Chương 1397: Tu luyện Kim Cương Lưu Ly Thể Dịch: Blue Trong lòng có quyết định, mấy người Tiêu Viêm cũng tiếp tục ở lại đây lâu, tất cả động thân trực tiếp quay về Tinh Vẫn các. Mà sau khi quay về, cả đoàn cũng nghỉ ngơi hồi phục hai ngày. Trong hai ngày này, tin tình báo có liên quan đến Bồ Đề cổ thụ liền quét ngang qua Trung Châu bằng tốc độ cực kỳ khủng khiếp. Chỉ bốn chữ Bồ Đề cổ thụ vô cùng đơn giản này thôi làm cả Trung Châu dấy lên trận động đất. Cho dù là số lão quái lánh đời xuất cũng bị quả bom này oanh tạc cho phải ló mặt ra. Tuy cổ vực Mãng Hoang khá nguy hiểm, nhưng nguy hiểm cũng chỉ tồn tại khi nó đủ sức hấp dẫn mà thôi. Mà sức hấp dẫn của Bồ Đề cổ thụ phải là ai có thể ngăn cản. Bởi vậy, cái gọi là cấm địa của nhân loại này chẳng còn chút uy hiếp nào. Đấu Thánh - tầng lớp đại biểu cho đỉnh cao của mảnh đại lục này, để đạt đến nó, vô số cường giả dùng cả đời mình để cố gắng. Chỉ cần có bất cứ thứ gì có thể tăng xác suất thành công giúp họ đạt tới cảnh giới này họ đều liều lĩnh lao đến. Dù như thiêu thân lao đầu vào lửa, bọn họ cũng chút chần chừ! Hiển nhiên, việc Bồ Đề cổ thụ xuất thế lần này hoàn toàn khuấy động phong vân tại Trung Châu! Mà khi các thế lực ở Trung Châu rục rịch vì tin tức này Tiêu Viêm lại ra ngoài mà tìm mật thất để bế quan sau hai ngày nghỉ ngơi hồi phục. Sau khi nghe Dược lão , trong lòng Tiêu Viêm cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều về vấn đề Tịnh Liên Hỏa. hiểu, Dược lão lừa , vả lại kiến thức và lịch duyệt của lão phải tên nhóc như có thể so sánh. Nếu Dược lão đạt tới Đấu Thánh tuyệt đối cho phép dính đến Tịnh Liên Hỏa, vậy cũng chỉ có thể cố nhịn sốt ruột trong lòng lại, đem mục tiêu chuyển dời đến Bồ Đề cổ thụ sắp xuất kia. Muốn đạt tới Đấu Thánh trong vòng ba năm chắc chắn phải nhờ đến lực lượng của Bồ Đề Tâm. Nếu , đây là việc hoàn toàn có khả năng! Điểm này, chỉ cần nhớ tới những ngày tháng tu luyện trong Thiên Mộ là đủ biết. Năng lượng trong đó nồng đậm hơn bên ngoài gấp mấy lần, nhưng nếu Tiêu Viêm nhận được truyền thừa từ Tiêu Huyền chắc bây giờ cũng chẳng đạt được đến cảnh giới này. Cảnh giới Đấu Tôn càng về sau lại càng khó tu luyện, bây giờ mới là Bát tinh đỉnh phong, phía sau vẫn còn Cửu tinh, Cửu tinh đỉnh phong. Mà tới đây vẫn chưa hết, còn phải trải qua Cửu chuyển rồi mới đạt tới Bán Thánh. Ba năm, Đấu Thánh, nếu cứ tu luyện bình thường chính là nằm mơ giữa ban ngày. Nhiều bước như vậy, nếu là người bình thường dù tu luyện ba mươi năm cũng chưa chắc hoàn thành, huống chi là ba năm? Mặc dù Tiêu Viêm có thiên phú cực cao, lại thêm đan dược giúp đỡ nhưng cũng thể đem thời gian rút ngắn lại mười lần, thậm chí là nhiều hơn! Bởi vậy, phải nắm chặt lấy cơ hội này. Tiến vào cổ vực Mãng Hoang, hơn nữa còn phải đoạt được Bồ Đề Tâm. Chỉ vậy mới có thể đạt tới Đấu Thánh trong vòng ba năm. Nếu , đợi đến ba năm sau, khi Tịnh Liên Hỏa hàng thế chỉ có thể trở thành kẻ đứng nhìn mà thôi, trơ mắt nhìn dị hỏa bậc này rơi vào tay người khác. Chuyện như vậy đương nhiên Tiêu Viêm thể chịu đựng nổi. Bởi vậy, Bồ Đề Tâm, tất phải đoạt được! Mà chuyện Bồ Đề cổ thụ xuất thế cũng khiến cho phần đông các thế lực lớn ở Trung Châu chú ý. Muốn thuận lợi đoạt được Bồ Đề Tâm từ trong tay những người này cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Vả lại, trong chuyến này cũng thiếu những lão quái cùng thời với Thiên Hạt tử hay thậm chí còn hơn cả lão. Bởi vậy, trước lúc đó, Tiêu Viêm phải cố hết sức để tăng thực lực của mình lên! Mà cách tăng lên thực lực nhanh nhất chính là tu luyện đấu kỹ cao giai. Mà lần này Tiêu Viêm bế quan đúng là để tu luyện cuốn “Kim Cương Lưu Ly Thể” vừa lấy được kia. Thứ này cũng là đấu kỹ Thiên giai, tất nhiên uy lực của nó tầm thường. Nếu có thể tu luyện được nó hành trình đến cổ vực Mãng Hoang lần này có nhiều cơ hội hơn chút. … Trong tĩnh thất yên lặng, hương trầm lượn lờ, Tiêu Viêm ngồi xếp bằng giường đá. Bàn tay nắm chặt lại, quyển trục màu vàng nhạt chợt xuất , bên sườn nó còn có vài ký tự cổ xưa. “Kim Cương Lưu Ly Thể!” nhàng thở ra hơi, Tiêu Viêm áp quyển trục lên trán, đấu kỹ này rắc rối như Đại Thiên Tạo Hóa chưởng của , cứ trực tiếp dùng lực lượng linh hồn để học là được. Lần trước rắc rối như vậy tất cả đều do vị cường giả Đấu Thánh kia cố ý làm vậy mà thôi. Quyển trục chạm vào mi tâm, trong lòng Tiêu Viêm chợt máy động. Kim quang bùng nổ quyển trục, luồng tin tức khổng lồ tràn vào trong đầu Tiêu Viêm như thủy triều. “Kim Cương Lưu Ly Thể, đấu kỹ Thiên giai sơ cấp, biến thân thể thành kim cương lưu ly, gì phá nổi. Khi luyện đến đại thành, hóa thân thành kim cương lưu ly, cửu trượng cửu xích là cực hạn. Kim quang diệu thế, quyền có thể băng thiên, cước có thể liệt địa!” Nhìn những chữ lớn màu vàng quanh quẩn trong đầu, Tiêu Viêm có thể cảm nhận được bá đạo cứng rắn của đấu kỹ này. Đây hoàn toàn là loại đấu kỹ lấy đấu khí để cường hóa, nhưng sau khi nghiên cứu phương pháp tu luyện của đấu kỹ này, cũng khỏi than thở tiếng. hổ là đấu kỹ do cường giả Đấu Thánh sáng tạo ra, đúng là rất cường hãn. Ánh mắt của Tiêu Viêm bây giờ hơn trước rất nhiều, mà đấu kỹ tu luyện cũng có vài loại là Thiên giai, bởi vậy quá trình tu luyện cũng khá thuận buồm xuôi gió. Cái này gọi là nhất pháp thông, vạn pháp minh, tuy cách tu luyện của những đấu kỹ này khác nhau, nhưng tóm lại vẫn có chút đồng quy. Nếu nắm giữ được điểm này, trừ bỏ số loại đặc biệt ra tu luyện những đấu kỹ bình thường cũng khó. Muốn tu luyện Kim Cương Lưu Ly thể này phải dùng phương pháp đặc biệt dung nhập đấu khí vào xương cốt, máu thịt, da dẻ. Loại dung nhập này cũng có cầu khá hà khắc, nhưng may mắn là thân thể Tiêu Viêm trải qua chuy luyện của nhiều thiên tài địa bảo, mặc dù dám là rất cường hãn, nhưng ít nhất vẫn có thể đảm bảo điều kiện tu luyện cần thiết của Kim Cương Lưu Ly Thể. “Hô…” Thở dài hơi từ trong miệng, Tiêu Viêm chậm rãi nhắm mắt lại, dựa theo phương pháp ghi quyển trục mà bắt đầu thử tu luyện thứ gọi là Kim Cương Lưu Ly Thể này! “Rắc, rắc!” lâu sau khi Tiêu Viêm nhắm mắt lại, thân thể đột nhiên bắn ra vài đạo kim quang. Mà khi kim quang bùng nổ, thân thể Tiêu Viêm cũng phình lớn lên theo. Trong lúc mơ hồ có thể nghe được những tiếng xương cốt vặn vẹo vang vọng trong phòng. Khi kim quang càng lúc càng đậm, quá trình phình to này cũng diễn ra nhanh hơn rất nhiều. Chỉ ngắn ngủi đến nửa phút, chiều cao của Tiêu Viêm gần như tăng lên gấp đôi, nhìn qua như người khổng lồ vậy. Thêm nữa, làn da vốn trắng nõn giờ chuyển dần sang màu ám kim. Khi thể tích tăng gấp đôi thân thể Tiêu Viêm cũng tiếp tục lớn thêm nữa. Kim quang chợt nhạt , thân thể cũng nhanh chóng ro rút lại, chỉ trong chớp mắt trở lại bộ dáng như cũ. “Phụt!” Thân thể vừa mới trở về hình dáng cũ Tiêu Viêm mở bừng hai mắt, ngụm máu đỏ sẫm phun mạnh ra khỏi miệng, nhiễm đỏ cả mặt đất phía dưới. Phun ra ngụm máu, khóe miệng Tiêu Viêm hơi run run, sắc mặt tương đối khó nhìn. Quyển trục chết tiệt này, vậy mà trước rằng khi tu luyện Kim Cương Lưu Ly Thể thân thể phải chịu đau đớn kinh khủng đến vậy. Thử tưởng tượng, khi thân thể người đột nhiên bành trướng lên gấp mấy lần có cảm giác ra sao? Da dẻ bị xé nát, cơ bắp nứt vỡ, xương cốt bị chấn nát… “Khó trách nó lại cầu về thân thể cách hà khắc như vậy. Nếu đổi lại người có thể chất hơi yếu chút chỉ sợ ngay lần đầu tu luyện trực tiếp bạo thể mà chết…” Tiêu Viêm biết gì hơn, chợt thầm than tiếng. Cho dù đau đớn thế nào cuối cùng vẫn phải tu luyện. Muốn thu được lực lượng cường đại mà trả giá chút đó cơ bản là chuyện thể nào xảy ra. Chỉ cần nhẫn nhịn được trước đau đớn này, lấy thể chất của Tiêu Viêm vấn đề thích ứng việc biến thân này chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Đến lúc đó, uy lực của Kim Cương Lưu Ly Thể mới chân chính được biểu ra. Mà giờ đây, việc cần làm là ngừng bành trướng thân thể mình, để cho da thịt, xương cốt từ từ thích ứng với loại đau đớn này. “Ài, tu luyện đấu kỹ này đúng là loại tra tấn…” Trong lòng thầm kêu la tiếng, Tiêu Viêm lại nhắm mắt lần nữa. Kim quang bùng nổ, thân thể lại phình to ra, sau đó thu lại… Mà theo đó, từng ngụm máu tươi cũng ngừng phun ra từ trong miệng Tiêu Viêm. Nhưng may mắn là theo thời gian trôi qua, số lần phun máu cũng càng ngày càng ít… … Trong thời gian Tiêu Viêm bế quan, nửa tháng liền trôi qua như nước chảy… Trong nửa tháng này, cả Trung Châu lâm vào mảnh xao động. Vô số thế lực phái người đến gần cổ vực Mãng Hoang để thám thính, nhưng đội ngũ chính thức vẫn chưa xuất phát. Bởi vì bọn họ đợi, đợi khoảnh khắc tình báo được xác … khi Bồ Đề cổ thụ chân chính xuất thế, chắc chắn nó đưa tới thiên địa dị tượng. Đến lúc đó, chỉ sợ toàn bộ Trung Châu đều cảm ứng được. Mà khi chân chính cảm nhận được loại dị tượng này mới là lúc các thế lực sớm rục rịch kia bắt đầu tràn về cổ vực Mãng Hoang. Mà dưới loại chờ đợi này, thời gian năm ngày lại tiếp tục trôi qua… Khi ánh nắng đầu tiên của ngày thứ sáu chiếu xuống đại lục, bầu trời phía đông bắc Trung Châu đột nhiên lên luồng thanh khí cực kỳ đặc biệt. Luồng khí này cuộn trào như sóng biển, đột ngột thổi quét ra xung quanh từ bầu trời nơi này, cuối cùng khuếch tán rất xa… Phàm là người hít vào loại thanh khí này đều lên đoạn hình ảnh trong đầu… Đó là cây đại thụ che trời rất cổ xưa, mà luồng khí tức trí tuệ cũng tràn ra từ thân cổ thụ. Mà đó cũng chính là Bồ Đề cổ thụ trong truyền thuyết! Vào thời khắc này, rốt cuộc cả Trung Châu cũng sôi trào lên! ----------------------------------------------- Nhất pháp thông, vạn pháp minh: Khi thấu hiểu được pháp cũng có thể nắm được vạn pháp còn lại
Chương 1398: Mãng Hoang trấn! Dịch: Blue Sâu trong Tinh Vẫn các có mảnh tĩnh thất yên tĩnh. Những tĩnh thất này đều được làm vì các trưởng lão khách khanh, mà cũng chỉ có trưởng lão mới có tư cách tu luyện ở đây, đây là nơi có năng lượng nồng đậm nhất trong Tinh Vẫn các. Ngày thường, có ít trưởng lão đều tụ họp ở đây trao đổi chút tâm đắc với nhau để tu luyện. Mà giờ tự nhiên cũng ngoại lệ, từng đạo thân ảnh già nua đứng khoảng đất trống ngoài các tĩnh thất mà trò chuyện bàn tán. “Bành!” Bầu khí tường hòa này chưa kéo dài bao lâu bị tiếng nổ lớn phá vỡ. Từng đạo ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc nhìn về phía tiếng nổ phát ra. Chỉ thấy tòa tĩnh thất gần đó đột nhiên vỡ tung, có thể lờ mờ thấy được nhiều đạo kim quang lóe ra từ bên trong. “Đây là…” Nhìn màn này, ít trưởng lão ở đây đều sửng sốt. “Ầm!” Lại tiếng nổ khác vang lên. Tĩnh thất vững chắc trực tiếp vỡ bung ra, sau đó cự nhân cao gần tám trượng cả người như hoàng kim liền đứng dậy bước ra ngoài, mỗi bước đều làm cho mặt đất rung mạnh lên. Cự nhân ngửa mặt lên trời gầm lớn tiếng, sóng đáng sợ trực tiếp khuếch tán đến mỗi ngõ ngách trong Tinh giới. Mấy trưởng lão đứng gần thậm chí còn bị đẩy lui lại vài chục bước mới ổn định được thân thể. “Đó là gì?” Cảm nhận được uy thế đáng sợ của cự nhân, tất cả các vị trưởng lão ở đây đều biến sắc. Bọn họ cảm nhận được loại khí tức cực kỳ nguy hiểm từ người tên kia. Giống như chỉ cần đánh quyền về phía này thôi tất cả bọn họ biến thành thịt nát vậy. Loại cảm giác này làm khóe mắt của ít trưởng lão đều hơi giật giật. Thực lực kém nhất trong bọn họ cũng là Đấu Tôn, mạnh có vài người đạt đến Bát tinh thậm chí Cửu tinh. Nhưng dù là mấy người đó chăng nữa, khi đối mặt với cự nhân này vẫn có cảm giác vô cùng nguy hiểm. Nhưng dù sao bọn họ cũng là cường giả, sau khi khiếp sợ qua liền bắt đầu nhanh chóng tản ra, hình thành vòng vây bao bọc cự nhân này vào giữa. Chỉ cần tên kia có bất kỳ hành động gì, bọn họ ra tay cùng lúc để giết chết . “Ha ha, đây chính là Kim Cương Lưu Ly thể sao? Quả nhiên là có chỗ độc đáo.” Khi mấy người ngưng thần đề phòng vài thân ảnh chợt xuất từ phía xa, cuối cùng dừng trung của khu vực này. Đây đúng là mấy người Dược lão, Thải Lân, Tiểu Y Tiên… nghe được động tĩnh mà đến. Thấy Dược lão xuất , những trưởng lão kia liền vội khom người thi lễ. người nhịn được, hỏi: “Các chủ, đây là?” “Ha ha, là Tiêu Viêm!” Dược lão mỉm cười đáp. Nghe vậy, tất cả trưởng lão đều cả kinh đưa mắt nhìn cự nhân màu vàng kia. Bọn họ thể tưởng tượng nổi cự nhân này lại là do Tiêu Viêm biến thành. “Ha ha…” Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cự nhân kia cười to tiếng. Kim quang chợt bùng lên, thân thể khổng lồ của cũng nhanh chóng co lại. Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, người khổng lồ to lớn biến trở lại thân hình cao gầy kia. “Khụ…” Trở về hình dạng ban đầu, tuy lần này Tiêu Viêm cũng phun máu như trước nữa nhưng vẫn phải ho mạnh vài tiếng, đây hiển nhiên là do đau đớn sinh ra khi biến thân. “Đáng tiếc, mới chỉ tu luyện Kim Cương Lưu Ly Thể này đến chừng bảy trượng, khoảng cách với chín trượng chín xích vẫn còn khá xa.” Tiêu Viêm lắc lắc đầu, thoáng có chút tiếc hận. “Vậy mà còn chưa thỏa mãn nữa, nếu phải từ thân thể con được nhiều loại thiên tài địa bảo rèn luyện dù có cho thêm nửa năm con cũng đạt được đến cảnh giới này đâu.” Dược lão cười mắng. Tiêu Viêm cũng cười cười, biết tốc độ tiến triển này của mình xem như rất tốt rồi, vì cường độ thân thể đủ nên chỉ có thể tu luyện đến chừng bảy trượng. Nếu tìm thêm được số loại thiên tài địa bảo có công năng rèn luyện khác, chừng có thể bước vọt đến cảnh giới chín trượng chín xích. Khi đó, Tiêu Viêm tin rằng sau khi biến thân, cho dù gặp Đấu Tôn đỉnh phong bình thường cũng có thể đánh nát đối phương. “Trải qua thời gian tu luyện này, khí tức của ta có phần tăng cường. Tuy cổ vực Mãng Hoang rất hung hiểm nhưng cũng có nhiều loại thiên tài địa bảo mà bên ngoài khó gặp. Nếu có đầy đủ cơ duyên, khong chừng còn có thể đạt tới Cửu tinh Đấu Tôn và tu luyện thành công Kim Cương Lưu Ly Thể trước khi tìm được Bồ Đề cổ thụ...” Tiêu Viêm trầm ngâm . Giờ đây, lúc nào nghĩ đến việc tăng thêm thực lực của mình. “Tình báo được xác nhận, Bồ Đề cổ thụ xuất thế là .” Dược lão liếc nhìn Tiêu Viêm cái, chậm rãi . “A?” Nghe vậy, tim Tiêu Viêm khỏi đập nhanh hơn, chợt gật đầu. khi là như vậy, các thế lực khác hẳn là xuất động. “Bây giờ con nên dẫn người đến cổ vực Mãng Hoang trước. Con có ngọc giản gian mà ta cho, nếu gặp phải rắc rối thể giải quyết hãy bóp nát nó, ta đến đó ngay lập tức.” Dược lão : “Sức hấp dẫn của Bồ Đề cổ thụ quá lớn, chỉ sợ cả những chủng tộc viễn cổ kia cũng ra tay. Bởi vậy, nếu muốn lấy được Bồ Đề Tâm gặp khó khăn …” Tiêu Viêm gật gật đầu, lần này chuẩn bị tâm lý từ sớm, bởi vậy cũng quá bất ngờ. “Tinh Vẫn các cần ta tọa trấn, vì vậy nên lộ trình tiếp theo phải dựa vào chính con. Nếu tiến vào sâu trong cổ vực nên dùng đến nó. Dù gì nữa, ở nơi đó, với thực lực của con vẫn khá nguy hiểm.” Dược lão vỗ vỗ lên bả vai Tiêu Viêm, khẽ thở dài: “Hành trình lần này vô cùng quan trọng với con. Bởi vậy, hãy cố gắng lên…” “Khi nào ?” Tiêu Viêm giọng hỏi. “Càng nhanh càng tốt! Con bế quan hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian này có ít thế lực tiến vào cổ vực Mãng Hoang…” Dược lão . “Tiêu Viêm gật đầu, sau đó chậm rãi : “Vậy bây giờ luôn …” Cách làm việc của Tiêu Viêm vốn luôn giống như cuồng phong bão táp, trong lòng có quyết định liền lập tức khởi hành, tiến về phía đông bắc của Trung Châu. Lần này cũng chỉ dẫn theo bốn người, Thải Lân, Tiểu Y Tiên, Thanh Lân và vị trưởng lão đạt đến Đấu Tôn đỉnh phong. Về phần Thiên Hỏa tôn giả lại bế quan, bởi vậy cũng chỉ có thể loại ra. Trong bốn người, sức chiến đấu của Tiểu Y Tiên và Thải Lân đạt tới khoảng Bát tinh Đấu Tôn. Nếu liên thủ lại cũng đủ để đánh trận với cường giả Đấu Tôn đỉnh phong. Về phần Thanh Lân, có Bích Xà Tam Hoa Đồng, chiến lực của nàng cũng thuộc dạng có thể bùng nổ rất lớn. Còn nữa, nàng có năng lực khống chế kỳ dị với ma thú loại rắn, điều này rất quan trọng với hành trình đến cổ vực Mãng Hoang lần này. Đội ngũ này, mặc dù nhân số cũng nhiều, nhưng mỗi người trong đó đều khá mạnh. Tất cả liên thủ lại, chỉ cần gặp phải đối thủ quá đáng sợ chắc mọi việc suôn sẻ… Cổ vực Mãng Hoang nằm ở ngoài rìa phía đông bắc của Trung Châu, khoảng cách với Tinh Vẫn các là tương đối xa. Bởi vậy, nhóm người Tiêu Viêm đều thi triển tốc độ đến cực hạn, đường còn xuyên qua vài gian trùng động, nhưng khi họ đến biên giới phía đông bắc Trung Châu cũng là sáu ngày sau đó… Mà trong khoảng thời gian này, mấy người Tiêu Viêm cũng gặp được vô số người tiến về cùng hướng với họ. Mục tiêu của những người này đều là cổ vực Mãng Hoang. Phát này làm cho Tiêu Viêm có chút than thở, ngờ sức hấp dẫn của Bồ Đề cổ thụ lại đáng sợ đến như vậy, trực tiếp làm cho những người này quên kinh khủng của cổ vực Mãng Hoang. Nơi đó vốn được xưng là cấm địa của nhân loại mà… Mãng Hoang trấn, đây là tòa thành trấn gần với cổ vực Mãng Hoang nhất. Bình thường, nơi này vốn có bao nhiêu người, lại thêm hung danh của cổ vực Mãng Hoang nên cũng chẳng có mấy ai lui tới, vì vậy nên nơi này gần như vắng vẻ quanh năm. Nhưng giờ lại khác, Bồ Đề cổ thụ xuất thế dẫn tới vô số người muốn tầm bảo. Tòa thành trấn vắng vẻ này lập tức trở nên cực kỳ đông người, những tiếng huyên náo đinh tai nhức óc truyền ra, ngay cả cách đó vài dặm cũng có thể lờ mờ nghe thấy. Trạm dừng chân đầu tiên của nhóm người Tiêu Viêm cũng chính là nơi này. Bọn họ đến sau, tóm lại cũng nên biết chút tin tức có liên quan đến cổ vực Mãng Hoang mới được. Nếu , cứ liều mạng xông vào như mấy tên mù đường chắc chắn rơi vào kết cục lành ít dữ nhiều. Bởi vậy, sau khi đến Mãng Hoang trấn, đầu tiên Tiêu Viêm tìm nơi nghỉ chân rồi ra ngoài tìm kiếm tin tức. Ước chừng hai giờ sau mới quay lại hội họp với mấy người Thải Lân. “Thế nào rồi?” Thấy sắc mặt Tiêu Viêm khi quay lại, Thải Lân nhịn được hỏi. “Ài!” Tiêu Viêm khẽ thở dài tiếng, hai ngón tay xoa xoa huyết thái dương, : “Căn cứ theo tin tức hỏi được, nhóm người đầu tiên tiến vào cổ vực Mãng Hoang dường như chết hết, trong đó còn có số cường giả Đấu Tôn…” Nghe được lời này, mấy người Thải Lân cũng biến sắc. Chết hết? Cổ vực Mãng Hoang này nguy hiểm đến mức đó sao? “Vậy chúng ta làm gì bây giờ?” Đôi lông mày kẻ đen của Tiểu Y Tiên cau lại, hỏi. “Ngày mai, số cường giả ở đây cùng nhau tiến vào, chúng ta cũng theo sau bọn họ. Nếu cổ vực Mãng Hoang này được xưng là cấm địa của nhân loại tất nhiên nó chẳng phải nơi an lành gì. Theo sau những người đó, quan sát tình hình thêm chút !” Ngón tay Tiêu Viêm gõ lên mặt bàn, nhất định cổ vực Mãng Hoang này có chỗ cổ quái của nó. Muốn chân chính tiến sâu vào phải luôn luôn bảo trì bình tĩnh, bất cứ sơ sẩy nào cũng có thể dẫn tới hủy diệt của cả đội ngũ! Cái giá này, trả nổi. Bởi vậy, tất cả đều phải cẩn thận!
Chương 1399: Tiến vào Dịch: Blue Hôm sau, bên ngoài Mãng Hoang trấn tụ tập cả đống người, những thanh ồn ào huyên náo hóa thành cơn sóng vô hình khuếch tán ra xung quanh. Nhóm người Tiêu Viêm đứng phía sau, nhìn đám người phải lên đến mấy ngàn này, nhất thời cũng khỏi chắt lưỡi lắc đầu. Đây là lần đầu tiên họ thấy cường giả tập hợp với quy mô lớn như vậy. Cách đoàn người khổng lồ này xa là khu rừng rậm rạp tràn ngập khí tức cổ xưa. Những cây đại thụ khổng lồ cao chừng trăm trượng đứng sừng sững như những người khổng lồ, tán cây che khuất cả bầu trời, ngay cả ánh nắng cũng rất khó chiếu vào. Đảo mắt nhìn lại, bên trong chỉ có màu đen rợn người, thỉnh thoảng lại có tiếng thú rống hung lệ truyền ra làm cho người ta lạnh cả sống lưng. “Đám người kia đều bị Bồ Đề cổ thụ dụ dỗ đến mức mất lý trí rồi.” Tiêu Viêm lắc đầu, cổ vực Mãng Hoang được xưng là cấm địa của nhân loại. Cho dù là cường giả Đấu Tôn tiến vào đều lành ít dữ nhiều. Nhưng giờ nơi này lại có rất nhiều người chỉ là Đấu Tông hay thậm chí Đấu Hoàng. Với thực lực như vậy, sợ rằng chỉ cần gặp rắc rối bất ngờ nào đó thôi cũng đủ để họ trở thành phân bón cho mấy cái cây đại thụ này rồi. “Nhưng cổ vực Mãng Hoang này cũng đáng sợ…” Tiểu Y Tiên giọng . Đứng dưới những cây đại thụ cao tới vài trăm trượng này, tất cả mọi người đều sinh ra cảm giác mình bé. Đây là bé giữa năm tháng vô tận, dù sao nơi này cũng được xưng là vùng đất cổ xưa nhất đại lục. Tiêu Viêm gật gật đầu, thu hồi ánh mắt lại. Nơi này quá đông người, cũng thể tìm ra được khuôn mặt nào quen thuộc từ trong đó. Mà lúc này, đoàn người khổng lồ cũng bắt đầu rục rịch, xem ra bọn người kia muốn xông vào rồi. “Ầm ầm!” Mấy ngàn người cùng di chuyển, cả mặt đất đều khẽ rung chuyển. Trong từng tiếng hô lớn, vô số thân ảnh nhanh chóng xẹt qua, vội vàng tiến vào khu rừng cổ xưa này. Nhìn đám người này gây ra động tĩnh kinh khủng như vậy, Tiêu Viêm cũng nhịn được mà lắc lắc đầu, chợt giọng : “Chờ lúc bọn họ tiến vào nửa rồi chúng ta mới bắt đầu. Nếu muốn làm tiên phong cứ để bọn họ…” Nghe vậy, ba người Tiểu Y Tiên cũng mỉm cười, sau đó gật gật đầu. Mấy người ngồi ở nơi khá yên tĩnh, chừng nửa giờ sau Tiêu Viêm mới đứng dậy, nhìn khu rừng rậm có phần trở nên rối loạn kia, bấy giờ mới vung tay lên : “ thôi, tất cả mọi người cẩn thận chút!” Vừa dứt lời, mũi chân Tiêu Viêm điểm xuống đất, thân hình hóa thành đạo bóng đen nhanh như chớp lao về phía rừng rậm. Phía sau , mấy người Tiểu Y Tiên cũng nhanh chóng bắt kịp. “Xuy!” Khoảnh khắc thân hình vừa vọt vào rừng rậm, vệt sáng xung quanh cũng đột nhiên trở nên mờ . Mùi lá cây từ bốn phương tám hướng ngừng xộc thẳng vào mũi. Tiến vào rừng rậm, thân hình Tiêu Viêm hơi ngừng lại chút. đưa mắt nhìn thoáng qua những đám người túm năm tụm ba gần đó, cũng có ý định ngừng lại chuyện với bọn họ. Mũi chân điểm lên thân cây, thân hình tiếp tục lao nhanh chóng. Tốc độ của mấy người Tiêu Viêm cũng chậm, chỉ đến mười phút tiến sâu vào được hơn mười dặm. Mà đoạn đường này cũng có biến cố đặc biệt gì, mặc dù ngẫu nhiên cũng có , hai con mãnh thú khí thế hung ác nhưng đều bị những tên kia ùa lên chém thành thịt nát. Tuy đường thuận lợi nhưng hai hàng lông mày của Tiêu Viêm lại từ từ nhíu lại. Cổ vực Mãng Hoang được xưng là cấm địa của nhân loại, tất nhiên nó bình tĩnh như vậy. Tuy nơi này chỉ là rìa ngoài, nhưng cũng thuận lợi như vậy… Nghĩ tới những điều này, trong lòng Tiêu Viêm cũng tăng thêm chút cảnh giác, giảm chậm tốc độ lại, chỉ bám theo sau đám thân ảnh phía trước. Có những người đó trước đỡ đạn, cho dù xảy ra biến cố gì bọn họ cũng có đủ thời gian để phản ứng. Mà mấy người Thải Lân cũng hiểu được suy nghĩ trong lòng Tiêu Viêm, bởi vậy tất cả đều trở nên cảnh giác hơn. Dưới cảnh giác này của nhóm người, bọn họ cũng càng lúc càng tiến sâu vào bên trong cổ vực Mãng Hoang. “Xuy!” Trong rừng rậm u ám, vài đạo thân ảnh chợt lướt qua rồi dừng lại cành cây đại thụ. “Xung quanh có khói độc bốc lên.” Mỹ mâu của Tiểu Y Tiên đảo qua bốn phía, nàng là người nhạy cảm với độc nhất, bởi vậy khi khí xuất khí độc nàng lập tức phát ra. Nghe vậy, mấy người Tiêu Viêm cũng hơi kinh hãi. Trong cổ vực Mãng Hoang, khí độc là thứ vô cùng phiền phức. Nếu hít phải quá nhiều dù là cường giả Đấu Tôn cũng có nguy cơ tử vong. “Mọi người ăn mấy viên Tị Độc đan này vào, nó có tác dụng kháng cự đối với độc khí này.” Tiểu Y Tiên mỉm cười đưa cho ba người Tiêu Viêm vài viên đan dược màu đỏ. đến luyện đan quả thực nàng thể so sánh với Tiêu Viêm, nhưng nếu đến hiểu biết về độc dược và độc khí có mười Tiêu Viêm cũng chẳng đuổi kịp nàng. Tiêu Viêm nhún nhún vai cầm lấy đan dược nuốt vào miệng, khi vừa muốn điều gì đó đột nhiên phía trước lại truyền đến nhiều tiếng kêu gào vô cùng thảm thiết. “Xem ra là trúng độc rồi.” Tiêu Viêm lắc đầu nhè . Độc khí ở nơi này khá kịch liệt, nếu có thực lực chỉ cần hít vào hơi thôi đủ mất mạng rồi, đám người kia coi như là tự làm tự chịu. “ thôi!” Thấy tất cả mọi người ăn Tị Độc đan, Tiêu Viêm giọng , sau đó tiếp tục tăng tốc độ thêm lần nữa. Về phần mấy tên xui xẻo kia, cũng chẳng có lòng tốt mà cứu. Nếu bọn họ khống chế được lòng tham của mình mà đến đây nên nhận lấy kết cục này. Nương theo tốc độ tăng thêm, khói độc xung quanh càng lúc càng đậm, mà tiếng kêu cũng trở nên thảm thiết hơn rất nhiều. Sau cùng, còn có vài cỗ dao động đấu khí vô cùng cuồng bạo truyền đến. Chắc hẳn là số cường giả trúng độc bị hoàn cảnh nơi này làm cho mất lý trí. “Ầm!” Khi mấy người Tiêu Viêm nhíu mày xuyên qua làn khói độc cách đó xa đột nhiên truyền đến luồng dao động đấu khí cực kỳ kịch liệt. Cảm nhận được cỗ dao động này, Tiêu Viêm nhướng mày lên, thả chậm tốc độ lại, thân hình đáp xuống dưới đất. khu đất trống trước mặt là thi thể biến thành màu đen, khuôn mặt thi thể này vẫn còn lưu lại vẻ sợ hãi cùng hối hận. “Cường giả Đấu Tôn!” Tiêu Viêm khẽ thở dài tiếng. Tên xui xẻo này là Đấu Tôn hàng giá , ngờ rằng ngay cả cường giả bậc này cũng chịu nổi khí độc nơi đây. “Sợ rằng khí độc ở nơi này có phần cổ quái, cường giả Đấu Tôn có thể thi triển đấu khí bao bọc khắp thân thể, độc khí bình thường căn bản thể làm gì được bọn họ.” Khuôn mặt Tiêu Viêm lộ vẻ do dự, lẩm bẩm . Nghe vậy, Tiểu Y Tiên cũng hơi ngẩn ngơ, sau đó chợt gật đầu, ngọc thủ bắt lấy luồng độc khí trước mặt trực tiếp hút vào. lát sau, thân thể nàng bỗng run mạnh lên, sắc mặt cũng tương đối khó coi. “Thế nào rồi?” Thấy Tiểu Y Tiên như vậy, Tiêu Viêm vội vàng hỏi. Tiểu Y Tiên thở ra hơi, khẽ: “Đúng là có cổ quái. Đây cũng phải khí độc, mà là độc trùng…” “Độc trùng?” Tiêu Viêm ngẩn ra, hai mắt chăm chú nhìn vào khói độc trước mắt, nhưng vẫn hề phát ra chút dấu vết nào có liên quan đến độc trùng. “Độc trùng này vô cùng , đến mức cả mắt thường cũng nhìn . Chúng trôi nổi trong rừng rậm, thứ những người đó hít vào là hàng trăm triệu những con độc trùng như vậy. Sợ rằng trong cơ thể các ngươi cũng có mấy thứ này. Còn cơ thể ta vốn chứa kịch độc, chúng vừa tiến vào bị độc khí của ta độc chết.” “Hô…” Nghe được lời này, mấy người Tiêu Viêm đều nhịn được mà hít sâu hơi, cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân. Ngay lúc đó, Tiêu Viêm cũng phản ứng cực nhanh. Dị hỏa trong cơ thể đột ngột vận chuyển, thổi quét qua mỗi góc trog thân thể. Mà sức nóng này cũng trực tiếp thẩm thấu vào trong huyết mạch. “Xèo xèo!” Lúc Tiêu Viêm vận chuyển dị hỏa, thanh khiến người ta lạnh gáy đột nhiên truyền ra từ cơ thể . “Những thứ chết tiệt này…” Sắc mặt Tiêu Viêm trầm búng ngón tay ra, từng luồng tro màu đen phun ra từ đầu ngón tay. Đây đúng là những độc trùng tiến vào thân thể , giờ biến hết thành tro. Khu trừ độc trùng trong cơ thể, dị hỏa chợt bao phủ lấy lòng bàn tay Tiêu Viêm, sau đó trực tiếp vỗ lên thân thể Thải Lân, Thanh Lân và vị trưởng lão tên là Thanh Thành kia. Nhiệt độ nóng rực thẩm thấu vào người họ qua da dẻ, rồi tràng những tiếng “xèo xèo” khiến người khác lạnh gáy kia cũng truyền ra từ thân thể họ. “Đừng cách ta quá năm trượng, đấu khí hộ thể có tác dụng với loại độc trùng này...” Tiêu Viêm cảnh giác đưa mắt nhìn quanh, há mồm phun ra luồng dị hỏa màu nâu tím có chút nhợt nhạt. Ngọn lửa trôi nổi đỉnh đầu , nhiệt độ kinh khủng tràn ngập ra xung quanh, vừa vặn bao phủ xung quanh mọi người trong vòng năm trượng. Mà dưới nhiệt độ nóng rực như vậy, làn khói độc kia liên tiếp lui về phía sau như bị chấn kinh, sau đó dám tiếp cận đến khoảng năm trượng xung quanh nhóm người Tiêu Viêm nữa. “Chỉ bằng làn khí độc này thôi có thể ngăn cản ít nhất là tám phần số người tiến vào rồi. Cổ vực Mãng Hoang này quả danh bất hư truyền…” Khu trừ khí độc xung quanh, Tiêu Viêm cũng thở phào nhõm hơi. Nếu Tiểu Y Tiên sớm phát ra độc trùng tiến vào cơ thể họ càng lúc càng nhiều. Mà đến khi chúng đạt tới mức độ kinh khủng chí ít cũng làm bọn họ tử thương thảm trọng. “Hắc, nhưng chỉ thế này thôi còn ngăn nổi chúng ta!” Tiêu Viêm nắm chặt tay lại, hai mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào phía sâu trong cổ vực. như vậy, chắc chắn bây giờ có số cường giả thành công tiến vào, bởi vậy bọn họ cũng phải tăng thêm tốc độ. Bồ Đề Tâm, lần này chắc chắn phải giành được nó! -------------------- trùng: côn trùng, sâu bọ.
Chương 1400: Xâm nhập! Dịch: bem_bem - Biên: Blue Khí độc tràn ngập trong rừng rậm, thỉnh thoảng có những tiếng kêu la thảm thiết truyền đến làm cho khu vực này nằm trong bầu khí cực kì trầm. “Xuy!” Đột nhiên, trong vòng khí độc nồng đậm mơ hồ có ánh lửa lên, mà kì dị nhất là tại thời điểm ánh lửa xuất những độc trùng xung quanh như gặp phải kinh sợ mà tự động lùi bước, rồi dần dần tách ra hai bên tạo thành lộ tuyến. “Xem ra những độc trùng này rất e ngại dị hỏa.” Tiểu Y Tiên nhìn con đường phía trước, mỉm cười . “Độc trùng phần lớn là vật hàn, còn dị hỏa chính là vật chí dương chí cương nên tất nhiên bọn chúng rất kiêng kị.” Tiêu Viêm cười cười, quay đầu nhìn thoáng qua phía sau. Đội ngũ mấy nghìn người lúc mới vào, chắc chỉ có đến phần mười vượt qua được lớp khói độc này. “Cổ vực Mãng Hoang quả là danh bất hư truyền…” Tiêu Viêm khẽ thở dài trong lòng lần nữa. Đây mới chỉ là rìa ngoài, nếu tiếp tục tiến vào sâu bên trong biết gặp bao nhiêu phiền toái nữa. Thải Lân đưa mắt nhìn bốn phía đánh giá hồi, tầm nhìn tốt hơn lúc trước rất nhiều, : “Khí độc từ từ loãng dần, chúng ta hãy mau chóng rời khỏi khu vực này thôi.” “Ừ, lập tức tăng tốc độ, bị cầm chân tại đây làm mất quá nhiều thời gian. Chỉ sợ các thế lực lớn ở Trung Châu đều tiến nhập vào khu giữa của cổ vực rồi.” Tiêu Viêm gật đầu, mũi chân điểm lên mặt đất, thân hình như tên rời cung toàn lực bạo phát tiến về phía trước, mấy đạo thân ảnh phía sau cũng bám theo nhanh như chớp. Phán đoán của Thải Lân hề sai, sau khi người cuối cùng rời khỏi, độc khí xung quanh càng ngày càng loãng, rồi cuối cùng biến mất triệt để. Ra khỏi vùng khí độc, thân hình Tiêu Viêm bay vút lên tảng đá lớn, ánh mắt quét về phía trước chỉ thấy khe sâu khổng lồ chừng trăm trượng xuất ở trước mặt mọi người. Cái khe này cực kỳ sâu, độc khí lượn lờ khiến người khác thấy được đáy. Mà ở phía sau nó lại là những dãy núi liên miên vô tận, từng dãy đều cao cả vạn trượng giống như những con Cự Long nằm cuộn mình, tỏa ra khí tức mênh mông tràn ngập phiêu đãng.trong mảnh thiên địa này. Nơi đó mới chân chính là cổ vực Mãng Hoang. “Hô…!” Nhìn dãy núi ở phía xa kia, Tiêu Viêm khẽ thở ra hơi, ánh mắt có chút ngưng trọng. có thể mơ hồ cảm nhận được tại phía sâu trong sơn mạch của mảnh đất nhìn thấy điểm cuối này chứa nhiều đạo khí tức cực kì hung hãn, mà cho dù là cũng cảm thấy chút nguy hiểm. “Hung thú ở nơi đây cách ly với thế giới bên ngoài, vẫn được truyền thừa từ thời viễn cổ đến giờ.Tuy rằng chúng quá thô bạo nên trí tuệ thấp hơn so với ma thú đồng cấp, nhưng sức bạo phát của chúng chỉ có hơn chứ kém.” Bên cạnh Tiêu Viêm, trưởng lão Thanh Thành của Tinh Vẫn các thở dài cảm thán. Tiêu Viêm gật đầu, khẽ vung tay, lập tức có viên châu màu xanh biếc xuất trong lòng bàn tay. Đây chính là Bồ Đề Tử do Bồ Đề Hóa Thể Tiên lúc trước ngưng tụ lại mà thành. Cổ vực Mãng Hoang này cực kỳ rộng lớn nên muốn tìm ra vị trí của Bồ Đề cổ thụ phải là điều dễ dàng, vả lại xung quanh đây hung thú nhiều vô số, nếu như lỗ mãng xông vào cho dù đội hình bọn có cường đại đến mấy chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều. Tiêu Viêm khép hờ đôi mắt, tỉ mỉ cảm ứng động tĩnh của Bồ Đề Tử nắm trong tay. Cứ như vậy, mãi lúc sau mới chậm rãi mở mắt ra rồi nhìn về phía tây bắc sơn mạch, giọng : “Có lẽ nơi này cách Bồ Đề Cổ Thụ quá xa nên thể cảm nhận được chính xác địa điểm của nó, nhưng theo ít tin tức trong Bồ Đề Tử đại khái nó ở hướng này.” “ thôi!” Cất kĩ Bồ Đề Tử, Tiêu Viêm cũng dừng lại đây quá lâu. Mũi chân điểm lên tảng đá, cả thân hình bay vụt lên như đại bàng, sau đó đạp hư nhanh chóng bay về bên của khe sâu. Phía sau , mấy người Thải Lân, Tiểu Y Tiên nhanh chóng bám sát. Nhìn khoảng cách mấy trăm trượng dường như rất rộng lớn, nhưng với tốc độ của đám người Tiêu Viêm chỉ trong chớp mắt xuất ở đầu bên kia. Nhưng khi bọn vừa đặt chân vào mảnh trời này, bên dưới mặt đất đột nhiên vang lên vài tiếng thú rống mạnh mẽ. Vài đạo bóng đen mang theo mùi tanh nồng đậm khiến cho người khác buồn nôn bất chợt xuất giữa trung, nhanh như chớp đánh về phía Tiêu Viêm. “Cẩn thận!” Tập kích quá đột ngột làm mấy người Thải Lân hơi kinh hãi, vội vàng lên tiếng cảnh báo. “Bang… Bang…” Cước bộ của Tiêu Viêm có chút dừng lại nhưng sắc mặt vẫn thay đổi, khẽ vung tay áo phát ra cỗ kình phong kinh khủng đánh mạnh lên mấy đạo bóng đen kia. Trong trận tiếng gầm gừ đau đớn, vài con hung thú cả người màu đen, hai mắt đỏ ngầu liền rơi từ bầu trời xuống. “Xem ra mảnh địa vực này có ít hung thú, chúng ta cũng thể bay qua bằng khiến cho số cường giả xông vào đây chú ý, ngoài ra còn có thể gặp phải nhiều phiền toái từ những lũ hung thú khác.” Thải Lân nhíu mày, . “Ừm!” Tiêu Viêm gật đầu, hung thú nơi này chưa phải là mạnh mẽ lắm, nhưng nếu càng xâm nhập vào sâu bên trong tất nhiên càng khó đối phó. Bởi vậy cũng phản đối, lập tức ra hiệu cho mọi người đáp thân hình xuống mặt đất. “Vụt!” Thời điểm đoàn người Tiêu Viêm đáp xuống mặt đất phía sau đột nhiên truyền đến nhiều tiếng xé gió, vài đạo thân ảnh theo đó mà xuất giữa trung, ánh mắt cảnh giác nhìn về mấy người Tiêu Viêm. Tiêu Viêm liếc mắt nhìn mấy đạo thân ảnh kia. Đám người mới tới này hiển nhiên đều là cường giả cảnh giới Đấu Tôn, nhưng điều làm cho có chút ngạc nhiên là những người này đều có thể xông qua mảnh độc trùng ở phía ngoài. “!” Tiêu Viêm cũng để ý nhiều đến đám người mới tới này và cũng có ý định bắt chuyện làm bạn đồng hành. Những người tới nơi này đều có mục tiêu là Bồ Đề cổ thụ, mặc dù có hợp tác nhưng cũng có khả năng chân chính liên thủ với nhau. Mà cái loại cảm giác trong đội ngũ mà luôn ngờ vực lẫn nhau Tiêu Viêm hề muốn có. lập tức điểm mũi chân lên mặt đất, cả thân hình liền nhàng phóng về phía trước, mà mấy người Thải Lân cũng nhanh chóng bám sát. Về phần mấy đạo thân ảnh vừa mới đến kia, khi họ nhìn thấy động thái của Tiêu Viêm liền hơi nhíu mày nhưng cũng dám có hành động nào khác. Bọn họ có thể cảm nhận được thực lực của đám người Tiêu Viêm còn cường đại hơn mình nhiều. Mà động thái của Tiêu Viêm cũng biểu việc muốn dây dưa với bọn họ. khi như vậy, bọn họ cũng chỉ có thể thay đổi phương hướng, sau đó tiếp tục lên đường. “Gràooo…!” Trong khu rừng đầy vẻ cổ xưa, những tiếng rống thô bạo ngừng vang vọng bầu trời. “Ầm!” đạo đấu khí hung hãn như sợi tơ đột nhiên phóng mạnh ra từ trong rừng rậm, sau đó hung hăng oanh kích lên con hung thú có hình thể to lớn. Bên trong đạo đấu khí như sợi tơ này có chứa kịch độc, chỉ trong nháy mắt cắt đứt sinh cơ của hung thú. Chỉ thấy tiếng gầm của nó còn chưa phát ra khỏi cổ họng cả thân hình khổng lồ đột nhiên khựng lại rồi đổ rạp xuống làm rung chuyển mặt đất. Khi con hung thú kia ngã xuống đất ngay lập tức có mấy đạo thân ảnh chậm rãi nối đuôi nhau xuất từ trong cây cối rậm rạp xung quanh, đây chính là đoàn người Tiêu Viêm. “Hoàn hảo, sức kháng cự với độc của hung thú nơi đây cũng mạnh đến mức thể đối phó.” Tiểu Y Tiên nhìn thân thể của con ma thú dần biến thành màu đen kia, giọng . “Trước tiên nghỉ ngơi chút , đợi Thanh Thành trưởng lão dò đường về rồi tính.” Ánh mắt Tiêu Viêm liếc nhìn về phương xa. Suốt cả đoạn đường đến đây, mặc dù bọn cố ý tránh được số hung thú, nhưng cũng thể tránh hết được những màn chiến đấu như vừa rồi. “ hấp dẫn của Bồ Đề Cổ Thụ quả quá mạnh mẽ, kể cả mấy chủng tộc viễn cổ đều thể bỏ qua, huống chi còn có mấy thế lực nhất lưu cũng tham gia vào nữa. Nhưng đường chúng ta lại gặp bất kì đội ngũ nào của các thế lực đó.” Tiểu Y Tiên ngồi tảng đá, : “Dựa vào thực lực và tốc độ của bọn họ, chỉ sợ tiến độ nhanh hơn chúng ta ít.” Tiêu Viêm khẽ gật đầu nhưng cũng tỏ ra quá khẩn trương. Bồ Đề cổ thụ là bảo bối cỡ nào cơ chứ? Nếu như dễ dàng lấy được quả là bôi nhọ lên danh tiếng của nó. Mặc dù lần này các thế lực tham gia tranh đoạt ít, tuy nhiên muốn tìm ra Bồ Đề cổ thụ cũng phải việc có thể làm được trong thời gian ngắn. “Vù…vù…!” Trong lúc Tiêu Viêm trầm ngâm trong lòng đột nhiên có tiếng xé gió truyền đến từ phía trước. đạo thân ảnh già nua nhanh chóng xuất ở trước mặt đám người Tiêu Viêm, chính là Thanh Thành trưởng lão quay trở lại. “Thanh Thành trưởng lão, tình hình thế nào?” Tiêu Viêm ngẩng đầu hỏi. “ có chỗ nào quá nguy hiểm, nhưng ta bắt gặp đội ngũ nên thầm theo sau dò xét. Theo như quan sát hẳn là người của Thiên Minh Tông.” Thanh Thành trưởng lão . “Thiên Minh Tông?” Tiêu Viêm nhíu mày, ngờ thế lực nhất lưu họ gặp đầu tiên sau khi tiến vào trong cổ vực lại là người của Thiên Minh Tông. Dĩ nhiên, Tiêu Viêm cực kì chán ghét đám người Thiên Minh Tông, vốn có mâu thuẫn với bọn chúng. Nếu bây giờ mà chạm mặt nhau, chỉ sợ tránh khỏi chút xung đột. “Trong lúc ta dò xét nghe được đoạn chuyện của bọn họ.” “Hử?” Tiêu Viêm nhướng mày, ánh mắt lại nhìn về phía Thanh Thành trưởng lão. “Ở phía trước cách bọn họ xa hình như có đội ngũ của thế lực khác, bọn họ định thầm động thủ giải quyết đám người đó.”Thanh Thành trưởng lão cười . “ cần phải xen vào, cứ để bọn chúng chó cắn chó, chúng ta tiếp tục làm việc của mình.” Tiêu Viêm lắc đầu, đám người này quả chịu ngồi yên. Trong thời điểm này mà vẫn nghĩ đến chuyện hại người, nhưng khi vừa định đứng lên lại đột nhiên hỏi: “ Thế lực phía trước bọn chúng là người phương nào?” “Hình như là người của Hoa tông.” Thanh Thành trưởng lão trầm ngâm . “Hoa tông?” Tiêu Viêm đứng lên, ánh mắt từ từ trở nên trầm. Người của Hoa Tông cũng tới, biết Vân Vận có trong đó hay . Nếu thấy ở đây cũng thể khoanh tay đứng nhìn. “Đám khốn kiếp này…” “Thiếu các chủ, tiếp theo chúng ta làm gì?” Nhìn sắc mặt Tiêu Viêm đột nhiên trầm xuống, Thanh Thành trưởng lão chần chờ lúc rồi mở miệng . “Động thủ, làm thịt đám người Thiên Minh tông…” Tiêu Viêm chậm rãi đứng lên, giọng thản nhiên mang theo vài phần sát ý. Vốn dĩ chuyện Thiên Minh tông dám ám hại lúc trước còn chưa tính sổ, tại lại bắt gặp trong tình hình này thế nào nữa cũng thể buông tha chúng cách dễ dàng!
Chương 1401: Gặp lại Vân Vận Dịch: bem_bem - Biên: Blue Lúc này, bên trong dãy núi tràn ngập khí tức cổ xưa có vài đạo thân ảnh lướt qua trung nhanh như chớp. Chỉ có điều, dáng vẻ của họ dường như lại rất chật vật. “Sư phụ, những tên kia vẫn bám theo chúng ta!” thân ảnh kiều đạp lên cành cây, thân hình lướt mạnh về phía trước, thỉnh thoảng lại nhìn thoáng qua phía sau, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng. Nàng quay đầu lại, để lộ gương mặt xinh đẹp quen thuộc. Đây ràng là Nạp Lan Yên Nhiên. Mà người có thể khiến cho Nạp Lan Yên Nhiên gọi là sư phụ chắc chắn còn ai khác ngoài Vân Vận. Di chuyển tầm mắt nhìn sang bên cạnh Nạp Lan Yên Nhiên chỉ thấy nữ tử mặc quần áo màu trắng. Trong lúc lướt , làn váy khẽ lay động theo chiều gió, để lộ ra khí chất ung dung cao quí. Khuôn mặt tuyệt sắc của nàng làm cho vùng núi rừng ảm đạm này trở nên rực rỡ hẳn lên. Dung mạo như vậy ngoài Vân Vận, người trở thành tông chủ của Hoa Tông ra còn có thể là ai vào đây nữa? “Mấy tên khốn Thiên Minh Tông này lại dám thừa dịp chúng ta để ý mà ra tay đánh lén, làm hại Thanh Hoa trưởng lão chết thảm trong tay đám hung thú. Lần này trở về, chúng ta nhất định phải huy động toàn bộ lực lượng của tông môn quyết trận tử chiến với Thiên Minh Tông!” Phía sau Vân Vận có bà lão sắc mặt trắng bệch, khóe miệng vẫn còn vương lại vài vệt máu, hiển nhiên là vừa mới trải qua hồi đại chiến. “Nhất định thể bỏ qua cho đám súc sinh đó!” Nghe thấy thế, mấy vị trưởng lão còn lại của Hoa Tông cũng tức giận lên tiếng ủng hộ. “Các vị trưởng lão! Bây giờ phải lúc thích hợp để về việc đó. Thiên Minh Tông vẫn đuổi sát phía sau ràng là muốn giết chết tất cả chúng ta. Nếu đại nạn lần này thể tránh thoát còn nghĩ gì đến việc quyết trận tử chiến với chúng?” Vân Vận lắc đầu . tại, nàng cũng thích ứng với việc làm tông chủ Hoa Tông, cho nên khi chuyện cũng có khí độ hơn rất nhiều. Mặt khác, nhờ trợ giúp của Tiêu Viêm mà nàng luyện hóa được hết lượng đấu khí của Tương Hoa bà bà truyền thừa lại cho mình, qua đó khiến cho thực lực của nàng đạt đến mức Bát tinh Đấu Tôn. Bởi vậy, đối với lời của nàng những vị trưởng lão kia cũng dám phản bác lại, chỉ có thể thở dài gật gật đầu. Thấy mấy vị trưởng lão Hoa Tông giữ được bình tĩnh, lúc này Vân Vận mới quay đầu lại, nhưng hàng lông mày kẻ đen cũng hơi hơi nhíu chặt lại. Mấy vị thái thượng trưởng lão của Hoa Tông đều bế tử quan để tu luyện, chính vì thế mà trong số những người tới nơi này chỉ có vị trưởng lão đạt đến Cửu tinh Đấu Tôn. Thế nhưng vừa nãy vị trưởng lão này cũng ngã xuống dưới hợp công của Thiên Minh Tông và lũ hung thú. Mà điều này trực tiếp làm cho thực lực đội ngũ của Hoa Tông giảm mạnh, và do đó mới bị Thiên Minh Tông đuổi giết chật vật như vậy. “Sư phụ! Bên phía Thiên Minh Tông kia có hai cường giả Cửu tinh Đấu Tôn. Với tốc độ của bọn họ chỉ sợ rất nhanh đuổi kịp chúng ta.” Nạp Lan Yên Nhiên nhìn Vân Vận, giọng . Vân Vận khẽ gật đầu rồi lấy tay vỗ vỗ lên vai Nạp Lan Yên Nhiên, : “Đến lúc đó ta bảo hộ cho con rời khỏi đây. Con cần quan tâm nhiều đến vấn đề này, giữ được mạng sống là việc quan trọng nhất!” “Sư phụ! Còn người sao?” Nghe thấy thế, Nạp Lan Yên Nhiêu khỏi la lên thất thanh. “Bản thân ta là tông chủ Hoa Tông, cho nên dù có thế nào ta vẫn phải ra mặt.” Vân Vận khẽ lắc đầu. Bất chợt, sắc mặt nàng biến đổi, mà thân hình cũng đột nhiên khựng lại. Ngay sau đó, chỉ thấy Vân Vận nhấc tay bắt lấy Nạp Lan Yên Nhiên rồi cả thân hình nhanh chóng lùi khỏi chỗ đứng. “Ầm!” Ngay khoảnh khắc Vân Vận vừa lùi lại đột nhiên phía trước có luồng kình phong sắc bén phóng mạnh đến, trực tiếp oanh kích lên chỗ hai người vừa đứng, làm cho cả khoảng đất rộng lớn bị đánh nát thành bụi phấn. “Ha ha, Vân Vận tông chủ… Các ngươi chạy thoát được đâu, việc gì cứ phải ngoan cố chống cự như thế? Vả lại, có thể lọt vào mắt xanh của phó tông chủ đó chính là phúc khí của ngươi. Đến lúc đó, việc hai thầy trò các ngươi cùng hầu hạ chồng cũng trở thành đoạn giai thoại a.” Thời điểm đạo kình phong kia đánh tới tràng cười quái dị cũng đồng thời vang lên khiến cho sắc mặt của Vân Vận và Nạp Lan Nhiên đều biến đổi, nhìn vô cùng khó coi. “Đồ vô sỉ!” Nạp Lan Yên Nhiên cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, phẫn nộ quát. “Lão phu thích cách gọi như thế đấy!” nhánh cây phía trước thoáng xuất lão giả mặc hắc y. Thân hình của lão giả này tuy rất cao nhưng cũng rất gầy, trông giống như cây gậy trúc. Lão cười quái dị nhìn về phía Nạp Lan Yên Nhiê. “Xoẹt, xoẹt!” Lúc lão giả này thân ngăn trở ở đằng sau nhóm người Vân Vận cũng bất chợt vang lên những tiếng xé gió dồn dập. Ngay lập tức có khoảng mười đạo thân ảnh nhanh chóng đạp mà đến, cuối cùng đáp xuống tại mảnh đất trống phía sau đám người Vân Vận. “Ha ha, Vân Vận tông chủ, bổn tọa rồi mà, các ngươi trốn thoát đâu.” Đầu lĩnh của đám người này là nam tử trung niên da dẻ nhợt nhạt, mặc bộ cẩm bào màu tím nhìn qua biết là rất quý giá. mỉm cười, nhìn về phía Vân Vận và Nạp Lan Yên Nhiên đứng cách đó xa, đầu lưỡi nhịn được mà liếm liếm lên môi. Hai sư đồ này đều là cực phẩm hiếm thấy, nếu có thể đè cả hai xuống mà hưởng thụ quả là điều tuyệt vời. Hơn nữa, điều đặc biệt là vị sư phụ còn là tông chủ Hoa Tông. “Liễu Thương, ngươi muốn làm cho Hoa Tông cùng Thiên Minh Tông xảy ra đại chiến sao?” Vân Vận cắn răng, quát lạnh. “Quả là ta quên mất vấn đề này, bên trong Hoa Tông vẫn còn mấy lão bất tử bế quan cũng rất khó giải quyết. Ha ha… Nhưng ông đây đếch sợ. Chỉ cần giết sạch những người có mặt ở đây rồi sau này ta đem hai người các ngươi nhốt tại Thiên Minh Tông đến bố chúng nó cũng biết được.” Nam nhân trung niên được gọi là Liễu Thương cười híp mắt, . “Ha ha, phó tông chủ… Chúng ta hãy nhanh chóng ra tay thôi, tránh cho việc để chậm sinh biến. Cổ vực Mãng Hoang này rất nhiều hung thú, hơn nữa còn có ít người thuộc những thế lực khác ở quanh đây. Nếu như bị phát khó tránh khỏi việc tin tức bị phát tán.” Nam tử cầm chiếc quạt màu tím đứng sau lưng Liễu Thương cười . Nhìn kĩ diện mạo của hóa ra lại là Hoa Tà Quân, kẻ chặn giết Tiêu Viêm lúc trước. ngờ tên này phúc lớn mạng lớn như vậy, trúng quyền của Hắc Kình mà vẫn còn sống. “Đúng, Hoa đúng! Nếu phó tông chủ muốn ra tay nên kéo dài quá lâu.” Ngay sau khi Hoa Tà Quân vừa dứt lời lão giả có khuôn mặt nham hiểm cũng lên tiếng phụ họa. Nghe vậy, Liễu Thương liền lạnh nhạt gật đầu rồi vung tay lên, thản nhiên : “Vậy ra tay ! Ngoại trừ Vân Vận và đệ tử của nàng. Còn lại… Giết!” “!” Nghe thấy mệnh lệnh của Liễu Thương, đám cường giả của Thiên Minh Tông đều răm rắp nghe lệnh. Thân hình chớp động trực tiếp bao vây xung quanh đám người Hoa Tông, sau đó chậm rãi bạo phát ra từng luồng đấu khí bàng bạc. “Yên Nhiên! Đợi sau khi ta đột phá được kẽ hở con hãy chớp lấy thời cơ mà lập tức chạy !” Nhìn thấy tràng cảnh này, Vân Vận khẽ thở dài tiếng, giọng . “Sư phụ!” Nạp Lan Yên Nhiên cắn chặt đôi môi đỏ mọng, bàn tay nắm chặt trường kiếm, rồi hít sâu hơi, : “Nếu người bị rơi vào tay bọn họ, Yên Nhiên có sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, còn bằng chết quách cho xong…” “Haiz! Đứa này…” Vân Vận cũng bó tay khi nhìn thấy quật cường của Nạp Lan Yên Nhiên. Nàng biết đứa đồ đệ này quyết tâm đồng sinh cộng tử cùng với mình. Cho nên, nếu lần này thất bại chắc chắn cả hai thầy trò bị bắt giữ. “Lên!” Thời điểm Vân Vận thầm than trong lòng tiếng quát lạnh lùng đột nhiên vang lên. Nghe thấy thế, đám cường giả Thiên Minh Tông vốn nóng lòng muốn nhào lên liền cười tiếng quái dị rồi đồng loạt phóng nhanh như chớp về phía đội hình của đám người Hoa Tông, đấu khí cường đồng loạt bạo phát. “Ầm, ầm!” Đối mặt với thế công của cường giả Thiên Minh tông, sắc mặt mấy vị trưởng lão Hoa Tông cũng trở nên tái mét, nhanh chóng thúc giục đấu khí nghênh đón. Chỉ có điều người họ đều có thương thế, cộng thêm cả việc phải chạy trối chết trong mấy ngày liên tiếp nên tất nhiên trạng thái kém hơn rất nhiều so với đám người của Thiên Minh Tông. Bởi vậy, khi vừa giao thủ tất cả đều rơi vào thế hạ phong. “Phanh!” Vân Vận vung tay lên, đấu khí mênh mông trực tiếp đánh cho gã cường giả Thiên Minh Tông phải hộc máu bại lui. Thế nhưng ngay sau đó lại có thêm hai gã cường giả khác xông lên công kích khiến cho nàng thể đón đỡ. “Hắc hắc, Vân Vận tông chủ, xem ra ngươi vẫn phải lọt vào tay chúng ta thôi. Yên tâm , đến lúc đó bọn ta nhất định chiêu đãi ngươi tốt.” Hoa Tà Quân vội vàng né tránh chiêu công kích của Vân Vận, nhưng miệng vẫn lạnh giọng cười . Vân Vận vẫn tỏ ra lạnh lùng, đề cao đấu khí lên đến cực hạn, chưởng phong gào thét bao phủ xung quanh cơ thể. Bởi vậy, trong lúc nhất thời, mặc dù là bốn gã cường giả Thiên Minh Tông liên thủ với nhau nhưng cũng thể công phá được tuyến phòng ngự của nàng. “Phanh!” Mà ngay tại thời điểm Vân Vận cố hết sức chống đỡ thanh trầm muộn đột nhiên vang lên, kèm theo đó là thân ảnh xinh đẹp bay ngược về phía nàng. “Yên Nhiên!” Nhìn thấy thân ảnh đó, sắc mặt của Vân Vận lập tức biến đổi. Ngọc thủ nàng gập lại, luồng kình phong bắn mạnh ra đỡ lấy thân thể Nạp Lan Yên Nhiên. “Ha ha, cùng người khác giao thủ mà lại phân tâm là được đâu nha.” Ngay khi Vân Vận vừa xuất thủ cứu Nạp Lan Yên Nhiên đột nhiên có hai thân ảnh quỉ dị thoáng ở phía sau lưng nàng, cả hai trực tiếp vung chưởng đánh lên vai nàng chút lưu tình. “Phụt!” Đòn công kích bất ngờ làm cho Vân Vận phun ra ngụm máu tươi, mà thân hình nàng cũng liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng đụng mạnh vào tảng đá lớn. Trong cổ họng của nàng liền phát ra tiếng rên đau đớn. “Vân Vận tông chủ! Chờ sau này, khi ngươi được phó tông chủ của bọn ta dạy dỗ đàng hoàng ta cho thằng tiểu tình nhân kia đến gặp ngươi chút.” Hoa Tà Quân cười tà chậm rãi về phía Vân Vận. Chiếc quạt trong tay điểm mạnh lên bụng nàng cực kỳ ngoan độc. Nhìn thấy Hoa Tà Quân đánh tới, Vân Vận liền cắn chặt răng định thúc dục đấu khí đón đỡ. Thế nhưng nàng còn chưa kịp hành động bầu trời lại vang lên tiếng sấm lớn. Kim quang rực rỡ đột nhiên bộc phát ra từ cuối chân trời. thân ảnh màu vàng xuất trước mặt mọi người, nắm tay khổng lồ của thân ảnh đó mạnh mẽ huy động rồi nhanh như chớp đánh lên thân thể của Hoa Tà Quân. Kình lực kinh khủng bộc phát ra, trong tiếng động trầm đục, thân thể Hoa Tà Quân trực tiếp bị đánh thành thịt nát! Thấy Hoa Tà Quân đột nhiên bị đánh thành thịt nát, sắc mặt của số cường giả Thiên Minh Tông đứng xung quanh liền trở nên kinh hoàng, vội vàng thối lui về phía sau. “Đám chó Thiên Minh Tông các ngươi vẫn thích cắn người khác như vậy!” Sau khi xuất ra quyền đánh chết Hoa Tà Quân, thân ảnh màu vàng cao chừng mấy trượng kia liền chậm rãi lên tiếng. Mà nghe thấy giọng trầm thấp của thân ảnh đó, sắc mặt của Liễu Thương cũng dần trở nên trầm.