CHƯƠNG 14: HẤP CHƯỞNG Nghe thanh trong lòng vang lên, Tiêu Viêm hai mắt chớp , dấu vết gật đầu. lập tức cầm khối thiết phiến màu đen, Tiêu Viêm nhàng cầm lục sắc ma tinh vẫn còn dính ít máu, hướng đến vị dong binh nam tử nhìn qua có chút mày trộm mắt chuột (Nguyên văn: tặc mi thử nhãn) phía sau quầy hàng cười : "Đây là ma tinh của ma thú nào?" "Hắc hắc, nhãn lực thiếu gia tốt, đây là ma tinh của nhất giai ma thú Thôn mộc hồ, trong nhất giai ma tinh, nó được xem như cực phẩm, vì khối ma tinh này, Tiêm Nha dong binh đoàn chúng ta, phải phục kích ba ngày, giết chết năm con Thôn mộc hồ, mới có được viên ma tinh này…" Nhìn thấy Tiêu Viêm trang phục bất phàm, tên dong binh nam tử kia lập tức ân cần giới thiệu. "Nếu thiếu gia xem trúng nó, chỉ cần năm trăm kim tệ là được, hắc hắc, vì liệp sát( săn) Thôn mộc hồ, chúng ta có mầy vị huynh đệ bị thương …" Ngón tay Tiêu Viêm lau vết máu ma tinh, quả nhiên phát vết máu còn chưa hoàn toàn khô lại, khẽ gật gật đầu, liếc mắt nhìn hai mảnh kim tinh ngực đối phương, tùy ý : "Đắt, bình thường ma tinh cấp giá cả từ bốn trăm đến bốn trăm năm mươi, hơn nữa, Thôn mộc hồ tuy cũng là ma thú, bất quá lực công kích cao, đội viên của người phải là đấu giả cũng chưa đạt tới?" Khóe miệng giật giật, dong binh nam tử cười khan hai tiếng, hiển nhiên nghĩ đến thiếu niên trước mặt lại am hiểu về thị trường và ma thú như vậy, lập tức : "Bốn trăm bảy , thể ít hơn, dù sau huynh đệ bọn ta cũng phải sinh sống…" "Ai…" Dong binh nam tử thở dài hơi, ánh mắt lo lắng, Tiêu Viêm cúi người, tại quầy hàng cầm loạn trận, vừa vặn cái thiết phiến cổ quái kia cũng ở trong đó, giơ mấy thứ trong tay lên :"Bốn trăm bảy, tất cả chỗ này…" Mắt nhìn vật phẩm trong tay Tiêu Viêm, dong binh nam tử lặng lẽ thở ra hơi, hoàn hảo vẫn tiện nghi cho mình… "Thành!" Sảng khoái xuất ra ít đại kim tệ, Tiêu Viêm hai lời, xoay người bước … "Hắc, Tiểu viêm tử, tệ lắm, mua đồ vật cũng phải hẹp hòi như vậy." Lúc xoay người, thanh dược lão hài hước vang lên trong lòng. "Đám gia hỏa đó đều là gian thương, chỉ cần thấy ngươi đối với vật gì có hứng thú, vậy vỗ ngựa tăng giá, ta muốn mất tiền oan…" Trong lòng bình thản đáp câu, Tiêu Viêm cũng quản thêm cổ quái lão đầu trong giới chỉ, cùng Huân Nhi, nhàn nhã ra khỏi khu buôn bán, sau đó chậm rãi trở về gia tộc… Chia tay với Huân Nhi, Tiêu Viêm nóng vội chạy về phòng của mình, sau đó cẩn thận đóng chặt cửa… Quay đầu, nhìn dược lão biết từ lúc nào ra, Tiêu Viêm lấy ra dược vật v à ma tinh mua được, có chút vội vàng : "Thứ cần đều có, còn phải làm thế nào?" Dược lão cười hắc hắc, ánh mắt tùy ý quét qua tài liệu bàn, bỗng nhiên : "Ngươi muốn xem cái hắc thiết phiến kia sao?" "Ách?" Tiêu Viêm ngẩn ra, sau đó lập tức lấy ra hắc thiết phiến, nhìn cẩn thận từ xuống dưới lần, nhíu mày : "Thứ này, dùng để làm gì?" Dược lão thuận tay tiếp nhận thiết phiến, cười : "Bên trong nó, hình như tồn tại loại đấu kĩ, bất quá người chế tạo thiết phiến cũng là luyện dược sư, cho nên, thiết phiến này chỉ có người có linh hồn cảm giác lực hơn người mới có thể cảm ứng được. "Đấu kĩ?" Nghe vậy, Tiêu Viêm hai mắt sáng ngời, vội vàng hỏi: "Cấp bậc gì?" Đấu kĩ đấu khí đại lục, độ quan trọng bé hơn đấu khí công pháp, môn cao thâm đấu kĩ, có thể làm cho người ta trong lúc chiến đấu, phát huy lực lượng mạnh mẽ vượt xa chính mình. Đấu kĩ cùng công pháp, cũng đều chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng tứ giai, đấu kĩ truyền lưu trong giai tầng của người bình thường, cao nhất cũng chỉ là hoàng giai cao cấp, số cao cấp đấu kĩ, chỉ có thể đến học viện hoặc tông phái mới có thể có được Đương nhiên, đấu khí đại lục rộng lớn vô cùng, có số đấu kĩ của tiền nhân, bởi vì nhiều duyên cớ mà bị thất truyền, cuối cùng được người may mắn nào đó có được, mà bây giờ Tiêu Viêm có được hắc thiết phiến có thể là do vị tiền nhân lưu lại… Dược lão lật lật lại thiết phiến, lúc sau mới cười : "Hấp chưởng: Huyền giai sơ cấp!" "Huyền giai sơ cấp? Khuôn mặt vui mừng, Tiêu Viêm cũng nghĩ đến tùy ý mua cái đồ hỏng, thế nhưng lại che dấu huyền gaii đấu kĩ, phải biết rằng, trong gia tộc của mình, đấu kĩ cao thâm nhất, cũng bất quá mới là huyền giai trung cấp, hơn nữa chỉ có tộc trưởng cùng vài vị trưởng lão mới có tư cách học tập. Nguồn truyện: TruyệnYY.com "Hấp chưởng: Luyện đến đại thành, có thể hấp cự thạch nghìn cân, nếu gặp địch nhân, cuồng mãnh hấp lực, có thể đem máu trong người mạnh mẽ rút ra!" "Đem máu rút khỏi cơ thể?" Khuôn mặt cả kinh, Tiêu Viêm nuốt ngụm nước miếng, có chút kinh dị : "Cái này… Quá trâu phải ? Nếu như máu bị rút khỏi cơ thể, ai còn có thể sống?" "Thứ này đương nhiên chỉ có thể đối phó với đối thủ cấp bậc kém hơn hoặc bằng ngươi, nếu gặp đối thủ mạnh hơn, người ta trực tiếp mượn hấp lực tới gần ngươi, hay ho gì cả…" Dược lão đem thiết phiến ném lại, nhàn nhạt , xem ra đối với đấu kĩ này đánh giá cũng cao. Dược lão là đại nhân vật, tự nhiên ánh mắt rất cao, nhưng trong mắt Tiêu Viêm, đây chính là cao cấp đấu kĩ a, lập tức vui mừng cầm lấy hắc thiết phiến, cười : "Cho dù thế nào, Hấp chưởng so với đấu kĩ bình thường trong gia tộc cũng tốt hơn rất nhiều, về sau, học nó…" "Xuy, bằng ba đoạn đấu khí của ngươi, có thể hút được nhánh cây cũng rất tốt, còn muốn hấp máu người…" Lắc lắc đầu, dược lão bĩu môi . Trừng mắt cái, Tiêu Viêm cũng mặc kệ cổ quái lão đầu này, tự mình ôm thiết phiến, bật cười hắc hắc. "Nhìn bộ dáng của ngươi kìa, cái huyền giai sơ cấp đấu kĩ bị mê thành như vậy, là dọa người…" Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, dược lão cầm ma tinh bàn lên, phân phó Tiêu Viêm: " mang cái chậu nước to đến đây." Thấy dược lão muốn khai công, Tiêu Viêm nhanh chóng thu hắc thiết phiến lại, lật đà lật đật chạy chuẩn bị… ….. Bên trong phòng im lặng, dược lão tay trái cầm tử diệp lan thảo, mắt khẽ nheo lại, lúc sau, nhàng thở hơi, tay trái bỗng lên ngọn lửa màu trắng… Ngọc lửa vừa xuất , trong phòng, độ ấm tăng lên rất nhiều. Mắt chớp nhìn ngọn lửa màu trắng kia, trong lòng Tiêu Viêm có chút rung động, ràng quá trình luyện dược sư luyện dược, nhưng đấu khí ngoại phóng, hóa thành thực chất, cho dù là phụ thân của mình, cũng thể làm được a… Sắc mặt lạnh nhạt, ngọn lửa màu trắng trong tay dược lão thoáng bốc lên, đem gốc tử diệp lan thảo cắn nuốt vào… Ngọn lửa bốc lên, tử diệp lan thảo trong tích tắc bị đốt thành ít chất lỏng màu xanh biếc… Tay phải lại cầm gốc tử lan diệp thảo, trực tiếp ném vào bên trong ngọn lửa… Sau khi đem ba gốc tử lan diệp thảo toàn bộ ném vào, dung dịch màu xanh biếc kia trở nên lớn hơn rất nhiều. Chất lỏng màu xanh, tại trong ngọn lửa ngừng động đậy, nhiệt độ nóng cháy, ngừng thiêu đốt tạp chất trong đó… Theo ngọn lửa thiêu đốt, chất lỏng màu xanh biếc càng ngày càng , lúc sau, chỉ to bằng độ lớn của ngón tay… Tiếp theo, dược lão lại đem hai cây tẩy cốt hoa, đưa vào trong ngọn lửa, sau khi nung chảy, đem nó hòa vào trong chất lỏng màu xanh… Sau đó, chính là luyện hóa ma tinh… Ba bước này, kéo dài khoảng giờ, mà sắc mặt của dược lão vẫn tràn đầy tinh thần, có điểm mệt mỏi. Sau giờ, ma tinh cứng rắn, bị nung chảy thành chất lỏng màu xanh nhạt, cuồng bạo năng lượng chứa trong ma tinh, cũng bị dược lão dùng dược tính thần kỳ phối hợp, loại ra ngoài… Trong bàn tay, ngọn lửa màu trắng dần lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Nhìn trong bàn tay dược lão huyền phù giọt chất lỏng màu phỉ thúy, bằng cảm giác lực hơn người, làm Tiêu Viêm ràng cảm ứng được năng lượng trong chất lỏng này lớn đến thế nào… "Lão sư, cứ như vậy nuốt vào sao?" Tiêu Viêm chớp chớp mắt, có chút kịp đợi. "Muốn chết cứ trực tiếp nuốt vào, bằng mấy cái kinh mạch của ngươi, lập tức biến thành phế vật chân chính." Trừng mắt nhìn Tiêu Viêm, dược lão nhàng búng tay, phỉ thúy chất lỏng hòa vào nước bên trong bồn, nhất thời, bồn trong suốt nước hóa thành màu xanh "Sau này, ở trong đó tu luyện, bằng thiên phú của ngươi, trong năm đạt tới bảy đoạn, phải việc khó." Dược lão vỗ vỗ tay, mỉm cười . Tiêu Viêm trong lòng tràn đầy vui mừng, vội vàng gật đầu. "Nga, suýt nữa quên mất, loại dược thủy này, chỉ có thể kéo dài hai tháng, cách khác, ngươi mỗi hai tháng lại phải mua lần dược tài hôm nay." Dược lão cười Khuôn mặt cứng đờ, Tiêu Viêm có chút muốn khóc, gật gật đầu. "xxx, thứ này quả nhiên chỉ có kẻ có tiền mới dùng được…"
CHƯƠNG 15: TU LUYỆN Ánh mặt trời ấm áp theo cửa sổ chiếu vào, điểm sáng căn phòng sạch . Bên trong phòng, thiếu niên xích lõa thân hình, khoanh chân ngồi bên trong mộc bồn (chậu gỗ), hai tay giao tiếp, bày ra cái kỳ dị ấn kết trước người, hai mắt đóng chặt, hô hấp vững vàng. Bên trong mộc bồn, thủy dịch (chất lỏng) màu xanh biếc, thoáng gợn sóng, phản xạ ra vài điểm dị mang, có điểm thần kỳ. Ngực thiếu niên nhàng hô hấp, rất có tiết tấu cảm giác, theo thời gian tu luyện duy trì, thủy dịch dần tản ra dòng khí, dòng khí mang theo màu xanh, chậm rãi bay lên, cuối cùng theo hô hấp của thiếu niên mà tiến vào cơ thể. Khí lưu (luồng khí) nhập thể, khuôn mặt non nớt của thiếu niên, tựa hồ tản mát ra ánh sáng như ôn ngọc. Dường như nhận ra đấu khí trong cơ thể càng ngày càng sung mãn, khuôn mặt của thiếu niên lên nụ cười vui mừng. Thường đáo điểm đầu (?), thiếu niên vẫn chưa dừng tay, hai mắt vẫn đóng chặt, thủ ấn ngón tay vẫn bất động, trầm thần ngưng khí, bảo trì trạng thái tu luyện tốt nhất, tiếp tục tham lam hấp thu ôn hòa năng lượng trong thủy dịch màu xanh. Thủy dịch màu xanh, nhiễm vào da thịt của thiếu niên, theo từng lỗ chân lông, vào cơ thể thiếu niên, ôn dưỡng cốt cách, thanh tẩy kinh mạch… Tại động tác như bao giờ dừng lại của thiếu niên, càng lúc càng có nhiều luồng khí theo thủy bồn phiêu tán ra, cuối cùng, che xích lõa thân thể của thiếu niên. Tu luyện, trong vong tâm phế thực khổ tu chậm rãi qua , ánh mặt trời chiếu vào dần dần yếu , nhiệt độ nóng bức cũng chậm rãi hạ xuống …… Bên trong mộc bồn, thiếu niên hai mắt đóng chặt đem dòng khí cuối cùng hút vào cơ thể, lông mi khẽ chớp động, lúc sau, hai con ngươi đen nhánh đột nhiên mở ra. Bên trong hắc đồng, bạch mang lên như trước, bất quá lần này cũng mang thêm màu xanh nhàn nhạt. Chậm rãi thở ra hơi, thiếu niên thần thái sáng láng chớp chớp mắt, sau đó đứng mạnh lên, tùy ý thủy hoa (bọt nước) lạnh lẽo từ người chảy xuống, miễn cưỡng vươn vai cái, cảm nhận đấu khí sung mãn như cách đây ba năm, có chút mê say thào tự : "Theo tiến độ này, chỉ sợ hai tháng nữa là có thể trùng kích vào ngũ đoạn đấu khí…" Từ lần đem những thứ cần thiết chuẩn bị đầy đủ, Tiêu Viêm ở trong phòng hơn nửa tháng, trong nửa tháng, ngoại trừ ăn uống và vài vệ sinh cá nhân, còn đâu đều là trốn trong phòng thanh tu. Tuy mấy ngày tu luyện có chút buồn tẻ, bất quá đối với người trải qua ba năm bị xem thường và châm chọc như Tiêu Viêm, cũng chỉ là việc mà thôi. Ba năm bị châm chọc, làm ràng, thực lực mảnh đại lục này, trọng yếu đến mức nào… Mấy ngày này tuy tu luyện mệt nhọc, nhưng thành quả cũng để tràn đầy vui mừng. Linh dịch dược lão luyện chế ra, tuy dược lực rất mạnh, nhưng cũng vượt xa dự kiến của Tiêu Viêm thậm chí là cả dược lão, vốn nghĩ cho dù có dược lực của linh dịch, Tiêu Viêm ít nhất cũng cần tháng thời gian mới có thể đạt tới tứ đoạn đấu khí, nhưng nghĩ đến lại mạnh mẽ đem thời gian rút ngắn nửa… Đối với việc này, ngay cả dược lão cũng nhịn được kinh dị đối với hiệu suất tu luyện của Tiêu Viêm, tuy việc đó cùng Tiêu Viêm từng qua con đường này có chút quan hệ, nhưng tốc độ như vậy, cũng quá nhanh ? Phải biết rằng, tu luyện đấu khí, trụ cột là khó luyện nhất, sơ giai thập đoạn đấu khí, người tốn mười năm, thậm chí hai mươi năm cũng phải số ít… Đương nhiên, khi trở thành đấu giả chính thức, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn, trước khi trở thành đấu giả, thời gian năm có khi chỉ có thể tăng đấu khí lên đoạn, nhưng sau khi tiến vào đấu giả, chừng có thể trong năm thăng lên vài tinh… Tại loại trước sau tu luyện cực kỳ khác nhau này, biểu của Tiêu Viêm trong nửa tháng cũng làm cho người khác sợ hãi. ….. hề lo lắng ra khỏi mộc bồn, Tiêu Viêm quay đầu lại nhìn chất lỏng màu xanh càng ngày càng ít, bởi vì năng lượng chứa trong đó bị chính mình hấp thu, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thấp giọng : "Cái này có thể duy trì nửa tháng tu luyện còn lại sao?" Đem nước còn đọng lại thân thể lau sạch, Tiêu Viêm tùy ý mặc bộ quần áo sạch , sau đó ngồi lên giường, từ dưới gối lấy ra khối hắc thiết phiến. Vết bẩn thiết phiến được Tiêu Viêm cẩn thận rửa sạch, tổng thể có chút thông lượng, tản ra u u ánh sáng, rất có thần bí cảm giác. Nguồn truyện: TruyệnYY.com Nửa tháng nay, Tiêu Viêm ngoại trừ tu luyện, tâm thần còn lại toàn bộ đều đặt ở huyền giai sơ cấp đấu kĩ này. Mà nửa tháng này, dưới chỉ điểm của dược lão, Tiêu Viêm cũng dần dần nắm giữ cách dùng Hấp chưởng, bất quá do đấu khí trong cơ thể quá ít, vẫn chưa thấy hiệu quả thực chất, làm Tiêu Viêm có chút tiếc nuối. ….. Hai tay đem thiết phiến ép vào bên trong, hai mắt Tiêu Viêm chậm rãi nhắm lại, Linh hồn cảm giác, thuận theo cánh tay, ngựa quen đường cũ tiến vào trong thiết phiến. Theo tiếng hô hấp vững vàng của Tiêu Viêm, trong phòng, lại bình tĩnh xuống. Lại là thời gian dài yên tĩnh, tại khắc, Tiêu Viêm giường, hai mắt mở mạnh ra, hữu chưởng khẽ gấp lại, tạo thành trảo hình trạng thái, đạm bạc đấu khí trong cơ thể, theo ý thức khống chếm nhanh chóng xuyên qua vài kinh mạch và huyệt vị của bàn tay, cuối cùng hấp lực phun ra, "Phanh…" Theo hướng bàn tay, cái bình hoa bàn lay động vài cái, cuối cùng rơi xuống đất, theo tiếng vang thanh thúy, hóa thành mảnh mặt đất. "Ai, tuy đấu kĩ là huyền giai, nhưng đấu khí, lại quá yếu, căn bản phát huy được bao nhiêu uy lưc." Nhìn phá hư lực mà mình tạo thành, Tiêu Viêm bĩu môi, bất đắc dĩ giọng lẩm bẩm, theo hiệu quả này, muốn hút được người, ít nhất cần thất đoạn đấu khí mới có thể làm được." "Tính vậy, đấu kĩ đường của gia tộc xem có đấu kĩ cấp thấp nào thuận tay , Hấp chưởng, trong thời gian ngắn có tác dụng lớn, tại khi có thể tu luyện đấu khí, vậy thể giống như trước kia ngốc nghếch tu luyện…" Hít hơi, Tiêu Viêm bò xuống giường, ánh mắt liếc hướng hắc sắc giới chỉ, sau đó đẩy cửa bước ra. Híp mắt lại, sau khi thích ứng chút ánh mặt trời, Tiêu Viêm lúc này mới cẩn thận đem cửa đóng lại, nhàn nhã con đường đầy đá vụn, chậm rãi đến hậu viện. Hai bên con đường, trồng nhiều cây cổ thụ xanh biếc, làm cho người ta tinh thần chấn động. Chuyển sang con đường, trận thiếu nữ tiếng cười, cũng từ cái đường khác truyền ra. khí yên tĩnh bị quấy rầy, Tiêu Viêm nhíu mày, nhìn qua thanh phương hướng, thấy đám thiếu nữ cười duyên tới. Trong vài vị tú lệ thiếu nữ, vị dung mạo vũ mị thiếu nữ, hé miệng cười, khuôn mặt lộ ra cỗ vũ mị phong tình, làm cho vài vị thanh sáp thiếu nữ bên cạnh có chút tự ti. Thiếu nữ này chính là người tại trắc nghiệm quảng trường đại xuất phong đầu Tiêu Mị. Ánh mắt lạnh nhạt liếc qua xinh đẹp thiếu nữ từng theo mình ngừng gọi biểu ca, khuôn mặt non nớt của Tiêu Viêm lên trận châm chọc, nhàng lắc lắc đầu, lưu luyến thu hồi ánh mắt. đến cuối đường, tiếng cười mang đủ hấp dẫn của Tiêu Mị bỗng nhiên yếu , nàng nhìn vị thiếu niên bên trái cách đó xa… Ánh sáng biến mất tại chân trời, chiếu vào vị thiếu niên tay gác gáy, khuôn mặt lạnh nhạt, hết sức mê người. đôi con ngươi có thể câu hồn đoạt phách, nhìn vị thiếu niên càng ngày càng tới gần, nhìn khuôn mặt biết là tươi cười hay châm chọc của , tinh thần của Tiêu Mị, bỗng nhiên có chút hoảng hốt hiểu… Ba năm trước, vị thiếu niên đó, khóe miệng, vẫn thường lộ ra mạt tươi cười làm cho người ta say mê. Đấu Phá Thương Khung - Chương #15
CHƯƠNG 16: TIÊU TRỮ Nhìn thiếu niên chậm rãi đến, mấy người Tiêu Mị đều dừng lại, thanh cười đùa cũng yếu rất nhiều. Mấy vị thiếu nữ thanh tú bên cạnh Tiêu Mị, mở to hai mắt nhìn thiếu niên từng được cho là vinh diệu của gia tộc kia, biểu tình khuôn mặt, ra là tiếc hận hay là cái gì khác nữa. Tiêu Mị đứng tại chỗ, trong lòng có chút bối rối, dưới đáy lòng, nàng ra cũng thường hay nghĩ tới lúc cùng người thiếu niên làm nàng hết lòng hâm mộ này tán gẫu vui vẻ thôi, bất quá, cũng cho nàng biết rằng, hai người chênh lệch càng lúc càng lớn, đem tâm tư đặt phế nhân, ràng là thông minh chút nào. Mi mắt cong cong khẽ cau lại, rồi lập tức giãn ra, trong lòng Tiêu Mị có chút bất đắc dĩ thầm nghĩ: "Chào hỏi chút vậy, dù gì nữa, vẫn tính là biểu ca của mình." biết được ý nghĩ trong lòng của Tiêu Mị, Tiêu Viêm hai tay gác sau gáy, lười nhác đến. Nhìn thiếu niên tới gần, khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Mị cứng nhắc mỉm cười, nhưng hành động của thiếu niên, lại làm nụ cười còn chưa hoàn toàn ra cứng lại mặt, nhìn qua có chút buồn cười. Hai tay gác sau gáy, Tiêu Viêm như qua như chỗ người, ánh mắt hờ hững lướt qua mấy vị thiếu nữ, hề biểu ra chút lưu luyến nào. Khẽ há cái miệng hồng nhuận nhìn theo bóng lưng của thiếu niên, Tiêu Mị có chút ngạc nhiên, lấy dung mạo của nàng, nào phải từng chịu qua loại đãi ngộ như thế? Trong lòng thoáng xuất tia tức giận, nhịn được gọi tiếng: "Tiêu Viêm biểu ca." Cước bộ khẽ dừng lại, Tiêu Viêm cũng xoay người, ngữ khí nhàn nhạt, giống như hai người quen biết chuyện với nhau: "Có việc gì?" Ngữ khí bình thản mà lạ lẫm, làm Tiêu Mị sững sờ, ngập ngừng lắc lắc đầu: "…" Tiêu Viêm nhíu nhíu mày, cũng quan tâm, lắc lắc đầu, tiếp tục cất bước . Nhìn bóng dáng biến mất tại cuối con đường, Tiêu Mị uất hận dậm chân, tiếp tục cất bước về phía trước. qua đoạn đường cong, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn căn phòng rộng mở trước mắt, biển bài trí phía phòng, có ba chữ đấu kĩ đường to màu đỏ như rồng bay phượng múa. Nghe tiếng cổ vũ truyền ra từ đấu kĩ đường, Tiêu Viêm có chút ngoài ý muốn, nơi này ngày thường đều ít khi có người đến, hôm nay sao lại náo nhiệt vậy nhỉ? Nhún vai, Tiêu Viêm tùy ý bỏ qua ý niệm trong đầu, cất bước tiến vào đấu kĩ đường. Vừa vào đấu kĩ đường, từng trận hoan hô của thiếu niên thiếu nữ, ngừng truyền tới. Trong đấu kĩ đường, chia thành hai bộ phận, phía đông là cất giữ đấu kĩ của gia tộc, mà phía tây, là huấn luyện trường quy mô , lúc này, ít người trong huấn luyện trường, đều hứng trí bừng bừng nhìn hai người tại giữa sân tỷ thí. "Nhìn độ dày của đấu khí của Tiêu Ninh biểu ca, sợ rằng phải tới tám đoạn đấu khí rồi a." "Hắc hắc, hai tháng trước, Tiêu Ninh biểu ca bước vào tám đoạn đấu khí rồi." "Tuy có tám đoạn đấu khí, nhưng Huân Nhi biểu muội lại là chín đoạn, xem ra, Tiêu Ninh biểu ca muốn thắng là có khả năng a." "Huân Nhi biểu muội cố lên!" Nghe đám người truyện ra tiếng bàn tán kinh dị, cước bộ của Tiêu Viêm lúc này mới dừng lại, ánh mắt quét qua giữa sân, cuối cùng có chút hứng trí dừng lại ở người thiếu nữ áo tím xinh đẹp. "Con bé này hôm nay sao lại rảnh rỗi tỷ thí cùng người khác vậy nhỉ?" Trong lòng thầm tiếng, cước bộ của Tiêu Viêm dừng tại mặt đông của đấu kĩ đường, tùy ý lấy ra quyển trục màu đen, sau đó chậm rãi mở ra, quyển trục sau khi mở xuất mấy chữ to màu vàng. Hoàng giai trung cấp: Toái thạch chưởng! Nhàn nhã tựa vào giá sách, Tiêu Viêm bên đọc tu luyện phương pháp của Toái Thạch chưởng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn tình huống chiến đấu kịch liệt huấn luyện trường. Đại đường rộng mở, như bị chia cắt thành hai thế giới riêng biệt, phía tây ồn ào ngớt, phía đông lại im lặng bình yên. Đối thủ của Huân Nhi là thiếu niên, bất quá tuổi của cũng chỉ mười bảy mười tám, bộ dáng cũng khá tuấn, cùng Gia Liệt Áo lần trước khác nhau nhiều. Thiếu niên tên Tiêu Ninh, là cháu của Tiêu gia đại trưởng lão, thiên phú tu luyện cũng tệ, mười bảy tuổi, tu đến tám đoạn đấu khí, trong gia tộc cũng chỉ có Huân Nhi là hơn được . Tiêu Viêm đối với vị biểu ca này của mình có ấn tượng nhiều lắm, ngẫu nhiên gặp mặt, cũng là lạ lẫm chào hỏi cho có rồi hai bên đều tự rời , có lẽ vì gia gia cùng phụ thân của mình hòa hợp nên vậy, Tiêu Viêm cũng cảm giác được, vị biểu ca này đối với mình cũng có hảo cảm gì, lại thêm duyên cớ do ba năm suy sút, cho nên, vị biểu ca này trong ba năm cũng đặc biệt tìm đến mình gây phiền toái gì… Nhàn nhạt cười, Tiêu Viêm bỏ qua hồi ức trong đầu, tiếp tục nghiên cứu Toái Thạch chưởng trong tay. huấn luyện trường, Huân Nhi giống như con bướm màu tím nhạt, tao nhã mà nhanh nhẹn né tránh Tiêu Ninh công kích, khuôn mặt tinh trí thanh nhã, thủy chung bảo trì vẻ bình thản. Tay nhàm chán phá giải mỗi lần cận thân công kích của Tiêu Ninh, ánh mắt Huân Nhi tùy ý nhìn vòng trong đại đường, bỗng nhiên mãnh mẽ dừng lại. Nhìn thiếu niên dựa vào gia sách ở phía đông đại đường, khuôn mặt thanh nhã nhu hòa của Huân Nhi lộ ra nụ cười nhè . Nụ cười thanh nhã như hoa nở của thiếu nữ, làm đám thiếu niên đứng ở gần khỏi ngây ngốc hồi. "Huân Nhi biểu muội, cẩn thận!" Ở lúc Huân Nhi hơi phân thần, trong đám người bỗng nhiên truyền ra thanh gấp gáp của thiếu niên. Bạn đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com Cảm nhận kình khí hung mãnh từ phía sau đánh tới, Huân Nhi nhàng nhíu mày, ánh mắt cũng lại quét về phía thiếu niên đứng dưới giá sách. Cùng lúc đó, Tiêu Viêm cũng ngẩng đầu lên, nhìn Huân Nhi bị đánh lén giữa sân, nhướng mày, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ánh mắt lộ ra tia lo lắng. Nhìn ánh mắt oán trách cùng lo lắng của Tiêu Viêm, Huân Nhi khẽ cười chớp chớp hai mắt xinh đẹp, sau đó thân hình đột nhiên hướng bên trái bước sang từng bước, những bước này, cũng có chút quỷ dị ngờ lại có thể đem công kích của Tiêu Ninh bỏ ra sau… Lúc di động chân, bàn tay như ngọc của Huân Nhi ra kim mang nhàn nhạt, chiêu tựa như xuyên hoa đoạt lá, xuyên thấu qua phong tỏa của hai tay Tiêu Ninh, cuối cùng nhàng dừng ở trước ngực . Mũi chân điểm vào nền đá, Huân Nhi chậm rãi lộn vòng cái, hóa giải kình lực phản chấn, nhàn nhạt nhìn Tiêu Ninh lui hơn mười bước, cuối cùng chân bước ra khỏi huấn luyện trường. Nhìn Huân Nhi chưởng đánh bại Tiêu Ninh, xung quanh huấn luyện trường khẽ yên tĩnh, sau đó lập tức vang lên thanh tán thưởng hoan hô. "Ha ha, Huân Nhi biểu muội hổ là đệ nhất nhân trong lớp trẻ của gia tộc, là càng ngày càng mạnh." Bị Huân Nhi đánh rơi đài, Tiêu Ninh thần tình vẫn như thường nở nụ cười ấm áp, lên phía , mỉm cười ôn nhu . Nhìn thiếu nữ xinh đẹp như hoa sen trước mặt, ái mộ trong mắt Tiêu Ninh, cơ hồ là khó có thể che dấu. Tuy là biểu huynh muội ( em họ), bất quá Tiêu Ninh biết, trong gia tộc, phần lớn mọi người đều phải huyết thống cận thân, mà Tiêu Huân Nhi, cùng càng có chút quan hệ huyết thống. Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng cháy của Tiêu Ninh, Huân Nhi lễ phép rồi lại xa lạ lắc đầu, giọng : "Tiêu Ninh biểu ca khiêm nhường rồi." xong, đợi Tiêu Ninh tiếp tục tới gần, cười tới bên cạnh vị thiếu niên vùi đầu vào quyển trục phía đông đại đường. Làm tiêu điểm của đại đường, hành động của Huân Nhi tự nhiên là bị người khác phát , ánh mắt hướng theo lộ tuyến của Huân Nhi, cuối cùng dừng lại tại người thiếu niên đứng dưới giá sách. Đối với nóng cháy ánh mắt trong huấn luyện trường, thiếu niên tựa như nghe thấy, vẫn chìm đắm vào trong thế giới của chính mình.
CHƯƠNG 17: XUNG ĐỘT "Tiêu Viêm ca ca." Thiếu nữ đứng trước mặt Tiêu Viêm, đôi tay mềm mại trắng nõn để ra sau lưng, thân hình hơi nghiêng về phía trước, đôi mắt to tròn linh hoạt mỹ lệ, thân hình uốn cong như hình trăng khuyết, khuôn mặt xinh đẹp lên má lúm đồng tiền, là đáng . Ánh mắt rời quyển trục, Tiêu Viêm cười nhìn thiếu nữ trước mặt, sau đó ánh mắt quét qua đại đường, nhìn những ánh mắt nóng cháy hướng về phía mình, khỏi có chút bất đắc dĩ : "Ny tử, ta biết mị lực của ngươi , nhưng cũng nên đem ta ra làm bia đỡ đạn chứ?" "Hì hì." Chẩu môi lên cười khẽ tiếng, Huân Nhi ngồi xuống dựa vào bên của Tiêu Viêm, vẻ lười nhác vươn vai cái, trong bộ quần áo bó sát người, vẻ mê người lập tức lộ ra, tiện tay lấy ở giá sách sau lưng ra quyển trục, ánh mắt của Huân Nhi dừng người Tiêu Viêm lát, vẻ lười nhác cười : "Tiêu Viêm ca ca tiến nhập tứ đoạn đấu khí rồi?" Nghe câu hỏi này, Tiêu Viêm vùi đầu vào trong quyển trục đôi mày hơi nhướng lên, thập đoạn đấu khí, đều là thuộc về sơ giai giai đoạn, ba động của đấu khí trong giai đoạn này vừa mờ nhạt vừa yếu ớt, rất khó bị người phát , cho nên nếu dùng đấu khí hoặc đá trắc nghiệm để dò xét, rất khó đề phân biệt chính xác chủ nhân của đấu khí rốt cuộc đạt đến đoạn mấy rồi, mà tại, chỉ là tuỳ tiện nhìn mấy cái, Huân Nhi lại có thể lời mà ra chi tiết, điều này thực làm cho Tiêu Viêm cảm thấy có chút kinh ngạc. "Ny tử này, rốt cuộc là có thân phận như thế nào đây? Xem đấu kỹ mà nàng dùng khi chiến đấu với Tiêu Ninh lúc trước, ràng là cao cấp đấu kĩ, loại kim quang đấu kĩ này, phải là thứ Tiêu gia có thể có được…" Trong đầu thoáng qua vài ý niệm, Tiêu Viêm nghiêng đầu nhìn kỹ thiếu nữ bên cạnh, khẽ nhún vai, đầu gật khẽ: "Đệ tứ đoạn rồi." Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu, nụ cười khuôn mặt nhắn của Huân Nhi lập tức nồng đậm thêm vài phần, cười khẽ : "Xem ra là có liên quan đến việc Tiêu Viêm ca ca đóng cửa tu luyện nửa tháng nay rồi?" "Ừm." Nhè gật đầu, Tiêu Viêm cũng phủ nhận, ánh mắt lại quay về quyển trục, tuỳ tiện hỏi câu: "Hôm nay ngươi rỗi hơi hay sao lại tỷ thí cùng bọn họ thế?" Học Tiêu Viêm nhún vai mấy cái, Huân Nhi cười khẽ : "Nhàm chán quá mà." Ánh mắt chuyển hướng thiếu niên, ước có chút u oán: "Từ sau lần đó, Tiêu Viêm ca ca cả nửa tháng đến tìm Huân Nhi rồi, chẳng lẽ là sợ Huân Nhi đòi tiền ngươi sao?" Tiêu Viên rùng mình, có chút xấu hổ, cười khổ : "Năm sau là cử hành nghi thức thành niên rồi, ta có thể gấp rút tu luyện sao?" Ngẩng đầu lên, nhìn thiếu nữ khẽ nhăn mũi, chỉ đành đưa tay ra thân mật vỗ vỗ lên đầu của Huân Nhi, ôn nhu an ủi : "Về sau nhất định để dành thời gian cho Huân Nhi." Nghe lời cam đoan của Tiêu Viêm, khuôn mặt nhắn của Huân Nhi mới hơi thả lỏng chút, ngừng cười vào tai Tiêu Viêm, tình cảnh thân mật đó, làm cho tất cả thiếu niên trong đại đường vì đố kỵ mà hai mắt đỏ hồng lên. Từ xa xa nhìn hai người cười cười , Tiêu Ninh khoé miệng hơi giật giật, khuôn măt có chút khó coi, hai nắm tay, hết nắm vào rồi lại thả ra… Là cháu của đại trưởng lão trong gia tộc, cảm giác ưu việt của Tiêu Ninh luôn luôn rất mạnh, đối với thiếu nữ giống người thường Huân Nhi này, trong nội tâm của Tiêu Ninh, vô cùng kiên quyết ngầm coi nàng là vợ của mình, cho dù đây chỉ là hy vọng đơn phương của mà thôi… Bây giờ nhìn thấy "vợ tương lai" của mình cùng người khác có cười có , thân mật có khoảng cách, làm cho ngọn lửa đố kỵ trong lòng Tiêu Ninh bùng lên, hơn nữa, quan trọng nhất là, người cùng Huân Nhi thân mật chuyện, lại là tên phế vật vô dụng nhất trong gia tộc. Nộ khí trong đôi tròng mắt ngừng toát ra, lát sau, Tiêu Ninh chậm rãi thở ra hơi, khuôn mặt lại đeo nụ cười ấm áp, chỉnh sửa quần áo có chút lộn xộn, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hướng về hai người ngồi bên giá sách mà bước nhanh tới. Trong đại đường, mọi người nhìn Tiêu Ninh về phía hai người kia, đều vì vui sướng tai hoạ của người khác mà cười ra tiếng, đương nhiên, tiếng cười này phải nhắm vào Tiêu Ninh, mà là nhắm vào tên Tiêu Viêm tựa hồ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra kia. Ánh mắt quét qua hình dạng kinh mạch trong cơ thể người quyển trục, Tiêu Viêm lẳng lặng ghi nhớ kỹ càng các huyệt vị cần thôi động cùng vị trí và phương hướng của kinh mạch. nhàng thở ra hơi, Tiêu Viêm lông mày đột nhiên nhăn lại, linh hồn cảm tri lực linh mẫn giúp ta biết cử động của từng người trong đại đường, trong đó có cả tên Tiêu Ninh về phía Tiêu Viêm. "Ny tử này, đúng là "cây" gây phiền phức mà." Thở dài hơi, Tiêu Viêm chậm rãi thu quyển trục trong tay lại. "Ha ha, Tiêu Viêm biểu đệ, ngươi đến học tập đấu kỹ đấy ư? Có cần biểu ca ta giúp người chọn ra mấy thứ cao cấp ? Có vài thứ, có lẽ ngươi chưa có đủ quyền hạn." Vẻ mặt cười cợt đứng trước mặt Tiêu Viêm, Tiêu Ninh cười . Tiêu Viêm thu lại quyển trục trong tay, nhàng đặt lại lên giá sách, khe khẽ lắc đầu, hứng thú : "Đa tạ quan tâm, ta tạm thời cần." "Nga, a a, ta suýt nữa quên mất. Đấu khí của Tiêu Viêm biểu đệ mới có ba đoạn, thứ quá cao cấp, cũng đích xác là rất khó học." Lấy tay xoa xoa trán, Tiêu Ninh tựa hồ giật mình cười , chỉ có điều ý trào phúng khuôn mặt kia, cũng che dấu quá kỹ. Tiêu Viêm thở dài hơi, là người tự tìm đến cửa mời ta mắng đấy nhé… Khoé miệng ác ý cong lên (như kiểu cười đểu ấy mà), Tiêu Viêm có chút bất đắc dĩ : "Ta biết ngươi những thứ vô vị này là muốn thu hút chú ý của Huân Nhi, có điều, ta vẫn thể , ngươi là trẻ con đó…" Bị Tiêu Viêm hoàn toàn lưu tình châm chích thẳng vào mặt, vẻ cười mặt Tiêu Ninh từ từ thu lại, nghĩ tới, tên Tiêu Viêm ngày thường trầm mặc ít này, lại đột nhiên có được dũng khí cùng đấu khẩu, vẻ mặt lập tức trở nen trầm, cười lạnh : "Xem ra Tiêu Viêm biểu đệ đối với biểu ca này có vài phần thành kiến rồi? bằng, chúng ta tỷ thí võ nghệ ? Cho ta xem mấy năm nay biểu đệ tiến bộ được bao nhiêu rồi?" "Có cần ta và ngươi tỷ thí ?" Huân Nhi đặt quyển trục trong tay xuống, ngẩng khuôn mặt nhắn lên, đôi mắt linh hoạt mỹ lệ, phát ra vài phần lãnh ý. Khoé mắt giật cái, nhìn Huân Nhi định thay Tiêu Viêm tỷ thí, ngọn lửa đố kỵ trong lòng Tiêu Viêm càng bốc cao, hung hăng liếc xéo Tiêu Viêm cái, trào phúng : "Ngươi cũng biết trốn sau lưng nữ nhân?" "Ba năm trước sao nguơi dám với ta câu này?" Tiêu Viêm kiễng chân lên, lấy bó quyển trục xuống, thổi bụi phía , hờ hững . thể , bộ dạng ung dung tự tại này của Tiêu Viêm, rơi vào trong mắt của những người có ác cảm với , quả thực khiến người ta có cảm giác ngực như bị nghẹn lại. Bạn đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Hung hăng nghiến răng, phát ra thanh két két, tuy trong lòng sớm tức lồng lộn lên, nhưng Tiêu Ninh lại dám đường đường chính chính xuất thủ với Tiêu Viêm, bất kể thiên phú tu luyện của Tiêu Viêm thấp như thế nào, cuối cùng vẫn là con trai của tộc trưởng. Hít sâu hơi, Tiêu Ninh lãnh liếc xéo Tiêu Viêm cái, đầu hơi cúi, thầm vào tai Tiêu Viêm: "Tiêu Viêm, người phải là thiên tài tu luyện của ba năm trước rồi, người nay, chỉ là phế vật mà thôi, Huân Nhi, phải là người ngươi có thể với tới được, ngươi hãy thức thời chút, sớm rời xa nàng ấy, bằng , hắc hắc, tuy ngày thường thể xuất thủ với ngươi, có điều trong nghi lễ thành nhân năm sau, người bắt buộc phải tiếp nhận khiêu chiến của tộc nhân, nếu ngươi muốn biến thành người tàn tật, ta khuyên ngươi, mau mau cút , sau này trốn ở những nơi cùng sơn tích nhưỡng (là ý khỉ ho cò gáy đấy mà), an ổn mà sống đời !" Nghe những lời uy hiếp này, Tiêu Viêm khoé miệng khẽ nhếch lên, hơi nghiêng nghiêng đầu, dùng ánh mắt cực kỳ quỷ dị đánh giá Tiêu Ninh lần, sau đó nhìn cách khinh thường, cầm lấy quyển trục trong tay, xoay người rời . Nhìn hành động của Tiêu Viêm, Tiêu Ninh còn tưởng rằng thoả hiệp rồi, ngờ Tiêu Ninh còn chưa kịp vui mừng, lời có vẻ như tuỳ tiện mà ra, lại làm cho mặt của Tiêu Ninh đột ngột biến thành xám như tro. "Ừm, được rồi, năm sau… Ta đợi ngươi đánh ta thành tàn tật."
CHƯƠNG 18: HUYỀN GIAI CAO CẤP ĐẤU KĨ. Bát cực băng quan tâm đến ánh mắt lãnh phía sau lưng, Tiêu Viêm cầm quyển trục đến đăng ký với nhân viên quản lý đấu kỹ đường, rồi cùng Huân Nhi cười cười, chậm rãi rời khỏi đấu kỹ đường. "Tiểu hỗn đản, ngươi đợi đấy, chờ nguời bị phân phối ra ngoài gia tộc, ta có thừa thời gian thu thập ngươi! Mất bảo hộ của tộc trưởng, ngươi bằng con chó!" Nhìn bóng dáng rời xa dần, Tiêu Ninh hận đến nghiến răng nghiến lợi, lật tay đánh chưởng vào giá sách bên cạnh, lập tức giá sách lưu lại vết tay nhàn nhạt. Rời khỏi đấu kỹ đường, Tiêu Viêm trước tiên là cùng Huân Nhi vô cùng cao hứng ra sau núi chơi đùa cả buổi chiều, đến sau khi sắc trời tối dần, mới trở lại phòng mình. Về đến phòng, đóng cửa phòng lại, Tiêu Viêm hai vai lập tức thả lỏng, đặt quyển trục lên mặt bàn, cầm chén trà lên hơi uống cạn, có chút lo sợ hậu quả sau này mà cười khổ : "Ny tử này, là rất "được" đó." "Tiểu nha đầu này, lai lịch tựa hồ tầm thường a." thang dược lão, đột nhiên vang lên trong căn phòng. Hữư khí vô lực ( ý là mệt mỏi uể oải) ngước mắt lên nhìn dược lão xuất trong phòng như ma quỷ, nhếch nhếch môi, lười nhác hỏi: "Sư phụ biết lai lịch của nàng?" "Hắc hắc, cũng có biết chút…" Dược lão đôi mắt hơi nheo lại, cười hắc hắc, nhìn ánh mắt hiếu kỳ của Tiêu Viêm, lại đột nhiên chặn trước: "Ngươi cũng đừng hỏi, bây giờ ngươi có biết, cũng có điểm gì tốt, vì vậy, bằng đừng hỏi gì tốt hơn, ta chỉ có thể , bối cảnh của tiểu nha đầu kia cũng khá mạnh đấy." Khinh thường liếc mắt cái, Tiêu Viêm chỉ biết tức giận mà giơ ngón giữa vào mặt dược lão. "Ngươi mang mấy thứ đồ rác rưởi này về làm gì? Sợ tinh lực dư thừa sao?" Dược lão đến trước bàn, tuỳ ý lật lật bó quyển trục, ngạc nhiên . "Đồ rác rưởi?" Nhếch môi cái, Tiêu Viêm vô lực rên rỉ : "Ta bây giờ ngoài hấp chưởng ra, biết đấu kỹ gì khác, trước giờ chỉ biết vùi đầu khổ luyện đấu khí, chưa từng học qua đấu kỹ, mà trong gia tộc cũng chỉ có mấy thứ hoàng giai đấu kỹ này là có thể tuỳ tiện học tập, học những thứ này, ta lấy gì mà đấu với người khác vào nghi lễ thành nhân đây?" "Thiết (từ tượng …), cũng chỉ là muốn moi đấu kỹ từ trong tay ta mà thôi..." Đôi mắt già nua khinh thường nhìn Tiêu Viêm cái, tinh minh như dược lão, trực tiếp nhìn ra ngay mục đích của . Mục đích trong lòng bị ra, Tiêu Viêm cũng xấu hổ, nhún nhún vai, đôi mắt háo hức nhìn dược lão. "Đấu kỹ có gì hay ho? Đợi ngươi học xong luyện dược thuật, trực tiếp có người tranh nhau đến tận cửa tặng cho ngươi." Dược lão cười nhạt , hoàn toàn để ý đến vẻ mặt u oán của Tiêu Viêm. "Nhưng bây giờ ta cần cao cấp đấu kỹ a, sư phụ!" Tiêu Viêm buồn phiền . Nhìn bộ dạng buồn phiền của Tiêu Viêm, dược lão cười to hai tiếng, lắc lắc đầu, rồi hài hước cười : "Được rồi, ai bảo ta thu đồ đệ đáng thương như ngươi? Để cho ngươi bị người ta đánh thành tàn tật, ta dạy ngươi vài thứ vậy." Nghe lời dược lão , Tiêu Viêm tinh thần chấn động, cậu rất hiếu kỳ vị sư phụ thần bí này cuối cùng có thể đem ra đấu kỹ đẳng cấp nào đây? "Hấp chưởng của ngươi tuy là huyền giai đấu kỹ, nhưng có chút hữu danh vô thực, bây giờ thực lực của ngươi đủ, trước tiên dạy ngươi loại huyền giai đấu kỹ dựa vào lực công kích mà nổi danh . Đấu kỹ này cầu cao, ngũ đoạn đấu khí, là có thể phát huy chút uy lực rồi." Dược lão cười mỉm . "Huyền giai đẳng cấp nào?" Nghe dược lão là huyền giai đấu kỹ, Tiêu Viêm hai mắt sáng lên, liếm liếm môi, vội vàng hỏi. "Là huyền giai cao cấp, ta nhớ đấu kỹ này hồi đó có người khóc lóc cầu xin ta nhận lấy, nhưng ta đối với những thứ như vậy có hứng thú, nếu phải là ta muốn chuốc lấy phiền não, ta cũng đáp ứng luyện chế đan dược cho ." Dược lão vẻ mặt như thường , bộ dạng thèm quan tâm đó, như là về những thứ rác rưởi đầy đất vậy. Bạn đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com "Huyền giai cao cấp? Khóc lóc cầu xin ngươi nhận lấy?" Đầu óc có chút mơ hồ, trong lòng Tiêu Viêm cũng có chút bị đả kích, tối cao đấu kỹ được xưng tụng là gia tộc tuyệt học trong gia tộc của , cũng chỉ là huyền giai trung cấp, mà dược lão tuỳ tiện đem ra, lại là huyền giai cao cấp, loại khác biệt đẳng cấp kinh khủng này, là khiến Tiêu Viêm dở khóc dở cười. "Nhắm mắt ngưng thần, ta truyền cho ngươi." Tuỳ ý phân phó câu, dược lão giơ ngón tay ra, sau đó nhè chạm vào trán của Tiêu Viêm. Đầu óc đau đớn trận, Tiêu Viêm đột nhiên cảm giác được lượng tin tức rất lớn tràn vào trong não, tin tức đột nhiên mà đến, lập tức làm cho đầu óc Tiêu Viêm có chút phát trướng lên. "Bát cấp băng, huyền giai cao cấp đấu kỹ, cận thân công kích đấu kỹ, dựa vào công kích lực mạnh mẽ mà nổi danh, luyện đến đại thành, công kích chứa tám lớp kình khí, kình khí tám lần điệp gia, uy lực có thể so với địa giai sơ cấp đấu kỹ!" Đầu óc từ từ tỉnh táo lại, kiểm tra kỹ càng mớ tư liệu "thô" ( như là công đoạn edit lại bản dịch của các bác editor ấy mà…), có đến nửa ngày sau, Tiêu Viêm mới khe khẽ hít vào hơi khí lạnh, lực công kích có thể so với địa giai sơ cấp đấu kỹ? đấu khí đại lục, dù là công pháp hay là đấu kỹ, huyền giai và địa giai, khác biệt giữa hai thứ, đều là khác nhau như trời và đất vậy, thể so sánh với nhau, mà tại thứ đấu kỹ chỉ là huyền giai cao cấp bát cực băng này (thay đổi thái độ nhanh nhỉ…), lại có thể tự xưng rằng về phương diện lực công kích, có thể so với địa giai đấu kỹ, điều này khiến Tiêu Viêm thể rung động. Nuốt ngụm nước miếng, Tiêu Viêm hai mắt đăm đăm nhìn, nếu thực có thể học được thứ đấu kỹ này, e rằng chỉ dựa vào tứ đoạn đấu khí của bản thân này, có thể đánh cho tên Tiêu Ninh hợm hĩnh kia răng rụng đầy đất rồi… "Đừng có đứng đơ ra đó thế, tuy bát cấp băng cầu về đấu khí cao, nhưng đối với cường độ của nhục thể lại đòi hỏi rất cao, đây là loại cận thân đấu kỹ, xem tay chân gầy guộc của ngươi, nếu cứ cố sử dụng, chỉ sợ đứt đoạn trước tiên là cơ thể của ngươi chứ phải là đối thủ." Lời của được lão, như dội cho Tiêu Viêm gáo nước lạnh, khiến bao nhiêu kích động của Tiêu Viêm tan biến hết cả. "Phải làm thế nào mới có thể tăng cường độ của nhục thể?" Sau hồi yên lặng, Tiêu Viêm vội vàng hỏi. "Đấu khí chính là loại năng lượng tốt nhất để luyện tập nhục thể, đấu khí càng mạnh lên, nhục thể cũng theo đó mà mạnh lên theo, đương nhiên, nếu muốn nhanh hơn, còn cần kích thích của ngoại vật nữa." Dược lão đôi mắt hơi nheo lại, trong đôi mắt già nưa tựa hồ có chút ác ý. "Ngoại vật kích thích là như thế nào?" Nhìn dược lão tràn đầy tiếu ý, Tiêu Viêm bỗng nhiên cảm thấy lạnh cả người." "Bị đánh! Bị đánh càng nặng tay càng tốt!" Dược lão bật cười hiểm, còn khuôn mặt nhắn của Tiêu Viêm cứng ngắc.