Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 9: DƯỢC LÃO

      "Luyện dược sư?"
      Nghe vậy, Tiêu Viêm rùng mình, ngay sau đó lại nhíu mày: "Tại đấu khí đại lục, chỉ cần là người, đều muốn trở thành luyện dược sư, nhưng nghề nghiệp này ai cũng có thể làm được sao? Mấy cái điều kiện hà khắc…" Thanh đột nhiên ngừng lại, Tiêu Viêm ngẩng mạnh đầu, há hốc miệng: "Ta đạt cầu?"
      Phi thường hân thưởng thần sắc hỗn loạn bao gồm mừng như điên cùng chờ đợi của Tiêu Viêm, lão giả vuốt râu ra vẻ suy nghĩ chút, lại dò xét phen, tựa hồ có chút khó xử thở dài: "Tuy miễn cưỡng coi như có tư cách, bất quá ai bảo ta thiếu ngươi cái nhân tình a, ai, được rồi, coi như là đền bù cho ngươi …"
      Liếc mắt nhìn lão giả vẻ mặt miễn cưỡng, trong lòng Tiêu Viêm phát giác lão gia hỏa miễn cưỡng đủ tư cách có điểm giả dối, bất quá lúc này cũng hỏi thêm, trong lúc vui vẻ, vẫn còn có vài phần hoài nghi: "Cho dù ta đạt tới điều kiện, nhưng luyện dược sư bình thường đều do lão sư tự tay dạy, ngươi, chẳng lẽ cũng là vị luyện dược sư?"
      Nhìn Tiêu Viêm khuôn mặt tràn đày hoài nghi, lão giả hắc hắc cười, ngực khẽ ưỡn lên, trong thanh cũng lộ ra cỗ kiêu ngạo: "Đúng vậy, ta chính là luyện dược sư!"
      Chớp mắt cái, ánh mắt Tiêu Viêm nhìn lão giả cũng thay dổi, luyện dược sư a, đó chính là hi hữu sinh vật…
      "Lão tiên sinh, xin hỏi chút, ngài trước kia là mấy phẩm luyện dược sư?" Tiêu Viêm liếm liếm môi, non nớt thanh thêm phần khách khí.
      Đấu khí đại lục, luyện dược sư tuy rất ít, bất quá vì thân phận tôn quý, nên cũng có cấp bậc chế độ ràng, từ thấp đến cao, chia làm chín phẩm, chủ nhân của tụ khí tán mà Nạp Lan Yên Nhiên mang đến chính là đan vương Cổ Hà, là lục phẩm luyện dược sư, tại luyện dược giới của Gia Mã đế quốc có thể là đệ nhất.
      "Mấy phẩm? hắc hắc, nhớ nữa… Ai, tiểu tử, cuối cùng ngươi có học hay a?" Lắc lắc đầu, bỗng nhiên lão giả có điểm kiên nhẫn hỏi.
      "Học, học!"
      Tiêu Viêm hề do dự, vội vàng gật đầu, luyện dược sư, cho dù là tại thế lực lớn như Vân Lam tông cũng phải cung phụng trân quý cấp bậc nhân vật a.
      "Hắc hắc, nguyện ý? Nguyện ý mau bái sư ." Lão giả khoanh chân ngồi tảng đá, gian trá cười .
      "Còn phải bái sư sao?"
      "Lời thừa, ngươi bái sư còn muốn ta khuynh nang tương thụ(?), nằm mơ sao?" Lão giả ném cho Tiêu Viêm cái trừng mắt, hiển nhiên, tính tình cổ hủ lão nhân, rất để ý đến thầy trò quan hệ.
      Bất đắc dĩ, liếm liếm miệng, vì trở thành luyện dược sư tôn quý, Tiêu Viêm cũng đành phải cung kính tiến hành bái sư lễ với lão giả.
      Nghiêm mặt tiếp nhận lễ số của Tiêu Viêm, lão giả bây mới hài lòng gật gật đầu, trong thanh cũng thêm vài phần thân thiết: "Ta tên dược lão, lai lịch của ta bây giờ còn chưa nên cho ngươi, tránh làm ngươi phân tâm, ngươi chỉ cần biết, giống cái tên xưng là đan vương kia… ra cũng chỉ là cái rắm."
      Khóe miệng trận run rẩy, Tiêu Viêm nhìn lão giả tùy ý bộ dáng, lời vừa muốn ra lại nuốt xuống: "Lão nhân này rốt cuộc có lai lịch thế nào?
      Danh chấn Gia Mã đế quốc đan vương Cổ Hà, là cái rắm…? Nếu lời này ra, chỉ sợ bị cả Gia Mã đế quốc cười nhạo thành người bị thần kinh ?"
      Hít hơi, áp chế khiếp sợ trong lòng, Tiêu Viêm di chuyển ánh mắt, cười hắc hắc : " biết lão sư định dùng biện pháp gì giúp ta năm đạt đến thất đoạn đấu khí?"
      "Tuy ba năm nay đấu khí của ngươi mực lui lại, nhưng cũng vì vậy mới đem đến căn cơ vững chắc hơn người bình thường, tu luyện đấu khí, căn cơ là quan trọng nhất! Sau này ngươi cảm nhận được, ba năm thực yếu đem rất nhiều chỗ tốt đến cho ngươi!" Nụ cười của dược lão chậm rãi thu liễm, nghiêm mặt
      Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên, quả biết thực lực lui lại có thể mang đến cái gì chỗ tốt.
      "Vậy khi nào mới dạy ta luyện dược thuật a?" Tiêu Viêm chuyển đông con ngươi, đem chú ý chuyển đến việc trọng yếu nhất.
      "Muốn trở thành luyện dược sư, cần phải có hỏa diễm đấu khí chống đỡ, cho nên trước khi học tập luyện dược thuật, ngươi ít nhất phải trở thành đấu giả cùng với tu luyện môn hỏa thuộc tính đấu khí công pháp!".
      "Hỏa thuộc tính công pháp? Hắc hắc, lão sư, khí ta là đệ tử của ngươi, vậy ngươi lấy vài quyển thiên giai hỏa thuộc tính công pháp cho ta tu luyện chứ?" Tiêu Viêm giơ tay ra, cười .
      "Quỷ xả(?), ngươi cho thiên giai công pháp là cỏ dại đất a? Miệng ngươi sinh ra để làm gì!" Nghe vậy, dược lão khuôn mặt run lên, dở khóc dở cười mắng.
      "Lão đầu, khi gia nhập môn hạ của ngươi, chẳng nhẽ vẫn bắt ta phải tìm công pháp trong gia tộc chắc? Công pháp đứng đầu hỏa thuộc tính của gia tộc, theo ta nhớ cũng chỉ là hoàng giai cao cấp, việc này cũng quá ngươi cũng quá keo kiệt a?" Khuôn mặt của Tiêu Viêm, rất là buồn bực
      "Tiểu tể tử, là lão sư, phải lão đầu!"
      Bị cách xưng hô của Tiêu Viêm làm tức giận đến mở to mắt, dược lão nghĩ đến tiểu gia hỏa này vừa bái sư xong xưng hô như cũ.
      "Hừ, khi gia nhập môn hạ của ta, tự nhiên keo kiệt với ngươi, thiên giai công pháp, ta có! Bất quá ta có công pháp so với thiên giai công pháp còn quỷ dị hơn, ngươi muốn học hay ?" Hừ tiếng, trong mắt dược lão bỗng nhiên tràn đầy mưu mô.
      "So với thiên giai công pháp còn quỷ dị hơn?"
      Trong lòng nhảy dựng lên, Tiêu Viêm nuốt ngụm nước miếng, con ngươi màu đen lẵng lẽ nóng cháy: "Đó là công pháp cấp bậc nào?"
      "
      Hoàng giai sơ cấp." Dược lão mỉm cười, làm khuôn mặt Tiêu Viêm nhất thời cứng ngắc lại.
      "Lão đầu, ngươi lừa ta?"
      lát sau, đỉnh núi vang lên tiếng thiếu niên phẫn nộ rít gào.
      Nhìn tiểu gia hỏa trước mặt tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo, dược lão đắc ý cười, có thể đem Tiêu Viêm bình tĩnh như tiểu quái tức thành bộ dáng này, rất có thành tựu cảm giác.
      "Công pháp kia có gì quỷ dị?" Trừng mắt nhìn dược lão hài hước khuôn mặt, Tiêu Viêm bỗng nhiên im lặng, nhíu mày hỏi.
      "Nó có thể tiến hóa!" Thoáng trầm mặc, dược lão mỉm cười .
      Đồng tử co rụt lại, hai mắt Tiêu Viêm chớp cũng chớp nhìn dược lão trước mặt, lúc sau, mới lắc lắc đầu: " có khả năng! Ta chưa nghe qua công pháp nào có khả năng tiến hóa!"
      "Thiết, tiểu tử ngươi biết cái gì, đấu khí đại lục vô cùng rộng lớn, kỳ nhân dị số bất thắng số. Trong mắt cái tiểu gia hỏa chưa từng khỏi Gia Mã đế quốc như ngươi, việc thể xảy ra, nhiều như biển." Dược lão khinh thường châm chọc.
      Tiêu Viêm bị kìm hãm, lại lập tức phục : "Chẳng lẽ ngươi nghe qua có công pháp có thể tiến hóa?"
      Dược lão nụ cười cứng lại, lát sau mới cười lắc đầu, : "Bời vì có, nên mới có thể biểu ra cái độc đáo của nó a!"
      "Thực có thể tiến hóa?" Nhìn dược lão, Tiêu Viêm nhịn được lại mở miệng hỏi.
      "Thực có thể tiến hóa!" Dược lão phi thường khẳng định gật đầu.
      "Ngươi từng tu luyện?" Tiêu Viêm lại hỏi. Bạn đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
      "Ách… Chưa từng." Dược lão kiền tiếu lắc đầu.
      "Vậy có ai từng tu luyện?"
      "Ách… có."
      trán, gân xanh ra, tay Tiêu Viêm gắt gao nắm vào nhau, cố nén xúc động muốn đấm phát, thanh áp lực tức giận: "Chưa ai tu luyện qua, vậy vì sao ngươi biết nó có thể tiến hóa?"
      "Vì công pháp giới thiệu như vậy."Dược lão san san cười.
      "Thực có loại công pháp như vậy?" Mày gắt gao nhíu lại, Tiêu Viêm trù trừ lát, sau đó mới chuyển đen nhánh con ngươi, : "Có thể để ta xem ?"
      "Hắc hắc…" cười quái dị nhìn lướt qua Tiêu Viêm sắc mặt tò mò, dược lão khóe miệng nhếch lên, bỗng nhiên lại chuyển lời : "Tính toán chút, ngươi bây giờ xem cũng có tác dung, vẫn nên chờ đến khi trở thành đấu giả, ta đưa nó cho ngươi."
      Bàn tay đưa ra có chút cứng ngắc, khóe miệng Tiêu Viêm hung hăng giật giật lúc, thanh từ bên trong hàm răng bức ra hai chữ: "Ngươi ngoan!"
      Sảng khoái cười to vài tiếng, dược lão vô thị ánh mắt tràn ngập lửa giận của Tiêu Viêm, cười : "Nhiệm vụ nay. Chính là trong năm đem đấu khí cảu ngươi tu luyện đến bảy đoạn."
      "Ngươi có biện pháp gì?" Tiêu Viêm mạnh mẽ áp chế lòng hiếu kì với thần bí công pháp kia, cắn răng hỏi.
      "Sơ đoạn đấu khí tu luyện, chủ yếu là mở rộng kinh mạch, đoán tạo thân thể, cường hóa mạch lạc, tạo ra căn cơ để ngưng tụ đấu khí sau này, vì thân thể trong độ tuổi này yếu ớt cùng dễ dàng tố tạo nhất, cho nên trình tự tu luyện này phải tuần tự mà tiến, thể nhờ ngoại lực nâng đỡ, nếu đấu khí sau này trở nên cường đại kinh mạch chịu nổi cường đại đấu khí trùng kích mà đoạn mạch nhân vong!" Dược lão thần sắc ngưng trọng .
      Đối với việc này, Tiêu Viêm cũng hiểu được, trong ba năm trở thành phế vật, phụ thân vì nóng vội mà muốn mạnh mẽ quán chú đấu khí vào cơ thể, bất quá mỗi lần đều tại lúc khẩn yếu quan đầu mà thất bại, cho nên,
      Tiêu Viêm rất ràng lợi hại quan hệ trong đó.
      Dược lão liếc mắt nhìn khuôn mặt bình tĩnh Tiêu Viêm, vừa lòng gật gật đầu, cười : "Đối với những người khác như vậy, nhưng ngươi bất đồng, trụ cột của cơ thể ngươi từ ba năm trước vô cùng kiên cố, hơn nữa trong ba năm này ngươi cũng cực kỳ chăm chỉ, chưa bao giờ bỏ ngày tu luyện, cho nên, trụ cột tại của ngươi, vi sư có thể khách khí , phi thường tốt!"
      "Ngươi chẳng lẽ muốn dùng ngoại lực đề cao thực lực của ta? Ví dụ như ăn đan dược?" Tiêu Viêm con mắt chuyển động.
      " sai biệt lắm, bất quá, lấy kinh mạch cứng cỏi trình độ của ngươi, cũng thể chịu nổi bất kì loại đan dược nào trùng kích, cho dù là cấp thấp nhất tụ khí tán cũng thể!" Dược lão nhàn nhạt cười .
      "Cấp thấp nhất là tụ khí tán…" Ngón tay run rẩy, Tiêu Viêm có chút trắng dã mắt, kì dược tại Gia Mã đế quốc có thể bán đến thiên giới, đến trong miệng thần bí lão sư của mình lại trở thành thứ thấp cấp nhất, hai loại khác biệt này làm Tiêu Viêm thực kinh ngạc.
      "Vậy ngài có biện pháp gì?" Thầm hít hơi, Tiêu Viêm khôi phụ bình tĩnh, nhíu mày thấp giọng .
      "A a, hiệu lực của đan dược rất lớn, dễ làm tổn thương kinh mạch, cho nên chúng ta phải dùng càng ôn hòa phương thức!" Dược lão mỉm cười : "Ngày mai, ngươi chuẩn bị ba cây diệp lan thảo tuổi càng lớn càng tốt, còn có, hai gốc tẩy cốt hoa, cái này độ tuổi tùy ý, nga, đúng rồi, còn phải có viên mộc hệ cấp ma hạch. Mấy thứ này đều là tài liệu cấp thấp, ngươi có thể kiếm được… Có người lên đây, ta về giới chỉ trước! Mặt khác, đừng để bất cứ ai biết tồn tại của ta, kể cả người mà ngươi thân cận nhất." xong, dược lão cũng bất kể Tiêu Viêm miệng càng ngày càng mở lớn, lập tức tiến vào hắc sắc giới chỉ, giới chỉ khẽ run lên, chuẩn xác đeo ngón tay của Tiêu Viêm
      "Ba cây hoàn chỉnh tử diệp lan thảo? Hai gốc tẩy cốt hoa? cái mộc hệ cấp ma hạch? Lão gia hỏa, ngươi cho ta là vương tử của hoàng thất sao? Vài thứ này cộng lại, ít nhất là ngàn kim tệ a! Ta nhiều năm tiết kiệm cũng bất quá mới có bốn trăm kim tệ, vừa đủ mua viên ma hạch cấp a!" Tiêu Viêm trừng mắt lớn, đối với giới chỉ quát to.
      "Đó là việc của ngươi, hắc hắc, ta chỉ có trách nhiệm làm ra ôn dưỡng linh dịch, người khác muốn mua cũng được, cho ngươi bỏ tiền mua ít tài liệu cũng đau lòng thành bộ dáng này…" Dược lão hài hước thanh tại trong lòng Tiêu Viêm vang lên.
      "… Mẹ nó, thứ luyện dược sư làm ra đích thực nhiên chỉ có kẻ có tiền mới dùng được." Tiêu Viêm bất dắc dĩ cười khổ tiếng, tại Tiêu gia mỗi tháng lĩnh tiền tiêu, cũng có ít, mỗi lần hai mưoi kim tệ. Bằng số tiền này, gia đình bình thường có thể no bụng năm, nhưng lấy số tiền này mua tài liệu như dược lão quả chính là cửu ngưu nhất mao, đáng kể mà thôi, cái này chính là chênh lệch!.
      "Ai chỉ có thể vay người khác…" Buồn bực thở dài tiếng, Tiêu Viêm chậm rãi thu liễm cảm xúc, khuôn mặt hồi phục bình tĩnh trước kia, quay đầu lại nhìn sơn đạo phía dưới, thân ảnh màu tím giống như tinh linh nhàng mà đến.

      Đấu Phá Thương Khung - Chương #9


      Trước Sau

      Chương 9/1641
      Copyright © 2012-2014 TruyệnYY.
      rina93, lazybeeNữ Lâm thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 10: TÁ TIỄN

      Mũi chân nhàng điểm sơn nham, Tiêu Huân Nhi giống như con bướm màu tím, mạn diệu dáng người ra đường mê người đường cong, nhàng lên đỉnh núi, đầu ngẩng lên, ánh mắt quét về phía thiếu niên đứng bên cạnh vách núi.
      Nhìn thiếu niên, Huân Nhi có chút ngẩn ra, tuy chỉ nửa ngày gặp, bất quá nàng cũng nhìn ra được, Tiêu Viêm bây giờ hình như so với trước kia, thêm cái gì đó…
      Khi hai mắt gặp nhau, Huân Nhi rốt cuộc cũng cảm thấy thiếu niên có thêm cái gì, đó là… Tự tin!
      Sau ba năm, quang hoàn sáng chói nhất của thiếu niên rốt cục cũng quay lại.
      Có chút mê say nhìn nụ cười như như của thiếu niên, má Tiêu Huân Nhi ra hai cái má lúm đồng tiền đáng , cười yếu ớt : "Nhìn bộ dáng tại của Tiêu Viêm ca ca, hình như cần Huân Nhi đến an ủi?"
      "Người trải qua đả kích, chẳng phải trưởng thành sao?" Tiêu Viêm nhún vai, cười .
      "Nàng nhất định phải hối hận."
      Huân Nhi mân mê miệng, cười , bộ dáng chắc chắn, tựa như thẩm phán.
      Tiêu Viêm nhàn nhạt cười, tùy ý phủi phủi quần áo, về hướng .
      đến bên cạnh, cười nhìn Tiêu Huân Nhi cao gần bằng mình, ánh mắt lại chuyển đến khuôn mặt thanh tú xinh đẹp kia, trong lòng Tiêu Viêm bỗng có chút hoảng hốt, đứa trẻ năm đó mũi chảy nước, mặc quần chạy theo mình đòi chơi, hôm nay lại xinh đẹp động lòng ngươi như vây…
      nhàng cười cười, thiếu niên ánh mắt ôn hòa, bàn tay khách khí nhéo nhéo khuôn mặt kinh ngạc của thiếu nữ, cười : "Huân Nhi lớn a, bất quá đừng quên Tiêu Viêm ca ca trước kia vì hái quả cho ngươi mà cả người bầm tím chật vật bộ dáng."
      Bị hành động thân mật của Tiêu Viêm làm sửng sốt, sau lúc, con ngươi linh động trong suốt nhìn vào đôi mắt đen nhánh mang theo chút tạp chất nào, trong lòng Huân Nhi nhàng cười.
      Lúc còn bé, thích nhéo kuôn mặt tròn trĩnh của mình, nhưng từ ba năm trước, sau chuyện đó, trong lòng như có bức tường, đem tất cả mọi người ngăn cản ở ngoài, cho dù mình có cố gắng như thế nào, đều bị thái độ lạnh nóng của phải chán nản rời
      " thực trở lại… Bất quá, vẫn đem ta trở thành thí trùng như lúc còn bé, tên đầu gỗ…" nhàng quệt quệt miệng, Huân Nhi lập tức lại trách cứ mình quá tham lam.
      "Huân Nhi, ba năm nay, đừng trách Tiêu Viêm ca ca, đoạn thời gian đó, ta sống ngơ ngơ ngác ngác, bất quá còn tốt, có ngươi ở bên cạnh." Tiêu Viêm có chút xấu hổ gãi gãi đầu, xin lỗi .
      Huân Nhi ngọt ngào cười, ba năm nay chịu ít ủy khuất, tại tiếng giải thích sanh sáp của thiếu niên, nhất thời tan thành mây khói.
      "khái, đúng rồi, Huân Nhi… Trong tay ngươi còn bao nhiêu tiền a?" Buông khuôn mặt mềm mại trong tay ra, Tiêu Viêm bỗng nhiên kiền tiếu hỏi.
      Ở trong gia tộc, ngoại trừ phụ thân, cũng chỉ có Huân Nhi cùng có quan hệ tốt. Hôm nay làm phụ thân mất mặt như vậy, cũng có mặt mũi tìm phụ thân vay tiền, cho nên, đành phải đem ý niệm chuyển sang Huân Nhi. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
      "Tiền?" Chớp đôi mắt trong suốt, Huân Nhi ngạc nhiên : "Tiêu Viêm ca ca cần tiền sao?"
      "Khái… Muốn mua số thứ, còn thiếu chút." Tiêu Viêm đỏ mặt, đây là lần đầu vay tiền nữ hài tử a.
      Lần đầu thấy ngày thường lạnh nhạt Tiêu Viêm ca ca lộ ra quẫn bách bộ dáng, Tiêu Huân Nhi nhất thời có chút mở rộng nhãn giới, che miệng cười duyên : "Ta còn hơn ngàn kim tệ, có đủ ? Nếu đủ…"
      Trong lúc , bàn tay để tại phía sau của Huân Nhi ngón tay khẽ động, cái tử kim tạp phiến đột ngột xuất giữa hai ngón tay, tạp phiến có năm đạo sóng gợn màu sắc khác nhau.
      Ngũ văn tử kim tạp, tại đấu khí đại lục, ít nhất phải là đấu linh thực lực mới có tư cách dùng loại kim tạp đại biểu thân phận này, đương nhiên, ít siêu nhiên thế lực, cũng có loại tư cách này.
      "Đủ rồi, đủ rồi…" Vui mừng gật gật đầu, Tiêu Viêm lại nhịn được muốn véo khuôn mặt xinh đẹp của Huân Nhi, bất quá cũng mạnh mẽ dừng lại.
      "Yên tâm, sau này ta đem tiền trả lại ngươi." Vỗ vỗ ngực, Tiêu Viêm hứa hẹn .
      "Ai cần ngươi trả…" Miệng nhếch lên, tử kim tạp sau lưng Huân Nhi cũng bị nàng nhanh chóng thu lại.
      " thôi, trời sắp tối rồi, ngày mai ta đưa ngươi dạo Ô Thản thành." Tiêu Viêm đối với thiếu nữ phất phất tay, hưng phấn trước xuống chân núi.
      Đứng tại chỗ, Huân Nhi mỉm cười đưa mắt nhìn thiếu niên hồi phục lại dáng vẻ tiêu sái ba năm trước, nhàng cười, thấp giọng lẩm bẩm : "Nạp Lan Yên Nhiên, ta cuối cùng nên hận ngươi, hay nên cảm tạ ngươi?"

      Sáng sớm, ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào người thiếu niên khoanh chân tu luyện, rất ấm áp…
      "Hô…"
      Tĩnh tọa lúc lâu sau, Tiêu Viêm hít hơi sâu, dòng khí nhàn nhạt, mắt thường có thể thấy, theo miệng mũi, vào trong thân thể, ôn dưỡng cốt cách.
      Đôi mắt đột nhiên mở, bạch quang trong mắt bắn ra, Tiêu Viêm vươn vai cái, thần tình say mê: "Chính là cảm giác này, ba năm a, cảm giác mạnh lên rốt cuộc trở lại."
      Chậm rãi xuống giường, hoạt động thân thể chút, sau đó thay đổi thân quần áo, ngoài cửa nhàng truyền đến thanh dễ nghe của Huân Nhi: "Tiêu Viêm ca ca, còn chưa dậy?"
      "Nha đầu này, tới sớm." Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Tiêu Viêm xoay người, tại trong ngăn tủ tìm tòi lúc, cuối cùng lấy ra cái hộp , cẩn thận mở ra, nhất thời mảnh kim quang bắn ra, làm hai mắt Tiêu Viêm khẽ nheo lại…
      "Đây chính là toàn bộ tài sản của ta a." Ôm lấy hộp tiền, Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu.
      Đẩy cửa ra, nhìn thanh xuân thiếu nữ đứng trước cửa, Tiêu Viêm khỏi nhàng cười cái.
      Huân Nhi hôm nay, thay đổi bộ trang sức màu xanh nhạt, thanh đạm nhanh sắc, lại khiến cho thiếu nữ thêm vài phần thanh thuần, cái quần dài bó sát chân, đem mảnh khảnh thon dài đùi đẹp bao lại, lộ ra đường cong.
      Chân dài, kiều đồn, bộ ngực phát dục, Huân Nhi tại, thể nghi ngờ rất giống diệu linh thiếu nữ địa cầu, tràn ngập sức sống cùng mê người thanh xuân hơi thở, đương nhiên, thể đến cỗ đạm nhã độc đáo khí chất, Tiêu Viêm cũng chưa từng thấy qua tại các thiếu nữ khác…
      "Cái này, là thứ ngươi cần." Nhìn Tiêu Viêm ra, Huân Nhi cười đưa ra tạp phiến màu đen, đây là tồn kim tạp bình thường, giá trị lớn nhất thể vượt qua năm nghìn kim tệ.
      Tiện tay cầm lấy hắc tạp, Tiêu Viêm trêu ghẹo : "Tiểu ny tử mặc đẹp như vậy làm gì? Chẳng lẽ hẹn hò cùng người khác sao?"
      "Phải a, phải a, đây là lần đầu tiên trong ba năm Tiêu Viêm ca ca mời ta cùng ra ngoài, Huân Nhi rất thụ sủng nhược kinh nha, đương nhiên phải mặc đẹp chút." Tiêu Viêm thân mật trêu chọc, làm Huân Nhi đôi mắt híp thành hình bán nguyệt, cười duyên .
      Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Tiêu Viêm tâm tình đại hảo, cũng là cười vài, hai người vừa vừa chuyện, nửa đường cũng gặp ít tộc nhân, nhìn thấy cùng Huân Nhi thân mật đàm tiếu bộ dáng, đều khỏi lộ ra vẻ mặt kỳ dị.
      Huân Nhi tại, vô luận là xinh đẹp hay thiên phú, đều là viên minh châu sáng nhất trong đám người tuổi trẻ của gia tộc, bình thường đều ôn nhã hòa khí, bất quá ở đằng sau nụ cười nhàn nhạt đó, cũng chứa cỗ lạnh lùng, cùng nàng chào hỏi, dễ dàng, muốn chuyện thêm, rất khó.
      để ý đến thần sắc của mấy cái tộc nhân, Tiêu Viêm dẫn Huân Nhi trực tiếp ra khỏi gia tộc, sau đó thả chậm tốc độ, nhàn nhã dạo đường…
      Ô Thản thành hổ là trong những đại thành thị của Gia Mã đế quốc, nhân khí cực kỳ thịnh vượng, tuy mặt trời rất chói chan, nhưng đường cái, dòng người mãnh liệt, thậm chí ngẫu nhiên còn thấy ít kỳ dị chủng tộc.
      Có lẽ do có Tiêu Viêm làm bạn, sau khi ra khỏi gia tộc, Huân Nhi trở nên hoạt bát rất nhiều, lôi kéo bất đắc dĩ Tiêu Viêm, ngừng chạy chạy lại, tiếng thiếu nữ nhàng cười duyên, làm nóng bức ngã tư thêm vài phần thanh lương.
      Sau khi Huân Nhi chơi chán, Tiêu Viêm mới mang theo nàng tìm dược tài điếm gần đó, bỏ ra chín trăm kim tệ, mua ba gốc hai mươi năm tử diệp lan thảo cùng với hai gốc tẩy cốt hoa, mấy thứ này đều là tài liệu cấp thấp, chỉ cần bỏ ra chút tiền là có thể mua được, đương nhiên, nếu muốn tài liệu cao cấp, chỉ có thể tự mình tìm hoặc là phường thợ, đấu giá hội mấy địa phương.
      Nhìn tài sản còn lại trong tay, Tiêu Viêm cười khổ lắc đầu, bây giờ, rốt cuộc hiểu được tiền tại đấu khí đại lục, có bao nhiêu trọng yếu…
      Dược tài tới tay, thứ duy nhất còn thiếu đó là cái nhất cấp mộc hệ ma hạch!


      Đấu Phá Thương Khung - Chương #10

      Trước Sau
      rina93, lazybeeNữ Lâm thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 11: PHƯỜNG THỊ

      Ma hạch, ở đấu khí đại lục cũng được gọi là ma tinh. Tên như ý nghĩa, đây là loại năng lượng tinh hạch bên trong cơ thể ma thú, bên trong tràn ngập thiên địa năng lượng cực kỳ cuồng bạo, đối với loiaj năng lượng này, cho dù là đấu vương cũng dám mạo hiểm bạo thể nguy hiểm, đem nó mạnh mẽ hút vào.
      Tuy ma hạch thể trực tiếp hấp thu, bất quá nó cũng là tài liệu chính thể thiếu khi luyện dược, ma hạch trải qua bí pháp của luyện sư luyện chế, thần kỳ bị số dược thảo trung hòa cuồng bạo thuộc tính, cuối cùng trở thành các loại linh dược tăng lên thực lực làm mọi người mơ ước, giá cả nhất thời tăng vọt!
      Còn có, ma hạch còn có thể gia trì vũ khí, vũ khí được ma hạch gia trì, phá hư lực chỉ tăng thêm bậc, mà còn có tăng phúc đấu khí mê người đặc hiệu, rất được đấu giả giai tầng đấu khí đại lục truy đuổi.
      Đương nhiên, trừ vũ khí, ma hạch cũng có thể gia trì khôi giáp và số vật phẩm, giúp chủ nhân mang đến phòng ngự lực mạnh mẽ, giúp cho người ta lúc đối mặt với nguy hiểm có thêm vài phần bảo hộ sinh mạng
      Nhiều đặc hiệu như vậy, tự nhiên khiến cho ma hạch trở thành tài liệu được đấu khí đại lục hoan nghênh nhất, chỉ có đấu giả, ngay cả luyện dược sư tôn quý, cũng thường xuyên khắp mọi nơi tìm kiếm cao cấp ma hạch, để luyện chế đan dược cấp bậc càng cao.
      Dưới tác động của loại triều lưu này, ma hạch đại lục, cơ hồ hàng năm đều ở trạng thái đủ đáp ứng nhu cầu, ma hạch cao cấp bậc chỉ cần xuất tại đấu giá hội hoặc các nơi khác, lập tức bị người ra giá cao mua .
      quý giá của ma hạch, tự nhiên tạo nên rất nhiều dong binh đoàn chuyên lấy việc giết ma thú mà sống, bất quá, thu được ma hạch, cũng phải là việc dễ.
      Đầu tiên, ma thú chỉ có thực lực cường hãn, hơn nữa dị thường xảo trám bởi vì bản tính hung ác cùng với cách công kích đặc thù, ma thú thường mạnh hơn so với đồng cấp bậc nhân loại cường giả. Cho nên, muốn mình giết chết ma thú đồng cấp, có thực lực xuất chúng, rất dễ trộm gà được mà còn mất gạo (DG: Nguyên văn là thâu kê bất thành thực bả mễ. lắm nên dịch tạm như vậy)
      Tiếp theo, cũng phải trong cơ thể ma thú nào cũng có ma hạch loại năng lượng kết tinh này, giống như loại tỷ lệ, đôi khi, dong binh đoàn lấy nửa số người bị thương để đánh chết con ma thú, chừng, có thu hoạch gì, loại việc này, tại đấu khí đại lục cũng phải lần đầu tiên, tính là ngạc nhiên…
      Bởi vậy, giá của ma hạch đấu khí đại lục, đều là rất cao

      Mang theo Huân Nhi ngã tư đường lúc, cuối cùng tiến vào trung hình khu buôn bán ở phía nam thành, loại trung hình khu buôn bán này, trong Ô Thản thành cũng chỉ có vài cái, phân biệt bị tam đại gia tộc nắm giữ, Tiêu Viêm đến phường thị này, là nơi Tiêu gia bọn họ nắm giữ…
      là nắm giữ, còn bằng là duy trì trật tự và an toàn của khu buôn bán, mà thù lao, là của dong binh hoặc thương nhân, sau khi giao dịch hoặc mở cửa hàng phải nộp thuế cho gia tộc (DG: lại, cuối cùng là nghề bảo kê ), đây là quy củ của đấu khí đại lục từ trước đến nay, cũng rất ít thấy có người đến đảo loạn.
      Từ cửa của khu buôn bán vào, còn có hai hộ vệ của Tiêu gia, bọn họ hiển nhiên cũng biết hai người Tiêu Viêm, nhìn bọn họ đến, đều là ngẩn ra, sau đó lập tức thoáng khom người.
      Khẽ gật đầu, Tiêu Viêm lập tức vào, nhìn dòng người lại thôi kia, nhịn được liếm liếm môi, khó trách gia tộc quản lý khu buôn bán nghiêm khắc hơn, lợi nhuân từ nhân khí, chỉ sợ ít…
      "Tam thiếu gia, Huân Nhi tiểu thư, các ngài đến khu buôn bán, là để mua vài vật sao?" Lúc hai người bị luồng người làm hoa mắt, thanh cung kính từ phía sau truyền đến.
      Nghe thanh này, Tiêu Viêm quay đầu lại, bảy tám đại hán mặc Tiêu gia thống nhất trang phục đứng, mà người chuyện, là vị đầu lĩnh ba mươi tuổi tráng niên nam tử, ngực nam tử đeo cái huy chương, huy chương có sáu viên kim tinh, hiển nhiên, lục tinh đấu giả.
      Nhìn Tiêu Viêm nghi hoặc ánh mắt, nam tử hàm hậu cười, cung thanh : "Tam thiếu gia, ta gọi là Bội Ân, là hộ vệ đội trưởng của tộc trưởng đại nhân, chuyên môn hộ vệ an toàn của khu buôn bán, a a, sinh nhật năm trước của thiếu gia, Bội Ân cũng từng gặp…"
      "Nga, ra là Bội Ân đại thúc a."
      Tiêu Viêm chớp mắt cái, tuy có ấn tượng gì với vị đại hán này, bất quá lời giới thiệu vừa rồi của , cũng làm Tiêu Viêm nở nụ cười, khi phụ thân tự mình ra lệnh, vậy tự nhiên là trực hệ thuộc hạ của , độ trung thành, có vấn đề gì.
      Tuy Tiêu gia cũng phải là cái siêu cấp thế lực, bất quá trong gia tộc cũng chia làm vài phái, nếu vị đại hán trước mặt là người của mấy vị trưởng lão, vậy cũng quan tâm, tùy ý đáp lại chút là được.
      "Trong gia tộc có chút nhàm chán, ra ngoài mua sắm chút đồ, Bội Ân đại thúc, ngươi làm việc của ngươi , nếu có việc, ta gọi ngươi là được." Thanh non nớt của Tiêu Viêm có kiêu ngạo của thiếu giam ngược lại khách khí ôn hòa, làm cho tâm tình người ta thư giãn. Bạn đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
      tiếng gọi đại thúc, làm nụ cười mặt Bội Ân nhiều thêm vài phần, đồng thời cũng càng thêm nhiệt thiết, gật đầu cười : "Vậy tam thiếu gia tùy ý mua sắm , trong khu buôn bán đều có người của chúng ta, nếu có việc gì, kêu tiếng là được."
      Lễ phép gật gật đầu, Tiêu V iêm kéo Huân Nhi tiến vào dòng người, sau đó biến mất…
      "Mạt Lí, mang hai người theo Tam thiếu gia, cảnh cáo mấy tên trộm vặt, nếu ai dám động đến Tam thiếu gia và Huân Nhi tiểu thư, sau này cũng cần lăn lộn ở đây nữa." Nhìn thiếu niên thiếu nữ biến mất, Bội Ân quay đầu lại quát khẽ, khuôn mặt hàm hậu cũng biến mất, trong tích tắc hóa thành tinh kiền (?)
      "Vâng, đội trưởng!" đại hán trầm giọng gật đầu, vung tay lên, mang theo hai người nhập vào dòng người.
      "A a, Tam thiếu gia đối đãi người khác ôn hòa, thực làm cho người ta thư thản…" Nhìn ba người lẫn vào dòng người, Bội Ân cười cười, rồi lập tức tiếc hận thở dài: "Thiếu niên tốt như vậy, đáng tiếc, ai…"
      Tiếc nuối lắc lắc đầu, Bội Ân mang theo thủ hạ tiếp tục tuần…
      …..
      Lười nhác sau Tiêu Viêm, Huân Nhi liếc mắt nhìn dòng người phía sau, nhàn nhạt mỉm cười : "Tiêu Viêm ca ca, tên Bội Ân đó cũng tệ lắm."
      Tiêu Viêm ừ tiếng, ánh mắt quét về cửa hàng, linh hồn cảm giác của mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường, cho nên hộ vệ phía sau, cũng ràng, thu hồi ánh mắt, Tiêu Viêm chậm lại, cùng thiếu nữ bên cạnh sóng vai mà , ngửi mùi thơm thanh nhã của thiếu nữ, nghiêng đầu hài hước : "Chín đoạn đấu khí, lại có thể cảm ứng được ba người hộ vệ tinh thông nặc, Huân Nhi, rất xuất chúng a…"
      Huân Nhi học bộ dáng của Tiêu Viêm, đáng nhún vai, lại lấy ra đòn sát thủ: Mỉm cười, trầm mặc!
      Nhìn im lặng , môi Tiêu Viêm nổi lên ôn thuần nụ cười, vỗ đầu , dùng thanh chỉ có hai người nghe thấy, thấp giọng cười : "Tuy biết thân phận của ngươi, có bối cảnh thế nào, bất quá, ta chỉ biết, ngươi là muội muội của Tiêu Viêm ta, mặc kệ sau này thế nào, nhớ kỹ, đứng sau lưng ta, trời sập, ca ca giúp ngươi đỡ!" nhàng cười, Tiêu Viêm vỗ tay, cước bộ nhanh hơn, về phía trước.
      Dừng chân lại, Huân Nhi xinh đẹp hai mắt, nhìn theo thiếu niên tiêu sái trước, sửng sốt lúc, Huân Nhi rốt cuộc cũng hồi thần lại, hòa nhã tiếu ý tràn ngập khóe miệng, cuối cùng khuôn mặt tinh mĩ kia tràn đầy dụ hoặc.
      Dòng người trùng trùng lại trong khu buôn bán, thiếu nữ cười , thanh nhã dáng người, giống như hoa sen, thanh nhã lạnh nhạt…
      "Muội muội sao? Huân Nhi chính là nữ hài tử rất tham lam…" Ngẩng đầu, Huân Nhi nhàng tự nhủ tiếng, lập tức hé miệng cười nhàn nhạt, đuổi kịp thiếu niên nhàn nhã phía trước.
      …..
      Theo Tiêu Viêm lại lại, cũng chậm rãi tiến vào trung tâm của khu buôn bán. Vật phẩm được bán ở đây so với bên ngoài quý giá hơn rất nhiều, cho nên, người có thể vào nơi này mua sắm, trong Ô Thản thành coi như có vài phần thực lực.
      Thừa dịp Tiêu Viêm tìm kiếm chỗ bán ma tinh, Huân Nhi cũng nhàm chán đến cửa hàng sạch , bàn tay trắng nõn mềm mại cầm lên chiếc vòng tay màu xanh nhạt, chất liệu của vòng tay rất bình thường, chỉ thêm vào ít băng ngân, làm cho người ta cảm giác mát lạnh, rất thích hợp đeo vào mùa hè, tuy chất liệu bình thường, bất quá nhìn cũng rất thanh nhã…
      Tùy ý chơi đùa chút, Huân Nhi vừa muốn mua, nhưng lại nhớ đến tất cả tiền mình có đều cho Tiêu Viêm vay, thoáng quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên chăm chú tìm kiếm, đành phải bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hướng lão nhân chủ cửa hàng cười xin lỗi, buông chiếc vòng tay, lại lười nhác về phía trước… Nàng tính cách đạm nhã, rất khó chủ động cầu ai mua cho mình vật gì, cho dù là Tiêu Viêm…
      Vừa xa, Huân Nhi có chút nhàm chán, vừa định trở về cùng Tiêu Viêm, đạo thanh lãng tiếng cười, bỗng nhiên từ phía trước truyền đến.
      "Di, đây phải Huân Nhi tiểu thư sao? A a, nghĩ tới gặp mặt ở đây, là duyên phận a."
      nhàng nhíu mày, Huân Nhi nhìn về phía thanh phát ra, thấy đám người đến, đầu là vị quần áo hoa quý thanh niên.
      Thanh niên tuổi khoảng hai mươi, bộ dáng có chút tuấn, bất quá sắc mặt có chút trắng nhợt, đôi mắt nóng cháy nhìn đình đình ngọc lập thanh xuân thiếu nữ, trong ánh mắt, che dấu ái mộ
      rina93, lazybeeNữ Lâm thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 12: LI VIỄN ĐIỂM

      (Cách xa chút)
      Nhìn tuấn thiếu niên thần tình hân hỉ, Huân Nhi khẽ nhíu mày, cũng nghe gọi, xoay người bước .
      "Huân nhi tiểu thư!"
      Nhìn thấy Huân Nhi xoay người, bộ mặt tái nhợt của thanh niên tuấn kia lập tức trở nên cấp bách, chân bước nhanh thêm mấy phần, cuối cùng đứng chắn ngang trước mặt Huân Nhi. Bị thanh niên cản đường, Huân Nhi đành phải dừng bước, đôi mắt như thu thuỷ nhíu lại, nhìn thanh niên với vẻ lười nhác, cũng lời.
      "Huân Nhi tiểu thư…"
      Bị nhìn chằm chằm bởi đôi mắt như thu thuỷ kia, thanh niên suốt ngày chạy theo mỹ nữ kia hô hấp lại trở nên gấp gáp, thường thường mồm năm miệng mười, bây giờ câu cũng ra được.
      "Gia liệt áo thiếu gia, nếu có chuyện gì, xin hãy đứng tránh sang bên, ta còn có chuyện phải làm."
      Nhìn thanh niên vẻ mặt có chút đỏ lên, Huân Nhi cuối cùng cũng mở miệng, thanh mềm mại, khiến cho bộ mặt của thanh niên đứng đối diện chợt trở nên đỏ hồng như có bệnh.
      "Ha ha, Huân Nhi tiểu thư, ngươi đến phường thị để mua thứ gì? Vừa lúc tại hạ nhàn rỗi, bằng chúng ta cùng mua sắm ?" Trong lòng thầm hít vào hơi, nụ cười mặt Gia liệt áo, sáng lạn mà ôn hoà, phối hợp với thân phận và tướng mạo của thanh niên, từng giúp mấy lần ôm được mỹ nữ về nhà.
      "Gia liệt áo thiếu gia, ta rồi, ta còn có chuyện! Ngươi có thể tránh ra được ?"
      Huân Nhi cái miệng nhắn hơi nhếch lên, giọng bình thản có chút giao động.
      Bị Huân Nhi cự tuyệt thẳng thừng, Gia liệt áo khoé miệng hơi giật giật, nhưng nụ cười mặt vẫn như cũ, tay thò vào trong ngức tìm tòi hồi, cuối cùng rút ra cái vòng tay, vòng tay có màu vàng lam nhạt, là do sắt kim lam đúc thành, ở chỗ nối của vòng tay có treo cái ma tinh màu lục được mài thành hình tròn, ánh sáng màu lục từ đó nhè toả ra, xem ra, chiếc vòng tay được chế tạo rất đẹp đẽ này, cũng rất là xa xỉ.
      "Ha ha, Huân Nhi tiểu thư có việc, Gia Liệt Áo mà ngăn trở là có chút làm khó tiểu thư rồi."
      Gia Liệt Áo cẩn thận cầm chiếc vòng tay, ân cần cười : "Đây là chiếc vòng tay mộc linh ta mới đặc ý mua được ở phường thị, tuy thể coi là vật quý trọng gì, nhưng vòng còn có cái mộc thuộc tính ma tinh cấp , giúp ích rất nhiều cho việc hồi phục đấu khí, Huân Nhi tiểu thư bây giờ vẫn chưa phải là đấu giả, chiếc vòng này đối với tiểu thư mà , quả thực là vật trang sức rất tốt, chút thành ý, Huân Nhi tiểu thư đừng nên cự tuyệt, nếu , Gia Liệt Áo là mất mặt với đám thuộc hạ đó…"
      đến câu cuối, Gia Liệt Áo cố ý chêm chút hài hước vào, mà đám thuộc hạ đứng quanh đó cũng phối hợp cực kỳ ăn ý mà cười phá lên.
      Nhìn hành động của Gia Liệt Áo, đôi mi thanh tú của Huân Nhi lại nhíu lại, trong lòng thực có chút biết phải làm thế nào với tên mặt dày này. Vừa định cự tuyệt, ánh mắt lại đột nhiêu dừng lại cái ma tinh màu lục ở chỗ nối của chiếc vòng, nhớ đến bộ dạng tìm kiếm khổ sở cái mộc hệ ma tinh, lông mi thon dài của Huân Nhi, khỏi chớp mấy cái, khuôn mặt nhắn lạnh lùng, tựa hồ cũng trở nên nhu hoà chút…
      Nhìn thấy bộ dáng tựa hồ động tâm của Huân Nhi, Gia Liệt Áo trong lòng vui vẻ, vội vàng đem chiếc vòng mộc linh đưa ra phía trước, cười : " Huân Nhi tiểu thư cần khách khí, Gia Liệt gia tộc và Tiêu gia đều được liệt vào Ô Thản thành tam đại gia tộc, giữa hai gia tộc tặng nhau vài thứ đồ, ai có thể ra vào gì được."
      Cầm lấy vòng tay, đem ma tinh đưa cho Tiêu Viêm ca ca, cái vòng tay đó… thừa lúc ? chú ý, vứt là xong."
      Trong lòng lên ý niệm có chút giảo hoạt, Huân Nhi hề chần chừ, vừa định đưa tay ra nhận, bàn tay bỗng nhanh hơn nhịp, nắm lấy bàn tay nàng. Tay bị nắm, Huân Nhi giật mình, đấu chi khí trong cơ thể cấp tốc lưu động, cổ tay vừa định giằng ra, tiếng hừ của thiếu niên khiến nàng ngoan ngoãn giãy dụa gì nữa. Ánh mắt khẽ rời, Huân Nhi nhìn Tiêu Viêm vừa đột nhiên đến phía sau mình, ánh mắt dịch lên chút, cũng nhìn thấy bộ mặt non nớt có chút khó coi. Bạn đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
      "Tên này là người như thế nào chẳng lẽ nào ngươi còn biết?" Hung hăng trừng mắt với Huân Nhi, Tiêu Viêm trong lòng thầm trách cứ, sau đó ngẩng đầu mỉm cười : "Gia Liệt Áo thiếu gia, ý tốt của ngươi, Huân Nhi xin nhận, nhưng xin lỗi, chiếc vòng này ngươi hãy thu lại ."
      Nhìn thấy khí giữa mình và Huân Nhi bị phá hoại, trong mắt Gia Liệt Áo loé lên tia giận dữ, có điều, để bảo trì phong độ trước mặt giai nhân, Gia Liệt Áo đành phải gượng cười (DG: nguyên văn là da cười nhưng thịt cười) mà : "Tiêu Viêm thiếu gia, ta chỉ là thấy Huân Nhi tiểu thư đeo thứ đồ trang sức gì, cho nên mới muốn bày tỏ chút tâm ý mà thôi, lẽ nào cậu lại để thứ đồ trang sức nho tô điểm thêm cho vẻ đẹp của Huân Nhi tiểu thư hay sao?
      Bất đắc dĩ thở ra hơi, Tiêu Viêm liếc mắt nhìn chiếc vòng mộc liên Gia Liệt Áo cầm trong tay, cũng thò tay vào trong ngực lấy ra chiếc vòng tay màu lục nhạt, bình thản : "Ngươi thích vòng tay? Đây, cho ngươi, đừng lấy đồ của người khác, với ngươi rồi, có việc gì mà lại tỏ ra ân cần, phải là sắc lang (DG: gian là gian trong cưỡng gian mà, dịch thoát tí…) cũng là đạo tặc, ngươi ngốc nghếch như vậy, có khi bị người ta mua mất mà vẫn biết gì."
      Nghe Tiêu Viêm chỉ tang mắng quý lời , Gia Liệt Áo mặt trở nên lạnh lùng, nhưng lúc mắt đảo qua chiếc vòng tay Tiêu Viêm cầm, ngạc nhiên mà cười.
      Chiếc vòng tay trong tay Tiêu Viêm, nhìn từ góc độ chất liệu, ràng chỉ là thứ hàng vỉa hè giá quá kim tệ, mà chiếc vòng mộc linh của , lại là đồ trang sức có gắn ma tinh chính tông, lúc mua, ước chừng tiêu phí mất hơn nghìn kim tệ, hai chiếc vòng tay, kể hình dáng, giá cả, kể cả giá trị thực tiễn, khác nhau như trời và đất, có gì có thể so sánh, vì thế, Gia Liệt Áo nhìn thấy Tiêu Viêm tặng cho thiếu nữ xinh đẹp Huân Nhi thứ đồ trang sức "lởm" như thế, có chút nhịn được mà châm chọc : "Tiêu Viêm thiếu gia, dù ta biết địa vị của ngươi ở trong gia tộc cao, nhưng… nhưng ngươi cũng nên tặng thứ hàng "lởm" này cho Huân Nhi tiểu thư chứ?"
      để ý đến châm chọc của Gia Liệt Áo, Tiêu Viêm giật giật tay của Huân Nhi ngẩn người nhìn chiếc vòng tay của cậu, có chút kiên nhẫn : "Rốt cuộc ngươi có muốn hay ? Dù sao cũng chỉ mua mất hai ba kim tệ mà thôi."
      "Xuy…" (DG: bó tay mấy cái tượng này)Nghe Tiêu Viêm , chỉ Gia Liệt Áo mà ngay cả bọn thuộc hạ của cũng trào phúng cười rống lên. Nhưng mà bọn chúng cười được bao lâu bỗng dừng lại, tiếng cười như bị chẹn lại ở cổ, tất cả há hốc mồm ra trông cực kỳ buồn cười.
      Thiếu nữ vốn ngẩn người ra bị hành động của Tiêu Viêm đánh thức, hai tay như là tự chủ được mà giật lấy vòng tay từ tay Tiêu Viêm, đến lúc vòng tay ở trong tay mình rồi, Huân Nhi mới hồi phục tinh thần, hành động của chính mình hình như có chút quá háo hức rồi…
      Bộ mặt xinh đẹp trắng nõn ửng đỏ lên, có điều Huân Nhi cũng phải như người thường, sau thoáng ngượng ngùng, liền vội vội vàng vàng đeo vòng tay lên cổ tay trắng muốt của mình, ngầng đầu nở nụ cười duyên dáng thanh nhã với Tiêu Viêm: "Cảm ơn Tiêu Viêm ca ca."
      Vẻ mặt có chút tự nhiên nhìn Huân Nhi lộ ra tư thái của thiếu nữ bình thường trước mặt Tiêu Viêm, Gia Liệt Áo mặt lộ ra vẻ ghen tỵ, cười khan : "Ha ha, nghĩ tới sở thích của Huân Nhi tiểu thư lại khác người như vậy, xem ra ta tính nhầm mất rồi."
      Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Gia Liệt Áo trước mặt mình, ánh mắt đảo qua ngôi sao ngực Gia Liệt Áo, trong lòng khỏi có chút kinh ngạc: "Năm trước nhìn thấy tên này, phải là cửu đoạn đấu khí sao? ngờ năm nay lại thành công ngưng tụ đấu chi khí toàn rồi, có điều hai mươi mốt tuổi mới trở thành nhất tinh đấu giả, thiên phú này, miễn cưỡng chỉ có thể coi là thượng đẳng mà thôi (DG: sặc, bố TV nổ ghê quá, thượng đẳng còn chê…)
      Nhìn thấy Gia Liệt Áo vẫn có ý định rời , Tiêu Viêm miệng hơi động đậy, lời mang vẻ lười nhác, hoàn toàn vì thực lực của đối phương mà khách khí vài phần, quan hệ giữa Tiêu gia và Gia Liệt gia tộc vốn được tốt, cho nên Tiêu Viêm cũng cần tỏ ra nhún nhường gì cả, sờ sờ mũi, Tiêu Viêm nhàn nhạt : "Gia Liệt Áo thiếu gia, tính phong lưu của ngươi, cả Ô Thản thành đều biết, nhưng Huân Nhi vẫn còn , có thời gian chơi trò đương trước tuổi với ngươi, vì thế, sau này phiền ngươi tán tỉnh khuê nữ của các nhà khác ."
      "Sau này cách ra chút."
      xong câu này, Tiêu Viêm cũng để ý đến sắc mặt khó coi của Gia Liệt Áo, dựa vào ưu thế hơn tuổi của mình, quay đầu lão khí hoành thu giáo huấn Huân Nhi.
      "Nga."
      Đôi mắt linh động của Huân Nhi chớp chớp, để ý gì gật gật đầu, Gia Liệt Áo đối với nàng mà , chẳng qua là có duyên gặp mặt vài lần mà thôi, còn Tiêu Viêm đối với nàng mà , lại là người thể thay thế được, thế, Huân Nhi cũng phản đối. Vấn đề này đối với Huân Nhi mà căn bản phải suy nghĩ

      Đấu Phá Thương Khung - Chương #12

      Trước Sau
      rina93, lazybeeNữ Lâm thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 13: HẮC THIẾT PHIẾN

      Tiêu Huân Nhi thản nhiên đáp ứng lời Tiêu Viêm, Gia Liệt Áo khoé miệng run rẩy trận, nắm tay nắm chặt run lên nhè , ánh mắt độc hung hăng trừng măt nhìn thiếu niên vẻ mặt bình thản trước mặt.
      đám thuộc hạ phía sau Gia Liệt Áo thấy thiếu chủ vẻ mặt khó coi, liền hiểu ý từng bước tiến tới vây quanh hai người, ánh măt nhìn vào hoàn toàn có chút ý tốt nào.
      Sâu trong khu buôn bán người lại ít , xung đột xảy ra khiến it kẻ tò mò mà tới xem, dù sao hai người đều có chút thanh danh ở Ô Thản thành, Tiêu Viêm là bởi vì cái tên phế vật của , còn Gia Liệt Áo lại là tên bội tình bạc nghĩa, tuy thanh danh dược tố lắm nhưng cũng có thể tính là hai người nổi tiếng.
      Nhìn loạt hành động của đối phương, Tiêu Viêm nhíu mày ,khuôn mặt non nớt lên vẻ hài hước rồi quay đầu lại, đối với chỗ của khu buôn bán cười tiếng. Bạn đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
      Nhìn thấy hành động của Tiên Viêm mọi ngưòi tò mò quay đầu lại, liền thấy đội hộ vệ của khu buôn bán do đội trưởng Bội Ân chi huy với khí thế hung hăng chạy tới .
      Bộ Ân mang theo đội quân hộ vệ rất nhanh chạy tới, bàn tay vung lên, dám hộ vệ dưới tay nhất thời hung hăng kiềm chế đám gia nhân của Gia Liệt Áo, trong khoảng thời gian ngắn song phương có chút khẩn trương bạt kiếm trương nỏ .
      " Tam thiếu gia, có chuyện gì vậy?" Đến phía sau Tiên Viêm, Bội Ân đầu tiên là nhìn lướt qua bọn ngưòi Gia Liêt Áo đối diện rồi lập túc cung kính cười hỏi.
      Tiên Viêm mỉm cười ,nghiêng đầu nhìn khuôn mặt khó coi của Gia Liệt Áo, chậm rãi : " Gia Liệt Áo thiếu gia, khu vực này là địa bàn của Tiêu gia, ngươi nghĩ lúc này có thể động thủ?"
      Gia Liệt Áo ánh mắt có chút kiêng kị ,sau đó quay đầu đối với Tiêu Viêm cười lạnh : "Ngươi chẳng lẻ chỉ biết dựa vào thế lực gia tộc? Nếu ngươi là nam nhân …"
      "Ngươi muốn với ta nếu ta là nam nhân liền cùng ngưoi tỷ thí công bình phải ?" Tiêu Viêm bỗng khoát tay áo ,cưòi cắt ngang lời Gia Liệt Áo .
      Gia Liệt Áo cưòi lạnh tiếng, khiêu khich : "Đúng vậy, ngươi có dám?"
      Nhìn vẻ mặt khiêu khich của Gia Liệt Áo , Tiêu Viêm làm như có chút bất đắc dĩ thở dài,tay sờ trán, lát sau mới ngẩng đầu lên, khẻ nhún vai ,vẻ mặt thành thực vô tội : "Gia Liệt Áo thiếu gia ,ta hỏi chút vấn đề , ngài năm nay bao nhiêu tuổi?"
      Gia Liệt Áo khoé miệng giật giật, trầm nghiêm mặt lời.
      "Đại ca, ngươi năm nay hai mốt tuổi, còn ta bao nhiêu tuổi? Mười lăm tuổi! Ngươi muốn cùng cái tiểu hài tử chưa cử hành nghi thức trưởng thành quyết đấu? Ngươi chẳng lẻ biết cầu của mình làm cho người khác đỏ mặt sao?" Tiêu Viêm thở dài , khuôn măt lộ ra bộ dáng bất đắc dĩ , làm Huân Nhi bên cạnh có chút nhịn được hé miệng cười khẽ.
      "Ha ha."
      Nghe mấy lời vô tội của thiếu niên, dong binh và thương nhân ở xung quanh nhất thời phát ra tiếng cười. đích xác, lấy tuổi Tiêu Viêm giờ phút này nhiều lắm chỉ tính là môt thiếu niên ngây thơ miệng còn hôi sữa, mà Gia Liệt Áo lại sớm đả trưởng thành, khiêu chiến loại này, làm mọi người thể khinh bỉ trong lòng.
      Nhìn ánh mắt châm chọc xung quanh, giống như chậu nước lạnh làm Gia Liệt Áo hồi phục được chút thanh tỉnh, Tiêu Viêm luôn biểu ra bộ dáng thành thục cùng lạnh nhạt nên mình tự chủ được mà quên đí tuổi của , cho nên khi được nhắc nhở, Gia Liệt Áo lúc này mới nhớ lại thiếu niên thiên tài trước mặt năm nay mới mười lăm …
      Hung hăng cắn chặt răng, Gia Liệt Áo nhìn đám Tiêu gia hộ vệ đứng sau Tiêu Viêm như hổ rình mồi, biết chính mình hôm nay có cơ hội ra tay giáo huấn, chỉ đành lạnh lùng phải lắc lắc đầu ,giọng trầm trầm : "Sau năm, ngươi cử hành nghi thức trưởng thành? Hắc hắc nhìn tên phế vật như ngươi chỉ sợ sau nghi thức trưởng thành bị an bài những nơi xa xôi tận cùng, về sau ngay cả tư cách tiến vào Ô Thản Thành đều có, là đáng thương a."
      Tiêu Viêm mỉm cười, nhún vai trả lời.
      Mi măt giật giật , biết vì sao chỉ cần vừa thấy khuôn mặt bình đạm thong dong của thiếu niên trước mặt là lửa giận lại bùng lên, ngươi là phế vật, có việc gì lại giả vờ trước mặt ta bộ dáng cao thâm khó lường cứt chó đó…
      Mạnh mẻ đè nén lủa giần trong lòng, Gia Liêt Áo hừ lạnh tiếng, rồi vung tay lên mang theo đám thủ hạ bỏ .
      " Nga, đúng rồi…" Cước bộ bổng nhiên dừng lại, Gia Liệt Áo tựa như nhớ đến cái gì quay đầu cười :"Tiêu Viêm thiếu gia, nghe Tiêu gia các ngươi bị Nạp Lan Yên Nhiên của Nạp Lan gia tộc manh mẻ giải trừ hôn ước? Hắc hắc, kỳ củng có gì, lấy thiên phú tu luyện của ngươi củng xứng đáng với Nap Lan tiểu thư, ha ha …" xong mấy lời này , Gia Liệt Áo lúc này mới cười to rời .
      Ánh mắt Tiêu Viêm có chút trầm nhìn Gia Liệt Áo rời , tay giữ chặt Huân Nhi bên cạnh, nhàn nhạt : " con chó điên mà thôi, cắn ngươi, ngươi chẳng lẻ muốn cắn trở lại?"
      " Nhưng … rất quá phận, chẳng lẻ cứ như vậy buông tha ?" Huân Nhi khẻ nhíu đôi mi thanh tú, có chút tức giận bất bình .
      " A a , rồi có cơ hội. .." Tiêu Viêm cười híp mắt, thanh lãnh phát ra từ khoé miệng làm Bội Ân ở bên cạnh cũng thoáng phát lạnh, đầu sư tử cắn người củng đáng sợ. đáng sợ chính là đâu sư tử biết nhẩn …
      "Bội Ân đại thúc, phiền toái mọi người rồi " Tiêu Viêm quay đầu cười thân thiện đối với mấy người Bội Ân, trầm khí tức lúc trước, trong khoảnh khắc biến thành vui vẻ cùng thẳng thắn.
      Trong long cảm thán thay đổi cảm xúc của Tiêu Viêm, trong nụ cười của Bội Ân , thêm phần kính sợ xuất phát từ nội tâm, bất luận Tiêu Viêm tu luyện thiên phú như thế nào, chỉ cần phần tâm trí này, thành tựu ngày sau chỉ sợ cũng sẻ thấp .
      "A a, tam thiếu gia đùa, nơi này vốn là địa bàn của chúng ta sao có thể để người của Gia Liệt gia tộc đến làm loạn." Bội Ân cười cười, nhìn bộ dáng Tiêu Viêm hết nhìn đông đến nhìn tây, sau khi cáo từ tiếng, cực kỳ tự giác mang người lui ra.
      Nhìn bọn ngưòi Bội Ân rời , Tiêu Viêm lúc này mới xoay người đưa tay vuốt mái tóc dài mềm mại của Huân Nhi, tức giận : "Ngươi là đứa ngốc, cái ma tinh cấp khiến ngươi động tâm? Tên kia là loại người gì ngươi sao? Ngươi nhận đồ của , lợi dụng chiếm tiện nghi sao."
      Vuốt lại mấy sợi tóc bị Tiêu Viêm nhu loạn, Huân Nhi bất đắc dĩ phất phất tay: "Thứ đưa đến cửa, cần phải từ chối."
      Tiêu Viêm trợn trắng mắt, có chút dở khóc dở cười: "Đó củng phải thứ trân quý gì, ngươi lại gây chuyên như vậy, ngươi chính là thiếu nữ thiên tài của Tiêu gia a …"
      Huân Nhi cau cái mũi đáng , giơ lên chiếc vòng tay, hài hước : " ra Tiêu Viêm ca ca cũng mực chú ý Huân Nhi."
      Trừng mắt nhìn Huân Nhi cái, Tiêu Viêm liền nắm lấy tay nàng, tiếp tục về số cửa hàng ở sâu trong khu buôn bán …
      qua vài cửa hàng Tiêu Viêm lúc này mới dừng chân, quay người nhìn lục sắc tinh thể vẫn còn nhiễm ít máu, thoải mái thở ra hơi, cười : "Rốt cuộc tìm được rồi."
      Tay vừa vươn ra, Tiêu Viêm định cầm ma tinh lên, bàn tay cứng đờ lại, trong lòng bỗng mọc lên cỗ cảm giác kì lạ …
      Đầu lưỡi liếm liếm môi, tay Tiêu Viêm vẫn như trước nắm lấy viên ma tinh, sau đó ánh măt làm như để ý quét qua xung quanh quán…
      lúc sau, ánh măt Tiêu Viêm dừng lại tại khối thiết phiến màu đen bên cạnh ma tinh.
      Thiết phiến màu đen nhìn rất là cổ xưa, mặt phủ hoa văn, nhưng lại có ít đất chưa được rửa sạch, nhìn qua rất giống vật phẩm mới được đào từ dưới đất lên.
      "Hắc, Tiểu Viêm tử, đem hắc thiêt phiến kia mua , đồ tốt đó…"
      Tại thời điểm Tiêu Viêm vì phản ứng của chính mình mà kỳ quái, thanh của dược lão, bỗng nhiên tử trong lòng vang lên.

      Đấu Phá Thương Khung - Chương #13

      Trước Sau
      rina93, lazybeeNữ Lâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :