Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1524: Đỉnh Vẫn Lạc
      Dịch: Nino1310 - Biên: celestial_wind1116
      Vẫn Lạc Sơn Mạch là nơi giao tiếp giữa khu vực thế lực của Hồn Điện và Thiên Phủ Liên Minh. Trước kia, cả hai bên cũng từng giao thủ kịch liệt rất nhiều lần trong dãy núi này.
      Cái tên Vẫn Lạc xuất từ thời kỳ viễn cổ, truyền thuyết kể rằng từng có vài vị Đấu Thánh cường giả bỏ mình đây. Tuy trong truyền thuyết thế, nhưng có ít đào bảo giả tới đây vài lần mà tìm được chút di tích Đấu Thánh nào. Dù vậy, điều này cũng ngăn được danh khí của Vẫn Lạc Sơn Mạch ở Trung Châu. Đặc biệt khi nơi này được lựa chọn làm nơi quyết chiến của Hồn Điện cùng Thiên Phủ Liên Minh danh tiếng của nó lại càng vang xa.
      Tin tức bị truyền ra là thể tránh khỏi, nhưng có lẽ cả hai bên đều xem thường chấn động cùng ảnh hưởng của nó. tới ba ngày, Vẫn Lạc Sơn Mạch vốn thanh tĩnh nhanh chóng bị người ở khắp nơi ùn ùn kéo tới. Các thế lực cùng cường giả từ bốn phương tám hướng đều đổ về Vẫn Lạc Sơn Mạch. Trận chiến tranh đoạt vị trí bá chủ Trung châu này hấp dẫn ánh mắt của mọi người vượt xa dự đoán.
      Xem ra, các thế lực cùng cường giả ở Trung Châu đều phi thường tò mò. Giữa Hồn Điện lâu đời với Thiên Phủ Liên Minh mới thành lập, ai là người chiến thắng cuối cùng.
      Trong ba ngày ngắn ngủi, lượng người ở Vẫn Lạc Sơn Mạch cơ hồ đạt tới tình trạng khủng bố. Tình huống này khiến cho tất cả ma thú ở đây khổ sở vô cùng. số gia tộc ma thú vốn ở nơi này hô mưa gọi gió, cũng vội vàng di chuyển, sợ bị ảnh hưởng mà phát sinh thảm họa diệt tộc.
      Khi dòng người kéo về Vẫn Lạc sơn mạch dần dần bão hòa trong lòng bọn họ bắt đầu dâng trào… Bọn họ có thể dự đoán được chuyến này tệ, “quyết chiến” cỡ này chắc chắn kinh thiên động địa.
      Ba ngày thời gian nhanh chóng trôi qua trong chú ý của mấy vạn người. Khi ánh bình minh của ngày thứ tư xuyên qua tầng mây, chiếu rọi núi non bầu khí nơi đây lặng yên sôi trào. bầu trời, tiếng xé gió ngừng vang lên, từng bóng người chen chúc bay vút tới. Mà mục tiêu của bọn họ đều là đỉnh Vẫn Lạc ở trung tâm của dãy núi này.
      Vẫn Lạc là ngọn núi hiểm trở hùng vĩ nhất ở Vẫn Lạc Sơn Mạch, cao tới vạn trượng, vách núi dựng đứng. Bởi vậy, ngọn núi này có đường trèo lên.
      Đỉnh núi Vẫn Lạc bóng loáng, giống như tấm gương khổng lồ phản xạ ánh mặt trời chiếu xuống, chói lóa vô cùng. Từ xa nhìn lại giống như cột sáng phóng thẳng lên trời, trông hùng vĩ, mênh mông khiến lòng người cảm thấy hào hùng. Cảnh quan này phối hợp với vô số bóng người lơ lửng giữa trung kia càng làm cho số người thấy máu nóng sôi trào. Con người ta sống đời, nếu có thể đánh trận mặc kệ sinh tử dưới chú ý của cả vạn người thế này, đúng là chết cũng tiếc.
      Bốn phía của đỉnh núi là mây trời lồng lộng. Bởi vì số lượng quá đông mà dưới kia mọi người chen chúc chật chội. Những cường giả có khả năng bay lên trời đều tụ tập đấu khí thành hai cánh, hoặc trực tiếp đạp bay lên. Thậm chí ở mấy nơi khá gần đỉnh núi còn thấy được ít lão quái mai danh tích cùng với thái thượng trưởng lão của các đại tông phái. Xem ra những lão nhân có bối phận ở thế hệ trước cũng tò mò, háo hức với trận đại chiến kinh thiên này.
      Nhưng mặc dù toàn bộ gian nơi trở nên chật chội cũng ai đặt chân lên đỉnh Vẫn Lạc. Kể cả những lão quái chỉ giơ tay nhấc chân có thể khiến cho gian quanh mình sụp đổ cũng chỉ đứng ở phía ngoài cách đỉnh núi cả nghìn trượng.
      Thời gian trôi qua, ánh mặt trời càng thêm nóng cháy. Khi vầng mặt trời kia lên cao, cột sáng chọc trời ở đỉnh Vẫn Lạc cũng đạt tới mức chói mắt nhất. Từ xa nhìn lại, cột sáng bắn lên cao như nối liền với mặt trời, cực kỳ đồ sộ.
      Ngay khi cột sáng rực rỡ nhất gian của đỉnh Vẫn Lạc, đột nhiên vặn vẹo. Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, gian thông đạo được mở ra.
      “Xuy xuy.”
      gian thông đạo vừa hình thành, sương mù đen hàn từ trong đó ùn ùn tuôn ra. Mơ hồ còn có thể nghe thấy những tiếng kêu thê lương. Sắc mặt của những người quanh đó đều có chút biến hóa, ánh mắt vừa ghét vừa sợ nhìn về phía hắc vụ kia.
      “Người của Hồn Điện tới.”
      Chỉ cần nhìn thế này cũng có thể biết người của bên nào tới. Tất cả mọi người đều trở nên hưng phấn.
      Hắc vụ xuất rồi sôi trào kịch liệt, bảy bóng người dần dần . Bảy bóng người, mỗi người đều có khí tức mạnh mẽ mêng mông, ít người xem đều có cảm giác run rẩy. Hồn Điện hổ là bá chủ của Trung Châu a! lần xuất ra đến bảy vị Đấu Thánh. Số lượng này khiến cho người khác thể thán phục.
      Trong bảy người kia, hai người cầm đầu đương nhiên là Điện chủ Hồn điện và Hồn Ma lão nhân. Những người còn lại, chỉ có tên Phó điện chủ là quen mặt, những người khác chắc là cường giả của Hồn Tộc.
      Bảy người kia vừa thân, nhiệt độ ở đây bỗng nhiên giảm xuống… Thậm chí, ngay cả ánh mặt trời chiếu xuống, cũng khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
      “Thực lực của Hồn Điện khủng bố tới như vậy sao.”
      Các thái thượng trưởng lão của số đại tông phái đều ngưng trọng nhìn màn này. Sau khi tận mắt thấy được đội hình của Hồn Điện, bọn họ mới hiểu được, thế lực tông phái của bọn họ chênh lệch quá xa so với Hồn Điện.
      “Người của Thiên Phủ Liên Minh, nếu tới rồi thân .”
      Điện chủ Hồn Điện tiến lên trước, ánh mắt lãnh đạm nhìn qua đám người đông đảo ở xung quanh. chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía ngọn núi cách xa nơi này, thanh lạnh nhạt nhưng lại giống như tiếng sấm, vang vọng toàn bộ Vẫn Lạc Sơn Mạch.
      hổ là Điện chủ Hồn Điện, ánh mắt rất tốt.”
      Tên Điện chủ Hồn Điện kia vừa xong tiếng cười nhanh chậm vang lên. Sau đó mọi người nhìn thấy gian ở phía bên kia của đỉnh Vẫn Lạc bắt đầu vặn vẹo, mười bóng người trực tiếp xuất . Mười bóng người này xuất , mọi người và khí xung quanh mới dần bình thường trở lại. Đến lúc này, mọi người mới lặng lẽ thở phào nhõm. Giao thủ ở trình độ này đúng là vô cùng đáng sợ, vẻn vẹn chỉ là lộ ra khí thế có thể ảnh hưởng tới biến hóa của trong thiên địa.
      “Thiên Phủ Liên Minh lại có tới mười vị Đấu Thánh.”
      Sau khi kinh ngạc, mọi người mới bình tĩnh đánh giá nhóm người Thiên Phủ liên minh vừa xuất . Ngay lập tức lại hít hơi, , số lão quái, sắc mặt cũng biến đổi.
      Mười vị Đấu Thánh.
      Lúc này, Thiên Phủ Liên Minh gần như xuất ra tất cả cường giả của mình. Cộng thêm Hỏa Vân lão tổ, Thanh Hoa nhị tiên va vị cường giả Nhất tinh Đấu Thánh mà Dược Lão mới mời được trong hai năm gần đây số lượng Đấu Thánh trong liên minh đạt tới con số mười khủng bố. Đội hình cỡ này gần như có thể so sánh được với các chủng tộc viễn cổ.
      Khắp nơi đều trở nên yên tĩnh, hiển nhiên là bị lực lượng của Thiên Phủ Liên Minh làm cho kinh sợ. Trong mắt của số lão quái và thái thượng trưởng lão mấy tông phái đều tràn ngập vẻ khiếp sợ. ai nghĩ tới thực lực của Thiên Phủ Liên Minh phát triển tới mức này.
      “Ngươi quả nhiên còn sống.”
      Điện chủ Hồn Điện cũng quá khiếp sợ, với năng lực tình báo của mình, bọn đương nhiên thăm dò được ít tin tức của Thiên Phủ Liên Minh, bởi vậy ánh mắt của tập trung về phía người thanh niên mặc đồ đen kia. Lúc nghe được tin tức này, cảm thấy thể tin được. tận mắt thấy được uy lực của Tịnh Liên Hỏa, thể tưởng tượng được Tiêu Viêm lại có thể chạy trốn khỏi Tịnh Liên hỏa.
      “Làm phiền Điện chủ còn nhớ tới ta, nên ta mới cố gắng thoát được.” Tiêu Viêm mỉm cười, ánh mắt nhìn thẳng vào Điện chủ Hồn Điện. Năm đó, trong lòng Tiêu Viêm, những cường giả cỡ này chỉ là truyện thuyết. Khi đó, ở trước mặt đám người này, còn bằng con kiến. Nhưng giờ, dưới ánh mắt của cả vạn người, có thể chuyện ngang hàng với nhân vật bá chủ từng tạo nên tinh phong huyết vũ ở Trung Châu.
      Tất cả những chuyện này đều chứng minh trưởng thành, trưởng thành với tốc độ kinh người.
      Điện chủ Hồn điện cũng mặc kệ lời châm chọc kia ngầm của Tiêu Viêm mà vẫn trầm ngâm. lát sau mới đột nhiên hỏi: “ Hỏa ở tay ngươi.”
      Tiêu Viêm cười cười, cũng đáp lại.
      Thấy Tiêu Viêm cũng phủ nhận, Điện chủ Hồn Điện chậm rãi gật đầu, trong mắt rốt cuộc xuất chút ngưng trọng. : “Tiêu Tộc suy tàn rồi ngờ lại còn có thể xuất người như ngươi. Nếu tới thành tựu ngươi có thể so sánh được với Tiêu Huyền. Nhưng Hồn Tộc chúng ta có thể khiến cho cái thứ nhất Tiêu Huyền vẫn lạc, cũng có thể làm cho cái thứ hai Tiêu Huyền vẫn lạc.”
      Tiêu Viêm khẽ híp mắt lại, trong con ngươi xuất hàn ý lạnh lẽo.
      “Trong trận chiến hôm nay, Thiên Phủ Liên Minh các ngươi chỉ có cơ hội. Nếu thất bại vạn kiếp bất phục. Tiêu Viêm, ngươi có dám đón nhận hay ?” Điện chủ Hồn Điện hờ hững nhìn về phía Tiêu Viêm, thanh tựa như vạn tiếng chuông trỗi dậy, mang theo cỗ linh hồn trùng kích cực kì khủng bố, ùn ùn kéo tới phía Tiêu viêm.
      Tiêu Viêm bước lên trước bước, khí tức toàn thân hòa làm . Linh hồn trùng kích hung hãn như thủy triều của Điện chủ Hồn Điện cũng thể khiến cho lui về phía sau nửa bước. Tiêu Viêm ngẩng mặt lên, lãnh đạm .
      “Tiếp.”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1525: Hồn Thiên Mạch
      Dịch: Xích Long - Biên: celestial_wind1116
      “Được!”
      Nghe Tiêu Viêm trả lời chút suy nghĩ, hai mắt của Điện chủ Hồn điện sáng lên. Dù mở miệng thêm câu nào nhưng ai cũng cảm nhận được áp lực xung quanh tăng lên.
      Mưa bão sắp tới!
      “Ân oán trong những năm qua cũng đến lúc chấm dứt!”
      Chờ đợi bao nhiêu năm cuối cùng cũng tới ngày này, nhưng tâm cảnh của Tiêu Viêm càng thêm bình tĩnh. vốn chỉ là thiếu niên nho ở Gia Mã đế quốc, cố gắng phấn đấu với mục tiêu đánh bại Vân Lam Tông mà thôi. Nhưng Hồn Điện đột nhiên xuất , bắt phụ thân , hủy diệt gia tộc của , khiến cho huyết mạch Tiêu gia thiếu chút nữa là đứt đoạn. Mối thù này đợi trời chung. Cũng từ lúc đó, trong lòng người thiếu niên non nớt cũng hiểu được, con đường sau này của mình chắc chắn vô cùng gian nan và vất vả. Nhưng cuối cùng vẫn chùn bước mà dứt khoát tiến về phía trước.Bởi vì có nhiều thứ, cho dù đối mặt với gian khó đến đâu cũng thể vứt bỏ được.
      mặt nào đó, Tiêu Viêm có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay thể kể đến công lao của Hồn Điện. Chính bọn chúng tạo ra động lực lớn nhất cho Tiêu Viêm…
      “Hắc hắc! Quyết đoán lắm…!” Bên cạnh điện chủ Hồn Điện, Hồn Ma lão nhân sắc mặt hàn, nhìn Tiêu Viêm, cười quái dị.
      Tiêu Viêm lạnh nhạt liếc nhìn , quay sang phía điện chủ Hồn Điện, : “Ngươi muốn chiến đấu theo hình thức nào?”
      “Ba trận thắng hai, mỗi bên phái ra ba người, quyết trận sinh tử!” Điện chủ Hồn Điện trầm thấp : “Đương nhiên, nếu ngươi muốn cả Hồn Điện và Thiên Phủ liên minh đều quyết chiến bổn tọa cũng phản đối. Hồn Điện bọn ta có thể đứng vững vàng tại Trung Châu bao nhiêu năm qua, ngươi đừng có ngây thơ nghĩ rằng chỉ dựa vào việc mượn sức mấy thế lực rồi liên minh lại là có thể chống đỡ được chúng ta.”
      “Có Hồn tộc chống đỡ ngươi mới được như thế!” Tiêu Viêm vừa lắc đầu vừa cười, rồi chợt : “Nếu khai chiến diện rộng, cho dù Liên Minh của chúng ta bị hủy diệt Hồn Điện các ngươi cũng chịu thiệt hại vô cùng. Mà xem ra, Hồn tộc cũng nỡ hứng chịu tổn thất như vậy…!”
      Hồn Điện muốn khai chiến toàn bộ như vậy nên mới đưa ra việc chiến đấu giữa cao tầng của hai bên. Chiến đấu này tuy có quy mô lớn nhưng sức ảnh hưởng hề kém hơn việc khai chiến toàn bộ. Dù sao bọn họ cũng đại biểu cho trận doanh của chính mình. Nếu bên nào thua trận sau này luôn kém hơn đối phương bậc.
      trong hai cách, tùy ngươi lựa chọn!” Điện chủ Hồn Điện thản nhiên .
      “Ba trận thắng hai! Dù sao giúp người đạt được mong muốn cũng là phẩm tính tốt!” Tiêu Viêm khẽ mỉm cười và . Hồn tộc nỡ để Hồn điện chịu tổn thất lớn Tiêu Viêm cũng chẳng muốn mang cả Thiên Phủ liên minh vào trận chiến này. Thiên Phủ liên minh là tiền vốn để chống lại Hồn tộc, mất bao công sức mới phát triển được đến hôm nay, làm sao có thể dễ dàng để mất.
      Mặc dù lời của Điện chủ Hồn điện khó nghe nhưng đó cũng là . Với thực lực giờ, Thiên Phủ liên minh có thể chống lại Hồn Điện. Nhưng nếu muốn hủy diệt Hồn Điện Liên minh chắc chắn tổn thất rất lớn, thậm chí còn có thể sụp đổ. So sánh với tình cảnh đó phương pháp đấu ba trận thắng hai thích hợp hơn nhiều.
      “Xem ra ngươi cũng nuốt trôi được tổn thất của việc khai chiến diện rộng!” Nghe vậy, điện chủ Hồn Điện khẽ nhướn mày, ý vị thâm trường .
      “Để người xuất chiến ra !” Tiêu Viêm cười nhạt, .
      “Hắc hắc! Những năm gần đây, Hồn tộc bọn ta nhận được khiêu khích lớn nhất cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.!” Hồn Ma lão nhân trầm cười, rồi chậm rãi bước lên bước: “Tiểu bối Tiêu tộc, trong ba người xuất chiến có ta.”
      Hễ là người có cảm giác nhạy bén đều phát được, khi Hồn Ma lão nhân bước chân ra, ngọn núi khổng lồ này đột nhiên rung . Đồng thời, luồng ám kình phóng ra từ lòng bàn chân của Hồn Ma lão nhân giống như nộ long điên cuồng phá vỡ lòng đất, lao thẳng về phía Tiêu Viêm.
      “Phanh!”
      Nhưng ngay khi cỗ ám kình kia sắp phá đất chui ra bóng người từ phía sau Tiêu Viêm vượt lên, dẫm đúng vào chỗ đất có ám kình. Ngay lập tức, mặt đất cứng rắn sụp xuống nửa thước, luồng ám kình bị bóng người này đánh tan. (Mặt đất này là vùng đất ngọn núi nhé… nhiều người lại hỏi đứng trung lấy đâu ra đất _Biên)
      “Hồn tộc vẫn luôn sử dụng phương pháp hèn hạ như vậy!” Tiêu Thần lạnh nhạt nhìn Hồn Ma lão nhân, chậm rãi .
      “Huyết Phủ Tiêu Thần?”
      Khuôn mặt Hồn Ma lão nhân trở nên lạnh lẽo, hai con ngươi giống như độc xà, nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần, miệng gằn từng chữ.
      “Lũ kiến hôi các ngươi đủ tư cách để gọi tên tộc trưởng của bọn ta!” Tiêu Thần giống như đầu hung lang vừa thức tỉnh, sát ý nhàn nhạt từ trong cơ thể bạo phát ra ngoài.
      Điện chủ Hồn Điện cùng Hồn Ma lão nhân khẽ nhíu mày, trong lòng cũng dám có chút khinh thường với Tiêu Thần, đặc biệt là điện chủ Hồn Điện. Ở trong gian hỏa, khi giao thủ với Tiêu Thần hầu như luôn ở thế hạ phong, vẻ tương đối chật vật. Hôm nay gặp lại, trong lòng đương nhiên là kiêng kỵ.
      “Ha ha! hổ là Huyết Phủ Tiêu Thần, nhiều năm gặp, vậy mà vẫn hung hăng như cũ. Tiêu Huyền danh khí tuy lớn nhưng cuối cùng tránh khỏi việc ngã xuống. Người của Tiêu tộc nhất định cũng như vậy, chẳng qua chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi!” Lúc Điện Chủ Hồn Điện và Hồn Ma lão nhân cau mày bóng người già nua cầm quải trượng giống như quỷ mị đột nhiên xuất trước mắt mọi người.
      Khi bóng người già nua này xuất , sắc mặt Tiêu Viêm trở nên ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào người kia. Người này xuất , gian thậm chí còn có đến nửa điểm dao động, mà cứ như lão ta đứng ở đây từ trước đó rồi!
      “Thực lực của người này là khủng khiếp!”
      Tiêu Viêm và Dược Lão liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai đều có chấn động.
      “Hồn Thiên Mạch!”
      Tiêu Thần nhìn chằm chằm vào lão già cầm quải trượng kia. Người này gầy trơ xương, khuôn mặt khô héo mang nụ cười làm người khác mất tự nhiên. Thế nhưng hai con ngươi của lão hề mờ đục, ngược lại còn sáng cách quỷ dị. Khi nhìn vào ánh mắt lão, trong linh hồn dường như truyền tới cảm giác đau đớn.
      Nghe Tiêu Thần gằn từng chữ, đám người Tiêu Viêm rung động vô cùng. Hồn Tộc quả nhiên là phái lão già này ra đối chiến.
      “Hồn Thiên Mạch? Trời ạ! Lão ta vẫn chưa chết sao? Hồn tộc phái lão ta ra sao? Xem ra Hồn tộc muốn hung hăng chèn ép Thiên Phủ liên minh rồi!” Quanh đó có ít lão quái vật kiến thức rộng rãi. Đối với những cường giả trẻ tuổi, cái tên Hồn Thiên Mạch có lẽ rất xa lạ, nhưng với những lớp người trước như bọn họ ai cũng biết lão già này đáng sợ đến mức nào.
      “Tên phế vật năm đó từng cầu xin tộc trưởng tha mạng cũng còn có mặt mũi để xuất ư?” Tiêu Thần hít sâu hơi, đè nén sát khí dâng lên dữ dội, sắc mặt chút thay đổi, .
      Khuôn mặt khô héo của Hồn Thiên Mạch hơi run lên, hai mắt ánh lên quang mang quỷ dị, lần lượt quét qua Tiêu Thần và Tiêu Viêm, thanh khàn khàn giống như xương cốt cọ xát vào nhau: “ có lợi hại đến mấy cuối cùng cũng phải ngã xuống. Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Hồn tộc nay vẫn đứng vững vàng ở tầng cao nhất của phiến đại lục này, còn Tiêu tộc ở đâu? Tiêu tộc từng có thanh danh hiển hách khắp cả đại lục, nhưng bây giờ cũng chỉ còn lại có hai, ba con mèo , cố kéo dài hơi tàn dưới chân của Hồn tộc chúng ta. đáng buồn…!”
      “Phanh!”
      Tiêu Thần sắc mặt lạnh lùng, thân hình chợt lóe lên, xuất trước mặt Hồn Thiên Mạch, bàn tay quét qua hư ,
      “Tiêu Thần…! Mặc dù ngươi may mắn sống đến tại, nhưng ngươi còn là Huyết Phủ Tiêu Thần năm đó nữa rồi!” Đối mặt với thế tấn công như sấm chơp của Tiêu Thần, khuôn mặt gần như chỉ có lớp da khô của Hồn Thiên Mạch lộ ra vẻ độc ác. Bàn tay nhanh chóng nắm lại, rồi xuất ra quyền, trực tiếp đối chọi với huyết phủ khổng lồ.
      “Ầm…!”
      Hai nguồn lực lượng va chạm vào nhau tạo thành cỗ kình phong kinh khủng, làm cho mấy vị cường giả Đấu Thánh của Hồn Điện khẽ biến sắc mặt, vội vàng lui về phía sau. Chỉ có điện chủ Hồn Điện và Hồn Ma lão nhân mới có thể đứng vững tại chỗ.
      …!”
      Huyết phủ hung hăng bổ vào nắm đấm của Hồn Thiên Mạch, lực phản chấn cực kì khủng bố khiến cho Tiêu Thần phải chật vật lùi lại phía sau mười bước, đồng thời sắc mặt của cũng trở nên trầm, nhìn về phía đối phương. bị vây tại hỏa ảo cảnh mấy ngàn năm, cho nên thành quả tu luyện thể so với Hồn Thiên Mạch. Điều này khiến cho có chút cam lòng. Nhớ năm đó, Hồn Thiên Mạch mỗi khi nhìn thấy sắc mặt đại biến, phải quay đầu bỏ chạy.
      “Tiêu Thần à! Lão phu rồi…Hôm nay mọi thứ khác xưa. Bây giờ ngươi cũng còn là đối thủ của lão phu nữa đâu!” Hồn Thiên Mạch liếc nhìn vết máu nhợt nhạt nắm tay, thèm để ý tới, chỉ thản nhiên . Rồi bất chợt, ánh mắt của lão nhìn về phía Tiêu Viêm, liếm liếm môi, : “Trong cơ thể của ngươi có mùi vị của Tiêu Huyền. Xem ra những ngày ngươi ở trong thiên mộ quả nhiên là đạt được truyền thừa của .”
      Tiêu Viêm sắc mặt bình tĩnh. Thực lực của lão bất tử chắc ở mức Lục Tinh Đấu Thánh, mạnh hơn tất cả những người ở đây. Hồn Điện quả nhiên là có chuẩn bị trước.
      “Tiêu Viêm, người của Hồn Điện chọn xong, tới phiên ngươi đấy…”
      Điện chủ Hồn Điện lạnh nhạt nhìn Tiêu Viêm, sau đó bước lên bước. Hiển nhiên người thứ ba tham chiến bên Hồn Điện chính là .
      Thấy thế, hàn ý trong mắt Tiêu Viêm từ từ dâng lên. Trận đại chiến hôm nay khốc liệt hơn dự đoán của . Điện chủ Hồn Điện có thể ứng phó, Hồn Ma lão nhân cũng có thể giao cho Tiêu Thần tổ tiên. Thế nhưng, vấn đề lớn nhất chính là lão gia hỏa Hồn Thiên Mạch kia…
      “Haiz…! Lão bất tử kia giao cho ta …”
      Trong lúc Tiêu Viêm đắn đo bóng người bé, dáng vẻ trẻ con bỗng lẳng lặng xuất bên cạnh . Người này chính là Đan Tháp lão tổ, trước kia từng thân trong gian hỏa…

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1526: Giao phong
      Dịch: shiznkent - Biên: Blue
      "Lão tổ!"
      Khi Đại trưởng lão Tiểu Đan Tháp nhìn thấy đồng tử áo xanh xuất bên cạnh Tiêu Viêm vẻ mặt lão lập tức lên vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, cung kính .
      "Bái kiến tiền bối!"
      Đối với vị có bối phận cao đến kinh người này của Đan Tháp Tiêu Viêm cũng dám lãnh đạm chút nào, ngay lập tức chắp tay cung kính với mục đồng.
      cần phải khách khí với ta làm gì!” Lão tổ Đan Tháp khoát tay áo . Đôi mắt trong suốt mang theo vẻ kỳ dị đảo qua đảo lại người Tiêu Viêm, sau đó cười cười : “ ngờ rằng Tịnh Liên Hỏa mà ngay cả ta cũng làm gì nổi này cuối cùng lại rơi vào tay ngươi. Loại cơ duyên như vậy làm cho người ta cực kỳ hâm mộ…”
      Với loại thần vật như Tịnh Liên Hỏa này cho dù là chính bản thân lão tổ Đan tháp cũng phải thèm thuồng thôi. Chỉ ngặt nỗi là những năm nay lại chưa có ai hàng phục được nó cả..
      Mà đối với tiếng cười của vị lão tổ Đan tháp này, Tiêu Viêm cũng chỉ có thể cười trừ, sở dĩ có thể hàng phục được Tịnh Liên Hỏa cũng là do may mắn mà thôi. Nếu như có tàn ảnh của Tịnh Liên Thánh dẫn động đại trận khiến cho tàn niệm của hỏa đều đồng quy vu tận cho dù vận khí của có tốt hơn nữa cũng thể đem loại hỏa mà ngay cả lão tổ Đan tháp cũng phải thúc thủ vô sách này hàng phục, hơn nữa còn luyện hóa nó.
      “Đan Tháp cũng là thành viên của Thiên Phủ Liên Minh, hôm nay các ngươi nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*, thân là người thủ hộ của Đan tháp nên ta thể đứng ngoài cuộc được.” Khuôn mặt vẫn còn mang nét thơ ngây của lão tổ Đan tháp nhìn về phía Tiêu Viêm, trong mắt như có chút ý vị khó hiểu. sống lâu như vậy rồi, có chuyện gì mà chưa có trải qua, có mưu nào mà có hiểu thấu, vì vậy cũng rất hiểu mục đích khiến Tiêu Viêm lập ra Thiên Phủ liên minh.
      *nếu vinh quang tất cả cùng vinh quang, nếu thất bại tất cả cùng thất bại
      Đối với ánh mắt thâm thúy, sâu xa của lão tổ Đan tháp Tiêu Viêm vẫn cứ bình thản. cũng mưu lừa lọc gì Đan Tháp cả, việc liên minh đều đem lại lợi ích cho cả hai phía. Trong những năm gần đây, bởi vì đối lập giữa Hồn Điện và Đan Tháp nên càng ngày càng có nhiều luyện dược sư của Đan Tháp bị Hồn Điện bắt hoặc uy hiếp khi ra ngoài làm việc. Mà nếu cứ để cho tình hình phát triển theo chiều hướng đó ảnh hưởng rất lớn đến danh dự và uy nghiêm của Đan Tháp. lão quái thành tinh như lão tổ Đan tháp thể nào mà hiểu được vấn đề đó, vậy nên Tiêu Viêm cũng chẳng lo đến vấn đề lão ta tìm để hỏi tội.
      “Lão già Hồn Thiên Mạch kia hãy giao cho ta, tuy ta dám là chắc chắn thắng được nhưng bất phân thắng bại vẫn có thể.” Lão tổ Đan tháp hơi mỉm cười, khẽ.
      “Vậy phải làm phiền tiền bối rồi.” Trong lòng Tiêu Viêm thầm thở phào hơi, nếu có câu này trận quyết đấu kia bớt nhân tố xác định.
      --o0o--
      nghĩ được rằng lúc này lại có thể nhìn thấy nhân vật trong truyền thuyết như lão tổ Đan tháp!”
      “Nghe bản thể của vị lão tổ này là viên Cửu phẩm huyền đan. Loại phẩm giai này, có lẽ đời chỉ có mình . Nếu đem luyện…”
      “Câm miệng, ngươi muốn chết phải ? Vị lão tổ Đan tháp này có thực lực thông thiên triệt địa, mặc dù vẫn có người đánh bại được , nhưng để bình an mà luyện hóa tìm ra người nào có thể làm được…”
      “Hắc hắc, vậy nhưng nếu có loại cơ duyên kia, chỉ sợ…”
      diện của lão tổ Đan tháp hiển nhiên tạo nên cơn chấn động vô cùng to lớn cho các cường giả của thế hệ trước, vẻ mặt của bọn họ ai nấy đều có vẻ vô cùng kinh dị. Ánh mắt nhìn về phía lão tổ tuy rất kính sợ nhưng đồng thời trong nội tâm cũng mơ hồ xuất tia ý niệm bất chính. Nếu bỏ qua thực lực kinh khủng của lão tổ Đan tháp mà chỉ tính đến bản thể là Cửu phẩm huyền đan của khiến cho tất cả cường giả Đấu Thánh đều trở nên điên cuồng.
      "Xem ra lão quỷ nhà ngươi quyết tâm muốn đối nghịch với Hồn tộc chúng ta rồi." Ngay khi lão tổ Đan tháp xuất trước mặt của Hồn Thiên Mạch khuôn mặt khô héo của cũng khẽ run rẩy, dùng chất giọng khàn khàn mở miệng : “Lúc trước, Hồn tộc nể mặt ngươi nên mới xuất thủ với Đan Tháp. Ngươi hành động như vậy chẳng khôn ngoan chút nào.”
      “Ha ha, lão bất tử! Ngươi những việc này trước mặt ta phải quá buồn cười sao?” Nghe Hồn Thiên Mạch vậy, lão tổ Đan tháp lại bật cười đốp lại: “Nếu lúc trước Hồn Điện các ngươi có cơ hội cũng sớm động thủ rồi! Ngươi tưởng rằng ta hiểu cái bản chất bẩn thỉu của Hồn Tộc sao? Thôi được rồi, nhảm ít thôi! Chúng ta cũng nhiều năm động thủ với nhau, biết ngươi có tiến bộ gì hơn so với ngày trước ?”
      “Ngươi biết ngay thôi!”
      Trong mắt Hồn Thiên Mạch lóe lên những tia sáng quỷ dị, giọng của cũng từ từ biến đổi, lúc xa lúc gần. Mà trong lúc đó thân hình của cũng dần trở nên hư ảo.
      “Các ngươi đều tự cẩn thận chút!”
      Nhìn thấy hành động của Hồn Thiên Mạch lão tổ Đan tháp cũng chỉ cười nhạt tiếng, sau đó nghiêng người lại rồi dặn dò với đám người Tiêu Viêm.
      Ngay lập tức, thân hình của lao bỗng lặng lẽ biến mất, khi nhìn thấy lần nữa ông ta xuất trung. Sau đó, chỉ thấy bàn tay của ông ta khẽ vẫy cái, gian trong mảnh thiên địa này lập tức trở nên dao động rồi tạo thành vùng gian hỗn độn.
      “Hồn Thiên Mạch, ở đây quá ! Có gan vào đây đánh trận!”
      Lão tổ Đan tháp đứng ở cửa vào của vùng gian, quay lại cười lớn khiêu khích Hồn Thiên Mạch câu rồi lao vụt vào bên trong.
      đạt cảnh giới như bọn họ chỉ cần tiện tay là có thể tạo nên gian để chiến đấu. Chỉ có điều loại gian này do kiến tạo cách vội vàng nên cũng vững chắc, chỉ cần chiến đấu xong là nó tự động tan thành mây khói.
      “Hừ, chả lẽ ta lại sợ ngươi!” Nghe thấy những lời lão tổ Đan tháp , Hồn Thiên Mạch cũng chỉ cười lạnh tiếng. Thân hình khẽ động, mọi người chỉ kịp nhìn thấy vùng gian bỗng dập dềnh rồi thân ảnh bất chợ vọt vào bên trong như chớp lóe.
      Sau khi hai người tiến vào trong gian kia được lúc bên trong bỗng nhiên vặn vẹo liền chợt trở nên trong suốt.
      Lúc này, tầm mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía gian hư ảo kia. Ở bên trong gian hỗn độn đó có hai đạo thân ảnh lơ lửng , họ đương nhiên là hai người lão tổ Đan tháp và Hồn Thiên Mạch.
      “Hai vị này đều là cường giả lục tinh Đấu Thánh. Chà chà, xem ra chuyến này chúng ta cũng uổng công rồi! Những trận chiến như thế này dù dõi mắt cả đại lục cũng rất hiếm thấy đây!”
      Hai người trước sau xông vào gian. Từng cái nhìn nóng bỏng đều tập trung vào mảnh gian trong suốt ấy. Dẫu sao đại đa số những người ở đây cũng là lần đầu tiên trông thấy trận chiến có đẳng cấp gần như cao nhất đại lục này.
      "Ông ông!"
      Sau khi hai người tiến vào gian kia bọn họ cũng lời thừa mà trực tiếp động thủ dưới ánh mắt cuồng nhiệt của rất nhiều người quan sát.
      Trận chiến cấp bậc này dù là ngăn cách bởi mảnh gian nhưng dao động năng lượng của cuộc chiến vẫn được phát tán, tạo ra những tiếng vang trầm trầm làm cho ít người cảm thấy tức ngực khó thở.
      Chiến đấu bộc phát như sấm rền. Loại cảm giác mỗi lần giơ tay nhấc chân đều có thể khiến cho thiên băng địa liệt này khiến trong lòng vô số người đều phải chấn động. Mà sức mạnh của cảnh giới kia quả là quá mức hấp dẫn con người.
      Ngay sau khi chiến đấu bộc phát trong mảnh gian kia, Tiêu Thần cũng chỉ nhìn về phía đó lần rồi quay mặt . Kế đó, lạnh lùng bước ra vài bước, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Điện chủ Hồn điện lẫn Hồn Ma lão nhân. Giọng \ khàn khàn của vang lên: “Kẻ nào xuất chiến tiếp theo?”
      Thanh của Tiêu Thần cũng vang dội nhưng mà nó dường như lại mang theo loại sức mạnh chấn nhiếp nhân tâm, khiến cho số người quan sát trận chiến bên kia cũng phải đưa mắt về phía này.
      Nhìn về phía Tiêu Thần chút, sau đó Điện chủ Hồn Điện và Hồn Ma lão nhân liếc nhau, ngay lập tức khuôn mặt của Hồn Ma lão nhân lên vẻ ngoan độc. Lão ta bước ra hai bước rồi : “Danh tiếng của Huyết Phủ Tiêu Thần quả thực là vang dội! Chỉ có điều tại ngươi cũng hết thời rồi!”
      “Hết thời hay cần phải giao thủ mới biết…”
      Sắc mặt của Tiêu Thần vẫn có gì biến hóa, nhưng mà trong nội tâm của ông lại có cảm giác nghiêm trọng. Tuy lời của Hồn Ma lão nhân quả thực là khó nghe nhưng dù sao vẫn có đạo lí. Nếu như mà ông vẫn cứ bình an mà tu luyện cho đến bây giờ, đừng là Hồn Ma lão nhân mà cho dù là Hồn Thiên Mạch cũng để vào trong mắt. Bản thân từng là trong những thiên tài sáng chói nhất của Tiêu tộc khiến ông có tự tin này, nhưng đáng tiếc luôn luôn tàn khốc. Bị vây khốn trong ảo cảnh hơn ngàn năm mà bản thân vẫn giữ được tính mạng là rất giỏi rồi, còn về tăng trưởng thực lực gần như là chút nào. Nếu làm sao cái loại hậu bối như Hồn Ma lão nhân có thể thắng được ông bậc.
      Nghe vậy, Hồn Ma lão nhân cười rộ lên tràng quái dị, toàn thân y bào của lão ta gió lại bay phấp phới mà người cũng chậm rãi phóng . Sau đó, đấu khí tựa như vô cùng vô tận từ bên trong cơ thể của lão phóng xuất ra, ngay tức thời phía xa xa bầu trời ngay lập tức bị khói đen bao phủ, cùng lúc đó là ánh sáng của khắp cả phiến sơn mạch này đều trở nên ảm đạm hẳn .
      “Ôi chà…!!!”
      Đối mặt với uy áp đấu khí của Hồn Ma lão nhân, ngay lập tức bên trong phiến sơn mạch này bỗng vang lên những tiếng hô kinh hãi, từng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía lão ma. Tuy cuộc chiến trong gian hỗn độn bên kia hẳn khủng bố hơn bên này rất nhiều, nhưng mà dù sao nó bị ngăn cách bởi vách chắn gian nên cũng làm cho người xem bị chấn nhiếp như cuộc chiến ở trước mặt.
      “Ngũ tinh Đấu Thánh hậu kỳ! Trong Hồn tộc, cường giả quả nhiều như mây đây!”
      số Thái thượng Trưởng lão của vài tông phái cũng nặng nề thở dài. Họ thực rất là hâm mộ nội tình hùng hậu của Hồn tộc .
      “Lão gia hỏa Tiêu Thần kia nghe là người duy nhất còn sót lại của Tiêu tộc năm đó! Chỉ có điều, nếu nhìn vào tình huống tại xem ra lão rất khó mà thắng được Hồn Ma lão nhân a…”
      “Ừm… đích tràng chiến đấu thảm liệt!”
      Những tiếng xì xào bàn tán từ bốn phía chung quanh truyền đến cũng làm ánh mắt Tiêu Thần xao động chút nào. Ông nhìn thân ảnh của Hồn Ma lão nhân ở phía dưới đám hắc vụ kia, trong lòng chỉ có luồng chiến ý lẫn sát ý điên cuồng mà thôi.
      --o0o--
      “Kẻ nào mạo phạm uy nghiêm của Tiêu tộc… đều phải chết!”
      Bàn tay của Tiêu Thần chậm rãi nắm chặt thanh Huyết sắc cự phủ khổng lồ, mà đôi mắt của ông giờ phút này cũng đỏ vằn như đổ lửa. thanh thuộc về thời kỳ hào hùng của Tiêu tộc năm đó giống như là xuyên qua dòng chảy của lịch sử mà tái trong khoảnh khắc này, khiến cho người nghe phải nhiệt huyết sôi trào.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1527: Cục diện cân bằng
      Dịch: shiznkent - Biên: Blue
      Tiếng thét đầy uy lực trong miệng Tiêu Thần khiến cho trong đầu của Tiêu Viêm khi nghe thấy lúc này cũng kịch liệt run rẩy.
      Đây là loại cảm giác kì dị từ sâu bên trong huyết mạch truyền ra khắp các nơi trong cơ thể , làm cho linh hồn của cũng cảm thấy chút rung động,
      Loại cảm giác đó chính là kiêu hãnh của chủng tộc từng đứng đỉnh của cả đại lục này.
      Mặc dù hôm nay chủng tộc suy bại nhưng kiêu ngạo này vẫn như cũ, được chôn dấu sâu tận bên trong huyết mạch.
      Tại cái thời kỳ Tiêu Tộc cường thịnh nhất có người nào dám mạo phạm đến uy nghiêm của bọn họ.
      Cho dù là Hồn tộc cũng chỉ giống như loại độc xà thầm núp, rồi sau đó chờ đợi lúc đối thù yếu đuối nhất mà tung ra kích trí mạng mà thôi!
      “Những lời này Tiêu tộc còn tư cách để nữa rồi!” Hồn Ma lão nhân cúi đầu xuống , ánh mắt tàn giống như rắn rết mà nhìn chằm chằm vào Huyết Phủ Tiêu Thần nắm chặt cự phủ mà cách châm chọc.
      “ Cho dù là Tiêu Tộc tại suy tàn, nhưng loại tạp chủng như ngươi cũng có tư cách để bình luận!”
      Tiêu Thần ánh mắt hàn đến đáng sợ, bàn chân ông dẫm mạnh lên mặt đất, thân hình lóe lên xuất đỉnh đầu của Hồn Ma lão nhân. Cùng lúc đó, Huyết sắc phủ đầu khổng lồ giống như thần ma tức giận mà phách thiên trảm địa*, cuồng bạo chém xuống Hồn Ma lão nhân.
      *Chém trời chặt đất.
      “Lão phu có tư cách hay ngươi cứ đến thử khắc biết!” Đối mặt với thế công vô cùng mạnh mẽ của Tiêu Thần Hồn Ma lão nhân cũng chỉ cười nhạt tiếng. Tay áo lão khẽ vung lên, hơn mười đạo sâm bạch sắc cốt liên* liền nhanh chóng phóng ra, cùng với hắc vụ lúc trước tổ hợp lại với nhau tạo thành tấm lưới màu trắng, tùy tiện để cho cự phủ điên cuồng bổ xuống.
      *Sâm bạch sắc : trắng đục - Cốt liên : dây xích bằng xương người.
      "Xèo... xèo…"
      Khi cự phủ đánh vào phía thân lưới lực đạo mạnh mẽ nhanh chóng biến mất, mà tốc độ rơi xuống của nó cũng càng ngày càng chậm, giống như lâm vào vũng bùn sâu vô cùng vậy. Đến cuối cùng, khi cự phủ cách trán của Hồn Ma lão nhân nửa xích thể nào tiến thêm được nữa, giống như là bị định trụ vậy.
      "Huyết Phủ Tiêu Thần, chả có gì hay ho cả!"
      " ?"
      Nghe vậy khiến cho trong mắt của Tiêu Thần lóe lên hồng mang*, lưỡi búa huyết sắc kia bỗng nhiện lên tia đỏ như máu rồi cự phủ lại chém xuống lần nữa, khiến cho tấm lưới xương kia dù mềm dẻo như tơ cũng là trực tiếp bị cắt bay mất, mà lưỡi dao búa cũng nhanh như chớp lao về phía yết hầu Hồn Ma lão nhân.
      Biến cố đột nhiên xuất cũng khiến cho Hồn Ma hơi kinh hãi nhưng lão ma cũng hề bối rối. Thủ chưởng giống xương khô của y ngay lập tức vẽ lên đường cong quỷ dị, rồi trực tiếp đánh vào phía thân của cự phủ.
      Sau đó, mọi người chỉ nghe thấy tiếng vang lớn. Thanh huyết phủ khổng lồ kia lại bị chưởng trực tiếp của lão ma kia đánh chếch đoạn, nơi lưỡi búa qua cắt phăng dúm tóc của y.
      "Hừ!"
      Lần đầu giao thủ lại nếm chút thiệt thòi khiến cho sắc mặt của Hồn Ma lão nhân càng trở nên khó coi vô cùng. Thủ ấn chợt biến đổi, sau đó chỉ thấy mây đen che khuất bầu trời kia đột nhiên vang ra vô sô tiếng kêu thê lương thảm thiết mà trong lúc mơ hồ, thậm chí còn trông thấy bên trong đám mây đen đó còn có rất nhiều bong người vùng vẫy.
      "Thiên Huyết Cổ, phệ!"
      *Phệ: nuốt.
      Ngay khi tiếng quát lãnh của Hồn Ma lão nhân vừa dứt mây đen bầu trời đột nhiên sôi trào hẳn lên. lát sau, mọi người đột nhiên cảm thấy luồng khí tức hung lệ vô cùng, kinh khủng đến mức khiến cho người ta cảm giác như nó là tuyệt thế hung vật nào đó từ bên trong muốn phóng vọt ra.
      Dưới vô số ánh mắt kinh hãi, đột nhiên có đạo huyết quang chói mắt dùng tư thế sét đánh mà xé rách mây đen, sau đó hướng tới Tiêu Thần công kích điên cuồng.
      "Liệt Địa Trảm!"
      Nhìn về phía huyết quang nhanh chóng to dần trong mắt, Tiêu Thần nắm huyết phủ khổng lồ lập tức điên cuồng vung lên. Thân phủ chợt rung lên cái, sau đó đạo huyết mang khổng lồ chừng ngàn trượng từ bên trong lưỡi phủ bắn ra, bốn phía chung quanh ngay lập tức vang lên những tiếng nổ trầm thấp. Đạo huyết mang này nhanh như chớp lao thẳng vào đạo huyết quang của Hồn Ma lão nhân.
      "Oa…"
      Bị đạo huyết mang cỡ ngàn trượng kia hung hăng bổ trúng, đạo huyết quang của lão ma lập tức bị chấn ngược trở lại, cùng với đó là những tiếng kêu thê lương vang lên quanh quẩn. Những tòa núi đường đạo huyết quang kia qua ngay lập tức bị chấn thành phấn vụn,
      Chẳng qua, tuy bị trúng đòn nghiêm trọng nhưng mà đạo huyết quang kia lại có sinh mệnh lực cực kỳ cứng cỏi. Chỉ mất chút thời gian nó liền ổn định được thân hình, sau đó lại lần nữa lướt đến. Nhưng chỉ có điều tốc độ của nó lần này lại trở nên chậm chạp hơn rất nhiều, thậm chí số người khi nhìn hình dạng của nó đều hít hơi khí lạnh.
      Đây là con vật trông như con cóc, chỉ có điều toàn thân nó lên màu đỏ nhạt. Bên ngoài thân thể nó có vô số những mụn thịt khổng lồ lồi ra. Nếu có ai tinh tế nhìn kỹ đều có thể nhìn thấy mỗi mụn thịt ấy là gương mặt người dữ tợn.
      “Đây vậy mà lại là Hồn Chung Chú! Thủ đoạn của tên Hồn Ma lão nhân này là tàn nhẫn” . Dược lão cách đó xa, khi nhìn thấy con cóc máu me đáng sợ kia sắc mặt cũng có chút khó coi.
      Tiêu Viêm khẽ cau mày, loại Hồn Chung Oa này cũng từng nghe qua. Nó bao gồm rất nhiều linh hồn hội tụ cùng chỗ, sau đó cho chúng nó chém giết lẫn nhau, hơn nữa còn cần số tài liệu khác mới có thể luyện chế được.
      Mà khi Hồn Chung Oa này luyện chế thành công nó cũng giống như khôi lỗi. Bất quá, do được tạo thành bởi vô số những linh hồn chém giết nên có được ít trí tuệ, nhưng nó cũng bị tính cách hung lệ chi phối.
      Loại đồ vật này khi thả ra giết chóc cách điên cuồng, thậm chí về sau còn có khả năng xuất tình huống quay ngược lại công kích chủ nhân. hung lệ của nó cũng giống với thủ đoạn của người chế tạo ra nó.
      Bên trong sơn mạch, tuy có vô số ánh mắt khi nhìn về phía đạo huyết quang kia nhưng bất kì ánh mắt nào cũng lộ ra vẻ chán ghét lẫn sợ hãi, hiển nhiên là có ít người nghe qua hung danh của Hồn Chung Oa.
      "!"
      Hồn Ma lão nhân lại hề quan tâm đến những ánh mắt kia chút nào.
      mặt y vẫn lên vẻ tàn, ngón tay chỉ về phía Tiêu Thần cách đó xa. Khi Hồn Chung Oa lại lần nữa nhận được mệnh lệnh, nó lập tức xông tới cách điên cuồng. Hồn Ma Lão Quỷ nhân lúc Tiêu Thần bị Hồn Chung Oa kiềm chế mà liên tục ám toán, mỗi chiêu y xuất ra đều nhằm vào những chố yếu hại của Tiêu Thần, hiểm vô cùng.
      Hiển nhiên y muốn thừa cơ hội này mà kích sát Tiêu Thần.
      Đối mặt với tình thế bịmột người cóc liên thủ tấn công, Tiêu Thần cũng chuyển từ công sang thủ, nhưng trong lúc này ông lại hơi có phần rơi vào hạ phong
      “Xem ra tình huống có chút ổn cho lắm đây!” Nhìn thấy màn này đám người Dược lão cũng khỏi phải cau mày, bất quá bên phía Hồn Điện tên nào cũng lên sắc mặt vui vẻ vô cùng.
      Ánh mắt của Tiêu Viêm đăm chiêu nhìn chăm chú vào Tiêu Thần. Tuy ông bị hạn chế ít nhiều nhưng mà sắc mặt cũng có phần nào bối rối.
      Thấy được điều này cũng làm cho Tiêu Viêm cảm thấy nhàng hơn chút.
      Thực lực của lão tổ Tiêu Thần tuy yếu hơn Hồn Ma lão nhân chút, nhưng dù sao người cũng từng là nhân vật phong vân cõi. Nếu so sánh về kinh nghiệm chiến đấu Hồn Ma lão nhân cũng thể bì kịp với ông được.
      biết cuộc chiến bên kia thế nào rồi?”
      Ánh mắt của Tiêu Viêm lại lần nữa chuyển hướng về phía gian hỗn độn, cuộc chiến bên đó cũng dần dần trở nên gay cấn. Mặc dù là cách vùng gian nhưng Tiêu Viêm vẫn có thể cảm giác được lực lượng hủy diệt cuồng bạo trong đó.
      Chỉ có điều vào giờ phút này cũng cách nào quan sát ràng tình huống chiến đấu bên kia được. Dù sao cũng biết được sức phá hoại khi cường giả cấp bậc lục tinh Đấu Thánh đối chiến như nào rồi.
      “Hôm nay, ba trận cũng đấu hai nhưng tên Điện chủ Hồn điện kia còn chưa xuất thủ. Xem ra, nếu hai trận kia kết thúc mà hai bên vẫn bất phân thắng bại trận cuối xuất thủ đây.”
      Ý niệm trong đầu Tiêu Viêm khẽ chuyển động. Nếu Hồn Ma lão nhân cùng với Hồn Thiên Mạch đều giành được thắng lợi trận cuối cùng kia cũng cần phải tiếp tục nữa.
      Trong lúc mà Tiêu Viêm suy nghĩ chiến đấu phía bầu trời cũng càng ngày càng kịch liệt.
      Giao thủ ác liệt đến mức làm cho người xem phải hoa mắt, chỉ có số người thực lực cao cường mới có thể miễn cường nhìn thấy di chuyển của hai người.
      "Oành!"
      Theo cuộc chiến giữa Tiêu Thần và Hồn Ma lão nhân càng ngày càng hung ác kịch liệt, bầu trời lại đột nhiên vọng đến tiếng nổ giống như sét đánh, khiến ánh mắt của mọi người ngay lập tức bị hấp dẫn.
      Mọi người chỉ thấy ở phía tiếng nổ vang lên bỗng hai thân ảnh lao ra từ bên trong thông đạo gian. Mỗi người đều tự chủ được mà phải lui đến trăm bước mới chậm rãi ổn định được thân hình.
      "Bọn họ ra rồi!"
      Nhìn thấy hai đạo thân ảnh lướt ra từ trong gian thông đạo, tức thời bên trong sơn mạch liên tục vang lên những tiếng kinh hô.
      “Hắc hắc, lão quỷ là có vài phần bản lĩnh!” Hồn Thiên Mạch sau khi lùi vài trăm bước cũng ổn định thân hình mà lơ lửng . Nhìn từ phía ngoài cũng thấy có phần chật vật nào cả, thậm chí y phục cũng bị rách mảy. Tuy nhiên, đám cường giả như Tiêu Viêm đều có thể nhận ra rằng đấu khí trong cơ thể lão gia hỏa kia lại tiêu hao đến tình trạng vô cùng kinh khủng. Từ đó, có thể suy ra được rằng cuộc chiến ở bên trong gian kia cực kỳ thảm liệt.
      Xa xa, Đan Tháp lão tổ cũng chỉ cười nhạt tiếng, lời.
      "Thiên Mạch trưởng lão, kết quả như thế nào vậy?"
      "Tiền bối, kết quả như thế nào?"
      Ở phía dưới, Điện chủ Hồn điện cùng Tiêu Viêm hầu như đồng thời mở miệng hỏi. Kết quả chiến đấu của hai người này đối với kết quả cuối cùng của cuộc chiến hôm nay là vô cùng quan trọng.
      Nghe thấy thế, Hồn Thiên Mạch và Đan Tháp lão tổ đều hơi hơi tần ngần lúc. Cả hai liếc nhau cái rồi : “Coi như là hòa ..!!”
      Thực lực của hai người cũng chênh lệch nhiều. Nếu tử chiến có thể phân ra thắng bại, nhưng hiển nhiên hai người đều để khả năng đó xảy ra.
      Nghe thấy thế Điện chủ Hồn điện lẫn Tiêu Viêm cùng hơi giật mình. Tiêu Viêm cảm thấy sao còn lão kia lại nhíu nhíu mày, hiển nhiên là hài lòng với kết quả này.
      “Đừng có biết đủ!” Bị lão quái này nhúng tay vào, có được kết quả hòa là khá tốt rồi.
      Hồn Thiên Mạch hạ thân hình xuống bên cạnh Điện chủ Hồn điện nhàn nhạt câu, rồi có chút trầm mặc. Sắc mặt lão ta thoáng có chút tình bất định nhưng sau đó, lão ta ngẩng đầu nhìn về phía vị đồng tử kia mà lẩm bẩm: “ nghĩ được rằng lại tiến đến bước kia, có lẽ tộc trưởng có hứng thú đối với !”
      Điện chủ Hồn điện cũng nghe thấy thanh thào của Hồn Thiên Mạch. Y cười khổ tiếng rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía cuộc chiến của Hồn Ma lão nhân và Tiêu Thần càng ngày càng thảm liệt kia mà khẽ thở dài: “Chỉ cần Hồn Ma lão nhân có thể thắng được trận này đại cục cơ bản có thể phân định!”
      Nghe được lời của Hồn Thiên Mạch cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía cuộc chiến kia, lông mày nhíu nhíu lại, sau đó lắc đầu rồi lại trầm : "Có chút khó khăn!"

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1528: Trận chiến cuối cùng
      Dịch: shiznkent - Biên: Blue
      “Cái gì?"
      Điện Chủ Hồn Điện nghe được mấy câu đó xong sắc mặt chợt có chút biến đổi.
      Dù sao Hồn Ma lão nhân cũng có thực lực ngũ tinh Đấu Thánh hậu kỳ còn Tiêu Thần kia chỉ gần đạt đến ngũ tinh Đấu Thánh trung kỳ thôi. Với chênh lệch này Hồn Ma hẳn là phải thắng dễ dàng mới đúng chứ.
      “Nếu mà Tiêu Thần dễ đối phó như vậy năm đó cũng nổi tiếng như vậy!”
      Hồn Thiên Mạch thản nhiên . Tuy lúc đó cũng có chút danh tiếng nhưng nếu so với Tiêu Thần là kém rất nhiều. Nếu như Tiêu Thần bị lâm vào ảo cảnh chỉ sợ là bây giờ bản thân mình cũng phải là đối thủ của ông ta.
      Điện Chủ Hồn Điện chau mày ngẩng đầu lên nhìn về vòng chiến càng ngày càng trở nên kịch liệt. Giữa song phương vào lúc này Tiêu Thần vẫn rơi vào thế hạ phong. Nhìn từ ngoài vào có vẻ như Tiêu Thần có chút luống cuống tay chân vì phải ứng phó với liên thủ của Hồn Ma lão nhân và Hồn Chung Oa.
      "Hi vọng có thể thuận lợi…"
      "Choang…"
      Hồn Chung Oa thân thể to lớn như viên đạn pháo hung hãn đâm vào cự phủ, lực đạo kinh khủng đó trực tiếp đẩy Tiêu Thần lùi lại vài bước. Đợi đến khi ông vừa mới ổn định được thân hình luồng kình phong hàn và cực kỳ tàn nhẫn xảo trá lại đánh úp vào những chỗ yếu hại của Tiêu Thần.Ngay tức , thân hình của Tiêu Thần chợt dịch chuyển, xoay lưỡi búa chém ngược về phía sau. Ngay lúc đó, lưỡi đao gió sắc bén tựa như độc xà bỗng nhiên bị cự phủ của Tiêu Thần chém văng ngược ra.
      Chẳng qua, tuy Tiêu Thần chặn đứng được thế công nguy hiểm này nhưng ông vẫn bị chấn bay ngược ra phía sau, cả cánh tay chết lặng.
      “Tiêu Thần, bất kể ngươi có kinh nghiệm chiến đấu phong phú ra sao nhưng dù gì thực lực của lão phu cũng hơn ngươi bậc. Ngươi muốn thắng ta chỉ là chuyện nằm mơ giữa ban ngày!” Hồn Ma lão nhân xuất đỉnh đầu của Hồn Chung Oa, lão ta nhìn về phía Tiêu Thần, cười lạnh tiếng rồi : “Vị đại nhân vật năm xưa mà giờ đây lại bị ép phải chật vật trước mặt của thiên hạ quần hùng như thế! Chi bằng ngươi thối lui , để miễn cho phải chịu nhục!”
      Thân hình của Tiêu Thần cũng ra giữa trung như thiểm điệm. Ông liếc mắt về phía Hồn Ma lão nhân, khuôn mặt vẫn như trước: dao động chút nào.
      Chỉ có điều là đấu khí hùng hậu quay cuồng quanh thân ông từ từ yếu bớt.
      Nhưng đúng lúc đó, hai tay ông lại nắm chặt lấy cự phủ, sau đó từ từ giơ lên cao rồi : “ búa, giải quyết ngươi!”
      “Hừ, cuồng vọng!” Câu của Tiêu Thần khiến cho sắc mặt của Hồn Ma lão nhân ngay lập tức trở nên vô cùng lạnh lẽo, nhưng kỳ thực trong nội tâm lão ta chợt trở nên cực kỳ cảnh giác. Đấu khí hùng hậu bên trong cơ thể lão ta tựa như hồng thủy cấp tốc vận chuyển, tạo thành vô số vòng xoay đấu khí bao phủ quanh thân.
      Tiêu Thần giơ cao Huyết Phủ lên, khí tức toàn thân ông cũng dần dần trở nên hư ảo. Nếu phải mắt thường vẫn nhìn thấy mà chỉ dựa vào khí tức để cảm ứng, e rằng mọi người hẳn là nghĩ rằng Tiêu Thần hoàn toàn biến mất trong thiên địa.
      “Ầm… ầm…”
      Mà ngay khi khí tức của trở nên tịch diệt bầu trời trong xanh bỗng nhiên nổi lên tầng tầng mây đen, bên trong sấm sét nổi vần tựa như ngân xà múa lượn tạo nên những thanh vang dội khắp chân trời.
      Khi mà sấm sét bắt đầu xuất , chỉ trong chốc lát khí tức của Tiêu Thần lại đột nhiên phóng ra cách mạnh mẽ, tựa như khí trụ thực bay thẳng lên trời cao. Nhưng điều khiến mọi người quan chiến cảm thấy kinh hãi nhất là: khí tức của Tiêu Thần giờ đây tăng từ ngũ tinh Đấu Thánh trung kỳ lên tận ngũ tinh Đấu Thánh hậu kỳ.
      “Làm sao có thể?!”
      Cảm nhận được khí tức của Tiêu Thần tiếp cận với khí tức của mình, ngay lập tức sắc mặt của Hồn Ma lão nhân trở nên kinh hãi vô cùng. Lúc trước lão ta cảm nhận được rất thực lực chân thực của Tiêu Thần chỉ là ngũ tinh Đấu Thánh trung kỳ mà thôi, tại sao bây giờ lại..?!?
      “Thương Khung Trảm! Giải Thương Khung!”
      Tiêu Thần cũng có cho Hồn Ma lão nhân nhiều thời gian nghĩ ngợi. Lúc khí tức của ông phóng lên trung, chỉ trong tích tắc huyết phủ trong tay bỗng nhiên vẽ nên đường cong kỳ dị ở bầu trời tựa như sợi chỉ máu bé cỡ ngón tay mà thôi. Huyết tuyến thoáng trung, nhưng nơi nó lướt qua cả phiến thiên địa này giống như là bị cắt thành hai nửa vậy. nửa là mây đen quay cuồng vang vọng tiếng sấm rầm rầm, còn nửa là huyết khí ngút trời, đằng đằng sát khí!
      “Lên!”
      Nhìn về sợi chỉ máu quỷ dị nhanh chóng lớn dần trong mắt, Hồn Ma lão nhân chợt cảm thấy tay chân lạnh buốt như có loại khí tức tử vong lặng yên lên trong lòng mình. Nhưng mà dù sao lão ma cũng là nhân vật phong vân, sau khi cảm giác kia vừa xuất lão nhanh chóng áp chế lại thất thố trong long và khuôn mặt khô héo cũng nhanh chóng lên vẻ ngoan lệ. Nếu trong lúc nguy cấp này mà dốc sức liều mạng tất nhiên bản thân lão ta khó thoát khỏi cái chết!
      “Thôn Chung!”
      Trong vô số ánh mắt nhìn chăm chú, bàn tay của Hồn Ma lão nhân chợt đặt lên đỉnh đầu của Hồn Chung Oa, huyết mang điên cuồng phóng ra rồi sau đó Hồn Chung Oa bỗng phát ra tiếng hét thê lương. Sau đó, mọi người đều nhìn thấy thân thể khổng lồ của con cóc kia trong tích tắc nhanh chóng tan rã bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, thẳng cho đến khi nó hóa thành bãi huyết tương sền sệt. Sau khi bãi máu ra ngay lập tức Hồn Ma lão nhân liền nuốt ực cái vào miệng
      “Ùng ục… ục…”
      Trong khi Hồn Ma lão nhân nuốt chửng Hồn Chung Oa mặt cũng bắt đầu ra từng cục máu, nhìn qua cảm thấy vô cùng khủng khiếp, nhưng khí tức của lão ta vào lúc này lại trở nên cực kì hung bạo.
      “Oa…”
      tiếng cóc kêu kinh thiên động địa vang lên từ trong miệng của Hồn Ma lão nhân biến hình. Năng lượng trong thiên địa nhanh chóng ngưng tụ vào miệng lão, sau thời gian ngắn ngủi nén lại thành viên huyết cầu sền sệt rồi ra trước mắt mọi người.
      “Đùng!”
      Ngay sau đó, viên huyết cầu sền sệt nhanh chóng lướt ra trong mắt của rất nhiều người. Đến cuối cùng, nó va chạm với đạo huyết tuyến của Tiêu Thần phía bầu trời mà tạo nên những tiếng vang ầm ầm!
      “Rầm!”
      Va chạm trong chốc lát, huyết quang mãnh liệt khuếch tán ra, cơ hồ khiến cho cả phiến sơn mạch này bao trùm trong màu máu đỏ. Giờ đây, ít loại cảm xúc thô bạo cũng lặng yên xuất trong đầu của số người có thực lực hơi kém, khiến đôi mắt họ phải vằn lên màu máu tươi. Chẳng qua, những người đến chỗ này quan chiến dù gì cũng đều có thực lực tương đối, nên nhanh chóng áp chế cảm xúc thô bạo kia để tránh cho bản thân bị mất kiểm soát.
      đỉnh Vẫn Lạc Sơn, đám người Tiêu Viêm mắt chớp nhìn về phía huyết sắc quang cầu khổng lồ chừng mấy trăm trượng bầu trời. Mặc dù cách xa nhau khá xa nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được năng lượng vô cùng đáng sợ bên trong nó. Nếu năng lượng này lan rộng ra chỉ e rằng ít nhất nửa Vẫn Lạc sơn mạch này phải biến thành bình nguyên.
      “Tổ tiên Tiêu Thần!”
      Ngay khi trong đầuTiêu Viêm xẹt qua tiếng gọi thảng thốt này và nghĩ cách ứng biến, bên trong huyết sắc quang cầu khổng lồ kia có hai đạo thân ảnh bay ngược ra, cuối cùng mỗi người đều rơi vào hai ngọn núi khác nhau. Sức mạnh đáng sợ của hai chiêu ấy trực tiếp chấn ngọn núi mà hai người va vào thành mấy đoạn, cuối cùng ầm ầm sụp đổ trong mắt mọi người.
      Tràng cảnh này làm cho mọi người đều cảm thấy kinh hãi vô cùng, vừa muốn lên tiếng kinh hô hai thân ảnh đó liền bay vút lên .
      Hai người này bộ dáng chật vật vô cùng, thân hình lảo đảo và toàn thân chảy đầy máu tươi trông cực kỳ thê thảm.
      “Tiêu Thần tổ tiên!”
      “Hồn Ma trưởng lão!”
      Nhìn thấy bộ dáng vô cùng thê thảm của hai người, cả hai bên đều cảm thấy cực độ kinh sợ. Hiển nhiên ai cũng nghĩ đến cuộc chiến giữa hai người lại thảm liệt đến mức độ này.
      Tiêu Thần lau vết máu mặt rồi nhìn về phía Hồn Ma lão nhân ở cách đó xa, trong mắt cũng lên vẻ nghiêm trang. Thực lực của ông hoàn toàn chính xác chỉ là ngũ tinh Đấu Thánh trung kỳ. Tuy công kích lúc trước của bản thân có thể đối địch với cường giả ngũ tinh Đấu Thánh hậu kỳ nhưng ông lại thể liên tục thi triển. Tên Hồn Ma lão nhân kia quả tâm ngoan thủ lạt, trong thời khắc nguy cấp vậy mà lại trực tiếp thôn phệ chung trùng, khiến cho bản thân biến nguy thành an.
      Đương nhiên, tuy rằng thôn phệ chung trùng thực lực tăng cao rất nhiều trong nháy mắt nhưng cũng để lại di chứng tương đối lớn. Vì vậy, trong khoảng thời gian mấy chục năm tới, đấu khí trong cơ thể tên ma đầu kia bị chung trùng xâm thực khiến thực lực của y khó mà tăng lên được.
      Tiêu Thần khống chế thân thể gần như thoát lực của mình chậm rãi hạ xuống bên cạnh đám người Tiêu Viêm. Ông và Hồn Ma lão nhân bây giờ cũng sức cùng lực kiệt nên khó mà tái chiến. Nhưng dù sao tổn thương của ông cũng hơn Hồn Ma lão nhân rất nhiều, thương thế lão ma kia thế mà lại tương đối phiền toái đấy.
      “Tiêu Thần tổ tiên, người sao chứ?” Nhìn thấy Tiêu Thần hạ xuống, Tiêu Viêm vội vàng hỏi và đồng thời lấy ra bình đan dược, nhanh chóng đưa cho Tiêu Thần.
      có việc gì! Bất quá trận này chỉ e phân được thắng bại rồi! Trận cuối cùng kia chỉ có thể dựa vào ngươi thôi.” Tiêu Thần nhận lấy đan dược xong nuốt ngay vào trong bụng, bằng giọng có phần tiếc nuối.
      “Lại là kết quả hòa!”
      Đám người Dược lão cạnh đó nghe vậy cũng đều khỏi cười khổ. Trong ba trận nay có hai trận kết thúc với kết quả hòa, khiến cho người ta cảm thấy khá hài hước. Nhưng chính vì thế nên gánh nặng của trận chiến cuối cùng và cũng là trận chiến quan trọng nhất này đè lên vai Tiêu Viêm.
      “Trận cuối, liền để cho ta lên !”
      --o0o--
      “Lại hòa! Hồn Ma trưởng lão, sao ngươi lại bất cẩn như vậy!”
      Điện chủ Hồn điện chau mày, hiển nhiên có phần bất mãn đối với kết quả “chỉ hòa” của Hồn Ma lão nhân.
      “Sao nào? tin ngươi ra mà thử!” Sắc mặt Hồn Ma lão nhân lạnh lẽo vô cùng, trong lòng lão ta giờ phút này cũng tức giận điên tiết. Vừa giành được chiến thắng lại tổn thất Hồn Chung Oa, hơn nữa thương thế trong người lại khiến lão ma cực kỳ đau đầu.
      “Lão phu sớm qua là trực tiếp tổng lực khai chiến với Thiên Phủ Liên Minh còn các ngươi lại đòi cái gì mà “Cao tầng quyết chiến”. tại đâm lao phải theo lao! Nếu trận cuối cùng ngươi bị thua đến lúc đó ta xem ngươi giải thích như thế nào?” Hồn Ma lão nhân cả giận, thấp giọng .
      tồn tại của Hồn điện là vô cùng trọng yếu đối với Hồn Tộc. tại cũng phải là thời điểm toàn diện khai chiến, nếu ngươi muốn toàn diện khai chiến cũng phải đợi sau khi kế hoạch kia hoàn thành. Đến lúc đó cho ngươi đánh đến chết thôi!” Điện chủ Hồn điện thản nhiên .
      “Đừng nhảm nữa! Diệt Sinh chuẩn bị ! Trận cuối cùng kia là trận chiến giữa ngươi và tên Tiêu Viêm kia đấy!” Hồn Thiên Mạch đưa mắt nhìn về phía Tiêu Viêm cách đó xa mà : “Trận chiến của hai ngươi quyết định thắng bại của lần giao chiến này”
      Điện chủ Hồn điện khẽ gật đầu.
      “Tên tiểu tử kia rất giảo hoạt! Giờ đây thu phục được Tịnh Liên Hỏa, ngươi chớ có để lật thuyền trong mương đó, biết chưa?” Hồn Ma lão nhân ở bên cạnh, lạnh lùng .
      “Tịnh Liên Hỏa!”
      Nghe vậy, Điện chủ Hồn điện và Hồn Thiên Mạch khỏi liếc nhìn nhau. Trong mắt hai người đều xẹt qua vẻ quỷ dị, sau đó người trước phất tay áo lên rồi chậm rãi bước ra.
      Bổn điện thực là rất muốn kiến thức chút xem Tịnh Liên Hỏa trong tay rốt cục có uy lực đến cỡ nào?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :