Đấu phá thương khung - Thiên Tàm Thổ Đậu(1641C)

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1407: Cổ vực thai!
      Dịch: Nino1310 - Biên: Truy Mộng
      bầu trời, tiếng kêu như sấm, cuối cùng hóa thành sóng , khuếch tán rất xa, theo đó tiếng kêu dần dần , thân ảnh màu vàng trung cũng nhanh chóng thu lại, khôi phục bộ dáng cũ, thân hình chợt động, cười lớn, hóa thành đạo áng sáng lướt về phía mọi người.
      “Thiếu Các chủ, chúc mừng.”
      Nhìn Tiêu Viêm cười lớn tới, Thanh Thành trưởng lão cũng cười .
      “May mắn đột phá.”
      Tiêu Viêm cười , xoay thân mình, cơ thể tràn đầy sức sống, mạnh hơn biết bao nhiêu lần so với ba ngày trước, Bát Tinh đỉnh cùng Cửu Tinh, nhìn như chỉ cách bước, nhưng hai cấp độ lại chênh lệch cưc lớn, dựa theo Tiêu Viêm xem xét, thực lực của bây giờ, nếu đồng thời thi triển Kim cương Lưu Ly Thể cùng lực lượng của Tộc Văn, có thể trực tiếp đạt tới trình độ có thể cùng Tứ Chuyển thậm chí là Ngũ Chuyển Đấu Tôn đỉnh so sánh, nếu thêm cả Đại Thiên Tạo Hóa Chưởng cùng những đấu kỹ mạnh mẽ, liền có thể cùng với Lục Chuyển Đấu Tôn đỉnh cường giả đánh trận.
      “Mấy ngày qua xảy ra chuyện gì chứ?”
      Tiêu viêm thuận miệng hỏi tiếng, nhìn thấy mọi người lắc đầu, liền cười cười, ánh mắt chuyển hướng tới phía sâu trong Mãng Hoang Cổ Vực, đôi mắt híp lại: “Chúng ta chậm trễ mấy ngày rồi, xem ra cần tăng tốc tới Cổ Vực Thai, bằng nếu muộn quá e rằng tốt.”
      “Ân.” Thải Lân mấy người cũng khẽ gật đầu. Trong vòng ba ngày này, có chừng mười ba người qua nơi này, xem hướng của bọn , ràng cũng về phía Cổ Vực Thai, giờ ở đó, chỉ sợ sớm có cường giả tập hợp.
      thôi, việc này nên chậm chễ, tốt nhất là xuất phát ngay thôi.” Tiêu Viêm cũng hiểu được thời gian vô cùng cấp bách, lập tức vung tay lên .
      "Cứ xem đám kia như tọa kỵ cũng được chứ nhỉ? Thực lực của viễn cổ Thiên Ma Mãng tại Mãng Hoang này coi như là cao, nếu đường gặp mãnh thú khác cũng có thể dựa vào hung uy của nó mà nhanh chóng vượt qua, đỡ phải phiền toái.” Thanh Lân chỉ vào Đại Thiên Ma Mãng trung cười .
      “Ha ha, được thế tốt.” Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt gật đầu cười, thân hình chợt động, tiên phong trước đứng thân thể khổng lồ của Thiên Ma Mãng, sau đó mấy người Thải Lân, Tiểu Y Tiên, Vân Vận cũng nhanh chóng đuổi kịp.
      Dưới khống chế của Thanh Lân, Thiên Ma Mãng vỗn dĩ bạo ngược lúc này cưc kỳ ôn thuận, phản đối gì khi mấy người Tiêu Viêm đứng lưng, đợi tới lúc Thanh Lân huýt sáo, hắc vụ nồng đậm từ trong cơ thể Thiên Ma Mãng tuôn ra dữ dội, nhanh chóng hình thành đám mây đen bao quanh thân thể Thiên Ma Mãng, nhanh như chớp bay về phía sâu trong Mãng Hoang Cổ Vực.
      Vị trí của mấy người Tiêu viêm cách Cổ Vực tương đối xa, nếu như bình thường đường phải mất ít nhất ba ngày, may mà lúc này có Thiên Ma Mãng đưa , giảm bớt ít thời gian, mãnh thú này tại Mãng Hoang Cổ Vực cũng có ít danh tiếng, mãnh thú bình thường cảm ứng được cũng dám thân ngăn trở, về phần mãnh thú có thực lực có thể so sánh với Thiên Ma Mãng, mấy người Tiêu Viêm chủ động vòng qua, cho dù có thể cảm ứng được nhưng cũng vì kiêng kị Thiên Ma Mãng nên cố ý đuổi theo, cứ như vậy tốc độ mấy người Tiêu Viêm ràng nhanh ít.
      đường , đám người Tiêu Viêm cũng gặp ít các thế lực khác, nhưng đại đa số Tiêu Viêm chưa từng thấy qua, chắc là những thế lực thường ngày có chút trầm lặng, những tông môn thế lực ngày thường bất sơn, bất lộ thủy, nhưng bên trong lại hề yếu. Như môn phái bình thường nọ, Tiêu Viêm đừng là thấy qua, cho dù là nghe cũng chưa từng nghe qua, nhưng cũng là có ba vị Đấu Tôn điên phong cường giả, người trong đó, càng hay là bước chân vào Bán Thánh đứng đầu cường giả, với thực lực này, cho dù là bỏ vào trong Thiên Minh Tông, cái loại thế lực thanh danh vang dội này, cũng đủ để đánh đồng cùng mấy tên trưởng lão, thậm chí là Thái thượng trưởng lão.
      Bất quá những thế lực này mặc dù yếu, nhưng Tiêu Viêm cũng có ý định dừng lại kết giao, giờ tất cả mọi người đều vì mục tiêu mà tới, nếu có quan hệ đặc thù, đến cuối cùng đều vì mục đích mà ra tay, cái loại giao tình này, trước dụ hoặc của Bồ Đề cổ thụ, căn bản là đá phát liền rách thôi.
      Bởi vậy, đường mặc dù có ít thế lực nhìn thấy mấy người Tiêu Viêm cưỡi tọa kỵ cực độ phong cách, muốn tới bắt chuyện lấy lòng nhưng Tiêu viêm cũng cho bọn họ cơ hội gì, trực tiếp bảo Thanh Lân tăng tốc, làm cho mấy tên kia hít bụi hết.
      đường chút trở ngại, đoàn người Tiêu Viêm tiêu hao gần hai ngày, từ từ tiếp cận phạm vi của Cổ Vực Thai.
      Nghe từ xa xưa, tại Cổ Vực Thai từng là cổ chiến trường, rất nhiều cường giả có thực lực cực mạnh bỏ mạng ở đây, cũng vì vậy mà nơi này có loại uy áp kì dị, mà cũng chính loại uy áp này mới khiến cho nơi này trở thành nơi duy nhất bên trong Mãng Hoang Cổ Vực mãnh thú nào dám đặt chân tới.
      Mặt khác, Cổ Vực Thai ở sâu trong Mãng hoang Cổ Vực, là chỗ giao tiếp giữa các nơi trong Cổ Vực, từ nơi này có thể trực tiếp vào sâu trong Cổ Vực, bởi vậy, phần đông các thế lực hẹn mà cùng chọn nơi đây làm điểm dừng chân thứ nhất bên trong Mãng Hoang Cổ Vực.
      Mấy người Tiêu Viêm tiếp cận phạm viCổ Vực Thai gần mười dặm lập tức thu hồi Thiên Ma Mãng. Thứ này thể tích to lớn, cũng hấp dẫn ánh mắt của kẻ khác, để rước lấy phiền toái, tự nhiên là nên thu hồi.
      Sau khi tiếp cận Cổ Vực Thai, đám người Tiêu Viêm bay tiếp khoảng mười phút nữa, quảng trường khổng lồ xuất trong tầm nhìn của mọi người.
      Nhìn quảng trường hoang dã rộng lớn đột nhiên xuất , đám người Tiêu Viêm đều sửng sốt, tới khi bọn họ thấy người người đều ở đó mới giật mình, vậy nơi này chính là Cổ Vực Thai rồi.
      “Mọi người nên cẩn thận.”
      Nhìn thấy nhiều người như vậy hội tụ ở chỗ, Tiêu viêm cũng thở dài nhõm, Mãng Hoang Cổ Vực này, khắp nơi đều là mãnh thú, vào lâu như vậy, sau đấy nhìn thấy nhiều người, đúng là làm cho người ta thoáng có chút an lòng, bất quá Tiêu Viêm cũng tin tưởng loại cảm giác này nên giọng .
      “Ân.” Đối với nhắc nhở của Tiêu Viêm, tất cả mọi người đều khẽ gật đầu.
      Khoảng cách hơn nghìn thước cũng chỉ là trong chớp mắt thôi, đoàn người của Tiêu Viêm tới gần quảng trường khổng lồ này mới chậm rãi dừng lại.Bọn họ xuất cũng dẫn tới chú ý của số thế lực, nhưng cũng nhanh chóng dời chỗ khác.Trong khoảng thời gian này, lâu lâu ít thế lực đến đây, chuyện này cũng có gì lạ.
      “Mấy người kia nồng nặc mùi máu tươi.”
      Ánh mắt Tiêu Viêm đảo qua mấy người đứng đằng kia, họ phân tán thành vòng , mỗi người đều có đặc điểm giống nhau là người họ đều có mùi máu tươi, tuy nhiên phải của nhân loại mà là của mãnh thú.
      “Chẳng lẽ mấy người họ tổ đội liệp sát mãnh thú sao?” Tiêu Viêm nghi hoặc trong lòng nhưng vẫn mở miệng hỏi, trực tiếp mang theo người của mình chậm rãi vào quảng trường.
      Dựa theo tình huống bình thường, Cổ Tộc hẳn là bỏ qua cơ hội này, Bồ Đề Tâm cho tới Bồ Đề Tử đối với người trẻ tuổi muốn đạt tới Đấu Tôn đỉnh đều có công dụng rất lớn, chừng có thể vì vậy mà xuất tân Đấu Thánh cường giả. Mà Tiêu viêm tư nhiên cũng phải muốn tìm tìm Cổ Tộc, muốn tìm là Huân Nhi, coi địa vị của nàng ở Cổ Tộc, lần tranh đoạt Bồ Đề cổ thụ này tất nhiên đưa nàng tới đây.
      đường vào khoảng đất rộng, dung nhan thanh lệ của Thải Lân, Vân Vận, Tiểu Y Tiên chúng nữ đưa tới ít ánh mắt khác thường. Những đội ngũ có thể tới đây phần lớn đều có thực lực yếu, hơn nữa tam giáo cửu lưu, loại người gì cũng có. Nếu phải còn duy trì vài phần lí trí chỉ sợ sớm có người nhịn được mà sáp tới gần. Nhưng dù vậy, số ánh mắt càn rỡ vẫn làm cho đám người Thải Lân cảm thấy khó chịu.
      đường vào, Tiêu Viêm vẫn chưa thấy người quen, điều này làm có chút kinh ngạc. Vả lại, càng đến gần khoảng đất trống phát ra vấn đề, dường như đội ngũ nơi ở đây, càng tới gần trung ương quảng trường thực lực càng mạnh, bên ngoài những tên kia, chính là đám thực lực yếu nhất, biết sắp xếp này đến tột cùng là vì sao, có sắp đặt hay là vô ý mà thành?
      Tiêu Viêm khẽ cau mày nhưng cước bộ vẫn giảm, dưới ánh mắt của đông đảo "người xem", từ từ vào vị trí trung tâm.
      Tới nơi rồi Tiêu Viêm mới phát bãi đá hình vuông khổng lồ chừng mấy trăm trượng, cao hai thước. Mà bãi đá cũng có vài đám người, bất quá số lượng ít hơn dưới bãi đá rất nhiều. Có điều những người đó đều có điểm chung là khí tức của họ cực kỳ cường hãn. Tiêu Viêm cũng cảm thấy ngạc nhiên với tình huống này, cũng nghĩ nhiều, ánh mắt đảo qua, khuôn mặt lên vẻ tươi cười, cuối cùng tại đây cũng nhìn thấy số thân ảnh quen thuộc, đặc biệt là áo xanh tuyệt sắc ngồi nhắm mắt khoanh chân, ánh mắt toát ra vẻ nhu hòa. Khi Tiêu Viêm tới gần bãi đá khác thân mặc quần áo rực rỡ, toàn thân tràn ngập khí chất cao quý ở bãi khác như có cảm ứng, mở hai mắt ra, đôi mắt phượng quét xuống dưới, sau đó ánh mắt dừng thân ảnh gầy gò kia, lập tức gương mặt lên lãnh ý và hận ý. Nếu lần trước có Tiêu Viêm, Thiên Hoàng Tộc bọn họ đoạt được căn nguyên quả của Long Hoàng rồi..
      thôi, gặp người quen rồi.”Tiêu Viêm quay đầu lại, với mọi người tiếng, sau đó trực tiếp bước lên bãi đá, bước vào vòng tròn của Cổ Tộc.
      Nhưng mà ngay khi Tiêu Viêm bước lên bãi , đột nhiên cảm giác được ánh mắt lạnh như băng hướng về bản thân mình, cùng lúc đó, thanh nhàn nhạt lạnh như băng chậm rãi vang lên từ phía bệ đá.
      “Đây phải nơimà ngươi có thể lên, cút ra ngoài.”
      Nghe được thanh lạnh như băng này, cước bộ Tiêu Viêm cũng dừng lại, quay đầu lại, ánh mắt nhìn về nơi phát ra thanh , khóe miệng chợt nhếch lên.
      “Phượng Thanh Nhi.”

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1408: Ra oai phủ đầu
      Dịch: Nino1310 - Biên: Truy Mộng
      Tiếng quát lạnh như băng vang lên từ phía bãi đá hấp dẫn số ánh mắt. Khi những ánh mắt này lướt qua bãi thấy Tiêu Viêm và Phượng Thanh Nhi, số người ánh mắt trở nên vui sướng khi người gặp họa.
      “Tiêu Viêm ca ca.” Ở phía bãi đá mà nhóm người Cổ Tộc chiếm giữ, cũng vì thanh của Phượng Thanh Nhi mà dời tầm mắt tới đây, thiếu nữ áo xanh nhắm mắt dưỡng thần lúc này hai mắt chợt mở, mắt phượng nhìn về phía thanh niên gầy gò bước bãi đá kia, nhất thời ngẩn ra, trong mắt lên vẻ mừng rỡ.
      “Ha ha, giống như Tiêu Viêm gặp phiền toái a? ngờ còn có quan hệ với người của Thiên HOàng Tộc.” nam tử thân mặc áo bào màu bạc cười híp mắt , người này cũng xa lạ gì, đúng là Cổ Hoa - trong Tứ đại Đô Thống của Cổ Tộc từng cùng mấy người Tiêu Viêm vào Thiên Mộ tu luyện.
      Nghe thấy vậy, Huân Nhi hơi nhíu mày, con mắt sang chuyển hướng tới nữ tử thân mặc y phục rực rỡ đứng bên kia. giọng : “Thiên Hoàng Tộc này cũng hơi quá đáng .”
      “Khoan ra tay , Tiêu Viêm có thể giải quyết.” Cổ Thanh Dương nhàn nhạt cười , lấy cảm giác của đương nhiên có thể nhận thấy được giờ Tiêu Viêm đạt tới thực lực Cửu Tinh Đấu Tôn. Tuy rằng khí tức của Phượng Thanh Nhi có chút cổ quái, bất quá lúc trước Tiêu Viêm mới có Ngũ Tinh Đấu Tôn có thể đánh bại Bát Tinh Đỉnh - Cổ chứ huống chi tại.
      Huân Nhi khẽ gật đầu, con mắt sang đột nhiên chuyển hướng ra phía sau Tiêu Viêm, cuối cùng dừng lại người Thải Lân, trong mắt lên chút ít dao động.
      Mọi người ở bãi đá thảo luận vấn đề cũng vì thế mà trở nên yên tĩnh rất nhiều, từng đạo ánh mắt đều hướng về phía Tiêu Viêm.
      “Nhàm chán nữ nhân, cần để ý tới nàng.”
      Có điều dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiêu Viêm lại mỉm cười, ngay cả đầu cũng lười quay lại nhìn qua Phượng Thanh Nhi, chỉ nghiêng đầu về phía mấy người phía sau tùy ý câu, sau đó tiếp tục bước vào thạch thai.
      Nghe được câu của Tiêu Viêm, gương mặt Phượng Thanh Nhi trở nên xanh mét, hai tròng mắt trở nên băng lãnh dị thường, ngọc thủ vung lên, sợi tơ màu sắc rực rỡ giống như tia chớp, xé rách gian, hung hăng công kích Tiêu Viêm.
      “Xích!”
      Quay mắt về phía Phượng Thanh Nhi đột nhiên công kích, cước bộ Tiêu Viêm đột nhiên dừng lại, tay trái nhanh như chớp đem sợi tơ rực rỡ kia bắt lấy, cùng lúc, hỏa diễm khủng bố nhanh chóng lên, hóa thành đoạn hỏa tuyến hừng hực, dọc theo sợi tơ lướt nhanh về phía Phượng Thanh Nhi.
      “Hừ.”
      Thấy vậy, ánh mắt Phượng Thanh Nhi trở nên băng lãnh, bất quá nàng cũng biết Dị hỏa của Tiêu Viêm lợi hại tới mức nào, ngón tay ngọc vẽ cái, sợi tơ kia đứt làm đôi, theo đó luồng hơi thở tang thương mạnh mẽ từ trong cơ thể nàng bùng phát, trong lúc mơ hồ như có tiếng phượng hót chấn thiên kinh địa vang vọng bốn phương.
      “Cảm giác này quả thực là Viễn cổ Thiên Hoàng.”
      Cảm thụ được khí tức của Phượng Thanh Nhi, Tiêu Viêm trong lòng ngược lại chợt động, cỗ khí tức này cùng với Viễn cổ Thiên Hoàng mà ngày đó Tiêu Viêm thấy trong Viễn Cổ Sâm Lâm tại Đấu Thánh di tích chết từ lâu có chút giống nhau, mặc dù nguyên do nhưng Tiêu Viêm có thể khẳng định, thực lực của Phượng Thanh Nhi có thể tăng tới mức này tất nhiên có quan hệ với Viễn cổ Thiên Hoàng chết kia.
      “Tiêu Viêm, hôm nay hãy lấy cái mạng của ngươi đến bồi thường những thống khổ mà ta phải chịu đựng .”
      Phượng Thanh Nhi mặt lạnh như băng, oán hận nhìn Tiêu Viêm. Nếu ngày đó, phải mấy người Tiêu Viêm cướp Long Hoàng căn nguyên quả, làm các nàng khi trở về đều bị trách phạt. Bất quá cũng may bọn họ mang hài cốt Thiên Hoàng từ Viễn Cổ Sâm Lâm về, vẫn còn lưu lại ít tinh huyết của Thiên Hoàng, bất quá tinh huyết này cũng tương đối yếu, tàng sâu bên trong, nếu phá vỡ hài cốt tinh huyết trong đó cũng tiêu tán hết. Bởi vậy, để lấy được tinh huyết Thiên Hoàng thuần chánh nhất, Thiên Hoàng Tộc cường giả lựa chọn tàng trong cốt cách của Thiên Hoàng tinh huyết, trực tiếp tiêm vào trong thân thể tộc nhân. Có điều làm như vậy, quá trình vô cùng thống khổ, trong Thiên Hoàng Tộc tổng cộng có mười tộc nhân trẻ tuổi tiến hành quá trình đó, nhưng cuối cùng chỉ có hai người thành công, trong số đó là Phượng Thanh Nhi.
      Mà tám người thất bại kia trực tiếp lên đường tới Hoàng tuyền.
      “Hừ.”
      Nhìn thấy Phượng Thanh Nhi động thủ liền động thủ, ánh mắt của Thải Lân mấy người trở nên băng lãnh, đấu khí trong cơ thể tuôn ra dữ dội, lạnh lẽo nhìn người trước mặt, đấu khí ngưng tụ trong lòng bàn tay.
      “Ngươi là Tiêu Viêm? Nếu muốn đánh, ngươi liền đơn đả độc đấu , những người còn lại cần xuất thủ, nếu , các ngươi phải thua thiệt.” Ngay khi mấy người Thải Lân tuôn trào đấu khí ra, phía sau Phượng Thanh Nhi truyền tới thanh lãnh đạm, là nam tử thân mặc áo bào trắng, kì dị nhất chính là, hai mắt của nam tử này lại lên đủ loại màu sắc, nhìn qua cực kì quỷ dị.
      Khi nam tử kia chuyện, hơn mười cường giả Thiên Hoàng Tộc cũng dùng ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm vào mấy người Tiêu Viêm, hiển nhiên nếu lời hợp đồng thời cùng nhau động thủ.
      “Người thua thiệt, có lẽ là các ngươi.”
      Nhưng mà nam tử kia vừa xong, thanh bình thản đột nhiên theo phương khác truyền tới, làm cho mọi người nao nao, ánh mắt chuyển dời.
      “Ha ha, đơn đả độc đấu, cũng cần phải nhúng tay vào, chỉ là ta quen nhìn thấy cảnh lấy nhiều khi ít mà thôi.” Cổ Thanh Dương ảm đạm cười, sau đó ánh mắt chuyển tới Tiêu Viêm, khẽ gật đầu.
      Đối với hảo ý của Cổ Thanh Dương, Tiêu Viêm cũng là cười đáp lại, nhưng ánh mắt lại nhìn nữ tử áo xanh trong mấy người của Cổ Tộc, Thiên Hoàng Tộc cũng phải thế lực bình thương, mặc dù là Cổ Tộc cũng có thế lực nhưng cũng dễ dàng cùng bọn họ va chạm, mà giờ bọn họ chịu ra tay, hơn phân nửa là do Huân Nhi.
      Đối với ánh mắt của Tiêu Viêm, nữ tử áo xanh kia cũng thản nhiên cười nhìn , giống như đóa phù dung nở rộ, nụ cười tuyệt mĩ của nàng làm cho ít cường giả xung quanh phải siêu lòng.
      “Ha ha, như vậy cũng tốt, khi như thế, liền tùy theo ngươi .” Nam tử kia nhìn chằm chằm Cổ Thanh Dương, chưa từng nghĩ tới Tiêu Viêm còn có quan hệ với Cổ tộc, bất quá tâm cơ cũng rất sâu, lập tức cười cười, quay đầu lại, thản nhiên với Phượng Thanh Nhi.
      Nghe được lời này của nam tử, Phượng Thanh Nhi gật dầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Tiêu Viêm, quát lạnh: “Tiêu Viêm ngươi có dám ?”
      Tiêu Viêm cười cười, lấy tay ngăn mấy người phía sau lại, những người ở đây phần lớn đều quen, ánh mắt bọn họ nhìn Tiêu Viêm giống như vui sướng khi người gặp họa. tới đây là vì Bồ Đề cổ thụ, có điều nơi này rồng rắn lẫn lộn, cường giả vô số, muốn làm người khác kinh sợ chút nên tại thể lui lại được.
      “Tùy ý ngươi .”
      Tiêu Viêm chậm rãi tới, khuôn mặt vẫn giữ vẻ tươi cười như trước, nhưng trong hai mắt lại tỏa ra hàn khí lạnh như băng. Mặc dù biết tại sao thực lực của Phượng Thanh Nhi lại tăng nhanh như vậy nhưng dù sao trước kia cũng thua xa lắm, mặc dù tại thực lực đại tăng, nhưng cũng chỉ gần tới Tam Chuyển Đấu Tôn điên phong, đối với Cửu Tinh Đấu Tôn mà đúng là thể chiến thắng, nhưng với Tiêu Viêm lại tính là cái gì.
      “Hừ.”
      Nhìn thấy Tiêu Viêm quả nhiên bước tới, gương mặt Phượng Thanh Nhi lên chút cười lạnh, chân ngọc đạp mạnh xuống đất, tơ lụa nhiều màu sắc bao phủ rợp trời, giống như đao phong sắc bén, mang theo kình phong sắc bén, phủ đầy phạm vi mười trượng xung quanh Tiêu Viêm, làm cho còn chỗ tránh.
      “Quả nhiên vẫn chiêu cũ, lực lượng tăng vọt nhưng cách nào khống chế, cũng giống như tên ăn mày ôm đống tiền thôi."
      Thấy đám lụa nhiều màu chung quanh, Tiêu Viêm chậm rãi lắc đầu, bàn chân đạp cái, theo đó, hỏa diễm nồng đậm bùng phát từ trong cơ thể, bọc chung quanh , phàm là những dải tơ lọt vào phạm vi hỏa diễm, nhiều lắm là vào thêm được nửa trượng hóa thành tro tàn.
      Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, Tiêu Viêm từng bước tiến về phía Phượng Thanh Nhi, bộ dáng lững thững, trông có vẻ thoải mái.
      So với Tiêu Viêm khuôn mặt Phượng Thanh Nhi trở nên xanh mét, ngờ sau khi thực lực của nàng tăng vọt, vẫn có chút uy hiếp nào đối với Tiêu Viêm, điều này làm cho kẻ cao ngạonhư nàng sao có thể chịu đựng được.
      “Thiên Hoàng Ảnh.”
      tiếng quát chứa tức giận từ trong miệng Phượng Thanh Nhi truyền ra, đấu khí trong cơ thể nhanh chóng bùng phát, cuối cùng ở cuối chân trời hình thành nên hư ảnh khổng lồ mấy trăm trượng của Thiên Hoàng, cỗ uy áp cổ lan ra bốn phía.
      “Lệ.”
      Hư ảnh khổng lồ của Thiên Hoàng ngửa mặt lên trời, tiếng phượng kêu thanh thúy vang lên, hai cánh chợt rung, mang theo luồng uy thế đáng sợ bạo bắn về phía Tiêu Viêm, thanh thế mạnh mẽ làm ít cường giả biến sắc.
      Quay mặt về phía hư ảnh khổng lồ của Thiên Hoàng, Tiêu Viêm dừng bước, ngẩng đầu nhìn Hoàng dần phóng đại trong mắt mình, trong lòng xác định thực lực Phượng Thanh Nhi tăng vọt chắc chắn có liên quan đến di hài Thiên Hoàng trong Viễn Cổ Sâm Lâm.
      “Tiêu Viêm, chịu chết .”
      Nhìn hư ảnh Thiên Hoàng cách Tiêu Viêm tới trăm trượng, hận ý gương mặt Phượng Thanh Nhi càng sâu, tiếng quát lạnh như băng vang vọng khắp quảng trường, lúc này mọi người nghĩ chắc là tránh được rồi...
      “Vẫn chỉ là chút tài mọn như trước.” Đối với tiếng quát của Phượng Thanh Nhi, Tiêu Viêm chỉ mỉm cười, cũng có tránh né, chỉ là chậm rãi lắc đầu. Cùng lúc đó, hai tròng mắt đen nhánh, kim quang mãnh .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1409: Hai nàng gặp nhau
      Dịch: Nino1310 - Biên: Truy Mộng
      Câu kia cùng tiếng cười khẽ của Tiêu Viêm vừa dứt, kim quang rực rỡ giống như ánh mặt trời bỗng nhiên bùng nổ phía quảng trường.
      Dưới ánh sang chói mắt này, tuyệt đại đa số mọi người vội vàng híp mắt lại, khi kim quang kia bùng nổ, thể thấy được bất cứ nhân ảnh nào, kim quang tràn ngập toàn bộ tròng mắt.
      Bất quá, tuy cách nào thấy được nhưng những người ở đấy cũng phải người bình thường, vẫn có thể cảm ứng được hư ảnh khổng lồ của Thiên Hoàng bầu trời kia, mang theo lực lượng cực mạnh hung hăng đánh về chỗ Tiêu Viêm đứng.
      “Oanh!”
      Trong khoảnh khắc va chạm đó, toàn bộ quảng trường đều rung lên, luồng năng lượng mạnh mẽ lướt sát mặt đất, hình thành vòng tròn rồi đột nhiên khuếch tán ra xung quanh, số cường giả ở gần đó liền bị chấn lui ra sau vài bước.
      Năng lượng cuồng bạo bừa bãi tản ra chung quanh, mọi người mạnh mẽ mở hai mắt ra, nhưng tro bụi cản trở tầm nhìn của mọi người, cách nào nhìn thấy tình huống bên trong.
      “Tiểu tử này cuồng vọng.”
      số người xem nhìn thấy màn này, khẽ lắc đầu, đối với gã Đấu Tôn điên phong cường giả toàn lực nhất kích mà còn dám thác đại, là muốn chết mà.
      “Hừ.”
      Phượng Thanh Nhi nhìn địa phương tràn ngập tro bụi kia, thân thể căng thẳng cũng từ từ thả lỏng, chóp mũi truyền ra tiếng hừ , từ khi gặp Tiêu Viêm tới nay, đây là lần đầu tiên nàng làm cho người này nếm thử chút loại tư vị thế này.
      “Thình thịch.”
      Nhưng mà, tiếng hừ lạnh của Phong Thanh Nhi vừa dứt ở nơi tràn ngập sương khói kia, mặt đất đột nhiên rung lên, chợt đạo kim quang với tốc độ khủng khiếp lướt ra, đạo kim quang này lúc đầu cực kỳ khổng lồ, nhưng chớp mắt liền hóa thành thân ảnh gầy gò, cuối cùng dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, như quỷ mị hư vô xuất trước mặt PHong Thanh Nhi.
      “Ngươi làm sao có thể?”
      Nhìn Tiêu Viêm đứng trước mặt, ngay cả quần áo đều có tổn hại chút nào, khuôn mặt Phong Thanh Nhi trở nên kinh hãi. đợi nàng phát động công kích lần nữa, bàn tay dần trở nên to lớn trong mắt nàng.
      “Ba!”
      Tiếng vỗ tay thanh thúy đột nhiên vang lên bệ đá, chợt mọi người nhìn thấy thân hình Phong Thanh Nhi bay ngược ra, cuối cùng cắm mặt xuống đất, bắt ngược ra hơn trăm thước mới chậm rãi dừng lại, khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp giờ phút này in hằn lên dấu tay đỏ chói, tia máu ở khóe miệng. gương mặt vẫn lộ vẻ thể tin được.
      Hóa ra nàng bị Tiêu Viêm tát cái tới mức khí huyết công tâm, hôn mê bất tỉnh.
      “Mặc kệ lực lượng của ngươi là từ đâu tới nhưng thủy chung cũng phải thuộc về mình, bàng môn tà đạo mà thôi.” Ánh mắt lạnh lùng nhìn thân ảnh ở phía xa kia, thanh Tiêu Viêm bình tĩnh phát ra. Lực lượng, thủy chung chỉ có thể tự do bản thân tu luyện mà thành, mặc dù lúc trước Tiêu Viêm được Tiêu Huyền truyền thừa, nhưng cũng có điên cuồng tăng lên thực lực của chính mình mà liều mạng áp chế. Nhưng Phong Thanh Nhi ngược lại, nàng liều mạng tăng lên. Loại tà đạo này đến cuối cùng vĩnh viễn cũng đạt được thực lực chân chính.
      “Tê.”
      Nhìn thấy Tiêu Viêm tát cái trực tiếp khiến Phong Thanh Nhi bay ra ngoài, mấy cường giả đứng xem phía kia đều hít hơi lạnh, người này đúng là biết thương hoa tiếc ngọc.
      “Đủ cường hãn, mĩ nhân xinh đẹp như vậy, đổi lại là lão tử, đúng là ra tay được.”
      “Hắc hắc, ta chỉ thích hai người vụng trộm 'đánh nhau'...”
      Nghe được số tiếng cười quái dị, Tiêu Viêm tùy ý lắc lắc tay, khuôn mặt chút thay đổi. Lúc trước công kích của Phượng Thanh Nhi trắng ra là muốn tính mạng của , đối với loại người này, Tiêu Viêm coi nàng là nữ nhân, mà là địch nhân.
      Đối mặt với địch nhân Tiêu Viêm chưa bao giờ nhân từ mà nương tay, cho dù nàng có xinh đẹp như thế nào.
      “Vô liêm sỉ.”
      Đám người Thiên Hoàng Tộc, nam tử kia cũng bởi vì màn này mà ngạc nhiên, đợi tới khi phục hồi tinh thần lại những người trước trở nên giận dữ, đứng dậy liền muốn động thủ.
      “Dừng tay, tài nghệ của Thanh Nhi bằng người ta, mau mang nàng về.” Khi mấy người kia muốn động tay, nam tử kia đột nhiên mở miệng, đôi mắt màu sắc rực rỡ nhìn về phía Tiêu Viêm, chậm rãi : “Thực lực tệ.”
      “Lần sau nếu muốn thử, bản thân nên động thủ , đừng để nữ nhân ra mặt như vậy, có điểm chả ra gì đâu.” Tiêu Viêm liếc mắt nhìn nam tử kia .
      “Ha ha, lĩnh giáo, lần sau ta đích thân động thủ.” Nam tử làm như thèm để ý, cười cười , nhưng trong mắt lại lên chút nguy hiểm.
      “Tùy thời phụng bồi.” khuôn mặt Tiêu viêm lại lên vẻ tươi cười, sau đó cũng để ý tới , xoay người mang theo mấy người Thải Lân bước về phía Cổ Tộc.
      Khi Tiêu Viêm quay người, khuôn mặt tươi cười của nam tử kia chậm rãi thu liễm, ngọc bội cầm trong tay cũng lặng yên hóa thành bột phấn, từ lòng bàn tay chảy xuống.
      “Hắc hắc, đủ ngoan độc, ta là lần đầu thấy ngươi đánh nữ nhân.” Nhìn mấy người Tiêu Viêm tới, người mặc áo bào màu bạc của Cổ Tộc giơ ngón tay cái hướng về phía Tiêu viêm cười .
      Đối với lời của Cổ Hoa, Tiêu Viêm cũng biết gì, hướng về phía mấy người Cổ Thanh Dương đứng phía sau chắp tay, sau đó ánh mắt nhìn về phía Huân Nhi ở trung tâm.
      “Tiêu Viêm ca ca, lần này ngược lại tới chậm hơn nhiều a.” Nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Viêm nhìn mình, Huân Nhi khẽ cười, chuyện đôi mắt đẹp đột nhiên nhìn về phía sau Tiêu Viêm, : “Vị này hẳn là Thải Lân tỷ tỷ a? Thường nghe Tiêu Viêm ca ca nhắc tới tỷ tỷ.”
      Nghe được lời của Huân Nhi, Thải Lân nao nao, đối với vị muội muội này từ lúc nàng ở Gia Mã Đế Quốc có nghe Tiêu Đỉnh qua, là thanh mai trúc mã của Tiêu Viêm, nếu như phải có kiện kia, cơ hồ nhất định là nàng trở thành thê tử của Tiêu Viêm. Vả lại nàng cũng hiểu được, ở trong lòng Tiêu Viêm, Huân Nhi chiếm vị trí rất lớn, theo phương diện nào đó mà , nàng giống như người thứ ba.
      Loại vị trí này làm cho Thải Lân có chút được tự nhiên, nhưng theo lễ phép nàng vẫn khẽ gật đầu cái.
      Nghe hai nàng chuyện, trong lòng Tiêu Viêm trong lòng cũng có chút xấu hổ, nhưng gì, chỉ có thể ho tiếng, dẫn mọi người ở bên cạnh ngồi xuống.
      Mấy người phía sau Tiêu Viêm phần lớn đều là nữ nhân, ngoại trừ mấy vị trưởng lão của Hoa Tông. Mỗi người đều có dung nhan ngạo nhân. Bởi vậy tới lúc này, mấy người Cổ Thanh Dương mới phát , khí nơi này có chút cổ quái. Hơn nữa lúc trước nghe lời của Huân Nhi, ánh mắt liền chuyển hướng nhìn Thải Lân, bọn họ đều biết tất cả tình báo có liên quan tới Tiêu Viêm bởi vậy liền hiểu Thải Lân là ai, lập tức mỗi người đều mang sắc mặt cổ quái. Tiêu Viêm này, đúng là muốn hai tay hai bắt cá sao?
      Nghĩ tới đây, mặc dù bọn họ cùng Tiêu Viêm có chút giao tình nhưng trong đầu nhịn được có chút vướng mắc. Ở Cổ Tộc, Huân Nhi có địa vị gì, là nữ thần trong lòng vô số tộc nhân ưu tú, giờ Tiêu Viêm thuận lợi lấy được tâm của Huân Nhi còn , bây giờ còn nghĩ tới hưởng tề nhân chi mĩ, việc này phải thái quá sao?
      Bất quá, dù trong lòng họ nghĩ vậy nhưng bọn tự nhiên ngu đến mức chuyện này, nếu Huân Nhi vì vậy mà làm khó dễ, bọn họ mặc dù trong lòng có chút tức giận, nhưng cũng gì.
      lúc mọi người xấu hổ, Huân Nhi lại bình tĩnh, dịu dàng hữu lễ tới chào hỏi mọi người phía sau Tiêu Viêm, trong khi cùng Nạp Lan Yên Nhiên bốn mắt nhìn nhau hơi dừng lại chút, hai người lần trước gặp mặt là thời điểm năm đó Nạp Lan Yên Nhiên tới Tiêu Gia từ hôn, khi đó Nạp Lan Yên Nhiên được chiều chuộng mà kiêu ngạo, chẳng qua nay, sau mấy năm còn kiêu ngạo như trước.
      Đối với ánh mắt của Huân Nhi, gương mặt Nạp Lan Yên Nhiên mặc dù có gì nhưng trong lòng lại thở dài, bởi vì nàng nhớ lại năm đó sau khi nàng thuận lợi giải quyết vấn đề hôn ước, muốn ly khai Huân Nhi ngồi bên cửa sổ với nàng câu.
      “Tiểu tỷ Nạp Lan Gia, hi vọng về sau ngươi bởi vì hành động hôm nay mà cảm thấy hối hận.”
      Câu nhàng nhưng lạnh lùng, mặc dù hơn mười năm, nhưng Nạp Lan Yên Nhiên vẫn nhớ , hơn nữa, cái làm nàng càng buồn hơn là hơn mười năm sau, những lời này hoàn toàn được chứng thực.
      Nàng quả thực là hối hận, nhưng quá trễ rồi.
      “Tiêu Viêm ca ca, lần này tới Mãng Hoang Cổ Vực là vì Bồ Đề cổ thụ?” Giới thiệu xong vòng, ánh mắt Huân Nhi sáng ngời, chuyển hướng nhìn Tiêu Viêm .
      “Ừm.”
      Nhìn thấy Huân Nhi tức giận, Tiêu Viêm cũng vội vàng gật đầu. Đối với việc này, trong lòng có chút áy náy, rồi Huân Nhi để ý càng làm cảm thấy có lỗi, hiểu được Huân Nhi muốn xuất cảnh tranh cãi ầm ĩ làm khó xử.
      “Từ nơi này, tiếp tục vào trong là có thể vào khu vực sâu trong Mãng Hoang cổ vực, mà Bồ Đề cổ thụ là ở nơi đó.” Ngón tay mảnh khảnh của Huân Nhi chỉ về phía bắc của Cổ Vực thai, giọng : “Bất quá muốn tới nơi có Bồ Đề cổ thụ là rất khó. Vì cách nơi này ngoài trăm dặm, liền có đại quân mãnh thú tọa trấn, bọn họ ở khắp nơi sâu phía trong kia, chúng ta mà muốn vào, nhất định phải vượt qua hải dương đầy mãnh thú kia.”
      “Mấy ngày nay, người của chúng ta đều ở nơi này, đều thử qua, nhưng cuối cùng đều bị ngăn cản mà trở về, đại quân mãnh thú chỉ có số lượng đáng sợ, trong đó cũng thiếu cường giả vô cùng mạnh, cực kì khó đối phó.” Huân Nhi hơi ngửa mặt lên, mặt trời từ chiếu xuống, mũi ngọc nhô lên làm cho gương mặt xinh đẹp của nàng càng trở nên xinh đẹp hơn, lộ ra da thịt sáng bóng giống như ngọc thạch nhu hòa, hoàn hảo vô cùng. Nàng cùng với Thải Lân, Yên Nhiên mỗi người vẻ, hoàn toàn bất đồng.
      “Khó trách những người ở đây người đều có mùi huyết tinh nồng đậm, hóa ra là xông vào đại quân mãnh thú kia.” Tiêu Viêm lúc này hơi giật mình, lẩm bẩm .
      “Ừ, cho nên tại mấy người chúng ta ở đây đều cần liên thủ với nhau, nếu , ai cũng qua được.” Ngọc thủ của Huân Nhi gạt mấy sợi tóc đen phiêu tán trán, trong đôi mắt đẹp lại có chút ngưng trọng, : “Tạm thời việc liên minh là do người kia ra, mà người này Tiêu Viêm ca ca phải cẩn thận chút, bởi vì là người của Hồn Điện, lại còn là trong hai người trẻ tuổi có khả năng nhất trở thành tộc trưởng kế nhiệm của Hồn Tộc.”
      Nghe vậy trong lòng Tiêu viêm nhất thời vừa động, ánh mắt nhìn theo theo tầm mắt của Huân Nhi.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1410: Hồn Ngọc, thú triều!
      Dịch: thinh_nguyen - Biên: Truy Mộng
      Nơi mà ánh mắt Tiêu Viêm nhìn đến, gã nam tử mặc hắc y mỉm cười cùng với mấy vị cường giả biết là thuộc thế lực phương nào. Gã nam tử này có mái tóc đen dài tùy ý tung bay ở phía sau, thoạt nhìn đầy vẻ tiêu sái. Khuôn mặt trắng như bạch ngọc làm người ta có cản giác cực kì ôn nhu, thân thiết. Người như thế, thoạt nhìn để lại cho người ta đầy hảo cảm. Nhưng đối với người của Hồn Điện Tiêu Viêm lại cảm giác được nguy hiểm trầm trong đó.
      Gã hắc y nam tử này, lúc trước tại Thiên Hoàng Tộc cũng làm khó dễ nên Tiêu Viêm vẫn để ý đến lắm. Nhưng tại biết được thân phận của , trong lòng Tiêu Viêm chợt đề cao cảnh giác lên rất nhiều. Dù sao cũng tiếp xúc với ít người của Hồn Tộc, biết chủng tộc này này quỷ dị khó lường, ai vô dụng cả. Người kia, thoạt nhìn rất dễ ở chung, có điều loại hiền lành này ngược lại mới có vẻ càng thêm nguy hiểm.
      Có câu rất hay: “chó cắn người là chó sủa.” Gã nam tử trước mặt cũng khác là mấy.
      Với lại, theo lời Huân Nhi lúc trước người này có khả năng rất cao trở thành người kế nhiệm tộc trưởng tiếp theo. Mạnh như Hồn Nhai cũng được đánh giá cao như thế. Chỉ bằng những lời này cũng đủ để biết người này đơn giản như vẻ bên ngoài.
      Khi Tiêu Viêm dò xét hắc y nam tử, chợt như cũng có cảm ứng được ai đó chăm chú nhìn mình. quay đầu nhìn sang bắt gặp Tiêu Viêm, khuôn mặt thoáng vẻ ngạc nhiên sau đó cũng nặn ra nụ cườii.
      Đối với tên gia hỏa mỉm cười như tràn đầy thiện ý nhìn mình, đôi mắt Tiêu Viêm hơi nheo lại, giọng : “Người này rất nguy hiểm.”
      “Người này tên là Hồn Ngọc, tên nghe như nữ nhân nhưng quả kiêu hùng. Căn cứ những tin tức mà ta có được, trong Hồn tộc cạnh tranh cực kỳ tàn khốc. Những kẻ thất bại thường có kết cục rất thê thảm. Có điều từ lúc sinh ra đến nay, chưa lần thất thủ. Những đối thử cạnh tranh với đều lần lượt ngã xuống dưới chân . Mặt khác, cũng mang trong người tuyệt phẩm huyết mạch.” trong lời Huân Nhi có ít phần thận trọng. Xem ra tên Hồn Ngọc này đích rất khó đối phó.
      "Tuyệt phẩm huyết mạch sao..."
      Mí mắt Tiêu Viêm hơi hơi giật lên, khó trách chưa từng thất bại, có được lợi thế huyết mạch này bậc này, cũng đủ để chứng tỏ tiềm lực của . Chỉ cần là người thông minh chút, làm những cái chuyện ngu xuẩn tất nhiên tiền đồ vô lượng.
      "Gã Hồn Ngọc này bất đồng với những tộc nhân khác của Hồn Tộc, mở miệng liền là chém chém giết giết đoạt linh hồn ngươi. Người nầy, nhìn hiền lành nhưng trong tâm lại tương đối tàn." Cổ Thanh Dương cũng chợt , trong giọng có vẻ tương đối kiêng kị.
      Tiêu Viêm chậm rãi gật đầu, trong lòng thầm xem Hồn Ngọc là nhân vật nguy hiểm. Người như thế, nếu như có cơ họa Tiêu Viêm nhất định phải diệt . Hai người lập trường bất đồng nhất định có ngày là địch nhân. khi như vậy phải “tiên hạ thủ vi cường hậu hạ thủ tao ương". Tiêu Viêm rất đạo lý này.
      "Lần này ngờ tới, vừa bắt đầu đại gặp ngay thú triều?" Tiêu Viêm liếc mắt nhìn về bốn phía. giờ quảng trường ít nhất cũng có hơn ngàn người hội tụ. Hơn nữa khí tức của mỗi người đều kém, hiển nhiên đều có thực lực cả. Đội hình bực này đủ để dùng hai chữ đáng sợ để hình dung.
      “Đợi nơi này sắp xếp liên minh xong xuất phát xông vào thú triều. Nếu có bất kì thế lực nào có thể đơn độc vượt qua được…..Thú triều số lượng quá mức kinh khủng” Huân Nhi gật đầu :” Đến lúc đó chúng ta cứ tập trung ở chỗ. Nhân lực nhiều thêm người an toàn thêm chút”.
      Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng là nhàng gật đầu. Vừa muốn chuyện, đột nhiên thanh quảng trường vang lên. Nhìn về nơi thanh phát ra, dĩ nhiên là của gã hắc y nam tử Hồn Ngọc.
      "Các vị! Tình thế hôm nay mọi người đều rất ràng. Mục tiêu của chúng ta đều là chỗ sâu nhất trong Mãng Hoang cổ vực - Bồ Đề cổ thụ. Về phần sau khi đến được nơi đó, chúng ta tùy vào thủ đoạn của mỗi người mà tranh đoạt. Nhưng mà nơi đó đối với tại mà , có chút quá xa xôi bởi vì bây giờ chúng ta, có bất kỳ thế lực nào có thể đơn độc xông qua thú triều kia."
      Đứng bệ đá, thanh trong trẻo của Hồn Ngọc cùng khí độ của làm cho người ta tin phục. Nếu đề cập tới thân phận cùng tâm kế của , người ta thể , Hồn Ngọc này, là rất tốt.
      "Chúng ta chỉ có cơ hội duy nhất. Đó là toàn bộ mọi người phải cùng nhau chung sức, tạo thành đội ngũ liên minh . Khối đoàn kết như mũi tên, cắm chặt vào bên trong thú triều. Dựa vào lực lượng của tất cả chúng ta, mới có thể xé tan phòng tuyến của thú triều. Nếu làm được như thế…. Bồ Đề cổ thụ chỉ là vô vọng mà thôi. "
      "Liên minh của chúng ta phân chia cao thấp. Bởi vậy xuất việc ai ra mệnh lệnh cho ai nên mọi người cứ việc yên tâm. Trong lúc này, có bất kỳ lợi dụng gì, chỉ có hợp tác. Đương nhiên, nếu cảm thấy được thể tin tưởng, có thể ở lại chỗ này, tại hạ cũng cưỡng cầu. Bất quá, nếu như thế chỉ sợ chư vị tay mà về rồi. "
      Nghe được những lời Hồn Ngọc , chung quanh cũng nhất thời trở nên yên tĩnh. lát sau, trong số ngàn người có ít người gật đầu đồng ý. Mặc kệ như thế nào, Hồn Ngọc cũng rất đúng, ở đây có bất kỳ thế lực nào có thể mình thông qua thú triều được. khi như vậy, muốn vào sâu bên trong cũng chỉ có cách là cùng nhau liên thủ xông vào.
      "Hồn Ngọc huynh sai. Lần này Thiên Hoàng tộc hợp lực cùng mọi người xông vào thú triều." Trong khi số người bắt đầu động tâm bên Thiên Hoàng tộc, gã nam tử da màu cổ đồng thản nhiên .
      "Ha hả, vậy liền đa tạ Cửu Phượng huynh" Nghe vậy, Hồn Ngọc cũng mỉm cười, đối với gã nam tử da màu cổ đồng ở phía xa chắp tay đáp lễ.
      " sai, ở đây chẳng đoạt được gì cả, còn bằng cùng nhau thử xông vào lần.”
      Lời của gã Cửu Phượng kia ràng tác động đến ít người. Lập tức có thêm ít người đồng ý, cứ như vậy mà khuếch tán ra. Càng ngày càng nhiều người bắt đầu gật đầu đồng ý.
      "Tên kia hình như cũng phải hạng vớ vẩn a.” Ánh mắt Tiêu Viêm lướt qua Cửu Phượng, .
      "Ha hả, tên là Cửu Phượng, tại giới ma thú danh tiếng cũng . Cũng là người được xác định kế nhiệm tiếp theo Thiên Hoàng tộc tộc trưởng. Đôi mắt màu đồng của là do luyện công pháp gây ra. tu luyện đại đa số đấu kỹ đều tập trung ở hai mắt. Tương đối hiếm thấy, cũng khá khó đối phó." Cổ Thanh Dương liếc mắt nhìn Cửu Phượng, cười .
      Tiêu Viêm lúc này mới khẽ gật đầu, khó trách tại Thiên Hoàng tộc có được địa vị như vậy. Nguyên lai được xác định tiếp nhiệm tộc trưởng tương lai. Quả nhiên cũng phải hạng vô dụng.
      "Nếu mọi người có ý kiến chúng ta động thân thôi. Bây giờ là giữa trưa, cũng chính là lúc mãnh thú thiếu cảnh giác nhất." Nhìn thấy hầu hết mọi người đều là đồng ý liên thủ xông vào thú triều. Hồn Ngọc cũng mỉm cười, khuôn mặt như ngọc cũng thoáng lên nét cười đắc ý.
      "Chúng ta cũng nên chuẩn bị thôi " Huân Nhi giọng : "Đợi lúc xông vào thú triều nên cẩn thận tí. Tuy là liên thủ cùng nhau xông qua thú triều nhưng những người có thể qua được cũng tới phần. Hồn Ngọc cùng Cửu Phượng kỳ cũng rất ràng điểm ấy, bọn họ bất quá chỉ muốn mượn lực của những người nơi này để xâm nhập thú triều mà thôi. Đến lúc đó, bọn họ có thể bằng vào lực lượng mạnh mẽ thừa cơ vượt qua. Còn những người còn lại phần lớn trở thành thức ăn của mãnh thú mà thôi. Những người này vẫn còn quá coi thường Mãng Hoang cổ vực. "
      "Nhiều cường giả như vậy cũng xông qua được?" Nghe được những lời này, Tiêu Viêm trong lòng cũng khẽ động. Nơi này có ít nhất trăm vị Đấu Tôn cường giả, Đấu Tông cường giả nhiều như mây, đội hình mạnh mẽ như thế, cư nhiên vẫn cách nào đột phá hoàn toàn thú triều? Thú triều kia đến tột cùng khủng bố đến bực nào?
      Trong lòng Tiêu Viêm cũng cảm thấy khiếp sợ. quảng trường mọi người bắt đầu hành động. Từng đạo thân ảnh lướt lên trời cao, chẳng mấy chốc đoàn người giống như tảng mây lớn trôi nổi ở giữa trung.
      " thôi."
      Nhìn thấy đại bộ phận mọi người đều bắt đầu động thân, Tiêu Viêm cũng chần chờ. Gật đầu với mọi người, sau đó thân hình cũng là chậm rãi bay lên trung. Những người còn lại cũng nhanh chóng đuổi kịp. Chẳng mấy chốc hình thành cái vòng tụ họp cùng đám cường giả kia.
      "Các vị, động thân thôi."
      bầu trời, ánh mắt Hồn Ngọc nhìn thoáng qua đám người Tiêu Viêm, sau đó lại nhìn về phía dưới. quảng trường, bóng người cực kì thưa thớt. Cũng có ý cùng bọn họ thêm gì nữa. tiếng cười to, thân hình liền tiên phong bay vút về chân trời phía Bắc. Ngay sau đó liền có rất nhiều đội ngũ, cũng mang theo tiếng xé gió ầm ầm phóng theo.
      Đoàn người Tiêu Viêm cũng trà trộn trong trong đám cường giả này. Bọn họ cũng tiến gần về phía trước. Bởi vì khi mới bắt đầu, lực lượng tiêu hao nhanh nhất chính là vị trí tiên phong đó.
      Đám người giống như phi điểu, bầu trời như tia chớp bay vút qua. Lộ trình trăm dặm cần mười phút đến. Mà khi mọi người bay qua ngọn núi xanh um cực lớn mảnh bình nguyên hắc ám nhìn thấy điểm cuối liền xuất dưới ánh mắt của mọi người.
      Ánh mắt Tiêu Viêm lướt qua đám người. Nhìn về phía bình nguyên hắc ám. Ngay lập tức, trong miệng liền hít hơi khí lạnh...
      Chỉ thấy, bình nguyên kéo dài tưởng như vô tận kia tràn ngập mây đen. mặt đất tràn ngập từng đầu, từng đầu mãnh thú hình thể khổng lồ, rậm rạp giống như biển thú đầy màu sắc, kéo dài đến tận phía cuối chân trời. Ở nơi đây bắt đầu tràn ngập tiếng rít gào thô bạo, rống giận. Giống như lôi đình, tại phiến thiên địa này, vang dội thôi.
      "Đây là Mãng Hoang cổ vực thú triều sao? Quả nhiên là đáng sợ."
      Thở ra ngụm khí lạnh, Tiêu Viêm nhịn được lẩm bẩm . Chẳng trách Huân Nhi thận trọng như vậy. Hóa ra nếu cùng thú triều vô tận kia so sánh bọn họ căn bản chỉ là muối bỏ biển mà thôi...
      Tiêu Viêm ánh mắt nhìn về thú triều, sau đó ngắm nhìn về xa xa tận cùng của bình nguyên hắc ám.
      "Sau thú triều, là Bồ Đề cổ thụ sao..."

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1411: Trùng kích thú triều!
      Dịch: thinh_nguyen - Biên: Truy Mộng
      Nơi mà ánh mắt Tiêu Viêm nhìn đến, gã nam tử mặc hắc y mỉm cười cùng với mấy vị cường giả biết là thuộc thế lực phương nào. Gã nam tử này có mái tóc đen dài tùy ý tung bay ở phía sau, thoạt nhìn đầy vẻ tiêu sái. Khuôn mặt trắng như bạch ngọc làm người ta có cản giác cực kì ôn nhu, thân thiết. Người như thế, thoạt nhìn để lại cho người ta đầy hảo cảm. Nhưng đối với người của Hồn Điện Tiêu Viêm lại cảm giác được nguy hiểm trầm trong đó.
      Gã hắc y nam tử này, lúc trước tại Thiên Hoàng Tộc cũng làm khó dễ nên Tiêu Viêm vẫn để ý đến lắm. Nhưng tại biết được thân phận của , trong lòng Tiêu Viêm chợt đề cao cảnh giác lên rất nhiều. Dù sao cũng tiếp xúc với ít người của Hồn Tộc, biết chủng tộc này này quỷ dị khó lường, ai vô dụng cả. Người kia, thoạt nhìn rất dễ ở chung, có điều loại hiền lành này ngược lại mới có vẻ càng thêm nguy hiểm.
      Có câu rất hay: “chó cắn người là chó sủa.” Gã nam tử trước mặt cũng khác là mấy.
      Với lại, theo lời Huân Nhi lúc trước người này có khả năng rất cao trở thành người kế nhiệm tộc trưởng tiếp theo. Mạnh như Hồn Nhai cũng được đánh giá cao như thế. Chỉ bằng những lời này cũng đủ để biết người này đơn giản như vẻ bên ngoài.
      Khi Tiêu Viêm dò xét hắc y nam tử, chợt như cũng có cảm ứng được ai đó chăm chú nhìn mình. quay đầu nhìn sang bắt gặp Tiêu Viêm, khuôn mặt thoáng vẻ ngạc nhiên sau đó cũng nặn ra nụ cườii.
      Đối với tên gia hỏa mỉm cười như tràn đầy thiện ý nhìn mình, đôi mắt Tiêu Viêm hơi nheo lại, giọng : “Người này rất nguy hiểm.”
      “Người này tên là Hồn Ngọc, tên nghe như nữ nhân nhưng quả kiêu hùng. Căn cứ những tin tức mà ta có được, trong Hồn tộc cạnh tranh cực kỳ tàn khốc. Những kẻ thất bại thường có kết cục rất thê thảm. Có điều từ lúc sinh ra đến nay, chưa lần thất thủ. Những đối thử cạnh tranh với đều lần lượt ngã xuống dưới chân . Mặt khác, cũng mang trong người tuyệt phẩm huyết mạch.” trong lời Huân Nhi có ít phần thận trọng. Xem ra tên Hồn Ngọc này đích rất khó đối phó.
      "Tuyệt phẩm huyết mạch sao..."
      Mí mắt Tiêu Viêm hơi hơi giật lên, khó trách chưa từng thất bại, có được lợi thế huyết mạch này bậc này, cũng đủ để chứng tỏ tiềm lực của . Chỉ cần là người thông minh chút, làm những cái chuyện ngu xuẩn tất nhiên tiền đồ vô lượng.
      "Gã Hồn Ngọc này bất đồng với những tộc nhân khác của Hồn Tộc, mở miệng liền là chém chém giết giết đoạt linh hồn ngươi. Người nầy, nhìn hiền lành nhưng trong tâm lại tương đối tàn." Cổ Thanh Dương cũng chợt , trong giọng có vẻ tương đối kiêng kị.
      Tiêu Viêm chậm rãi gật đầu, trong lòng thầm xem Hồn Ngọc là nhân vật nguy hiểm. Người như thế, nếu như có cơ họa Tiêu Viêm nhất định phải diệt . Hai người lập trường bất đồng nhất định có ngày là địch nhân. khi như vậy phải “tiên hạ thủ vi cường hậu hạ thủ tao ương". Tiêu Viêm rất đạo lý này.
      "Lần này ngờ tới, vừa bắt đầu đại gặp ngay thú triều?" Tiêu Viêm liếc mắt nhìn về bốn phía. giờ quảng trường ít nhất cũng có hơn ngàn người hội tụ. Hơn nữa khí tức của mỗi người đều kém, hiển nhiên đều có thực lực cả. Đội hình bực này đủ để dùng hai chữ đáng sợ để hình dung.
      “Đợi nơi này sắp xếp liên minh xong xuất phát xông vào thú triều. Nếu có bất kì thế lực nào có thể đơn độc vượt qua được…..Thú triều số lượng quá mức kinh khủng” Huân Nhi gật đầu :” Đến lúc đó chúng ta cứ tập trung ở chỗ. Nhân lực nhiều thêm người an toàn thêm chút”.
      Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng là nhàng gật đầu. Vừa muốn chuyện, đột nhiên thanh quảng trường vang lên. Nhìn về nơi thanh phát ra, dĩ nhiên là của gã hắc y nam tử Hồn Ngọc.
      "Các vị! Tình thế hôm nay mọi người đều rất ràng. Mục tiêu của chúng ta đều là chỗ sâu nhất trong Mãng Hoang cổ vực - Bồ Đề cổ thụ. Về phần sau khi đến được nơi đó, chúng ta tùy vào thủ đoạn của mỗi người mà tranh đoạt. Nhưng mà nơi đó đối với tại mà , có chút quá xa xôi bởi vì bây giờ chúng ta, có bất kỳ thế lực nào có thể đơn độc xông qua thú triều kia."
      Đứng bệ đá, thanh trong trẻo của Hồn Ngọc cùng khí độ của làm cho người ta tin phục. Nếu đề cập tới thân phận cùng tâm kế của , người ta thể , Hồn Ngọc này, là rất tốt.
      "Chúng ta chỉ có cơ hội duy nhất. Đó là toàn bộ mọi người phải cùng nhau chung sức, tạo thành đội ngũ liên minh . Khối đoàn kết như mũi tên, cắm chặt vào bên trong thú triều. Dựa vào lực lượng của tất cả chúng ta, mới có thể xé tan phòng tuyến của thú triều. Nếu làm được như thế…. Bồ Đề cổ thụ chỉ là vô vọng mà thôi. "
      "Liên minh của chúng ta phân chia cao thấp. Bởi vậy xuất việc ai ra mệnh lệnh cho ai nên mọi người cứ việc yên tâm. Trong lúc này, có bất kỳ lợi dụng gì, chỉ có hợp tác. Đương nhiên, nếu cảm thấy được thể tin tưởng, có thể ở lại chỗ này, tại hạ cũng cưỡng cầu. Bất quá, nếu như thế chỉ sợ chư vị tay mà về rồi. "
      Nghe được những lời Hồn Ngọc , chung quanh cũng nhất thời trở nên yên tĩnh. lát sau, trong số ngàn người có ít người gật đầu đồng ý. Mặc kệ như thế nào, Hồn Ngọc cũng rất đúng, ở đây có bất kỳ thế lực nào có thể mình thông qua thú triều được. khi như vậy, muốn vào sâu bên trong cũng chỉ có cách là cùng nhau liên thủ xông vào.
      "Hồn Ngọc huynh sai. Lần này Thiên Hoàng tộc hợp lực cùng mọi người xông vào thú triều." Trong khi số người bắt đầu động tâm bên Thiên Hoàng tộc, gã nam tử da màu cổ đồng thản nhiên .
      "Ha hả, vậy liền đa tạ Cửu Phượng huynh" Nghe vậy, Hồn Ngọc cũng mỉm cười, đối với gã nam tử da màu cổ đồng ở phía xa chắp tay đáp lễ.
      " sai, ở đây chẳng đoạt được gì cả, còn bằng cùng nhau thử xông vào lần.”
      Lời của gã Cửu Phượng kia ràng tác động đến ít người. Lập tức có thêm ít người đồng ý, cứ như vậy mà khuếch tán ra. Càng ngày càng nhiều người bắt đầu gật đầu đồng ý.
      "Tên kia hình như cũng phải hạng vớ vẩn a.” Ánh mắt Tiêu Viêm lướt qua Cửu Phượng, .
      "Ha hả, tên là Cửu Phượng, tại giới ma thú danh tiếng cũng . Cũng là người được xác định kế nhiệm tiếp theo Thiên Hoàng tộc tộc trưởng. Đôi mắt màu đồng của là do luyện công pháp gây ra. tu luyện đại đa số đấu kỹ đều tập trung ở hai mắt. Tương đối hiếm thấy, cũng khá khó đối phó." Cổ Thanh Dương liếc mắt nhìn Cửu Phượng, cười .
      Tiêu Viêm lúc này mới khẽ gật đầu, khó trách tại Thiên Hoàng tộc có được địa vị như vậy. Nguyên lai được xác định tiếp nhiệm tộc trưởng tương lai. Quả nhiên cũng phải hạng vô dụng.
      "Nếu mọi người có ý kiến chúng ta động thân thôi. Bây giờ là giữa trưa, cũng chính là lúc mãnh thú thiếu cảnh giác nhất." Nhìn thấy hầu hết mọi người đều là đồng ý liên thủ xông vào thú triều. Hồn Ngọc cũng mỉm cười, khuôn mặt như ngọc cũng thoáng lên nét cười đắc ý.
      "Chúng ta cũng nên chuẩn bị thôi " Huân Nhi giọng : "Đợi lúc xông vào thú triều nên cẩn thận tí. Tuy là liên thủ cùng nhau xông qua thú triều nhưng những người có thể qua được cũng tới phần. Hồn Ngọc cùng Cửu Phượng kỳ cũng rất ràng điểm ấy, bọn họ bất quá chỉ muốn mượn lực của những người nơi này để xâm nhập thú triều mà thôi. Đến lúc đó, bọn họ có thể bằng vào lực lượng mạnh mẽ thừa cơ vượt qua. Còn những người còn lại phần lớn trở thành thức ăn của mãnh thú mà thôi. Những người này vẫn còn quá coi thường Mãng Hoang cổ vực. "
      "Nhiều cường giả như vậy cũng xông qua được?" Nghe được những lời này, Tiêu Viêm trong lòng cũng khẽ động. Nơi này có ít nhất trăm vị Đấu Tôn cường giả, Đấu Tông cường giả nhiều như mây, đội hình mạnh mẽ như thế, cư nhiên vẫn cách nào đột phá hoàn toàn thú triều? Thú triều kia đến tột cùng khủng bố đến bực nào?
      Trong lòng Tiêu Viêm cũng cảm thấy khiếp sợ. quảng trường mọi người bắt đầu hành động. Từng đạo thân ảnh lướt lên trời cao, chẳng mấy chốc đoàn người giống như tảng mây lớn trôi nổi ở giữa trung.
      " thôi."
      Nhìn thấy đại bộ phận mọi người đều bắt đầu động thân, Tiêu Viêm cũng chần chờ. Gật đầu với mọi người, sau đó thân hình cũng là chậm rãi bay lên trung. Những người còn lại cũng nhanh chóng đuổi kịp. Chẳng mấy chốc hình thành cái vòng tụ họp cùng đám cường giả kia.
      "Các vị, động thân thôi."
      bầu trời, ánh mắt Hồn Ngọc nhìn thoáng qua đám người Tiêu Viêm, sau đó lại nhìn về phía dưới. quảng trường, bóng người cực kì thưa thớt. Cũng có ý cùng bọn họ thêm gì nữa. tiếng cười to, thân hình liền tiên phong bay vút về chân trời phía Bắc. Ngay sau đó liền có rất nhiều đội ngũ, cũng mang theo tiếng xé gió ầm ầm phóng theo.
      Đoàn người Tiêu Viêm cũng trà trộn trong trong đám cường giả này. Bọn họ cũng tiến gần về phía trước. Bởi vì khi mới bắt đầu, lực lượng tiêu hao nhanh nhất chính là vị trí tiên phong đó.
      Đám người giống như phi điểu, bầu trời như tia chớp bay vút qua. Lộ trình trăm dặm cần mười phút đến. Mà khi mọi người bay qua ngọn núi xanh um cực lớn mảnh bình nguyên hắc ám nhìn thấy điểm cuối liền xuất dưới ánh mắt của mọi người.
      Ánh mắt Tiêu Viêm lướt qua đám người. Nhìn về phía bình nguyên hắc ám. Ngay lập tức, trong miệng liền hít hơi khí lạnh...
      Chỉ thấy, bình nguyên kéo dài tưởng như vô tận kia tràn ngập mây đen. mặt đất tràn ngập từng đầu, từng đầu mãnh thú hình thể khổng lồ, rậm rạp giống như biển thú đầy màu sắc, kéo dài đến tận phía cuối chân trời. Ở nơi đây bắt đầu tràn ngập tiếng rít gào thô bạo, rống giận. Giống như lôi đình, tại phiến thiên địa này, vang dội thôi.
      "Đây là Mãng Hoang cổ vực thú triều sao? Quả nhiên là đáng sợ."
      Thở ra ngụm khí lạnh, Tiêu Viêm nhịn được lẩm bẩm . Chẳng trách Huân Nhi thận trọng như vậy. Hóa ra nếu cùng thú triều vô tận kia so sánh bọn họ căn bản chỉ là muối bỏ biển mà thôi...
      Tiêu Viêm ánh mắt nhìn về thú triều, sau đó ngắm nhìn về xa xa tận cùng của bình nguyên hắc ám.
      "Sau thú triều, là Bồ Đề cổ thụ sao..."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :