nghiệm phương thuốc vẻ vang này cũng có thể tiêu phí thời gian cả đời ngươi." "Cho nên, cả đấu khí đại lục ta dám , bất quá tại Gia Mã đế quốc này ta có thể đánh cuộc, ai có thể luyện chế ra trúc cơ linh dịch giống ta!" đến chỗ này, trong giọng Dược lão chứa chút kiêu ngạo. Có chút khiếp sợ trình độ phức tạp của trúc cơ linh dịch này, Tiêu Viêm theo bản năng khẽ liếm môi. Lúc trước xem Dược lão luyện chế phát tựa hồ như rất đơn giản, tới tại mới biết được luyện chế đan dược, chút điểm bề ngoài nhìn thấy đó chỉ là điểm bì mao mà thôi. Thế giới luyện dược sư quả nhiên khó lường, chẳng trách trở thành chức nghiệp cao quý nhất đấu khí đại lục. Khiếp sợ qua , Tiêu viêm trong lòng có chút hoan hỉ, liếm môi theo bản năng : "Lão sư, ta cũng muốn dùng trúc cơ linh dịch kém cỏi nhất để tu luyện, ta định đem đến hội đấu giá để đấu giá thôi, trong tay cũng dư dật, đợi tiền tới tay, chúng ta liền mua tài liệu tốt nhất, dù sao luyện chế trúc cơ linh dịch , đối với ngài mà cũng bất quá chỉ là việc nhấc tay chi lao mà thôi, như thế nào?" "Như vậy ... tùy ngươi , luyện dược sư đấu giá đan dược của chính mình cũng phải việc đáng ngạc nhiên. Hơn nữa trúc cơ linh dịch kia bất quá cũng chỉ là dược vật bồi dưỡng cấp thấp, bán cũng sao." Thoáng trầm mặc lúc, Dược lão như có gì . Nghe hắc lão gật đầu đáp ứng, Tiêu Viêm cười hắc hắc, liền thu thập đồ vật, nóng vội ra khỏi phòng. Bởi vì lần này cũng cần dược tài tốt, cho nên Tiêu Viêm tùy ý tại hàng dược tài chọn lựa lấy năm phần kém nhất tử diệp lan thảo cùng tẩy cốt hoa. Về phần ma tinh thuộc tính mộc, sau khi trải qua kiểm tra, mua viên thanh mộc thử ma tinh với giá tiện nghi nhất. Mua được dược tài cần thiết, Tiêu Viêm liền tìm khách điếm, tránh ở trong đó để Dược lão ra tay luyện chế trúc cơ linh dịch . Trúc cơ linh dịch lần này chỉ có dược lực kém hơn lần trước rất nhiều, mà màu xanh phỉ thúy trong suốt cũng biến thành màu xanh lục ... Bạn đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com Đem số trúc cơ linh dịch lớn bằng nửa nắm tay thu vào trong bạch ngọc tiểu bình lần trước mua được, Tiêu Viêm lúc này mới an tâm thở ra hơi Cầm bình ngọc cất cẩn thận người, Tiêu Viêm rời khỏi khách điếm, Bước như bay đến hội đấu giá lớn nhất Ô thản thành . Đấu Phá Thương Khung - Chương #20 Trước Sau Chương 20/1641 Copyright © 2012-2014 TruyệnYY.
CHƯƠNG 21: NHỊ PHẨM LUYỆN DƯỢC SƯ CỐC NI Đặc thước nhĩ phòng đấu giá, phòng đấu giá lớn nhất ô thản thành, đồng thời cũng thuộc về gia tộc giàu có nhất gia mã đế quốc : đặc thước nhĩ gia tộc. Đặc thước nhĩ gia tộc có lịch sử lâu đời, tại gia mã đế quốc phát triển có mấy trăm năm, quan hệ có thể là rất rộng rãi, mà theo vài tin đồn, gia tộc giàu có này tựa hồ còn có quan hệ với hoàng thất. Ở đế quốc, đặc thước nhĩ gia tộc, cùng nạp lan gia tộc, nhân đặc nhĩ gia tộc được xưng là gia mã tam cự đầu, tâm đại gia tộc, tại đế quốc kinh tế, quân đều có thế lực . Cho nên, có đặc thước nhĩ gia tộc đứng đằng sau, cho dù phòng đấu giá lợi nhuận rất cao, khiến ít người thèm thuồng, nhưng bọn họ cũng là dám động tới. Nhìn phòng đại hội to lớn ở cuối ngã tư đường, Tiêu Viêm quẹo vảo 1 cái hẻm vắng vẻ, sau đó rất nhanh đem chiếc áo choàng đen mua lúc trước mặc lên. Áo choàng chỉ có che dung mạo của Tiêu Viêm, mà còn làm ngay cả hình thể thiếu niên bé của cũng to lớn hơn 1 chút, với bộ dáng bây giờ của , sợ là cho dù Huân Nhi đứng trước mặt, cũng khó mà nhận ra được. Xong xuôi, Tiêu Viêm lúc này mới thở dài hơi, điểu này cũng thể trách quá cẩn thận, mà là trúc cơ linh dịch loại này đồ vật, đối với vài gia tộc, có hấp dẫn lực quá lớn. Dù sao, nếu người nào có thể chế ra đại quy mô loại này linh dịch, đối với thế hệ trẻ của gia tộc, đều có thể đại phúc độ tăng lên thực lực. Đối với gia tộc mà , đây quả là 1 loại thuốc cực tốt. Nguồn truyện: TruyệnYY.com Vì để mang đến chút phiền toái cần thiết Tiêu Viêm chỉ có thể lựa chọn che dấu như vậy. Tay sờ vào bình ngọc có chút thanh lương trong ngực, Tiêu Viêm chậm rãi ra, sau đó tiền về phòng đấu giá cuối ngã tư. Tại cửa vào, vài tên hộ vệ cảnh giác nhìn , Tiêu Viêm cước bộ dừng, trực tiếp vào. Vừa vào trong , cảm giác nóng bức giống như là bay đâu mất, thay vào đó là 1 loại cảm giác mát lạnh tuyệt vời, bên trong và bên ngoài quả khác xa nhau. Ánh mắt tại đại sảnh đảo qua, Tiêu Viêm quay về 1 căn phòng tới, cửa phòng có khắc 3 chữ to "Giám Bảo Thất". Đẩy cửa vào, trong phòng rất trống trải, chỉ có 1 vị trung niên nhân có chút nhàm chán ngồi ghế. Nghe được tiếng đẩy cửa, trung niên nhân ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhân ảnh toàn thân mặc hắc bào, mày có chút nhăn lại, nhưng nhanh chóng tươi cười : " Tiên sinh, ngài đến giám bảo ư?" "Đúng", thanh có chút già nua vang lên sau tấm hắc bào, dĩ nhiên là thanh của dược lão. Tiêu viêm tiến lên 2 bước, tiện tay móc ra bình ngọc, nhàng đặt ở bàn. "Đây là?" con mắt nghi hoặc nháy vài cái, trung niên nhân cẩn thận cầm lấy chiếc bình bạch ngọc, mũi nhàng ngửi miệng bình, lát sau, sắc mặt hơi đổi, nhìn về phía Tiêu Viêm, ánh mắt thêm vài phần kính sợ : "Đại nhân là luyện dược sư…?" "Phải" thanh già nua lại truyền ra. " Xin hỏi, bình này là đan dược gì? Có tác dụng thế nào?" Nghe thấy thế, trung niên nhân kính cẩn hỏi tiếp. " Trúc cơ linh dịch, có thể tăng tốc độ tu luyện đấu khí, bất quá, chỉ có dưới đấu giả mới có thể sử dụng." " A! có thể tăng lên tốc độ tu luyện đấu khí?" Nghe xong, trung niên nhân có chút động dung, đấu khí chỉ có thể án theo quy củ tu luyện, hơn nữa trong giai đoạn đầu, kinh mạch trong cơ thể cực kỳ yếu ớt, khi dược lực quá mạnh, có thể khiến kinh mạch bị đứt, chết rất thê thảm a. " Linh dịch này của ta, cũng có tác dụng phụ, dược lực cũng rất ôn hoà, có hậu quả gì xấu cả, ngươi cứ yên tâm." Tựa hồ hiểu được suy nghĩ trong lòng trung niên nhân , thanh già nua chậm rãi giải thích. Sắc mặt biến đổi, trung niên nhân cẩn thận đem bình ngọc đựt lại bàn, cung kính : "Đại nhân, có thể đợi trong chốc lát được ? Ta muốn mời Cốc ni đại sư của phòng đấu giá chúng ta tới giám định linh dịch này." "Được, nhanh lên chút." Phất phất tay, Tiêu Viêm cũng khách khí, ngồi xuống ghế nhắm mắt dưỡng thần. Trung niên nhân vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng. Ngồi ở ghế, Tiêu Viêm vẫn duy trì trầm mặc, cũng có với Dược lão lời nào. Đây là địa bàn của người khác, chính là cẩn thận vẫn hơn. Ai dám cam đoan chỗ này có ai rình coi hoặc nghe lén!!! Đợi trong phòng cả nửa ngày, trung niên nhân lại quay lại, bất quá, lần này mang theo vị lão giả áo xanh. Ánh mắt tại lão giả người đảo qua, cuối cùng dừng lại ở trước ngực, có kim tinh, ngược lại là loại thuộc đan dược nào đó, 2 đạo màu bạc song gợn, loé ra vẻ xa hoa đắt tiền. "Đại nhân, vị này là Cốc Ni đại sư của phòng đấu giá chúng tôi, đại sư là vị tam tinh đại đấu sư, cũng là vị nhị phẩm luyện dược sư." Trung niên nhân cung kính giới thiệu. Nghe được thân phận của lão giả, dưới tám áo choàng, lông mày Tiêu Viêm hơi nheo lại, ngoại trừ Dược lão ra, đây là lần đầu tiên , gặp vị luyện dược sư, khỏi đánh giá đối phương chút. Lão giả vẻ mặt hồng hào, bộ áo xanh người nhìn như bình thường nhưng mơ hồ chứa quang mang lưu động, hiển nhiên, bộ quần áo này được gia trì qua ma tinh phong hộ. Bộ mặt già nua thể che dấu nổi cao ngạo, đó là thứ mà mọi vị luyện dược sư đều có. Trong khi Tiêu Viêm đánh giá đối phương, Cốc Ni đồng thời cũng quan sát người phía trước, luyện dược sư giống như đấu giả, thứu người này tùy tiện xuất 1 người, đều bị các thế lực tranh nhau thu nạp. Cho nên, Cốc Ni vừa đánh giá, vừa thầm đoán về thân phận của đối phương. Trung niên nhân cẩn thận cầm lấy bình ngọc bàn, đưa cho Cốc Ni. Nhận lấy bình ngọc, Cốc Ni ngửi , mắt lão híp lại, mục quang khẽ loé lên, cẩn thận đổ ra giọt chất lỏng xuống lòng bàn tay. Hai mắt nhìn chằm chằm chất lỏng màu xanh, hai ngón tay Cốc Ni khẽ động, chiếc châm bạc bé xuất giữa hai ngón tay, đầu châm, thoáng có đấu khí rung động. Lão chậm rãi đâm châm vào chất lỏng màu xanh, sau đó từ từ đảo . Càng ngày, khuôn mặt Cốc Ni từ bình tĩnh càng chuyển sang ngưng trọng. lát sau, đổ chất lỏng màu xanh vào bình ngọc xong, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Viêm, vẻ cao ngạo thêm vài phần kính ý. Lão quay đầu về phia trung niên nhân, trầm giọng : " Linh dịch tới cấp bậc của nhị phẩm đan dược, lời của vị đại nhân này lúc trước sai." "Vậy an bài cho ta đấu giá thứ này nhanh nhất ." " Việc này tự nhiên thành vấn đề, đại nhân cứ cầm thứ này đến phòng đấu giá số 1, nơi đó còn cử hành đấu giá. Linh dịch của ngài, đợi để đưa ra." Trung niên nhân cười , đưa ra khối thiết vài đen nhánh. "Được." tiện tay nhận lấy thiết bài, Tiêu Viêm truẹc tiếp ra khỏi phòng. " Cốc Ni đại sư, là gã luyện dược sư ư?" Nhìn thấy Tiêu Viêm ra khỏi phòng, trung niên nhân thấp giọng dò hỏi. "Đúng, đích là gã luyện dược sư, cỗ nhạy cảm linh hồn lực đó, sai được…" Cốc Ni gật đầu, có chút nghi hoặc lẩm bẩm:" thuộc phương thế lực nào nhỉ? nghe qua Ô Thản thành khi nào lại có người luyện chế đựoc nhị phẩm đan dược cả ? " " Có cần điều tra chút lai lịch của ?" Cốc Ni mắt híp lại, thoáng suy nghĩ, lắc đầu : " tạm thời nên, luyện dược sư tính tình đều có chút cổ quái, nếu điều tra mà để phá , sợ rằng làm có ấn tượng tốt về phòng đấu giá; tuỳ ý đắc tội vị biết cấp bậc luyện dược sư, phải là hành động sáng suốt." Quay đầu, liếc trung niên nhân cái, Cốc Ni thản nhiên : " Làm thế nào để sinh hảo cảm đối với chúng ta, ngươi hẳn là chứ?" " Vâng, hiểu thưa đại nhân." " Nhớ kỹ, cho dù thể giao hảo, vạn lần cũng thể đắc tội, nếu …" Thản nhiên xong câu với ngữ khí lạnh như băng, Cốc Ni ra ngoài...
CHƯƠNG 22: THANH PHONG QUYẾT Được thị nữ dẫn đường, Tiêu Viêm vào phòng đấu giá cử hành. Vừa vào trong, chung quanh nhất thời tối lại, tiếng huyên náo ngừng truyền vào tai làm Tiêu Viêm khỏi cảm thấy nhức đầu. Phòng đấu giá rất lớn, dung nạp ngàn người cũng thành vấn đề, lúc này, tại trung tâm phòng đấu giá, ở dưới ngọn đèn, người đàn bà xinh đẹp mặc bộ quần áo màu đỏ đứng, dùng vẻ vũ mị khiến mọi người ngây ngắt mà giảng giải về món đồ được mang ra. Dưới tiếng hô kiều, thanh thuý của người đàn bà nọ, kiện đồ vật tính quá trân quý nọ, giá tăng lên với tốc độ chóng mặt. Tìm chỗ hẻo lánh ngồi xuống, Tiêu Viêm ánh mắt đảo qua, với nhãn lực của , dễ dàng nhận thấy có ít người đến đây vì người đàn bà đứng ở kia. Thước đặc nhỉ thủ tịch đấu giá sư: Nhã Phi. Mỹ nhân mà gần như cả Ô Thản thành ai biết, thành thục mỹ lệ, đủ để làm cho rất nhiều nam nhân sẵn sàng phủ phục dưới gấu quần nàng. Tiêu Viêm yên lặng ngồi, mày bỗng nhiên nhíu lại, nhìn tới chỗ cách mình xa, nam tử ngồi trong bóng tối, ánh mắt nóng cháy nhìn lên Nhã Phi ở đài, môi khẽ mím lại, hạ thân ngừng chuyển động. " Trời đất!!" khẽ mắng câu, Tiêu Viêm thầm nghĩ, người này quả là quá mạnh mẽ rồi… Trong lòng thầm chửi thề, Tiêu Viêm có chút cười khổ lắc đầu, ánh mắt lại nhìn về phía đài cao, nhìn những đường cong lả lướt của người đàn bà nọ, thấp giọng thầm : " tinh…" Mắt quét qua vật phẩm tay Nhã Phi, Tiêu Viêm khẽ thở dài, thừa tiền để mua thứ phế vật a, cho dù đấu giá nó là người đàn bà xinh đẹp. Ánh mắt chậm dãi đảo qua, rồi tiếp tục quan sát mọi người trong phòng đấu giá. " Cha..?" đột nhiên Tiêu Viêm thấy vị trung niên nhân ngồi ở ngay hàng đầu, vẻ mặt khỏi cổ quái: " Chẳng lẽ cha cũng có hứng thú với người đàn bà này?" Ý nghĩ cổ quái đó trong đầu Tiêu Viêm chỉ tồn tại trong chốc lát, bởi vì phát , ánh mắt của cha, dừng lại ở người Nhã Phi, vẻ mặt cha rất tĩnh lặng, tựa hồ đợi thứ gì đó. " Cha tới đây làm gì nhỉ?" Trong lòng nghĩ thầm, Tiêu Viêm lại kinh ngạc phát , tộc trưởng của 2 gia tộc khác nổi danh cùng với Tiêu gia ở Ô Thản thành, Gia Liệt Đoàn gia tộc, Áo Ba gia tộc, cũng có mặt ở nơi đây. " Nơi này sắp đấu giá thứ gì mà lại hấp dẫn được bọn họ vậy?" Tiêu Viêm có chút tò mò, sờ sờ mũi, đến tột cùng là vật gì, lại có thể đem tam đại tộc trưởng hấp dẫn tới đây? Cũng thể , người đàn bà tên Nhã Phi này quả là khéo léo, mỗi lần nàng cười, đều làm giới cách trận tăng lên, mà nhất thời, người đàn bà này còn có thể liếc mắt đưa tình về phía người vừa đưa ra giới cách, khiến cho dù rất đau lòng cũng khỏi phấn chấn tinh thần. khí trong phòng đấu giá, vì người đàn bà này, vì thế vẫn ở cao trào. " Các vị, phòng đấu giá của chùng tôi vừa nhận được vật phẩm mới, mọi người nhất định cảm thấy hứng thú với nó.." Vừa đấu giá xong vật phẩm, Nhã Phi vừa cười , vừa vung tay lên, nhất thời gã người hầu liền bưng lên cái mâm ngọc, đó có cái bình ngọc . "Đây là nhị phẩm đan dược." nhàng cầm lấy cái bình, thanh vũ mị của Nhã Phi, nhất thời làm cho toàn trường yên tĩnh, lát sau, thanh bàn tán vang lên, tại đại lục này, thứ mà mọi người truy cầu nhất, chính là đan dược mà các luyện dược sư điều chế ra. " Vật này tên là trúc cơ linh dịch, có hữu hiệu với những người dưới đấu giả, dùng thứ này cho vào nước rồi tu luyện trong đó, có thể tăng lên tốc độ tu luyện!! Các vị nếu muốn cho tử tôn mình trở thành thiếu niên thiên tài, vậy thể bỏ qua được vật này a. " Đôi môi đỏ mọng tràn đầy hấp dẫn của Nhã Phi mở, thanh nũng nịu vang lên, khiến cho ít kẻ đầu khớp xương như mềm cả ra. " Trúc cơ linh dịch? Có thể tăng lên tốc độ tu luyện đấu khí? Nhã phi tiểu tỷ, ở giai đoạn đó, tựa hồ thể dùng đan dược được?" ít người nhịn được hỏi lại. Nguồn truyện: TruyệnYY.com " Thứ linh dịch này được Cốc Ni đại sư của phòng đấu giá chúng ta thẩm định qua, phẩm giai là nhị phẩm, tuyệt đối có vấn đề gì, các vị xin cứ yên tâm." Nhã Phi cười . Tự thân Cốc Ni đại sư thẩm định, thanh trong phòng tức nhiều, ai chẳng biết, Cốc Ni đại sư là nhị phẩm luyện dược sư, ngay cả tam đại tộc trưởng thấy , cũng dám có chút gì chậm trễ. Tiêu Viêm nhàn nhã ngồi ở ghế, nhìn khắp đấu tràng, thầm hít ngụm khẩu khí, xem ra trúc cơ linh dịch này, là thu hoạch a. khỏi nhìn về phia phụ thân mình, lại phát nét mặt cha lúc này, có chút kích động. Thoáng chút sững sờ, chợt nhớ ra điều gì, Tiêu Viêm trong lòng có chút cảm động. " Linh dịch giá khởi điểm là tám ngàn kim tệ, mời các vị ra giá." Nhã Phi cười , ánh mắt đảo vòng, cuối cùng dừng lại ở tối phía trước, tam đại tộc trưởng, nàng biết rất , ba vị này mới là nhân vật cạnh tranh chủ yếu. " Tám ngàn năm trăm!!" Nhã Phi vừa xong,lập tức có người đưa ra giới cách. " Chín ngàn năm trăm!" thanh tăng giá, theo sát sau. Trong phòng giới cách ngừng tăng lên, chỉ trong chốc lát, tới 1 vạn 3 ngàn rồi. Phụ thân Tiêu Viêm mặc dù sắc mặt có chút kích động, nhưng cũng trả giá, mà nhắm mắt lại, đợi cho thanh trả giá chấm dứt. Tranh đoạt giằng co trong chốc lát, thanh trả giá yếu bớt dần, cùng lúc đó, vị lão giả ngồi ở tối phía trước cùng Tiêu Chiến, thản nhiên lên tiếng: " 2 vạn" Báo giá vừa ra, thanh trong sân lập tức lắng xuống, vài người nhìn thấy lão giả này, khỏi uể oải ngồi xuống, bọn họ là có thực lực cùng Gia Liệt Đoàn gia tộc tranh đoạt a. " Hắc hắc, Gia Liệt Đoàn Tất, con ngươi phải là đấu giả rồi ư? Như thế nào còn mua trúc cơ linh dịch này?" gã trung niên nam tử cười . "Áo Ba Mạt, ta mua cho cháu ta được sao?" Gia Liệt Đoàn Tất ràng ưa gì hán tử này, cười lạnh . " Vậy cũng phải xem ngươi có cái phúc khí đó , chừng con ngươi ngày nào đó bị người ta cắt mất mệnh tử cũng nên.." trong lòng nguyền rủa tiếng, Áo Ba Mạt cũng mở miệng hô: " 2 vạn 3 ngàn!!" " 2 vạn 5!!" tới mười phút thời gian, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai người dĩ nhiên giống như ác cẩu tranh ăn, đem giới cách lên tới 3 vạn. " 4 vạn" vẫn nhắm mắt nãy giờ, Tiêu Chiến đột nhiên lên tiếng. Đại sảnh bỗng nhiên yên tĩnh, tất cả ánh mắt đều dời tới người Tiêu Chiến, ngay cả Áo Ba Mạt cùng Gia Liệt Đoàn Tất, cũng bị con số này chấn động. " Hắc hắc, Tiêu tộc trưởng xem ra đối với trúc cơ linh dịch là tình thế bắt buộc a…" Gia Liệt Đoàn Tất cười . Tiêu Chiến liếc mắt nhìn cái, thản nhiên : " Ngươi muốn, ra giá , ta tuyệt đối theo đâu." Gia Liệt Đoàn Tất da mặt khẽ run, tựa hồ tự hỏi xem Tiêu Chiến hay giả, lát sau, lắc đầu, lần này tới đây chính vì đồ vật đó, tuyệt thể lãng phí tư kim được. Áo Ba Mạt ở bên, nhìn thấy Gia Liệt Đoàn Tất lui rồi, cũng nhún vai, trúc cơ linh dịch mặc dù hấp dẫn, bất quá phải là mục đích của , thôi bỏ . " Tiêu Chiến tộc trưởng ra giá 4 vạn kim tệ, còn ai tăng giá ?" nhìn trong sân yên tĩnh, Nhã Phi mỉm cười . " Nếu có người tăng giá, trúc cơ linh dịch này, do Tiêu Chiến tộc trưởng mua được." Thấy ai lên tiếng, Nhã Phi khẽ đập chiếc búa trong tay lên bàn, trúc cơ linh dịch, định hạ người mua rồi. Ở chỗ vắng vẻ, Tiêu Viêm có chút dở khóc dở cười, cả nửa ngày trời, dĩ nhiên cũng là cha mình mua…. " Tiếp theo, là tiêu điểm của buổi đấu giá hôm nay!!" Đem bình ngọc mang , Nhã Phi ngọc thủ vung lên, ngọn đèn đài ảm đạm xuống, Nhã Phi có chút dừng lại, rồi từ từ lấy ra chiếc mâm bạc, đó có quyển trục cổ phác màu xanh. Quyển trục thoáng có thanh quang, đặt mâm bạc, quả là có chút huyền bí… " Huyền giai cao cấp công pháp: Thanh Phong Quyết !!!" Đấu Phá Thương Khung - Chương #22
CHƯƠNG 23: TRANH ĐOẠT Mấy chữ Huyền giai cao cấp công pháp vừa ra, trong phòng đấu giá, đột nhiên yên tĩnh. Cùng trúc cơ linh dịch so sánh, đấu khí công pháp thể nghi ngờ càng khiến cho người ta chấn động. Đan dược tuy trân quý, nhưng cũng chỉ là thứ để dùng nhất thời, mà đấu khí công pháp lại có thể dùng cả đời, thậm chí có thể truyền thừa cho con cháu sau này. Từ mấy góc độ này nà bíu, cao giai đấu khí công pháp so với đan dược, càng làm cho người khác điên cuồng. Dù sao, chỉ cần chính mình có cao giai công pháp, cho dù có linh dược, sớm muộn gì cũng trở thành cường giả phương, mà nếu có công pháp, chỉ có linh dược, vậy dù ngươi có ăn đan dược như cơm cũng thể trở thành cường giả chính thức. Sau chốc lát rung động, trong hội trường có vài người phục hồi tinh thần lại, từng đôi nóng bỏng ánh mắt, nhìn chằm chằm quyển trục màu xanh đài, ngay cả Nhã Phi vũ mị động lòng người, tại giờ phút này cũng bị bỏ quên. Nguồn: http://truyenyy.com Tiêu Viêm ngồi ở phía sau khẽ thở hơi, Huyền giai cao cấp công pháp? Khó trách… Loại công pháp cấp bậc này, so với công pháp cao cấp nhất của Tiêu gia Nộ Sư Cuồng Cương còn cao hơn bậc, chẳng trách tộc trưởng ba đại gia tộc của Ô Thản thành đều đến đây, ra là muốn có thứ này. "Huyền giai cao cấp a…" Ánh mắt đảo qua quyển trục màu xanh, Tiêu Viêm liếm liếm môi, chỉ cần người nào có quyển trục này, vậy có thông hành chứng để trở thành cường giả, hơn mười năm sau, Ô Thản thành, cũng có thế lực nữa cùng tam đại gia tộc bình tọa. cái Huyền giai cao cấp công pháp mà thôi, có gì đáng ngạc nhiên." Ngay khi Tiêu Viêm có chút cảm thán, thanh của dược lão, lại thích hợp vang lên trong lòng. "…" Tiêu Viêm trợn mắt nhìn lão đầu nhãn giới cao tận trời này, vẫn duy trì trầm mặc. "Tiểu gia hỏa, yên tâm tu luyện , chờ ngày ngươi thành đấu giả, ta cho ngươi thấy cái gì mới được gọi là cao giai công pháp!" Dược lão sau khi xong cũng yên lăng. Mấp máy miệng, Tiêu Viêm thầm :" Hy vọng là thế." "Các vị, Huyền giai công pháp này là do vị thợ săn may mắn tìm được núi, nó hẳn là tiền nhân lưu lại, lai lịch chính thống, mang đến phiền toái gì, mọi người cứ yên tâm đáu giá." Nhã Phi ngọc thủ nhàng nâng lên quyển trục màu xanh, cười khanh khách . "Nhã phi tiểu thư, mau báo giá !" Ở dưới có người nóng lòng hô lớn. khuôn mặt xinh đẹp vẫn bảo trì vũ mị tươi cười, Nhã Phi mỉm cười : "Phong quển quyết, giá ban đầu, hai mươi vạn kim tệ!" Cái giá trời này vừa ra, trong phòng đấu giá nhất thời yên tĩnh lại, hiển nhiên, rất nhiều người căn bản có thực lực để nuốt trôi thứ này. Trong góc phòng, Tiêu Viêm nhịn được lắc lắc đầu, nữ nhân này là giết người thấy máu, quá độc ác, hai mươi vạn kim tệ, đó là lợi nhuận hơn hai năm của Tiêu gia a. Tiêu Chiến ba người ngồi ở hàng ghế đầu, tại cái giá trời này, da mặt cũng có chút động đậy, bất quá cũng thể tránh khỏi, đồ vật này, ngươi mua, có người khác mua. Dưới cái giá hai mươi vạn, trong phòng cũng có chút phát lạnh. Mắt nhìn cục diện lạnh tanh xấu hổ này, Nhã Phi lại có thần sắc khác thường gì, nụ cười vẫn mê người như cũ, nàng cực kỳ ràng lực hấp dẫn của Huyền giai công pháp, số người, cho dù táng gia bại sản cũng phải đem đồ vật này thu vào trong túi. Giống như dự liệu của nàng, cục diện lạnh tanh này cũng kéo dài bao lâu, người nhìn có chút ngốc nghếch trung niên nam tử căng thẳng ra giá: "Hai mươi mốt vạn!" Tiêu Viêm theo thanh nhìn lại, nhận thức trung niên nhân này chính là Vũ khái đại hanh của Ô Thản thành, gần như chiếm cứ toàn bộ tiêu thụ vũ khí của Ô Thản thành, mặc dù thế lực kém hơn ba đại gia tộc, bất quá, trong Ô Thản thành, cũng nằm trong số những nhân vật số . "Hai mươi ba vạn!" Trung niên nhân vừa dứt lời, hoàng y lão giả cũng theo sát mà đến. Hoàng y lão giả là đại dược thương của Ô Thản Thành, thủ hạ có vài cửa hàng bán dược tài, tài sản cũng tính là phong phú. Hung hăng trùng mắt nhìn lão giả, ngốc nghếch trung niên nhân lại cao giọng: "Hai mươi bốn vạn!" Trong hội trường, cũng có ai ra giá thêm, dù sao, hai mươi vạn cao giới, đủ để nhiều người chỉ có thể đứng nhìn. "Ba mươi vạn!" Sau khi hai người phân ra mạnh yếu, Gia Liệt Tất ngồi ở hàng ghế đầu rốt cuộc cũng lạnh lùng lên tiếng. Gia Liệt Tất vừa ra giá, hai người kia đều ngồi xuống, bất đắc dĩ lắc đầu, ủ rũ cúi xuống. "Ba mươi ba vạn!" Có thể cạnh tranh cùng Gia Liệt gia tộc ở Ô Thản thành, cũng chỉ có Tiêu gia cùng Áo Ba gia tộc, mà vừa ra giá, chính là tộc trưởng của Ái Ba gia tộc tộc trưởng, Áo Ba Mạt. lãnh liếc mắt nhìn Áo Ba Mạt, Gia Liệt Tất lạnh lùng : "Ba mươi lăm vạn!" Mi mắt giật giật, Áo Ba Mạt liếm môi : "Ba mươi bảy vạn!" "Ba mươi tám vạn!" "Bốn mươi vạn!" Mắt nhìn Áo Ba Mạt ngừng tăng giá, Gia Liệt Tất chút do dự vỗ ngựa tăng theo, giả ra bộ dáng tình thế bắt buộc. Lúc giá cả dừng tại bốn mươi ba vạn, Áo Ba Mạt cũng thể dừng lại tràng cạnh tranh này, bốn mươi ba vạn, đủ làm Áo Ba gia tộc lâm vào nguy cơ kinh tế. "Bốn mươi lăm vạn!" Thấy Áo Ba Mạt lùi bước, Gia Liệt Tất chưa kịp mừng rỡ, thanh nhàn nhạt của Tiêu Chiến, lại làm sắc mặt của trầm như cũ. Ánh mắt lãnh hung hăng liếc nhìn Tiêu Chiến cái, trong lòng Gia Liệt Tất tràn đầy hỏa khí, trong ba đại gia tộc, Tiêu gia cùng Áo Ba gia tộc đều có Huyền giai trung cấp đấu khí công pháp, mà Gia Liệt gia tộc của , chỉ có Huyền giai sơ cấp công pháp, cho nên, Gia Liệt Tất lần này, hạ quyết tâm. Trong ánh mắt có chút hả hê của Áo Ba Mạt, Gia Liệt Tất cắn răng : "Bốn mươi sáu vạn!" "Năm mươi vạn!" Tiêu Chiến khuôn mặt đạm mạc, ra cái giá trời làm cả phòng bất ngờ. đài cao, nhìn hai người tranh đoạt đến nóng cháy, nụ cười xinh đẹp của Nhã Phi, lại thêm dụ nhân vài phần. "Năm mươi lăm vạn!" Con mắt thoáng đỏ ngầu, sau khi trầm mặc trong chốc lát, Gia Liệt Tất quát lạnh. "Ngươi thắng." Ngoài dự liệu của mọi người, sau khi Tiêu Chiến nghe thấy Gia Liệt Tất ra giá, lại mỉm cười, nhìn Gia Liệt Tất hài hước . Khuôn mặt có chút ngạc nhiên, sau lúc, Gia Liệt Tất sắc mặt trầm, thanh tỉnh lại mới , mình bị lừa rồi … "Tiêu Chiến, ngươi được lắm! Nhớ kỹ cho ta!" Oán hận trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, Gia Liệt Tất ngẩng đầu nhìn Nhã Phi kinh ngạc, lại càng thêm tức giận, nhưng dù sao cũng phải du côn đường, trầm nghiêm mặt, tận lực áp chế tức giận: "Nhã Phi tiểu thư, phải chăng nên kết thúc?" Cũng vì Gia Liệt Tất tức giận mà có biểu tình biến sắc nào, Nhã Phi bình thản cười cười, trong mắt có mạt cười nhạo cùng hài hước, chiếc búa trong ngọc thủ, tại ánh mắt gắt gao của Gia Liệt Tất, gõ xuống. "Phong quyển quyết, do Gia Liệt Tất tộc trưởng đấu giá thành công!" Nhìn màn này, Tiêu Viêm nhịn được cười , chậm rãi dứng lên, ra khỏi phòng đấu giá. "Ai, sau khi tiền tới tay, nên bắt đầu cố gắng tu luyện thôi, năm sau, còn phải cho cha cái kinh hỉ đây." Lúc ra khỏi cửa, Tiêu Viêm cười lẩm bẩm . Đấu Phá Thương Khung - Chương #23 Trước Sau