Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1587: Mất ngọc
      Dịch: kentus - Biên: Blue
      Hồng mang tựa như lưu tinh xẹt ngang qua bầu trời, ánh sáng rực rỡ đó hấp dẫn vô số ánh mắt, uy áp của nó đánh sâu vào tinh thần từng người.
      Tiêu Viêm phản ứng rất nhanh, ngay khi hồng mang xé rách đạo phòng ngự năng lượng chạy ra, hai cánh sau lưng bỗng nhiên chấn động lao tới, bàn tay xòe ra, luồng hấp lực làm cho tốc độ hồng mang chậm lại rất nhiều.
      "Hừ."
      Ngay khi Tiêu Viêm động thủ chặn đường hồng mang, tiếng hừ lạnh từ trời truyền xuống, cùng lúc đó, cảm giác nguy hiểm ra trong lòng Tiêu Viêm.
      "Ầm !"
      Ánh sáng bầu trời đột ngột ảm đạm xuống, ngay sau đó gian xung quanh Tiêu Viêm nổ tung rồi tan rã nhanh chóng, bàn tay từ trong gian thò ra nhắm hướng Tiêu Viêm, bên trong lòng bàn tay chứa lực lượng hủy diệt cuồng bạo coi như là Hủy Diệt Hỏa Liên của Tiêu Viêm cũng thể sánh kịp.
      "Hồn Thiên Đế."
      Uy áp đáng sợ như thế hiển nhiên chỉ có người đủ khả năng tạo ra, chính là cái tên giao chiến với Cổ Nguyên, ngờ vẫn còn dư lực quấy rầy bên này.
      "Lui."
      Đối mặt với cái bàn tay to lớn kia, Tiêu Viêm trực tiếp lùi lại, biết thực lực của mình có khả năng chống lại Hồn Thiên Đế. Thậm chí ngăn cản trong giây lát cũng nổi. Cường giả đứng đỉnh Đấu Khí Đại Lục phải là hư danh, bất kỳ người nào cũng có khả năng lật tay làm mưa, úp tay lấp biển.
      Tốc độ Tiêu Viêm chậm, nhưng chưởng ấn lại càng nhanh hơn, trực tiếp phá vỡ gian chụp xuống đỉnh đầu . Nhưng ngay lúc đó gian quanh thân Tiêu Viêm bất chợt rung chuyển kịch liệt, lại là cự chưởng phá ra hung hăng va chạm với chưởng ấn kia.
      "Ầm !"
      Lực lượng hủy diệt cuồng bạo lập tức dâng trào, Tiêu Viêm cảm nhận cơn gió lốc kia chứa lực lượng đáng sợ, sắc mặt kịch biến nhanh chóng lùi lại vì sợ bị liên lụy vào thân.
      "Hồn Thiên Đế, ngươi muốn chiến tranh, Cổ tộc chúng ta theo ngươi đến cùng." Cổ Nguyên tức giận quát lớn.
      "Ha ha, Tiêu tộc năm đó mạnh mẽ chừng nào cũng bị Hồn tộc ta tiêu diệt , ngươi bây giờ hối hận muộn."
      bầu trời, Hồn Thiên Đế cười nhạt đáp lời, trong lúc thanh vừa dứt, gian hư vô đột nhiên nứt ra hình thành khe hở, năng lượng dao động từ trong đó gào thét lao ra, từng cổ khí tức lãnh quét ngang lòng người.
      "Đại quân của Hồn tộc xuất động?"
      Cảm nhận được khí tức từ trong khe nứt gian kia tuôn ra, sắc mặt Tiêu Viêm cũng phải biến đổi.
      Khe nứt từ từ mở rộng, cuối cùng hóa thành hắc ấn khổng lồ kích thước bao phủ mấy vạn trượng, ảnh đen tuyền mơ hồ che lấp cả tòa sơn mạch.
      "Khải trận."
      Tất cả cường giả Cổ tộ lập tức ngưng trọng, quả nhiên ngoài dự liệu, Hồn tộc còn có chuẩn bị chu toàn. Cũng may cường giả Cổ tộc sớm chờ lệnh, lập tức hét lớn cùng nhau phóng thẳng lên trời.
      "Uỳnh uỳnh bằm xèng ~!"
      Quang mang bao phủ khắp núi đồi đột ngột phát sáng chói lòa, năng lượng mênh mông ngưng tụ thành cột sáng rực rỡ, bề mặt giống như tấm gượng do năng lượng tạo thành, vững chắc đối kháng với hắc ấn ở trời cao.
      "Hủy Diệt Ấn."
      Theo sau thanh lạnh lẽo phát ra, đạo hắc ấn kia từ trời giáng xuống. Nếu như bị đánh trúng sợ rằng cả khu vực hàng vạn trượng bị hủy diệt triệt để.
      "Cổ Đế Kính."
      Tất cả cường giả Cổ tộc giờ phút cực kỳ gấp gáp, gầm lên tiếng vang vọng thiên địa, cổ kính bộc phát ánh sáng chói lòa cuối cùng va chạm với luồng năng lượng đen thùi lùi kia.
      "Ầm ầm !"
      Trời đất như sụp đổ, núi non run rẩy ngừng, làn sóng xung kích điên cuồng chấn động lan tràn ra bốn phương tám hướng. Mặc dù gian Cổ giới vô cùng chắc chắn nhưng cũng bị năng lượng cuồng bạo này phá vỡ nứt nẻ tùm lum.
      Phong ba từ từ yên ắng lại, năng lượng chậm rãi tan vào gian, hai luồng năng lượng kinh khủng kia hoàn toàn triệt tiêu lẫn nhau.
      "Phốc phốc !"
      Cổ kính tan vỡ, phần lớn cường giả Cổ tộc há mồm phun ra ngụm máu tươi, vết nứt gian nơi đạo hắc ấn hình thành cũng truyền đến tiếng kêu rên bi thảm. Hiển nhiên chiêu lúc nãy là lực lượng cường giả hai tộc liều chết thi triển, vì thế tạo thành tổn thất .
      Ở trong vòng chiến bên dưới bị tình thế bất ngờ nảy sinh làm ngừng lại, Cổ tộc tam tiên cùng với Hồn tộc tứ ma thánh sợ hãi bay lùi về phía sau. Nếu bị cái khe nứt gian hút vào trong, mặc dù thực lực của bọn cao cường cũng phải lành ít dữ nhiều. Lúc này chỉ có Hồn Thiên Đế, Cổ Nguyên cùng với Hư Vô Thôn Viêm là có khả năng bình thản đón đỡ năng lượng cuồng bạo hoành hành bầu trời.
      Tiêu Viêm trốn ở trong đại trận nhìn lên trời, toàn tộc liều mạng phát động kích có thể so sánh với Cửu tinh Đấu Thánh rồi. Có đôi lúc số lượng tụ tập lại đầy đủ kéo theo chất biến.
      "Cổ Ngọc đâu?"
      Tiêu Viêm đột nhiên kinh hãi quay đầu sang phương hướng khác, nơi đó luồng hồng mang mờ nhạt như như
      Đó là vị trí Tiêu Viêm nhìn thấy Cổ Ngọc lúc trước, Hư Vô Thôn Viêm vốn dây dưa với hai vị tộc trưởng Viêm Lôi bỗng nhiên lùi lại, phương hướng chính là nơi Cổ Ngọc rơi xuống.
      "Ngăn lại, muốn đoạt Cổ Ngọc."
      Nhìn thấy màn này, sắc mặt Tiêu Viêm biến đổi vội vàng quát lớn.
      Lôi Doanh và Viêm cũng giật mình, vội vã lướt theo.
      "Lôi Kiếp Chưởng."
      "Vẫn Hỏa Huyền Chỉ."
      Trong lúc thân hình lướt tới, hai người cùng lúc phát động thế công ác liệt nhất, lôi quang và hỏa mang xuyên phá hư , bắn thẳng về phía Hư Vô Thôn Viêm.
      "Hừ !"
      Hư Vô Thôn Viêm hề có ý định tránh né, thân thể chấn động tạo ra vô số lỗ đen che chắn xung quanh người.
      "Rầm rầm rầm !"
      Thế công ào ạt lao tới, vô số lỗ đen tạo thành vòng xoáy ngừng nổ tung rồi biến mất. Tuy rằng chúng thành công kìm hãm tốc độ tấn công của đối phương, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, đến khi lỗ đen tan vỡ sạch chưởng ấn lôi quang và đạo hỏa chỉ lập tức công kích vào lưng Hư Vô Thôn Viêm. Lực lượng đáng sợ trực tiếp phá hủy Hắc Viêm bao quanh cơ thể .
      Hư Vô Thôn Viêm bị hai người Lôi Doanh và Viêm Tẫn dốc toàn lực đánh kích cũng nhịn được lảo đảo thân thể mấy vòng, Hắc Viêm trở nên hư ảo ảm đạm vô cùng. Nhưng dựa vào cổ lực đẩy này tiếp tục bay lùi về phía hồng mang, sau đó nuốt miếng Cổ Ngọc vào trong miệng.
      Cổ Ngọc tới tay, Hư Vô Thôn Viêm lập tức cười to sung sướng, Hồn tộc tứ ma thánh nhanh chóng lướt đến bảo vệ chung quanh, ánh mắt tập trung vào Lôi Doanh cùng với Viêm Tẫn.
      "Hắc hắc, đánh sướng ? Yên tâm, chưởng ngày hôm nay bổn tọa đòi lại gấp mấy lần ." Sắc mặt Hư Vô Thôn Viêm hàn nhìn qua Lôi Doanh và Viêm Tẫn, cười rú lên quái dị.
      Khuôn mặt Lôi Doanh và Viêm Tẫn vô cùng khó coi, nghĩ tới hai người liên thủ vẫn thể ngăn cản Hư Vô Thôn Viêm, ngược lại để cho cướp mất Cổ Ngọc.
      "."
      Hư Vô Thôn Viêm cần phải lưu lại nữa, thân hình khẽ động di chuyển tới kẽ nứt gian kia.
      "Lưu lại cho ta."
      Nhìn thấy Hư Vô Thôn Viêm dự định rút lui, gian bên cạnh bất chợt chấn động kịch liệt. Cổ Nguyên ra nhưng chưa kịp xuất thủ Hồn Thiên Đế cản lại. Lật tay cái kìm hãm thế công của Cổ Nguyên, sau đó nhàng lùi lại phóng thẳng về phía kẽ nứt gian. Trong lúc đó, đạo hắc ấn khổng lồ kia lại bắt đầu thành hình.
      Cổ Nguyên thấy thế đành phải ngừng lại, ra lệnh cho các cường giả Cổ tộc, bọn họ dùng nhau ngưng tụ lực lượng tạo thành cổ kính nhằm ngăn cản Hồn tộc công kích.
      "Cổ Nguyên, ta rồi, ở thời điểm Tiêu tộc bị hủy diệt, Cổ tộc các ngươi mất chống lại Hồn tộc." Hồn Thiên Đế mỉm cười với Cổ Nguyên.
      "Đà Xá Cổ Đế động phủ, tóm lại là phải nằm trong tay Hồn tộc rồi. Cổ Nguyên, ta tiến vào cánh giới cao thâm kia, tin tưởng ta ."
      "Cổ Ngọc có tám miếng, mặc dù ngươi đoạt được miếng của Cổ tộc cũng chỉ có năm miếng mà thôi, cần phải đắc ý như vậy." Lôi Doanh lạnh giọng quát.
      " sao?" Nghe vậy, Hồn Thiên Đế tự dưng nở nụ cười cổ quái, mở miệng : "Tộc trưởng Lôi tộc Viêm tộc rời , ngươi cho rằng ta bỏ qua cơ hội này sao?"
      "Cái gì?" Lôi Doanh và Viêm Tẫn đồng thời run rẩy kinh hãi, sắc mặt cực kỳ nặng nề. Chẳng lẽ Hồn tộc cùng lúc nhắm tới Viêm tộc và Lôi tộc?
      Hồn Thiên Đế cười nhạt tiếng, đám người Hư Vô Thôn Viêm chậm rãi tiến vào kẽ nứt gian. Bởi vì có đạo hắc ấn kia uy hiếp nên ngay cả Cổ Nguyên cũng dám ra tay ngăn cản.
      "Đúng rồi…"
      Ngay khi thân hình sắp biến mất vào trong khe nứt gian, ánh mắt Hồn Thiên Đế đột nhiên chuyển sang Tiêu Viêm.
      "Ngươi chính là Tiêu Viêm? Cổ Ngọc của Tiêu tộc có lẽ nằm trong tay ngươi. Ờ, nửa tháng sau nếu muốn cứu phụ thân của ngươi cầm Cổ Ngọc tới trao đổi."
      Đợi đến lúc thân ảnh Hồn Thiên Đế biến mất, đạo hắc ấn khổng lồ ở bầu trời cũng từ từ tản .

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1588: Thương nghị
      Dịch: kentus - Biên: Blue
      Khi nhìn thấy kẽ nứt gian chậm rãi khép lại, người của Cổ tộc rải đầy sơn mạch nhưng khí lại cực kỳ yên tĩnh, cường giả Cổ tộc mặt mày tái nhợt thẫn thờ nhìn lên. Tuy Cổ tộc bị Hồn tộc đánh tan như Linh tộc, nhưng bọn vẫn bị đoạt mất Cổ Ngọc, từ góc độ nào đó lần giao phong này với Hồn tộc xem như Cổ tộc chịu thiệt thòi rất lớn.
      Quầng sáng bảo hộ sơn mạch dần dần thu liễm, cuối cùng tiêu tán thành vô hình, lần này may mà bọn họ chỉ huy thoả đáng mới bị thương tổn quá lớn. cách khác, tuy Cổ tộc thua trận này nhưng vẫn còn có cơ hội tụ tập lực lượng phục thù trong tương lai.
      Tiêu Viêm nắm chặt quả đấm đứng mãi chỗ nên lời, Hồn tộc suy nghĩ quả là chu đáo, ngờ lại ép buộc dùng Cổ Ngọc trao đổi phụ thân.
      "Nửa tháng sau !"
      Tiêu Viêm tự mình lẩm bẩm, hàn ý trong mắt bắt đầu khởi động.
      bầu trời, sắc mặt Cổ Nguyên thoáng cái trầm biết suy nghĩ gì, cũng chuyện. Ở sau lưng là Cổ tộc tam tiên cũng thở dài buồn bã. Hồn tộc những năm này quả nhiên là che giấu thực lực, ai có thể ngờ được cái tên Hư Vô Thôn Viêm kia chỉ có thương thế khỏi hẳn, lại còn tiến vào cảnh giới Cửu tinh Đấu Thánh, hôm nay nếu nhờ hai người Lôi Doanh và Viêm Tẫn xuất thủ hỗ trợ, sợ rằng bọn họ còn bại thê thảm hơn nhiều.
      góc khác, giới chỉ ngón tay Lôi Doanh và Viêm Tẫn đột nhiên phát sáng, đợt chấn động chứa lực lượng linh hồn truyền vào trong đầu hai người, sau khi nhận được tin tức này, sắc mặt hai người lập tức xám như tro tàn.
      "Lôi tộc Cổ Ngọc bị đoạt mất.”
      "Viêm tộc cũng thế."
      Nghe thấy hai người câu này, Cổ tộc tam tiên lại càng kinh hãi, Hồn Thiên Đế dối, trong lúc xuất thủ với Cổ tộc ngờ lại còn dư lực tấn công Viêm Lôi nhị tộc.
      "Cổ Ngọc của hai tộc đều được cất giữ trong địa phương canh giữ sâm nghiêm nhất, Hồn tộc xâm phạm Cổ tộc quy mô lớn tại sao còn khả năng tấn công bên đó?" Cổ Nguyên nhịn được mở miệng .
      "Tin tức truyền về trong tộc cũng có được vị trưởng lão đột nhiên làm phản, lấy trộm Cổ Ngọc rồi lẩn trốn, sau đó bị cường giả Hồn tộc dẫn ." Lôi Doanh giận dữ khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ, nghĩ tới tình này cũng xuất ở trong Lôi tộc.
      "Chúng ta đều coi thường Hồn tộc rồi." Viêm Tẫn , Hồn tộc chỗ bày ra thực lực khiến cho cũng phải sợ hãi thôi.
      " tình đến tình trạng này còn bất kỳ đường lui nào nữa rồi, thủ đoạn của Hồn tộc hiển nhiên cho chúng ta có cơ hội lật ngược tình thế." Cổ Nguyên dần dần lấy lại bình tĩnh, phất tay ra hiệu cho Cổ Đạo thu thập cục diện, sau đó quay người vào trong đại điện lao , đồng thời vọng lại: "Tiêu Viêm, ngươi vào đây."
      Tiêu Viêm đè nén nội tâm bốc lửa, nhanh chóng theo mấy người vào trong điện, phía sau là Huân Nhi ngập ngừng bước theo.
      Tất cả mọi người còn lại đều lâm vào trầm mặc, trong lúc mơ hồ bọn cảm giác được những ngày yên bình trước kia rời xa.
      Trong đại điện, mọi người phân vị trí ngồi xuống, tình lúc trước khiến cho bầu khí cực kỳ nặng nề.
      "Các vị, ở thời điểm khó khăn này cần nhảm làm gì. Chắc chắn các vị hiểu thủ đoạn của Hồn tộc, trước giờ ta chưa từng khinh thường Hồn tộc, nhưng vẫn thể tra thực lực của bọn họ. Vì thế Hồn tộc mới lặng lẽ phát triển đến ngày nay."
      Cổ Nguyên thở dài hơi rồi : "Có lẽ Hồn Thiên Đế sai, ở thời điểm Tiêu tộc và Hồn tộc đại chiến, nếu như ta có thể cường ngạnh hơn cục diện giống như bây giờ."
      Tiêu Viêm giữ vững im lặng, chuyện năm đó cũng hiểu , bởi vậy có tư thêm vào. Viễn cổ bát tộc vốn tin tưởng lẫn nhau, tranh đấu phát sinh ít. Cho nên trong các tộc thể nào lên tiếng chỉ trích đối phương thấy chết mà cứu, từ đó Tiêu tộc mới bị hủy diệt tạo thành kết quả như tại.
      "Hồn tộc hôm nay bày ra thực lực vượt qua Cổ tộc, bây giờ toàn bộ Đấu Khí Đại Lục sợ rằng có bất kỳ thế lực nào mạnh hơn. Đương nhiên, nếu như muốn tiêu diệt Cổ tộc chúng ta Hồn tộc cũng phải trả giá lớn lớn." Cổ Nguyên sắc mặt ngưng trọng , hôm nay đại chiến trận coi như là hai tộc giao thủ thử dò xét mà thôi. Đại quân Hồn tộc chưa xuất chiến đấu, chỉ đứng bên kia kẽ nứt gian để phát động công kích, tại khó giải quyết nhất là Hồn Thiên Đế cùng với Hư Vô Thôn Viêm.
      Người kia năm đó bị trọng thương, ai ngờ tới, chỉ chữa khỏi thương thế, lại còn trực tiếp bước chân vào Cửu tinh Đấu Thánh. Vì thế phá vỡ thế cân bằng giữa song phương. Cổ Nguyên và Hồn Thiên Đế trước giờ xem như thực lực ngang nhau, nếu phải là chiến đấu sinh tử rất khó phân biệt ràng. Nhưng bây giờ có thêm gã Hư Vô Thôn Viêm tình thế hoàn toàn khác hẳn. Bởi vậy nhất định phải tìm liên minh để đối kháng Hồn tộc.
      "Hư Vô Thôn Viêm từng cắn nuốt vị Linh vương, bởi vậy có được năng lực của Linh tộc. Ở trong mắt Hồn tộc , các viễn cổ chủng tộc như chúng ta chính là nguồn suối nuôi dưỡng huyết mạch cho bọn . Có lẽ các vị thích nghe nhưng lời như vậy nhưng đó là , vì thế tiêu diệt Hồn tộc là biện pháp duy nhất."
      đến đây, trong đại điện đột nhiên dâng trào sát ý lạnh lẽo.
      "Cổ Nguyên tộc trưởng có ý tạo thành liên minh cùng nhau đối kháng Hồn tộc?" Lôi Doanh .
      "Ngoại trừ việc đó còn phương pháp nào khác, hôm nay Hồn tộc bày ra thực lực quá mạnh. Hơn nữa, ai biết những thứ này là át chủ bài của bọn chưa, bộ tộc quỷ dị này luôn luôn hư ảo khiến cho người ta sợ hãi." Cổ Nguyên chậm rãi .
      Lôi Doanh và Viêm Tẫn im lặng , nếu là như vậy đối với hai tộc tuyệt đối là trận tai nạn. Bọn muốn để cho tộc của mình biến thành năng lượng nuôi dưỡng Hồn tộc.
      "Liên thủ có thể thực , hôm nay Hồn tộc có bảy khối ngọc, nếu lại để cho bọn họ đoạt được khối Cổ Ngọc cuối cùng, vậy động phủ Đà Xá Cổ Đế bị bọn chiếm lấy. Hơn nữa động phủ truyền thuyết kia nghe giấu bí mật tiến vào cảnh giới Đấu Đế. Hồn Thiên Đế mà lấy được có lẽ chúng ta hoàn toàn diệt vong trong tay ." Viêm Tẫn : "Khi đó Hồn tộc có thể khống chế cả khối đại lục này rồi."
      Mọi người im lặng , nếu như Hồn Thiên Đế đạt tới cảnh giới đó, vậy bọn mất khả năng chống cự.
      Đối diện với vị Đấu Đế, mặc dù là chủng tộc viễn cổ cũng thể chịu nổi kích.
      Đến lúc đó chỉ cần lật tay là có thể dễ dàng dọn sạch các tộc.
      " khối Cổ Ngọc cuối cùng nằm ở người Tiêu Viêm?" Ánh mắt của mọi người đột nhiên chuyển sang Tiêu Viêm, lúc trước Hồn Thiên Đế rời nhắn gửi quá ràng rồi.
      Tiêu Viêm nhíu mày, hạ giọng : "Ta nhất định phải cứu phụ thân."
      Thanh Tiêu Viêm vang dội nhưng ý chí kiên định thể nào dao động.
      "Nếu để Hồn Thiên Đế mở ra Đà Xá Cổ Đế động phủ, có lẽ ngươi biết hậu quả rồi đấy." Viêm Tẫn trầm giọng .
      Tiêu Viêm trầm mặc suy nghĩ, sau đó chậm rãi lắc đầu, khối Cổ Ngọc cuối cùng này nhất định phải dùng để cứu người. Phụ thân bị Hồn tộc bắt giữ mấy chục năm, mỗi khi nghĩ đến chuyện này là tim như bị đao cắt. biết Cổ Ngọc chính là tấm bù bảo vệ tính mạng phụ thân, nếu phải là vì Cổ Ngọc nằm trong tay , sợ rằng phụ thân sớm bị hạ độc thủ rồi.
      Ánh mắt Cổ Nguyên nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, lát sau đành phải cười khổ lắc đầu. Bây giờ Tiêu Viêm còn là người lạc lõng như trước nữa. Thực lực tại của hoàn toàn đáng giá mọi người coi trọng, hơn nữa sau lưng là thế lực liên minh Thiên phủ hề thua kém. Ba tộc còn lại muốn đối kháng Hồn tộc dựa vào liên minh Thiên phủ hỗ trợ càng tốt hơn. Bởi vậy bọn họ thể nào ra tay cưỡng đoạt Cổ Ngọc.
      "Các vị nhanh chóng triệu tập nhân thủ , nửa tháng sau liên hợp đại quân đánh tới Hồn tộc, bất cứ giá nào cũng phải đoạt lại Cổ Ngọc." Cổ Nguyên .
      Nghe vậy, Lôi Doanh và Viêm Tẫn đồng thời chấn động thân thể, như vậy nửa tháng sau chính thức khai chiến với Hồn tộc?
      Tiêu Viêm hơi giật mình, bất chợt có bàn tay mịn màng mềm mại mơn mởn mò tới nắm lấy tay , nghiêng đầu nhìn thoáng qua Huân Nhi ngồi bên cạnh, đột nhiên với Cổ Nguyên: "Cổ bá phụ, biết người có phương pháp gì làm cho tổ tiên Tiêu Huyền phục sinh từ trong Thiên Mộ ?"
      Hai chữ Tiêu Huyền vừa ra khỏi miệng, đám người trong đại điện đồng thời rùng mình cái. Mặc dù mấy ngàn năm trôi qua nhưng bọn thể nào quên được, người kia thiếu chút nữa có thể đẩy Hồn Thiên Đế vào tử lộ.
      "Tiêu Huyền ở trong Thiên Mộ, từ góc độ nào đó chỉ là chút tàn hồn. Bởi vì Thiên Mộ hình thành loại năng lượng kỳ lạ mới lưu giữ được ngàn năm. Nhưng phục sinh … là khả năng lớn." Cổ Nguyên thở dài hơi, nếu như có thể phục sinh Tiêu Huyền, vậy cái tên Hồn Thiên Đế kia hoàn toàn có thể giải quyết triệt để.
      Thần sắc Tiêu Viêm lộ vẻ thất vọng, trầm mặc chốc lát đột nhiên hỏi: "Ta muốn tiến vào Thiên Mộ lần nữa, biết Cổ bá phụ có biện pháp ?"
      Cổ Nguyên khẽ giật mình, chần chờ lát rồi gật đầu.
      "Nếu ngươi muốn ta đưa ngươi vào trong đó, ngươi cứ thử hồi sinh Tiêu Huyền xem sao, mặc dù hy vọng cũng lớn…”

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1589: Lại vào Thiên Mộ
      Dịch: kentus - Biên: Blue
      dãy sơn mạch Cổ tộc, mấy thân ảnh lơ lửng giữa trung nhìn vào gian hư vô, ánh mắt bọn họ có chút phức tạp nên lời.
      "Tiêu Viêm, Thiên Mộ hai mươi năm mới mở ra lần, trước kia các ngươi tiến vào lần cách đây bao lâu." Cổ Nguyên chậm rãi : "Nhưng ta cưỡng ép mở ra khe hở tiến vào Thiên Mộ. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, được ở trong đó quá thời gianmột năm, nếu bị Thiên Mộ bài xích."
      "Làm phiền Cổ bá phụ rồi."
      Tiêu Viêm gật đầu đồng ý, thời gian ngày bên trong Thiên Mộ tương đương với năm ngày ở bên ngoài. Ở trong đó năm, tương đương với hai tháng bên ngoài, Hồn tộc chỉ cho nửa tháng mà thôi, tự nhiên có khả năng lưu lại trong Thiên Mộ quá lâu.
      "Ngươi xác định cần người khác cùng ?" Cổ Nguyên dò hỏi lần nữa.
      Tiêu Viêm cười cười lắc đầu, dựa vào thực lực bây giờ của ở trong Thiên Mộ còn bao nhiêu nguy hiểm, có lẽ chỉ ngoại trừ Tiêu Huyền ra.
      Nhìn thấy Tiêu Viêm kiên trì, Cổ Nguyên cũng nhiều lời, khống chế năng lượng thiên địa ngưng tụ lại chung quanh. Ngay sau đó, gian hư vô đột nhiên nổi lên sóng gió, khe hở đen kịt từ từ mở rộng ra, bên trong đó tràn ra khí tức cổ xưa và hoang liêu giá lạnh.
      "Tiêu Viêm, vào ."
      Cổ Nguyên trầm giọng quát.
      "Được."
      Tiêu Viêm gật đầu, đưa tay sờ ngực Huân Nhi bên cạnh phát. Sau đó thân hình khẽ động hóa thành đạo lưu quang trực tiếp bay vào trong khe nứt kia.
      Nhìn thấy Tiêu Viêm biến mất vào trong khe nứt gian, Cổ Nguyên thu tay lại, kẽ nứt đen thui kia từ từ tiêu tán. nhìn thoáng qua Huân Nhi có vẻ lo lắng bất an, cười : "Yên tâm , có việc gì đâu."
      Huân Nhi khẽ gật đầu lời.
      “Nhớ đấy, dám cả gan bốp bà, đợi mày về bà bốp lại cả vốn lẫn lời.”
      gian trong Thiên Mộ sương mù mịt mờ mênh mông man mác.
      Bất chợt có thân ảnh ra, dõi mắt quan sát hoàn cảnh vốn quen thuộc. nhịn được than tiếng, trước đó lần thứ nhất vào đây chỉ mới là gã Đấu Tôn, nhưng bây giờ đứng ở cấp độ đỉnh phong đại lục rồi.
      Ánh mắt Tiêu Viêm quét mắt nhìn bốn phía, lực lượng linh hồn mênh mông lan tràn ra thăm dò động tĩnh, cốt cánh sau lưng chấn động bay sâu vào trong Thiên Mộ. Năm đó tương đối sợ hãi nguy hiểm đến từ gian trong Thiên Mộ, nhưng tại còn bị uy hiếp gì nữa.
      Bên trong Thiên Mộ tràn ngập năng lượng thể, trong đó có ít tồn tại mạnh mẽ. Nhưng khi cảm ứng được ở ra uy áp khủng bố, cả đám tự giác lùi lại nhường đường, trơ mắt nhìn thân ảnh kia bay xa.
      Dùng tốc độ tại của Tiêu Viêm lộ trình rút ngắn lại chỉ còn canh giờ và tiến vào phạm vi tận cùng Thiên Mộ. Nếu là trước kia phải mất mấy tháng mới tới nơi.
      Chỗ sâu trong Thiên Mộ có khu vực loạn thạch, bóng người mặc khôi giáp màu đỏ máu xếp bằng ngồi cột đá, bên cạnh thanh Huyết Đao nồng đậm huyết tinh. Chung quanh loạn thạch có vô số năng lượng thể tồn tại, nhưng bọn dám quấy nhiễu vị cường giả yên tỉnh đả tọa kia.
      "Xùy xùy xịt xịt xịt~~!."
      Bất chợt bầu trời vang lên tiếng xé gió dồn dập, cả khu vực này có ít năng lượng thể thực lực cửu chuyển Đấu Tôn đỉnh phong đồng thời dõi mắt nhìn lên. Nơi này là khu vực Huyết Đao Thánh giả, ngày bình thường ai dám làm càn như thế?
      Khi những năng lượng thể này mắt lộ hung mang, bóng người mặc khôi giáp đỏ máu kia cũng mở mắt ra, nhíu mày nhìn tới phương hướng thanh truyền đến, hừ lạnh tiếng Huyết Đao bên cạnh tự động bay ra, hóa thành dãy máu đỏ mơ hồ.
      "Xùy xùy xẹt xẹt xẹt ~~ !"
      Sau khi dãy máu đỏ rực kia tiến vào màn sương mù lập tức bị bắn ngược trở về, chỉ nghe keng tiếng, Huyết Đao cắm vào trong cột đá sâu tận chuôi.
      "Ha ha, Huyết Đao Thánh giả, nhiều năm thấy ngược lại vẫn uy phong giảm nha?"
      Sắc mặt Huyết Đao Thánh hơi biến hóa nghi ngờ, thanh cười đùa kia đột nhiên ngừng lại, thân ảnh gầy như xì ke thiếu thuốc ra giữa hư , khuôn mặt quen thuộc đó khiến cho Huyết Đao Thánh giả sững sờ ngây người.
      “Là nhân loại? Mụ nội nó, cái mùi máu thịt thơm lừng này, ngon vãi chày."
      Những năng lượng thể ở chung quanh vừa thấy thân ảnh này lập tức lộ vẻ tham lam, ít tên gan lớn còn vụng trộm tiến lên.
      "Ngươi là Tiêu tộc tiểu tử năm đó?" Huyết Đao Thánh giả đột nhiên trợn mắt hét lớn, mặt đầy nét kinh ngạc. Năm đó Tiêu Viêm chỉ là thằng nhãi có thực lực Đấu Tôn mà thôi, hoàn toàn có năng lực chống cự. ngờ hôm nay gặp lại lần nữa cảm giác nguy hiểm từ áp xuống nặng nề. Cảm giác này cho biết thực lực Tiêu Viêm vượt xa mình.
      "Lăn xuống hết , Tiêu tộc thiếu gia mà các ngươi dám đụng sao?"
      Trải qua kinh ngạc hồi, Huyết Đao Thánh giả nhìn thấy có mấy tên ngu ngốc mò lại gần Tiêu Viêm, lập tức vung tay áo lên trực tiếp đánh bay đám năng lượng thể mất dạy biết điều. Rồi vội vàng đứng dậy ân cần với Tiêu Viêm: "Chắc là tiểu huynh đệ là tới tìm Tiêu Huyền đại nhân? Ha ha, con đường tiếp theo có ít gia hỏa khó giải quyết, hay là để ta dẫn đường khỏi làm tốn thời gian của huynh đệ, ô kê gút gút?"
      "Ha ha, yes, it’s very gút, tks you, I love you, gút guy.” Tiêu Viêm cười cười đồng ý, cũng có ý cự tuyệt Huyết Đao Thánh giả. Dù sao vẫn cảm ứng được chỗ sâu bên kia có ít nhân vật mạnh mẽ tồn tại, tuy là sợ nhưng muốn lãng phí thời gian với nhưng tên đó.
      "Hắc hắc, no prồ bờ lờm, tiểu huynh đệ chính là hậu bối của Tiêu Huyền đại nhân. Ở bên trong Thiên Mộ này, tên nào dám xuất thủ đánh ngươi chỉ có con đường chết." Huyết Đao Thánh giả cười cười, sau đó tranh thủ thời gian xách đao trước mở đường. Tiêu Viêm nhanh chóng bay theo sau.
      Sâu trong Thiên Mộ có ít năng lượng thể thực lực ngang với Đấu Thánh cường giả, những tồn tại này nếu có ý định bu vào hút máu Tiêu Viêm đều bị Huyết Đao Thánh giả phóng dao càn quét, đường chim bay thú tán hề có chút trở ngại.
      "Thằng khốn đó là hậu bối Tiêu Huyền đại nhân, mụ nội nó, chơi mà tìm bảo kê kèm."
      Những tên kia dù gì cũng là tồn tại tương đương với bá chủ phương, ngờ cả đám quay đầu chạy trốn lại còn nhanh hơn cả Vi Tiểu Bảo. tại những năng lượng thể còn sinh tồn ở trong Thiên Mộ đều là quái thành tinh, bọn hiểu rất ai mới là chúa tể ở trong Thiên Mộ.
      Nhờ có Huyết Đao Thánh giả dẫn đường , Tiêu Viêm cực kỳ thong dong tiêu sái tiến vào điểm cuối Thiên Mộ, mảnh bình nguyên hoang vu, lại nhìn thấy ngôi mộ cổ xưa.
      "Tiểu huynh đệ, ta lui trước."
      Khi còn cách ngôi mộ ngàn trượng, Huyết Đao Thánh giả dám tiến lên, chào tạm biệt Tiêu Viêm tiếng rồi chậm rãi rút lui. Từ đầu đến cuối đều lộ vẻ kính sợ.
      Tiêu Viêm nhìn mộ bia ở nơi xa, trong lòng vô vàn cảm khái, vị tổ tiên Tiêu tộc tuy tiêu tan, thân xác tàn tạ nhưng vẫn là nhân kiệt đời, khi còn sống uy phong cõi, khi chết vẫn còn bá khí kiêu hùng. Mặc dù hôm nay chỉ còn sót lại tàn hồn nhưng truyền thuyết của lúc còn sống có ai nhớ, có ai sợ hãi than thầm đây? Khó trách đại nhân vật như Cổ Nguyên khi nhắc đến cũng phải tắc lưỡi cảm thán thôi.
      Tiêu Viêm hạ xuống đất từ xa ngàn trượng, nhàng quỳ xuống bò bò lết lết lại gần mộ bia, ba bước lạy, chín bước đập đầu, đoạn đường ngắn ngủi kia lại hao phí thời gian gấp chục lần từ ngoài bay tới đây. Trải qua quá trình bái tế đầy long trọng kia, cuối cùng cũng nhích tới gần bia mộ, giọng : "Tử tôn Tiêu Viêm, bái kiến tổ tiên, chúc tổ tiên sức khỏe an khang, đời đời thịnh vượng, sớm sinh quý tử."
      "Khỏi bái, tiểu gia hỏa."
      Tiêu Viêm vừa dứt lời tiếng cười nhạt vang lên bên tai, ngẩng đầu lên liền thấy thân ảnh dựa vào mộ bia, đầu tóc lão giả đen thùi lùi bay phất phơ trong gió, dáng vẻ phờ phạc tiêu điều nhưng kém phần đẹp trai hấp dẫn. Nụ cười ôn hòa kia làm cho người ta cảm thấy như tắm gió xuân, hương thờm ngào ngạt tràn ra tứ phía, thân ảnh này hiển nhiên là lão tổ tiên Tiêu Huyền, đầu sỏ Tiêu tộc nổi tiếng thời.
      "Úi giời ơi, Lục tinh Đấu Thánh trung kỳ, linh hồn Thiên Cảnh đại viên mãn, Tịnh Liên Hỏa..."
      Tiêu Huyền vừa liếc qua Tiêu Viêm vòng là nhìn thấu hết thảy mọi thứ người Tiêu Viêm, chợt mỉm cười : "Tên nhóc, làm rất tốt."
      Nếu là Tiêu Thần lúc này nghe Tiêu Huyền bình luận như vậy, sợ rằng cũng phải nuốt lưỡi than thở liên hồi. Năm đó bên trong Tiêu tộc còn người nào được Tiêu Huyền bình luận như vậy.
      Tiêu Viêm cũng cười cười gãi đầu ái ngại, ánh mắt nhìn qua Tiêu Huyền thân ảnh đơn bạc nhưng phảng phất như có khả năng chống đỡ thiên địa, giơ tay bạt núi thành vấn đề.
      " ít tình những năm này." Tiêu Huyền ngồi xuống đất, cười .
      Tiêu Viêm gật đầu, sửa sang lại trí nhớ lát rồi bắt đầu kể lại. Chậm rãi giảng thuật tình huống ngày hôm nay cho lão già nghe.
      Nghe thấy Tiêu Viêm ra đủ chuyện kinh tâm động phách, Tiêu Huyền ngờ vẫn bình thản như thường, chỉ cười cười câu.
      "Hôm nay Hồn tộc thế lớn, lần này vào trong Thiên Mộ là vì muốn tìm biện pháp phục sinh tổ tiên. Nếu lão nhân gia có thể xuất thủ Hồn tộc chết chắc rồi, gây được bao nhiêu sóng to gió lớn." Ánh mắt Tiêu Viêm từ tốn hỏi thăm ý định Tiêu Huyền như thế nào.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1590: Bản Nguyên Đế Khí
      Dịch: Đổng Lam Phương - Biên: Cuonghv
      “Phục sinh ư?”
      Tiêu Huyền giật nảy mình khi nghe Tiêu Viêm vậy, nhưng rồi lại thoáng cười khẽ, lắc đầu : “Bây giờ ta gần như chỉ là tàn hồn. Thậm chí, nhìn từ góc độ khác mà ngay cả tàn hồn cũng bằng. Nếu như phải nhờ vào duyên phận kỳ dị của Thiên Mộ, ta ắt sớm tiêu tán ở trong thiên địa rồi. Việc phục sinh e rằng khó có khả năng thành công.”
      Nghe vậy, Tiêu Viêm tuy có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn kềm chế được thất vọng mặt. Thực lực của Tiêu Huyền thua gì Hồn Thiên Đế, nếu như lão có thể xuất đầu lộ diện việc đối phó với Hồn tộc phải là có khả năng.
      có cách nào khác sao?” Tiêu Viêm thở dài, vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi lại.
      “Aizz… Bản thân ta cũng biết biện pháp gì mới có thể giúp mình phục sinh, nhưng có lẽ Đấu đế cường giả trong truyền thuyết có thể làm được.” Tiêu Huyền bật cười lớn, .
      “Đấu Đế…” Tiêu Viêm cười khổ. Đây chính là cảnh giới mà hầu như tất cả mọi người đều mong ước, nhưng tại trong thiên địa này làm gì có cường giả Đấu đế tồn tại. Mà nếu như có tới phiên Hồn tộc dở chứng ương ngạnh kiêu ngạo như vậy rồi.
      “Ha ha, nên vì người chết như ta mà hao tốn tâm sức làm gì.” Tiêu Huyền lắc đầu cười, ánh mắt lướt nhìn người thanh niên ở trước mặt mình, khuôn mặt tươi cười lại càng trở nên hiền hòa hơn: “ dựa vào huyết mạch lực mà ngươi có thành tựu như hôm nay. , điều này làm cho ta vui mừng lắm rồi. Nam nhân trong Tiêu tộc ta tóm lại đều phải là người bình thường.”
      “Việc Hồn tộc có được năng lực của Linh tộc, quả là ngoài tầm dự liệu của ta, lại càng ngờ tới bọn che dấu Hư Vô Thôn Viêm kỹ như vậy. Giờ nghĩ lại, việc suy tàn và mất tích của các chủng tộc viễn cổ xem ra lời giải thích.”
      Tiêu Huyền chậc lưỡi, đoạn tiếp: “Với lực lượng tại của Hồn tộc, e rằng Cổ tộc bọn họ khó có thể mình chống chọi lại được.”
      Tiêu Viêm lặng lẽ gật đầu. Cục diện bây giờ đối với bọn họ mà là hoàn toàn có khả quan chút nào hết.
      “Về phần Đà Xá Cổ Đế Ngọc, Hồn tộc có bảy khối, còn khối cuối cùng nằm ở trong tay ngươi. Cho nên, có thể sử dụng nó để trao đổi phụ thân của ngươi từ trong tay của Hồn tộc.”
      Tiêu Huyền dựa mình vào mộ bia, nhìn về phía Tiêu Viêm: “ như vậy, bọn gom đủ Đà Xá Cổ Đế Ngọc. khi đủ cổ Ngọc bọn có thể biết được động phủ của Đà Xá Cổ Đế ở đâu, hơn nữa nhất định mở ra.”
      “Tổ tiên có biết trong động phủ của Đà Xá Cổ Đế ra là có thứ gì ? lẽ có thể giúp cho người ta tiến vào Đấu Đế ư?” Tiêu Viêm khẽ cau mày hỏi.
      “Đấu Đế…” Tiêu Huyền thầm nhắc đến cái danh xưng mà hết sức cố gắng cũng như cố chấp để đạt được, sau đó quay sang Tiêu Viêm rồi khẽ : “ Đấu Khí Đại Lục, nếu tính theo thời gian e rằng trong vạn năm nay cũng chưa từng có cường giả Đấu Đế xuất . Cuối cùng vẫn có ai biết được chuyện gì xảy ra. Vào thời xa xưa mà cường giả Đấu đế vẫn là chí cường giả trong thiên địa, vẫn tồn tại, nhưng với tại cái cảnh giới đó chẳng qua chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết mà thôi.”
      “Chuyện thời xa xưa thể nào khảo cứu, vì thế ai tìm được con đường tu luyện tới cấp độ ấy. Năm đó ta đạt tới đỉnh phong Cửu Tinh Đấu Thánh hậu kỳ và cũng từng thử trùng kích tầng cấp hư vô mờ mịt đó, nhưng cuối cùng đâu cũng hoàn đó, lại còn tiến mà lùi. Bất quá trong những lần thất bại đó, ta ngược lại phát ra được chút ít manh mối.” chút hào quang lập lòe thoáng qua trong ánh mắt Tiêu Huyền.
      “Sao? phát được gì?” Tiêu Viêm tinh thần liền chấn động, nhanh chóng hỏi ngay.
      “Năm đó, nếu dùng thực lực của ta vẫn đủ để chính thức trùng kích Đấu Đế, nhưng mỗi lần ta sắp phá tan chướng ngại ở tầng thứ đó cảm giác mơ hồ từ sâu trong linh hồn dâng trào lên. Loại cảm giác mơ hồ này làm cho ta hiểu là trong quá trình trùng kích cấp độ Đấu Đế, ta hình như vẫn thiếu thứ gì đó; và thứ này chính là mấu chốt quan trọng nhất. Nếu như có thể lấy được nó việc đột phá đến Đấu Đế còn là lời vô căn cứ nữa.” Tiêu Huyền nhếch miệng, sắc mặt nghiêm túc giải thích.
      Nghe vậy, Tiêu Viêm liền lâm vào trầm ngâm, nhớ lại Hoàng Tuyền Thánh trong tấm bia đá của Cửu U Địa Minh Mãng tộc từng , Đấu Khí Đại Lục tại thiếu món đồ vật, và chính vì thiếu món đồ này mà trong mấy vạn năm nay, vẫn chưa có cường giả nào đột phá đến cấp độ Đấu Đế.
      “Vậy rốt cuộc là thiếu thứ gì?” Tiêu Viêm chau mày, cất tiếng hỏi.
      “Đồ vật bị thiếu này có lẽ là vật phẩm nào đó, nhưng ta cho rằng nó phải là loại năng lượng kỳ lạ. Loại năng lượng này có từ thời xa xưa. Có điều tới bây giờ, nó càng ngày càng thưa thớt , thậm chí hoàn toàn biến mất.” Tiêu Huyền trong mắt thoáng nét cơ trí, nhìn Tiêu Viêm : “Loại năng lượng mấu chốt này ta gọi nó là Bản Nguyên Đế Khí, chỉ khi có được loại Bản Nguyên Đế Khí này mới có thể chính thức đột phá bức tường ngăn cản ở tầng giới kia, để trở thành cường giả trong thiên địa.”
      “Bản Nguyên Đế Khí.” Tiêu Viêm lẩm bẩm trong miệng mấy chữ này. Cảm giác mà Tiêu Huyền , chưa từng nếm trải qua, có lẽ là vì còn chưa đạt tới Cửu Tinh Đấu Thánh hậu kỳ.
      “Ý của tổ tiên là thời viễn cổ có được Bản Nguyên Đế Khí, cho nên mới có cường giả Đấu Đế xuất . Mà chính vì Bản Nguyên Đế Khí còn tồn tại vào thời nay, cho nên mới có cường giả Đấu Đế?”
      “Hẳn là như vậy. Ta từng qua nhiều nơi Đấu Khí Đại Lục, nhưng hề cảm giác được tồn tại của Bản Nguyên Đế Khí.” Tiêu Huyền gật đầu, trả lời.
      “Nếu như vậy, có nghĩa là Đấu Khí Đại Lục nay còn có Đấu Đế cường giả? Có điều Hồn Thiên Đế lại mực tin tưởng là động phủ của Đà Xá Cổ Đế có thể làm cho đột phá, chẳng lẽ trong động phủ lại có Bản Nguyên Đế Khí tồn tại hay sao?” Tiêu Viêm ánh mắt trở nên sáng rực, hỏi tới.
      “Ta biết trong động phủ của Đà Xá Cổ Đế có Bản Nguyên Đế Khí hay , bất quá ta biết là trong động phủ đó có viên sồ đan Đế Phẩm đan dược. Mục tiêu của Hồn Thiên Đế hẳn chính là nó.” Tiêu Huyền khẽ lắc đầu, trả lời.
      “Sồ đan Đế phẩm đan dược?”
      Nghe vậy, trong lòng Tiêu Viêm liền chấn động, sắc mặt lập tức biến đổi. Thân là luyện dược sư nên đối với Đế phẩm đan dược tự nhiên biết quá ràng. Trong mắt của rất nhiều luyện dược sư, Đế phẩm đan dược là tồn tại mà bọn họ vừa tín ngưỡng, vừa dốc cả đời để truy cầu. Loại đan dược cao phẩm này làm cho vô số luyện dược sư nỗ lực điên cuồng. Bất quá, từ viễn cổ đến nay vẫn chưa có ai có thể luyện chế ra được Đế phẩm đan dược, thậm chí Cửu phẩm đan dược cũng trở nên hiếm hoi. Mặc dù vẫn còn số ít luyện dược sư lưu lại truyền thừa, nhưng nguyên nhân thất bại chủ yếu vẫn là bởi trong thiên địa có Bản Nguyên Đế Khí tồn tại.
      "Luyện chế Đế phẩm đan dược cũng cần phải có Bản Nguyên Đế Khí giống như ta . Nếu có thứ này dù Luyện dược sư có luyện dược thuật cao tới đâu cũng thể lấy bột mà gột nên hồ, thể luyện được nó." Tiêu Huyền .
      “Nếu ta đoán lầm trong động phủ của Đà Xá Cổ Đế có viên Đế phẩm sồ đan, hơn nữa còn là viên duy nhất ở thế giới này. Cho nên, chỉ cần đạt được nó Hồn Thiên Đế có thể hấp thụ Bản Nguyên Đế Khí ở trong đó, để rồi đột phá đến cấp độ Đấu đế mà chưa từng có ai làm được trong vạn năm qua.”
      Tiêu Viêm với sắc mặt ngưng trọng, gật đầu. Chỉ là viên Đế phẩm sồ đan thôi cũng đủ để cho bất luận Cửu Tinh Đấu Thánh nào phải điên cuồng vì nó. Hồn tộc luôn để ý đến động phủ của Đà Xá cổ Đế cũng chính là vì nguyên do này.
      “Tổ tiên cũng hiểu biết về động phủ của Đà Xá Cổ Đế?” Tiêu Viêm có chút mong chờ, hỏi Tiêu Huyền. Coi như Hồn tộc gom đủ Cổ Ngọc , nhưng nếu có thể biết được ngọn ngành bọn họ có thể đến động phủ chờ đợi, cướp Đế Phẩm sồ đan. Giả sử đoạt được ít ra cũng có thể phá hỏng nó, bởi vì ai cũng đều biết là khi để cho Hồn Thiên Đế thuận lợi tiến vào Đấu Đế, lúc đó trong thiên địa có ai chống nổi . Liên minh của bọn họ dưới uy áp của cường giả Đấu Đế cũng chịu nổi kích!
      "Ta biết nhiều, nhưng ta biết được trong động phủ của Đà Xá Cổ Đế có Đế phẩm sồ đan từ lúc Đà Xá Cổ Đế ngọc chưa bị tách ra. Nhưng tin tức chứa trong Cổ Ngọc, ta vẫn chưa thể phá giải hoàn toàn, cũng như tại sao viễn cổ bát tộc lại bị phân tán, để rồi dẫn đến việc Cổ Ngọc bị chia thành tám phần." Tiêu Huyền lắc đầu, tiếc nuối .
      “Cho nên, muốn biết được động phủ của Đà Xá Cố Đế ở chỗ nào phải gom đủ tám miếng ngọc. Hơn nữa, nếu muốn mở động phủ ra cũng phải cần tám miếng ngọc ấy.”
      Tiêu Viêm chau mày, đến bây giờ mới hiểu được tại sao các chủng tộc viễn cổ lại coi nặng Cổ Ngọc như vậy. Nguyên do chính là tất cả đều phải cần có Cổ Ngọc mới thành việc, cho nên việc Hồn tộc gộp đủ Cổ Ngọc gây chút phiền toái.
      “Mọi thứ cứ theo tính toán mà làm là được. Chúng ta phải là hào kiệt có hai đời, vất vả tu luyện như vậy chỉ là muốn bảo vệ loài người, bảo vệ niềm hy vọng mà thôi.” Nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Tiêu Viêm, Tiêu Huyền cười , .
      “Tiêu Viêm xin thụ giáo.” gật đầu, cung kính lên tiếng.
      Tiêu Huyền vỗ vỗ vào vai của Tiêu Viêm, rồi : “Ta ra tất thích tiểu gia hỏa ngươi đây, nhưng đáng tiếc ngươi lại sinh sau nhiều năm như vậy.”
      Nghe vậy, Tiêu Viêm kềm được mà lắc đầu cười khổ, việc này làm sao đủ khả năng khống chế hay thay đổi được đây?
      Tiêu Huyền đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía xa xăm nơi gian mờ mờ ảo ảo, sau đó đột nhiên cười thành tiếng rồi : “Tiểu tử, ta tuy thể ra mặt giúp ngươi đối phó Hồn tộc, tuy nhiên ta có thể giúp ngươi lần tạo hóa.”
      Tiêu Viêm khẽ giật mình nhìn về phía Tiêu Huyền, trong lòng có chút hiểu “tạo hóa” mà Tiêu Huyền nhắc đến ra có ý gì.
      “Bên trong Thiên Mộ chôn cất hạng người bình thường. Có rất nhiều tàn hồn ở nơi đây, lúc còn sống đều từng là thế lực phương. Về thực lực bản thân ngươi ta thể trợ giúp được nhiều, nhưng vẫn có thể dốc hết sức lực giúp ngươi thăng tiến cảnh giới Linh hồn.” Tiêu Huyền mỉm cười, hay tay đột nhiên mở ra như thể đè nặng lên toàn bộ Thiên Mộ.
      “Cái chốn quỷ quái dị dạng này vốn nên tồn tại. Ta sớm muốn xóa sạch nó lâu lắm rồi.”
      Khi đến đây, Tiêu Huyền nghiêng đầu quan sát Tiêu Viêm, giọng quanh quẩn khắp phiến thiên địa. Ở bên trong Thiên Mộ, tất cả các năng lượng thể đột nhiên đồng loạt run lên từng hồi.
      “Để ta hóa thành Thiên Mộ chi hồn giúp ngươi, nhưng về phần có thể đột phá Thiên Cảnh đại viên mãn, tiến vào Đế Cảnh linh hồn hay phải xem tạo hóa của ngươi.”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1591: Thiên Mộ Chi Hồn
      Dịch: A Xích - Biên: Cuonghv
      “Đế cảnh linh hồn?”
      Tiêu Viêm sững sờ nhìn vẻ mặt mỉm cười của Tiêu Huyền. Câu của lão làm cho chấn động, miệng lưỡi có chút khô cứng. thế giới này, chỉ cần bất luận thứ gì có liên quan tới chữ “Đế” thứ đó đủ để trở thành danh từ cường đại. Đấu Đế cũng tốt, Đế phẩm đan dược cũng thế… Những thứ này ở trong mắt tất cả mọi người đều thuộc loại chí cao vô thượng. Mà đồng dạng, linh hồn Đế cảnh cũng được liệt vào hạng đó.
      Đấu Đế, Đế phẩm đan dược, Đế cảnh linh hồn.
      Theo tình trạng nay của Đấu Khí đại lục, trong số Tam Đế cái thứ ba có khả năng đạt được dễ dàng hơn chút, bởi dù sao nó cũng cần hấp thu thứ gọi là Bản Nguyên Đế Khí. Nhưng điều đó cũng phải là biểu thị cho việc có thể bước vào Đế cảnh linh hồn cách dễ dàng. nay, toàn bộ đại lục, người có thể đạt được Đế cảnh linh hồn dựa theo suy đoán của Tiêu Viêm e rằng chỉ có hai người: Cổ Nguyên và Hồn Thiên Đế.
      tại, linh hồn lực của Tiêu Viêm dừng ở Thiên cảnh đại viên mãn, cách Đế cảnh linh hồn chỉ có bước ngắn. Thế nhưng chỉ bước này mà làm cho vô số cường giả phải vĩnh viễn dừng bước tại đó. Bất luận bọn họ có tu luyện ra sao cũng có cách nào tiến thêm.
      Bản thân là luyện dược sư nên Tiêu Viêm lại càng ràng về điểm này. Dù sao bước vào Thiên cảnh đại viên mãn tính ra mấy năm, thế nhưng linh hồn lực vẫn dừng ở cảnh giới đó. loại cảm giác, bất luận mình có tu luyện như thế nào chăng nữa cũng thể lấp đầy được khoảng cách giữa hai cảnh giới.
      Bởi vậy, lúc Tiêu Viêm nghe Tiêu Huyền giúp cho có khả năng đạt được Đế cảnh linh hồn, cho dù là với định lực của cũng khỏi có chút ngốc trệ.
      “Điều này… làm sao có thể?”
      Đờ đẫn lúc, Tiêu Viêm rốt cuộc hồi phục lại tinh thần, lắc đầu cười khổ. nay, toàn bộ đại lục, tuy số cường giả có linh hồn lực đạt đến cảnh giới Thiên cảnh đại viên mãn là nhiều, nhưng thực phải là có. Chỉ có điều, trong số những cường giả mà Tiêu Viêm từng gặp, ngoại trừ Hồn Thiên Đế và Cổ Nguyên, e rằng có bất kì người nào có thể đặt chân được vào cảnh giới đó.
      “Quả đây là chuyện cực kì khó khăn. Bất quá, phải là hoàn toàn có khả năng!” Tiêu Huyền nở nụ cười cổ quái, ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy ngắm nhìn đám sương mờ mịt ở , chậm rãi : “Theo như ta thấy, Thiên Mộ chi hồn thực ra giống như những tàn hồn kia, mà nó là linh hồn của Thiên Mộ!”
      “Thiên Mộ chi hồn? Thiên Mộ này cũng có linh hồn?”
      Tiêu Viêm nội tâm chấn động mạnh mẽ, nhìn sang Tiêu Huyền bằng ánh mắt thể tin nổi, rồi sợ hãi .
      sinh linh kì dị tồn tại từ khi Thiên Mộ thành lập cho đến nay, do vô số tàn hồn kết hợp, ngưng tụ thành sinh mạng thể. Ngươi có thể coi nó là người thủ hộ của Thiên Mộ…! Tuy nhiên, ta lại cảm thấy nên dùng từ lính canh ngục để hình dung về nó có lẽ thích hợp hơn. Nó khống chế mảnh gian này, đồng thời nó cũng giao nhiệm vụ thôn phệ lẫn nhau cho các năng lượng thể.” Tiêu Huyền nhìn chằm chằm vào mảnh gian hư vô phía trước mặt, thản nhiên .
      “Ngoại trừ các năng lượng thể ở nơi đây ai có thể cảm nhận được hữu của nó. Kể cả đám người Cổ Nguyên cũng chưa từng biết.”
      Tiêu Viêm nuốt nước miếng đầy khó khăn. Đây là lần đầu tiên gặp phiến gian có được linh hồn, loại chuyện này là quá mức huyền diệu rồi. Năm đó, phương pháp mà vị cường giả Đấu Đế dùng để xây dựng mảnh gian này có thể là quỷ thần khó lường.
      “Tên kia rất mạnh sao?” Tiêu Viêm lẩm bẩm . Bất cứ người nào được chôn cất tại Thiên Mộ khi còn sống đều có khả năng hô mưa gọi gió phương. Nếu Thiên Mộ chi hồn này có thể hấp thu linh hồn tàn ấn của bọn họ, chắc chắn nó cũng phải là loại dễ xơi.
      “Rất mạnh!”
      Tiêu Huyền cười cười. Chỉ đơn giản hai chữ nhưng làm cho sắc mặt Tiêu Viêm trở nên ngưng trọng hẳn. Có thể khiến Tiêu Huyền ra những lời này xem ra Thiên Mộ chi hồn kia tương đối khủng bố.
      “Yên tâm! Tuy có chút phiền toái nhưng vẫn có thể ứng phó được!”
      Thân hình Tiêu Huyền từ từ bay lên hư . Nương theo đó, đám sương mù tràn ngập trong thiên địa kia cũng nhanh chóng tiêu tán. loại uy áp khiến cho người khác phải run rẩy từ trong cơ thể của lão bạo phát ra, bao phủ hầu như toàn bộ Thiên Mộ.
      Thời điểm loại uy áp đáng sợ này ập xuống, tất cả năng lượng thể ở trong Thiên Mộ đều ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa xa nơi Tiêu Huyền đứng, hai con mắt u tối lên vẻ kích động.
      “Tiêu Huyền đại nhân rốt cuộc chịu xuất thủ với nó sao?”
      Tại nơi ở sâu trong Thiên Mộ, Huyết Đao Thánh Giả cũng mạnh mẽ đứng dậy, thân thể run rẩy nhìn thân ảnh từ từ bay lên hư kia. Ở thế giới này, mặc dù bọn vẫn được sinh tồn bằng hình thái khác với lúc còn sống, nhưng đây phải là điều mà bọn mong muốn.
      Gã gia hỏa Thiên Mộ chi hồn kia bắt bọn phải thôn phệ lẫn nhau, do đó khiến cho nơi đây biến thành thế giới hỗn loạn. Vì để bản thân lớn mạnh phải ngừng thôn phệ những năng lượng thể khác. Nơi đây trong cảm nhận của bọn so với thế giới người ăn thịt người ở bên ngoài cũng khác nhau là mấy.
      Trước kia, Thiên Mộ chỉ là nơi để những cường giả chết được yên giấc. Nhưng từ khi Thiên Mộ chi hồn kia ra đời, thế giới này bắt đầu trở nên méo mó. từng có rất nhiều người thử khiêu chiến với Thiên Mộ chi hồn, nhưng cuối cùng lại bị nó thôn phệ. Ở trong gian này, chỉ có duy nhất người có thể khiến cho nó kiêng kị: đó chính là Tiêu Huyền.
      Trước đây lâu, từng có người khẩn cầu Tiêu Huyền giải thoát bọn họ khỏi khó khăn này. Bất quá, lão vẫn thèm để ý tới. Lâu ngày, đám năng lượng thể ở nơi đây cũng dần dần mất hy vọng. Nếu như thể phản kháng cũng chỉ có cách yên lặng chịu đựng vậy.
      Mà cũng chính bởi vì vậy, nên khi bọn thấy Tiêu Huyền đột nhiên có hành động nội tâm vốn chết lặng kia lại lần nữa dậy sóng. Bọn sớm chán ghét việc thôn phệ lẫn nhau này. Bọn họ là con người chứ phải dã thú.
      “Năm đó do ta còn có sứ mạng của mình cho nên cần phải ở lại chỗ này. tại, sứ mạng của ta hoàn thành, thỉnh nguyện của các ngươi năm đó, lúc này đây ta thành toàn!”
      Tiêu Huyền lơ lửng trung cao vạn trượng, đủ để những cơn gió bén nhọn có khả năng chấn tan các linh hồn thể nào tới gần được thân thể của lão. Lão cúi đầu, ngắm nhìn khắp đại địa, thanh bình tĩnh vang lên bên tai của toàn bộ đám năng lượng thể.
      “Tiêu Huyền đại nhân!”
      đại địa, số năng lượng thể vốn vẫn chém giết lẫn nhau vào giờ phút đó liền khựng lại, trong đôi mắt màu đỏ tươi đầy u tối lên vẻ chấn động điên cuồng. Sau đó bọn họ liền run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn đạo thân ảnh đứng chắp tay ở bầu trời kia. Ngay lập tức, khắp cả vùng đất, từng thân ảnh lũ lượt quỳ xuống.
      Tiêu Viêm cũng bay lên trung, chứng kiến hành động của toàn bộ đám năng lượng thể ở trong Thiên Mộ cũng chỉ im lặng. Bản thân là người ngoài, nơi đây đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nên đương nhiên hiểu được cảm nhận của đám người này. Bất quá, ít nhất vẫn có thể minh bạch được điều, đó chính là Thiên Mộ chi hồn kia dường như được người ta ưa thích cho lắm.
      “Ầm…Ầm!”
      Trong lúc Tiêu Viêm mải suy nghĩ, đột nhiên từ trong mảnh gia hư vô kia truyền ra tiếng nổ mạnh mẽ giống như sấm sét, làm cho ít năng lượng thể trong Thiên Mộ đều phải đứng lên, run rẩy cách dữ dội.
      Tiêu Viêm chăm chú nhìn về phía chân trời xa xa, đến lúc này, có thể mơ hồ cảm nhận được cỗ linh hồn lực lượng dao động giống như biển cả, sâu lường được. Chỉ mới tiếp xúc chút với cỗ linh hồn lực lượng khủng bố đó thôi mà Tiêu Viêm liền có cảm giác mình như bị Thái Sơn áp đỉnh. Bất quá, cỗ linh hồn lực lượng đó tuy mạnh đến nỗi đáng sợ nhưng cũng nhận thấy nó rất pha tạp. Chắc nguyên nhân là do nó cắn nuốt quá nhiều linh hồn tàn ấn.
      Trong chốn hư vô tối tăm mờ mịt, vô số linh hồn nhanh chóng ngưng tụ lại. lúc sau, gian động đậy, gương mặt khổng lồ đột nhiên lao ra từ bên trong mảnh gian hư vô kia, xuất bầu trời. Vẻ ngoài của khuôn mặt được thể bằng thần sắc lạnh lùng quỉ dị.
      “Thứ này chính là Thiên Mộ chi hồn sao?”
      Nhìn thấy gương mặt khổng lồ vừa hình thành ở bầu trời, sắc mặt Tiêu Viêm liền trở nên ngưng trọng, miệng khẽ lẩm bẩm.
      “Tiêu Huyền! Xưa nay chúng ta nước sông phạm nước giếng, chẳng nhẽ hôm nay ngươi muốn phá bỏ ước định giữa hai chúng ta sao?”
      Gương mặt của Thiên Mộ chi hồn vặn vẹo, ánh mắt vô hồn nhìn chăm chăm vào Tiêu Huyền lơ lửng ở bầu trời, thanh lạnh băng vang lên ầm ầm như sấm rền khiến cho thiên địa phải bồi hồi.
      Tiêu Huyền cười cười, nhìn gương mặt khổng lồ, giọng : “Ngươi sinh ra vốn là sai lầm. Có lẽ năm đó, vị cường giả Đấu Đế sáng tạo ra Thiên Mộ này cũng ngờ rằng nơi đây cho ra đời loại sinh linh quỷ dị như ngươi.”
      hươu vượn…! Ta chính là do ý muốn của chủ nhân mà sinh ra. Ta chính là thủ hộ giả của mảnh gian này. Nhờ có ta mà các ngươi mới sống lại, cho nên các ngươi phải dựa theo qui tắc của ta!” Thiên Mộ chi hồn hờ hững .
      “Bọn họ còn sống là nhờ Thiên Mộ, chứ thực phải là nhờ ngươi!” Tiêu Huyền lắc đầu, .
      “Ta chính là Thiên Mộ, Thiên Mộ chính là ta…!” Thanh của Thiên Mộ chi hồn đột nhiên trở nên bén nhọn hơn.
      “Ngươi phải là Thiên Mộ! Ngươi được sinh ra cũng phải là do Thiên Mộ, mà là do ngưng tụ của đám tàn hồn ở trong đây. Từ góc độ nào đó mà chính bọn chúng tạo ra ngươi.” Tiêu Huyền mỉm cười, giọng bình thản nhưng làm cho gương mặt khổng lồ của Thiên Mộ chi hồn ngày càng vặn vẹo, lộ ra vẻ dữ tợn.
      “Nếu như ngươi cố ý muốn chết, ta đây thành toàn cho ngươi!”
      Thiên Mộ chi hồn bắt đầu hành động, cái miệng cự đại phun ra cơn bão linh hồn vô cùng mãnh liệt. Cơn bão điên cuồng xoay tròn, rồi giống như mũi nhọn, hung hăng lao về phía Tiêu Huyền.
      Đối mặt với đòn công kích của Thiên Mộ chi hồn, Tiêu Huyền chỉ đạp chân cái, bước từng bước về phía Thiên Mộ chi hồn. Tuy cơn bão linh hồn kia nhìn có vẻ hung mãnh nhưng khi nó tiếp xúc với thân thể của Tiêu Huyền lại xuyên thấu mà qua, tựa hồ tạo cho lão được thương tổn gì.
      Tiêu Huyền bước đến trước mặt Thiên Mộ chi hồn mà gặp bất cứ trở ngại nào. Đồng thời, thân thể của lão tỏa ra tia lửa kì dị, trông giống như linh hồn của lão thiêu đốt.
      “Đem bổn nguyên linh hồn của ngươi giao cho ta !”
      Hỏa diễm kì dị tỏa ra, tràn ngập từ khắp các lỗ chân lông người Tiêu Huyền. khuôn mặt tươi cười của lão lại càng lộ ra vẻ nhu hòa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :