Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1506: Trận chiến kinh thiên
      Dịch: celestial_wind1116 - Biên: Sói
      chưởng đánh tới, hỏa diễm trong lòng bàn tay Tiêu Viêm nhất thời bùng ra, chút khách khí mà vỗ thẳng vào mặt Hồn Phong.
      “Dựa vào ngươi sao..?”
      khuôn mặt Hồn Phong vẫn đọng lại nụ cười lạnh lẽo, y nhìn Dị hỏa ngùn ngụt trong lòng bàn tay Tiêu Viêm, vẻ khinh bỉ khóe môi càng lúc càng đậm.
      “Sớm nghe ngươi dung hợp được vài loại Dị hỏa. Bất quá, đối với người khác có lẽ ngươi rất mạnh, nhưng trong mắt ta, chẳng đáng xu…”
      Vừa cười nhạt Hồn Phong vừa xoay tít bàn tay, hữu chưởng mạnh mẽ đánh tới. Y thèm né tránh hay úy kỵ gì, mà trực tiếp lấy cứng đối cứng cùng song chưởng của Tiêu Viêm.
      “Ầm!”
      Song chưởng va chạm, năng lượng hùng hậu nhất thời bùng ra, đẩy lùi số Bán Thánh đứng gần đấy ra xa, gian xung quanh như bị bóp méo.
      “Dung hợp Dị hỏa phải là thứ khiến ngươi tự kiêu tự mãn lắm hay sao? thế hôm nay ta liền cho ngươi kiến thức chút, cái gì là đỡ nỗi đòn!”
      Hồn Phong lãnh cười dài. Đôi đồng tử màu đen trong mắt y đột nhiên lóe lên màu tím sẫm, từ lòng bàn tay, cỗ lực đạo kỳ dị mang tính thôn phệ ùn ùn phát ra. Dưới sức hút kỳ dị đó, Tiêu Viêm nhất thời phát , Dị hỏa tay ngờ bị Hồn Phong hút vào trong thân thể. Hơn nữa, ngay khi Dị hỏa của tiến vào cơ thể của Hồn Phong cũng đồng thời mất cảm ứng với nó.
      “Tên khốn này, quả nhiên cổ quái...”
      Tình huống vừa rồi khiến Tiêu Viêm thoáng rùng mình. vung tay lên, quyết đoán thu quyền lại, đồng thời chân phải đá mạnh vào trụ sáng màu đen làm nó bay vụt lên trời. Vẻ mặt nhất thời cũng trở nên trầm trọng, trong cơ thể đấu khí như sóng biển gầm thét trào dâng, từng đạo đấu kỹ mạnh mẽ chút khách khí chụp về phía Hồn Phong. Tuy Hồn Phong chỉ là Đấu Thánh Nhị tinh Hậu kỳ, nhưng trong mắt Tiêu Viêm, người này so với Phó điện chủ Hồn Điện càng thêm nguy hiểm.
      “Diễm Phân Phệ Lãng Xích..!”
      “Đế Ấn Quyết..! Tứ ấn dung hợp..!”
      “Ầm! Ầm….!”
      “Liệt Phong Khiếu Hổ chưởng..!”
      “Hắc Cực Băng Kình...!”
      Đối mặt với hàng loạt đòn công kích sắc bén của Tiêu Viêm, Hồn Phong vẫn cứ bình tĩnh, càng chút nào tỏ ra bị lép vế bức lui. Trái lại, đấu khí trong cơ thể y dường như được huy động đến cùng cực. Từng đạo đấu kỹ cao cấp được thi triển bằng tốc độ kinh người. Trong phút chốc, bầu trời năng lượng cuồng bạo ngập tràn khắp bốn phương tám hướng. Chiến đấu kinh thiên như vậy, khiến ít kẻ thầm quan sát cũng phải há mồm trợn mắt!
      Giữa thiên , biển lửa tím sẫm cuộn trào mãnh liệt, sóng lửa lan xa đến tận chân trời. Những cường giả xung quanh, tại thời điểm biển lửa bùng ra vội vàng chạy thoát ra xa, riêng Tiêu Viêm và Hồn Phong vẫn kịch liệt dây dưa cùng chỗ. Kẻ trước dựa vào Dị hỏa càng đánh càng mạnh mẽ, người sau lỳ lợm ứng chiến, tựa hồ biển lửa khủng bố kia chẳng thể gây cho y mảy may trở ngại.
      “Tiêu Viêm này đúng là có vài phần bản lĩnh, ngờ có thể đáng ngang tay với Hồn Phong.”
      Điện chủ Hồn Điện khẽ nhíu mày nhìn trận chiến kịch liệt kia. Hồn Phong tuy chỉ là Nhị tinh Đấu Thánh Hậu kỳ nhưng sức chiến đấu thua gì Tam tinh. Hơn nữa, đấu kỹ sở học đều là tinh hoa hàng đầu của Hồn tộc, chiến lực nhờ đó mà đề thăng ít. Chỉ là ngờ Tiêu Viêm chỉ dựa vào thực lực của Đấu Thánh Nhị tinh Sơ kỳ mà vẫn có thể chống đỡ đến giờ.
      “Hãy tranh thủ cho ta ít thời gian... khi ta lần nữa ra tay, nhất định...”
      Ánh măt của Điện chủ Hồn Điện lập lòe tinh quang, cuối cùng lại nhìn lên biển lửa ngập trời. Nơi đó, trụ sáng màu đen hờ hững nổi trôi, tán xạ ra hào quang màu đen, chứa sức hút có thể khiến người ta mê muội và điên cuồng.
      “Hôm nay, nhất định Hồn tộc ta phải đoạt được Tịnh Liên Hỏa...” Điện chủ Hồn Điện siết chặt nắm tay, trong lòng thấp giọng quát.
      “Hoàng Tuyền Chỉ.”
      “Hoàng Tuyền Chưởng.”
      trời cao, sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng, thân hình lóe lên trực tiếp ra đầu Hồn Phong, chưởng chỉ đồng thời xuất ra. Nhất thời bàn bàn tay và chỉ phong cực lớn bằng năng lượng ngưng tụ giữa trung rồi ầm ầm lao về phía Hồn Phong.
      “Vô dụng thôi.”
      Đối mặt với thế công hung hãn của Tiêu Viêm, Hồn Phong chỉ cười nhạt rồi lắc đầu, ngón tay chợt điểm vào hư . Vỏn vẹn hai tia sáng màu đen to chừng ngón tay cái đột nhiên từ đầu ngón tay y phóng vụt ra, va chạm với Hoàng Tuyền song kỹ. Chốc lát va chạm đó, hề tạo ra năng lượng bạo tạc như tưởng tượng, mà hai tia sáng nhìn rất yếu ớt kia ngờ lại có thể làm cho song kỹ của Tiêu Viêm hao mòn dần .
      “Lại cắn nuốt sao?”
      Nhìn cảnh tượng đó, nhãn thần Tiêu Viêm chợt lạnh. Trải qua lần giao thủ này, càng lúc càng có thêm hiểu biết về Hồn Phong. Tựa hồ trong thân thể của người này chứa thứ gì đó vô cùng quỷ dị, đến nỗi cả Dị hỏa trong cơ thể Tiêu Viêm nếu vô ý cũng bị hấp thu ngay tức khắc.
      “Thủ đoạn của ngươi nếu chỉ có chừng này, vậy cuộc chiến đấu cũng nên kết thúc thôi!”
      Hồn Phong chậm rãi ngẩng đầu, đồng tử màu đen trong mắt y lần nữa phát ra những luồng sáng tím sẫm, ngoài ra ngay mi tâm cũng dần lên những ký hiệu kỳ lạ. Khi tộc văn của Hồn tộc lên đầy đủ chỉ trong khoảnh khắc, thực lực của Hồn Phong tăng vụt đến ngưỡng của Tam tinh Đấu Thánh.
      Nhìn thấy Hồn Phong triệu hồi tộc văn, tâm niệm của Tiêu Viêm cũng khẽ động. mi tâm của tộc văn cũng lên, đồng thời lực lượng tại Linh Hồn Hải cũng lặng yên khởi động, bóng người mơ hồ chậm rãi ngưng tụ bên cạnh !
      “Linh hồn phân thân?”
      Thấy đạo linh hồn phân thân vừa xuất bên cạnh Tiêu Viêm, ánh mắt Hồn Phong cũng có chút nhíu lại. Bởi y có thể cảm nhận được thực lực của phân thân kia hề kém hơn Tiêu Viêm. Đồng thời, bản thân y cũng thừa nhận, nếu xét về lực lượng của linh hồn, y quả bằng đối phương.
      Với lực lượng của linh hồn Thiên cảnh Đại viên mãn của , nơi đây trừ Điện chủ Hồn Điện lúc cực thịnh ra có thể so sánh, còn lại ai có tư cách tranh phong với Tiêu Viêm. Dẫu có là thiên tài trọng điểm của Hồn tộc cũng vậy thôi...
      “Ngũ Luân Li Hỏa pháp.”
      Phân thân linh hồn vừa xuất , Tiêu Viêm cũng lao vút lên cao, tầng tầng Dị hỏa từ trong cơ thể tràn ra ngoài, hóa thành ngọn lửa cực lớn , nhanh chóng hình thành Ngũ Luân Li Hỏa đại trận.
      Khi bản thể Tiêu Viêm bày ra đại trận, cùng lúc đó, phân thân linh hồn của cũng nghiêm mặt, hai tay nhanh như chớp ngừng biến ảo tạo ra từng đạo thủ ấn. Thân thể theo đó cũng vụt lớn lên hàng trăm trượng, thậm chí ngoài thân còn xuất cả hư ảnh khổng lồ gần nghìn trượng.
      “Hoàng Tuyền Thiên Nộ!”
      Hơn nữa đây lại là Thiên Nộ Hoàng Tuyền do phân thân thi triển. Uy lực mà nó tạo ra, phảng phất còn cường hãn hơn rất nhiều so với bản thể của Tiêu Viêm.
      Khắp thiên là biển lửa ngập trời. Năm ngọn lửa với năm màu sắc khác nhau chậm rãi xoay tròn cao, mà trong đó năng lượng hùng hậu cũng điên cuồng ngưng tụ.
      Đối mặt với thế công của Tiêu Viêm, dẫu là Hồn Phong cũng phải biến sắc. Ngoài thân thể y đấu khí màu tím đen ào ạt tuôn ra, mơ hồ bên trong yên lặng hực lên ngọn lửa kỳ lạ.
      Các cường giả khác như cảm nhận được nơi đây sắp diễn ra trận đại chiến, ai nấy đều vội vã lui ra, tránh phải gặp cảnh họa vô đơn chí.
      “Ngũ Luân Li Hỏa Bàn!”
      bầu trời, Tiêu Viêm với vẻ mặt lạnh lùng chỉ ngón tay về phía Hồn Phong. Từ đỉnh đầu , hỏa bàn khổng lồ đột nhiên rít lên, từng tấc gian xung quanh tan nứt rạn vỡ, thậm chí biển nham thạch nóng chảy bên dưới như bị lưỡi dao sắc bén cắt qua, tạo thành cái khe khổng lồ dài hàng nhìn trượng.
      “Hoàng Tuyền Thiên Nộ!”
      Ngay khi quầng lửa khổng lồ kia hạ xuống hư ảnh phía sau linh hồn phân thân của Tiêu Viêm cũng đột nhiên há miệng. đạo công kích linh hồn kinh thiên động địa trong nháy mắt lao vụt ra.
      “Vù...”
      “Thôn Thiên Kính.”
      Đối mặt với thế công kinh khủng này, vẻ mặt Hồn Phong càng lúc càng nghiêm trọng. Y há miệng phun ra cột sáng màu tím đen, nhất thời cột sáng này xoay tròn hóa thành chiếc gương. Phía trước mặt gương từng tia sáng tím sẫm như lôi điện ngoằn ngoèo lan tràn, phàm là lửa thường hay Dị hỏa, khi động phải quầng sáng tím đen nọ đều lập tức hóa thành mảnh hư vô.
      Thế công của cả hai đều rung trời chuyển đất, dưới ánh mắt rung động của chúng nhân ầm ầm lao vào nhau. có năng lượng bùng nổ diễm lệ, cũng thanh chấn động đất trời, mà vẻn vẹn chỉ có giằng co cùng cắn nuốt.
      Ngũ sắc Hỏa bàn vừa tiếp xúc với quầng sáng tím đen lập tức hỏa diễm xung quanh ảm đạm hẳn , bất quá quầng sáng tím đen nọ cũng chấn động vô cùng kịch liệt, bắt đầu từ điểm rồi dần lan thành những đợt sóng năng lượng yên lặng tràn ngập khắp quầng sáng.
      Mà sau khi Hỏa bàn cùng quầng sáng va chạm, đòn linh hồn trùng kích cũng trong nháy mắt đánh tới, ngừng hung hăng đập lên quầng sáng.
      “Hự!”
      Đối mặt với thế công kinh khủng như vậy, thân thể Hồn Phong cũng khẽ chấn động, trong yết hầu truyền ra tiếng rên . Hiển nhiên y ngờ rằng, công kích của Tiêu Viêm lại mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng của mình như thế. Năng lượng trùng kích cuồng bạo như vậy, dù Thôn Thiên Kính có khả năng thôn phệ cực mạnh cũng cách nào phát huy ra được.
      “Phá cho ta!”
      bầu trời, Tiêu Viêm nhìn Thôn Thiên Kính liên tục lay động, liền chuyển thân, ngờ lại dung hợp với phân thân linh hồn của mình. Hư ảnh khổng lồ gần như sắp tiêu tán lại lần nữa há mồm mà phun ra đạo sóng linh hồn kinh thiên động địa.
      “Vù!”
      Linh hồn trùng kích chỉ trong chớp mắt đánh tới. Sắc mặt của Hồn Phong vào lúc này trở nên khó coi vô cùng. Y điểm chân vào hư , cực nhanh lùi lại, đồng thời Thôn Thiên Kính trước mặt cũng phình lớn lên rồi bạo liệt.
      “Ha ha... Đa tạ..”
      Đẩy lui Hồn Phong, Tiêu Viêm ngửa mặt lên trời cười lớn tiếng, rồi bất chợt động thân, lần nữa xuất cạnh cột sáng màu đen. lập tức vung tay chộp tới đem nó nắm trong tay.
      “Tịnh Liên Hỏa, ngươi là của ta!”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1507: Tiêu Thần ra tay!
      Dịch: celestial_wind1116 - Biên: Sói
      bầu trời, dưới nhiều ánh mắt chăm chú quan sát, Tiêu Viêm trực tiếp vung tay chộp lấy luồng sáng màu đen. Khoảnh khắc khi bàn tay chạm vào luồng sáng, Tiêu Viêm có thể cảm giác được ràng từ bên trong ngờ truyền ra nhịp tim đập rất mơ hồ. Cảm giác tại nơi đó như có sinh vật tồn tại vậy.
      “Chẳng dè Tịnh Liên Hỏa này tu luyện tới tình trạng như vậy, quả chẳng khác gì con người.”
      Cảm giác được bên trong luồng sáng phong ấn Tịnh Liên Hỏa lại truyền ra nhịp tim đập, trong lòng Tiêu Viêm thoáng lấy làm lạ, vừa muốn nhanh chóng lui ra gian xung quanh trong tích tắc như ba đào cuộn trào kịch liệt. thân ảnh phá mà ra, đại thủ vỗ mạnh xuống dưới, trực tiếp phong tỏa đường lui của Tiêu Viêm.
      “Tịnh Liên Hỏa phải là vật ngươi có thể động đến!”
      Đột nhiên nghe thấy tiếng quát lạnh vang lên bên tai, Tiêu Viêm thoáng rùng mình: “Điện chủ Hồn Điện? Lão khốn này khôi phục cũng nhanh đó chứ. “
      Trong lòng chợt rúng động, Tiêu Viêm lập tức ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy Điện chủ Hồn Điện như con chim ưng khổng lồ bay vụt đến, bàn tay to lớn đấu khí đen tuyền lặng yên ngưng tụ, nhắm thẳng Tiêu Viêm mà hung hăng chộp xuống. Xem bộ dáng này, hiển nhiên lão tung đòn sát thủ.
      Tốc độ của Điện chủ Hồn Điện nhanh như chớp giật, lại thêm gian xung quanh bị ngưng đọng khiến Tiêu Viêm vô pháp tránh né.
      Hỏa có, trái lại Hỏa liên sẵn đây, ta tặng cho lão vậy!”
      Đối mặt với nguy cơ nhưng Tiêu Viêm vẫn chút hoảng loạn, tu luyện nhiều năm như vậy rồi, có tình huống nào còn chưa gặp qua, tự nhiên bởi vì xuất của Điện chủ Hồn Điện mà khiến cho tinh thần rối loạn. cực nhanh lui về sau vài bước, đồng thời nơi bàn tay đột ngột bùng lên những rung động chứa lực lượng hủy diệt hùng hồn khiến tay áo Tiêu Viêm nát thành bụi phấn, đóa hỏa liên năm màu xuất trong lòng bàn tay.
      Ngũ sắc hỏa liên chân chính do năm loại Dị Hỏa dung hợp tạo thành – Hủy Diệt Hỏa Liên!
      Đối mặt với nhân vật hùng mạnh như Điện chủ Hồn Điện, Tiêu Viêm dám khinh thường chút nào, vừa xuất thủ dùng tới tuyệt chiêu mạnh nhất. Có điều tiếc là tại thực lực tăng trưởng quá đột ngột, cách khác là nhất thời thể dung hợp năm loại Dị Hỏa cách hoàn hảo.
      Hỏa liên thành hình, Tiêu Viêm lạnh lùng nhìn bóng người càng lúc càng lớn dần trong mắt. Khoảnh khắc đó ngờ tâm tưởng lại lãnh tĩnh dị thường. Tốc độ nhanh như chớp của Điện chủ Hồn Điện dưới quan sát tập trung của Tiêu Viêm cũng ràng hẳn lên.
      “Tặng cho lão này!”
      Điện chủ Hồn Điện nhanh đến đáng sợ, thân ảnh lóe lên vài cái lập tức xuất trước mặt Tiêu Viêm, và cũng ngay lúc đó, thân thể căng cứng giống như thân cung kéo cong hết mức của Tiêu Viêm trong tích tắc được buông thả, đóa Hủy Diệt Hỏa Liên trong tay trực tiếp đập thẳng vào mặt Điện chủ Hồn Điện.
      “Nổ cho ta!”
      Trong khoảnh khắc đóa sen lửa được tung ra, ánh mắt Tiêu Viêm chợt lóe lên tia ngoan độc. ngờ chẳng cần lui lại mà trực tiếp dẫn nổ đóa sen lửa hủy diệt kia. Tốc độ Điện chủ Hồn Điện quá nhanh, nếu để lão có thời gian, chừng lão có thể tránh khỏi được phạm vi mà đóa sen lửa phát ra uy lực lớn nhất.
      “Tên điên này...”
      Động thái liều mạng của Tiêu Viêm khiến Điện chủ Hồn Điện tức giận mắng lớn. Thân thể lão ngay tại thời khắc đó thoáng sựng lại rồi đột ngột giật lùi ra sau, nhưng khi lão sắp sửa nhảy lui đóa sen lửa ầm ầm nổ tung…
      “Ầm....”
      tiếng nổ cực lớn vang rền khắp trời khiến tai mọi người như ù còn nghe thấy gì. Tiếng nổ mạnh mẽ tới mức mãi đến khi nó lan tận chân trời mà thiên địa vẫn như chìm vào trong tĩnh mịch kỳ lạ. bầu trời, cơn lốc lửa khổng lồ cao mấy nghìn trượng bùng ra, đầu cắm xuống khiến đất đá hóa thành biển nham thạch nóng chảy hừng hực, đầu vươn thẳng thông lên trời cao, cuồn cuộn xoay tròn. gian phảng phất như chịu nổi phải vặn vẹo mà truyền ra những thanh như muốn rạn nứt tan vỡ....
      Từng ánh mắt hoảng sợ nhìn cảnh tượng , dưới cơn bão lửa đầy bá đạo kia, bọn họ quả bé như loài kiến hôi vậy.
      “Tên chết tiệt kia…”
      Hồn Phong ngưng trọng nhìn bão lửa, công kích khủng khiếp như vậy, dù là y dùng toàn lực cũng chưa chắc có thể đón đỡ.
      “Điện chủ sao chứ?” Phó điện chủ Hồn Điện đột ngột xuất , trầm giọng hỏi.
      “Uy lực của Dị Hỏa dung hợp dĩ nhiên yếu, nhưng thực lực của tên Tiêu Viêm kia còn thấp kém lắm. Muốn giết Điện chủ ư, nghĩ dễ dàng vậy sao?” Hồn Phong thản nhiên : “Chuẩn bị , nếu có cơ hội, lập tức ra tay đoạt lấy Tịnh Liên Hỏa!”
      Phó điện chủ Hồn Điện gật đầu, mắt chăm chăm nhìn lên trung.
      Cơn lốc lửa cực lớn quay cuồng tàn phá khắp bốn phương tám hướng trời cao gần mười phút mới chậm rãi tan . Khi bão lửa tan dần, bên dưới biển nham thạch nóng chảy cũng xuất cái vực đáy rộng chừng vạn trượng. Từ xa nhìn lại, tựa hồ như miệng của Ác ma há ra toang hoác, thâm sâu thể dò.
      “Xẹt...”
      Theo bão lửa tiêu tan, khoảng cách đó xa cũng thoáng rung động, hai bóng người đồng thời xuất . trong đó là Tiêu Viêm với sắc mặt nhợt nhạt, mà người kia, dĩ nhiên là Tử Nghiên.
      “Ngươi quá điên mà, nếu hãm thân trong đó, ngươi cũng bị Hỏa Liên hủy diệt đó!” vầng trán Tử Nghiên ước quầng sáng màu tím, nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, giận dỗi .
      Tiêu Viêm cười cười , nhìn lại chỗ bão lửa vừa tiêu tan, nơi ấy, bóng người đạp chầm chậm bước ra.
      “Quả nhiên là chết được...”
      Thấy thế, Tiêu Viêm khỏi lắc đầu, thoáng nỗi thất vọng.
      hổ là kẻ có thể khiến cho người Hồn Điện ta thất bại nhiều lần. Đích có thể khiến lão phu nhìn ngươi với con mắt khác xưa.”
      Bóng người chậm rãi tới trong mây khói đó chính là Điện chủ Hồn Điện. Lão vẫn sống sót ngay bên trong Hủy Diệt Hỏa Liên nhưng sắc mặt cũng có phần nhợt nhạt, đồng thời bên khóe miệng rịn ra dòng máu . Hiển nhiên, việc ngang ngạnh chống chọi trực tiếp với hỏa liên cũng lấy làm thoải mái gì!
      “Vụt vụt...”
      Nhìn thấy Điện chủ Hồn Điện còn sống, sắc mặt đám Huân Nhi cũng khẽ biến, lập tức động thân bay vụt tới vây xung quanh Tiêu Viêm, rồi cảnh giác nhìn chằm chặp vào Điện chủ Hồn Điện.
      “Lúc trước hai ngươi liên thủ, có phải là để thăm dò thực lực của ta hay ? Nếu quả thực là vậy, lúc bấy giờ ta có thể khiến hai vị phải giật mình tí chút đấy.”
      Điện chủ Hồn Điện lãnh đạm liếc nhìn đám Huân Nhi, sau đó dừng lại người Tử Nghiên và Cổ Nam Hải, cười to cách quái dị rồi vung tay biến ảo cái thủ ấn. Khi thủ ấn kết thành, khí tức của Điện chủ Hồn Điện dưới ánh mắt khiếp hãi của mọi người đột nhiên tăng vọt. Chỉ trong mươi hơi thở ngắn ngủi trực tiếp xung phá cảnh giới Tứ tinh Hậu kỳ, mơ hồ vươn tới cảnh giới Đấu Thánh Ngũ tinh Sơ kỳ.
      “Ngũ tinh Đấu Thánh!”
      Cảm thụ khí tức của Điện chủ Hồn Điện trong nháy mắt trở nên vô cùng mạnh mẽ, vẻ mặt đám người Tiêu Viêm trở nên hết sức khó coi. Điện chủ Hồn Điện này ngờ lại tàng thực lực đến tận bây giờ.
      “Lão là Ngũ tinh Đấu Thánh mà vẫn dám ra tay sao? Xem ra lão coi ước định của các chủng tộc Viễn cổ là cái gì rồi!”
      Cổ Nam Hải trầm giọng . Nếu Điện chủ Hồn Điện vỏn vẹn chỉ là Tứ tinh Hậu kỳ, y và Tử Nghiên liên thủ chẳng cần phải sợ. Nhưng nếu quả lão là Ngũ tinh Đấu Thánh, với thực lực hai người bọn họ, đơn giản là có chút hi vọng chiến thắng.
      “Ha ha, lão phu chỉ may mắn đạp chân vào lĩnh vực của Ngũ tinh Đấu Thánh mà thôi, như thế mà , chân chính được xem là Ngũ tinh Đấu Thánh, cho nên cũng tính là phá vỡ ước định!”
      Điện chủ Hồn Điện cười nhạt, rồi nhiều lời vô ích, chân đạp hư tiến thẳng lại chỗ đám người Tiêu Viêm: “Giao bổn nguyên hỏa ra đây!”
      “Nằm mơ...”
      Nhãn thần Tử Nghiên trổ nên lạnh lẽo hẳn, nàng khoa chân bước tới, ánh sáng vàng rực bùng lên rồi ngưng tụ thành con Kim long cực lớn, giương nanh múa vuốt nhắm thẳng Điện chủ Hồn Điện vọt tới.
      “Vỡ cho ta...”
      Nhưng đối mặt với công kích của Tử Nghiên, Điện chủ Hồn Điện chỉ khẽ lắc đầu, lão bấm tay điểm vào hư , chỉ thấy con Kim long còn cách xa mười trượng kia đột nhiên vỡ tung ra thành từng mãnh vụn.
      “Hự...”
      Kim long tan vỡ, khiến Tử Nghiên có cùng liên hệ phải kêu lên tiếng đau đớn, liên tục lui nhanh về phía sau.
      Nhìn thấy Tử Nghiên tiếp chiêu bị thương, mọi người khỏi biến sắc. Chênh lệch giữa Ngũ tinh Đấu Thánh và Tứ tinh Hậu kỳ Đấu Thánh quả quá lớn. Nếu là lúc trước, Điện chủ Hồn Điện nhất định có khả năng khẽ vung tay là đánh bại Tử Nghiên dễ dàng như vậy.
      “Ta và Tử Nghiên vừa rồi hao lực quá nhiều, mà lão gia hỏa kia hiểu sao tựa hồ có thể khôi phục rất nhanh. Bây giờ dù ta và Tử Nghiên có liên thủ sợ rằng cũng thể địch lại lão.” Cổ Nam Hải thấp giọng .
      “Thái Hư Cổ Long tuy mạnh mẽ đấy, nhưng muốn vượt giai khiêu chiến e rằng quá khó. Mau đem bổn nguyên hỏa giao ra, bổn Điện chủ nể công liên thủ lúc trước mà tha cho hai người bình yên rời !”
      Điện chủ Hồn Điện chắp tay sau lưng, Hồn Phong và Phó điện chủ cũng xuất bên cạnh, trầm nhìn chằm chặp vào đám người Tiêu Viêm.
      Ánh mắt Tiêu Viêm chợt lóe sáng, cánh tay nắm giữ luồng sáng màu đen nổi gân xanh. Thực lực của Điện chủ Hồn Điện quá ư mạnh mẽ, mạnh đến nổi dùng đến Hủy Diệt Hỏa Liên rồi mà cũng vô pháp khiến lão trọng thương. Nhưng nếu bắt phải buông tha bổn nguyên hỏa cũng là chuyện thể rồi.
      “Sớm nghe ngươi giảo hoạt như hồ ly! Được, vậy hôm nay bổn Điện chủ nhất định cho ngươi có cơ hội đào tẩu đâu!”
      Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Viêm lóe lên, Điện chủ Hồn Điện khẽ cười nhạt. Lão dẫm mạnh vào hư , thân ảnh như ma mị xuyên qua mấy người rồi trực tiếp xuất trước mặt Tiêu Viêm, sau đó vung chưởng chộp xuống thiên linh cái của .
      “Tiểu bối, mau chịu chết…”
      Chiêu thức nọ của Điện chủ Hồn Điện hầu như được thi triển đến mức cực điểm. Người bình thường chỉ thấy gian rung lên trận bàn tay của lão cách thiên linh cái Tiêu Viêm đến tấc.
      “Hậu bối sao? Há để mi chết là chết..?”
      Đương khi Điện chủ Hồn Điện gần chộp được Tiêu Viêm đột ngột bàn tay thon gầy xuất ngay đỉnh đầu , hất bắn tay của lão ra, đồng thời thanh khàn khàn chậm rãi vang lên.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1508: Hồn Ma lão nhân
      Dịch: Đổng Lam Phương - Biên: Sói
      Vốn dĩ đánh ra chưởng này nắm chắc phần thắng, nhưng biến cố lại xảy ra lần nữa khiến Điện chủ Hồn Điện biến sắc. Ánh mắt liền trở nên trầm nhìn thẳng về bóng người ăn mặc bình thường lặng lẽ đứng sau lưng Tiêu Viêm. Nhìn thoáng qua người này trông rất bình thường nhưng bản thân lại mang khí tức quỷ dị khó lường, làm cho người nhìn vào thể thăm dò được bản lãnh thực chất.
      "Ngươi là người phương nào?" Điện chủ Hồn Điện ánh mắt u, quát hỏi. Tuy địa vị của trong Hồn Tộc thấp, nhưng thời của Tiêu Huyền qua lâu lắm rồi cho nên đương nhiên thể nào nhận ra người ở trước mặt chính là Huyết Thủ Tiêu Thần danh tiếng lừng vang trong Tiêu Tộc của năm đó.
      “Tiêu Thần lão tổ.”
      Tiêu Viêm nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, khi thấy Tiêu Thần rốt cuộc ra tay liền lặng lẽ thở phào nhõm. Lúc thoát khỏi ảo cảnh cho đến nay, vị tiền bối của Tiêu tộc này chưa hề ra tay lần nào, dù là Tiêu Viêm có chiến đấu ác liệt như thế nhưng cũng chỉ núp ở bên theo dõi. Có điều tàng của lại rất có ích đối với Tiêu Viêm, vì khi gặp phải nguy hiểm, nhất định ra tay hỗ trợ.
      Tiêu Thần phất phất tay áo. Tính tình vốn quái gở trầm muộn cho nên lúc này muốn thêm điều gì mà chỉ nhấc chân chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Tiêu Viêm, ánh mắt vẫn ngó chừng Điện chủ Hồn Điện ở đối diện, thanh khàn khàn hỏi: " cũng là người Hồn tộc sao?"
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu.
      “Vậy nên giết chết …”
      Nghe được thanh trầm thấp của Phong Thần kia, Tiêu Viêm trong lòng cũng cảm thấy hơi sợ hãi, đưa mắt liếc sang Tiêu Thần. Cho tới bây giờ mới phát ra là thủy chung vẫn có thấy thực lực đích thực của vị lão tổ này. Khi ở ảo cảnh, Tiêu Thần tuy rằng có thể đánh bại Tử Nghiên cùng trưởng lão Cố Nam Hải, nhưng nhìn có chút miễn cưỡng mới thắng được. Theo suy đoán của Tiêu Viêm, hẳn là bị vây khốn trong tầng Tứ tinh Đấu Thánh Hậu kỳ, mặc dù xem ra còn mạnh hơn chút, nhưng nếu đặt tới Ngũ tinh Đấu Thánh Sơ kỳ quá nghịch thiên . Tuy nhiên, khi Tiêu Thần thốt lên câu này Tiêu Viêm cảm giác đươc suy đoán của hình như đúng….
      Sau thời gian dài mấy ngàn năm bị nhốt trong huyễn cảnh, cho dù thể tu luyện bình thường nhưng đến việc nước chảy đá mòn, lâu năm tích lũy từng giọt ắt có ngày thành tựu, vẫn như cũ có thể khiến người khác cảm thấy hoảng sợ. Xem ra, Tiêu Thần lão tổ này dám như vậy bản thân tất nhiên phải có chút bản lãnh gì đó.
      “Ngươi là người của Tiêu tộc?”
      Điện chủ Hồn Điện nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần, đến lát sau mới đột nhiên sực nhớ lại câu lúc nãy của Tiêu Thần, lập tức nhíu mày rồi cất tiếng dò hỏi, nghe giọng có vẻ tin tưởng lắm: "Làm sao có thể chứ? Tiêu tộc sớm tiêu tàn đổ nát làm sao có thể còn có cường giả Đấu Thánh tồn tại?"
      Nhìn bộ dáng của Tiêu Thần, hiển nhiên phải như Tiêu Viêm chỉ mới tu luyện trong mấy chục năm ngắn ngủi. Nếu là như vậy tồn tại rất lâu rồi. Nhưng tại sao Hồn Tộc lại chút tình báo gì liên quan đến ?
      Đối với khiếp sợ của Điện chủ Hồn Điện, khuôn mặt của Tiêu Thần hề tỏ vẻ gì là dao động, chân vẫn đạp hư từng bước từng bước mà tiến tới. Theo sau mỗi bước của chính là những đợt đấu khí ba đào mãnh liệt, giống như những cơn sóng cuồn cuộn ngừng, càng lúc càng dâng cao, càng lúc càng cường hãn hơn.
      Tứ tinh Trung kỳ …, tứ tinh Hậu kỳ …, Ngũ tinh Trung kỳ …
      Đám người Tiêu Viêm mặt lộ vẻ kinh hãi chăm chú nhìn theo bóng dáng Tiêu Thần. Khí tức của chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi cư nhiên đột phá Tứ tinh mà đạt tới cảnh giới của Ngũ tinh Đấu Thánh Trung kỳ.
      Thực lực này so với Điện chủ Hồn Điện còn mạnh hơn đến bậc.
      “Ngươi rốt cuộc là ai?”
      Cảm nhận được khí tức khủng bố của Tiêu Thần, Điện chủ Hồn Điện liền biến sắc, lớn tiếng quát hỏi. Hồn Phong và Phó điện chủ Hồn Điện đứng ở phía sau liền bước tới, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Thần, họ bị biến cố trước mắt làm cho kinh loạn.
      “Khó trách Tiêu Thần lão tổ có thể kiên trì ở trong huyễn cảnh của Tịnh Liên Hỏa nhiều năm như vậy, ra là thực lực của tăng trưởng đến mức độ này.” Trong mắt Tiêu Viêm lóe lên vẻ mừng rỡ, thào lẩm bẩm mình.
      “Nhiều lời!”
      Đối mặt với tiếng quát của Điện chủ Hồn Điện, đôi lông mày Tiêu Thần liền nhíu lại còn bàn tay nắm chặt vào hư . Ngay lúc đó, mảng huyết ảnh lớn ngưng tụ ở trong lòng bàn tay rồi hình thành thanh huyết phủ lớn. Khi bàn tay Tiêu Thần vừa chuyển huyết phủ trong chớp mắt xé rách gian tạo nên những tiếng động vang dội, nhắm vào Điện chủ Hồn Điện ba người mà đập xuống.
      “Mau lui lại!”
      Thấy Tiêu Thần xuất thủ, Điện chủ Hồn Điện biến sắc, nhanh chóng vung tay áo lên mang hai người Hồn Phong đẩy lui về phía sau. Miệng chợt phun mạnh cái, tức viên quang cầu màu đen lớn chừng nửa trượng từ trong miệng bay ra mang theo những tiếng kêu thảm thiết thê lương, giống như bên trong có chứa đựng vô số linh hồn cắn nuốt lẫn nhau.
      “Xuy!”
      trung, huyết ảnh chợt lóe, mọi người chỉ nhìn thấy quang cầu màu đen bay ra từ miệng Điện chủ Hồn Điện xuất phủ ảnh lớn. Ngay sau đó, họ thoáng nghe được đạo thanh rất vang lên trong chớp nhoáng, rồi tận mắt thấy được quang cầu màu đen nhánh đó có đường máu li ti như sợi chỉ lan tràn chi chít rồi vỡ vụn thành hai nửa sau tiếng nổ.
      "Xì xì!" Sau khi nổ tung ra, quang cầu màu đen chưa kịp phát huy ra lực lượng kia liền bị huyết phủ chém đứt. Trong miệng Điện chủ Hồn Điện lập tức hộc ra ngụm máu tươi, thần sắc tái nhợt uể oải, vội vàng lui về phía sau. Công kích của Tiêu Thần ác liệt làm cho người khác khó tin nổi, những nơi mà huyết phủ qua, trời đất đều như nứt vỡ. Cỗ khí thế bá đạo đó khiến cho những người ở đây đều hơi run rẩy.
      “Phá Thiên tam phủ!”
      phủ dễ dàng bổ nát công kích của Điện chủ Hồn Điện, Tiêu Thần vẫn chút dừng tay, cứ vậy mà bước tới hai bước bổ huyết phủ trong tay xuống ba cái!
      Tam phủ cơ hồ như nối thành mảnh. Với người bình thường mà khi họ dùng mắt thường để nhìn chỉ có thể thấy được đạo hồng ảnh xẹt ngang qua bầu trời. Nhưng với những cường giả ở cấp bậc của Điện chủ Hồn Điện lại có thể nhìn thấy ràng ba đường huyết tuyến đỏ sẫm dữ dội từ trong gian lướt qua với tốc độ cực nhanh. Trong chớp mắt, chúng đến ngay trước mặt .
      Ba đạo huyết tuyến* nhìn như bé yếu ớt nhưng Điện chủ Hồn Điện lại cảm thấy từ đó cảm giác nguy hiểm đến tột cùng.
      *huyết tuyến: đường máu, tia máu.
      “Hồn Táng Thuật!”
      Đối mặt với nguy cơ lớn này, thân thể của Điện chủ Hồn Điện nhất thời chấn động, linh hồn theo đó mà thoát ra từ mi tâm rồi bất chợt, song chưởng của linh hồn quỷ dị nổ tung ra.
      "Ô ô!"
      Khi song chưởng của linh hồn nổ tung hắc vụ bỗng ùn ùn kéo đến che lấp cả bầu trời. Từ trong đám sương mù này phát ra vô số những tiếng rên siết thê lương của những linh hồn, giống như loại thanh thần bí điên cuồng chui sâu vào trong não bộ của con người.
      “Phanh! Phanh! Phanh!”
      Ba đạo huyết tuyến xé rách làn hắc vụ, nhưng khi xuyên qua huyết tuyến cũng nhanh chóng xuất những đợt chấn động. Chỉ ngắn ngủi đến vài giây, đạo huyết tuyến thứ nhất bị đánh tan, thậm chí ngay cả đạo thứ hai cũng bắt đầu xuất dấu yếu .
      “Vỡ!”
      Khi hắc vụ bao phủ khắp nơi, đột nhiên có thanh khàn khàn trầm thấp chậm rãi vang lên. Chỉ trong giây lát, đám mây đen mù mịt liền bạo liệt ra rồi huyết tuyến nhanh như chớp bắn vào nơi trong hắc vụ.
      “Phụt!”
      Huyết tuyến vừa mới bắn vào khu vực kia tiếng phun máu liền truyền ra. Mây đen giăng đầy trời trở nên cứng đờ rồi nhanh chóng rút bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
      Sau khi mây đen rút tầm nhìn của mọi người cũng khôi phục lại, khi vội vàng xem xét tình thế chợt thấy Điện chủ Hồn Điện máu me đầy người đứng run rẩy. Từ bả vai xuống tới bụng để lộ ra vết thương lớn trông rất khủng khiếp, thậm chí mơ hồ có thể thấy được nội tạng của , chứng tỏ kích khi nãy khiến cho Điện chủ Hồn Điện bị thương rất nặng.
      Tiêu Thần với sắc mặt lạnh lùng liếc nhìn Điện chủ Hồn Điện, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc ngờ người sau lại có thể sống sót vì trước đó, biết có bao nhiêu cường giả ngã gục dưới chiêu này của ...
      Điện chủ Hồn Điện lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Thần, vội vàng lấy ra từ trong nạp giới vài chiếc bình ngọc rồi sau đó đổ thuốc lên vết thương của mình. Trong lúc vết thương xèo xèo bốc khói trắng, hai tay của bỗng nhiên kết xuất đạo ấn kết, từ đó chợt tuôn ra ánh sáng màu đen giống như cái lao tù, bao bọc lấy và Tiêu Thần ở bên trong.
      "Ma lão, xem lâu như vậy giờ cũng nên ra tay ." Trong lúc kết xuất lao tù Điện chủ Hồn Điện đột nhiên phẫn nộ quát lớn.
      Nghe được những lời này của Điện chủ Hồn Điện, sắc mặt của đám người Tiêu Viêm đứng ở bên ngoài liền đột nhiên biến đổi. lẽ Hồn Tộc còn có cường giả nấp ở nơi đây sao?
      “Ài, Hồn Diệt Sinh, ngươi làm cho lão phu quá thất vọng rồi …”
      Khi đám người Tiêu Viêm quét mắt nhìn quanh từ mảng hư kia phát ra tiếng thở dài.
      Tiêu Viêm chợt quay đầu lại nhìn chằm chằm đám người đứng ở cách đó xa. vị lão nhân áo xám với thực lực ở mức Bán thánh cao cấp lắc đầu tỏ vẻ thất vọng, chậm rãi bước đến. Mà khi , khuôn mặt lão cũng xuất chút biến hóa. đôi lông mày dài rũ xuống, nhìn vô cùng quỷ dị.
      Vị lão giả này Tiêu Viêm cũng nhìn thấy lần trong lúc hỗn chiến, nhưng lúc đó người này bị Hỏa Nô đuổi giết phải chạy trốn khắp nơi nên cũng mấy để ý. ngờ rằng vị lão giả bình thường đến thể bình thường hơn nữa như vậy lại thâm tàng bất lộ.
      “Hồn Ma lão nhân, là ngươi? Hồn Tộc ngươi muốn phá ước định phải ?”
      Nhìn thấy vị hắc mi* lão nhân này, sắc mặt của Cổ Nam Hải cùng với vị trưởng lão Viễn tục chủng tộc khác trở nên khó coi, còn trong mắt mơ hồ có vẻ úy kỵ.
      *hắc mi: Lông mày đen.
      "Kỳ , so với căn nguyên của hỏa cái hiệp ước đó chẳng là gì cả."
      Vị hắc mi lão giả được xưng là Hồn ma lão nhân này mỉm cười, ánh mắt của quét ngang đám người Tiêu Viêm nhưng vẫn lập tức ra tay, chỉ khẽ thở dài tiếng rồi chuyển tầm nhìn sang hướng khác, đăm chiêu nhìn vào khoảng cách đó xa, : “Lão quái của Tiểu Đan Tháp, nếu lão phu thân rồi ngươi còn nấp làm gì?”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1508: Hồn Ma lão nhân
      Dịch: Đổng Lam Phương - Biên: Sói
      Vốn dĩ đánh ra chưởng này nắm chắc phần thắng, nhưng biến cố lại xảy ra lần nữa khiến Điện chủ Hồn Điện biến sắc. Ánh mắt liền trở nên trầm nhìn thẳng về bóng người ăn mặc bình thường lặng lẽ đứng sau lưng Tiêu Viêm. Nhìn thoáng qua người này trông rất bình thường nhưng bản thân lại mang khí tức quỷ dị khó lường, làm cho người nhìn vào thể thăm dò được bản lãnh thực chất.
      "Ngươi là người phương nào?" Điện chủ Hồn Điện ánh mắt u, quát hỏi. Tuy địa vị của trong Hồn Tộc thấp, nhưng thời của Tiêu Huyền qua lâu lắm rồi cho nên đương nhiên thể nào nhận ra người ở trước mặt chính là Huyết Thủ Tiêu Thần danh tiếng lừng vang trong Tiêu Tộc của năm đó.
      “Tiêu Thần lão tổ.”
      Tiêu Viêm nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, khi thấy Tiêu Thần rốt cuộc ra tay liền lặng lẽ thở phào nhõm. Lúc thoát khỏi ảo cảnh cho đến nay, vị tiền bối của Tiêu tộc này chưa hề ra tay lần nào, dù là Tiêu Viêm có chiến đấu ác liệt như thế nhưng cũng chỉ núp ở bên theo dõi. Có điều tàng của lại rất có ích đối với Tiêu Viêm, vì khi gặp phải nguy hiểm, nhất định ra tay hỗ trợ.
      Tiêu Thần phất phất tay áo. Tính tình vốn quái gở trầm muộn cho nên lúc này muốn thêm điều gì mà chỉ nhấc chân chậm rãi tiêu sái đến trước mặt Tiêu Viêm, ánh mắt vẫn ngó chừng Điện chủ Hồn Điện ở đối diện, thanh khàn khàn hỏi: " cũng là người Hồn tộc sao?"
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu.
      “Vậy nên giết chết …”
      Nghe được thanh trầm thấp của Phong Thần kia, Tiêu Viêm trong lòng cũng cảm thấy hơi sợ hãi, đưa mắt liếc sang Tiêu Thần. Cho tới bây giờ mới phát ra là thủy chung vẫn có thấy thực lực đích thực của vị lão tổ này. Khi ở ảo cảnh, Tiêu Thần tuy rằng có thể đánh bại Tử Nghiên cùng trưởng lão Cố Nam Hải, nhưng nhìn có chút miễn cưỡng mới thắng được. Theo suy đoán của Tiêu Viêm, hẳn là bị vây khốn trong tầng Tứ tinh Đấu Thánh Hậu kỳ, mặc dù xem ra còn mạnh hơn chút, nhưng nếu đặt tới Ngũ tinh Đấu Thánh Sơ kỳ quá nghịch thiên . Tuy nhiên, khi Tiêu Thần thốt lên câu này Tiêu Viêm cảm giác đươc suy đoán của hình như đúng….
      Sau thời gian dài mấy ngàn năm bị nhốt trong huyễn cảnh, cho dù thể tu luyện bình thường nhưng đến việc nước chảy đá mòn, lâu năm tích lũy từng giọt ắt có ngày thành tựu, vẫn như cũ có thể khiến người khác cảm thấy hoảng sợ. Xem ra, Tiêu Thần lão tổ này dám như vậy bản thân tất nhiên phải có chút bản lãnh gì đó.
      “Ngươi là người của Tiêu tộc?”
      Điện chủ Hồn Điện nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần, đến lát sau mới đột nhiên sực nhớ lại câu lúc nãy của Tiêu Thần, lập tức nhíu mày rồi cất tiếng dò hỏi, nghe giọng có vẻ tin tưởng lắm: "Làm sao có thể chứ? Tiêu tộc sớm tiêu tàn đổ nát làm sao có thể còn có cường giả Đấu Thánh tồn tại?"
      Nhìn bộ dáng của Tiêu Thần, hiển nhiên phải như Tiêu Viêm chỉ mới tu luyện trong mấy chục năm ngắn ngủi. Nếu là như vậy tồn tại rất lâu rồi. Nhưng tại sao Hồn Tộc lại chút tình báo gì liên quan đến ?
      Đối với khiếp sợ của Điện chủ Hồn Điện, khuôn mặt của Tiêu Thần hề tỏ vẻ gì là dao động, chân vẫn đạp hư từng bước từng bước mà tiến tới. Theo sau mỗi bước của chính là những đợt đấu khí ba đào mãnh liệt, giống như những cơn sóng cuồn cuộn ngừng, càng lúc càng dâng cao, càng lúc càng cường hãn hơn.
      Tứ tinh Trung kỳ …, tứ tinh Hậu kỳ …, Ngũ tinh Trung kỳ …
      Đám người Tiêu Viêm mặt lộ vẻ kinh hãi chăm chú nhìn theo bóng dáng Tiêu Thần. Khí tức của chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi cư nhiên đột phá Tứ tinh mà đạt tới cảnh giới của Ngũ tinh Đấu Thánh Trung kỳ.
      Thực lực này so với Điện chủ Hồn Điện còn mạnh hơn đến bậc.
      “Ngươi rốt cuộc là ai?”
      Cảm nhận được khí tức khủng bố của Tiêu Thần, Điện chủ Hồn Điện liền biến sắc, lớn tiếng quát hỏi. Hồn Phong và Phó điện chủ Hồn Điện đứng ở phía sau liền bước tới, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Thần, họ bị biến cố trước mắt làm cho kinh loạn.
      “Khó trách Tiêu Thần lão tổ có thể kiên trì ở trong huyễn cảnh của Tịnh Liên Hỏa nhiều năm như vậy, ra là thực lực của tăng trưởng đến mức độ này.” Trong mắt Tiêu Viêm lóe lên vẻ mừng rỡ, thào lẩm bẩm mình.
      “Nhiều lời!”
      Đối mặt với tiếng quát của Điện chủ Hồn Điện, đôi lông mày Tiêu Thần liền nhíu lại còn bàn tay nắm chặt vào hư . Ngay lúc đó, mảng huyết ảnh lớn ngưng tụ ở trong lòng bàn tay rồi hình thành thanh huyết phủ lớn. Khi bàn tay Tiêu Thần vừa chuyển huyết phủ trong chớp mắt xé rách gian tạo nên những tiếng động vang dội, nhắm vào Điện chủ Hồn Điện ba người mà đập xuống.
      “Mau lui lại!”
      Thấy Tiêu Thần xuất thủ, Điện chủ Hồn Điện biến sắc, nhanh chóng vung tay áo lên mang hai người Hồn Phong đẩy lui về phía sau. Miệng chợt phun mạnh cái, tức viên quang cầu màu đen lớn chừng nửa trượng từ trong miệng bay ra mang theo những tiếng kêu thảm thiết thê lương, giống như bên trong có chứa đựng vô số linh hồn cắn nuốt lẫn nhau.
      “Xuy!”
      trung, huyết ảnh chợt lóe, mọi người chỉ nhìn thấy quang cầu màu đen bay ra từ miệng Điện chủ Hồn Điện xuất phủ ảnh lớn. Ngay sau đó, họ thoáng nghe được đạo thanh rất vang lên trong chớp nhoáng, rồi tận mắt thấy được quang cầu màu đen nhánh đó có đường máu li ti như sợi chỉ lan tràn chi chít rồi vỡ vụn thành hai nửa sau tiếng nổ.
      "Xì xì!" Sau khi nổ tung ra, quang cầu màu đen chưa kịp phát huy ra lực lượng kia liền bị huyết phủ chém đứt. Trong miệng Điện chủ Hồn Điện lập tức hộc ra ngụm máu tươi, thần sắc tái nhợt uể oải, vội vàng lui về phía sau. Công kích của Tiêu Thần ác liệt làm cho người khác khó tin nổi, những nơi mà huyết phủ qua, trời đất đều như nứt vỡ. Cỗ khí thế bá đạo đó khiến cho những người ở đây đều hơi run rẩy.
      “Phá Thiên tam phủ!”
      phủ dễ dàng bổ nát công kích của Điện chủ Hồn Điện, Tiêu Thần vẫn chút dừng tay, cứ vậy mà bước tới hai bước bổ huyết phủ trong tay xuống ba cái!
      Tam phủ cơ hồ như nối thành mảnh. Với người bình thường mà khi họ dùng mắt thường để nhìn chỉ có thể thấy được đạo hồng ảnh xẹt ngang qua bầu trời. Nhưng với những cường giả ở cấp bậc của Điện chủ Hồn Điện lại có thể nhìn thấy ràng ba đường huyết tuyến đỏ sẫm dữ dội từ trong gian lướt qua với tốc độ cực nhanh. Trong chớp mắt, chúng đến ngay trước mặt .
      Ba đạo huyết tuyến* nhìn như bé yếu ớt nhưng Điện chủ Hồn Điện lại cảm thấy từ đó cảm giác nguy hiểm đến tột cùng.
      *huyết tuyến: đường máu, tia máu.
      “Hồn Táng Thuật!”
      Đối mặt với nguy cơ lớn này, thân thể của Điện chủ Hồn Điện nhất thời chấn động, linh hồn theo đó mà thoát ra từ mi tâm rồi bất chợt, song chưởng của linh hồn quỷ dị nổ tung ra.
      "Ô ô!"
      Khi song chưởng của linh hồn nổ tung hắc vụ bỗng ùn ùn kéo đến che lấp cả bầu trời. Từ trong đám sương mù này phát ra vô số những tiếng rên siết thê lương của những linh hồn, giống như loại thanh thần bí điên cuồng chui sâu vào trong não bộ của con người.
      “Phanh! Phanh! Phanh!”
      Ba đạo huyết tuyến xé rách làn hắc vụ, nhưng khi xuyên qua huyết tuyến cũng nhanh chóng xuất những đợt chấn động. Chỉ ngắn ngủi đến vài giây, đạo huyết tuyến thứ nhất bị đánh tan, thậm chí ngay cả đạo thứ hai cũng bắt đầu xuất dấu yếu .
      “Vỡ!”
      Khi hắc vụ bao phủ khắp nơi, đột nhiên có thanh khàn khàn trầm thấp chậm rãi vang lên. Chỉ trong giây lát, đám mây đen mù mịt liền bạo liệt ra rồi huyết tuyến nhanh như chớp bắn vào nơi trong hắc vụ.
      “Phụt!”
      Huyết tuyến vừa mới bắn vào khu vực kia tiếng phun máu liền truyền ra. Mây đen giăng đầy trời trở nên cứng đờ rồi nhanh chóng rút bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
      Sau khi mây đen rút tầm nhìn của mọi người cũng khôi phục lại, khi vội vàng xem xét tình thế chợt thấy Điện chủ Hồn Điện máu me đầy người đứng run rẩy. Từ bả vai xuống tới bụng để lộ ra vết thương lớn trông rất khủng khiếp, thậm chí mơ hồ có thể thấy được nội tạng của , chứng tỏ kích khi nãy khiến cho Điện chủ Hồn Điện bị thương rất nặng.
      Tiêu Thần với sắc mặt lạnh lùng liếc nhìn Điện chủ Hồn Điện, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc ngờ người sau lại có thể sống sót vì trước đó, biết có bao nhiêu cường giả ngã gục dưới chiêu này của ...
      Điện chủ Hồn Điện lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Thần, vội vàng lấy ra từ trong nạp giới vài chiếc bình ngọc rồi sau đó đổ thuốc lên vết thương của mình. Trong lúc vết thương xèo xèo bốc khói trắng, hai tay của bỗng nhiên kết xuất đạo ấn kết, từ đó chợt tuôn ra ánh sáng màu đen giống như cái lao tù, bao bọc lấy và Tiêu Thần ở bên trong.
      "Ma lão, xem lâu như vậy giờ cũng nên ra tay ." Trong lúc kết xuất lao tù Điện chủ Hồn Điện đột nhiên phẫn nộ quát lớn.
      Nghe được những lời này của Điện chủ Hồn Điện, sắc mặt của đám người Tiêu Viêm đứng ở bên ngoài liền đột nhiên biến đổi. lẽ Hồn Tộc còn có cường giả nấp ở nơi đây sao?
      “Ài, Hồn Diệt Sinh, ngươi làm cho lão phu quá thất vọng rồi …”
      Khi đám người Tiêu Viêm quét mắt nhìn quanh từ mảng hư kia phát ra tiếng thở dài.
      Tiêu Viêm chợt quay đầu lại nhìn chằm chằm đám người đứng ở cách đó xa. vị lão nhân áo xám với thực lực ở mức Bán thánh cao cấp lắc đầu tỏ vẻ thất vọng, chậm rãi bước đến. Mà khi , khuôn mặt lão cũng xuất chút biến hóa. đôi lông mày dài rũ xuống, nhìn vô cùng quỷ dị.
      Vị lão giả này Tiêu Viêm cũng nhìn thấy lần trong lúc hỗn chiến, nhưng lúc đó người này bị Hỏa Nô đuổi giết phải chạy trốn khắp nơi nên cũng mấy để ý. ngờ rằng vị lão giả bình thường đến thể bình thường hơn nữa như vậy lại thâm tàng bất lộ.
      “Hồn Ma lão nhân, là ngươi? Hồn Tộc ngươi muốn phá ước định phải ?”
      Nhìn thấy vị hắc mi* lão nhân này, sắc mặt của Cổ Nam Hải cùng với vị trưởng lão Viễn tục chủng tộc khác trở nên khó coi, còn trong mắt mơ hồ có vẻ úy kỵ.
      *hắc mi: Lông mày đen.
      "Kỳ , so với căn nguyên của hỏa cái hiệp ước đó chẳng là gì cả."
      Vị hắc mi lão giả được xưng là Hồn ma lão nhân này mỉm cười, ánh mắt của quét ngang đám người Tiêu Viêm nhưng vẫn lập tức ra tay, chỉ khẽ thở dài tiếng rồi chuyển tầm nhìn sang hướng khác, đăm chiêu nhìn vào khoảng cách đó xa, : “Lão quái của Tiểu Đan Tháp, nếu lão phu thân rồi ngươi còn nấp làm gì?”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1509: Thanh Ngưu Mục Đồng!
      Dịch: hotncold - Biên: A Bẻm
      Nghe thấy lời của Hồn Ma lão nhân, mọi người ở đây đều chấn động mạnh, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn mảnh hư kia. Vẫn còn cường giả khác nấp, vậy mà bọn họ lại biết.
      “Lão quái Tiểu Đan Tháp?”
      Ánh mắt Tiêu Viêm cũng nhìn về phía đó, nội tâm chấn động. Theo như lời Hồn Ma lão nhân, người kia chính là vị lão tổ thần bí của Tiểu Đan Tháp? Nghĩ vậy, khỏi có chút vui mừng. Bất kể thế nào, tại Tiểu Đan Tháp bị lôi kéo cùng đứng lên chiếc thuyền, vị lão tổ thần bí này xuất hẳn là có địch ý đối với bọn .
      “Haiz! Ta biết Hồn tộc nhất định làm theo quy củ mà!”
      Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, gian yên tĩnh lát rồi từ từ nổi lên sóng gió, thanh tang thương vang lên khiến gian dao động càng thêm kịch liệt. Chợt đầu Thanh Ngưu đạp , miệng phát ra tiếng gầm rống trầm thấp, xuất trong trung.
      "Ặc!"
      Tất cả đều lặng im, nhìn về phía Thanh Ngưu, chính xác hơn là nhìn người ngồi lưng nó. Nhưng sau khi thấy , bọn lại bàng hoàng sửng sốt, bởi vì đó phải lão già như trong tưởng tượng của bọn . lưng trâu là đồng tử chừng mười tuổi, thân hình nhắn, mặc bộ quần áo làm bằng vải thô, ánh mắt trong suốt, khuôn mặt non nớt.
      Từng ánh mắt kinh ngạc nhìn đồng tử lưng Thanh Ngưu, gian trở nên lặng ngắt như tờ. Hiển nhiên, ai ngờ rằng giọng già nua như vậy lại được truyền ra từ miệng của tên đồng tử.
      “Đại trưởng lão vị lão tổ này thích trò chơi nhân sinh, ngừng tá thể trọng sinh. Bây giờ được thấy, quả nhiên là !” Sau phen kinh ngạc, Tiêu Viêm bỗng giật mình nhớ ra cái gì đó.
      “Lão quái, ngươi vẫn hay thích giả thần giả quỷ như vậy…!” Hồn Ma lão nhân nhìn Thanh Ngưu Mục Đồng, lạnh lùng cười, ánh mắt vốn dĩ luôn vẻ hề bận tâm có chút kiêng kị.
      “Nếu Hồn tộc làm việc theo quy củ, ta cũng đỡ phải thân…!”
      Thanh Ngưu Mục Đồng lười biếng chỉnh lại thắt lưng, chợt mỉm cười, ánh mắt trong suốt cách dị thường nhìn Hồn Ma lão nhân, : “Quy củ lúc trước được ước định kí, giờ Hồn tộc lại phái ngươi ra ngoài, như thế biết là có ý gì?”
      “Hồn tộc bọn ta nhất định phải lấy được Bản Nguyên Hỏa. Lão quái, tốt nhất ngươi đừng có nhiều chuyện. Tộc trưởng đối với ngươi cực kỳ có hứng thú. Trải qua nhiều năm như vậy, bây giờ hẳn là ngươi sớm đạt tới ngưỡng Huyền đan Cửu phẩm đỉnh phong. Nếu ngươi tiến thêm bước thành Cửu phẩm Kim đan trong truyền thuyết … khặc khặc…chỉ sợ tộc trưởng cũng nhịn được mà ra tay với ngươi!” Hồn Ma lão nhân cười quái dị, .
      Nghe vậy, Thanh Ngưu Mục Đồng ảm đảm cười, : “ thèm muốn ta cũng phải chuyện ngày ngày hai, nhưng dù ta tự mình dâng lên tới miệng, dám ăn sao?”
      “Hừ, đừng có cậy già mà lên mặt, chờ tộc trưởng xuất quan, ngươi biết kết cục khi đối nghịch với Hồn tộc là như thế nào!” Hồn Ma lão nhân ánh mắt lạnh lẽo, .
      "Phanh!"
      Hồn Ma lão nhân vừa mới dứt lời, quầng sáng màu đen cách đó xa đột nhiên bạo liệt, đạo thân ảnh theo đó bắn ngược ra, miệng phun ra vài ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, cố gắng ổn định thân hình. Đó chính là người vừa rồi thi triển quần sáng để vây khốn Tiêu Thần: điện chủ Hồn điện.
      “Hồn Diệt Sinh, ngươi bôi nhọ thanh danh điện chủ Hồn Điện rồi!” Thấy Điện chủ Hồn điện chật vật như thế, Hồn Ma lão nhân nhíu mày, .
      “Lão quỷ, đừng có mạnh mồm, hẳn là ngươi còn hiểu tên kia hơn ta!” Điện chủ Hồn điện lau vệt máu ở khóe miệng, tức giận quát. Lúc thấy Tiêu Thần lấy ra Huyết Phủ khổng lồ đoán được thân phận của đối phương. Trong Tiêu tộc, người có thể sử dụng vũ khí quái dị cách sắc bén như thế, ngoài tuyệt thế thiên tài năm đó của Tiêu tộc: Huyết Phủ Tiêu Thần còn có thể là ai?
      Chẳng qua, ngờ rằng, kẻ này vốn mất tích lâu nhưng bây giờ lại xuất ở đây.
      “Huyết Phủ Tiêu Thần, ngờ ngươi vẫn còn sống, âu cũng là vận may của ngươi. Nếu ngươi ở lại Tiêu tộc kết cục cũng như Tiêu Huyền mà thôi!” Hồn Ma lão nhân ngẩng đầu nhìn Tiêu Thần vác Huyết Phủ chậm rãi bước tới, ánh mắt tỏa ra sát khí, lạnh lùng .
      Tiêu Thần đứng lại, nhìn Hồn Ma lão nhân, nhíu mày suy nghĩ. cảm thấy khí tức người đối phương còn mạnh hơn cả điện chủ Hồn Điện. Khí tức bực này cho dù là cũng dễ dàng thắng được.
      “Ha ha, Tiêu tộc đúng là con rết trăm chân, chết vẫn đứng vững mà. Tiêu Thần, ngươi còn sống đến tại, đúng là việc đáng mừng a.” Thanh Ngưu Mục Đồng mỉm cười. Bối phận của lão cực cao, cho dù là loại quái vật sống mấy ngàn năm như Tiêu Thần cũng chỉ ngang hàng với lão mà thôi.
      “Ngươi là…vị đó của Đan Tháp?”
      Tiêu Thần cũng nhìn Thanh Ngưu Mục Đồng, tuy rằng hình dáng người này thay đổi rất nhiều, nhưng khí tức độc đáo như vậy vẫn cực kỳ quen thuộc, hơn nữa cả thiên địa cũng chỉ có người có được khí tức như thế.
      Thanh Ngưu Mục Đồng cười cười, khuôn mặt non nớt vẻ ngây ngô. Nhưng liệu có mấy ai biết được, sau vẻ mặt đó là tâm tình nhìn thấu vạn tang thương thế gian.
      "Lão tổ!"
      Đúng lúc đó, Đại trưởng lão Tiểu Đan Tháp cũng khôi phục lại tinh thần, lập tức quỳ rạp người xuống, lệ tuôn đầy mặt. Đối với người thủ hộ Đan Tháp này, cho dù là cũng chỉ có duyên gặp được vài lần. Cho nên, giờ nhìn thấy, tất nhiên là vô cùng kích động.
      “Ha ha, ngươi là Tiểu Mạc? nghĩ tới hôm nay ngươi cũng trở thành Đấu Thánh!” Thanh Ngưu Mục Động chợt vung bàn tay bé đỡ Đại trưởng lão đứng dậy, sau đó tiếp: “ tại phải là thời điểm để ôn chuyện cũ. Tiêu Viêm, đưa Bản Nguyên Hỏa cho ta!”
      Nghe được lời này của Thanh Ngưu Mục Đồng, Tiêu Viêm cả kinh, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười hiền hòa kia. Tuy bộ dáng này xuất mặt của tên đồng tử nên có vẻ là rất quái dị, nhưng chẳng biết vì sao lại có gì đó làm cho người khác cảm thấy tin phục.
      “Lão gia hỏa này lại biến thành hình dạng tiểu hài tử. Đúng là kỳ lạ mà!” Tử Nghiên thầm bên tai Tiêu Viêm.
      “Đấy phải là việc mà năm xưa người thích làm nhất sao?” Tiêu Viêm cười khổ, chợt cắn răng cái, tay áo bào vung lên, trực tiếp đem vật cầm trong tay ném sang chỗ Thanh Ngưu Mục Đồng.
      "Hừ!"
      Ngay khi Tiêu Viêm đem cột sáng màu đen kia ném ra, ánh mắt Hồn Ma lão nhân liền trở nên lạnh lẽo, lập tức hừ lạnh tiếng giống như sấm rền. thanh đó chứa cỗ linh hồn lực mạnh mẽ vang lên bên tai mọi người, khiến cho ít người rơi vào mê muội.
      “Ngũ tinh Đấu Thánh hậu kỳ? Thực lực của lão già này kinh khủng!”
      Màng tai của Tiêu Viêm cũng truyền ra từng trận đau đớn, nội tâm khỏi sợ hãi. Thực lực lão già này quá kinh khủng rồi, nếu solo với lão e rằng mình chịu nổi đòn.
      "Viu!"
      Tiếng hừ lạnh vừa vang lên, Hồn Ma lão nhân đột nhiên biến mất. Trong nháy mắt, lão xuất ở nơi cột sáng bay qua, rồi vung tay ra bắt.
      Nhưng khi bàn tay Hồn Ma lão nhân sắp chạm vào cột sáng, lão lại phát thấy gian xung quanh thân mình phát sinh biến hóa kì lạ. Dưới dao động của gian, thân thể của lão trực tiếp xuất ở vị trí của Thanh Ngưu Đồng Mục, sau đó lại trở về vị trí mà lão đứng. Tình huống quỉ dị đó giống như là hai người vừa mới hoán đổi vị trí lúc và xảy ra chỉ trong nháy mắt.
      Biến cố như vậy cũng làm cho mọi người thất kinh, hiển nhiên là bọn họ chưa kịp nhận ra nguyên nhân trong đó.
      Gian Chuyển Dời, Lục tinh Đấu Thánh? Ngươi lại có thể đột phá tới Lục tinh?” Hồn Ma lão nhân sững sờ, nhưng lập tức khôi phục tinh thần, kinh hãi .
      Ở cảnh giới Đấu Thánh, mỗi cấp bậc đều chênh lệch nhau rất lớn. Điện chủ Hồn điện từ Tứ tinh Đấu Thánh hậu kỳ tăng lên Ngũ tinh sơ kỳ liền có thể dễ dàng đánh bại Tử Nghiên, từ đó có thể thấy mức chênh lệcch giữa hai người. Bởi vậy, tuy Hồn Ma lão nhân là Ngũ tinh Đấu Thánh hậu kỳ nhưng cũng có lực hoàn thủ đối với Thanh Ngưu Mục Đồng thực lực đạt tới Lục tinh.
      Lúc này, ở phía sau, sắc mặt của ba người điện chủ, phó điện chủ và Hồn Phong đều vô cùng khó coi, trầm mặc gì. Lục tinh Đấu Thánh… thực lực như vậy ở trong Hồn tộc cũng cực kì hiếm thấy, chỉ có vài Thái thượng trưởng lão mới có thể đạt tới. ngờ thực lực của lão tổ Tiểu Đan Tháp này đạt tới tình trạng khủng bố như vậy. Khó trách trong quá khứ, Hồn điện muốn chân chính ra tay với Đan Tháp nhưng Hồn tộc vẫn luôn cho phép. Hóa ra là do Tiểu Đan Tháp còn cường giả bậc này tồn tại.
      Đối với tiếng kêu của Hồn Ma lão nhân, Thanh Ngưu Mục Đồng chút để ý tới. Bàn tay bé của lão nắm lấy cột sáng màu đen, chậm rãi đánh giá Bản Nguyên Hỏa nằm ở trong đó trước ánh mắt chăm chú của Tiêu Viêm.
      “Lão quái, ngươi thực muốn đối địch với Hồn tộc bọn ta sao?” Hồn Ma lão nhân sắc mặt lạnh lẽo, lớn tiếng quát.
      “Ngu ai bằng!” Thanh Ngưu Mục Đồng lắc đầu, liếc nhìn Hồn Ma, rồi đột nhiên, cột sáng nằm trong tay bay lên trung. Hồn Ma lão nhân thấy vậy liền trở nên mừng rỡ, vừa muốn ra tay cướp đoạt lại nghe thấy câu tiếp theo của Thanh Ngưu Mục Đồng nên lão vội vàng thu tay lại.
      “Tịnh Liên Hỏa hổ là ngọn lửa bài danh thứ ba Dị Hỏa bảng, ngươi cố ý bị phong ấn chính là muốn bọn quay ra tranh chấp với nhau, còn mình làm ngư ông đắc lợi? Ngươi che dấu kĩ lắm, chỉ có điều, việc này lại thể gạt được ta! Xuất ….!”
      Thanh Ngưu Mục Đồng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cột sáng màu đen chứa Bản Nguyên Hỏa ngừng xoay tròn bầu trời, lãnh đạm .
      ---o0o---

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :