Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1568: Tàn hồn của Dược Đế!
      Dịch: ThienTuyet - Biên: celestial_wind1116
      “Rầm rầm oanh…!”
      Hàng loạt đan dược ùn ùn bay vào trong đại trận rồi nhanh chóng bị phân giải thành năng lượng. Sau đó, chỉ thấy năng lượng bên trong đại trận ngưng tụ thành hải dương chất lỏng, trong lúc lưu chuyển phát ra thanh trầm thấp như tiếng sấm. “Thủy tổ quy vị!”
      Hai tay Dược Đan biến ảo từng đạo ấn quyết, sắc mặt dữ tợn, bất chợt quát ra tiếng chói tai.
      “Rầm!”
      Tiếng quát chói tai vừa dứt, ở chính giữa đại trận ra lốc xoáy. Dòng năng lượng chất lỏng vô cùng vô tận ngừng cuồn cuộn đổ vào đấy. Cùng lúc đó, luồng khí tức cổ xưa từ trong lốc xoáy cũng chậm rãi tràn ra. Lốc xoáy xoay tròn tới cực điểm rồi lặng yên tiêu tán. Thay vào đó, hình bóng hư ảo của lão giả mặc áo vải thô xuất .
      “Ông!”
      Ngay khi bóng người hư ảo kia xuất linh hồn của tất cả những người thuộc Dược Tộc đều chấn động. loại uy áp phát ra từ huyết mạch trong nháy mắt khiến cho vô số người ở mảnh núi non này quỳ xuống.
      “Thủy tổ!”
      Đông đảo trưởng lão của Dược Tộc nhìn thấy bóng hình hư ảo kia khỏi chấn động, tuôn rơi nước mắt. khuôn mặt bắt đầu lên vẻ cuồng nhiệt. Dưới dẫn động của huyết mạch, bóng người kia trong lòng bọn họ dường như trở thành thần linh, thể xâm phạm.
      “Đây là tàn hồn của thủy tổ Dược Tộc sao!” Tiêu Viêm ngưng trọng nhìn thân ảnh kia. Cho dù linh hồn của giờ đạt tới Thiên cảnh đại viên mãn mà vẫn cảm thấy có chút thở nổi. Chỉ vẻn vẹn là mảnh tàn hồn trải qua biết bao nhiêu năm tháng rồi mà còn khủng bố như thế. Vậy cường giả Đấu Đế chân chính mạnh tới mức nào? Đứng ở bên cạnh, thân hình Dược Lão khẽ run rẩy, ánh mắt nhìn hư ảnh bên trong đại trận tràn đầy kính sợ.
      bầu trời, ánh mắt Hồn Hư Tử cũng trở nên trịnh trọng. Bóng người kia cho cảm giác áp bách vô cùng mãnh liệt. Dược Tộc đúng là dễ xử lý như Linh Tộc, Thạch Tộc. Nhưng mặc kệ bọn có giãy dụa thế nào chăng nữa cũng khó trốn thoát khỏi kết cục định sẵn.
      “Hi, Dược Đế a…”
      Ở bên cạnh Hồn Hư Tử, ánh mắt giống như hắc động của bóng người toàn ngọn lửa đen kia nhìn chằm chằm về phía hư ảnh. lát sau, phát ra tiếng than cảm xúc: “ đáng tiếc! Cường giả mạnh nhất năm xưa giờ chỉ còn là đạo tàn hồn.”
      “Xin thủy tổ hãy cứu lấy Dược Tộc!” Dược Đan ở giữa trung quỳ xuống, cung kính .
      “Dược Tộc!”
      Bên trong đại trận, thân ảnh lão giả cúi đầu nỉ non tiếng. Năm tháng trôi qua làm cho trí nhớ vốn còn quá nhiều của càng thêm mờ mịt. Nhưng cũng may, vẫn còn trí nhớ về chủng tộc mình tạo ra. Ánh mắt cực kỳ cổ xưa kia chậm rãi nhìn quanh phía dưới, cuối cùng biến thành câu tự thầm.
      “Sao lại suy tàn đến mức này?”
      Nghe lão giả hỏi vậy, nét mặt già nua của Dược Đan nhất thời lên vẻ xấu hổ. Tuy giờ thể so với thời viễn cổ, nhưng làm sao có thể mở mồm giải thích được.
      “Đây là… Hư Vô Thôn Viêm ư…!”
      Hư ảo lão giả cũng gì thêm với người của Dược Tộc nữa. từ từ ngẩng đầu, nhìn Hắc Viêm tràn ngập phía chân trời, trong ánh mắt lại lên vẻ mờ mịt. Tay vung lên, hào quang đột nhiên bừng sáng, những hắc viêm ngừng cắn nuốt năng lượng kia trực tiếp bị đánh tan.
      có trí nhớ đầy đủ, có linh hồn đầy đủ, hơi đần độn, giống như khôi lỗi. thế hệ Dược Đế lại tới tình trạng như thế này. Kệ vậy! Thu lấy tàn hồn của kẻ này cũng bằng mấy trăm vạn linh hồn đầy đủ rồi.”
      bầu trời, Hư Vô Thôn Viêm nhàn nhạt cười, ngữ khí có nửa điểm kính sợ. Chỉ thấy vươn ngón tay phủ kín ký hiệu màu đen ra, điểm xuống dưới.
      “Oanh!”
      Ngón tay Hư Vô Thôn Viêm vừa điểm ra, cả mảnh thiên địa này bắt đầu vỡ vụn. Giữa hắc viêm đầy trời kia, ngón tay hắc viêm khổng lồ gần như che lấp cả núi non từ trời giáng xuống, hung hăng đè ép đại trận. gian quanh đó bị ngón tay kia làm cho tan vỡ.
      Nhìn thấy uy thế đó, ít người sợ hãi, khuôn mặt trở nên trắng bệch.
      Hắc chỉ từ trời giáng xuống nhưng khi sắp lao vào đại trận hư ảnh lão già kia rốt cuộc cũng ra tay. dược đỉnh có diện tích kém ngón tay khổng lồ kia liền xuất bên đại trận. Xung quanh dược đỉnh trải đầy các hoa văn kỳ dị, hơn nữa nhìn vào cảm thấy cỗ khí tức xa xưa trào ra.
      “Ong!”
      Cự chỉ va chạm mạnh vào cự đỉnh tạo ra thanh vang vọng cả thiên địa.
      “Phốc… phụt!”
      Trong tiếng va chạm đáng sợ đó, ít cường giả có thực lực hơi kém phải hộc máu, thậm chí bị rách màng tai, máu tuôn ra từ hai tai, cực kỳ thê thảm.
      Hai thứ va chạm vào nhau, cự chỉ tán còn dược đỉnh cũng trở nên hư ảo rất nhiều. Thậm chí ngay cả thân ảnh lão giả kia cũng nhạt hơn ít, ràng là tiêu hao ít năng lượng.
      tàn hồn có thể ngăn bổn tọa được mấy lần đây!” kích có kết quả nhưng Hư Vô Thôn Viêm lại cười , ngón tay di động ấn vào hư . Nhất thời đất rung núi chuyển, rất nhiều cự chỉ từ trời giáng xuống, ngừng đánh vào cự đỉnh.
      “Ong…ong…ong…!”
      thanh kinh thiên liên tiếp vang lên, phía cự đỉnh ngờ bị đánh nứt mấy chỗ.
      “Tất cả tộc nhân của Dược Tộc dồn toàn bộ đấu khí vào đại trận!”
      Nhìn thấy Hư Vô Thôn Viêm hề sợ tàn hồn của thủy tổ, sắc mặt Dược Đan lại thay đổi. hét lớn rồi phóng ra đấu khí tạo thành cột sáng rực rỡ bắn vào trong đại trận. Sau đó, ở xung quanh, vô số cột sáng cũng bắn ra. Nhất thời, cự đỉnh lại trở nên ràng hơn, trực tiếp bay khỏi đại trận, gào thét đánh về phía Hư Vô Thôn Viêm.
      Nhìn thấy cự đỉnh bay đến, Hồn Hư Tử biến sắc, vội vàng trốn phía sau Hư Vô Thôn Viêm.
      “Ngươi có lực lượng của Dược Tộc, bổn tọa cũng có.”
      Ngữ khí của Hư Vô Thôn Viêm vẫn bình tĩnh như trước, chỉ thấy tay áo vung lên, toàn bộ Dược giới chợt rung chuyển. Mọi người kinh hãi khi nhìn thấy đoàn hắc viêm ở bên ngoài đại trận ngừng bốc lên rồi dung nhập vào trong màn lửa hắc viêm tràn ngập ở chân trời kia. Nhất thời vô số tiếng kêu la thảm thiết thê lương vang vọng khắp thiên địa.
      “Là những người bình thường của Dược tộc.”
      Sắc mặt Tiêu Viêm đại biến, những quầng sáng rậm rạp này đều bao bọc lấy mấy bóng người điên cuồng giẫy dụa. Những người đó đều là người thường của Dược Tộc. Tiêu Viêm có thể thấy , khi bọn họ bị hút vào tầng mây Hắc Viêm kia thân thể trong chốc lát hóa thành máu loãng rồi bị Hắc Viêm cắn nuốt.
      “Thủ đoạn độc ác! Ngay cả những người bình thường này cũng tha.”
      Tiêu Viêm nắm chặt tay, trong Dược Giới có đến trăm vạn người thường thế nhưng lúc này đây lại bị Hư Vô Thôn Viêm cắn nuốt hết.
      “Hồn Tộc, Dược Tộc chúng ta đợi trời chung với các ngươi!”
      Dược Đan cũng phát kinh biến ở bên ngoài, hai con mắt như muốn nứt ra, tiếng gầm gừ điên cuồng mà oán độc vang vọng lên giữa đất trời.
      Hư Vô Thôn Viêm thèm để ý tới tiếng rít gào kia, bàn tay nắm chặt, quả huyết cầu tiếp tục ngưng luyện rồi nhanh chóng phình to ra. Bên trong huyết cầu, những người trong Dược Tộc có thể cảm nhận được hương vị quen thuộc.
      “Bạo!”
      Khi huyết cầu bành trướng đến gần nghìn trượng Hư Vô Thôn Viêm vung tay lên, huyết cầu kia bay vùn vụt tới đập mạnh vào cự đỉnh.
      Huyết quang che lấp bầu trời, hai tai mọi người giống như điếc tạm thời, chỉ có màu đỏ như máu phủ kín đôi mắt mới làm cho bọn họ hiểu được tràng tàn sát vừa rồi là chứ phải là hư ảo.
      “Ầm…Ầm!”
      Năng lượng trùng kích đáng sợ cách nào tả được từ bầu trời điên cuồng thổi quét lan rộng. Mà cự đỉnh xa xưa kia ở lúc tiếp xúc cũng nứt vỡ thành muôn vàn khe . Cuối cùng cũng tan rã dưới cắn nuốt điên cuồng của Hắc viêm. Năng lượng trùng kích hủy diệt còn lại hung hăng đánh vào đại trận.
      “Oành!”
      Dưới cuồng phong thổi quét mạnh mẽ kia, đại trận bắt đầu run rẩy. Dòng năng lượng lỏng vốn tràn ngập trong đại trận cũng tiêu tán với tốc độ kinh người.
      “Đại trận sắp bị phá rồi!”
      Nhìn đại trận càng lúc càng mờ , trong lòng mọi người của Dược Tộc cũng lạnh dần. Bọn họ dự đoán được, đại trận ngưng tụ toàn bộ lực lượng của cả tộc lại vẫn thể chống lại tồn tại khủng bố kia. Ở chính giữa của đại trận, thân hình hư ảo của lão già mặc áo vải thô kia nhìn thấy cảnh này chỉ khẽ thở dài, giọng thầm vang lên bên tai của mỗi người.
      “Kiếp nạn này, vẫn thể nào tránh được!”
      Thanh vừa dứt, thân hình lão giả bay khỏi đại trận, hóa thành luồng hào quang hư ảo với vận tốc vượt qua ánh sáng, cắt qua tầng mây Hắc viêm, lao vào trong cơ thể của Hư Vô Thôn Viêm.
      “Thịnh thịch!”
      Hai bên va chạm với nhau, vẻn vẹn chỉ vang lên tiếng trầm đục nhưng thân thể Hư Vô Thôn Viêm lại run rẩy kịch liệt. Sau đó hét lên đầy giận dữ: “Ngươi… Lão quỷ chết tiệt, hãy tiêu tan cho ta!”
      Hắc Viêm từ trong cơ thể ùn ùn tuôn ra, thanh vang lên giống như tiếng linh hồn vỡ nát. Tiếng động như có như kia lại làm cho thân thể của toàn bộ người trong Dược tộc cứng ngắc. Bọn họ có thể cảm giác được có thứ gì đó trong huyết mạch lặng yên biến mất.
      “Thủy tổ…!”
      Đôi mắt đỏ vằn của Dược Đan ngơ ngác nhìn về phía trung, giống như tín ngưỡng vào giờ phút này sụp đổ.
      “Rắc rắc…!”
      Cũng tại lúc mọi người trong Dược Tộc ngây dại đại trận kia càng rung chuyển kịch liệt. Cuối cùng, cưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, đại trận phát ra tiếng rắc rắc rồi tan vỡ.
      “Đại trận bị phá vỡ rồi…!”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1569: Thôn Linh!
      Dịch: ThienTuyet - Biên: Dạ Tâm
      Khi đối mặt với lực lượng hủy diệt đánh sâu vào, đại trận bảo vệ của Dược Tộc cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ hóa thành vô số quang điểm rơi xuống. Từng quang điểm nhấp nháy như đom đóm chầm chậm soi rọi lên những khuôn mặt dại ra của Trương Mộc
      Mặc dù dùng hết tất cả lực lượng nhưng vẫn thể thay đổi kết cục, thân ảnh tựa như thần ma kia vẫn trôi nổi bầu trời tỏa ra áp lực khiến cho mọi người cảm giác như bị chôn dưới tột cùng của tuyệt vọng.
      Sắc mặt Tiêu Viêm ngưng trọng nhìn màn mưa sáng, đấu khí trong cơ thể lặng lẽ vận chuyển. Hắc quang chợt lóe lên bên cạnh Tiêu Viêm, Bắc Vương lại xuất lần nữa, hơi lùi lại đứng chung với Dược Lão. Lúc này đây chính là hoàn cảnh nguy hiểm nhất bao năm qua mà gặp phải, đối với thiên la địa võng mà Hồn Tộc bố trí cũng tuyệt đối nắm chắc có thể xông ra.
      Dược Lão thu hồi ánh mắt, hai mắt thoáng có chút ươn ướt. Mặc dù lão có tình cảm nhiều với Dược Tộc nhưng hư ảnh kia lại là tồn tại như thần linh trong lòng bất cứ người nào, phàm là người có huyết mạch của Dược Tộc trong khoảnh khắc đó đều cảm giác được dường như mất cái gì đó rất đặc biệt.
      “Nếu việc trở nên xấu con hãy trước ! Thiên Phủ Liên Minh thể có con, hơn nữa con còn phải cứu phụ thân nữa đó!” Dược Lão khàn khàn.
      Sắc mặt Tiêu Viêm khẽ biến, im lặng nhưng ánh mắt trở nên kiên quyết.
      “Lão sư yên tâm…”
      Lại lâm vào trầm mặc, Tiêu Viêm đáp câu nhưng mọi người cũng hai từ “yên tâm” trong lời của gã là như thế nào nữa.
      Trong lúc mọi người chú mục vào mình, Dược Đan trung từ từ đứng thẳng thân mình, khi đạo tàn hồn biến mất trong lòng cũng mất mát rất lớn. Nhưng với chức vị là tộc trưởng nên phải nhanh chóng đè nén cảm xúc xuống rồi phát ra thanh trầm thấp vang vọng trong tai mỗi người Dược Tộc.
      “Tất cả người Dược Tộc nghe đây, tại là lúc sinh tử tồn vong của tộc ta. Mà tại chỉ có con đường duy nhất chính là bảo tồn huyết mạch!”
      “Tất cả trưởng lão, theo ta ra tay!!”
      Cùng với Dược Đan hạ lệnh bên trong núi non có vô số thân ảnh bay vút ra, trong đó chỉ có trưởng lão Dược Tộc mà còn có cả những người trẻ tuổi cũng theo. Bọn họ hiểu được nếu vượt qua kiếp nạn này, Dược Tộc mau chóng biến mất trong lịch sử. Dược Tộc là gốc rễ của bọn họ, nếu mất gốc rễ bảo bọc bọn họ phải trôi dạt khắp nơi, tất cả nhưng vinh quang kiêu ngạo bấy lâu nay mai chẳng còn.
      “Sát!”
      Nhìn vô số bóng người vọt lên cao, thân thể Dược Đan cũng kìm được run rẫy. Đấu khí ngập trời, hề giữ lại chút nào ở cơ thể mà bạo phóng ra bên ngoài, cuối cùng hợp lại với nhau thành dải thất luyện đấu khí (đấu khí bảy màu) dài chừng nghìn trượng xé toạt khí. Mà mục tiêu của nó phóng tới chính là Hư Vô Thôn Viêm bùng cháy bầu trời kia.
      “Vèo vèo!”
      Sau khi luồng thất luyện đấu khí nghìn trượng kia phóng , vô số cỗ đấu khí nhiều mày cũng phóng ra đánh tới Hư Vô Thôn Viêm, mang theo kiên quyết thấy chết sờn, hy sinh vì nghĩa.
      Tiêu Viêm nhìn luồng sáng đấu khí che lấp bầu trời với ánh mắt ngưng trọng, uy thế phản kích này kinh người, hổ là Dược Tộc. Nhưng mà đối thủ lại quá mức khủng bố, dựa theo dự đoán bản thể của Hư Vô Thôn Viêm đạt tới bát tinh, thậm chí là cửu tinh Đấu Thánh, nếu cũng thể nào đánh tan đại trận của Dược Tộc và tiêu diệt tàn hồn của Dược Đế.
      “Lực lượng của Hồn Tộc đạt tới trình độ thế này khó trách có thể tiếng động mà tiêu diệt Linh Tộc và Thạch Tộc…” Tiêu Viêm nắm tay chặt, lần này xuất chỉ có Hư Vô Thôn Viêm mà thôi, còn vị tộc trưởng thần bí kia vẫn thân. Có lẽ đề phòng Cổ Tộc phát , dù vậy có thể bức Dược Tộc đến tình trạng này, lực lượng tàng của Hồn Tộc cũng làm cho người ta kinh hãi.
      bầu trời, Hồn Hư Tử nhìn luồng đấu khí thất luyện đó cũng phải thay đổi sắc mặt. Thế công bậc này dù dính tý cũng bị thương nặng, dù sao đây gần như là kích hội tụ sức mạch của toàn bộ Dược Tộc.
      Ở bên cạnh Hồn Hư Tử, Hư Vô Thôn Viêm cũng lên vẻ dao động trong ánh mắt đen như hắc động, hiển nhiên cũng dám khinh thường kích hợp lực kia.
      Cỗ Hắc Viêm hình bàn tay lần nữa vươn ra, sau đó nhanh như chớp kết từng đạo ấn quyết, nhất thời Hắc Viêm kịch liệt bốc lên rồi hội tụ phía sau Hư Vô Thôn Viêm tạo thành hắc động xoáy lốc chừng mấy vạn trượng. Lực hút cường đại phô thiên cái địa cũng nhanh chóng hình thành.
      “Bang bang!”
      Lực hút đáng sợ làm cho mọi thứ đều bị bay lên, thập chí mặt đất cũng bị nứt ra tung tóe tạo thành những vết thương chằng chịt khắp vùng địa vực sâu hàng nghìn trượng.
      “Vèo vèo vèo!”
      Từng đạo đấu khí thất luyện cũng cuồn cuộn ngừng bay vào bên trong lốc xoáy đen ngòm, trong đó vang lên những tiếng nổ trầm thấp. Ở trong hắc động hình thành những vụ bùng nổ, thậm chí là dao động kịch liệt. Mà mỗi khi lốc xoáy dao đọng thân thể Hư Vô Thôn Viêm ngừng nổ ra những chùm lửa, cũng phải lùi lại hơn mười bước. Hồn Hư Tử ở bên cạnh thấy thế liền sợ hãi xanh mặt.
      “Dược Tộc quả nhiên khó thu thập, lúc trước là Dược Đế tàn hồn, sau khi đánh bại xong lại là công kích ngưng tụ từ toàn bộ tộc nhân. Cường đại như đại nhân cũng bị đẩy lùi rồi!!”
      Ánh mắt Hồn Hư Tử lại lóe sáng khi thấy thân hình Hư Vô Thôn Viêm lại lần nữa củng cố lại, nhưng Hắc Viêm xung quanh thân thể cũng nhạt nhiều. Xem ra cũng dễ chịu gì khi tiếp đòn phản kháng liều chết kia.
      “Dược Tộc quả sai, so với Linh Tộc và Thạch Tộc đúng là mạnh hơn ít. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ có kết cục mà thôi!”
      Sau khi ổn định thân hình, Hư Vô Thôn Viêm cúi đầu nhìn xuống phía dưới, giọng già nua chầm chậm vang lên.
      Cùng với thanh khàn khàn, lão tung ra vật hình trứng. Từ bầu trời Hắc Viêm phát ra những đạo huyết quang chầm chậm dung nhập vào trong quả trứng đó.
      “Phanh! Phanh!”
      Khi luồng huyết quang tiến vào, quả trứng Hắc Viêm đột nhiên nổ mạnh, tức những tiếng thét cao vút, thê lương bỗng chốc vang vọng khắp bầu trời. Hắc Viêm bỗng từ trời vội trút xuống vùng núi non bên dưới như mưa rào.
      Nhìn Hắc Viêm rơi xuống dày đặc, mọi người đứng dưới cơn mưa kia liền biến sắc, họ vội vàng vận chuyển đấu khí nhưng chưa kịp hoàn thành chợt hắc mang lóe lên, họ cảm giác trước ngực tê rần, khi cúi đầu nhìn xuống thấy trước ngực mình thêm lỗ lớn từ khi nào, máu tươi kèm theo nội tạng bị trút xuống khỏi thân mình.
      “Đây là cái quái gì vậy?”
      Tiêu Viêm ngưng trọng nhìn mưa Hắc Viêm, vươn tay bắt lấy đạo. Những thứ nào có hình thể giống với nhân loại nhưng ánh mắt đỏ tươi và đôi tay như lưỡi dao cho thấy chúng khác biệt rất lớn với nhân loại.
      “Mấy thứ này có thể cắn nuốt thân thể và đấu khí!” Dược Lão kêu lên thất thanh, ở dưới chân lão có thêm mấy người nổ tung thành đống máu thịt đen sì.
      Nhìn về phía đại quân sinh vật Hắc Viêm rơi xuống, khắp trận tuyến lâm vào hỗn loạn kịch liệt. Chiến đấu lập tức bùng nổ, những tiếng kêu thê lương thảm thiết ngừng vàng lên. Máu tươi thấm hồng đại địa.
      Dược Đan giữa trung nhìn mảnh hỗn loạn phía dưới liền tối sầm mặt, vung áo bào lên, đấu khí khủng bố tràn đầy bùng nổ trực tiếp phóng tới thân thể mấy trăm con sinh vật Hắc Viêm làm chúng nổ ra, sau đó cong tay ngoắc cái bắt con sinh vật kỳ lạ đó lại nghiên cứu hồi, chợt đồng tử co rút lại, hít sâu cái.
      “Thôn Linh Tộc! Tại sao chủng tộc này còn tồn tại? phải chúng bị tiêu diệt hoàn toàn ở thời kỳ viễn cổ rồi sao?”
      “Thôn Linh Tộc?”
      Khi nghe tiếng thốt đầy sợ hãi của Dược Đan, Tiêu Viêm nhíu mày rồi nghi hoặc hỏi lại. cùng với Dược Lão liếc nhau rồi cùng nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương, hiển nhiên là họ biết đến chủng tộc này.
      “Ha ha, hổ là tộc trưởng Dược Tộc, ngươi biết vì sao Hồn Tộc phải ra tay với các ngươi chưa?” Hồn Hư Tử cười nhìn Dược Đan với ánh mắt rất trầm.
      “Khó trách, khó trách, sau thời viễn cổ những chủng tộc cổ càng ngày càng xuống dốc, chỉ có Hồn Tộc ngươi vẫn trường tồn như trước!”
