Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1437: Giết gà dọa khỉ!
      Dịch: Shiznkent - Biên: bem_bem
      Cuộc chiến Tinh giới nương theo việc Tiêu Viêm xuất quan liền hạ màn cách oanh liệt. Đại chiến lần này làm cho danh vọng của Tiêu Viêm và Tinh Vẫn Các lên đến đỉnh điểm ở Trung Châu.
      Lấy sức người đánh với ba vị cường giả Bán Thánh, làm hai chết trọng thương, hơn nữa còn kinh động đến vị cường giả Đấu Thánh của Hồn Tộc phải tự mình xuất thủ vị cường giả Bán Thánh bị trọng thương kia mới chạy thoát được. Chiến tích như thế đủ để cho bất kỳ người nào cũng phải rung động.
      Trong con mắt của rất nhiều người, cường giả Bán Thánh là cấp bậc trong truyền thuyết. Nhưng hôm nay, những cường giả có cấp bậc cao đến mức thể chạm tới kia bị Tiêu Viêm trực tiếp chém giết tới hai người. Điều này khỏi làm cho mọi người phải lâm vào rung động.
      Từ nay về sau, mảnh đất Trung Châu cũng còn ai dám tùy tiện khinh thường cái thế lực mới phát triển này nữa.
      Mà so với đại thắng của Tinh Vẫn Các bên phía Minh Hà Minh lại vô cùng ảm đạm. Vị cường giả Bán Thánh duy nhất của Thiên Minh Tông cũng chết trong tay Tiêu Viêm, hơn nữa còn rất nhiều cường giả theo cũng đều táng thân ở trong Tinh Giới. Do đó, tất cả mọi người đều hiểu, từ nay về sau cuộc sống của Minh Hà Minh cực kỳ khó khăn. Sau khi mất loại cường giả đỉnh phong như Thiên Minh Lão với thực lực của bọn chúng còn cách nào để chống lại Tinh Vẫn Các được nữa rồi.
      Dưới loại khủng hoảng này, ít tông phái lúc trước gia nhập Minh Hà Minh cũng đều trở nên hoảng sợ, vội vã thoát lý khỏi liên minh, muốn phủi sạch quan hệ cùng bọn chúng. Bởi vậy, việc Minh Hà Minh bị diệt cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
      Nhưng ngay khi kết quả của Tinh Giới đại chiến được truyền xôn xao khắp Trung Châu, Tinh Vẫn Các ngược lại vẫn rất yên bình. Mấy ngày nay, họ chỉ chú tâm vào việc thu dọn tàn cuộc. Tuy xâm phạm ồ ạt của Minh Hà Minh cũng khiến cho Tinh Vẫn Các bị tổn thất , thế nhưng nếu đem so với thiệt hại của đối phương quả có chút ý nghĩa nào.
      yên bình kéo dài được ba ngày, sau đó bất chấp việc có vô số ánh mắt chú ý, Tinh Vẫn Các liền triển khai hành động trả thù.
      Đối diện với việc Tiêu Viêm cùng với Dược Lão, hai vị cường giả Đấu Thánh suất lĩnh Tinh Vẫn Các phản công bên phía Minh Hà Minh cơ hồ tan tác triệt để,thậm chí còn có nổi phản kháng nào hữu hiệu. Minh Hà Minh, hay cũng chính là tổng bộ của Thiên Minh Tông liền trực tiếp bị Tinh Vẫn Các chiếm cứ. Mà nương theo việc tông chủ của Thiên Minh Tông bị Tiêu Viêm chưởng đánh chết ai nấy cũng đều hiểu rằng Thiên Minh Tông thời vang danh tại Trung Châu hoàn toàn biến mất rồi.
      Dưới phản công của Tinh Vẫn Các, Minh Hà Minh thể kiên trì nổi ngày, bên trong liên minh liền lâm vào tình trạng gà bay chó sủa, tứ tán khắp nơi.
      Trước đây, những tiểu tông phái ngừng đầu nhập, lấy tên tuổi của Minh Hà Minh để huênh hoang khắp nơi, nay liền quay ngoắt lại, phủi sạch quan hệ. Khi bọn chúng nhìn thấy đệ tử của Minh Hà Minh những giúp đỡ mà còn dốc sức nhổ cỏ tận gốc, muốn dùng hành động đấy để chứng minh bọn chúng có cừu hận với Minh Hà Minh.
      Đối với chút tiểu xảo đó, Tinh Vẫn Các cũng thèm để ý tới. Sau khi công phá tổng bộ của Minh Hà Minh đại quân liền tản ra, hướng về số tông phái tương đối mạnh trong Minh Hà Minh, ví dụ như Băng Hà Cốc và Phong Lôi Các. Đây là những tông phái trước kia xuất lực khá lớn khi Minh Hà Minh tiến đánh Tinh Vẫn Các, thế nên đương nhiên bọn họ bỏ qua cho đám vây cánh này của Thiên Minh Tông.
      Lúc này đây, Tiêu Viêm và Dược lão chính là muốn dùng những tông phái đó để giết gà doạ khỉ.
      Phong Lôi Các!
      Tiêu Viêm huyền phù ở bầu trời, ánh mắt đạm mặc nhìn về phía ngọn núi hỗn loạn chìm trong biển lửa kia. suất lĩnh đạo quân của Tinh Vẫn Các tiến mạch về phía bắc, đồng thời đường còn tiêu diệt rất nhiều vây cánh của Minh Hà Minh. Vào thời điểm này cũng còn cảm giác thương xót gì nữa, bởi vì hiểu, nếu như ngày đó kịp thời xuất quan với thủ đoạn của Thiên Minh Tông và Hồn Điện chắc chắn khiến cho Tinh Vẫn Các lâm vào tình cảnh còn thê thảm hơn những người này gấp trăm ngàn lần.
      tại phải lúc có thể nhân từ. mảnh đất người ăn thịt người như Trung Châu này chỉ có cứng rắn cùng với lực lượng mạnh mẽ mới có thể mãi mãi trường tồn.
      “Tiêu Viêm! Phong Lôi Các bọn ta có mối quan hệ mật thiết với Thiên Hoàng tộc, nếu ngươi dám hủy Phong Lôi Các Thiên Hoàng tộc chắc chắn bỏ qua cho ngươi đâu…”
      Giữa trung, Lôi Tôn Giả bị vị cường giả Đấu Tôn của Tinh Vẫn Các đánh cho hộc máu mồm, ánh mắt lão tràn đầy oán độc nhìn về phía Tiêu Viêm, rồi giận dữ hét lên.
      “Thiên Hoàng Tộc à?…Ân oán giữa ta và bọn chúng sớm muộn gì cũng được giải quyết!” Tiêu Viêm đạm mạc nhìn về phía Lôi Tôn Giả.
      Năm đó, khi lần đầu tiên tiến vào Phong Lôi sơn mạch ở trong mắt , lão già này chính là đỉnh cao thể chạm tới, vị cường giả Đấu Tôn chỉ cần tiện tay là có thể bóp chết . Nhưng mà tại, vị trí của song phương biết từ lúc nào hoàn toàn thay đổi.
      “Tinh Vẫn Các chúng ta có hai mươi tám vị cường giả chết trong tay ngươi. Nếu lúc trước ngươi có can đảm để giết bọn họ ngươi nên hiểu rằng, sớm muộn gì ngươi cũng có ngày hôm nay chứ?” Tiêu Viêm hơi cúi đầu, chậm rãi xuất ra chưởng nhằm về phía Lôi Tôn Giả.
      Nhìn thấy động tác của Tiêu Viêm, sắc mặt Lôi Tôn Giả ngay lập tức trở nên hoảng hốt. Trong chớp mắt, liền thi triển Tam Thiên Lôi Động đến mức tận cùng, biến thành đạo tàn ảnh ở bầu trời.
      “Tam Thiên Lôi Động…?”
      Nhìn đạo tàn ảnh đó, Tiêu Viêm chỉ cười nhạt tiếng, bàn tay giữ nguyên liền nhàng nắm xuống.
      "Phanh…!"
      Nương theo bàn tay nắm xuống phiến gian này lập tức bị sụp đổ cách triệt để. Xa xa, đạo tàn ảnh của Lôi Tôn giả đột nhiên khựng lại, huyết nhục văng ra tung tóe. Bản thân lão ngay cả tiếng kêu cũng chưa kịp phát ra bị đánh thành cục thịt nát.
      Chậm rãi thu tay về, Tiêu Viêm cũng thèm liếc nhìn đống huyết nhục đó, ánh mắt liền quét về phía cách đó xa, vị trưởng lão của Tinh Vẫn Các nhanh chóng phóng đến, cung kính :
      “Thiếu các chủ, việc nghe ngóng Hàn gia do người phân phó có tin tức. Bọn họ mấy năm nay biết vì sao mà thường xuyên bị Phong Lôi Các chèn ép, phạm vi thế lực bị thu hẹp lại chín phần, biến thành gia tộc nhị lưu ở Thiên Bắc Thành. Gặp được bọn họ trong tình cảnh thê lương như thế may mắn!”
      Nghe vậy, Tiêu Viêm chợt im lặng, nội tâm cảm thấy nao nao, trong mắt ánh lên chút áy náy. có thể suy đoán được, Hàn gia sở dĩ bị Phong Lôi Các chèn ép là bởi vì bọn họ có quan hệ với mình. Trong mấy năm nay bận rộn tu luyện, thành ra lại quên mất những điều phiền toái có thể đến với họ.
      phái người đến đó chưa ?”
      Tiêu Viêm than tiếng, thực phải là người vô ân bạc nghĩa. Năm đó, khi mới đến Trung Châu, nếu như phải được Hàn Tuyết cứu giúp có lẽ táng thân ở trong sa mạc rồi. Tuy rằng sau này giúp Hàn gia tiêu diệt Hồng gia đầy uy phong tại Thiên Bắc Thành, nhưng cũng vì mà những năm này Hàn gia bị Phong Lôi Các chèn ép, từ gia tộc nhất lưu biến thành bộ dáng thê thảm như ngày hôm nay.
      “Ba người Càn trưởng lão đến đó rồi!” Vị trưởng lão của Tinh Vẫn Các vẫn trả lời cách cung kính.
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về chân trời phía bắc, hai tay chắp sau lưng, từ từ lâm vào trạng thái trầm mặc.
      Thiên Bắc Thành, Hàn gia!
      “Phanh!”
      Đám người Hàn gia kinh ngạc, nhìn về phía ba vị lão giả mới xuất . Ba vị này ai nấy cũng đều có khí tức vô cùng khủng bố, tay áo chỉ tùy ý vung lên mà đánh cho mấy tên cường giả chuyên đến gây chuyện với Hàn gia phải hộc máu mồm, thân hình bay ngược ra phía sau, nằm sõng soài mặt đất, sống chết.
      “Tại hạ Hàn Trì, gia chủ Hàn gia. biết ba vị tiền bối đại giá quang lâm!” nam tử trung niên tóc mai trắng bệch nhàng tiến lên, cung kính .
      Đứng cạnh hai bên nam tử là hai nữ tử dáng người thon thả. Vị nữ tử đứng bên trái có mái tóc dài màu bạch kim, thân thể có chút hấp dẫn, khuôn mặt hơi lạnh lùng. Mà vị bên phái trẻ hơn chút, dung nhan thanh lệ toát ra khí chất hề tầm thường. Hai người này chính là Hàn Nguyệt và Hàn Tuyết, người quen đầu tiên mà Tiêu Viêm gặp được khi đến Trung Châu.
      “Ha ha, Hàn gia chủ cần khách khí. ba người lão phu chính là người của Tinh Vẫn Các! Lần này bọn ta phụng mệnh thiếu các chủ đến mời Hàn gia hợp tác, biết Hàn gia chủ có hứng thú làm cho Hàn gia trở thành Phong Lôi Các thế hệ mới tại bắc vực này ?” vị lão giả tóc hoa râm mỉm cười, .
      “Tinh Vẫn Các…?”
      Nghe vậy, tất cả mọi người của Hàn gia đều trở nên sững sờ.
      “Là…!” Sau lưng Hàn Trì, thân thể mềm mại của Hàn Tuyết khẽ run lên, miệng lẩm bẩm.
      “Là…Tiêu Viêm?” Hàn Tuyết cuối cùng phục hồi lại tinh thần, khẽ .
      nay, cái tên này quá mức vang dội ở Trung Châu.
      “Ngày sau, tại bắc vực còn Phong Lôi Các nữa! Nếu Hàn gia có hứng thú lên thay thế, ba người lão phu dốc sức tương trợ…!” Vị trưởng lão của Tinh Vẫn Các kia vẫn cười cười mà .
      Nghe được đến đó, Hàn Trì vốn ngẩn người, thân thể lập tức run rẩy cách kịch liệt, vẻ kích động và cuồng hỉ tràn ngập khuôn mặt. Ngày hôm nay, Tinh Vẫn Các giống như mặt trời ban trưa, nếu như Hàn gia bọn có thể bám vào cây đại thụ này cho dù là Phong Lôi Các lúc trước bọn họ cũng thèm để vào mắt, huống chi là những gia tộc khác?
      “Ha ha, Hàn gia chủ xin hãy yên tâm, việc này là do chính miệng thiếu các chủ phân phó. Tuy nhiên biết…?” Thấy Hàn Trì lộ ra bộ dáng kích động như vậy, vị trưởng lão kia vừa cười vừa .
      đến đây sao?” Hàn Tuyết khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt sáng nhìn về phía vị trưởng lão kia, khẽ hỏi.
      Nghe thấy thế, vị trưởng lão của Tinh Vẫn Các hơi chần chừ chút rồi lắc đầu. Với ánh mắt tinh đời của lão đương nhiên là nhận ra vị nữ tử này tựa hồ có chút tình ý với thiếu các chủ, thế nhưng lão cũng là đơn phương hay song phương đều có ý. Bởi vậy, lão cũng dám tỏ ra lãnh đạm, nhanh chóng lấy ra hai cái bình ngọc ở trong giới chỉ, đưa cho hai người Hàn Tuyết và Hàn Nguyệt, rồi :
      “Đây là thiếu các chủ dặn dò lão phu đưa cho hai vị tiểu thư. Thiếu các chủ : Cảm tạ ơn cứu mạng năm đó của Hàn Tuyết tiểu thư...!”
      Nhìn chằm chằm vào bình ngọc, đôi mắt vốn sáng ngời của Hà Tuyết liền hơi chút ảm đạm. Nàng nhàng gật đầu, lấy tay tiếp nhận bình ngọc, câu gì, im lặng lui về phía sau. Hàn Nguyệt ở bên thấy thế, liền khẽ thở dài hơi, rồi tiến lên ôm lấy vòng eo mềm mại của Hàn Tuyết. Nàng biết vị muội muội này của mình vẫn luôn có tình ý với Tiêu Viêm, nhưng tại người kia lại quá mức chói lọi….
      Hàn Nguyệt hơi cúi đầu, nhìn đôi môi đỏ mọng khẽ mím của Hàn Tuyết. Từ gương mặt của muội muội, nàng liền thấy được vẻ quật cường, hiển nhiên, chạm tới vấn đề đó nữ hài tử cố chấp này tuy vẫn muốn buông tha, nhưng cũng chỉ có thể để ở trong lòng. Nàng liền nhàng thở dài hơi. Nam nhân kiệt xuất như Tiêu Viêm cũng phải loại nữ nhân như các nàng có thể hàng phục được!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1438: Tìm kiếm minh hữu
      Dịch: Nino1310 - Biên: Blue
      trả thù của Tinh Vẫn Các kéo dài gần mười ngày, trong mười ngày này, ít nhất có hai mươi tông phái bị đại quân của Tinh Vẫn Các tiêu diệt. Đối mặt với vị cường giả cảnh giới Bán Thánh, vị Nhất tinh Đấu Thánh sơ kỳ, những tông phái kia cơ bản có bao nhiêu sức phản kháng.
      bùng nổ lần này của Tinh Vẫn Các cũng khiến ít thế lực phải kinh sợ. Trước kia, Tinh Vẫn Các vẫn chỉ phát triển ở khu vực, thể ra sức mạnh của mình, do đó khiến vài thế lực có phần coi thường Tinh Vẫn Các. Nhưng hoạt động lần này của Tinh Vẫn Các lại khiến cho bọn họ hiểu được, Tinh Vẫn Các kia phải là con cừu ngoan ngoãn hiền lành, nếu bị chọc giận trở thành mãnh hổ quay ra cắn người.
      Sau mười ngày, các đại đội của Tinh Vẫn Các cũng bắt đầu rút lui, dù sao họ cũng muốn tàn sát tới mức máu chảy thành sông. Giết chóc là điều cần thiết để tạo nên thiết huyết uy nghiêm của Tinh Vẫn Các, nhưng cũng thể làm quá mức, đối với vấn đề này, Tiêu Viêm cùng Dược lão tương đối nắm chắc.
      Dưới trả thù điên cuồng của Tinh Vẫn Các, những ngày này, Hồn Điện lại tương đối bình tĩnh, hề phái bất kỳ cường giả nào viện trợ cho Minh Hà minh, nhưng mấy người Tiêu Viêm cũng vì vậy mà buông lỏng. Xưa nay Hồn Điện vốn vô cùng quỷ dị, lần này động thủ hiển nhiên là muốn tập hợp lực lượng, chờ đợi thời cơ giáng cho Tinh Vẫn Các đòn chí mạng.
      Đối mặt với nguy cơ này, đương nhiên mấy người Tiêu Viêm coi thường, mặc dù giờ đây thực trở thành Đấu Thánh, nhưng đối diện với thế lực đáng sợ như Hồn Điện, Hồn Tộc vẫn phải cẩn thận.
      Muốn thực đối kháng với Hồn Điện, việc liên minh cần phải nhanh chóng giải quyết. Vì vậy, khi rút quân về, hai phong thư cũng được hai vị cường giả của Tinh Vẫn Các chuyển đến Phần Viêm Cốc và Hoa Tông bằng tốc độ nhanh nhất. Mặc dù hai thế lực này khủng bố như Đan Tháp, nhưng cũng là trong những thế lực hiếm hoi ở Trung Châu có thể giúp sức cho họ.
      Còn lại mấy tông phái khác, giờ phút này cũng cần vội, đợi tới khi ba thế lực lớn đáp ứng gia nhập liên minh tất nhiên họ tranh nhau tới. Tới lúc đó, chỉ cần kiểm soát chặt chẽ, siêu cấp liên minh có thể so sánh với Hồn Điện lập tức được hình thành.
      Nhìn hai đạo thân ảnh nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời, Tiêu Viêm chậm rãi thở phào nhõm, hai tay chắp sau lung. Bây giờ chuyện mà bọn họ có thể làm chỉ là yên lặng chờ tin tức truyền về, nếu ngay cả Hoa Tông và Phần Viêm Cốc mà cũng thuyết phục nổi con đường liên minh trở nên vô cùng khó khăn.

      Hoa Tông, trong đại điện thoang thoảng hương thơm.
      Mặc dù đại điện khá rộng nhưng lại tương đối trống trải, duy chỉ có mấy người yên lặng ngồi trong đó. Mà trong mấy người này đương nhiên là có Vân Vận, chỉ có điều người thân là tông chủ Hoa Tông như nàng lại ngồi ở chủ vị, bởi vì nơi đó có hai người ngồi.
      Hai thân ảnh này mặc quần áo vàng nhạt, nhìn cũng già lắm, thậm chí da dẻ nhìn còn khá mịn màng, mặc dù có chút nếp nhăn nơi khóe mắt, nhưng nhìn qua lại khiến cho hai người có chút đặc biệt. Dưới hai người là các trưởng lão của Hoa Tông, nhưng giờ phút này các nàng lại rất cung kính với hai người thoạt nhìn còn trẻ hơn mình rất nhiều này.
      “Đại trưởng lão, ngươi thấy việc này thế nào?”
      trầm mặc kéo dài lúc, vị nữ tử ngồi đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Đại trưởng lão, thản nhiên . Lúc này, quyển trục được đặt ngay ngắn trước mặt nàng, quyển trục có huy chương đặc thù của Tinh Vẫn Các.
      Đối với câu hỏi của nữ tử kia, Đại trưởng lão chần chờ chút, cung kính : “Bẩm thái thượng trưởng lão, Tinh Vẫn Các nay như lúc xưa, chỉ sợ ngay cả Hoa Tông chúng ta cũng thể so sánh được. Nhưng giữa họ và Hồn Điện vẫn có chênh lệch rất lớn, giờ đây Hồn Điện cùng Tinh Vẫn Các thủy hỏa bất dung, nếu chúng ta đồng ý liên minh, như vậy đứng ở thế đối lập với Hồn Điện, đó cũng là chuyện rất nguy hiểm.”
      Nghe vậy, vị nữ tử kia cũng khẽ gật đầu : “Ta cũng ngờ rằng tên Dược Trần kia những chết mà còn đạt tới Bán Thánh cao cấp. Còn tên đệ tử thu nhận cũng kinh khủng, cư nhiên còn vượt mặt đạt tới Đấu Thánh trước, thực lực này đúng là mạnh hơn Hoa Tông rất nhiều. Về phần Hồn Điện, năm đó hai người chúng ta từng giao thủ với chúng, đúng là rất khó giải quyết.”
      “Thái thượng trưởng lão, tuy liên minh có phần nguy hiểm nhưng cũng có ít lợi ích cho Hoa Tông. phát triển của Hoa Tông đình trệ nhiều năm, gần đây lại thường xuyên bị Thiên Minh Tông ức hiếp, nếu có thể kết thành liên minh chắc chắn danh vọng của Hoa Tông đạt đến tầng cao mới.” Vân Vận trầm mặc lát, rốt cuộc nhàng mở miệng . Mặc kệ là chuyện gì, nàng nhất định vì Tiêu Viêm mà thuyết phục mọi người.
      “Thiên Minh Tông đúng là con ruồi phiền phức, lúc trước ta và đại tỷ vẫn chỉ là Bán Thánh trung cấp, dù liên thủ cũng chỉ có thể đấu ngang tay với Thiên Minh lão , giờ đại tỷ thuận lợi đạt đến Bán Thánh cao cấp, vốn muốn tìm lão quỷ đấy lấy lại danh dự, ngờ lại bị Tiêu Viêm giết!” Nữ tử áo vàng mỉm cười, đưa mắt nhìn Vân Vận, khóe môi có chút ý vị khó hiểu: “Vân Vận, nghe ngươi và Tiêu Viêm có quen biết? Nếu có thể kéo nhân vật cỡ này vào Hoa Tông phải là quá tuyệt đấy.”
      Nghe vậy, Vân Vận lắc đầu biết làm sao, vị thái thượng trưởng lão này mặc dù tuổi cao nhưng hình như còn có sở thích trêu đùa người khác phải.
      “Chuyện này để cho đại tỷ quyết định .” Nữ tử áo vàng vươn vai cười cười, có ý kiến gì khác, đem tất cả mọi việc đổ lên đầu nữ tử yên lặng từ đầu tới cuối bên cạnh.
      Nghe nàng vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn về phía nữ tử với sắc mặt lạnh lùng kia, bàn tay Vân Vận cũng lặng lẽ nắm chặt lại. Mặc dù nàng là tông chủ Hoa Tông nhưng loại đại thế này vẫn phải có đồng ý của thái thượng trưởng lão mới được. Nàng biết tình cảnh giờ của Tinh Vẫn Các, vì vậy nàng cũng chỉ có thể làm hết sức để Hoa Tông có thể chân chính đứng cùng chiến tuyết với Tinh Vẫn Các.
      Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, lông mi của nữ tử này hơi giật giật, bỗng nhiên thanh ngắn gọn, bình thản truyền ra từ trong miệng: “Liên minh, đối phó Hồn Điện!”
      “Phù!”
      Nghe được lời ngắn gọn của nàng, trong lòng Vân Vận như trút được gánh nặng. Các trưởng lão còn lại hơi chần chờ chút rồi cũng gật gật đầu đồng ý.
      “Muội biết tỷ lựa chọn như vậy mà. Lúc trước, vì lão già kia mà tỷ dám chống đối cả sư phụ. Nhưng tỷ cũng biết là hề để ý tới việc này...” Nữ tử áo vàng cũng cười khổ tiếng, nhìn nữ tử lạnh lùng vẫn có chút phản ứng nào kia, đành phải khoát tay áo : “Nếu đại tỷ quyết định như vậy cứ thế trả lời cho người của Tinh Vẫn Các .”
      “Dạ!” Nghe vậy, vị trưởng lão cung kính đáp.

      Phần Viêm Cốc.
      “Liên minh? Đối phó Hồn Điện? Mặc dù đám người đó người ra người, quỷ ra quỷ khiến cho người ta ghê tởm, nhưng tự dưng có việc gì lại kiếm chuyện với chúng? Mặc kệ, để cho bọn chúng tự mà đánh!”
      Sâu trong rừng trúc u tĩnh ở Phần Viêm Cốc, lão giả với mái tóc màu hỏa hồng ném quyển trục cầm tay lên bàn, kiên nhẫn .
      Nhìn thấy phản ứng của lão như vậy, Đường Chấn và Đường Hỏa Nhi đứng trước bàn đá đều cười khổ biết làm sao. Lão già này sống nhiều năm như vậy mà tính tình vẫn nóng nảy.
      “Khụ khụ!”
      Phát tiết lửa giận hồi, lão giả kia kịch liệt ho khan vài tiếng, sắc mặt càng đỏ hơn. Thấy vậy, Đường Hỏa Nhi bên cạnh vội vàng tới vỗ nhè lên lưng lão.
      “Vẫn là Hỏa Nhi tốt.” Được Đường Hỏa Nhi vỗ lưng, sắc mặt của lão giả kia cũng khá hơn chút, liếc mắt nhìn quyển trục để bàn, đột nhiên : “Tên Tiêu Viêm kia là Nhất Tinh Đấu Thánh? Tuổi lớn chứ? Nếu như bộ dạng cũng tạm được nữa để cưới Hỏa Nhi , lão phu đồng ý chuyện liên minh.”
      “Phanh!”
      Ban đầu Đường Hỏa Nhi còn giúp lão giả tóc hồng đấm lưng, nhưng nghe được lời này khuôn mặt nhất thời đỏ ửng, ngọc thủ hung hăng vỗ lên lưng lão giả, nổi giận : “Lão già, lại lung tung rồi, cẩn thận về sau ai chăm sóc cho lão trước lúc lâm chung đó !”
      “Khụ, Hỏa Nhi, được linh tinh!” Đường Chấn ho tiếng, .
      “Có thể ở tuổi này đạt được thành tựu như vậy, tên nhóc Tiêu Viêm này quả rất ưu tú. Mà lại có thể khiến hai người các ngươi đỡ, vậy hiển nhiên các ngươi cũng có thiện cảm với . Người có thể làm vừa lòng hai ngươi rất ít đấy...” Vẻ mặt lão giả vô cùng cổ quái, cười .
      Hỏa Nhi trừng mắt nhìn lão, lười chẳng muốn tiếp tục để ý tới lão nữa, xoay người ngồi sang bên.
      “Lão tổ, bọn họ , nếu như người đồng ý việc liên minh, bọn họ có thể giải quyết mầm họa trong cơ thể người.” Đường Chấn bất đắc dĩ lắc đầu .
      “Chà...”
      Nghe vậy, lão giả tóc hồng cau mày, uể oải ngồi ghế đá, tiện tay cầm lấy quả trái cây đặt bàn, cắn miếng, hỏi: “Vậy nếu đáp ứng sao?”
      “Nếu đáp ứng, Tiêu Viêm vẫn ra tay giúp lão nhân gia ngài.” Đường Chấn mỉm cười .
      “Ngưu!”
      Miệng cắn trái cây của lão giả chợt cứng lại, mặt chút thay đổi đem nó vứt bỏ, trầm mặc hồi, thản nhiên : “Tiểu tử này cũng khá đấy, có câu sau kia chuyện liên minh này có cửa đâu.”
      “Vậy ý của lão tổ là?” Đường Chấn cười hỏi.
      “Liên minh!”
      Lão giả chậm rãi đứng lên, đột nhiên mệt mỏi duỗi lưng, cỗ khí tức khủng bố chậm rãi tràn ra từ cơ thể, khuấy động cả vùng gian.
      nhiều năm lộ diện rồi, biết đại lục này có còn ai nhớ tới danh tiếng của Hỏa Vân lão tổ ta ?

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1439: Lại tới Đan tháp
      Dịch: Nino1310 - Biên: Blue
      “Hoa Tông và Phần Viêm Cốc đều đồng ý liên minh sao?”
      Trong đại điện của Tinh Vẫn Các, nghe được hồi báo của hai vị trưởng lão, Tiêu Viêm đứng bật dậy, mặt đầy vẻ vui mừng.
      “Ha ha! Hoa Tông và Phần Viêm Cốc đều cho chúng ta câu trả lời chắc chắn, chỉ đợi Các chủ cùng Thiếu chủ quyết định khi nào công bố tin tức này mà thôi.” vị trưởng lão đưa tin cười .
      Nghe được lời này của , từ Tiêu Viêm cho đến mấy người Thải Lân bên cạnh đều thầm thở phào nhõm. Vạn khởi đầu nan, có khởi đầu tốt như vậy, chuyện sau này chắc suôn sẻ hơn nữa. Ở Trung Châu, Hoa Tông và Phần Viêm Cốc đều có được danh tiếng , gia nhập của bọn họ đương nhiên khiến cho thanh thế của liên minh tăng mạnh, thậm chí vượt qua cả Minh Hà minh lúc trước.
      “Việc này cũng làm ta bất ngờ.”
      Dược Lão vuốt ve chòm râu, cười : “Dù sao Hồn Điện cũng phải thế lực bình thường, muốn đối kháng với chúng cũng cần có dũng khí .”
      “Vậy khi nào có thể gặp mặt, bàn bạc chuyện liên minh với hai tông phái kia?” Thải Lân hỏi.
      “Việc này vội, cho dù giải quyết chuyện của Hoa Tông và Phần Viêm Cốc nhưng chỉ vậy thôi vẫn còn chưa đủ. Muốn chống lại Hồn Điện, phải kéo bằng được Đan tháp vào, nếu gặp phải rất nhiều khó khăn.” Dược Lão chậm rãi lắc đầu, .
      Tiêu Viên khẽ gật đầu, vui vẻ trong lòng dần biến mất, đương nhiên hiểu được, trong ba thế lực lớn này, quan trọng nhất vẫn là Đan Tháp. Tại Trung Châu, thế lực này có sức lôi kéo vô cùng khổng lồ, nếu bọn họ có thể gia nhập liên minh, thể nghi ngờ rằng thanh thế của liên minh lên tới đỉnh điểm. Tới lúc đó, cho dù chạm mặt chính diện cũng kém hơn Hồn Điện. Nhưng cũng hiểu, muốn thuận lợi kéo Đan Tháp gia nhập liên minh cũng phải là chuyện đơn giản.
      Đan Tháp xưa nay vẫn duy trì ở vị trí trung lập, từ khi sáng lập tới giờ, chưa bao giờ tham gia bất cứ phe phái nào, mặc dù bọn họ đối hận Hồn Điện đến thấu xương, nhưng hiển nhiên, muốn thuyết phục bọn họ gia nhập liên minh xác suất thành công cao.
      “Nếu vậy trước tiên chúng ta cứ gửi thử công văn xem?” Tiểu Y Tiên đề nghị.
      Dược Lão lắc đầu : “Chuyện này thể khinh suất được, muốn thuyết phục bọn họ gia nhập liên minh ta và Tiêu Viêm phải tự mình tới Đan Tháp chuyến, nếu như phái người khác đí, kết quả nhất định được.”
      “Phải đấy.”
      Tiêu Viêm đồng ý gật đầu, Đan Tháp thể giống như Hoa Tông và Phần Viêm Cốc được. Muốn thúc đẩy liên minh, tất nhiên bọn họ phải tự thân xuất mã.
      “Như vậy cũng tốt, Tinh Vẫn Các ta lo liệu, trong khoảng thời gian này mọi việc cũng tạm ổn, có lẽ xảy ra chuyện gì, hai người tính khi nào xuất phát?” Thải Lân khẽ gật đầu, cũng có ý như vậy, quyết định của Đan Tháp đối với liên minh có tác dụng cực kì quan trọng, vì vậy phải cẩn trọng.
      “Việc này nên chậm trễ, hôm nay xuất phát luôn .”
      Tiêu Viêm cùng Dược lão liếc nhau cái, chợt đồng thời , việc này phải mau chóng thu xếp.
      có quyết định, Tiêu Viêm cùng Dược lão tự nhiên tiếp tục kéo dài thời gian nữa, hai người hơi chuẩn bị chút rồi trực tiếp động thân tiến về phía Đan Vực. Vì Tinh Vẫn Các vừa mới ổn định lại nên cũng chỉ có hai người , về phần mấy người Thải Lân cùng Tiểu Y Tiên đều ở lại trấn thủ Tinh Vẫn Các.
      giờ, Tiêu Viêm và Dược Lão có thể xưng là cường giả Đấu Thánh, tốc độ di chuyển đương nhiên thể tính theo lẽ thường được, dọc theo đường trực tiếp là xé toạc gian. Dưới tốc độ kinh khủng như vậy, chỉ tới nửa ngày tới Thánh Đan Thành của Đan Vực.
      Lại tiến vào Thánh Đan Thành, Tiêu Viêm có chút cảm khái với nơi này, đây là nơi lần đầu tiên nổi danh tại Trung Châu. Ở Đan Hội, lấy thực lực của bản thân ngăn cơn sóng dữ, đánh bại cường giả của Hồn Điện khiến cho vị trí quán quân của Đan Hội rơi vào tay chúng. Có thể , Đan Tháp vẫn còn nợ Tiêu Viêm món nhân tình, dù sao nếu lần đó vị trí quán quân bị Hồn Điện đoạt , danh dự của Đan Tháp bị ảnh hưởng .
      Tiến vào Thánh Đan Thành, hai người Tiêu Viêm cũng dừng lại mà trực tiếp tiến vào trong Đan Tháp.
      tầng chót của Đan Tháp, trong đại sảnh, Tiêu Viêm và Dược Lão ngồi trong đó, vị trưởng lão của Đan Tháp nhanh chóng báo tin cho ba cự đầu.
      “Ba người này, bây giờ cũng tai to mặt lớn ra phết đấy.” Dược Lão bưng chén trà bên cạnh lên nhấp môi ngụm, cười hắc hắc . đường , lão và Tiêu Viêm cũng có chút mệt nhọc, nhưng cũng may hai người phải cường giả bình thường nên mới có thể chịu đựng nổi.
      Tiêu Viêm cười cười, biết quan hệ giữa Dược lão và ba cự đầu khá tốt nên cũng gì.
      Trong đại sảnh, tĩnh chỉ mới kéo dài lúc bị loạt tiếng bước chân dồn dập phá vỡ, chợt cửa lớn đóng chặt bỗng mở bung ra, tiếng cười to theo đó truyền vào.
      “Ha ha, đúng là khách quý a, Dược Lão đầu, ngờ ngày lại được nhìn thấy ngươi.”
      Khi cửa lớn được mở ra, Huyền Tử thân mặc bào phục màu trắng nhạt cười lớn bước nhanh vào. Ở phía sau lão, Thiên Lôi Tử và Huyền Y cũng theo sát tiến vào, ánh mắt hai người đều có chút kích động nhìn Dược Lão uống trà trong đại sảnh.
      lâu gặp, ha ha!” Dược lão đặt chén trà trong tay xuống, mỉm cười nhìn ba người.
      Ba người Huyền Tử nhanh chóng tiến vào đại sảnh, tới trước mặt Dược Lão, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, lát sau lại than , Huyền Tử vỗ mạnh lên vai Dược Lão, : “ ngờ, khi còn sống vẫn có thể gặp lại lão già ngươi.”
      Nhìn thấy bộ dáng ba người như vậy, nụ cười khuôn mặt Dược Lão càng đậm hơn, vỗ vỗ bả vai của Huyền Tử rồi đưa mắt nhìn sang phía Huyền Y, cười : “Nhiều năm gặp, ngờ ngươi vẫn xinh đẹp như vậy, giống như mấy lão già chúng ta.”
      Nghe vậy, Huyền Y hơi đỏ mặt, hai tròng mắt long lanh nước, dáng vẻ giống tiểu nương như vậy khiến Tiêu Viêm đứng ngoài nhìn cũng phải thầm líu lưỡi. Xem ra cự đầu nữ duy nhất của Đan Tháp này cũng có tình ý với Dược lão a. Điểm này, cho dù là cũng có thể nhìn ra ít manh mối.
      Bốn người gặp mặt, trò truyện trận với nhau, khiến cho Tiêu Viêm thể xen vào, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng ở bên làm nền.
      “Ha ha, Dược Lão đầu, ngươi thu được đệ tử giỏi, tuổi còn lại đạt tới cảnh giới Đấu Thánh. Quan trọng là rất trọng tình trọng nghĩa, nếu như lúc đầu ngươi thực xảy ra chuyện, lão phu còn định cướp lấy nó đấy.” Thoải mái hàn huyên trận, rốt cuộc mấy người cũng chú ý đến Tiêu Viêm đứng bên cạnh, Huyền Tử cười .
      “Huyền Tử tiền bối chớ có giễu cợt vãn bối a.” Nghe vậy, Tiêu Viêm khỏi cười khổ .
      “Hắc hắc, tiếng tiền bối này lão phu cũng đảm đương nổi a, đạt giả vi sư, cho dù là tu luyện đấu khí hay là luyện dược thuật, chỉ sợ lão phu đều thua kém ngươi đấy.”
      Huyền Tử cười , lão cũng mới chỉ may mắn tiến vào Bán Thánh được năm. Đứng trước mặt Tiêu Viêm, lão mơ hồ cảm thấy như đối mặt với biển cả rộng lớn, khiến cách nào nhìn thấu được Tiêu Viêm.
      “Được rồi, được rồi, Dược lão đầu, lần này ngươi tới Đan Tháp chắc là có việc gì quan trọng đúng ?” Huyền tử cười cười, vừa vừa chuyển hướng nhìn về phía Dược Lão.
      “Ừm.”
      Thấy đến chính , khuôn mặt tươi cười của Dược Lão cũng thu liễm chút, hơi trầm mặc rồi mới đem chuyện liên minh kể lại lượt.
      “Chuyện liên minh này có chút phiền phức a, ngươi cũng hiểu ngoan cố của mấy lão già kia mà.” Nghe xong lời của Dược Lão, ba người Huyền Tử đều nhíu mày lại, .
      “Ta cũng biết rằng rất khó khăn, nhưng vẫn phải thử lần . Hồn Điện quá mạnh, bằng vào thế lực của chúng ta thể chống lại được chúng, nếu liên thủ lại, cuối cùng chỉ sợ thể thoát khỏi ma trảo của Hồn Điện. Ta từng bị Hồn Điện bắt giữ, bởi vậy cũng biết được phía sau việc thu thập linh hồn kia là cả ưu rất lớn.” Dược lão ngưng trọng .
      Huyền Tử khẽ gật đầu, cũng có thể đoán được Hồn Điện vô duyên vô cớ bắt nhiều linh hồn như vậy, nhưng nếu chỉ có thế vẫn thể nào khiến cho mấy lão già kia phá vỡ quy định để liên minh với người khác.
      “Nếu như có lão tổ ở đây chuyện này dễ dàng hơn nhiều, câu của lão nhân gia có thể quyết định đáp án cuối cùng.” Huyền Y cau mày .
      “Lão già kia lại mất tích?” Dược Lão ngẩn ra, hỏi.
      Nghe vậy, ba người Huyền Tử đều cười khổ gật đầu, : “Mất tích lâu, nhiều năm có tin tức rồi. Nếu phải linh hồn ngọc giản vẫn nguyên vẹn chúng ta đều cho rằng ngài ấy gặp chuyện bất trắc gì đó.”
      “Lão tổ? Đó là ai?”
      Nghe được cuộc chuyện của ba người, Tiêu Viêm bên lại nhịn được tò mò trong lòng, hỏi. Cho tới bây giờ vẫn chưa hề nghe Dược Lão đề cập tới việc trong Đan tháp còn tồn tại vị lão tổ.
      “Vị lão tổ này có thể trong những người sáng lập ra Đan Tháp, cũng là lão nhân có tư cách cao nhất Đan Tháp, lời của có thể chi phối bất kỳ quyết định nào của Đan Tháp. Việc liên minh lần này, nếu như gật đầu có bất cứ vấn đề nào nữa, nhưng nếu lắc đầu, vậy chuyện này có bất kỳ hy vọng gì.” Huyền Từ chần chờ chút, .
      “Nhưng vị lão tổ này lại thích ngao du nhân gian, thần long thấy đầu thấy đuôi. Nhiều năm như vậy, cho dù là ba người bọn ta cũng chỉ gặp được lần mà thôi, mà chuyện lão tổ thích làm nhất là tìm kiếm những phụ nữ mang thai, đương nhiên mục tiêu của phải là bản thân những phụ nữ có thai đó mà là các thai nhi trong bụng kia. chuẩn xác là vì số chuyện ngoài ý muốn mà dẫn tới việc thai nhi chưa ra khỏi cơ thể mà người mẹ mất sinh mệnh.”
      “Mấy ngày sau khi tìm được thai nhi, dùng loại phương pháp đặc biệt tiến vào trong cơ thể người mẹ, cuối cùng trở thành đứa trẻ bình thường, sinh ra, lớn lên, hơn nữa lấy thân phận khác sống cả đời, cho tới khi thân thể kia hoàn toàn tử vong mới rời . Như lời lão nhân gia mà đó chính là thể nghiệm nhân sinh.”
      Nhìn khuôn mặt cười khổ của Huyền Tử, Tiêu Viêm trực tiếp trợn mắt há hốc mồm, cười khan : “Vị lão tổ này người độc đáo a.”
      “Mặt khác, lão tổ phải người.” Huyền Tử chậm rãi lắc đầu, nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, nhàng : “Bản thể của ... là viên đan dược!”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1440: Tiểu Đan Tháp
      Dịch: Nino1310 - Biên: celestial_wind1116
      phải người?”
      Tiêu Viêm liền nghĩ thông suốt, khóe miệng co quắp, lát sau mới giảm thấp thanh vừa rồi xuống, cúi đầu : “Là Đế phẩm đan dược trong truyền thuyết?”
      Mọi loại đan dược chỉ cần trải qua cửu sắc đan lôi, liền có được linh trí, nhưng những đan dược như vậy phần lớn đều hóa thành hình linh thú, tuy là có linh trí nhưng cách nào có thể chân chính so sánh với nhân loại. Nhưng mà có số cửu phẩm đan dược trong truyền thuyết có thể hóa thành hình người, thậm chí còn có thể tu luyện. Nhưng những loại đan dược này, mặt dù là Tiêu Viêm cũng chỉ có thể gặp qua ở sách cổ mà thôi.
      “Đế phẩm đan dược, cho dù là ở viễn cổ cũng là tồn tại cực kỳ hiếm thấy, tại làm sao có thể có người luyện chế ra được.”
      Huyền Tử thấy bộ dáng khiếp sợ của Tiêu Viêm nhưng trách . Lúc trước, lần đầu tiên khi nghe bản thể của lão tổ cũng bị rung động rất lâu mới có thể khôi phục lại tinh thần.
      “Tương truyền, tiền bối luyện chế ra lão tổ cũng là trong những người sáng lập ra Đan Tháp. Nhưng vị tiền bối kia mất từ lâu. Trong năm trước khi vị tiền bối đó mất, người hao hết tất cả tinh lực, luyện chế lần đan dược. Trong lần luyện chế đan dược đó, khi đan luyện thành vị tiền bối này cũng hao hết tâm lực, ảm đạm ngã xuống. Nhưng mà trong giây lát khi ngã xuống đó tia thần trí của người bằng phương thức kì dị nhập vào trong cửu phẩm đan dược, do đó làm cho Cửu phẩm Huyền đan xuất dị biến.”
      “Sau đó, viên đan dược này hóa thành hình người, nhưng rời khỏi Đan Tháp mà lưu lại làm người thủ hộ của Đan Tháp. Theo phương diện nào đó mà , vị lão tổ này là phân thân đặc biệt của vị tiền bối kia. Chẳng qua là phân thân này tương đối phức tạp mà thôi.”
      Huyền Tử cười cười : “Theo thời gian dần trôi, lão tổ cũng nhiều lần cứu vớt Đan Tháp khỏi hủy diệt. Sau cùng, địa vị của lão tổ tại Đan Tháp là ai sánh bằng. Nhưng lão tổ cũng có hứng thú gì đối với mấy chuyện này. Sau khi Đan Tháp yên ổn, lão tổ liền mất tích, có bất kỳ người nào có thể tìm được người.”
      Tiêu Viêm lau mồ hôi lạnh, ngờ vị lão tổ Đan Tháp cư nhiên ly kì như vậy. Biến dị Cửu Phẩm Huyền Đan.
      Đối với cấp bậc của Cửu Phẩm đan dược, Tiêu Viêm rất ràng. Cửu Phẩm phân làm ba cấp: Cửu Phẩm Bảo Đan, Cửu Phẩm Huyền Đan, Cửu Phẩm Kim Đan. giờ đời có thể xuất Cửu phẩm đan dược phần lớn đều là cấp độ Bảo Đan. Cấp độ Huyền Đan cơ hồ là thể tìm ra, về phần Kim Đan e rằng chỉ xuất ở thời viễn cổ.
      Mà Cửu Phẩm Kim Đan chính là Đế Đan trong truyền thuyết.
      Loại đan dược này, đại lục giờ hẳn là có người nào có thể có bản lãnh luyện chế ra.
      Vị tiền bối kia có thể luyện chế Cửu Phẩm Huyền Đan, hơn nữa thúc đẩy nó biến dị thực lực của vị tiền bối kia ít nhất cũng là Ngũ tinh thậm chí Lục tinh Đấu Thánh. Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Viêm khỏi có chút rung động vì thực lực mà Đan Tháp từng có.
      “Quên , chuyện của lão tổ tới nữa. Lão nhân gia ông ấy mất tích nhiều năm, biết khi nào xuất . Có lẽ giờ người biến thành trẻ con, thực cái gọi là thể nghiệm sinh mệnh.” Huyền Tử khoát tay áo, trong giọng có chút khôi biết phải làm sao đối với vị lão tổ trong truyền thuyết này. Lần trước thấy lão nhân gia ông biến thành thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi. tại cũng biết ông ấy biến thành bộ dáng gì rồi.
      “Vậy còn chuyện liên minh?” khiếp sợ trong lòng Tiêu Viêm cũng từ từ thu liễm, .
      “Lão tổ ở đây, chuyện đại của Đan Tháp đều do các trưởng lão trong Đại trưởng lão viện ở Tiểu Đan Tháp bỏ phiếu quyết định.” Huyền Tử .
      “Phải qua Đại trưởng lão viện sao? là có chút phiền phức! Mấy lão già ở nơi đó phần lớn đều cổ hủ. Muốn làm cho bọn họ bỏ phiếu tán thành liên minh rất khó!” Dược Lão nhíu mày .
      “Đại trưởng lão viện có mười phiếu. Ba chúng ta là Đan Tháp tam cự đầu cũng là nằm trong đó. Nhưng dù vậy, chúng ta cũng chỉ có ba phiếu.” Huyền Y có chút bất đắc dĩ : “Với lại, quyền lực của bảy lão gia hỏa còn lại lớn hơn chúng ta nhiều lắm. Lời của chúng ta đối với bọn có trọng lượng cho lắm.”
      “Chỉ có ba phiếu vậy đủ.” Dược Lão lắc lắc đầu : “Đại trưởng lão viện tuy là tương đối dân chủ, hoàn toàn dựa vào số phiếu để đồng ý hay phản đối, nhưng mấy lão gia hỏa này cực kỳ cổ hủ, đối với chuyện liên minh này, hơn phân nửa đều là ý kiến phản đối. Mà trong đại trưởng lão viện chỉ cần có phiếu chênh lệch, kết quả cuối cùng liền là như vậy, cách nào thay đổi.”
      “Cũng phải hoàn toàn có cách. Trong bảy vị trưởng lão, có hai vị có hận thù rất lớn với Hồn Điện. Nếu như có thể thuyết phục được hai người bọn họ số phiếu của chúng ta, đạt tới năm phiếu, ngang bằng với năm người khác.” Huyền Tử trầm ngâm hồi .
      “A, việc này có thể được sao?”
      Nghe vậy, ánh mắt Dược lão sáng lên. Nếu như là năm phiếu với năm phiếu, vậy có hy vọng .
      “Ta cũng dám nắm chắc, nhưng ít ra cũng nên thử lần. Nếu ngươi cùng Tiêu Viêm hãy theo chúng ta tới Tiểu Đan Tháp chuyến? Chuyện này nếu đưa ra, hiển nhiên khiến những lão gia hỏa kia có chút chấn động.” Huyền Tử cười .
      “Ân, cũng được, nhiều năm rồi ta chưa quay lại nơi đó.” Dược Lão chần chờ chút, gật gật đầu nhìn về phía Tiêu Viêm, cười cười : “Trong Tiểu Đan Tháp gần như hội tụ hầu hết những Luyện Dược tông sư từng có thanh danh rất lớn ở Trung Châu. Hôm nay ngươi được đai khai nhãn giới.”
      “Ha ha, với bản lãnh tại của Tiêu viêm, chỉ sợ là phải khiến cho mấy lão gia hỏa kia đại khai nhãn giới mới đúng.” Huyền Y cười .
      Huyền Tử cười đứng dậy, tới cuối đại sảnh, bàn tay đặt lên vách tường bóng loáng như ngọc. luồng ba động từ trong lòng bàn tay tràn ra, mọi người đều nhìn thấy, vách tường kia nhanh chóng chuyển động, trong nháy mắt liền biến thành cái gian thông đạo.
      gian tự sáng tạo? Tiểu Đan Tháp này quả nhiên tồn tại trong gian riêng.” Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tiêu Viêm thầm nhủ.
      thôi.”
      Mở ra gian thông đạo, Huyền Tử cười cười, sau đó dẫn đầu bước vào, đám người Tiêu Viêm thấy vậy cũng đuổi theo. Sau khi người cuối cùng tiến vào thông đạo, lối kia từ từ tiêu tán, cuối cùng hóa thành vách tường cứng rắn đứng sừng sững ở đó như cũ.
      qua truyền tống trận của gian thông đạo kia vẻn vẹn tới phút, vệt sáng trước mặt Tiêu Viêm đột nhiên đậm hơn. Đợi tới khi mở mắt ra liền thấy mình đỉnh của tòa tháp rất lớn cao tới vạn trượng, phóng tầm mắt ra xa, mây mù lượn lờ, làm mọi thứ trở nên mờ ảo.
      “Mùi vị dược liệu nồng đậm quá.”
      Cái mũi Tiêu Viêm giật giật, ánh mắt quét ra bốn phía, lại kinh ngạc phát , cả ngọn núi này đều là vô số dược viên. Rất nhiều loại dược liệu mà bên ngoài hiếm thấy ở trong này lại sinh trưởng thành từng mảnh.
      “Đây chính là địa phương khác của Đan giới.” Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt Tiêu Viêm xẹt qua tia kinh ngạc.
      “Những dược liệu này cũng như mệnh căn của mấy lão gia hỏa kia.” Huyền Tử cười cười, sau đó nhấc chân bước vào trong đỉnh núi. Nhóm người Tiêu Viêm phía sau nhanh chóng đuổi kịp. Dọc đường , hai bên giống như biển dược liệu, có thể nhìn thấy số thân ảnh già nua ở giữa. Những lão giả này nhìn qua trông có vẻ giống như dược nông gieo trồng dược liệu, nhưng Tiêu Viêm có thể cảm nhận được loại dao động linh hồn cực kỳ cường hãn từ người bọn họ. Hiển nhiên, những lão giả nhìn như dược nông này có trình độ linh hồn lực lượng hề thấp.
      người xa lạ như Tiêu Viêm xuất lại có người nào chú ý tới. Ngược lại, Dược Lão xuất lại khiến ít người kinh ngạc. Dọc đường , số lão giả ngừng tiến tới cùng Dược Lão chào hỏi, ràng trước kia cùng Dược Lão có quen biết.
      mạch qua mấy cái sơn đạo, cuối cùng đoàn người dừng lại ở đỉnh núi, ba người Huyền Tử đầu tiên an bài cho Dược Lão cùng Tiêu Viêm nghỉ ngơi ở nhà đá đơn sơ, sạch . Sau đó liền vội vàng rời để thông báo chuyện liên minh kia.
      Đối với việc này, Tiêu Viêm cùng Dược Lão đều hiểu thể vội vàng, lập tức hai người liền ngồi xếp bằng trong phòng nghỉ ngơi, khoảng chừng mấy giờ sau, ba người Huyền Tử mới chậm rãi trở về.
      “Có hai tin tức, tốt, xấu.”
      vào trong phòng, Huyền Tử cười khổ, nhìn hai người Tiêu Viêm, : “Tin tức tốt là chúng ta có thể có được năm phiếu tán thành liên minh.”
      Nghe vậy, Tiêu Viêm cùng Dược Lão tinh thần đều phấn chấn, năm phiếu mặc dù thể dành được thắng lợi, nhưng cũng đại biểu cho việc có hy vọng.
      “Tin tức xấu là, ba ngày tới là thời điểm Đại trưởng lão viện có thêm trưởng lão mới, cũng có được quyền bỏ phiếu. Mà cũng xui xẻo ! lần này người có cơ hội tiến vào Đại trưởng lão viện lại là lão gia hỏa cực kỳ cổ hủ. Lão gia hỏa này ngươi cũng biết.” tới câu cuối, ánh mắt Huyền Tử nhìn về phía Dược Lão.
      Dược Lão khẽ nhíu mày, : “Hậu lão quái?”
      “Ân, chính là lão gia hỏa từ trước tới nay nhìn ngươi vừa mắt đó.” Huyền Tử bất đắc dĩ : “Bất luận là tính tình cổ hủ hay là phương diện khác, nếu như trở thành tân trưởng lão, tuyệt đối chọn phiếu chống. Đan hội năm đó, ngươi đem mặt mũi giẫm đạp như vậy, lão gia hỏa này khó chịu nhiều năm nay rồi.”
      “Nếu như lúc đầu ngươi ly khai Tiểu Đan Tháp, ngươi sớm trở thành trưởng lão của Đại trưởng lão viện, tại cũng cần vì chuyện này mà nhức đầu.” Huyền Y liếc mắt cái, thản nhiên .
      Đối với lời này, Dược Lão chỉ có thể cười khổ.
      “Làm sao bây giờ? Nếu như lão già kia phản đối, vậy chuyện liên minh kia, căn bản thể diễn ra.” Thiên Lôi Tử trầm giọng .
      Nghe vậy, Huyền Tử cũng Dược Lão đều trở nên trầm mặc.
      cũng phải có biện pháp, chỉ cần làm cho Hậu lão quái thể trở thành tân trưởng lão là được.” Huyền Y .
      dễ lắm, nhưng giờ trong Đan Tháp, ai có thể cùng Hậu lão quái tranh chấp? Dược lão đầu có thể, nhưng lúc trước chủ động rời khỏi Tiểu Đan Tháp. Dựa theo quy củ nơi đây, có tư cách tranh chấp.” Huyền Tử lắc lắc đầu, .
      Huyền Y chậm rãi vén sợi tóc trán, cười cách cổ quái, ánh mắt lại nhìn về phía Tiêu Viêm.
      “Dược Lão đầu có tư cách, nhưng Tiêu Viêm có a! là quán quân của Đan hội, đồng thời còn là người kế nhiệm Đan Tháp cự đầu, với thân phận này có đủ tư cách. Chẳng qua là có thể đánh bại Hậu lão quái hay ? Dù sao năm đó, lão già kia thiếu chút nữa cướp được danh hiệu quán quân Đan hội của Dược Trần.”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1441: Tranh cử trưởng lão!
      Dịch: Nino1310 - Biên: celestial_wind1116
      “Tiêu Viêm?”
      Nghe được lời này của Huyền Y, mấy người Huyền Tử cũng nao nao, hơi trầm ngâm chút rồi chợt gật đầu : “Tuy bối phận của Hậu lão quái vượt xa Tiêu Viêm, nhưng với thực lực của lão bây giờ, cũng chỉ có mình Tiêu Viêm là có thể tranh giành vị trí này với .”
      Dược lão cũng gật đầu cười : “Cũng tốt, để Tiêu Viêm đấu với lão già kia trận, cho lão quái đó biết, chỉ mình Dược Trần ta có thể thắng , giờ ngay cả đệ tử ta bồi dưỡng ra cũng có thể đánh bại .”
      “Nếu như vậy, chỉ sợ Hậu lão quái phen này còn tý mặt mũi nào rồi.” Thiên Lôi Tử cười to .
      Nghe được bốn người chuyện hồi liền xác định cho mình xuất trướng, Tiêu Viêm được gì. Nhưng cũng hiểu tình lần này liên quan tới việc thành hay bại của liên minh, vì vậy cũng lên tiếng phản đối. Mặc dù so về bối phận bằng mấy lão quái kia nhưng với luyện dược thuật tại của , cũng sợ chút nào.
      “Vậy Hậu lão quái kia có thể luyện chế mấy sắc Đan lôi đan dược?” Tiêu Viêm hơi trầm ngâm hỏi, đối mặt với loại đối thủ này đương nhiên là phải tìm hiểu kỹ.
      “Nhiều năm nay thấy lão quái xuất thủ toàn lực. Lần trước khi thấy toàn lực luyện đan là hai mươi năm trước, khi đó luyện chế thành công bát sắc Đan lôi, giờ chắc hẳn có thể luyện tới cửu sắc Đan lôi rồi.” Huyền Tử nghĩ nghĩ rồi .
      “Cửu sắc Đan lôi sao?”
      Tiêu Viêm khẽ gật đầu, quả hổ là người lúc trước có thể cùng tranh đoạt chức vô địch Đan hội với Dược lão. Nhìn khắp Trung Châu, Luyện Dược Thuật cỡ này cũng có thể xếp vào hàng đứng đầu.
      “Lão già kia mấy năm nay tiến bộ rất nhanh! như vậy, Tiêu Viêm muốn thắng phải luyện chế ra Cửu phẩm đan dược?” Dược lão hơi nhíu mày. Cửu phẩm đan dược, cho dù loại thấp nhất là Cửu phẩm bảo đan ngay cả bản thân ông luyện chế cũng còn có chút phiền phức. Tuy rằng Tiêu Viêm có thực lực mạnh, nhưng luyện chế đan dược lại cần phải có kinh nghiệm tích lũy. Lão quái kia nghiên cứu luyện dược thuật nhiều năm như vậy, kinh nghiệm chắc chắn hơn Tiêu Viêm.
      “Ân.” Huyền Tử ba người đều gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Viêm : “Có nắm chắc hay ?”
      “Cửu phẩm đan dược sao?” Ngón tay Tiêu Viêm nhàng ma xát, chợt giọng : “Có thể thử xem.”
      Tuy rằng từ trước tới nay Tiêu Viêm luyện chế phẩm cấp đan dược cao như thế, nhưng dù sao thực lực của giờ tăng mạnh, mặt khác linh hồn lực lượng của trong hai năm này tăng mạnh. tại, cảnh giới linh hồn của chính thức bước vào Thiên cảnh, cũng yếu hơn so với những người ở thế hệ trước như Dược lão.
      Nghe được lời này của Tiêu Viêm, ba người Huyền Tử thở phào nhõm, chợt : “Cứ quyết định như vậy ! Về việc làm thế nào để cho Tiêu Viêm có thể tham gia tỷ thí, chúng ta an bài. Lấy tư cách vô địch đan hội của , chắc hẳn có vấn đề gì quá lớn.”
      “Được.” Dược lão cùng Tiêu Viêm gật gật đầu.
      “Ha ha, ba ngày tới các ngươi ở lại đây , hoàn cảnh nơi này rất thích hợp cho Luyện Dược Sư cư ngụ.” Huyền Tử cười tiếng rồi đứng dậy, sau đó mang theo hai người Huyền Y nhanh chóng rời . Bọn họ còn cần an bài việc Tiêu Viêm tham gia cuộc tuyển chọn trưởng lão, dù sao người ngoài tự dưng tiến vào đúng là có chút phiền toái.
      Ba ngày tiếp theo, Tiêu Viêm cùng Dược lão liền ở tạm trong núi của Đan Tháp. Trong vòng ba ngày này, có ít Luyện Dược Sư tới đây. Đương nhiên, nguyên nhân là vì Dược lão. Các này ở đây phần lớn đều có quen biết với Dược lão, giờ nhiều năm thấy, đương nhiên là muốn tới thăm.
      Đối với vài Luyện Dược Sư thế hệ trước từng cực kỳ vang danh ở Trung Châu, Dược lão cũng cố ý khiến cho bọn họ nhận thức Tiêu Viêm, Mấy lão gia hỏa này trước kia ở Trung Châu quen biết rộng lớn, có thể làm quen là rất tốt.
      Mà đối với tâm tư của Dược lão, Tiêu Viêm cũng , vì vậy khi cũng mấy lão tiền bối gặp mặt tương đối khách khí cùng cung kính, như vậy khiến cho những lão gia hỏa kia rất vừa lòng. Với lại khi bọn họ biết được luyện dược thuật của Tiêu Viêm có thể sánh ngang với Dược lão đối đãi với nhiệt tình hơn rất nhiều. Mặc kệ ở nơi nào, chỉ cần có thực lực là có thể dễ dàng nhận được tán thành.
      Dưới hoàn cảnh náo nhiệt này, ba ngày thời gian thoáng cái liền trôi qua.
      Sáng sớm ngày thứ tư, ngọn núi Đan tháp bình thường vẫn thanh tĩnh lại trở nên náo nhiệt vô cùng. Trong tiểu Đan tháp, ngày thường vốn ồn ào lắm. Người tập trung thảo luận luyện dược thuật, người tự quản lý dược viên của mình. Những ngày bình thản đó cực kỳ thích hợp với mấy lão nhân chán ghét phân tranh ở đại lục.
      đỉnh của núi Đan Tháp có quảng trường rộng do tự nhiên hình thành. Bốn phía quảng trường, mây mù tràn ngập, tầng mây dày như bông, khiến cho người ta có cảm giác muốn tiến tới.
      Tại quảng trường này hàng ngày có rất ít người lui tới nhưng lại có thêm ít người. Trong đó đại đa số đều là những người tóc trắng xóa, trông có vẻ cao tuổi. Những người ở đây, tùy tiện xuất ở Trung Châu là có thể khiến ít thế lực lớn phải truy đuổi. tông phái nếu như có thể có vị Luyện Dược Sư với cấp bậc như vậy là điều vô cùng tốt.
      Cùng với xuất dần dần của các bóng người quảng trường, Dược Lão cùng Tiêu Viêm dưới dẫn dắt của ba người Huyền Tử lên quảng trường. Khi Dược lão vừa lộ mặt, nhất thời xung quanh có ít người tiến tới, chào hỏi. Nhìn thế là có thể thấy được Dược Lão ở trong Tiểu Đan Tháp có quan hệ với mọi người rất tốt.
      “Dược Trần, lão già ngươi quả nhiên còn chưa có chết.”
      Khi Dược Lão cười cười cùng các lão hữu chào hỏi giọng có chút hài hòa đột nhiên truyền tới. Đám người tách ra thành con đường, vị lão giả mặc áo bào xám dáng người hơi chậm rãi tiến vào.
      “Ha ha, Hậu lão quái, ngươi vẫn còn sống ta sao có thể trước ngươi bước được?” Dược lão mỉm cười, nhìn lão giả áo xám kia .
      “Người này là Hậu lão quái kia sao?” Nghe Dược lão xưng hô, Tiêu Viêm trong lòng hơi động, ánh mắt nhìn về phía lão giả áo bào xám kia, hình thể của người này cùng với thanh của lão có chút xứng đôi. khuôn mặt già nua nhìn qua tương đối bảo thủ, cứng nhắc trông giống như khuôn mặt của người chết.
      “Năm đó ngươi tự động rời khỏi Tiểu Đan Tháp, lão phu còn tưởng rằng ngươi có cốt khí, cả đời trở lại.” Lão giả áo bào xám thản nhiên , trong thanh có chút châm chọc. cùng với Dược lão xưa nay vốn hợp nhau, vẫn luôn tìm mọi cách để đánh bại Dược Lão, nhưng lần nào thực được, cứ như vậy điều đó trở thành cái gai trong lòng lão.
      Dược lão cười cười, làm bộ dạng ta đây là người hiền lành, thèm cãi cọ với .
      “Nghe ngươi muốn đến tranh cử trưởng lão? Cũng tốt! Nhiều năm như vậy thấy ngươi, để lão phu xem xem, luyện dược thuật của ngươi có tiến bộ hay .” Thấy Dược lão để ý tới , lão giả mặc áo bào xám nhíu mày, tiếp.
      Nghe vậy, Dược lão nhịn được mà bật cười, lắc đầu : “Lần này cũng phải là ta muốn tranh cử. Nếu ngươi muốn tỷ thí với ta trước hết hãy đánh bại đệ tử của ta . Vừa vặn hôm nay cũng tham gia tuyển chọn.”
      “Đệ tử của ngươi?” Nghe được lời này, lão giả áo xám ánh mắt cũng nhìn về phía Tiêu Viêm ở bên cạnh, thấy còn trẻ tuổi, sắc mặt nhất thời trầm xuống, cười lạnh : “Tiểu oa nhi này cũng có quy cách tham gia tranh cử sao? Dược Trần, cửa sau cũng phải là phong cách của ngươi a? Nơi này là Tiểu Đan Tháp, chứ phải Trung Châu.”
      số lão giả xung quanh chuyện gì ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Viêm, hiển nhiên biết vì sao có thể tham gia tranh cử.
      “Hậu lão quái, Tiêu Viêm là quán quân của Đan Hội lần này, sao lại có tư cách?” Huyền Tử liếc mắt nhìn Hậu lão quái, .
      “Quán quân Đan Hội?” Nghe vậy, sắc mặt Hậu lão quái có chút biến hóa, năm đó ở Đan hội bị Dược Trần cướp mất chức quán quân trong gang tấc, việc này vẫn là sỉ nhục trong lòng , ngờ tại, ngay cả đệ tử mà Dược Trần dạy dỗ cũng có được vị trí này.
      “Xem ra chất lượng của Đan hội lần này quá kém rồi.” Hậu lão quái phẫn nộ .
      “Ngươi sai rồi, Đan hội lần này, Tiêu Viêm luyện chế ngũ sắc Đan lôi, mới có thể thắng, so với các ngươi năm đó còn tranh giành kịch liệt hơn rất nhiều.” Huyền Y thản nhiên .
      “Ngũ sắc Đan lôi?”
      Nghe được lời này, những lão giả chung quanh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, luyện chế đan dược cấp bậc này đối với bọn họ tại có lẽ khó, nhưng năm đó bọn họ tham gia Đan hội, có thể luyện chế ra đan dược có đan lôi là tương đối khá. Khi đó, Ngũ sắc Đan lôi đối với đám người bọn là tương đối xa vời.
      Nghe thế, sắc mặt Hậu lão quái càng thêm trầm. Mấy chuyện này khiến vô cùng tức giận, lập tức vung tay áo lên, hừ lạnh : “Ở đây, Ngũ sắc đan lôi cũng được tính là gì. Nếu ngươi ra tay vị trí trưởng lão kia liền do lão đại ta đảm nhiệm. Bất quá tiểu oa nhi này là đệ tử của ngươi lão phu thay ngươi chỉ dạy .”
      “Ha ha, đồ đệ kém cỏi của ta thức thời, nếu Hậu lão quái ngươi có tâm ý này, ta liền cảm tạ ngươi trước.” Dược Lão cười .
      “Dược Trần, lão phu biết được lần này các ngươi tới đây là vì chuyện gì. Đợi lão phu lấy được vị trí trưởng lão, nhất định khiến các ngươi mất công sức mà chẳng được gì.”
      Hậu lão quái làm sao lại nghe ra được ý cười nhạo trong lời của Dược lão, hừ lạnh tiếng, cũng dừng lại quá lâu, vung tay áo lên, đùng đùng nổi giận, xoay người rời .
      Dược lão híp hai mắt nhìn bóng lưng Hậu lão quái xa, giọng : “Xem ra lần này phải làm cho mộng đẹp trở thành trưởng lão của lão quái này trở thành mây khói rồi!”
      Tiêu Viêm mỉm cười, nhàng gật đầu.
      “Sư phụ cứ yên tâm!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :