CHƯƠNG 146: GẶP LẠI TIỂU Y TIÊN con đường của trấn , nghe thanh huyên náo xung quanh, Tiêu Viêm vốn ngăn cách nhân thế mấy tháng liền khỏi cảm thán. Loài người quả là loại sinh vật thích sống thành bầy đàn. Tiêu Viêm vỗ vào tấm vải đen bọc lấy huyền trọng xích sau lưng, đứng ở góc đường ánh mắt nhìn quanh, sau thoáng trầm ngâm liền kéo gã qua đường lại, hỏi thăm chỗ của Vạn dược trai ở Thanh Sơn trấn, sau đó nương theo hướng chỉ của người kia bước nhanh . Chuyển qua mấy cái ngã tư đường, tiếng ồn ào dần giảm xuống. Tiêu Viêm chậm rãi bộ con đường lát, tiểu trang viện bày biện rất khác lạ so với những cái khác ra ở trong tầm mắt. Ở chỗ cửa trang viện phòng thủ khá sâm nghiêm, có tới mười gã vũ trang hạng nặng thủ vệ nơi này. Nhìn đám hộ vệ này, Tiêu Viêm nhíu mày, muốn kinh động đến chủ nhân của Vạn dược trai, ánh mắt đảo quanh vòng, xoay người đến mặt bên của trang viện, cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó lặng yên tiếng động leo vào bên trong. Lẻn được vào trang viện, Tiêu Viêm cẩn thận né tránh ít hộ vệ tuần tra, sau đó bắt lấy mang trang phục thị nữ. Nhìn thần sắc hoảng sợ của , Tiêu Viêm đè thấp cổ họng, giọng hỏi:" Tiểu Y Tiên có phải ở chỗ này hay ?" "….Có…có" Bị Tiêu Viêm che miệng lại, chỉ phát ra được vài thanh mơ hồ. "Mau cho ta biết phòng của nàng ở đâu. Đừng có định lừa ta, nếu ta lột hết quần áo ngươi quăng ra ngoài." Giọng uy hiếp vang lên bên tai, tuổi sợ hãi đến nỗi nước mắt ứa ra, lập tức giơ bàn tay run run chỉ lộ tuyến đến phòng Tiểu Y Tiên. Tìm được vị trí, Tiêu Viêm đánh ngất đó, sau đó giấu vào chỗ, cẩn thận đến chỗ nàng vừa chỉ. Sau khi tránh né được vài ba tên tuần tra, Tiêu Viêm thuận lợi đến căn phòng u tĩnh, lặng lẽ vòng ra phía trước, lại phát có bốn gã thủ vệ. Mặc dù bốn người này nhìn như là thủ vệ, bất quá thỉnh thoảng ánh mắt bọn họ lạ quét về phía căn phòng khiến cho Tiêu Viêm có cảm giác đây giống như là giám thị. "Xem ra mấy ngày nay, nàng tựa hồ sống cũng tốt lắm a!" Trong lòng cười khẽ tiếng, Tiêu Viêm vòng ra sau căn phòng. Sau nó là hồ nước, Tiêu Viêm cẩn thận vòng theo mép bờ chậm rãi đến cửa sổ mở rộng, bàn tay khẽ bám vào tường, nhàng đu mình vào trong. Bàn chân vừa chạm vào mặt đất, Tiêu Viêm nhìn căn phòng yên lặng khác thường này than thở tiếng. Bên trong tràn ngập loại mùi vị dược hương. Ánh mắt quét ngang, sau cái trướng màu phấn hồng, Tiêu Viêm có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp. Tiến về trước vài bước, Tiêu Viêm vén rèm lên, ánh mắt phóng vào bên trong. Nguồn truyện: TruyệnYY.com cái bàn , nữ tử mặc chiếc váy màu trắng tỉ mỉ điều chế dược phấn. Thỉnh thoảng dùng chiếc đũa bằng thủy tinh đem ít bột phấn đặt dưới chiếc mũi thon nhàng ngửi. Sau khi ngửi xong loại dược phấn, nữ tử đột nhiên ngẩng đầu lên, phát thấy khuôn mặt của thanh niên cười dài, hàn ý trong mắt mới chậm rãi tan . Tầm mắt quét ra bên ngoài cửa, vẫy vẫy tay với Tiêu Viêm. Mỉm cười đến bàn , Tiêu Viêm ngồi xếp bằng xuống, khe cười :" Bị giám thị sao?" "Hừ, khoan rồi !" lay động ngọc thủ, Tiểu Y Tiên lấy từ trong người ra cái bình ngọc , sau đó trích ra giọt chất lỏng màu đỏ nhạt, đổ vào trong chén trà Tiêu Viêm cầm tay. "Ngươi làm gì thế?" Nhìn thấy cử động của Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm kinh ngạc hỏi. "Mùi thơm trong phòng là loại độc dược phát chậm, sau khi tiến vào cơ thể tốt với ngươi." Tiểu Y Tiên mỉm cười :" Bất quá chỉ cần dùng qua giải dược của ta liền có thể miễn dịch với nó." "Ách…" Kinh ngạc lắc đầu, Tiêu Viêm cười khổ :" nghĩ tới ngươi ngay cả phòng của mình cũng hạ độc." trán Tiểu Y Tiên cũng hơi nhăn lại:" Ta cũng có biện pháp nào khác. Nữ tử yếu nhược, chỉ có thể dùng đến các phương pháp bàng môn tả đạo để phòng thân." "Ngươi mà yếu nhược? Loại thủ đoạn hạ độc này thần biết quỷ hay, ngay cả là ta cũng còn kém xa." Tiêu Viêm cười tiếp." Người bên ngoài là ai? Sao lại giám thị ngươi?" Tiểu Y Tiên tùy ý :" Lang đầu dong binh đoàn đem tin tức ta đoạt được bảo vật phát tán ra ngoài. Chủ nhân Vạn dược trai này cũng đối với bảo vật kia nổi lên tham tâm. Trong khoảng thời gian này vẫn muốn lấy cuốn độc kinh từ trong tay ta, bất quá bị ta từ chối khéo. Nhưng dường như gần đây thể kiên nhẫn được nữa rồi." "Vậy sao ngươi còn ? Lấy năng lực dụng độc của ngươi, nơi này hẳn người nào ngăn trở được ngươi chứ?" Tiêu Viêm hỏi. "Chờ người tới cứu ta" Nhìn khuôn mặt bất đắc dĩ của Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên cười khanh khách :"Ta muốn nghiên cứu thất thải độc kinh, tất nhiên cần có số lượng lớn dược liệu làm thí nghiệm. Nơi này chính là địa phương tốt nhất." "Bất quá ta nghĩ cũng nên rời , bởi vì hôm nay là ngày cuối cùng trong hạn định ba ngày của tên kia cho ta." Đem dược phấn bàn thu thập lại vào trong mấy chiếc bình , Tiểu Y Tiên nghiêng đầu dừng ở người Tiêu Viêm, mỉm cười :"Ngươi lại ngoài dự tính của ta, những có thể sống sót bên trong ma thú sơn mạch, thực lực có vẻ lại tinh tiến hơn nhiều. Xem ra lựa chọn ngươi làm minh hữu là quyết định sáng suốt nhất của ta." "Hắc hắc, may mắn thôi!" Tiêu Viêm đứng dậy cười :" thôi, ta còn muốn tìm Lang đầu dong binh đoàn gây phiền toái đây." "Aa, ta có ngày hôm nay cũng là do họ ban cho. giờ ra tất nhiên phải lưu lại cho bọn họ ít kỉ niệm." Tiểu Y Tiên thản nhiên . "Ta tới tìm ngươi, tự nhiên cũng có chủ ý này." Tiêu Viêm cười cười. Tiểu Y Tiên vốn tinh thông độc thuật, cho dù là cũng kiêng kị vài phần. Có được nàng tương trợ, giết Lang đầu dong binh đoàn cũng quá khó khăn. Ngay khi Tiểu Y Tiên bắt đầu thu thập đồ vật, bỗng vang lên mấy tiếng đập cửa. Thanh của người trung niên truyền đến:" Khà khà, Tiểu Y Tiên, khỏe chứ?" Mặc dù trong giọng có ý hỏi thăm, nhưng khi vừa xong cửa được mở ra. Con mắt quét qua trong phòng, sau đó sắc mặt khẽ biến dừng lại người thanh niên, bàn tay vung lên, bốn gã hộ vệ phía sau rút vũ khí ra tiến đến hai người. "Tiểu Y Tiên, vị này là?" Ánh mắt trung niên quét về phía Tiểu Y Tiên thu thập đồ đạc ở bên, ngoài cười nhưng trong cười hỏi. "Tiêu Viêm." Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Tiểu Y Tiên cái, tùy tiện . "Tiêu Viêm? Ngươi phải bị đuổi giết vào trong ma thú sơn mạch rồi sao?"Nghe vậy, người trung niên sắc mặt sửng sốt, nhãn đồng chợt xẹt qua nét mừng, khách khí cười :"Ha ha, nghĩ tới bản lĩnh của Tiêu Viêm tiểu huynh đệ lại mạnh mẽ như vậy, cư nhiên có thể từ phía trong ma thú sơn mạch được xưng là tử vong tuyệt địa ra ngoài, là bội phục." "May mắn mà thôi." Tùy ý ngước mắt, Tiêu Viêm mỉm cười :"Ta muốn cùng Tiểu Y Tiên ra , ngươi có thể tránh đường ?" Ngoài mặt hơi hơi nhếch lên, trung niên cười :"Gặp mặt tức là có duyên. Nếu tiểu huynh đệ tới Vạn dược trai chúng ta, tất nhiên là nên ở lại lâu chút. Điều ta thích thú nhất là được kết giao với người như tiểu huynh đệ." Vừa , trung niên liền lùi ra phía sau, chắn lại trước cửa. sớm nghe Tiêu Viêm từ trong sơn động lấy ra được bảo bối. giờ miếng mồi ngon tự đưa đến trước cửa, tự nhiên có khả năng để tuột mất. "Diêu tiên sinh, xem tay phải ngươi có dấu màu xanh lục lên ?" Đem đồ đạc gói thành cái bọc , Tiểu Y Tiên đeo lên vai, đột nhiên mỉm cười . Nghe Tiểu Y Tiên thế, tên trung niên khẽ biến sắc, vội vã mở tay phải ra, quả nhiên phát trong lòng bàn tay mơ hồ có màu xanh. Lập tức cấp bách quát:"Ngươi… ngươi hạ độc ta" "Ha ha, chỉ là thủ đoạn tự bảo vệ mình mà thôi." Tiểu Y Tiên giọng :"Đối với khả năng của ta, chắc Diêu tiên sinh cũng biết dược hiệu này như thế nào rồi chứ? Nếu ta cách giải cho ngươi, nhiều lắm tháng ngươi liền phát độc, tinh thần tê liệt, nặng mất mạng." Thanh êm ái, nhưng dưới ánh mặt trời chói chang vẫn khiến Diêu tiên sinh lạnh cả người. nghĩ tới dù mình rất cẩn thận nhưng bản thân vẫn cứ gặp phải nguy hiểm. Sau hồi giằng co giữa tính mạng và lòng tham, Diêu tiên sinh mới cực kì oán hận cam lòng :" Ngươi đem cách điều chế giải dược giao cho ta, ta thả ngươi ." "Sống ở Vạn dược trai lâu như vậy, ngươi nghĩ ta tin ngươi sao? Thả ta trước, sau đó mới giao giải dược." Lắc đầu, Tiểu Y Tiên bình tĩnh . Tiêu Viêm ôm tay đứng bên, nhìn chủ nhân Vạn dược trai ngờ lại bị Tiểu Y Tiên đùa giỡn trong lòng bàn tay, khỏi thầm buồn cười. Bất quá ngoài buồn cười cũng có chút kiêng kị. Nữ nhân này nếu sau có kì ngộ thành tựu tuyệt thấp. "Ngươi…" Nhìn sắc mặt thong dong của Tiểu Y Tiên, Diêu tiên sinh sắc mắt tức giận đến xanh mét cả lên, sau đó dạo qua dạo lại vài vòng, rồi cũng phải hung hăng phất phất tay, cùng vài tên hộ vệ rời khỏi căn phòng. " thôi." Nhìn Diêu tiên sinh lui bước, Tiểu Y Tiên quay đầu sang Tiêu Viêm , mỉm cười . Giơ ngón tay cái lên, Tiêu Viêm dẫn đầu ra khỏi cửa, Tiểu Y Tiên gắt gao theo sau. ra căn phòng, Diêu tiên sinh vẻ mặt trầm dẫn theo vài tên hộ vệ theo sau. Miếng mồi đến miệng lại để tuột mất, sao có thể cao hứng được chứ. ra khu vực trống trải, Tiểu Y Tiên từ trong lòng lấy ra cái sáo trúc, nhàng thổi ra chuỗi thanh . Lát sau, bầu trời xuất con lam ưng khổng lồ, từ xa xa bay tới, sau đó xoay quanh trang viện, cuối cùng chậm rãi hạ xuống. Nhìn lam ưng ngày càng xuống thấp, Tiêu Viêm ôm lấy cái eo nhắn của Tiểu Y Tiên, bàn chân đạp mạnh mặt đất, thân thể vọt lên cao, cuối cùng vững vàng lưng con chim. Đứng ở lưng chim, Tiểu Y Tiên tùy ý bỏ lại thuốc giải, sau đó khống chế lam ưng, dưới con mắt tức giận của Diêu tiên sinh cùng Tiêu Viêm dần dần rời khỏi nơi này.
CHƯƠNG 147: XÔNG VÀO HANG SÓI Đứng ở lưng chim rộng rãi, Tiêu Viêm cúi đầu nhìn Thanh Sơn trần lùi nhanh về phía sau, lại nhìn con lam ưng thần tuấn này, trong lòng khỏi hâm mộ. Loại phi hành ma thú này khiến cho người ta phải thèm thuồng a! Ngọc thủ nhàng vuốt ve lông mao của lam ưng, Tiểu Y Tiên nhìn vẻ mặt của Tiêu Viêm, nhịn được cười :" Sao thế? Thích tiểu Lam của ta à? Bất quá thể cho ngươi được, nó là bạn của ta nhiều năm rồi." "Mặc dù rất thích nhưng ta cũng có ý muốn đoạt lấy. Hơn nữa dù ngươi có nguyện ý nó cũng chịu." Tiêu Viêm lắc đầu . biết Đấu Khí đại lục, muốn có thể có đầu ma thú sủng vật, do có loại khế ước nào nên chỉ có thể cùng đối phương bồi dưỡng tình cảm. Nhưng ma thú là sinh vật cuồng bạo, bình thường chỉ có rất ít người mới có thể đạt được trung thành của chúng. Đầu nhất giai lam ưng ma thú này của Tiểu Y Tiên là do nàng mấy năm trước ngẫu nhiên cứu nó mạng mới có thể đạt được trung thành của nó. Nếu như Tiểu Y Tiên đem nó tặng Tiêu Viêm, sợ rằng con lam ưng chẳng ngần ngại bay vào núi biệt tích. Tiểu Y Tiên mỉm cười, ôn nhu vỗ về lông mao xanh biếc, giọng :"Mặc dù ma thú hung bạo,nhưng nếu đạt được trung thành của nó, vĩnh viễn chúng phản bội, so với loài người tốt hơn rất nhiều." Đồng cảm gật đầu, Tiêu Viêm chuyển ánh mắt nhìn xuống phía dưới hỏi:" Tổng bộ của Lang đầu dong binh đoàn ở chỗ nào?" "Lang đầu dong binh đoàn đóng quân tại phía nam của Thanh Sơn trấn. Khu vực đó cơ hồ bị bọn họ độc chiếm." Cánh tay chỉ về hướng lam ưng bay vút , Tiểu Y Tiên cười . Ngươi ở Thanh Sơn trấn nhiều năm như vậy, hẳn là biết đại khái về nhân số, thực lực của Lang đầu dong binh đoàn chứ?" Tiêu Viêm cẩn thận dò hỏi. "Ừ. Lang đầu dong binh đoàn phát triển ở Thanh Sơn trấn hơn mười năm, thành viên đại khái có khoảng từ bảy mươi đến tám mươi người, phần lớn có thực lực từ nhị tinh đấu giả đến ngũ tinh đấu giả. Lang đầu dong binh đoàn có ba vị đoàn trưởng, trong đó Hác Mông chết trong tay ngươi, cho nên tại chỉ còn có Mục Xà cùng Cam Mục." "Ách, Cam Mục? Vừa rồi có gặp qua , thuận tiện ….giết chết rồi!" Nghe tên này, Tiêu Viêm giơ giơ tay, cắt đứt lời của Tiểu Y Tiên cười . Nghe vậy, Tiểu Y Tiên sửng sốt, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm Tiêu Viêm hồi lâu, ngón tay khẽ gõ gõ vào chiếc cằm xinh, :"Xem ra ta vẫn còn đánh giá thấp thực lực của ngươi. Phải biết rằng Cam Mục là cửu tinh đấu giả. Nếu như ngươi có thể dễ dàng đánh chết , sợ rằng thực lực xấp xỉ cửu tinh đấu giả rồi." Tiêu Viêm gì, chỉ cười cười gật đầu. "Theo như ngươi , tại Lang đầu dong binh đoàn chỉ có người có thể chống lại ngươi. Những người khác đều phải là đối thủ." Tiểu Y Tiên trầm ngâm ."Bất quá bọn họ có rất nhiều người. Bởi vì số nguyên nhân, ta cũng thể lấy địch trăm được." Tiêu Viêm có chút tiếc hận thở dài . Mặc dù tinh thồn vài loại huyền bậc đấu kĩ, nhưng công pháp đấu khí chỉ là hoàng bậc hạ cấp. Bằng vào khả năng trữ tồn đầu khí của loại công pháp này, căn bản đủ để chống đỡ với cuộc chiến địch trăm. "Các thành viên dong binh khác đủ để gây ra áp lực cho ngươi." Lắc đầu, Tiểu Y Tiên từ trong lòng lấy ra bình ngọc , sau đó nghiêng sang bên đổ ra viên dược hoàn màu sắc sáng sủa, hướng đến Tiêu Viêm :"Nhờ thất thải độc kinh, ta có thể điều chế ra ít loại độc dược. Mặc dù dám có thể độc chết từng đó người, nhưng chí ít có thể khiến những người thực lực dưới năm tinh đấu giả tạm thời mất lực chiến đấu." "Đợi ta ở trợ giúp ngươi. Nếu bọn họ muốn vây sát ngươi, ta liền tung dược phấn ra. Dược hoàn này là giải dược này là do ta điều chế ra. Mặc dù độc của ta có tác dụng mấy với ngươi nhưng ăn nó vào cũng có thể giảm bớt ít đấu khí để phòng ngừa chất độc." "Ừ!" Gật đầu, Tiêu Viêm tiếp nhận dược hoàn, có chút tò mò xoay qua xoay lại trong bàn tay. Lấy con mắt của nhất phẩm luyện dược sư xem xét, miếng dược hoàn có mượt mà như đan dược. Hiển nhiên, cái này chỉ là do Tiểu Y Tiên dùng ngọn lửa bình thường đem các loại dược thảo miễn cưỡng dung hợp lại chỗ. Tung tung viên dược hoàn vài cái, Tiêu Viêm liền hơi nuốt nó vào trong bụng. Có Dược lão tông sư của các luyện dược sư ở đây, sợ bị các loại độc dược hãm hại tính mạng. Nuốt dược hoàn xong, Tiêu Viêm :" về thực lực của Mục Xà . Tốt nhất là đem cấp bậc đấu khí công pháp cùng đấu kĩ chi tiết kể ra." Nhìn Tiêu Viêm chút do dự đem dược hoàn của mình nuôt vào, ý cười mặt Tiểu Y Tiên khỏi nhu hòa thêm lát. Mặc kệ như thế nào, dù biết thủ đoạn hạ độc của mình nhưng vẫn tùy ý nuốt vật do mình cấp, loại tín nhiệm này làm cho Tiểu Y Tiên có chút cảm động. Đương nhiên là nàng biết Tiêu Viêm vì có bảo chướng mới dám an tâm nuốt thứ cảu nàng đem cho. "Thực lực của Mục Xà hẳn là xấp xỉ nhị tinh đấu sư. tu luyện loại phong thuộc tính công pháp gọi là "Phong tường sát", cấp bậc tựa hồ là hoàng bậc cao cấp." Mấy ngón tay ngọc của Tiểu Y Tiên khẽ vuốt mấy sợi tóc bị gió làm cho rối , thoáng trầm ngâm . "Hoàng bậc cáo cấp sao?" Nghe vậy, Tiêu Viêm thở dài hơi. Chính mình tu luyện "Phần quyết" tuy chỉ là hoàng bậc hạ cấp nhưng nếu muốn so sánh, kì cũng thua kém hoàng bậc trung cấp công pháp bình thường. Hơn nữa chính mình lại tinh thông vài loại huyền bậc đấu kĩ, Tiêu Viêm tự tin có thể đem khoảng cách của hai bên xích lại gần nhau. "Trừ bỏ công pháp, Mục Xà còn tinh thông ba loại đấu kĩ, trong đó có loại công kích đấu kĩ, loại phòng ngự đấu kĩ cùng thân pháp đấu kĩ." Tiểu Y Tiên tiếp tục :"Mà ba loại đấu kĩ đều là hoàng bậc cao cấp đấu kĩ. Thế nào, có nắm chắc đánh bại ?" Quay đầu , Tiểu Y Tiên cười dài . "Đợi lát nữa xem kịch vui ." Đứng ở lưng chim, Tiêu Viêm nhìn trấn phía dưới, khẽ cười cười. Dựa theo miêu tả của Tiểu Y Tiên với Mục Xà, phần thắng của cũng . "Ngươi đây là do Tiêu Viêm làm??" Trong đại sảnh, Mục Xà hai mắt đỏ bừng, dữ tợn với tên dong binh nơm nớp lo sợ. Trước mặt bày ra cỗ thi thể, mà cỗ thi thể này chính là của người vừa bị Tiêu Viêm đánh chết, Cam Mục. "Đúng vậy, đoàn trưởng… Tên Tiêu Viêm vốn bị chúng ta đuổi vào sau trong sơn mạch sống sót trở ra." Nuốt ngụm nước bọt, tên dong binh mặt lộ vẻ sợ hãi run giọng . Nghe vậy, sắc mặt Mục Xà trầm, càng lúc càng khó coi, trong con mắt hàn ý dữ tợn ngừng lên, bước vài bước trong đại sảnh, lãnh :"Đánh chết Cam Mục chỉ có mình ?" "Mặc dù trước đó Tiêu Viêm có đánh lén, bất quá lần sau trực diện giao chiến nhị đoàng trưởng vẫn thảm bại rất nhanh. Theo thủ hạ phán đoán, thực lực của Tiêu Viêm có thể xấp xỉ cửu tinh đấu giả." "Sao có thể như vậy được? Đến giờ mới chỉ có hai tháng, sao lại có thể thăng cấp thành cửu tinh đấu giả?" Mục lựu ở bên nhảy dựng lên , sắc mặt trầm quát lên. Phải biết rằng, trong suốt nửa năm này, cũng chỉ có thể thăng cấp từ lục tinh lên thất tinh đấu giả thôi. Mà tên kia lại là cửu tinh cấp bậc a! Loại đả kích này làm cho Mục Lực vốn kiêu ngạo khó có thể chấp nhận được. "Người khác có thể , bất quá tên kia chừng có thể đạt được." Hít sâu hơi, Mục Xà phất tay, lạnh giọng :"Bất quá tới cửu tinh đấu giả rồi sao chứ? Trước mặt đấu sư, tất cả đấu giả đều chịu được kích." "Truyền lệnh xuống, tất cả phải tận lực tìm kiếm tung tích của Tiêu Viêm, tuyệt để cho có cơ hội chạy thoát." Bàn tay nặng nề đập mạnh lên bàn, Mục Xà hung ác :"Ta lúc trước đuổi vào bên trong ma thú sơn mạch, vì đạt được bảo tàng bên trong sơn động mà tiếc hận. nghĩ tới còn có thể trở về. Lần này nếu lại gặp mặt, đừng hi vọng còn sống mà rời ." Con mắt híp lại, Mục Xà nhớ lại ngày đó ở bên vực sâu, Tiêu Viêm thi triển ra cái đấu kĩ kinh khủng, trong lòng khẽ run lên, giọng an ủi bản thân:" sao cả. Dù có cao giai đấu kĩ, nhưng thực lực bản thân lại quá kém. Hơn nữa cao giai đấu kĩ ta sao có chứ?:" Ngay lúc Mục Xà an ủi bản thân, tên dong binh vội vã phá cửa lao vào, gấp giọng :"Đoàn trưởng, Tiêu Viêm từ cổng lớn giết vào." "Cái gì?" Nghe vậy, những người xung quanh nhất thời xôn xao. Mục Xà đồng dạng cũng bị tin tức này gây sửng sốt chút, chợt bật dậy, bước đến nắm lấy cổ áo của tên dong binh quát hỏi:" mang theo bao nhiêu người?" "Chỉ có mình !" Tên dong binh sắc mặt quái dị trả lời. " người?" Khuôn mặt nhếch lên, Mục Xà tưởng mình nghe nhầm, lập tức ngạc nhiên hỏi:"Ngươi mình tấn công tổng bộ của chúng ta?" Tên dong binh vội vàng gật đầu. "Tiểu hỗn đản này, đầu va phải hòn đá rồi à? Chẳng lẽ nghĩ chỉ cần mình san bằng cả Lang đầu dong binh đoàn chúng ta?" Khóe miệng co giật, Mục Xà cười lạnh tiếng, chợt sắc mặt chuyển sang trầm, hướng ra đại sảnh lãnh :"Tới cũng tốt, miễn cho ta phải phái người tìm. Muc Lực, mau gọi người. Ta muốn cho biết Lang đầu dong binh đoàn chúng ta phải là nơi muốn đến đến, muốn ." "Vâng" Gật mạnh đầu, khuôn mặt Mục Lực cũng thoáng ra nét cười, sau đó nhanh chóng xoay người ra lệnh. " thôi, chúng ta ra xem chút, coi vì cái gì mà tiểu hỗn đản này có dũng khí lớn như vậy, haha!" Bàn tay vung lên, Mục Xà cười lớn tiếng, dẫn đầu đoàn người tiến ra khỏi đại sảnh. Đoàn người rất nhanh xuyên qua tiền thính, rồi đến tiền viện. Chỉ thấy ở chỗ đại môn, thiếu niên mặc hắc sam mỉm cười đứng đó. Dưới chân là hơn mười tên dong binh của Lang đầu dong binh đoàn lăn lộn. Mà cánh cửa đại môn vốn cứng rắn cũng bị đập bể ra thành từng mảnh . "Mục Xà đoàn trưởng, lâu rồi gặp a!" Nhìn thấy Mục Xà sắc mặt trầm đến, thiếu niên ngẩng đầu lên, chậm rãi mỉm cười . "Hôm nay ngươi vĩnh viễn ở lại đây!" Nhìn đống hỗn loạn trong viện, Mục Xà hít sâu hơi, tiến lên từng bước, ngón tay chỉ vào mặt thiếu niên. Khuôn mặt trong nháy mắt trở nên vô cùng dữ tợn cùng oán độc. Đối với lời tuyên cáo tử vong này của , khóe miệng thiếu niên lại hơi có nét mỉm cười trào phúng.
CHƯƠNG 148: PHÁ PHÁCH Nhìn đám dong binh tụ tập càng lúc càng nhiều ở trước đại viện, Tiêu Viêm mỉm cười, thản nhiên đối bước vào đối mặt với mọi người. "Xin lỗi, ta đến là để phá phách!" "Tiểu tử, có khí phách!" Nhìn cử chỉ của Tiêu Viêm, Mục Xà giận quá hóa cười, bàn tay vung lên, cánh của đại môn vốn bị nghiền nát lần nữa lại bị đạo công kích màu đen oanh đến, ầm tiếng, hoàn toàn bị phá hỏng. Sau đó, ngày càng có nhiều thành viên của Lang đầu dong binh đoàn xuất , vẻ mặt hung tợn vây Tiêu Viêm lại. Vũ khí trong tay dưới ánh nắng mặ trời chiếu rọi phản xạ ánh sáng lạnh lẽo. Nhìn mấy chục tên dong binh xung quanh, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu. "Đừng hi vọng ta cùng chơi với ngươi cái trò đơn đấu. Ta chỉ cần dùng phương pháp an toàn nhất mà hoàn toàn giải quyết ngươi là được!" Đôi mắt nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, Mục Xà cười lạnh . Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng gật đầu đồng ý. Mục Xà có thể trở thành đoàn trưởng Lang đầu dong binh đoàn, đích xác phải là tên ngu xuẩn hay khinh xuất. Nếu đổi lại là mình,ở dưới tình huống này cũng lựa chọn cái phương pháp gì gọi là đơn đả độc đấu. Thế giới này tuyệt có cái gì công bình, mặc kệ ngươi dùng phương pháp ti tiện nào, chỉ cần thuận lợi đạt đến mục tiêu, vậy đó chính là biện pháp tốt nhất. Thắng làm vua thua làm giặc, đối với chuyện này Tiêu Viêm vô cùng hiểu . "Động thủ, giết !" nhảm nhiều, Mục Xà trỏ ngón tay vào Tiêu Viêm, giọng lãnh tràn ngập sát khí. Nghe đoàn trưởng hạ lệnh, những dong binh xung quanh nhất thời nắm chặt lấy vũ khí trong tay, sau đó gầm lên, hung hãn lao đến vây sát Tiêu Viêm. Đứng bậc thang, Mục Xà lạnh lùng nhìn thanh niên đối mặt với cuộc vây sát mà vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nắm tay chậm rãi xiết chặt, gằn giọng :"Mặc kệ như thế nào, hôm nay, ngươi phải chết!" "Lệ!" Lúc đám người chuẩn bị vây sát Tiêu Viêm, từ xa bầu trời bỗng vang lên tiếng kêu của chim ưng. bóng lam khổng lồ từ trời lao xuống, sau đó bột phấn màu trắng được tung ra, nhất thời toàn bộ khoảng bên đại viện bị đám sương mù màu trắng bao phủ. "Đừng loạn động. Trước hết cứ giết !" Nhìn biến cố đột nhiên xảy ra này, Mục Xà chau mày, quát lên. Nghe tiếng quát, đám dong binh vốn bối rối lại liều chết lao đến chỗ Tiêu Viêm. Nhìn dong binh từ bốn phương tám hướng vọt đến, Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn đám bột phấn sắp hạ xuống đất. Nguồn: http://truyenyy.com thở ra hơi, Tiêu Viêm rốt cuộc có cử động. Hai chân hơi trầm xuống, tay phải gắt gao nắm lấy huyền trọng xích lưng quát khẽ tiếng. Hắc xích theo lòng bàn tay bay ngược ra, bóng đen vụt qua xung quanh người Tiêu Viêm. Nhất thời, mấy tên dong binh đến sát Tiêu Viêm bị huyền trọng xích đánh trúng trong miệng phun ra ngụm máu tươi, thân thể bắn ngược ra. "Rầm!" Hắc xích nặng nề cắm thẳng đứng mặt đất. Từ chỗ cắm xuống, mấy vết nứt từ từ mở rộng, lan tỏa ra xung quanh. Tay phải cầm huyền trọng xích, tay trái Tiêu Viêm đột nhiên giơ lên trời, từ trong lòng bàn tay sinh ra cỗ hấp lực mạnh mẽ hút lấy đám bột phấn rơi xuống. Sau đó bàn tay lại chấn động, sinh ra lực phản chấn mạnh mẽ đẩy dược phấn thổi về phía đám dong binh. "Khụ, khụ…." Bụi phấn màu trắng giống như cơn lốc, lấy Tiêu Viêm làm tiêu điểm quấn ra xung quanh. Tất cả dong binh bị đám bụi phấn bao phủ đều phát ra tiếng ho khan kịch liệt. "Bụi phấn có chút cổ quái!" Dưới thôi động của Tiêu Viêm, bụi phấn nhanh chóng đẩy đến trước mặt Mục Xà. Bất quá khi vừa hít hơi vào bụng lập tức biên sắc, cấp bách quát. Nghe được tiếng quát của , đám dong binh tán loạn trong đám bụi phấn vội vã lùi nhanh trở lại. Nhưng khi bọn họ vừa lùi được vài chục bước bắt đầu liên tiếp té xuống, chỉ có rất ít người thực lực khá cao là còn có thể đứng vững, vội vã trốn vào bên trong sân. Nhìn từ trong đám bụi phấn chỉ có vài người ra được, sắc mặt Mục Xà trở nên vô cùng trầm, tay áo bào mạnh mẽ vung lên, cỗ cuồng phong mãnh liệt bỗng nhiên xuất bên người, sau đó bay ra thổi đám bụi phấn kia . Sau khi bị cuồng phong thổi qua, đám bụi dần dần tiêu tán. Ở dưới đất , tất cả dong binh đều là mềm nhũn nằm mặt đất, tiếng rên rỉ thống khổ ngừng phát ra từ trong miệng của họ. Nhìn đám dong binh tựa hồ cũng có nguy hiểm đến tính mạng, Mục Xà lúc này mới thở dài hơi, nhìn thiếu niên đứng trong sân, lạnh lùng :"Tiểu hỗn đản, ngờ ngươi lại dùng độc!" "Các ngươi có thể dựa vào nhiều người, tại sao ta thể dùng độc?" Giang tay ra, Tiêu Viêm nhìn số dong binh sót lại nhiều lắm, tủm tỉm cười . Khẽ mỉm cười, Tiêu Viêm tiến về phía trước. Song khi vừa đặt bước thứ hai, biến cố bỗng xảy ra. tên dong binh ngừng rên rỉ mặt đất đột nhiên lao lên, trường kiếm sắc bén trong tay mang theo nhàn nhạt đấu khí, xảo quyệt mà ngoan độc đâm về phía bụng của Tiêu Viêm. Đưa mắt nhìn về phía công kích đột nhiên mà tới, Tiêu Viêm có nửa điểm gấp gáp, đem huyền trọng xích nắm chặt trong tay hung hăng cắm mạnh trước người, đem phân nửa thân thể Tiêu Viêm che lấp, đồng thời cũng dễ dàng chống đỡ thế công của trường kiếm kia. "Đinh!" Trường kiếm đâm mạnh vào huyền trọng xích, nhất thời trận hoa lửa tung tóa khắp nơi, nhưng mình hắc xích ngay cả vết xước cũng có. Đánh lén thất bại, người đánh lén cũng tiếp tục liều lĩnh, mượn phản lực của trường kiếm thân thể cấp tốc lùi lại. "Nếu đánh lén, cần gì phải chạy!" Khi người đánh lén muốn lui về phía sau, Tiêu Viêm phát ra, cười khẽ tiếng, bàn chân đạp mạnh xuống mặt đất, tiếng nổ vang lên, thân thể bắn mạnh ra, trong chớp mắt tiếp cận người đánh lén. Ánh mắt hai người gặp nhau, khóe miệng Tiêu Viêm thoáng ra nét cười lạnh, bởi vì phát ra người đánh lén ngờ là lão oan gia Mục Lực. Sắc mặt Mục Lực lãnh, chợt thấy Tiêu Viêm đến gần trong gang tấc, sâu trong con ngươi thoáng ra tia kinh hoàng. Lúc trước khi bụi phấn rơi xuống, thừa dịp hỗn loạn đến gần Tiêu Viêm, sau đó làm bộ trúng độc ngã xuống. Nhưng nghĩ tới ngụy trang của mình lại bị đối phương phát ra. "Lực nhi, cẩn thận!" Biến hóa đột nhiện giữa sân đồng dạng khiến Mục Xà ở đài cao lấy làm kinh hãi. Đặc biệt khi phát người đánh lén là con trai mình, sắc mặt khỏi đại biến, cấp bách quát. "Chậm !" Hướng về phía Mục Lực lui nhanh, Tiêu Viêm cười lạnh, bàn chân lại đạp mạnh mặt đất, thân hình đột nhiên xuất trước người Mục Lực, huyền trọng xích lớn trong tay hung hăng đập mạnh vào lồng ngực của Mục Lực. Phong áp kịch liệt khiến sắc mặt Mục Lực biến đổi lần nữa, trong lòng kinh hãi :"Chẳng lẽ là cửu tinh đấu giả?" Ý niệm trong đầu vừa lóe ra, Mục Lực thầm suy tính, tại bị công kích của Tiêu Viêm hoàn toàn bao phủ, lấy tốc độ của căn bản rất khó có khả năng thoát ra. Cho nên đành phải mạnh mẽ tiếp lấy công kích của Tiêu Viêm. Khóe miệng co quắp chút, Mục Lực đem đấu khí trong cơ thể điên cuồng nhập vào trường kiếm tay, sau đó cắn răng, trường kiếm trong tay tạo nên tiếng xé gió bén nhọn thẳng tắp lao đến ngực của Tiêu Viêm. "Bịch!" Hắc xích lớn trung bay vọt qua, sau đó nặng nề oanh ngực Mục Lực. Nhất thời, ngụm máu tươi điên cuồng phun ra, đau đớn kịch liệt khiến nhãn đồng Mục Lực thoáng ra tia oán độc. Trong khoảnh khắc đó, trường kiếm cũng rời khỏi tay , dưới ánh mắt dữ tợn của Mục Lực đâm mạnh vào ngực của Tiêu Viêm. Dưới kích cực mạnh này của Tiêu Viêm, thân thể Mục Lực giống như đạn pháo bao ngược ra sau, chà xát mặt đất đoạn dài, sau đó hung hăng đập mạnh vào cọc gỗ lớn, máu tươi lần nữa phun ra, trước mắt nhất thời tối đen, ngất . Trường kiếm mang theo kình khí hung mãnh đâm mạnh ngực Tiêu Viêm. kích liều chết này của Mục Lực khiến cho Tiêu Viêm phải lùi ra sau mấy bước. trời, nhìn thấy trường kiếm đâm trúng ngực Tiêu Viêm, Tiểu Y Tiên nhất thời phát ra tiếng thét kinh hãi, vừa định huy động lam ưng tới cứu giúp lại thấy Tiêu Viêm giơ tay lên, phe phẩy với nàng. Cúi đầu nhìn trường kiếm lồng ngực, bàn tay Tiêu Viêm khẽ nắm lấy chuôi kiếm tùy ý rút ra. mũi kiếm dính chút máu tươi nào. "Áo giáp Vân Chi lưu lại quả nhiên có lực phòng ngự dị thường." Nhìn mũi kiếm có vết máu, Tiêu Viêm cũng nhịn được than thở tiếng, sau đó đem trường kiếm vất bỏ, giương mắt nhìn Mục Lực chết sống. "Lực nhi!" Khi Mục Lực bị đánh bay ra, Mục Xà ở đài cao nhất thời nhảy dựng lên, vội vàng lao xuống dùng sức lay động Mục Lực hôn mê. Thấy vẫn còn thở mới thở phào hơi, đem Mục Lực giao cho tên dong binh ở bên cạnh. Sau đó ngẩng đầu lên oán độc nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, bàn tay chậm rãi nhặt thanh trường thương làm bằng tinh cương mặt đất, giọng lạnh như băng, sát khí mãnh liệt. "Hôm nay, mặc kệ như thế nào, ngươi đều phải chết ở chỗ này!" "Lời này hình như trước đó ngươi từng qua." Tiêu Viêm nhìn Mục Lực được khiêng vào trong, khóe miệng thoáng ra lạnh nhạt. Huyền trọng xích sau khi đập bể lồng ngực của Mục Lực, lực lượng trong đó xuyên qua thân thể , cuối cùng đem khí toàn, nơi chứa đựng đấu khí trong tiểu phúc hoàn toàn đánh tan. cách khác, dù chết từ nay Mục Lực cũng chỉ có thể trở thành phế nhân mà thôi. Hành động như vậy mặc dù có chút độc ác, bất quá Tiêu Viêm cũng quan tâm. Quan hệ song phương vốn thể thay đổi. Lúc đầu trong sơn động chặn giết, cùng với cuộc truy đuổi sau đó, nếu mình có vận may sợ rằng sớm chết trong tay bọn họ rồi. Hơn nữa Tiêu Viêm ràng rằng nếu chính mình rơi vào tay cha con bọn họ, sợ rằng được chết cũng là điều ước xa xỉ.Với những địch thủ ác độc, Tiêu Viêm tuyệt đối lưu thủ chút nào, có thể giết giết, thể giết cũng khiến đối phương thể trả thù. Trả Lời Với Trích Dẫn
CHƯƠNG 149: KÍCH SÁT NHỊ TINH ĐẤU SƯ trầm nhìn chằm chằm Tiêu Viêm bình tĩnh mỉm cười, trường thương trong tay Mục Xà chậm rãi giơ lên. Đấu khí trong cơ thể dưới thúc dục của sát ý bắt đầu điên cuồng vận chuyển, bên ngoài thân thể, đấu khí màu xanh nhạt từ từ ra, cuối cùng hình thành lớp màng mỏng bao bọc ngoài cơ thể. Đem đấu khí thúc giục hóa thành lớp màng năng lượng là dấu hiệu của cường giả đấu sư. Loại màng năng lượng này, chỉ tăng cường phòng ngự, tốc độ, công kích của chủ nhân mà còn có thể hấp thụ năng lượng từ bên ngoài chuyển vào trong cơ thể, giúp bổ sung tiêu hao của chủ nhân. Cho nên mỗi đấu sư khi chiến đấu, động tác đầu tiên chính là triệu hồi cái màng này ra. Lấy thực lực của Tiêu Viêm giờ, nếu là triệu hoán lớp màng này, miễn cưỡng chỉ có thể bao bọc quanh bộ phận cơ thể, hơn nữa tăng cường phòng ngự, tốc độ cùng công kích cũng đáng kể. Dù sao đấu giả cùng đấu sư cũng là hai loại cấp bậc, chênh lệch trong đó cực kì lớn. Cho nên, Tiêu Viêm muốn triệu hoán lớp màng như Mục Xà phải chờ sau khi trở thành đấu sư mới có khả năng. Nhìn Mục Xà triệu hoán ra lớp màng năng lượng, Tiêu Viêm thở ra hơi, khuôn mặt ngưng trọng. Mặc kệ thế nào, dù sao đối thủ cũng là gã đấu sư hàng giá a! Bàn tay gắt gao nắm lấy huyền trọng xích, theo theo điều khiển của Tiêu Viêm, ở khí toàn bên trong cơ thể, từng đợt đấu khí chảy bắt đầu lưu chuyển, cuối cùng chạy xung quanh cơ thể, cung cấp lực lượng chiến đấu cho chủ nhân. Bàn tay chậm rãi cọ xát trường thương, đợi đến khi đấu khí trong cơ thể mãnh liệt, Mục Xà chợt khẽ quát tiếng, bàn chân đạp mạnh mặt đất, thân thể bắn đến chỗ Tiêu Viêm, trường thương trong tay khẽ rung lên, ngờ đó xuất vài bông hoa tuyết trắng . Mũi thương sau mấy bông hoa tuyết, xảo quyệt mà ngoan độc đâm vào cổ của Tiêu Viêm. Lúc trước trông thấy Mục Lực phóng kiếm, Mục Xà có thể đoán được trong người Tiêu Viêm có mặc áo giáp phòng ngự, cho nên tại công kích của chủ yếu nhằm vào đầu Tiêu Viêm. Nhìn về công kích ngoan độc của Mục Xà, thân hình Tiêu Viêm thối lui, tay phải quay tròn huyền trọng xích tạo thành tấm chắn trước mặt, chống đỡ toàn bộ thế công của trường thương. "Đinh đinh …" Theo di động của hai người, mỗi lần trường thương cùng hắc xích giao phong đều bắn ra hoa lửa đầy trời cùng với tiếng kêu đinh tai nhức óc. Sau hồi dây dưa với Tiêu Viêm, Mục Xà rốt cuộc cũng thăm dò được thực lực của Tiêu Viêm, cửu tinh đấu giả. Sau khi hiểu , khóe miệng Mục Xà thoáng ra tia lãnh. Chỉ cần Tiêu Viêm chưa tấn cấp thành gã đấu sư đủ để gây ra sợ hãi cho . Trường thương bén nhọn xé rách khí tạo nên tiếng rít chói tai, như tia chớp lao đến. Mà hắc xích cũng đồng dạng tiếp tục quay tít, muốn lần nữa đem trường thương gạt ra ngoài. Song lúc trường thương sắp va vào hắc xích, thân thương đột nhiên rung lên, mũi thương dừng lại, trong nháy mắt sau đó, hắc xích vọt qua để lại lỗ hổng. Thành công né được hắc xích làm cho đôi mắt của Mục Xà híp lại, trong mắt thoáng ra tia hàn ý, lòng bàn tay đột nhiên đẩy vào cán thương, mũi thương bén nhọn lao thẳng đến cái cổ của Tiêu Viêm. "Oanh!" Nhìn mũi thương xảo quyệt phóng đến, thân thể Tiêu Viêm vội ngả về phía sau, bàn chân đạp mạnh mặt đất, cả người bắn ngược ra sau. "Phượng tường bộ!" Nhìn Tiêu Viêm tốc độ bạo tăng, Mục Xà đồng dạng quát khẽ tiếng, mũi chân điểm mặt đất, đấu khí trong cơ thể tuôn ra.Thân thể giống như mảnh lá rụng trong cơn cuồng phong lướt nhanh đến chỗ Tiêu Viêm. Mà trường thương trong tay cũng đâm ra lần nữa. Nhìn Mục Xà đuổi theo,Tiêu Viêm chau mày, chỉ trong nháy mắt phát mình đến sát góc tường, ý niệm chợt trong đầu. Tiêu Viêm nhảy lên, hai chân co ra phía sau, bàn chân tiếp xúc với vách tường. bàn chân, đấu khí màu vàng nhạt bao phủ. Hai chân hơi khom lại. tiếng nổ vang lên. Đạp mạnh lên tường , Tiêu Viêm dựa vào phản lực thân thể bắn mạnh ra phía trước. ở trung, mượn vào lực phản chấn cực mạnh, Tiêu Viêm dùng sức vung mạnh huyền trọng xích trong tay, kình khí vô cùng hung mãnh nhắm hướng Mục Xà bổ xuống. "Tật phong thứ!" Bóng đen đỉnh đầu mang đến kình khí hung mãnh khiến Mục Xà phải nhíu mày. Trường thương trong tay vừa chuyển động, tiếng quát trầm thấp vang lên, mũi thương trong nháy mắt được cơn lốc màu xanh bao phủ. Cơn lốc thổi qua, khí xung quanh phảng phất như là bị xé rách ra thành tưng mảnh. Trường thương chỉ thoáng hãm lại chút, sau đó mang theo tiếng xé gió chói tai, hung mãnh điểm vào huyền trọng xích đen kịt. "Đinh!" Tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên trong sân, văng vẳng mãi dứt. thể , chênh lệch của đấu giả cùng đấu sư là rất lớn. Mà làm nhị tinh đấu sư, đấu khí hùng hồn của Mục Xà lại càng là thứ mà Tiêu Viêm thể so sánh. Sau khi Mục Xà sử dụng đấu kĩ đầu tiên, tiếng động thanh thúy vang lên, ngờ đem huyền trọng xích trong tay Tiêu Viêm đánh văng ra ngoài. Hắc xích bay vụt lên trời. Tiêu Viêm mất vũ khí, sắc mặt cuồng biến, vừa động thân muốn lấy lại, Mục Xà lãnh cười đắc ý, thân thể đột ngột từ mặt đất bay vụt lên trời, mượn khả năng của phong thuộc tính làm thân thể, rất nhanh xuất phía dưới hắc xích, sau đó tay phải huy động chút nắm lấy nó trong tay. Bàn tay vừa mới cầm đến hắc xích, sắc mặt Mục Xà đột nhiên biến đổi. Sức nặng cực kì trầm trọng của hắc xích chỉ khiến thân thể rơi nhanh xuống đất, hơn nữa dưới tác dụng áp chế của huyền trọng xích, đấu khí trong cơ thể Mục Xà lập tức bị trì hoãn hẳn . Chưa bao giờ gặp qua tình trạng này, Mục Xà trong chốc lát cũng lâm vào bối rối, ngay cả thân thể cũng nhất thời thả lỏng. Hiển nhiên với việc quen được đấu khí luân chuyển, cũng thích ứng được với loại biến hóa bất thình lình này. "Mẹ kiếp, thứ vũ khí quỷ quái!" Trong lòng lên ý niệm kinh hãi, Mục Xà vội vàng vứt bỏ hắc xích trong tay. Nhưng thân hình Tiêu Viêm thoáng ra sau lưng, cúi đầu lành lạnh cười làm cho Mục Xà toàn thân buốt giá:"Đoạt , phải ngươi thích đoạt lắm sao?" "Bát cực băng!" Trong lòng quát lên mấy tiếng lãnh, nắm tay Tiêu Viêm đột nhiên tràn ngập loại năng lượng hung mãnh. Nắm tay xiết chặt, tiếng xé gió vang lên, mãnh quyền hung hăng đánh tới sau lưng Mục Xà lúc này trở nên trì trệ. Kình khí mạnh mẽ sau lưng đột nhiên kéo tới khiến sắc mặt Mục Xà cuồng biến. Hắc xích vội vàng rời khỏi tay, sau đó, đấu khí trong cơ thể tuôn ra, lớp màng năng lượng bao phủ bên ngoài cơ thể phút chốc nồng đậm hơn rất nhiều. Bạn đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com Trong nháy mắt Mục Xà chỉ kịp làm như vậy, khi vừa muốn gia tăng thêm độ dày của lớp màng, công kích của Tiêu Viêm hung hăng đánh vào lưng trái. "Bịch!" Sau khi chạm vào thân thể, thanh vang lên. Mặc dù trầm thấp nhưng lại chứa lực lượng lớn. Lực lượng từ sau lưng hung mãnh truyền đến khiến sắc mặt Mục Xà trở nên trắng bệch, thân thể đột nhiên bắn mạnh lên. Cuối cùng may mà nhờ có song chưởng chống giữ, thân thể mới có thể ổn định trung, sau vài cái lộn mình có chút lảo đảo rơi xuống đất. Thân thể vừa mới thăng bằng, còn chưa kịp xoay người phản công, sắc mặt Mục Xà lần nữa biến đổi. Tâm ý vừa động đem đấu khí mãnh liệt trong cơ thể trút ra sau lưng trái, bao phủ lấy đạo ám kình lén tiến vào. Ngay lúc đấu khí bao phủ lại, Tiêu Viêm cách đó xa giọng quát:"Bạo!" "Ầm!" Lại là thanh trầm thấp, thân thể Mục Xà run rẩy trận kịch liệt.Yết hầu trong lúc này truyền ra tiếng kêu rên thống khổ, khóe miệng chảy ra dòng máu tươi. "Đáng tiếc…" Nhìn Mục Xà chỉ bị vết thương quá lớn, Tiêu Viêm tiếc nuối lắc đầu. Đấu sư quả hổ là đấu sư, ngờ có thể nhanh như thế nhận ra ám kình của Bát Cực Băng. Nếu phát ra muộn lát, có lẽ trận đấu này sớm kết thúc. Dù đáng tiếc nhưng cũng phản ánh được trình độ của hai người. Mục Xà trong thời gian ngắn có thể triệu tập đấu khí, đem ám kình của Bát Cực Băng bao phủ, làm giảm hiệu quả đến mức nhất, quả là vượt xa dự đoán của Tiêu Viêm. Tiến lên hai bước, Tiêu Viêm nắm lấy huyền trọng xích cắm mặt đất cuộn tròn lại, sau đó thu vào trong nạp giới, ánh mắt quét về phía Mục Xà sắc mặt trầm đến cực điểm khỏi mỉm cười. kinh ngạc của là do chính mình tạo ra, điều này cũng đáng để tự hào đấy chứ. "Hảo…hảo..Tiểu tử, ta quá coi thường ngươi rồi!" Xóa vết máu miệng, khuôn mặt Mục Xà tràn ngập thần sắc dữ tợn. Bị gã đấu giả hai lần làm cho chật vật như vậy, đây là lần đâu tiên trong đời . Lập tức oán độc nhìn Tiêu Viêm, nghiến răng nghiến lợi . Mỉm cười, Tiêu Viêm để ý đến . Đầu lưỡi hơi động đem miếng hồi khí đan giấu trong miệng nuốt vào bụng, sau đó cảm nhận được đấu khí dần phục hồi. "Tiêu Viêm, ngươi đừng đắc ý. Ta biết ngươi chỉ là do có được vài cao giai đấu kĩ mới làm được thế thôi!" Trường thương đột nhiên nện mạnh xuống đất, Mục Xà cười lạnh tiếng. Lớp màng đấu khí bên ngoài cơ thể dần dần tiêu biến mất, mà ngược lại, bên ngoài trường thương lại được bao phủ bởi tầng dày đấu khí màu xanh. "Nhưng, ngươi có ta sao lại có chứ?" Bàn tay nắm chặt lấy trường thương, Mục Xà độc ác cười :"Cũng là do ngươi cùng Tiểu Y Tiên tặng cho. Cái hộp bên trong sơn động có quyển cao giai đấu kĩ thích hợp cho ta tu luyện. Hôm nay, cho ngươi được chết bởi nó." Nghe Mục Xà , sắc mặt Tiêu Viêm cũng hơi đổi. nghĩ tới Mục Xà lại dám mạo hiểm phá hủy cái hộp để lấy vật bên trong. Nhìn trường thương đậm màu đấu khí trong tay Mục Xà, Tiêu Viêm vốn tinh thông nhiều loại cao giai đấu kĩ tự nhiên có thể nhận ra đây ít nhất là loại huyền giai đấu kĩ. "Ài…" nhàng thởi dài tiếng, Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, ngón tay động vào nạp giới, cự đại huyền trọng xích lại lần nữa xuất . Tới lúc này rồi, thể giấu diếm thực lực bản thân được nữa. Con mắt lạnh nhạt nhìn cử động của Tiêu Viêm, đấu khí trường thương tay Mục Xà càng lúc càng đậm, mơ hồ ra bộ dáng con sư tử ngửa đầu gào thét. Nhìn con sư tử đầu mũi thương, trong mắt Mục Xà thoáng ra ý mừng, khóe miệng lại lần nữa toát ra tia cười dũ tợn. Trường thương trong tay đột nhiên quỷ dị rung lên, ngay lập tức bàn chân đạp mạnh mặt đất. "Phượng tường bộ!" "Tiểu tử, hôm nay cho ngươi biết, đấu sư sử dụng huyền bậc cao cấp đấu kĩ so với đấu giả như ngươi sử dụng có bao nhiêu khác biệt." Thân thể cuồng mãnh đánh tới, Mục Xà đột nhiên ngước đầu quát tiếng:" Cuồng sư ngâm!" Nương theo tiếng quát, mũi thương trong tay Mục Xà đột nhiên ra con sư tử lớn bằng đấu khí. Tiếng sư ngâm cuồng bạo vang lên khiến Tiểu Y Tiên bầu trời cũng hoa dung thất sắc. Giương mắt nhìn vào năng lượng cuồng sư bám trường thương, sắc mặt Tiêu Viêm cũng trở nên ngưng trọng, chậm rãi thở ra hơi, đấu khí trong cơ thể chồm lên. hắc xích quang mang màu đỏ nóng cháy đột nhiên bạo phát. Bởi vì nhiệt độ quá cao khiến gian chung quanh nhìn qua cũng mơ hồ có chút vặn vẹo. "Diễm Phân Phệ Lãng Xích!" Thiếu niên quát khẽ làm độ ấm trong sân tăng vọt lên rất nhiều. Bên ngoài thân thể đột nhiên xuất dòng chảy kì dị, dòng chảy này dần dần tạo thành đồ án thần bí. Lần này thi triển địa bậc đấu kĩ có cảm giác suy yếu như trước kia. Mặc dù thực lực của Tiêu Viêm lúc này đủ để thi triển ra được phần mười uy lực chính thức của nó, nhưng vẫn đủ để đối phó với Mục Xà. Trong hồng mang đầy trời, hắc xích tay Tiêu Viêm bạo nộ bổ xuống. đạo hồng mang nóng cháy mãnh liệt liệt bắn ra. đường của nó, mặt đất bị cày xới thành mảng hỗn độn, xuất cái khe rãnh lớn từ dưới chân Tiêu Viêm lan tràn đến trước mặt Mục Xà. Áp bức kịch liệt cùng nhiệt độ nóng cháy từ trong khí truyền đến khiến từ sâu trong nhãn đồng của Mục Xà thoáng ra nét kinh hãi. nghĩ tới mới chỉ vẻn vẹn có mấy tháng, đấu kĩ thần bí mà thanh niên trước mặt này sử dụng, uy lực lên đến cái cấp độ này. cắn răng, quyết lùi bước, bởi vì lùi bước chỉ có chết. Điểm ấy Mục Xà vô cùng minh bạch, đành phải đem đấu khí trong cơ thể ra đem nhập vào trường thương, sau đó cùng đạo hồng mang uy mãnh đó oanh kích chỗ. "Ầm!" Tiếng nổ lớn vang lên. Tại chỗ hồng mang cùng Mục Xà tiếp xúc, từng cái khe lớn xuất giống như mạng nhện lan tràn ra xung quanh, thẳng đến chỗ vài căn phòng khiến chúng thoáng rung lên sau đó ầm ầm sụp đổ. Trong hồng mang, gian thoáng yên lặng. Chợt nhân ảnh bắn ra, giữa trung phun ra ngụm máu lớn, cuối cùng hung hăng đập mạnh vào vách tường, khiến nó trong nháy mắt đổ sụp xuống thành đống gạch vụn, bụi bay mù mịt. Trong sân, gió thổi qua, tro bụi từ từ tiêu tán. Bóng dáng thiếu niên cầm trọng xích dần dần xuất . Nhìn thiếu niên nọ bình yên vô , bầu trời ngọc thủ của Tiểu Y Tiên khẽ che miệng, tiếng cười trong trẻo vang vọng trung.
CHƯƠNG 150: TIỂU SƠN CỐC Nhìn phía dưới sân gần như biến thành đống đổ nát , Tiểu Y Tiên sau lúc lâu mới từ trong rung động hồi phục trở lại, trong đôi mắt lên chút tia sáng kì dị, nhìn chằm chằm thiếu niên vai mang huyền trọng xích, ngọc thủ nhàng vuốt ve vũ mao Lam Ưng, sau đó điều khiển nó, chậm rãi xoay quanh đáp xuống trong viện. nhàng nhảy ra khỏi lưng Lam Ưng, Tiểu Y Tiên tới bên cạnh Tiêu Viêm, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía Mục Xà, giọng :" thế nào?" "Ít nhất là trọng thương." Khẽ mỉm cười, đột nhiên Tiêu Viêm kịch liệt ho khan vài tiếng, bàn tay bịt chặt miệng, lát sau có vài vết máu xuất trong lòng bàn tay. " có việc gì chứ?" Nhìn Tiêu Viêm sắc mặt tái nhợt, Tiểu Y Tiên ngọc thủ vội vàng tại lưng vỗ , lo lắng hỏi. " có gì đáng ngại, thoát lực mà thôi." Khoát khoát tay sao cả, Tiêu Viêm đẩy bàn tay về phía góc tường tràn ngập tro bụi, cỗ kình phong lên đem tro bụi tất cả đều mang , lộ ra ở dưới đống đổ nát. Tiêu Viêm nhìn thân thể hơi co quắp dưới đống đổ nát, trong đôi mắt đen nhánh, lại là mảnh lạnh nhạt, lại ho vài tiếng, chậm rãi kéo trọng xích tới cạnh đống đổ nát, trọng xích trong tay oanh lên tiếng, đem khối đá vụn đánh bay , lộ ra khuôn mặt trắng bệch thảm thương, cả người dính đầy tro bụi của Mục Xà. "Xin lỗi, ngươi thua." Mục Xà lúc này hai chân bị đánh gẫy đoạn, sắc mặt trắng bệch cực kì đáng sợ, hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn, hiển nhiên, tới tình trạng đèn dầu sắp cạn rồi. "Tiểu hỗn đản, ta vẫn còn coi thường ngươi a!" thanh yếu ớt đứt quãng từ trong miệng Mục Xà truyền ra, song mặc dù thanh rất , nhưng oán độc trong đó lại hề giảm chút nào. Tiêu Viêm khẽ mỉm cười, vẫn chưa trả lời, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ, vẫn bởi vì thảm trạng của Mục Xà lúc này mà nổi lên lòng thương xót. "Tiểu tử, ngày sau nếu có cơ hội, nhất định phải khiến ngươi sống bằng chết!" Tựa hồ hiểu được Tiêu Viêm cũng nổi lên cái gì là tâm tư đồng tình. Cho nên trong giọng Mục Xà cũng có ý cầu xin . Ngược lại tràn ngập sát ý dữ tợn. "Ta nghĩ. Ngươi hẳn là có cái cơ hội này." Tiêu Viêm thản nhiên . Cúi thấp người xuống, bàn tay tại người lục lọi hồi lâu nhưng thu được kết quả gì, đành thu tay về, nghiêng đầu :"Huyền giai đấu kĩ trong hộp đá đâu?" "Hắc hắc. Ngươi có hứng thú đối với nó? Bất quá đáng tiếc. Nếu như ta chết. Ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ đến có được nó." Chật vật ngẩng đầu lên. khuôn mặt trầm của Mục Xà thoáng nét đắc ý. Xem cử động này của Tiêu Viêm, tựa hồ cảm giác được chính mình mới vừa nắm bắt thứ có tư cách để điều kiện với đối phương. Hơi gật đầu. Tiêu Viêm chậm rãi đứng thẳng người dậy. Bất đắc dĩ phủi phủi tay, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mỉm cười :"Nếu như vậy... Ngươi chết ." Lời vừa dứt, khuôn mặt Tiêu Viêm trong nháy mắt trở nên hàn, trong tay cầm huyền trọng xích nặng nề hướng ngực Mục Xà cuồng nộ đập xuống. Nhìn Tiêu Viêm động thủ chút lôi thôi do dự nào, trong nhãn đồng Mục Xà xẹt qua thoáng nét kinh hãi khiếp sợ, nghĩ tới, Tiêu Viêm dĩ nhiên có thể bỏ qua hấp dẫn của huyền giai đấu kĩ. "Buông tha ta, ta cho ngươi nơi cất giấu huyền giai đấu kĩ. Ngày sau ân oán chúng ta, cũng xóa bỏ!" Tại lúc bóng ma tử vong bao phủ xuống, Mục Xà đột nhiên thét lớn lên. " cần, so với huyền giai đấu kĩ, ta đây đối với chính mình lại càng thích bị ít lãnh huyết sinh vật giống như độc xà ghi hận." Lạnh nhạt cười, huyền trọng xích trong tay Tiêu Viêm, có chút lưu tình hung hăng nện vào ngực Mục Xà. "Rầm!" Theo tiếng trầm đục, nhãn đồng Mục Xà chợt trợn trừng, thân thể mãnh liệt lún xuống. ngụm máu tươi hỗn hợp nội tạng bị nghiền nát, từ trong miệng điên cuồng phun ra. Con mắt oán độc nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, thân thể Mục Xà cuối cùng cũng chậm rãi mềm nhũn xuống , sinh cơ trong thân thể, cũng rất nhanh mất . Nhìn thi thể lạnh lẽo cuộn mình trong đống đổ nát, đôi mắt Tiêu Viêm nhàng nhắm lại, thở ra hơi, sau đó xoay người hướng Tiểu Y Tiên cách xa tới. " thôi, Mục Xà chết. Lang Đầu dong binh đoàn có kẻ đầu lĩnh nữa. Thụ đào hồ tôn tán*, Lang đầu dong binh đoàn. tan rã..." tới bên cạnh Tiểu Y Tiên, Tiêu Viêm khuôn mặt thoáng có chút uể oải, giọng . *(Thụ đào hồ tôn tán : cây đổ bầy khỉ tan) "Ân." Ôn nhu đáp câu, đôi mắt Tiểu Y Tiên đảo quanh bốn phía, chỉ thấy còn sót lại đám dong binh sau khi Mục Xà chết, còn có nửa phần chiến ý, cả đám sắc mặt trắng bệch lủi trốn, tựa hồ như sợ Tiêu Viêm tiếp theo đến giết bọn họ. Khẽ thở dài hơi, Mục Xà chết , tất cả dĩ vãng ân oán cũng theo đó mà tan thành mây khói, đôi môi hồng nhuận hơi mím lại, Tiểu Y Tiên thấp giọng :"Cũng nên rời a..." Xoay người lại, Tiểu Y Tiên đem Tiêu Viêm cẩn thận đỡ lên lưng Lam Ưng, sau đó cũng nhảy lên phía trước, ngọc thủ vung lên, Lam Ưng phát ra tiếng ưng đề (hót), sau đó chậm rãi xoay quanh phi thẳng lên . Lam Ưng bay quanh vòng trung, sau đó giương cánh bay vút , trong nháy mắt liền biến mất bầu trời xanh biếc. Tại lúc Tiêu Viêm hai người đánh nhau lâu sau, tin tức Mục Xà tử vong, nhanh chóng truyền khắp cả tiểu trấn Thanh Sơn, đối với cái tin tức rung động này, tất cả mọi người vẻ mặt đều là kinh ngạc, đặc biệt khi bọn biết người đánh chết Mục Xà, đó chính là thiếu niên ngày đó bị đuổi giết vào bên trong ma thú sơn mạch , kinh ngạc nhất thời biến thành kinh hãi. thiếu niên tuổi nhìn tới hai mươi, vậy mà đem tam đại đoàn trưởng của Lang Đầu dong binh đoàn toàn bộ đánh chết, tàn khốc, làm cho trong lòng phần lớn mọi người đều có luồng cảm giác hổ thẹn. Mục xà tử vong, đồng thời cũng tuyên cáo giải tán Lang Dầu dong binh đoàn, do có người chèo chống chỉ huy, đại thế lực này ngày xưa hoành phách tại Thanh Sơn trấn, chỉ vì thiếu niên, mà từ từ suy bại thành thế lực kém cỏi nhất. Bạn đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com Đương nhiên, Lang Đầu dong binh đoàn có kết cục như thế nào, đối với Tiêu Viêm mà , cũng có bất cứ ý nghĩa gì, tiểu trấn Thanh Sơn chỉ là điểm bắt đầu trong hành trình lịch lãm của mà thôi, có lẽ tại ngày sau, khi khổ tu chấm dứt, thỉnh thoảng nhớ tới tiểu trấn nọ tọa lạc nơi tại Ma Thú sơn mạch, ở nơi đó, trải qua lần bị đuổi giết đầu tiên trong đời. Tiêu Viêm hai người cũng có vội vã ra khỏi ma thú sơn mạch, ngược lại Tiểu Y Tiên dẫn tới nơi có năng lượng cực kỳ sung mãn. Đối với nơi này, Tiêu Viêm cũng xa lạ, nơi này chính là lúc đầu theo đội ngũ hái thuốc tới chỗ thung lũng mà khắp nơi đất sinh trưởng đầy dược liệu, bất quá lần này lại được Tiểu Y Tiên dẫn đường, từ cao, trực tiếp bay vào bên trong thung lũng. Từ từ hạ xuống thung lũng. Trong tiểu cốc tràn ngập năng lượng đậm đặc, làm cho Tiêu Viêm vẻ mặt mừng như điên hít sâu ngụm lương khí, nhất thời, tinh thần rung lên. "Thế nào? Nơi này có được ? Chỗ này, cùng bên ngoài hoàn toàn ngăn cách, hơn nữa bầu trời có sương mù dày đặc che phủ. Cực kì bí mật, nếu phải lần tiểu Lam ngẫu nhiên bay vào, chỉ sợ ta cũng thể phát được chỗ kì địa này." Nhìn Tiêu Viêm thần sắc than thở, Tiểu Y Tiên thoáng có chút đắc ý cười duyên . " rất tuyệt." Khen dứt lời gật gật đầu, ánh mắt Tiêu Viêm thản nhiên đảo qua trong cốc tại đầy sương mù năng lượng, lần nữa vui mừng lẫn sợ hãi phát , trong sơn cốc, dĩ nhiên vẫn sinh trưởng các loại dược thảo quý hiếm, cỗ dược hương chi vị hỗn loạn trong sương mù, làm cho người ta vui vẻ thoải mái. "Chúng ta tạm thời ở chỗ này đoạn thời gian được ? Trong thất thải độc kinh của ta cần có ít dược thảo để phối chế, vừa lúc nơi này có..." Quay đầu . Tiểu Y Tiên nhìn Tiêu Viêm, trong giọng có ý tứ muốn thương lượng. " thành vấn đề." Nghe vậy, Tiêu Viêm chút do dự mở miệng đáp ứng, chỗ tu luyện tốt như vậy cũng phải tùy tiện tìm được, trong lòng cũng có tính toán, tốt nhất là có thể ở chỗ này tấn cấp thành đấu sư . Tuy sơn cốc cách biệt với bên ngoài, chỉ có thể dựa vào Lam Ưng của Tiểu Y Tiên mới có thể bay khỏi đây, bất quá Tiêu Viêm cũng lo lắng, có dược lão cùng với Tử Vân dực, nếu thực xuất ít biến cố, cũng có thể tự bay ra ngoài. Nhìn Tiêu Viêm đáp ứng, Tiểu Y Tiên cũng cười dài gật đầu, thổi tiếng trúc với lam ưng, để nó tùy ý bay lượn trời, sau đó dẫn Tiêu Viêm tới góc của sơn cốc, chỉ chỉ vào cái lều cỏ mỉm cười :"Đây là thứ ta dựng lên trước kia, trong khoảng thời gian này chúng ta ở tạm trong đó." "A a, mặc dù là lều cỏ, nhưng lại có có mỹ nhân sống cùng, cuộc sống càng ngày càng khoái hoạt a." Ánh mắt lướt qua lều cỏ, Tiêu Viêm gật đầu, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Tiểu Y Tiên, khỏi cười trêu . Nghe vậy, khuôn mặt Tiểu Y Tiên ửng đỏ, hờn dỗi lườm cái, sau đó quơ quơ nắm tay , hừ :"Tốt nhất là đừng cho rằng thực lực ta yếu kém, mà có dũng khí xằng bậy với ta." "Ách, ta cũng nghĩ muốn bị ngươi thần biết quỷ hay hạ ít độc thể giải được." Khoát tay áo, Tiêu Viêm cười híp mắt . "Hừ." Mũi thon cau lại, Tiểu Y Tiên hướng Tiêu Viêm giơ giơ lên ngọc thủ, : "Ta trước hái thuốc, ngươi cứ tùy tiện dạo xung quanh chút ." Vừa xong liền xoay người đến chỗ thảo dược phía xa. Xoay người, nhìn Tiểu Y Tiên từ từ xa, Tiêu Viêm mỉm cười, cũng hướng phía ngược lại tới, trong miệng giọng :"Sư phụ, nơi này có vấn đề gì chứ?" "Nơi này địa hình có chút kì dị, thế giới bên ngoài có rất ít nơi mà thảo dược quý hiếm lại sinh trưởng cùng chỗ với quy mô lớn như vậy, hơn nữa biết vì sao, nơi này năng lượng cũng cực kì tinh thuần, bất quá rất thích hợp để ngươi tu luyện." Bên trong Giới chỉ truyền ra thanh già nua của Dược lão: "Ở chỗ này tu luyện hai tháng, ta nghĩ, ngươi hẳn là có thể trở thành đấu sư chính thức." "... Đấu sư sao..." Cước bộ đột nhiên dừng lại, Tiêu Viêm ngẩng đầu lên, nhìn sương mù ẩm ướt phía sơn cốc, chậm rãi :"Tính toán thời gian, ta ra ngoài cũng có hơn nửa năm, hơn nữa khoảng cách ba năm ước hẹn, cũng chỉ còn tới năm a." "Ân, tận lực gia tăng tốc độ , tu hành trong ma thú sơn mạch cũng sắp chấm dứt rồi, trạm tiếp theo của ngươi là đại sa mạc Tháp Nhĩ Qua, hắc hắc, ở nơi đó khổ tu so với ma thú sơn mạch càng thêm gian khổ cùng nguy hiểm a." Trong tiếng cười Dược lão lộ ra chút hả hê. Bất đắc dĩ lắc đầu, Tiêu Viêm cười khổ :"Ta chịu đựng cực khổ vẫn còn ít sao?" "A a, an tâm tu luyện , Tháp Nhĩ Qua đại sa mạc mặc dù nguy hiểm, nhưng nơi đó lại có xà nữ, Đấu Khí đại lục là nhất tuyệt a, nếu may mắn, chừng có thể nhận được xà nữ làm nữ nô, hắc hắc..." Trợn mắt cái, Tiêu Viêm chẳng thèm để ý tới việc tôn trọng người già với Dược Lão, tiếp tục vùi đầu tìm hiểu hoàn cảnh trong sơn cốc, đoạn thời gian tiếp theo, ở chỗ này an tĩnh tu hành, thẳng đến khi tấn cấp thành đấu sư chính thức !