      Dược Đan kinh hãi nhìn Hư Vô Thôn Viêm bầu trời như phát ra cái gì đó cực kỳ đáng sợ. Nhưng sau đó nhanh chóng bay xuống phía dưới, tay áo huy động, hơn mười người trẻ tuổi Dược Tộc bị nắm trong tay. Sau đó quát to: “Dược Tộc trưởng lão, tự bạo, hủy gian. Chúng ta có thể chết nhưng phải lưu lại dược mầm mống huyết mạch Dược Tộc!”
      Nghe Dược Đan thốt lên những lời như tan nát cõi lòng đó, ít cường giả Dược Tộc ở bầy trời kìm được mà run rẩy, khuôn mặt họ lên vẻ bi thương và kiên quyết, ở trong tộc, việc hy sinh bản thân để bảo tồn huyết mạch là chuyện thiên kinh địa nghĩa, bọn họ do dự thực !”
      Cùng thời khắc đó, Tiêu Viêm cũng hít sâu hơi rồi ôm lấy cánh tay Dược Lão, ánh mắt sáng rực quyết tâm. Đến lúc rồi!

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1570: Diệt tộc chi chiến!
      Dịch: Naron - Biên: Dạ Tâm
      Đông đảo cường giả Dược tộc bầu trời đột nhiên bộc phát ra từng chùm ánh sáng trắng bóng như ngọc. tại, đấu khí trong cơ thể bọn họ trở nên cuồng bạo!
      “Đúng là phải tự bạo rồi!!”
      Thấy vậy, sắc mặt Hồn Hư Tử cũng thay đổi, nhiều cường giả như vậy tự bạo cho dù là phong gian phong ấn cũng có thể xé mở vết nứt. Bất quá, Hư Vô Thôn Viêm ở phía sau biến thành vô số Thôn Linh, thể ra tay quấy nhiễu.
      “Hừ! Muốn từ trong tay Hồn tộc ta chạy trốn! dễ dàng như vậy đâu…!”
      Ánh mắt trầm, Hồn Hư Tử nhanh chóng lấy từ trong nạp giới ra quyển trục bốc lên lờ mờ Hắc Viêm. Sau đó lão liền xé ra, Hắc Viêm nhất thời khởi động hóa thành con đường bằng lửa. Trong đó lại có mấy thân ảnh nhanh chóng vọt ra, xuất tại bầu trời đầy hỗn loạn này.
      “Ha ha! Dược Đan! ngờ lần chúng ta gặp lại ngươi lại ở trong cục diện này…”
      Theo những bóng đen xuất cỗ thanh lạnh lẻo trầm, vang vọng bầu trời.Uy thế như vậy làm cho mọi lòng người trong hiểm cảnh càng trầm xuống. Cường giả Hồn tộc rốt cục xuất động rồi!
      Động tĩnh bầu trời cũng được Dược Đan phát . Vội ngẩng đầu, ánh mắt lão dừng lại từng hắc ảnh kia. Trong đó, có hai lão giả lăng mà đứng, vẻ mặt hai người đầy mỉm cười nhìn ông. Trong nụ cười tràn ngập lạnh lẻo.
      "Hồn Kính, Hồn Diễm... Hồn Tộc bốn vị Ma Thánh! lần lại xuất đến hai người. Hồn tộc các ngươi để mắt Dược tộc ta a!”
      Nghe được thanh oán độc trầm thấp của Dược Đan, vị lão giả kia chỉ ảm đạm cười.
      “Dược Đan! Luyện dược thuật của Dược tộc đối với Hồn tộc ta có chút tác dụng! Nếu ngươi đáp ứng trở thành tộc phụ thuộc cho Hồn tộc, có lẽ còn có thể bảo tồn huyết mạch…”
      “Ta Dược tộc dù chảy đến giọt máu cuối cùng, cũng sống tạm bợ dưới Hồn tộc…” Dược Đan điềm nhiên . Thân là người của Dược tộc, bọn họ có tôn nghiêm của mình. Trở thành tộc bị phụ thuộc, chắc chắn ai chấp nhận!
      khi như vậy! Giết! Giết hết…!!!”
      Nghe được Dược Đan trả lời như vậy, vị lão giả cũng cảm thấy ngoài ý muốn, bàn tay vung lên, giọng : “ lưu kẻ sống!”
      “Dạ!”
      Nghe vậy, đông đảo cường giả Hồn tộc phía sau hai người nhất thời nổi lên hung quang, nhe răng cười lên! Bàng bạc đấu khí cuồng bạo, bao trùm trời đất hướng phía dưới lao
      “Bạo…”
      Nhìn cường giả Hồn tộc đánh tới, trưởng lão Dược tộc quàng trường đột nhiên bạo phát ánh sáng chói mắt, cổ cực đoan cuồng bạo năng lượng từ bầu trời điên cuồng nổ tung. ít cường giả Hồn tộc đừng mũi chịu sào trực tiếp bị sóng năng lượng chấn cho hộc máu bay lui.
      “Bạo! Bạo! Bạo…!”
      Sau khi cường giả Dược tộc thứ nhất tự bạo, phảng phất như máu huyết của đông đảo tộc nhân Dược tộc bị đốt lên sôi trào. Lập tức ánh sáng chói mắt từ nội thể của ít nội thể các cường giả Dược tộc bộc phát, cuối cùng tựa như sao băng xẹt qua chân trời, sau đó ngay tại chỗ tự bạo ra.
      "Rầm rầm…!"
      Trong nháy mắt, phong bạo hủy diệt đáng sợ cuốn phiến núi non trùng điệp trở thành bình địa. Từng cái khe như vực sâu mấy ngàn trượng được tạo ra, lan tràn như mạng nhện cuốn về tứ phía. Với tập trung tự bạo đáng sợ như vậy đánh phá, gian phong tỏa kím mít cũng lần nữa vặn vẹo, mơ hồ xuất những vết nứt .
      "Tiếp tục..!"
      Nhìn thấy gian có chút biến hóa, Dược Đan cũng có chút kinh hỉ. Chẳng qua, trong chút vui mừng lại là vô tận bi ai. Ai có thể nghĩ đến, ở đây ngày trước là mảnh đất ôn hòa, song tại, mấy trăm vạn thậm chí mấy ngàn vạn hậu đại bị hủy, tộc nhân lại chết thảm trọng. Nguy cơ diệt tộc bao phủ đỉnh đầu, bọn họ duy nhất chỉ có cách tự bạo, dùng cách này để lưu cho huyết mạch có thể kéo dài…
      Nghe được tiếng quát của lão, ít cường giả Dược tộc chút do dự lựa chọn tự bạo đấu khí trong cơ thể…
      “Hừ…!”
      tiếng hừ lạnh từ Hồn Kính, tay áo huy động, hắc khí tràn ra ngập trời đất hóa thành bàn tay khổng lồ, ôm theo vùng có đông đảo cường giả Dược tộc tự bạo đẩy ra rất xa. Như vậy, lần tự bạo này của cường giả Dược tộc trở thành hi sinh vô dụng.
      "Vạn Hỏa…!"
      Nhìn thấy Hồn Kính ra tay, Dược Đan cũng hét lên…
      Cách đó xa, Vạn Hỏa với thân tràn đầy máu tanh nghe được tiếng quát của Dược Đan, thân hình trực tiếp vọt mạnh lên. Phía sau cũng có mấy vị Dược tộc trưởng lão có thực lực cực mạnh cũng vọt theo. Đấu khí trong thân thể bọn họ cũng sôi trào lên, mà nhờ đấu khí sôi trào, khí tức thân bọn họ cũng tăng vọt. Đây là lần chiến đấu cuối cùng của bọn … (Dg: là hào hùng)
      Vì bảo vệ tộc nhân mà chiến..!
      “Ta tới ngăn bọn họ là xong…”
      Nhìn thấy đám người Vạn Hỏa sử dụng bí pháp làm đấu khí sôi trào, khí tức tăng mạnh, Hồn Hư Tử cười lạnh, thân hình vừa động liền xuất ở trước mặt Vạn Hỏa trưởng lão. Vung tay, Hắc Viêm bắt đầu khởi động, bằng thực lực người liền mang đám người Vạn Hỏa tiến nhập chiến đồ.
      Nhìn tràng chiến đấu bi tráng thảm thiết, nắm tay Tiêu Viêm cũng gắt gao nắm chặt. Đây là Diệt tộc chi chiến sao? Năm đó Tiêu tộc chỉ sợ cũng là bộ dáng như thế này sao? Vì kéo dài huyết mạch, dùng hết tất cả có thể. Mặc dù là tự bạo cũng oán hối. Tại thời điểm này, ân oán cá nhân sớm tiêu tán, từng có khoảng cách tộc nhân cũng có thể dùng tự bạo để bảo vệ đối phương…
      “Hồn tộc chết tiệt…”
      Nhìn thấy ngay cả đám người Vạn Hỏa trưởng lão cũng bị người chế trụ, ánh mắt Dược Đan càng ngày càng đỏ, ánh mắt của lão đảo quanh bốn phía. Đột nhiên ngưng lại người Tiêu Viêm cách đó xa, lập tức thân hình vừa động liền xuất trước mặt Tiêu Viêm, tay áo vung lên, hơn mười thân ảnh tộc nhân Dược tộc cũng xuất bên cạnh . Những người này, Tiêu Viêm cũng có chút quen mắt, bởi vì những người này đều là người trẻ tuổi có thành tích tốt Dược điển.
      “Tiêu Viêm! Cường giả Dược tộc ta tự bạo xé rách gian vết nứt cho các ngươi cơ hội chạy trốn. Lão phu cũng chưa bao giờ cầu người khác, nhưng lúc này đây, lão phu cầu ngươi giúp Dược tộc ta bảo tồn tia huyết mạch!”
      Dược Đan đỏ mắt nhìn chằm Tiêu Viêm, thanh dồn dập mà nhanh chóng . Cách đó xa, Thần Nông lão nhân cùng lão quan hệ tệ nhưng lão lại lựa chọn. Bởi vì trong tối tăm mịt mờ cảm giác cho lão biết, muốn kéo dài huyết mạch, chỉ có Tiêu Viêm mới có thể giúp . tại, lão còn đường lựa chọn, vì bảo tồn tia huyết mạch chủng tộc, cho dù tự bạo lão cũng can tâm tình nguyện.
      Thình lình xảy ra biến cố cũng làm cho Tiêu Viêm cả kinh, nhìn hai mắt màu đỏ của Dược Đan, trong lòng có chút cảm khái. Bất kể như thế nào, lão cũng là người tộc trưởng hợp cách. Hít sâu hơi, Tiêu Viêm nhìn về Dược lão, ánh mắt Dược lão có chút ướt, bất quá lại gì.
      “Tộc trưởng! Để ta lưu lại! Cùng bọn chó này liều mạng!”
      Huyết lệ chảy mặt Dược Thiên, tận mắt nhìn phụ thân của bị vài tên Hồn tộc vây công bỏ mình. tại, chỉ còn điều suy nghĩ là làm thế nào giết người của Hồn tộc nhiều hơn nữa, vì phụ thân báo thù…
      "Ba…!"
      Dược Thiên vừa xong cái tát hung hăng quất mặt , Dược Đan dữ tợn nhìn quát gầm lên như dã thú…
      “Phế vật các ngươi lưu lại có lợi ích gì? Vô số tộc nhân liều mạng tự bạo, cho các ngươi cơ hội chạy trốn. Các ngươi thể để cho bọn họ thất vong…”
      Dược Thiên che mặt sưng to, cắn chặt môi, máu tươi ngừng tóe ra theo khóe miệng. Bên cạnh , như là nữ thần trong thanh niên Dược tộc – Dược Linh cũng khuôn mặt thanh lệ đầy nước. Trải qua biến cố hôm nay, bọn họ mới hiểu được, nguyên lai trước kia bọn họ chỉ là những đóa hoa được che chở dưới mái ấm Dược tộc tộc nhân mà thôi…
      “Tất cả phải nghe theo bất kỳ lời nào của Tiêu Viêm. Vì kéo dài Dược tộc huyết mạch, cho dù là muốn các ngươi chết, các ngươi đều phải làm!”
      Tiêu Viêm thở dài tiếng. Tự nhiên vác gánh nặng giải thích được. Tiêu tộc cũng chưa chú ý đến được, lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy a. Bất quá tại cần Dược tộc lực lượng xé rách gian phong ấn. Cho nên thể đáp ứng a.
      "Dược Đan tộc trưởng, ta hết sức!"
      “Lão gia hỏa! Lão phu hết sức tương trợ…! Vừa bay đến, Thần Nông lão nhân khẽ thở dài .
      “Chuẩn bị! Ta ngăn cản lại Hồn Kính, Hồn Diễm. Các trưởng lão còn lại giúp các ngươi xé rách gian.”
      Dược Đan khẽ lau vết máu mặt, khóe mắt đảo qua đám người Dược Thiên, thần sắc rất là bình tĩnh. Cuối cũng cư nhiên lại cười lên, chân đạp mạnh mặt đất mà lướt . Đấu khí trong cơ thể sôi trào, cuối cùng như sao băng xinh đẹp hướng Hồn Kính, Hồn Diễm vọt tới.
      “Khốn kiếp , tên này điên rồi..!”
      Nhìn thấy Dược Đan liều mạng đánh đến, sắc mặt hai người Hồn Đan, Hồn Kính nhất thời phát lạnh, đồng thời ra tay khiến cho thiên địa biến sắc.
      Bạo! Bạo! Bạo!
      Theo Dược Đan lâm vào cuộc chiến thảm thiết với hai người Hồn Kính, đông đảo trưởng lão Dược tộc lẫn nữa lao ra, sau đó cũng tại nơi trong gian, đồng loạt tự bạo.
      Rầm rầm! Oanh..!
      Cùng với gian run rẩy, mảnh gian kia vặn vẹo càng ngày càng kịch liệt, tia Hắc Viêm phù văn từ trong gian thẩm thấu ra. Cuối cùng, dưới các loại năng lượng cuồng bạo đánh sâu vào mà bạo liệt ra.
      "!"
      Tại khi Hắc Viêm phù văn vỡ tan, ngọn lửa màu hồng phấn từ trong thân thể Tiêu Viêm tuôn mạnh ra, cái lồng bằng lửa ngưng tụ mang theo hơn mười người Dược Thiên Dược Linh bọc lại. Ở phía sau, Bắc Vương cũng bảo vệ lấy Dược lão. Đoàn người thi triển tốc độ đến mức tận cùng, nhanh như tia chớp hướng phia có Hắc Viêm phù văn vỡ ra vọt nhanh tới!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1571: Xin tí lửa!
      Dịch: Naron - Biên: Dạ Tâm
      Ầm… Ầm!!
      Sấm sét nổ vang liên miên dứt trong gian, mỗi tiếng nổ đại diện cho vị cường giả trong Dược Tộc nổ tan xương nát thịt. Dưới tấn công của năng lượng cuồng bạo này, cho dù là linh hồn cũng thể sót lại…
      Đoàn người Tiêu Viêm thi triển tốc độ tối đa, điên cuồng lao về khu vực có nhiều tiếng nổ tự bạo nhất. Nơi đó phong ấn bị nổ tung, xuất khe nứt gian, có cơ may trốn thoát. sau đám người Tiêu Viêm là những cường giả từ thế lực khác, bọn họ hiểu, trong hoàn cảnh hỗn loạn này, nếu chỉ dựa vào thực lực tự thân thể nào chạy trốn được.
      Bất quá mục tiêu của Hồn tộc là tàn sát tất cả sinh linh trong Dược giới, cho nên thể nào dễ dàng cho đám người Tiêu Viêm chạy thoát. Khi bọn họ vừa chuyển vô số sinh vật thôn linh, cùng cường giả trong hồn tộc lập tức lao tới bao vây cả bọn.
      Nhìn vô số người lao tới từ bốn phương tám hướng, sắc mặt Tiêu Viêm cũng hơi đổi, nhưng vừa định ra tay Thần Nông lão nhân phía sau giơ cây dược thảo quải trượng lên, nhất thời biển lửa lục sắc hóa thành vô số cây đại thụ to lớn, những cây đó bắt đầu quấn lấy những bóng người lao tới, như dây leo vậy.
      Có Thần Nông lão nhân ra tay giúp đỡ, Tiêu Viêm khẽ thở ra nhõm, mang theo đám người Dược Lão, Dược Thiên lại tăng tốc.
      “Hư Vô đại nhân, mau ngăn tên Tiêu Viêm kia lại! giữ trong tay khối Đà Xá Cổ Đế Ngọc!”
      Nhìn đám người Tiêu Viêm cật lực lao , hơn nữa khoảng cách tới khe nứt kia càng lúc càng gần, Hồn Hư Tử vốn dây dưa với đám người Vạn Hỏa trưởng lão vội vàng hô lên.
      “Hừ, ngươi nghĩ bổn tọa có ba đầu sáu tay chắc…”
      Nghe được tiếng quát của Hồn Hư Tử, Hư Vô Thôn Viêm khẽ hừ lạnh, thanh có vẻ vui.
      Nghe vậy Hồn Hư Tử xấu hổ cười cười, Hư Vô Thôn Viêm mặc dù là người có thực lực mạnh nhất tại đây, nhưng vừa phải phân thần củng cố phong ấn trong gian, lúc trước khi đại chiến còn bị tàn hồn Dược Đế đả thương, giờ còn phân thân thành vô số Thôn Linh, làm gì còn năng lực quản việc khác nữa?
      “Vậy giao cho lão phu! Hồn Kính, lão quỷ Dược Đan này giao cho ngươi. Lực lượng của mình ngươi mà muốn ngăn cản hai chúng ta à, đúng là nằm mơ mộng…
      bầu trời, trong Tứ Thánh Ma của Hồn Tộc - Hồn Diễm cười lạnh, ánh mắt trào phúng liếc về Dược Đan điên cuồng tấn công. Tàn ảnh lão khẽ lóe lên thoát ly vòng chiến, sau đó tựa như diều hâu bay tới đám người Tiêu Viêm.
      “Tiêu Viêm, hắc hắc, cái tên này cũng xa lạ với lão phu. Bên trong Hồn Tộc có ít lời đồn về ngươi, nếu phải trong tộc có nhiệm vụ quan trọng lão phu sớm bắt ngươi rồi. Nhiều năm qua, người có thể làm cho Hồn Tộc ta liên tiếp kinh ngạc như vậy chỉ có mình ngươi mà thôi!”
      Tốc độ của Hồn Diễm cực kỳ khủng bố, cơ hồ vừa dứt tiếng xuất trước mặt đám người Tiêu Viêm, nở nụ cười lạnh.
      Nhìn kẻ địch nguy hiểm chắn đường, sắc mặt Tiêu Viêm hơi trầm xuống. Thực lực Hồn Diễm này cực kỳ khủng bố, theo như cảm ứng của tên này ít nhất đến mức Thất tinh Đấu Thánh hậu kỳ. So với Dược Đan mạnh hơn ít.
      “Sinh Linh Chi Diễm!”
      Sắc mặt Thần Nông lão nhân phía sau nhìn thấy Hồn Diễm cũng hơi biến đổi, nhưng sau đó lão liền lập tức ra tay. Biển lửa màu lục sắc chợt ngưng tụ, hóa thành cự thú hỏa diễm cao lớn, lao tới Hồn Diễm.
      “Sinh Linh Chi Diễm, ha ha, lão phu đối với nó cũng khá hứng thú đây. Chờ sau khi bắt được ngươi, Sinh Linh Chi Diễm này liền thuộc về ta rồi…”
      Liếc mắt về cự thú lao tới kia, Hồn Diễm chỉ khẽ cười, bàn tay chợt nắm chặt lại, luồng đấu khí to lớn ngưng tụ lại, hóa thành cự chưởng đánh thẳng tới cự thú kia. Chỉ chưởng liền đánh nát cự thú, khí thế vẫn hề thuyên giảm mà còn chộp tới đám người Tiêu Viêm.
      “Sức chiến đấu của Sinh Linh Chi Diễm đích xác được…!!”
      Nhìn thấy hiệu quả công kích của Sinh Linh Chi Diễm, Thần Nông lão nhân nhịn được cười khổ, nhìn thấy cự chưởng kia giáng xuống liền vội vàng né tránh.
      “Vút!!!”
      Cự chưởng lao tới, đám người Tiêu Viêm chợt tăng tốc né tránh trong gang tấc, nhưng những người phía sau lại may mắn như vậy. Dưới cự chưởng, tuy có vị nhất tinh Đấu Thánh chống đỡ, nhưng vẫn hỏng mất, chỉ trong chốc lát hóa thành màn huyết vụ.
      Đối với tiếng kêu thảm thiết từ phía sau, Tiêu Viêm cũng rảnh để phân tâm. Ánh mắt của vẫn gắt gao nhìn về Hồn Diễm-người đứng ở vị trí phong ấn bị xé rách. cách khác, muốn thoát ra phong ấn, phải hạ được lão gia hỏa này. Nhưng muốn hạ được cường giả đạt đến Thất Tinh Đấu Thánh Hậu Kỳ đỉnh phong, đối với Tiêu Viêm tại vẫn khó khăn .
      “Bắc Vương!”
      Ánh mắt Tiêu Viêm lóe lên, tay vẫy về đám người Dược Lão đứng. Chợt động, Bắc Vương đứng im phía sau đột nhiên hóa thành luồng hắc quang bắn tới Hồn Diễm, liền bao lấy lão ta.
      “Hử? Đây phải là khôi lỗi sao?”
      Nhìn về thế công sắc bén của Bắc Vương, Hồn Diễm kinh ngạc thốt. Khôi lỗi có sức chiến đấu mạnh mẽ, hành động lưu loát như vậy đến cũng rất hiếm gặp.
      “Tuy mạnh, nhưng cũng chỉ là khôi lỗi thôi.”
      Kinh ngạc nhưng Hồn Diễm vẫn hề lùi lại, đấu khí hùng hồn bắt đầu ngưng tụ, bàn tay hóa thành cự chưởng khổng lồ lớn đến mấy trăm trượng, dễ dàng tiếp lấy những đòn tấn công của Bắc Vương. Đôi lúc còn chấn bay Bắc Vương, thân thể cứng rắn xuất vết nứt, thậm chí đôi chỗ còn bị lõm xuống. Với thực lực Bắc Vương mà chống lại cường giả Thất Tinh Đấu Thánh Hậu Kỳ đỉnh phong đúng là vẫn còn rất gian nan.
      “Tiểu Y!”
      Trong lúc Bắc Vương liều chết ngăn Hồn Diễm lại, Tiêu Viêm kêu lên tiếng, linh hồn Tiểu Y nhanh chóng bay ra, dung hợp cùng linh hồn Tiêu Viêm. Theo dung hợp của hai người, Tịnh Liên Hỏa nhất thời tràn ngập thân thể Tiêu Viêm, lần nữa trở nên trong suốt như bạch ngọc, thậm chí ngay cả xương cốt, nội tạng đều có màu trắng hồng.
      Hủy Diệt Hỏa Thể, vừa ra tay dùng ngay đến chiêu có khả năng công kích mạnh nhất. Tiêu Viêm hiểu được, đối với loại cường giả này công kích tầm thường cơ bản là vô dụng.
      “Hủy Diệt Hỏa Liên!”
      Hỏa thể vừa hình thành, bàn tay Tiêu Viêm liền nắm mạnh, năm loại dị hỏa bất đồng nhất thời ngưng tụ, tạo thành cơn lốc xoáy giao hòa, cuối cùng biến thành đóa hỏa liên ngũ sắc. Hỏa liên vừa thành hình tỏa ra khí thế hủy diệt hung hung bạo.
      …”
      Hỏa Liên vừa ngưng tụ, cánh tay Tiêu Viêm vung lên phóng ra đóa Hỏa Liên như tia chớp, va tới Hồn Diễm cách đó xa.
      Ầm…!!!
      Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên chấn động khắp bầu trời, cơn lốc lửa hủy diệt lan tỏa khắp nơi. Phàm là Thôn Linh nào đến gần cơn gió lốc ấy trong vòng mấy trăm trượng, đều bị thêu đốt thành than sau đó bốc hơi biến mất.
      “Hừ, quả nhiên còn có chút thủ đoạn. Bất quá nếu đây là con bài tẩy của ngươi, vậy ngoan ngoãn đem Đà Xá Cổ Đế Ngọc giao ra đây, lão phu còn có thể cho ngươi chết đau đớn!”
      Cơn lốc lửa đó quét ngang cả thiên địa, nhưng tiếng lạnh như băng của Hồn Diễm vẫn chậm rãi vang lền từ trong cơn lốc. Nhìn vào, mọi người chỉ thấy tuy bên trong cơn lốc, có vô số hắc khí ngăn chặn cơn lốc, mà giữa đám hắc khí đó là Hồn Diễm tiêu sái lơ lửng , y phục lão bay phấp phới, khuôn mặt trầm lạnh lẽo.
      Nhìn thấy Hồn Diễm hề bị tổn thương gì, mặt Tiêu Viêm hơi biến sắc. Đây là lần đầu tiên sử dụng cả hủy diệt hỏa thể lẫn hủy diệt hỏa liên, ngờ như vậy cũng đả thương được Hồn Diễm, Thất Tinh Đấu Thánh hậu kỳ quả nhiên vô cùng khủng bố.
      “Khí tức của lão gia hỏa kia có chút ổn định, xem ra kích vừa rồi tạo cho ít thương tổn, nhưng muốn làm bị thương nặng, còn chưa đủ…”
      Thần Nông lão nhân trầm trọng thốt.
      “Tiêu Viêm, chúng ta phải mau chóng thoát thân, bằng khi cường giả trong Dược Tộc chết hết, chúng ta cũng khó trốn!”
      Dược Lão trầm giọng.
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về Hồn Diễm nơi xa cười lạnh, đột nhiên thở dài, trầm giọng:
      “Thần Nông tiền bối, Dược Thiên, hai vị mau đem dị hỏa tạm thời chuyển qua ta!”
      Nghe vậy, Thần Nông lão nhân cùng Dược Thiên hơi ngẩn người, nhưng cũng hỏi nhiều. Thần Nông lão nhân vốn có tính tình rộng rãi, bàn tay vung lên dược liệu quải trượng rơi vào tay Tiêu Viêm, Dược Thiên cũng chỉ hơi chần chờ, rồi nhanh chóng phun ra ngọn lửa thâm đen, bên trong ngọn lửa mơ hồ nhìn thấy con cự quy, đó chính là dị hỏa bài dang thứ mười ba trong dị hỏa bảng- Quy Linh Địa Hỏa.
      Tiêu Viêm tay nắm quải trượng, tay giữ Quy Linh Địa Hỏa, thân thể trong suốt như bạch ngọc bỗng tỏa ra ánh sáng trắng. Dưới trạng thái này, hoàn toàn dung hợp cùng Tiểu Y, theo phương diện nào đó, giờ thể chất tương đương với dị hỏa chi linh. Mặc dù những dị hỏa này chưa hề bị luyện hóa, nhưng chỉ cần chủ nhân của chúng phản kháng, cũng có thể dùng nó để tấn công. Chỉ là uy lực so với dị hỏa được luyện hóa yếu chút, nhưng trong thời điểm khẩn cấp này, còn thời gian bận tâm những việc nhặt này nữa.
      Tiêu Viêm tự thân có năm loại dị hỏa, nếu như dùng thêm hai loại dị hỏa nữa, tạo thành hỏa liên, như vậy tạo thành hỏa liên có bảy loại dịa hỏa, trước nay chừa từng có!
      Uy lực của nó tất nhiên cực kỳ khủng bố!

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1572: Bát sắc hỏa liên!
      Dịch: Naron - Biên: Blue
      Sinh Linh Chi Diễm và Quy Linh Địa hỏa trong lòng bàn tay Tiêu Viêm nhanh chóng hóa thành hai ngọn lửa có màu sắc khác nhau, trong lúc mơ hồ vẫn còn truyền ra lực kháng cự. Dù sao, hai loại dị hỏa này nhận chủ, mặc dù cố ý phản kháng nhưng theo bản năng chúng vẫn có chút kháng cự. May là Tiêu Viêm giờ là dị hỏa chi linh, nếu là người bình thường cầm lấy, chỉ sợ chúng nổ tung, làm gì còn ngoan ngoãn như thế.
      Thấy hai luồng hỏa diễm truyền tới lực kháng cự, Tiêu Viêm hơi nhíu mày, bàn tay bắn ra luồng hỏa diễm màu hồng khác bao bọc lấy hai luồng hỏa diễm này. Nhất thời hai luồng hỏa diễm đều yên tĩnh lại, Tịnh Liên Hỏa vốn có khả năng tinh lọc cực kỳ mạnh mẽ, mặc dù hai luồng hỏa diễm này có linh trí nhưng vẫn bị nó làm kinh sợ, dám hó hé gì nữa.
      Nhìn thấy hai luồng hỏa diễm trở nên yên tĩnh lại, trong lòng Tiêu Viêm thoáng thở phào nhõm, bàn tay hơi vẫy, sáu luồng hỏa diễm lần nữa ngưng tụ. Trong lúc sáu đạo dị hỏa ngưng tụ hơi vung tay, cho cả Sinh Linh Chi Diễm và Quy Linh Địa Hỏa vào trong.
      “Rầm…Rầm!”
      Thêm vào hai loại dị hỏa, dải lửa vốn yên bình bỗng phát ra tiếng vang ầm ầm, năng lượng kinh khủng bên trong điên cuồng gào thét, tựa như sắp nổ đến nơi.
      Cảm giác được biến hóa bên trong, sắc mặt Tiêu Viêm cũng thêm phần ngưng trọng, mặc dù tại có được thể chất dị hỏa chi linh của Tiểu Y, nhưng hai loại dị hỏa này hơi xa lạ với , muốn dung hợp còn có chút khó khăn. Dù vậy, điều này làm cho Tiêu Viêm mất bình tĩnh, linh hồn lực thiên cảnh đại viên mãn nhất thời tràn vào dải lửa, khống chế năng lượng cuồng bạo bên trong, làm cho nó yên bình trở lại.
      cuồng bạo qua , dịa hỏa theo điều khiển của Tiêu Viêm dần dần ngưng tụ. Lúc này, đấu khí trong người cũng cuồn cuộn truyền vào đám dị hỏa. Thêm hai loại dị hỏa, tiêu hao đấu khí quả quá kinh khủng, cho dù Tiêu Viêm cũng cảm thấy hơi khó xơi.
      Khi càng lúc càng nhiều tiến vào, dải lửa cũng từ từ biến hóa thành từng đợt gợn sóng, đóa hỏa liên mơ hồ xuất ở chính giữa. dao động mà ngay cả Tiêu Viêm cũng cảm thấy hết hồn, lan tỏa ra khắp nơi.
      Tám loại dị hỏa ngưng tụ thành Phật Nộ Hỏa Liên, uy lực có thể xưng là hủy thiên diệt địa!
      Trong lúc khí tức kinh khủng lan tràn, Hồn Diễm vốn bị Bắc Vương liều chết giữ chân cũng phát , sắc mặt biến đổi, ngưng trọng nhìn về phía Tiêu Viêm, khóe mắt hơi giật giật. Cỗ lực lượng này, mặc dù là cũng cảm thấy nguy hiểm…
      “Tiểu tử này quả nhiên quỷ dị, vẻn vẹn chỉ là Ngũ tinh Đấu Thánh, sao lại có thể thi triển ra chiêu công kích khủng bố như vậy…”
      Hàn quang trong mắt Hồn Diễm lóe lên, nhanh chóng đánh ra chưởng vào ngực Bắc Vương, bất chợt gia tăng kình lực đánh cho ngực Bắc Vương lõm xuống mảng lớn. Nếu phải thân thể là khôi lỗi, chưởng này đủ lấy mạng Bắc Vương rồi, nhưng dù vậy, dư lực cũng đánh bay Bắc Vương ra xa mấy trăm trượng. Sau đó, thân hình Hồn Diễm nhanh chóng lướt về phía Tiêu Viêm.
      “Ngăn lại!”
      Thấy thế, sắc mặt Dược Lão hơi đổi, quát khẽ tiếng, kèm theo luồng đấu khí thất luyện bay ra. Nhưng với loại công kích này, Hồn Diễm đến mắt cũng thèm liếc, chỉ hơi vung tay áo đánh tan.
      “Xích độc chưởng!”
      Nhìn thấy đòn tấn công vô hiệu, Thần Nông lão nhân cũng ngưng trọng, thân hình bay vọt ra, bàn tay nhanh chóng bành trướng, màu sắc bàn tay cũng từ từ trở nên đỏ đậm, đánh về phía Hồn Diễm.
      “Hừ!”
      Đối mặt với thế công của Thần Nông lão nhân, Hồn Diễm chỉ hừ lạnh, bàn tay vừa lật, năm ngón tay trở nên đen xì, tùy ý đánh vào cự chưởng màu đỏ đậm của Thần Nông lão nhân.
      “Phốc xuy!”
      Hai người va chạm nhau tỏa ra mùi vị lạ lùng, chợt sắc mặt Thần Nông lão nhân trở nên trắng bệch, ngụm máu tươi phun ra, thân thể chật vật bay ngược lại. Hiển nhiên, trong lần giao phong này lão chịu thua thiệt.
      đám tôm tép như các ngươi mà muốn trốn thoát khỏi tay Hồn tộc ta à? Nằm mơ…!”
      chưởng đánh lui Thần Nông lão nhân, Hồn Diễm khẽ cười lạnh rồi thân hình chợt lóe lên, xuất trước mặt Tiêu Viêm, năm ngón tay đen xì tựa như bàn tay Tử Thần chộp về phía .
      Tiêu Viêm trợn mắt nhìn chằm chằm vào trảo này của Hồn Diễm. Chỉ vẻn vẹn trong chớp mắt, kình phong sắc bén dễ dàng xé rách vòng đấu khí phòng ngự bên ngoài của Tiêu Viêm, đánh mạnh lên người .
      “Xèo…Xèo!”
      Hắc chỉ xẹt qua mang theo luồng máu tươi cùng tia lửa, quần áo trước ngực Tiêu Viêm trực tiếp hóa thành tro tàn, bên ngoài thân thể vốn có tầng Long Lân chắc chắn bao phủ, nhưng giờ phút này, Long Lân lên năm vết thương sâu, máu tươi ngừng chảy ra từ miệng vết thương. chiêu này, nếu có long hoàng cổ giáp phòng ngự chỉ sợ Tiêu Viêm thủng người rồi.
      Lĩnh đòn nghiêm trọng như vậy, sắc mặt Tiêu Viêm tái nhợt, sau khi trúng trảo thân hình cũng bị đánh bay ngược lại, nhưng trong mắt Tiêu Viêm lại lên nét cười lạnh, khẽ : “Bạo!”
      chữ nhàng vang lên lại khiến cho con ngươi của Hồn Diễm co rụt lại, ngay kế cạnh , hỏa liên lớn chỉ bằng nắm tay chậm rãi xoay tròn. hỏa liên có tám màu lưu chuyển, vô cùng xinh đẹp.
      Nhìn hỏa liên gần trong gang tấc kia, sắc mặt Hồn Diễm kịch biến, nhưng đợi cho kịp phản ứng, hỏa liên bắt đầu phát ra ánh sáng chói lòa, vô số luồng sáng mang theo lực lượng hủy diệt bắn ra xung quanh. Phàm là người bị hỏa liên bắn trúng đều hóa thành tro tàn, tình huống như vậy, may là lúc trước Tiêu Viêm mượn lực Hồn Diễm thoát ra, nếu cũng bị vạ lây rồi.
      Đứng mũi chịu sào, thân thể Hồn Diễm cũng bị rất nhiều luồng ánh sáng bắn tới, nhưng có hòa thành tro tàn, đấu khí cuồn cuộn ngừng tuôn ra từ cơ thể , liều mạng ngăn chặn lực lượng hủy diệt này.
      Nhưng dù vậy, hỏa liên dung hợp tám loại dị hỏa đâu chỉ đơn giản như thế, sau khi bắn ra những luồng sáng, hỏa liên chợt phát nổ, bầu trời tựa như xuất mặt trời thứ hai, tỏa ra ánh sáng chói lòa gần như bao trùm cả gian Dược giới.
      “Oanh!”
      cách nào có thể diễn tả lực lượng hủy diệt này, bốn phương tám hướng bầu trời đều bị nó quét qua, núi non vỡ vụn, hóa thành đất chết. Sơn mạch cũng bị nó làm cho tan chảy.
      Tiêu Viêm vươn tay bắt lấy mấy người Dược Lão, thân hình cấp tốc lui lại, dùng Tịnh Liên Hỏa tạo thành màng bảo vệ quanh người, lúc này mới miễn trừ được năng lượng hủy diệt kia.
      trùng kích của năng lượng hủy diệt lan tỏa lúc sau mới tiêu tan, luồng hắc khí rơi xuống đất, cuối cùng va mạnh lên mặt đất, làm cho phạm vi mấy ngàn trượng chung quanh đều vỡ nát. Tiêu Viêm nhìn về phía đó, mơ hồ thấy được Hồn Diễm bên trong, cả người được bao bọc bởi hắc khí. Nhưng khí tức của yếu nhược hơn lúc trước nhiều, hiển nhiên ít nhất cũng bị trọng thương.
      Bên cạnh Tiêu Viêm, đám người Thần Nông lão nhân hít hơi lạnh, ánh mắt rung động nhìn tràng cảnh trước mắt. Khó tưởng tượng được, Tiêu Viêm lại có thể bức cường giả Thất Tinh Đấu Thánh hậu kỳ đến mức này…
      mau, gian nơi đó bị dư phá vỡ!”
      Sắc mặt Tiêu Viêm tái nhợt, đau đớn từ vết thương ngực khiến cho phát run, khẽ vung tay, mang Sinh Linh Chi Diễm cùng Quy Linh Địa Hỏa trả cho hai người Thần Nông lão nhân cùng Dược Thiên, khẩn cấp . giờ, tình trạng của cũng cực kỳ ổn, Bát Sắc Hỏa Liên tiêu hao vượt xa tưởng tượng của . Mặc dù có thể thi triển lần nữa, nhưng mà cũng bị suy yếu trầm trọng. Mà dưới tình huống bốn bề là nguy hiểm này, tỷ lệ sống sót của người suy yếu gần như là bằng .
      Nghe được lời Tiêu Viêm, mọi người mới phát , tại chỗ vừa phát nổ, xuất khe nứt gian lớn vài trượng, tinh thần lập tức chấn động.
      “Mau!”
      Tiêu Viêm lấy bình ngọc trong nạp giới ra, dùng nước thuốc trong đó vảy lên miệng vết thương, lại thúc giục lần nữa. Tỏa đôi cánh sau lưng ra, làm người đầu tiên lao về khe nứt gian kia. Bây giờ chính là thời cơ trốn chạy tốt nhất!
      “Ngăn bọn chúng lại!”
      mặt đất, Hồn Diễm loạng choạng đứng lên, sắc mặt dữ tợn rít gào. nghĩ tới, ngay cả cũng bị đám người Tiêu Viêm bức đến tình cảnh chật vật này!
      “Rầm…Rầm!”
      Dường như biết được đám người Tiêu Viêm có hi vọng chạy trốn, những cường giả còn lại trong Dược tộc đều điên cuồng tự bạo, dư ba từ những vụ tự bạo này ngăn những cường giả trong Hồn Tộc truy đuổi đám người Tiêu Viêm.
      Hồn Kính cùng Dược Đan giao thủ, thấy được cảnh này sắc mặt hơi trầm xuống. ngờ, tên tiểu tử kia lại có thể bức lui cả Hồn Diễm. Nhưng khi định tiến đến ngăn cản, Dược Đan dường như biết được ý định của , khuôn mặt lên nụ cười điên cuồng, sau đó đấu khí trong cơ thể đột nhiên bộc phát…
      “Tiêu Viêm, đa tạ ngươi…”
      Khi đấu khí trong cơ thể cuồng bạo đến cực điểm, Dược Đan khẽ quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Viêm mang đám người Dược Thiên, Dược Linh tiến vào khe nứt gian, đôi mắt điên cuồng như trút được gánh nặng. Sau đó, vụ nổ kém gì vụ nổ từ Bát Sắc Hỏa Liên xuất , vang vọng trong gian tràn ngập chém giết này!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :