Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 176: LÃO NHÂN THẦN BÍ

      Bàn tay run rẩy nâng bức hình rách nát như là chỉ chạm cái nó hóa thành bột phấn ,ánh mắt Tiêu Viêm thể che giấu nổi vẻ mừng rỡ như điên, có nghĩ được, ở nơi này,dưới tình huống cực độ ngẫu nhiên, lại tìm được phần của bức hình tàn khuyết thần bí...
      Nhìn những thần bí lộ tuyến bức hình ố vàng, mặc dù Tiêu Viêm vẫn hiểu gì những ảo diệu trong đó, bất quá những lộ tuyến này làm cho mơ hồ thấy có chút quen thuộc, bởi vì loại giống bức hình thần bí này, từng thấy qua khi trong sơn động tại ma thú sơn mạch,lúc cùng Tiểu Y Tiên truy tìm bảo vật...
      Tấm bản đồ thần bí này đại biểu cho có thể tìm kiếm Tinh Liên hỏa,được bài danh thứ đứng thứ ba trong truyền thuyết "Dị hỏa bảng" . Cái loại dị hỏa này, cho dù là Dược lão cũng đánh giá cực cao, lúc từ trong miệng lão ra chữ Tịnh Liên hỏa , Tiêu Viêm khó nhận ra được,trong lời kèm theo tia sợ hãi than thở.
      Có thể làm cho Dược lão,người từng đứng ở đỉnh cao của Đấu Khí đại lục than thở lặp lặp lại như thế,có thể thấy được, "Tịnh Liên hỏa" đến tột cùng mạnh mẽ tới trình độ nào, dùng đốt tận vạn vật để hình dung nó, tựa hồ cũng quá đáng.
      "Sách sách, vận may tự nhiên đến, ngờ có nửa điểm đầu mối, ở địa phương như thế này lại tìm được phần bản đồ tàn khuyết, xem ra ngươi cùng Tịnh Liên hỏa, đúng là có vài phần duyên phận a." Trong lòng Tiêu Viêm vang lên thanh kinh ngạc chứa chút bất khả tư nghị của Dược lão, hiển nhiên, lão chưa từng nghĩ rằng, Tiêu Viêm có thể ngắn ngủi trong vòng năm, có được đến hai mảnh bản đồ tàn phiến thần bí.
      Tiêu Viêm cười cười,vẻ tươi cười lộ ra chút kích động, cẩn thận cầm bức hình tàn khuyết thần bí, mạnh mẽ ngăn chặn xúc động,từ trong nạp giới lấy ra mảnh bản đồ khác,tỉ mỉ so sánh hai bên,sau đó hít sâu hơi, muốn làm dịu kích động trong lòng do thu hoạch cực kì ngoài ý muốn này mang lại .
      Đúng lúc này,vị Bạch Phát lão giả trong cửa hàng cũng rốt cuộc làm xong công việc trong tay, bất quá vẫn như cũ có ngẩng đầu, thanh già nua bình thản vang lên quanh quẩn trong phòng.
      "Ngươi là muốn mua bản đồ đại sa mạc Tháp Qua Nhĩ sao?"
      Nghe được tiếng lão giả hỏi, Tiêu Viêm lúc này mới xoay người lại, chậm rãi tới quầy tiền, mỉm cười gật đầu. Có chút khách khí :"Lão tiên sinh, có thể , cho ta bản đồ sa mạc tinh chuẩn nhất?"
      "Đồ vật này quầy, tự chọn ." Lão giả cũng có ý đứng dậy giới thiệu, ngược lại chỉ thản nhiên , bộ dáng này, cực kì giống người làm ăn.
      Nhìn thái độ đặc biệt của lão nhân. Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên, bất quá tại có việc cầu người, cũng chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu, tùy ý từ quầy chọn lựa bản đồ nhìn có vẻ rất chi tiết, sau đó cẩn thận mở tấm bản đồ tàn phiến trong lòng bàn tay, giọng dò hỏi:"Lão tiên sinh, biết ngài nơi này còn có loại bản đồ tàn khuyết như thế này ?"
      Nghe Tiêu Viêm hỏi,vốn chuyên tâm chạm khắc . Bàn tay tự nhiên thể tự chủ run lên.Lộ tuyến tỉ mỉ khắc thoáng chệch chút. Hơi nhíu mày. Lão nhân rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt đảo qua tấm bản đồ tàn khuyết trong tay Tiêu Viêm. Trong đôi mắt già nua đục ngầu, xẹt qua nét hàm xúc,ý tứ khó hiểu.
      Nhìn khuôn mặt già nua của lão giả ngẩng lên. Tiêu Viêm khỏi hơi có chút ngẩn người. khuôn mặt, bên gò má trái đến khóe mắt, có vết sẹo khiến người nhìn vào kinh sợ. Mặc dù ánh mắt của lão nhân vẫn bình thản. Bất quá vết sẹo này vẫn như cũ ,làm cho thêm phần,mơ hồ có thể cảm giác được, tiềm tia hung khí.
      "Ngươi... Trước kia từng gặp qua loại bản đồ tàn phiến như thế này?" Con mắt nhìn lên tấm trường bào đại diện cho thân phận luyện dược sư thân thể Tiêu Viêm .Thanh của lão nhân ,thoáng có vài phần kinh ngạc.
      Nghe vậy, Tiêu Viêm đôi mắt hơi híp lại. Cười lắc đầu. :"Ta từng tại phòng đấu giá như gặp qua loại bản đồ tàn phiến như thế này. Lúc ấy có tùy ý cạnh tranh chút. Bất quá cuối cùng bởi vì đối phương ra giá rất cao. Cho nên ta liền buông tay . Hôm nay đột nhiên tại nơi này của lão tiên sinh nhìn thấy nó,mảnh bản đồ tàn khuyết này tựa hồ cùng với mảnh mà trước kia ta thấy xem ra có chút giống nhau,nên mới muốn hỏi chút."
      Tịnh Liên hỏa phải thường vật. Loại hỏa diễm có thể bài danh đệ tam Dị Hỏa bảng này,đủ làm cho bất cứ người nào,cho dù là những tranh đời vẫn có thể sinh lòng tham lam muốn đoạt. Cho nên Tiêu Viêm cũng ngu đến nỗi thẳng,rằng chính bên người mình có mang phần tàn đồ. Bạn đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
      "Nga."
      Ánh mắt đảo qua khuôn mặt của Tiêu Viêm, lão nhân tựa hồ cũng tin lời của , thản nhiên :" có,mảnh này là ta cũng chỉ ngẫu nhiên có được,theo kinh nghiệm nhiều năm chế tạo bản đồ của ta,mảnh này tựa hồ chỉ là phần bản đồ trọn vẹn mà thôi."
      "Lão tiên sinh có thể hay cho ta biết. Ngài ở chỗ nào có được nó?" Tiêu Viêm nhíu mày hỏi tiếp.
      "Trong sa mạc." Lão nhân ngữ khí bình thản, ngập ngừng chút nào.
      Đối với câu trả lời như của lão nhân. Tiêu Viêm cười khổ tiếng, bàn tay nắm bức hình tàn khuyết, :"Lão tiên sinh, có thể bán mảnh bản đồ cho ta ? Ta nguyện ý trả giá cao."
      " bán."
      Lão nhân chậm rãi cúi đầu, lần nữa đem tâm trí chú trọng đến khối bản đồ còn chưa hoàn thiện trong tay, ngữ khí mặc dù bình thản, bất quá thái độ thể nghi ngờ rất kiên quyết.
      Nghe thẳng câu cự tuyệt, Tiêu Viêm ngẩn người, đôi mắt từ từ bắt đầu đục lên, mặc kệ như thế nào,mảnh bản đồ tàn khuyết này,vì tình thế bắt buộc, đừng đối phương chỉ là lão nhân nhìn như trói gà chặt, cho dù có chính thức đổi thành cường giả nữa, cũng nhất định phải nắm được vào tay, dù sao Tịnh liên hỏa, lực hấp dẫn đối với là quá mức lớn, chừng, ngày sau muốn "Phần quyết" tiến hóa thành Thiên giai công pháp,tác dụng của loại Tịnh Liên hỏa đứng hàng thứ ba Dị Hỏa bảng này, cửa ải rất quan trọng!
      Ngay lúc Tiêu Viêm trong đầu quay cuồng ý niệm , thanh Dược lão trong lòng đột nhiên vang lên:"Cẩn thận chút, lão gia hỏa này phải là người bình thường."
      Nghe vậy, Tiêu Viêm chợt rùng mình,ý nghĩ trong đầu vội vàng :"Sư phụ, này lão nhân có cổ quái ư?"
      "Đúng, theo dò xét của ta, thực lực chính thức của lão gia hỏa này là Đấu hoàng cấp bậc, bất quá, tựa hồ như bị lực lượng kỳ dị áp chế,thực lực trong cơ thể tại vẻn vẹn chỉ khoảng chừng Đấu linh cấp bậc, nhưng cho dù là như vậy, muốn giết ngươi, cũng dễ như trở bàn tay." Dược lão tha hứng thú .
      "Đấu hoàng?"
      Trong lòng chấn động, Tiêu Viêm trong lòng thất thanh :"Như thế nào có thể? Trong thập đại cường giả của Gia Mã đế quốc , chỉ có ba người là đấu hoàng cường giả a, sao ở nơi này có thể xuất đấu hoàng cường giả?"
      "Ta sao biết... Bất quá theo như cường giả mà ngươi , đều chỉ là vỏ ngoài mà thôi , Gia Mã đế quốc coi như là đại đế quốc, luôn luôn có ít những cường giả thích xuất đầu lộ diện, vài cường giả tính tình độc cổ quái. Chạy đến biên giới sa mạc này buôn bán bản đồ, cũng có cái gì là kì quái ?" Dược lão tùy ý .
      "..."
      Tiêu Viêm gì, lát sau, trong lòng cười khổ :"Nhưng tại sao hết lần này tới lần khác lại cho ta gặp phải chứ?"
      "Cứ cho là ngươi vận khí tốt ." Dược lão có chút hả hê cười .
      "Tiểu tử kia, đừng hòng chủ ý lấy bản đồ , ta thiếu tiền. Cầm đồ vật này , mặt khác, cũng đừng giữ ý niệm chiếm đoạt trong đầu, như thế đối với ngươi có lợi gì đâu." Lão nhân phất phất tay, thản nhiên , tựa hồ cũng sợ Tiêu Viêm cầm tàn phiến trong tay trốn chạy.
      Chậm rãi thở ra hơi, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, :"Đích xác, trước mặt người có lẽ từng là cường giả cấp bậc Đấu hoàng, ta có chân cũng khó có khả năng cường đoạt."
      "Ca!"
      Trong tay ngọn bút chậm rãi di động, thình lình tiếng vang thanh thúy ngân lên, đứt ra làm hai.
      Lão nhân ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm tấm bản đồ bị quẹt vết đen lớn, sau lúc lâu, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Viêm, trong con mắt đục ngầu hàn ý nhàn nhạt từ từ phát ra .
      "Ngươi đến tột cùng là ai?"
      Lão nhân bàn tay ở mặt bàn phất lên, cánh cửa chính mở rộng, "oanh" tiếng đóng sập lại. Lão nhân ánh mắt sắc bén nhìn Tiêu Viêm, khí thế băng lãnh mạnh mẽ từ trong cơ thể lão nhân khuếch tán ra.
      Ngay khi khí thế lạnh như băng áp bức về phía Tiêu Viêm , linh hồn lực lượng của Dược lão bao phủ toàn thân Tiêu Viêm, khiến đối với khí thế áp bức của đối phương miễn trừ.
      " Lão tiên sinh đừng hiểu lầm, ta cũng nhận biết ngài, chỉ là ta đây nhân vì trời sinh, cảm giác lực có chút quái dị, đối với cảm nhận ít năng lượng bên cạnh đặc biệt sâu sắc, vừa rồi. Vừa vặn phát lão tiên sinh trong cơ thể năng lượng ba động, cho nên..."
      Nhìn phản ứng kịch liệt của lão nhân, Tiêu Viêm giang tay, lui ra phía sau hai bước, cười :"Lão tiên sinh, ta cũng có ý tứ gì khác, chỉ là rất muốn có được mảnh bản đồ tàn phiến này, nó đối với ta rất trọng yếu, vẫn xin ngài có thể thông cảm cho chút. Đương nhiên. Ngài có thể ra, muốn vật gì đó trao đổi, chỉ cần ta có thể ,nhất định cự tuyệt."
      "Tiểu tử, nghĩ tới ngươi cũng có chút bản lĩnh." Nhìn khí thế của mình có chút nào tổn hại đến Tiêu Viêm, Bạch phát lão nhân nhịn được kinh dị .
      "Aa." Cười cười, Tiêu Viêm đương nhiên có ngu đến mức đem Dược lão ra, thể hơi hơi gật đầu, cười giơ mảnh bản đồ tàn khuyết trong tay lên, :"Lão tiên sinh, ngài cho rằng như thế nào?"
      "Ta rồi, ta bán nó cho bất luận kẻ nào, ngươi nếu như thực muốn cưỡng ép mang , vậy cũng đừng trách lão phu ta ỷ lớn hiếp ." Thản nhiên tiếng, sau lưng lão nhân,mái tóc bạc gió tự động dựng lên, băng hàn đấu khí lượn lờ quanh thân.
      Bị lão nhân lời từ chối, Tiêu Viêm chau mày, nghĩ tới lão gia hỏa này lại ngoan cố như vậy, nhìn bộ dáng của lão, ràng là cũng biết tấm bản đồ tàn khuyết,nếu như có thể có đủ tìm kiếm được Tịnh Liên hỏa, nhưng lại vẫn chịu đáp ứng bán ra,điều này làm cho Tiêu Viêm trong lòng có chút căm tức.
      "Lão tiên sinh, thứ này hôm nay ta vào tình thế bắt buộc, cho dù ngài đáp ứng, tiểu tử cũng đành phải cường ép mang !"Tiếu ý khuôn mặt từ từ thu liễm, Tiêu Viêm bất đắc dĩ .
      "Bằng vào ngươi? Lão phu ta mặc dù bởi vì vài duyên cớ phải cư vài chục niên, nhưng vẫn tới phiên ngươi, tên nhị phẩm luyện dược sư đối với ta dám như thế!" Nghe được lời Tiêu Viêm ra, khuôn mặt già nua của lão nhân thoáng tia giễu cợt ,rồi cười lạnh .
      Bĩu môi, Tiêu Viêm muốn cùng lão nhảm, mũi chân đạp cái, thân hình lui nhanh hướng nơi cửa phòng.
      "Muốn chết!"
      Nhìn cử động của Tiêu Viêm,sát khí khuôn mặt lão nhân lên, vết sẹo dữ tơn càng thêm lộ vẻ hung ác, bàn chân bước bước mặt đất, thân hình như tia chớp bắn về phía Tiêu Viêm.
      Ngay khi lão nhân lao đến, bên trong cửa hàng, băng hàn chi khí nhanh chóng tràn ngập, sương mù nhàn nhạt cũng lượn lờ quanh quẩn,che lấp hoàn toàn tầm mắt Tiêu Viêm.
      Bị chung quanh làn sương mù băng lãnh che lấp tầm mắt, Tiêu Viêm sắc mặt hơi đổi, biết, lần này sợ rằng có chút phiền toái .
      lazybeeNữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 177: GIAO THỦ

      Dưới lớp bạch sắc băng hàn khí vụ bao phủ cả căn phòng ốc, Tiêu Viêm trong lòng thoáng lên tia ổn, bởi vì nhận ra rằng lớp khí vụ này làm cho mất cảm giác về phương hướng, hơn nữa sau khi lớp khí vụ đậm đặc này xâm nhập vào cơ thể Tiêu Viêm ràng cảm giác được tốc độ của mình bị chậm lại rất nhiều.
      Còn chưa chính thức giao phong bị đối phương kiềm chế tốc độ, Tiêu Viêm cảm giác hết sức ngưng trọng, trong lòng vừa động, cỗ tử sắc khí vụ từ tiểu phúc bên trong cơ thể chỗ nhất thời phân tách ra thành từng đợt từng đợt tử hỏa đấu khí, tử hỏa đấu khí theo kinh mạch rất nhanh mà lưu chuyển, chỉ trong nháy mắt, Tiêu Viêm thân thể bỗng trở nên nhàng hơn rất nhiều, cỗ tử sắc đấu khí nhàn nhạt toả ra, bao trùm lấy thân thể ở bên trong, đấu khí toả ra, từng đợt từng đợt tử hỏa đằng bốc lên mà thiêu cháy lớp băng hàn khí vụ xâm nhập vào cơ thể thành mảnh hư vô.
      Đấu khí toả ra, Tiêu Viêm ràng cảm giác được trạng thái của bản thân tăng lên rất nhiều, thủ chưởng lập nắm chặt huyền trọng xích ở sau lưng mà dùng sức rút ra. thanh khẽ vang lên, trọng xích cắm mạnh vào mặt đất mà tạo ra cái ấn ký sâu.
      Thủ chưởng nắm chặt trọng xích, Tiêu Viêm ánh mắt cẩn thận quan sát xung quanh lớp khí vụ lạnh lẽo. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
      Sau khi Tiêu Viêm phóng thích ra tử hoả đấu khí phụ thể từ trong cỗ bạc sắc khí vụ bao vây chung quanh truyền ra thanh trầm thấp kinh ngạc. Hiển nhiên là vị thần bí lão nhân kia cũng từng ngờ tới là Tiêu Viêm lại có thể triệu hồi ra thêm đấu khí sa y vào hỏa diễm.
      "Lão tiên sinh, tại hạ có ác ý, cũng muốn quấy nhiễu lão tiên sinh cư, chỉ là bức tàn đồ này là cực kì trọng yếu đối với ta, mong lão tiên sinh thông cảm chút!" Ánh mắt đảo qua chung quanh, Tiêu Viêm la lớn.
      "Hừ, năm đó ta hao tổn biết bao nhiêu tâm kế mới đoạt được, mặc dù nghiên cứu vài chục năm mà vẫn thể khám phá ra lợi ích của nó, bất quá ta ít nhất cũng biết được là nó chứa bí mật tuyệt đối , muốn để cho ta vô duyên vô cớ mà giao cho ngươi ? Nằm mơ!" Tràn ngập hàn vụ bao bọc bên ngoài, lão nhân cười lạnh .
      Nhíu mày, Tiêu Viêm lại định mở miệng. Trong lòng lại thoáng rùng, trọng xích trong tay nhanh chóng giơ lên che chắn trước người, sau đó thân thể rất nhanh vào phía sau.
      "Phốc..." Theo tiếng xé gió vang lên, vài đạo bạch sắc băng thích từ trong đám khí vụ mãnh liệt bạo xuất ra, rồi đinh đinh va chạm vào thân huyền trọng xích trước mặt Tiêu Viêm.
      Băng thích sau khi đâm vào thân huyền trọng xích bị tan ra, hóa thành băng thuỷ mà đọng lại thân huyền trọng xích. Còn lúc này, Tiêu Viêm nắm trọng xích trong tay lại là cảm nhận được cỗ cảm giác băng lãnh truyền lại, ngừng truyền vào bên trong cơ thể.
      Sắc mặt hơi đổi, Tiêu Viêm thủ chỉ khẽ bắn ra, tử sắc hỏa diễm mãnh liệt từ trong lòng bàn tay lên, sau đó liền bắn nhanh vào thân xích, đem số băng sương hàn khí toàn bộ đánh tan .
      "Di?
      Tử sắc hỏa diễm ? nghĩ tới là ngươi tuổi còn mà lại có nhiều loại kì vật đến như vậy. Khó trách là lá gan lại lớn đến vậy ." Nhìn cử động của Tiêu Viêm, lão nhân núp trong lớp khí vụ lần nữa kinh dị .
      Tiêu Viêm con mắt nheo lại, cũng có trả lời. Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cỗ khí vụ, cước bộ chậm rãi căn cứ theo lộ tuyến trong trí nhớ mà tiến thối nhịp nhàng.
      "Mặc dù bị cái thứ chết tiệt này khiến cho thực lực kém xa khi xưa nhưng là để thu thập cái mao đầu tiểu tử ngươi vẫn thành vấn đề!" Nhìn thấy cử động của Tiêu Viêm trong lớp bạch sắc khí vụ, Lão nhân cười lạnh tiếng. đạo bạch sắc ảo ảnh đột nhiên phóng tới, giống như tia chớp, trong nháy mắt đến gần Tiêu Viêm.
      Lão nhân đột nhiên phóng tới làm cho Tiêu Viêm thoáng chút kinh hãi. Thủ chưởng nắm chặt trọng xích, chút khách khí mà hung hăng hướng đạo nhân ảnh trước mặt đánh tới .
      Nhìn cự xích xé gió mà lao đến, cặp song thủ khô héo của lão nhân rất nhanh kết xuất cái ấn kết, miệng quát khẽ:"Ngưng băng kình!"
      Ngay sau khi lão giả thủ ấn chấm dứt, cỗ bạch sắc khí vụ đột nhiên trở nên cứng rắn ngưng tụ lại. Trong nháy mắt, khối băng kình trong suốt ước chừng rộng có tới nửa thước đột ngột ngưng kết lại.
      "Thình thịch!"
      Trọng xích hung hăng đánh xuống, cuối cùng nặng nề kích vào mặt của khối băng kình. Nhất thời Tiêu Viêm sắc mặt đột ngột biến đổi, phát là khi trọng xích của bổ vào băng kính cỗ đại lực mạnh mẽ phản hồi lại, quỷ dị chấn thẳng tới, khiến cho Tiêu Viêm trở tay kịp mà bị chấn bay .
      Nhìn Tiêu Viêm sắc mặt thoáng có chút tái nhợt bị chấn bay , lão nhân lần nữa cười lạnh tiếng, thủ chưởng vung lên, mấy chục mảnh băng thứ xoắn nhọn trong nháy mắt xuất , sau đó theo cái phất tay của lão nhân liền hướng Tiêu Viêm mà phóng tới.
      Vốn bị chấn bay ra ngoài, bàn chân chà xát miết mặt đất quãng để hãm lại, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhíu mày nhìn cỗ hơi thở lạnh băng của vô số băng thứ phóng đến, bàn chân đột nhiên dẫm mạnh lên mặt đất, theo tiếng năng lượng nổ vang, thân thể liền bạo vọt bay lên.
      Phóng lên trung, tránh thoát băng thứ kích tới, Tiêu Viêm thân thể đột nhiên xoay tít, huyền trọng xích trong tay mượn lực xoay tròn rồi đột ngột rời khỏi tay, hung hăng bắn tới lão nhân.
      Trọng xích bắn ra, dưới gia trì của trọng lực, tựa như là xé rách khí vậy, mơ hồ lại như có cỗ tử sắc cầu vồng mầu nhàn nhạt huyền phù .
      Nhìn huyền trọng xích bạo nộ phóng tới, lão nhân nhíu mày kinh ngạc, gã thiếu niên trước mắt gây cho quá nhiều ngạc nhiên.
      Song kinh ngạc kinh ngạc, lão nhân hạ thủ cũng hề có chút nương tay, song chưởng mở hợp, ngưng kết thành vô số tiểu băng ti, thủ chưởng vung lên, băng ti phóng lên cao, sau đó tạo thành cái chùm chụp tới trọng xích, chỉ trong chớp mắt liền tạo thành tầng đầy đặc bạch sắc băng ti mà vây quanh trọng xích.
      Dưới cái chùm được tạo bởi vô số đạo băng ti vây cản, trọng xích mang theo kình khí hung mãnh cấp tốc bị hóa giải , khi nó chỉ cách đỉnh đầu của lão nhân có nửa thước hoàn toàn bị đình trệ mà dừng lại.
      Tùy ý liếc trọng xích bị băng ti vây chặt dừng lại phía đầu, lão nhân cười lạnh tiếng, thủ chưởng vung lên, bị băng ti quấn quanh vây chặt, trọng xích tại giữa trung xoay tròn vòng, rồi sau đó đột nhiên quay đầu, cuồng nộ kích ngược trở lại Tiêu Viêm.
      Trọng xích dưới lực lượng của lão nhân mang theo kình khí hề kém hơn so với lúc Tiêu Viêm toàn lực ném tới, nếu là bị đánh trúng, Tiêu Viêm cũng khó tránh khỏi trọng thương.
      Nhìn trọng xích tiến đến mỗi lúc gần hơn, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, sau lưng hơi hơi rung lên, Tử Vân dực bắn ra, hai cánh rung lên, thân hình cấp tốc bay lên cao, cuối cùng tránh được trọng xích phi tới.
      "Di? Đấu khí hóa cánh?"
      Nhìn Tiêu Viêm sau lưng bắn ra hai cánh, lão nhân đồng tử hơi co lại, kinh ngạc , lát sau lại lắc đầu, cau mày :
      " giống như là đấu khí hóa cánh, chẳng lẽ... là phi hành đấu kĩ?"
      "Khá lắm, tiểu tử này như thế nào toàn thân đều là kỳ bảo?" Chậm rãi lắc lắc đầu, lão nhân ngạc nhiên .
      để ý đến Tử Vân dực gây cho lão nhân bao nhiêu rung động, Tiêu Viêm thừa dịp lúc này lão nhân phân tâm, thân hình đột nhiên hạ xuống tử sắc hỏa diễm liền xuất , thủ chưởng khẽ hất, đạo tử hoả liền bạo xuất, cuối cùng đám băng ti vây quanh trọng xích đốt cháy .
      Mất băng ti khống chế, huyền trọng xích liền rơi xuống, Tiêu Viêm hai cánh rung lên, thân hình nhanh chóng hạ thấp xuống, bàn tay, tử hỏa từ mười ngón tay từng đợt từng đợt bắn ra những tia , đem đám băng ti vây quanh huyền trọng xích toàn bộ đốt cháy gần hết.
      Sau khi hoàn toàn đánh tan băng ti, Tiêu Viêm lúc này mới dám lần nữa nắm huyền trọng xích trong tay. Cầm trọng xích, hai cánh lần nữa cấp tốc rung động, Tiêu Viêm thân thể lập tức lại phóng lên cao.
      Đứng ở phía dưới, lão nhân nhìn thấy Tiêu Viêm chuẩn bị trực tiếp phá nóc mà bay ra khuôn mặt khỏi thoáng tia trào phúng trêu tức.
      Tiêu Viêm thân hình cấp tốc bay lên cao, song ngay sau khi Tử Vân dực rung động hai lần, đột nhiên cảm giác được ở cách đỉnh đầu xa, cỗ hàn khí lạnh lẽo ngừng phát ra.
      Cảm nhận được luồng hàn khí này. Tiêu Viêm trong lòng khẽ rung, trọng xích trong tay đột nhiên hướng phía phóng tới.
      "!"
      Trọng xích giống như là va phải vật gì đó mà vang lên trận thanh thanh thúy, cùng lúc đó vài khối băng cũng nhàng rơi xuống mặt Tiêu Viêm, cảm giác lạnh buốt khiến cho trong lòng hơi trầm xuống. nghĩ tới, lão gia hỏa kia lại có thể ở trong thời gian ngắn như vậy mà biến cả căn phòng thành cái hầm băng cứng rắn.
      Từ bỏ cách dùng đại lực cương mãnh để phá nóc, Tiêu Viêm hai cánh chậm rãi phe phẩy, thân hình hơi hạ xuống, lạnh lùng nhìn lão nhân đứng trong cỗ bạch sắc khí vụ .
      "Sách sách, phi hành đấu kĩ hiếm thấy, kì dị tử sắc hỏa diễm, quỷ dị thân pháp đấu kĩ. Thực lực vượt xa đấu sư bình thường . Tiểu tử, ngươi đến tột cùng là truyền nhân của Vân Lam Tông tông chủ ? hay là đại thiếu gia của mấy cái đại gia tộc kia ? Hoặc là người trong hoàng thất?" Ngẩng đầu có chút hứng thú nhìn Tiêu Viêm phe phẩy Tử Vân dực giữa trung, lão nhân hỏi.
      Tiêu Viêm liếm miệng, ánh mắt cẩn thận nhìn chăm chú vào lão nhân, vẫn chưa trả lời.
      "Bất quá cho dù ngươi có thân phận như ta hôm nay cũng có thể mang tấm tàn đồ này rời ." Bàn tay khẽ vuốt vuốt khuôn mặt già nua đầy vết sẹo, lão nhân thanh từ từ biến lạnh.
      "Mặc dù là ngươi người mang nhiều loại tuyệt kĩ, nhưng ngươi bất quá mới chỉ là cái đấu sư mà thôi, tuy giờ thực lực ta bị đại giảm, nhưng để thu thập ngươi phải là chuyện khó." Lão nhân thản nhiên :"Đưa đồ vật này ra đây, ta cho ngươi rời , ta cũng chấp nhất chuyện bị người phá hư cuộc sống cư nhiều năm qua ."
      Nhìn lão nhân ngoan cố này , Tiêu Viêm bất đắc dĩ thở dài hơi, trong lòng cười khổ :
      "Sư phụ, xem ra tựa hồ chỉ có người ra tay , ta phải đối thủ của , cho dù giờ thực lực còn như trước kia nhưng cũng đúng như như lời : thu thập ta cũng khó."
      "Aa, đích xác là khó, dù sao các ngươi là hai cái cấp bậc khác nhau, hơn nữa tên kia người mang đấu kĩ hề yếu hơn so với ngươi, lúc trước giao phong, bất quá chỉ là thử dò xét mà thôi, nếu ra tay, ngươi chống cự được quá năm hiệp." Thanh của Dược lão vang lên tại trong lòng Tiêu Viêm .
      Tiêu Viêm cười khổ gật đầu, cùng lão nhân ngắn ngủi giao phong trận, tự nhiên là biết lão nhân thực lực cường hãn như thế nào, nếu phải tại có đấu khí hóa cánh, sợ rằng sớm bị bắt .
      "Ân... Đến đây giao cho ta , ta tạm thời khống chế thân thể của ngươi."
      Đến lúc này Dược lão còn cự tuyệt, biết, cho dù là muốn dùng thực chiến đến rèn luyện Tiêu Viêm cũng có cái giới hạn, với thực lực vừa mới đạt tới đấu sư của Tiêu Viêm mà khiêu chiến với cường giả cấp bậc từng là đấu hoàng, thể nghi ngờ chỉ là tìm chết.
      "Lão tiên sinh, ta rồi, bức tàn đồ này là ta bắt buộc phải có!" Đầu tiên là hơi gật đầu, Tiêu Viêm cúi đầu nhìn lão nhân nhún vai rồi đột nhiên chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
      Nhìn cử động quái dị của Tiêu Viêm , lão nhân thoáng có chút ngạc nhiên nhíu mày. lát sau, sắc mặt lại là đột nhiên biến đổi, phát , cỗ khí thế hung mãnh hề thua kém chút nào đột nhiên chậm rãi phát tán ra từ bên trong thân thể gã thiếu niên ở giữa trung kia.
      "Như thế nào có thể?" Cảm nhận được cỗ khí thế liên miên phát tán ra, khuôn mặt vốn bình thản của lão nhân rốt cuộc cũng lộ ra nét tia rung động.
      lazybeeNữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 178: DƯỢC LÃO RA TAY

      Toàn bộ tràn ngập trong lớp băng hàn khí vụ, giống như là vào cái hàn khí gian, chung quanh sương trắng tràn ngập, thể nhìn được cái gì.
      Ở trong lớp sương trắng, lão nhân ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ nhìn thiếu niên lăng đứng giữa trung, lát sau, sắc mặt từ từ ngưng trọng lại, khẽ quát hỏi :
      "Tiểu tử, đây là loại bí pháp gì?"
      Chẳng trách lão nhân lại rung động như vậy, tuy là ở Đấu Khí đại lục này cũng có ít bí pháp có thể tăng thực lực nhanh đến như vậy, bất quá là bí pháp này cấp bậc đều thuộc về thượng tầng, những người hoặc nhóm thế lực ở Đấu Khí đại lục có thể xuất ra loại bí pháp cấp bậc này chỉ có này có thể đếm được đầu ngón tay : là siêu cấp thế lực hoặc là siêu cấp cường giả lánh đời, mà so với đám siêu cấp thế lực, siêu cấp cường giả này những cường giả bên trong Gia Mã đế quốc, nghi ngờ gì , chỉ là ánh đom đóm so với vầng minh nguyệt mà thôi.
      "Chẳng lẽ tiểu tử này xuất thân từ đám thế lực đó?" Lão nhân trong lòng có chút hoảng sợ, dưới áp lực của đám siêu cấp thế lực cực kì kinh khủng, thể bảo trì trấn tĩnh trong lòng.
      " có khả năng! Tiểu tử này mặc dù người mang nhiều loại kì bảo, nhưng tu luyện công pháp tựa hồ cũng có vượt qua huyền bậc, cái này tuyệt đối giống với tác phong của đám thế lực đó !" Mặc dù trong lòng thoáng có chút hoảng sợ, bất quá sau lát, lão nhân ngay lập tức đè nén tâm tình xuống mà tự mình an ủi bản thân.
      Từ từ trấn tĩnh lại, lão nhân sắc mặt ngưng trọng, cặp song thủ khô héo nắm chặt lại, băng hàn khí vụ ở chung quanh nhanh chóng ngưng kết, cuối cùng tại giữa song chưởng này đọng lại thành thanh bạch sắc băng thương. Sau khi ngưng hóa đấu khí thành băng thương, lão nhân như cũ vẫn cảm thấy có chút cảm giác nguy hiểm, song thủ lại bắt quyết cái ấn kết, sau đó quát khẽ:
      "Băng linh giáp!"
      Theo tiếng quát, bạch sắc khí vụ tràn ngập ở chung quanh tràn ngập nhất thời ngưng tụ lại thân thể lão nhân thân rồi sau đó hình thành bộ băng lãnh băng giáp lộng lẫy.
      Vũ khí tay và băng giáp thân thể lão nhân đều hoàn toàn do đấu khí ngưng kết mà thành, ít nhất cũng phải cấp bậc đấu linh cường giả mới có thể miễn cưỡng làm được.
      đấu khí đại lục, từ phàm nhân mà đạt tới đại đấu sư cấp bậc có thể ngoại phóng đấu khí mà bao trùm đấu khí lên vũ khí, từ đó mà gia tăng lực công kích phạm vi lớn, còn sau khi đạt tới đấu linh có thể giống như bạch phát lão giả ngưng kết đấu khí ra vũ khí cùng chiến giáp, loại vũ khí và phòng ngự này, phải là vũ khí và chiến giáp bình thường có thể so sánh được.
      Lão nhân ngưng trọng mà dốc toàn lực đối phó, có thể thấy Tiêu Viêm sau khi thực lực đột ngột gia tăng được coi trọng đến mức nào .
      thèm nhìn đến phía dưới lão nhân toàn lực chuẩn bị để phó, Tiêu Viêm giữa trung lúc này trong cơ thể phát ra khí thế mỗi lúc càng đại thịnh, rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời hú tiếng dài. Tiếng hú chứa mãnh liệt đấu khí, liền đem đám bạch sắc khí vụ tràn ngập phía dưới mà đánh tản mát gần hơn phân nửa.
      Nhìn Tiêu Viêm chỉ tiếng hú đem đám khí vụ dày đặc thổi tan . Lão nhân sắc mặt lần nữa biến đổi. dám tái chậm trễ, băng thương trong tay vung lên, Vô số băng thích bén nhọn cấp tốc ngưng tụ tại phía đỉnh đầu, sau đó tạo nên tiếng xé gió mà phóng tới Tiêu Viêm đứng ở giữa trung.
      Ở giữa trung, theo tiếng huýt gió từ từ dừng lại, Tiêu Viêm hai cánh đột ngột rung lên, thân thể giống như đại bàng hạ cánh đáp xuống, đạm mạc nhìn nhàn nhạt nhìn đám băng thích bay đến, song thủ bắt quyết hình chữ thập, rồi sau đó nhàng khép lại. Bạn đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
      Theo tiếng song chưởng va chạm vào nhau, đạo vô hình năng lượng như tia chớp khuếch tán ra. tiếng "Rắc " vang lên, ngay sau đó vô số băng thích bén nhọn tại giữa trung biến thành đám bột phấn lạnh lẽo rơi lả tả xuống...
      "Đây là... Linh hồn lực lượng?"
      Nhìn đám băng thích bén nhọn tại giữa trung đột ngột bị chấn thành đám bột phấn, bạch phát lão giả thoáng sửng sốt rồi thất thanh .
      để ý đến lão nhân kinh ngạc, Tiêu Viêm hai cánh rung lên, lập tức xuất chỗ đỉnh đầu của lão nhân, thủ chuởng nắm chặt huyền trọng xích mà toàn lực đánh xuống.
      Lần này huyền trọng xích huy động cơ hồ còn xé rách cả khí. Nơi trọng xích qua để lại đạo dấu vết màu đen nhạt...
      Mặc dù lúc này đây chiêu kích tới cũng có thanh thế như lần trước. Bất quá là khi trọng xích chém ra sắc mặt lão nhân lại trở nên cực kì ngưng trọng, trong lòng minh bạch, cho dù lần công kích này vô thanh vô tức, nhưng lực lượng chứa trong nó căn bản phải là cái mà lần công kích trước của Tiêu Viêm có thể so sánh cùng...
      Cẩn thận lùi ra phía sau bước, lão nhân thủ chưởng đột nhiên nắm chặt lại, băng thương mang theo kình khí lạnh thấu xương mà bạo nộ đâm ra.
      Nhìn thấy lão nhân lựa chọn ngạnh kháng, Tiêu Viêm ámh mắt thoáng tia trào phúng, trọng xích chợt gia tốc, cuối cùng va chạm với băng thương kích tới.
      Trọng xích cùng băng thương giao nhau, nhất thời cỗ năng lượng hung mãnh từ chỗ va chạm khuếch tán ra, liền đem mặt đất trong phòng đất chấn thành rất nhiều cái hố loang lổ như con nhện vậy.
      "Phá!"
      Vừa mới va chạm, băng thương đó là bị áp súc mà uốn cong lại như cái như cung, theo tiếng quát lạnh của Tiêu Viêm, liền kêu rắc tiếng rồi ầm ầm vỡ vụn, mảnh băng văng ra khắp nơi.
      Mới chỉ hiệp, vũ khí bị đối phương dễ dàng chấn đoạn, lão nhân sắc mặt trở nên có chút khó coi, ngờ tới rằng gã thiếu niên trước mặt này chỉ trong ít phút ngắn ngủi thực lực biến đổi đến mức thể hình dung nổi!
      Nếu lúc trước Tiêu Viêm chỉ là cường giả cấp bậc đấu sư bây giờ e rằng ít nhất đạt tới cấp bậc đấu vương ! chênh lệch này có chút doạ người, khiến cho lão nhân trong lòng có chút kinh hãi.
      "Tiểu tử này rốt cục là cái loại gì?" Trong đầu thoáng nghĩ mhamh , lão nhân mũi chân khẽ nhún cái, thân hình cấp tốc lui về phía sau, cùng lúc, song thủ cấp tốc vũ động, theo song thủ của vũ động, bẩy khối băng kình lóe ra hàn quang rồi nhanh chóng ngưng kết lại mà ngăn cản đưòng truy kích củaTiêu Viêm .
      Vừa mới bố trí bảy đạo băng kình, lão nhân còn chưa kịp thở ra hơi nghe thanh thanh thúy vang lên, vừa ngẩng mắt lên nhì kinh ngạc phát thấy Tiêu Viêm năm trọng xích trong tay mở đường tiến thẳng tới, dọc đường , băng kình còn chưa chạm vào thân thể của bị cỗ tử sắc hỏa diễm bên ngoài đốt cháy thành hư vô.
      "Hảo tiểu tử, ta tin là ta hơn hai mươi năm, nay lại bị mao đầu tiểu tử nhà ngươi đánh cho có lực hoàn thủ!" Tiêu Viêm liên tiếp dồn ép khiến cho lão nhân trong lòng cơn nộ hoả, lão nhân lông mày nhất thời dựng thẳng, bàn chân đột nhiên đạp mạnh mặt đất, băng hàn đấu khí ở chung quanh hơn mười thước mặt đất trong nháy mắt đông kết lại .
      "Huyền Băng toàn sát!"
      Song thủ phóng ra cái ấn kết trước người , lão nhân giữa yết hầu đột nhiên phát ra tiếng gầm , nhất thời từng đạo từng đạo loan nguyệt băng nhận, từ trong người xoay tròn phóng ra .
      Băng nhận càng ngày càng nhiều, cuối cùng, đem lão nhân hoàn toàn che lấp ở trong đó, băng nhận thay nhau liên tiếp hình thành trận phong quyển được hình thành từ vô số tiểu băng nhận .
      "!"
      tiếng quát khẽ từ bên trận phong quyển truyền ra, phong quyển băng nhận đột nhiên cuốn tới Tiêu Viêm, dọc đường , mặt đất trong căn phòng toàn bộ bị biến thành cái khe rãnh , chiếc quầy bằng thủy tinh bị băng nhận thổi qua đường liền ầm ầm bạo liệt nổ tung .
      Lạnh lùng nhìn cỗ công kích hung bạo của lão nhân, Tiêu Viêm đột nhiên hạ cước bộ, tử sắc hỏa diễm bao phủ toàn thân bỗng nhiên hoàn toàn thu vào bên trong cơ thể.
      tại Tiêu Viêm toàn thân có bất cứ lớp phòng ngự nào, huyền trọng xích trong tay cũng là bị cắm ở bên cạnh.
      " Tiểu tử, muốn chết!"
      Nhìn cử động của Tiêu Viêm, từ trong phong quyển băng nhận nhất thời truyền ra tiếng quát có phần phẫn nộ của lão nhân , hiển nhiên, đối với cử động có phần coi thường này của Tiêu Viêm khiến cho lão nhân trong lòng hết sức phẫn nộ, với thân phận của ra tay với cái vãn bối ổn, giờ phải dụng đến toàn lực, nhưng dưới tình huống này, đối phương lại là thèm phòng ngự mà cứ thản nhiên hướng về phía cực mạnh công kích của , điều này hề nghi ngờ gì khiến cho tự tôn của cường giả như bị đả kích.
      để ý đến lão nhân phẫn nộ, Tiêu Viêm cảm nhận được từ khí phía trước truyền đến cảm giác áp bách giác, thở ra hơi, bàn tay chậm rãi mở ra, sau đó khẽ rung lên : Sâm bạch hỏa diễm chợt mãnh liệt bốc lên .
      Sau khi Sâm bạch hỏa diễm ra, Tiêu Viêm bàn chân đạp mạnh bước mặt đất, theo tiếng tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể của giống như mũi tên rời khỏi dây cung mà bắn , hóa thành đạo quang ảnh như tia chớp lao thẳng về phía cỗ tiểu hình phong quyển băng nhận cuốn sạch mọi thứ mà đến .
      "Là ngươi tự tìm chết, vậy cũng đừng có trách lão phu !"
      Nhìn Tiêu Viêm trực tiếp ngạnh kháng, từ trong trận phong quyển, lão nhân nhất thời quát lạnh mmột câu, tuy giờ thực lực bằng khi xưa nhưng dưới "Huyền Băng toàn sát" thi triển thuộc về huyền giai cao cấp này cũng có nhiều người dám lựa chọn trực tiếp ngạnh kháng, đối với lão nhân động tác của Tiêu Viêm nghi ngờ gì chính là tìm tử lộ!
      Vẫn như cũ thèm để ý đến lão nhân gầm lên, Tiêu Viêm vẫn trực tiếp hướng thẳng trận phong quyển mà lao tới, đôi mắt khẽ nhắm lại, thủ chưởng cơ hồ hoàn toàn được che phủ trong Sâm bạch hỏa diễm, Tiêu Viêm thủ chưởng cắm thẳng vào trong trận phong quyển .
      Khi thủ chưởng cắm thẳng vào trận phong quyển, bên trong gian phòng liền xuất cỗ năng lượng ba động đột ngột khuếch tán ra, ép mặt đất nhô lên gần nửa thước!
      "Răng rắc..."
      Tiêu Viêm thủ chưởng cắm vào trong trận phong quyển thoáng dừng trệ trong giây lát, còn cỗ băng nhận phong quyển vốn xoay tròn bỗng nhiên bắt đầu từ từ chậm lại, trong tiếng răng rắc vang lên, băng nhận phong quyển hoàn toàn bị đình trệ lại thành cái đại băng trụ trắng như tuyết .
      Thản nhiên nhìn băng trụ trước mặt, Tiêu Viêm từ từ rút bàn tay ra, ngón tay ở trong băng trụ nhàng rút ra.
      "Thình thịch!"
      tiếng trầm đục vang lên, băng trụ ầm ầm bạo liệt, hóa thành vô số bột phấn màu trắng lạnh lẽo từ giữa trung rơi xuống.
      Băng trụ bạo liệt, ra ở bên trong, lão nhân bị đóng băng trong tầng băng mỏng nhàn nhạt.
      Nhìn lão nhân, Tiêu Viêm đôi mắt khẽ nhắm lại, sau lát lại mở ra, lúc này cỗ hắc sắc lạnh lung chứa đầy vẻ tang thương trong đôi mắt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là đôi mắt của gã thiếu niên nên có sức sống đầy tinh thần phấn chấn.
      "Lão tiên sinh, ngươi bại, xin lỗi, đồ vật này thuộc về ta." Vỗ hai tay, Tiêu Viêm hướng phía lão nhân cười .
      lazybeeNữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 179: TỪNG TRONG THẬP ĐẠI CAO THỦ - BĂNG HOÀNG

      Nhìn lão nhân trước mặt bị bao phủ trong lớp bạch sắc quang mang băng tần đầy vẻ dị, Tiêu Viêm trong lòng thở phào hơi, đối với lão nhân thoáng có điểm áy náy mà chìa tay, sau đó xoay người muốn bỏ .
      "Tiểu tử, ta quả xem thường ngươi ."
      Ngay khi Tiêu Viêm xoay người từ trong băng tầng truyền ra thanh thoáng có chút mệt mỏi của lão nhân .
      Cước bộ hơi hơi dừng lại, Tiêu Viêm quay đầu lại, lão nhân ở trong băng tầng chậm rãi mở mắt ra, trong lòng vẫn hề kinh hoảng, bởi vì biết là với thực lực bây giờ của lão nhân thể đột phá được phiến lá chắn mà dược lão thiết lập .
      Thở dài hơi, Tiêu Viêm cười khổ :
      "Lão tiên sinh, ta muốn trở mặt với ngươi, chỉ là thứ này đối với ta trọng yếu, cho nên..."
      "Ha ha, nghĩ tới là cư ở đây hơn hai mươi năm, nhưng hôm nay lại bị tên tiểu bối làm cho chật vật như vậy, là có chút đáng buồn a." Lão nhân thanh thoáng có chút thê lương, song lát sau, giọng chợt biến đổi, ánh mắt xuyên thấu qua lớp băng tần dị mà nhìn Tiêu Viêm ở bên ngoài, thản nhiên hỏi:
      "Tiểu tử, bức tàn đồ này đối với ngươi rất trọng yếu?"
      Tiêu Viêm trầm mặc chút, hơi gật đầu.
      "Hắc hắc." Thấy thế, lão nhân bỗng cười hắc hắc, nụ cười có chút quỷ dị.
      Nhíu mày, Tiêu Viêm còn để ý tới , xoay người ra ngoài cửa.
      "Năm đó tại giữa sa mạc mà hao tâm tổn kế mới đoạt được bức tàn đồ này, sau đó ta dựa vào ta nhiều năm kinh nghiệm vẽ bản đồ mà hoàn hảo chia nó ra thành hai phần. phần trong đó chính là lúc cái mà lúc trước ngươi lấy , phần còn lại... Hắc hắc." Lão nhân cười lạnh .
      Cước bộ lại lần nữa dừng lại, Tiêu Viêm quay lưng về phía lão giả, thủ chỉ từ nạp giới bắn ra, bức tàn đồ rất nhanh xuất trong lòng bàn tay, Tiêu Viêm để trước mắt quan sát kỹ càng, quả nhiên phát là kích thước của bức tàn đồ này so với cái mà lần trước đoạt được tại sơn động trong ma thú sơn mạch hơn nửa .
      Bàn tay nắm chặt tàn đồ, Tiêu Viêm sắc mặt thoáng có chút khó coi. Hao hết tâm lực dĩ nhiên chỉ có thể đoạt được nử bức tàn đồ, điều này là làm cho có chút tức giận.
      thở ra hơi. Tiêu Viêm đem tàn đồ cẩn thận cất vào trong nạp giới rồi chậm rãi xoay người lại lạnh lùng nhìn lão nhân :
      "Ngươi vốn cần đem này bí mật này ra. Hơn nữa ngươi cũng biết là ta muốn giết ngươi, nhưng ngươi tại nhưng lại tự mình ra... Ngươi muốn ta hạ sát thủ?"
      " Hắc hắc. Tiểu tử. đừng đem tử vong ra mà uy hiếp ta. Ta sống hơn phân nửa cuộc đời, còn cái phong ba nào mà chưa trải qua? Lúc ta tung hoành ở Gia Mã đế quốc ngươi còn chưa có xuất sanh! Chẳng lẽ còn sợ ngươi uy hiếp? Cìn nữa, nếu như ta bỏ mạng cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên cũng thể có được phần còn lại của bức tàn đồ. Hắc hắc. Đến lúc đó. chỉ cần thiếu tiểu bộ phận ngươi có đem cả bức bản đồ mà khâu lại đầy đủ cũng thể tìm được vị trí chỉ dẫn nơi cất giữ bảo vật ." Đối với giọng lạnh lùng chứa sát ý của Tiêu Viêm lão nhân đáp lại cách xem thường.
      Đôi mắt híp lại, hàn quang nhàn nhạt từ đó xẹt qua. Tiêu Viêm thở hơi, bàn tay nắm chặt lại, thản nhiên :
      " . Ngươi rốt cùng là muốn cái gì? Ngươi tự dưng mà đem bí mật này ra, phải chỉ là để chọc giận ta cách ngu xuẩn đấy chứ?"
      "Tiểu tử kia tâm trí quả nhiên bất phàm, ta tò mò là cái tên biến thái nào lại có thể bồi dưỡng ra ngươi. tại mặc dù ta thể gì, nhưng ta có thể khẳng định là mười năm sau ngươi có lẽ đứng đỉnh cao của Gia Mã đế quốc này." Nhìn bộ dáng bình thản của Tiêu Viêm, lão nhân khỏi có chút cảm thán .
      Nghe lời đánh giá của lão nhân, Tiêu Viêm liếc , cau mày :
      "Chỉ là lời ngươi mà thôi. Ngươi rốt cùng là muốn như thế nào mới bằng lòng giao ra phần còn lại của bức tàn đồ?"
      "Có thể phóng xuất ta từ khối băng tần này ra chứ? Đương nhiên là nếu như ngươi sợ ta trở mặt." Lão nhân cười .
      Tiêu Viêm híp đôi mắt ưu tư nhìn chằm chằm lão nhân. lát sau, đôi mắt chậm rãi nhắm lại rồi chợt mở, chậm rãi tiến lại gần, thủ chưởng khẽ chạm vào lớp băng tầng, lòng bàn tay khẽ rung lên, đạo Sâm bạch hỏa diễm xâm nhập vào bên trong, liền đem dị băng tầng mà nhanh chóng đánh tan.
      "Ta có thể giam ngươi lần cũng có thể làm lại lần thứ hai cho nên ngươi đừng có giở trò, nếu lần sau, băng tần ngưng kết lại chính là từ máu của ngươi ." Chỉ bằng cái phất tay phá vỡ dị băng tầng này, cho dù là cái đấu linh cường giả cũng có năng lực đó, Tiêu Viêm con ngươi đen kịt đột nhiên lần nữa trở nên vô cùng thâm thúy chứa tang thương.
      Sau khi phá vỡ lớp băng tầng, Tiêu Viêm đầu hơi quay ra đằng sau, ánh mắt thâm thúy chứa tang thương nhanh chóng biến mất, rồi chậm rãi cúi đầu nhìn băng tan, ngừng run run đánh vào lão nhân mà :
      " ."
      " là băng lãnh hỏa diễm khủng khiếp, nếu như ta đoán nhầm hỏa diễm mà ngươi sử dụng lúc trước chính là loại thần kỳ dị hỏa ?" Khuôn mặt run rẩy, lão nhân thoáng có chút sợ hãi .
      Tiêu Viêm ngước mắt, từ chối cho ý kiến. Bạn đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
      Nhìn bộ dáng của Tiêu Viêm, lão nhân trong mắt xẹt qua tia vui mừng, bất quá ngay lập tức áp chế xuống, trầm ngâm :
      "Ngươi cũng biết, thực lực thực của ta là đấu hoàng cường giả ?"
      "Ân." Tiêu Viêm gật đầu.
      "Vậy ngươi biết thân phận của ta chứ?" Lão nhân lại hỏi.
      " biết."
      Nhìn thấy Tiêu Viêm lắc đầu, lão nhân có chút bất đắc dĩ lắc đầu, bất quá chợt khuôn mặt thoáng nét kiêu ngạo :
      "Tên của ta là Hải ba đông, có lẽ ngươi cũng chưa có nghe qua cái tên này, nhưng cái cái tên khác của ta ta nghĩ ngươi hẳn là nghe qua."
      "Băng hoàng!"
      Hai chữ Băng hoàng lọt vào tai, Tiêu Viêm đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó khuôn mặt biến đổi, ánh mắt chứa nét kì dị mà đánh giá lão nhân trước vốn chịu thiệt với . Mặc dù trước kia vẫn co đầu rụt cổ tại Ô Thản Thành nhưng là đối với cái cường giả danh chấn Gia Mã đế quốc này cũng có xa lạ.
      Băng hoàng, từng bài danh trong thập đại cường giả của Gia Mã đế quốc, là người tính tình tịch kiêu ngạo, cực kì am hiểu băng hệ đấu khí, từng giận dữ mà đóng băng cả tòa thành thị, trong số thập đại cường giả năm đó, trong số nhiều đấu hoàng cường giả cùng Vân Lam Tông tông chủ quyết chiến đỉnh Vân Lam sơn, mặc dù cuối cùng bị thua, nhưng đối phương cũng thắng cách chật vật, trong lần Gia Mã đế quốc và Xuất Vân đế quốc tổ chức cường giả đại hội, mình độc chiến với đối phương là gã đấu hoàng và gã đấu vương mà bị bại, gây kinh chấn toàn đấu trường.
      Sau lần cường giả đại hội đó Băng hoàng biến mất, cho tới bây giờ, cái tên Băng hoàng tại Gia Mã đế quốc chỉ còn lưu lại trong trí nhớ đám cường giả đồng lứa với mà thôi, nhóm thập đại cường giả mới bây giờ che lấp vinh quang của lớp cựu thập đại cao thủ trước đây.
      Tiêu Viêm chưa từng nghĩ rằng lão nhân tướng mạo xấu xí trước mặt này lại là Băng hoàng từng khiến cho các giai tầng cường giả của Xuất Vân đế quốc đau đầu, cái loại bất ngờ này là khiến cho người ta khỏi ngạc nhiên.
      "Hắc, tốt, đại danh của lão phu có theo thời gian mà trôi vào quên lãng. Ngươi vẫn còn nghe qua..." Nhìn sắc mặt kinh ngạc của Tiêu Viêm, Hải ba đông thoáng có chút đắc ý cười .
      Chậm rãi thở hơi, Tiêu Viêm thở dài :
      "Đích xác, ngờ, nghĩ tới là đấu hoàng cường giả danh chấn Gia Mã đế quốc lại đến cư ở sa mạc mà làm cái tiểu thương nhân bán ra bản đồ."
      "Vậy ngươi như thế nào lại trở thành bộ dáng này? thực lực vừa rồi mà ngươi lộ ra ước chừng chỉ là ở mức đấu linh ?" Tiêu Viêm nghi hoặc hỏi.
      Nghe vậy, Hải ba đông có chút khổ sở gật đầu thở dài :
      "Năm đó, sau khi tham dự đế quốc cường giả đại hội xong ta tới Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc, trong lúc ngẫu nhiên mà đoạt bức tàn đồ, nhưng cũng vì vậy mà bị xà tộc hoàng giả trong sa mạc là Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương truy sát, ngươi phải biết rằng, Mỹ Đỗ Toa Nữ Vương thực lực trong cấp bậc đấu hoàng cường giả chính là đứng đầu, nếu phải là vị cường giả này có lời, chừng bọn xà nhân tộc sớm tấn công nhân loại đế quốc rồi."
      "Tại trường chiến đấu nọ, ta thua trong tay nàng cũng có gì bất ngờ, mặc dù sau đó mượn cơ hội đào thoát, nhưng lại trúng Xà Chi Phong Ấn Chú của nàng . chỉ có thân thể nhanh chóng già yếu, mà ngay cả thực lực cũng bị phong ấn tại đấu linh cấp bậc."
      Hải ba đông thở dài :
      "Nhiều năm như vậy, ta vẫn cư ở chỗ này mà nghiên cứu bí mật của bức tàn đồ, muốn từ đó tìm ra biện pháp có thể giải trừ phong ấn, nhưng bức tàn đồ này chỉ là tiểu bộ phận mà thôi, cho dù ta lão luyện như thế nào cũng có thể giải được nó a."
      "Ngươi phải là muốn ta giúp ngươi phá giải phong ấn chứ?" Con mắt híp lại, Tiêu Viêm đột nhiên nhíu mày .
      "Ân."
      "Ách... Ngươi quá coi trọng ta . Ta cũng có bản lãnh đó đâu.", khẽ lắc đầu, Tiêu Viêm cười khan , trọng trách như vậy kham nổi.
      "Cách đây vài thập niên, ta có được phương thuốc có thể phá giải phong ấn, chỉ cần luyện chế ra đan dược theo lời chỉ dẫn của phương thuốc nọ là có thể khôi phục thực lực của ta." Hải ba đông trầm giọng .
      "... Ta nghĩ là ngươi nên tìm Đan Vương Cổ Hà, ở Gia mã đế quốc này mà đến luyện dược, hẳn là cũng có nhiều người có thể so sánh được với . Ta chỉ là cái nho nhị phẩm luyện dược sư mà thôi." Tiêu Viêm nhún vai bất đắc dĩ .
      " được."
      Hải đông ba lắc đầu, cười khổ :"Luyện chế loại đan dược này điều kiện quan trọng nhất là luyện dược sư phải có dị hỏa... Đan vương Cổ Hà, tựa hồ cũng có thứ này."
      "Nga?"
      Nghe vậy, Tiêu Viêm trong lòng xẹt qua nét thoáng kinh ngạc, cái loại đan dược gì mà cần điều kiện ngặt nghèo như vậy ?
      "Vốn ta cũng định đem tin tức về phần còn lại của bức tàn đò mà cho ngươi, bất quá... Ngươi lúc cuối cùng thi triển ra Sâm bạch hỏa diễm khiến cho ta thay đổi chủ ý."
      "Chỉ cần ngươi có thể luyện chế ra đan dược mà ta cần ta những giao bức tiểu tàn đồ này cho ngươi mà đồng thời, Băng hoàng Hải ba đông ta cũng nợ ngươi ân tình, ngươi hẳn là biết... cái ân tình của đấu hoàng cường giả đáng giá như thế nào..." Hải ba đông trầm giọng .
      Nghe thế, Tiêu Viêm trong lòng thoáng có chút động dung, giọng dò hỏi:
      "Đan dược mà ngươi cần phải là mấy phẩm?"
      "Lục phẩm đan dược." Hải ba đông liếm liếm miệng, cười .
      Đảo cặp mắt trắng dã, Tiêu Viêm bất đắc dĩ giang tay nhún vai :
      "Lục phẩm... Cho dù ta có dị hỏa, nhưng tại chỉ là cái nhị phẩm luyện dược sư, như thế nào có thể luyện chế ra cái loại đan dược cấp bậc này ?"
      "Ta tin rằng thực lực của ngươi phải chỉ là biểu ra từng ấy..." Nhìn Tiêu Viêm bất đắc dĩ, Hải ba đông thoáng có chút giảo hoạt cười.
      Thở dài hơi, Tiêu Viêm hơi trầm mặc, trong lòng giọng dò hỏi:"Sư phụ, ngươi thấy thế nào?"
      "Mặc kệ như thế nào, với bức tàn đồ có liên quan đến "Tịnh liên hỏa", chúng ta phải đoạt bằng được, nó đối với tiến hóa công pháp của ngươi sau này chính là cửa ải quan trọng nhất !" Dược lão trầm ngâm .
      "Vậy ý của người ... là đáp ứng ?"
      "Ân, trước hết cứ đáp ứng , hơn nữa cái ân tình của đấu hoàng cường giả cũng đích xác là đáng giá ."
      "Thế người có cho rằng lão gia hỏa này khi hồi phục thực lực ..." Tiêu Viêm đảo con mắt vòng, cẩn thận hỏi.
      "Aa, yên tâm , có ta ở đây, cho dù có hồi phục thực lực, cũng có năng lực đoạt lại bức tàn đồ, ... Tại lúc luyện chế đan dược, chẳng lẽ chúng ta thể thi triển chút thủ đoạn phòng ngừa vạn nhất sao?" Dược lão thản nhiên cười .
      Nghe vậy, Tiêu Viêm lúc này mới thở phào hơi, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt chờ đợi của Hải ba đông, khẽ gật đầu mỉm cười :
      "Hảo, ta đáp ứng ngươi!"
      lazybeeNữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 180: SA MẠC CHI HÀNH

      Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu , Hải Ba Đông rốt cuộc cũng thở phào hơi , khuôn mặt già nua có ý cười cũng bởi vì điều này mà giãn ra mấy phần.
      "Ngươi đem phương thuốc đưa cho ta ...... Nga , được rồi , ngươi hẳn cũng biết quy cũ khi nhờ luyện Dược sư chế đan dược chứ ?" Tiêu Viêm hướng về phía Hải Ba Đông khẽ cười cười:"Dược liệu tự lo!"
      Cười khổ gật đầu , Hải Ba Đông tự nhiên biết cái quy cũ này , bất quá ...Bàn tay khô héo cầm lấy vài chòm râu ( râu ở đâu mà vài chòm ) , có chút xấu hổ :" Dược liệu phương thuốc cần có ,Ta kiếm được đại bộ phận , bất quá vẫn như cũ thiếu mất loại ."
      " Loại dược liệu này tên là Sa Chi Mạn Đà La , chỉ tại bên trong Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc mới có thể tìm thấy được, tại điạ phương có nhiệt độ càng cao ,càng dễ dàng tìm được nó ...Nhưng ngươi cũng biết , ta tu luyện chính là băng thuộc tính công pháp , hơn nữa trong cơ thể lại Mỹ Đồ Toa nữ vương ở dưới phong ấn ,chỉ cần ta tiến bước vào trong Tháp Nhĩ Qua đại sa mạc , bị nàng phát ra ....Cho nên..."
      Nhìn thấy Hải Ba Đông sắc mặt xấu hổ,Tiêu Viêm đảo cặp mắt trắng dã ,bĩu môi :" Ngươi phãi muốn ta tìm cho ngươi chứ ? Chỉ là luỵên dược cho người ta cũng chịu thiệt rồi , còn muốn ta tại nơi sa mạc mịt mờ tìm dược liệu cho ngươi....Ngươi khối bản đồ tàn phiến , có phãi hay quá đáng giá chút?
      Nghe như vậy Hải Ba Đông ngượng ngùng
      cười ,chần chừ hồi lâu , mới có chút bất đắc dĩ :"Được rồi , ta có thể cấp cho ngươi tin tức tin báo mà ngươi có hứng thú "
      " Tin tình báo gì?" Tiêu Viêm ngạc nhiên .
      Có liên quan đến "Dị Hỏa..."Hải Ba Đông giang tay cười :" biết tin tình báo này có thể thỉnh ngươi động thân tìm giúp ta sa chi mạn đà la ? " Dị hỏa hai chữ lọt vào tai ,Tiêu Viêm trái tim ràng hung hăng nhảy lên chút, trái cổ hơi ngã nhào, ánh mắt có chút nồng cháy nhìn vào Hải Ba Đông trước mặt .
      "Ngươi có lẽ cũng có thể nghe qua Tháp Qua Nhĩ có Dị hỏa phải ?" Nhìn vẻ mặt Tiêu Viêm ,Hải Ba Đông trong lòng thoáng thở dài hơi, cười dài .
      "Ân". Hơi hơi gật đầu, Tiêu Viêm vội vàng :"Ngươi biết trong Tháp Qua Nhĩ sa mạc dị hỏa ở nơi nào ?
      "Ta đây với việc vẽ bản đồ cũng rất có hứng thú ,từng tại bên trong Tháp Qua Nhĩ đại sa mạc vòng , cũng may mắn có được ít tin tức liên quan đến dị hỏa , ta đem lộ tuyến mấy địa điểm trong tin tức này dò xét chút ít .Mặc dù vẫn như cũ thể khẳng định được dị hỏa cuối cùng ở nơi nào , nhưng bất quá lại đại khái biết được , địa phương nào có xác suất suất dị hỏa khá lớn ." Hải Ba Đông đắc ý cười .
      "Nếu có ta chỉ điểm .Coi như ngươi tại sa mạc Tháp Qua Nhĩ tìm kiếm trong thời gian năm .Cũng khó có thể tìm được Dị hỏa ..."
      "Thế nào? Chỉ cần ngươi đáp ứng giúp ta tìm được sa chi mạn đà là . Ta liền đem tin tức nhiều năm nghiên cứu dị hỏa . Tòan bộ cho ngươi hết ."Hải Ba Đông mỉm cười .
      "Đồng ý!"
      có chút nào do dự. Tiêu Viêm lời đáp ứng . tại dị hỏa đối với có lực hấp dẫn lớn . quá mức lớn . Vì tìm được nó .Tiêu Viêm có thể trả cái giá cực lớn.
      Nhìn thấy Tiêu Viêm đáp ứng .Hải Ba Đông cười gật đầu . Bàn tay từ giữa ngực nhàng lấy ra . Cuối cùng lấy ra tờ giấy hơi mỏng bằng da dê . Đem đưa cho Tiêu Viêm . Cười :" Theo dò xét của ta , trong sa mạc Tháp Qua Nhĩ . Có ba địa phương có khả năng nhất tồn tại dị hỏa."
      Tiếp nhận tờ giấy bằng da dê . Tiêu Viêm cẩn thận mở ra. Phát dây là cái bản đồ được vẽ cực kì chi tiết về địa hình của Tháp Qua Nhĩ sa mạc. Mấy tấm bản đồ được bày bán hoàn toàn thể so với tấm bản đồ này . đó chỉ đánh dấu chính xác những nơi có nước trong sa mạc mà còn cẩn thận đánh dấu các bộ lạc Xà Nhân nằm rải rác trong sa mạc . "Nhìn thấy bản đồ có ba kí hiệu hỏa diễm chứ ?" Hải Ba Đông cười nhắc nhở .
      Nghe vậy , Tiêu Viêm ánh mắt đảo qua bản đồ, quả nhiên phát mặt bản đồ có ba phương hướng có dấu hiệu hỏa diễm dễ dàng nhìn thấy được.
      "Ba cái địa phương , nằm giữa Tháp Qua Nhĩ sa mạc là nơi có tỉ lệ xuất dị hỏa lớn nhất." Ngón tay này chỗ có ba dấu hiệu ngọn lửa, Hải Ba Đông mỉm cười :" Đương nhiên, đây cũng là theo dò xét của ta mà suy ra địa phương mà thôi , cũng khó có khả năng đạt tới trăm phần trăm chuẩn xác , bất quá so với việc ngươi tìm kiếm lung tung mà thể nghi ngờ là muốn tốt hơn rất nhiều."
      Tiêu Viêm hơi gật đầu, mặc dù có Dược lão tương trợ, nhưng dù sao diện tích Tháp Qua Nhĩ sa mạc lớn như vậy , muốn từ đó tìm kiếm ra địa phương tồn tại dị hỏa đích xác cực kì khó khăn mà Hải Ba Đông lại đưa ra bản đồ , thể nghi ngờ là cơ hội giúp mình tiết kiệm được nhiều thời gian cùng tinh lực .
      "Ngươi phải nhớ kĩ , tốt nhất là dến nơi có dấu hiệu hỏa diễm ở hướng đông và hướng bắc, hướng tây nơi đó ….Có thể , tốt nhất nên ."Ngón tay dừng lại chỗ hỏa diễm hướng tây , Hải Ba Đông trầm giọng nhắc nhở .
      " Tại sao?"
      "Bởi vì nơi đó nằm sâu trong Tháp Qua Nhĩ sac mạc. Mỹ đồ toa nữ vương có thể cảm nhận hơi thở của bất kì người nào tiến vào trong phạm vi đó . Mặc dù ngươi mang nhiều loại kì bảo , bất quá nếu chống lại Mỹ đồ toa nữ vương kinh khủng kia . Ta cảm thấy ngươi có bao nhiêu cơ hội chạy trốn trở về." Hải Ba Đông trong lòng vẫn còn sợ hãi thở dài . Bạn đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
      "Ân…Ta tận lực ."
      Hơi hơi gật đầu , Tiêu Viêm trong lòng cũng biết , nếu như tại hai địa phương kia tìm thấy tung tích dị hỏa , như vậy có khả năng tìm kiếm dấu hiệu hỏa diễm tại phương tây , cho dù nơi đó nguy hiểm khó lường, nhưng phải cố tiến vào trong đó , bởi vì dị hỏa đối với , lực hấp dẫn quá lớn …
      " Đó là điều duy nhất ta có thể trợ giúp ngươi , hy vọng ngươi có thể thành công tìm được dị hỏa, sau đó mang theo sa chi mạn đà la trở về ." Nhìn cẩn thận Tiêu Viêm đem bản đồ thu hồi , Hải Ba Đông cười :"Còn phương thuốc và khối tàn đồ , cho phép ta giữ thêm đoạn thời gian, chờ sau khi ngươi trở về ,ta đem toàn bộ giao cho ngươi !"
      "Ân." Hơi hơi gật đầu , Tiêu Viêm chấp tay về hứơng Hải Ba Đông ,:" như vậy , ta đây liền cáo từ trước , hôm nay khiến cho nơi này của lão tiên sinh trở thành đống hỗn độn như vậy , xin lỗi."
      Ánh mắt đảo qua đống hỗn độn ở giữa phòng , Hải Ba Đông cười khổ lắc đầu:"Quên , dù sao ta cư ở chỗ này cũng sắp hết nhẫn nại rồi , dù ngươi đập bể nơi này, ta nghĩ ta cũng giữ nó được bao lâu nữa."
      Cười cười , Tiêu Viêm lần nữa xin lỗi , sau đó hứơng về phía Hải Ba Đông giơ giơ tay lên , rồi xoay người về phía cửa.
      Nhìn bóng người Tiêu Viêm chậm rãi biến mất sau cánh cửa , Hải Ba Đông đôi mắt híp lại , trầm mặc chỉ trong chốc lát , sau đó bắt đầu thu thập đống hỗn độn trong phòng . Trong cửa hàng đơn sơ , ngẩng đầu lên , tùy ý nhìn bầu trời nóng cháy như nước sôi chiếu vào khuôn mặt , hồi lâu sau , nhàng thở ra hơi , hai giờ kinh nghiệm ngắn ngủi này, làm có cảm giác như nằm mơ , vừa tới mạc thành này , tùy tiện vào cửa hàng , đó lại là nơi vị cường giả cư, loại này bình thường chỉ tồn tại trong sách vở, vậy mà lại xuất sờ sờ trước mặt , diều này khõi làm có chút cảm thán.
      "Ai, tùy tiện chui vào ngờ có thể gặp được đấu hoàng cường giả….Ta là gặp may mắn hay xui xẻo?"
      nhàng cười tiếng , Tiêu Viêm thở ra hơi , sải bước nhàng bước đường phố , ngón tay nhàng vuốt giới chỉ , trong lòng đột nhiên để ý :" Sư phụ , người cho rằng , có vấn đề ?"
      " bị phong ấn , điều này đích xác là , ngươi là muốn hỏi đưa ngươi bản đồ có vấn đề hay ? Aaa, dù sao chúng ta dựa theo bản dồ mà hành tẩu, nếu như thực mưu, chúng ta làm phãi chịu chút thua thiệt."Dược lão cười cười , thoáng trầm ngâm :"Bất quá bản đồ của , đích xác đối với chúng ta có trợ giúp , ba địa phương có kí hiệu hỏa diễm , ta năm đó cũng chưa từng qua, cho nên cũng dễ lên tiếng kết luận nó là hay giả…"
      "Song mặc dù thể kết luận có ý xấu hay , bất quá cũng nên có chút phòng bị người…Tiến vào Tháp Qua Nhĩ sa mạc , sau khi cẩn thận kiểm tra lộ tuyến , cũng cần phãi hoàn toàn theo như bản đồ mà , ta năm đó cũng từng ở nơi đây phiêu đãng đoạn thời gian, cho nên cũng có thể biết chút ít, đến nỗi làm ngươi lạc đường."Dược lão hơi có chút cẩn thận .
      "Ân…"Hơi hơi gật đầu, Tiêu Viêm cười :" như vậy, hãy đem tất cả đồ vật chuẩn bị cho tốt , sau đó nghĩ tạm trong thành đêm , ngày mai sáng sớm , tiến vào Tháp Nhĩ Qua sa mạc."
      "Ân."Dược lão gật đầu, sau đó trầm mặc xuống
      Bàn tay vỗ y bào, Tiêu Viêm mỉm cười , nhấc chân đến dược điếm cách đó xa, hôm nay thu hoạch, vượt xa dự liệu của , chỉ ngoài ý muốn chiếm được phần tàn đồ thần bí , lại còn biết được tin tức của dị hỏa , điều này khỏi làm cho Tiêu Viêm trong lòng tràn đầy hưng phấn.
      Theo ngã tư đường đoạn , Tiêu Viêm quẹo vào chỗ tiệm thuốc , ở trong đó mua sắm ít khu xà dược vật, lúc mua sắm dược vật, Tiêu Viêm đặc biệt tỉ mỉ đánh giá chút ông chủ dược điếm, đến cuối cùng lão nhân kia có chút kinh tâm đáng tởm , lúc này mới giả bộ xấu hỗ đem thứ tốt trong hiệu thuốc ra , xem ra ,trải qua chuyện lúc trước , thần kinh Tiêu Viêm có chút dị ứng, tưởng rằng cùng Hải Ba Đông đều là cao nhân cư …
      Sau khi chuẩn bị xong dược liệu khu xà ( chắc là thuốc phòng rắn), Tiêu Viêm tại chỗ chuyên kinh doanh nước sạch mua đầy nước chứa trong giới Chỉ, lúc này mới cảm thấy thõa mãn , dựa theo người qua đường chỉ dẫn, tại mạc thành tìm tới được khu cao cấp khách sạn.
      Theo đêm tối chậm rãi qua , ánh mặt trời nóng cháy , lần nữa đem sa mạc bao phủ trong mảnh lửa nóng.
      Từ trong khách sạn ra , Tiêu Viêm duỗi cái lưng mỏi , vỗ ngón tay lên giới chỉ , trong này , Dược lão đêm qua luyện chế năm mươi viên hồi khí đan, mấy thứ này là những thứ khi tu luyện trong sa mạc cần phãi có .
      Đứng ở con đường nơi cổng thành , Tiêu Viêm lần nữa đem tất cả vật phẫm kiểm tra lại phen, lúc này mới nắm chặt huyền trọng xích sau lưng , sau đó hít sâu hơi , rồi bắt đầu sa mạc hành trình…
      "Lần này nhất định phãi kiếm được Dị hỏa!"
      Tại thủ thành binh lính lộ ra vẻ kính sợ trong ánh mắt , Tiêu Viêm ra khỏi thành thị , nhìn cảnh vật xuất trong tầm mắt , nhìn sa mạc vô tận , trong lòng hạ quyết tâm!
      lazybeeNữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :