CHƯƠNG 216: THẤT THẢI THÔN THIÊN MÃNG Dưới quan sát của Tiêu Viêm, tại thi thể cự xà cháy đen cứng ngắc yếu ớt mặt đất, lớp da cháy đen đột nhiên chậm rãi bóc xuống ....... Tốc độ bóc ra từ từ nhanh hơn, đến cuối cùng Tiêu Viêm có thể mơ hồ nhìn thấy, tại bên trong thân thể cự xà, mơ hồ có cái gì đó muốn phá xác chui ra. " Ực ực ." Nhìn cảnh có chút thần kỳ này, lông tóc cả người Tiêu Viêm có chút hơi dựng cả lên, nuốt ngụm nước bọt, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt gắt gao nhìn cự xà nọ ngừng bóc lớp da cháy đen, cẩn thận nhàng lùi về phía sau vài bước, trong lòng gấp giọng hỏi :" Sư phụ, chuyện gì xảy ra thế này?" " Bên trong cơ thể rắn lại bắt đầu xuất cỗ hơi thở ...." Trong thanh của Dược lão lúc này có thêm vài phần ngưng trọng. " Nàng tiến hoá thành công?" Nhãn đồng hơi co lại, thanh Tiêu Viêm khó khăn hỏi. " Hình như là vậy, cẩn thận chút." Dược lão cũng có chút chuyện gì xảy ra cho nên trả lời thoáng cũng có chút hàm hồ. Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm trầm xuống, trong nháy mắt sau liền ngiêng đầu nhìn đoàn hoả diễm màu xanh giữa trung, quyết định nhanh :" Sư phụ, làm thế nào để thu lấy Dị hoả kia? Nhanh lên chút, còn thời gian nữa, chờ vật kia chui ra sợ rằng chúng ta ....." " Cẩn thận!" Tiêu Viêm còn chưa dứt lời, Dược lão trong lòng vội vàng quát lên tiếng cấp bách. Tại trong tiếng quát của Dược lão, trái tim Tiêu Viêm đột nhiên căng thẳng, hơn năm khổ tu cũng tạo cho bất kỳ thời khắc nào cũng duy trì cảnh giác, lập tức sắc mặt khẽ biến, mũi chân điểm mặt đất cái, thân thể cấp tốc lùi về phía sau," Thịch thịch!" ngay lúc Tiêu Viêm lùi nhanh về sau, thân thể cự xà mặt đất kia đột nhiên phát ra tiếng nổ mạnh, lân phiến đen kịt bắn vút ra xung quanh, cả thi thể liền biến thành bột phấn. Trong nháy mắt thi thể cự xà hoá thành bột phấn đó, đạo hơi thở kinh khủng đột nhiên phóng ra, với tốc độ là người ta kinh hãi, liền nhanh chóng bao phủ cả toà thành thị này. " Nữ vương bệ hạ thành công?" Cảm nhận được cỗ hơi thở trong mơ hồ thoáng có chút quen thuộc này, toàn bộ dưới thành tất cả xà nhân đều quay mặt nhìn nhau, chợt vẻ mặt mừng như điên, vô số tiếng gào thét vui mừng kinh thiên động địa vang vọng khắp trời. Trong chốc lát khi luồng hơi thở này bộc phát, Cổ Hà ở bên ngoài vòng quang mang màu tím này sắc mặt chợt đại biến, cùng lúc đó cơ thể cơ hồ thể tự mình khống chế được liền nhanh chóng lui về sau mấy chục thước. Lúc thân hình lùi nhanh, sắc mặt Cổ Hà đầy khó coi hướng về phía Hắc bào nhân đứng giữa trung quát to :" Mau , Nữ vương Medusa tiến hoá thành công." " Đừng hoảng hốt!" Quay mặt về hướng mà hơi thở kinh khủng kia đột nhiên bạo phát, Hắc bào nhân vẫn duy trì được bình tĩnh như trước, người khác mặc dù khó có thể cảm nhận hết được khác thường trong hơi thở này, nhưng nàng lại rất ràng nhận ra được, cỗ hơi thở này mặc dù cường đại đến kinh khủng, chỉ là mơ hồ còn sức để tiếp tục nữa. Cảm ứng của nàng cũng hề sai lầm, từ lúc cỗ hơi thở này bộc phát ra, vẻn vẹn mười giây sau quả nhiên tựa như thuỷ triều liền cấp tốc rút về trong quang mang. Cùng với biến mất của cỗ hơi thở, hân hoan ở bên trong thành thị cũng đột nhiên ngừng lại, tất cả xà nhân vẻ mặt đều ngạc nhiên, lòng tràn đầy bất an cùng lo lắng. Tại lúc cỗ hơi thở đó đó đột nhiên bạo phát ra, sắc mặt Tiêu Viêm chợt trở nên tái nhợt vài phần, bàn chân đạp mạnh xuống đất, trong nháy mắt đó bạo lui hơn mười thước. Khi cỗ hơi thở đó biến mất , đồng thời cũng làm cho trong lòng Tiêu Viêm có chút kinh ngạc, bất quá lúc này cũng dám xem thường nữa, con ngươi híp lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi mà vừa rồi xác tử xà nổ mạnh, có cả chút tro bụi màu đen rơi vào trong lòng bàn tay , tràn đầy mồ hôi. Khi tro bụi màu đen từ từ rơi xuống, trong chốc lát, cái quang ảnh bảy màu mạnh mẽ từ trong sương mù bắn ra, tốc độ của quang ảnh tựa hồ xuyên thấu qua cả trở ngại của gian, nhanh đến mức làm cho người ta kịp trở tay. Trong đôi mắt đen chỉ thấy thất thải quang mang hơi loé lên, vẻ mặt Tiêu Viêm đầy kinh hãi, còn chưa kịp ràng xem đối phương đến tột cùng là vật gì cũng dám để cho vật đó tiếp xúc với thân thể. " Mẹ kiếp, tốc độ nhanh quá." Song cho dù là Tiêu Viêm có muốn tránh né nhưng tốc độ của thất thải quang ảnh thực là mau lẹ đến mức kinh khủng, cho dù là Tiêu Viêm từng ở trong Ma thú sơn mạch chứng kiến tốc độ nhanh nhất của Tiêu Viêm nhưng nếu đem ra so sánh ràng còn kém hơn rất nhiều. Đấu khí trong cơ thể vừa mới khởi động lên thất thải quang ảnh mang theo thanh xé gió bén nhọn vang lên ngay bên tai. " Thình thịch ..." Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, hoả diễm màu sâm bạch đột nhiên từ quanh cơ thể Tiêu Viêm bốc ra, nhiệt độ nóng cháy đem khí xung quanh nướng đến bốc khói, ngừng vặn vẹo. " Chi." Dường như nhận thấy được uy lực của sâm bạch hoả diễm kia, thất thải quang ảnh kia cấp tốc lao đến Tiêu Viêm, chút nào báo trước liền đem thân hình đình chỉ ngay trước người Tiêu Viêm, cực động cùng cực tĩnh xảy ra cơ hồ chuyển đổi rất tự nhiên dứt khoát, có chút cảm giác vướng bận gì. Thất thải quang mang đứng trước mặt Tiêu Viêm cách có vài phân, cuối cùng cũng đem thân thể của nó lộ ra trong tầm mắt. khuôn mặt vẫn phiếm chút hoảng sợ, kinh tâm động phách do vật kia xông tới, nhưng khi Tiêu Viêm nhìn thấy sinh vật xuất trước mặt nét hoảng sợ nhịn được lại chuyển thành vẻ ngạc nhiên, nhìn qua lại có cả chút hứng thú. Sinh vật xuất trước mặt Tiêu Viêm là con rắn chỉ dài vẻn vẹn chừng hai phân, toàn thân nó ra đầy thất sắc lân phiến , nhãn đồng màu tím nhạt, mơ hồ có cảm giác dị, cỗ mùi thơm tươi mát khác thường lượn lờ thân thể nó, mặc dù tại chỉ là thân con rắn nhưng lại lộ ra cỗ ưu nhã cùng tôn quý. Mặc dù con rắn tướng mạo cũng đến quá mức hung hãn, những vậy còn có chút xinh đẹp, nhưng loại sinh vật xinh đẹp này sợ rằng khiến cho nhiều nữ nhân quên mất rằng vốn các nàng rất ghét rắn. Thất sắc tiểu xà toàn thân từ xuống dưới cũng có quá nhiều bộ phận công kích sắc bén, bất quá Tiêu Viêm lại có thể mơ hồ cảm ứng được trong thân hình nho này chứa lực lượng kinh khủng, cho dù là Đấu Hoàng cường giả cũng dám khinh thường. Con rắn trôi nổi trước mặt Tiêu Viêm, trong con mắt màu tím nhạt vương chút hơi thở giết chóc nào, ngược lại nhìn qua cực kỳ thuần tuý cùng sạch . Mặc dù Tiêu Viêm biết rằng con rắn này có lẽ chính là do Nữ Vương Medusa hung danh nhiếp chấn quanh toàn sa mạc này biến hoá thành, nhưng trong lòng lại khó có thể dâng nên ý kháng cự với nó. Thất sắc tiểu xà hơi hơi vung vẩy cái đuôi của nó, mở trừng đồng tử màu tím nhạt hướng về phía Tiêu Viêm, hơi hơi thử thăm dò về phía trước chút, bất quá lại e ngại sâm bạch hoả diễm người Tiêu Viêm nên lập tức lùi đầu về, con ngươi màu tím mang theo chút yếu ớt đáng thương nhìn Tiêu Viêm. Thân thể cứng ngắc nhìn chằm chằm vào con thất sắc tiểu xà tựa như vô hại trước mắt này, Tiêu Viêm nửa điểm cũng dám nhúc nhích, nuốt ngụm nước bọt, trong lòng ấp úng hỏi :" Sư phụ .... nó ....là Nữ vương Medusa?" " Đúng ..." Dược lão buồn bực gật đầu, thở hơi, lẩm bẩm :" Thân thất sắc này, đồng tử hơi tím này, cơ thể hơi chút hương thơm này, lực thông thiên này .... ngờ tới cái mà Nữ vương Medusa gọi là tiến hoá này nguyên lai chính là tiến hoá linh hồn, thoát ly khỏi cái thể xác vốn có, dùng linh hồn chi lực ngưng tụ thành cái thân thể mới thực ." " .... Vậy bây giờ nàng tiến hoá thành cái loại gì?" Tiêu Viêm yên hỏi. " Phối hợp linh hồn của Nữ vương Medusa mà ngươi chứng kiến trước kia là tử xà lớn, đó là loại Lục giai ma thú, linh hồn Tử U Viêm Xà, nghe loại Tử U Viêm Xà này trong cơ thể thoáng có chảy chút huyết mạch của viễn cổ dị thú, nếu đủ cơ duyên, loại Tử U Viêm Xà này nếu có thể kích hoạt tia huyết mạch đạm bạc kia trong cơ thể chúng vì liền có thể tiến hoá thành viễn cổ tổ tông, đương nhiên loại tỷ lệ này cực kỳ cực kỳ thấp, thậm chí thấp tới mức có thể quên được." Dược lão giọng :" Viễn cổ dị thú được xem có thể chống đỡ được với Đấu Thánh cường giả, được xưng là Thất Thải Thôn Thiên Mãng, mà dấu hiệu để phân biệt nó là thân bảy màu này, đồng tử hơi tím này, hơi mùi thơm này, và cả lực thông thiên nữa." " Vừa vặn cùng với con rắn thất sắc trước mặt này giống nhau ...." Khoé mắt hơi hơi co quắp lại, Tiêu Viêm trong lòng rên rỉ . " Đúng, nếu như ngoài dự liệu của ta mà , tiểu xà tại trước mắt này chính là Thất Thải Thôn Thiên Mãng trong truyền thuyết.... đồng thời cũng là thân thể mới của Nữ vương Medusa." Dược lão thở dài . Nuốt ngụm nước bọt, Tiêu Viêm có chút khó tin nhìn thất sắc tiểu xà tựa hồ có chút vô hại trước mắt này, thứ này chính là viễn cổ dị thú có thể cùng với Đấu Thánh cường giả trong truyền thuyết chống đỡ sao? " Ách.... đúng a? Nếu như nàng là Nữ vương Medusa, tại sao ta lại cảm thụ được nửa điểm sát ý của nàng đối với ta? Dựa theo lẽ thường mà .... nếu như thực là nữ nhân hung ác đó, sợ rằng ngay tại đây giết chết ta rồi chứ?" Gắt gao nhìn nét tò mò tựa như trẻ con mới sinh trong nhãn đồng tiểu xà này, Tiêu Viêm có chút mờ mịt hỏi. " Cái này .... Ta biết." Dược lão xấu hổ ," Có lẽ tại trong lúc tiến hoá, bị đạo thiên lôi kia bổ xuống khiến cho mất trí chăng?" " ...." Nghe được lời này, đầu Tiêu Viêm nhất thời ra mấy vết nhăn, liếm liếm môi, giọng :" Sư phụ ... ta cảm giác được nó tựa hồ có chút sát ý gì a? Nếu vậy thử đem Cốt Linh Lãnh Hoả triệt tiêu xem sao?" " Này ... Được rồi, cẩn thận chút." Nghe vậy Dược lão chần chừ chút rồi mới gật đầu. Cùng với lời Dược lão, sâm bạch hoả diễm bao phủ bên ngoài thân thể Tiêu Viêm nhanh chóng biến mất, đợi đến khi hoả diễm hoàn toàn biến mất, Tiêu Viêm nắm chặt bàn tay tràn đầy mồ hôi, nhìn chằm chằm vào thất sắc tiểu xà trước mặt, nhàng cẩn thận dò hỏi :" Nữ vương bệ hạ?" Đối với câu hỏi của Tiêu Viêm, tiểu xà chút đáp lại. chớp chớp con ngươi trong suốt tựa thủy tinh, đuôi rắn hơi động đậy, chậm rãi trôi nổi hướng đến Tiêu Viêm bơi tới. Nhìn cử động của nó, Tiêu Viêm dù hãi hùng khiếp vía nhưng vẫn phải tiếp tục đứng yên. Thất sắc tiểu xà xoay vòng vòng quanh Tiêu Viêm vài vòng, cũng biểu ý đồ công kích, điều này khiến cho Tiêu Viêm nặng nề thở dài hơi. Lại vung đuôi xoay tròn vòng, thất sắc tiểu xà đột nhiên dừng lại bàn tay Tiêu Viêm, con ngươi long lanh trong suốt mang theo chút thèm thuồng nhìn chằm chằm vào Nạp giới đeo tay Tiêu Viêm, sau đó ngước lên hưóng về phía Tiêu Viêm kêu lên vài tiếng kêu nhàng, tựa hồ như làm nũng.
CHƯƠNG 216: THẤT THẢI THÔN THIÊN MÃNG Dưới quan sát của Tiêu Viêm, tại thi thể cự xà cháy đen cứng ngắc yếu ớt mặt đất, lớp da cháy đen đột nhiên chậm rãi bóc xuống ....... Tốc độ bóc ra từ từ nhanh hơn, đến cuối cùng Tiêu Viêm có thể mơ hồ nhìn thấy, tại bên trong thân thể cự xà, mơ hồ có cái gì đó muốn phá xác chui ra. " Ực ực ." Nhìn cảnh có chút thần kỳ này, lông tóc cả người Tiêu Viêm có chút hơi dựng cả lên, nuốt ngụm nước bọt, chậm rãi xoay người lại, ánh mắt gắt gao nhìn cự xà nọ ngừng bóc lớp da cháy đen, cẩn thận nhàng lùi về phía sau vài bước, trong lòng gấp giọng hỏi :" Sư phụ, chuyện gì xảy ra thế này?" " Bên trong cơ thể rắn lại bắt đầu xuất cỗ hơi thở ...." Trong thanh của Dược lão lúc này có thêm vài phần ngưng trọng. " Nàng tiến hoá thành công?" Nhãn đồng hơi co lại, thanh Tiêu Viêm khó khăn hỏi. " Hình như là vậy, cẩn thận chút." Dược lão cũng có chút chuyện gì xảy ra cho nên trả lời thoáng cũng có chút hàm hồ. Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm trầm xuống, trong nháy mắt sau liền ngiêng đầu nhìn đoàn hoả diễm màu xanh giữa trung, quyết định nhanh :" Sư phụ, làm thế nào để thu lấy Dị hoả kia? Nhanh lên chút, còn thời gian nữa, chờ vật kia chui ra sợ rằng chúng ta ....." " Cẩn thận!" Tiêu Viêm còn chưa dứt lời, Dược lão trong lòng vội vàng quát lên tiếng cấp bách. Tại trong tiếng quát của Dược lão, trái tim Tiêu Viêm đột nhiên căng thẳng, hơn năm khổ tu cũng tạo cho bất kỳ thời khắc nào cũng duy trì cảnh giác, lập tức sắc mặt khẽ biến, mũi chân điểm mặt đất cái, thân thể cấp tốc lùi về phía sau," Thịch thịch!" ngay lúc Tiêu Viêm lùi nhanh về sau, thân thể cự xà mặt đất kia đột nhiên phát ra tiếng nổ mạnh, lân phiến đen kịt bắn vút ra xung quanh, cả thi thể liền biến thành bột phấn. Trong nháy mắt thi thể cự xà hoá thành bột phấn đó, đạo hơi thở kinh khủng đột nhiên phóng ra, với tốc độ là người ta kinh hãi, liền nhanh chóng bao phủ cả toà thành thị này. " Nữ vương bệ hạ thành công?" Cảm nhận được cỗ hơi thở trong mơ hồ thoáng có chút quen thuộc này, toàn bộ dưới thành tất cả xà nhân đều quay mặt nhìn nhau, chợt vẻ mặt mừng như điên, vô số tiếng gào thét vui mừng kinh thiên động địa vang vọng khắp trời. Trong chốc lát khi luồng hơi thở này bộc phát, Cổ Hà ở bên ngoài vòng quang mang màu tím này sắc mặt chợt đại biến, cùng lúc đó cơ thể cơ hồ thể tự mình khống chế được liền nhanh chóng lui về sau mấy chục thước. Lúc thân hình lùi nhanh, sắc mặt Cổ Hà đầy khó coi hướng về phía Hắc bào nhân đứng giữa trung quát to :" Mau , Nữ vương Medusa tiến hoá thành công." " Đừng hoảng hốt!" Quay mặt về hướng mà hơi thở kinh khủng kia đột nhiên bạo phát, Hắc bào nhân vẫn duy trì được bình tĩnh như trước, người khác mặc dù khó có thể cảm nhận hết được khác thường trong hơi thở này, nhưng nàng lại rất ràng nhận ra được, cỗ hơi thở này mặc dù cường đại đến kinh khủng, chỉ là mơ hồ còn sức để tiếp tục nữa. Cảm ứng của nàng cũng hề sai lầm, từ lúc cỗ hơi thở này bộc phát ra, vẻn vẹn mười giây sau quả nhiên tựa như thuỷ triều liền cấp tốc rút về trong quang mang. Cùng với biến mất của cỗ hơi thở, hân hoan ở bên trong thành thị cũng đột nhiên ngừng lại, tất cả xà nhân vẻ mặt đều ngạc nhiên, lòng tràn đầy bất an cùng lo lắng. Tại lúc cỗ hơi thở đó đó đột nhiên bạo phát ra, sắc mặt Tiêu Viêm chợt trở nên tái nhợt vài phần, bàn chân đạp mạnh xuống đất, trong nháy mắt đó bạo lui hơn mười thước. Khi cỗ hơi thở đó biến mất , đồng thời cũng làm cho trong lòng Tiêu Viêm có chút kinh ngạc, bất quá lúc này cũng dám xem thường nữa, con ngươi híp lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào nơi mà vừa rồi xác tử xà nổ mạnh, có cả chút tro bụi màu đen rơi vào trong lòng bàn tay , tràn đầy mồ hôi. Khi tro bụi màu đen từ từ rơi xuống, trong chốc lát, cái quang ảnh bảy màu mạnh mẽ từ trong sương mù bắn ra, tốc độ của quang ảnh tựa hồ xuyên thấu qua cả trở ngại của gian, nhanh đến mức làm cho người ta kịp trở tay. Trong đôi mắt đen chỉ thấy thất thải quang mang hơi loé lên, vẻ mặt Tiêu Viêm đầy kinh hãi, còn chưa kịp ràng xem đối phương đến tột cùng là vật gì cũng dám để cho vật đó tiếp xúc với thân thể. " Mẹ kiếp, tốc độ nhanh quá." Song cho dù là Tiêu Viêm có muốn tránh né nhưng tốc độ của thất thải quang ảnh thực là mau lẹ đến mức kinh khủng, cho dù là Tiêu Viêm từng ở trong Ma thú sơn mạch chứng kiến tốc độ nhanh nhất của Tiêu Viêm nhưng nếu đem ra so sánh ràng còn kém hơn rất nhiều. Đấu khí trong cơ thể vừa mới khởi động lên thất thải quang ảnh mang theo thanh xé gió bén nhọn vang lên ngay bên tai. " Thình thịch ..." Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, hoả diễm màu sâm bạch đột nhiên từ quanh cơ thể Tiêu Viêm bốc ra, nhiệt độ nóng cháy đem khí xung quanh nướng đến bốc khói, ngừng vặn vẹo. " Chi." Dường như nhận thấy được uy lực của sâm bạch hoả diễm kia, thất thải quang ảnh kia cấp tốc lao đến Tiêu Viêm, chút nào báo trước liền đem thân hình đình chỉ ngay trước người Tiêu Viêm, cực động cùng cực tĩnh xảy ra cơ hồ chuyển đổi rất tự nhiên dứt khoát, có chút cảm giác vướng bận gì. Thất thải quang mang đứng trước mặt Tiêu Viêm cách có vài phân, cuối cùng cũng đem thân thể của nó lộ ra trong tầm mắt. khuôn mặt vẫn phiếm chút hoảng sợ, kinh tâm động phách do vật kia xông tới, nhưng khi Tiêu Viêm nhìn thấy sinh vật xuất trước mặt nét hoảng sợ nhịn được lại chuyển thành vẻ ngạc nhiên, nhìn qua lại có cả chút hứng thú. Sinh vật xuất trước mặt Tiêu Viêm là con rắn chỉ dài vẻn vẹn chừng hai phân, toàn thân nó ra đầy thất sắc lân phiến , nhãn đồng màu tím nhạt, mơ hồ có cảm giác dị, cỗ mùi thơm tươi mát khác thường lượn lờ thân thể nó, mặc dù tại chỉ là thân con rắn nhưng lại lộ ra cỗ ưu nhã cùng tôn quý. Mặc dù con rắn tướng mạo cũng đến quá mức hung hãn, những vậy còn có chút xinh đẹp, nhưng loại sinh vật xinh đẹp này sợ rằng khiến cho nhiều nữ nhân quên mất rằng vốn các nàng rất ghét rắn. Thất sắc tiểu xà toàn thân từ xuống dưới cũng có quá nhiều bộ phận công kích sắc bén, bất quá Tiêu Viêm lại có thể mơ hồ cảm ứng được trong thân hình nho này chứa lực lượng kinh khủng, cho dù là Đấu Hoàng cường giả cũng dám khinh thường. Con rắn trôi nổi trước mặt Tiêu Viêm, trong con mắt màu tím nhạt vương chút hơi thở giết chóc nào, ngược lại nhìn qua cực kỳ thuần tuý cùng sạch . Mặc dù Tiêu Viêm biết rằng con rắn này có lẽ chính là do Nữ Vương Medusa hung danh nhiếp chấn quanh toàn sa mạc này biến hoá thành, nhưng trong lòng lại khó có thể dâng nên ý kháng cự với nó. Thất sắc tiểu xà hơi hơi vung vẩy cái đuôi của nó, mở trừng đồng tử màu tím nhạt hướng về phía Tiêu Viêm, hơi hơi thử thăm dò về phía trước chút, bất quá lại e ngại sâm bạch hoả diễm người Tiêu Viêm nên lập tức lùi đầu về, con ngươi màu tím mang theo chút yếu ớt đáng thương nhìn Tiêu Viêm. Thân thể cứng ngắc nhìn chằm chằm vào con thất sắc tiểu xà tựa như vô hại trước mắt này, Tiêu Viêm nửa điểm cũng dám nhúc nhích, nuốt ngụm nước bọt, trong lòng ấp úng hỏi :" Sư phụ .... nó ....là Nữ vương Medusa?" " Đúng ..." Dược lão buồn bực gật đầu, thở hơi, lẩm bẩm :" Thân thất sắc này, đồng tử hơi tím này, cơ thể hơi chút hương thơm này, lực thông thiên này .... ngờ tới cái mà Nữ vương Medusa gọi là tiến hoá này nguyên lai chính là tiến hoá linh hồn, thoát ly khỏi cái thể xác vốn có, dùng linh hồn chi lực ngưng tụ thành cái thân thể mới thực ." " .... Vậy bây giờ nàng tiến hoá thành cái loại gì?" Tiêu Viêm yên hỏi. " Phối hợp linh hồn của Nữ vương Medusa mà ngươi chứng kiến trước kia là tử xà lớn, đó là loại Lục giai ma thú, linh hồn Tử U Viêm Xà, nghe loại Tử U Viêm Xà này trong cơ thể thoáng có chảy chút huyết mạch của viễn cổ dị thú, nếu đủ cơ duyên, loại Tử U Viêm Xà này nếu có thể kích hoạt tia huyết mạch đạm bạc kia trong cơ thể chúng vì liền có thể tiến hoá thành viễn cổ tổ tông, đương nhiên loại tỷ lệ này cực kỳ cực kỳ thấp, thậm chí thấp tới mức có thể quên được." Dược lão giọng :" Viễn cổ dị thú được xem có thể chống đỡ được với Đấu Thánh cường giả, được xưng là Thất Thải Thôn Thiên Mãng, mà dấu hiệu để phân biệt nó là thân bảy màu này, đồng tử hơi tím này, hơi mùi thơm này, và cả lực thông thiên nữa." " Vừa vặn cùng với con rắn thất sắc trước mặt này giống nhau ...." Khoé mắt hơi hơi co quắp lại, Tiêu Viêm trong lòng rên rỉ . " Đúng, nếu như ngoài dự liệu của ta mà , tiểu xà tại trước mắt này chính là Thất Thải Thôn Thiên Mãng trong truyền thuyết.... đồng thời cũng là thân thể mới của Nữ vương Medusa." Dược lão thở dài . Nuốt ngụm nước bọt, Tiêu Viêm có chút khó tin nhìn thất sắc tiểu xà tựa hồ có chút vô hại trước mắt này, thứ này chính là viễn cổ dị thú có thể cùng với Đấu Thánh cường giả trong truyền thuyết chống đỡ sao? " Ách.... đúng a? Nếu như nàng là Nữ vương Medusa, tại sao ta lại cảm thụ được nửa điểm sát ý của nàng đối với ta? Dựa theo lẽ thường mà .... nếu như thực là nữ nhân hung ác đó, sợ rằng ngay tại đây giết chết ta rồi chứ?" Gắt gao nhìn nét tò mò tựa như trẻ con mới sinh trong nhãn đồng tiểu xà này, Tiêu Viêm có chút mờ mịt hỏi. " Cái này .... Ta biết." Dược lão xấu hổ ," Có lẽ tại trong lúc tiến hoá, bị đạo thiên lôi kia bổ xuống khiến cho mất trí chăng?" " ...." Nghe được lời này, đầu Tiêu Viêm nhất thời ra mấy vết nhăn, liếm liếm môi, giọng :" Sư phụ ... ta cảm giác được nó tựa hồ có chút sát ý gì a? Nếu vậy thử đem Cốt Linh Lãnh Hoả triệt tiêu xem sao?" " Này ... Được rồi, cẩn thận chút." Nghe vậy Dược lão chần chừ chút rồi mới gật đầu. Cùng với lời Dược lão, sâm bạch hoả diễm bao phủ bên ngoài thân thể Tiêu Viêm nhanh chóng biến mất, đợi đến khi hoả diễm hoàn toàn biến mất, Tiêu Viêm nắm chặt bàn tay tràn đầy mồ hôi, nhìn chằm chằm vào thất sắc tiểu xà trước mặt, nhàng cẩn thận dò hỏi :" Nữ vương bệ hạ?" Đối với câu hỏi của Tiêu Viêm, tiểu xà chút đáp lại. chớp chớp con ngươi trong suốt tựa thủy tinh, đuôi rắn hơi động đậy, chậm rãi trôi nổi hướng đến Tiêu Viêm bơi tới. Nhìn cử động của nó, Tiêu Viêm dù hãi hùng khiếp vía nhưng vẫn phải tiếp tục đứng yên. Thất sắc tiểu xà xoay vòng vòng quanh Tiêu Viêm vài vòng, cũng biểu ý đồ công kích, điều này khiến cho Tiêu Viêm nặng nề thở dài hơi. Lại vung đuôi xoay tròn vòng, thất sắc tiểu xà đột nhiên dừng lại bàn tay Tiêu Viêm, con ngươi long lanh trong suốt mang theo chút thèm thuồng nhìn chằm chằm vào Nạp giới đeo tay Tiêu Viêm, sau đó ngước lên hưóng về phía Tiêu Viêm kêu lên vài tiếng kêu nhàng, tựa hồ như làm nũng.
CHƯƠNG 217: THU PHỤC THANH LIÊN ĐỊA TÂM HOẢ. Nhìn cử động Thất Thải Tiểu Xà, Tiêu Viêm khóe miệng nứt ra, trong lòng cười khổ: "Ta dám đánh cuộc nó tuyệt đối phải là Mỹ Đỗ Toa nữ vương, lấy tính tình kiêu ngạo của nàng, khó có khả năng như vậy... Nàng bây giờ so với con rắn mới sinh tựa hồ khác gì nhau, chỉ có linh tính là lớn hơn chút mà thôi." "Chẳng lẽ khi tiến hoá phá huỷ hết ký ức lúc trước?" Dược Lão đối với việc này cũng là đầu mờ mịt. "Ách..." Sửng sốt hồi, Tiêu Viêm đôi mắt híp lại, cỗ ý tứ thoáng xẹt qua, cười : "Nàng hình như cảm thấy hứng thú với vật gì đó trong giới chỉ của ta." Vừa , ngón tay đeo giới chỉ của Tiêu Viễm khẽ búng, ít đồ vật liền xuất bàn tay. Thất Thải Tiểu Xà cũng tiếp cận, tầm mắt quét qua, vung vẩy đuôi rắn, ngừng lắc lắc đầu, hiển nhiên, nơi này cũng có đồ vật mà nó cần. Đem đống đồ vậy thu vào giới chỉ, Tiêu Viêm cũng nóng nảy, kiên nhẫn đem từng thứ trong giới chỉ lấy ra. Cho đến khi lấy ra cái bình ngọc đựng chất lỏng màu tím, tiểu xà cuộn mình trung nhất thời giống như thuấn di xuất ở lòng bàn tay, đầu rắn tiến vào bình ngọc dò xét, dùng lưỡi hung hăng liếm vài cái. Bạn đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. "Đây là... Phối Hợp Tử Tinh Nguyên, nghĩ tới nó lại muốn vật này." Nhìn Phối Hợp Tử Tinh Nguyên rất nhanh mất phần mười, khuôn mặt Tiêu Viêm thoáng nét đau khổ, bất quá cũng may tiểu gia hỏa này cũng biết lợi hại của Tử Tinh Nguyên, lập tức tham lam hấp thụ quá nhiều. Sau khi nuốt thêm vài ngụm liền rút đầu ra ngoài, xà nhãn trong suốt nhảy lên vài tia hưng phấn. "Thất Thải Thôn Thiên Mãng cũng là dị thú thuộc tính hoả, với những vật tràn ngập năng lượng thuộc tính hoả tinh khiết như Tử Tinh Nguyên, tự nhiên là có hứng thú." Nhìn Thất Thải Tiểu Xà bộ dáng hưng phấn, Dược Lão cười . Tiêu Viêm khẽ gật đầu, có chút tiếc rẻ đêm Tử Tinh Nguyên ít chút thu về. Có lẽ duyên cớ bởi vì hấp thu Tử Tinh Nguyên, nhãn đồng của Thất Thải Tiểu Xà khi nhìn về phía Tiêu Viêm càng bớt đề phòng. Nhận ra biến hoá trong ánh mắt tiểu xà, Tiêu Viêm trong lòng khẽ động, e dè vươn tay đến, nhàng vuốt ve thân thể xinh xắn. Nhìn cử động của Tiêu Viêm, Thất Thải Tiểu Xà chỉ hơi xoay xoay, cũng tránh né, chiếc đầu lúc lắc, miễn cưỡng cọ cọ lên bàn tay Tiêu Viêm. Nhìn thấy của động của tiểu xà hề có chút địch ý, trong đôi mắt Tiêu Viêm, quang mang dị dạng đột nhiên phình lớn. "Hắc hắc, tiểu tử, ngươi tính thu nhận vật này theo người?" Dường như biết suy nghĩ của Tiêu Viêm, thanh của Dược Lão đột nhiên vang lên trong lòng . "Hắc hắc." Cười khan hai tiếng, Tiêu Viêm liếm liếm môi, trong lòng thoáng có chút kích động: "Đây chính là viễn cổ dị thú tiềm lực vô hạn a, nếu có thể thu nó sử dụng, so với lấy được loại dị hoả cũng kém a." "Thất Thải Thôn Thiên Mãng đích xác rất cường hãn, bất quá nàng bây giờ ràng chỉ là giai đoạn ấu sinh. Mặc dù trong cơ thể nàng chứa lực lượng khổng lồ, nhưng nếu muốn khai phát toàn bộ, biết còn phải trải qua bao nhiêu thời gian ma luyện." "Hơn nữa ngươi phải biết rằng, mặc kệ Thất Thải Thôn Thiên Mãng tại ôn thuận như thế nào, nhưng bản thể của nàng, ta dám đánh cuộc, tuyệt đối là Mỹ Đỗ Toa nữ vương. Có lẽ tại nàng bởi vì ít duyên cớ mà biến thành bộ dáng này, bất quá ai có thể cam đoan ngày sau nàng có thể hay đột nhiên hồi phục trí nhớ, đến lúc đó..." Dược Lão trầm giọng :"Ngươi hẳn là biết cao ngạo và tàn nhẫn của Mỹ Đỗ Toa nữ vương, đối với việc ngươi dám nhân cơ hội làm chủ nhân của nàng, coi tính tình của nàng, chừng đương trường làm thịt ngươi." "Ách..." Bàn tay vuốt ve Thất Thải Tiểu Xà cứng đờ, Tiêu Viêm nhíu chặt lông mày, trầm ngâm hồi lâu rồi thở ra hơi, thấp giọng : "Nhưng nếu nàng vẫn chưa phục hồi trí nhớ? Nàng tại cũng giống như tiểu thú mới sinh, ta chính là người đầu tiên mà nàng nhìn thấy, mặc kệ như thế nào, ta nghĩ nàng đối với ta hẳn là có địch ý quá lớn, nếu cũng vừa xuất liền đến bên người ta tìm kiếm thức ăn... Đây là cơ hội tuyệt hảo... viễn cổ dị thú ngày sau có thể chống cự với cường giả cấp bậc đấu thánh, chính là có hấp dẫn lực trí mạng a." "Ngươi đây là muốn đánh bạc a..." Dược Lão bất đắc dĩ thở dài . "Hắc hắc, vì thuộc hạ siêu cấp sau này, đánh bạc lần có hề gì, nếu như sau này xuất tình huống đó, phải còn có sư phụ sao? Đến lúc đó đánh lại... chúng ta đây liền bỏ chạy." Tiêu Viêm hắc hắc cười . "Ai, hy vọng ngươi lần này đùa với lửa." Dược Lão cười khổ . Tiêu Viêm cười khẽ cười, bàn tay cẩn thận nâng Thất Thải Tiểu Xà. Đối với cử động ôn nhu này, Thất Thải Tiểu Xà cũng phản kháng, đuôi lắc lắc quấn cổ tay Tiêu Viêm, sau đó vung thân thể, tựa như chơi đánh đu vậy. "Tiểu tử kia, theo ta được ?" Đem tiểu xà đặt ở trước mặt, Tiêu Viêm cười híp mắt thấp giọng , vẻ mặt giống như là lừa gạt tiểu nương lạc đường. Mở to đôi mắt màu tím, Thất Thải Tiểu Xà nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu niên phía trước, trong mắt mờ mịt lên nét nhân tính, thân thể dựng lên, cứ như vậy ngây ra nhìn chằm chằm Tiêu Viêm. Nhìn cử động kì dị này của Thất Thải Tiểu Xà, Tiêu Viêm trong lòng nảy , khuôn mặt tươi cười thoáng có chút xấu hổ. mơ hồ nhìn thấy được, ở bên trong thân thể của Thất Thải Tiểu Xà, linh hồn thành thục mà cao ngạo lạnh lùng nhìn . Ho tiếng, Tiêu Viêm con ngươi đảo vòng, ngón tay đeo giới chỉ khẽ búng, lọ Phối Hợp Tử Tinh Nguyên lại xuất trong lòng bàn tay, lấy ra chiếc đũa ngọc còn dính vài giọt Tử Tinh Nguyên, sau đó nhành ngoe nguẩy trước mặt Thất Thải Tiểu Xà. Lúc Tử Tinh Nguyên xuất , trong mắt Thất Thải Tiểu Xà quang mangg đại thịnh, tia nhân tính mờ mịt kia nhanh chóng biến mất, mở miệng thè lưỡi nhìn Tiêu Viêm giống như đòi hỏi. "Hắc hắc..." Theo cử động của Thất Thải Tiểu Xà, linh hồn cao ngạo thành thục trong cơ thể tựa hồ cũng lặng lẽ lui , lập tức, khóe miệng Tiêu Viêm vung lên nét cười. Mặc kệ linh hồn Mỹ Đỗ Toa nữ vương như thế nào đến tột cũng có tồn tại hay , ít nhất Thất Thải Thôn Thiên Mãng tại còn có năng lực kháng cự lực hấp dẫn của Tử Tinh Nguyên. Tử Tinh Nguyên tiến vào trong miệng, tiểu xà hài lòng nuốt xuống. lát sau, đuôi rắn quấn quýt cuốn lấy cổ tay Tiêu Viêm rồi trườn vào tay áo bào của , từ từ ngủ say. "Ha ha!" Nhìn cử động Thất Thải Thôn Thiên Mãng, Tiêu Viêm khóe miệng nứt ra, nhất thời cười lớn tiếng, dưới trợ giúp của Tử Tinh Nguyên, ít nhất quan hệ của cũng nhanh chóng trở nên thân mật, dựa theo tình huống này, Tiêu Viêm tin tưởng, trước khi nàng thành thục đến mức có linh trí của loài người, nhất định có thể đem quan hệ hai người trở nên mật thiết. Bàn tay ôn nhu vỗ vỗ tay áo bào, Tiêu Viêm khuôn mặt ý mừng khó có thể che dấu, liếm lấy điểm Tử Tinh Nguyên còn dính đũa ngọc, tuỳ ý để luồng năng lượng nóng cháy chạy trong cơ thể. Tiêu Viêm nhếch miệng cười, bước tới vài bước, ngẩng đầu nhìn đoàn hoả diễm thanh sắc lơ lửng giữa trung, mỉm cười, quanh co mấy lần, Thanh Liên Địa Tâm Hoả này rốt cục cũng về tới trước mặt mình. Mặc dù trong lòng cực kì nôn nóng nhưng Tiêu Viêm cũng dám coi thường mà vọng động. Cái thứ dị hoả này cũng giống như thuốc nổ vậy, cẩn thận động đến cái bộc phát ra lực lượng huỷ diệt giống như lúc trước. cũng phải như Mỹ Đỗ Toa nữ vương có thể chống giữ thời gian, đổi lại là , chỉ sợ tới mười giây hoá thành hư vô. "Sư phụ... tại làm thế nào để thu nó?" Vẻ mặt thèm thuồng nhìn dị hoả giữa trung, Tiêu Viêm vội vàng hỏi. "Thu lấy dị hỏa cũng dễ dàng a, nó đem tất cả những gì tới gần đốt cháy thành hư vô, bao gồm cả năng lượng. Trừ bỏ ít ngoại vật đặc biệt, chỉ có thể dùng năng lượng cuồn cuộn ngừng mạnh mẽ bao lấy rồi mang , ta nghĩ, lúc đầu Mỹ Đỗ Toa nữ vương hẳn là dùng biện pháp này." Dược Lão trầm ngâm: "Bất quá cách này tiêu hao năng lượng quá lớn, bằng vào ngươi tại, sợ rằng cho dù có đem toàn bộ đấu khí trong đấu khí toàn xuất ra cũng đủ để đưa nó ra khỏi tiểu đảo này." "Ách... Vậy làm sao bây giờ?" Nghe vậy, Tiêu Viêm sắc mặt liền nhất suy sụp, cười khổ hỏi thăm. "Aa, chúng ta tự nhiên khó có khả năng áp dụng biện pháp như của Mỹ Đỗ Toa nữ vương, tiêu hao như vậy chúng ta chịu nổi." Dược Lão cười ha hả : "Mấy lời lúc trước chính là đối với người khác mà , còn ngươi lại bất đồng, ngươi có khí cụ có thể mang Thanh Liên Địa Tâm Hoả dễ dàng." Sửng sốt hồi, Tiêu Viêm chớp chớp mắt, lát sau liền thốt lên: "Người chính là Thanh Liên Toạ?" "Aa, đúng vậy, Thanh Liên Toạ cùng Thanh Liên Địa Tâm Hoả là cùng mạch, dùng nó để đựng, những có thể áp chế nhiệt độ của dị hoả, để tràn ra ngoài, mà hệ số an toàn so với trực tiếp dùng năng lượng bao lấy còn cao hơn rất nhiều." Dược Lão cười . Gật gật đầu, Tiêu Viêm ngón tay rất nhanh khẽ búng, thanh sắc quang mang từ trong giới chỉ liền chậm rãi bốc lên, cuối cùng trôi nổi ở trước người Tiêu Viêm. Bên trong thanh sắc quang mang, Thanh Liên Toạ giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ phóng ra, nhàng xoay tròn, phóng thích năng lượng nhàn nhạt. Bàn tay nâng Thanh Liên Toạ, Tiêu Viêm nhàng ném tới chỗ dị hoả trung. Sau khi Thanh Liên Toạ đến được phía dưới dị hoả, vòng thanh sắc hào quang nhàn nhạt từ đó khuếch tán ra, cuối cùng lặng lẽ bọc lấy Thanh Liên Địa Tâm Hoả. Thanh sắc hào quang chậm rãi thu lại, dị hỏa cũng cũng chút chống cự từ từ chìm vào trong tâm hoa, nhất thời, vị trí tâm hoa trống rỗng liền dâng lên thanh sắc hoả diễm dị. "Thành công..." Thu lấy dị hoả thuận lợi hơn so với dự tính của Tiêu Viêm, nhìn Thanh Liên Địa Tâm Hoả bị thu vào Thanh Liên Toạ, Tiêu Viêm vẻ mặt vui sướng, cẩn cẩn dực dực đưa tay đỡ dưới đáy Thanh Liên Toạ, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm đám thanh sắc hoả diễm ở trung tâm, nhãn đồng đen kịt nhịn được xẹt qua tia kích động. "Kế tiếp, nhanh chóng rời khỏi toà thành này, tìm cái địa phương an tĩnh để thôn phệ dị hỏa! Nhớ kĩ, đoạn thời gian này, dị hỏa thể thu vào trong giới chỉ, cách khác, nếu bên trong có thứ gì đều bị nó thiêu cháy thành hư vô." Dược Lão trầm giọng nhắc nhở. "Ân!" Nặng nề gật đầu, Tiêu Viêm thân thể khẽ run lên, Tử Vân Dực bắn ra, bàn tay nắm miếng hồi khí đan nhét vào trong miệng, sau đó vẻ mặt ngưng trọng ngẩng đầu nhìn màn tử sắc hào quang sắp tiêu tán. Tử sắc hào quang như như , cho đến khắc rốt cuộc cũng "thình thịch" tiếng, biến thành quang điểm đầy trời. Lúc tử sắc hào quang bạo liệt, bàn chân Tiêu Viêm hung hăng đạp mạnh lên mặt đất, thân thể bắn lên trời, mang theo Thanh Liên Toạ liều mạng chạy ra bên ngoài thành.
CHƯƠNG 218: VÂN CHI? Trong sa mạc, thanh bén nhọn vang vọng hư . Trong tiếng nổ vang, đạo nhân ảnh thoáng ra, dừng lại chút rồi lại xuất ở cách đó mấy trăm thước. Nhân ảnh vừa biến mất, đạo hắc ảnh liền theo sát mà đến, thân hình lao vút như lá liễu trôi nổi trung. Dáng người chập chờn ưu nhã kết hợp với tốc độ hoàn mỹ cực kỳ quyến rũ. Tốc độ của hắc ảnh so với người phía trước chỉ có hơn chứ kém, mỗi lần bắn đều để lại đạo tàn ảnh lơ lửng, hồi sau mới chậm rãi tiêu tán dưới ánh mặt trời. đường lướt , dĩ nhiên lại xuất tới tám tàn ảnh. Có thể tưởng tượng tốc độ của hắc ảnh kinh khủng như thế nào. chạy đuổi hồi lâu, bóng dáng Tiêu Viêm lại lần nữa hoá thành chấm đen trong tầm mắt của hắc bào nhân. Thản nhiên ngẩng đầu nhìn thân ảnh màu mang Thanh Liên Toạ phi hành rất nhanh phía trước, lông mày hắc bào nhân khẽ nhíu, thanh thào có chút nghi hoặc truyền ra từ dưới áo bào: "Tốc độ của người này có chút quỷ dị, trong lúc phi hành ngờ lại để chút đấu khí tràn ra ngoài. Lực chế hoàn mỹ như vậy là hiếm thấy." "Sao ta biết ở phụ cận Tháp Ngươi Qua sa mạc có loại cường giả này nhỉ? Loại tốc độ này, cho dù là ít đấu hoàng cường giả cũng khó có thể so sánh a. Nếu phải ta có thân pháp đấu kĩ "Phong Nhứ Tàn Ảnh", chỉ sợ cũng khó có khả năng kéo gần khoảng cách. Bất quá dù là như vậy tựa hồ cũng khó có thể đuổi kịp." Dưới hắc bào, đôi mi đen nhánh nhíu chặt, biểu ra nghi hoặc trong lòng chủ nhân. " thể tiếp tục như vậy a. Nếu vạn nhất bão cát nổi lên mất mục tiêu ..." Chậm rãi thở ra hơi như hương lan. Hắc bào nhân ngọc thủ trắng như tuyết thò ra từ dưới tay áo bào, chậm rãi kết ấn, giọng lẩm bẩm: "Khoảng cách năm trăm thước là có thể công kích. tại còn kém điểm... Gia tốc." Theo tiếng hô, mũi chân hắc bào nhân điểm lên hư , thân thể ưu nhã xoáy trung, liền để lại đạo tàn ảnh, còn bản thể lại quỷ dị biến mất. Xuất lại cách hơn trăm thước. "Oa ..." Nhận thấy tiếng gió khác thường bên tai, Tiêu Viêm khóe mắt liền liếc về phía sau. Nhìn hắc bào nhân thân hình thoáng tới gần, khỏi cười khổ trong lòng. "Là vị đấu hoàng kia sao... Khó trách có thể đuổi tới a." Dược Lão khẽ thở dài tiếng, chợt trêu tức: "Ta thấy hắc bào nhân kia tựa hồ đối với ngươi có chút hảo cảm a. Chi bằng thử xem nàng có thể tha ngươi lần nữa hay ?" "Khụ... Miễn . Lần trước nàng có lẽ chỉ là thương hại tình cảnh của ta mà thôi, lần này giống nhau. Thứ dị hoả này có lực hấp dẫn quá lớn, ta với nàng lại quen biết. Chỉ cần đầu óc nàng có vấn đề gì, ta nghĩ hẳn là dứt khoát đem ta giải quyết, có khi còn có nửa điểm chần chừ ấy chứ." Nghe vậy, Tiêu Viêm cười khan tiếng. Vừa muốn thúc giục Dược Lão đẩy nhanh tốc độ, trong lòng đột nhiên căng thẳng. Lông tóc toàn thân lúc này đều dựng đứng cả lên. "Cẩn thận!" "Phong Toàn Bích!" Tiếng quát lạnh lùng nhàn nhạt cùng với tiếng quát cấp bách của Dược Lão đột ngột vang lên. Mà theo tiếng quát, gian mấy chục thước trước mặt Tiêu Viêm trở nên vặn vẹo. mảng tường hoàn toàn do cuồng phong ngưng tụ mà thành đột nhiên xuất . vách tường, vô số phong nhận điên cuồng xoay tròn. Nhìn bộ dáng này, nếu ai đâm đầu tới, sợ rằng lập tức bị vô số phong nhận cắt thành từng mảnh . Con mắt mở lớn gắt gao nhìn chằm chằm vách tường đầy phong nhận ngày càng gần, đồng tử Tiêu Viêm giờ phút này cơ hồ co lại như chiếc kim. Bởi quán tính quá lớn, cho dù gắt gao đem tốc độ đè ép xuống, thân thể vẫn vừa vặn hướng bức tường hung hăng đập tới. "Oa a a! Dừng lại!" Trong lòng kinh hãi, Tiêu Viêm sắc mặt mảng trắng bệch. Mà ngay lúc thân thể của chỉ còn cách bức tường vẻn vẹn có vài thước, sâm bạch hỏa diễm đột nhiên từ trong cơ thể đốt ra, thân thể của cũng giống bị ghim tại giữa trung, cứng ngắc chỗ Thân thể dừng lại giữa trung, Tiêu Viêm môi hơi run run. Ở trước mặt vài phân, vách tường cực lớn, chính giống như giảo vỡ cơ, luân phiên ma động. thenh cheng cheng ngừng vang lên, có chút đáng sợ. Vài giọt mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống. Tiêu Viêm thanh vẫn còn chút run rẩy: "...***... cũng quá ngoan độc ." "Đem dị hỏa giao ra đây. Ta biết ngươi là cường giả phương nào, bất quá đắc tội lục phẩm luyện dược sư cũng phải là quyết định gì sáng suốt." thanh bình thản lạnh lùng chậm rãi vang lên phía sau lưng, trong thanh thoáng có vài phần thở gấp. Hiển nhiên, ra tay đột ngột như vậy cũng làm cho nàng cảm thấy có chút cố sức. "Ai. Sư phụ, chuẩn bị liều mạng a." Nghe thanh từ phía sau, Tiêu Viêm nhất thời khẽ thở dài hơi. Kế hoạch chạy trốn thất bại, tại cũng chỉ có thể bắt đầu tràng chiến đấu trực tiếp thảm thiết. "Ai. Tận lực. Vẫn là câu kia, cùng đấu hoàng cường giả chiến đấu, ta có thể bảo trụ tính mệnh của ngươi, nhưng thể cam đoan giữ được dị hoả." Dược Lão cũng đành thở dài hơi, bất đắc dĩ . Nghe vậy. Tiêu Viêm cười khổ tiếng: " còn mệnh, có nhiều dị hoả nữa cũng có tác dụng gì? Vẫn là bảo vệ tính mạng trước." Bàn tay nâng Thanh Liên Tọa, Tiêu Viêm nhìn hoả diễm ở chỗ liên tâm, thở ra hơi. Thanh bởi phi hành thời gian dài mà thoáng có chút khàn khàn: "Được rồi, ngươi thắng . Đồ vật này lấy a..." Vừa , Tiêu Viêm đem Thanh Liên Toạ tuỳ ý vứt ra phía sau. Mà lúc Thanh Liên Toạ vừa rời tay, bàn chân Tiêu Viêm đạp mạnh vào hư , hai cánh sau lưng cuồng chấn, thân thể liền lao xuống. Thấy Tiêu Viêm đáp ứng dứt khoát như vậy, hắc bào nhân ràng sửng sốt hồi. Nhìn Thanh Liên Toạ chậm rãi bay qua, lại nhìn sang Tiêu Viêm lúc này đột ngột phóng , hắc bào nhân có chút chần chờ, cũng buông tha chặn lại, hai cánh màu xanh rung lên định đoạt lấy Thanh Liên Toạ. Ngay khi hắc bào nhân chỉ còn cách Thanh Liên Toạ khoảng mười thước, cỗ hấp lực hung mãnh đột nhiên xuất từ phía dưới, làm cho Thanh Liên Toạ giữa trung nhất thời bị hút xuống. "Hắc hắc, xin lỗi." Vừa hạ xuống đến, Tiêu Viêm bàn tay xoè ra, Thanh Liên Tọa lại trở xuống trong tay. Cười hắc hắc, cũng thèm quay đầu, Tiêu Viêm hai cánh vỗ mạnh, cát vàng mặt đất mãnh liệt bốc lên, chỉ trong chốc lát ngập trời. Thân thể trôi nổi giữa trung, hắc bào nhân lạnh lùng cát vàng bốc lên che khuất tầm mắt, cúi đầu hừ lạnh tiếng, căn bản có để ý tới cát vàng, ánh mắt quét qua cát vàng tràn ngập phía dưới. cánh tay nhắn rất nhanh kết xuất thủ ấn, quát khẽ: "Tứ phương phong bích!" Theo tiếng quát của hắc bào nhân, bốn bức phong bích lớn đột nhiên xuất , hơn nữa còn đem gần trăm thước phạm vi phụ cận, toàn bộ bao phủ ở trong. Tại lúc phong bích xuất , Tiêu Viêm dưới đất muốn mượn màn cát che khuất để chạy trốn nhất thời dừng cước bộ, ngây ngốc nhìn phong bích khổng lồ cách đó vài thước, hồi lâu sau mới cười khổ: "Cái này là muốn liều mạng a. Người này cũng quá tỉnh táo , ngờ có thể trong thời gian ngắn như vậy chọn ra biện pháp hữu hiệu nhất." "Các hạ, lòng kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn, mà ngươi cũng chạm đến giới hạn của ta rồi." thanh băng hàn nhàn nhạt lại vang lên từ đỉnh đầu. Hắc bào nhân lạnh lùng nhìn bóng lưng màu đen, chậm rãi hạ xuống. Tay trái mảnh khảnh ngưng tụ cái phong toàn nho liên lục xoáy tròn, phóng thích kình khí hung hãn. Tay phải nhoáng lên, chuôi trường kiếm bộ dáng có chút kì dị toả quang mang nhàn nhạt liền lên. "Ai..." Khẽ thở dài hơi, Tiêu Viêm hơi khom người, cẩn thận đem Thanh Liên đặt cồn cát, khẽ hút hơi. khuôn mặt thanh tú, lúc này bất đắc dĩ sa sút tinh thần nhanh chóng tiêu tán, thay thế vào đó bộ dáng bị buộc đến bước đường cùng, chuẩn bị giống như chó cùng đường trầm tàn nhẫn độc ác. Chậm rãi xoay người đứng dậy. Tiêu Viêm rốt cuộc cũng lần đầu trực tiếp đối mặt với vị đấu hoàng cường giả thần bí. Ngón tay nhàng chà xát giới chỉ, huyền trọng xích to lớn đen kịt liền xuất trong lòng bàn tay. Bàn tay nắm chặt huyền trọng xích cắm sâu xuống cát, Tiêu Viêm hướng về phía hắc bào nhân, hơi nhún vai cười : "Nhìn dung mạo của ta, ngươi hẳn là có điểm giật mình chứ? Người thiếu niên mà các ngươi tuỳ ý cứu ở trong sa mạc, dĩ nhiên lại chính là người làm cho các ngươi đau đầu." Giật mình... đích xác rất giật mình. Bởi vì giật mình cũng sắp dẫn tới khiếp sợ... Tại lúc Tiêu Viêm xoay người, thân hình hắc bào chợt cứng ngắc. ở dưới hắc bào, đôi đồng tử xinh đẹp đầy vẻ kinh ngạc nhìn khuôn mặt thanh tú mỉm cười. Nàng nghĩ tới, kẻ thiếu chút nữa làm cho đoàn người của mình thất bại trong gang tấc, dĩ nhiên lại là cái tên tiểu tử kia... Này đâu chỉ là giật mình thôi a... Quả thực chính là rung động như bị thiên lôi bổ trúng. "Hí..." Dưới hắc bào, hắc bào nhân bộ ngực ràng kịch liệt nhấp nhô. Phun ra hơi dài, hắc bào nhân vẫn có chút khó tin, nàng thấp giọng lẩm bẩm : "Như thế nào có thể là ngươi? Như thế nào có thể là ngươi?" Nghe hắc bào nhân trong miệng lặp lặp lại câu, Tiêu Viêm gãi gãi đầu, cúi xuống liếc mắt nhìn dị hoả ở bên, bất đắc dĩ :"Xin lỗi. Ta cần phải có nó, cho nên..." "Ta phải bảo ngươi trở về sao? Ngươi lại còn ở trong sa mạc xông loạn làm cái gì a?" Dưới hắc bào, thanh nữ tử đột nhiên có chút tức giận. "Ách..." Bị thái độ của hắc bào nhân làm cho sửng sốt, Tiêu Viêm có chút khóc cười ra, lắc đầu : "Vị đại tỷ này, ta đến sa mạc vốn là muốn tìm kiếm dị hỏa. Hơn nữa ta cũng sớm biết Mỹ Đỗ Toa nữ vương có trong tay vật ta cần, tại sao ta phải ?" "Dị hỏa tại ở trong tay ta. Muốn ta giao ra, hay là các hạ tự mình động thủ . Bất quá tại hạ tuyệt đối dễ dàng buông tay!" Tiêu Viêm nhấc huyền trọng xích lên, chỉ hướng hắc bào nhân, hơi có chút hào khí cười . "Ngươi..." Nhìn cử động của Tiêu Viêm, hắc bào nhân quả thực là có chút vui vẻ. Lúc này mới có nửa năm gặp, tiểu tử này ngờ lại dám hướng mình khiêu chiến? Dưới hắc bào, đôi mắt đẹp vừa vui vừa giận nhìn Tiêu Viêm nghiêm trang hướng đến mình khiêu chiến. lâu sau đành cười khổ lắc đầu, kình khí cánh tay cũng chậm rãi thu liễm. Nàng đối với người này có chút xuống tay được... "Ai, là oan gia..." Trong lòng nghĩ thầm, gò má xinh đẹp dưới hắc bào liền nổi lên tầng ửng đỏ, bất đắc dĩ lắc đầu. Trầm ngâm hồi lâu, tâm phiền ý loạn, nàng xưa nãy vẫn giữ thanh đạm điềm nhã, lúc này lại nhịn được khẽ quát: "Cút, cút , mau cầm dị hỏa cút. Coi như hôm nay ta có đuổi theo ngươi." "Ách..." Hắc bào nhân cử động càng thêm li kì này, Trực tiếp là làm cho khuôn mặt Tiêu Viêm trong nháy mắt thừ ra. hồi lâu sau vẫn có chút thể tin được : "Ngươi... Ngươi cần dị hoả nữa?" "Ta cũng có nghĩa vụ giúp Cổ Hà làm quá nhiều chuyện. Lần này mạo hiểm hộ vệ bọn họ tiến vào sa mạc là chấm dứt trách nhiệm lớn nhất." Hắc bào nhân thản nhiên . Vừa , nàng đột nhiên quay đầu ngắm nhìn bầu trời phía sau rồi xoay người rời . "......" gì nhìn hắc bào nhân xoay người , Tiêu Viêm lúc này đột nhiên :"Ngươi làm gì?" Hắc bào nhân hơi dừng lại. Trầm mặc hồi rồi mới giọng :"Có truy binh tới. Ngươi trước, ta... chống đỡ." "Cái kia... Đại tỷ, ngươi xác định đầu của ngươi có vấn đề? Chẳng lẽ ngươi có chỗ nào thân thích với ta? Đại di nương?" Khóe miệng hơi co quắp chút, Tiêu Viêm thể chịu được cử chỉ quái dị của nữ nhân này mà hô lớn. "Biến!" Nghe Tiêu Viêm , dưới hắc bào liền truyền ra tiếng mắng tức giận. Tay áo bào vung lên, cỗ cát vàng khí tiễn hung hăng bắn tới Tiêu Viêm, lúc sắp đến gần đầu nổ ra, đem cát vàng vẩy đầy đầu . Vội vàng phủi cát vàng, ánh mắt Tiêu Viêm quét về phía bóng lưng bị đại hắc bào bao phủ nhưng vẫn như cũ mơ hồ tiết lộ vài phần yểu điệu động lòng người. Đầu đầy sương mù thở dài hơi, cúi người đem Thanh Liên Tọa để lên bàn tay. Đột nhiên nghĩ tới điều gì, thân thể chợt cứng đờ. Ngẩng đầu lên, con mắt Tiêu Viêm gắt gao nhìn chằm chằm thanh trường kiếm kì dị toả ra thanh quang tay hắc bào nhân, thân ảnh hắc bào kia, đột nhiên ở trong não hải, cùng với thân hình xinh đẹp, tao nhã quý phái của người lúc trước dám cùng Tử Tinh Dực Sư Vương chống đỡ, chậm rãi dung hợp với nhau, lại hề có chút phân biệt, cực kì hoàn mĩ mà khế hợp. Trong não hải, giống như có đạo lôi đình bổ xuống giữa sương mù dày đặc, tên người đạm nhã nhưng lại làm cho Tiêu Viêm khó có thể quên mất chậm rãi lên từ sâu trong trí nhớ. Cuối cùng giống như lạc ấn hung hăng khắc sâu trong não hải. Theo cái tên lên, lúc trước hành động ngốc nghếch có chút đáng thương của hắc bào nhân lại làm cho chóp mũi Tiêu Viêm có chút đỏ lên. "Vân Chi! Là ngươi sao? Ha ha, ta ngươi chết mất!! Ha ha!" Trong bão cát đầy trời, thanh thiếu niên cuồng tiếu đột nhiên theo cuồng phong thổi tới, truyền vào trong tai hắc bào nhân định xoay người bước . Giờ khắc này, hắc bào nhân thân thể mềm mại chợt cứng ngắc. Thân hình mảnh khảnh trong cuồng phong như mẫu đơn xinh đẹp lắc lư trước gió, cao quý mà ưu nhã.
CHƯƠNG 219: GẶP LẠI NGẮN NGỦI Đứng sừng sững tại trong bão cát, lâu sau, hắc bào nhân khẽ thở dài hơi, từ từ xoay người lại, cánh tay nhắn chậm rãi kéo xuống chiếc mũ trùm, nhất thời, gò má trắng nõn xinh đẹp và lạnh nhạt lộ ra trong bão cát cuồng loạn. Đôi mắt đẹp dừng khuôn mặt sáng lạn của thiếu niên, Vân Chi đôi môi hồng kìm được cười khẽ. Đối với câu mang theo lực sát thương lúc trước của Tiêu Viêm, nàng cũng quá mức để trong lòng. Nàng cũng minh bạch, cái này chẳng qua là đối phương hưng phấn đùa câu mà thôi, mặc dù câu đùa này lại làm nơi nào đó trong lòng nàng ôn nhu xúc động...... "Ai, vẫn là bị nhận ra..." Vân Chi dùng cánh tay nhắn quệt tóc mái, trường kiếm kì dị trong tay quơ quơ, gương mặt xinh đẹp thoáng nét bất đắc dĩ. "Hắc hắc." Nhìn gò má xinh đẹp quen thuộc, Tiêu Viêm nhịn được nhếch miệng cười cười, bàn tay nâng Thanh Liên Tọa, tiến lên hai bước, cười : "Nửa năm gặp, ngươi có khỏe ?" "Ân, tồi ..." Khẽ nhắp đôi môi đỏ mọng, Vân Chi tựa hồ muốn giữ lấy vẻ lạnh nhạt thường ngày, bất quá mỗi khi ánh mắt chạm đến khuôn mặt tươi cười của thiêu niên, gương mặt lạnh nhạt cưỡng ép lại nhanh chóng tan rã. Cứ thế mấy lần, Vân Chi cũng chỉ đành sâu kín thở dài tiếng, khẽ gật đầu, giọng . Ánh mắt quét qua người Tiêu Viêm, Vân Chi đôi mắt đẹp có chút sáng lên. Trải qua nửa năm lịch lãm, thân hình Tiêu Viêm thể nghi ngờ càng thêm cao ngất, khuôn mặt thanh tú cũng bởi vì lại sa mạc mấy tháng mà trở nên ngăm đen ít, vốn có chút đường nét nhu hoà, tại cũng mơ hồ lộ ra nét kiên nghị, hiển nhiên, nửa năm này, thiếu niên cũng phát triển rất nhiều. Bằng vào thân phận của Vân Chi, thấy qua biết bao nhiêu thiếu niên tuấn kiệt, trong đó cũng có ít nam tử tuấn đến nỗi cơ hồ có thể khiến cho nữ nhân nguyện ý bồi tiếp, bất quá đối với những người đó, nàng cũng dư thừa mà biểu ra nửa điểm chú ý. Nam tử có thể làm cho nàng cảm thấy vừa mừng vừa sợ bởi phát triển của đối phương, tựa hồ cũng chỉ có thiếu niên có quan hệ phức tạp rắc rối này thôi a. "Ngươi tiến vào đấu sư?" Lúc này nhìn qua, Vân Chi thoáng có chút kinh ngạc, chợt thư thái. Lúc đầu mới phân ly, Tiêu Viêm đạt tới cấp độ đấu giả đỉnh phong. Mặc dù lấy đích thiên phú mà , đột phá chỉ là chuyện sớm hay muộn, bất quá có thể trong vòng nửa năm ngắn ngủi đột phá rất nhanh, hơn nữa còn cũng cổ được lực lượng, làm cho Vân Chi cảm thấy có điểm ngoài ý muốn. "Ân, may mắn mà thôi." Tiêu Viêm cười gật đầu. Ánh mắt đánh giá Vân Chi chút, vui mừng lẫn sợ hãi lúc trước trở nên bình tĩnh, thoáng trầm ngâm chút, chần chừ hỏi: "Ngươi như thế nào lại cùng Đan Vương Cổ Hà?" Nghe được vấn đề Tiêu Viêm, Vân Chi hơi sửng sốt, sóng mắt chợt lưu chuyển, giọng : "Đan Vương Cổ Hà tại Gia Mã đế quốc giao hữu rộng lớn, ta cũng cùng quen biết, từng thiếu nợ nhân tình của . Lần này muốn tới sa mạc tìm kiếm dị hỏa, cũng thỉnh ta ." "Nga." Gật đầu, Tiêu Viêm trong lòng bởi vì địa vị của Cổ Hà tại Gia Mã đế quốc mà lần nữa chép chép lưỡi, rồi cúi đầu nhìn Thanh Liên Tọa, : "Vậy... ngươi mang dị hỏa về, chẳng phải là trách ngươi?" "Có lẽ như vậy, bất quá nhiệm vụ của ta chỉ là bảo vệ bọn họ an toàn. cách khác cũng có nghĩa vụ quá lớn... Hơn nữa cũng coi ngươi là đấu hoàng cường giả. thần bí, cho nên hẳn cũng minh bạch cướp đoạt dị hoả từ trong tay đấu hoàng cường giả khó khăn như thế nào. Nếu ta thất bại, cũng khó mà cái gì. Đương nhiên, khó tránh khỏi tinh thần có chút sa sút." Vân Chi khẽ thở dài hơi. Tuy nàng cùng Cổ Hà có giao tình cũ, bất quá nàng cũng phi thường minh bạch tính tình quật cường của Tiêu Viêm. Nếu bây giờ muốn ra tay cướp đoạt, sợ răng tiểu gia hoả này lập tức trở mặt. Đừng coi Tiêu Viêm ngày thường có vẻ thành thục vượt xa những kẻ đồng lứa, đôi với số chuyện, so với đưa trẻ lên ba còn ngoan cố hơn. Đồ vật cầm được, đến chết cũng buông tay. Bàn tay nhắn nhàng xoa xoa cái trán muốn phát đau, Vân Chi cười khổ tiếng, trong lòng bời vì xui xẻo của chính mình mà thầm thở dài. Gặp ai gặp, lại gặp trúng cái tên tiểu tử này. Nếu trước mặt đổi lại là người khác, cho dù đối phương có là đấu hoàng cường giả, Vân Chi cũng nghĩ biện pháp đem dị hỏa cướp . Tuy với thực lực của nàng, cơ hồ nháy mắt liền có thể lấy dị hỏa, bất quá đối với nam tử gần cùng chính mình xích thân tương đối*, hơn nữa lại có quan hệ rắc rối này, Vân Chi khó có thể ra tay. (Cái này đại loại là trần truồng ôm nhau đó mà …hắc hắc-DG) "Hắc hắc..." Dường như cũng minh bạch khổ não của Vân Chi, Tiêu Viêm ngượng ngùng cười cười, đem Thanh Liên Toạ ôm vào trong ngực, lẩm bẩm:"Xin lỗi, ta cũng truy tìm thứ này hơn nửa năm. Cho dù các ngươi đên sa mạc, ta cũng tìm Mỹ Đỗ Toa nữ vương." "Bất quá ngươi lấy dị hỏa làm cái gì? Bằng vào thực lực tại của ngươi... bị thứ này dính vào điểm chỉ có kết quả là thi cốt vô tồn a." Nhãn đồng nhìn chằm chằm Thanh Liên Toạ bàn tay Tiêu Viêm, Vân Chi mãy đen khẽ nhíu, nghi hoặc hỏi. "Hắc hắc. Hẳn là thế... nó đối với ta rất cần thiết." Tiêu Viêm cười hắc hắc, có chút hàm hồ . Nhìn bộ dáng Tiêu Viêm hàm hàm hồ hồ, Vân Chi cũng đành bất đắc dĩ lắc đầu, nếu muốn , vậy nàng cũng hỏi nhiều, lập tức quay đầu , nhìn phía sa mạc xa xa, : "Trước hết ngươi rời khỏi nơi này , phía sau còn có hai gã đấu vương của xà nhân tộc đuổi theo, ta giúp ngươi ngăn cản bọn họ hồi." "Sau đó sao? Ta nghĩ ngươi lại liền ." Tiêu Viêm nhún vai, cười . "Xin lỗi, lần trước đích là có chút việc gấp, cho nên..." Nghe ra trong giọng Tiêu Viêm có tia oán khí, Vân Chi đành phải giọng giải thích câu, sau đó : "Sau khi chặn bọn họ lại, ta cùng bọn Cổ Hà hội họp, dù sao cũng ước hẹn trước ." "Vội vàng như vậy sao?" Có chút bất đắc thở dài hơi, Tiêu Viêm cười khổ: " vất vả mới gặp mặt, lại muốn tách ra ngay. Lần sau muốn gặp lại cũng biết phải chờ tới bao, các ngươi những người này, luôn luôn thần thần bí bí." Vân Chi khẽ cười cười nhìn khuôn mặt của thiêu niên, chần chừ hồi, đột nhiên : "Ngươi vẫn tu hành mình sao?" "Ân, đúng thế..." Chà xát cằm, Tiêu Viêm cười gật đầu, cũng dám đem Dược Lão bại lộ ra. "... Mặc dù thiên phú tu luyện của ngươi tồi, bất quá ngọc cho dù tốt đến đâu cũng cần phải mài dũa tỉ mỉ, chỉ bằng ngươi mình tu hành, vào rất nhiều con đường cần thiết... Nếu như ngươi ngại, ta có thể giới thiệu địa phương cho ngươi, ở nơi đó, ngươi có thể có được điều kiện tu luyện tốt nhất." Vân Chi đôi mắt đẹp nhàng lóe lên, mỉm cười . "Địa phương gì?" Sửng sốt hồi, Tiêu Viêm mặc dù cũng có bao nhiêu hứng thú, bất quá lòng hiếu kì vẫn chiếm ưu thế, nhịn được hỏi tiếng. "Vân Lam Tông." Vân Chi mỉm cười, :"Vân Lam Tông tại Gia Mã đế quốc thế lực rất mạnh, ta vừa vặn lại có bằng hữu ở trong, nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể..." đến đây, Vân Chi đội nhiên dừng lại, bởi vì nàng phát , thiếu niên trước mặt, khuôn mặt còn đầy ý cười lại trở nên có chút trầm. "Làm sao vậy?" biết xảy ra chuyện gì, Vân Chi thoáng có chút nghi hoặc hỏi. "Aa, quên , cái loại địa phương như Vân Lam Tông, ta đây tiểu nhân vật làm cái gì? ngược lại là tự làm trò cười." Tiêu Viêm lắc đầu, cười lạnh . Thấy thái độ của Tiêu Viêm đột nhiên trở nên có chút ác liệt, Vân Chi mày đen cau lại, dường như muốn giải thích: "Vân Lam Tông cũng phải chịu nổi như tưởng tượng của ngươi đâu, hơn nữa bằng vào thiên phú tu luyện của ngươi, ai có thể giễu cợt? Ta đây cũng là tốt cho ngươi, ít nhất ở nơi đó, ngươi có thể trực tiếp có được đấu ki cùng công pháp thích hợp nhất cho mình... Hơn nữa đệ tử của Vân Lam Tông đều từ ngàn dặm chọn ra, tố chất rất tồi, ngươi hẳn là có thể cùng bọn họ ở chung tốt." "Ai, quên , quên , dù sao đối với chỗ đó ta cũng có hảo cảm gì. Ta người tự mình tu luyện rất tốt, tâm tình đến cái gì gì tông đó." Nghe Vân Chi đem Vân Lam Tông thành hoàn mỹ như vậy, Tiêu Viêm trong lòng dâng lên chút vui, đặc biệt lúc nghe đến đến chỗ tố chất bọn họ tồi, cơn lửa giận lại càng bất ngờ phát ra. sai? Địa phương có thể nuôi dưỡng ra cái loại nữ nhân như Nạp Lan Yên Nhiên, còn có thể sai ở chỗ nào? Sắc mặt thoáng vẻ trầm, Tiêu Viêm thở ra hơi, kiên nhẫn phất phất tay, thản nhiên : "Tốt lắm, nhiều, nếu ngươi muốn tìm bọn Cổ Hà, chúng ta liền tách ra ở chỗ này , ta cũng có việc gấp, cáo từ! Sau này có cơ hội gặp lại. Ngươi nếu muốn gặp ta, vậy quên ." "Chuyện hôm nay xin đa tạ, ngày sau có cơ hội, ta đem nhân tình này trả lại cho ngươi..." Vừa , Tiêu Viêm cũng có nhảm, tay nâng Thanh Liên Tọa, xoay người, hai cánh sau lung hơi rung lên, nhanh chóng bay vút lên trung, đường lao về phía xa xa. Ngây người đứng ở cồn cát, Vân Chi nhìn Tiêu Viêm hoá thành điểm đen, hồi lâu sau, hàm răng cắn chặt chiếc môi đỏ mọng, căm giận dậm châm, gương mặt tiếu mỹ thoáng lên nét uỷ khuất cam lòng. Nàng hảo tâm hảo ý chuẩn bị cho Tiêu Viêm, lại nghĩ tới lại làm cho gia hoả này phản ứng lớn như vậy, lần này khởi giá kẹp thương mang côn nện xuống, làm cho Vân Chi có cảm giác lòng tốt bị sói ăn mất. "Cái tên bướng bỉnh, thôi, cần gì phải như vậy." Vân Chi cắn đôi môi đỏ mọng, mũi chân đá vào cồn cát, cỗ kình khí hung hãn bắn ra, tạo ra cái khe hơn mười thước mặt cát. "Lại nhân tình... ta lúc này lại cần cái nhân tình nho của tên đấu sư như ngươi sao?" Hung hăng phát tiết xong, khuôn mặt xinh đẹp của Vân Chi lúc này đỏ ửng, bàn tay đột nhiên nắm chặt lấy trường kiếm, thở hơi, tâm tình hiễm thấy khuôn mặt lập tức thu liễm, thay thế chính là vẻ băng hàn lạnh nhạt. Hơi quay đầu, ở cuối tầm mắt lạnh lùng của Vân Chi, hai cái điểm đen cấp tốc bay đến. " đám da trâu vứt xong, nghĩ rằng ta hạ sát thủ sao?" Trường kiếm trong tay chỉ xéo, kiếm cương sắc bén từ mũi kiếm bắn ra, Vân Chi lạnh nhạt nhìn chằm chằm hai cái tiểu hắc điểm ngày càng gần, khóe miệng băng hàn khẽ nhấc lên đường cong, hiển nhiên, nàng vừa mới vì Tiêu Viêm mà đầy bụng uỷ khuất cũng nộ hoả, chuẩn bị đem hai người này ra để phát tiết lửa giận.