Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1611: Khó khăn của Hắc Giác Vực!
      Dịch: vugiang2 - Biên: Bạch Sầu
      Bên ngoài Hắc Giác Vực.
      sơn đạo, hơn mười nhân ảnh mặc hắc bào yên lặng bước . lát sau, bọn họ dừng cước bộ ở trước ngọn sơn phong.
      “Các ngươi từ đâu đến? Nơi đây là sơn môn của Ma Đao Tông, có phận mau cút !”
      Khi đám người cổ quái đó dừng lại trước cửa sơn môn, hơn mười tên đệ tử hộ sơn lập tức rút Quỷ Đầu đao ra cầm lăm lăm trong tay, trong mắt lóe lên hung mang, lớn giọng quát.
      “Vượt qua nơi này là tới Hắc Giác Vực?” Tại vị trí đầu lĩnh của đám hắc bào nhân, giọng già nua lạnh nhạt truyền ra
      “Hừ, nếu biết đây là Hắc Giác Vực còn mau cút ! Nơi này phải ai cũng có thể xông bừa vào!” Bên phía đám đệ tử hộ sơn, vị tráng hán có vẻ là người đứng đầu hừ lạnh, .
      “Xem ra sai…!”
      Nghe vậy, hắc bào nhân đầu lĩnh khỏi cười cười. chậm rãi ngẩng đầu lên, để lộ ra khuôn mặt đầy hờ hững, bàn tay giống như xương khô trượt ra khỏi tay áo, thanh bình thản: “Giết! người cũng để lại!”
      "Vâng!" Nghe thấy lời của , hơn mười thân ảnh ở đằng sau đồng loạt đáp.
      "Ô…ô!"
      Thời điểm lão giả kia mở miệng, đám hộ vệ sơn môn liền trở nên cảnh giác, sau đó nhanh chóng thổi hồi kèn báo động.
      “Dám đến Ma Đao Môn giương oai, các ngươi muốn tìm…”
      Kèn báo động vang lên, song…người nọ còn chưa kịp dứt tiếng quát trong con ngươi của đột nhiên có đạo hắc ảnh dần dần khuếch đại. Và chỉ trong nháy mắt, thân thể của liền trực tiếp nổ tung thành sáu mảnh, huyết nhục văng ra tung tóe như mưa, đồng thời ngay cả cửa sơn môn ở sau lưng cũng bị chấn nát thành bột phấn.
      "Kẻ địch tập kích!"
      Tiếng nổ xảy ra bất thình lình khiến cả ngọn núi trở nên xôn xao, ngay tức khắc chỉ nghe thấy tiếng xé gió vang lên, hơn ngàn thân ảnh từ trong sơn môn lao ra, đại đao trong tay dưới phản chiếu của ánh mặt trời lóe lên dầy đặc, tràn ngập rực rỡ.
      “Dám đến quấy rối Ma Đao Môn bọn ta. Đúng là có bản lĩnh đấy…!”
      Từ trong đám người, thân ảnh nắm đại đao chậm rãi bước ra. Song, khí tức cường hãn đủ để so với cường giả Đấu Hoàng vừa mới bạo phát đầu lĩnh của đám hắc y nhân giống như quỉ mị, đột nhiên xuất ở trước mặt, tay áo nhàng vung lên. Lập tức, vị cường giả Đấu Hoàng cũng có chút tiếng tăm ở Hắc Giác Vực này liền bị bạo tạc thành vũng máu trước ánh mắt ngây dại của mọi người.
      “Giết hết toàn bộ! Ngoài ra, hãy truyền tin cho các đội khác động thủ. Ta hi vọng, trong vòng ngày, Hắc Giác Vực chỉ còn chúng ta!” Sau khi đánh chết môn chủ của Ma Đao Môn, đầu lĩnh của đám hắc bào nhân bèn lạnh nhạt .
      "Tuân mệnh!"
      Nghe được lệnh, hơn mười hắc ảnh đồng thanh đáp ứng. Tiếp theo đó, đấu khí tỏa ra ngập trời, xiềng xích màu đen hoa phá trường , tràng cảnh giết chóc lặng lẽ diễn ra.
      …………………
      Hôm nay là ngày Già Nam học viện thu nhận học viên mới, còn học viên cũ tiến vào nội viện, bắt đầu cuộc sống hân hoan. Vì thế, học viện cũng cử hành hồi điển lễ, khiến từ xuống dưới học viện đều tràn ngập trong bầu khí hân hoan.
      Nơi quảng trường diễn ra điển lễ gần như chật ních người xem, từng đạo thanh giống như nước lũ tụ cùng chỗ, xông thẳng lên cửu tiêu.
      Ở giữa quảng trường có mấy cái lôi đài được dựng lên. Giờ phút này, từng lôi đài đều có đấu khí bắn ra, người đấu cũng lần lượt thay đổi, mà mỗi cuộc tỷ thí được diễn ra đều lộ vẻ hết sức kịch liệt. Thỉnh thoảng có người thắng trận, hiên ngang đứng giữa lôi đài, thu hút ít ánh mắt hâm mộ của các thiếu nữ.
      Cả học viện cũng vì thế mà đầy rẫy thanh niên căng tràn nhựa sống!
      Tại vị trí trung ương của mấy lôi đài, có hai bức tượng đá khổng lồ đứng sừng sững. bức điêu khắc thân ảnh của lão nhân, bức còn lại là thiếu niên thanh tú, dựa theo số tuổi mà suy đoán cũng sai biệt là bao so với đám học viên tại. Và tình huống như thế cũng khiến vài học viên mới gia nhập học viện có chút tò mò.
      “Học tỷ, pho tượng hai người kia, người là viện trưởng trong truyền thuyết, vậy người còn lại là ai? Hình như còn rất trẻ phải?” Mấy thiếu nữ trẻ tuổi xúm xít vây quanh nữ tử có vóc dáng cao gầy, tò mò hỏi.
      “Đấy là người xuất sắc nhất trong Già Nam học viện! Các ngươi biết Bàn Môn và Tiêu Môn chứ? Đó chính là do vị học trưởng này sáng lập. Ngày nay, các ngươi có thể thuận lợi thông qua Hắc Giác Vực đều là nhờ uy vọng của Tiêu Môn. như lúc trước, năm nào cũng có tân sinh chết tại Hắc Giác Vực! Nơi đó hung hiểm như thế nào các ngươi cũng thấy rồi đấy!” Đôi mắt đẹp của nữ tử cao gầy nhìn thoáng qua pho tượng của người trẻ tuổi, rồi cười .
      “Nghe qua hình như rất mạnh mẽ a! Hì hì, thế giờ vị học trưởng này ở đâu hả học tỷ?” vị thiếu nữ liền cười .
      “Người ta sớm rời khỏi Già Nam học viện rồi. Lần trước ta từng nghe vị trưởng lão , hình như học trưởng tới Trung Châu. Và theo truyền thuyết, địa phương đó là nơi mà cường giả nhiều như mây, cho nên các ngươi cũng chớ có si tâm vọng tưởng…!”
      “Vậy học tỷ có muốn ?”
      “Ngươi muốn bị đánh đòn…?”
      “…”
      đài cao, Tô Thiên nhìn quảng trường náo nhiệt, khuôn mặt già nua liền nở nụ cười vui vẻ, sau đó ngẩng đầu nhìn hai pho tượng ở giữa quảng trường, khỏi lắc đầu cái. mấy chục năm gặp hai người này rồi phải?
      biết tiểu tử Tiêu Viêm kia giờ ra sao rồi? Với thiên phú cùng năng lực của , thành tựu bây giờ có lẽ thấp a…!” Tô Thiên tự lẩm bẩm. nhiều năm như vậy, Già Nam học viện cũng thu nhận ít học viên có thiên phú kinh tài tuyệt diễm. Nhưng, nếu đem so sánh với người thiếu niên năm đó lại thua kém quá xa.
      "Tô Thiên đại trưởng lão…!”
      Ngay khi Tô Thiên tự lẩm bẩm sau lưng truyền đến thanh . bèn quay đầu lại, khỏi cười cười.
      Phía sau Tô Thiên có ba nhân ảnh, hai nữ nam. Trong đó, nữ tử thân khoác y phục đạo sư, mặc dù quần áo rộng thùng thình nhưng cũng che dấu được thân hình uyển chuyển mềm mại, đặc biệt là những đường cong gợi cảm hiếm thấy lại càng dễ hấp dẫn ít ánh mắt.
      Nữ tử còn lại thân y phục đỏ, quanh vòng eo mảnh mai quấn cái roi, dung nhan kiều. Bất quá, cũng có học viên nào dám nhìn nhiều, bởi trong học viện, người nào lại biết hung danh ma nữ Hổ Gia cơ chứ! Ai mà bị nàng chú ý ngay trong ngày đó coi như xong đời rồi.
      Còn lại, đứng bên cạnh hai nữ nhân, vị nam tử có thần sắc lạnh lùng, sau lưng đeo thanh trọng kiếm rất lớn, tỏa ra luồng chiến ý xen lẫn khí tức khiến người khác nhìn vào đều thấy hít thở thông....
      Ba người này chính là những nhân vật xuất sắc nhất tại Già Nam học viện nay. Nếu Tiêu Viêm mà có mặt ở đây nhất định nhận ra ba người bọn họ.
      Tiêu Ngọc, Hổ Gia, Ngô Hạo.
      Ba người này giờ trở thành lực lượng trung kiên của Già Nam học viện. Trong đó, Tiêu Ngọc cách đây hai năm bước chân vào cấp bậc Đấu Tông, Hổ Gia và Ngô Hạo đạt tới Đấu Tông đỉnh phong, tùy thời đột phá lên Đấu Tôn.
      “Ngài vừa nghĩ tới tên kia? Ừ, cũng nhiều năm như vậy rồi, biết theo đuổi được Huân Nhi chưa?” Hổ Gia ngồi xuống bên cạnh Tô Thiên, ánh mắt liếc nhìn pho tượng Tiêu Viêm, bĩu môi .
      “Yên tâm, thành tựu của phải là điều chúng ta có thể so sánh được!” khuôn mặt của Ngô Hạo lộ ra vẻ tươi cười, tựa như hồi tưởng lại thời điểm bốn người trong cùng tổ đội cướp đoạt hỏa năng.
      “Hứ! Năm nay lão nương có thể đột phá lên Đấu Tôn!” Hổ Gia .
      “Hơn mười năm trước, dám đối đầu với Đấu Tôn rồi!” Tiêu Ngọc ở bên cạnh thản nhiên cười, đôi mắt đẹp lộ vẻ suy nghĩ phức tạp, nhìn về phía bức tượng.
      “Các ngươi đỡ cho , nhưng đâu có nghe thấy!” Hổ Gia có chút hậm hực .
      “Cũng lớn cả rồi, vậy mà vẫn khác gì năm đó!”
      Tô Thiên mỉm cười, sau đó bèn nhìn sang những chỗ ngồi ở xung quanh. Khi thấy các đạo sư và trưởng lão đến gần đủ mới chậm rãi đứng dậy.
      Theo đó, cả quảng trường huyên náo cũng trở nên yên tĩnh hơn ít, từng đạo ánh mắt đều tập trung vào Tô Thiên. tại, hề nghi ngờ gì, Tô Thiên chính là người cầm lái của Già Nam học viện. Về phần Mang Thiên Xích phủi tay làm chưởng quỹ quả là rất xứng đáng với chức vụ, mà ngay cả số đạo sư cũng quên mất tên của lão rồi.
      "Trà...!"
      Tô Thiên đứng dậy, nhìn lần lượt từng khuôn mặt non nớt của những học viên thiếu niên, bản thân khỏi nở nụ cười hiền hòa. Song, khi mới vừa mở miệng hàng lông mày đột nhiên nhíu lại, ánh mắt dời khỏi đám đông ở phía dưới, nhìn về cuối chân trời. Nơi đó mơ hồ có tiếng xé gió mang theo mùi máu tanh xen lẫn sát khí kịch liệt truyền tới.
      "Ngô Hạo...!”
      Nhiều năm nắm giữ học viện nên Tô Thiên vẫn trầm ổn như sơn, bất động thanh sắc, .
      “Chấp pháp đội và các trưởng lão hãy đề phòng!”
      Ngô Hạo lập tức đứng dậy, thân hình chậm rãi bay lên hư , trầm giọng quát.
      Nghe thấy tiếng quát của , từng đạo thân ảnh nhanh chóng bay ra án ngữ xung quanh quảng trường, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn về phía chân trời.
      Tràng cảnh đột nhiên xuất khiến đám học viên có chút giật mình, bất quá, nhờ có các đạo sư trấn an nên cũng tạo ra xung động gì lớn.
      Trước cảnh giới của mọi người, tiếng xé gió cũng càng lúc càng lớn. lát sau, phía chân trời có số lượng lớn hắc ảnh thiểm lược mà tới, và chỉ trong chớp mắt xuất bầu trời.
      “Hôm nay chính là ngày vui của Già Nam học viện bọn ta, tiện tiếp đãi khách lạ. Mong các vị thông cảm!” Tô Thiên nhìn mấy hắc ảnh bầu trời, lông mày hơi nhíu lại. cảm nhận được mùi máu tươi nồng đậm từ thân của những người này, nên nội tâm lập tức trầm xuống. đúng là: thiện giả bất lai, lai giả bất thiện. (Người lành đến, người đến lành.)
      “Ngày vui?”
      Nghe thấy lời của Tô Thiên, đầu lĩnh của đám hắc ảnh khỏi mỉm cười. chậm rãi kéo mũ trùm đầu xuống, để lộ ra khuôn mặt nhăn nheo. liếc mắt nhìn Tô Thiên, trong thanh chứa chút cảm xúc nào, : “ canh giờ, đem mọi người rời khỏi Hắc Giác Vực. Thế được chưa?”
      “Vị bằng hữu kia, có đùa giỡn cũng nên như vậy chứ?” Nghe thấy những lời ngang ngược kia, sắc mặt của mọi người đều biến đổi, mà Tô Thiên cũng trầm giọng, . Nếu phải do nhìn thấu được thực lực của người này nhịn được mà ra tay rồi.
      “Nếu đủ đành phải giết hết toàn bộ vậy. Mặc dù chỉ đều là đám ôn con, nhưng cũng có biện pháp nào khác!” Lão giả đầu lĩnh lạnh nhạt .
      Nghe vậy, trong ánh mắt của mọi người lóe lên lửa giận.
      “Hồn U trưởng lão, bức tượng kia hình như chính là tên tiểu tử Tiêu Viêm!” bầu trời, kẻ đứng cạnh lão giả đầu lĩnh đột nhiên chỉ tay xuống bức tượng ở phía dưới, mở miệng .
      “Ồ? Tiêu Viêm? Thằng nhãi con phá hủy Hồn Điện của chúng ta?” Nghe vậy, sắc mặt của lão giả tên là Hồn U kia bèn trở nên trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức tượng nọ. Rồi bất chợt, lão liền cất tiếng cười quái dị, : “Vốn dĩ ta vẫn còn tồn tại chút thiện tâm, thế nhưng ngờ các ngươi dĩ nhiên lại có bức tượng của thằng nhãi đó. Xem ra phải khiến nơi đây máu chảy thành sông rồi!”
      “Tất cả nghe lệnh, huyết tẩy nơi này, chó gà tha!”
      Nương theo thanh của Hồn U vừa dứt, từng đạo sát khí lập tức phô thiên cái địa, tỏa ra ngập trời!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1612: Đến kịp
      Dịch: vugiang2 - Biên: Bạch Sầu
      Nghe thanh tràn ngập sát khí, đám người Tô Thiên cũng lập tức biến sắc.
      “Nhanh thông báo cho Tiêu Môn!”
      Tô Thiên trầm giọng quát. Đám người này lai lịch ràng nhưng thực lực lại rất mạnh. Đại đa số trong đó đếu nhìn thấu.
      "Vụt!"
      Hổ Gia bên cạnh cũng ngưng trọng gật đầu, quả đạn tín hiệu bay vút lên bầu trời, cuối cùng nổ mạnh. Ngay lập tức, tiếng xé gió vang lên, hơn mười đạo nhân ảnh bay vút tới.
      “Tô Thiên Đại trưởng lão, xảy ra chuyện gì?”
      Đại hán trung niên cầm đầu hỏi, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám hắc bào nhân. Bọn họ chính là người của Tiêu Môn thường ở tại Già Nam học viện, vì vậy khi vừa có báo động lập tức có mặt tại đây.
      “Có chút phiền phức!”
      Tô Thiên trầm giọng , nhìn chằm chằm vào hắc bào nhân bầu trời, chắp tay : “ biết vị bằng hữu kia là cao nhân phương nào? Già Nam học viện ta có chỗ nào đắc tội?”
      “Chưa đắc tội. Chỉ là các ngươi xui xẻo mà thôi.”
      Hồn U bình tĩnh cười , hề đem Tô Thiên để vào mắt.
      “Hừ, cuồng vọng! Muốn động tới Già Nam học viện, còn phải hỏi xem Tiêu Môn có đồng ý hay !”
      Nghe vậy, đại hán trung niên nhất thời hừ lạnh tiếng. Mười người đứng sau đều vỗ mạnh đôi cánh, đấu khí hùng hồn bộc phát ra, khí thế .
      “Hai người, mười giây!”
      Hồn U nhìn nhóm người Tiêu Môn, nhếch mép cười châm chọc tiếng. Lập tức, hai gã hắc bào nhân đứng sau liền hành động, trực tiếp xuất trong đội hình Tiêu Môn. đợi Tiêu Môn kịp phản ứng, mấy đạo xiềng xích phá đánh tới, xuyên qua ngực, khiến hơn mười người lập tức tử vong.
      Chỉ trong nháy mắt mà đám cường giả Tiêu Môn bị giết khiến khuôn mặt đại hán kia trắng bệch, kinh hãi : “Đấu…Đấu Tôn?”
      “Đối phó với nơi tẹo như thế này cần gì nhiều! Các ngươi tự đề cao mình rồi!” Hồn U đan chéo ngón tay, lạnh nhạt đáp.
      Trong học viện, tất cả đệ tử đều ngơ ngác nhìn cảnh vừa rồi. Đấu Hoàng, mục tiêu tu luyện của bọn họ lại có chút lực hoàn thủ nào trong tay hai người kia!
      "Ực…"
      Sợ hãi, bối rối, hoảng hốt nhanh chóng lan truyền khắp quảng trường.
      “Các trưởng lão, chúng ta ra tay!”
      Đồng từ Ngô Hạo co lại nhìn hai thân ảnh bầu trời. Mặc dù thực lực đạt tới Nhất tinh Đấu Tôn nhưng vẫn bị áp bách. Có lẽ lần này Già Nam học viện gặp phải đại nạn rồi!
      Bất quá, cho dù kẻ địch mạnh thế nào, nhất định lui bước!
      Nghĩ vậy, trong mắt Ngô Hạo lên vẻ kiên quyết, quát lớn tiếng, trọng kiếm sau lưng tự động bay tới lòng bàn tay, cỗ khí thế mãnh liệt như sa trường tỏa ra xung quanh.
      Nghe được tiếng quát, lập tức có ít trưởng lão cũng bay lên, cảnh giác nhìn mấy bóng đen.
      "Động thủ…”
      Hồn U cười nhạt tiếng, vung tay. Lập tức năm tên hắc bào nhân chậm rãi ra. Khí thế kinh khủng của năm gã cường giả Ngũ tinh Đấu Tôn bộc phát bầu trời.
      Khí tức kinh khủng như vậy khiến trong lòng đám người Ngô Hạo đều trầm xuống. Ở Hắc Giác Vực, bất cứ thế lực nào có được cường giả Đấu Tôn đều được liệt vào hàng ngũ đứng đầu. Vậy mà tất cả nhóm người thần bí này lại đều ở cảnh giới đó....
      "Giết!"
      Nhưng bọn họ cũng hiểu, đám người kia đằng đằng sát khí, hẳn phải kẻ lương thiện. tới mức này, chỉ có thể liểu mạng mà thôi. Lập tức Ngô Hạo hét lớn, huyết sắc trọng kiếm đánh xuống, đạo huyết sắc kiếm cương cực lớn phá vỡ trung chém tới năm người kia.
      “Chút tài mọn!”
      Nhìn đòn công kích của Ngô Hạo, năm người kia khỏi bật cười khinh thường. trong số đó điểm ngón tay, hắc mang xuyên qua thiên địa, đem đạo huyết sắc kiếm cương kia đánh nổ. Kình phong còn thừa nhanh như chớp đánh trúng thân thể Ngô Hạo, khiến bay ngược trở lại, phun máu.
      "Khốn kiếp!”
      Thấy Ngô Hạo kích liền bị trọng thương, Tô Thiên trong lòng trầm xuống. Thân hình chợt lóe, tiến lên đỡ lấy Ngô Hạo, đấu khí hùng hồn bộc phát ra, cường độ còn mạnh hơn Ngô Hạo mấy phần. Xem ra, trong thời gian này, thực lực Tô Thiên tăng lên ít.
      Khi Tô Thiên ra tay, từ trong nội viện bộc phát ra hai đạo khí tức mạnh mẽ. Ngay sau đó có hai đạo quang mang xuất nơi chân trời, trong chốc lát tại đây xuất thêm hai thân ảnh già nua, sắc mặt khó coi nhìn đám hắc bào nhân.
      "Bách Lão, Thiên Lão!”
      Nhìn thấy hai người này, Tô Thiên khẽ thở phào nhõm. Họ là hai người mạnh nhất ở Già Nam học viện, thực lực đạt tới Thất tinh Đấu Tôn. Nếu hai người liên thủ có thể đánh trận với Bát tinh Đấu Tôn.
      “Xảy ra chuyện gì?”
      người trầm giọng . Đám người bầu trời khiến họ cảm thấy rất bất an. Từ khi nào Hắc Giác Vực xuất đám cường giả như vậy?
      Tô Thiên cười khổ tiếng, nhanh chóng kể lại tình vừa rồi. Bách, Thiên nhị lão nghe được đám người này muốn huyết tẩy Già Nam học viện liền vô cùng giận dữ.
      “Hai gã Thất tinh Đấu Tôn, cũng tạm được!” Hồn U thản nhiên nhìn hai người, chợt liếc sang tên bên cạnh, : “Xử lí nhanh tay chút, đám ruồi muỗi này vo ve là phiền phức!”
      “Vâng!”
      Nghe vậy, tên bên cạnh cũng cười nhạt. Chợt bước tới bước, thiên địa vào khắc này cũng trở nên ảm đạm, cỗ khí tức mạnh hơn nhị lão mấy lần tỏa ra. Khí thế như bão tố, chèn ép mọi người đến mức thở nồi.
      Sau khi khí thế tản , khuôn mặt tất cả mọi người đều trở nên trắng bệch.
      "Đấu. . . Đấu Thánh?"
      Bách, Thiên nhị lão thừ người ra, thân thể run lên. Cả đời này bọn chưa từng gặp qua Đấu Thánh, nhưng uy áp như vậy cho bọn họ biết, người trước mặt này phải hai người bọn có thể đánh lại.
      “Chẳng lẽ Già Nam học viện bị diệt vong sao…”
      Tô Thiên cười bi ai, trước mặt cường giả Đấu Thánh, cho dù kiên định, bình tĩnh thế nào cũng nổi lên được chút lòng chống cự nào. Mọi hành động đều chỉ là phí sức mà thôi.
      Cả học viện lặng như tờ, mặc dù nhiều người biết những người kia đạt tới cảnh giới nào rồi nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt Tô Thiên, bọn họ cũng hiểu đám hắc bào nhân kia cực kỳ đáng sợ. Trong nhất thời, hoảng sợ, tuyệt vọng lan tràn khắp đám người. ngày vui mà cuối cùng lại như biến thành tận thế.
      “Tiền bối, biết Già Nam học viện đắc tội gì với ngài?” Bách, Thiên nhị lão cất giọng khô khốc .
      “Có quan hệ với người này là tội lớn nhất của các ngươi.” Tên Đấu Thánh kia nhìn pho tượng Tiêu Viên, thản nhiên .
      “Đương nhiên, cho dù phải vậy, các ngươi cũng vẫn phải chết!” Vừa dứt câu trước, người này lại nhếch miệng cười trêu tức.
      “Được rồi, trì hoãn quá lâu rồi…” Hồn U nhíu mày, .
      “Vâng!”
      Nghe vậy, tên cường giả Đấu Thánh cười cười, bấm tay bắn ra, lập tức gian dao động, hai luồng kình phong hung hãn nhanh như tia chớp đánh tới Bách Thiên nhị lão, chỉ trong chớp mắt phá vỡ phòng ngự của hai người, sau đó hung hăng đánh lên cơ thể, hai người sắc mặt tái nhợt, ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng.
      Thấy Bách Thiên nhị lão ngay cả chiêu cũng tiếp được, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng.
      “Pho tượng kia, càng nhìn càng ngứa mắt.” Hàn mang hơi lóe lên trong mắt tên Đấu Thánh kia, nhìn chằm chằm pho tượng. Nếu phải người này, Hồn Điện cũng rơi vào kết cục như vậy.
      "Hừ!"
      Sát ý nổi lên, tay hóa trảo chộp mạnh cái, bàn tay năng lượng lớn mấy trăm trượng hình thành, sau đó đánh về phía pho tượng.
      Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng. Có lẽ hôm nay Già Nam học viện thực bị diệt vong.
      "Ầm!"
      Dưới vô số ánh mắt, bàn tay khổng lồ đánh lên pho tượng.
      “Ngô Hạo, Tiêu Ngọc. Đợi ta cùng Bách Thiên nhị lão liều mạng ngăn bọn chúng, các ngươi tận lực mang đệ tử chạy trốn.” Sắc mặt Tô Thiên trắng bệch, hít sâu, với Ngô Hạo đứng bên cạnh.
      “Có chết cũng phải cùng chết!” Ngô Hạo nắm chặt trọng kiếm.
      Tiêu Ngọc cắn chặt môi, đôi mắt nhìn cự chưởng đánh vào pho tượng, bỗng nàng ngẩn người, thất thanh hét: “Pho tượng sao cả!”
      Nghe được những lời này, mọi người cũng vội vàng nhìn sang. Quả nhiên, khi tro bụi tản , pho tượng vẫn đứng hiên ngang giữa quảng trường.
      màn này khiến tất cả mọi người đều sờ sững. chưởng vừa rồi, đừng pho tượng, cho dù là ngọn núi cũng bị phá hủy chút nghi ngờ.
      “Xảy ra chuyện gì?” Tên cường giả Đấu Thánh kia cũng sửng sốt, kinh ngạc hỏi.
      “Hồn Xích, mau lui lại!” Hồn U cũng ngẩn người, sắc mặt bỗng biến đổi, lớn tiếng quát.
      tên Bán Thánh cũng dám hủy tượng của ta?”
      Ngay khi Hồn U vừa dứt lời, thanh bình thản từ đỉnh pho tượng truyền ra. Gió nổi lên, tro bụi tản , đạo hắc sắc thân ảnh dáng người cao gầy xuất trong mắt mọi người.
      Bóng đen tay thả lỏng, tay trái giờ lên hướng về phía tên Đấu Thánh Hồn Tộc, chợt nắm chặt lại, lập tức tên Đấu Thánh kia kêu lên thảm thiết rồi nhanh chóng hóa thành đám huyết vụ.
      màn như vậy làm toàn trường thừ người ra, ánh mắt tin tưởng nhìn hắc sắc thân ảnh đứng pho tượng. gã cường giả Đấu Thánh đơn giản như vậy bị bóp chết?
      "Tiêu Viêm?!"
      Song, khi mọi người còn chưa khôi phục tinh thần Hồn U lại vội lui lại như gặp quỷ, hoảng sợ hét lên từng tiếng chói tai vang khắp bầu trời.
      Nghe được cái tên chút xa lạ này, mọi người vừa mới khôi phục lại giống như bị sét đánh.
      Tiêu Viêm?
      Đó chính là đệ tử truyền kỳ trong lịch sử Già Nam học viện?

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1613: Cố nhân gặp lại
      Dịch: vugiang2 - Biên: Bạch Sầu
      gian lặng yên, tất cả ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía thân ảnh màu đen kia. Gió thổi qua, hắc sam phiêu đãng, mái tóc tung bay trong gió. bóng lưng bình thường như vậy lại khiến mọi người cảm giác như dãy núi hùng vĩ như biển cả bao la.
      "Tiêu Viêm. . ."
      Tô Thiên cũng vô cùng kinh ngạc nhìn bóng lưng kia, vốn tuyệt vọng nhưng giờ niềm hi vọng lại dấy lên trong lòng. Già Nam học viện hôm nay được cứu rồi!
      “Đúng là …”
      Tiêu Ngọc dùng tay che miệng. Dù mười năm chưa gặp nhưng nàng vẫn cảm thấy chút xa lạ nào. Thân ảnh này vẫn như năm xưa, chỉ là càng thêm trầm ổn.
      “Học tỷ… Đó là học trưởng Tiêu Viêm trong lời mọi người sao? mạnh a! Kẻ vừa rồi ngay cả Bách Thiên nhị lão cũng có thể đánh bại, ngờ bị học trưởng tay giết chết…!”
      Biển người vừa lặng yên trong chốc lát, bỗng xôn xao lên. Từng tiếng bàn tán xì xầm, từng ánh mắt đều tập trung vào thân ảnh kia. Rất nhiều đệ tử Già Nam học viện đều vô cùng tò mò về vị học trưởng trong truyền thuyết này. Dù sao, ngoài viện trưởng, chưa có ai ở Già Nam học viện được tạc tượng như .
      "Lui lại!"
      bầu trời, Hồn U kinh hãi nhìn thân ảnh đột nhiên xuất . Tuy chưa từng giao thủ với Tiêu Viêm, nhưng ngay cả cường giả như Hồn Diệt Sinh đều chết trong tay người này, sao còn dám có tâm tư đánh trận với Tiêu Viêm đây?
      Nghe thấy tiếng quát của Hồn U, hơn mười tên cường giả Hồn Điện cũng nhanh chóng lui lại.
      Nhìn thấy màn này, ít người có chút ngơ ngác, chợt bọn hâm mộ cuồng nhiệt nhìn lên thân ảnh kia. Đây mới là cường giả chân chính chứ!
      cần ra tay, chỉ cần thân có thể khiến quần hùng kinh sợ!
      Phong thái như vậy khiến tất cả các học viên trẻ tuổi đều kích động đến run rẩy.
      “Nếu tới nhanh như vậy làm gì? Hồn Điện bị ta phá hủy, mấy con cá lọt lưới như các ngươi sống có ý nghĩa gì nữa?”
      Nhìn đám cường giả Hồn Điện chạy tán loạn, thanh niên kia mỉm cười, khẽ nâng chân lên, sau đó từ từ hạ xuống.
      "Phanh phanh phanh!"
      Khi Tiêu Viêm hạ chân xuống, lập tức, cỗ dao động vô hình cực kỳ kinh khủng lan ra, nhanh như tia chớp đuổi theo mấy tên cường giả Hồn Điện,lập tức đem bọn chúng nổ tung thành đám huyết vụ…
      Bất kể là Đấu Tông hay Đấu Tôn, đều chút dấu hiệu mà nổ thành huyết vụ. Thậm chí, ngay cả linh hồn bọn cũng bị chấn nổ trong tức khắc.
      Tất cả ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào đám huyết vụ hoa lệ nhưng cũng quỷ dị kia khuếch tán ra xung quanh.
      Trong mắt rất nhiều đệ tử, đám cường giả Hồn Điện kia giống như tự nổ tung vậy, còn thân ảnh đứng bức tượng kia lại có bất cứ dấu hiệu di động nào.
      “Thực lực như vậy…”
      mặt Tô Thiên và Bách Thiên nhị lão đều lên vẻ hoảng sợ. Giết Đấu Tôn chẳng khác gì đập chết con muỗi, thực lực như vậy kinh khủng đến mức nào đây?
      “Tiêu Viêm, ngươi cứ chờ đó! Khi đại quân Hồn Tộc tới các ngươi chỉ có nước chết mà thôi!”
      Hồn U là người duy nhất chạy thoát, nhưng cũng phun ngum máu tươi rồi mới chạy ra xa. Thấy thủ hạ của mình chết còn ai, hai mắt đỏ bừng, oán độc .
      “Mạnh miệng!”
      Tiêu Viêm nhíu mày, bàn tay cách nắm chặt, lập tức đầu Hồn U xuất hỏa diễm cự chưởng màu phấn hồng, vỗ mạnh lên thân thể . Lực lượng đáng sợ khiến cho như người chim gãy cánh, mang theo đám khói đen rơi xuống phía xa
      Phía Hồn U rơi xuống đột nhiên lóe lên quang mang, vài đạo thân ảnh nhanh chóng bay tới.
      “Còn có người?”
      Thấy vậy, đám người Tô Thiên khỏi thất kinh.
      Mấy đạo quang mang nhanh chóng xuất bầu trời học viện, khí tức kinh khủng người bọn họ nhất thời tỏa ra xung quanh.
      “Đấu Thánh?”
      Cảm nhận thấy luồng khí thế khiến người ta lạnh sống lưng, Tô Thiên cùng Bách Thiên nhị lão đều có chút choáng váng. Đám người này vậy mà đều là cường giả Đấu Thánh?!!
      "Bịch!"
      Khi bọn thầm kinh hãi, đạo bóng đen kia chậm rãi rơi xuống lôi đài. Mọi người đứa mắt nhìn theo, lập tức kinh hãi. Người đó chính là Hồn U, chỉ bất quá bây giờ còn chút sống nào.
      Nhiều người nhịn được mà nuốt nước bọt. Người có thể ra lệnh cho cường giả Đấu Thánh, tất nhiên thực lực của phải mạnh hơn. Bất quá vẫn bị Tiêu Viêm giết chết.
      “Ha ha, Tô Thiên, xem ra ngươi rất thích hợp để quản lí học viện…”
      Khi đám người Tô Thiên đổ mồ hôi lạnh, đột nhiên tràng cười vang lên, thân ảnh già nua từ từ hạ xuống.
      "Viện trưởng?"
      Người nọ tủm tỉm cười đạp tới, Tô Thiên sửng sốt, thất thanh kêu lên.
      “Hắc hắc!”
      Người vừa đến chính là viện trưởng Già Nam học viện, Mang Thiên Xích. tủm tỉm cười nhìn đám Tô Thiên, sau đó ánh mắt quét qua xung quanh, gật đầu hài lòng. Quy mô học viện bây giờ lớn hơn khi rời rất nhiều.
      “Xuống dưới rồi chuyện.”
      Rời mấy chục năm, Mang Thiên Xích cũng coi mình là người ngoài, phất phất tay cái sau đó ngẩng đầu lên trời, cười : “Tiêu Viêm tiểu ca, tất cả đều quen biết lâu, chẳng lẽ còn phải nấp sao?”
      Nghe vậy, Tiêu Viêm lắc đầu bất đắc dĩ, trước cái nhìn chăm chú của mọi người, mang theo Huân Nhi cùng mấy vị cường giả Đấu Thánh trong liên quân hạ xuống, ôm quyền với Tô Thiên, cười : “Đại trưởng lão, nhiều năm gặp.”
      “Tiểu tử nhà ngươi, nhiều năm như vậy mà có chút tin tức nào, ta tưởng ngươi gặp chuyện gì ngoài ý muốn rồi...”
      Thấy khuôn mặt Tiêu Viêm thành thục hơn mười năm trước rất nhiều, Tô Thiên nhịn được cười, .
      "Đại trưởng lão!"
      Huân Nhi đứng sau lưng Tiêu Viêm cũng mỉm cười. Thanh nhã thong dong, phong tình vạn chủng làm các đệ tử chung quanh nhìn đến trố mắt, tìm cả học viện cũng thấy nổi người đẹp như vậy!
      "Huân Nhi. . ."
      Nhìn thấy Huân Nhi, Tô Thiên cũng mỉm cười nhưng trả lời. thân hình xinh đẹp từ đằng sau lao ra, phi thẳng tới Huân Nhi, sau đó ôm chầm lấy.
      “Tính tình của ngươi vẫn khác năm xưa…”
      Huân Nhi có chút kinh ngạc, nhưng sau đó liền nhận ra, bất đắc dĩ cười, .
      “Hắc hắc, Huân Nhi ngươi ngày càng mê người rồi. Nhưng xem ra ngươi cũng chạy thoát ma chưởng của tên kia a.” Hổ Gia cười hì hì, chợt liếc sang nhìn Tiêu Viêm đứng cạnh.
      Ngô Hạo cạnh đó cũng thu trọng kiếm lại, cười cười nhìn cảnh này. Sau đó, cùng Tiêu Viêm nhìn nhau, cười lớn. Tình bạn năm đó cho dù đến giờ vẫn còn nguyên vẹn.
      “Ngươi rất thích làm đạo sư hả?”
      Nhìn gương mặt quen thuộc, Tiêu Viêm nhịn được vui vẻ. Chợt chuyển mắt nhìn thân ảnh xinh đẹp sau lưng Tô Thiên, huýt sáo tiếng. người trầm ổn như rất hiếm khi lại làm ra hành động như vậy.
      “Cuối cùng ngươi cũng trở về!”
      Thấy vậy, Tiêu Ngọc mặt đỏ ửng, liếc nhìn . Điệu bộ vừa rồi khác năm xưa là mấy, khi đó tại Ô Thản Thành, cũng cố ý làm như vậy để chọc nàng tức điên lên.
      Nhưng bây giờ nàng còn như trước, cũng chẳng tức giận với trò đùa như vậy nữa, mà ngược lại còn có chút chờ mong dù nàng biết Tiêu Viêm bây giờ còn là tên tiểu tử nghịch ngợm nhìn trộm nàng tắm nữa.
      “Thuộc hạ tham kiến môn chủ!”
      Đại hán trung niên của Tiêu Môn bỗng nhiên kích động, ôm quyền cung kính .
      “Ngươi là người Tiêu Môn?” Thấy vậy, Tiêu Viêm cũng mỉm cười, : “Làm khá lắm!”
      “Là thuộc hạ thất trách, bảo vệ tốt Già Nam học viện.”
      Đại hán kia có chút luống cuống. Tiêu Viêm ở Tiêu Môn chính là nhân vật truyền kỳ, ngờ mình lại có ngày tận mắt nhìn thấy.
      phải lỗi của các ngươi. Những người này phải là Tiêu Môn có thể đối phó được.” Tiêu Viêm khoát tay, định tiếp mấy đạo thân ảnh từ xa bay tới, đó chính là nhóm người Thải Lân.
      “Dư nghiệt Hồn Tộc ở các nơi khác cũng bị tiêu diệt rồi.” Thải Lân hạ xuống, khuôn mặt lãnh diễm lên vẻ tươi cười, .
      Đám người Tô Thiên có chút khiếp hãi nhìn mười mấy người vừa tới. Bọn họ phát , những người này đều là Đấu Thánh. Đội hình như vậy khiến người ta phải hoảng sợ. Sau hồi lâu, bọn mới cười khổ : “Rốt cục là xảy ra chuyện gì?”
      “Có vài chuyện phiền phức ấy mà.”
      Tiêu Viêm và Mang Thiên Xích nhìn nhau, vẻ mặt ngưng trọng hơn rất nhiều, .
      “Lập tức sơ tán các đệ tử trong học viện, Hắc Giác Vực sắp phát sinh đại …” Mang Thiên Xích trầm giọng . Đối với dự đoán động phủ của Đà Xá Cổ Đế nằm dưới thế giới nham thạch nóng chảy, ngay cả cũng khó lòng tiếp nhận. Dù sao, ban đầu phong ấn Vẫn Lạc Tâm Viêm cũng xâm nhập, chỉ là quá sâu mà thôi. Ai có thể nghĩ tới, động phủ của Cổ Đế lại gần đến như vậy?
      Thấy vẻ mặt của Mang Thiên Xích và Tiêu Viêm, Tô Thiên cũng biến sắc, chần chờ chút rồi : “Nhiều đệ tử như vậy, trong thời gian ngắn có thể sơ tán đâu? Chúng ta cũng có đủ người bảo vệ bọn họ rời an toàn.”
      Nghe vậy, Mang Thiên Xích cũng cau mày.
      “Vấn đề sơ tán phải việc phiền toái gì. Chỉ cần thu họ vào Thiên Mộ trốn thời gian là được.” Tiêu Viêm khoát tay, cười : “Về phần chuyện gì diễn ra, chúng ta tìm chỗ khác .”
      “Ừm!”
      Nghe vậy, Tô Thiên cũng chỉ đành gật đầu, phân phó vài trưởng lão trấn an chúng đệ tử. Sau đó xoay người về phía phòng nghị , đám người Tiêu Viêm cũng nhanh chóng theo sau dưới bao nhiêu ánh mắt cuồng nhiệt dõi theo.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1614: Tái nhập thế giới dung nham
      Dịch: su pơ man - Biên: Bạch Sầu
      “Có ít thế lực bên trong Hắc Giác Vực bị Hồn Điện huyết tẩy, bất quá những tên đó cũng bị trừ khử rồi.” Tiêu Viêm nhìn qua mọi người sau đó từ từ mở miệng.
      “Hắc Giác Vực cũng có quá nhiều ân oán với bọn họ mà, phải ?” Tô Thiên cười khổ , Hồn Điện là thế lực ở Trung Châu mà nơi này lại cực ít tiếp xúc với Trung Châu, vì vậy thể ngờ được Hồn Điện lại làm chuyện đó.
      “Kẻ này tầm thường, chỉ ngắn ngủi mười mấy năm vậy mà có thể đạt tới mức độ này.” Tô Thiên kinh ngạc nhìn Tiêu Viêm, tuy có số chuyện Mang Thiên Xích chỉ qua nhưng vẫn có thể cảm nhận được kinh động trong đó.
      Thành tựu như vậy khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
      “Theo lời viện trưởng , Hắc Giác Vực gặp tai họa như vậy là do thế giới nham thạch nóng chảy bên dưới học viện của chúng ta, đúng ?” Bách Thiên nhị lão nhìn nhau rồi mở miệng.
      “Lần này tới nơi chỉ là nhóm tiên phong thôi, có lẽ lâu sau đại quân của Hồn tộc tới, đến khi đó, chắc chắn nơi này diễn ra trận chiến kinh thiên, cho nên những học viên này thể ở lại.” Tiêu Viêm .
      “Đại trưởng lão yên tâm, tuy Hồn tộc mạnh nhưng liên quân cũng ngán bọn chúng, Già Nam học viện chắc chắn bị bọn chúng phá hủy dễ dàng như vậy đâu.” Tiêu Viêm khẽ cười, trấn an bọn họ.
      “Chỉ cần mọi người bình an là tốt rồi.” Tô Thiên lắc đầu, ánh mắt nhìn Tiêu Viêm có phần nhu hòa, vui mừng : “Đứa trẻ năm đó giờ cũng trở thành cường giả chân chính rồi!”
      Ngày đó tới học viện, Tô Thiên cũng chiếu cố rất nhiều, khi ấy Tiêu Viêm cũng chỉ là thiếu niên mang theo cừu hận từ Gia Mã Đế Quốc chạy tới mà thôi.
      Loại tốc độ này, cho dù là cũng chỉ biết cười khổ sợ hãi, dù sao cái danh người trẻ tuổi mạnh nhất đại lục cũng phải giả tạo, tuy nhiên người mạnh nhất đó cũng xuất thân từ học viện, điều này khiến cũng phải đắc ý.
      “Còn Tiêu Viêm ca ca sao?” Huân Nhi cau mày.
      “Ta muốn quay lại thế giới dung nham.” Ánh mắt Tiêu Viêm ngưng lại, trầm giọng . muốn xác định xem rốt cuộc thế giới dung nham có điều gì kỳ quái.
      Nghe thấy Tiêu Viêm muốn xâm nhập thế giới dung nham, đám người Tô Thiên cũng giật mình, bất quá chợt nhớ đến thực lực khủng bố của bèn thanh tĩnh trở lại,tuy nơi đó thần bí khó lường nhưng với thực lực của Tiêu Viêm, việc thoát thân hoàn toàn chút khó khăn.
      Tiêu Viêm lắc đầu, cười : “Yên tâm...”
      Thấy Tiêu Viêm kiên trì như vậy, Huân Nhi cũng thêm gì nữa, chỉ khẽ gật đầu, dặn dò vài điều.
      “Việc này thể chậm trễ, bây giờ ta luôn.”
      Tiêu Viêm vốn là người quyết đoán, nếu đưa ra quyết định liền hành động ngay lập tức.

      Nội viện, tại tầng dưới cùng Thiên Phần Luyện Khí Tháp.
      “Vẫn Lạc Tâm Viêm, ha ha, nhiều năm như vậy nó cũng trưởng thành rất nhiều.” Nhìn ngọn lửa vô hình này, Tiêu Viêm cũng cười lớn, đây chính là thứ năm đó tìm được trong thế giới dung nham, khi đó nó mới chỉ mới hình thành, vậy mà sau hơn mười năm, nó mạnh mẽ hơn rất nhiều.
      “Vật này biết hao phí bao nhiêu tâm huyết của chúng ta...”
      Tô Thiên cũng cười , những năm này, bọn họ phí rất nhiều công sức để nuôi nấng ngọn Vẫn Lạc Tâm Viêm này. Tuy nhiên mọi việc đều đáng giá, Thiên Phần Luyện Khí Tháp ngày hôm nay hiệu quả hơn rất nhiều so với ngày đó, dù sao Vẫn Lạc Tâm Viêm ngày trước thành thục nhưng lại nghe theo điều khiển của bọn , còn bây giờ, do được đào tạo lâu dài nên nó còn kháng cự lại chỉ huy của bọn nữa.
      Nhiều năm như vậy rồi, thế giới dung nham vẫn chỉ có màu đỏ ngầu, nhìn mãi tới điểm tận cùng.
      Tiêu Viêm lơ lửng , nhìn xuống sơn động bên dưới cách đó xa, mỉm cười hồi tưởng lại cuộc sống khổ tu tại nơi này trước đây.
      Nhìn biển dung nham phía dưới, ánh mắt Tiêu Viêm chợt lóe, ngay lập tức Tịnh Liên Hỏa xuất , hóa thành đạo hỏa mang, lướt vào bên trong dung nham làm dậy lên từng đợt sóng.
      Tốc độ của Tiêu Viêm bây giờ nhanh hơn khi xưa vô số lần, chỉ chưa đầy mười phút dung nhập sâu trong dung nham, đồng thời, tốc độ của chậm rất nhiều, bình thản nhìn xung quanh, có thể cảm nhận ràng ít luồng khí tức mịt mờ nhanh chóng tụ về phía .
      “Đây là sinh vật trong dung nham sao?”
      Tiêu Viêm cười nhạt, lòng bàn chân giậm mạnh. Nhất thời, đạo linh hồn ba động mênh mông từ mi tâm tuôn ra dữ dội, trong khoảnh khắc, dung nham xung quanh nổ mạnh, từng đạo thân ảnh núp trong dung nham kêu lên thê lương.
      Ánh mắt Tiêu Viêm nhìn chăm chú những sinh vật như tích dịch (thằn lằn) này, cuối cùng dừng lại ở phía xa, nơi có hai tích dịch nhân toàn thân màu trắng, bọn họ trông to lớn hơn những kẻ khác rất nhiều, mà điều khiến Tiêu Viêm kinh ngạc nhất là hai kẻ này lại có thực lực Bán Thánh.
      “Loài người, đây là nơi an nghỉ của thần, phải là nơi ngươi có thể tới, mau lui ra, nếu thủ hộ giả tỉnh dậy, chắc chắn ngươi bị chôn thây tại đây đó!”
      Tiêu Viêm thầm giật mình, ngờ trong số hai tích dịch nhân màu trắng kia lại có thể tiếng người, tuy rằng có chút trúc trắc, thanh đứt quãng nhưng vẫn có thể hiểu được.
      “Nơi an nghỉ của thần? Thủ hộ giả?”
      Nghe hai từ này, ánh mắt Tiêu Viêm chợt sáng lên.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1615: gian dưới đáy dung nham
      Dịch: Bạch Sầu
      Nơi dung nham nóng chảy, ngọn lửa đỏ bắt đầu khởi động. Tiêu Viêm khoanh tay trước ngực, nhìn những sinh vật kì quái đứng chi chít xung quanh, cười : “ có người thủ hộ, biết vật kia đến tột cùng là cái gì?”
      “Nhân loại kia, hãy cút khỏi đây mau, nếu : Chết!”
      Hai gã người thằn lằn, toàn thân bao phủ lửa trắng, ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, ngữ điệu có phần kém lưu loát chậm rãi truyền ra.
      Hai người vừa mới dứt lời, ánh mắt của đám người thằn lằn ở xung quanh liền lên nét hung tàn, vảy phiến ở thân thể cũng trở nên u ám hơn.
      Tiêu Viêm khuôn mặt bình tĩnh, mảy may biến sắc vì điều đó. Nếu năm đó mà gặp loại trận chiến này e rằng sợ đến mức hồn phi phách tán, bất quá tại khác… Chỉ là hai gã cường giả Bán Thánh, cùng với đám cường giả bất nhập lưu, quả đối với đem lại được nửa điểm kinh sợ.
      “Hôm nay, ta nhất định phải tiến xuống dưới đáy dung nham!”
      Tiêu Viêm khẽ cười tiếng, thân hình bất động, đạo dao động linh hồn nhanh chóng khuếch tán ra từ mi tâm.
      “Ong…ong!”
      Nương theo khuếch tán của linh hồn lực, dung nham trong nhất thời nổi lên sóng gió kịch liệt, tiếng vù vù truyền ra mơ hồ. Ngay sau đó, thân hình đám thằn lằn lửa đột nhiên chấn động, cỗ linh hồn lực đáng sợ phảng phất như thiên uy tuôn ra từ sâu trong linh hồn bọn chúng, làm cho bọn chúng phải run lên cầm cập… Đồng thời, trận hình lập tức bị rối loạn.
      Nhìn thấy màn này, hai gã người thằn lằn toàn thân bao phủ lửa trắng kia cũng liền biến sắc mặt. Song, bọn chưa kịp lên tiếng dòng nham tương ở trước mặt đột nhiên bùng nổ, luồng dao động mênh mông mà có cách nào hình dung, hung hăng bạo tạc lên thân thể hai người.
      “Thình thịch!”
      Làn sóng dung nham lớn mấy nghìn trượng nhanh chóng khếch tán, mà hai gã người thằn lằn kia cũng trực tiếp bị chấn bay, miệng phun ra ngụm máu tươi, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, nhìn về phía Tiêu Viêm.
      “Cút!”
      Tiêu Viêm sắc mặt lạnh lùng, quát lên tiếng như sấm rền, đồng thời cỗ linh hồn lực mênh mông cũng theo tiếng quát đó mà khuếch tán ra cách hung hăng, trực tiếp làm cho biển dung nham rộng cả vạn trượng này phải nổi lên từng trận sóng.
      “Rầm…rầm…rầm!”
      Sóng lay động, vô số người thằn lằn ở xung quanh liền trực tiếp bị đánh bay toàn bộ. Bất quá, Tiêu Viêm cũng biết nặng , mặc dù đẩy lui được đám người thằn lằn đó, nhưng chung quy vẫn chưa từng làm tổn hại đến tính mạng bọn chúng. Dù sao đối với nơi này, cũng quen thuộc cho lắm, vả lại ai mà biết được, sau khi đại khai sát giới có biến cố gì xảy ra?
      Bất kể như thế nào đây có thể là nơi vị cường giả Đấu Đế cuối cùng của Đấu Khí Đại Lục kia lưu giữ lại, cho nên cẩn thận chút cũng có gì sai.
      gian dày đặc dung nham nóng chảy bị Tiêu Viêm chấn đến trời long đất lở, mà khuôn mặt vốn hung ác của đám người thằn lằn cũng được thay thế bằng vẻ kinh hãi. Chúng dần dần thối lui ra phía xa, ánh mắt nhìn về thân ảnh giống như ma thần kia. Loại uy áp linh hồn kinh khủng như vậy làm cho linh hồn bọn chúng phải run rẩy.
      “Tự tiện xông vào thần mộ chi địa, ngươi tất gặp thần khiển!”
      Gã thằn lằn trắng nuốt ngụm máu còn đọng trong miệng xuống, rồi khàn giọng quát.
      Đối với những lời uy hiếp đó, Tiêu Viêm cũng chỉ cười nhạt, trong lòng hơi có chút khẳng định, dưới đáy dung nham này chắc chắn có thứ gì đó tồn tại mà những sinh vật kia gọi là thần mộ chi địa. Rất có thể đấy chính là Đà Xá Cổ Đế động phủ.
      Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Tiêu Viêm liền trở nên nóng bỏng, liềm liếm miệng, nhìn về khoảng dung nham tối đen ở phía trước. Phía cuối gian vô tận kia dường như có vật đáng sợ nào đó chiếm cứ, làm người ta phải sởn tóc gáy.
      “Hi vọng là suy đoán của ta nhầm…!”
      Tiêu Viêm khẽ lẩm bẩm tiếng, rồi thân hình chợt động, hóa thành đạo hỏa mang, nhanh như chớp phóng về phía đáy gian dung nham.
      Nhìn thân ảnh của , đám thằn lằn lửa liền chần chờ lúc, rồi cuối cùng cũng dám xuất thủ ngăn trở. Dưới tình huống như vừa rồi, bọn chúng cũng hiểu, nếu phải do Tiêu Viêm nương tay chỉ sợ bọn chúng chết sạch từ sớm.
      “Nhân loại ngu xuẩn, tự tìm đường chết!”
      Hai gã thằn lằn trắng liếc nhau cái, chợt hừ lạnh tiếng, thân hình vừa động, dung nhập vào trong làn dung nham, nhanh chóng hướng tới phía xa mà lao .
      có những sinh vật lửa cản trở, tốc độ của Tiêm Viêm trở nên tăng vọt. Chỉ có điều, dường như bất luận tốc độ của kinh khủng như thế nào cũng khó có thể chạm tới điểm cuối của gian dung nham. Cả con đường phía trước thủy chung vẫn là những dòng dung nham chập chùng, mông lung.
      Đối với tình huống đó, Tiêu Viêm cũng hơi nhíu mày, bất quá cũng dễ dàng bỏ cuộc. Độ sâu của biển dung nham này vượt xa dự liệu của , khoảng cách như thế quả thực sức của cường giả bình thường thể vượt qua được. Có lẽ... chỉ khi đạt tới cấp độ như lúc này mới có bản lãnh như vậy...
      “Ta cũng tin nơi này có điểm cuối…!” Tiêu Viêm cúi đầu, cười lạnh tiếng, thân hình bay vun vút giống như sao băng. Dọc quãng đường mà qua, vùng chân liền tự động ra, trực tiếp chấn vỡ những dòng dung nham thành hư vô.
      “Rầm…rầm…rầm!”
      đường thế như chẻ tre, gấp rút mà qua. Màu đỏ hồng của dòng dung nham xung quanh biết từ lúc nào biến thành màu đen.
      Mà khi dung nham biến thành màu sắc này, tốc độ của Tiêu Viêm cũng bị giảm xuống ít. Bên trong thứ dung nham này dường như chứa loại nhiệt lượng kì lạ, ngay cả lực tinh lọc của Tịnh Liên Hỏa trong nhất thời cũng thể tinh lọc được dễ dàng.
      Nương theo biến hóa này, Tiêu Viêm ánh mắt liền lóe lên. Song, ngay lúc đó, cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt. Loại dấu hiệu đó đột ngột dâng lên, khiến thân hình của lập tức cứng ngắc lại trong nháy mắt.
      “Hống…!”
      bay với tốc độ cao mà chợt dừng lại, cho nên dòng dung nham xung quanh bị chấn đến mức nổ tung, mà ánh mắt của Tiêu Viêm cũng nhìn thẳng về phía trước. Linh hồn của cảm giác được, nơi này… Tựa hồ đến điểm cuối của gian dung nham, thế nhưng trước mắt vẫn là những dòng dung nham vô tận như cũ.
      Tiêu Viêm ánh mắt ngừng lóe lên quang mang, rồi đột nhiên chậm rãi xòe bàn tay ra, khởi động Tịnh Liên Hỏa, nhàng tiếp xúc với dòng dung nham trước mặt.
      “Ông!”
      Nương theo tiếp xúc của bàn tay Tiêu Viêm, dòng dung nham kia liền trở nên dập dềnh, mà bàn tay của cũng trực tiếp biến mất. Bộ dáng như vậy tựa như chạm vào tầng gian khác.
      “Dưới đáy dung nham này giấu gian khác....?” Nhìn màn này, Tiêu Viêm khỏi hít vào hơi. tại, cũng thừa khả năng để xây dựng nên gian như thế này, nhưng muốn ở dưới đây mà sáng lập chỉ sợ ngay cả những nhân vật như Hồn Thiên Đế và Cổ Nguyên cũng cảm thấy khó khăn.
      “Đà Xá Cổ Đế quả là danh bất hư truyền!”
      Tiêu Viêm cười tiếng, chậm rãi điều tức, ổn định lại nội tâm. Vạn năm qua, có bản lĩnh làm được như vậy, ngoại trừ vị cường giả Đấu Đế duy nhất kia ra, liệu còn có người nào?
      tại, Tiêu Viêm khẳng định được tám phần, Đà Xá Cổ Đế động phủ chính là ở chỗ này!
      Con ngươi khẽ đảo, lộ ra nét cuồng nhiệt, Tiêu Viêm chẳng qua chỉ chần chờ chút, rồi lập tức cắn răng, cước bộ mạnh mẽ bước tới phía trước bước, trực tiếp nhảy vào vùng gian dưới đáy dòng dung nham.
      “Xuy!”
      Nương theo việc Tiêu Viêm bước vào gian thần bí kia, dòng dung nham tràn ngập ở hai bên vốn lay động liền đột nhiên ngừng lại.
      Xuất trong mắt Tiêu Viêm là mảnh gian vô tận, có chút hắc ám và yên tĩnh. Mảnh gian này biết lặng lẽ trải qua bao nhiêu năm tháng, cho nên toàn bộ khu vực cũng tràn ngập loại khí tức tang thương cổ xưa.
      Tiêu Viêm ánh mắt chậm rãi quét qua mảnh gian trước mặt này. Đập vào mắt địa phương trống rỗng, có nửa điểm kì lạ. khẽ nhíu mày, thân hình cẩn thận, từ từ bay về phía trước.
      Tiêu Viêm phi hành ở trong gian trống rỗng này ước chừng mấy phút, sau đó cước bộ của mới ngừng lại lát, ánh mắt chăm chú nhìn về phía xa xôi. Nơi đó, trong mơ hồ có tia sáng lên.
      Nhìn tia sáng đó, Tiêu Viêm chần chừ lúc, rốt cuộc vẫn cắn răng mà bay vút . Nương theo việc dần dần tiếp cận tia sáng cũng nhìn thấy tình hình ở chỗ tia sáng.
      Đó là cánh cửa đá khổng lồ, cao mấy vạn trượng!
      Cánh cửa đá an tĩnh, đứng sừng sững trong gian mờ mịt giống như loại tồn tại vĩnh thế từ thời xa xưa vậy. Đồng thời, từ cánh cửa, cỗ khí tức hoang dã cổ xưa chậm rãi tỏa ra tràn ngập, khiến cho thiên địa trở nên nhộn nhạo.
      Phía trước cánh cửa đá là quảng trường khổng lồ, mà về phần Tiêu Viêm dừng lại ở nơi cách xa cánh cửa đá cổ xưa ấy, ánh mắt ngơ ngác nhìn quang cảnh kì dị của mảnh gian hắc ám này. Trong lúc nhất thời, thốt được ra lời nào.
      Đứng trước cánh cửa đá khổng lồ, Tiêu Viêm khác gì con kiến hôi, nội tâm tự chủ được mà trào dâng loại cảm giác kính sợ. Bất quá, ngay sau đó, chợt phát , nội tâm còn có chút cảnh giác, tuy chỉ là cái cửa bằng đá nhưng ngay cả cũng thể kìm nén được tâm trạng. Chỗ này quả là quỷ dị khó lường.
      Ánh mắt Tiêu Viêm lướt lên cánh cửa đá, cuối cùng dừng tại đỉnh chóp của nó, nơi đó có khắc bốn chữ cổ xưa. Khi tầm mắt của nhìn thấy bốn chữ này, con ngươi chợt co rút mãnh liệt, đồng thời trái tim cũng nhảy lên kịch liệt.
      “Cổ Đế động phủ!”
      Nét chữ cổ xưa cũng quá mức hoa lệ, song ở bên trong nét chữ nhìn bình thường đó lại là loại khí thế quân lâm thiên địa, uy nghiêm vô tận.
      “Rốt cuộc cũng tìm được ngươi…!” Nhìn bốn nét chữ cổ xưa, khóe miệng Tiêu Viêm khẽ nở nụ cười.
      Song, nụ cười khóe miệng cũng kéo dài được lâu, nội tâm Tiêu Viêm đột nhiên truyền ra cảm giác rùng mình. Cái loại cảm giác này giống như có thứ gì đó nhìn chằm chằm vào .
      Cảm giác như vậy làm cho sắc mặt Tiêu Viêm dần dần trở nên ngưng trọng, ánh mắt quét ra bốn phía nhưng cũng phát được bất cứ việc gì. lát sau, đột nhiên nhíu mày, chậm rãi cúi đầu, đồng thời đầu ngón tay búng ra ngọn lửa!
      Ánh lửa lập tức làm gian hắc ám trở nên sáng bừng, song ánh mắt Tiêu Viêm vào giờ khắc này căng cứng lại, ngơ ngác nhìn gian dưới chân, máu nóng trong người cũng trở nên đông đặc.
      “Đây là…?”
      Trong gian yên tĩnh, da đầu Tiêu Viêm khẽ nhói lên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :